Tumgik
nguoita · 9 years
Text
Chuyện tình cảm
Nay đi làm về, nhận được điện thoại của dì, dì nhờ khuyên giúp thằng anh. Ngày nó cưới, dù không săn được vé rẻ cũng về chung vui với nó, nhưng ai ngờ cuộc vui ngắn chẳng tày gan, ngày về giỗ ông ngoại chỉ vỏn vẹn vài tháng sau đám cưới nó, mình lại là đứa nài nỉ nó ráng sống vì ba, vì mẹ. Đừng vì phút ghen nhất thời mà đánh mất đi mạng sống của mình. Vậy là ngày con thằng Nhanh ra đời, cũng là lúc mình ở trong bệnh viện canh nó. Nhà dì mong lắm thằng con trai, nó xem như đứa nối dõi tông đường lo cho dì dượng lúc về già, mà nay nhìn tình cảnh éo le. Nó buồn vì còn thương vợ, mà cuộc sống đẩy đưa, ai cũng có cái lý của mình cuối cùng chẳng ai nhường ai, khổ thay cho dì dượng mong có cháu nội, dượng cũng bệnh nay yếu mai đau, chưa biết đi ngày nào, cũng buồn, nó chắc cũng biết nghĩ biết buồn, nên cũng nay xỉn mai say. Nhưng cuộc đời này mình nghĩ không ai phụ mình đâu, Ông bà Ngoại cũng cả đời tu hành, làm chuyện phức đức cho con cháu mai sau. Nên dù muốn hay không, thì cũng phải nghĩ cho gia đình, ba mẹ nuôi mình bao năm khổ nhọc, cơm áo cậu dì, Ngoại cũng lo cho giấc ngủ cháu con, nên dù bao phen gục ngã vẫn giữ quyết tâm, dù sao cháu cũng dắt cháu dâu về ra mắt Ngoại, cháu dâu hiền lành, chịu thương chịu khó bao năm vun vén gia đình như Ngoại. Nay xa người mình yêu ngót nghét tròn năm, xưa ra HN vì người xa lạ, nay ở lại HN cũng vì người dưng, nhưng nhớ thương nhiều. Đời có bao năm, sống vì cuộc đời tươi sáng ngày mai, chứ đừng phí hoài tuổi xuân.
0 notes
nguoita · 10 years
Text
Chuyện tử tế
1. Xếp hàng ở KFC đợi mua ăn xong vô rạp CGV ở MiPEC xem phim, đứng xếp hàng ngay ngắn, đôi bạn trẻ khác chen lên. Mình nói, thì chàng thanh niên nói vui lòng xếp theo thứ tự là đến trước mình. Nhiều khi còn chút máu côn đồ như hồi cấp 2, chắc đập thẳng mặt chàng thanh niên đó. 
Cuối cùng, cũng quay vô hỏi món ăn ở KFC, họ bảo hết đồ bán, chờ cũng kha khá lâu, mà giờ chiếu phim sắp đến nên đành thôi, để ăn sau.
Xem phim xong, cũng xếp hàng, ở KFC Tây Sơn ở tòa nhà Kinh Đô, người yêu rút kinh nghiệm lần trước nên định đứng 2 hàng, mỗi đứa một hàng. Đứa nào tới trước mua trước, mình cười không cần phải vậy mà. Nhưng đến phiên mình mua cũng lại hết món để ăn. 
Chắc là ngày hôm đó không có số để ăn.
2. Trước nay máy móc mua đồ cho cty, luôn quen làm theo kiểu tìm ra ít nhất 3 nhà phân phối, rồi dò giá, sau đến tìm so sánh coi cái nào rẻ nhất đi nhặt mỗi nơi một ít, thành ra giá tốt nhất. Mua xong, vác ra xe khách, lao thẳng xuống Hạ Long, ăn nằm, lắp ráp cài đặt, sáng ra nhân viên mới có máy dùng.
Vậy mà, không bao giờ tưởng tượng được cái cảnh sẽ xảy đến với mình, thiên hạ nói mình kê giá máy móc để ăn hoa hồng. Tự nhiên thấy tiếc nuối cho bao công lao mình cố gắng, thành ra đổ sông để bể. Hôm nay nhìn thấy những người đi giao máy móc tới văn phòng, cũng 1 người, họ nhận được mối bán nhiều máy móc cho văn phòng, mình tự hỏi có phải họ bán đúng giá? Hay mình bị "đâm thọt" để người khác có thể "tự do" mua bán máy móc, kê giá hay không thì mình không khẳng định.
Nhưng rồi mình tin có người sẽ phải hối tiếc rất nhiều về những điều này, thời gian sẽ sáng tỏ, và cái giá phải trả sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đương nhiên, mình cũng sẽ cười và mình cũng sẽ không bao giờ làm điều đó! Tại sao phải thành kẻ xấu chỉ vì những điều xấu xa đến với mình.
Mình không phải đại nhân, nhưng chắc chắn sẽ không làm tiểu nhân.
#ta
0 notes
nguoita · 10 years
Text
Chuyện trùng hợp
1. Hôm qua đứng bên đường, vừa đúng lúc walkman phát bài No Matter What (Westlife ft. Boyzone) tự dưng nhìn qua đường thấy xe buýt chạy ngang qua với quảng cáo của Oishi với slogan "Vô tư đi". 
2. Hôm lúc ngồi bên quán café mở mấy cái hình chụp trong đt ra xem, xem đúng hình 2 tờ tiền tam quý + tứ quý 2, ngước lên thấy chiếc xe buýt với bảng điện tử số 22 chạy qua.
3. Chuyến đi từ Hạ Long lên Hà Nội trong đêm, về đến nhà thì đúng 12g đêm, ngay hôm sau, bay ra SG cũng xuống máy bay lúc 12g đêm. Lúc ra lại HN, về tới nhà cũng là 12g đêm.
4. Chuyến từ HL lên, đến bến xe Mỹ Đình, bắt xe ôm thỏa thuận giá là 60.000đ đi về đến ngã tư Sở. Về đến đầu ngõ trả tiền, bác xe ôm than không biết đường xin 80.000đ, mình thì đưa thêm 10.000đ thôi, nên là 70.000đ. Sáng hôm sau đi làm cũng phải bắt xe ôm cũng thỏa thuận 60.000đ, bác xe ôm này mình thất vọng hơn cả, mình không vội nhưng bác ấy cứ leo hết lề này tới lề khác, đi ngõ tắt, cuối cùng đụng chỗ kẹt xe, dù mình đã cảnh báo, và chỉ đường dễ đi hơn và cũng nói thẳng là bác chạy đàng hoàng dùm con! Sau mấy hồi vòng vèo cũng ra tới cty. Đường đi thì xa hơn đường mình chỉ, bác ấy cũng nài thêm 10.000đ. Mình cũng vui vẻ đưa 70.000đ. 
5. Trên chuyến xe từ HL lên HN, lôi chiếc đt cùi bắp cắm tai nghe nghe radio, đúng lúc ch.trình XoneFM tư vấn sức khỏe, bác sĩ tư vấn dinh dưỡng của Viện Dinh Dưỡng, có phụ huynh đề cập đến chuyện con trẻ bịnh biểu hiện như tiêu chảy, mắt vàng v.v... Đương nhiên ngoài vấn đề chuyên môn về dinh dưỡng thì bác sĩ cũng khuyên nhà gần Viện Nhi TW thì nên đến đó để kiểm tra các vấn đề sức khỏe khác ngoài dinh dưỡng. Lời khuyên là đúng, nhưng... mấy nay đọc chuyện trẻ con chống chọi với bệnh Sởi, số tử vong ở Viện Nhi TW chiếm đa số, mà thấy mướt mồ hôi.
6. Hễ mình lôi xe 67 ra đi, thì ra đường cũng thấy ngay vài anh 67 chạy loanh quanh, và vài xe khác có biển số kiểu giống biển số xe wave của mình với cách đảo vị trí của các số: 1 6 8 4.
Có thiệt là trùng hợp vậy không?
2 notes · View notes
nguoita · 11 years
Text
Chuyện tối qua - xe buýt từ Nội Bài về Hà Nội
Máy bay đáp xuống lúc 9g15, ra tới chỗ nhận hành lý mình mới mở điện thoại nhắn tin thông báo với mọi người là mình đã tới nơi. Chờ hành lý tới 9g40 mới lấy để đi ra ngoài.
Ra ngoài thấy xe buýt Việt Thanh (mang nhãn ngoài Vietjet Air) leo lên xe thấy có trước 2 khách ngồi chờ, 1 Tây 1 Ta. Hỏi tài xế xe có đi không, ảnh nói xe hòm hòm rồi đi luôn! Tây mượn điện thoại của Ta để gọi và lấy địa chỉ, hỏi đường đến. Có vẻ chờ lâu, và hỏi thử giá cả. Tây đùm đùm đề đề balô để xuống xe quyết định bắt taxi về trung tâm. Mình ngồi được chừng 10', trên xe còn mỗi 2 đứa Ta. Còn xe thì không có dấu hiệu thêm khách nào, cũng như sẽ đi...
Cuối cùng quyết định leo xuống xe, nhờ a.H gọi xe đưa đón sân bay (giá: 300k~350k - còn HN->NB thì: 200~250k). Bạn Ta còn lại cũng xuống xe với ý định chờ xe khác, thì có 2 cặp bạn trẻ (cũng Ta) lưỡng lự vì không biết xe có đi không?
Mấy bạn đó nghe mình có ý định đi xe riêng về, nên định góp tiền đi chung. Ở nước ngoài kiểu share cab trong phim Taken đó! :)). Mình cũng ừa, rồi cũng nói với bác xe riêng là sẽ về 3 điểm khác nhau, thỏa thuận giá là 400k. Ban đầu có thêm 1 cặp bạn trẻ cũng định đi chung nữa, là 4 điểm, nhưng chờ 1 lúc thì xe buýt Việt Thanh ban đầu đó bắt đầu có khoảng 7,8 khách thì bắt đầu có dấu hiệu đi, nên 2 bạn đó lên xe luôn!
Chờ 20' sau, xe mới tới, lúc này là tầm 10g20, 4 mống Ta leo lên xe Innova 7 chỗ. Xe về tới tận cổng ở phố Huỳnh Thúc Kháng của 2 đôi bạn trẻ - gái Nam trai Bắc. Rồi xe đưa mình về đến đầu ngõ, rồi sau đó quay đưa bạn kia về phố Phạm Ngọc Thạch, trả 3 điểm.
Giá thỏa thuận ban đầu: 400k, mình trả 300k theo đúng ý định ban đầu của mình là đi xe riêng về nhà. Lúc trên xe mấy bạn kia "đóng tiền" để trả tiền đi xe chung, mình nói mình trả 300k, còn lại mỗi bên mình lấy 50k, cộng lại là: 100k vừa tròn 400k. Các bạn ấy thì mỗi người đều định đi buýt giá 40k, nhưng giờ đi xe riêng với giá: 50k đưa đến tận cổng thay vì về trạm rồi phải bắt taxi hoặc xe ôm. Riêng đôi bạn trẻ thì 50k/2 người đưa về tới cổng.
Thực ra khác biệt giá cả ở đây vẫn là ý định của mình là đi xe riêng nên sẽ trả 300k. Mình đồng ý trả giá như ý định ban đầu vì: Đôi bạn trẻ kẻ Nam người Bắc giống mình, bạn kia thì cho bạn Tây mượn điện thoại nói chuyện mà không suy nghĩ gì hơn. Chỉ vậy, nhưng đôi khi làm điều này cũng thấy thêm chút niềm vui đầu năm mới! Các bạn đi xe riêng về tới nhà an toàn, mình thì đi máy bay giá rẻ bèo nhèo 1.300.000đ/khứ hồi.
Cuộc đời thế phải vui không?
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Chuyện linh tinh
1. Bảo mẫu.
- Clip "Cô giáo dạy trẻ bằng... dép, thìa inox" đăng 12.12: http://tv.tuoitre.vn/tin/7684/giao-cu-day-tre-la-dep-thia-inox
- Clip Lại "hành xác" trẻ mầm non đăng 17.12 http://tv.tuoitre.vn/tin/7761/lai-hanh-xac-tre-mam-non
Cá nhân mình xem qua 2 clip trên, thấy tính chất của clip 12.12 nặng hơn so với 17.12. Clip 17.12 chịu sự can thiệp tác động chỉnh sửa clip hậu kỳ: chỉnh nhanh tốc độ clip, chèn âm thanh đoạn cần nghe, tăng âm phần bị đánh... 
Khi xem clip, mình cũng liên tưởng đến việc mình làm ngày trước, đó là lúc Út mình quấy, khóc, mình dỗ không nín liền dẫn nó ra cái hồ nước nhỏ trong nhà dọa bỏ nó vô. Chị D. trong cty xem xong clip cũng có nói việc dỗ, dọa trẻ, và xử lý với trẻ là ở mức bình thường, vì khi trẻ bị sặc, trào... và ngay cả các bậc phụ huynh khi cho con ăn, rất nhiều người cũng không giữ được sự bình tĩnh nhất định. Có rất nhiều bài báo cũng đề cập đến vấn đề dọa nạt trẻ để bắt trẻ ăn... Chung quy lại, có thể cả mình và chị D. đều bị can thiệp, tác động với sự kiện do mình từng trải qua, và có tính chất liên quan, nhưng cách nhìn sự kiện của mình là như vậy.
Vì sao clip 12.12 lại không tạo được dư luận, để rồi sự kiện 17.12 dư luận mới quan tâm chú ý. Và khi so sánh cụ thể 2 clip, bạn thấy điều gì? Cá nhân mình thích cái gọi là tính trung thực.
2. Ai được phép chụp hình bạn?
Google Street Views có giới thiệu tính năng du lịch qua các thành phố, ở đó, có cảnh quang và người. Riêng với người họ làm mờ khuôn mặt. Vì sao lại như vậy?
Cá nhân mình khi chụp hình ngoài đường, mình đều chọn cách chụp từ phía sau, thay vì chụp chính diện người, trừ những người yêu cầu mình chụp, ngay cả khi ở địa điểm công cộng, không có biển cấm chụp hình. 
Và 2 bảo mẫu đứng dựa vào tường cho phóng viên tác nghiệp, mình thấy có điều gì đó không phải? Vì sao 2 bảo mẫu trên phải đứng đó để cho người khác chụp hình mình? Ai được phép chụp hình nghi phạm? Trong cơ quan làm việc thì đâu phải nơi công cộng, vậy thì quyền con người của họ ai lấy mất? Có phải quyền con người của mình sẽ bị mất đi khi mình trở thành nghi can của vụ án nào đó?
3. Chuột.
Văn phòng mình có chuột, nó cắn phá dây mạng, dây tai nghe, dây điện thoại... 2 lần phát hiện bắt được. Lần 1 trong túi nilông, chị D. nói mình mang xuống nhà giết đi. Mình mang xuống hè sau, đóng cửa ngoài, mở bao cho nó chạy... qua nhà hàng xóm. Lần 2 N. chợt thấy con chuột chạy vô cái hộp hồ sơ, nói mình cầm xuống cho chị H. giết, rút kinh nghiệm lần 1 là sợ mình thả nó... Mình đem xuống, đưa vô toilet để chị H. xử lý. 
Không phải mình sợ chuột, mà là mình không muốn làm việc đó.
4. Tuyết rơi
Sapa có tuyết rơi, mùa đông lạnh mà không có tuyết dường như là điều thiếu thốn đối với họ. Bé L. hồi bên Canada từng đăng một post về việc xe gặp nạn khi chưa kịp thay bánh xe để đi mùa đông. Mình vừa bị té xe do đường bùn đất trơn, bánh xe không bám đường... 
Mùa đông lạnh giá tuyết rơi, chắc hẳn muốn có tuyết cũng phải chịu cực một tí. Nhưng đây thực sự là hiện tượng bất thường của thời tiết. Thôi thì mình cũng chẳng ham, 10*C đã xoắn hết cả quẩy rồi... 
5. Hội viên vàng.
Cước điện thoại của mình những tháng gần đây tăng khá cao, 3G thì vẫn là mức 50k/tháng vì mình xài BB. Mình thích những câu chuyện nói với nhau hoài không hết, kể cho nhau nghe. Mình biết Mobifone thích điều đó. Mấy ngày gần đây quyết định chuyển sang Skype buôn cho đỡ tốn. Nhưng 2 ngày vừa qua, mình đi làm về, ghé quán bia, uống dăm ba cốc, về ăn chén cơm, lăn ra ngủ... Cuối cùng là... buồn nhau.
Những ngày tháng cuối năm, mình gần như là vô sản, chuyến du lịch của nhà, về ăn cưới, bạn bè... Mọi thứ cũng cần phải tính toán, sắp xếp lại, mà vấn đề to nhất là mình ngán những con số.
1 note · View note
nguoita · 11 years
Text
20.11
Hôm nay ra đường thấy đường phố vắng thưa người, cũng biết hôm nay là 20.11. Tự nhiên lại nhớ về thời gian lớp đóng kịch hội diễn văn nghệ mừng 20.11 năm nào. Năm đầu tiên lấy nước mắt của khán giả, giựt luôn giải nhất, cũng là nội dung xoay quanh, người đưa đò thầm lặng... 
Đến 20.11 năm học 12, trước hội diễn đã có nhiều điều không vui xảy ra, vì cô C. nghĩ lớp nên dừng lại vì sợ sẽ không vượt qua được cái bóng của chính mình. Nhưng lớp vẫn cố diễn, và kết quả cũng vẫn giành giải nhất, nhưng thực sự có vẻ nó không hay bằng năm trước thật. 
Mình 2 năm đều vào vai ông già, nhưng giờ thì mình già thật, già đến nỗi không nhớ rõ vở kịch nào là trước là sau. Một trong hai vở kịch đó, nói về hai vợ chồng về trường thăm cô, nghe tin kể cô bệnh, vừa lúc bận việc kinh doanh, nhưng nghĩ về những điều cô đã làm cho mình, thế là mọi thứ gác lại, họ tìm đến cô. Vở kịch còn lại, nói về người thầy, đã chở che cho học trò mình khi gặp nạn...
Vở kịch diễn, thì được Thiên Ý quay lại, ghi ra đĩa lưu giữ, nhưng rồi theo năm tháng, cái đĩa ấy bây giờ chỉ là đĩa bình thường, không còn gì lưu giữ. Đến nay chỉ là những kỷ niệm năm tháng học trò, mà dần dần thì mọi thứ chạy vào một góc nào đó, chỉ đến khi bạn bè gặp nhau, mọi thứ gợi mở. Những câu chuyện tưởng không biết vì sao lại như vậy, năm xưa cũng có lời giải đáp. 
---
Người bạn, người thầy lớp vi tính những năm cuối cấp 2 - ở Long Khánh. Mình cũng đã chỉ còn nhớ tên và mặt, nhưng dần mất liên lạc. Thầy Diệp dạy vi tính cho mình, học chứng chỉ A - B. Và mua máy tính, không biết cứ ra bưu điện gọi về làm phiền thầy. Mãi sau này, mới tự xử nhiều thứ! Anh Đạt cũng là anh bạn thân ngày đó khi học lớp thầy, 2 anh em chơi khá thân với nhau, nhà ảnh thì ở trong Bình Lộc, đến nay thì đã không thể nhớ đường vô nhà anh ấy nữa rồi. Sau bao năm mình lên SG học, vậy là cũng đã hơn 15 năm.
---
Đợt Tết những năm đầu mới ra HN, khi về, cũng có dịp ghé thăm cô Thủy (Trợ lý thanh niên), hỏi thăm tình hình mọi người trong trường. Giờ thì cô cũng không phụ trách việc đó nữa. Hoàn cảnh của cô thì chồng đóng quân canh giữ biển đảo Tổ Quốc, nghe những câu chuyện kể khi cô mang thai em bé thứ 2. Nghĩ cũng thương nhiều thầy cô năm xưa, ai cũng trẻ, cũng tâm huyết... 
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Chuyện linh tinh (2)
1. Nhà 30, có buổi chiều đi bộ ngang qua, nghĩ bên trong là khu tập thể nào đó, không biết là nhà ai. Nhìn vào trong thấy đứa trẻ chơi đùa bên trong sân. Dọc phố ít nhà mở cửa, buổi tối đi ngang qua thì thấy tối nghĩ chốt gác có người canh buổi tối thì sao nhỉ?
2. Người thân, đọc qua tìm hiểu về những người con, thấy họ đều theo ngành khoa học kỹ thuật, cụ thể là CNTT, với ước mong phát triển KHKT cho Đất nước mình. Ngày xưa mình thích ngành CAND, muốn trở thành CSĐT. Nhưng rồi bước ngoặc cuộc đời đến, hôm nay thấy sự tha hóa của bộ phận không nhỏ những con người trong đó. Âu cũng là sự may mắn, mình thích sự tử tế hơn. Nhưng làm sao để cụ thể hóa mong muốn của Người?
3. Lý tưởng bị lung lay và nhiều lần tự hỏi chính bản thân mình.
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Chuyện linh tinh...
Không thể tùy tiện phán xét một ai đó chỉ qua một sự việc...
Vào một buổi sáng nọ, từ đường đê Nguyễn Khoái rẽ trái vào khu Đầm Trấu, mình thấy có một cô nọ chờ xe để qua đường, mình chạy hẳn lên phía trên, để chắn dòng xe và cô ấy phía tay trái của mình để sang đường. Vừa qua đến đường, từ trong tự nhiên thình lình ông bố chở đứa nhỏ xuất hiện. Mình giật mình chưa kịp phản ứng, thì thắng lại và đụng nhẹ vào phần ngang chỗ để chân xe tay ga. 
Đương nhiên là ông bố loạng choạng, 2 đứa trẻ cũng sắp ngã ra. Nhưng không va chạm mạnh, nên ông bố chống chân, 2 đứa trẻ kịp bước xuống xe. Mình thì vội xin lỗi. Cô nọ chạy đến cũng nói dăm ba câu như chửi mình ẩu. Mình lại xin lỗi và hỏi họ có sao không! Ông bố nói không sao, rồi đi. May mắn không sao, vì 2 đứa trẻ ngồi sao không đội mũ bảo hiểm.
Cũng vào một buổi sáng nọ, đoạn ngã ba từ Thái Thịnh ra Tây Sơn, mình đang đi, thình lình có cái xe ngược chiều xuất hiện bên tay phải sang đường để qua trái. Cũng là một ông bố chở đứa nhỏ phía trước. Giật mình, nhưng vẫn kịp né. Nghe thoáng thấy câu chửi "dở hơi", hay "dở người" gì đó... Cũng là may mắn không việc gì, đứa trẻ và cả ông bố cũng không mũ bảo hiểm.
Rất nhiều lần mình thấy, bà mẹ mang thai, bà mẹ/ông bố chở con nhỏ vượt đèn đỏ. Mình luôn tự hỏi, sao phải đặt những người thân của mình vào tình huống nguy hiểm? Chiều tối nay về, đường Lê Văn Lương cắt qua đường Vành đai 3, đèn đỏ tới gần 90 giây. Nhưng rất nhiều người cố liều vượt ngay ở những giây 40 đến giây 80... Họ xen ngang giữa dòng xe khác. Có phải họ quá tin tưởng vào tình thương bao la của những người khác khi cùng tham gia giao thông không?
Giờ tan tầm, ai cũng muốn về nhà để ăn bữa cơm tối. Vậy tại sao họ không thể về sớm hơn? Có ai biết, có rất nhiều người đã ra đi buổi sáng, và buổi chiều tối họ vĩnh viễn không về không?
---
Có đôi lần, mình tự hỏi IT có phải viết tắt của chữ Instant Transporter không nữa? Giữa phố phường giờ tan tầm, chạy từ đông sang tây, từ nam qua bắc. Có bao nhiêu điểm kẹt xe thì mình đều phải qua. Vậy mà... vẫn hỏi tại sao đi đem trễ vậy?! Ghét trễ?! Gọi KFC đi! :\ Mà tại sao mình lại phải cứ dính với những việc như thế này nhỉ? Lạ kỳ thay!
1 note · View note
nguoita · 11 years
Text
Rẻ trái hay rẽ phải?
- Đó là từ mình tìm thấy khi tìm trên Google về cụm từ "ngã rẽ" hay "ngã rẻ"... Rốt cuộc thì rẻ trái hay rẽ phải thì đúng?
Tumblr media
Khi mình tải về xong, import vào thì xuất hiện lỗi này!
- http://wordpress.org/support/topic/failure-to-import-and-invalid-post-type-errors
Theo như hướng dẫn trên thì đổi thành file Gzip, nhưng thực tế lỗi được khắc phục chỉ vì lỗi không xuống dòng ở mỗi thuộc tính.
Tumblr media
Đây là ví dụ thực tế, khi chỉnh thêm xuống dòng từng thẻ tags, mình có thể import một cách dễ dàng nhất!
Tumblr media
Cuộc đời thực tế bạn có bỏ 700$ đi ABC, hay XYZ thì cũng là bạn phải chọn cách sống để thích nghi với môi trường của bạn đến. Hay bạn 1 tuổi, bạn là CTHDQT, thì bạn cũng là thằng ỉa bậy, đái dầm.
- Đôi khi mình tự hỏi, liệu khi mình về già, có phải chịu những cảnh huyết áp cao, hay mỗi chiều ra đầu làng ngồi nhâm nhi vào cốc bia về ngủ?!
Đời là chuỗi ngày khó hiểu. Và mình vẫn luôn tự hỏi, làm thế nào để bay lên!
1 note · View note
nguoita · 11 years
Text
Chuyện cuối ngày của một chàng IT.
Cuộc đời vui buồn có mấy khi...
Công việc
Chàng là một chàng thanh niên có trong tay nghề IT, mọi thứ liên quan đến máy tính - bao gồm mạng máy tính, website... v.v... Nhưng công việc của chàng thường đảm nhiệm chính trong vai trò là một chàng... vận chuyển. Chàng thường xuyên chuyển chả mực, hải sản, tiền và đủ thứ loại cần để chuyển. 
Hôm nay, gần giờ ra về, chàng nhận nhiệm vụ chuyển túi quà bánh trung thu (được mua từ Hilton) - đã rất nhiều lần chàng nghĩ tại sao ngay cả ngày Tết Trung Thu dành cho thiếu nhi, người ta cũng "ăn cắp". 
Nhiệm vụ vận chuyển túi quà nhỏ đó, từ khu vực cầu Vĩnh Tuy, qua Big-C Trần Duy Hưng trong vòng 45', nghe chừng như điệp vụ khó khăn, mà nhiệm vụ chàng IT quen nhận thì tương tự như vậy, chạy từ bên này Thành phố sang bên kia Thành phố rồi vòng về. Mà việc này thì chẳng thoái thác được cho ai, bởi vì ai biểu chàng đẹp trai nhất văn phòng - kiếm chẳng ra mống chàng thanh niên thứ 2 mà!
Gọi điện lại anh tài xế hẹn lại cho chắc, mà anh tài xế nói chạy qua Lương Thế Vinh, mà mình tìm sẵn đường thì chẳng nhớ Lương Thế Vinh là đường nào, nên cứ mong là BigC thẳng tiến cho dễ, anh tài xế cũng nói ừa Big-C. Ra khỏi công ty được chục phút, qua vài điểm kẹt, anh tài xế gọi, sếp gọi giục đi cho nhanh. Mình nghĩ đường kiểu này, xe kiểu này đường chim bay thì nhanh, chứ xe pháo thì sao nhanh nổi.
Lết qua tới cuối Phạm Ngọc Thạch - Chùa Bộc, gần đường Láng - thấy gần về đích, mà sao từ đây tới đích còn xa xôi quá, bao nhiêu chỗ tắc đường kẹt xe. Gọi hỏi lại cho chắc, vì đoán đích đến của sếp không đi qua tới Big-C, mà cả sếp với anh lái xe đều nói, "tới đó đi!". Chui trong ngõ ngách để ra phố lớn nhanh nhất, ra đường Láng, qua ngã từ Lê Văn Lương - Láng Hạ, cuối cùng cũng đến đầu đường Trần Duy Hưng, thì nhận được điện thoại của anh tài xế nói đang ở 68 Lê Văn Lương, mình nghe xong thấy, chỉ muốn bỏ xe và túi quà ở đó, đi bộ về luôn. :\ Lại quay lại Lê Văn Lương để tìm số 68, nhìn tay phải thấy số lẻ, nghĩ số chẳn bên tay trái, càng đi thì không thấy nhà cửa - số má đâu để dò, chỉ toàn thấy đất trống - cao ốc. Tới luôn đường trên cao vành đai 2, tốn mấy cuộc điện thoại mới biết mình vượt qua xe sếp. Qua đầu bên kia đường đứng chờ, sếp đi tới để đưa túi quà. Nhiệm vụ hoàn tất!
- Đôi khi mình tự hỏi, tại sao nhiều người lại nghĩ ra những điều thú vị như vậy. Ví dụ đi qua Lê Văn Lương tới Trần Duy Hưng, rồi quay ngược lại Lê Văn Lương, cùng với dăm ba người chạy qua làn xe rẻ trái để xi nhan rẻ phải, và cùng với vài người bấm còi xe bên phải để vượt bên trái. Những người đó thú thật tui thấy IQ họ cao quá, mà thằng vận chuyển thấp hèn chẳng thể hiểu được.
Đổ xăng
Chàng ghét chốn đông đúc, xếp hàng chờ lâu - mà nếu xếp hàng thì chàng cũng chẳng ghét, nhưng bản chất ghét chờ đợi vào những thứ m�� mình bỏ tiền mua dịch vụ, nên chàng phải đi qua đến cây xăng thứ 4 ở HN mới đổ được xăng.
---
Tumblr media
Nhớ hồi nhỏ, khi tập xe đạp, luôn hỏi làm sao cái xe đạp lại không ngã khi mình đang chạy, với câu hỏi đó khi đã biết chạy xe là niềm thích thú vô cùng - cùng sự tự hào, mình đã làm được điều đó.
Tumblr media
Với xe ôtô 4 bánh, thì mình không còn câu hỏi như trên nữa, nhưng câu hỏi của mình là làm sao để có được nó, và để duy trì nó. Khi bạn đến nhà, bấm nút cửa mở, bạn lùi xe, bấm nút cửa kéo xuống. Ngôi nhà nhỏ xinh...
Tumblr media
Bạn hứa với một người, bạn chỉ uống bốn ly. Nhưng cuối cùng bạn uống nhiều hơn số bạn đã hứa. Lời hứa luôn khó thực hiện phải không? Ngồi uống mình lại nhớ tới ngày còn nhỏ, khi ba mình nhậu - là lúc mình dễ xin tiền mua quà bánh nhất. Khi lớn, câu hỏi mà mình chưa bao giờ hỏi ba là tại sao ba lúc nào cũng nhậu nhẹt say xỉn.
1 note · View note
nguoita · 11 years
Text
Chuyện đổ bể...
Gần đây có lẽ do hậu đậu hay sao đó, mà mọi thứ cứ đổ bể ra.
#Đổ bể 1.
Một ngày đẹp trời nọ, thật ra là mưa gió bão bùng, tự nhiên kể tuốt tuồn tuột chuyện yêu đương trước đây với... người yêu. Nghĩ mình thật xấu và tệ với những chuyện quá khứ như vậy. Cũng chẳng biết tình cảm bây giờ có đủ bền vững để qua bao sóng gió phía trước hay không...
#Đổ bể 2.
Xe 67 - lần nọ dắt xe ra cổng, lùi xe không để ý vậy là bể chụp đèn sau đít xe. Cũng dắt xe, không để ý, gãy nốt cái đèn xi nhan bên trái sau xe. Sáng nay dắt xe ra, đụng phải xe đạp, xe đạp rớt xuống, gãy nốt cái đèn xi nhan đằng trước bên phải. Tóm lại thì em xe thương tích đầy mình. Dùng keo dán lại, chẳng biết được bao lâu...
Walkman - ban đầu nó có vẻ bị gãy đứt 1 đoạn nhỏ, chỉnh nhẹ thì nghe được, bữa rồi hết pin. Cắm sạc, đèn xanh lè suốt không tắt. Lấy tăm chọt RESET, cuối cùng chạy lại, nhưng nghe được một bên, bên còn lại tịt luôn. Vậy là cũng xác định sắp chia tay em nó mà không cứu chữa được.
#Đổ bể 3.
Công việc do bản tính ù lì, nên cũng dở dang nhiều thứ. Thèm những cố gắng thay đổi bản thân, nhưng đâu lại vào đó.
Ngủ dậy thì sớm mà vẫn cứ ngủ nướng, muốn chạy bộ mà chưa bao giờ xỏ chân vô đôi giày mua sắp tròn 2 năm chưa mang 1 lần.
Tumblr media
*Ảnh: pascalcampion.deviantart.com
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Có đủ tiền đền không?
LX trắng: Này, đụng phải có tiền đền không?
Tumblr media
Chiều tan làm, đến đoạn cửa khẩu - chiều ngang vừa bằng 2 chiếc ôtô đi qua nhau. Lại thấy chiếc taxi cố đi lên, để né 2 chị đẩy xe đạp chở mấy thanh gỗ vụn từ cái bàn, cái ghế nào đó... chị đi sau nhặt vội đẩy phụ. Trước đầu taxi là hai anh xe máy, đứng chờ... chờ gì thì bản thân mình cũng không biết nữa! Cuối cùng thì taxi cũng lách ra được, hai anh xe máy đường trống, đi thẳng - ra là họ chờ taxi lách qua để đi tiếp.
Mình cũng rẽ sang, vừa lúc 2 chị xe đạp thồ loay hoay không để ý, suýt đụng trúng - thực ra là còn 1 khoảng cách để không đụng phải chị đi xe máy LX màu trắng. Chị LX trắng lấy tay gạt khúc gỗ vụn nói: Này, đụng phải có đủ tiền đền không? Vẫn cố đẩy dù rằng, lx trắng còn thừa 1 khoảng để lách bên phải đi tiếp, trong khi đó 2 cô xe đạp thồ vẫn cố đẩy xe mình lách để chiếc LX được đi thẳng. 
Nghĩ cũng lạ, có nhiều thứ mất thì có bao nhiêu tiền cũng không đền được.
Cô LX trắng bị mất thứ-đó rồi, tiếc thiệt!
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Ngoại bị ngã...
Sáng nay Ngoại đi mua bánh mì, tự nhiên bị ngã, gãy xương đùi. Các cậu chuyển viện lên trên Bệnh viện Nguyễn Tri Phương.
Gọi hỏi Út, thì Út nói phải mổ, lắp nhân tạo... Nghĩ tới cảnh nếu Ngoại không đi lại được, thì cũng sợ Ngoại có chuyện nhiều hơn. Mong là thứ 5 mổ thành công. Mong cho ông Ngoại, và Trời Phật phù hộ cho Ngoại mau lành.
Biết lo lắng cũng là thừa, nhưng vẫn luôn sợ sự chia ly. Và điều mong ước của mình là Ngoại được nhìn thấy mình sống hạnh phúc.
#ta
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Tình cờ
Cuộc đời là chuỗi những sự tình cờ...
#Chuyện số 1:
Hôm nay người iu đi thi bằng lái xe máy, không hẹn mà gặp được cô bạn Trà My cũng đi thi bằng lái... được an ủi nhau, và cùng vượt qua thi sát hạch... bằng lái. Đừng khinh thường, tui có người bạn 3 lần thi mới có bằng lái... xe máy đó nghe!
#Chuyện số 2:
Chiều chị P. mượn chùm chìa khóa bên phải để mở cổng, lúc đó định nói chị P. để trong hộc tủ bàn dưới, nhưng nghĩ sao đó nên cũng không nói, chị P. mở cửa xong, để ngay trên bàn.
Lúc về mình tìm chìa khóa loạn xì ngầu, không thấy, chị P. thì từ hồi sau sinh em bé cũng hay... đãng trí. Tìm trên, tìm dưới, tìm khắp nơi không có. Mới nảy ra ý nghĩ, có ai cầm nhầm... 
Các chị thì tầm giờ về xong, cơm nước chồng con nên gọi điện càng khó. Mình thì có 2 chìa khóa xe máy sơ cua bên trái, nhưng thiếu chìa khóa phòng, nên phải có chùm chìa khóa mới vô phòng được. Gọi khắp lượt hỏi, cuối cùng cũng liều sang nhà chị N. xem, nếu không phải thì qua nhà chị T... Cũng may là sang nhà chị N. thì đúng là chùm chìa khóa của mình. Do chị N. đi xuống tình cờ thấy chùm chìa khóa, tưởng nhầm chìa khóa của mình, nên mang về.
Tumblr media
#Chuyện số 3:
Đi về, mình ghé qua CLB nọ để xin thông tin hoàn chỉnh web của ngta. Tới tầm 7g kém, tình cờ họ có khách, mình chờ tới 8g kém mới gặp được bác chủ. Vậy đó, cuộc đời là chuỗi những sự tình cờ...
2 notes · View notes
nguoita · 11 years
Text
Tự tử - 2 mẹ con...
"ANTĐ - Liên tiếp trong thời gian từ cuối tháng 5 đến nay đã xảy ra hàng loạt vụ tự tử thương tâm mà nguyên nhân chủ yếu là từ chuyện tình cảm, từ những bí bách trong mâu thuẫn gia đình không tìm ra lối thoát. Khi những vụ tự tử đau lòng xảy ra, lúc ấy người ta mới hỏi trách nhiệm của các đoàn thể, trách nhiệm xã hội ở đâu?" - Đó là nhan đề của bài báo: "Tự tử: Trách nhiệm xã hội ở đâu?" đăng trên báo An Ninh Thủ Đô.
Nhưng còn những câu chuyện khác, bạn có biết không?
Đọc tin tức liên quan, thấy cuộc sống là vậy... Từ trong phim ảnh bước ra cuộc sống, bộ phim 마마 (Ma-ma) mà mình được xem, cũng có phân cảnh, người mẹ cõng đứa con bị bệnh không sống được lâu nữa, cả người mẹ cũng mắc phải căn bệnh ung thư, sợ mình mất trước con... nên người mẹ quyết định cho con trai uống thuốc ngủ, và định quyên sinh dưới lòng sông cùng đứa con trai. Bức những bước chân trên bậc thang, người mẹ hỏi:
- Wanna play rhyming game? - Okay - Elope - Cope - Mope - Slope - Pope
Người mẹ khóc bước dần ra mép sông, đứa con chìm dần vào giấc ngủ, người mẹ khóc... đưa chân. Đứa con nói: Hope. I like the word hope. So I put it on my wall. Hope will never abandon you. It's you who abandons hope... Mom, let's go home! I'm so sleepy.
- Okay, let's go home. We'll be OK, baby.
Tumblr media
Những tin nhắn liên tục gửi đến người con trai trong lúc chờ mẹ trong phòng mổ, do người mẹ đã để lại lời nhắn ở những nhà mà cô ấy đã giao sữa... 
Tumblr media
Xin chào, tôi là người giao sữa, đã lâu không gặp, tôi đang mắc bệnh và phải giải phẩu, bác sĩ bảo rằng tôi có thể chết. Nhưng ông ấy đã sai, tôi đang đương đầu với nó. Vì sao? Bởi vì tôi phải giữ lời hứa với con trai đang chống chọi lại căn bệnh teo cơ bắp, con trai tôi chỉ mới 11 tuổi. Cậu bé không thể đến bệnh viện, nó sẽ rất cô đơn, và cầu nguyện cho mẹ. Xin hãy giúp nó vượt qua điều này, tất cả những gì cậu bé cần là lời nhắn về hy vọng...
Tumblr media
- HOPE. Hope will come true. Believe it, won-jae.
- HOPE. Everything comes from Hope. Cheer up, sweetie.
- HOPE COMES TO THOSE WHO DREAM.
- STAY STRONG FOR YOUR MOM, WON-JAE.
- YOUR MOTHER WILL GET BETTER.
- YOU'RE NOT ALONE.
--------------------------------------
Đó là trong phim, và bản thân mình cũng đã là thằng bé đứa ngoài phòng mổ trong khi chờ mẹ mổ bướu ở cổ... Mẹ ra trễ hơn bình thường một chút, nhưng vẫn bình an. Cuộc sống là vậy, vẫn luôn có hy vọng. 
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Sống độc lập
Lần nọ đi đường vô tình thấy chiếc xe ôtô, bên cửa để logo ghi chữ Sống Độc Lập. Đã rất nhiều lần mình nghe các ch.trình sách nói dành cho người mù, hoặc ở website như Tuổi Trẻ, trong mục tin tức đều có phần đọc tin... Và cũng nhiều lần mình tự hỏi, những người khuyết tật họ truy cập website có khác gì mình không? Và một người thiết kế website cần phải làm những gì để những người khuyết tật có thể truy cập được. 
Về Nick, đúng hôm Nick trực tiếp thì mình lần đầu tiên qua nhà... ra mắt. Chuyện của Nick mình đọc nhiều qua tin tức, mạng, sách nói của Nick cũng được Tuổi Trẻ Mobile đăng... Sự kiện này có nhiều chuỗi sự kiện diễn ra liên tiếp, đó là việc a T.B. đăng bài tự hỏi tại sao trung tâm lớn như White Place lại không có lối đi dành cho người khuyết tật, hay P.A đăng bài "sính ngoại" mà mình đọc qua lượt share... Đa phần dễ thấy nhất đó là lời trách móc với bản thân, với xã hội. Lối đi, xe buýt, chỗ ngồi, những website bỏ quên người khuyết tật.
Tumblr media
Đôi khi những điều tưởng chừng đơn giản nhưng không phải ai cũng để ý.
0 notes
nguoita · 11 years
Text
Linh tinh
- Boston
Sáng vô công ty, đọc tin, xong chuyển sang trang Google News phiên bản US, ngồi xem cảnh tượng bom nổ, cũng giật mình. Tưởng chỉ có trên phim ảnh mình thường xem, nhưng lúc này là cả đám đông. Phản ứng của mọi người, cảnh sát bảo vệ v.v... 
+ Google đưa ra Google Person Finder để hỗ trợ tìm kiếm thông tin người bị nạn.(http://google.org/personfinder/)
+ Một trang web nọ, đưa ra thông tin về cách cứu hộ cứu nạn khi bị những tai nạn mà nạn nhân mất đi phần thân thể. (http://www.artofmanliness.com/2012/03/21/how-to-save-lives-like-an-army-medic-using-a-tourniquet-to-control-major-bleeding/)
- Lệ tràn mi
Sao lại dùng từ hoa mỹ vậy? Ngẫm cảnh mình, thấy mình vậy mà cũng tốt dữ. Tính mình cũng cộc tính, nhưng đã không có bi kịch nào xảy ra. Cao thượng chăng? Chẳng phải, cuộc sống vốn dĩ là vậy rồi. Học nhiều điều, vấp ngã thì đứng lên, chưa bao giờ tự đẩy mình vào chỗ u tối. Chắc mình mang trong mình ý nghĩ còn nợ nhiều người...
- Chủ tịch tỉnh
Phát ngôn của vị chủ tịch tỉnh nọ làm mình thấy buồn. Mình cũng đã có ý nghĩ so sánh giữa 2 sự kiện - thanh tra đất đai và phát ngôn bừa bãi. Cũng là 2 sự kiện riêng biệt, nhưng nó thể hiện 2 bên - bị tố và người tố. Oan tình có không? Uẩn khuất có không? Sao phải làm vậy? Sự hồ đồ của vị quan được nghĩ là sẽ là thay thế tốt cho người vừa đi. 
Nếu một ngày vị tổng thống ở đất nước xa xôi vừa thay cho người đồng chí đã đi xa phát ngôn kiểu đó, thì đất nước họ sẽ ra sao? Nhưng mình tin họ sẽ khác.
0 notes