Tumgik
#độc lập kiếm tiền
banmaihong · 5 months
Text
3 biểu hiện tuyệt vời của người phụ nữ may mắn
 Số phận của mỗi người do bản thân của người đó tạo ra, phúc do bản thân tự đi tìm, (Viên Liễu Phàm, một tác giả thời nhà Minh đã viết). Điều thực sự có thể khiến một người ngày càng tốt hơn không phải ở vẻ đẹp bên ngoài mà đó là sự tích lũy của hành vi bản thân mỗi ngày. Hạnh phúc của một người không bao giờ đến từ sự chờ đợi hay lệ thuộc, mà đến từ sự lựa chọn và phấn đấu của chính mình. Chỉ…
Tumblr media
View On WordPress
1 note · View note
iambep · 24 days
Text
Tumblr media
Tôi thường chọn chỗ ngồi sát cửa sổ, nếu được, thì ghế đơn sẽ càng tốt. Ghế đơn - sát - cửa - sổ sẽ là một lựa chọn tuyệt vời. Tôi vừa có thể nhìn phố xá qua lớp kính chắn, vừa được yên ổn một mình.
Những lần tôi từ trường Đại Học của mình bắt xe lên thành phố chơi, tôi đều cố gắng mua những tấm vé như vậy. 2 tiếng 45 phút đồng hồ xe chạy. 2 tiếng 45 phút tôi lặng yên ngắm những con đường. Playlist nhạc của tôi để shuffle, 300 bài hát, như là một trò chơi xổ số vậy. Nó nhảy linh tinh. Tôi thích nó nhảy linh tinh, cho hợp với tâm trạng của mình. Nếu gặp bài tôi thích, tôi khe khẽ ngân nga, nếu bài “lạ” quá, tôi phải mò ra để xem lại tên. 100 bài hát tôi biết tên. 200 bài còn lại là trò chơi xổ số. Cách giết thời gian tương đối hiệu quả.
Đi chiều thứ 6, tôi có cả một buổi tối lê la khắp phố xá, đứng nhìn những trung tâm thương mại sáng choang đèn. Tôi thèm thuồng đủ món đồ, nhưng có một cách an ủi rất tốt: Đó là cứ đi xem tiếp đi, nhỡ đâu có gì hay ho thì sao, mà nếu không có, thì quay lại mua vẫn kịp mà.
Chẳng lần nào tôi quay lại “kịp” cả. Tôi cứ thế mà đi mải miết. Và bỏ quên một món hàng đẹp mắt phía sau lưng.
Ở một thành phố xa lạ, điều hạnh phúc nhất có lẽ là không ai biết đến mình. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi được như vậy. Có lần tôi chợt nghĩ đến nhân vật Chim Vặn Dây Cót của Murakami, ngồi vô định ngắm người qua lại nườm nượp trước ga Shinjuku, uống cà phê mua sẵn và nhấm nháp một chiếc bánh cam vòng. Xong xuôi lại về. Thật đơn giản.
Tôi nghĩ chắc Murakami đã thử cái cảm giác ấy, chắc cũng đã một lúc nào đó cô đơn lạc giữa một thành phố đồ sộ ánh sáng giống như tôi. Bởi vì thế, điều duy nhất tôi có thể nhớ lại sau bao nhiêu năm đọc Biên Niên Ký, chính là khung cảnh đối lập giữa một cá thể cô độc và đám đông di chuyển tấp nập giữa những lần đèn chuyển từ đỏ sang xanh.
Đi chán, tôi sẽ xuống Food Court để ăn. Và lại một mình. Tôi xếp hàng lẫn giữa một dòng người, lấy suất ăn, trả tiền, rồi tìm một chỗ ngồi ăn chậm rãi. Khi ăn, tôi hay nhớ nhà. Mùa đông nhà bốn người quây quần bên cái bàn ăn nho nhỏ, con mèo nấp sau lưng mẹ tôi để chờ đến lượt, con chó yên lặng nằm cách xa một đoạn rồi ngước mắt quan sát. Nó chẳng việc gì phải vội cả.
Những ngày đầu tiên sang đây không quen món, lọ ruốc với ít thịt hộp bị tôi mang ra xơi cả, vừa ăn vừa khóc, thèm cơm mẹ nấu. Cũng may, tôi ăn ở trong phòng, chẳng ai nhìn thấy tôi khóc hết. Bố nói đàn ông nuốt nước mắt vào trong mà sống. Tôi bị ám ảnh bởi câu nói ấy. Tôi hầu như không khóc bao giờ.
Ăn xong, tôi kiếm một chỗ thật náo nhiệt để đứng hút thuốc, nghe những tiếng hát, tiếng nhạc, tiếng loa công suất lớn từ một cửa hàng nào đó để chào khách. Thế rồi lại về khách sạn, một cái phòng bé xíu nằm tuốt trên tầng ba sau một khu chợ Trung Quốc để tiết kiệm chi phí, đọc dăm trang cuốn sách tôi mang theo rồi ngủ gà gật.
Có lần tôi tỉnh dậy, không ngủ được nữa, mở cánh cửa con nhìn ra khu chợ đêm, mò mẫm lấy bao thuốc, rồi nghe huyên náo. Tôi không hiểu họ nói gì, họ cũng chẳng biết tôi ở trên này đang ngắm họ. Chỉ là, tôi trống trải vô cùng.
Tôi nhớ đến cuốn Trên Đường của Jack Kerouac, tác giả nằm sau thùng chiếc xe đi nhờ của hai gã cao bồi, đắp tấm bạt chung với mấy người bạn đường, chia nhau một ngụm Whisky cho đỡ lạnh, rồi ngắm sao trời vùng Nebraska mênh mông vô tận. Tôi cũng nghèo như thế, có lúc chỉ còn đủ tiền ăn cho ngày mai, và một tấm vé về. 2 tiếng 45 phút. Tôi chẳng có sao trời để ngắm.
Tôi luôn thích tối thứ 6 và ngày thứ 7, cái cảm giác ta có thể chơi thật thoải mái, phí phạm sức lực, say ngất ngây và mệt mỏi rã rời nhưng vẫn còn có Chủ Nhật đỡ chúng ta dậy. Ta vẫn có thể liều lĩnh cả quyết được như thế, lê la mãi các bờ bụi và anh bạn Chủ Nhật sẽ ôm ta vào lòng, vỗ về ta, cho ta say ngủ và nghỉ ngơi.
Thế rồi Chủ Nhật sẽ vứt ta vào thứ Hai. Không còn gì tệ hơn như thế. Chủ Nhật là anh bạn tồi, khiến ta chẳng dám ăn chơi, lang thang, ta nửa muốn phá phách thật đã đời, nửa sợ hãi chờ đợi sáng thứ Hai - Hiện thực tàn khốc - Câu chuyện kinh dị ngắn nhất thế giới.
...
Hôm nay trong lúc đạp xe, tôi nhìn thấy một người tựa cửa kính xe buýt nhìn ra phố dài hun hút. Thứ bảy, xe buýt vắng tanh. Trời lạnh, đôi mắt cũng lạnh. Chợt nhớ đến tôi đâu đó 7 - 8 năm về trước. Cúi đầu, so vai, nghèo, rất thiếu tự tin, xếp hàng mua tấm vé xe buýt, ghế đơn, sát cửa sổ, ba lô nhỏ với bộ quần áo và cuốn sách cũ đi mượn.
Đi 2 tiếng 45 phút chỉ để ngắm những ánh đèn. Còn mình. Tối đen.
Tháng 12. 2015 From BeP
136 notes · View notes
windaroma · 7 months
Text
NGƯỜI TA LUÔN NÓI KHÍ CHẤT LUÔN HƠN NHAN SẮC MỘT BẬC. VẬY LÀM SAO ĐỂ RÈN LUYỆN KHÍ CHẤT?
1. Ngoại hình xinh đẹp rất quan trọng, nhưng sống đẹp còn quan trọng hơn nhiều!
2. Thích thứ gì, hãy tự kiếm tiền mua bằng được!
3. Có thể không tán đồng, nhưng đừng thiếu tôn trọng.
4. Hãy nghĩ cách kiếm tiền, chứ đừng nghĩ phải làm sao để tiết kiệm tiền.
5. Dù bạn có tức giận thế nào thì cũng đừng bao giờ la hét om sòm, mà hãy giữ bình tĩnh. Đừng bao giờ để nóng giận điều khiển con người bạn.
6. Nói ít làm nhiều, có thể đứng thì không ngồi, có thể đi thì đừng bao giờ đứng yên một chỗ.
7. Rác phải bỏ vào thùng, xung quanh không có thùng rác thì cầm tay cho đến khi tìm được thùng rác. Phép lịch sự tối thiểu với môi trường đấy.
8. Nếu bạn không thích công việc hiện tại, hoặc là từ bỏ không làm nữa, hoặc là hãy giữ yên lặng.
9. Khi nhìn rõ dối trá, hãy dũng cảm từ bỏ.
10. Nhất định phải làm một người có giáo dục.
11. Khi không thể quyết định, thì hãy để thời gian quyết định giúp bạn. Nếu vẫn không thể quyết định, thì cứ làm đã rồi tính sau. Thà phạm sai lầm, chứ đừng để lại nuối tiếc!
12.Trong tình huống không làm trái nguyên tắc, hãy luôn khoan dung với người khác, giúp được thì giúp, đừng bao giờ ép người vào đường cùng, luôn chừa lại một đường lui, và học cách tán thưởng người khác thật lòng.
13. Đừng làm một con nhím, đừng bao giờ cố tình kết thù với ai. Chẳng ai có thể ở cạnh ai cả đời được…
14. Tiền bạc rất quan trọng, nhưng không thể dựa vào cha mẹ hay người khác, bản thân phải đảm bảo khả năng kiếm tiền nhất định. Độc lập về kinh tế là nền tảng của một con người.
15. Đừng đánh giá mình quá cao trong tập thể, bởi vì khi bạn rời đi, bạn sẽ nhận ra, không có mợ thì chợ vẫn đông.
16. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Buông tay rất khó, nhưng đâu phải là không làm được.
17. Ngay cả khi đã mất đi tất cả, bạn cũng đừng bao giờ đánh mất nụ cười của mình.
18. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, trước khi đưa ra bất kỳ một lời nhận xét nào.
19. Trong một số trường hợp, không nhất thiết phải phân biệt rạch ròi đúng sai quá rõ ràng Sự thật đôi lúc không chỉ có đen và trắng.
20. Cho dù không ai thương bạn, bạn cũng phải yêu thương chính Bản thân mình.
Cre: vudieuthuy
43 notes · View notes
thuyenvienxusblog · 5 months
Text
Sau này tôi mà đẻ con gái tôi sẽ dạy nó sống khôn hơn, trọng vật chất hơn, bớt trọng tình cảm đi, đừng giống như con mẹ nó khổ vãi cả lồn khổ. Sống biết điều, độc lập tài chính, kiếm được tiền, xuống được bếp, lên được giường, nuôi người yêu những ngày khó khăn nhất, cho tiền người yêu để tiêu, cho người yêu vay tiền, đi ăn chỗ xịn thì bao hoặc trả nửa phần hơn, để người yêu trả tiền thì phải tìm chỗ thật rẻ mới dám ăn, bị lừa dối cũng cố mở lòng tha thứ để rồi phải chịu những ám ảnh tâm lý đến tận hôm nay. Không hãm hại ai bao giờ, lúc nào cũng cố gắng giúp đỡ người khác nếu có thể. Địt mẹ tôi tự nhận tôi đã cố gắng sống tử tế vãi lồn rồi, tại sao tình duyên lại như cđb vậy ạ? Tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, sống một cuộc đời bình thường, không dám mơ giàu có tài giỏi, tôi tự kiếm tiền nuôi tôi béo mầm được, một người tử tế có thể làm cha làm chồng thôi mà, thế lồn nào mà cũng khó khăn đến vậy ạ? Là rốt cuộc kiếp trước tôi giết người cướp của hãm hại lừa đảo ai gây nghiệt cái gì mà sao kiếp này tình duyên như cl trệt dưới mương vậy ạ?
Rốt cuộc tôi đã làm gì sai vậy ạ?
Các anh đừng mở mồm chê phụ nữ tốt chịu được khổ cùng các anh không còn nữa, còn đầy nhiều lắm, chỉ là những người ấy hoặc là đang cắn răng nuốt ngược máu vào trong để cố gắng tiếp, hoặc là đang bận khâu may chắp vá lại những mảnh vụn tâm hồn bị xé toạc ra bởi người được gọi là người thương, bởi thứ tình được gọi là tình yêu mà thôi!
18 notes · View notes
solitude555 · 15 days
Text
Tumblr media
Ở cái độ tuổi 20 mình sẽ rất dễ cảm động nếu một người sẵn sàng hi sinh bản thân, chiều theo ý mình, cho dù điều đó đi ngược lại với nhu cầu của họ. " Anh sẵn sàng từ bỏ công việc này vì em.." " Anh học nấu ăn vì em .." "Anh cố gắng kiếm tiền lo cho em.." . Nghe thì rất ngọt ngào và an toàn nhưng thực tế thì không. Vì họ đang gắn trách nhiệm của mình lên những quyết định của họ. Nếu có vấn đề gì đó xảy ra ( có thể ) họ sẽ khiến mình cảm thấy có lỗi. Kiểu như vì anh đã làm điều này cho em thì em cũng nên làm cái kia cho anh. Và chúng ta phải nên đối diện với sự thật rằng, ai cũng ích kỷ, cũng vì chính mình. Đừng vì ai đó hi sinh cho bạn, cưng chiều bạn, thỏa mãn mọi nhu cầu, tôn vinh bạn là nữ thần mà toàn tâm toàn ý yêu họ, kết hôn cùng họ. Đó có thể là một cạm bẫy thật ngọt ngào. Đính chính lại tôi không muốn ai đó trở nên là kẻ vô ơn. Hãy học cách biết ơn. Một nụ cười. Một lời cảm ơn. Một món quà đáp lại. Không cần nói nhiều. Bản thân mình luôn biết ơn,cảm kích và ghi nhớ những điều người ta đã làm cho mình.
Nhưng cho đến hiện tại và mãi mãi về sau, mình không muốn sống cuộc đời chim lồng, cá chậu nên gu đàn ông của mình là chính trực, thẳng thắn, tập trung trong sự nghiệp, có quan điểm riêng, tôn trọng sự độc lập và biết tự phát triển bản thân. Anh không vì em, em không vì anh, nhưng chúng ta có thể vì nhau mà cố gắng.
9 notes · View notes
hihegall · 4 months
Text
- Sao ngày xưa mẹ bắt con làm nhiều việc nhà thế mà giờ cái gì mẹ cũng không cho con làm?
- Ngày xưa mẹ sợ m ra đời không tự lập được nên mới bắt, giờ m lớn rồi mẹ chỉ cần m khoẻ mạnh thôi.
Từ bé đến giờ mình được bố mẹ lo cho không thiếu một cái gì, chỉ cần mình thích và nói ra nếu như không quá đáng thì được đáp ứng hết. Mình hay nghe người ta nói “nuôi con gái trong giàu sang” cũng đúng vì ngày bé ngay cả khi gia đình khó khăn mình vẫn được mời gia sư riêng về dạy thêm, được đi học mấy môn năng khiếu rồi quần áo váy vóc của trẻ con không thiếu một cái gì.
Lúc bé mình được sống hạnh phúc lắm, mình có tuổi thơ em đềm đến mức mà gia đình khó khăn mình còn không biết 🥲 bố mẹ chưa bao giờ kêu than về việc kinh tế gia đình xuống dốc thì mình phải thế này thế kia, hay bây giờ nhà mình nghèo lắm con phải thế này thế kia,… chưa bao giờ mình nghe bố mẹ mình nói chuyện tiền bạc với mình vì mẹ mình sợ lớn lên mình chỉ biết có tiền, chỉ mải mê chạy theo đồng tiền mà bất chấp tất cả.
- Bố mẹ sinh con ra thì tất nhiên phải lo cho con rồi. Còn áp lực của người lớn thì con cứ để người lớn lo.
..
Lớn lên một tí bố mẹ mình bắt đầu khó hơn, mẹ luôn đặt ra giờ giới nghiêm kiểu như cấp 2 phải về trước 10h tối, cấp 3 thì về trước 11h, cơm ở nhà luôn luôn nấu nên không ăn thì phải báo trước chứ không có chuyện đến giờ ăn cơm mới báo. Đi đâu chơi cũng được, đi với ai cũng được nhưng phải nói một câu. Mẹ mình không c/ấm mình chơi với ai cả, nhưng vòng bạn bè của mình mẹ đều muốn biết để lỡ có chuyện gì mẹ còn biết đi tìm mình.
Mẹ dạy mình làm tất cả mọi thứ từ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, tự chăm sóc bản thân đến những vấn đề riêng tư của con gái. Nên cho dù mình gh/ét nấu ăn mẹ vẫn bắt mình nấu được một mâm cơm gia đình tử tế để sau này lớn lên có thể tự lo nấu cho mình.
Ngày xưa mình gh/ét bố mẹ lắm, vì tại sao mà bố mẹ mình dễ tính với người ngoài nhưng chỉ khó với mình thôi. Mình trẻ con đến mức còn tưởng mình là con nuôi được nhặt về vì tại sao bố mẹ mình khó thế. Sau này lớn rồi, tự lo cho mình được rồi thì tự dưng bố mẹ mình dễ tính đến lạ kì. Chẳng ai quản mình nữa, đến nhà cũng không bắt mình quét, ăn cơm xong bát cũng không cần mình rửa:
- Lớn đến thế này rồi, mẹ không cần gì nữa cả mẹ chỉ cần con về nhà thôi.
Có một điều nữa mình thấy khá hay mà mẹ nói với mình rằng: mẹ không bắt con ra đời phải chịu thiệt, mẹ cũng không muốn con thiệt thòi với ai, nhưng có những chuyện nếu như nhẫn nhịn mà êm đềm được thì con nên nhẫn nhịn. Nhịn không phải là nhục nhưng nếu như nhịn một tí có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện thì con nên làm điều ấy.
“Mẹ mong rằng chuyện gì con cũng nên nói với mẹ”. mình luôn biết rằng có nhiều người chuyện gì cũng giữ cho riêng mình, không dám nói với bố mẹ vì gia đình khó quá sợ nói thì sẽ to chuyện. Chắc hiểu được vấn đề này cho nên mẹ mình luôn rào trước với mình một câu “chỉ cần có nói ra thì mẹ có thể giải quyết tất cả cho con”. Cho nên mình nghĩ rằng nếu như bố mẹ sẵn sàng lắng nghe thì mình có thể chia sẻ tất cả mọi thứ. Mình lớn lên với tâm thế dù bất cứ chuyện gì xảy ra mình vẫn có thể về nhà.
Lớn lên mình vứt ở đâu cũng sống được, có thể tự lập kiếm tiền và lo tốt cho bản thân. Mình đã từng chịu thiệt thòi, đã từng th/ất b/ại, cũng từng thất nghiệp nhưng chưa bao giờ mình cảm thấy cô độc. Mình vẫn là một đứa trẻ năm nào ở trong mắt bố mẹ, mình vẫn có nơi để về, mình vẫn có người che chở và cứ thế mình lớn lên trở thành một đứa trẻ hạnh phúc 💕
5 notes · View notes
bacxiunhieusua · 1 year
Text
090923
Hôm nay đo đồng phục, mọi số đo thật ưng ý.
Mình trông thật hài lòng, nhưng mà mình cũng mệt.
Mình gầy lại hẳn 25kg sau 2 năm, nhưng mà ám ảnh cân nặng thì rất là khủng khiếp. Mình bỏ bữa triền miên, tụt huyết áp, kiệt sức và ngất xỉu. Mình ép bản thân ói ra khi lỡ ăn quá nhiều, cảm thấy ảo giác về cơ thể nặng nề, và cứ chăm chăm chạy theo dáng hình gầy gộc trong gương.
Mấy nay khắp người mình như lên án việc mình dày vò nó. Chẳng hiểu sao mà các hạt li ti nổi lên khắp nơi, ngứa, rát. Ban đầu thì sẽ như muỗi chích, lâu dần thì lại giống dị ứng. Mình thật sự rất kiềm nén không chà sát nó quá, khéo lại toe toét ra sẹo. May là da mình không độc.
Tự dưng mũi mình chảy máu. Nó không phải là máu cam, nhưng cứ vệ sinh mũi là thấy máu. Phải do mình nóng người khi cứ cà phê và bia rượu. Thật sợ hãi biết bao.
Lưng mình mọc đầy mụn, cái hậu quả nặng nề của việc mình chạy theo lấy lòng đồng nghiệp nơi chỗ làm mới. Không ai ép mình, là do mình không hoà nhập nên cố theo họ. Tới hồi lưng mình đau, mặt mình mọc 3 ổ viêm một lúc mình mới bừng tỉnh mà nhận ra. Mình có uống 1000 ly cà phê đi nữa, họ cũng sẽ không rủ mình khi làm bất cứ gì kể cả ăn uống hay đi chơi.
Mình đã khóc, đây là quả báo của việc mình đã không tốt với anh đồng nghiệp cũ ở công ty cũ phải không?. Mình nhận ra hoàn cảnh của mình y chang ảnh hồi đó. Mình không trực tiếp bắt nạt, mình không tẩy chay, mình không làm gì. Chỉ là không hợp cách làm việc. Và giờ mình lại tiếp tục không hợp ở chỗ mới.
Mình muốn khóc? Mình không khóc được. Cảm giác đơn độc ở đây không đủ để mình khóc.
Mỗi ngày mình đều bắt đầu và kết thúc một ngày đi làm bằng câu hỏi: "chuyển qua đây có đúng không? quyết định này có đúng không?"
Thật nhiều bài học, nhưng mà mình không hối hận.
M��nh nhớ nhà, thương ba, thương mẹ, thương em.
Ba sắp về hưu, kinh tế gia đình chững lại. Tự nhiên mình thấy áp lực chạy chạy để kiếm nhiều tiền. Nhưng mà, mình hèn, mình không có tài. Mình không có giỏi như người ta. Mình chỉ hay ho lấp liếm cái tự trọng yếu kém của mình.
Nhớ cái hồi năm ngoái, lúc vượt qua trầm cảm, mình đã ích kỉ chỉ muốn sống cho mình. Sau này đỡ hơn xíu thì lại không muốn lập gia đình, vì nghĩ làm vậy sẽ tiết kiệm được nhiều tiền hơn, tiền mình làm ra có thể lo cho em, phụ ba mẹ.
Mọi người có thể cười, nhưng mình chỉ nghĩ đến thế.
Cuộc sống mỗi ngày, trải qua, trải qua. Mình đã sống như cái xác không hồn này mỗi chiều chạy xe về trọ. Mệt nhoài, mệt nhoài. Giá mà mình không phải lớn. Ba mẹ mình cũng cứ trẻ khoẻ mãi. Mình không thích học nhưng sẽ cố đi học, rồi tan học chạy về với mâm cơm của mẹ. Sự khó tính của ba và những giọt nước mắt làm nũng của em gái.
Qua tuần ba sẽ vào khám tổng quát, mình lo lắng vì điều đó và cả chuyến công tác Hà Nội sắp tới.
Mình mệt lắm, nhưng mình thương gia đình mình hơn. Lạy Trời, cho mọi điều đều ổn.
Thảo Nguyên,
Mình định kể những chuyện tình cảm của mình nữa. Thêm vài điều khác trong những mặt khác. Nhưng mà đến đây thôi. Mình khóc sắp thở không nổi nữa.
17 notes · View notes
n-u-o-c · 6 days
Text
Một đêm đi trực.
Bỗng nhiên nhận ra đã 4 năm kể từ khi tốt nghiệp. Kế hoạch của em vào năm sau là cầm bằng Bác sĩ chuyên khoa I, kí giấy đăng kí kết hôn, kết thúc kế hoạch 5 năm đầu tiên. Có lẽ vào thời điểm đặt chân ra Cẩm Phả, em không bao giờ tin được rằng trong 5 năm này đã có anh ở bên cạnh đến 3 năm, cũng không tin được rằng hiện tại mình đang học sau đại học, càng không tin được rằng 5 năm có thể trôi qua nhanh đến ngỡ ngàng như vậy.
Có lẽ năm sau sẽ là một năm thành tựu, cũng là một năm rất bản lề của cuộc đời khi em chính thức phải sang một trang rất khác mà lúc này em cũng chưa tưởng tượng ra mình sẽ trở thành ai, sống như nào. Lại nhớ đến 10 vạn câu hỏi tại sao em lại đi xa như thế để làm việc cách đây 4 năm. Câu trả lời thường trực: em không tìm được việc ở gần nhà. Có lẽ đã có nhiều hơn sự vô tình khi quyết định dừng chân ở Cẩm Phả. Chị bác sĩ bảo nếu gây dựng được ở Quảng Ninh thì em vẫn nên ở, đó là nơi đáng sống. Em thì vẫn quan điểm giống bố mẹ, nơi nào mà em phát triển được thì đều là tốt đẹp.
Thời gian trôi qua nhanh càng làm em thêm không muốn lớn. Sống nay biết mai, mưa đến đâu mát mặt đến đấy. Không muốn vùng vẫy bản thân mình trong những môi trường, con người không phù hợp. Nhưng nói qua nói lại, bệnh viện vẫn là một nơi thân thiện hơn nhiều nơi khác. Em ước mình khi trở về lại là 1 em của 2020, dù là người mới nhưng bình lặng và không bị cuốn theo những người đã cũ. Em ước mình sẽ tập trung vào nghiên cứu khoa học. Em ước mình sẽ làm việc như trước đây, vừa đủ tâm huyết, vừa đủ cống hiến, tất thảy chỉ cần vừa đủ. Em nghĩ rằng, chỉ cần bình thản, biết đủ, em sẽ làm được.
Em cũng đã nói với anh về chuyện làm em stress mấy ngày nay. Cũng phải thôi vì khi đi khác con đường, khi bạn kiếm được nhiều hơn, khi bạn phát triển hơn, em không thể tránh khỏi ghen tỵ. Nhưng em cũng biết, hạnh phúc của em nếu vượt qua được những suy nghĩ nhỏ nhen ấy thì ắt sẽ là hạnh phúc đáng quý nhất. Em ước rằng ngày mà mình cầm trên tay tấm bằng chuyên khoa I, em sẽ buông bỏ được những ganh tị đó. Bởi vì đó thực sự là lúc, cho dù bạn có giàu có tới đâu, bạn có vui vẻ thành công, thì em hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.
Em quay lại về những điều mà em luôn tự hào. Rằng em từ lúc tốt nghiệp đã tự lập không phải xin tiền bố mẹ, rằng em đã độc lập được tài chính không để bố mẹ phải vất vả thêm. Từ đó về sau em sẽ luôn luôn như vậy. Em ước rằng trong tương lai mình sẽ lo được cho bố mẹ nhiều hơn, trong khả năng của mình, đặc biệt là về sức khoẻ. Có lẽ đó cũng là điều em đang lo lắng nhất.
Em hi vọng bản thân mình đã được an ủi. Một người yêu thương mình bên cạnh, gia đình luôn không ngừng động viên và quan tâm, tất cả những gì cần làm chỉ có tiếp tục tiến lên không lùi bước.
6 notes · View notes
goccuathanh · 1 year
Text
Tumblr media
ĐỪNG NÓI NỮA MÀ HÃY HÀNH ĐỘNG ĐI
1. Nỗi sợ sinh ra khi bạn ngồi chờ, hành động là cách duy nhất để vượt qua nó.
2. Đừng lãng phí thời gian nữa. Khi bạn đang ngồi lướt facebook thì xã hội đã bỏ bạn quá xa rồi.
3. Đừng để công nghệ chi phối mình, dùng Internet để học, để giải trí, để kết nối, chứ đừng biến nó thành cuộc sống. Không cần thiết phải biến mình thành nô lệ của chiếc "Smartphone". Nếu đi ra ngoài chơi thì đừng cắm đầu vào điện thoại, nếu định chơi với điện thoại thì đừng ra ngoài.
4. Tiêu tiền cho đúng cách, cái gì cần dùng và có ích thì hẵng m.ua, cái gì chỉ để khoa trương thì đừng mua. Nếu vẫn sống chật vật với đồng lương mới ra trường, hay vẫn phải xin tiền bố mẹ thì đi xe đạp cũng được, không cần đi Vision hay Vespa làm gì. Đồng tiền kiếm thực sự không dễ dàng.
5. Sống có kỷ luật đi. Đừng có lười biếng, lộn xộn hay ham vui quá đà. Tự kiểm soát cuộc sống của mình, không ai làm điều đó hộ mình cả. Tuổi trẻ, đừng biến cuộc sống của mình thành 1 mớ hỗn độn.
6. Đọc sách, sách gì cũng được, miễn là đừng để não mình rơi vào tình trạng chán tư duy, chán thay đổi và thậm chí là thấy ch.án đ.ời. Tuổi trẻ, có biết bao nơi phải đến, bao người thú vị để gặp bao thứ phải học và bao điều hay ho để làm. Lúc nào thấy chán nản, nên đi mua một cuốn sách mới.
7. Đừng trì hoãn. Việc phải làm thì cần phải ép mình làm, mà làm cho xong. Ai cũng sống ngần ấy thời gian, người ta hơn nhau ở cái biết dùng thời gian ấy thế nào. Trì hoãn là lười biếng, trì hoãn là không tôn trọng thời gian của chính mình, không tôn trọng chính mình.
8. Đi thật nhiều. Mỗi bước đi xa hơn là một bước lớn khôn hơn, để biết trân trọng quãng đời này, thực ra chỉ vài chục năm, không dài như m��nh tưởng.
Đi đúng nghĩa của đi. Đi trải nghiệm, cảm nhận, suy ngẫm chứ không phải đi theo phong trào. Đi ào ào và chỉ để post hình thì cũng không khác gì không đi là mấy.
9. Rèn luyện sự tự tin từ bây giờ đi. Mình không tin vào mình thì không ai tin mình cả. Cũng như luyện tập thể chất, tinh thần cũng phải luyện. Nếu sợ không làm được thì phải ép mình làm, thất bại nhiều lần rồi thì khắc hết sợ.
10. Nếu sợ nói trước đám đông thì càng nên nói trước đám đông, nếu sợ giao tiếp thì càng nên giao tiếp. Tự tin không là thứ tự dưng có, nhưng chắc chắn là luyện được. Phải tự tin là mình làm được thì làm việc mới thành.
11. Sống có lý tưởng lên. Nghĩ thoáng ra, nghĩ rộng ra, làm thật nhiều vào và đừng sợ sai. Đạp lên định kiến với áp lực xã hội mà sống. Tuổi trẻ, phải sống như chưa từng được sống.
12. Phải độc lập, nhất định phải cố gắng. Tự mình học, tự mình cố gắng, tự mình kiếm việc làm, tự mình kiếm tiền, tự mình xây sự nghiệp. Rồi sau này có con cái, sẽ có nhiều hơn những câu chuyện để kể.
13. Thật ra, ước mơ không hề tỏa sáng, tỏa sáng là những người dám theo đuổi ước mơ.
14. Đến cuối cùng, cái bản thân mình muốn hướng đến không phải là kết quả, mà đó là sự hưởng thụ quá trình.
15. Cố gắng tuy hơi mệt một chút, nhưng ít nhất cảm giác luôn thấy an tâm…
Sưu tầm và tổng hợp
25 notes · View notes
meowww-dieng · 3 months
Text
Tumblr media
Em tôi lớn rồi!
Khoảng thời gian này như bị bó buộc, giữa tôi và tất cả mọi thứ. Vừa làm mẹ, nuôi con bằng sữa mẹ, vừa làm vợ, làm một người con, vừa phải bám víu vào công việc để kiếm tiền.
Tôi nhìn các bạn mình, có người vẫn đang tung tăng du lịch khắp mọi nơi, người đã kiếm được nhiều tiền, có xe cộ, nhà cửa, độc thân kiêu hãnh. Có người cũng mới chia tay, đi chữa lành hết nơi này chốn nọ, như mình ngày trước.
Mỗi người chúng ta đều phải có giai đoạn để trải qua, không ai giống ai, nhưng điểm chung là đều phải trải qua 25 30 tuổi.
Ngày trước, trong khi các bạn được tung tăng bay nhảy, tôi vẫn miệt mài đi học thêm, học lên cao, tôi nghĩ đây là con đường tốt nhất của tôi.
Khi các bạn chơi, tôi đã lấy chồng, và có một đứa con.
Trong lúc các bạn suy nghĩ đi đâu và làm gì, thì một thời gian nữa, tôi lại phải trải qua kỳ thi sát hạch công chứng viên - một kỳ thi quyết định cho vận mệnh sự nghiệp của mình.
Tôi không ngừng nghỉ một giai đoạn nào cả.
Nhưng có những lúc tôi rất mệt, kiểu như hôm nọ đang làm việc sau khi xong hết đống hồ sơ và hết khách, tôi ngồi đần mặt, ko biết nên làm gì tiếp theo cả. Bộ não tôi ko còn muốn tiếp nhận thêm 1 điều gì nữa. Lúc đó tôi ko biết mình cần làm gì, dừng ngay hay chạy về với con.
Tôi muốn có thứ nọ thứ kia, vì con, tôi phải nỗ lực thêm nữa.
Nhiều khi tôi nói vui với mọi người cuộc sống tôi rất bề bộn, chồng con nhà cửa, chẳng thứ nào đâu vào đâu, stress, áp lực, tôi rất muốn thong dong như ai đó.
Người đó nói với tôi: "Đó là cái giá của sự tự do, điều mà ai cũng thèm"
Có lúc tôi rất buồn, cứ kiểu vật lộn ấy, cuộc sống chao đảo, cứ nghĩ tại sao mình lại như thế.
Chồng tôi bảo cuộc sống chúng tôi bây giờ phải phụ thuộc người khác, chưa thể độc lập được, vì chúng tôi xuất phát từ 2 bàn tay trắng, yêu đương giản đơn, lấy nhau, của cái chẳng có là bao, ko buôn bán làm ăn được, vậy làm thuê cho chắc chắn.
Phải 2-3 năm nữa mới có thể mua đc xe, lâu lắm mới có thể mua được nhà, tằn tiện mà tích cóp.
Nhiều khi ck tôi cũng phải ngồi làm việc đến 1-2h sáng, có lúc còn trông con hộ tôi. Lúc lắm việc, tôi ko có tgian để ngủ, con thì quấy, cứ chỉ đòi mẹ, khiến tôi rã rời.
Mong ông trời không phụ sự cố gắng của vk ck tôi. Mong đến 1 ngày nào đó chúng tôi được nở mày nở mặt, con tôi lớn lên, cũng ngoan ngoãn học hành, trở thành em bé ngoan.
*đứa nào cũng vậy nhỉ, khóc cũng lắm, chơi cũng tài, mà cho bú tí phát thì trông như con cún con :)))*
5 notes · View notes
nguyenhuytuank7 · 5 months
Text
Góc nhìn SEO
CỤM CHỦ ĐỀ NÀY! SEO NGỮ NGHĨA KIA! NGÔN NGỮ TỰ NHIÊN NỌ! KÌA...THỰC THỂ!
Sao tôi lại nói như một kẻ thất học thế nhỉ? Ừ thì từ lúc làm SEO đến giờ tôi chưa học qua bất kì khoá học nào và điểm tiếng Anh của tôi khi ở trường cũng chưa bao giờ trên 7. Nhưng những điều không biết hãy nói như thể đó là những điều đã bị lãng quên, tôi vừa nhớ ra một vài từ tiếng Anh rất trịch thượng cho mấy thuật ngữ này: Topical Cluster, Semantic SEO, N-grams, Entities,...
Có ai cảm thấy ngán như bánh chưng sau Tết với những thuật ngữ này như tôi không? Các bạn có biết rằng các thuật ngữ và phương pháp SEO này đã tồn tại cả một thập kỉ? Việc gì đã xảy ra, sẽ còn tái diễn. Điều gì làm ngày nay, người xưa cũng đã làm rồi. Chẳng có gì mới dưới mặt trời.
Hãy để tôi kể bạn nghe về điều gì đã xảy ra...
Ngày xửa ngày xưa, có một SEOer vĩ đại tên là Bill đã công bố quan điểm của mình về những nguyên tắc này liên quan đến SEO...và ông ấy đã chính xác phần lớn. Sau đó ông bất ngờ qua đời. Nhiều sự chú ý đã được đặt vào công việc và các phát hiện của ông.
Nhưng kể từ đó, người ta đã lấy thông tin từ website của ông, giải thích lại một lần nữa và gắn cho nó một cái mác "chuyên ngành", chủ yếu là để bán các khóa học...
Họ có thể chỉ cần bảo bạn vào website của Bill, sao chép các bài viết và bằng sáng chế. Dán nó vào ChatGPT và bảo nó hãy giải thích cho một đứa trẻ lớp 5 cũng có thể hiểu được... Nhưng bạn biết không, điều đó sẽ có nghĩa là họ không thể tận dụng được nó, họ sẽ không thể moi tiền từ túi của bạn.
Hãy để tôi phân tích những khái niệm này theo cách mà các SEOer đã sử dụng và hiểu được chúng từ ban đầu:
Topical Cluster: là một cụm chủ đề liên quan đến một chủ đề hoặc một vấn đề. Ví dụ, nếu website của bạn là về "du lịch Hà Nội", các chủ đề của bạn nên xoay quanh mọi thứ liên quan đến Du lịch và các hoạt động liên quan như: các điểm đến thú vị tại Hà Nội, các nhà hàng, quán ăn ngon, địa điểm nghỉ dưỡng, văn hoá, đặc sản Hà Nội. Gom cụm là quá trình tạo ra các chủ đề và phân tách chúng một cách logic thành các danh mục dễ dàng cho độc giả của bạn tìm kiếm.
Semantic SEO: là việc biết được những từ nào có cùng ý nghĩa. Bạn tìm kiếm "quán bún đậu ngon tại Triều Khúc", tình cờ một nửa của bạn cũng tìm kiếm "quán ăn ngon tại Triều Khúc", hai người cùng click vào một bài viết trên Google, cùng đến quán ăn, gặp nhau và yêu nhau. Bằng cách sử dụng hai từ khóa đồng nghĩa hoặc có ý nghĩa liên quan này trong nội dung của bạn, bạn đang tham gia vào SEO ngữ nghĩa. Giống như ai đó tìm kiếm "thợ sửa ống nước Hà Nội" và "công ty sửa ống nước Hà Nội gần tôi" khi ở Hà Nội.
N-Grams: được sử dụng để gọi Unigrams, Bigrams và Trigrams. Đó là tần suất xuất hiện của 1 từ, 2 từ và 3 từ cùng xuất hiện trong một tài liệu.
Unigrams đơn giản là các từ đơn độc lập trong một văn bản, tức là mỗi từ được xem là một unigram. Ví dụ, trong câu "Con mèo đen nhỏ," các unigrams là "Con", "mèo", "đen", và "nhỏ".
Bigrams là cặp từ liên tiếp trong một văn bản. Đối với một câu cho trước, bigrams là tất cả các cặp từ kế tiếp. Ví dụ, trong câu "Con mèo đen nhỏ," các bigrams là "Con mèo", "mèo đen", và "đen nhỏ".
Trigrams là các cặp từ liên tiếp trong một văn bản. Đối với một câu cho trước, trigrams là tất cả các cặp từ kế tiếp. Ví dụ, trong câu "Con mèo đen nhỏ," các trigrams là "Con mèo đen", "mèo đen nhỏ".
Entities: Tôi thực sự đã chán ngấy với cái này. Một thực thể là một thứ có thể phân biệt được giúp cung cấp bối cảnh. Nếu bạn đang viết một trang với từ khóa "thợ sửa ống ở Hà Nội", các từ ống, nước, sửa chữa, thợ, rò rỉ,... đều là các thực thể và nên xuất hiện trong ngữ cảnh của trang. Điều này cũng đúng cho bất kỳ chủ đề nào. Ví dụ từ khoá của bạn là "Công cụ SEO tốt nhất", các thực thể liền kề và xung quanh của bạn nên là Semrush, Google Keyword Planner, Ahrefs, RankMath,...
Khi kết hợp các điều này... bạn sẽ có một công thức. Cách bạn kết hợp chúng là do bạn và đó là điều làm gia vị bí mật cho nội dung của bạn. Nếu tôi cho bạn công thức của tôi, và mọi người đều làm như vậy, thì cuối cùng chúng ta sẽ có cùng một website vào cuối ngày.... và điều đó làm cho Google xếp hạng khó khăn hơn.
2 notes · View notes
decemberwind · 5 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
SAO DIÊM VƯƠNG NGHỊCH HÀNH 2024 - NHÌN SÂU VÀO NHỮNG ĐỔI THAY
Chúng ta sắp bước vào một giai đoạn quan trọng khi #sao_Diêm_Vương #nghịch_hành từ ngày 3/5 tại 2° Bảo Bình, kéo dài đến ngày 11/10 tại 29° Ma Kết. Trong chu kì nghịch hành này, sao Diêm Vương sẽ ghé thăm Ma Kết trong một khoảng thời gian ngắn từ ngày 1/9 đến ngày 19/11.
🎯 SAO DIÊM VƯƠNG NGHỊCH HÀNH PHẦN LỚN THỜI GIAN Ở #BẢO_BÌNH
▪️ Lần gần nhất sao Diêm Vương ở Bảo Bình là từ năm 1778 - 1798 được coi là thời Đại Cách mạng, chứng kiến sự phát triển vượt bậc của công nghệ kĩ thuật, và các xung đột nhằm giải phóng và mang đến tự do cho con người. Như Hiến pháp Mỹ - được coi là đỉnh cao của nền dân chủ, ủng hộ quyền tự quyết, tự do độc lập của con người - được viết năm 1789; cùng năm đó là Cách mạng Pháp. Hiệp ước Versailles năm 1783 chấm dứt thù địch giữa Anh và Tây Ban Nha. Cuộc Cách mạng công nghiệp xuất phát từ nước Anh năm 1778 sau đó lan tỏa ra toàn thế giới và tác động đến kinh tế toàn cầu. Năm 1796, vaccine đầu tiên trên thế giới ra đời cũng đánh dấu cách mạng trong lĩnh vực y tế.
▪️ Vì thế trong bối cảnh hiện nay, ở góc độ vĩ mô, sao Diêm Vương nghịch hành ở Bảo Bình sẽ đòi hỏi các công ty công nghệ phải tái định hình cách mà các phát minh ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội, loại bỏ những tư duy lỗi thời và tìm kiếm giải pháp tiên tiến hơn. Một vài bài học cũ liên quan đến sự sụp đổ - phục hồi của tiền điện tử sẽ xuất hiện trở lại. Các tổ chức xã hội sẽ có dịp để đào sâu hơn các quy định nhằm đảm bảo quyền tự do - bình đẳng - bác ái trong cộng đồng. Đây cũng là dịp để tìm ra các giải pháp chữa bệnh mang tính cách mạng để chữa lành cho con người.
▪️ Là #hành_tinh_thế_hệ, nên ảnh hưởng của sao Diêm Vương nghịch hành sẽ mạnh mẽ hơn ở góc độ vĩ mô. Tuy nhiên, ở góc độ cá nhân, quá cảnh này cũng mang đến biến đổi quan trọng trong cuộc sống của bạn. Sự nghịch hành của sao Diêm Vương đặt ra câu hỏi về mối quan hệ của bạn với cộng đồng và công nghệ. Để làm được điều đó, bạn sẽ cần đánh giá lại kết nối giữa bạn với các mối quan hệ hội nhóm từ năm 2023 đến nay. Những bí mật, sự ghen tị và ám ảnh có thể trỗi dậy... Nhưng đối mặt với chúng là việc cần thiết. Vì chỉ khi hiểu thấu căn nguyên, bạn mới có thể giải phóng mình khỏi những điều cản trở sự tiến bộ của bạn trong cuộc sống. Từ đó, sao Diêm Vương nghịch hành khuyến khích bạn xác định lại vị trí của mình trong cộng đồng, tránh xa các mối quan hệ độc hại. Hoặc từ bỏ các công nghệ lạc hậu; điều chỉnh lại công nghệ để phục vụ tốt hơn nhu cầu của chính bạn.
Sự di chuyển gần đây của #sao_Thổ qua Bảo Bình từ năm 2020 đến 2023 đã tạo tiền đề cho những thay đổi này, và giờ đây sao Diêm Vương Bảo Bình sẽ đòi hỏi bạn những biến đổi sâu sắc hơn.
🎯 SAO DIÊM VƯƠNG NGHỊCH HÀNH LẦN CUỐI TRONG ĐỜI Ở #MA_KẾT
▪️ Từ ngày 1/9 đến ngày 19/11, sao Diêm Vương sẽ có khoảng thời gian ngắn ở Ma Kết. Đây cũng là cơ hội cuối cùng trong đời bạn, để kết thúc chu kỳ sao Diêm Vương Ma Kết đã bắt đầu từ năm 2008.
▪️ Ở góc độ cá nhân, giai đoạn này đem đến những suy ngẫm sâu sắc về cách mà bạn chịu trách nhiệm cho danh tiếng và sự nghiệp của mình: về những lần khủng hoảng, được mất trong sự nghiệp từ 2008 đến nay. Đối mặt với nỗi ám ảnh, bi quan, mặc cảm về áp lực đồng trang lứa, áp lực giữa tham vọng và năng lực thực sự của bản thân. Chấp nhận những xúc cảm cực đoan này và biến nó thành động lực tiến về phía trước.
▪️ Ở góc độ vĩ mô, đây là cơ hội để bạn có bức tranh toàn cảnh mà sâu sắc về xung đột giữa trật tự cũ và trật tự mới cảu thế giới. Giữa chủ nghĩa dân tộc và toàn cầu hóa. Chúng ta có thể chứng kiến sự chuyển giao quyền lực có lợi khi nói đến các tập đoàn và ngân hàng khổng lồ. Hoặc sự bắt tay hợp tác giữa các tập đoàn công nghệ với chính quyền để nâng tầm quốc gia.
~#MãNhânNgư~
2 notes · View notes
hunglai86 · 8 months
Text
Nhan sắc đúng là rất quan trọng. Nhưng chỉ với nhan sắc mà ko có sự kết nối tâm hồn, thì cũng giống như ngắm nhìn những vẻ đẹp của cuộc sống nhưng ko thể chạm vào nó. Cũng ko muốn chạm vào nó. Bởi vì hiểu rằng nó ko thuộc về mình, ko phù hợp với mình. Với những người thích chinh phục, thích tranh đoạt, thì họ sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích. Nhưng họ ko hiểu rằng nếu như nó đã ko phù hợp với mình, thì đoạt được nó cũng chỉ làm cho nó héo tàn. Tình yêu của ta ko phải là nhìn nhau 1 cách triều mến. Ko phải là những hành động lãng mạn. Mà cảm nhận về nhau bằng tâm hồn, bằng tri thức.
Với con nhỏ cao ngạo này thì ta cảm thấy tâm hồn của nó rất xấu xí. Nhưng có 1 điều mà ta cảm nhận được giống như là nó có 1 chút gì đó thật sự yêu ta. Là yêu luôn chứ ko phải là thích nữa. Chính vì vậy mà ta mới có sự rung động. Và ta đã thử tìm cách để có thể nói chuyện với nó. Ta muốn biết nhiều cái hơn về nó, và cũng muốn chia sẻ nhiều cái của mình với nó. Nhưng mà nó lại ko thể nói chuyện với ta 1 cách bình thường. Có thể nó sợ với lại cũng ngại. Nhưng vấn đề ở đây là nó lại tìm đủ trò để trêu chọc ta. Làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống xung quanh. Ta là 1 người chí công vô tư, ko thể vì tình mà hành xử khác đi được. Cho nên ta phải cự lại thôi. Còn nó thì lại bộc lộ cái bản chất ngang ngược, cao ngạo. Ta ko thể chấp nhận 1 người bạn đời ngang ngược, cao ngạo và thiếu tôn trọng với mình như vậy. Tình cảm của ta nó được biểu hiện trong những cái bình dị thường ngày chứ ko phải là sự theo đuổi nhiệt tình. Con nhỏ này nó ko biết cảm nhận. Hoặc là nó đang có âm mưu gì đó với ta. Bởi vì ta cũng cảm nhận được sự mập mờ, toan tính. Ta rất ghét những kẻ mập mờ. Cứ việc nói thẳng ra. Trên đời này ko có bất cứ thứ gì mà không thể thỏa thuận được. Chỉ có quá ích kỷ muốn chiếm đoạt lợi ích cho riêng mình mới ko thể nói rõ. Ví dụ như này: Vì muốn ta làm tổng thống mà khiến cho cuộc đời của ta nó lăng lộn trong đau khổ. Khiến cho cho ta phải uống phí 1 kiếp làm người. Và cho rằng như vậy là tốt cho ta. Tốt cho ta ở chỗ nào? Tốt cho ta hay tốt cho thanh danh của họ? Họ yêu ta hay yêu bản thân họ? Nếu như họ cho rằng những gì họ làm là đúng, là tốt nhất, vậy thì đúng ra là họ có năng lực nhiều hơn ta. Sao họ ko tự làm lấy đi?
Còn nói về cái việc giúp cho ta có địa vị để có thu nhập cao để xây dựng gia đình ấy. Thì phải suy nghĩ rằng những kẻ kia có thật sự đáng tin hay ko? Muốn xây dựng gia đình bằng tình yêu thì quan trọng là bản thân mình phải có năng lực. Chỉ có những kẻ ko có năng lực mới phải dựa vào đồng tiền, tìm mọi cách để kiếm tiền, và bị xoáy vào cái việc chạy theo đồng tiền. Cũng giống như việc mua trả góp. Họ muốn có trước, muốn ăn trước rồi trả sau. Còn ta thì khác. Ta nhẫn nhịn cho đến lúc thật sự đủ khả năng thì mới nhận lấy. Nếu thật sự là tình yêu thì phải có sự đồng lòng cùng nhau hướng về 1 phía. Mặc dù trên đời nhiều người thất bại vì nhiều người đàn ông ko suy nghĩ mà ăn chơi ko tính toán. Nhưng quan trọng là bản thân mình phải có lập trường của mình chứ? Đủ can đảm để ngang ngược cao ngạo, mà lại ko đủ bản lĩnh để giữ mình hay sao? Cứ cho là sự cám dỗ nó quá lớn đi. Nhưng tại sao ko nhìn thấy năng lực của ta? Tại sao ko cảm nhận được đường đi nước bước của ta qua những gì mà ta chia sẻ? Chỉ vì quá tin tưởng những thông tin bên ngoài mà ko dám tin vào cảm nhận của bản thân mình. Và chính bản thân mình cũng ko có năng lực. Hoặc cũng muốn ăn trước trả sau. Nói chung là kém cỏi.
Tình yêu của người phụ nữ ngu dốt nhất là ko trao đổi với người mình yêu. Ko bắt buộc là phải tin tưởng. Nhưng mà phải có sự trao đổi, có sự tôn trọng. Chứ ko phải độc đoán tự ý làm theo suy nghĩ của mình mà ko c���n biết người kia nghĩ gì. Tự cho rằng mình là chân lý. Nhưng thực tế mình toàn bị xoáy vào những chiêu trò lừa lọc của cuộc đời. Bởi vì chính cái tâm của mình nó cũng như vậy. Ham mê những thứ hào nhoáng. Sợ nghèo. Sợ lao động. Chứ nếu ko phải như vậy thì bản thân mình hoàn toàn có thể tạo ra được điều kiện, tại sao lại ko làm? Cùng nhau làm ko phải sẽ càng dễ hơn là một mình hay sao? Hay là muốn những thứ sẵn có? Cái gì cũng có cái giá của nó hết.
2 notes · View notes
haliz · 1 year
Text
Tớ vừa mới đọc được một câu như thế này:
"Tính cách độc lập thì điều kiện đầu tiên là kinh tế độc lập."
Nó khá đúng đấy chứ nhỉ, phải không? Tớ không biết nữa, tớ luôn bị dao động suy nghĩ về phương diện này. Kiểu ý, ngày xưa, hồi tớ còn bé, mà thực ra bây giờ cũng thế, ước mơ của tớ là trở thành một người hạnh phúc và có một tủ socola trong nhà! Tớ chỉ muốn lúc nào cũng vui vẻ, tự do, hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của tớ cùng với những người tớ yêu thương. Rồi lớn thêm chút tớ nhận ra đó là cái kiểu hạnh phúc mà không cần lo âu hay toan tính, suy nghĩ gì ấy, là hạnh phúc mà không cần bận tâm về tiền bạc, tức là mình phải có thật nhiều tiền thì mới không suy nghĩ về nó nữa chứ trời ơi. Thế mà hồi bé ngây thơ ghê, toàn kêu là ít tiền thôi cũng được, hạnh phúc là được. Còn lâu nhé bà linh ngố, kiếm nhiều tiền vào! Chứ không có tiền cũng chẳng vui.
Lúc đầu tớ chỉ nghĩ là nếu mình có ít thì mình tiêu ít đi một chút thôi. Nhưng mà cái mình thích mình không thể mua nổi, cái bố mẹ mình thích mình cũng không mua nổi. Đấy chỉ là thích thôi nhé linh. Rồi sẽ đến lúc là cái mình và bố mẹ mình cần, nhũng thứ bắt buộc phải có. Chẳng hạn như nhỡ may, chỉ là nhỡ thui nhé, phủi phui cái mồm, nhưng mà đến tuổi già mà, đâu ai khỏe mãi được đâu, thì bố mẹ cũng cần phải đi viện, tớ cũng muốn bố mẹ ngồi trong cái phòng xịn nhất, không thiếu thứ gì, mấy cô y tá hay mọi người xung quanh sẽ đối xử nhẹ nhàng với bố mẹ tớ chứ không phải cái kiểu bị khinh người rồi lên giọng để rồi phải đút lót tiền như trên mạng. Ôi cái đầu của linh nó cứ nhảy ý này sang ý kia, thành ra viết chồng hết vào nhau không biết đọc lại có hiểu nổi không nữa. Thì đấy là những thứ cần rất rất nhiều tiền. Hay trong cuộc sống bình thường, tớ cũng muốn nhà mình được dùng những đồ xịn nhất, không phải suy nghĩ đắn đo về giá khi mua, có thể nói được câu bố mẹ thích gì con mua hết ạ! Hay chỉ đơn giản là tớ sẽ được đi học thêm nhiều thứ mà tớ thích hơn, như đàn, võ chẳng hạn. Tóm lại là có tiền sẽ khiến cuộc sống tốt hơn, có siêu nhiều tiền thì còn tốt hơn nữa!
Tớ có chơi với vài bạn, thì có chủ yếu là hai luồng ý kiến thế này. Một vài bạn thì không đi làm thêm mà tham gia các câu lạc bộ hay phong trào tập thể rất là vui, nó cũng có kiếm được mà, chỉ là đơn vị khác thôi, kiếm được các kinh nghiệm, kĩ năng cho bản thân, giúp bản thân phát triển lên rất nhiều. Có 2 bạn đặc biệt làm tớ ấn tượng nhất, một bạn nam và một bạn nữ, cả hai chúng nó đều lao vào kiếm tiền như điên ấy. Bạn nữ thì tớ cũng không còn nói chuyện nhiều nhưng tớ biết bạn ý lao đầu vào đi làm hay khởi nghiệp rất kinh khủng, nhưng mà ok chúng ta sẽ tập trung vào câu chuyện của bạn nam vì tớ nói chuyện với bạn nam nhiều hơn =)) Lâu lắm rồi tớ với bạn nam ý không nói chuyện, cũng chả thân, vì một cách thần kì nào đó bọn tớ lại có một cái kèo, thế là kiểu phải đi thui tại lỡ hứa chứ thấy thằng bé này cứ trẻ trâu kiểu gì ý =))) Thôi lại lan man rồi để kể nốt chuyện tiền rồi bài sau viết về bạn kia vậy =))) Tóm lại là chúng nó không kể ngày đêm, nắng mưa, mệt mỏi, ốm chúng nó cũng cố cày vì " không có tiền thì chả là gì" trích lời bạn ý nói!
Hoặc có luồng như tớ =)) Thấy hai cái trên đều đúng, nên vẫn có kiếm thêm chút tiền, nhưng thỉnh thoảng lại xin nghỉ vì thấy mình sao mà làm nhiều quá trời vậy. Không, đừng tin, tớ xạo đó, tất cả là do lười!
Hôm trước tớ không có xe đi, tớ cũng không muốn đi xe ôm hay xe bus, không nhờ được ai đèo, nên tớ nghỉ làm luôn! Rồi tớ thấy tớ chẳng tự lập hay đọc lập tí tẹo nào luôn ý!!! Thế nên nay đọc câu này mới lại nghĩ lắm như này. Tự dưng mạch suy nghĩ đứt ngang rồi nên thôi tạm biệt không viết nữa đâu hihi ^^!
5 notes · View notes
jennifertple · 1 year
Text
Câu hỏi: VÌ SAO NGƯỜI TA LẠI CẦN PHẢI RỬA TIỀN? VÌ SAO KHÔNG BỎ TIỀN BẨN VÀO TRONG KÉT RỒI CỨ TIÊU DẦN DẦN MÀ CỨ PHẢI ĐI RỬA TIỀN LÀM GÌ?
Trả lời bởi Forrest Taylor, học Kinh tế.
___________
Bạn nhặt được 5 biden, bạn mua một chai nước uống, không ai biết (và quan tâm) 5 biden đấy từ đâu.
Bạn có thêm 5.000 biden, bạn dùng tiền đó mua một chiếc điện thoại mới. Đồng nghiệp và bạn bè thấy nên nghĩ bạn kiếm được 8.000 biden mỗi tháng và đang sống hạnh phúc, nên chả có lý gì bạn không được mua điện thoại mới cả.
Bạn có thêm 50.000 biden, bạn nghĩ rằng lâu lắm rồi không đập phá, nên bạn lên bar lên sàn rồi bao cả quán.
Bạn có thêm 500.000 biden và sau một hồi lâu suy nghĩ thì có vẻ không phải vấn đề lớn lắm. Bạn mua một con Audi A6, đồng nghiệp của bạn nghĩ bạn đã làm vất vả nhiều năm liền nên tích góp được kha khá nên không có nghi ngờ gì về nguồn gốc số tiền đó.
Bạn có thêm 5 triệu biden tiền mặt và đi mua nhà. Lúc này sẽ có người bắt đầu hỏi vì sao tự nhiên bạn giàu vậy. Sự việc tới tai của sở thuế. Mà thật ra cũng chả cần ai mách lẻo, vì tự dưng trên hệ thống sẽ có một tài sản trị giá 5 triệu biden tiền mặt đứng tên bạn. Bạn phải lập luận với sở thuế rằng bạn có làm dự án nhỏ với vài người bạn và đã chia tiền nên mới có được khoản đó.
Bạn có thêm 50 triệu biden tiền mặt, nhiều tới mức bạn không dám để bất kỳ ai biết. Phụ huynh nhà bạn chỉ là tầng lớp lao động phổ thông, tiền lương của vợ bạn cũng chỉ bằng bạn, và tổng doanh thu của cả nhà trong vài đời chưa chắc được bằng con số ấy. Bạn bí mật liên lạc với những người bán xổ số và giả vờ như thường xuyên mua vé xổ số với họ. Nếu may mắn thì sẽ có người trúng giải độc đắc 50 triệu biden. Bạn liên lạc với người thắng cuộc và nói: Giải độc đắc của anh cần phải trả hơn 10 triệu biden tiền thuế, tôi sẽ đưa anh 50 triệu biden để mua lấy vé xổ số của anh. Như vậy bạn đã chuyển được 50 triệu tiền bẩn thành 40 triệu tiền sạch. Và vì nó là tiền sạch nên ngay lập tức bạn đạt được tự do tài chính.
Bạn có 500 triệu biden tiền mặt. Không ai có thể thắng nhiều giải độc đắc như vậy, và cũng không thể thắng được liên tiếp. Trong trường hợp đó bạn chỉ có thể mở cửa hàng, hay một nhà hàng lẩu, hoặc một cửa hàng trà sữa, bất kỳ thứ gì có thể phát sinh được hóa đơn. Nếu vội bạn có thể phải đánh liều tìm một bên trung gian chuyên nghiệp hơn. Còn nếu không dám tìm trung gian và/hoặc không đủ tiền hoặc thời gian để mở một cửa hàng, thì chỉ còn cách là mua một căn phòng để chứa hết cái chỗ tiền đó thôi.
Bạn có 5 tỉ biden tiền mặt. Làm thế nào để tiêu hết chỗ đó đây? Bạn sẽ phải thắng độc đắc mỗi ngày trong vòng 3 năm liền mới đạt được số tiền như vậy thôi. Lúc này thì có lẽ chỉ có tranh nghệ thuật và đồ cổ mới có thể giải quyết được vấn đề. Mà hơn nữa thì bạn phải thuê cả một đội chuyên nghiệp cả trong nước và nước ngoài, lập thêm cực kỳ nhiều tài khoản ngân hàng mới may ra có thể giải quyết được vấn đề.
Dqlđ?
1.     Vì sao phải rửa tiền chứ không mua trực tiếp? Vì các giao dịch hàng ngày như mua máy tính, điện thoại, lên bar không tốn nhiều tiền như vậy. Ai mà có tiền bẩn thì bản thân phần tiền sạch họ kiếm đã đủ trang trải cho cuộc sống hàng ngày rồi. Với chỗ tiền kiếm được thêm, nếu mua đồ hiệu quá nhiều thì bạn bè, gia đình, đồng nghiệp và hàng xóm có thể sẽ để ý. Nếu chi ra lớn hơn nhiều so với thu vào thì sẽ có người phát hiện ra và điều tra. Cho nên nếu muốn sử dụng một cách thoải mái, thì bạn sẽ cần tìm một nguồn hợp lý cho chỗ tiền bẩn của bạn.
2.     Việc sử dụng giải độc đắc xổ số để rửa tiền như trên bắt nguồn từ việc công nghệ trước đây chưa đủ để quản lý tất cả các giao dịch của tất cả tài khoản của mọi người. Khi có một lượng lớn tiền như vậy, người bình thường sẽ tìm các lí do cất vào tài khoản ngân hàng. Những người dính tới tiền bẩn sẽ thường xuyên bị giám sát, nên sẽ rất khó rửa tiền theo những cách truyền thống. Cá nhân tôi nghĩ giờ không còn nên dùng xổ số để rửa tiền nữa, mà bản chất của rửa tiền là phải tìm được một cái nguồn hợp pháp cho dòng tiền đó, rồi chuyển dòng tiền đó từ nơi dễ bị kiểm soát sang nơi khó bị kiểm soát hơn.
___________
Copy xin vui lòng giữ nguyên credit.
Nguồn: qr.ae/pGBBIO
Bài dịch của bạn Duy Hưng Vũ được đăng ở group Quora Việt Nam (QRVN): https://www.facebook.com/.../viet.../posts/3157114937854954/
4 notes · View notes
writetomesblog · 2 years
Text
SỬ DỤNG TIỀN BẠC
Tôi nhận thấy mình không phải là người sử dụng tiền bạc giỏi. Vì tôi khá là chi tiêu thoải mái. Khi còn độc thân một mình và tuổi trẻ thôi, dù đương nhiên tôi có tính tự lập khá là cao và có thể kiếm tiền rồi, nhưng tất nhiên với lứa tuổi và kinh nghiệm lúc đó thôi số tiền kiếm được không phải là quá nhiều. Tôi dành cho việc sinh hoạt cá nhân và đi chơi, không lo lắng về ngày mai, không tiết kiệm, không lo được lo mất, không lo sẽ hết, vì chỉ có một mình, nên cứ hết lại kiếm, không lo đói ngày nào mà sợ. Vậy nên tôi có một tuổi trẻ phởn phơ vô tri như vậy. Âu đó cũng là cái phúc của tôi.
Nhưng đến khi có gai đình rồi, và đặc biệt là có con. Bắt đầu chúng ta sẽ phải gánh vác trách nhiệm và có nhiều cái để lo hơn. Mình trở thành nguồn thu nhập chính để chăm sóc mọi thứ. Tôi may mắn có công việc và thu nhập tốt cho nên đó không phải là vấn đề vất vả. Tôi không phải cuộc sống lo cơm áo gạo tiền, mà là cuộc sống muốn kiếm nhiều tiền hơn để chất lượng cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Tất nhiên là phải tiết kiệm tiền nữa. Mà trong gia đình tôi thôi có cái phân công thế này, tôi sẽ là người tiêu tiền, còn chồng tôi sẽ là người tiết kiệm tiền. Không giống như những gia đình Việt Nam truyền thống cũ khác, tôi không giữ tiền của chồng, vì tôi nghĩ người đàn ông cũng cần có tài chính riêng để người ta có thể tự chủ và quyết định những việc quan trọng. Nhưng tất nhiên những vấn đề lớn khi phải chi tiêu thì chúng tôi vẫn bàn bạc với nhau trước. Mà việc tiêu tiền thôi khá hợp với tính cách của tôi, tôi không giỏi tiết kiệm lắm, tôi hay mua thoải mái, mua cho ai cái gì tôi cũng nghĩ đến sự yêu thích của người ta hay mua cho gia đình lúc nào tôi cũng mua dư cho thoải mái, tôi sợ nhất là thiếu. Nhưng mà tôi cũng nghĩ đến chuyện tiết kiệm khoản riêng vì cứ tiêu thoải mái quá thôi khi cần khoản lớn tôi lại sẽ không có mà charge thẻ tín dụng mất.
Rồi cái điều phân vân chính là tuổi này mình nên tiết kiệm hay chi tiêu nhiều hơn cho việc chăm sóc ông bà bố mẹ, chi tiêu những việc cho bản thân. Bỏi lẽ nếu không tiết kiệm thì sau này già hơn sẽ không có khoản tiền backup, có việc gì không lường trước được sẽ không có khoản tiền dự trữ nuôi thân. Nhưng cũng đến cái tuổi này rồi, ba mẹ đã già, không ai chờ đợi đến khi mình nhiều tiền được nữa, không chăm sóc lúc này thôi còn chờ đến lúc nào. Rồi chỉ chăm chăm giữ tiền mà không đầu tư vào bản thân (học hành, đồ dùng phục vụ cuộc sống...) thi đến khi qua tuổi vẫn mang cái trí óc như vậy không phát triển gì được nữa mà tiền cũng giữ vậy chả để cần gì.
Chính vậy đó, cũng đã khiến tôi phân vân trong khoản thời gian dài vì chi tiêu. Mà trên đời này, cái gì cũng cần có tiền, mọi việc đều cần có tiền. Nên cái con đường giải quyết được những băn khoăn của tôi là mình phải kiếm nhiều tiền hơn, đáp ứng mọi nhu cầu, xong một khoản tiết kiệm, đầu tư và nhiều tiền hơn cho những nhu cầu xa xỉ hơn. Phải lấy đó làm động lực cố gắng.
2 notes · View notes