Ngỡ như mọi thứ thật tốt, thật lý tưởng, có đam mê và ước mơ, nhưng đôi khi cũng chỉ thanh âm của vỏ ốc - khi áp lên tai nhắc mình đang nghe được tiếng sóng từ biển cả. Nhưng cũng biết rằng chỉ là ảo mộng.
Loài người chẳng cần ra khơi để thấy chông chênh, nhỉ?
Mình có ít cơ hội để lên thuyền ra biển, nhưng lần nào đi cũng là một trải nghiệm đáng nhớ, mình nhớ cái cảm giác chông chênh, lắc lư giữa một màu xanh ngắt, nơi mà con người mới nhỏ bé làm sao. Người ta cứ thế lèo lái con thuyền rẽ sóng và tiến lên.
Những ngọn gió khẽ vờn cùng cái nắng cháy da, tất cả như in vào trong tâm trí của một cậu nhóc mới lớn. Một kỷ niệm đẹp và nên thơ biết nhường nào.
Rồi lớn hơn một tí, 18 tuổi rời nhà để theo đuổi sự học, 20 21 bước những bước đầu trong hành trình đi tìm mình trong công việc. Và rồi mình lại chông chênh, trên chính con tàu cuộc đời mình.
Cũng chẳng buồn mấy, vài cơn sóng to, đôi ba con sóng nhỏ. Gió bão hay mưa ra rồi cũng đến, nhưng mình biết con tàu "đời" đang được gia cố từng ngày, bằng những:
Hạnh phúc - động viên - đúng đắn - sai lầm - hối hận - chấp nhận - mở lòng - khép mình - biết ơn - khôn lớn - giúp đỡ - mộng mơ - ...
Để mà kể ra hết thì chắc phải đến khi nào biển cạn.
Nên là mình chẳng sợ chông chênh mấy, chỉ mong trong hành trình này, dẫu lạc lối nhưng rồi cũng sẽ tìm được bến đỗ mà mình hằng đợi mong (hoặc có khi nó vốn đã ở trên tàu rồi cũng nên)
(Ảnh tôi chụp trên con sóng Phú Quốc, một ngày nào đó cách đây vài năm, lúc còn là một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu với những nỗi buồn trong vắt)
Sợ côn trùng, nhưng mình rất thích, rất thích thiên nhiên.
Sẽ có những lúc sự bài xích của mình dành cho biển đi mất, để sự nhớ nhung thế vào. Mình yêu cách gió lướt qua gò má và lọn tóc, dù nhiều lúc mình tưởng chừng bị thổi bay, mà có lẽ cũng chẳng tệ.
Và rồi mình nhớ rừng, những khu rừng ít tiếng vận hành của máy móc. Rừng phủ đầy rêu và lá. Rêu trên đất, thân cây, nơi xưa cũ. Để gió lạnh và hơi ẩm ôm lấy thân mình giữa rừng. Như đi cùng vân gỗ về chốn xưa. Mình luôn biết bản thân nhớ và nhìn thấy hình bóng nơi nào.
Nhưng bản thân ra đường một mình rất dễ gặp chuyện, mình sợ.
"Tôi không muốn có một mình như thế này. Sao em không quay lại ám ảnh anh đi? [...] Hãy gửi hồn ma của em về cho anh. Hãy hành hạ anh, nếu em thích thế. Lắc dây xích của em cho nó xủng xoảng lên đi, kéo lê vải liệm của em trên sàn đi, như con ma xó ấy, gì cũng được. Anh sẽ còn có được một hồn ma."
Nhiều lúc tâm trạng tuột dốc không phanh, không biết tâm sự cùng ai. Cũng không phải không tìm được ai để trút nỗi niềm mà chỉ đơn giản là chính bản thân mình cũng chẳng thể hiểu nổi thứ cảm xúc hỗn tạp đó!
Chỉ là một chút cập nhật cuộc sống hiện tại mà mình muốn ghi nhớ.
1. Xưa cũ
Trước khi gõ vào đây cuộc sống hiện tại của mình, mình đã quay lại nhìn xem những suy nghĩ trong khoảng ba năm về trước và tự hỏi vì sao lại quá buồn, quá đau lòng đến vậy. Mình hẳn có câu trả lời. Có lẽ vậy. Vì quá quan trọng? Vì quá hết lòng? Vì đã đặt vào đó một ý nghĩa lớn lao? Cũng không quan trọng lắm nữa vì cơn…
Mình đang đọc Hiệu sách nhỏ ở Paris, đi xin được của J. Đọc đến đoạn 3 người đàn ông nằm trên boong thuyền ngắm sao, dải ngân hà, mình lại nhớ đến một đêm nằm trên mỏm đá ở Vĩnh Hy. Mình không nhớ đã viết về điều này chưa? Nhưng đêm ấy mình vẫn luôn nhớ với niềm thương mến, một cảm giác thật lạ.
Nằm trên mỏm đá, trước mắt là bầu trời rộng lớn đầy sao, tiếng sóng vỗ ào từng hồi, đập vào đá rồi văng ra, ánh trăng soi rọi bọt biển trắng xoá. Biển đêm như hút mọi suy tư, hoặc khơi gợi những điều mênh mông bất tận chưa thấy điểm đích. Mình như nằm cạnh sóng, như sắp chạm đến những vì sao, thả trôi
Mùa hạ mệt nhoài, gió biển thổi tóc dính vào mặt, mát mẻ và mãn nguyện, mình nằm cạnh J, M... thiu thiu ngủ. Mình đã ước giá như ngày nào cũng được ngủ trong không gian như thế, giá như chúng mình có thể mãi như vậy. Lúc ấy mình cũng đã nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quên cái mỏm đá qua thời gian được bằng phẳng như cái phản, cái không gian ấy, cảm giác độc nhất vô nhị ấy.