Tumgik
#kiếp nạn đời người
thuvientamlinh · 2 years
Text
Đời người có 6 kiếp nạn, có thể vượt qua chính là phúc báo một đời - Tâm Linh Cuộc Sống
Đời người có 6 kiếp nạn, có thể vượt qua chính là phúc báo một đời – Tâm Linh Cuộc Sống
Cuộc đời là một cuộc hành trình không dễ dàng. trên chặng đường đó chúng ta sẽ gặp rất nhiều kiếp nạn và cửa ải khó khăn trong cuộc sống. Có lúc kiếp nạn đến không phải để đánh bại bạn, mà để giúp bạn trở nên trưởng thành hơn. Tăng Quốc Phiên tin rằng con người sẽ trải qua 6 kiếp nạn, nếu có thể vượt qua tất cả thì cuộc đời sẽ trở nên hanh thông và suôn sẻ. Ngay bây giờ, mời quý thính giả cùng…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
mmaademoiselle · 5 months
Text
Tumblr media
"Này con!
-Nếu con gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc. Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.
- Nếu con hỏng xe dọc đường , phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ. Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân , luôn khao khát được bước đi như con.
- Nếu con cảm thấy đêm nay khó ngủ. Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.
- Nếu con chán nản vì mối quan hệ xấu đi. Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.
- Nếu con cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt , dốt nát , nhỏ nhen, nghi kỵ Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều...!!!
- Nếu con buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua. Hãy nghĩ tới những con người quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghỉ chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.
- Nếu con cảm thấy đời mình kém may mắn thì hãy nhớ rằng kiếp này sinh ra gặp được Phật Pháp khiến cho con không bị mù “ đôi mắt tâm linh “ mà đi trong bóng đêm lầm lỗi, đó là phước hạnh lớn nhất cuộc đời con."
St
9 notes · View notes
tuthuongminh · 1 year
Text
Tumblr media
Cuộc đời mỗi con người đều có bể lớn không bay qua được, nương dâu không băng nổi qua. Gặp được một mối tình là duyên phận, cũng là kiếp nạn. Đây là định mệnh của con người, dù có ra sức né tránh cũng không thoát nổi yêu hận lìa oán.
Có rất nhiều việc biết rõ là sai mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa, chỉ mong tranh lấy một sớm một chiều. Có lẽ yêu đến mức đậm sâu sẽ chẳng còn đúng sai, càng không có được mất.
Trong những ngày tháng bên nhau, hết thảy non nước cây cỏ từng ngắm, bi hoan ly hợp từng trải, đều là cảnh đẹp đáng trầm trồ. Có lẽ đời này sẽ không bao giờ quên, cũng có thể chỉ quay đi đã là bãi bể. Thề hẹn đẹp thật, nhưng cũng như gió, có thể thấm vào xương tủy người ta, cũng có thể không tung không tích.
---
🍂Một quyển phong hoa Đại Đường | Bạch Lạc Mai - Trong lòng mỗi người đều có một gốc cây, hoa nở hoa tàn, chỉ người có duyên có tình mới thấy được.
46 notes · View notes
meowww-dieng · 2 months
Text
Tumblr media
Một ngày xáo trộn và rối bời của tôi.
Tháng 7 âm, ko có gì là lạ, nhưng tôi vẫn coi nó là những ngày bình thường.
- Hôm nay ngày hẹn đi bấm biển, 2 vk ck vừa sắm được con xe ô tô Kia Morning premium 2022 logo mới, gọi là cái che nắng che mưa, và đi đâu, cho nó được an toàn hơn chút, cũng bớt sợ hơn những quái xế đi trên đường.
Tôi hụt hẫng khi bấm biển mà nó ra 1 phát số luôn, kiểu tôi cứ ngỡ khi nào tôi thả tay ra số nó mới dừng, ai ngờ tất cả đều là mặc định cả rồi.
Một chiếc xe có tên, có biển: 30L 449.70, tôi mong rằng nó sẽ cùng vk ck tôi đồng hành trên những con đường, hành trình kiếm tiền, nuôi dưỡng ước mơ, những vùng đất và con đường mới. Mở ra nhiều điều thú vị hơn cho cuộc đời của chúng tôi.
- Nhưng sáng nay, tỉnh dậy tôi bàng hoàng ngỡ ngàng vì chuyện của đồng nghiệp tôi, con bé em sinh năm 2000.
Đêm qua, bố nó đi vệ sinh bị đột quỵ, rồi ngã đập đầu xuống đất, sau đó bác ko được cấp cứu kịp thời đã không qua khỏi cơn nguy kịch.
Điều đáng buồn hơn sự kiện đó, là anh trai nó, con cả của gia đình, thấy bố bị như vậy đã chạy vội sang nhà bác trưởng, gọi cấp cứu mãi ko được, đêm hôm ko có ai, ko biết nhà bác trưởng đang đi du lịch, đã trèo tường để gọi hô hoán, kèm theo cú shock, đã lên cơn đau tim ngã khuỵu, và rồi.... lại thêm anh trai nó ra đi...
2 người chết chỉ cách nhau có 1 giờ đồng hồ. Mẹ nó khi biết bố nó chết vì đột quỵ đã như chết lặng, huyết áp, phải đưa vào viện để hồi sức, nhưng chưa biết tin anh trai nó cũng ra đi...
Đau lòng quá, sao lại có thể xảy ra một chuyện như vậy, liệu đây có phải số đã định không?
Nhà nó có 5 người, bố mẹ đều lớn tuổi, anh trai cả sn 90, chị gái sn 92 và sau mới đẻ thêm con bé này sn 2k...
Anh trai vừa ra đi mới chỉ 35t, cũng lập gia đình, có vợ và 2 cháu, 1 trai 1 gái. Khổ quá, nhưng bọn trẻ con còn nhỏ.
Nguyên nhân đột quỵ của người lớn thì ko thể tránh khỏi, nhưng anh trai, cũng ko thể qua được kiếp nạn này.
Con bé này trước kia mới gặp chỉ là người ít nói, hay bị tôi "bắt nạt", nhưng từ ngày nó cởi mở hơn, tôi rất yêu quý nó, vì nó đỡ đần được cho tôi khá nhiều việc, cái hôm tôi có hẹn với khách, nhưng lại là ngày tôi với ck đc gặp nhau, nó đã giúp tôi đi ký hộ, và từ đó tôi rất biết ơn...
Đợt này nó hay kể chuyện gia đình, tôi biết rằng nó rất hướng về gia đình, bởi nhà toàn người già. Nhà nó phải nuôi thêm 2 già, 1 già có chồng liệt sỹ, 1 già ko lấy chồng. Nó vẫn hay kể sau này anh trai nó và chị dâu sẽ là người vất vả nhất, phải lo toan công việc gia đình, lại có cả 2 già và bố mẹ. Nhưng có gì được hưởng hết cũng an ủi phần nào. Bố nó dạo này hay thấy mệt nhưng vẫn ăn uống bình thường, ko thấy có dấu hiệu nào cả, và ông cũng có bệnh nền sẵn rồi. Hay thấy nó nghỉ để đưa mẹ đi khám, anh trai thì ko mấy khi tình cảm bằng, chị gái đi lấy chồng, nên nó vẫn hay thay anh chị chăm sóc bố mẹ, và còn bế các cháu cho anh chị nữa. Nó ngoan lắm, hay thấy có dịp gì hoặc ko cớ là dịp gì cả, mua quần áo cho bố, giày dép cho mẹ, đưa bố mẹ đi nọ kia. Vừa năm ngoái, nhà nó rất vui vì làm lễ khao thọ cho bố nó (60t)- ở đó tục là vậy á. Nó cũng từng kể chuyện anh trai nó bị bệnh tim từ nhỏ, leo trèo cẩn thận (vì anh là thợ sửa điều hoà bọn t đã gặp nhiều rồi, vì lên sửa điều hoà cho vp t), vậy mà cơ sự ra nông nỗi này.
Thế mà sau 1 đêm thôi...
Nhà có 2 bà goá phụ... chị dâu nó thì vẫn còn trẻ, tôi đến thăm, ôm nó nhiều lần, cứ khóc nấc ko nói thành lời, động viên em nó cố gắng hết sức có thể, phải vững vàng lên, mạnh mẽ lo toan cho bố và anh chu toàn nhất. Nó còn trẻ mà, nó có bao giờ biết được những việc này? Ai bảo gì thì làm đó thôi...
Tội nghiệp quá
Cs vô thường biết bao...
Tôi buồn nhiều lắm, vì nếu là tôi, tôi cũng khó vượt qua được cú shock lớn như vậy. Nhất là mẹ và chị dâu nó, 2 người đàn bà cũng chỉ là có duyên phận làm dâu, gặp gỡ nhau thành mẹ chồng nàng dâu mà giờ phải bám víu nhau thương xót.
Tôi chỉ muốn an ủi con bé mãi, khi đến thăm, tôi cũng phải nuốt nỗi nghẹn ngào xúc động lại, vì buồn quá.
Bạn ơi, chúng ta chỉ biết hôm nay sẽ thế nào chứ ko thể biết được ngày mai đúng ko?
Nhưng t thấy ông trời bất công với nhà nó quá...
Một người đã đành, đây lại 2 người trụ cột của gia đình nữa.
Tôi cũng khuyên chúng ta, dù công việc có vất vả bận rộng như thế nào cũng phải chăm chú đến sức khoẻ, mệt thì thôi, mệt ko có nghĩa là lười nhác. Sức khoẻ là trên hết, bây giờ chúng ta đc đầy đủ có như trước đâu, ăn uống ko khoa học, nhiều bệnh. Nhất định phải thăm khám định kỳ, nếu có điều kiện sắm đồng hồ thông minh, theo dõi sức khoẻ cá nhân. Đừng thức quá khuya mà lao tâm khổ tứ nữa.
Làm ơn, đừng coi thường sức khoẻ của mình.
Khi bạn 1 mình có thể ko sao, nhưng bạn còn có bố mẹ, còn có bạn bè, có gia đình, có vợ hoặc chồng, có con, những thứ đó: tiền có giúp chúng ta được đâu. Khi chết đi không mang theo được đồng nào cả, kể cả kiếm đc tiền nhiều, rồi cũng mang cúng bác sĩ hết.
Ra đường, đi xe máy, phải đội mũ bảo hiểm xịn vào, phải tuân thủ luật giao thông, ko được ẩu đả. Phải trả giá đắt đó.
Tôi mong chúng ta sẽ có một cuộc đời bình thường, bình an đến già...
4 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
〔Bài dịch số 1008〕 ngày 13.12.2022 :
Tumblr media
为什么要努力呢? 答案有很多,为了自己的梦想,为了和喜欢的人比肩,为了赶上父母老去的速度,为了不被人瞧不起,为了能有更多好的选择......这些,哪一个不是必须努力的答案呢? 你知道,你依赖不了别人,所以,你什么都必须靠自己。你明白,痛苦和磨难本身就是人生的一部分,你不努力,没人替你坚强,万般皆苦,唯有自渡,越是难熬的时候越要自我支撑。 你要相信,只要扛住了苦难和挫折,命运都会在未来回报予你,所谓的好运,不过是你付出足够的努力,熬过了所有的苦难,自然而然得到的回报。请相信,上天不会辜负每一个努力认真生活的人!总有一天,你走过的路,吃过的苦,受过的伤,忍爱过的狐独,都会变成未来最好的礼物,来丰盈你的人生。
Tại sao lại phải nỗ lực? Đáp án có rất nhiều : Vì ước mơ của bản thân; Vì muốn kề vai sát cánh cùng người mình yêu; Vì muốn đuổi kịp tốc độ già đi của bố mẹ; Vì không muốn bị ai coi thường; Vì muốn có thật nhiều lựa chọn hơn... Những điều này, có cái nào không phải là đáp án cho sự nỗ lực cơ chứ?
Bạn biết, bạn ỷ lại không nổi người khác, cho nên, việc gì cũng phải dựa vào bản thân. Bạn hiểu, đau khổ hay kiếp nạn đều là một nhánh máu trong cuộc đời, bạn không nỗ lực, không ai thay bạn kiên cường. Tất cả những gian khổ, chỉ có một con đường tới đích là tự mình vượt qua, càng là khi khó khăn càng cần chính mình chống đỡ.
Bạn phải tin, chỉ cần gánh được những khó khăn và thất bại trên vai, vận may đều sẽ ở tương lai không xa hồi đáp bạn, cái gọi là vận may, chẳng qua chỉ là bạn bỏ ra đủ những nỗ lực, trải qua đủ gian khổ, sẽ tự nhiên có được hồi đáp.
Bởi vì, ông trời sẽ không phụ sự nỗ lực của bất kì ai. Sẽ có một ngày, con đường bạn đi, khổ cực bạn chịu, đau thương bạn chịu, cô đơn bạn chịu, đều sẽ là món quà quý giá trong tương lai, làm phong phú cho cuộc sống của bạn!
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
101 notes · View notes
phan-viet-ha · 4 months
Text
Cuộc đời mỗi con người đều có bể lớn không bay qua được, nương dâu không băng nổi qua. Gặp được một mối tình là duyên phận, cũng là kiếp nạn. Đây là định mệnh của con người, dù có ra sức né tránh cũng không thoát nổi yêu hận lìa oán.
Có rất nhiều việc biết rõ là sai mà vẫn như thiêu thân lao vào lửa, chỉ mong tranh lấy một sớm một chiều. Có lẽ yêu đến mức đậm sâu sẽ chẳng còn đúng sai, càng không có được mất.
Trong những ngày tháng bên nhau, hết thảy non nước cây cỏ từng ngắm, bi hoan ly hợp từng trải, đều là cảnh đẹp đáng trầm trồ. Có lẽ đời này sẽ không bao giờ quên, cũng có thể chỉ quay đi đã là bãi bể. Thề hẹn đẹp thật, nhưng cũng như gió, có thể thấm vào xương tủy người ta, cũng có thể không tung không tích.
Tumblr media
5 notes · View notes
khuyet-danh · 2 years
Photo
Tumblr media
Em đã từng nghe vô số câu chuyện thế này, trong đó chỉ có hai nhân vật, không có người thứ ba, không phải vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không phải bởi hai người thay đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là chia tay. Em đã từng nghe vài câu chuyện, có hai người rất yêu nhau, họ yêu nhau rất lâu, qua cả tuổi trẻ ngông cuồng, rồi tiếp tục qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, đến khi họ đến tuổi kết hôn, lại chẳng phải là người ấy nữa. Em đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về việc khi bình yên người ta thường quên đi lời thề trong bão tố. Đã có quá nhiều việc chắc chắn như Mặt Trời mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây nhưng cuối cùng lại chỉ như một lời nói đùa thoáng qua. Đã có quá nhiều mối tình có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi. Đã có quá nhiều đoạn tình yêu gặp nhau quá sớm, bên nhau quá lâu nhưng lại phải xa nhau cả đời. Không phải bởi họ đã hết yêu, điều đau lòng nhất đối với con người có lẽ là việc lòng còn yêu nhưng lại phải rời xa nhau mãi mãi.
Các câu chuyện vẫn thường xảy ra như vậy, người ở bên nhau 5 năm, 10 năm, 15 năm, chúng ta rời xa bọn họ. Sau đó, cùng với một người mới quen có mấy tháng bước vào lễ đường. Ta quên đi lời thề 10 năm đó, nhưng lại cùng với một người khác thề thốt trọn đời trọn kiếp. Người cùng em đi hết quãng đời còn lại, lại không phải là anh. Mà em sẽ không buồn, chỉ là trong những đêm không ngủ, sẽ thường hoài niệm về anh mà cảm thấy đau lòng.
Một đoạn tình yêu dài đằng đẵng, lại kết thúc trước hôn nhân của em. Một đoạn tình yêu khác, lại bắt đầu sau hôn nhân. Chúng ta mỗi người một lối đi. Những ngày tháng đã qua trở nên rất mơ hồ, mà thường là con gái rơi lệ. Còn cánh đàn ông lại hết lần này đến lần khác đảm bảo rằng sẽ không rời đi.
Em nhớ rằng, có một buổi sáng sớm, em ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh.... Em không hề muốn mất đi những ngày như vậy. Những năm tháng của em bởi vì có anh, mà có niềm vui. Em cố gắng khiến mình sống tốt hơn, để anh khỏi cần bận tâm lo lắng. Mà anh lại khiến em cảm thấy mình không phải là một cô gái lang thang phiêu bạt, bởi vì có một bờ vai rộng để cho em dựa vào.
Chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng gập ghềnh khó khăn, mà lại chẳng thể cùng nhau đi nốt phần đời còn lại. Chúng ta đều là những quân cờ đáng thương, phải chịu sự sắp xếp của số phận.
Thật ra, em không hề sợ cuối cùng anh không cưới em. Em tình nguyện để anh phụ em, chứ em không có cách nào để phụ anh. Những năm tháng cùng anh, là những năm tháng em không muốn mất đi nhất. Nếu như một ngày có người cùng anh đi qua thảm đỏ, không phải là em. Em nghĩ, em sẽ bình tĩnh mà nhìn anh. Có lẽ khuôn mặt xinh đẹp dưới cái mạng che mặt kia, ánh mắt anh nhìn cô ấy giống như thuở ban đầu khi anh lướt qua gương mặt em. Em sẽ xiết chặt lấy anh chàng đứng cạnh em, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh ấy, lễ phục màu trắng không hợp với bọn em, thử chọn màu Champagne xem. Kết thúc buổi lễ có thể em sẽ tiến lại bắt tay anh chúc mừng, chứ không đợi đến phần ném hoa rồi mới rời đi. Em sẽ lịch sự cho đến phút cuối. Em sẽ mỉm cười, dù thế nào chăng nữa!
Ở bên nhau một năm, hai năm, ba năm, bốn năm.... Cùng nhau đi qua vô số xuân hạ thu đông, nếm qua vô số hỉ nộ ái ố, trải qua bao tiểu nạn đại nạn. Cuối cùng người cùng anh nắm tay bước qua thảm đỏ, lại không phải là em. Mà người đàn ông đứng bên cạnh em, cũng không phải là anh.
Đứng bên cạnh anh ấy khúc khích cười, quên đi anh và cô dâu xinh đẹp của anh, thời khắc đó em không hề buồn. Em từng nói với anh khi chúng mình kết hôn, không cần phải tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, phải váy cưới thật lộng lẫy, tiền mừng thật nhiều hay là lời chúc phúc của thật nhiều người, chỉ cần tay nắm tay nhận lấy giấy kết hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân bình thường như những cặp vợ chồng nơi miền quê là em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh còn cười hỏi lại em: "Người ta đều là hoàng tử và công chúa, tại sao đến chúng ta lại trở thành nông phu nông phụ rồi?"
Rất đơn giản, bởi vì từ lâu em đã không tin vào những câu chuyện cổ tích rồi!
Em cũng nghĩ sau này của sau này, chúng ta sẽ thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà xảy ra cãi vã. Anh sẽ nói em thay đổi rồi, em cũng sẽ trách anh không còn quan tâm dịu dàng với em nữa. Thế nhưng dù là lúc khóc, em vẫn muốn dựa vào bờ vai anh.
Em đã từng nói với anh: Không có anh, chỗ nào em cũng chẳng muốn đi.
- Chỉ cần có anh, em không sợ cái gì hết.
- Cho dù như thế nào đi chăng nữa, xin anh đừng buông tay em ra, đừng bỏ em lại một mình.
- Nếu như tính bướng bỉnh của em khiến anh không cách nào dạp tắt được, xin anh hãy ôm em một cái, chỉ cần ôm em một cái là đủ rồi.
Và nói với anh: Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em muốn lấy.
Em từng nói rất nhiều rất nhiều, nhưng anh không hề nhớ, em phải làm sao đây?
...
Anh của ngày hôm nay đứng dưới ánh đèn của lễ đường, nắm lấy tay cô dâu của anh đọc lời thề trước mặt toàn thể khách khứa—-hứa cùng cô ấy ở bên nhau tới già. Lời tuyên thệ quen thuộc ấy, đột nhiên lướt qua bên tai em.
Và như lần đầu anh nhìn thấy em nhiều năm trước, khuôn mặt dịu dàng của anh vẫn nổi bật như ngày nào. Trong tiệc cưới, anh đến mời rượu em, em bình tĩnh nói lời chúc mừng anh.
Anh của trước đây, biết em sợ tối, sợ côn trùng, sợ tiêm......sợ rất nhiều. Nhưng lại không hề biết: điều em sợ nhất, là cuối cùng không được gả cho anh.
27 notes · View notes
minemiosp · 5 months
Text
" Đời này được ở bên em là một phép màu."
Queen of tears
Cảm ơn vì đã hạnh phúc trọn 1 kiếp người. Cảm ơn vì đã cho e trải nghiệm cảm giác yêu và được yêu.
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì đã hạnh phúc bên nhau.
From nạn nhân của phim queen of tears 🥹
2 notes · View notes
huagiaduan · 1 year
Text
Nếu là một phóng viên có thâm niên trong nghề, tôi cho rằng việc đi lên mạng mà nói thẳng tên của người bị hại là một việc không phù hợp chút nào, hơn nữa nó càng vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Nhưng mà tôi càng không ủng hộ những câu như "Việc này mà bị lộ ra, đối với con gái là không tốt."
Nói chung, sau khi hiểu rõ từ đầu đến cuối, dù sau thì tôi cũng đối với Cảnh Điềm lau mắt mà nhìn.
Có thể tưởng tượng là có bao nhiêu nghệ sĩ gặp được chuyện tương tự như thế, họ sẽ chọn cách đưa tiền, dàn xếp ổn thỏa rồi chỉ có thể tự coi như mình xui xẻo. Nhưng mà cô ấy không làm vậy, thay vào đó cô ấy đã lựa chọn báo cảnh sát, kiên quyết để đưa những kẻ dơ bẩn phạm pháp vào tù.
Điều này có thể thấy được cô ấy là một người có trái tim thuần khiết, biết rõ đúng sai, là một cô gái dũng cảm.
Tiếp theo, trải qua một kiếp nạn như vậy, với tư cách là một diễn viên, Cảnh Điềm cũng coi như là đã trải qua một sự trưởng thành hiếm có, lấy ra một tác phẩm để đột phá, điều này ai cũng thấy rõ được.
Chỉ mới 34 tuổi, là đang ở độ tuổi tốt đẹp để sự nghiệp diễn xuất đơm hoa kết trái, the best is yet to come.
Hi vọng tất cả những người ủng hộ nữ quyền cũng có thể truyền lại tiếng nói như thế này, cho dù việc này có bị đưa ra ánh sáng, cũng không có làm cho danh tiếng của Cảnh Điềm bị huỷ hoại, ngược lại như mở ra một cánh cửa mới giúp cho mọi người thấy được cô ấy đã mạnh mẽ và kiên cường như thế nào, tựa một con phượng hoàng niết bàn đi ra khỏi thung lũng, càng sẽ thích cô ấy nhiều hơn nữa!
Còn người đáng bị huỷ hoại danh dự và cuộc đời nhất chính là người mặc dù cầm trong tay quán quân thế giới, nhưng lại là một thằng khốn nạn bỉ ổi, đời này cũng không thể nào trở mình được.
12 notes · View notes
chilacaiten · 11 months
Text
Nói chứ cũng lâu rồi mới ra đường uống được chai bia như bữa nay. Deadline vẫn còn đó, nhưng mà một cái thì dính kiếp nạn teamwork, một cái thì phải lưu bài ở khoa, muốn làm gì cũng phải đợi qua tuần. Giờ nước vẫn ngập tới cổ nhưng không làm được gì khác.
Dù đã chuẩn bị trước tâm lý khi mình rời bỏ công việc và vị trí xã hội của công việc mang lại thì cũng mất một số lượng bạn bè nhất định. Nhưng mà đời mà dự tính được hết thì đâu còn gì để nói. Tầm dạo này dễ nhìn ra được ai là người như thế nào. Đứng lùi ra xa mới thấy được toàn cảnh.
Mình trở về tháng ngày cô độc, tài chính cũng bết bát, không có việc gì ngoài đường thì lủi thủi về nhà làm tiếp đống việc còn chưa xong. Xung quanh thì đủ loại người, nói đủ thứ mà có cái nghe được cái không. Nhưng giờ thì chán hết muốn nói gì, việc ai nấy làm, miễn đừng động tới mình thì mình quạu ráng chịu.
2 notes · View notes
anyen251 · 1 year
Text
1 tình yêu, sẽ chẳng bao giờ có 2 từ VĨNH CỬU...
Nếu tình yêu là vĩnh cửu, Romeo và Juliet đã vượt qua mọi thứ để đến với nhau, thì ai dám khẳng định rằng...kiếp sau, họ không phải 2 người xa lạ?
Nếu tình yêu là vĩnh cửu, vì sao sau bao nhiêu khổ nạn trầm luân, Thuý Kiều chỉ lấy việc ngắm trăng xem hoa làm vui, mà không màng tới tình yêu đầu nồng cháy với Kim Trọng?
Nếu tình yêu là vĩnh cửu, vì sao bờ vai gầy rộc và xô lệch của Chí Phèo lại vụt mất khỏi cuộc đời chông chênh ngờ nghệch của Thị Nở?
Nếu tình yêu là vĩnh cửu - như chúng ta đã từng nói - thì sao chúng ta lại xa nhau?
Phải, tình yêu sẽ không bao giờ đủ lớn để vượt qua dải Ngân hà quá mênh mông này!
3 notes · View notes
thptngothinham · 5 days
Text
Tham khảo 2 bài văn mẫu về hình tượng người phụ nữ trong 4 tác phẩm Vợ chồng A Phủ, Vợ nhặt, Sóng, Chiếc thuyền ngoài xa. Đề bài: Hình tượng người phụ nữ qua các tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” (Tô Hoài), “Vợ nhặt” (Kim Lân), “Sóng” (Xuân Quỳnh) và “Chiếc thuyền ngoài xa” (Nguyễn Minh Châu) Để hiểu kĩ hơn về đề tài này thì thì trước hết các em cần hiểu thêm về đề tài này: Kiến thức cơ bản 1. Khái niệm hình tượng và hình tượng trong văn học      Hình tượng là sự phản ánh hiện thực một cách khái quát bằng nghệ thuật dưới hình thức những hiện tượng cụ thể, sinh động, điển hình, nhận thức trực tiếp bằng cảm tính. Hình tượng văn học trong các tác phẩm luôn là phương tiện hình thức để nhà văn bộc lộ giá trị tư tưởng và phong cách nghệ thuật của mình . Hình tượng nhân vật trong văn học là nhân vật điển hình trong tác phẩm văn học, mang đậm nét khái quát của tầng lớp, giai cấp của nhân vật ấy, đồng thời là nhân vật có những nét riêng đặc biệt, xuất hiện trong bối cảnh điển hình mà tác phẩm văn học ấy thể hiện. 2. Hình tượng người phụ nữ trong văn học      Trong dòng chảy quan niệm Việt Nam, người phụ nữ đẹp trong văn học trung đại cũng hiện diện trong một vẻ đẹp toàn diện cả bên trong lẫn bên ngoài. Đó là một sự kết hợp hài hoà giữa sắc – tài – tâm, giữa nhan sắc và đức hạnh với “tam tòng, tứ đức”. Trong quan niệm của dân tộc ta thời kì này thì người phụ nữ đẹp thường gắn liền với số phận bất hạnh. Điểm lại gương mặt nhân vật nữ trong văn học ta thấy một điểm chung ở họ là có một cuộc đời đầy sóng gió, bẽ bàng, không mấy người có được hạnh phúc thật sự. Đặc điểm này phải chăng là do quan niệm “hồng nhan bạc mệnh”. Vậy cùng tham khảo những bài văn mẫu về hình tượng người phụ nữ qua các tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” (Tô Hoài), “Vợ nhặt” (Kim Lân), “Sóng” (Xuân Quỳnh) và “Chiếc thuyền ngoài xa” (Nguyễn Minh Châu): Văn mẫu tham khảo Bài số 1 Trong vương quốc văn học, “biên giới” là hai từ không bao giờ tồn tại. Minh chứng rõ nhất là từ xa xưa cho đến nay, đề tài về số phận và vẻ đẹp người phụ nữ luôn là một đề tài nóng, được vô số tác giả khám phá và thể hiện. Tô Hoài, Kim Lân, Xuân Quỳnh, Nguyễn Minh Châu- bốn tác giả ở bốn giai đoạn khau nhau, với bốn phong cách nghệ thuật riêng nhưng đã gặp nhau ở hình tượng người phụ nữ trong tác phẩm của mình. “Vợ chồng A Phủ” với nhân vật Mị, “Vợ nhặt” với nhân vật Thị, “Sóng” với hình tượng “em” hay “Chiếc thuyền ngoài xa” với người đàn bà hàng chài, bốn người phụ nữ ấy đã làm nên bức tượng đài người phụ nữ Việt Nam mà trong mỗi hoàn cảnh, họ mang số phận và vẻ đẹp riêng. Thơ ca từ xưa đến nay, người phụ nữ luôn gánh trên vai một số phận long đong, bất hạnh, một nỗi đau xuyên thời gian, không gian và tìm gặp nhau ở điểm chung: Đau đớn thay phận đàn bà Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung (Nguyễn Du) Mị trong “Vợ chồng A Phủ” của Tô Hoài phải gánh chịu trên lưng kiếp sống của một con vật, dù mang danh con dâu nhà thống lí (con dâu gạt nợ). Song hành với Mị luôn là hình ảnh con trâu con ngựa, con rùa lùi lũi… cho thấy một kiếp người bất hạnh, sống không bằng con vật. Quyền sống dường như không nằm trong tay cô: vì cha mà cô không đành lòng tự tử, rồi vì A Sử ngăn cản bắt trói vào cột mà cô không thể đi chơi trong đêm tình mùa xuân… Một cuộc sống ngột ngạt tù túng, quyền con người bị tước đoạt- đó là hiện thân của xã hội mà kẻ thống trị có thể giày xéo bất cứ người dân nào. Không chịu kiếp sống con vật như Mị nhưng người vợ nhặt trong “Vợ nhặt” của Kim Lân lại phải sống lay lắt, vật vờ trong nạn đói khủng khiếp những năm 1945. Chính cái đói đã làm mất đi vẻ đẹp nữ tính của một cô gái trẻ, đẩy Thị vào bi kịch: theo không người ta về làm vợ để có cái ăn. Hoàn cảnh xô đẩy, bản tính người bị che lấp, còn đâu lòng tự trọng và vẻ đẹp nhân cách nữa. Thị chính là một minh chứng cho “nạn nhân của hoàn cảnh”. Gây sốc cho bạn đọc chính là số phận bất hạnh đến bi thảm của người đàn bà hàng chài: cuộc sống khổ cực trên thuyền trên biển đã đẩy gia đình mụ từ ấm êm, hòa thuận đến bạo hành, đói nghèo. Nguyễn Minh Châu đã khắc họa một con người chất chứa mội nỗi khổ to lớn, khiến người đọc nhìn vào cũng đau lòng.
Cứ ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, mụ phải chịu đựng những trận đòn roi của người chồng vũ phu- đau xót làm sao! Người đàn bà hàng chài sống cam chịu, nhẫn nhục như chính mụ lựa chọn số phận bất hạnh ấy mà chẳng hề phản kháng, đấu tranh. Mỗi người một số phận, hình tượng “em” trong “Sóng” của Xuân Quỳnh lại mang một nỗi đau về tinh thần. “Em” trong tình yêu luôn trăn trở, suy tư, ngẫm nghĩ và đặc biệt luôn khát khao hạnh phúc. Trong sự đổ vỡ của tình yêu, Xuân Quỳnh luôn phập phồng lo lắng: Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa… Chung quy lại, trong cả bốn tác phẩm, dù ở thời đại nào, không gian nào, hoàn cảnh nào, người phụ nữ vẫn luôn là phái yếu chịu nhiều thiệt thòi, bất hạnh… Đau đớn là vậy, nhưng hình tượng người phụ nữ trong văn học luôn ẩn chứa một vẻ đẹp nội tâm sâu sắc đáng trân trọng. Nếu như ta đã thấy Mị sống kiếp con vật khi làm dâu gạt nợ nhà Thống lí Pá Tra; thì ta cũng sẽ nhận ra một cô Mị hiếu thảo, chăm chỉ, yêu tự do qua câu nói “Con nay đã biết cuốc nương, làm ngô, con phải làm nương ngô giả nợ thay cho bố. Bố đừng bán con cho nhà giàu”. Trốn về nhà sau khi bị bắt làm dâu gạt nợ, định tự tử bằng nắm lá ngón nhưng nhìn người cha già yếu, cô không đành lòng để cha một mình gánh vác nợ nần. Thật hiếm thấy một người con gái hiếu thuận như vậy! Chính vẻ đẹp tâm hồn ấy, chứ không phải là nhan sắc rực rỡ khiến “trai đứng nhẵn chân vách đầu buồng Mị”, cũng không phải tài năng thổi sáo giỏi, đã giúp Mị tỏa sáng trong ấn tượng của người đọc. Không đẹp cũng chẳng tài năng nhưng cô vợ nhặt của nhà văn Kim Lân lại lấy được thiện cảm của người đọc dần dần bằng chính hành động của mình. Kim Lân tả thị lúc đầu là một cô nàng chao chát chỏng lỏn, vì miếng ăn mà quên mất lòng tự trọng; nhưng càng về sau, ngòi bút của ông lại đầy cảm thông, thương xót. Thị chua ngoa nhưng cũng là một cô gái biết e thẹn khi về làm dâu, biết lễ nghĩa khi ra mắt mẹ chồng. Làm dâu, làm vợ rồi, thị dần bộc lộ hết những vẻ đẹp của một người phụ nữ: chăm chỉ giúp mẹ chồng dọn dẹp nhà cửa, cư xử lễ phép và tế nhị… Sự chuyển biến ở thị đã khiến người đọc ngạc nhiên, thì hẳn sẽ không khỏi sửng sốt khi khám phá ra vẻ đẹp ở người đàn bà hàng chài của Nguyễn Minh Châu. Chưa ở đâu, chưa một tác phẩm văn học nào mà người phụ nữ lại bộc lộ rõ thiên tính nữ như trong “Chiếc thuyền ngoài xa”. Mụ xấu xí, thô kệch, mặt rỗ, tấm lưng áo bạc phếch… khiến người đọc mới làm quen đã thiếu thiện cảm… Nhưng dần dần, vẻ đẹp tâm hồn của một người phụ nữ từng trải đã thuyết phục chúng ta. Mụ sâu sắc và vị tha, giàu đức hi sinh: mụ thấu hiểu nỗi khổ của chồng, cam chịu bị đánh mà không một lời oán trách ca than. Mụ chăm chỉ tần tảo kéo lưới suốt đêm khiến gương mặt tái nhợt đi, để đàn con được ăn no. Mụ trải đời sâu sắc nên chỉ ra và phân tích rõ cho Phùng và Đẩu thấy những bất cập trong chính sách của nhà nước. Đặc biệt, tình mẫu tử mụ dành cho các con thật là vô biên… Nếu người đàn bà hàng chài sâu sắc và từng trải trong cuộc sống thì “em” trong thơ Xuân Quỳnh lại sâu sắc và thấu hiểu trong tình yêu. “Em” đẹp như sóng và cũng mạnh mẽ như sóng. “Em” “dữ dội” đấy nhưng cũng rất “dịu êm”, đôi lúc “ồn ào” nhưng có những khi thật “lặng lẽ”. “Em” trong thơ Xuân Quỳnh với cảm xúc nồng cháy đã ánh lên những phẩm chất cao đẹp: thủy chung “Dẫu xuôi về phương Bắc- Dẫu ngược về phương Nam- Nơi nào em cũng nghĩ- Hướng về anh một phương”, tin tưởng vào tình yêu “Ở ngoài kia đại dương- Trăm ngàn con sóng đó- Con nào chẳng tới bờ- Dù muôn vời cách trở”, sẵn sàng hi sinh để bất tử hóa tình yêu “Làm sao được tan ra- Thành trăm con sóng nhỏ- Giữa biển lớn tình yêu- Để ngàn năm còn vỗ”… Quả thật, số phận bất hạnh không làm mờ đi vẻ đẹp của người phụ nữ trong văn học, tiêu biểu cho vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam: tảo tần, chăm chỉ, thủy chung, sâu sắc, từng trải, giàu đức hi sinh, giàu lòng vị tha, yêu gia đình… Đó là những vẻ đẹp khuất lấp cần khám phá để thấy được chiều sâu nhân văn trong mỗi tác phẩm. Trong cuộc sống, trong tình yêu, người phụ nữ nào chẳng khao khát có được hạnh phúc, có một mái ấm gia đình đúng nghĩa.
Và đó cũng là vẻ đẹp tâm hồn nổi bật nhất của những người phụ nữ trong các tác phẩm văn học. Trong Vợ chồng A Phủ, Mị lầm lũi là vậy bởi sống lâu trong cảnh khổ, Mị đã quen khổ; thế nhưng khi nghe tiếng sáo từ lấp ló ngoài đầu núi, đến văng vẳng ở đầu làng, rồi lửng lơ bay ngoài đường… sức sống trong Mị như hồi sinh. Mị thấy yêu đời trở lại, Mị thấy mình trẻ, Mị khao khát tự do và muốn được đi chơi. Tất cả đã cho thấy người phụ nữ dù trong đau khổ tù túng thì trái tim họ vẫn luôn hướng về, luôn hi vọng và khát khao hạnh phúc. Chính vì thế, Mị đã chạy theo A Phủ, chạy theo hạnh phúc của mình, rời bỏ mảnh đất Hồng Ngài đau thương. Trong “Vợ nhặt” của Kim Lân, người vợ nhặt cũng vậy, thị theo Tràng về chẳng qua cũng vì muốn tìm một mái ấm gia đình, một nơi được bao bọc trong tình yêu thương. Thị đã khơi dậy ở Tràng hình ảnh lá cờ đỏ bay phấp phới và đám người đói đi phá kho thóc của Nhật- đó là minh chứng rõ nhất cho khát vọng sống, khát vọng hạnh phúc đang rực cháy trong tâm hồn thị. Hay như người đàn bà hàng chài, trong đau khổ bất hạnh, khuôn mặt mụ vẫn “ửng sáng lên như một nụ cười”, khi nhắc đến chuyện “ở trên thuyền cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ”. Mụ thương con và hiểu chồng, mụ cố gắng chắt lọc lấy hạnh phúc chứ nhất quyết không li hôn với gã chồng vũ phu. Đặc biệt, khát khao hạnh phúc được Xuân Quỳnh thể hiện mãnh liệt thông qua hình tượng “són” và “em”. “Em” trăn trở, giàu lòng trắc ẩn, day dứt về tình yêu chính vì “em” luôn tìm kiếm hạnh phúc trọn vẹn “Bồi hồi trong ngực trẻ”. Yêu say đắm, tha thiết, nhưng khát khao tình yêu đích thực, khát khao hạnh phúc vẫn luôn thường trực trong trái tim người phụ nữ. Trong văn học, hình tượng người phụ nữ không mới mẻ nhưng dưới ngòi bút của mỗi tác giả, hình tượng ấy lại đem đến cho bạn đọc cảm giác khác nhau thông qua những tác phẩm khác nhau. Dù là thơ, truyện hay tiểu thuyết, các tác giả vẫn luôn tập trung làm nổi bật hình tượng người phụ nữ với số phận bất  hạnh nhưng ẩn sâu những vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam với khát khao hạnh phúc mãnh liệt. Vương Hồng Ngọc lớp 12A4 (khóa 2011- 2014) Bài số 2 Trong cuộc đời mỗi con người chúng ta không thể thiếu vắng hình ảnh những người phụ nữ, đó là những người bà, người mẹ chở che, những người chị đảm đang, người vợ tảo tần… Văn học Việt Nam cũng vậy, luôn tôn vinh hình tượng người phụ nữ với tất cả những gì tốt đẹp nhất. Ta bắt gặp một cô gái trẻ với đôi mắt khát khao được sống phía sau khung cửa nhà Thống lí Pá Tra, cô gái ấy là Mị trong truyện  ngắn “Vợ chồng A Phủ” của nhà văn Tô Hoài. Tôi thấy một người phụ nữ với sự dịu dàng, đảm đang ẩn sau vẻ “chao chát chỏng lỏn” trong truyện ngắn “Vợ nhặt” của nhà văn Kim Lân. Tôi rung động trước con “Sóng” lòng của thi sĩ Xuân Quỳnh. Tôi càng chua xót và thương cảm hơn khi nghĩ về người đàn bà hàng chài trong truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” của nhà văn Nguyễn Minh Châu. Tuy xuất hiện trong những hoàn cảnh khác nhau nhưng họ đều hiện lên là một hình tượng mẫu mực bậc nhất trong nền văn học Việt Nam- hình tượng người phụ nữ. Họ đã từng xuất hiện là người phụ nữ dân tộc xuất hiện trong thơ Nguyễn Khoa Điềm địu con con lên rẫy bẻ ngô, ru con ngủ mà mồ hôi ướt đẫm; hay là Dít, là Mai với đôi mắt đen láy cương nghị trong “Rừng xà nu” của Nguyễn Trung Thành… Trong “Vợ chồng A Phủ”, Mị hiện lên từ cuộc sống câm lặng trong kiếp làm dâu gạt nợ nhà Thống lí. Ta không thể quên Mị đã từng kiên quyết nói rằng thà đi làm nương chứ không chịu bị gả vào nhà Thống lí. Sự mạnh mẽ ấy cuối cùng không thể giúp Mị thoát khỏi kiếp làm dâu gạt nợ. Mị đã muốn chết nhưng rồi không thể, nắm lá ngón hái về đành vứt xuống đất. Mị muốn thoát khỏi nhà Thống lí, Mị đã khóc nhiều đêm liền, nhưng rồi nước mắt cũng cạn, Mị đành “lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa”, chỉ còn biết thả mình theo tiếng sáo để trở về ngày xưa cũ, khi Mị còn tự do. Sức sống tiềm tàng của Mị tạo nên một ấn tượng khó phai về người con gái này, cô câm lặng nhưng không cam tâm chết. Thế nhưng trong đêm cởi
trói cho A Phủ, cũng như bao lần Mị thổi lửa hơ tay hơ lưng giữa đêm để lưu giữ hơi nồng nơi tâm hồn; nhưng đêm nay giọt nước mắt A Phủ đã khiến Mị trỗi dậy lòng thương người, đã hâm nóng và thổi lên ngọn lửa trong tâm hồn Mị. Không còn gương mặt “buồn rười rượi”, gương mặt Mị giờ sáng bừng lên quyết liệt. Mị giống như vị cứu tinh cứu lấy không chỉ cuộc đời A Phủ mà còn cứu lấy chính mình. Cũng ra đời trong kháng chiến chống Pháp nhưng thị trong “Vợ nhặt” không giống Mị. Thị xuất hiện với vẻ ngoài xấu xí, cái miệng chua ngoa nhưng lại trở nên rụt rè khi về tới nhà Tràng. Mang thân vợ nhặt về làm dâu nhà người, thị đã đối xử với mẹ con Tràng bằng tất cả lòng biết ơn và tình yêu của mình: thị quét tước sân vườn sạch sẽ, kín đầy ang nước, phơi cả đống quần áo đã vắt khươm mươi niên ở góc nhà. Thị không một lời oán trách khi và vào miệng miếng cháo cám chát xít và nghẹn bứ. Ở thị, tôi thấy một người phụ nữ sắc sảo trước thời cuộc, đảm đang, cam chịu và sẵn sàng chia sẻ yêu thương giữa những ngày đói kém nhất. Thị mang đến một làn gió mới tươi mát thổi vào tâm hồn Tràng, cụ Tứ và cả người dân xóm ngụ cư. Bông “hoa dọc chiến hào” Xuân Quỳnh lại mang đến chút tự tình lãng mạn trong những năm tháng chống Mỹ ác liệt bằng bài thơ “Sóng”. Nhạy cảm, tinh tế, Xuân Quỳnh trong vai “em” đã đứng trước biển lớn để giãi bày khao khát yêu thương, mạnh dạn xóa đi rào cản của quan niệm về người phụ nữ thụ động trong tình yêu. Trải qua bao trăn trở, Xuân Quỳnh quyết định hóa thân tan thành “trăm con sóng nhỏ” để vỗ mãi ru êm tình yêu muôn thuở. Một người phụ nữ nội tâm, tràn đầy khao khát và giàu đức hy sinh như vậy đã vẽ nên hình ảnh mềm mại của “Sóng” trong làng thơ Việt Nam. Tôi tìm thấy “hạt ngọc ẩn giấu của tâm hồn con người” nơi người đàn bà hàng chài trong truyện ngắn “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu. Trong con giông bão của “đêm trước ngày đổi mới”, chị phải vất vả xoay xở, một bên là nỗi lo cho từng miếng cơm manh áo, một bên là nỗi đau thân xác từ những trận đòn roi. Chị nói rằng “đàn bà hàng chài không thể sống cho mình”, bởi cuộc đời chị đã bất hạnh từ nhỏ: sinh ra trong gia đình khá giả  nhưng ngoại hình xấu xí, chị may mắn được anh con trai hàng chài yêu thương. Sóng gió cuộc đời ập đến, phá vỡ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy khi “thuyền quá nhỏ, nhà lại thêm đông con”. Những trận đòn roi mà gã chồng vũ phu giáng xuống tấm lưng gầy của chị không chỉ đơn thuần là vì hắn “khổ quá” như chị vẫn thường nói, đó còn là trận đòn từ những éo le, bất hạnh do hoàn cảnh xô đẩy tấm thân chị. Thế nhưng từ sâu trong bùn đất, chị sáng lên với vẻ đẹp tâm hồn rạng ngời- vẻ đẹp của mẫu tính. Chị chỉ hạnh phúc nhất khi thấy các con được ăn no, chị không đau lòng khi bị đánh, chị chỉ cần cho con thuyền được êm ấm “tuyệt mĩ”. Người đàn bà mặt rỗ, khắc khổ với tấm lưng áo bạc phếch đã phản ánh hiện thực đời sống phức tạp dưới ngòi bút của Nguyễn Minh Châu. Bốn tác phẩm khác nhau hoàn toàn về tác giả cũng như hoàn cảnh ra đời nhưng lại có chung một góc nhìn về người phụ nữ. Họ tuy có những cảnh ngộ riêng, gánh chịu những bất hạnh, khổ đau, mang những nỗi niềm riêng, nhưng đều là những gì đẹp nhất, dịu dàng nhất, thuần khiết nhất. Mị đại diện cho tuổi trẻ, cho sức sống tiềm tàng dù bị đày đọa thân xác, cho cả tình yêu thương con người vô bờ bến bất chấp mọi nguy hiểm, thậm chí cả cái chết. Thị- vợ anh Tràng- trong những tháng ngày đói khát nhất của dân tộc lại tỏa sáng vẻ đẹp tâm hồn với sự sắc sảo mà dịu hiền, mạnh mẽ chọn cho mình chỗ dựa qua ngày đói bất chấp dị nghị. Có lẽ Thị sẽ trở thành một người mẹ tốt với bản năng sẵn có của một  người mẹ, Thị sẽ yêu thương con mình như yêu thương Tràng và bà cụ Tứ- những người đã cứu vớt đời Thị. Xuân Quỳnh trong nỗi đau đổ vỡ tình yêu, đã mạnh mẽ sẵn sàng bất chấp quan niệm cũ để tìm hạnh phúc riêng. Và với vẻ đẹp mẫu tính sáng ngời, cũng giống như Quỳ trong “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”, Nguyễn Minh Châu khắc họa người đàn bà hàng chài với tình thương yêu vô bờ bến, đức hy sinh và sự nhẫn nhục, cam chịu để chiến đấu với giặc đói giặc dốt bao vây.
Những người phụ nữ ấy không quá đẹp ở ngoại hình nhưng lại khiến người đọc bị thuyết phục bởi vẻ đẹp nhân cách. Sẽ còn là Từ trong truyện ngắn “Đời thừa” của Nam Cao, là chị Chiến trong “Những đứa con trong gia đình” là bà cụ Tứ mẹ Tràng trong “Vợ nhặt”… Trong mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp, mọi giai đoạn lịch sử, ta đều bắt gặp những người phụ nữ  “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang” như Bác Hồ từng nói. Vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam đã, đang và sẽ còn tỏa sáng trong suốt chiều dài lịch sử dân tộc. Phụ nữ giống như những bông hoa, mỏng manh nhưng không kém phần kiên cường, có đóa hoa đẹp về màu sắc nhưng có đóa hoa lại ngát hương thơm, nhưng tất cả đều có chung một nhiệm vụ đó là nuôi dưỡng sức sống cho cuộc đời, luôn hết mình khoe sắc và giữ gìn giống nòi cho muôn đời sau. Ý thức được điều đó, bằng ngòi bút nhân đạo của mình, các nhà văn nhà thơ hiện đại, đặc biệt là qua các tác phẩm “Vợ chồng A Phủ” ; “Vợ nhặt” ; “Sóng” và “Chiếc thuyền ngoài xa” đã xây dựng hình tượng người phụ nữ hiện lên như những tượng đài bất khuất, đại diện cho những người phụ nữ Việt Nam qua các thời kỳ, luôn sáng ngời mẫu tính, tình thương yêu, sự dịu hiền, đảm đang và tình cảm chân thành nhất nơi tâm hồn con người. Nguyễn Thị Bích Ngọc lớp 12D1 (khóa 2011- 2014). - Hình tượng người phụ nữ qua 4 tác phẩm văn học lớp 12 - Sưu tầm
0 notes
nolbita · 8 days
Text
Tây Du Kí có 9981 kiếp nạn, tám mươi kiếp nạn dành cho Tôn Ngộ Không, chỉ có Nữ Nhi Quốc là kiếp nạn của Đường Tăng!
Năm ấy, Đường Tăng rời Nữ Nhi Quốc, nàng khoác phượng quan, dung mạo hoa quý, xinh đẹp không thể tả, tựa nhẹ đầu tường, hai mắt đẫm lệ ngăn trước văn võ bá quan, hướng về phía bóng lưng người mà hô lên "Ngự đệ chàng ơi ,nếu có kiếp sau, bên ta được không?"
Dưới trời chiều gió cát dữ dội, cách đó không xa một bộ cà sa cưỡi bạch mã đi chậm rãi, cát bụi che lấp, bóng lưng mơ hồ, bóng người dừng một chút, khuôn mặt chưa từng nhìn lại.
Chỉ thấy người trên lưng ngựa nắm chặt dây cương, quát khẽ một tiếng, bóng người dần dần biến mất trong cát bụi...
Trong gió dường như truyền ra một tiếng thở dài, trong phút chốc làm mắt nàng lệ rơi như tuyền...
Sau đó, Đường Tăng viên tịch, thiên phật tụng kinh, vạn chúng triều tông.
Lúc Đường Tăng rời đi chỉ cười lưu lại một câu "Được!"
Lúc còn bé tôi cảm thấy Nữ nhi quốc là kiếp nạn dễ nhất, có chút buồn chán, không có yêu quái lợi hại.
Lúc lớn rồi mới biết, Nữ Nhi Quốc là kiếp nạn khó khăn nhất, tình quan khổ sở, khổ sở tình quan, cửa ải này quá tan nát tâm can, hỏi thế gian tình ái là gì, gọi một câu “ Ngự đệ“.
Đường Tăng thực sự đã động tâm, vì không để cho mình lưu luyến nên không dám quay đầu.
Khi còn bé vì Đường Tăng tránh thoát một kiếp nạn mà vui vẻ, sau khi lớn mới hiểu rằng Đường Tăng đã bỏ lỡ cả một đời.
Nữ Vương trông coi cô tịch thành, Đường Tăng thỉnh siêu phàm lộ. Kiếp sau?
Làm gì có kiếp sau!
Cả đời Đường Tăng chỉ nói dối có hai lần, một lừa gạt Tôn Ngộ Không đeo kim cô giới, một là lừa gạt nữ vương chuyện kiếp sau.
Nữ vương đợi ngự đệ đời sau hồng trang về cưới, cũng không biết Tây Thiên thành phật lại không có kiếp sau!
Đường Tăng không làm được, sinh này không phụ Như Lai không phụ khanh, nếu có kiếp sau lại gặp nhau nguyện bỏ cà sa buông tha một thân phật pháp, xóa đi đỉnh đầu giới ba, bỏ đi mười đời tu hành, chỉ vì đổi lấy cùng người thiên nhai hải giác, nhà nhỏ rào tre, tóc đen đến bạc!
Nhưng làm gì có kiếp sau... Đến bây giờ chỉ có kiếp này, giờ này, phút này.
Trong cuộc đời vô số lần bỏ qua chính là bỏ qua .
Thế gian có thể buông xuống, đều vì em chưa từng nhặt lên...
St.
1 note · View note
buddhistbooks · 14 days
Text
Tumblr media
Vẫn biết rằng đời là kiếp vô thường
Ta hãy gắng trao yêu thương bạn nhé
Giữ cho mình một tâm hồn tươi trẻ
Sống thật vui phải mạnh mẽ mỗi ngày.
Đường đời dài cứ sống tốt hôm nay
Chuyện quá khứ đừng phơi bày soi xét
Mở rộng lòng ta sẽ không mỏi mệt
Đón ngày mai điều tốt đẹp đang chờ.
Dẫu biết rằng đời đâu được như mơ
Phải cố gắng đừng ơ thờ chán nản
Danh dự con người chớ đem ra bán
Tự biến mình giống hàng vạn kẻ khờ.
Hãy thật lòng đừng giả sống ngu ngơ
Thấy hoạn nạn mà hững hờ quay mặt
Lòng ích kỷ chấp chi điều nhỏ nhặt
Gói đời mình trong quay quắt lẻ loi.
Cuộc đời này vô thường lắm ai ơi
Hãy đón nhận những gọi mời tốt đẹp
Rộng lòng nhé đừng để tâm hạn hẹp
Đừng để ai cho phép… chính đời mình!
HÃY YÊU CUỘC ĐỜI MÌNH!!!
- Nguyễn Thuỳ -
0 notes
hieulam-drama-notes · 19 days
Text
📺 Tập 12
• (sau khi xem lại lời thoại và đọc thêm vài bài phân tích tui viết lại ý này, vì phụ đề có thể ko chính xác nên ko rõ tui hiểu đúng ko) Xem đến tập có nay có nhá qua kí ức của JiHyuk về kiếp trước <2017> (lúc anh ta và YooRa hình như đã huỷ hôn) bả làm mấy trò tàn ác với người nào dám nhòm ngó JH ~> JH biết chắc chắn ả cũng sẽ hại JW tương tự ở kiếp này~> tự nhiên nhớ đến cảnh tập 4 JH ở đám tang của JiWon năm 2023, vẻ mặt vô cùng chán nản suy sụp, cuộc sống của JH ở thời điểm đó chắc vốn cũng rất ngột ngạt, vậy mà anh ta vẫn nói rằng cuộc đời anh ta là một cuốn tiểu thuyết được viết rất hay ~> đau lòng thật sự
• Chuyện bà mẹ ruột vậy là giải quyết xong chưa nhỉ 🤨
•Chiếc xe hung thủ dùng để gây tai nạn ở 2014 cũng là chiếc có mặt tại hiện trường vụ tai nạn của JH (anh ta né con mèo và chiếc xe tải này nên tông vào giải phân cách), chưa có hint rõ ràng về việc YooRa sắp xếp hại JH hay ko, nhưng cũng có thể những tập sau sẽ xuất hiện thêm chi tiết gì đó về kiếp trước, ví dụ việc ko thấy YooRa trong đám tang của JH ko rõ là do anh ta ko muốn tưởng tượng đến hình ảnh cô ta hay do ả đã bị bắt nên ko thể có mặt.
•Khi được sống lại JH đã tính toán và sắp xếp rất nhiều thứ ngoài việc tìm cách giúp đỡ và bảo vệ JiWon ví dụ như uỷ thác chăm sóc mèo Pang, đặt lịch hẹn bác sĩ chữa ung thư, huỷ hôn ước, công việc (tìm cách giữ giám đốc Lee lại cty, vì ở kiếp 1 sau khi JH lên làm chủ tịch thì gđ Lee nghỉ việc, với việc gì đó anh ta có nhắc đến mà tui quên rồi)…. và chưa biết còn gì nữa không 🥺 tập 12 tuy cảnh của JH rất ít nhưng những chi tiết xuất hiện và kể thêm câu chuyện quá khứ bố mẹ JH đều khiến tui thấy thương nhân vật này hơn 🥹
•Vì lỡ cày 2 days 1 night ss4 nên càng thấy InWoo diễn mắt buồn và kiềm nén sự tức giận cảm động hay quá điii🫰🏻
•OhYooRa đúng kiểu tài phiệt tàn ác dùng thủ đoạn thao túng các thứ. Cho người đi theo dõi điều tra chuyện riêng của người khác rất chi tiết 🤡 tập sau JiHyuk gặp chuyện nên tới ông nội cho gđ Lee đi điều tra xử lý tiếp (đúng là mấy người lắm tiền đều có vài điểm chung🤡) thực ra JH là người có kinh nghiệm từ kiếp trước nên có thể anh ta đã thu thập đủ thông tin.
•Chuyện đầu phim JiWon buông tay khi vừa thấy vị hôn thê cũ xuất hiện là vì tổn thương từ lúc bé rồi. Cả tập 12 nhấn mạnh về quá khứ của JiWon lúc bà mẹ ruột tìm được tình yêu và bỏ lại 2 bố con, JW có nói điều này ảnh hưởng rất nhiều đến cách cô thể hiện tình cảm và trong chuyện yêu đương + quá khứ kiếp trước bị chồng và bạn thân phản bội nên JW rất nhạy cảm với kiểu quan hệ có ng thứ 3, đó là điều tối kị với cô. Dù YR ko phải người tốt nhưng vì ám ảnh của bản thân nên JW ko muốn có người bị tổn thương thêm nữa, cô quen để bản thân chịu thiệt thòi rồi, sau vụ tai nạn của JH chắc JW mới thay đổi, đấu tranh vì hạnh phúc của bản thân nhưng đồng thời nhận ra JH mới là hạnh phúc mà cô phải giành lấy và bảo vệ.
Tumblr media
Tumblr media
Cảm xúc của khán giả overthinking sau khi xem tập 12 và chắc cả tập 13 luôn 🤣
Tumblr media
Mọi thứ ở kiếp trước xuất hiện trong đời JW và JH đều sẽ xuất hiện/ xảy ra lại nhưng có thay đổi/ bằng một cách khác?!? Có lẽ JH sẽ hôn mê hết tập 13 và nửa đầu tập 14, xử lý bà OhYuRa, rồi xử lý vụ dự án đồ ăn sắp ra mắt (có lẽ EunHo là người tham gia?), chị Yang chữa bệnh xong chắc mới đến việc li dị ông chồng, rồi xử lý nốt 2 trùm cuối Minhwan và SooMin 🤡
Tumblr media
Mấy lời tự sự của JiHyuk xem lại mới thấy hiểu thêm về nhân vật này nha, anh ta không nói nhiều nên ai xem ko kĩ sẽ chỉ thấy nam 8 khoa môi múa mép nổi bật hơn thôi 🙄
Ông nội thương cháu nhưng cũng vì sự nghiệp gia đình nên từ đầu phim có thể hiện rõ mong muốn JH có đối tác cân xứng với anh, một người vợ sắc xảo, có chút tham vọng và thù hận ~ nên JiWon hợp nha 🤣
Tumblr media
Credit hình: 김가영 기자
#MarryMyHusband #NaInWoo #나인우 #박민영 #내남편과결혼해줘
0 notes
boketto-always · 1 month
Text
Tháng 6, mình đi Quảng Bình. Ngày thứ 2 ở Quảng Bình, mình thức dậy sớm ngắm bình minh. Trong khoảng khắc ngắm nhìn mọi người thư thái trong những con sóng, mình đã quyết định, mình muốn đi học bơi.
Thế là, đầu tháng 7, mình và c N đã đăng ký một lớp học bơi gần công ty. Sau giờ tan làm, mình sẽ đi sang bể bơi để học. Một vài ghi chép nhỏ của mình trong quá trình học bơi (thực ra nghe nó giống mấy lời than vãn nhiều hơn):
Bắt đầu buổi bọc bơi đầu tiên ngày 5/7, học bơi không khó như mình tưởng tượng, chắc là sắp bơi được đến nơi rồiiii.
Điều quan trọng nhất của học bơi chắc là "thả lỏng", kể cả mình đã ngụp cả mặt xuống nước thì hai chữ này vẫn văng vẳng bên tai (vì tất cả những người biết bơi trong bể đều nói như vậy với người đang học). Mình không giỏi trong việc thả lỏng. Với mình, thả lỏng không phải một bước, một cảm giác mà là một quá trình. Kiểu "tôi cảm thấy an toàn, tôi cảm thấy thoải mái, tôi sẵn sàng, tôi thả lỏng".
Thầy dạy bơi bảo là cười ít thôi, không là không bơi được đâuuuu. Có một hôm đang bơi, buồn cười quá phải ngoi lên cười bị thầy bắt được. Mình buồn cười vì tự nhiên nhớ ra chuyện, mình bảo với chị T là "ồ hoá ra khi bơi là người mình phải chìm ở dưới nước, thế mà em cứ nghĩ bơi phải nổi cơ". Chị T đáp xanh rờn "nổi lềnh phềnh thì có mà là cái xác chết".
Học bơi khó hơn mình nghĩ nhiềuuuu. Cứ tháo phao ra là chìm, không bơi được. Mình có một nỗi sợ lớn với nước, ngày bé mình từng một lần suýt chết đuối, nên mỗi khi tháo phao hay khi bơi ra chỗ sâu mình sợ lắm. Mình phải cố gắng trấn an bản thân là không sao, không sao đâu, mình phải bơi được.
Hoàng hôn ở bể bơi rất đẹp. Đẹp như bức ảnh này:
Tumblr media
Kiếp nạn thứ n trong khi học bơi. Học bơi chưa thấy biết bơi mà thấy bị viêm tai, đau 🥺. Mình thấy đau ở bên hàm nhưng không nghĩ là bị đau tai mà nghĩ là do bị đau răng khôn nên cũng kệ, đến khi tai chảy dịch mới biết có vấn đề. Đêm hôm trước, đau đến mức nửa đêm đang ngủ bừng tỉnh dậy. Thế là lóc cóc đi khám tai, có dịch trong tai phải hút ra, đau phát khóc. Bác sĩ kê cho kháng sinh, thuốc nhỏ tai về tĩnh dưỡng. Chị N nhắn cho thầy là mình bị viêm tai xin nghỉ học mấy buổi, thầy rep lại "Khổ".
Mình có chia sẻ một buổi bằng tiếng Anh về chủ đề how did I learn to swim với các bạn trong English Club: "Learning to swim is more than just acquiring a new skill. It is a transformative experience that reshaped my relationship with fear and self-doubt."
Sau 2 tuần thúi tai, mình đã chính thức trở lại với đường đua. Sau 2 tuần không bơi, tưởng chừng sắp hết sợ nước thì giờ lại sợ khiếp. Nhưng vẫn cố lao mình xuống nước như những chú cá vì còn 2 buổi nữa là kết thúc lớp bơi rồi. Hôm ấy, bỏ phao rồi, bơi được 25m đầu đời không phao là cảm giác rất thành tựu.
Bế mạc lớp bơi rồi, tổng kết lại thì: bơi được như một con ếch còi, nằm ngửa nổi nhưng không hít thở được và được thầy tặng cho cái kính bơi ✨🩵🧜‍♀️
Thế là biết bơi rồii, zeah, mong mùa hè năm sau sẽ không quên cách bơi.
Tumblr media
1 note · View note