Tumgik
#ngngowf
kb-rainbow · 1 year
Text
30.08.2023
Cứ hay nghĩ “ba mẹ chẳng hiểu mình”, vậy có bao giờ tự hỏi “mình có hiểu ba mẹ không?”
Những ngày xa gia đình là những ngày tôi hiểu người nhà mình nhất. Sống cùng một người bạn thân, tôi thấy ông bà, ba mẹ, em trai thấp thoáng trong chính bản thân mình.
Những ngày bạn tôi ra đường khuya, tôi ở nhà lo lắng đủ kiểu. Sự lo lắng này làm tôi nhớ đến bà nội và mẹ, những người nhà thân thương luôn dặn tôi về sớm và đừng đi quá khuya. Hồi còn trẻ chỉ biết chơi vui cùng bạn bè, đâu có hiểu nỗi lo của người lớn. Bây giờ có người ở cùng, đột nhiên lại sắm vai người nhà, những âu lo trồi lên đến tủi thân, rưng rức khóc vì những nỗi sợ rất con người.
Những ngày đầu mới sống cùng bạn, tôi vô tình sắm vai ba mẹ. Đồ trong nhà sắp hết là tự động đi mua, để lỡ có hết thì còn có cái thay vào mà dùng. Như ba mẹ mỗi tháng đi siêu thị, chuẩn bị sẵn những vật dụng thường ngày trong nhà. Hết thì chỉ việc thay, không phải cất công đi mua gấp. Có lúc đồ hết vào giữa đêm, thành phố đã ngủ, cửa tiệm đã đóng cửa, muốn mua cũng không có. 
Những ngày đi ra đường cùng bạn mà sự kiện bên ngoài khuấy động tâm sân, tôi lại vào vai ba mình, nói nhỏ nhẹ với bạn để bạn thấy những điều nho nhỏ mà sửa chữa. Rồi sau đó lại vào vai gia đình, kiên nhẫn đợi bạn rèn tâm, tin tưởng vào cái ngày bạn sửa mình tốt hơn một chút. Như những câu chuyện nho nhỏ trong đời ba hay nói với tôi, cứ tưởng để cho vui nhưng lớn lên lại nhớ sâu đến mức cảnh tỉnh mình. Luôn giúp người và cho đi không nghĩ ngợi, biết vậy nhưng đâu có dễ làm. Tôi và bạn thân cùng nhà cũng nhắc nhau, về sự cho đi vô điều kiện mỗi ngày. Thi thoảng hai đứa vẫn quên, nhưng quên xong thì lại nhớ, nhớ được bao nhiêu thì nhớ.
Những ngày đầu bắt buộc vào bếp mới biết nấu ăn hoá ra chẳng dễ tí nào. Bà nội và mẹ quá tuyệt vời, không chỉ nấu cho nhiều người mà lại còn phù hợp khẩu vị của cả gia đình nữa. Hay nhất là có thể vừa nấu mặn vừa nấu chay, mặn hay chay đều cầu kỳ mà có thể nấu như thế hàng ngày thì quả là một tình yêu thương to lớn. Tôi nấu ăn cho ba người thôi, mà hôm nào nấu nhiều quá hay tâm trạng không vui là chẳng muốn nấu gì nữa, thà cho mọi người nhịn đói.
Nhìn qua nhìn lại, nhìn ngược nhìn xuôi, thấy đời là đạo. Một chút một chúut mỗi ngày, cứ rèn tâm mình để mở rộng dung chứa trái tim, dẫu chỉ là 0,00000001%. Rồi khi nào có cái gì khiến mình khó chịu, lại học cách im lặng để nhìn, để chấp nhận, và để biết. Im lặng coi vậy mà khó nha, nhưng cứ phát tâm đi rồi thì mình sẽ có khả năng im lặng lâu hơn một chút mỗi ngày.
Tính ra gia đình mình tuyệt vời lắm luôn, một môi trường đủ an toàn, đủ yêu thương để mình được tu dưỡng tâm tính từ nhỏ. Thấy rồi thì biết ơn, rồi tiếp tục phát tâm để được học tiếp. Học để lớn mà cắm rễ vào đời, thích nghi và tạo điều kiện cho chính mình phát triển. Tới mùa xuân thì lan toả sức sống, mùa đông thì thu mình về ngủ đông, âm thầm lan toả những an vui cho đời, chỉ mong mình luôn đủ khả năng để góp vào đời những gì sống động nhất.
15 notes · View notes
ngngowf · 8 years
Text
Chúng ta cứ nghĩ rằng bản thân sẽ có thể nhẹ nhõm trước một mối quan hệ mập mờ. Cho đến khi ghen không dám lên tiếng, nhớ không dám ngỏ lời thì mới biết rằng mình đã rất rất sai.
14 notes · View notes
kb-rainbow · 1 year
Text
Tumblr media Tumblr media
Dạo này các bạn thế nào? 
Có điều gì vui? Có cái gì mới không?
Đà Lạt mưa dầm suốt hai tuần, cứ mưa lại nắng rồi nắng lại mưa. Ở nhà chẳng đi đâu được nhiều, mình lại bày biện đồ chơi ở nhà ra “phá”.
Coi vậy mà bán được hai cái nón và một cái túi chưa làm bao giờ. Mình chẳng ngại sai khi thử cái mới đâu, nếu mình muốn làm thì mình cứ làm đi vậy.
Đã là cái mới thì sao mà nhuần nhuyễn được, cần có thời gian và sự luyện tập điều độ. Đấy, nên là rất vui khi có bạn đặt túi mình làm, mà cũng nhờ làm mấy cái bandana hàng ngày mà giờ mũi len đều tay, mình nhìn còn thích nữa.
Bạn ngại bắt đầu một cái gì đó đúng không? Nếu thế thì đừng xem là “bắt đầu”. Cứ nghĩ là ừ đời mình, mình phải sống sao cho mình thấy ý nghĩa, đừng để lúc sức yếu rồi lại cảm thấy “giá mà lúc đó mình làm cái đấy, nhỉ”.
Dạo này mình thấy rất ý nghĩa khi móc len, dù rằng số tiền kiếm được từ len không nhiều. Nhưng mà mình vui, vì chỉ riêng cái việc mình móc len thôi đã khiến mình được sáng tạo, được sống, được đối thoại với bản thân. Và bạn bè thì chọn mua đồ mình làm, dù trên thị trường có biết bao người bán đồ len cũng đẹp lắm. 
Biết ơn những điều nhỏ nhỏ xảy đến với mình, để con đường mình bước ngày một trải rộng ra. Cuộc sống mình chọn lại rõ nét hơn một tí, niềm vui lại nhiều thêm một tí, tất nhiên là có khó khăn, nhưng chúng xứng đáng để mình vượt qua và trở nên khiêm nhường hơn một tí.
Một tí cũng được, chưa có gì cũng chẳng sao. Quan trọng là mình biết mình cần làm gì, nghỉ ngơi thư giãn, làm cái gì đó thật kiêu, làm cái gì đó đơn giản, sao cũng được, miễn là mình biết điều gì làm mình vui.
Điều làm mình vui trong những ngày mưa ở Đà Lạt, là cà phê ngon tự pha, bánh chuối yến mạch vị nhà làm, và những cuộn len mình mân mê trên hai bàn tay.
Còn mọi người thì sao? Kể mình nghe về cuộc đời của mọi người với!
01.08.2023 💛🙏
18 notes · View notes
kb-rainbow · 1 year
Text
26.04.2023
Tôi gặp lại anh trong một buổi chiều tháng tư. Sài Gòn thêm nóng nực, bụi bặm, và người ta không ai muốn dừng lại nghỉ ngơi. 
Đó là chuyến đi tôi trở về Sài Gòn sau hai tháng sống ở Đà Lạt, vẫn chỉ là chuyến đi về thăm nhà rồi sau đó lại trở lên Đà Lạt, tiếp tục sống cuộc đời mà tôi đang học cách vun đắp.
Tôi bắt chuyện với anh và chờ đợi cái cách đáp trả ngông nghênh của anh như trước giờ vẫn thế. Nhưng không có.
Anh không ngông nghênh nữa, mà thay vào đó là một sự chào đón một người bạn đã lâu không gặp. Có một sự dễ chịu dâng lên bên trong tôi, và bất giác tôi nghĩ: “Anh chàng này cuối cùng cũng đã thay đổi rồi! Thật mừng!”
Giữa chúng tôi từng có vài chuyện không nói được, nhưng tôi đã chủ động hạ mình xuống để nhận lấy cái sai. Làm sai thì xin lỗi, điều đó chẳng có gì đáng xấu hổ. Gây tổn thương thì thừa nhận, điều đó thể hiện mình trân trọng mối quan hệ đó đến mức nào. Tôi vui vì năm đó đã hẹn anh chỉ nói lời xin lỗi. Tôi cũng vui vì anh chịu gặp tôi để tôi có cơ hội được xin lỗi anh trực tiếp.
Cái lần gặp lại này thật sự vô giá. Chúng tôi đã trò chuyện như hai người bạn tin tưởng nhau. Anh đã nói những điều mà anh không thể nói ra với đồng nghiệp, những điều anh tự nuốt vào và tự giải quyết sau đó để dễ thở hơn. Được ai đó chia sẻ những điều họ không hay nói ra là một vinh hạnh, nó cho thấy mình được tin tưởng và có khả năng lắng nghe. Tôi cảm thấy vui vì anh chọn bày tỏ sau một thời gian dài không gặp, và chúng tôi đều vui khi người kia đang ngày càng trở nên tốt hơn.
Suy cho cùng, người ta vẫn cần một ai đó để sẻ chia những lúc cần. Thế thì một cuộc đời cạnh tranh cho hơn người, cao hơn người sau cùng có ý nghĩa gì chứ?
13 notes · View notes
kb-rainbow · 2 years
Link
Ai cũng có cách chăm sóc người mình thương yêu theo kiểu của riêng mình, nhưng không phải cách nào cũng sẽ khiến đối phương cảm nhận được. Tuỳ theo nhân sinh quan mà mỗi người sẽ có những nhu cầu riêng: có người được tặng quà là đã thấy được quan tâm, có người được hỏi thăm mỗi ngày là thấy được quan tâm, có người được ở cùng người mình thương dù im lặng cũng đã thấy được quan tâm,… mỗi người một kiểu nên phải trò chuyện với nhau để hiểu. 
7 notes · View notes
kb-rainbow · 1 year
Text
31.08.2023
Trong những mối quan hệ lành mạnh, người ta trở thành nguồn cảm hứng (inspiration) cho nhau.
1/ Bạn thức dậy đều đặn 5 rưỡi sáng mỗi ngày. Bạn đọc vài trang sáng, quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Sự tươi mới mà bạn mang lại cho căn nhà đã giúp mình có động lực học cách dọn dẹp và duy trì mỗi khi có thể. Cảm ơn bạn. 
2/ Bạn tập thể dục đều đặn mỗi ngày. Buổi sáng chạy bộ hoặc tập yoga. Buổi chiều có khi chạy bộ, có khi tập tại nhà. Sự năng động của bạn giúp mình nhận ra cái giá của hoạt động thể chất, tiếp thêm năng lượng cho mình đi bộ mỗi khi có thể. Mình đi dạo bờ hồ, đi dạo loanh quanh nơi mình ở, đi bộ đến một góc cà phê thay vì đi xe. Cũng thi thoảng, lúc bạn tập thể dục trên lầu, mình ở dưới lầu bật nhạc nhảy.
3/ Bạn đảm nhận công việc nấu ăn mỗi tối, chia mình đảm nhận phần sơ chế nguyên liệu. Mặc cho có vài ngày mình khó ở với cả thế giới hay giận bạn, không thèm sơ chế, bạn vẫn lặng lẽ tập thể dục xong thì tắm rửa rồi vào bếp thong thả nấu ăn. Những lúc đó mình chỉ biết quán tâm, rồi sau đó biết ơn bạn. Bạn nấu ăn đã nhạt hơn, ngon hơn. Bữa tối của bọn mình thêm phần kết nối nhờ tình cảm của bạn đặt vào từng món ăn.
4/ Đồ trong nhà hư hỏng, bạn mày mò tự sửa. Sửa không được, bạn mang ra tiệm nhờ người ta sửa. Bạn luôn cố gắng sửa chữa mọi thứ, mình rất biết ơn. Mà có mấy cái hổng sửa được, mình chỉ nhắc nhở nhẹ là gác qua một bên rồi sửa sau. Như cái tâm, cái thói quen. Mấy cái đó từ từ sửa, hiểu cho nhau là được mà.
Hồi đó chưa có bạn, khi mọi khó khăn trong đời xảy đến, mình nghĩ về gia đình để tiếp tục: những lời động viên, những lắng lo, những yêu thương, những hỗ trợ, những sự đồng hành.
Giờ có thêm bạn, khi mọi khó khăn xảy đến, mình có thêm sức mạnh để tiếp tục bước đi. “Cái gì không phải là tình yêu thì là nỗi sợ” – bạn nói với mình, và mình thấy đúng. Nên khi thấy nỗi sợ của mình rộng quá, mình sẽ lại hít thở sâu để tình yêu thương xuất hiện, nhắc nhở mình về sự đủ đầy sẵn có. Nỗi sợ vẫn còn đó nhưng nó không thể ngăn cản bước mình đi. Càng đi càng thấy biết ơn cuộc đời, khi mà nhìn xung quanh luôn thấy từng người mình yêu thương tự khi nào đã trở thành những nguồn cảm hứng vô tận.
0 notes
kb-rainbow · 2 years
Photo
Tumblr media
NGÔN NGỮ CỦA TÌNH YÊU | SỰ KIÊN NHẪN
Mình luôn phải chờ đợi. Chờ đèn đỏ hơn ba mươi giây. Chờ bạn đến rước tận ba mươi phút. Chờ bạn đến chỗ hẹn trễ một tiếng đồng hồ. Hay chờ mưa tạnh mất gần hai tiếng.
Từ năm 2020, mình bắt đầu học cách chờ đợi. Chờ đợi một người bạn, người thân. Chờ đợi một mình và tự ngộ ra thông điệp đằng sau đó.
Ở thời điểm năm 2020, mình luôn cảm thấy khó chịu khi phải chờ đợi. Có đôi khi mình bật khóc nức nở chỉ vì chờ đợi quá lâu, bên trong mình cảm thấy bị bỏ rơi, bị lãng quên.
Năm 2022, mình vẫn học bài học về sự kiên nhẫn. Mình vẫn phải chờ đợi nhưng tâm thế của mình đã thay đổi rồi. Dù đôi khi vẫn có những cảm xúc buồn bã, tổn thương, nhưng đâu đó mình đã học được cách chờ đợi và mình biết vì sao mình cần phải học từ năm 2020 đến tận bây giờ.
Mình không viết điều này ra để đề cao bản thân, nhưng mình nhận ra là mình chỉ có thể kiên  nhẫn khi tình yêu bên trong mình đủ lớn. Nghĩa là phải đủ yêu thương, đủ thấu hiểu, mình mới có thể đợi chờ một người làm xong việc của họ rồi mới xuất hiện bên cạnh mình. Phải cho họ thời gian riêng để trải nghiệm, để nhận biết, để tự ngộ ra bài học mà lớn lên. Đó là quá trình không thể thúc giục, và cần sự bao dung để chờ đợi dù có lâu như thế nào chăng nữa.
Giống như để trở thành một người đàn ông đúng nghĩa, một bạn con trai cần được chơi và trải nghiệm mọi điều bạn muốn. Khi bạn chơi chưa đủ, trải nghiệm chưa đã, bạn sẽ vẫn không muốn lớn lên. Hay nói đúng hơn là không thể lớn lên. Nên nếu một người phụ nữ có thể kiên nhẫn đợi cho bạn được trải nghiệm và thưởng thức mọi điều bạn đó muốn, người phụ nữ cuối cùng sẽ đón được một người đàn ông đúng nghĩa về với mình.
Ngược lại, nếu người phụ nữ cứ thúc ép bạn con trai trở thành đàn ông, mọi sự vui chơi sẽ bị ngăn cản và vì vậy người bạn trai đó phải gồng. Trở thành một điều mà bản thân bạn trai chưa đủ chín chắn, chưa đủ lượng để trở thành thì sẽ gây ra một sức ép của sự cố gắng. Mà cố gắng trở thành điều mình chưa đủ sẽ gây ra trạng thái mệt mỏi, nản lòng. Kết quả là bạn con trai đó bị tước mất cơ hội vui chơi, trải nghiệm, thiếu thấu hiểu nên không bao giờ có thể trở thành một người đàn ông.
Vì lẽ đó, những người phụ nữ thân mến, các bạn đừng thúc ép người yêu bên cạnh mình phải trở thành ai đó chín chắn hơn hay đòi hỏi họ phải làm được điều này và đừng làm điều kia. Hãy cho phép họ được phát triển tự nhiên theo những gì bên trong họ vốn là. Biết là sẽ có những thứ khiến bạn khó chịu, nhưng phụ nữ chúng mình cũng cần những sự kiện khó chịu đó để nhận biết chính mình, để học cách nới rộng dung chứa của trái tim.
Xét cho cùng, tình yêu là một sự đồng hành rất đẹp. Đặc biệt khi chúng ta hiểu nhau sâu sắc, cảm nhận nhau bằng tình yêu, nhìn nhau bằng ánh sáng, tự thân sự kiên nhẫn sẽ là một quá trình lớn lên rất tuyệt vời!
05.05.2022
21 notes · View notes