Tumgik
#phim tết
pinatavn · 8 months
Text
Phim Tết chiếu rạp 2024 đáng xem nhất
Phim tết năm nay vượt trội về mặt số lượng so với năm ngoái. Còn về chất lượng, đa số phim thể hiện sự đầu tư bài bản hoặc tập trung câu chuyện, bối cảnh, diễn viên 101 những lời chúc mừng năm mới hay và ý nghĩa 23 địa điểm du lịch nước ngoài độc đáo dịp Tết nguyên đán và Valentine Phim Tết của Việt Nam đặc sắc 4 phim tết Mai, Gặp lại chị bầu, Sáng đèn và Trà đã lần lượt có các buổi chiếu ra…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
lammoc174 · 8 months
Text
Bố
Năm 2023, Bố mất, hưởng thọ 77tuổi.
1.
Từ một người ngồi đờ đẫn nghe nhạc trên chiếc sofa đơn, trở thành một khung hình trên bàn thờ.
Từ đôi bàn tay mềm và ấm tôi hay cầm để cắt móng tay, trở thành những nắm tro tôi tự tay quăng ra sông rộng.
Lúc đầu nhìn bố nằm trong quan tài, tôi chỉ nghĩ rằng bố đã thoát xác rồi, thoát khỏi phần thân xác đầy bệnh tật cản trở bố sống cuộc sống bình thường. Tôi nghĩ linh hồn bố giờ đã tự do, đã có thể đi đến bất cứ đâu, đã không còn mệt mỏi kéo lê thân thể từ ngày này qua ngày khác. Tôi mừng cho bố và chấp nhận cho mình như một điều đương nhiên sẽ xảy ra.
Về sau khi nhìn di ảnh, tôi mới thấy mình bị mất một người gắn bó với nếp sống của mình. Khi có bố, một ngày lười biếng trôi qua và có khi tôi chẳng nói với bố tiếng nào. Khi không có bố, một ngày tôi làm hết việc này tới việc kia nhưng vẫn thấy một khoảng trống im ắng quẩn quanh trong nhà.
Nhìn ảnh bố trên bàn thờ, tôi cứ muốn đưa tay chạm vào, dù biết chỉ là một khung hình. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của nỗi nhớ, nỗi tiếc thương trong tôi. Một nỗi bi thương mới mẻ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm.
Điều này là bình thường với mọi gia đình từng mất đi người thân, tôi biết, chỉ là nó mới mẻ đối với tôi.
Phàm cái gì mới mẻ, thoạt tiên ta sẽ không biết phải đối diện với nó thế nào.
Những ngày tang lễ diễn ra trong bình tĩnh và đầm ấm, có niềm vui trong nỗi buồn. Tôi nhìn từng con người đang thể hiện yêu thương với gia đình mình, thấy mình mang nợ ân tình khá nhiều, nhưng cũng hiểu rằng đó là món nợ tốt, mà mình vui lòng để đền đáp về sau. Người với người, những mối dây giao tiếp cứ thế mà quện chặt vào nhau.
Tôi nghĩ bài học cuối cùng bố muốn dạy cho tôi, chính là bài học về nghĩa tình.
2.
Một người thân mất đi, giống như một khoảng trống được khoét đi trong tim mình, ko bao giờ bù đắp lại được. Sau tang lễ, tôi thấy mình ko còn muốn kể lại cách bố ra đi. Cũng ko muốn xem lại những thước phim camera trong nhà quay lại những giờ phút cuối cùng anh tôi đưa bố đi cấp cứu. Không muốn nhớ lại khoảnh khắc anh tôi nói bệnh viện đang làm giấy báo tử, và tôi hỏi: Bố mất rồi hả? Trước đó vài phút chỉ là tin bố đi cấp cứu, trước đó nữa chỉ là cuộc gọi anh tôi gọi đến nói "không xong rồi" vào buổi sáng 2 má con đang đi du lịch. Trước đó nữa, là chúng tôi đang lên kế hoạch ăn tết cả nhà cùng nhau...
Tôi biết, phần khoét đi trong tim tôi, nhỏ hơn phần mất đi của mẹ tôi. Mẹ tôi tới giờ vẫn nói: mẹ nghĩ lại và thấy sao mà nhanh vậy...
3.
Sáng nay, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ vì nhớ tới bố và những điều nuối tiếc trong lòng tôi về những ngày bố còn sống. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối quá lâu, bởi người chết thì không sống lại, còn người sống mỗi người đều có tâm sự riêng, mấy ai thực sự hiểu thấu lòng tôi và những gì tôi cảm thấy? Tôi cũng làm sao có thể hiểu hết tâm tư của mẹ mình?
Nên chúng tôi sống tiếp, bên nhau, với nhau, trong sự chấp nhận những yêu thương ko đúng cách và những khiếm khuyết về tính cách của nhau. Cuộc sống không có bố là một cuộc sống dễ thích nghi, sự kiện này cũng ko thể làm tăng thêm hay giảm đi sự khác biệt giữa mỗi chúng tôi. Nó chỉ khiến chúng tôi thay đổi một số thói quen thường ngày.
Tôi đã xoá toàn bộ hình đám tang và đưa tiễn. Mẹ tôi thì chưa, mẹ vẫn thường coi lại những footage cuối cùng của bố được ghi lại bởi camera trong nhà.
4.
Sau lễ 49 ngày, tôi xả tang. Mẹ và anh trai thì vẫn giữ, chắc tới khi tròn 1 năm. Tôi xả tang, ko vì một lý do nào đặc biệt, chỉ vì tôi thấy điều đó ko còn cần thiết nữa, và tôi ko muốn để nỗi buồn cản bước mình trong những niềm vui mới của cuộc sống. Mình có thương tiếc hay không, chỉ cần mình biết, người đã khuất biết, không cần phải show ra cho thiên hạ. Nhà tôi không đeo kim băng để tang, không tiếp tục mặc quần áo đen trắng, vẫn mua váy đầm và hoa lá loè loẹt ngày tết, và vẫn nhắc tới bố trong mỗi câu chuyện.
Hôm mùng 1 tôi thắp nhang cho bố, tôi khóc một mình. Cái Tết đầu tiên không có bố. Nỗi buồn thương của mẹ thấm vào từng khớp xương, khiến mẹ đau nhức. Nỗi buồn thương của tôi thấm vào từng nơi có kỉ niệm. Lần gần nhất tôi vào bệnh viện Y dược, nhìn thấy khu vực cấp cứu, tôi nghĩ tới ngày anh em tôi đưa bố đi cấp cứu chỗ này, cứu được bố, và cũng nghĩ tới ngày anh tôi đưa bố tới chỗ này, và không cứu được bố nữa...
Tôi nghĩ số mệnh đã dệt cho bố tôi một sự ra đi êm đẹp nhất có thể, đã cho chúng tôi thời gian dài nhất có thể có với bố, đã để chúng tôi trưởng thành đủ để đón nhận mất mát này. Tôi không thể biết ơn, nhưng cũng chẳng thể trách móc gì, chỉ có thể quản lý những cảm xúc của mình một cách tốt nhất có thể.
Tôi biết bố sẽ đi tiếp con đường mà mỗi linh hồn phải đi qua sau cái chết. Vì bố đã sống đàng hoàng, tử tế, trọn vẹn cả cuộc đời. Vì bố không còn gì phải lo nghĩ, vì tôi và anh tôi đang thay bố bảo bọc mẹ, dù không thể thay bố bầu bạn cùng mẹ. Mỗi lần khấn bố, tôi thường khấn bố hãy đầu thai thật tốt, sống lại một cuộc đời mới, nếu được thì giàu có vô lo hơn. Còn nếu được nữa thì cho nhà tôi trúng số (tôi biết nếu bố làm được thì thế nào bố cũng làm!).
Trong phim Coco có một giả thuyết mà tôi rất thích: Linh hồn mất đi sẽ sống tại thành phố linh hồn, và chỉ hoàn toàn biến mất khi không còn ai nhớ về họ nữa. Những người vẫn còn lại trên bàn thờ của gia đình thì còn được ghi nhớ mãi mãi. Nếu như vậy thì bố đã vào "team" của ông bà, các bác, gặp lại nhau chắc cũng vui. Nghĩ vậy, mình thấy gia đình mình vẫn đủ đầy, dù là trong hình hài nào đi nữa.
34 notes · View notes
mewmoew · 7 months
Text
Mình xem phim Mai
Từ tết tới giờ, thấy mọi người rầm rộ khen chê quá, thế là mình đi xem, nhưng bận quá mãi không sắp xếp được lịch. Cuối cùng, mình nghỉ làm nửa ngày đi xem phim =)))
Mình không chê Sâu nhưng làn sóng dư luận chửi. Kì nha, dư luận chửi ghê lắm. Bà cùng phòng với mình chê Sâu phế, không chờ Mai =))
Lúc mình chưa xem, mình còn bị thao túng chiều này chiều kia, nhưng xem rồi ko chê nhaaa.
Về Sâu nhoé. Bad hay fuc*boy thì hoàn lương vẫn có cơ hội là goodboy mà. Chân thành theo đuổi Mai, cưa Mai, bảo vệ Mai. Sau đó biết hoàn cảnh của Mai vẫn chấp nhận Mai, rồi còn yêu thương Mai, làm quen vs con của Mai. Lúc Sâu bị mẹ cạch mặt vì quen Mai thì Sâu vẫn bảo vệ Mai nha, xong còn tu chí làm ăn. Mình thấy okkkkkk okkk.
Về Mai nhoé. Mai khổ. Haizz con người không thể được lựa chọn nơi mình sinh ra hay ba mẹ của mình mà. Nên Mai khổ.. nhưng Mai cần xác nhận được người làm Mai khổ không phải là Sâu. Trong phim Mai có trách Sâu đâu, khán giả trách không ý. Vô lý vãi. Mẹ Sâu tính ra cũng tốt với Mai mà. Mình thấy dị. Okk nha.
Bên lề, Mai đẹp quá, mặt đẹp. Mặc gì cũng đẹp, hem mặc gì cũng đẹp.
Có C kia cùng phòng với mình, chê Sâu ko chịu tìm Mai. Vì Sâu chủ động kêu Mai đợi 2 năm, sao không chờ, không tìm Mai. Ủa ? Tìm hay không ai mà biết má? Người ta 4 năm sau mới có vợ mà, sao biết người ta không đợi ??? Còn nữa, ở 1 góc khác, mình chưa thấy Mai làm gì cho Sâuuuuy cả. Bà chị cùng phòng còn đòi Sâu phải thế này thế kiaaa. Bình đẳng lên. Người này hi sinh, người kia cũng nên có tí gì cho mình thấy với 🥹.
Tumblr media Tumblr media
19 notes · View notes
idilwy · 7 months
Text
Tumblr media
:)
Chúng ta rồi sẽ làm điều mình từng rất ghét
Ví dụ như: đi xem phim tết của Trấn Thành
240216
5 notes · View notes
hoangpnd · 5 months
Text
Tumblr media
Đợt gần Tết có một bộ phim tài liệu ngắn được phát sóng trên VTV nói về Hội An. Nó không khác các bộ phim tôi từng xem là mấy nhưng điều khiến tôi để tâm là ước mơ của một bé gái sống cùng ông bà trong căn nhà cổ nào đó trong phố. Khi được hỏi em mơ về điều gì thì bất chợt em bật khóc bảo rằng em sợ mất đi ông bà của mình. Câu nói đầy chan chứa được em phát ra làm tôi bỗng nhói trong lòng mà hình như ai cũng có ước mơ như em, chỉ có thời gian là không chờ đợi chúng ta, phải không em?
Nhà tôi nằm ngoài phố cổ, mất khoảng vài phút đi xe nên hầu như ngày nào tôi cũng ra vào thường xuyên. Ba tôi về ở rể từ ngày cưới mẹ, cơ quan ba làm gần nhà ngoại tôi hơn so với nhà nội nên nghiễm nhiên từ đó tôi trở thành người Hội An rạch ròi.
Những ngày còn thị xã vào mỗi sáng tôi luôn ghi những dòng đầu tiên cho một ngày vào vở:
Thị xã Hội An, ngày ... tháng ... năm ...
Ngày ngày, ba chở tôi đi học trên chiếc Dream cũ mà ba rất quý. Có người hỏi mua nhưng ba không bán, họ trả giá cao cũng nhất quyết không vì với ba đó là kỷ niệm của một đời người. Tôi không bao giờ ngại ngùng vì ba đi xe cũ, mặc khác anh em tôi lại hào hứng những đêm được ba chở đi chơi vòng quanh, đi uống sinh tố ở cái quán nằm trong đình gần cây gia kèn vào mỗi cuối tuần.
Ngày ông tôi mất, hàng cây trước nhà chẳng còn chút lá nào vì những đợt gió quật mạnh đến xơ xác. Mưa rơi theo đám, thi thoảng lại trút xuống một trận mưa rồi lại tạnh vừa đúng lúc người ta hạ ông xuống. Dì Thủy ôm nắm đất rải xuống mà mắt rưng rưng, những cánh hoa trộn lẫn với màu nâu của đất chôn theo đời gian truân, đời cách mạng mà gian lao của ông.
Ngày bà tôi mất, hàng cây trước nhà nở hoa vàng rực rơi lác đác những cánh hoa nhỏ xuống vệ đường. Bát cháo xanh nao lòng mẹ chưa kịp đút bà để ở góc nhà, cái máy xay sinh tố từ nay lặng câm. Tôi thôi đi những đêm vào nhìn bà ngủ rồi đứng khóc một mình, thôi tỉnh giấc vì cơn đau của bà vang lên giữa đêm vắng mà không loại thuốc an thần nào có thể ngăn được.
Vơi đi nhiều.
📷 Canon FTb
🎞 Kodak Vision 3 500T
🖨 Dev & scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmisalive #filmbyme #canon #kodak #hoian
4 notes · View notes
yuuniechan · 7 months
Text
Tumblr media
tính ra tôi với ổng trao đổi thư có một lần, tôi đã quyết định made up my mind để đi gặp ổng, đúng lúc bản thân đang suy sụp vì toàn gặp những người giời ơi đất hỡi bên này. hôm đó mới gặp lần đầu mà ổng take care tôi kỹ lắm, xách túi hộ, cho tôi mượn áo khoác vì tôi lạnh, lúc xem phim cứ quay sang nhìn xem tôi có ổn không, lúc về thì sợ tôi đói, sợ tôi muộn giờ ktx nên đặt xe cho, còn trả tiền hộ, trong khi mới gặp lần đầu, tưởng ổng có n em nyc rồi chứ. sau hỏi ra mới biết ổng có 1 nyc duy nhất.
hồi Tết âm lịch, trong lúc đến quán đồ Hàn ăn mừng năm mới với hai chị thì tôi bị security ở metro giữ lại bắt nộp phạt vì một lý do tôi không biết. sau khi giải quyết xong, tâm trạng của tôi có chút hoảng loạn thì tôi có nhắn ổng. sau vụ đấy ổng kể với mẹ ổng rồi còn đưa hẳn số điện thoại mẹ ổng để phòng trường hợp nếu có vụ như thế xảy ra mà tôi không liên lạc được cho ổng thì có thể nhờ mẹ ổng can thiệp.
mấy lần tôi đến tháng xong tôi xấu tính y như Candace vậy, tôi quạu với bạn tôi vì ổng nói chuyện với nó, quạu với ổng vì sao với ai ổng cũng tốt hết vậy, bảo là "em không thích ai anh cũng tốt vậy đâu, em thích có ranh giới để tránh sau này có ny ny sẽ hiểu lầm" xong ổng bảo ổng chỉ muốn tốt hết lòng với bạn bè ổng thôi. có đợt tôi hỏi ổng có bao nhiêu bạn bè, chắc có nhiều lắm nhỉ, ổng còn liệt kê từng người một ra. for what? cho cái đứa bạn trời ơi đất hỡi từ trên trời như tôi để làm gì. trời ơi, ổng tốt quá làm tôi cáu luôn á!!!!
hôm nay thì ổng lại khoe là mới cho mẹ xem ảnh tôi, mẹ ổng khen tôi xinh. green flag thế này thế nhưng chỉ là bạn thui. hic.
4 notes · View notes
mildswing · 7 months
Text
29-02-2024
Chưa kịp đếm đã lại 4 năm. Và 2019 là câu chuyện của 5 năm về trước. 
#tatcalataicovid làm cho 2020-2021-2022 toang hoang. Giờ mà nhắc đến cách ly, F0, phong tỏa, test,… là rùng mình liền. Trải qua một cuộc bể dâu, còn lại trên người là 4 mũi vắc xin và 1 lần 2 vạch đậm kè. Bất tử cho đến khi tàn cuộc thì dính =))) 
Đến nay xa ba và má em xa nhà cũng đã 5 năm. Elm Út về được một lần, còn Chirawat của elm chưa về luôn. Cũng từng đó thời gian elm sống một mình. Ăn cái Tết một mình thành quen.
Năm 2022 Ngoại mất khi 100 tuổi, em họ mất khi mới 17 tuổi :(( Chuyện buồn mãi mỗi khi nhắc lại.
33 tuổi, 02 Gmail, 02 Facebook, 01 Twitter X, 01 Instagram, 01 Tumblr, 01 Wordpress, 01 Tiktok. Chắc phải chuyển cái Wordpress qua chứ đóng bụi rồi.
Cuộc sống hằng ngày vẫn như bài viết 4 năm trước :)) Đi làm, chiều về nằm sạc pin cơ thể, ăn cơm, tào lao rồi ngủ. Lâu lâu đi chơi, đôi khi cày phim. Elm không đọc đc cuốn sách nào ra hồn. Elm xin lỗi. 
Vẫn làm ở công ty cũ, 10 năm một công việc. Đôi lúc rất chán nhưng thay đổi cũng rất lười. Bây giờ vẫn nghĩ là công ty không phụ mình thì mình nghĩ mình có thể làm ở đó hoài :))
Niềng răng 5 năm rồi chưa được tháo. Cay =)) Bác bảo tháng 6 năm nay nha, okay, elm chờ :((
Elm vẫn ăn hại và vô tích sự. Vẫn chưa học tiếng Anh :((
Yoga học được 3 tháng mùa dịch và từ đó là lười vận động :((
Elm bị đau dạ dày rồi. Từ ngày mở bán vé D-Day Tour là đau âm ỉ cho đến nay vẫn không đỡ.
Idol elm thích năm 19 tuổi đã cưới vợ sinh con. Bé sinh cùng tháng với elm và nay hơn 1 tuổi, chắc là biết đi và đang tập nói bi bô rồi. Con đường thầy đi là con đường hoàn mỹ. Perfect :))
Idol elm thích năm 26 tuổi đi lính hết rồi. Luyến tiếc nhất vẫn là D-Day Tour của bía, nhắc đến là elm lại suy. 2025 cho elm xin cái Tour và cái vé. Elm cám ơn rất nhiều.
Cuối năm 2020 elm chính thức bị té, rơi vào bẫy của anh F và 4 con báo. Elm chỉ thắc mắc sao có đứa da trắng ngang ngửa MYG và tay to hơn thv thôi mà. Sao giờ elm dính luôn rồi. Đội tuyển tôi yêu, tôi chửi, tôi vui, tôi sầu, tôi suy và tôi cút đi mua áo Jersey có chất lượng bình thường nhưng giá x 10 lần hàng pha kè trên sàn S cam lè giấu tên.
2022 Elm đã mua xe ô tô, đến nay vẫn còn nợ má 70%. Biết bao giờ trả hết =)) Có xe che nắng che mưa, đi chơi rất tiện nhưng rất đau ví. Cực kì xót tiền, ngang ngửa một chân biêu tiết kiệm.
2022 tiger đến với cuộc sống của elm. Đồ lắm lông và bị đáng iuuuuuuu.
Đã upgrade điện thoại lên số 13 nhưng gần đây mê zflip.
Đã đứng tên bđs nhưng không có cái nào là của mình.
Có thể một năm đi Thái 2 lần với “bạn xã hội”, vô tình lạc vô concert của G4 và cố tình đi concert của chú Jaychou =)) Đây là biểu hiện của sự chán nên có người rủ là sẽ đi =))
à ờ, elm vẫn độc thân. Phải quánh đờ phùn lắm mới một mình lâu được như elm. Haha. Hai mẹ con elm cự lộn cũng vì đây mà ra.
4 năm rồi elm vẫn không được sống trong mối quan tâm giống những người bạn đồng niên của mình. Nhưng ngày Tết elm vẫn ngược xuôi Nội-Ngoại-Nhà còn hơn làm dâu :)) Phần lớn bạn bè, chị em, thậm chí là cháu của elm cũng đã con cái đùm đề, gia đình, sự nghiệp ổn định hết rồi. 
và, 4 năm trước em đoán em bây giờ không sai một xí nào =))) em đã xin visa này nọ, chạy đua khắp trang web bán vé concert, tìm khách sạn, vé máy bay đi chơi, ban ngày đi làm, tối ăn cơm rồi lướt tiktok, thử đủ loại đồ uống, xiên bửn, hóng hót, capcut giựt giựt, xem video rồi đi ngủ =)) Cuộc sống vô tree =)))
Elm cầu mong được mạnh giỏi và vui vẻ mỗi ngày. 4 năm sau chắc elm cũng sẽ như bây giờ, bình an, đi làm và đi đó đi đây =))
Elm vẫn tin vào tình yêu nhưng elm không chắc em có phúc phần đó không :)) độ tuổi như elm cũng đã nghĩ tới ivf rồi :v Thần số học cho elm cơ hội vào năm 2024 hoặc 2028. Cùng chờ xem :))
Elm hy vọng elm sẽ luôn enjoy rất nhiều cái moment đẹp.
See ya~~
6 notes · View notes
molytraque · 7 months
Text
在暴雪时分… 遇见你
你有男朋友吗?
或者说。
看得出来,我想追你吗?
Tumblr media
Tết nhất rảnh rang lại nghĩ tới cày phim.
Muốn xem cái gì đó nhẹ nhàng, ngọt ngào, chữa lành, còn muốn cảnh đẹp người đẹp, soi qua soi lại quyết định nhảy hố bão tuyết, dù lúc đó phim mới ra 1/2.
Nội dung phim khá đơn giản dễ đoán, không có drama gây đau đầu đau mắt, càng không có mấy vụ hiểu lầm suy đoán lằng nhằng câu giờ. Từ đầu đến cuối là hành trình tìm kiếm, đạt được, trân trọng tình yêu cùng đam mê cả đời người của nam nữ chính. Họ yêu nhau, họ yêu sự nghiệp của mình, họ cũng yêu mỗi ngày bên nhau bằng một trái tim chân thành không tính toán.
Tumblr media
Lâm Diệc Dương có một tuổi thơ không mấy êm đềm, cha mẹ mất sớm, bản thân không đủ khả năng nuôi em trai đành phải quá kế cho người khác. Có thiên phú, nhưng vì cao ngạo mà bất chấp, cuối cùng lỡ mất giấc mộng đời mình, đi xa tha hương, lạc mất phương hướng.
Có lẽ, chính trong những năm tháng cô đơn lạc lõng ấy, anh đã thấy rất nhiều, gặp rất nhiều người cùng sự. Để rồi hiện tại, khi gặp được định mệnh của đời mình, đứng trước mặt cô ấy là một người đàn ông thật sự trưởng thành, chu đáo, tỉ mỉ, biết suy nghĩ, biết trách nhiệm.
Lần đầu tiên gặp nhau của họ, th���t sự không phải nhất kiến chung tình sao?!
Không hẳn.
Đó là thời điểm tâm trí anh lẫn lộn khi những người thuộc về quá khứ xuất hiện, là cơn bão tuyết lớn khác thường, là khi ánh mắt chạm tới một khuôn mặt đồng bào nơi đất khách. Anh đứng đó, bên ngoài ô cửa sổ, và nhìn một người con gái xa lạ, thật lâu. Đó chắc hẳn là một cảm xúc gì đó rất khó gọi thành tên, chỉ biết nó không ngừng thôi thúc anh tiến tới làm quen với cô, tìm cách xin được số liên hệ của cô, để họ có thể bắt đầu một điều gì đó sau này.
Một người đàn ông chưa từng có kinh nghiệm bắt chuyện với con gái, mơ hồ đến mức chỉ biết mời cô một li rượu. Nhưng than ôi, trong một quán bar xa lạ tại một đất nước cũng xa lạ không kém, liệu có cô nàng nào sẵn lòng uống rượu của người lạ?!
Nếu không phải em họ của nữ chính chủ động xin số wechat của anh, chắc hẳn câu chuyện này sẽ kết thúc trong chớp mắt và tan theo gió mất thôi.
Tumblr media
Xuyên suốt bộ phim, cảm giác ngọt ngào xao xuyến của tình đầu thật sự quá đậm đặc, xem mà quắn quéo hết cả người >///<
Người đàn ông ấy lần đầu biết thế nào là rung động trước một người, ngây ngô loay hoay tìm cách kéo gần khoảng cách giữa đôi bên.
Mỗi cuối tuần, anh đều dành ra 12-13h di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, chỉ để được gặp cô 1-2 ngày ngắn ngủi. Anh cảm thấy có thể ăn đủ loại món ngon là điều hạnh phúc nhất, nên mỗi lần bên cô, anh đều muốn dẫn cô đi ăn, hay đem món gì đó thật ngon tới cho cô. Anh ăn uống tiết kiệm, lại sẵn lòng mời cô ly rượu ngọt có giá bằng cả tháng sinh hoạt. Anh đi vòng thật xa, chỉ để mua hạt cà phê cho cô, vài loại cho cô thoải mái lựa chọn thử.
Vì cô từng nhắc đến nên anh cũng muốn nếm thử. Vì cô là người nhà, nên ăn đồ cô ăn qua thành chuyện đương nhiên. Vì cô là người anh xác định sẽ đi chung cả đời, nên mọi ánh mắt đều dành cho cô, chỉ nhìn cô. Vì sự xuất hiện của cô, người chưa từng nghĩ về tương lai như anh bắt đầu học cách suy xét nhiều mặt.
Vì cô, anh phá lệ không chỉ một lần.
Cũng vì cô, anh có dũng khi bước ra khỏi thế giới bản thân tạo ra, một lần nữa trở về với thực tại.
Anh có thể không giỏi biểu lộ tình cảm qua câu chữ, nhưng anh đối với cô là thật sự. Ngốc nghếch đối tốt với cô trong im lặng, ngốc nghếch dành những thứ tốt nhất có thể cho cô. Anh thuận theo cô, chưa từng từ chối bất kì điều gì, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nằm gọn trên đùi chủ nhân, chờ mong được vuốt ve âu yếm.
Nếu không có lời kể của mấy người bạn thân thiết, có nhiều điều chắc cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ được biết.
Một người bạn của anh nói, anh là một người mâu thuẫn. Anh tự do tự tại, không chịu quy tắc trói buộc. Anh nói đi là đi, không quay đầu lại. Đồng thời, anh lại là người trọng tình cảm, lưu luyến khó quên. Anh có thể không nói, nhưng những điều anh làm hơn hẳn mọi lời nói. Khi cô tốt, mọi người vây quanh cô, cô sẽ không thấy anh chủ động tiến tới, nhưng khi cô thất bại, mọi người đều đi rồi, cô sẽ thấy, anh vẫn ở đó, chưa từng rời xa.
Thật vậy, đối với cô, anh hết lòng hết dạ, không giữ lại gì. Trong nguyên tác, khi nghĩ về tình cảm của mình, người đàn ông này thậm chí còn cảm thấy, dù cô có thay lòng đổi dạ chạy theo người khác thì anh vẫn sẽ nhớ thương cô, khó lòng lãng quên.
Nói anh thông minh, anh lại toàn làm mấy chuyện ngốc nghếch. Nói anh ngốc nghếch, anh lại tinh ý đến lạ, gì cũng nhìn ra. Đe dọa tình địch, anh khá lành nghề :)))
Tumblr media
Ân Quả là một cô gái may mắn. Cô trẻ, sự nghiệp đang khởi bước, lần đầu yêu đương liền gặp được người tử tế nhất thế giới.
Khi hai người gặp nhau lần đầu, cô còn chưa tốt nghiệp đại học. Cô không phải kiểu người sâu sắc hay suy nghĩ, thậm chí còn khá ngây ngô, nghĩ gì đều hiện trên mặt. Cô chưa từng rung động với ai, cả đời cô là chuỗi ngày luyện tập - thi đấu lặp đi lặp lại.
Cô như sợi dây kết nối anh của hiện tại và quá khứ. Cô đi trên con đường anh từng đi trước kia, cô yêu thương sự nghiệp của mình như anh đã từng, cô khơi lên ngọn lửa đam mê vẫn đang âm ỉ cháy trong anh, giúp anh tìm lại chính mình, một lần nữa tỏa sáng và được yêu thương.
Khác với nguyên tác, cô không quá dạn dĩ, thậm chí thường xuyên ngượng ngùng xấu hổ khi cùng người yêu thân mật. Đôi lúc, thậm chí cảm thấy, nam chính của chúng ta sao nỡ đang tâm tai họa đoá hoa của tổ quốc như vậy.
Yêu xa, nghe thật lãng mạn, thật dũng cảm. Nhưng thật sự thế nào, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Trong hơn 2 năm gắn bó, số ngày họ gặp mặt nhau tính chi tiết rõ ràng chỉ khoảng 30 ngày. Đa phần thời gian, họ giao lưu qua wechat. Sau một khoảng thời gian xa cách, khi gặp lại, họ thậm chí còn cảm thấy có đôi phần xa lạ. Rõ ràng người trước mắt là người mình yêu, nhưng sao đến cái nắm tay cũng gượng gạo ngại ngần. Một người cảm thấy không còn gắn bó như trước, một người lại lo sợ tình cảm đối phương dành cho mình nhạt dần.
May mắn làm sao, sau cùng thì yêu vẫn là yêu, tựa như rượu ủ lâu năm, càng ngày càng thơm, càng ngày càng quyến luyến. Lo sợ, bất an rồi cũng qua đi. Bão tuyết, cũng đến lúc dừng lại.
Tình yêu của anh như một ngọn lửa, nhiệt liệt thiêu đốt, tình nguyện được ăn cả ngã về không. Tình yêu của cô lại như một dòng suối nhỏ, mát lành chậm rãi, xoa dịu những tổn thương quá khứ trong anh.
Tumblr media
Kết hợp cả phim và nguyên tác mới thấy, cô không hẳn là công chúa trong tháp ngà, cô mạnh mẽ, tốt bụng, kiên định không từ bỏ. Đằng sau dáng vẻ sáng trong vui vẻ là một tâm hồn nhiều nghĩ suy lo lắng. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình tương đối phức tạp, cô luôn hoang mang không rõ, vì sao phải kết hôn, vì sao không thể cứ mãi mãi yêu đương, vì sao phải thay đổi. Còn anh, người cô yêu và yêu cô hết lòng, sẵn sàng bao dung tất cả, thuận theo ý cô, từ từ chậm rãi, cho đến khi cô thật sự mở lòng đón nhận trang mới của cuộc đời.
Cuộc sống không đơn giản chỉ toàn một màu hồng. Có trắc trở, có khó khăn, có chật vật, cũng giống như một cơn mưa rào vội vã, và khi mưa tạnh, ta sẽ thấy cầu vồng vắt ngang trên nền trời quang mây xanh thẳm.
Hơn tất thảy, điều quan trọng là, cô thật sự rung động với anh, cả đời này nhận định người duy nhất chính là anh. Cô cho anh tình yêu, tương lai cùng hi vọng. Có thể gặp được nhau là duyên phận, có thể ở lại với nhau là nỗ lực của cả hai người.
Cô là cây kim chỉ nam còn thiếu trong chiếc la bàn của cuộc đời anh.
Cô là động lực của anh.
Cô là tương lai của anh.
Say choáng váng còn nhớ mua bánh ngọt chúc mừng chiến thắng của cô, cũng chỉ có anh.
Trân trọng từng giây từng phút bên cô, cũng chỉ có anh.
Yêu chiều cô hết mực, cũng chỉ có anh.
Tumblr media
Nội dung phim không có gì quá thâm sâu hay ẩn ý, thậm chí có thể đoán ngay được kết thúc. Nhưng nó vẫn rất cuốn. Vì quá ngọt ngào, vì yêu thương quá chữa lành, vì người đàn ông trong mộng không có thực.
Sau vài phim đóng chính, cuối cùng cũng tìm được một bộ chemistry thuyết phục của Ngô Lỗi. Cậu nhóc năm nào thật sự đã trưởng thành. Cảm xúc trong đôi mắt ấy thật đến mức không thể không rung động. Quá nhiều thứ ẩn trong một ánh nhìn. Chắc khó có cô gái nào không tan chảy khi đối diện với một đôi mắt như thế.
Ngay từ tập đầu tiên, khi anh nhìn cô, ánh mắt ấy đã báo trước giữa họ không thể không có giao thoa.
Lướt qua nhau, là không thể.
曾经的我
没有非去不可的地方
没有真心想要的东西
更没有非要在一起的人
直到
在暴雪时分
遇到你
———————
Nguồn ảnh: pinterest
Trailer phim: youtube
youtube
5 notes · View notes
tieutruong · 2 years
Text
Tumblr media
Hôm nay, nhân Tết rảnh rỗi mình mới đi xem phim “Nhà bà Nữ”. Sau khi vừa xem phim vừa phải tháo kính ra lău mắt vài lần trong rạp thì mình nhận ra một số điều rằng:
- Hôn nhân phải có tiền, tiền đủ ăn, đủ sống, để làm ăn.
- Phụ nữ phải kiếm được tiền, thậm chí nếu kiếm ít hơn cũng bị chê, nên đừng mong việc được cưng bọc suốt đời bởi ai đó ngoài cha mẹ.
- Lúc nóng giận hãy bớt nói lại, một lời nói sai có thể giết chết bất kì mối quan hệ nào.
- Trong tình yêu, nếu gây tổn thương cho nhau quá nhiều rồi hầu như không thể quay lại, dù còn yêu thì những chuyện buồn cũng không thể coi như chưa xảy ra. Nên hãy luôn cân nhắc về hành động và lời nói.
- Dù là nam hay nữ trong một mối quan hệ hãy tôn trọng nhau. Ai cũng cần cái tôi và tiếng nói trong gia đình. Ai cũng ưa sự dịu dàng.
- Cha mẹ xin hãy hiểu con cái và chắp cánh đồng hành cùng ước mơ của con.
Một bộ phim mình thấy hay. Đáng để xem.
Xem về rồi lại thấy, có những việc chúng ta luôn biết phải làm như thế nào, nhưng vẫn không làm được.
Tieutruong
18 notes · View notes
goc-xanh · 8 months
Text
Sáng ngồi nhởn nhơ makeup thì vô tình nghe được đoạn quảng cáo đang phát trên youtube. Ca từ ấm áp tình thân làm lòng mình cũng chộn rộn xốn xang. Trong đầu lại nhẩm tính, còn bao nhiêu ngày nữa là được về quê ăn Tết với cả nhà. 💞
youtube
Tết ổn là sao? Tết vui là sao ? Là mình sum vầy và cùng có nhau Gia đình vẫn đó, sức khỏe ta có Thế thôi là tết ổn rồi !
Nay có việc đột xuất nên mình tan làm trễ hơn mọi khi. Không ghé về phòng như dự tính, mình ngồi lại công ty và chờ đến giờ đi xem phim. Gin chạy qua chơi, khoe rằng đã tìm được sợi dây ngày hôm qua. Cô cháu cứ câu được câu mất mà nói chuyện với nhau. Tới lúc mình ra chấm công chuẩn bị về, Gin líu lo, cô đi đâu á. Mình bảo, cô đi chơi. Vậy là cu cậu mang dép chạy theo. Chị Hòa hỏi, giờ con về với mẹ hay đi chơi với cô? Ông nhỏ ngây thơ bảo muốn đi chơi với mình, mà đâu biết rằng bản thân đang bị lừa. Vẫn nhiệt tình đẩy cửa, bấm thang máy, rồi đứng ngơ ngác nhìn mình vẫy tay chào tạm biệt. Dẫu biết trêu trẻ con là không tốt, nhưng mà tụi nhỏ dễ thương quá, không trêu không được í. 🤗
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Lần đầu tiên được "bao rạp". Cứ nghĩ là sẽ có chút run sợ khi ngồi lọt thỏm giữa không gian trống vắng và mờ tối. Ai dè ngồi xem thoải mái quá nên không biết sợ là gì. Lần sau mình sẽ cố gắng để lại được "bao rạp" lần 2. 😅 Chỉ cần áp dụng công thức "Phim mình thích + Rạp gần nhà + Suất chiếu phù hợp" thì đảm bảo ít người xem. Vận dụng thêm chút hên xui may rủi thì sớm muộn gì cũng được "bao rạp". Mà hôm nay đặt vé online còn được tặng lịch để bàn nữa í. Hên quá là hên. Giá mà hôm thứ 7 bốc thăm cũng hên như vậy thì mừng phải biết. 🥲
2 notes · View notes
honhatduy · 2 years
Photo
Tumblr media
Nếu là một người miền Tây chính gốc xem Tro Tàn Rực Rỡ, hẳn bạn sẽ thấy đâu đó vừa quen vừa lạ.
Ngay từ đám cưới đầu phim, màu sắc và ánh sáng gợi nhớ ngay về những năm 2001 – cái thời mà đám tiệc buổi tối còn chạy máy phát điện, rạp cưới dựng bằng lá dừa, bia lon chưa tràn ngập và ban nhạc chơi đàn thay vì loa kẹo kéo.
Quen sao những xóm nhỏ bình yên dọc theo kênh rạch, “Tẻ nhạt hết sức nơi cái xóm Thơm Rơm này, nơi những người đàn ông ngập trong rượu và mối lo thất mùa rớt giá, con cái ốm đau; nơi những người đàn bà suốt ngày cắm mặt vá víu những chỗ rách trong nhà”.
Hoặc những khu chợ nhà lồng dơ mèm có bậc thang dẫn lối ra sông để người đi chợ bước xuống đò về.
Hay những người đàn ông quần áo lúc nào cũng dơ sình, ngày ngày quảy theo cái thau hay can nhựa khoét lỗ đi kiếm cá, bắt ba khía.
Nhưng bạn sẽ thấy lạ hoắc vì lời thoại quá văn học, dễ nhận nhất là lời dẫn truyện giọng Việt lơ lớ của nhân vật chính Hậu (Bảo Ngọc Doling) khiến phim thiếu hẳn chất giọng miền Tây.
Hóa trang chân dung Nhàn (Phương Anh Đào) và Hậu chưa thật sự thuyết phục, vẫn có cảm giác hai nhân vật như hai cô gái thành thị mới về quê ăn Tết một vài tuần; bù lại cả ba nữ chính đều diễn xuất ở mức chấp nhận được. Thúy Hạnh nhập vai người phụ nữ khùng rất tốt, tiếc là đất diễn không nhiều.
Hai nam chính cũng diễn tốt. Dương (Lê Công Hoàng) thể hiện tốt biểu cảm nét mặt, mấy lần ngồi cùng hôn thê bất đắc dĩ của mình tạo ra nét tương phản khắc họa sâu cá tính của nhân vật. Tam (Quang Tuấn) thì nổi trội ở diễn xuất hành động. Dương và Tam hợp lại khắc họa trúng phốc một phần lớn những người đàn ông miền Tây hiền lành, chịu khó nhưng vô tâm, hành động như con nít.
Mỗi khung hình đều có ngôn ngữ điện ảnh: Góc quay chọn lọc, lửa đẹp, sông nước đẹp, con người đẹp. Âm nhạc phù hợp và được tiết chế tối đa, không như mấy phim bộ đài Vĩnh Long cứ tới cảnh buồn buồn là kéo đờn cò rên rĩ.
Phim buồn, nhưng buồn ở mức chưa quá lay động cảm xúc vì nhịp phim cắt cảnh theo nguyên tác khá nhanh và nhiều. Cao trào cảnh này vừa chạm nhẹ thì cảnh mới chuyển đến ngay, thành ra cảm xúc trồi tuột như dích dắc. Cũng cần phải nói, việc chuyển tải trọn vẹn cốt cách và ý tứ truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư lên màn ảnh vốn dĩ không dễ, vì nó giàu nhiều lớp triết lý và thấm đẫm văn hóa của vùng đất miền Tây.
“Người ta té sông, ông đọc kinh sám hối thì tự dưng người ta nổi lên sao? Phải lấy tay mình kéo họ kìa, ông ơi”
Đúng như tên phim, mỗi nhân vật có một ngọn lửa âm ỉ riêng trong lòng, chỉ cần bén mồi khao khát yêu thương thì ngọn lửa ấy sẽ bùng lên một lần huy hoàng, để rồi sau tất cả chỉ còn lại đống tro tàn rực rỡ.
Đám cưới. Tiệc rượu say. Những ẩn ức trong tình yêu. Những hành động khó lý giải… Tôi thấy Tro Tàn Rực Rỡ tựa một phiên bản miền Tây của Chơi Vơi.
19 notes · View notes
chieclamauxanh · 2 years
Text
2022 và cô bé đang tập lớn.
Đầu năm,
Sài Gòn luôn đông đúc và ồn ào. Mình chán ghét sự náo nhiệt ấy đơn giản vì tại thời điểm đó bản thân chỉ có một mình, mà Sài Gòn nếu chỉ có một mình thì cô đơn và lạc lõng biết bao nhiêu.
Dịch vừa được kiểm soát, các hàng quán dịch vụ cũng hoạt động trở lại, tiếng còi xe inh ỏi mỗi giờ cao điểm, xe cộ lấn lướt nhau làn đường,... Hơn một lần mình cảm thấy chắc cả đời cũng không thể hoà nhập được với nơi này.
Xuân sang,
Là những ngày tấp nập viết tiểu luận. May thay vẫn kịp hoàn thành trước deadline tận 2 ngày rồi khăn gói về nhà ăn Tết. Tết năm đó rất vui. Chí ít mình nhớ rằng mình đã đón nhận năm mới một cách sẵn sàng và rất nôn nao. Mùa tết đó gia đình mình tấp nập, có lẽ vì dịch đã dần ổn định nên ai ai cũng vui.
Cuối xuân,
Mình ngồi sau xe Ngọc, tụi mình đi Vũng Tàu, chuyến đi phượt đầu tiên của tụi mình. Tụi mình đã nói với nhau rất nhiều về cuộc đời, nói về ước mơ hai đứa.
Tại thời điểm đó mình đã bảo "Tao cũng chưa biết sau này tao sẽ làm gì, chắc tao sẽ làm HR hoặc là một Marketer, chắc vậy, giờ thì tao chỉ nghĩ ra được hai cái đó thôi".
Rồi mình cười hà hà, học trái ngành mà nói như đúng rồi vậy đó.
Hạ sang,
Thời tiết mùa hạ đúng thật là không dễ chịu, nhất là ở Sài Gòn.
Mấy bữa liền chạy sự kiện ở Q7, cũng là job event đầu tiên mình làm (ngoài những event của CLB), chiều nào cũng mưa dai dẳng không ngớt. Trước khi tan làm tụi mình hay tụm ba tụm bảy lại ngồi nói chuyện với nhau. Tụi mình nói nhiều, những câu chuyện tình cảm, mình nhớ anh Linh, chị Ngọc còn nói với mình rằng đừng quá lo xa khi yêu, tình yêu đơn giản là hạnh phúc ở hiện tại.
Cuối hạ,
Là những ngày lân la khắp các quán cà phê ở Sài Gòn để làm project. Là những ngày áp lực đến điên đầu khi mình chẳng thể nảy ra thêm một idea nào.
Đêm bán kết, đội mình đã thua, nhưng mình không khóc. Chị Nhi là người đã vỗ vai mình và nói "Không sao em, em giỏi nhưng phải chấp nhận là còn rất nhiều người giỏi hơn em ngoài kia, cố gắng tiếp thôi".
Đêm chung kết, tụi mình thắng, mình khóc rất nhiều. Cảm giác những gì mình nhận lại xứng đáng với những gì đã bỏ ra, rất tuyệt.
Một mùa hè đáng nhớ biết bao.
Thu sang,
Cái lạnh và mưa rả rích của mùa thu Đà Lạt cũng không cản được mình đi trốn. Xuống xe lúc 4g sáng, mình ngồi thẫn thờ giữa phòng chờ ở bến xe, phần vì say xe nên mệt, phần vì chưa biết phải làm gì tiếp theo. Rồi mình gọi điện cho Nhật Anh. Nhật Anh chạy xe ra bến đón mình lúc chập choạng sáng. Mình ngủ một giấc dài ở nhà Nhật Anh rồi tận hưởng những ngày đi trốn của mình ở Đà Lạt.
Một buổi sớm lạnh có mưa rơi lất phất. Một mình chạy xe qua những cung đường đèo dốc, thu hết cảnh đẹp lại trong đôi mắt.
Một buổi tối nào đó mình ngồi bên cạnh Nhật Anh, trên tay mỗi đứa là một ly matcha nóng, rồi tụi mình tâm sự. Nhật Anh nói, "mày vẫn là nên ở một mình, cuộc sống của mày chưa cần thêm ai nữa lúc này".
Cuối thu,
Vào học trở lại, áp lực chồng áp lực, những môn chuyên ngành nặng quá nặng, peer pressure vì học không giỏi, cũng không chăm chỉ và không hứng thú mấy với nó. Điều duy nhất khiến mình tự hào là lúc này mình đã lờ mờ xác định được con đường nên đi. Rồi dạn dĩ nói với ai đó rằng, "tao muốn theo event".
Đầu đông,
Những ngày bận tối mắt tối mũi khi tối 3 5 học tiếng Trung, tối 2 4 6 học ở lớp Sự kiện và đi dạy, còn lại t7 và CN thì về nhà. Không còn một chút thời gian nào cho bản thân, cũng dần dà quên luôn việc đi xem phim một mình như trước kia vẫn hay thường tự thưởng cho bản thân. May thay vẫn có những người yêu thương bên cạnh, thi thoảng Mina vẫn hay rủ mình đi ăn cá viên rồi tâm sự đủ thứ chuyện trên đời.
Rồi cũng vô vàn những ngày ngồi quán cà phê chạy project cùng các anh chị. Lần nào cũng là cô bé nhỏ nhất team và luôn được các anh chị yêu quý, cưng chiều. Những ngáy áp lực với project mới, cộng với áp lực với midterm cả chục môn chuyên ngành, không thể đặt bên nào xuống, cán cân mình gồng cũng tới lúc đứt gánh, lúc đó mình chọn nghiêng về project của tụi mình nhiều hơn, vậy là điểm midterm của mình không cao, nếu không phải nói là rất thấp.
Cuối đông,
Mình bước vào kì thi cuối kì, cũng là khoảng thời gian mình tuột mood nhất. Mình cúp học tiếng Trung, cúp học cả Sự kiện, liên miên, chỉ để tìm lại chút hứng thú trong mình.
Có một thời gian mình bị ốm kéo dài, nhớ hoài những lúc sốt cao, lạnh run mà vẫn phải ráng ngồi cày bài vì sợ rớt môn. Chưa bao giờ mình sợ như vậy luôn. Rồi lại có một vài chuyện không vui xảy đến với mình, lần nữa mình nghi ngờ chính mình hơn bao giờ hết, overthinking, mình lo lắng đủ điều.
Thành tựu duy nhất mình đạt được ở khoảng cuối đông chính là những vấp ngã, rất đau. Và rồi phải tự mình đứng dậy, để tiếp tục cố gắng. Giây phút nào đó mình đã rất nản, và suy nghĩ tới việc bỏ cuộc, nhưng may thay mình đã không làm thế. Mình tỉ mỉ gói ghém những cú ngã ấy, làm hành trang để bước tiếp trên đoạn đường không mấy dễ đi mà mình đã chọn này.
Vượt qua hết tất thảy, mình nhận ra mình đã yêu chính mình được hơn một chút.
Tumblr media
30 Tết,
Mình ngồi nhìn lại một năm vừa khép lại. Mình quyết định dùng câu chữ để nói lại vắn tắt hành trình của mình.
Có một vài thành tựu nhỏ để nhắc mình nhớ rằng mình có năng lực. Cũng không ít lần ngã đau để nhắc mình cần phải nỗ lực để giỏi giang hơn.
Nhưng nói chung, mình hài lòng về hành trình này.
Cảm ơn những người đã đến và ở lại với mình đến hôm nay.
Tạm biệt những người không còn đồng hành cùng mình nữa. Và chào đón những mối quan hệ mới sẽ đồng hành với mình trên đoạn đường mới.
19 notes · View notes
lavennana · 2 years
Text
Tumblr media
Cuộc đời chúng ta ai rồi cũng sẽ gặp một người, với những câu nói bâng quơ, nhưng lại đủ mạnh để gieo vào lòng ta một nhận định, một niềm tin vào thế giới này, vào cách mà nó vận hành. Như Chihiro tin vào câu nói “Chúng ta là người ngoài hành tinh trong vỏ bọc con người” từ vị khách xa lạ của mình vậy.
Tumblr media
Mình có mạnh mẽ đâu, vì không mạnh mẽ nên mới cúp học. 🤭
Tumblr media
“Em có thể hôn và làm tình khi thiếu vắng tình yêu. Điều này tự nhiên như nước chảy vậy. Tình yêu - tình dục là khác nhau. Và chị hãy cứ biết rằng trên thế giới này sẽ có người như em.”
Chọn chàng trai ấy không phải vì chàng ta đáng thương, mà vì bản thân đáng thương và cần một người không sợ con quái vật bên trong của cô.
Tumblr media
- Uầy, sống lại rồi à?
- 🙆🏻‍♀️
Bác quản lí cũ không hỏi “Đã ổn hơn chưa?” hay “Có bị gì không?”. Bác chỉ mừng vì “con gái” của mình cuối cùng cũng “nổi lên mặt nước” (theo nghĩa tích cực). Còn vào lúc Chihiro “nằm sâu dưới đáy biển rồi!” thì bác quản lí lại bảo “Ừ, tới khi nào muốn gặp thì gặp nhau. Khi ấy, có muốn đi đâu không?”. Mình luôn thích những sự quan tâm như vậy. Rằng tôi không biết bạn đang trải qua những gì, tôi cũng không bắt bạn phải nói ra nếu bạn chưa sẵn sàng; tôi cũng không phải problem-solver của đời bạn; nhưng tôi sẽ ở đây, luôn ở đây kiên nhẫn vì bạn (tất nhiên trong khoảng thgian đó, tôi vẫn phải sống cuộc đời của riêng tôi và làm problem-solver cho chính tôi), nên hãy gặp tôi khi bạn đã chán nằm dưới đáy biển nhé. Dẫu thế, khi gặp nhau, tôi cũng chẳng làm được gì nhiều cho bạn, nhưng tôi sẽ rất vui vì là người đầu tiên bạn tìm đến. Sự quan tâm này, dù ở hình thái nào, đối với mình đều rất rất tuyệt. Chihiro gọi bác quản lí cũ là bố. Còn bác xem Chihiro là một người khó đoán bên trong trống rỗng. Có lẽ vì thế nên Chihiro mới ngoi lên mặt nước nhanh đến vậy 😅
Tumblr media
Cườiiiii
Admin Kasumi fanpage từng nói một câu mà mình luôn thấy ấm áp mỗi khi nghĩ đến, rằng, “không phải chơi với Butter vì Butter giống Kasumi, mà là thích Kasumi vì Kasumi giống Butter”. 10-20 năm nữa câu nói này hem bit có còn xác thực hay không, nhưng chái tim mình vui như Tết vì được nhận xét là giống với một mỹ nhân Kasumi này :)))
Tumblr media
Khúc này pùn lắm 🥲 “nè, dù con có đi đến đâu thì cũng sẽ vẫn giữ được nỗi cô đơn ấy”. Không biết bác Tae đang chia buồn hay chung vui. Nhưng lời bác Tae nói ra không chỉ nhằm mục đích nói với Chihiro, mà để nói với chính bác, nói với tất cả nhân vật trong phim, và cả người xem phim.
Đến khúc này mình mới quào lên, ừ nhỉ, lý thuyết mỗi người là những con alien đến từ vạn vạn tỉ tỉ hành tinh khác nhau có lẽ là đúng. Và rất khó để tìm được con alien khác cùng hành tinh và đang sống trên trái đất với mình (Riêng Chihiro thì tìm được đến 2). Thế nên có những nỗi cô đơn thường trực lâu lâu lại hiện lên trong mỗi chúng ta mà có nói ra thì đối phương cũng không thể hiểu được. Lúc này mình lại thấy thấm thía rằng, chỉ có tình yêu vượt lên trên tất cả. Nghĩ thử xem…
Tumblr media
Cô gái với chiếc ô vàng. Mình chỉ ấn tượng vì hồi bé từng muốn có một chiếc ô màu vàng. Bây giờ lớn lên thì, ở một thế giới khác - Chihiro/Bter phiên bản Kasumi cuối cùng cũng được cầm ô vàng đi dưới mưa hihihihi
Tumblr media
Khúc cuối và nụ cười của Chihiro khi không còn phải giới thiệu bản thân rằng “Cháu từng là gái điếm” khi ai đó hỏi “Trước đây cháu từng làm gì nhỉ?”. Nhưng không phải Chihiro cần hai chữ “trong sạch”. Trong bộ phim này ngoài bác Tae ra, liệu còn ai trong sạch hơn nhân vật Chihiro chứ? Chihiro không cần trong sạch, cũng không cần tình yêu, không cần phải tỏ ra hiếu thảo bề ngoài, không cần ai hiểu sai phải xin lỗi, không cần thương hại hay bận tâm. Chihiro cần những ngày nắng đẹp, một chú mèo, hộp bento và sự bình yên để mọi suy nghĩ trong đầu tan đi. Cho nên, câu trả lời của Chihiro “Cháu từng làm trong một tiệm cơm bento!” cũng như một sự dấu yêu cô gói lại trong từng câu chữ, để luôn mang theo và nhắc tới khi ngta hỏi cô câu hỏi thường trực này. Chà, để xem, cháu làm ở một tiệm bento có tên Noko Noko, ở đó có cô Tae thích mở cửa quán vào những ngày mưa, có chú chủ quán lương thiện, có con mèo, có cậu nhóc cô độc và bướng bỉnh, có em học sinh không thích ăn cơm nhà, có sư phụ qua đời mà ko ai thương xót, có kho báu truyện tranh, có chú quản lí cũ, có món mận muối ngon tuyệt của bà cô Nagai khó tính, có chị bạn, có cá vàng, có Chihiro. 💖
10 notes · View notes
shangct · 11 months
Text
Tự dưng hôm nay nghỉ trưa lướt Ytb thấy bộ phim thiên mệnh anh hùng cổ trang của VN mấy năm trước
Công nhận kỹ sảo và trang phục bối cảnh đỉnh cao
Lại nhớ drama rầm rộ chê bai phim cổ trang
Lần này thì tết ở địa ngục vì ko nghèo rách rưới như họ tưởng tượng
Cứ hễ thời phong kiến là họ mặc định phải đói khổ, cũng như đăng những cụ quan chức thời Nguyễn cũng phải thêm câu thời ăn khoai sắn
Âu cũng là do lịch sử méo mó quá đáng
Rồi dẫn tới tranh cải rồi đâm ra chuyện vùng miền
Cũng bởi phía ngoài thấm nhuần lịch sử tuyên truyền+ thêm phim ảnh ko như Nam Bộ những bộ phim ko phải lịch sử nhưng về những thời kì trước nhiều hơn và nhìn ổn thoả hơn cho nên cái nhìn nhận khác xa
Cũng vì nước ta có thời gian bài phong diệt đế, nên các mẫu chuyện lịch sử truyền miệng đầy ác ôn ăn xâu đến tận bây giờ
Cũng vì xh bây giờ bị truyền thông dắt mũi nắm tay , đại đa số đều đợi 1 tin sốc từ một cái ảnh ghi vài dòng rồi bâu vào chưởi bới chê bai
Đến bây giờ thì đã hiểu tại sao người ta cấm những bộ phim truyền hình đình đám 1 thời như " miền đất phúc" " ngọn nến hoàng cung" ... chỉ vì nó có các yếu tố lịch sử rỏ ràng đi ngược lại những gì báo chí tuyên truyền thời bấy giờ
Thiết nghĩ - nên học TQ cũng đơn giản cái gì chúng ta cũng phụ thuộc họ , đến chuyện phát triển mô hình kinh tế hay quản lý người dân thời hiện đại cũng gửi cán bộ qua đó đào tạo, nhưng lại ko học những thứ như : họ phục hưng văn hoá và nghệ thuật đặc biệt là phim ảnh hoặc âm nhạc ... , cũng giống như phong trào cổ phục vậy vì xem tiktok tq có nhiều trend này nên VN mình mới bắt đầu học theo rầm rộ, nó là 1 cái hay đáng phải giữ gìn
2 notes · View notes
cunhp1998 · 2 years
Text
CÚN VÀ CHUYẾN ĐI 2/50 <<DẠO SÀI GÒN NGÀY 1 TẾT DƯƠNG LỊCH>>
Vẫn là chuyên mục cùng em gái trải qua ngày 1 tết dương lịch 2023 đầy ý nghĩa.
- Biết em mơ ước về trường THPT Năng Khiếu ở trên quận 5, địa điểm đầu tiên mình và em đi là cổng trường Năng Khiếu. Hy vọng em sẽ được học ngôi trường em mơ ước.
- Hai chị em đi lòng vòng quang khắp Sài gòn, từ quận 5 lạc trôi sang các quận 11, 10, 8, 6, ..cuối cùng 2 đứa quyết hướng về phía quận 1. Từ phố đi bộ Nguyễn Huệ, 2 đứa đi vòng vòng và chụp ảnh các địa điểm xung quanh.
- Địa điểm cuối cùng cho chuyến đi dạo là Dinh Độc Lập.
- Từ SG trở về bình dương là gần 12 giờ trưa, do thời gian còn sớm, 2 chị em quyết định vòng lên cinestar xem phim Gangnam Zombie và cuối cùng là đi ăn bún đậu trước khi trở về nhà.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
8 notes · View notes
spring--blues · 2 years
Text
Chiều 30 Tết, đang ngồi ăn cơm tối thì bố mình lại bắt đầu ngồi than thở. Mình phát điên lên hỏi: "Thế bây giờ bố còn muốn gì nữa?!!" Thực ra mình cũng chỉ điên tiết nên hỏi vậy thôi chứ mình biết thừa bố muốn cái gì. Từ nhỏ tới lớn, từ chuyện phải mặc quần áo nào đi học phải học trường nào thi đại học phải thi khối nào cho tới bây giờ, lúc nào mình cũng phải sống theo mong muốn của bố, nhưng cho dù có làm theo ý của bố hay ko thì lúc nào cũng vậy, bố sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy sự cố gắng của mình, cũng chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đạt được. Giống như bây giờ, mình đang có một công việc văn phòng ổn định với mức lương đủ để khiến bố mẹ mình ko phải xấu hổ với bất kỳ ai, và quan trọng là công việc này mình có được hoàn toàn do mình tự chủ động tìm kiếm, tự đi phỏng vấn, cộng thêm một chút may mắn và rất nhiều nỗ lực, chứ hoàn toàn chẳng phải nhờ bố mẹ đi xin xỏ hay chạy vạy gì. Thế nhưng nhiêu đấy vẫn chưa đủ. Theo ý muốn của bố mẹ, ở tuổi mình phải lấy chồng sinh con rồi, phải cho bố mẹ bế cháu rồi, chứ ko phải là như mình, vẫn hồn nhiên ngồi ôm mèo, chơi game, xem phim, chẳng màng tới yêu đương gì sất. Mình phát dồ vì cái suy nghĩ đấy! Một phần cũng chính vì cái suy nghĩ muốn để cho bố mẹ hài lòng, chạy cho kịp cái deadline lấy chồng trước năm 30 tuổi của họ mà năm ngoái mình mới làm ra một cái quyết định hết sức tồi tệ, khiến cho mình ko ngừng hối hận vì nó, và còn để lại một vết loét trong tim mình, tới giờ vẫn chưa lành lặn hẳn. Mình quá mệt mỏi vì cứ phải sống để làm hài lòng người khác lắm rồi. Bây giờ mình chỉ muốn được bình an trải qua nốt những ngày còn lại, một mình cũng được chẳng sao hết, ai đến ai đi cũng chẳng còn quan trọng, miễn là đừng xáo trộn cuộc sống của mình, đến như thế nào thì đi như thế ấy. Tại sao bố mẹ mình ko thể hiểu, chỉ cần mình sống vui vẻ là được, tại sao cứ nhất thiết phải sống như người khác thì mới được?
10 notes · View notes