Tumgik
#tập đọc
Text
Tumblr media
Này các đệ tử, có mười ân đức của bậc từ mẫu, bổn phận làm con phải lo đáp đền.
Một là ơn mẹ như là trái đất, vì cơ thể mẹ là chỗ nương tựa sự sống của con.
Hai là ơn nghĩa ban tặng sự sống; mẹ phải trải qua rất nhiều đau khổ để được sinh con làm phận con người.
Ba là ơn nghĩa nâng đỡ con cái; tay mẹ vuốt ve, uốn nắn vóc hình cho con khỏe đẹp.
Bốn là ơn nghĩa nuôi dưỡng con cái; mẹ phải tảo tần bốn mùa lao khổ, cho con ăn học, nuôi con khôn lớn.
Năm là ơn nghĩa dạy dỗ con cái; mẹ dùng phương tiện; truyền hết kinh nghiệm, trao con tri thức lập nghiệp chân chính.
Sáu là ơn nghĩa làm đẹp cho con; mẹ hy sinh mình, làm đẹp cho con với quần áo đẹp và trang sức phẩm.
Bảy là ơn nghĩa giúp con bình an; mẹ ôm ấp con, cho con nghỉ ngơi, an lành sức khỏe, khỏi phải lo toan những điều gian khổ.
Tám là ơn nghĩa dạy con nên người; mẹ dùng kiến thức và các kinh nghiệm hướng dẫn đời con, giúp con nên người hữu dụng trong đời.
Chín là ơn nghĩa dạy con đạo đức; mẹ sống gương mẫu, dạy con lánh ác, làm các việc lành, trau dồi đạo đức, sống đời thanh cao.
Mười là ơn nghĩa gây dựng gia nghiệp; mẹ trao gia tài, tất cả cho con, để con thừa hưởng và phát huy thêm.
Này các đệ tử, ai còn cha mẹ được gọi là giàu, ai mất song thân được gọi là nghèo. Mẹ hiền còn sống như trời giữa trưa, ánh sáng chiếu soi không hề thiên vị. Mẹ hiền mất đi như mặt trời lặn, bóng tối phủ trùm. Cha hiền còn sống như núi vĩ đại, cha mất đi rồi như dưới vực sâu.
Vì thế mọi người phải sống ơn nghĩa, hiếu dưỡng mẹ cha như thờ Phật Pháp thì được phước đức không thể kể hết.
Trích "Kinh Phật Cho Phật Tử Tại Gia" - Sa môn Thích Nhật Từ.
4 notes · View notes
chineselearning777 · 5 months
Text
Hãy đến và học từ vựng tiếng Trung!!(5)
0 notes
starlightchinese · 5 months
Text
Hãy đến và học từ vựng tiếng Trung!!(3)
0 notes
friendschinese · 5 months
Text
Hãy đến và học từ vựng tiếng Trung!!(3)
0 notes
whisperingchinese · 5 months
Text
Hãy đến và học từ vựng tiếng Trung!!(2)
0 notes
thuvientamlinh · 1 year
Text
Đại Pháp diệu kỳ: Biết đọc chữ chỉ sau 1 ngày - Nguyện Ước
Đại Pháp diệu kỳ: Biết đọc chữ chỉ sau 1 ngày là câu chuyện về cô Nguyễn Thị Út, 67 tuổi, sống tại xã Phú Hữu, huyện Châu Thành, tỉnh Hậu Giang, số điện thoại 0939 513 611. Kính mời Quý vị xem thêm các câu chuyện khác tại https://nguyenuoc.net hoặc https://www.youtube.com/@NguyenUoc Trân trọng! ──────────────────────── ✿ Đăng ký kênh Nguyện Ước:…
View On WordPress
0 notes
Text
Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8
Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8, Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8 là tài liệu tham khảo giúp các bạn luyện khả năng đọc hiểu qua nhiều dạng bài đọc hiểu khác nhau. Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8 Bài tập Đọc hiểu tiếng Anh 8 là chủ đề ngữ pháp quan trọng và luôn xuất hiện trong các đề kiểm tra, đề thi học kì. Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8 được biên soạn rất khoa học, phù hợp với mọi đối…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
iambep · 1 year
Text
Tumblr media
Freud có một câu khá chí mạng mà mình nhớ:
"Không con người nào có thể che giấu bí mật. Nếu môi không động đậy, anh ta vẫn nói bằng đầu ngón tay. Sự phản bội rỉ ra từ mọi lỗ chân lông."
Những người hay khoa chân múa tay thì sẽ thế nào, những người nói to, ào ạt và sang sảng thì thế nào? Một người ngồi yên lặng và nói lúc cần họ là ai? Một bạn gái lấy một lý do khác để lấp liếm một lỗi sai hiển hiện, sâu bên trong họ chứa cái gì. Hay bậc thầy lùa gà hay nói lan man và không tập trung chính xác vào một chủ đề thì sơ hở đó ở đâu. Một người lên mạng selfie hàng ngày nó sẽ nói lên cái gì phía sau? Câu chữ của một người viết thể hiện cái suy nghĩ thế nào bên trong :"> Những khoảng hở của việc nói dài, những câu chữ khoe khoang luôn là điểm yếu để đâm một nhát chí mạng vào đó lúc cần thiết, bạn có nhìn ra không?
Nói thế này để bạn hiểu rằng có nhiều người chỉ nên xã giao là đủ, ngồi cà phê bàn việc lớn thì không. Nhiều khi chúng ta có thể hợp tác một khoảng thời gian ngắn với những người nguy hiểm (hoặc tỏ ra nguy hiểm) xong rồi done. Còn nhiều nhiều những cái nhìn này nữa dần dần sẽ làm bạn say mê và choáng váng với "khả năng" đọc hiểu tăng dần của mình.
Không phải một chốc một nhát bạn học được. Nhưng nếu tìm hiểu sớm, có lẽ lớn lên sẽ tránh được vài việc đau lòng. Cuối cùng, mất tiền luôn là cái mất rẻ nhất. Đôi khi chúng ta phải sẵn sàng bỏ tiền ra để có khoảnh khắc bingo đó, nên không phải tiếc bạn nhoé.
Ngoài việc tự cười nhạo bản thân về những cái ngu của mình khi trưởng thành (và luôn review lại nó trước khi đổ bỏ cho người), việc lớn cần nằm lòng là đừng chờ đến lượt nói, lắng nghe, quan sát, phân tích, quyết định rồi nói. Dừng 5 giây, chưa bao giờ là chậm cả. BeP
441 notes · View notes
i-ephong · 9 months
Text
Tumblr media
Trong những ngày tháng khó khăn đã qua, tôi đã từng tự hỏi, tuổi trẻ mình đã đi qua như thế nào, tại sao tôi còn sống và có thể đi qua một cách dễ dàng như vậy. Có phải khi đó tôi cũng đã như lúc này, nhưng vì đã đi qua nên mới nghĩ nó giản đơn như vậy.
Năm 18 tuổi, tôi nhớ mình đã chọn cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, bắt đầu những chuỗi ngày làm bạn với sách, quyển sách đầu tiên tôi đọc là Chicken Soup for the Soul, ở nơi đó chứa đựng những câu chuyện chữa lành tâm hồn thật sự, tôi đến nhà sách mỗi ngày và ngồi ì trong đó. Rồi lại trở về tìm nghe nhạc, tìm kiếm những con đường đầy lá phong đỏ, những con đường vắng có cây rợp bóng hai bên và những bông hoa tuyết lạnh lẽo như thế giới trong mắt mình vậy.
Tôi cứ như vậy mà đi qua tháng ngày nhạt nhẽo, vô tâm bỏ lại hình ảnh một vài người đã đi ngang đời mình ở phía sau. Tôi đã tập quen với những tủi hờn, cô đơn, vết thương, và nuôi nấng trái tim mình lớn lên như vậy.
Đến khi bước vào cột mốc chông chênh nhất của tuổi trẻ, tôi bắt đầu chữa lành cho chính mình bằng những hình xăm, điều mà đối với mọi người khi đó là “xấu xa”. Tôi đã xăm một vài hình trên cơ thể mình, mỗi hình xăm đều có câu chuyện của riêng nó.
Những tiếng thở dài đã nhẹ bẫng đi sau khi tiếng kim kết thúc, có lẽ tôi đã chọn cơn đau này để quên đi nỗi đau tâm hồn. Tuy nhiên, tôi không ủng hộ người khác chọn cách này, vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của họ. Còn tương lai của mình, tôi không rõ tại sao lại xem nhẹ nó như vậy, có lẽ vì đối với tôi, tất cả là vô thường.
Đến bảy năm sau, dường như quá khứ đã lặp lại, tôi lại phải bước qua một bước ngoặc đáng sợ hơn, có cả nước mắt chứ không chỉ những tiếng thở dài. Sách có lẽ quá mòng manh, nên đã không thể che chở cho một tâm hồn đầy những mảnh vỡ đang va đập, tôi cũng đã không còn muốn tìm đến dấu kim đi để xoa dịu những vết thương nữa, tiếng kim không còn có thể át được tiếng gào thét, bất lực nơi tim. Tôi đã chọn cách khác, nhưng dù là cách gì, nó cũng chính là một câu chuyện, một vết thương, một dấu chấm nặng vô cùng mà mình đã bước qua.
Chợt thấy thương chính mình đến lạ.
Tôi thích sống ẩn dật, cây cối, cỏ lá, chữa lành tự nhiên, uống trà, và tôi cũng thích những thứ nổi loạn, dù đã đi qua một đoạn đầu số 3. Có một đứa trẻ luôn thèm khát tự do, bị số phận ép chín khi mới chỉ vừa thấy ánh mặt trời, và giờ khi tôi nghĩ mình không còn trẻ nữa thì nó vùng lên, muốn được nổi loạn trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng, và bình yên của chính nó.
Tôi nghĩ đã vừa đúng lúc để đứa trẻ đó được sống lại rồi.
Gần hai tháng trước tôi có nói chuyện với một người chị, chúng tôi biết nhau 17 năm rồi. Chị nói, chúng tôi vẫn như vậy, không thay đổi gì, nếu có, hẳn chỉ là trưởng thành hơn mà thôi.
Tôi vẫn vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Tôi vẫn vậy. Thế giới này trong mắt tôi luôn như vậy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nhớ lại mình của 15 năm về trước, cũng mang trong mình những vết thương, cũng đơn độc, cũng lặng lẽ như vậy, cô gái tôi quen năm đó đã nói đôi mắt tôi sâu thẳm. Giờ đây khi nhìn mình trong gương, đôi mắt đó vẫn sâu thẳm, đã học được cách dịu dàng hơn, không còn bất cần, không còn mang nhiều hằn hộc, nhưng nó cũng đã bắt đầu mênh mông đến lạ.
Thế giới này vốn đẹp đẽ, thật sự rất đẹp, chúng tôi còn chưa già, tại sao đôi mắt lại ngày càng mênh mông như vậy, như đã chứa đủ một đời người.
| IEphong |
169 notes · View notes
cuonglightning · 6 months
Text
Tập Sống Hạnh Phúc
Muốn hạnh phúc chúng ta phải "tập", giống như em tập thể dục , tập chơi đàn hay tập vẽ... vậy. Tập mỗi ngày một chút, mỗi nơi một chút với mỗi người một chút...
Quan trọng là tập như thế nào...
Đây là 3 điều cơ bản mà anh đang cố thực hành
Thứ 1: Tập tích cực thay vì tiêu cực
Cái này phải khởi nguồn từ suy nghĩ nhé, đầu tiên dù bất kể có biến cố gì tới với em hãy tìm một "khía cạnh tích cực nhất" của câu chuyện và vin vào đó thay vì chỉ nghĩ về những điều tiêu cực đang sảy ra. Điều này không hẳn giúp em vui lên nhưng nó giúp em nhìn nhận đúng vấn đề đang gặp phải và giải quyết nó đơn giản cũng như là hiệu quả hơn, giúp em tránh làm em bị cuốn vào những vòng luẩn quẩn trong đầu mình.
Ngoài ra trong cuộc sống hàng ngày hãy tập gần gũi những người mang năng lượng vui vẻ, hay cười, những người biết động viên, biết khen ngợi, tránh xa mấy người hay than thở, kể lể, những người oán trách sân hận lại càng phải tránh ra, ngừng thói quen nghe nhạc ảm đạm, sướt mướt, thất tình sầu đời (vì mấy nhạc này mang tần số rất thấp, dù nó hay nhưng nó kéo sóng não xuống thấp theo khiến con người sầu theo), hàng ngày cố gắng nhìn nhận đánh giá tích cực khi quan sát cuộc sống...
Thứ 2: Tập giảm bớt một chút mong cầu của bản thân lại
Mong cầu bao gồm cả về vật chất và tinh thần, mọi buồn khổ đều khởi nguồn từ việc không được như ta mong muốn, thế nên càng mong nhiều càng dễ khổ. Thế nên hãy từ từ giảm nó xuống chút. Về vật chất thì khá đơn giản, thay vì phải có ip15 để xài mới oách thì mình có thể sài xiaomi redmi note 13 rồi lấy tiền dư đi du lịch một chuyến hoặc thay vì phải gồng nợ ngân hàng mua nhà mua xe để bằng bạn bằng bè thì tìm kiếm một căn bé hơn, xa trung tâm hơn hoặc đi thuê rồi đón bus đi làm... thực ra có được càng tốt nhưng đừng làm khó mình bằng việc bắt buộc phải có, vật chất nó là niềm vui ngắn hạn nhất mà em có thể cảm nhận, thâm chí nó không vui bằng thắng một trận game cơ
Còn về tinh thần, ca này khó đấy, ví dụ nhé, muốn con học tốt nhưng con học bình thường không vui, muốn bồ yêu kiểu abc nhưng ổng lại yêu kiểu xyz không vui, muốn thằng đồng nghiệp nó ăn đừng phát ra tiếng động nhưng cái mồm nó chép to quá khó chịu cũng không vui... nhiều cái nho nhỏ như thế khởi từ bên trong mình ra, nếu mình không kiểm soát được thì rất khó để hài lòng với cuộc đời, thế nên cũng nén lại.
Thứ 3: Tập yêu thương cơ thể của mình
Anh cho rằng mọi người nghĩ rằng mình yêu thương cơ thể của mình nhưng chưa chắc đâu nhé, thức tới mấy giờ đi ngủ, bcó tập thể dục thường xuyên không, uống nước đủ không, chế độ ăn có quan tâm không hay lại bận quá đa phần ăn tạm hoặc nhịn ăn để giữ cân giảm eo... thực ra anh biết cũng khó nhưng một tinh thần tốt phải xuất phát từ một thân thể khoẻ mạnh, thế nên hãy chăm sóc cho chính mình tốt cái đã.
Hãy cảm ơn đầu em vì hôm nay nó không đau đầu, cảm ơn mắt em vì nó còn nhìn tốt, cảm ơn chân, tay, mũi, lưỡi bla bla bla vì chúng không biểu tình gì... Hãy yêu bản thân mình như Narcissus yêu chính cái bóng của mình dưới sông vây bởi lẽ khi yêu mình em sẽ biết yêu người, và khi biết yêu mọi người em sẽ hạnh phúc.
***
Em có biết vì sao các thầy chùa lại gọi là đi tu tập không? Bởi khi bước chân vào cửa Phật những điều cơ bản nhất như hít thở, bước đi, ăn uống, ngủ nghỉ... đều phải học tập lại từ đầu. Các thầy chùa đi tu chính là hình thức tập hạnh phúc như vậy, thế nên người ta mới gọi là tu tập. Tất nhiên anh không nhắc tới để khuyên mọi người hãy đi tu, trời ơi cuộc đời còn nhiều cái hay quá, bản thân chúng ta còn đủ ham muốn trải nghiệm, còn đủ mong cầu cần vượt qua và còn đủ bài học phải nếm vị thì cái việc đi tu chắc phải dành cho kiếp khác. Nhưng việc học tập các thầy tu để tìm tới với hạnh phúc thì anh nghĩ là có thể tham khảo. Tương tự như việc em đọc thêm một cuốn sách nâng cao để tích thêm kinh nghiệm vậy, cứ đọc qua hiểu thêm đến đâu thì hay đến đấy, không cần gượng ép làm gì.
Còn nếu em là học sinh học không tốt lắm thì chưa cần vội tham khảo sách nâng cao, chỉ cần áp dụng kiến thức cơ bản trong SGK như mấy cái anh nhắc ở trên trước đã. Chỉ cần em cố gắng thực hạnh trong một thời gian kết hợp thiền định nếu có thể mọi thứ xung quanh em chắc chắn sẽ khác.
Chúc em sớm hạnh phúc bằng chính bản thân mình chứ không phải phụ thuộc vào ai
74 notes · View notes
thuvientamlinh · 1 year
Text
Thoát cảnh n.g.h.i.ệ.n ngập nhờ đọc được sách quý - Nguyện ước
Thoát cảnh n.g.h.i.ệ.n ngập nhờ đọc được sách quý là câu chuyện về anh Kim KaLa 35 tuổi, sống tại xã Hòa Lợi, huyện Châu Thành, tỉnh Trà Vinh. Kính mời Quý xem thêm các câu chuyện khác tại https://nguyenuoc.net hoặc https://www.youtube.com/@NguyenUoc Trân trọng! ──────────────────────── ✿ Đăng ký kênh Nguyện Ước: https://youtube.com/c/nguyenuoc?sub_confirmation=1 ✿ Website Nguyện Ước:…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
Text
Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8
Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8, Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8 là tài liệu tham khảo giúp các bạn luyện khả năng đọc hiểu qua nhiều dạng bài đọc hiểu khác nhau. Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8 Bài tập Đọc hiểu tiếng Anh 8 là chủ đề ngữ pháp quan trọng và luôn xuất hiện trong các đề kiểm tra, đề thi học kì. Bài tập đọc hiểu tiếng Anh lớp 8 được biên soạn rất khoa học, phù hợp với mọi đối…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
vanphuongdich · 9 months
Text
Tôi của năm 33 tuổi muốn gửi đến các bạn 5 câu này
Bởi vì từ 25 tuổi đến 35 tuổi không phải chỉ hơn kém nhau 10 năm mà là cả một đời người. 1. Nhìn ngắm thế giới nhiều hơn Không nhất định là phải đi du lịch, chẳng hạn như đọc sách hay xem phim tài liệu cũng đều có thể mở mang tầm nhìn, trau dồi hiểu biết về những thế giới khác nhau. Khi tầm nhìn rộng mở, con người mới có được trời đất bao la. Nhưng điều kiện tiên quyết để cất cánh là bầu trời của bạn phải đủ cao đã. 2. Học nhiều hơn để đầu tư cho bản thân, nâng cao nhận thức của chính mình Một khi kiến thức đi vào bộ não và trở thành trí tuệ, đây chính là kho báu vô giá của bạn mà không ai có thể lấy đi. 3. Đầu tư thời gian Cố gắng hết sức để giảm thiểu các tương tác xã hội vô ích, tập trung nâng cao bản thân. Nâng cao giá trị của chính mình Bản chất cốt lõi của tất cả các mối quan hệ là trao đổi giá trị. Khi giá trị của bạn càng lớn, thu nhập càng cao thì sẽ không có ai dám ức hiếp hay chèn ép bạn. 4. Nhất định phải tiết kiệm tiền Mặc dù số tiền tiết kiệm không khiến bạn trở thành một đại gia, nhưng nó sẽ cho bạn sự tự tin để rời khỏi môi trường mà bản thân không thích bất cứ lúc nào. 5. Kết giao với những người giỏi giang hơn Đừng tìm kiếm xa xôi, chỉ cần bạn tự rèn luyện bản thân, bạn trao đi bao nhiêu giá trị bạn sẽ nhận lại bằng ấy sự giúp đỡ.
小一只 (@conmeodichoi - Con mèo đi chơi | Vạn Phương dịch)
Tumblr media
82 notes · View notes
chieclamauxanh · 20 days
Text
Dạo này em hay tự ngắm mình rồi tủm tỉm cười, chẳng biết từ lúc nào em thấy yêu và trân trọng phiên bản này của mình biết bao nhiêu.
Những ngày bận rộn đôi lúc làm em quên mất mình là ai. Em quên mất em cũng chỉ mới là cô gái ngoài 20, lẽ ra trong mắt em phải còn lấp lánh sự hồn nhiên, lẽ ra em chẳng cần lo lắng về bất cứ điều gì nhiều như thế, vì tính kỹ đến đâu thì tuổi trẻ nào mà chẳng mắc sai lầm, nhỉ?
Một ngày thứ 7 như thường khi, khác là tuần này em chọn ở lại Sài Gòn, dành một ít thời gian hẹn hò với chính mình và cũng như để self-reflect về hành trình 2024 vừa rồi. Em ăn một bữa thiệt ngon, đọc một quyển sách hay, và bất giác quán cà phê vang lên bản nhạc "Close to you". Phải chăng vạn vật xung quanh cũng đang muốn sát gần lại em, hệt như cái cách em muốn gần hơn với chính mình, để ôm, để vỗ về tâm hồn này. Quá lâu rồi em chẳng để tâm đến cảm xúc của chính mình.
Tự nhìn thấy chính mình, bất giác cười, em thấy thật hạnh phúc vì được làm con người, được học tập, được làm việc, được chăm sóc cho những người mình yêu thương và trên cả là được nhìn thấy bản thân tốt lên mỗi ngày. Và rằng đôi lúc em cũng oán trách cuộc đời chẳng thương em, thế nhưng chẳng biết bao giờ em nhận ra em phải biết ơn những lần "chẳng thương" ấy thật nhiều. Những điều tốt đẹp thường cần thời gian, em đã thấy được những lần khóc hốc mắt đỏ hoe giữa đường Sài Gòn tấp nập cho em được những gì ngày hôm nay em có, hóa ra nước mắt rơi là xứng đáng.
Đúng là em mãi sẽ chẳng thể biết được tóc mình dài đến đâu nếu không ngắm nhìn mình thật kỹ, đúng là em sẽ không thể biết mình đã đi xa đến đâu nếu em không dừng một chút và nhìn lại. Cảm ơn cuộc đời đã cho em được nhìn thấy và chiêm nghiệm ra những điều mà đôi khi em chẳng màng để tâm, chẳng hạn như việc em cười lên trông xinh thế nào, chẳng hạn như việc em đã sống rất tốt trong những năm mình tồn tại trên đời.
Và em sẽ tiếp tục sống, thật tốt, với bản thân và với cả những người em yêu. Em trân trọng bất cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Đôi khi chỉ cần có thế mà cuộc sống hóa ra lại nhẹ nhàng. Dành cho ai đọc được bài viết này, nhớ yêu thương bản thân mình nhiều vào nha 💕
22 notes · View notes
windaroma · 1 month
Text
Mình quyết định sẽ độc thân cho đến khi gặp một người cũng tích cực, thích thể thao, thích trồng cây, yêu thiên nhiên, thích làm việc tốt, thích tu tập, thích du lịch, thích lê la cafe, thích đọc sách, thích xem phim…..và thích mình.
Tumblr media
22 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 1 year
Text
Tumblr media
Khủng hoảng căn tính: loay hoay tìm mình giữa cuộc “cơm ngon áo đẹp”
Quá may mắn cho mình là trên hành trình khôn lớn, mình có rất nhiều người dìu dắt. Họ dạy mình chỉ bằng những lời nói bâng quơ và mình chỉ cần tự kiểm chứng.
Một người anh, một người sếp, một người thầy đã từng bông đùa với mình trong một cuộc tán gẫu không đầu không cuối đó là: “25 đến 30 tuổi là giai đoạn hầu như ai cũng loay hoay tìm mình. Trên hành trình đó sẽ có những người giúp em hết lòng và cũng sẽ có những người khiến em rơi vào mụ mị khi nghĩ về bản thân. Nhưng đấy là đời, em đừng quên em là ai.”.
Mình đã đợi đến 25 tuổi để kiểm chứng. Và bây giờ mình 25. Nó đúng vãi nồi.
Hay nhỉ. Có những người không những đi trước thời đại, đoán được xu hướng mà còn nhìn thấu được lòng người khác, ngay cả những người không thuộc về mẫu số chung. Anh dường như biết trước mình sẽ gặp những ai và mình sẽ cảm thấy thế nào mà rào trước gãy gọn chỉ trong một câu nói. Có lẽ vì anh cũng vừa đi qua một thời ẩm ương sương mù như thế.
Hôm kia mình có xem phim Bên trong vỏ kén vàng - một kẻ tìm mình - một mình đi xem hành trình tìm mình của một kẻ khác. Trong phim là một nhân vật mang diện mạo điển hình mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra là gã đang ở ngưỡng từ 25 đến 30. Có thể nhiều người sẽ không đủ kiên nhẫn ngồi hết 3 tiếng với sự chậm chạp và u uẩn của phim, nhưng chắc chắn nếu đủ kiên nhẫn thì hẳn là ai cũng sẽ có vài khoảnh khắc mà ở nơi gã, ta nhìn thấy một dáng dấp ta-từng-là.
Ta cũng có khác gì gã đâu, ta 25, cũng không biết mình đang “tìm mình” hay đang “tìm một đức tin”, mà chúng có phải 1 không nhợ? Hình như cũng khó nói,
hình như…
/.
Nhưng chung quy là tìm cái gì thì đến độ tuổi này, ta lờ mờ nhận ra linh hồn của mình cần một điểm tựa, cần (vài) người chia sẻ giá trị và tha thứ cho mình về việc, có những điều mình đã không tha thứ được cho người khác. Tìm mình hay tìm một đức tin cuối cùng chỉ là tên gọi khác của việc tìm thấy sự thanh thản giữa muôn vàn chuyển biến ở kiếp người hẹp hòi này.
“em đừng quên em là ai” - câu hỏi “không có dấu hỏi” này luôn theo mình suốt những năm tháng tìm mình ở Sài Gòn. Mình đã học và đọc đầy đục về bản ngã, về cái siêu tôi và mình hiểu về chúng đến nỗi phát ngán khi có ai đó đề cập lại. Mình hầu như đều tha thứ cho người khác khi họ cuồng phong vào những thời điểm khó khăn của đời họ. Cái bản ngã trong ta luôn có muôn phần yếu đuối và không phải lúc nào con người ta cũng hiểu hết về mình thì bao giờ mới đến lượt hiểu cho người khác? Mình đã nghĩ vậy, và mình đã nhiều lần chọn tổn thương trong kín đáo để không phải ngồi xuống sắc bén bóc trần tim đen của ai. Với lại người với người mà nếu nói rõ ràng quá, sợ là chẳng còn gì.
Nhưng mình không tha thứ được cho bản thân. Mình đã từng tự dày vò mình bằng việc nghi ngờ cái bản ngã của chính mình. Chỉ cần ai đó nói lời lệch lạc thì mình liền chệch hướng, mình quay về với những câu hỏi vô cùng vụng dại rằng “mình là ai” và “sao mình tệ vãi lol vậy?”. Con đấy thằng đấy nó chả là cái đinh gỉ gì gi nhưng để nó nói ra những lời như thế thì hẳn phải là có phần lỗi của mình chứ?
— Suốt một thời mình đã loay hoay như thế đấy, không biết là có tìm thấy cái gì không nhưng mãi chẳng thấy thanh thản.
Nhưng đó là trước đây. Sau này hết rồi.
Ở nhà cơm cha áo mẹ được cưng như cưng trứng, ra đời bạn bè hứng như hứng hoa, thế giới của mình là một thế giới vô cùng tươi đẹp. Nó quá chật chội để chứa chấp ai đó bước vào mà không qua chọn lọc và hầu như không có chỗ cho những lời ra tiếng vào - sáo rỗng, vô tri. Mình vẫn bon bon tìm mình giữa những tua tủa kẽm gai chĩa ra từ những bản ngã muôn hình vạn trạng của người khác. Mình vờ như không hiểu gì. Mình chỉ tập trung vào ý chí - sự lương thiện và sự nghiêm khắc của chính mình với đời mình.
Đối với người tâm cơ, ta sống đơn thuần sẽ là ta vờ vĩnh, ta sống rạch ròi là ta đa đoan, ta nói ít là ta trịch thượng, ta nói nhiều là ta lý lẽ, ta khéo léo là ta mưu mẹo, ta ngây thơ là ta ngu xuẩn. Ta chẳng bao giờ đàng hoàng tử tế được, ta cứ bị làm sao ý. Cứ vậy đó, nếu đời ta bị bao vây bởi những người có tần số thấp thì chẳng mấy chốc họ kéo giá trị của ta xuống chạm đáy. Nhưng rất đáng tiếc là ta không làm sao mà tránh được cả.
Thôi bỏ mẹ đó đi, trăng tới rằm tự nhiên sáng, quy luật chọn lọc tự nhiên luôn là thằng trọng tài công bằng nhất. Chỉ cần ta tìm ra mình, tìm ra một đức tin, hay đúng hơn là tìm ra sự thanh thản bất biến,
chẳng có gì là quan trọng đến mức không thể skip.
— AN TRƯƠNG
106 notes · View notes