Tumgik
#thế giới phép màu
decemberwind · 1 month
Text
Tumblr media
"Chỉ một lần trong đời, tôi thực sự tin rằng, bạn sẽ tìm thấy một người có thể xoay chuyển hoàn toàn thế giới của bạn.
Bạn sẽ nói với họ những điều mà bạn chưa bao giờ chia sẻ với một linh hồn khác, họ sẽ tiếp thu mọi thứ bạn nói và thực sự muốn nghe nhiều hơn. Dù đó là hy vọng cho tương lai, hay những giấc mơ sẽ không bao giờ trở thành sự thật, những mục tiêu không bao giờ đạt được, và nhiều thất vọng mà cuộc sống đã ném vào bạn.
Khi điều gì tuyệt vời xảy ra, bạn sẽ không thể chờ đợi để nói với họ về chuyện đó, biết rằng người ấy sẽ chia sẻ sự phấn khích cùng bạn.
Họ không xấu hổ khi khóc cùng bạn lúc bạn tổn thương, hoặc cười với bạn khi bạn tự biến mình thành kẻ ngốc.
Không bao giờ làm tổn thương cảm xúc của bạn hoặc khiến bạn cảm thấy như bạn không đủ tốt. Thay vào đó, họ trân trọng bạn, cho bạn thấy những điều về bản thân khiến bạn trở nên đặc biệt và xinh đẹp.
Không bao giờ có bất kỳ áp lực, ghen tuông hay cạnh tranh nào, mà chỉ có sự bình yên lặng lẽ khi người ấy ở bên.
Bạn có thể là chính mình và không phải lo lắng về những gì họ sẽ nghĩ về bạn, người ấy yêu bạn bởi vì bạn là chính bản thân bạn.
Ở bên cạnh họ, những thứ tưởng chừng như không đáng kể với hầu hết mọi người, như một nốt nhạc, bài hát hay bước đi đều trở thành báu vật vô giá, được giữ an toàn trong lòng bạn để trân trọng mãi mãi. Ký ức về tuổi thơ quay trở lại, rất rõ ràng và sống động, giống như bạn được trẻ lại. Màu sắc có vẻ tươi sáng và rực rỡ hơn. Tiếng cười dường như là một phần của cuộc sống hàng ngày, mà trước đây nó không thường xuyên hoặc hoàn toàn không tồn tại. Một hoặc hai cuộc gọi điện thoại trong ngày giúp bạn vượt qua một ngày dài làm việc, và khiến bạn vui vẻ.
Với sự hiện diện của họ, không cần phải trò chuyện liên tục, nhưng bạn vẫn hài lòng khi chỉ có họ kề bên. Những điều mà trước đây bạn chưa bao giờ quan tâm trở nên hấp dẫn, bởi vì bạn biết chúng quan trọng nhường nào đối với họ - người đặc biệt trong lòng bạn.
Bạn nghĩ về người ấy trong mọi dịp và trong mọi việc bạn làm. Những điều đơn giản như bầu trời xanh nhạt, gió nhẹ hay thậm chí là một đám mây bão ở đường chân trời đều khiến bạn nhớ họ.
Bạn mở rộng trái tim dù biết rằng một ngày nào đó nó có thể tan vỡ. Và khi mở rộng trái tim, bạn trải nghiệm một tình yêu và niềm vui mà bạn không bao giờ mơ ước có thể.
Bạn sẽ thấy rằng dễ bị tổn thương là cách duy nhất để cho phép trái tim bạn cảm nhận được niềm vui thực sự.
Bạn tìm thấy sức mạnh khi biết, bạn có một người bạn thực sự và có thể là một người bạn tâm giao, người sẽ trung thành đến cùng.
Cuộc sống dường như hoàn toàn khác, thú vị và đáng giá. Hy vọng và sự an toàn duy nhất của bạn là biết rằng, họ luôn là một phần trong cuộc sống của bạn."
- Bob Marley
---
Ảnh: The Lovers - Cats Rule the Earth Tarot by Catherine Davidson, Thiago Corrêa
8 notes · View notes
anyen251 · 7 months
Text
/NHỮNG CÂU NÓI SOFT XỈU TRONG CÁC TÁC PHẨM VĂN HỌC/
“Được gặp và yêu em là một trải nghiệm mà anh những muốn sống lại cả nghìn lần trong nghìn kiếp khác nhau, nếu như anh có được cơ hội đó.” (Trong từng hơi thở - Nicholas Sparks)
"Anh không biết yêu em từ khi nào. Anh không thể nhớ từ khi nào anh đã bắt đầu yêu em. Nhưng anh biết anh không muốn dừng lại.”- Suối nguồn - Ayn Rand)
"Tôi không muốn sống trong một thế giới mà em không tồn tại." - (Gatsby vĩ đại - F. Scott Fitzgerald)
“Anh đã yêu em kể từ ngày em đập cái bảng lên đầu anh trong giờ học” (Anne Tóc đỏ dưới chái nhà xanh - Lucy Maud Montgomery)
“Nếu cậu đến vào lúc bốn giờ chiều thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu cảm thấy hạnh phúc rồi.” (Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry)
“Cậu yêu tớ tới mức nào? - Midori hỏi
Đủ để toàn bộ hổ báo trên thế giới này phải chảy ra thành bơ hết.”
(Rừng Na Uy - Haruki Murakami)
“Nếu còn tiếp tục thế này, em sẽ khiến tim tôi rụng ra mất. Với em lúc nào cũng thế này sao?” (Hội chứng E - Franck Thilliez)
“Tớ không hỏi cậu, nên cậu không được từ chối tớ. Hãy để tớ được tiếp tục thích cậu đi.” (Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi - Cửu Bả Đao)
“Dù cho em có ở nơi đâu, dù cho chúng ta có chia cách bao lâu thì khoảng cách ấy, thời gian ấy anh vẫn sẽ luôn đợi em quay về.” (John yêu dấu - Nicholas Sparks)
“Nếu cậu sống một trăm năm, tớ muốn sống một trăm năm trừ đi một ngày, để tớ sẽ chẳng bao giờ phải sống thiếu cậu.” (Winnie the Pooh - A. A. Milne)
“Người ta có thể cho người mình yêu nhiều thứ. Nhiều hứa hẹn, cảm giác thư thái, thoải mái, hoan lạc,… Em đã cho tôi thứ quý giá nhất: Nỗi nhớ.” (Cô gái trong trang sách - Guillaume Musso)
“Cô phải cho phép tôi nói cho cô biết rằng tôi đã cảm mến và yêu cô mãnh liệt như thế nào. (Kiêu hãnh và định kiến - Jane Austen)
“Em có nhận ra rằng việc em giữ khoảng cách với anh không thể làm giảm đi tình cảm của anh dành cho em không?” (Khi lỗi thuộc về những vì sao - John Green)
“Tớ chẳng ăn bánh mì. Lúa mì đối với tớ thật vô dụng. (…) Nhưng cậu lại có mái tóc màu vàng. Lúa mì, vốn dĩ vàng óng, sẽ khiến tớ nhớ tới cậu. Và tớ sẽ yêu tiếng gió thổi trên cánh đồng lúa mì.” (Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry)
“Sau khi quen biết đệ, ta mới lần nữa phát hiện, hóa ra vui vẻ là chuyện đơn giản đến nhường nào.” (Thiên quan tứ phúc - Mặc Hương Đồng Khứu )
14 notes · View notes
muahexanhla204 · 5 months
Text
Tumblr media
Thú thật, trong một thời gian khá dài, tôi đã đứng từ xa ngắm nhìn cái poster Schindler’s list trôi bồng bềnh trên bảng danh sách phim Netflix của mình, và chưa bao giờ cho phép mình dừng lại ngắm nhìn quá ba giây bởi nó thuộc thể loại phim đen trắng. 
Bộ phim khơi gợi trong tôi câu hỏi về nguồn gốc chiến tranh và ý nghĩa của sự tồn tại.  Ban đầu, có lẽ cuộc chiến chỉ nằm trong đ���u Adolf Hitler - một ý tưởng vừa tượng hình trong não bộ như một cơn gió thu nhẹ chỉ đủ sức làm lay động những chiếc lá vàng sắp lìa cành. Sau đó vào một ngày tháng 9 năm 1939, chẳng biết một con bướm nào đã vỗ đôi cánh để rồi tiếp sức cho cơn gió bé nhỏ kia trở thành một cơn cuồng phong quét sạch mọi nẻo đường nó đi qua. Khi đó, sinh mạng của con người Do Thái chỉ nằm vỏn vẹn một dòng duy nhất trên những danh sách mà đội quân SS thống kê để cai trị và chà đạp.
Tumblr media
Mở màng với gam màu nắng chiều vàng ấm cúng nhưng vô cùng buồn bã trong một căn phòng nhỏ, nơi các sắc màu vẫn còn hiện diện đầy đủ trên gương mặt các thành viên của một gia đình Do Thái tiêu biểu ở Ba Lan. Có lẽ đấy là buổi chiều cuối cùng trước khi người Đức tuyên bố chiến thắng và họ biết buổi lễ Sabbath này không thể kéo dài mãi. Hai ngọn nến lập loè trên bàn là linh hồn của buổi lễ. Các cảnh sau đó vẫn còn màu sắc nâu vàng nhưng không còn sự hiện diện của đại gia đình Do Thái nọ. Kết thúc khi nến đã tan chảy chỉ còn lại hai ngọn tim đèn yếu ớt mở ra trường đoạn trắng đen của bộ phim, báo động một thời kỳ đen tối chính thức bắt đầu. Màu sắc lúc này như một tấm ảnh đã bị một đàn muỗi vằn khát máu bu kín, hút sạch chỉ để lại một màu đen trắng của tan tác và mùi tanh của sợ hãi. 
Tumblr media
Nội dung phim kể về Oskar Schindler, một doanh nhân máu mặt thuộc đảng Đức Quốc xã, đã khéo léo nhận ra chiến tranh mang lại cơ hội sản xuất thương mại với chi phí nhân công vô cùng rẻ mạt. Với lợi thế sở hữu các mối quan hệ thân tín với giới chính trị, quân đội Đức, Oskar đã mua lại một xưởng sản xuất địa phương tại Krakow rồi tái thiết lại thành một đế chế sản xuất nồi và chảo phục cho quân đội. Khi vợ ông đến thăm, ông hồ hởi chia sẻ việc kinh doanh trong quá khứ là vô nghĩa khi so sánh với hiện tại. “Mỗi thương vụ anh đã từng thử giờ anh đã thấy rồi, không phải do anh thất bại”. “Nó luôn thiếu hụt một thứ gì đó”. “Dù anh biết nó là gì, anh cũng không thể tạo ra nó. Nó tạo ra sự khác biệt giữa thành công và thất bại”. Cô vợ ngây thơ thắc mắc: Là may mắn sao anh? Câu trả lời cáo già của Schindler khiến tôi sởn da gà: CHIẾN TRANH. 
Sáu triệu người dân Do Thái đã chết không kể đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay em bé sơ sinh… Một số đã bị bắn khi đang đi trên đường, hoặc đang đẩy xe lao động cật lực, hay vừa ngồi xuống cột cọng dây giày. Một số bị tống vào lò hơi ngạt tập thể. Một số nấp dưới tủ chén. Một số dán mình dính vào gầm giường. Một số nín thở dưới hầm xí. Một số tháo chạy vào đường cống. Một số chỉ run cầm cập. Một số chỉ đứng nhìn vô định. Một số chỉ có tội già nua. Một số cứ nối tiếp nhau bước vào một cánh cửa mà không biết sẽ bị giết bằng thú vui tiêu khiển nào… Đau đớn nhất là lúc tôi tưởng tượng cảnh các cháu tôi bị bọn Pháp xít thảm sát, nước mắt tôi rớt lúc nào không hay.
Tumblr media
Quan chỉ huy SS - Amon Goth - đại diện cho tất cả sự ác độc của Đức Quốc Xã. Người hầu gái Goth đã tiết lộ cho khán giả thấy được sự tuyệt vọng của mình khi sống chung với một con quái vật đội lốt người. Cô đã chứng kiến nhiều vụ việc khi nòng súng của Goth nã vô tội vạ vào người dân Do Thái. Bất lực vì đã cố tìm hiểu lý do, nhưng cô không thể nào hiểu được. Những người bị bắn, “họ không ốm cũng không gầy”, “không làm chậm mà cũng không làm nhanh hơn bất kỳ ai”. “Càng chứng kiến Ngài Chỉ huy, tôi càng hiểu chẳng có nguyên tắc nào để có thể sống sót”.  Cô đã chấp nhận việc Goth sẽ bắn cô vào một ngày nào đó. Việc sống mà nơm nớp có người giết mình bất kỳ lúc nào thì chỉ là sự tồn tại của một bóng ma.
Phẫn nộ, uất hận, bàng hoàng, thẫn thờ là một mớ cảm xúc tôi trải qua khi bộ phim kết thúc. Nếu được định nghĩa lại từ “chiến tranh” trong từ điển, thì nó phải là địa ngục. Triết gia Jean Paul Sartre nổi tiếng của Pháp ở Thế kỷ XX đã từng suy nghĩ như vậy: Con người là địa ngục của nhau. Bạn ngẩm thử xem…
Tumblr media
Trong cái địa ngục đó, Oskar Schindler đã cầm ngọn đuốc rọi sáng màn đêm. Để giải cứu gần 1,200 người Do Thái, ông chiêu mộ họ dưới vỏ bọc thợ lành nghề cho xưởng sản xuất của mình. Với mỗi người được giải cứu, ông đã tiêu tốn một phần tài sản cá nhân. Và đến một lúc khi con số lên đến 1,200 người thì đó là tất cả tài sản mà ông có được; đến nỗi có một lần kế toán công ty, Itzhak Stern, phải vội vã đến hỏi Oskar xem ông ta có giấu mình bất kỳ một khoản tiền nào không vì với "độ hào phóng" như hiện tại thì có lẽ không bao lâu sẽ chẳng còn một xu trong tài khoản.
Điều làm nên vẻ đẹp của bộ phim chính là xuất thân của Oskar - một tên Phát xít,  nhưng người xem có thể nói ngay trái tim ông không thuộc về một đảng cầm quyền nào cả.  Ông đã trao cho những người nô lệ Do Thái niềm tin vào nhân loại giữa lúc hỗn mang nhất. Phân cảnh Schindler hôn một phụ nữ Do Thái khi cô ta cầm trên tay cái bánh kem đến chúc mừng sinh nhật ông thật đẹp. Một nụ hôn như bản tuyên ngôn về tình yêu và bình đẳng. Nụ hôn cũng là lời chế nhạo đối với những kẻ nhân danh đủ thứ trên đời để có thể trưng trổ thứ quyền lực thô thiển. Nếu có một tôn giáo mà tôi theo đuổi, thì đó chính là thứ tôn giáo cho phép con người ta trao nhau những nụ hôn như thế. 
Tumblr media
Thật may mắn khi cuộc thanh trừng người Do Thái của Hitler đã chấm dứt, nhưng dường như cánh cửa địa ngục trần gian mà ông ta đã mở ra sẽ không bao giờ thực sự khép lại. Những sang chấn tâm thần, nỗi sợ hãi, sự ô nhục vẫn còn vương lại đâu đó sẽ được truyền lại bằng cách này hay cách khác cho các thế hệ tiếp theo như một màng sương không màu chứa đựng bên trong những bóng ma chực chờ đội mồ sống dậy. Một cách tự nhiên, nó sẽ  được điều chỉnh vào gene của con cái của những con bướm sống sót sau cuộc di cư vạn dặm, như Ocean Vuong đã viết trong cuốn tiểu thuyết của mình.
Định kiến là một bức tường dày. Cuộc chiến tranh nào cũng bắt đầu từ một ý nghĩ lệch lạc của một ai đó. Từ đó, máu và nước mắt sẽ tụ thành hồ và được chứa bên trong những bờ kênh tường dày kiên cố. 
Giữa muôn vàng cơ hội được sống như một ông hoàng, Oskar Schindler đã chọn cho mình một thế khó. Ông đã cầm đầu những công nhân Do Thái thoát ra cánh cổng địa ngục ở các trại tập trung.  
Tumblr media
Ai dám đứng lên cầm trên tay cây búa để đập nát định kiến của chính mình sẽ tạo nên phép màu nhân gian. Schindler đã làm được điều đó. Ông tự mua cho mình một tấm vé đến thiên đàng. Nhưng trước hết ông phải tự mình bước ra khỏi cái bậc cửa nơi ông đã đi vào (hay vô tình mở ra). Tự dưng tôi có cảm giác có lẽ ông đã nhận ra bên trên cánh cổng địa ngục đó ở phía bên này lại có một cái tên khác là “thiên đàng”. 
 Long hải, 08/05/2024
Nhân Trần
Tumblr media
P.S.
Trái ngược với các bài bình luận cho rằng trước khi "thức tỉnh" thì Schindler ban đầu chỉ là một tên tài phiệt Phát xít máu lạnh và trơ trẻn tự gán cho mình cái quyền thượng đẳng, tôi nhìn thấy một Oskar từ đầu bộ phim đã bị nuốt chửng bởi nỗi cô đơn và sự kinh tởm khi cố che dấu tính người để có thể tồn tại với thời cuộc. Tấm hình bên trên là khi ông đang ngồi tiệc tùng giữa giới tinh hoa tại Krakow, bạn nói xem ánh mắt đó có phải thuộc về một người đang tận hưởng say đắm không?
7 notes · View notes
kamona-art · 2 months
Text
Vài suy nghĩ cá nhân về chi tiết chạm chân lên cỏ trong arc public school
Gần đây khi đọc lại Black Butler thì mình có để ý nhiều chi tiết show don’t tell khá hay. Một trong số đó là cảnh chạm chân lên thảm cỏ (touch grass :)))) Việc chạm chân lên cỏ này tuy là một hành động rất bình thường ở bên ngoài, nhưng trong khuôn viên trường Weston thì nó lại là một đặc quyền chỉ những huynh trưởng (P4) mới được làm. Nó được coi trọng đến mức mà ai cũng tin chắc rằng bất kì một học sinh nào vi phạm sẽ bị phạt thích đáng (cảnh Ciel vi phạm khi mới vào trường). Ciel ngay chap tiếp theo cũng suýt nữa vi phạm nhưng cậu đã nhớ đến lời nhắc nhở.
Tumblr media Tumblr media
Và hành động này cũng là biểu tượng, là cột mốc, là truyền thống có thể được coi là thiêng liêng để đánh dấu việc một cá nhân trở thành huynh trưởng. Trong đoạn hồi tưởng, khi 4 người Bluewer, Redmond, Greenhill và Violet được vinh danh chức huynh trưởng ở sảnh, bọn họ đã không hạnh phúc bằng khi cùng nhau đặt chân lên thảm cỏ, và khung tranh ấy cũng thể hiện một tông màu diệu kì, có tính shoujo và lãng mạn hơn (gió lay hoa cỏ xào xạc), thậm chí Bluewer đã khóc ngay tại lúc ấy. Thế nên việc đặt chân lên thảm cỏ đối với người ngoài thì nom có vẻ bình thường nhưng đối với các học sinh trường Weston lại là một điều rất đáng ngưỡng mộ. Bằng cách này, tác giả đã gán ý nghĩa cho một hành động (bước chân lên cỏ = trở thành huynh trưởng mang trách nhiệm gánh vác truyền thống học viện).
Edward cũng là một học sinh trong trường và cậu cũng không ngoại lệ, cậu ngưỡng mộ, noi gương các huynh trưởng và mong muốn được trở thành một trong số họ. Nhưng niềm tin này đã sụp đổ khi mà sự thật vỡ lở và P4 cũ phải rời học viện, Edward đã mang một vẻ mặt cay đắng và thậm chí thất vọng khi đặt chân lên cỏ. 
Tumblr media
Về điểm này thì mình có 2 suy nghĩ. Thứ nhất là Edward đau buồn khi biết được các huynh trưởng mà mình ngưỡng mộ đã gần như bị tẩy não và đánh tráo khái niệm giữa việc giết người và thực thi công lý, cậu lo sợ mình cũng sẽ như vậy. Thứ hai là cậu cảm thấy bản thân việc bước chân lên thảm cỏ, cái đặc quyền của những người đứng đầu, không đáng mong đợi như trước nữa. Điều đó, theo cá nhân mình nghĩ, thể hiện việc cậu đã có cái nhìn rộng hơn, không chỉ gói gọn trong khuôn khổ nhà trường, không bị bó buộc bởi truyền thống như những học sinh còn lại.
Mà vốn dĩ việc bị tẩy não của các huynh trưởng cũ cũng nhiều phần là do niềm tin mù quáng vào tính truyền thống và lễ nghi của học viện. Mù quáng và cố chấp đến mức khi mà bản thân mình được giữ vai trò quan trọng, bọn họ đã thẳng tay giết người và coi đó là hành động cao đẹp nhằm giữ gìn truyền thống đáng quý. Ngoài Violet mình cảm thấy ít gì còn giữ lại một ít sự tỉnh táo thì cả 3 người còn lại đều bất chấp bao biện cho hành động sai trái của mình (ở đây mình hoàn toàn không bênh Derrick và đồng minh của hắn mà chỉ muốn bàn về niềm tin méo mó của P4). Vẻ mặt của Edward còn làm cho mình liên tưởng đến việc khi một cá nhân khi đã đạt tới một cột mốc quan trọng nào đó nhưng lại cảm thấy hóa ra điều này cũng không đặc biệt đến thế (maybe I'm delulu but is it a foreshadowing?)
Việc đi trên cỏ này lại một lần nữa được thể hiện khi Ciel quay về dinh thự và nhìn thấy những người hầu cùng đàn cừu xổng chuồng giẫm lên cỏ rất tự nhiên. Cậu đã phì cười và nói rằng thảm cỏ chỉ là thảm cỏ mà thôi. Hành động mà mọi học sinh của Weston coi trọng và ngưỡng mộ thực chất chỉ là một việc quá đỗi bình thường ở thế giới bên ngoài, nó chỉ mang ý nghĩa đặc biệt khi được học viện gán cho cái ý nghĩa đó. 
Tumblr media
Điều này đã cho mình một suy nghĩ là cái chức huynh trưởng và trách nhiệm bảo vệ truyền thống và lễ nghi phép tắc đầy tự hào của học viện Weston có thật sự quan trọng đến như thế không. Hay những thứ đó chỉ mang tính biểu tượng bên ngoài, còn giá trị cốt lõi thì lại đơn giản hơn rất nhiều?
Cái tên hay danh hiệu cũng chính là điểm nhấn xuyên suốt của bộ truyện Kuroshitsuji. Ciel Phantomhive mang cái tên đầy tội lỗi và trách nhiệm của người anh trai mà sống đúng với danh phận Bá Tước Bóng Đêm, Con Chó Canh Cửa Của Nữ Hoàng (The Queen’s Watchdog) nhằm mục đích trả thù. Sebastian từ một con quỷ không là ai được Ciel Phantomhive trao cho cái tên và trở thành Sebastian người quản gia. Sieglinde Sullivan mang danh Phù Thủy Ngọc Lục Bảo (Emerald Witch) mà không ngừng làm tròn trách nhiệm giữ gìn bình an cho ngôi làng. Và còn nhiều trường hợp khác như Agni, những biệt danh của đoàn xiếc Noah’s Ark Circus, hay hình tượng một người phụ nữ hiền dịu mà Lizzy luôn hướng tới.
Vậy cần điều gì để đánh giá và hiểu về một con người? Là cái danh mà người đó mang theo, hay là suy nghĩ, hành động, và những gì người đó làm cho chính cái danh đó? Điều mình để ý nữa chính là chi tiết chiếc nhẫn gia tộc Phantomhive và cách mà R!Ciel coi nó là biểu tượng cho người đứng đầu gia tộc. Nó làm mình nhớ tới tầm những chương đầu tiên lúc mà Lizzy quẳng đi chiếc nhẫn thì Ciel đã tự tin mà nói rằng dù không có nó thì cậu vẫn là người đứng đầu gia tộc, là Bá Tước Ciel Phantomhive. Yana từng bảo cô để hint foreshadowing khá nhiều làm mình suy nghĩ không biết đây có phải là một hint cho diễn biến sau này hay không.
4 notes · View notes
noithatnamcuong · 8 months
Text
Gỗ Thông trong Nghệ Thuật Nội Thất: Bàn Trà Như Ngọn Cờ Của Phong Cách Tinh Khôi
Tumblr media
Trong thế giới của nghệ thuật nội thất, gỗ thông đang trở thành nguồn cảm hứng không ngừng cho những kiệt tác đẳng cấp và tinh tế. Trong bài viết này, chúng ta sẽ tập trung khám phá sức mạnh của gỗ thông qua một chiếc bàn trà, không chỉ là một sản phẩm, mà còn là ngọn cờ của phong cách tinh khôi.
Vẻ Đẹp Tự Nhiên: Gỗ thông tự nhiên mang đến vẻ đẹp ấn tượng với đường vân mảnh, màu sắc ấm áp và đồng đều. Những đặc tính tự nhiên này tạo nên bản sắc riêng, làm cho chiếc bàn trà trở thành một tác phẩm nghệ thuật sống động và tinh tế.
Kết Cấu Đa Dạng: Gỗ thông không chỉ đẹp mà còn linh hoạt về kết cấu, từ đồng đều và mịn màng đến đậm đặc và có độ nổi bật. Những đặc điểm này cho phép nhà thiết kế tạo ra những bàn trà với hình dạng và kiểu dáng đa dạng, phục vụ nhu cầu và phong cách khác nhau.
Sự Bền Bỉ và Ổn Định: Gỗ thông nổi tiếng với độ bền và ổn định cao, làm cho chiếc bàn trà trở nên lâu bền và thích hợp cho việc sử dụng hàng ngày. Sự chắc chắn của gỗ thông càng làm tăng thêm giá trị của nó trong nghệ thuật nội thất.
Tích Hợp Với Mọi Phong Cách: Khả năng tích hợp với mọi phong cách là một trong những đặc tính tuyệt vời của gỗ thông. Cho dù bạn ưa chuộng phong cách hiện đại, truyền thống, hay vintage, chiếc bàn trà từ gỗ thông vẫn có thể hòa mình một cách tự nhiên và tinh tế.
Tinh Tế Trong Chi Tiết: Gỗ thông không chỉ là về bề mặt mịn màng, mà còn về sự tinh tế trong từng chi tiết. Những đường nét tinh xảo, các chi tiết chạm khắc hay cách xử lý tỉ mỉ trên bề mặt gỗ thông tạo ra sự sang trọng và đẳng cấp cho chiếc bàn trà.
Bảo Vệ Môi Trường: Sự lựa chọn gỗ thông không chỉ là sự chọn lựa về mỹ quan, mà còn là sự chăm sóc đối với môi trường. Gỗ thông là nguồn nguyên liệu tái tạo, đồng thời việc sử dụng nó trong nghệ thuật nội thất góp phần vào việc bảo vệ và duy trì sự cân bằng của hệ sinh thái.
Với sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp tự nhiên, tính ổn định và tính tinh tế, chiếc bàn trà từ gỗ thông trở thành biểu tượng của phong cách tinh khôi trong nghệ thuật nội thất. Không chỉ là nơi để đặt đồ uống, nó còn là biểu tượng của sự tinh tế và lòng tôn trọng với vẻ đẹp tự nhiên.
Xem chi tiết tại: https://noithatnamcuong.vn/ban-tra-phong-cach-don-gian-hien-dai-bt0247/
Tham khảo thêm: https://noithatnamcuong.vn/
noithatnamcuongvn
HomeDecor
TrangTríNhà
InteriorDesign
ThiếtKếNộiThất
kientrucnamcuong
kientrucnamcuongvn
LivingRoomStyle
KhôngGianẤmCúng
FurnitureGoals
LivingRoomInspo
HomeStyle
PhongCáchNhà
HomeInteriors
NộiThấtNhàĐẹp
DesignInspiration
SángTạoThiếtKế
LivingRoomGoals
11 notes · View notes
tamthoitiet · 1 month
Text
Đánh giá súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không?
Fluke 561 là một trong những dòng súng đo nhiệt độ nổi tiếng của thương hiệu Fluke. Vậy súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không?  Mua máy đo nhiệt độ nhiệt độ Fluke 561 ở đâu chính hãng, giá tốt? Cùng tìm kiếm câu trả lời trong bài viết này nhé. 
Súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không?
Để biết súng đo nhiệt Fluke 561 có tốt không, chúng ta cần đánh giá dựa vào 2 yếu tố sau: 
Đánh giá thiết kế Fluke 561 
Súng đo nhiệt độ hồng ngoại Fluke 561 có kích thước nhỏ gọn, phần tay cầm được thiết kế phù hợp nhiều đối tượng người dùng, dễ sử dụng và rất tiện lợi. Fluke 561 có 2 màu sắc cơ bàn: màu vàng và đen khá nổi bật, độ thẩm mỹ cao. Súng bắn nhiệt độ Fluke này được trang bị tính năng chống bụi và chịu nước tốt, chống chịu được va đập mạnh. 
Fluke 561 là máy đo nhiệt độ Fluke có khả năng đo nhiêt độ từ 40 đến +550 độ C (40 đến +1022 độ F) với độ chính xác + hoặc 1 độ C (+ hoặc 2 độ F) cho cảm biến hồng ngoại và độ chính xác + hoặc 2 độ C (+ hoặc 4 độ F) cho cặp nhiệt điện. 
Đánh giá tính năng
Súng đo nhiệt Fluke 561 được người dùng biết đến với tính năng nổi bật là cảm biến nhiệt độ có khả năng thực hiện các phép đo quá nhiệt cùng nhiệt độ môi trường khác thường tiếp xúc với các điểm đo. Hơn nữa, thiết bị đo nhiệt độ này còn được trang bị một số tính năng nổi bật khác như đi���u chỉnh độ phát xạ dễ dàng (Lo, Med, Hi) để đo ống và các vật liệu sáng bóng, chức năng MIN, MAX và DIF xác định nhanh chóng các sự cố.
Sở hữu các tính năng trên, Fluke 561 là dụng cụ đo nhiệt độ được nhiều người dùng tin tưởng sử dụng trong một số lĩnh vực như do nhiệt độ trong máy biến áp, động cơ, máy bơm, bảng, máy cắt, máy nén khí, ống dẫn, đường ống dẫn hơi, van và các lỗ thông hơi ở khu vực khó tiếp cận để sửa chữa và bảo trì.
Có nên mua súng đo nhiệt Fluke 561 không? 
Hiện nay, máy đo nhiệt độ Fluke 561 nằm ở phân khúc giá tầm trung nhưng vẫn sở hữu nhiều tính năng nổi bật, đáng được sử dụng. Tại THB Việt Nam, giá súng bắn nhiệt độ Fluke 561 là 7.400.000 VNĐ (Chưa gồm VAT). Tuy nhiên, giá bán máy đo nhiệt độ này có thể thay đổi theo tình hình thị trường. Với thiết kế và tính năng nổi bật trên, súng đo nhiệt Fluke 561 chắc chắn sẽ đáp ứng được nhu cầu của người dùng.
Ngoài thiết bị đo này, người dùng có thể tham khảo một số dòng súng đo nhiệt độ hồng ngoại khác của thương hiệu Fluke như Fluke 59 Max, Fluke 62 Max, Fluke 63, Fluke 572-2, Fluke 64 Max,... Những sản phẩm này đều đang được bán chạy và nhận được sự đánh giá cao của nhiều người dùng. 
Xem thêm: Review một số máy đo nhiệt độ, độ ẩm không khí chính hãng chất lượng tốt nhất
Địa chỉ mua máy đo nhiệt độ Fluke 561 giá tốt, chính hãng
THB Việt Nam là một trong những địa chỉ chuyên cung cấp các sản phẩm máy đo nhiệt độ chính hãng tại Việt Nam. Vì thế, người dùng có thể tham khảo mua máy đo nhiệt độ bằng tia hồng ngoại Fluke 561 tại đây. Bên cạnh sản phẩm của hãng Fluke, THB Việt Nam còn cung cấp, phân phối máy đo nhiệt độ của nhiều thương hiệu nổi tiếng trên thế giới như Hioki, Total Meter, Bosch, Testo. 
Khi mua các thiết bị đo nhiệt độ tại Việt Nam, người dùng hoàn toàn có thể tin tưởng về chất lượng sản phẩm và dịch vụ tại đây. Với hơn 10 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực này, THB Việt Nam cam kết mang đến những trải nghiệm tuyệt vời nhất cho người dùng. 
Trên đây là bài viết đánh giá súng bắn nhiệt độ Fluke 561 có tốt không, hy vọng đã giúp bạn có thêm thông tin cần thiết. Để mua súng đo nhiệt Fluke 561 chính hãng tại THB Việt Nam, quý khách nhanh chóng liên hệ với chúng tôi qua HOTLINE: HN: 0904810817 – HCM: 0979244335 hoặc truy cập website: maydochuyendung.com, thbvietnam.com ngay hôm nay nhé. 
2 notes · View notes
nov-anhy · 1 year
Text
22/08/22
rốt cuộc em cũng có can đảm công khai với thế giới rằng em đang hạnh phúc rồi, ha?
dường như em đang hạnh phúc nhiều lắm, nên mới muốn cho tôi biết nữa.
em biết tôi vẫn luôn dõi theo em mà. luôn mong em có được niềm vui và sự yêu thương như em xứng đáng được có.
vốn dĩ tôi không là người thật sự cố gắng để ở bên em, là người phù hợp cũng không phải.
cứ như đoạn đường đã từng ở cạnh nhau ấy là em đến để dạy tôi nhiều điều thì đúng hơn, cho tôi nhiều thứ, và cũng lấy đi rất nhiều.
tôi xách theo hành lý kí ức của mình để rời đi và sống bằng một con mắt khác. nhìn vào cuộc đời chỉ thấy khô khan và trống rỗng, dường như màu hồng đang không dành cho tôi nữa.
đứng giữa ngã ba đường không biết nên quên hết về em như em chưa từng tồn tại và những gì em để lại chưa từng hằn lên mình, hay là cố gắng chấp nhận hết thảy những gì đã có và bước tiếp với hàng nghìn vết sẹo ngổn ngang cùng những ý niệm về hạnh phúc dần méo mó.
hay dù là tôi giả mù, thì vết thương vẫn chi chít ấy người khác vẫn nhìn thấy được?
giả ngờ nghệch không để tâm gì để sống yên bình nhưng cuối ngày lại trống rỗng. thấy thời gian chạy dài qua trước mắt còn mình vẫn nằm đó chờ phép màu xảy đến, như là đột nhiên rất yêu đời và yêu người vậy, có thể yêu mọi thứ như lần đầu biết yêu.
trong đầu tôi nỗi nhớ về em vẫn hiện hữu vài lúc, nhưng mà không để nó làm đau mình nữa. thắc mắc về em cũng thưa thớt lắm vì dạo gần đây tôi chẳng tập trung vào gì được cả. không tập trung làm được bất kì gì, nên nhớ về em thì càng không muốn.
chắc có lẽ như em cũng biết, thương em cũng không dám nữa rồi.
nên là, nếu giờ có người ở bên bầu bạn, yêu thương em và lắp đầy những khoảng trống ngổn ngang của các mối quan hệ xung quanh em và trái tim em, thì người quan trọng ấy chắc đã làm em cảm động và rung động nhiều ha. tôi biết người đó không phải thay thế gì cả, chỉ là một người khác yêu em và được em yêu. và có thể làm em hạnh phúc như những gì tôi thầm mong.
em có những giá trị tốt đẹp lắm, nên lúc em hoài nghi về bản thân tôi thật sự rất không muốn. em tốt đẹp đến độ, gặp ai tôi cũng nghiễm nhiên so sánh họ với em, và họ mãi không đủ với tôi như em đã từng.
chỉ có một điều em không tốt, là không đáp lại tôi lúc tôi khẩn cầu được yêu em nhất mà chỉ để tâm lúc tôi rời đi.
cũng vì vậy, tôi biết em sẽ dành cho người sau tốt đẹp hơn mình, vì lúc em cất dọn hành lý về tôi, em cũng thao thức rất nhiều ngày mà, phải không? chắc chắn những trăn trở đó em biết sẽ yêu đúng hơn vào lần sau. chứ không phải cho tôi nữa.
cảm ơn và xin lỗi em vì cũng đã làm em tổn thương. đã không biết liệu cách mà tôi bỏ đi đã làm em bao ngày khổ sở, nhưng chỉ biết đó là cách duy nhất làm em mau từ bỏ.
biện minh cũng được, nhưng mà em đã làm rất tốt rồi, cả việc từ bỏ tôi cũng vậy.
thành tâm mong em hạnh phúc là ý niệm tôi phải ôm lấy cuối cùng để không khắc khoải về em và những gì đã qua nữa.
pé pi phải thật hạnh phúc nhé.
12 notes · View notes
higee293 · 6 months
Text
Những ngày hạ vắng thưa người lái xe trên phố cũ quận 2, lưng áo người đầy mồ hôi dấp dính vì mùa nắng này là mùa oi mùa gắt. Nhịp độ đều đều của thời tiết Sài Gòn thi thoảng cũng bị trêu ngươi bởi một vài biến tấu. Mà bạn nữ sau lưng làm bộ không để ý, cũng chỉ cười, tim rộn ràng khấp khởi vì lâu lắm mới gặp lại người xưa. Tóc bạn đen, váy bạn dài, giày gót cao đặt gọn lên gạt chân xe.
Nghe bạn kể chuyện, một cú ngoặt chẳng ai ngờ tới. Người hỏi sao bạn không theo mối cũ, chứ bốn năm hẹn hò, đầu năm còn hân hoan dạm ngõ, nói tan là tan, không hợp rồi hết chuyện hết duyên.
Bạn kể gọn gàng, mấy câu là xong một đoạn tình, xâu chuỗi lại rồi chẳng ai biết nói thêm gì. Bạn và Trình quen nhau độ 20,21, quen thời sinh viên ngây dại chập chững vào đời, dăm ba câu tin nhắn trên mạng xã hội, cũng không ai mở lời, cứ vậy mà bên nhau. Thời đại này người ta xem câu tỏ tình là tích cũ chuyện xưa, trăm lời ngọt nhạt không thể thốt ra nổi một câu bắt đầu. Thứ sến sẩm đấy quý như vàng, nó hiếm, nó lạ và vô giá. Bạn ngổ ngáo, bụi bặm, quen rong ruổi theo đuổi một nỗi đam mê bất tận của việc đi và khám phá. Trong bạn đau đáu một thế giới lạ lùng đầy bí ẩn. Một nụ hôn phớt với Nguyên trên tầng thượng đã từng mang dập dìu những cảm xúc rạo rực giờ đây chỉ còn tiếng ong ong của tasks, deadline và những nỗi sợ hãi của sự mất định hướng và tự do khi bắt đầu phải đi vào khuôn phép. Mỗi ngày vật vã một cuộc chơi mới.
Trình - như cái tên mạnh mẽ của anh. Lạnh lùng và nguyên tắc, như cỗ máy đều đều đang độ cống hiến. Anh kiến trúc sư tương lai giỏi giang và tỉ mẩn, yêu cầu cao với chuẩn sống và cuộc đời. Bạn là ngoại lệ, cũng là điều duy nhất anh dành một chỗ cho sự lộn xộn thiếu nề nếp bước vào thế giới của mình. Thỉnh thoảng bạn sẽ nghĩ, tại sao Trình lại chấp nhận một người phụ nữ hỗn loạn như thế này song hành, nhưng suy nghĩ chỉ vừa thoáng qua, lập tức đã bị vùi dập bởi những cơn gió lốc thương trường bạn cho là quan trọng, dù về quy mô, bạn biết thừa là chưa thấm vào đâu. Những bài học lý thuyết, những kinh nghiệm vỡ lòng, nhưng hơn thua thiệt hơn của thực tế sẽ làm bạn chuyến choáng trong cơn say thất bại và chiến thắng, một lúc lơ đãng... có thể đánh mất bản thân.
Lần bạn đi ngắm biển xa, bạn gọi anh thông báo một tiếng khi đã ngồi trước đêm đen của một thành phố khác. Anh hỏi bạn đâu, bạn đã đi đâu mất rồi. Bạn cười khùng bảo anh đừng lo, chuyến công tác ngắn ngày, bạn sẽ về sớm, rủ anh đi ăn đêm Sài Gòn bù đắp. Chọn quán ngon nhất bạn search tìm trên tiktok, hi vọng thuật toán của cái hệ thống đấy sẽ tìm được gì hay ho. Nhiều lần bạn vui phát điên vì tìm được chỗ hợp ý Trình, nhiều lần buồn phát khóc vì rõ ràng là không có kế hoạch tốt sẽ dễ để anh phải chịu đựng mớ dở hơi cám lợn nào cùng mình. Bạn thấy tội lỗi. Bạn đã hi vọng mình có thể làm tốt hơn. Bạn cố đổ lỗi cho sự thiếu chuẩn bị bằng việc dỗi ngược lại để anh có thể dỗ dành.
Đầu năm, Trình lên kế hoạch thưa chuyện mẹ cha, đón bạn về nhà. Bạn ngúng nguẩy trong vui sướng dù kế hoạch là dời ngày cưới 2 năm sau ngày dạm hỏi (bạn đòi anh thế), phải là nhẫn sang nhất, đắt đỏ nhất vì đấy có thể là thứ trang sức lấp lánh nhất bạn vì anh mà muốn đeo cả đời này. Mỗi một món đồ bạn chọn mang theo trên người, đều là những đoạn thời gian đẹp nhất bạn muốn giữ lại cho riêng mình (hoặc chia sẻ với anh, nếu anh muốn).
Một ngày nọ, đôi mắt bạn phải thấy những điều không nên thấy, bạn ước bạn có thể giả vờ như không biết rồi tiếp tục bên Trình như đã từng. Bạn đã thấy suối tóc bồng bềnh, bạn đã thấy dịu dàng, nhỏ nhẹ và tinh tế. Bạn thấy sự quy củ và khuôn phép. Bạn thấy sức sống tràn đầy và đảm đang nữ tính. Sự ngọt ngào bên kia nhấn chìm bạn trong biển cả tối đen lợt lạt của màu biển đêm. Thì ra Trình - hay mọi người đàn ông khác trên đời này (mà bạn cũng không quan tâm lắm) đều yêu thích một nàng thơ. Bạn đã không biết. Hoặc bạn ước vậy.
Trước cánh cổng quen thuộc, bạn đứng ở góc xa, ngơ ngẩn. Hoa giấy bay lả tả. Thật lạ, sao không phải hôn phớt. Say đắm và lãng mạn hơn bất kỳ cảnh phim nào mà bạn từng xem. Đường về nhà bạn tự dưng xa quá, trăng đêm nay sáng tỏ, bóng đèn đường nổi trôi nhập nhoạng trong cái cúi gằm, nước đọng nhoè nhoẹt ướt đôi mắt một người si.
Đêm dài, dài ơi là dài....
Bạn cũng nhớ lắm, mà bạn giỏi im, trong khắc khoải của những đêm mộng mị, những câu chuyện, những bộ phim mới, công việc mới kéo bạn tìm kiếm một chốn khuây khoả trốn qua thực tại. Bạn không trách móc câu nào, không gọi gì lại, chỉ thấy thương Trình. Bấy nhiêu lâu nhỉ, anh đã phải chịu đựng bấy nhiêu lâu rồi.
Người nói muốn ôm lấy bạn một cái, bụi đường Sài Gòn cũng đang làm mắt người đỏ hoe, mà phải tội đang lái xe lưu thông trên đường lớn, thôi ráng tí tới quán cafe, gọi ly bạc xỉu rồi người kiếm cớ ôm ấp an ủi bạn, chả mấy khi.
Rồi sao, bây giờ phải làm sao? Người hỏi. Chẳng sao cả, cứ vậy thôi, cuộc chơi còn dài, player 2 không còn nữa thì thôi vậy. Cũng không hẳn, trước giờ Trình cũng chỉ để máy treo, anh bảo nhìn bạn chơi thôi cũng đủ vui cho cả hai rồi.
Người nhích ra đằng sau xe một chút, tấm lưng rộng đủ chở che một trái tim im lìm, không còn nhảy nhót loạn lên như lần gần nhất người gặp. Đầu bạn tựa giữa hõm lưng người, lưng bạn còng xuống, khe khẽ run cả đoạn đường.
3 notes · View notes
hthuongth · 2 years
Text
Tumblr media
NHỮNG CÂU THOẠI ẤN TƯỢNG TRONG THE GLORY (P1) - BIÊN KỊCH KIM EUN SOOK:
1. Biết chứ, Yeon Jin? Rằng con gái cậu thích nhìn thế giới với góc nhìn lộn ngược ấy? Có phải vì khi thế giới lộn ngược, người ta sẽ hiểu cậu cho dù cậu nhầm lẫn mọi màu sắc?
2. Ai gây thương tích cho người khác thế nào phải chịu phạt bằng thương tích thế ấy. Mắt đền mắt, răng đền răng, xương đền xương. Gây thương tích nào đền thương tích ấy. Không biết nữa. Tôi thấy thế có vẻ quá công bằng với tôi.
3. Biết cái hay khi không có đức tin là gì chứ, Seong Hee? Em biết mình sẽ đi đâu khi em chết. Địa ngục. Nếu trước sau gì tôi cũng phải xuống địa ngục, thì dù là người tốt hay kẻ xấu, tôi cũng sẽ theo nhịp một hai.
4. Tôi hy vọng cậu còn muốn xem tôi nhảy, Yeon Jin à. Nhưng tôi e đó sẽ là điệu múa của đao phủ.
5. Chúc mừng đám cưới, Yeon Jin. Thật lòng đó. Xin lỗi vì đã không mang tiền mừng đến đám cưới cậu. Có sao đâu. Đám cưới đâu phải sự kiện trọng đại duy nhất trong đời, cậu biết mà.
6. Tôi đã nghĩ hơn trăm cái tên cho đứa con sắp ra đời vào mùa thu năm đó của cậu. Tôi thậm chí đã nâng ly chúc mừng, cho sự mục nát về sau của tôi và sự hủy hoại sau cùng của cậu.
7. Đã có thời, tôi nghĩ thế này. "Nếu có ai đó, hay bất cứ thứ gì đó, đã cố giúp tôi thì sao?". Có thể là một người bạn, hoặc một vị thần. Có thể là cả thời tiết. Nếu không thì, một vũ khí sắc bén.
8. Khi người ta đang ấm áp, sẽ chả nhận ra bên ngoài lạnh thế nào.
9. Yeon Jin à, đôi khi tôi tự hỏi. Sự đoàn kết giữa nạn nhân và sự đoàn kết giữa thủ phạm. Cái nào vững chắc hơn nhỉ?
Tumblr media
10. Từ giờ trở đi, mỗi ngày sẽ là một cơn ác mộng. Chúng sẽ đầy khiêu khích và kinh hãi. Cậu không thể cản tôi hay làm tôi biến mất. Tôi dự định sẽ trở thành một tin đồn rất xưa cũ của cậu, Yeon Jin à.
11. Đôi chân hăm hở làm đau người khác của cậu và những bàn chân đi cạnh. Đôi môi cười nhạo bất hạnh của người khác và những đôi môi cười cùng cậu. Đôi mắt quỷ quyệt đó và cả những ánh mắt nhìn chúng đầy trìu mến. Bàn tay chế nhạo, huỷ hoại người kh��c của cậu và những bàn tay giữ nó. Và cả, tâm hồn vui vẻ trong từng khoảnh khắc đó của cậu. Tôi dự định sẽ đi xa đến mức đó đấy, Yeon Jin à.
12. Sẽ không có sự tha thứ nào, nên là... cũng sẽ không có vinh quang đâu.
13. Tôi ước ngày nào đó, tôi có thể quên được tên cậu và khuôn mặt của cậu. Để khi vô tình gặp cậu ở đâu đó, tôi sẽ tự hỏi: "Cô ấy là ai ấy nhỉ?". Tôi đã hy vọng rằng tôi sẽ không bao giờ nhớ nổi cậu. Thật kinh khủng nếu cậu nghĩ kỹ về nó, phải không? Rằng thế giới của tôi toàn bộ là về cậu. Và vì thế giới của tôi là về cậu, nên thế giới mà con gái cậu sẽ sống toàn bộ sẽ là về tôi. Tôi sẽ sống với sự oán giận khủng khiếp mà cô bé phải chịu, cái giá cho sự trả thù của tôi.
14. Khi chơi cờ vây, cậu thể hiện ham muốn của mình trong thầm lặng. Cậu dụ dỗ và bị quyến rũ. Hai con người lột trần lẫn nhau. Và nếu đối thủ không đáp trả, vậy thì... nó chỉ là một ván cờ vây.
15. Có những khoảnh khắc khi cậu có cảm tình với ai đó, nhưng cậu không được phép thích. Nếu những lúc đó tức là ta đang sống, thì cậu nghĩ tôi đã sống được bao nhiêu ngày rồi, Yeon Jin?
16. Nhưng tiền bối à, tôi không tìm một hoàng tử. Tôi không cần hoàng tử, mà là một đao phủ sẽ cùng tôi múa điệu múa đao phủ cơ.
17. Tôi đã từng tin vào các vị thần trên đời này. Tôi quỳ xuống và cầu nguyện trước những vị thần đã ruồng bỏ tôi, như bệnh nhân vô phương cứu chữa, lết khắp nước với một tia hy vọng. Tôi tự hỏi giờ cậu đang ở đâu và cậu đang cầu nguyện điều gì. Cuối cùng tôi nhận ra rằng thần linh không tồn tại. Thần chỉ giả vờ tồn tại thôi. Nên cậu liệu mà cầu nguyện với tôi đi, Yeon Jin à. Vì sự cứu rỗi của cậu phụ thuộc vào tôi.
18. Tôi đã bị huỷ hoại hoàn toàn, chẳng còn tí phẩm giá nào. Nên hãy quay về đi. Tôi muốn trung thành với cơn giận và sự xấu xa của tôi.
- Tổng hợp: hthuongth tumblr.
26 notes · View notes
tapnhan · 5 months
Text
Tumblr media
FOR ALL THE TEA IN CHINA - SARAH ROSE
Lâu lâu mới lại trồi lên. Cuốn này kể chuyện lịch sử mấy thế kỷ trước, thời mà người ta còn đi lại bằng thuyền buồm, Anh & Trung Hoa vẫn còn là đế quốc ngồi gây nghiện cho nhau bên thì thông qua nha phiến bên thì qua … trà. Trà lần đầu được giới thiệu ở Anh quốc vào những năm 1600 như là 1 phần của hồi môn của công chúa Bồ Đào Nha, Catherine của Braganza khi cô được gả cho vua Charles II. Được xem như 1 loại xa xỉ phẩm nhập khẩu từ Viễn Đông xa xôi uống vào vừa để thể hiện đẳng cấp mà lại còn vừa miệng ở cái thời tiết vừa lạnh vừa mưa suốt ngày tại Anh nên là càng ngày trà càng được phổ biến rộng rãi. Trà lại vừa nhẹ vừa bảo quản được lâu, rất phù hợp với việc di chuyển hàng tháng trời trên hải trình nên càng được nhà buôn tích cực thúc đẩy tiêu thụ. Dân tình ham uống trà vô độ, đến giữa thế kỷ 18 lượng tiêu thụ trà tại Anh còn nhiều hơn cả bia. Tương truyền cứ 1/10 bảng chính quyền thu được là đến từ riêng thuế nhập khẩu và bán trà không là đủ biết người Anh thời đó đưa trà lên hàng thức uống quốc dân như nào rồi.
Trong khi đó Trung Quốc thời đó vốn là xã hội nông nghiệp tự túc nên là ko có nhu cầu với hàng hoá của châu Âu, bán gì dân Tàu cũng ko chuộng. Công ty Đông Ấn thời ấy đang được hưởng vị thế độc quyền trên đường giao thương Trung-Anh vò đầu bứt tai mãi ko biết buôn gì để lấy tiền mua trà thoả mãn cơn khát tại nhà. May cái lúc ấy mới giành được quyền kiểm soát Ấn Độ, kế thừa lại ngay ngành công nghiệp thuốc phiện từ Đế chế Mughal đang suy tàn, nhanh trí tuồn lậu mặt hàng này sang TQ bán ngay đặng lấy bạc cân bằng lại cán cân thương mại. Mấy trăm năm trời buôn bán đang ngon trớn đếm tiền mỏi tay tự nhiên đến ngày triều Thanh thấy dân tình nghiệp ngập dữ quá cả ngày suốt ngày bay lak, quốc kế dân sinh khó khăn nên là mạnh tay hẳn trong việc cấm hút chích, ngăn chận việc nhập lậu thuốc phiện từ nước ngoài.
Anh Quốc lúc ấy mới tả hoả là thâm hụt nguồn thu thế này thì tiền đâu mà mua trà bây giờ. Nên là một mặt kéo ngay hạm đội Hải quân hùng hậu sang “ngoại giao” pháo hạm, oánh cho quân TQ chạy tụt qu���n. Triều Thanh thua cuộc buộc phải ký Hiệp ước Nam Kinh nhượng tại Hồng Kong cho người Anh toàn quyền sử dụng cũng như cho phép các thương nhân nước ngoài được quyền giao thương và cư trú từ 1 cảng duy nhất trước giờ ở Quảng Châu lên 5 cảng mậu dịch mới để tha hồ buôn bán. Bên cạnh đó chính phủ Anh cũng lên kế hoạch tự trồng và sản xuất trà để ko bị phụ thuộc vào nguồn hàng trà đến từ TQ nữa. Vốn thấy rặng Himalaya ở Ấn Độ cho có núi cao án ngữ, đất đai thì màu mỡ trưa có sương, sáng sớm còn có giá vừa có thể cung cấp nước cũng như bảo vệ cây chè khỏi nắng gắt mặt trời vừa giúp làm ngọt lá trà làm hương vị đậm đà tinh tế hơn. Tựu chung thời tiết rất giống với những vùng trồng trà nổi tiếng của TQ.
Trước đó Anh cũng đã thử nghiệm tự trồng trà ở đất Ấn rồi với lá trà bản địa ở tỉnh Assam. Vị trà Assam chát, uống ko thanh, ko thể sử dụng mà sản xuất ra mặt hàng chất lượng cao được (ngay cả hiện tại trà Assam cũng ko được xem là dòng trà cao cấp mà thường chủ yếu dùng để pha ra các loại blend khác). Mặc dù giống trà được trồng thử nghiệm số lượng nhỏ ở Himalaya trước đó cũng là giống trà được nhập chính từ nguồn TQ nhưng do chỉ được nhập trộm từ cảng Quảng Đông nơi duy nhất người Anh được phép lai vãng trước chiến tranh nha phiến lần thứ 1 nên chất lượng ko được tốt. Vậy nên là cần phải có giống tốt nhất cũng như phương thức sản xuất chuẩn chỉnh cũng kinh nghiệm đến từ chính người TQ. Mà những cái này trước giờ Trung Quốc giữ như giữ của chắc chắn ko thể nào lấy được từ con đường ngoại giao bình thường được. Thôi hỏi ko nói thì ta tự đi … chôm. Công ty Đông Ấn đã tiến hành phái cử Robert Fortune - thợ săn cây kiêm nhà thực vật học người Scotland thực hiện nhiệm vụ thời nay có thể xem như là 1 loại gián điệp kinh tế thâm nhập vào sâu bên trong nội địa TQ, tới những khu vực trồng trà nổi tiếng vốn vẫn bị cấm chỉ với người nước ngoài và mang về giống trà xanh tốt nhất  cũng như phương thức sản xuất bí truyền để về tự thử nghiệm lại tại Ấn Độ.
Cuốn này hơn 300 trang non-fiction nhưng do được cô nhà báo tổng hợp viết lại nên rất là bánh cuốn. Đọc hiểu được nỗi khổ của cái thời đi phượt mà ko biết tiếng, hiểm hoạ vây quanh từ bệnh tật đến cướp biển, sơn tặc, đến thuê nhân viên làm phiên dịch kiêm bảo kê mà còn bị tụi phản chủ này nó lừa rồi có lúc bị bỏ rơi thiếu tý nữa là ko còn mạng trở về. Để kiếm được cây giống trà xanh và trà đen (TQ gọi là hồng trà) cũng như giải được những câu đố về việc sản xuất trà trước giờ vẫn được giới trí thức phương Tây thần thoại hoá (vì TQ đóng cửa mà có biết thông tin gì đâu. Noại giao xin xỏ uy hiếp bao nhiêu năm trời TQ nhất quyết ko chịu share trà thế sản xuất như nào, được trồng ở đâu. Tên gì mà toàn Long Đỉnh, Bích La Xuân, Thiết Quan Âm … chả hiểu liên quan gì đến nhau)
Thực ra 2 loại này đều từ 1 loại cây nhưng chỉ có cách chế biến khác nhau thôi.) thì Fortune đi lần lượt tới khu trồng trà xanh ở Chiết Giang, An Huy sau đó đi về mạn núi Vũ Di, Phúc Kiến. Việc đi về vùng trà xanh thì dễ dàng hơn chỉ cần xuôi dòng Dương Tử là có thể đến được. Riêng trà đen là loại được chuộng ở Anh quốc hơn thì do loại này chủ yếu trồng sâu trong núi, tít bên trong nội địa vốn là khu vực người nước ngoài trước giờ bị cấm cửa. Từ Thượng Hải để đến được biên giới giữa tỉnh Phúc Kiến và tỉnh Giang Tây gần được khu vực này cũng phải đi đường bộ mất 3 tháng vô cùng gian khổ. Cũng may là mấy tộc Trung Quốc mạn phương Bắc có những người có nét rất Tây, Fortune cạo đầu để đuôi sam rồi bận đồ Trung Quốc vào mặc dù cũng có nổi bật hơn bình thường nhưng vẫn xem như trà trộn được nên là công tác này mặc dù có nhiều khó khăn nhưng SPOILER (thực ra ai cũng biết: )) đã thành công vận chuyển một lượng lớn hạt giống trà cũng như các thiết bị vật tư cần thiết được sử dụng tại các xưởng của TQ. Việc trồng thử nghiệm ở Ấn Độ  và sau này ở khác thuộc địa trồng trà khác như Sri Lanka …đã thành công rực rỡ.
Do trà được trồng tại các khu thuộc địa này được điều chỉnh để phù hợp với khẩu vị phương Tây hơn (hồi trước lúc chưa trồng được ng Anh chỉ mua được trà hạng thấp từ TQ thôi, song song với việc ngành công nghiệp làm được ở thuộc địa châu Mỹ phát triển nên trà Anh chuộng bỏ đường để uống nên sẽ sử dụng những loại trà có vị chát hơn) nên riêng về mảng trà đen thì sau này được đánh giá là vượt hẳn trà Tàu về mặt chất lượng, số lượng cũng như giá cả. Trong khi đó ở TQ trà là uống trơn ko ko bỏ đường hay pha lẫn bất cứ thứ gì nhưng vẫn vô cùng ngọt và thơm, đặc biệt là trà xanh, trà hoa TQ vẫn là ở một đẳng cấp riêng khó nơi nào có thể sánh bằng.
Nói đúng chủ đề yêu thích nên hơi dài nhưng lâu rồi mới đọc được quyển lôi cuốn và đọc trôi như vậy nên đặc biệt với những bạn nào mê trà nói chung rất recommend cuốn này.
3 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
Tumblr media
Giới thiệu nội dung : Tình cảm hiện đại
Tác giả : Cảnh Qua (Hoàn chính văn)
Dịch giả : Vũ Thu Hoài
Vắn tắt : Tới cuối cùng, anh cũng chịu khuất phục bông hồng của chính mình.
Chủ đề : Con người và thiên nhiên chung sống hài hòa.
Văn án :
Trong rừng mưa nhiệt đới sâu hun hút, mùa mưa liên miên kéo dài khiến tiến độ quay phim bị đình trệ.
Tống Úc bồn chồn bước tới bờ sông, không hề né tránh mà nhìn chằm chặp vào người đàn ông anh tuấn dưới dòng nước. Cô nhướng mày, thổi nhẹ một tiếng còi, mô phỏng giai điệu tán tỉnh của các bộ lạc bản địa. Người đàn ông nheo mắt, bàn tay to lớn nắm lấy phần mắt cá chân của cô kéo xuống nước
Họ vứt bỏ nền văn minh đô thị ở phía sau, chỉ còn thừa lại những ham muốn nguyên thủy nhất. Sau khi quay xong phim, Tống Úc bỏ lại những điều hoang đường về người đàn ông ấy ở sau lưng, quay trở lại đô thị văn minh.
-
1 năm sau, Tống Úc theo đoàn thám hiểu khoa học đến Bắc Cực khảo sát phong cảnh
Bùi Chỉ, đội trưởng đội thám hiểm – giáo như nhân loại học, giỏi về nghiên cứu các nền văn hóa khác nhau và cách hòa nhập của các nhóm dân tộc.
Tính cách anh lạnh nhạt lãnh đạm, đặc biệt còn cực kì không vừa mắt Tống Úc
Khi dải băng dạt vào đất liền, Tống Úc mệt tới nỗi ngồi bệt xuống đất không đi tiếp được
“Không được để bất cứ loại rác nào xuất hiên, càng không được phép để nó dạt vào sông băng.” – Bùi Chỉ lạnh nhạt nói
Tống Úc nghe ra lời mỉa mai của anh, cười nhẹ : “Tôi là loại rác nào nhỉ? Đội trưởng Bùi, giúp tôi phân loại đi.”
Đôi mắt của Bùi Chỉ đen kịt lại, nghĩ lại dáng vẻ xốc xếch của người phụ nữ trong rừng sâu, giống như hiện tại vậy. Giọng anh lạnh lùng : “Loại rác thải bừa bãi cần vứt bỏ.”
-
Một trận bão tuyết ập tới, khiến đoàn thám hiểm không kịp trở tay, Bùi Chỉ quay lại với dáng vẻ mệt nhoài. Tống Úc nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên xương mày của anh : “Đau không?”
Đầu ngón tay của người phụ nữ ấm nóng mềm mịn, hơi thở của Bùi Chỉ đột nhiên ngưng trệ, màu mắt trong đồng tử dần tối lại.
Đêm vùng cực, không thể phân định rõ ngày đêm
Trong cabin nhỏ chật hẹp, bầu không khí vừa ấm nóng vừa ẩm ướt. Tống Úc chợt hiểu ra thế nào mới gọi là đau đớn, lúc sống lúc chết. Còn Bùi Chỉ thì đang nghĩ, nếu như anh có chút khí phách, cũng sẽ không tới nỗi chiếm đoạt cơ thể người con gái ấy tới hai lần.
Chương 1 : Lần đầu gặp mặt
Những mũi tên bắn xuyên qua khung cửa, kèm theo đó là tiếng kêu la của phụ nữ, phần trang trí làm bằng lông chim ưng trên mũi tên đang không ngừng đong đưa. Ngoài khung nhà gỗ, đầy rẫy những tiếng phẫn nộ của người Anh-điêng (¹), họ đang nói loại ngôn ngữ bộ lạc mà người khác không thể nào nghe hiểu. Trong rừng nhiệt đới đen kịt có thể nhìn thấy ánh lửa thấp thoáng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một mồi lửa thiêu sống tất cả thành viên đoàn phim.
Tống Úc dựa vào góc tường, ánh mắt run run, mũi tên đang bắn loạn trên bức tường cách cô không xa, xung quanh ánh sáng lờ mờ khiến cho khuôn mặt nghiêng góc của cô càng chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm. Trong nhà lán không khí ngột ngạt, luôn luôn có tiếng thì thầm lọt vào tai.
“Cái đám Anh-điêng này bị điên đúng không? Có cần phải khoa trương tới mức đó không?”
“Anh nghĩ sao. Trước kia tôi nghe người dẫn đường nói, nông trại bỏ hoang mà chúng ta đang ở, chủ nông trại đã bị đám người Anh-điêng này cắt cổ chết đấy.”
Diễn viên đóng chính Trần Gia không ngừng run rẩy, mếu máo nói : “Thật hay giả đấy, Triệu Hâm Hâm, cô đừng có dọa tôi.”
Tống Úc cau mày, cô nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn sang Triệu Hâm Hâm. Đã lúc nào rồi mà còn lắm mồm những chuyện không đâu.
Triệu Hâm Hâm cảm nhận được áp lực từ bốn phía, co rụt cổ lại, “Giả đấy mà, người dẫn đường không muốn chúng ta gây chuyện với người Anh-điêng nên cố ý dựng chuyện thôi.”
Dẫu sao cũng là một nền văn minh hoàn toàn khác, hoang dã mà nguy hiểm, không thể dùng kinh nghiệm xã hội hiện đại để phán đoán, nếu không cần phải tiếp xúc thì tốt nhất là không tiếp xúc.
Trần Gia không tin, ngược lại lại càng sợ hãi, “Nếu như là giả, vậy tại sao người dẫn đường lại một mình chạy trốn?”
“….” Tống Úc giơ tay lên, cổ tay trắng muốt che đi đôi mắt, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Cô đi tới bên Trần Gia, nhẹ giọng vỗ về : “Không sao đâu.”
Giọng nói của người con gái ấm áp, giống như tiếng đàn vĩ cầm, nhẹ nhàng lành lạnh, cũng có lẽ là bởi vì do đêm tối, lại như đem theo chút nhỏ bé.
Trần Gia bắt kịp ánh mắt cô, mắt cô trong suốt như pha lê, giống như nước trong giếng cổ không gợn sóng, làm yên lòng người.
Nhà lợp mà họ ở có diện tích không lớn, do cây cọ khô vây thành một hình vuông, áng chừng 7-8 m2, trong nhà lợp chen chúc rất nhiều người, tất cả thành viên tổ phim ở chung trong đó.
Giữa ngọn lửa cháy, có người đàn ông nằm trên chiếc ghế được đan bằng dương xỉ, khiến cho không gian đã nhỏ hẹp lại càng chật chội hơn.
Anh ta có tướng mạo giống người Mông Cổ, cơ thể vạm vỡ cường tráng, là diễn viên mà tổ làm phim đặc biệt mời tới để diễn vai người Anh-điêng, sau khi thay trang phục của người bản địa, gần như là giống y như đúc. Bởi vì tướng mạo của người Anh-điêng có nét tương đồng với người Á châu.
Bắp chân và phần hông của anh ta bị mũi tên làm bị thương, mùi máu tanh nồng nặc sộc lên trong không khí.
Mặt anh ta nhăn lại thành một nhúm, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, khiến bầu không khí đang căng thẳng càng trở nên nghẹt thở.
Tống Úc nghe mà lòng bực bội, trong lòng đè nén ngọn lửa giận, cô rút mạnh mũi tên đang cắm trong lán lợp khô gần đó.
Rất khó để tưởng tượng ra nếu không dựa vào kim loại, người Anh-điêng có thể chế tạo ra một thứ có tính sát thương cao từ gỗ như vậy.
Cô nắm chặt mũi tên, ngón trỏ vuốt lên đầu nhọn của mũi, sau đó vứt thẳng mũi tên vào khóm lửa gần đó. Những chấm nhỏ li ti bắn ra rồi tóe lên khuôn mặt của người đàn ông, anh ta bị làm cho giật mình, hét lên : “Ai da..”
“Ồn ào quá đấy.” - Tống Úc đáp
Giọng điệu lạnh lùng, câu chữ dõng dạc rõ nét, nhưng lại đem theo một áp lực vô hình.
“….” Bố Nhất Cổ Đức lập tức im bặt, nâng mắt lên nhìn xuống người phụ nữ, không tự chủ mà cảm thấy căng thẳng.
Tướng mạo của Tống Úc rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt ấy, góc mắt hướng lên, toát ra vẻ quyến rũ lại phong tình.
Rõ ràng cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, bên dưới thân là quần jeans đơn giản, nhưng nghiễm nhiên vẫn không che đi được khí chất toát ra từ sâu thẳm trong cốt tủy.
Bố Nhất Cổ Đức ngơ ngẩn nhìn ngắm.
Anh ta nuốt khan, nhếch đôi môi khô, khó khăn giơ tay cầm chiếc cốc tráng men bên cạnh lên.
“Hướng dẫn Tống, tôi đây có được xem là tai nạn lao động không? Được bồi thường không?”
Không đợi Tống Úc trả lời, Triệu Hâm Hâm ngồi bên cạnh đá bay đi chiếc cốc mà anh ta định cầm vào.
“Đền cái rắm, mẹ nhà anh, đáng đời lắm!”
Triệu Hâm Hâm càng nghĩ càng tức, cuối cùng không nhịn được mà mắng chửi “Nếu như đếch phải anh không tự trọng mà làm ra chuyện đó với người phụ nữ Anh-điêng ấy, chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh thế này à?”
“Bây giờ người dẫn đường chạy trốn rồi, kêu trời không thấu gọi đất không linh.” Triệu Hâm Hâm vứt khẩu súng trong tay xuống, phát tiết : “Thật sự là gặp ma mà.”
Khẩu súng cũ kĩ rơi xuống đất, phát ra tiếng đáp nặng nề. Những người khác trầm mặc không đáp, bầu không khí phảng phất ngưng trệ. Tống Úc mím môi, cong lưng nhặt súng lên.
Khẩu súng dài nửa mét, hơi nặng, cô vuốt ve khẩu súng : “Cũng tạm, ít nhất là còn chừa cho ta một khẩu súng.”
Ngược lại là nhờ có khẩu súng này, bằng cách ấy cảnh cáo người Anh-điêng ngoài kia, họ mới không dám lại gần mà chỉ dám dùng tiễn do thám.
Tống Úc cầm theo súng đi tới bên cửa.
Cô chĩa súng vào màn đêm đen kịt bên ngoài, bóp cò, trong rừng mưa nhiệt đới yên tĩnh phát ra một tiếng súng nổ, dường như là một tiếng sấm rền vang.
Một mũi tên trả một viên đạn.
Lực giật rung mạnh khiến lòng bàn tay cô tê dần. Trong không khí phát ra mùi thuốc súng nồng đậm.
Người hướng dẫn mà tổ phim mời về là người châu âu, có thể nói tiếng bộ lạc địa phương, có cha là giáo sĩ đạo cơ đốc, thường dẫn anh ta tới các bộ lạc địa phương, nỗ lực dẫn dụ họ gia nhập vào nền văn minh hiện đại. Tống Úc thường hay thông qua người dẫn đường để trao đổi đồ vật với người Anh-điêng, dùng đó để làm đạo cụ quay phim, nhưng chưa hề trực tiếp tiếp xúc với những người Anh-điêng ấy.
Địa điểm quay phim nằm ở miền Trung Brazil, gần trung tâm lưu vực rừng nhiệt đới Amazon, về cơ bản thì không có vết tích của nền văn minh hiện đại, nếu muốn tới thành trấn gần nơi đóng quân nhất thì phải dùng tới máy bay loại nhỏ.. Nơi đóng quân được dựng tại một nông trường bỏ hoang, trước kia khi đạo diễn tới đó, bên cạnh vẫn chưa có bộ lạc, bộ lạc này mới di chuyển tới đây không lâu, chỉ cách trang trại một mảnh rừng rậm nhỏ.
Khi người Anh-điêng tấn công nông trại, Tống Úc chỉ kịp tập trung tất cả mọi người lại với nhau, thiết bị vô tuyến hay những vật dụng khác đều bị bỏ ở ngoài, không có cách nào cầu cứu sự trợ giúp từ bên ngoài.
Cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài, bầu trời tối đen như mực giống như một sinh vật khổng lồ, mà ánh lửa đang bập bùng chính là nanh vuốt của nó.
Hai bên đang ở thế giằng co.
Đám thổ dân bên ngoài đã bắt đầu châm giàn thiêu, đám đàn ông đang bắt đầu lột da một con khỉ, con khỉ này có lẽ là bữa tối của bọn họ.
Khỉ là loài vật có sự tương đồng với con người nhiều nhất.
Tống Úc chớp mắt hai cái, thu lại tầm nhìn “Đợi trời sáng, chúng ta sẽ tản cư.”
Cô nhìn qua đồng hồ, đã rạng sáng, sớm đã có người thầm che miệng ngáp, ai ai cũng khó giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
“Hâm Hâm, cô sắp xếp một chút đi, mọi người thay phiên nhau trực ca, tất cả cùng thức cũng vô dụng.” Tống Úc đáp.
Triệu Hâm Hâm gật gật đầu, phủi phủi hai tay, bắt đầu sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.
Tống Úc không tham gia vào quá trình sắp xếp ấy, nhưng vô hình chung cô nổi bật là trụ cột của cả đoàn, tất cả đều theo sự chỉ đạo của cô mà tiến hành.
-
Đêm càng tối hơn, hầu hết mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Tống Úc dựa vào cánh cửa của nhà lợp lá, mắt dán chặt vào những đốm lửa li ti ngoài kia, chân mày vô thức cau chặt lại, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Hâm Hâm không sắp xếp cho cô canh chừng, nhưng cô lại canh chừng toàn bộ quá trình. Trái lại là Triệu Hâm Hâm trực ban thì mí mắt bắt đầu đánh nhau liên hồi, không trụ được mà ngã vật xuống. Tống Úc rút khẩu súng trong tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ sát, kết cấu của báng súng có phần thô sơ và sần sùi.
Ngày và đêm trong rừng mưa nhiệt đới có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn, nhiệt độ buổi tối trở nên cực kì thấp, lò sưởi ở giữa nhà lán đang dần tắt.
Không khí mang theo hơi ẩm lành lạnh, cái lạnh giá thấu tới tận tim phổi. Động tình ở phía bên ngoài của người Anh-điêng cũng yên ắng như ngọn lửa đang lụi dần ấy, trở nên tĩnh lặng vô cùng. Cơn buồn ngủ ập tới, Tống Úc không nhịn được mà ngáp hai cái. Đột nhiên, trong sự tĩnh lặng ấy truyền tới tiếng bước chân ngoài nhà lán lợp. Có đôi ủng da đang bước từng bước nặng nề trên bục gỗ, Từng bước từng bước, có khắc lơ đễnh như đang bước vào trong tim cô. Có một khắc Tống Úc cảm thấy căng thẳng, cô nén tiếng thở, nhắm chuẩn khẩu súng ra phía bên ngoài, ngón tay cách cò súng rất gần.
Những bước chân có trật tự và chậm rãi, càng ngày càng gần, cuối cùng là dừng lại. Ngón tay của cô cũng vừa hay nhắm chuẩn cò súng. Bị lực tác động từ bên ngoài, cánh cửa gỗ phát ra tiếng “cọt kẹt”, Ánh sáng lờ mờ từ bên trong hắt lên người đứng ngoài cửa. Thân hình của người đàn ông rắn rỏi, tóc đen, ngũ quan sâu, từ người tỏa ra khí chất lạnh lẽo. Tống Úc ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với anh ta.
Bầu trời tối vô biên, còn mắt của người đàn ông thì sáng rực như chim ưng. Cô bị hoảng loạn trong vô thức, ngón tay không chịu lực khống chế mà bóp cò.
“Pằng----“
(¹) Các dân tộc bản địa châu Mỹ (thổ dân châu Mỹ hay người Anh-điêng, ở Việt Nam còn gọi là người da đỏ để chỉ dân bản địa ở Hoa Kỳ mà bắt nguồn từ danh từ tiếng Anh "redskin" dù màu da của họ không thực sự đỏ) là các nhóm cư dân tiên khởi của Mỹ châu lục địa trước khi người châu Âu khám phá ra đại lục này vào cuối thế kỷ 15 (được gọi là thời kỳ tiền Colombo).
22 notes · View notes
muahexanhla204 · 4 months
Text
THE 8 SHOW
Tumblr media
Tôi không biết phải gọi ký hiệu màu đỏ trên Poster của bộ phim là số 8 hay dấu vô cực vì dù có chọn thế nào cũng trở nên chính xác. Tám nhân vật tương ứng với số tầng mà họ chọn lựa khi bắt đầu cuộc chơi. Con số đó cũng là cái tên mới của họ trong thế giới giả lập này. Họ quyết định không hỏi sâu gì về nhau vì ai cũng mang trên mình một quá khứ đầy sẹo. Họ đồng thời cũng không muốn dính dáng gì nhiều đến nhau bởi cuộc chơi này là những trò chơi vô cảm bất tận mà mỗi người đều muốn quên đi.
BẢN SAO CỦA SQUID GAME?
Khán giả khó tránh khỏi đặt lên bàn cân giữa The 8 Show và một bộ phim đình đám thuộc thể loại sinh tồn của Hàn Quốc trước đó – Squid Game. Từ trailer mở đầu đã cho thấy dáng dấp của Squid Game đâu đó, tuy nhiên cuộc chơi giữa hai bộ phim hoàn toàn khác nhau. Squid Game thiên về kỹ năng sinh tồn, The 8 Show nặng về tâm lý nhân vật, mô tả những đấu tranh nội tại của mỗi người. Mặt khác, trong khi Squid Game đưa ra một luật lệ bắt buộc người chơi phải tuân theo (nếu không, sẽ bị quản trò giết), The 8 Show đơn giản cho phép người chơi được sống theo cách mà họ mong muốn chỉ cần họ không vượt quá khuôn khổ (nếu không, chỉ bị phạt trừ tiền). Tính dân chủ được đề cao trong tinh thần của The 8 Show. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra tất cả những đau đớn ở thế giới giả lập đó không phải do những người tạo lập gây ra, mà đều bắt nguồn từ chính quyết định của cộng đồng nhỏ gồm 8 con người này.
Tumblr media
Viễn cảnh diễn ra khi tuỳ mỗi tầng lầu mà từng nhân vật ở sẽ được trả tiền cho từng phút mà họ tồn tại trong trò chơi. Số tầng càng cao thì số tiền nhận được càng lớn. Độ chênh lệch khủng khiếp. Tầng 1 kiếm được 10,000 Won mỗi phút; Tầng 3 nhận gấp 3 lần; 130,000 Won cho tầng 6; Tầng 7 – 210,000 Won và tầng cao nhất - 340,000 Won (gấp 34 lần số tiền của tầng 1). Khi người chơi nhận ra điều này, họ bị sốc nặng, cảm thấy bất mãn và nãy sinh lòng đố kỵ.
SỐ PHẬN CON NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT?
Tumblr media
Những người “sinh ra” ở tầng lớp trên, không chỉ hưởng thụ nguồn thu nhập cao ngất ngưỡng mà nơi ở của họ cũng được mặc định rộng rãi không kém. Một lần, cả bọn cùng nhau lên phòng của Tầng 8 và họ mở to mắt, mồm há hốc. Tầm nhìn căn phòng với nhiều dãy ô kính hình chữ nhật được lắp đầy một mặt tường nhìn ra mảng cây xanh có thể là công viên, một cây cầu bắt qua hai thành phố với nhiều toà nhà cao tầng, xa xa là những dãy núi nhấp nhô và tia nắng lấp lánh.
Tumblr media
Khung cảnh đó khiến Tầng 1 buồn nôn và thở dốc như lên cơn hen suyển, anh ta phải chạy ra ngoài để nạp oxy vào dù căn phòng còn tràn ngập không khí hơn bên ngoài. Anh ta có lý do cho điều đó vì căn phòng của anh nằm tít phía dưới. Diện tích không chỉ nhỏ hơn (tôi đoán chỉ bằng 1/34 diện tích căn phòng của Tầng 8 - dựa theo tỉ lệ tiền nhận được tương ứng), mà độ cao trần nhà còn thấp tè chỉ vừa đụng đầu người, có một ô cửa nhà xíu xiu ở chính giữa mà cũng không nhìn ra được đâu do bị một mảng tường che mất hai phần ba tầm nhìn.
PHÂN CÔNG XÃ HỘI HAY BỐC LỘT GIAI CẤP?
Tumblr media
Ban đầu, mọi người trong “xã hội nhỏ” đều an phận với mức thu nhập mà họ kiếm được. Vấn đề nãy sinh khi họ nhận ra có cách thức tích trữ thời gian để tồn tại trong trò chơi bằng nhiều cách khác nhau. Ban đầu họ chạy bộ lên xuống cầu thang. Anh chàng tầng 1 bị tật ở chân nên gặp khó khăn dùng thang bộ đã xung phong nhận túi phân và nước tiểu của mọi người để ở phòng mình thông qua một cái thang máy nhỏ duy nhất nối 8 căn phòng với nhau. Đấy là cách bộ phim mô tả loài người tạo ra phân công lao động - một guồng máy xoay vòng bất tận, những ai trật "đường ray" sẽ bị xã hội đào thải không thương xót.
Thế rồi một hôm, dù họ có chạy tiêu tốn bao nhiêu lít mồ hôi đi chăng nữa thì thời gian cũng không tăng lên được bao nhiêu. Họ nhận ra rằng những người quan sát qua camera đã thấy chán với trò thể chất trẻ con của họ và bàn với nhau cách thức khác để nuông chiều những người này. Từ đây, tính người của họ bắt đầu bị thách thức thông qua những trò chơi tàn ác như thời kì diệt chủng của Polpot hay Holocaust, như cách tầng 4 tâm sự: khi bước vào trò chơi này, cô đã quên mình là một con người, như thế mới có thể sống được và kiếm tiền.
Giai cấp cũng bắt đầu được hình thành.
Tumblr media
Phân đoạn khiến tôi sởn gai óc chính ngay lúc cô nàng Tầng 8 thủ dâm trong khi nhìn lên màng hình chiếu cảnh 7 người tầng dưới bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần, đau đớn của đồng loại mang lại khoái cảm cho cô.
Ngoài ra, Tầng 8 còn ra lệnh cho đồng bọn nẹp mắt các tầng dưới không cho họ nhắm lại trong nhiều ngày liền, dưới cổ bố trí sẵn một thau nước để nếu người nào gục thiếp ngủ đi sẽ bị sặc nước ngay lập tức. Ngày này qua ngày nọ mất ngủ sẽ khiến người ta suy kiệt và điên loạn, người mạnh mẽ nhất như Tầng 2 cũng trở nên yếu đuối van xin tha mạng.
“Chúng ta đã đổ mồ hôi, đổ máu. Bị đánh, bị đấm, bị đâm rồi bị chích điện. Xúi giục, lừa dối, phản bội, cướp đoạt. Đi lừa rồi bị lừa . Có lẽ chúng ta đã làm gần hết những chuyện con người có thể làm với con người rồi.” – Tầng 8 thừa nhận.
NHỮNG PHÁT SÚNG CỦA CÁCH MẠNG
Tumblr media
Sẽ là thiếu sót nếu không đề cập đến những cuộc cách mạng, đó là dấu chấm hết cho một giai đoạn và cũng bắt đầu một giai đoạn. Người ta hay bảo nhau: đừng dồn con chó đến chân tường vì nó sẽ cắn bạn. Kẻ thống trị thực hiện áp bức để cai trị; kẻ bị trị ngoan ngoãn tuân theo cho đến khi bị dồn đến ngõ cụt.
Những tầng bên dưới đã thực hiện ba lần cuộc nỗi loạn như vậy trong bộ phim. Kẻ bị trị trở thành kẻ thống trị. Chúng ta hay trách móc những người nắm trong tay quyền lực; thế nhưng có chắc rằng khi đứng ở vị trí của họ ta sẽ làm khác không?
Tumblr media
Nhưng cuộc cách mạng thứ ba ở cuối phim không phải để lật đổ một tầng lầu cụ thể nào cả. Đó là cuộc cách mạng để giữ lại chút tính người còn sót lại. Khi Tầng 1 hấp hối, Tầng 3 vội vàng chạy đến cửa thang máy nhấc điện thoại gào lên: "Tôi mua ngay thứ gì có thể kết thúc chương trình. Thứ gì đắt nhất ở đây? ... Khốn kiếppp" . Lập tức con số nhảy lên 1,440 giờ đồng hồ tương đương 60 ngày được cho không như thách thức tất cả rằng khi đưa ra lựa chọn đi vào đã không có ngày trở ra.
Không còn cách nào khác, Tầng ba đã bắn hạ tất cả camera để những người quan sát không thể theo dõi diễn biến nữa. Anh bịt mắt tất cả lại nhưng cũng không cứu được Tầng 1. Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra, tám tầng lầu được giải thoát. Tuy vậy, câu hỏi của Tầng ba vẫn chưa được ai giải đáp...
"Thứ gì là đắt nhất ở đây?".
Dù là gì tôi nghĩ họ đã mua được nó nhưng không phải bằng tiền, đó là chút ấm áp trong trái tim - chút tình thương còn sót.
MỘT CÁI KẾT "TRÔI QUÁ"
Tumblr media
Bộ phim đã phản ảnh một lối sống vô cảm của con người hiện đại với sự bùng nổ của mạng xã hội. Cuộc sống nằm gọn trên cái màn hình điện thoại, như những ô kính trong phòng mỗi tầng lầu dù đẹp hay tồi tệ thế nào cũng chỉ là tấm đèn led vô nghĩa.
Bộ phim cũng châm biến nỗi ám ảnh của thế hệ trẻ Hàn Quốc nói riêng và thế giới nói chung nói chung về nền công nghiệp giải trí, thứ đã phát triển vượt bậc đưa một số người đến đỉnh cao danh vọng nhưng cũng đồng thời nhốt họ trong cái nhà tù tai tiếng đó.
Tumblr media
Dạo quanh nhiều diễn đàn tôi bắt gặp phần lớn các bình luận thất vọng về một cái kết nhàm chán của bộ phim. Điều đó không khó hiểu vì bộ phim khơi dậy quá nhiều sự bực tức, bất mãn của người xem, khiến họ xót xa khi chứng kiến những bạo lực của những kẻ thống trị mà kết phim chưa đem lại một cán cân công lý như mong đợi, nhưng cuộc sống vốn là như vậy.
“Dù chúng ta nỗ lực sống tốt, liệu có tạo ra khác biệt không?” - Tầng ba đã nhận ra điều đó.
Tumblr media
KHỔ ĐAU LÀ HẠNH PHÚC?
Cuối cùng khi trò chơi chấm dứt, đáng lẽ hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng ánh mắt Tầng 3 lại cho thấy sự trống trải. Anh ta dù trong túi có một khoản tiền kết xù vẫn chọn sống trong một căn phòng tồi tàn, chật hẹp và cũng có một cửa sổ y hệt như căn phòng số 3 ám ảnh đó. Anh đã cố gắng chịu đựng tất cả tủi nhục để lấy số tiền mà anh không dám mơ tưởng tới đó, nhưng khi cằm trên tay rồi anh lại cảm thấy thật vô nghĩa.
Tám người bọn họ tuy đã tự do vẫn thật sự không muốn gặp lại nhau ngoại trừ tại một ngày đám tang mà Tầng 3 tổ chức cho Tầng 1. Anh làm vậy vì sự thương cảm hay chỉ là một hành động mang tính hình thức nhằm giải phóng họ khỏi sực mặc cảm tội lỗi? 
Tumblr media Tumblr media
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cái thế giới đớn đau mà họ vừa may mắn trốn ra lại là nơi mà họ cảm thấy được yêu thương và sống có ý nghĩa nhất. Ngay cả bó hoa kính viếng của Tầng 6 (một tên côn đồ) dường như cũng thay mặt sự hiện diện cho nỗi buồn và sự ân hận của anh ta. Cảm giác như Tầng 6 cũng đang nhớ về tám người bọn họ...
Cách cô em gái Tầng 4 nhìn người chị Tầng 6 lần cuối, ánh mắt nhìn xuống của Tầng 3 hay nét dịu dàng lần đầu Tầng 2 chịu bộc lộ khi âm nhạc vang lên thật buồn. Tôi thấy hình ảnh này thật giống buổi chia tay cuối cấp 3, mọi người cũng buồn như vậy, những lời động viên, hỏi thăm và rồi đường ai nấy đi.
Dù có nỗ lực đến đâu, cuộc sống sẽ đảm bảo không ai có thể tìm thấy đường quay trở lại.
Nhân Trần
23/05/2024
4 notes · View notes
win55bike · 6 months
Text
https://win55.bike/
Win55 – Thiên Đường Giải Trí Đỉnh Cao Tuôn Trào Phấn Khởi
Win55 luôn là một địa điểm giải trí uy tín được nhiều người chơi lựa chọn. Với chất lượng được đầu tư kỹ càng, bạn sẽ không thất vọng với các trải nghiệm có ở đây. Còn chờ điều gì không theo dõi bài viết để biết rõ hơn về sân chơi này. Từ đó đưa ra cho bản thân quyết định tham gia ngay từ hôm nay.
Giới thiệu Win55
Tumblr media
Hiện nay nhà cái đang có trụ sở chính đặt tại Philippines, quy mô hoạt động thì trải rộng ở các quốc gia châu Á. Những anh em tại Việt Nam cũng có thể tiếp cận thương hiệu một cách dễ dàng thông qua website hoặc ứng dụng giải trí phiên bản Việt.
Những sản phẩm và dịch vụ giải trí được Win55 cung cấp
Khi đến với Win55, người chơi sẽ được cung cấp nhiều sản phẩm và dịch vụ giải trí vô cùng hấp dẫn. Chi tiết các sảnh chơi sẽ được chúng tôi giới thiệu ngay bên dưới.
Thể thao Win55 đặt cược đầy ấn tượng
Thể Thao Win55 hiện nay đang thu hút được số lượng cược thủ tham gia khá đông đảo, sở hữu nhiều loại kèo cực thơm. Nổi bật trong số đó không thể bỏ lỡ kèo châu Á, kèo châu Âu, kèo tài xỉu,…
Các kèo cược tại Win55 đều được tính toán kỹ càng, đảm bảo sự công bằng cho mọi hội viên. Đặc biệt, anh em khi trải nghiệm giải trí sẽ được cung cấp nhiều dữ liệu bổ ích, giúp bản thân nhận định và soi kèo chuẩn xác hơn rất nhiều.
CASINO Win55
CASINO Win55 người chơi sẽ tìm thấy có khá nhiều tựa game hấp dẫn như Baccarat, Roulette, Sicbo, BlackJack, Dragon Tiger,… Các vòng chơi đều được trực tuyến với hình ảnh và âm thanh tốt nhất, đem lại sự sinh động cho thành viên.
Hiện tại các sảnh cược được liên kết với Win55 đều là các tên tuổi lớn. Nổi bật trong số đó chính là AE Sexy, SA Gaming, Allbet, Asia Gaming,… Mỗi lựa chọn của bạn sẽ có những màu sắc độc đáo riêng biệt, đem đến nhiều cảm xúc khác biệt dành cho bạn.
Xổ số Win55
Xổ số Win55 bao gồm các hình thức cá cược đa dạng sẽ không bao giờ khiến bạn thất vọng. Tại đây hiện đang cập nhật nhiều cửa cược như xổ số siêu tốc, điện toán, xổ số truyền thống,xsmn,xsmb…
Mức tỷ lệ thưởng tại Win55 là yếu tố được đánh giá cao. Anh em có thể đạt được con số thưởng lên đến 1:99. Đây là giá trị thưởng có thể giúp bạn trở thành một triệu phú chính hiệu, chính vì thế không nên bỏ lỡ.
Đá gà Win55 kịch tính dâng trào cảm xúc
Đà gà Win55 cung cấp các trận đấu đá gà trực tiếp đỉnh cao hấp dẫn và kịch tính. Các loại hình đá gà cựa dao, cựa sắt, đá gà truyền thống,… được tổ chức ở các sới đấu Thomo, Savan, Philippines,… đều có thông tin đầy đủ trên diễn đàn. Nhờ vào đó người chơi sẽ nắm bắt thông tin cụ thể, sắp xếp thời gian hợp lý.
Tumblr media
Game bài Win55 đấu tài đỉnh cao
Game bài Win55 mang đến cho anh em vô số hình thức cá cược trực tuyến với những dealer nóng bóng, không bao giờ làm game thủ thất vọng về sân chơi này. Trong cổng game của nhà cái win55 đang có nhiều sản phẩm đầy quen thuộc như tiến lên, xì dách, xì tố, mậu binh, liêng, tá lả,… Đồng thời còn có thêm nhiều trò chơi độc đáo khác như tứ sắc, bài tấn,…
Những đánh giá chân thực của người chơi về Win55
Hiện nay đang có khá nhiều người chơi đưa ra các đánh giá về nhà cái Win55. Để bạn được hiểu rõ về sân chơi này, dưới đây chúng tôi sẽ cập nhật một số thông tin bổ ích.
Sự uy tín của Win55
Có nhiều yếu tố cho thấy nhà cái chính là một thương hiệu uy tín. Cụ thể:
Nhận giấy phép hoạt động từ Costa Rica.
Được GEOTRUST công nhận là trang web an toàn.
Công khai minh bạch các điều khoản và chính sách hoạt động.
Thành viên đánh giá cao về khâu trả thưởng nhanh chóng.
Đồng thời, kết hợp với thời gian hoạt động dài lâu của Win55 cũng là một yếu tố cho thấy thương hiệu này vô cùng uy tín. Chính vì thế anh em hãy tự tin tham gia trải nghiệm mà không cần lo ngại bất cứ vấn đề nào.
Có kho game hấp dẫn
Nhà cái Win55 hiện nay nhận được đánh giá khá cao khi sở hữu cho mình một kho game với nhiều ưu điểm tuyệt vời. Chất lượng giải trí luôn được đánh giá tốt với những ưu điểm sau:
Tốc độ tải game cực nhanh.
Đường truyền ổn định, không gián đoạn.
Hình ảnh và âm thanh được đảm bảo tốt nhất.
Luật chơi thú vị, đem đến trải nghiệm mới lạ cho thành viên.
Tỷ lệ chia thưởng đạt ở con số lý tưởng, không khiến thành viên thất vọng.
Nhìn chung khi đến với nhà cái WIN55, bạn sẽ không hối tiếc với những gì mà mình được trải nghiệm. Chính vì thế hãy cố gắng nắm bắt thật trọn vẹn các sản phẩm, đảm bảo bản thân không rơi vào những tình huống chán nản nào.
Ưu đãi cho hội viên đầy ấn tượng
Mọi thành viên khi đến với Win55 đều được nhà cái tặng nhiều ưu đãi với giá trị ấn tượng. Trong đó không thể bỏ lỡ một số chương trình như:
Khuyến mãi cho người chơi khi thực hiện nạp lần đầu, chỉ có hiệu lực duy nhất 1 lần.
Thành viên tham gia mỗi ngày được nhận thưởng hoàn cược.
Nhận thưởng khi có thành tích nổi bật.
Thành viên nhận quà sinh nhật, sự kiện lớn.
Tumblr media
Bảo mật đạt được mức tối ưu
Không cần phải quá lo ngại với sự an toàn khi đến với nhà cái Win55. Công nghệ mã hóa thông tin thành viên về dạng mã code với chuẩn dữ liệu SSL 128 Bit đã được nhà cái áp dụng.
Bên cạnh đó, nhà cái cũng đảm bảo người chơi không bị ảnh hưởng bởi các truy cập độc hại. Hệ thống tường lửa với nhiều lớp bảo vệ được xây dựng, ngăn chặn kịp thời những xâm nhập có dấu hiệu bất thường.
Giao dịch đơn giản và nhanh chóng
Bạn có thể thực hiện nạp tiền Win55 thông qua nhiều hình thức như chuyển khoản, thanh toán với ví điện tử, nhập thẻ cào điện thoại,… Các biểu mẫu giao dịch sẽ được tích hợp sẵn cho người chơi tham khảo.
Thời gian giao dịch được xử lý khá nhanh chóng, không khiến bạn rơi vào trạng thái chờ đợi. Mệnh giá giới hạn của Win55 đưa ra đa dạng, bạn có thể tùy chọn cho mình một con số phù hợp để thực hiện.
Hướng dẫn người chơi trải nghiệm cùng Win55
Tumblr media
Cách tạo tài khoản
Đăng ký Win55 hiện nay cực đơn giản, chỉ cần một số bước sau:
Bước 1: Truy cập link Win55 chính thức. Sau đó bạn chọn đăng ký.
Bước 2: Điền các thông tin của chính mình vào form nhà cái cung cấp.
Bước 3: Người chơi chọn đồng ý với chính sách nhà cái, sau đó chọn ô gửi đi.
Sau một thời gian ngắn, thông báo của nhà cái sẽ gửi về và bạn có thể đăng nhập ngay.
Giao dịch nạp và rút tiền
Tiến hành hoạt động nạp và rút tại hệ thống nhà cái sẽ có các bước cơ bản sau:
Bước 1: Đăng nhập Win55, sau đó bạn chọn lệnh nạp/rút theo nhu cầu của mình.
Bước 2: Chọn hình thức giao dịch (các phương thức thanh toán) được cung cấp.
Bước 3: Thành viên nhập thông tin, kiểm tra kỹ và nhấn lệnh gửi đi.
Một số câu hỏi về Win55 cần được giải đáp
Tumblr media
Được tạo tối đa bao nhiêu tài khoản khi tham gia?
Người chơi chỉ được tạo 1 tài khoản và sử dụng chúng xuyên suốt quá trình giải trí tại nhà cái.
Quên mật khẩu Win55 nên làm sao?
Nếu vô tình không nhớ được thông tin đăng nhập, người chơi chọn “Quên mật khẩu” và tiến hành theo hướng dẫn.
Hệ thống Win55 hỗ trợ ngôn ngữ nào?
Là một nhà cái quốc tế, Win55 phát triển đa phiên bản khác nhau. Trong đó sẽ có ngôn ngữ tiếng Anh, tiếng Việt, Trung Quốc,… Anh em tại Việt Nam có thể sử dụng phiên bản hỗ trợ tiếng Việt dễ dàng.
Tổng kết
Những thông tin giới thiệu về Win55 đã được chia sẻ ở bài viết. Có thể thấy sân chơi này sở hữu khá nhiều ưu điểm đắt giá. Tuy nhiên, nếu bạn muốn cảm nhận rõ hơn thì hãy đăng ký tài khoản tham gia ngay hôm nay.
2 notes · View notes
msdeng · 6 months
Text
Đôi điều
Tôi tải lại Tumblr sau một thời gian dài ngưng hoạt động, nhưng không phải với acc cũ. Lần này, tôi tạo một acc mới và tìm kiếm các tài khoản bằng keyword mình cần. Việc lọc lại những gì trên acc cũ quá mất thời gian, và vừa hay tôi cũng có đủ khả năng để mình bớt việc hơn.
Tôi không biết nói về mình bắt đầu từ đâu, nhưng chắc chắn rằng tôi muốn kể về những điều tích cực và có giá trị (cho người khác và cho chính tôi). Tôi bắt đầu lowkey trên mọi nền tảng mạng xã hội khoản 1 năm trở lại đây, lý do ban đầu không còn quan trọng, quan trọng là tôi đã học được và có được những gì sau khoảng thời gian “ở ẩn” này.
Đối với Tumblr, tôi nhận thấy nó ổn hơn Threads vì giới hạn chữ cho phép trên bài đăng lớn hơn nhiều, tuy tôi không phải người dài dòng nhưng dung lượng chữ trên bài đăng ở Threads khiến tôi khó chịu. Dù vậy, Threads vẫn đáp ứng nhu cầu của tôi ở một vài khía cạnh, ví dụ như mức độ tập trung người dùng ở thời điểm hiện tại. Điều đó có nghĩa, mức độ tương tác của tôi với các bạn genZ và genY về chủ đề tôi quan tâm được đẩy lên tối đa. Tuy nhiên, đáp ứng không đồng nghĩa với thoả mãn, một người “deep talk” và luôn nghĩ đến cùng tận vấn đề như tôi cần nhiều hơn như thế. Và tôi tìm đến Tumblr, xây dựng lại một kênh chuyên biệt về các chủ đề, tìm kiếm những gì sẽ hiển thị trên bảng posts một cách cẩn thận và tạo ra những bài đăng mang màu sắc “tôi”.
Tôi tìm kiếm những tư tưởng tương đồng về việc phát triển bản thân, thay đổi tư duy, phát triển nhận thức, thức tỉnh và Phật giáo Theravada. Tôi thích viết, không phải thích theo kiểu đam mê mà là cảm giác dễ chịu khi làm và là công cụ để tôi tìm tòi nhiều thứ sâu xa hơn. Tôi vẫn đang trên hành trình tìm hiểu chính mình, hiểu chính mình là điều quan trọng nhất mà tôi ưu tiên, sau đó là đến quy luật của mọi thứ xung quanh. Tôi cũng thích đọc, không phải kiểu đọc tạp nham và đọc tất cả mọi thứ vì nó “hữu ích”, tôi đọc những gì tôi muốn đọc và cần đọc.
Biết rằng mình có nhiều thiếu sót và đôi khi làm người khác khó chịu. Tôi vẫn cho phép mình được sai và sẵn sàng nói xin lỗi, suy cho cùng tôi còn quá trẻ, những gì tôi muốn khi trẻ chỉ là phát triển với tốc độ nhanh nhất. Còn quá sớm ở đầu cuộc hành trình để nói rằng hi vọng của tôi là gì, vì vậy, mong rằng tôi ổn định và khôn ngoan.
-Deng
2 notes · View notes
beyourplanet · 7 months
Text
Dang dở...
Tumblr media
Năm ấy, tôi không nhớ rõ màu áo mình mặc là gì. Cũng không nhớ rõ không khí ngày hôm đó là dịu êm hay nóng bức. Tôi chỉ nhớ rất rõ âm thanh vỡ vụn nhất tôi nghĩ mình có thể xem như là một thảm họa trong sự cố gắng không có thành công: “Em thật sự rất phiền”, “Anh cần tự do”. Có lẽ đối với một đứa cứng đầu như tôi ngày đó đã thật sự rất khó chấp nhận. Vốn dĩ từ trước đến nay, yếu đuối, ủy mị hay nũng nịu là những thứ tôi chưa từng để chúng trong từ điển của mình và cũng không bao giờ cho phép bản thân mình trở nên như vậy. Thế nhưng, hôm đó, tôi đã cho phép bản thân mình được “khóc”.
Nhưng sau này, khi mọi chuyện qua đi, trong hình dung c���a tôi về những ký ức đau thương ngày đó…chắc cũng chỉ là một câu chuyện đáng “buồn cười”. Thật buồn cười khi ngày đó bản thân mình có thể dành hàng giờ, hàng ngày để đọc đi, đọc lại những dòng tin nhắn cũ, dù cho có bao nhiêu tin nhắn gửi đi vẫn không nhận về được lời hồi âm. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, dưới cùng bầu trời, sống chung trong cùng một thành phố, họ cũng chẳng màng đến sự yên ổn của mình vì mãi vướng bận với những lý tưởng cao cả riêng - tương lai của anh, sự nghiệp của anh, bố mẹ anh...sẽ như thế nào? Vốn dĩ là, tôi không thích những chàng trai ăn chơi lêu lỏng, càng không thích những người đàn ông ích kỷ, chỉ biết quan tâm đến hạnh phúc nhỏ bé của bản thân mà lại đánh mất đi gia đình của họ… Thế nhưng, nhiều lúc tôi cũng giật mình nghĩ ngợi, vậy tôi tồn tại ở đâu trong thế giới bộn bề của anh ấy? Tôi cũng nhớ tối hôm đó, trời không mưa, cũng chẳng có trăng sao, anh bỏ tôi lại ở một con dốc giữa vô vàn vụn vỡ-đến tột cùng – còn anh, ra đi trong giận dữ.
Sau nhiều năm, tôi không cố chấp biện minh cho những gì đã diễn ra trong đời mình, dù cho chúng có làm tôi vui hay buồn, vừa ý hay không vừa ý. Tôi cũng không còn cố gắng biện minh cho người ấy nữa.
Sau nhiều năm, tôi cũng không cần cố gắng phải lột xác bản thân để minh chứng với những ánh nhìn xung quanh rằng tôi vẫn ổn. Nắng vẫn chiếu vàng rực rỡ ngoài hiên nhà khi mẹ đi vắng, hoa ngoài vườn vẫn nở rộ dưới bàn tay chăm sóc của ba. Con mèo vẫn nằm trương thây trên chiếc nệm êm bên khung cửa sổ. Tâm trí tôi đột nhiên mở mang đến mức lạ lùng chẳng cần ai khai phá nữa. Chẳng cần ai đó “ban tặng” cho vài bài học nhớ đời nào thêm nữa.
Và sau nhiều năm, cũng đã rất lâu…tôi cũng chẳng màng đến việc đi tìm kiếm cho mình một bến đỗ nào khác nữa…Sau lần vỡ vụn ấy, tôi không đặt cược quá nhiều…Vừa sợ, vừa không sẵn lòng. Vừa hay cũng chẳng có ai mở lòng…
Blog#2: 01/03/2024
2 notes · View notes
chiechopkhongnap · 8 months
Text
Tumblr media
Truyện dài - Mắt Yên (1)
Nàng ngả đầu xuống một cánh tay, còn tay kia nàng dùng để mân mê cốc cà phê đã cạn. Nhìn ngang có thể thấy cơ thể của nàng uốn gần giống hình chữ L. Chân nàng vắt chéo. Đung đưa, đung đưa. Đôi mắt nàng càng lúc càng mở to vì cố chú ý đến cốc trà bưởi mật ong trước mặt. Trên thành nhựa trong veo đọng những chấm nước li ti sau khi hơi lạnh đã tan hết, nàng tin chúng đang ẩn giấu một bí mật.
Quán cà phê buổi tối có phần vắng vẻ, những chiếc bàn đã được lau bóng loáng nhưng không ai ngồi. Đèn vàng ũng buông phủ, nhuộm không gian một sắc thái ủ dột. Vài ba nhân viên ở quầy rủ rì cười đùa. Một người ngồi trong góc, khuôn mặt bị che bởi laptop. Thi thoảng nàng lại thấy có tiếng lạch cạch, lạch cạch từ bàn phím bên ấy dội tới. Rất phẫn nộ. Nàng không muốn tìm hiểu nên cứ nằm yên như vậy trên bàn, cả người thả lỏng như đang tập yoga.
Nàng buồn chán đến mức phải nhìn sự buông lơi của những hạt nước này, nhưng rõ ràng là chúng không rơi nếu không có gì tác động vào. Vậy là nàng dùng ngón tay được đắp những chi chít sà cừ gõ vào thành cốc, những hạt nước rung rinh rơi xuống. Nàng lật đầu, tựa cằm lên mu bàn tay, quan sát chúng kỹ hơn nữa khi chúng nằm ở trên bàn. Não nàng mở căng ra để đón trọn hình ảnh và thông tin của những hạt nước đem lại. Có chứ, có rất nhiều thông tin trong một hạt nước tí hon! Kích thước của chúng, sự méo mó của chúng khi sắp thấm vào gỗ, màu sắc của vật thể phản chiếu sẽ khoác lên nó cái áo cùng màu, vạn vật lướt qua cũng làm nó ánh lên sự đổi khác trong chớp nhoáng.
Vì quá mải mê quan sát những hạt nước ấy nên nàng quên bẵng thế giới mà mình đang tồn tại. Những âm thanh tắt dần và nàng thấy chỉ có một mình nơi đây. Khẽ đánh mắt như để xác định lại thực tại, nàng bật dậy và toan hét lên.
Thật may! Một bàn tay gầy xương nhưng đủ sức nặng đã đặt lên vai nàng đúng lúc ấy.
Nàng hốt hoảng nhìn anh - người đàn ông mà nàng quen qua ứng dụng hẹn hò. Hình như nàng chưa biết tên thật của anh, điều này không quá cần thiết cho chuyện sắp xảy đến giữa hai người.
"Sao thế?"
Một không gian hoàn toàn khác kéo giật sang, như là nàng đang ở trong một bộ phim và ai đó đã dùng kỹ xảo để nhấc không gian khác ném chồng lên không gian này. Nàng giật mình khi thấy xung quanh chìm ngập trong bóng tối. Rồi mắt nàng mở lớn khi thấy ở trên mình là người đàn ông đã ngăn lại tiếng hét của nàng lúc ở quán cà phê. Nàng không thể nhìn rõ khuôn mặt anh trong điều kiện sáng như thế này. Một khuôn mặt như chất lỏng lẫn lộn màu sắc của đêm và ánh trăng hắt từ ngoài cửa sổ không được kéo rèm. Sâu trong đồng tử của anh là một chấm xám lờ mờ, còn làn môi buông thả kia đang thở những nhịp rất gấp.
"Có chuyện gì à?" Người đàn ông hỏi thêm, có vẻ lo lắng hơn. Anh ta di chuyển hông chậm dần và dừng hẳn khi thấy nàng vẫn im lặng, chăm chú ngắm nhìn mình.
Nàng chỉ đang cố gắng thấy rõ ràng khuôn mặt anh. Y như lúc ánh mắt nàng chiếu tới những hạt nước li ti kia, đó là nhiệm vụ của nàng, sự trân trọng của nàng. Nàng phải nhìn cho kỹ, xuyên thấu tận cùng dù bên trong đó rỗng tuếch. Nàng không cho phép mình được bỏ qua bất kỳ điều gì đã lọt vào tầm ngắm.
Người đàn ông dần hiện lên với một khuôn mặt hài hoà. Theo nàng thấy thì anh không đẹp trai nhưng trông có vẻ học thức. Mái tóc của anh cứng như rễ tre, điều đó phần nào lý giải cho đôi lông mày đen rậm của anh. Anh khá gầy, xương hàm và gò má nhô ra. Thật may là thái dương anh không quá lõm, nó khiến anh trông bớt dữ tợn. Anh không mặc gì cả và nàng cũng vậy. Làn da của anh có màu xanh, nàng nghiêng đầu. Trong lúc này nó là một màu xanh nhờn nhợt như da của người cá.
Nói thì dài nhưng mọi sự chỉ diễn ra trong một khắc. Những đường nét của anh sau khi hiện rõ trong sự cố gắng của nàng thì ngay lập tức, lại tiếp tục hoà vào cùng với đêm.
Nàng thấy cô độc. Anh đang cùng với đêm đè lên nàng một nỗi cô đơn thầm kín.
Nàng chợt nhớ ra câu hỏi mà anh đang chờ đợi được trả lời, vội lắc đầu: "Không sao, em căng thẳng thôi."
"Đây là lần đầu của em à?"
"Dạ không."
"Vậy sao phải căng thẳng?"
"Em không thể căng thẳng khi đây không là lần đầu được sao?"
Anh bỗng nhiên ngẩn ra, lúng túng đáp: "Ừm, được chứ."
Nàng mỉm cười tinh nghịch, vòng hai cánh tay quấn lấy cổ anh. Nàng tự tưởng tượng mình là một loài cây thần đang cố dùng những chiếc rễ to cuốn một người xuống lòng đất.
Giọng nàng vờn nhẹ bên tai anh: "Em tên Thi. Nhớ nhé."
Anh cau mày, cố để tiếp tục công việc này một cách tự nhiên vì nàng đang làm nó mất đi vẻ tự nhiên bằng những cử chỉ khó hiểu.
"Được rồi, Thi."
"Gọi lại tên em đi."
"Thi." Mắt anh ta chuyển động ngay sau đó.
Nàng cười. Có tiếng "hừ" ở ngay sau, rất nhẹ thôi. Như giễu nhại, như tiên đoán. Nàng biết anh sẽ gọi nàng như thế, miễn cưỡng giống bao người. Anh sẽ không gọi nàng được như "anh".
Không một ai có thể.
2 notes · View notes