an-tao
an-tao
Little peace from the sky
502 posts
Nothing special. Một con người với lắm đam mê và đang thực hiện chúng. Một con người ý thức được chuyện không biết mình cần gì nhưng vẫn an yên.
Don't wanna be here? Send us removal request.
an-tao · 2 months ago
Text
Tumblr media
tôi đi ra biển, mùa xuân
hỏi con sóng nhỏ có cần ôm không?
chẳng lời đáp lại, mênh mông
chỉ chân tôi ướt giữa lòng biển xanh...
🌿 Linh
161 notes · View notes
an-tao · 3 months ago
Text
I don't know what these kinds of feelings I'm having right now. Everyone said I should enjoy the last semester and do well in school, but there are so many things to worry about. I can't complain because it is my stuff and I have to take care of it on my own, but... so much stress. I can't even live a day free of stress now. Since the beginning of the year, there have been just too many stressful times to the point that even sleeping well is hard. I haven't had a good dream in months. I used to have a bad time, but my dreams were still good. Sleep was when I released my energy and imagined good things, but now I'm so lingered to the stress that trying to think about good things is so difficult. I don't know who to talk to to feel better. I don't know what to do to feel better. I hate the feeling of being imprisoned in the situation and cant' get out. I wish I can just do sth else. I cant even think of how to solve the problems and don't want any advice or else. It's a bunch of chaos in my mind and I don't want to say or do or anything. Just want to scream. Probably not the kind of feeling that a bride-to-be should have to endure. Everyone think I'm happy but I'm just stressed. I'm happy to get married but everything I have to deal with right now is just too much. Anyway. This time writing doesn't make me feel better anymore. Guess it wears out. Has to find a different way to save myself.
0 notes
an-tao · 5 months ago
Text
I can always speak to myself when I’m too sad. If I’m at a normal sad stage, I talk to someone. But I’m alone when I’m too desperate. I hate the fact that I have to isolate myself like this because this is how I come back to my most comfort zone. And it hurts whenever I turn to this little blog to post sad posts because it’s when I can’t talk to anyone anymore. It’s not safe or comfortable to share my feelings and thoughts with anyone anymore. And I just keep questioning myself and hate myself more. There is countless times when I wish I were not born in the first place because I hate everything I did and I dont even want to fix stuffs anymore. It’s just getting harder to learn how to love myself again and I dont know what to do and life is getting too stuck and too stressful. I hate this stage of my life so much. I hate being like this. I hate having to wait everyday to get better. I hate being misunderstood. I hate having to ask for help because I have no choice. I hate being a burden.
0 notes
an-tao · 5 months ago
Text
Tumblr media
Tôi biết việc mình khóc lóc đau xót chỉ biến mình trở thành kẻ yếu đuối, bi lụy trong mắt người khác. Nhưng đôi khi tôi thấy lòng mình buồn thương đến độ, không thể kiềm lòng được, cứ thế nước mắt không ngừng tuôn rơi...
170 notes · View notes
an-tao · 5 months ago
Text
Tumblr media
Gửi em, cô gái nhỏ
Mong em luôn vui nhiều
Xinh như hoa trước ngõ
Bình thường mà đáng yêu
Mong em luôn hạnh phúc
Cả một đời bình an
Mọi điều nên tự túc..
Trên đôi chân vững vàng
Và cả sau này nữa
Em phải yêu lấy mình
Nhớ phải ăn đúng bữa
Chăm sóc mình thật xinh
Đừng nhìn ai em ạ
So bì càng khổ thêm
Mình thương mình trước đã
Kệ, mưa nắng ngoài thềm.
#Mai Thanh Hạ
Ảnh: Xiaohong
23 notes · View notes
an-tao · 5 months ago
Text
Mình có đọc được một câu rất hay:
“Có đôi lần tổn thương trong lặng lẽ, người ta đã âm thầm thu hồi toàn bộ tình cảm và rời đi một cách lịch sự. Nhiều khi chuyện cũng chẳng phải là cái gì to tát, chỉ vì tự nhiên hôm nọ đứng đó tần ngần rất lâu, thấy mình không quan trọng, nên đi thôi.”
Tumblr media
42 notes · View notes
an-tao · 1 year ago
Text
Tumblr media
“那一刻你的心里有一场海啸,可你静静站着,没有让任何人知道.”
Trong một khoảng khắc, trong lòng bạn tựa như sóng thần cuồn cuộn, nhưng bạn chỉ an tĩnh đứng đó, không để bất kỳ ai hay biết. - Y Khuynh dịch
405 notes · View notes
an-tao · 1 year ago
Text
Từ ngày mình biết hiểu hơn một xíu cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng mẹ vẫn hỏi mình câu này “có bao giờ con thấy tự ti vì nhà mình không phải giàu hay khá giả không?” Ngày còn bé mình trả lời chắc nịch với nụ cười tươi là “Không ạ!” Lúc đó mẹ xoà cười nói rằng “ừ, ba má không giàu nhưng lúc nào cũng cố gắng cho các con có đầy đủ những gì mình cần”. Sau này khi mẹ hỏi câu ấy, hoặc ít nhất là mình nhớ lần gần đây nhất, dù vẫn trả lời như cũ và mẹ cũng yên lòng nói lại với mình câu nói ấy, trong lòng mình cũng đau đáu một vài suy nghĩ. Mình biết mỗi lần mẹ hỏi là một lần mẹ tự ti và đắn đo suy nghĩ “không biết con mình có cảm thấy buồn và thiếu thốn vì gia đình không giàu?” Mình trả lời như cũ vì mình muốn nói với mẹ rằng mình không tự ti vì gia đình bao giờ. Nhưng có những lúc mình cảm thấy chạnh lòng khi ở xa nhà tiết kiệm từng đồng lương ít ỏi không xin tiền bố mẹ để bố mẹ yên lòng. Thực ra mình cũng không thiếu thốn nhưng mình biết số tiền mình có không nhiều để mình tỏ ra phóng khoáng. Mình cố không tiêu xài hoang phí nhưng cũng cố không để mn nghĩ mình keo kiệt. Nhưng mà có những lúc gặp những trường hợp làm mình bị khựng lại, làm mình chất vấn bản thân bộ mình keo kiệt lắm hả…
Chẳng biết có nên tự thanh minh bản thân không nhưng mình đoán mình đã im ắng chịu đựng bao nhiêu chuyện trên đời chẳng lẽ đến chuyện viết lên cho mình mình suy nghĩ cũng không được thiên vị mình một xíu sao. Nên mình sẽ viết những gì mình nghĩ. Mình cứ phải đau đáu cái cảm giác mang nợ này tới khi nào? Mình thậm chí nghĩ chắc cho dù sau này mình có một gd hay một cs riêng tự lập thì có một số ngừoi vẫn sẽ nhắc lại ân tình ngày xưa này nếu mình không đáp lễ. Ý mình là, mình biết ơn và mình sẽ giúp đỡ gì đó trong khả năng của mình. Nhưng mình có cảm giác là những người ấy, những người đã đề nghị giúp không công ấy, nếu chỉ một lần mình say no sẽ bảo mình là kẻ vô ơn. Mình của hiện tại cũng không giàu có gì, lương chỉ vỏn vẹn đủ tiêu và dư một chút để khi cần. Nhưng mà, không hiểu sao ấy, cứ đả kích vào những nỗi đau của mình. Cứ làm cho mình cảm thấy như mình chỉ là kẻ ăn bám trong cái nhà này. Mình muốn như vậy à? Ai là người biến mình thành kẻ ăn bám và hứa sẽ không nhận tiền? Nếu muốn nhận thì nói là muốn nhận tiền trả sòng phẳng. Tại sao nói là làm ơn mà lại cứ mong cầu người khác trả ơn? Sao không nói thẳng với ba mẹ mình mà cứ ngày ngày cãi nhau với mình vì những vấn đề cơm áo gạo tiền nhỏ nhặt?
3 notes · View notes
an-tao · 1 year ago
Text
Idk if this is a big deal maybe it’s not but I just want to write it down bc it would remind me how people can be to me.
Basically I would feel like I’m not respected if someone break a promise with me and not even apologize or saying anything about it (preferrably saying they can’t before breaking it). So someone (not really promised but) told me they can do my nails at 4pm or so today and I know it’s not like they have to do it but telling me that and just left randomly without saying anything is just so rude. And it wasn’t even an emergency. I always feel like I was being such a nice cutie pie that everyone just think they can do whatever and I wouldn’t get mad or care. Lol I do think it’s the matter of their own to keep whatever they told someone and I wonder, doesnt it hurt their consciousness when they just left me there waiting for them when I was so excited early to have those new nails and that was the first time I ever asked them for such favor?
Maybe people just always think I’m a kid. And I’m not. They would blame you if you were being childish and tell you you are an adult and claim you as a kid when they break their promise or sayings to you. Lol I hate being disrespected, and I wouldn’t pay enough efforts for people who don’t respect my efforts. That’s it.
0 notes
an-tao · 1 year ago
Text
Mọi người thi nhau đăng bài bên Threads nhưng mà mình vẫn không đủ thoải mái để đăng bài bên đó nên vẫn trốn ở một góc nhỏ bên này viết vài dòng ảm đạm.
Mình thấy sợ mình của những ngày vui quá vì những ngày sau mình sẽ nhớ nó, và sợ những ngày buồn và trống rỗng vì chính bản thân chúng đã ăn mòn mình. Nhưng mà không sao cả, chắc mình chỉ hơi mệt thôi.
Dạo này mình nghe podcast và đang đọc lại sách. Mình đọc tiếp Atomic Habits đã bỏ dở và vừa tìm lại quyển Vô Thường để đọc lại. Chắc vì gần đây các podcast mình nghe đều nói về thành công và hạnh phúc, những mục tiêu cuộc sống và rồi mình len lỏi nhớ về sự vô thường của nó, làm mình có những khoảng lặng.
Người ta bảo tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, nhưng mình sợ lúc ấy mình quá lạnh lùng với cuộc sống và không còn thoải mái thể hiện cảm xúc nữa.
0 notes
an-tao · 1 year ago
Text
Một ngày nọ, khi tôi về già, có người hỏi tôi giai đoạn nào là hạnh phúc nhất trong cuộc đời, có lẽ tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng đó là lúc tôi còn ở tuổi thiếu niên. Lúc đó tình yêu chưa đến, cuộc sống vô tư, đau khổ nhất chỉ là những bài kiểm tra, thi cử. Lúc đó tôi cảm thấy rất nhiều áp lực, nhưng sau này nhìn lại, tôi nhận ra nó thật nhỏ bé biết bao.
@taifang dịch
Tumblr media
284 notes · View notes
an-tao · 2 years ago
Text
Idk. Whenever sth happens, you always say “it’s okayy”. I know you mean it’s okay everything will be alright, but to me it’s not okay. It is really not okay for an overthinker like me who always feel things so deep within my heart and get sad easily and feel guilty with every little things I did wrong. It’s not okay I’m very sad and I was hurt. How can it be okay??? No it’s not it’s really not and it always hurts me. I dont want to blame you it was just still so hurtful to be all alone in my sensitive emotions. And sometimes I dont even know if it’s okay to stay or should I be willing to let it go. I dont like myself that much.
0 notes
an-tao · 2 years ago
Text
Đúng ra giờ này mình phải làm bài tập vì final dí tới đít rồi nhưng mỗi khi downmood thì thật sự chỉ muốn ngồi viết ra một chút nên là... Mở điện thoại nghe nhạc, đang nghe Ngày chưa giông bão - Hà Anh Tuấn xong thì nhạc chuyển qua Chỉ là không cùng nhau - Tăng Phúc và Trương Thảo Nhi. huhu nghe mà thấy buồn man mác luôn, chắc tại sáng nay tâm trạng cũng hơi trùng trùng sẵn, hơi quạu nhẹ nữa nên nghe bản acoustic hát trên Đà Lạt mưa rơi lâm râm này rất thấm luôn. Nhiều lúc mình cũng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cuộc đời này, có nhiều chuyện mình cố gắng nhiều cho nó đến mấy và nó có vẻ suôn sẻ đến mấy đi chăng nữa thì mình vẫn luôn nơm nớp lo sợ một ngày nó chuyển biến theo một hướng đi mà mình không mong đợi. Giống như chuyện tình yêu, chuyện sự nghiệp, chuyện cuộc đời, chuyện sức khoẻ, chuyện gia đình. Mình lúc nào cũng trong tâm thế rất muốn khoe, muốn cám ơn những điều tốt đẹp mình vừa nhận được nhưng cũng vừa lo sợ nói trước rồi bước không qua, hay hôm nay vừa cười hôm sau đã khóc, hay chuyện hôm nay khiến mình thấy như cô bé hạnh phúc nhất thế giới mai sẽ khiến mình cảm thấy đau lòng cùng cực. Ai cũng bảo đời mà, C'est La Vie. Sáng này đi học, mình chẳng nói tiếng nào. Phần vì mình buồn ngủ và lười nhác, phần vì cũng hơi stress thời tiết, tiền bạc, và final gần tới. Mình cũng hay nhìn lại bản thân và biết mình đang dần out of the track and need to get back on track. Mình không viết thêm cái "Nhưng" nào sau câu vừa rồi nữa vì mình biết mình không cần biện hộ gì cho cái sai đó nữa. Trong một khoảnh khắc buổi sáng đó, khi mà nghĩ đến cái chuyện muốn đi đâu muốn nhờ ai đón đưa hay làm gì cũng cảm thấy gò bó, mình chợt tự trách bản thân rất nhiều sao vẫn dậm chân tại chỗ sau bấy nhiêu năm? Mình rất muốn được tự lập, tự lái xe đi bất cứ đâu mình thích, tự cật lực cày ra tiền mà không bị áp lực người này ngừoi kia, mình thà chịu cái áp lực làm nhiều việc nhưng không phải để ý cái nhìn cái tâm lý của những ngừoi khác còn hơn, mình muốn kiếm ra nhiều tiền hơn để thoả thích mua quà cho những người mình muốn mua cho, muốn tự lo cho bản thân mà không sợ phiền hà người khác, muốn không để tiền bạc làm rào cản cuộc sống mình nữa. Tự dưng nhớ một câu rất hay mình rất tâm đắc trong văn học Việt Nam, tác phẩm Hồn Trương Ba Da Hàng Thịt, là " Không thể bên trong một đằng bên ngoài một nẻo được. Tôi muốn được là tôi toàn vẹn."
0 notes
an-tao · 2 years ago
Text
Hmm I do hate whenever I feel really sad and I have to finish some stuffs soon. Even tho it does have an advantage, that I got sth to do so I can forget the sadness earlier. But I'm also the kind of person that overthinks a lot that sometimes sadness is too overwhelming that it prevents me from completing things I have to do. It hurts really bad to always feel like a burden and hurts more when I realized it was all just because of me. I know people hate negative and overthinking people but idk what I supposed to do. My mind and my mood are just too sensitive to not be able to function what people called "don't take it too personal or it's okay it's not a big deal or don't overthink stuffs too much". It's really extremely difficult for me and just makes me cry everytime because I'm so out of control with my own thinking and feelings. That makes me hate myself even more and just wish I was never exist in this world so no one has to care about me or say sth to make me feel better or tell me better things to get me over that difficult stage. It must be tired for everyone to be nice and slowly helped me through. Did I even play victim role or being a pick-me-girl? I don't know but if I did I now feel worse than ever. I just hate myself so much that I don't want to meet anyone and just want to cry and wish I have never existed.
0 notes
an-tao · 2 years ago
Text
Maybe you just dont know how sensitive I am or? Maybe I was just too sensitive and exaggerated things? Sometimes I think back about the reason why I was so easily crying. Suddenly I realized because I have nowhere to be a baby anymore except beside you and my parents. But my parents are too far away for me and I probably got too familiar that I assumed you would…
Turned out I realized no one ever be responsible for enduring my sensitive inner child here except my parents. Sorry for making you taking that role… I probably got to learn how to be more mature and stop asking you if I’m still your baby (babe).
It just hurts sometimes that a Pisces like me always have such a lovely cutie dreamy ideal of love and I knowww for a hundredth time they told me to stop dreaming. It was all my fault. All my fault.
0 notes
an-tao · 2 years ago
Text
I wonder if your heart beats for me like mine does for you.
1K notes · View notes
an-tao · 2 years ago
Text
sometimes I just suddenly want to cry, so bad. I don't understand why, it was just a random day off doing homework, and I suddenly felt so moved, so sensitive. Just a small tiny period of minutes when D hadn't replied to me, I just felt super sad and worrying and burned out while doing a hw I just don't feel like doing and feel bad and feel useless and feel like I could just burst into tears. Idk if D knows I'm really bad at controlling my moods.
0 notes