Text
Mấy hôm nay Sài Gòn mưa dai dẳng, rả rích. Những cơn mưa đầu mùa chẳng biết chiều lòng người, thích thì mưa, sáng mưa, chiều mưa, chả phân biệt giờ giấc.
Mình nhớ lại tầm này năm ngoái, tụi mình ở đà lạt, những ngày chỉ có dạy học rồi đi dạo loanh quanh khu Lữ Gia. Cũng vào mấy chiều mưa rả rích như thế, mình và Thúy An lân la mấy quán, làm một ly sữa bắp nóng, nhâm nhi mấy cái bánh su kem, nói đủ thứ chuyện trên đời.
Hè năm nay không có đà lạt, mà chắc cũng sẽ khó mà có lại được một chuyến đà lạt như thế. Trong buổi họp nhóm gần nhất từ tháng trước, đám bọn mình giờ mỗi đứa đều đã có con đường riêng, và đều đang tất bật với những gì đã chọn lựa. Ở cái tuổi mà khát khao chứng tỏ đang dâng trào, mình thật lòng thấy vui vì có được một nhóm bạn chất lượng, khi mà mỗi đứa đều có chỗ đứng nhất định trên lĩnh vực mà mỗi đứa đang làm.
Mỗi một mùa hè đi qua mang cho mình cảm giác mình lớn hơn một tí. Khi nhìn thấy mình có nhiều trải nghiệm để nói hơn, nhưng kỉ niệm vẫn ở đó, vẫn muốn nhắc hoài nhắc mãi.
Nửa đầu 2025 quả không dễ dàng đối với mình, khi mà tất cả mọi người đều nói rằng năm số 9 là năm vạch trần, ai gây nghiệp quả sẽ lãnh nghiệp quả. Thật ra có những chuyện không muốn tin, cuối cùng vẫn phải tin, khi mà lần lượt từng sự thật được hé mở dần, có lúc mình phải thản thốt liệu có phải sự trùng hợp thôi không nhỉ?
Mùa hè năm nay mình chuyển công ty, nói trắng ra thì mình đã nhảy cóc qua 3 công ty trong nửa năm nay. Có chút hỗn độn, và cũng không giống với tính cách thích ổn định của mình. Nhưng biết sao được, những gì được xem là duyên số thì có lẽ do ông trời định, mình chỉ là người nắm bắt, mà cũng có khi đó lại là nghiệp quả.
Mấy lúc nghĩ nhiều, mình hay muốn được quay về quá khứ, được sống lại mình của ngày xưa lần nữa, chẳng phải để thay đổi gì, chỉ là muốn lần nữa trải qua những trải nghiệm tốt đẹp đó, để thấy sau ngần ấy thời gian mình đã lớn lên thế nào.
Giờ thì mình đang ở miền Bắc, bắt đầu chuyến công tác gần tuần, bài này viết dở lúc trên máy bay nhưng được hoàn thành lúc nửa đêm sau khi về khách sạn và trải qua 7749 cuộc họp.
Đột nhiên nhớ Sài Gòn, nhớ Đà Lạt, nhớ Long An da diết.
Hưng Yên, 11.06.25

12 notes
·
View notes
Text
Một dạo sống trong hàng vạn câu hỏi tự đặt ra cho mình.
Rốt cuộc mình muốn sống cuộc đời thế nào?
Những trăn trở về việc phải sống tốt, phải giỏi giang, phải xinh đẹp, phải thành công cứ vây lấy mình mỗi ngày. Mình chẳng mảy may chuyện so sánh đời mình với đời ai khác cả, mình chỉ muốn mình sống thật tốt cuộc đời mình, làm những việc mà mình thấy đúng đắn, và dĩ nhiên áp lực cũng do tự mình tạo ra.
Dạo này tiến bộ hơn hẳn hồi trước, vì không còn nghĩ đến cái chết nữa, thay vào đó chỉ muốn mau mau đi tìm câu trả lời cho câu hỏi đâu là đích đến của cuộc đời này và cố gắng tìm lối thoát khỏi khủng hoảng tuổi đôi mươi. Vậy mới thấy có khi chuyện sống tốt một cuộc đời lại khó hơn hẳn chuyện chết đi, nhỉ?
Hôm nọ mình có một buổi nói chuyện với một chú CEO công ty nọ, cuộc trò chuyện dài hơn tiếng, chú bảo mindset mình đang có những conflict, mình không phủ nhận, mình thừa biết. Trong đầu mình là hàng ngàn suy nghĩ đâm chọt lẫn nhau, mỗi ngày mình phải chiến đấu với không biết bao nhiêu cuộc chiến nội tâm. Đúc kết lại mình thấy, nghĩ nhiều không làm người ta khổ, mà càng nghĩ nhiều càng không tìm ra lối thoát mới làm người ta khổ.
Cứ mỗi một cột mốc mới trong đời mình lại có phần lo lắng, sợ sệt, càng lắm hoài nghi bản thân, liệu mình làm vậy có đúng không, rồi lỡ sai thì sao, có ai đỡ mình đâu? Mình đã ngồi listdown thật nhiều gạch đầu dòng để cố gắng trấn an là mày đã cân nhắc kỹ, mày đã dùng toàn bộ lí trí để quyết định, việc còn lại là tin tưởng số phận thôi. Nhưng đời mà, nếu dễ dàng an ủi bản thân vậy thì đâu có chuyện để nói nữa.
Biết là mình đang ở một giai đoạn không dễ chịu mấy, nhưng cũng chẳng biết làm gì ngoài cố động viên, luôn tự nhắc nhở mình không được quên, càng không được hạ thấp giá trị bản thân. Mong rằng đoạn đư��ng sắp tới mình sẽ vững vàng và cứng cáp hơn.

30 notes
·
View notes
Text
Cách đây mấy năm, khi còn ngồi ở giảng đường, nếu ai đó hỏi tôi rằng tôi muốn làm gì sau này, dù vẫn còn mông lung nhưng lúc đó tôi hay trả lời tôi sẽ làm công việc được viết mỗi ngày.
Căn bản là tôi thích viết. Từ hồi nhỏ xíu tôi đã phát hiện ra mình nhạy cảm với con chữ, với văn học. Hồi học lớp 4, lúc bắt đầu với những bài văn đầu tiên tả cây cối, tả con vật mà em yêu thích, bài nào tôi viết ra cũng được giáo viên khen nức nở rồi còn đưa bài cho giáo viên khác đọc và tấm tắc khen. Lúc đó tôi nghĩ mình siêu lắm, cho tới khi tôi lớn lên và đi dạy mấy em nhỏ, cầm trên tay một bài viết chữ sạch đẹp, đọc được, không sai chính tả thì đích thị bài đó là một bài khá tốt rồi, ấy là tôi chưa bàn đến văn chương.
Lên cấp 2 dù cũng nằm trong top học sinh văn hay chữ tốt, nhưng cơ duyên đưa tôi vào đội tuyển học sinh giỏi môn Anh, vậy là cũng lơ mơ bỏ bê một thời gian dài. Mãi đến cuối lớp 12, khi nghiêm túc xác định về hướng đi cho cuộc đời, tôi mới chấp nhận từ bỏ khối A, từ bỏ những môn tự nhiên mà tôi luôn hằng đeo đuổi vì nghĩ “học khối A mới ngầu” sang khối D với môn Văn - sở trường (không chắc lắm) ngày trước.
Vỏn vẹn 3 tháng cuối cùng tôi quyết định ôn thi khối D, năm đó tôi được 9.25 môn Văn, lần nữa tôi nghĩ mình có khiếu với câu chữ thật. Lên đại học tôi vẫn duy trì việc viết qua kênh Tumblr này, đồng thời tự học thêm 1 ít kiến thức viết content social media, rồi nghênh mặt nhận job viết content. Tôi bị vả vào mặt không biết bao nhiêu lần khi khách nhận xét viết quá nông, không sâu sắc. Lúc đó tôi chỉ nghĩ ừ sai thì sửa, căn bản mình đang làm việc mình thích và cũng (hơi) giỏi nên không ngại chuyện học hỏi.
Giờ thì như ước nguyện, tôi làm công việc mà tôi có thể viết hàng ngày, thế nhưng càng làm tôi càng nhận ra mình không giỏi, hoặc nếu có hơi giỏi thì sự thật là tôi cũng không thích mấy. Tôi dần dà hiểu ra cái tôi thích thật sự là lối viết freestyle, là cái cách tôi kể lại góc nhìn của mình về mọi thứ trên cuộc đời, kể về những trải nghiệm và những chiêm nghiệm cá nhân chứ không phải là viết theo order với mục đích thuyết phục mọi người tin vào cái mình viết và sẵn sàng bỏ ra một số tiền chi cho cái đằng sau bài viết tôi truyền tải.
Mà công việc mà, đã làm thì phải làm bằng tâm. Tôi vẫn hết lòng với mỗi sản phẩm mình viết ra, chỉ là đôi khi cảm giác như mình sắp đánh mất chính mình. Thử nghĩ xem 1 ngày bạn lướt và bắt gặp bao nhiêu bài content, giọng điệu, câu từ, thông điệp, hệt y chang nhau, dần dà tôi thấy mình mất đi chất văn vốn có.
Tôi vẫn muốn viết nhiều ở đây, nhưng sự thật là sau một ngày dài đi làm, đi dạy, tôi gắng gượng không nổi để viết thêm một bài chia sẻ nào nữa. Gần 30 draft chưa có cái nào hoàn chỉnh, vì mỗi lần lôi ra lại thấy cảm xúc của lúc định viết bài đó đã không còn, lại thôi. Mà sớm thôi, tôi nghĩ nghề viết cũng sớm bị đào thải khi AI ngày càng mạnh, khi mà 100 bài như 1, không khác biệt nhau là mấy, không có trái tim, không chất, không hồn.
Tôi vẫn sẽ viết, có thể sẽ ít hơn trước nhiều, nhưng tôi sẽ. Bởi viết ra cũng là một cách giải toả cho tâm hồn, là liệu pháp chữa lành xịn nhất mà tôi tìm thấy cho chính mình. Sự thật là tôi thích viết và thích đọc lại những gì mình viết, viết vì mau quên, đọc lại để nhắc nhớ mình tại thời điểm đó đã suy nghĩ như thế nào. Có những bài viết mà tôi tin rằng ở mỗi thời điểm đọc lại, tôi sẽ đều có suy nghĩ và hành động khác đi.
Tôi cũng từng ngàn lần hoang mang không biết mình sẽ tiếp tục con đường này thế nào, tiếp tục viết mỗi ngày với hàng ngàn order của khách, hay thôi nghỉ hết dẹp hết vì cũng có thích mấy đâu. Nhưng rồi cũng tự nhận ra, dù tôi tìm được câu trả lời thì tôi vẫn phải bước tiếp, chỉ có bước tiếp mới biết mình đi đúng hay đi lạc, mà có khi cũng quá sớm để đánh giá. Còn trẻ mà, thôi cứ thử, như mấy nay trên mạng người ta nói, đại đại đi.

5 notes
·
View notes
Text
Có những khoảnh khắc, ngay từ khi bắt đầu đã biết dù có quay lại bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng thể trọn vẹn như ban đầu.
Mình đến đơn lần đầu vào mùa hè năm ngoái, lúc tụi mình chạy dự án ở đà lạt, sau ca dạy mình tranh thủ xử lý mớ công việc trên sài gòn. Mình nhớ mãi buổi chiều hôm đó, có nắng vàng nhuộm cả góc trời, len qua khung cửa to chiếu rọi lên bàn mình, có mấy em nhân viên mèo quấn qua quấn quýt. Vậy là mình nhủ lòng sau này mình sẽ đưa những người mình yêu thương đến đơn, bởi cảnh đẹp mà chỉ ngắm một mình thì ích kỷ quá. Lần thứ hai quay lại mình đưa Khang và An đến cùng, lần nữa là cùng người yêu. Vậy là mình đạt được (một phần) mong ước là đưa những người thương đến quán, nhưng chẳng có buổi hoàng hôn nào đẹp hệt như lần đầu mình đến cả, và cảm giác bỡ ngỡ trước vẻ đẹp của đơn như lần đầu ấy cũng không còn.
Một lần khác gần đây, Chánh Ngôn gửi cho mình ảnh ly matcha ở một quán cà phê trông nửa thân quen - nửa xa lạ, Ngôn nói Ngôn đã ghé lại tiệm cà phê hoa hồng - nơi gắn liền với tụi mình suốt thời gian ngắn ngủi ở đà lạt đợt đó. Thước phim trong đầu mình tua lại một đêm mưa, đám tụi mình ngồi trong quán, có mấy ly cacao nóng, có tiếng đàn piano bài “Yêu xa” của một bạn khách, có mấy câu chuyện phiếm chờ trời tạnh mưa, có cả những dự tính lớn lao của mấy đứa trẻ đang tập lớn. Khi ấy, tụi mình tự hỏi bao giờ mới có lại một dịp như vậy, và có lẽ, ai cũng đã có câu trả lời.
Có những chuyện, những người, những khoảnh khắc được định sẵn là sẽ chỉ đến một lần, dù có quay lại cũng chẳng thể vẹn nguyên. Buổi chiều ở đơn một mình đó vẫn là buổi chiều đẹp nhất, khi mình kết nối sâu sắc với chính mình. Đêm mưa ở tiệm hoa hồng vẫn là đêm mưa ấm áp nhất, khi mình có những người bạn bên cạnh. Mình không cố gắng giữ lấy, không tìm cách quay lại, không tiếc nuối quá lâu. Bởi lẽ, mỗi khoảnh khắc đều có một nhiệm vụ của riêng nó: đến - để mình cảm nhận, rồi đi - để mình học cách trân trọng.
Suy cho cùng, có lẽ cái đẹp của mỗi khoảnh khắc chính là—nó không thể quay lại, không thể vẹn nguyên thêm một lần nữa. Và điều quan trọng không phải là giữ chặt những gì đã qua, mà là mở lòng đón nhận những điều mới, với sự chân thành như cách mình đã từng yêu thương những điều đã cũ.

11 notes
·
View notes
Text
“Rất lâu rồi, em không còn nghĩ đến cái chết mỗi lần em tiêu cực nữa”.
Đó là những gì mình nói với anh bạn đồng hành trong buổi tản bộ hôm nọ. Có mấy dạo anh bạn nhà mình cứ bị ám ảnh bởi cái chết, và liên tục nghĩ đến nó. Mình thấy đâu đó mình của 1 năm hơn về trước, giai đoạn mà chỉ một chút việc nhỏ thôi cũng khiến mình thấy tiêu cực và nghĩ đến cái chết thường xuyên.
Mình nói với anh, sẽ có nhiều lần trong đời tụi mình thấy mọi thứ như sụp đổ, cả thế giới đều chống lại mình, rằng mọi cố gắng của mình đều vô nghĩa. Và thật ra, chỉ cần vượt qua được lúc đó, một thời gian ngắn sau này thôi, khi nhìn lại bỗng thấy mọi thứ chẳng còn là chuyện to tát nữa.
Một vài lần em tự nhìn nhận lại bản thân, em càng cảm thán nhiều hơn những khoảnh khắc em cố gắng vượt qua mớ suy nghĩ hỗn độn để gắng gượng sống tiếp, và anh thấy đó, giờ em sống tốt thiệt tốt. Nếu ngày trước em chọn cái chết, có lẽ giờ cũng chẳng gặp được anh, chẳng thể biết được cuộc sống có thể đẹp đẽ thế này.
Vậy đó, có những chuyện lúc xảy ra thì như trời sụp xuống, nhưng chỉ cần cố thêm một chút thôi, một chút xíu thôi, ngoảnh đầu nhìn lại bấc giác chỉ là một thử thách nhỏ trong triệu triệu thử thách của cuộc đời. Vậy là tụi mình cũng thiệt giỏi mà, ha.
Mong là tụi mình đều vững vàng trong tâm trí, mạnh mẽ, tự tin trước mọi biến cố trong đời. Bởi vì chỉ cần còn sống là còn cơ hội. Cố thêm chút thôi…
Nhân một ngày được anh bạn gửi cho một content dễ thương: “Nhìn lên thì mình hông bằng ai, nhưng mà nhìn xuống thấy một công chúa bé nhỏ luôn động viên ta hằng ngày, vậy thì việc gì mà phải bỏ cuộc để rồi thất bại chứ”. Còn trong ảnh là bữa cơm nhà ba món tự nấu đại đại, ăn hong hết mai ăn tiếp hihi

25 notes
·
View notes
Text
Sau một đêm vật lộn với khủng hoảng 1/4 cuộc đời, tôi nhận ra một điều rằng nếu bạn đi ngủ với một trái tim vụn vỡ thì khi thức dậy sẽ là một cực hình.
Cực hình hơn nữa là khi bạn phải vác bộ mặt với 2 con mắt sưng húp đến cơ quan và vui vẻ như thể đêm qua không có gì.
57 notes
·
View notes
Text
Vì yêu một mảnh đất mà cảm thấy mùa nào ở đây cũng là mùa đẹp nhất.
Vẫn như mọi năm, mình rời sài gòn từ hăm bốn tết để vừa kịp hăm lăm tảo mộ. Về long an mùa này chỉ thấy yêu thương mảnh đất này nhiều hơn. Tầm này người người nhà nhà đã bắt đầu sắm sửa hoa tươi trưng tết, nhiều thì trông đâu đâu cũng là màu là sắc, vừa vừa hay ít ít thì cũng được đôi vạn thọ hay cành mai cành cúc.
Năm nay nhà mình ăn tết đơn giản, chỉ là trải qua bao nhiêu chuyện, mọi người trong nhà đều cảm thấy biết ơn và trân quý từng giây từng phút bên cạnh nhau, rồi tự nhủ còn khoẻ vầy là vui lắm rồi. Mình cũng thấy vui vì giữa một năm đầy sóng gió, nhà mình vẫn an yên và đủ đầy, cùng nhau đón thêm một cái tết nữa.
Mấy buổi sáng chở ngoại với mẹ đi chợ, đi qua ngôi nhà có hàng hoa giấy nở đẹp ơi là đẹp, mình vẫn không thể ngừng trầm trồ về hàng hoa giấy đó xưa giờ, độ Tết nào hoa nở, đi ngang qua mình cũng bất giác tấm tắc, hoa đẹp quá trời, con thích hoa giống vậy lắm. Mẹ mình mỗi lần nghe vậy toàn cười, con nhỏ này xưa giờ chỉ thích có vậy.
Tầm này hoa xoài nhà mình nở chi chít trên cành, len trong gió hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Buổi chiều ra sau vườn nhà ngắm mặt trời lặn, mặt trời tròn vành vạnh, đỏ như cái trứng muối, lấp ló mấy tia nắng cuối ngày xen qua tán lá cây ổi, cây mận mẹ trồng. Rồi mình phát hiện cây ổi, cây mận, cây nào cũng thiệt nhiều là trái. Chẳng mấy khi thấy lòng mình được vỗ về quá đỗi.
Đi qua nhiều nơi, vẫn muốn đến nhiều nơi nữa, nhưng trong lòng mình thì mảnh đất này vẫn chễm chệ một vị trí đặc biệt mà không nơi nào khác có thể thay thế. Mình hay nói vui với anh bạn đồng hành, sau này nếu có duyên về đây, em nghĩ anh cũng sẽ thích nơi này hệt như cái cách em huyên thuyên mãi về nó mà không biết chán.
Thêm một năm nữa lại đến, cảm ơn tất cả những ai đã và đang cố gắng từng ngày, mình tin là mình, tụi mình đều rất giỏi và xứng đáng có được hạnh phúc. Nguyện cho tất cả chúng ta đều có một nơi để về, một tấm áo ấm và thật nhiều yêu thương.

28 notes
·
View notes
Text
Một tháng trước sinh nhật, mình nghĩ vu vơ chắc là tới sinh nhật sẽ viết một cái recap thiệt dài cho tuổi vừa rồi, mà cũng nghĩ ra được thiệt nhiều thứ để viết. Tới ngày sinh nhật lo lu bu với mấy cái event cuối năm, hông có đủ thời gian để ngủ huống hồ gì là viết. Mấy nay vừa xong event, cảm giác đã ngơi ngơi bớt, nhìn lại đã là cuối năm, muốn viết về tuổi cũ thì lại chẳng nghĩ ra được gì, cũng hông còn nhiều cảm xúc để viết, chắc vì nó qua rồi, cũng sử dụng “gói trải nghiệm” tuổi mới được ít hôm rồi, chẳng mảy may nghĩ nhiều tới nữa.
Năm nay thiệt đặc biệt vì có nhiều sự kiện đáng nhớ, học nhiều hơn, làm nhiều hơn, yêu đời (và yêu người) nhiều hơn. Năm nay khóc cũng nhiều, dù đã tiến bộ hơn các năm trước ở chỗ không hay khóc nhè vì những người, những chuyện không đáng nữa nhưng mà thi thoảng vẫn yếu lòng nhiều chút.
Năm nay đạt target thử sống ở thành phố mới (ngoài sài gòn), cụ thể là đà lạt. Dù chỉ trong vòng một tháng, không dài nhưng mình tin là mình của nhiều năm về sau sẽ tự hào về trải nghiệm này mỗi khi nhắc lại. Cũng đủ để biết mình còn thích bay nhảy cỡ nào, vừa vặn hiểu sài gòn chưa phải điểm dừng chân cuối cùng ở hành trình này.
Có nhiều chuyện xảy ra đúng hệt tiến trình (trộm vía), có nhiều chuyện lệch khỏi quỹ đạo và cũng có những chuyện chưa bao giờ ngờ tới. May mắn là vũ trụ vẫn luôn lắng nghe điều mình manifest, được ở cạnh đúng người vào đúng thời điểm, để từ đó mọi hành trình mình đi qua đều có những người bạn đồng hành “over hợp”.
Một năm thiệt nhiều thay đổi nhưng mình tin là thay đổi nào cũng là bệ phóng cho mình vươn lên, như chị đồng nghiệp mình hay nói “thể nào mà em chẳng kham được” mỗi lần mình than vãn. Chị Giang Ơi cũng nói trên đời hầu hết mọi thứ đều là tương đối, chỉ có vài thứ chắc chắn là tuyệt đối, một là cái chết và hai là sự thay đổi. Có lẽ việc thay đổi một thói quen, một quỹ đạo quen thuộc là điều không dễ, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra, và tụi mình đều phải chấp nhận điều đó.
Một năm dài, vài thành tựu nhỏ để biết rằng bản thân có năng lực, không thiếu lần vấp ngã để tự nhắc nhở mình phải học hỏi nhiều hơn. Hôm nay luôn tốt đẹp hơn ngày hôm qua, năm nay luôn nở rộ rực rỡ hơn năm trước. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn vì bạn đã đến, và ở lại, bên cạnh mình ❤️🩹
15 notes
·
View notes
Text
Bình thường hoá việc lớn lên không trở thành một phiên bản như mình từng mong ước.
Ngày trước mình đã từng rất nhiều lần tưởng tượng mình của nhiều năm về sau, rồi tự đặt cho bản thân thật nhiều nguyên tắc như kiểu lớn lên mình sẽ là người thế này, phải làm công việc thế kia, yêu một người thế nọ, rồi khi yêu mình phải là một người thế nào,… Tự cho mình thật nhiều hình mẫu về chính mình trong tương lai.
Và rồi theo quy luật tự nhiên của cuộc đời, mình lớn lên. Mình không phải là một người lý trí luôn giữ cái đầu lạnh như hồi xưa mình muốn, không phải là một cô người yêu bao dung và tốt bụng như mình hằng mong, mình cũng không làm công việc mà mình từng mơ ước. Mình yếu đuối, nhạy cảm, ngang ngược, nhỏ nhen và đôi khi còn ích kỉ nữa.
Chỉ là,
Mình sẽ không thể biết được bản thân như thế nào nếu không trực tiếp trải qua hoàn cảnh đó. Nếu cả đời này mình chẳng yêu ai, có khi sẽ chẳng bao giờ mình biết mình là một đứa nhạy cảm thế nào trong chuyện tình cảm. Nếu không làm công việc hiện tại, mình sẽ chẳng thể biết mình chịu áp lực giỏi cỡ nào. Và nếu không có những lần vấp ngã để mài dũa góc nhìn, tự nhìn nhận sâu sắc vào sâu bên trong, chắc mình sẽ chẳng thể chấp nhận việc bản thân thật yếu mềm và xấu tính.
Hoá ra lớn lên chỉ đơn giản là chấp nhận bản thân vốn không tốt đẹp như mình từng nghĩ.
Hoá ra không phải điều không hoàn hảo nào cũng xấu.
Hoá ra mỗi ngã rẽ của cuộc đời đều là hành trình để tụi mình khám phá bản thân, thấu hiểu bản thân và yêu thương bản thân nhiều hơn.
159 notes
·
View notes
Text
Điều quan trọng nhất là tìm thấy niềm vui trong cuộc sống hằng ngày.
Dạo này cảm thấy mình và cuộc đời có sự gắn kết kì lạ, chẳng hiểu bao lâu rồi mới lại có cảm giác vui vẻ vì những điều nhỏ nhặt xung quanh mình đến thế. Có một đợt cứ quay cuồng với công việc, tình cảm, gia đình, mệt mỏi phát quạu, cứ sơ hở là cãi nhau, sơ hở là xù lông nhím. Đợt này thì mình vẫn quay cuồng thôi nhưng mà chắc có lẽ là sống l��u trong cái khổ, Mị quen khổ rồi.
Từ ngày dọn ra ở riêng, mỗi ngày đi làm chỉ ngóng tới giờ tan làm để về với căn phòng của mình. Mình chăm vài cái cây bé bé, mỗi sáng sẽ tưới nước rồi bê chúng ra ngoài để tắm nắng, tối đi làm về thì ôm các bé vào nhà. Dạo này mình cũng dần tập tành nấu ăn trở lại, khổ, có cái chuyện tự nấu để chăm cho chính mình thôi mà cứ được dăm bữa lại bỏ, nhưng thôi kệ, xưa giờ mình vẫn luôn sống với phương châm là không ép chính mình, phải vui vẻ thì mới làm được.
Hai đứa mình cũng quen dần với chuyện lặng lẽ đồng hành cùng nhau, chẳng có mặt bên cạnh nhưng bù lại him luôn cho mình cảm giác an tâm. Mỗi tuần đều đặn him gửi hoa cho mình, nhờ vậy mà căn phòng của mình cũng ngập tràn màu sắc và hương thơm. Dù đứa nào cũng bận nhưng mỗi ngày vẫn dành ra ít nhất 10 phút để nói chuyện, rồi chụp ảnh check-in cho nhau các thứ. Mình hay nói vui (à cũng hong vui lắm) là thấy phiền, tự nhiên giờ cái phải life update mỗi ngày cho một người, vậy chứ mà cũng thấy vui, cũng thấy hay ho.
Hôm qua đi làm về, mình ghé siêu thị mua ít đồ về nấu ăn, sẵn tiện test luôn cái nồi chiên không dầu anh bạn đồng hành mới đặt cho. Tự nhiên mua được mớ khoai tây ngon, ít rau tươi ơi là tươi, vậy là vui quá trời. Một ngày năng suất làm mình thấy vui khi công việc hoàn thành xong hết, mang một tâm trí hoàn toàn sạch sẽ về nhà, cũng không phải lo lắng tối phải thức làm thêm bất kì deadline nào. Vừa vặn có thời gian dành cho bản thân, nấu ăn, nướng thịt, trong thời gian chờ thức ăn chín thì tranh thủ dọn dẹp nhà, mang quần áo đi giặt. Cảm thấy mình đang sống đúng nghĩa sống.
Mình vẫn hay nói với anh bạn rằng mục đích sống của mình chưa bao giờ là bán mạng làm để kiếm được một cục tiền to rồi ở không suốt khoảng đời còn lại. Mục đích sống của mình là mỗi ngày đều có thứ để cố gắng, để có thể cảm nhận được niềm vui nhỏ bé từ đống hỗn độn và bộn bề cuộc sống. Có lẽ cũng vì vậy mà mình enjoy từng khoảnh khắc một trong đời, dù là mua được bó rau ngon nhưng hơi đắt, dù là tự ăn món mình nấu dẫu hơi mặn, dù là cãi nhau rồi tắt điện thoại khóc đến ngủ quên,... mình đều trân trọng.
Chuyện tương lai thì khó nói, có thể sau này mình sẽ suy nghĩ khác đi, có thể sau này mình sẽ trở thành một người mà như hiện tại mình ghét cay ghét đắng, haha, không biết nữa. Tương lai vẫn là cái gì đó bí ẩn một cách thú vị. Nhưng ít nhất, hiện tại mình thấy vừa vặn đủ đầy, đủ giàu trong tâm trí và trải nghiệm cuộc sống, đủ nghèo để nhắc nhở bản thân phải cố gắng học hỏi hơn từng ngày. Giống như một câu mình đã từng đọc ở đâu đó: "Looking back, I'm nowhere near where I wanted to be, but quite far away from where I wanted to leave." Cảm ơn vì đã đọc đến đây nhá 🌹

21 notes
·
View notes
Text
Người yêu lên đường đi làm xa.
Hồi trước mình quyết liệt và dứt khoát với chuyện yêu xa lắm, mình từng nói với anh là mình thà chia tay chứ nhất quyết không yêu xa, với đứa overthinking như mình thì chuyện yêu xa chẳng khác gì tra tấn tinh thần.
Tụi mình nói với nhau nhiều về chuyện này. Mình nói đừng để ai ảnh hưởng đến career plan của anh, dù là mình hay bất kì ai đi nữa cũng không được. Anh vẫn giữ quan điểm rằng muốn tiếp tục mối quan hệ này và phát triển sự nghiệp cùng lúc. Sau nhiều lần hoài nghi, vật lộn với suy nghĩ bộn bề, cuối cùng thì mình chọn tin anh. Ở tầm tuổi này thì mình chưa nghĩ xa xôi, mình muốn bước từng bước nhỏ, từ từ, chầm chậm. Hơn nữa, mình muốn ở cạnh một người biết cố gắng, vậy thì tại sao mình lại bỏ lỡ con người này, mình tự nhủ.
Anh bảo anh thấy cuộc sống của anh bây giờ mới chính thức bắt đầu, trước khi quen mình anh chỉ sống những ngày bình bình, nhìn từng ngày trôi, giờ có thêm mình mới thấy đời đang thực sự đời.
Suy cho cùng, hai đứa mình đều là hai đứa trẻ đang tập tành làm người lớn, chẳng có cái gì gọi là thanh xuân của người con gái sao phải chờ đợi, tụi mình ít nhiều đều đang hy sinh cho đối phương một ít, chẳng phải mất mát gì nhiều, chỉ là tụi mình biết trong mối quan hệ này, người kia vẫn đang cố gắng từng ngày, vậy là đủ.
Vẫn buồn cười vì những lần mình hỏi mấy câu hỏi ngớ ngẩn như vì sao anh lại yêu em, anh trả lời vì em giỏi, vậy em hết giỏi là anh hết yêu em hay sao, em không bao giờ ngưng giỏi được 🤣 tụi mình bị thu hút bởi sự xuất sắc của đối phương, có lẽ vì vậy mà tụi mình luôn thấy người kia thật thú vị. Chẳng biết điều gì đang chờ đợi tụi mình phía trước, chỉ biết là hiện tại tụi mình tin tưởng và động viên nhau hết mực. Từ ngày mai là hết ai chở đi làm, hết ai đón đi ăn sau giờ dạy nữa rồi. Mà cũng tốt, coi như tụi mình có khoảng thời gian riêng để tự update bản thân, để mỗi lần gặp nhau đều có cái để khoe, có nhiều thứ để kể.
Huyên thuyên vài dòng sau khi khóc tiễn người yêu đi, cũng chẳng biết viết gì, nhưng biết là một ngày nào đó mình sẽ quên đi những cảm xúc này nên vội vàng ghi lại. Ở những ngày tháng về sau bạn lá có thấy hối hận không nhỉ? Còn mình ở hiện tại thì toàn tâm toàn trí ủng hộ anh phát triển sự nghiệp của anh, mình không thấy hối hận chút nào.
Saigon 5.11.2024,
Có anh thật tốt,
Chúc anh trăm điều suôn sẻ.

Ps: chiếc ảnh chụp vội sau khi anh chờ mình gần 2 tiếng đồng hồ để chở mình đi coi concert chông gai về 🤣còn mua cả trái cây cho ăn vì sợ mình đói. Đúng là lúc mới yêu thiệt vui biết bao nhiêu 🤣
13 notes
·
View notes
Text
Cảm thấy mình đang sống cuộc đời tốt đẹp nhất.
Không phải lần đầu tiên nói câu này, mình đã nói đi nói lại từ 2022 đến giờ, nhưng 2024 có lẽ là năm mình nói câu này nhiều nhất. Mình cảm nhận rõ có lẽ điều mình luôn manifest với vũ trụ là trước mọi khoảnh khắc trong đời đều có thể dõng dạc nói I’m living my best live đã dần thành sự thật. Dạo gần đây ngày nào trôi qua với mình cũng là ngày đáng sống, mình thấy rõ sự nỗ lực của bản thân, thấy được sự tiến lên dù chậm chạp, thấy được tình yêu của thế giới này dành cho mình.
Hôm qua đi xem Concert ATVNCG, trước khi chuyển qua list nhạc buồn thì BTC có phát một đoạn clip ngắn, thông điệp là “Cuộc sống đầy chông gai, lâu lâu buồn một xíu thì đời mới vui”. Mình tự nghĩ, khi nhìn nhận về hành trình cuộc đời mình có xu hướng bỏ qua nỗi buồn, trừ khi đó là nỗi buồn rất rất lớn, còn lại thì mình quên mau lắm. Có lẽ vì vậy mà mình thường không để ý quá nhiều đến mỗi lần vấp ngã, mỗi lần khóc hốc mắt đỏ hoe, mình biết đó là những bài học, những cảm xúc mà ai cũng phải trải qua trong đời. Tuy nhiên, không để ý không có nghĩa là không suy ngẫm, mình nghĩ nhiều, tự cảm thán, tự trách móc, tự dằn vặt, nhưng hết là hết, qua rồi là quên, để rồi khi nhìn lại mình chỉ thấy cuộc sống toàn là thành tựu quý giá, toàn là những bài học nên học trong đời.
Rời Concert lúc 12g đêm, anh đã đứng chờ mình hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Có lẽ vì nhiều những vết thương trong quá khứ mà mình lo sợ anh sẽ giận rồi la mình. Nhưng không, anh vẫn nhẹ nhàng đội mũ cho mình, còn mua bánh mua trái cây vì mình than đói, giây phút đó mình thầm nghĩ, hoá ra việc chấp nhận một người bước vào cuộc sống của mình đôi khi cũng là cái gì đó thật tốt đẹp.
Khi nhìn nhận thật kỹ về quãng đường mình đã qua, khi đọc đi đọc lại những lá thư gửi từ quá khứ, mình biết mình cũng chỉ đang ở những năm đầu tiên của hành trình xây dựng cuộc đời, hay nói như cái cách anh hay nói với mình là cuộc đời chỉ mới bắt đầu. Mình, tụi mình cũng chưa biết ở phía trước sẽ có những gì đang đợi, thế nhưng mình tin rằng chỉ cần sống với tâm thế mình đang sống cuộc đời tốt đẹp nhất, tự khắc cuộc đời sẽ yêu thương và ưu ái mình.
Bởi vì khi mình tin vào chuyện tốt, chuyện tốt sẽ đến.

24 notes
·
View notes
Text
Một giai đoạn có nhiều biến chuyển,
Cứ độ cuối năm là công việc lại quần quật, một ngày không biết phải xử lý bao nhiêu việc, dù giờ mình không còn gắng cày cuốc nhiều để mỗi ngày đều burn out khóc nức nở như trước nhưng ít nhiều cũng thấy có phần mệt mỏi. Nhiều lúc hay tự nghĩ ngợi rồi nước mắt lã chã rơi từ khi nào không hay, có lẽ điều tốt đẹp thì luôn cần thời gian, mình tự nhủ.
Những ngày tháng gần như cuối cùng gắn bó với trường, hôm nọ cầm trên tay phiếu điểm mà cứ thầm tiếc nuối, chả biết mấy năm qua làm gì mà chẳng chăm chỉ học hành, rồi ước giá mà thời gian quay lại, chắc sẽ tranh thủ học nhiều thứ hơn, giỏi giang hơn. Rồi cũng tự suy nghĩ, làm vậy để làm gì, khi đọc lại lá thư gửi chính mình của mấy năm về trước, mình biết bạn lá của quá khứ chưa bao giờ ngừng cố gắng hay trách móc mình vì bất kì điều gì. Chỉ cần cảm thấy bản thân vẫn đang tiến lên, cho dù chậm chạp nhưng như vậy là tốt lắm rồi.
Mấy độ Sài Gòn mưa tầm tã, chiều nào cũng mưa, rả rích, dai dẳng tới nửa khuya. Rời công ty lúc năm sáu giờ chiều rồi vội vã tới lớp dạy thêm, có hôm mình và him đứa nào cũng ướt, dạy xong thì cùng nhau xì xụp bên nồi lẩu gà rồi mình trách him sao không để mình tự đi, một đứa ướt vẫn tốt hơn hai mà, rõ ràng. Him bảo him biết mình giỏi, mình có thể tự làm được mọi thứ, nhưng him muốn cùng mình làm, đồng hành cùng mình trên quãng đường sắp tới. Giây phút nào đó mình nghĩ, nếu không phải lúc này, vậy thì bao giờ? Nếu không phải người này, vậy thì là ai?
Mình không giỏi trong chuyện tình cảm, đôi lúc cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì, mong đợi gì, hay đơn giản là cảm xúc đang đối với người ta như thế nào. Mình sợ lại lần nữa nhầm lẫn giữa cảm động và rung động, mình sợ lại lần nữa làm tổn thương những người không đáng. Chỉ là sau cùng, mình luôn tin mình xứng đáng yêu và được yêu.
Để nói về phương diện tình cảm thì không biết phải dùng bao nhiêu câu chữ, câu từ đôi khi chẳng thể diễn tả hết được nội tâm, bởi câu chữ là lời muốn nói, còn lời không muốn nói hoặc không biết nói ra thì ở lại, day dứt, miên man.

22 notes
·
View notes
Text
Dạo này cuộc sống mình có nhiều biến chuyển.
Đôi khi cảm giác 1 ngày có hơi phần chật chội hơn trước nhưng ít nhất là mình thấy vui và hài lòng hơn bao giờ hết. Mình cắt bớt job, chỉ làm vừa đủ 1 công việc văn phòng và đi dạy sau giờ làm, kiểu, mình cũng chưa có nhu cầu cày cuốc kiếm thật nhiều thật nhiều tiền mà không có thời gian chăm chút cho đời sống cá nhân.
Mình vẫn chưa quen với việc có thêm người bước vào cuộc sống của mình, thế nhưng các chị mình nói có người đồng hành cùng sẽ rất tuyệt, và tuyệt hơn nếu người ta hiểu và cảm thông cho những gì mình đã - đang trải qua. Có đôi khi mình thấy những năm tháng 1 mình đã làm mình trở nên hơi khô khan, mình sợ làm tổn thương bất kì ai bước vào đời mình, mình sợ mãi mình cũng không thể sẵn sàng và làm mất thời gian của đối phương.
Nhiều lúc mình thấy mệt mỏi lắm vì cứ mãi nhìn người đến người đi trong đời mà chẳng thể níu kéo, có khi cũng chẳng hiểu vì sao người ta đến, rồi vì sao người ta đi. Mình sống trong vòng lặp những suy nghĩ, những nỗi sợ, cho đến khi có người đến và nói với mình rằng họ muốn đồng hành cùng mình quãng đường tiếp theo, mình vẫn sợ. Chị đồng nghiệp của mình bảo số con bé này chắc chắn khổ, vì nó chưa kịp tận hưởng niềm vui, nó đã nghĩ đến khúc tan vỡ rồi.
Liệu giữa đời sống tấp nập ngoài kia, vẫn còn người có thể cảm thông, bao dung cho những nỗi sợ hãi nơi mình, có thể từ từ từng ngày giúp mình mở lòng và sẵn sàng với cuộc sống “không còn một mình”?

32 notes
·
View notes
Text
Mình nghĩ nhiều khi cái khổ của con người đến từ việc tò mò quá mức.
Không phải là lần đầu nhận ra, nhưng là lần đầu mình nghiêm túc nhìn nhận và đối mặt với nó. Ngay từ những ngày còn nhỏ, mình đã luôn tò mò mỗi khi ai đó có chuyện giấu mình, bằng mọi cách mình phải tìm được rõ ràng gốc rễ của mọi chuyện. Nhưng mình đâu biết rằng người ta giấu vì người ta không muốn mình bị tổn thương, vậy mà mình ngoan cố, cũng bởi sự tò mò, cuối cùng ôm mặt khóc mấy ngày trời không nói chuyện với ai.
Lớn lên mình vẫn còn nguyên cái tính đó, nhưng khác là thế giới của người lớn chẳng có ai "cố tình" giấu vì sợ mình tổn thương nữa cả. Mọi thứ luôn nằm ở đó, chỉ cách một lớp màn mỏng, ai tò mò thì vạch ra xem, ai không tò mò thì phớt lờ đi. Ở cái thời đại này, quá dễ để mình có thể tự tra ra gốc rễ của bất cứ điều gì mình muốn. Và lại (nhiều) lần nữa, mình tổn thương nặng nề.
Mình hối hận vì biết quá nhiều, hối hận khi nhìn thấy những góc khuất của cuộc đời, càng hối hận hơn khi bản thân luôn cố gắng xây dựng suy nghĩ rằng cuộc sống tốt đẹp thì hết lần này đến lần khác lại chứng kiến hiện thực quá đỗi tàn khốc, mà toàn là mình chủ động tìm đến.
Suy cho cùng, tò mò là bản tính, mình đã và đang phải trả giá cho những lần tò mò trong đời. Chẳng biết có giúp ích được gì cho thế giới quan của mình không, chứ trước mắt thấy khổ, càng biết nhiều những thứ không nên biết thì càng khổ, mà không biết thì cũng tội mình. Đời sống sao mà khó khăn.

28 notes
·
View notes
Text
Nhưng ngay cả một người lớn cũng không dễ dàng hiểu được tại sao con người ta phải bảo vệ tình yêu bằng cách chia tay chính người mình yêu.
— Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh
199 notes
·
View notes
Text
Dạo này em hay tự ngắm mình rồi tủm tỉm cười, chẳng biết từ lúc nào em thấy yêu và trân trọng phiên bản này của mình biết bao nhiêu.
Những ngày bận rộn đôi lúc làm em quên mất mình là ai. Em quên mất em cũng chỉ mới là cô gái ngoài 20, lẽ ra trong mắt em phải còn lấp lánh sự hồn nhiên, lẽ ra em chẳng cần lo lắng về bất cứ điều gì nhiều như thế, vì tính kỹ đến đâu thì tuổi trẻ nào mà chẳng mắc sai lầm, nhỉ?
Một ngày thứ 7 như thường khi, khác là tuần này em chọn ở lại Sài Gòn, dành một ít thời gian hẹn hò với chính mình và cũng như để self-reflect về hành trình 2024 vừa rồi. Em ăn một bữa thiệt ngon, đọc một quyển sách hay, và bất giác quán cà phê vang lên bản nhạc "Close to you". Phải chăng vạn vật xung quanh cũng đang muốn sát gần lại em, hệt như cái cách em muốn gần hơn với chính mình, để ôm, để vỗ về tâm hồn này. Quá lâu rồi em chẳng để tâm đến cảm xúc của chính mình.
Tự nhìn thấy chính mình, bất giác cười, em thấy thật hạnh phúc vì được làm con người, được học tập, được làm việc, được chăm sóc cho những người mình yêu thương và trên cả là được nhìn thấy bản thân tốt lên mỗi ngày. Và rằng đôi lúc em cũng oán trách cuộc đời chẳng thương em, thế nhưng chẳng biết bao giờ em nhận ra em phải biết ơn những lần "chẳng thương" ấy thật nhiều. Những điều tốt đẹp thường cần thời gian, em đã thấy được những lần khóc hốc mắt đỏ hoe giữa đường Sài Gòn tấp nập cho em được những gì ngày hôm nay em có, hóa ra nước mắt rơi là xứng đáng.
Đúng là em mãi sẽ chẳng thể biết được tóc mình dài đến đâu nếu không ngắm nhìn mình thật kỹ, đúng là em sẽ không thể biết mình đã đi xa đến đâu nếu em không dừng một chút và nhìn lại. Cảm ơn cuộc đời đã cho em được nhìn thấy và chiêm nghiệm ra những điều mà đôi khi em chẳng màng để tâm, chẳng hạn như việc em cười lên trông xinh thế nào, chẳng hạn như việc em đã sống rất tốt trong những năm mình tồn tại trên đời.
Và em sẽ tiếp tục sống, thật tốt, với bản thân và với cả những người em yêu. Em trân trọng bất cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Đôi khi chỉ cần có thế mà cuộc sống hóa ra lại nhẹ nhàng. Dành cho ai đọc được bài viết này, nhớ yêu thương bản thân mình nhiều vào nha 💕
30 notes
·
View notes