chilly192-blog
chilly192-blog
Chilly
9 posts
Chúng ta đều cần ai đó ở bên
Don't wanna be here? Send us removal request.
chilly192-blog · 6 years ago
Text
“..Vào một ngày rất mệt mỏi như hôm nay, tôi chỉ muốn trùm chăn, kéo rèm, và không phải mở cửa khi nghe tiếng gà gáy hay mặt trời lên. Bởi ngoài kia từng dòng xe xuôi ngược tôi lại thêm một lần hoà tan vào đám đông mặc định điểm đến và việc mình phải làm..”
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Text
Gọi chút nắng về hong khô giọt nước rơi bên thềm..
Gọi chút gió về cuốn bớt bụi bên sân..
Đoá hoa mới nở đợi bình minh vươn mình đón ánh nắng đầu tiên.
Trăng về êm dịu vuốt ve ngày dài..
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Text
Em có người yêu ko?
Em có yêu người ko?
Không
Người yêu em là chuyện của người!
Em yêu người là chuyện của em!
Hỏi em có người yêu ko? Thì em có
Hỏi em có yêu người không? Trả lời không 🤣🤣🤣
Tumblr media
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Text
Trời đêm nay mưa lất phất, tiết trời Tây Nguyên rất lạnh.
Anh mang cho tôi một đôi boot lót lông cừu bên trong vì chân tôi rất dễ cóng, mỗi lần như vậy tôi ��ều không ngủ được.
Chiếc áo len lông anh vừa mua tặng tôi tuần rồi hôm nay mở hàng lần đầu tiên.
Anh lái xe rất chậm, một tay nắm tay tôi, chúng tôi nói vài mẩu chuyện. Hầu như lúc nào cũng là tôi nói còn anh thì lắng nghe. Lắm lúc anh không trả lời tôi lại vạch đầu gối lên giả bộ đang trò chuyện và gọi anh là cái đầu gối. Anh chỉ biết cười.
9h đêm phòng trà mới mở cửa nên chúng tôi đánh xe một vòng. Ở đây đường vắng, thưa người, không đông đúc không nhộn nhịn. Chúng tôi bình dị bên nhau.
Hôm nay sẽ nghe nhạc ở Diễm Xưa. Một nhạc quán nổi tiếng vùng này, chuyên hát nhạc Trịnh có anh chủ quán đa tài chơi tất cả các loại nhạc cụ.
Bước xuống cầu thang, tiến vào cổng, đường hơi tối, anh vẫn nắm chặt tay, dìu tôi từng bước.
Chị chủ quán đứng đón ngay cửa ra vào, mỉm cười chào anh, họ quen nhau.
Ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, cười lém lỉnh chị hỏi: “Đây là bạn gái anh à?”
Anh đưa cả bàn tay đang nắm chặt tay tôi về phía chị cười dịu dàng “ko, đây là người tôi yêu”
Hơi đỏ mặt, cũng không phải lần đầu anh nói câu này nhưng trước đây chỉ nói với tôi và người thân, lần này là nói cùng một người bạn tôi chưa quen.
Chúng tôi ngồi trên lầu, hướng về sân khấu, trên mỗi chiếc bàn ở đây đều có 1 ngọn nến và một bình hoa.
Tôi gọi cho anh đồ uống. Menu ở đây anh chỉ có thể dùng được một vài loại, dứa ép hoặc bưởi ép.
Việc ăn uống của anh luôn phải cân nhắc vì anh cần sức khoẻ.
Ban nhạc bắt đầu chơi, tiếng ghita mộc, tiếng kèn saxophone, tiếng trống, lắm lúc còn có cả tiếng sáo. hoà quyện vào nhau.
Đa số những giọng ca ở đây đều đã có tuổi. Bởi dòng nhạc này cần sự sâu lắng và độ từng trải thì từng nốt ngân lên mới truyền tải hết được cảm xúc đến người thưởng.
Chẳng biết bao giờ mà tôi lại như vầy, có phải vì anh không? Vì anh thích điều này và tôi điều chỉnh cho phù hợp?
Đến gần nửa chương trình thì anh ngủ gục!
Lần nào anh cũng ngủ gục, mắt anh đỏ, hôm nay anh lại làm quá nhiều việc.
Tôi biết một ngày của anh như thế nào, những cuộc điện thoại liên tục, vô số vấn đề phải giải quyết và dành thời gian cho tôi. Khoảng vài giờ mỗi ngày. Như vậy là quá nhiều với 1 người bình thường. Nhưng anh thì luôn khác thường.
Đôi khi tôi tự hỏi tại sao lại yêu anh?
Yêu một người bận rộn như thế này?
Yêu một người hiếm khi có thể đưa tôi đến nhiều nơi!
Yêu một người mà không phải lúc nào tôi gọi anh cũng đến ngay hay tôi nhắn anh sẽ lập tức trả lời...
Vậy tôi yêu anh vì điều gì? Tôi không biết.
Tôi chỉ biết suốt thời gian thanh xuân đó anh chưa bao giờ để tôi một mình gánh vác.
Mây đen trên trời hay nắng chói chang đều có anh che chắn.
Thanh xuân đó! Chúng tôi đã cùng đi một đoạn đường, đủ dài và đủ rộng...
Giờ thì đêm về anh ngủ ngoan giấc, tôi cũng ngủ ngoan giấc, chúng tôi chung 1 bầu trời, cùng một thành phố nhưng lâu rồi chưa lướt qua nhau..
Tumblr media
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Text
Tôi có thói quen ngồi 1 mình trong phòng tối. Lặng yên với màn đêm tĩnh mịch.
Không bên cạnh ai.
Không phải tôi cô đơn mà tôi không muốn gần ai lúc này..
Tôi có thói quen...nói chuyện 1 mình, trò chuyện với chính mình.
Những câu chuyện chưa bao giờ kể, cảm xúc chưa ai thấu..
Tôi có cô đơn không?
Không! Tôi không cô đơn, tôi chỉ cô độc.
Tôi có những người bạn tốt, tôi có quý nhân, tôi có những người yêu thương tôi rất nhiều!
Tôi chỉ cô độc trong suy nghĩ của chính mình..
Tôi thích cảm giác..
..miên man, miên man rồi miên man.
1 khoảnh khắc trôi qua, 2 khoảnh khắc trôi qua, từng giây từng phút trôi qua với đêm luôn là sự dịu êm ai cũng muốn đắm chìm..
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Text
Sài Gòn hôm nay trở gió. Tôi nhớ những người phụ nữ đi ngang đời tôi. Tôi yêu phụ nữ, yêu theo kiểu trân trọng không phải dục vọng vì tôi cũng là phụ nữ.
Tôi thích những người phụ nữ đi nhiều, đau nhiều, tổn thương nhiều rồi vỡ nát. Tôi hứng thú với những câu chuyện ven đời, nghiện tìm hiểu những hành trình gian truân mà bước chân nhỏ bé mạnh mẽ từng bước qua..
Tumblr media
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Hoa dại #dalat #minhthanh #hoadai #mommy #fujifilm #f50 #snapseed
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Photo
Tumblr media
“Khi nhận ra bản thân đang nghĩ về một ai đó, thay vì nhắn tin hay trò chuyện dồn dập, tôi lặng lẽ HỌC và LÀM VIỆC. Tình cảm không nhất thiết cần quá lí trí. Nhưng để tình cảm có được tương lai, nhất thiết phải thực tế và lí trí.”
0 notes
chilly192-blog · 7 years ago
Text
Tôi bất cẩn va chân vào hàng rào làm móng chân bầm tím.. một vài ngày sau thì nó tím hơn và bắt đầu chảy máu bầm.
Rồi tôi phát hiện, nó bắt đầu bong ra khỏi lớp da mềm. Vậy là tôi sắp bị mất cái móng. Cầu trời nó sẽ dính lại, tôi không muốn điều này. Nhưng trời chẳng làm gì, nó vẫn bong ra và tôi phải dùng kiềm bấm đi. Tôi nghĩ mãi về nó, tôi nhủ lòng khi nó dài ra thì tôi sẽ có cái móng mới. Vậy đó, hôm nay nó dài ra 1 đoạn ngắn và....nó ko hề dính vào lớp da. Tôi đã cảm thấy sợ. Chính xác là sợ xấu. Và rồi bạn biết gì không? Tôi vừa gặp 1 người đàn ông bị teo chân trên vỉa hè nơi tôi ăn tối. Cảnh tượng này vẫn diễn ra thường xuyên mà phút chốc tôi chợt quên mất. Anh ấy dùng đôi bàn tay yếu ớt di chuyển cả thân thể một cách khó nhọc. Anh cầm 1 cái ca để đón nhận những đồng tiền từ người khác.
Tôi lấy trong túi 1 tờ giấy 5.000 cũng đã nhàu, đặt lên tay anh ấy. Anh ấy nhìn tôi và hé môi cười lộ hàm răng không đều đặn. Tôi nghĩ đây có phải nụ cười vui vẻ nhất trong ngày của anh?
Anh cười không phải vì tờ giấy 5.000 nhàu nhĩ mà anh cười bởi cái siết tay đồng cảm.
Đôi khi giá trị người khác mang lại không phải là vật chất, là giá trị tinh thần, là ánh nhìn trìu mến, là cái ôm lúc mỏi mệt, là lúc ta bế tắc có người nắm tay ta.
Và anh nhắc tôi nhớ cái móng mất đi của tôi không là gì với đôi chân đang dần teo nhỏ của anh.
Với cái móng mất đi tôi vẫn tung tăng trên đôi chân mình đi khắp chốn.
Có lẽ một góc nào đó anh cũng nghĩ rằng anh may mắn khi còn đôi tay, đôi tay khoẻ giúp anh di chuyển mà ở nơi nào đó có 1 ngươi không còn đôi tay.
Thế đấy! Khi chúng ta cho đi một điều gì đó không hẳn là chúng ta cho đi mà không được nhận lại đâu. Chúng ta đang trao đổi với nhau thông qua nhiều cách, tôi tặng anh ấy tiền, anh ấy cho tôi cảm giác nhẹ nhõm, hoặc tôi tặng anh ấy cái nắm tay anh ấy tặng tôi nụ cười...v..vv đại loại thế.
Và trên đường về hôm nay tôi thấy ngón chân thiếu cái móng của mình thật đẹp.
0 notes