Một cô gái bình thường chỉ mong cả đời trọn vẹn một chữ "Cát".
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Tới tận bây giờ, tôi không nhớ nổi mình than rằng “buồn quá” bao nhiêu lần nữa, nhiều quá, đếm không xuể.
Vậy mà khi con người ta buồn thật, tự nhiên chẳng còn sức để than vãn nữa. Khi đó, tựa như cách mà ta cố sống mấy ngày cuối cuộc đời vậy, lý trí đấu tranh chống lại cái chết, nhưng cảm xúc lại không dừng sợ hãi, chốn chạy bởi thứ cùng tên với nó… -Cá Yêu Tinh

1K notes
·
View notes
Text
*chảy nước mắt*
Chỉ chừng đó thôi...
Vài năm trước, có một cậu trai đến gặp mình, rụt rè đề nghị “Chị có thể nói chuyện với bạn gái em một bữa được không? Cô ấy đang “lost” trong công việc, và đang rất tự ti về bản thân. Nhưng với em, cô ấy rất có tiềm năng. Chỉ là cô ấy cần nghe người khác khẳng định điều đó. Chị cũng làm trong ngành, nên em muốn nhờ chị…” Mình không thường làm chuyện như vậy. Nhưng cách cậu ấy nói làm mình cảm động. Mình đã gặp cô bé ấy, bọn mình nói chuyện dài. Những trăn trở vất vả của tuổi trẻ, không dễ gì một cuộc nói chuyện có thể giải quyết được. Nhưng mình nhớ mãi sau hôm đó, mình ngồi ăn với cậu ấy và nhiều chuyện “Chị nghĩ ẻm đang trong đoạn khó khăn nhất của công việc, em kiên nhẫn nha, đừng để em ấy phải đi qua thời điểm này một mình nha!” Cậu ấy chảy nước mắt, giọng run run “Dạ, không bao giờ đâu chị” Và cậu ấy đã làm đúng như vậy. Tôi nghĩ đó là một trong những điều đẹp nhất tôi từng biết. Một chàng trai ngồi khóc, mà nhìn không thấy kỳ. Thấy dễ thương gì đâu.
Nhiều năm sau, tháng trước, đang ngồi ký sách, mình ngẩng lên và thấy cô bé ấy đang đứng trước mặt, đi chỉ một mình, mang đến cho mình một bó hoa. Nhìn ánh mắt của cô bé, mình tự dưng hiểu điều gì xảy ra dù không hỏi.
Hôm nay đi ngang quán cũ từng ngồi với cậu kia, tự dưng thấy nhớ đêm xưa vô cùng. Quán đã đóng. Chuyện cũng đã khác. Có thể những giấc mơ rồi sẽ đưa chúng ta rời xa nhau, nhưng tình yêu trong trẻo thiết tha của tuổi trẻ ấy là thật. Chỉ chừng đó thôi, cũng đủ biết ơn đời.
476 notes
·
View notes
Photo

Cuối cùng thì cái sự thật Mẹ mình mắc bệnh tiểu đường đã ập tới rồi. Không muốn chấp nhận, không biết phải làm sao hết. Đứa con như mình thật vô dụng. Mẹ cả đời đã vất vả rồi, giờ lại thêm căn bệnh này nữa. Dù chỉ là mới bắt đầu nhưng Mẹ ơi con lo quá. Con nên làm gì đây? Con phải làm gì?? Mẹ ơi, con thương Mẹ,..
1 note
·
View note
Text
Dạo này, mình chán đến độ chẳng còn quan tâm “Hôm nay mình thấy thế nào? Hôm nay mình muốn chia sẻ cái gì ? Hôm nay..?” Kiểu như, nỗi buồn của mình cũng chẳng còn tồn tại, cứ buông lơi mọi thứ và chẳng thiết tha gì nữa…
Dạo này mình vẫn hay tự hỏi rằng hôm nay mình vui hay buồn, cảm xúc mình đâu mất rồi ??!! Cứ nhàn nhạt, chẳng quá vui, cũng chẳng cảm nhận được là mình có đang buồn không hay ra làm sao…
180 notes
·
View notes
Photo
Thỉnh thoảng những suy nghĩ về cái chết lại hiện lên trong đầu mình. Nhưng mỗi lần như vậy điều đi kèm theo là hình ảnh của Mẹ. Người duy nhất làm mình luyến tiếc ở thế giới này. Chúng ta rồi sẽ ổn hết mà, phải không?
Mình đã từng thử tìm đến cái chết. Trong một vài ngày tuyệt vọng cùng cực và nhận ra mình cô độc hơn bao giờ hết, mình đã nghĩ đến việc chết đi. Và mình thử chết. Nguyên nhân mình tìm đến cái chết có lẽ là mình căm ghét chính bản thân mình, kiểu, vô dụng, xấu xí, nhạy cảm vv… Mình dùng những tính từ tệ hại nhất để nhìn nhận chính bản thân mình khi ấy.
Mình trốn gia đình ngồi trong nhà vệ sinh hồi lâu, khóc cạn cả nước mắt, rồi rạch tay. Những vết xước cứa trên tay, máu chảy tí tách. Lúc đó mình thấy đau khủng khiếp, nhưng không phải đau vì vết thương, mà đau ở tim, đau ở sự tổn thương đến tận cùng.
Rồi, mọi thứ chợt ùa đến, mình nhìn thấy nếu mình chết đi mọi người sẽ ra sao, và những đứa em của mình, rồi người ta sẽ xì xầm to nhỏ với nhau về gia đình mình, sẽ đánh giá, sẽ phán xét, như cách họ vẫn nhìn vào bề nổi của một hoàn cảnh. Rồi, cũng cái suy nghĩ căm ghét bản thân đó, mình thấy chết là một sự giải thoát. Nhưng khi ấy mình căm ghét bản thân đến nỗi, mình muốn sống, sống để trả giá và dằn vặt day dứt những vết thương mà mình đang mang, sống để đày đọa chính mình trong khổ sở. Mình thật đã nghĩ vậy.
Rồi thời gian dần đi, những lần mình nghĩ đến cái chết dần ít lại, rồi khi mình thấy có những người giống mình, cũng tuyệt vọng rồi tìm đến cái chết, mình thấy thương, và mình đau lòng. Một ngày hè oi bức, thằng bạn mình tìm đến mình và nói, bạn thân nó đã tự tử, vì trầm cảm. Mình ngồi cạnh nó hồi lâu, mãi đến lúc nó thốt lên rằng “Nếu một ngày mày không còn nhìn thấy tao nữa thì sao hả?”. Khoảnh khắc đó, mình đã bắt đầu thấy sợ. Mình sợ mình không thể làm gì cho những người mình yêu quý, mình sợ phải trân mắt nhìn họ tự đưa chính họ vào vòng xoáy c���a tuyệt vọng như mình đã từng, mình sợ mình không thể làm gì được cho họ.
Mình biết có nhiều người khi nghe đến việc ai đó tự tử sẽ nói rằng họ dại dột, ngu ngốc, thiếu bản lĩnh, thiếu kiên cường, chấp nhận để đời vùi dập không đắn đo. Thế nhưng mà chỉ có những người đã từng tìm cách tự tử như mình mới hiểu điều đó đau đớn và tuyệt vọng đến mức nào, và nó phải đau đến thế nào họ mới quyết định bỏ mặc mọi thứ như thế.
Bây giờ mình cũng không nghĩ là mình đã vượt qua cú sốc của 5 năm về trước đủ để không tìm đến cái chết một lần nữa. Nhưng mà, khi ai đó quá tuyệt vọng và tìm đến mình, dù chỉ một câu bông đùa rằng “này, tao chết nhé, mày ở lại sống tốt nghe!” thì mình vẫn sẽ tìm mọi cái để mong họ ở lại, tìm mọi cách lắng nghe nỗi buồn của họ, tìm mọi cách xoa dịu một ít trong lòng họ, tìm mọi cách có thể.
Để nếu có một ngày mình thoáng nghe tin buồn nào đó rằng họ đã đi, mình sẽ thở dài và tự nhủ “đi bình an nhé, cậu đã quá đủ mệt mỏi ở kiếp này rồi!”
- Viết cho một ngày mình đọc được quá nhiều nỗi buồn
419 notes
·
View notes
Photo
Mình đang làm cái gì vậy?

Nếu không đủ thương yêu để ở lại bên cạnh một người, điều tàn nhẫn nhất với người đó chính là sự dịu dàng của bạn.
Hãy tử tế và chân thành, vậy được rồi.
~ Lantanid Holmi ~
278 notes
·
View notes
Photo


"Chúng ta nào có ai muốn chọn cô đơn. Vậy mà giữa dòng đời tấp nập này, chúng ta vẫn luôn cảm thấy trái tim mình hiu quạnh..."
0 notes
Photo

Hôm nay nói với người anh:
Còn trẻ thì thường hay trầm trọng hóa mọi việc, cứ nghĩ đấy là tột cùng thống khổ, không ai đau đớn bằng mình. Bộc phát hết ra ngoài.
Trưởng thành lên một chút, kể cả khi đau lòng nhất, thất vọng nhất cũng phải nuốt vào trong, cười, hoặc giữ im lặng. Cũng không phải là do chịu đựng tốt gì cả, bởi vì có thế nào đi nữa, trái đất nó vẫn quay. Mọi người còn công việc khác. Sau cùng, chỉ có bản thân mới giúp nổi bản thân.
Hôm nay thật sự chạm đáy. Và con còn muốn sống ông giời ạ. Con thật sự muốn sống.
2K notes
·
View notes
Text
"Bỏ lỡ nhau đề đã có sắp đặt.."
“Hãy cứ sống tốt cuộc đời mình. Bỏ lỡ nhau đều đã có sắp đặt.”
411 notes
·
View notes
Photo

"Dạo gần đây, em bắt đầu trở nên lười nhác. Em lười khi phải trả lời tin nhắn của người khác, lười phải nói chuyện hay giải thích bất cứ điều gì. Em lười, cả với việc phải làm quen hay yêu thương một thêm ai đó. Em không tìm kiếm điều gì, cũng chẳng đợi chờ cái chi. Mà hình như em còn bắt đầu trở nên vô cảm thêm nữa. Chẳng rõ như vậy là đang tốt hay xấu, nhưng cuộc sống của em cứ thế mà trôi qua... " #Shamin
0 notes
Photo
Nếu nỗi buồn là những cơn mưa, thì bên trong em là cả một trời giông bão.
“Nếu nỗi buồn là những cơn mưa, thì bên trong em là cả một trời giông bão.”
- Cá Yêu Tinh
101 notes
·
View notes
Photo

Hai lần rồi đó bản thân à, m cứ định vô dụng như vậy mãi cho đến bao giờ. Rõ ràng là m biết hết những tật xấu, những khiếm khuyết của mình mà sao không chịu sửa đổi. M vô dụng đến mức ngay cả bản thân m cũng chán ghét m vô cùng cơ mà. Lần nào cũng vậy, lần nào té cũng muốn nằm im một chỗ không muốn đứng dậy. M còn muốn chờ cho người ta dẫm đạp lên sao. M không thấy có lỗi với Mẹ của m sao. Sao Mẹ có thể sinh ra một đứa con vô dụng như m vậy. M đã quên bao nhiêu lần phải tự nhủ thầm xin lỗi Mẹ rồi à. Rõ ràng chuyện đó m có thể làm được nhưng mà vì m vô dụng nên mới thành ra như vậy. Rõ ràng biết vấn đề của mình ở đâu mà. M còn đợi đến bao giờ mới chịu nên người đây. Đợi đến khi Mẹ không còn sức lực nữa, chỉ có thể trông cậy vào m còn m thì không làm gì được sao??? M muốn ngày đó xảy ra sao. M xứng đáng với những gì mà Mẹ của m đã hi sinh vì m sao??? Không, m hoàn toàn không xứng đáng. Một chút cũng không xứng. Đây là lần cuối cùng đó bản thân, m không thể làm Mẹ khổ thêm một chút nào nữa. Còn nếu làm không được thì m hãy đi chết đi.
0 notes
Photo










“Nếu những đắm say vội vã ta đã trao nhau để rồi lãng quên…”
145 notes
·
View notes
Photo
Những điều nho nhỏ










“Nếu những đắm say vội vã ta đã trao nhau để rồi lãng quên…”
145 notes
·
View notes
Photo

Từng nghe đâu đó "ngày mà lòng mình buồn nhất, trời sẽ đổ mưa". Dạo này SG mưa miết, mà trùng hợp là lòng em cũng buồn quá. Có cái gì đó cứ nghèn nghẹn ở cổ. Muốn khóc nhưng không khóc được."Cảm thấy, bản thân đến một độ tuổi nhất định rồi, thì rất khó có cơ hội bật khóc thành tiếng, chỉ có thể trông cậy vào vài ba bộ phim, vài show truyền hình, vài cuốn tiểu thuyết cộng với vài ba câu chuyện nhỏ nhỏ sướt mướt cảm động các thứ mà lặng lẽ chấm chấm nước mắt thôi..." Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian cực kỳ tuyệt vọng của em. Những cố gắng nỗ lực trong một khoảng thời gian dài cuối cùng vỡ tan trong phút chốc. Cộng thêm một vài sự việc nữa là như giọt nước tràn ly, làm em muốn phát điên, những cảm xúc được đè nén lâu ngày cuối cùng vẫn không chịu được nữa mà bùng phát. Những uất ức, tủi thân và nỗi nhớ gia đình cứ đan xen chồng chéo lên nhau. Em mệt quá, sắp không thở được nữa rồi! Đêm mưa - 2:48 - 20/5/2018
0 notes
Text
Khi nào học xong tiếng anh.
Học tiếng Trung, làm sao cho đúng?
Dạo này, mình thấy khá nhiều bạn học tiếng Trung. Thật ra theo cá nhân mình, tiếng Trung rất đáng học, học tiếng Trung sẽ hiểu rõ tiếng Việt hơn rất nhiều (vì toàn từ Hán Việt) và ngữ pháp thì giống đến 70%, có những câu tiếng Việt mình như thế nào thì tiếng Trung cũng y chang như vậy, chẳng sai đi một từ nào luôn.
1. Tài liệu học: mình nên bắt đầu học với bộ giáo trình 6 cuốn kèm theo 3 cuốn giáo trình nghe nói và 3 cuốn giáo trình đọc hiểu.
2. Cần chuẩn bị: Vở ô li để tập viết, bút chì, tẩy và một cuốn vở để làm bài tập.
3. Cách học: Mình nói sơ qua nhé!
Làm ơn đừng bắt đầu bằng các bộ thủ, bạn sẽ quên ngay nếu không dùng đến. Nó không giống tiếng Nhật là học hai bảng chữ cái và đống Kanji khó nhằn đâu. Bạn cứ học dần dần, khi có một lượng từ vừa đủ thì mới bắt đầu học bộ thủ, như vậy sẽ thuận tiện hơn trong việc nhớ từ mới.
Vậy bắt đầu từ đâu?
Chúng ta nên bắt đầu từ cuốn giáo trình số 1, luyện viết từ những nét đơn giản nhất tới những chữ cơ bản trong giáo trình. Cách tiếp thu dần dần sẽ giúp các bạn thích thú hơn hẳn so với nhồi nhét đống bộ thủ khó nuốt đấy mà chật vật mãi không thuộc nữa chứ.
Vậy cần đặc biệt nhớ gì?
Các bạn cần đặc biệt nhớ 7 quy tắc viết tiếng Trung, sau này viết nhiều thì tự nhiên sẽ biết viết hết tất cả các từ. Còn nếu không nhớ, thường gọi là viết “trái cựa”, như vậy khi viết nhiều, bạn sẽ viết chậm mà chữ sẽ cứng hơn. Phía cuối bài, thường có hướng dẫn viết một số từ khó, nhưng không phải tất cả nên cần nhớ rõ 7 quy tắc này:
- Ngang trước sổ sau : 十 → 一 十
- Phẩy trước mác sau : 八 → 丿 八
- Trên trước dưới sau : 二 → 一 二
- Trái trước phải sau : 你 → 亻 尔
- Ngoài trước trong sau : 月 → 丿 月
- Vào trước đóng sau : 国 → 丨 冂 国
- Giữa trước hai bên sau : 小 → 小
Học mỗi bài trong giáo trình ra sao?
Quy trình thông thường sẽ là đọc từ mới, sau đó đọc bài khóa, học thuộc bài khóa, tóm tắt lại bài khóa và cuối cùng là làm bài tập để nhớ ngữ pháp và từ vựng hơn.
Còn mình thì thường đọc sơ qua từ mới, đọc qua bài khóa, sau đó làm bài tập, cuối cùng mới quay lại học thuộc bài khóa và tóm tắt bài khóa. Như vậy sẽ giúp các bạn nhớ từ, ngữ pháp đồng thời còn luyện nói nữa.
Song song bên cạnh cuốn giáo trình, hãy nhớ nghe và đọc. Sách đọc và nghe được soạn theo nội dung của các bài khóa trong giáo trình nên các bạn hoàn toàn an tâm.
Học kiểu gì cho giỏi?
Viết nhiều, Đọc nhiều, Nghe nhiều, Nói nhiều.
Viết nhiều thì tay sẽ mềm ra, nét chữ sẽ đẹp hơn.
Đọc nhiều thì sẽ giúp ích ngữ pháp và từ vựng nhiều hơn.
Nghe nhiều: tất nhiên là tốt nhưng đừng nghe chơi. Lúc nghe nên để tâm một chút. Lắng nghe xem mình có biết từ này hay không, từ này nghe có quen tai hay không rồi nghe đi nghe lại. Hồi ôn thi HSK vì nhà dùng 3G nên tớ hay nghe radio, hồi đó thường nghe 北京故事 radio, nghe nhạc rồi cố gắng tìm lời bằng tiếng Trung, sau đó ngồi đọc hoặc thích thì chép lại lời, như vậy tăng ngữ pháp lắm.
Nói nhiều: Nếu phải tự học một mình thì chỉ có cách: bạn bắt chước y như trong file nghe, sau đó đọc và ghi âm lại. Sau đó tự chính mình nghe lại, nếu thấy chưa chuẩn thì cứ luyện đi luyện lại. Đó là cách duy nhất nếu bạn tự học một mình. (Mình áp dụng phương pháp này với cả luyện tiếng Anh)
Thêm vào đó, học tiếng Trung thì nên lưu ý từ Hán Việt (có nghĩa Hán Việt trong sách), như vậy sẽ giúp bạn ghép từ rất nhanh.
Vậy nên dành bao nhiêu thời gian mỗi ngày thì đủ?
Câu trả lời là càng nhiều càng tốt. Đừng tin cái gì mà cấp tốc mà thông thạo trong 6 tháng hay kiểu gì đại loại đó. Đi���u này mình học được từ bạn mình và cảm thấy khá đúng. Phải dành thời gian và nỗ lực đủ thì mới đạt được điều mình mong muốn. Đừng mong thứ gì rơi từ trên trời xuống vì tất cả chúng nó đều là phân chim và rác.
Tập viết mỗi ngày và dành ra ít nhất 1 tiếng. Khi mình bắt đầu học tiếng Trung, mình luôn mang theo bút chì, tẩy, gọt và vở luyện viết theo mọi lúc mọi nơi. Bất cứ khi nào rảnh, mình đều lôi nó ra viết.
Hi vọng kinh nghiệm nho nhỏ của mình có thể giúp ích các bạn.
2K notes
·
View notes
Photo

Tiền bạc luôn luôn là vấn đề muôn thuở. Quá mệt mỏi. Không muốn mở miệng ra xin thêm tiền của Mẹ nữa. Mẹ đã quá vất vả khi nuôi con rồi. Cảm giác mỗi khi muốn làm gì lại không có tiền thật khó chịu. Ghét cảm giác như vậy 😑😑😑😑 Mình và kẻ thất bại có gì khác nhau???
1 note
·
View note