dsblogger
dsblogger
digital blogger
11 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
dsblogger · 1 day ago
Text
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Đây chính là nguyên tác – tiểu thuyết gốc của phim hoạt hình 3D và phim truyền hình Phàm Nhân Tu Tiên nổi tiếng đã cán mốc hơn 4,5 tỷ lượt xem trên Bilibili tính tới tháng 8/2025. Phàm Nhân Tu Tiên là một câu chuyện Tiên Hiệp kể về Hàn Lập – Một người bình thường nhưng lại gặp vô vàn cơ duyên để bước đi trên con đường tu tiên, không phải anh hùng – cũng chẳng phải tiểu nhân, Hàn Lập từng bước…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
dsblogger · 4 days ago
Text
Vì sao bạn luôn thấy stress sau một tuần làm việc – và 3 cách nhỏ để thoát khỏi vòng xoáy này
Cuối tuần – khoảnh khắc ai cũng mong mà chẳng dễ yên Thứ Sáu, chúng ta ngồi nhìn đồng hồ đếm từng phút. Deadline chưa xong, hộp mail vẫn đỏ thông báo, đầu óc mệt rã rời nhưng vẫn cố gắng lê từng việc. Đêm về, nhiều người không chọn ngủ mà bật Netflix, lướt TikTok, hoặc mở Shopee xem flash sale 9.9 sắp tới. Không hẳn vì bạn cần mua thứ gì – mà vì bạn muốn tìm chút dopamine để bù đắp cho cả tuần…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
dsblogger · 6 days ago
Text
Dữ Tấn Trường An – Cơn sốt phim cổ trang Trung Quốc mùa hè 2025
Dữ Tấn Trường An (tựa gốc 与晋长安 – Shadow Love) là bộ phim cổ trang mới do iQIYI phát sóng từ ngày 24/8/2025. Phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Cửu Lộ Phi Hương, tác giả nổi tiếng với các truyện ngôn tình huyền huyễn như Thương Lan Quyết. Câu chuyện theo chân Lê Sương (do Tống Dật thủ vai), một nữ tướng tài giỏi của nước Thái Tấn. Trong một lần đi tuần, nàng tình cờ cứu vớt…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
dsblogger · 11 days ago
Text
Station D: Vì sao chúng tôi xây dựng “từ điển blog” đầu tiên của Việt Nam
Trong vài năm trở lại đây, blog cá nhân và các nền tảng viết tự do đang quay trở lại mạnh mẽ. Người trẻ viết blog để chia sẻ kinh nghiệm, kể chuyện đời thường, làm nơi thử nghiệm ý tưởng hay đơn giản là xây dựng thương hiệu cá nhân. Nhưng có một vấn đề: không ai biết toàn cảnh thế giới blog Việt Nam đang như thế nào. Có hàng ngàn blog ngoài kia, nhưng chúng ta không có một nơi tập hợp, phân loại,…
0 notes
dsblogger · 13 days ago
Text
How I Made $12.40 in Just a Few Days by Sharing Wish Lists (No Cost, Just My Phone)
Sounds unbelievable? I thought the same. But then I tried a new platform called Benable – and yes, I actually earned money without selling anything, without ads, without spending a single cent. Just by creating simple lists.
Tumblr media
What is Benable?
Benable lets you create lists of products you like or recommend. When someone clicks and buys through your list, you earn a small commission. Think of it as Pinterest + affiliate marketing, but with a nicer twist: they actually review your lists, give you feedback, and help you improve.
How I Started
I first read about Benable on Medium. Some users said they reached the minimum payout ($80). That gave me hope. I decided to give it a try.
My plan was super simple:
Create one list per day (takes me 10–15 minutes).
Share it when possible (Pinterest, socials, etc.).
After just 4–5 days, I had around $12.40 in commission showing up in my account. That’s not huge money, but think about it: no cost, no ads, no products of my own. Just my phone and a little consistency.
No tricks. No money spent. Just effort. And yes, it worked.
Why I Like It
Free to start (no investment needed).
Beginner-friendly (anyone can do it).
Platform feedback (rare for affiliate sites).
Invitation-only access (feels exclusive).
The only downside? The payout threshold is a bit high ($80). But maybe that’s the trick to keep people motivated.
Want to Try?
Here’s the catch: Benable is currently invite-only. That means you cannot register unless you have a referral code.
You can use mine: DFX4U
Using this code gives you instant access, and also helps me unlock more brands. Win-win.
Final Thoughts
This isn’t a get-rich-quick scheme. But it’s simple, free, and could turn into a nice side hustle if you stay consistent. I’ll keep posting one list per day this month and share my results.
If you’re curious, join me. No promises. Just an experiment.
👉 Use my invite code: DFX4U to sign up. Remember: without a code, you can’t get in.
Have a nice day… or night. 🤍✍
1 note · View note
dsblogger · 14 days ago
Text
Burnout loop: Cách nào để thoát khỏi vòng lặp kiệt sức?
Bạn đã nghĩ đến burn-in, nuôi dưỡng nội lực từ bên trong mình?
Bạn có phải người từng thử đủ mọi cách để:
Cố nạp năng lượng bằng hai ngày nghỉ ngắn ngủi cuối tuần?
Đặt vé cho một chuyến đi chơi xa với hy vọng “gần thiên nhiên thì thư giãn”?
“Unfollow” cả thế giới, detox mạng xã hội để tìm không gian riêng?
Nghỉ việc để “làm lại từ đầu”?
Nhưng sau cùng, bạn có chắc mớ cảm xúc hỗn độn, tinh thần kiệt quệ của mình được giải quyết triệt để bằng những hình thức đó? Hay chúng chỉ là giải pháp tạm thời, và cơ thể vẫn đang trì hoãn cho lần kiệt sức tiếp theo?
0 notes
dsblogger · 14 days ago
Text
2025 rồi, blog còn chỗ đứng?
Có. Và là chỗ đẹp.
Thuật toán có thể cho bạn lượt xem, nhưng blog cho bạn trí nhớ — của độc giả, của bộ máy tìm kiếm, và của chính bạn.
Năm 2025, nội dung ngắn chạy theo tốc độ vẫn thống trị newsfeed. Nhưng cùng lúc, một đường gân khác rõ dần: người đọc quay về với bài viết có ngữ cảnh, có trích dẫn, có trách nhiệm. Đó là mảnh đất tự nhiên của blog.
Bài viết này không hoài cổ. Nó là một case thực tế: nếu bạn là người viết, người làm sản phẩm, hay kỹ sư phần mềm (độc giả quen thuộc của Viblo), blog vẫn là vũ khí công khai hiệu quả bậc nhất.
Vì sao blog vẫn đúng (và đúng hơn) vào 2025
1) Quyền sở hữu & độ bền
Bạn làm chủ tên miền, cấu trúc, và toàn bộ bài viết. Không có giới hạn ký tự, không phụ thuộc mood của thuật toán. Một bài blog hay tăng giá trị theo thời gian: được liên kết, trích dẫn, tìm thấy lại sau nhiều năm.
2) Khả năng tìm lại & tích lũy
Bài viết dài có ngữ cảnh xếp hạng trên tìm kiếm, xuất hiện trong newsletter, tài liệu đào tạo, slide nội bộ. Nội dung của bạn tích lũy uy tín — không tan như story sau 24 giờ.
3) Chuyên môn & niềm tin
Khi AI phổ biến hoá kiến thức, giọng viết có căn cước càng quý. Blog là nơi bạn chứng minh quá trình: cách bạn đo, thử, sai, sửa. Niềm tin đến từ đường suy luận chứ không chỉ kết luận.
4) Khả năng chuyển dạng
Một bài trụ cột có thể đổi thành deck trình bày, video tutorial, podcast, thread. Nhưng điểm gốc vẫn là bài viết — nơi đủ chậm để sâu, đủ sâu để chính xác.
5) Kinh tế sáng tạo lành mạnh
Tài trợ minh bạch, affiliate chọn lọc, membership tài liệu chuyên sâu, dịch vụ tư vấn… tất cả bắt đầu từ bài viết khiến người ta tin bạn.
Ví dụ Việt Nam: blog không chỉ sống, mà còn dẫn dắt
Không cần số liệu ồn ào. Hãy nhìn những cái tên và tầm ảnh hưởng của họ:
Code Dạo (Phạm Huy Hoàng) — blog/lối viết giải thích kỹ thuật bằng tiếng Việt gần gũi, ảnh hưởng đến một thế hệ dev mới bắt đầu. Bài cũ vẫn được đọc lại, trích dẫn trong lớp học/diễn đàn.
The Present Writer (Chi Nguyễn) — cá nhân nhưng bền bỉ, nội dung dài, có hệ thống — minh chứng rằng người Việt sẵn sàng đọc kỹ khi bài đáng đọc.
J2TEAM Blog (Juno Okyo) — bảo mật, thủ thuật, phân tích; bài viết thường được lưu lại, liên kết, và cập nhật.
Spiderum — nơi nuôi dưỡng bài luận dài và tranh luận có kiểm chứng; nhiều bài trở thành tham chiếu cho các thảo luận xã hội.
Viblo (chính nền tảng bạn đang đọc) — hệ sinh thái bài kỹ thuật dài, từ postmortem đến best practice; giá trị sống lâu và có ích cho cộng đồng dev.
Những ví dụ này cho thấy: khi nội dung có chiều sâu, độc giả ở lại. Và khi độc giả ở lại, hệ sinh thái mạnh lên.
“Blog hợp thời” — không phải viết dài cho sang, mà đúng cấu trúc để người bận vẫn đọc hết
Khung CLARITY cho một bài chuẩn:
Claim — nói thẳng luận điểm.
Logic — 3–5 bước lập luận.
Antithesis — tự phản biện, nêu bẫy thường gặp.
Remedy — gợi ý hành động cụ thể.
Illustration — 1 hình/biểu đồ tự tạo.
Takeaway — một dòng duy nhất.
Your next step — việc độc giả làm ngay.
Gợi ý đề tài cho dev/PM/tech writer:
Postmortem một sự cố (what happened → why → fix → prevention).
“How we built X” (kiến trúc, quyết định, trade-off, benchmark).
“From zero to useful” (ghi lại lộ trình học một công nghệ, với bẫy và cách tránh).
“Decision log” (tại sao chọn A thay B, dữ liệu nào hậu thuẫn, khi nào đổi ý).
Phân phối: đừng để bài hay chết yểu
Owned: tên miền + RSS + email (newsletter ngắn tóm tắt + link bài gốc).
Earned: nơi độc giả bắt đầu hành trình đọc.
Với blog tiếng Việt, hãy cân nhắc StationD — một trạm tổng hợp blog giúp người đọc tìm thấy nhiều chủ đề từ công nghệ, văn hoá, sách, ẩm thực đến du lịch chỉ trong một địa chỉ. Khi bài của bạn xuất hiện cạnh những nguồn chất lượng khác, đường đi của độc giả đến bạn ngắn lại.
Borrowed: cross-post bản rút gọn lên Medium/LinkedIn, đặt canonical về site.
Community: chia sẻ bản tóm tắt vào forum/ngách (Viblo, Voz, Tinh tế…), ưu tiên chất lượng bình luận hơn số lượng link.
Checklist 60 phút để khởi động (hoặc khởi động lại) blog
Chọn một vấn đề cụ thể bạn đã giải quyết tuần vừa rồi.
Viết đề cương 10 gạch đầu dòng theo CLARITY (15–20 phút).
Thêm 2 số liệu/nguồn đáng tin + 1 case bạn từng trực tiếp làm (10 phút).
Viết bản thô 900–1200 từ (25–30 phút, không chỉnh giữa chừng).
Biên tập cắt 15–20%, thêm hình minh hoạ đơn giản.
Xuất bản trên site, cross-post rút gọn, gửi newsletter, đưa lên StationD để được khám phá.
Kết
Blog không cạnh tranh với clip 15 giây. Blog giải quyết vấn đề mà clip 15 giây không thể: bối cảnh, lập luận, và trí nhớ. 2025 không phải năm blog hồi sinh — vì blog chưa từng chết. Nó chỉ ngẩng đầu đúng lúc.
Khi bạn cần bắt đầu, hãy chọn một nơi đáng đọc và dễ được tìm thấy. Và để cảm nhận thế giới blog Việt phong phú đến mức nào, thử dừng chân ở một trạm trung chuyển như StationD.
Viết cho rõ. Đọc cho kỹ. Để điều xứng đáng ở lại.
1 note · View note
dsblogger · 2 months ago
Text
Răng Nhỏ Đáng Yêu
Tumblr media
Tôi là một con ma cà rồng vừa mới trưởng thành.
Nhưng tôi sắp chớt đói rồi.
Bởi vì tôi nhát gan.
Tôi không dám cắn người.
1.
Tôi rình rập trước cửa bệnh viện, với hy vọng tìm được một bệnh nhân đang hấp hối.
Đợi rất lâu, buồn ngủ quá, nên tôi lỡ ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại, trước mặt tôi xuất hiện một người đàn ông.
Mặc áo blouse trắng.
Nhìn qua có vẻ là bác sĩ.
Những mạch máu ẩn hiện dưới làn da trông thật ngon lành.
Tôi liếm môi, đưa tay kéo nhẹ gấu quần của anh ta, cẩn thận thương lượng:
[ Tôi có thể cắn anh một cái không? ]
Anh ta sững sờ một lúc, ngồi xổm xuống, cười khẽ hỏi:
[ Cái gì cơ? ]
Tôi chớp mắt, chậm rãi đáp:
[ …Tôi đói. ]
Anh ta lại cười một tiếng nữa, giữa chân mày khẽ hiện ý cười, móc ra tờ 10 tệ từ túi áo:
[ Đi mua đồ ăn đi. ]
Hmmm… Đây là từ chối gián tiếp sao?
Tôi hừ nhẹ trong lòng, miễn cưỡng nhận tiền của anh ta, đứng dậy rồi bỏ đi.
Phía sau lại vang lên một tiếng cười nữa.
Hừ!
Có phải anh ta đang cười nhạo tôi nhát gan không?
02
Về đến nhà, bố mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi cắn môi, mở tay ra, để lộ tờ 10 tệ nhăn nhúm mà tôi đã vò đến mức nhăn nheo.
"Đây là gì vậy?" Họ ngơ ngác hỏi.
Thấy vẻ mặt không hiểu của họ, tôi giải thích:
"Đây là thành quả hôm nay của con."
Mẹ thở dài một tiếng thật nặng nề:
"Chúng ta bảo con đi hút máu, chứ không phải đi ăn xin."
"Con không ăn xin!"
Tôi phản bác, không phục mà nói:
"Con định uống máu của anh ta, nhưng anh ta từ chối, rồi cho con 10 tệ coi như phí bồi thường."
Mẹ không nói gì, nhưng bố thì lên tiếng:
"Con còn bàn bạc với anh ta sao?"
Tôi gật đầu, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra hôm nay.
"Nguyệt Nguyệt, cắn người là phải cưỡng chế, không được thương lượng với ai cả."
Hu hu hu, sao chuyện này khó quá vậy.
Tôi nhăn nhó mặt mày, buồn bực ngồi xuống ghế sô pha:
"Con có thể không cắn người được không?"
"Không được," bố nghiêm nghị nói, "Mỗi ma cà rồng chỉ được coi là trưởng thành khi uống máu tươi."
Thế… không trưởng thành thì sao?
Lời nói vừa đến miệng, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của họ, tôi lại nuốt ngược vào bụng.
03
Không thể bỏ cuộc, vậy chỉ có thể liều mạng thử thôi.
Vì thế, trong một đêm gió đen trời tối, tôi nhắm thẳng vào một người rồi lao tới.
Tôi ép anh ta vào góc tường, giọng nghiêm nghị nhưng đầy uy hiếp:
"Đừng động đậy!"
Anh ta khựng lại một chút, sau đó thả lỏng, đưa tay lên xoa đầu tôi, giọng dịu dàng:
"Sao thế? Lại đói rồi à?"
Hả?
Sao anh ta biết tôi đói?
Đúng lúc đó, một chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn xe chiếu sáng khuôn mặt anh ta.
Là vị bác sĩ tôi gặp ban ngày.
Tôi chán nản thả lỏng, lùi lại một bước:
"Anh đi đi."
Anh ta nhướng mày, hơi bất ngờ:
"Về nhà sớm đi."
Tôi thở dài, kiệt sức ngồi bệt xuống đất, lắc đầu không nói.
Ma cà rồng sau khi trưởng thành nếu không uống được ngụm máu đầu tiên thì không thể trở về nhà.
"Tôi không còn nhà nữa." Tôi thì thầm, đôi mắt đáng thương nhìn anh ta:
"Tôi có thể đến nhà anh được không?"
Anh ta dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi quay lại, đưa tay về phía tôi:
"Đi thôi."
Yeah!
Chỉ cần đến nhà anh ta, chờ anh ta ngủ, tôi sẽ cắn anh ta ngay!
Nhà anh ta thật lớn.
04
Tôi đứng lóng ngóng ở cửa, không biết nên làm gì.
"Vào đi," anh ta đặt một đôi dép trước mặt tôi, "Cô muốn ăn gì? Tôi sẽ làm cho cô."
Tôi liếm môi, lần nữa đưa ra yêu cầu của mình:
"Anh."
Anh ta khựng lại một chút, sau đó lắc đầu:
"Hôm nay không được."
???
"Tại sao?"
Anh ta im lặng một lúc, rồi trả lời:
"Hôm nay tôi vừa làm hai ca phẫu thuật, không còn sức nữa."
"Không sao đâu!"
Tôi phấn khích hơn:
"Anh không cần làm gì cả, tôi sẽ lo hết."
Như vậy anh ta sẽ không giãy giụa mạnh nữa.
Anh ta nhướng nhẹ chân mày, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Vài giây sau, anh ta thở dài, có vẻ như đã chấp nhận:
"Được, nhưng trước khi cắn tôi, cô còn muốn ăn gì nữa không?"
"Có cần ăn thêm gì sao?" Tôi chớp mắt, nghiêm túc hỏi lại,
"Đây là lần đầu của tôi, tôi chưa có kinh nghiệm."
"Bánh ngọt thì sao?"
Tôi ngơ ngác gật đầu.
"Uống gì không?"
Tôi liếm môi, do dự một chút rồi đáp:
"Máu?"
Anh ta hơi khựng lại, sau đó bật cười nhẹ:
"Cô muốn nói là nước ép cà chua đúng không?"
"…Gì cũng được."
Mau ăn xong đi, tôi muốn cắn anh.
05
Tôi ngồi ở bàn ăn, nhìn vào tủ lạnh đầy ắp đủ thứ của anh ta.
Tôi tròn mắt nhìn, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy nhiều thứ đến thế trong một chiếc tủ lạnh.
Trong nhận thức của tôi, tủ lạnh ở nhà mình chỉ toàn là túi máu, ngoài túi máu ra thì chẳng còn gì khác.
"Muốn ăn gì nữa thì cứ tự lấy đi."
Nghe anh ta nói, đôi mắt tôi lập tức sáng rỡ:
"Thật sao?"
Anh ta gật đầu:
"Tất nhiên rồi."
Tôi liền lấy mỗi thứ một ít ra.
Dưới ánh mắt dõi theo của anh ta, tôi thử từng món một.
Nhưng dù ăn hết mọi thứ, cơn đói của tôi vẫn không hề thuyên giảm.
"Ăn no chưa?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu:
"Vậy bây giờ tôi có thể cắn anh rồi, đúng không?"
"Hả?"
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, có vẻ không hiểu.
Tôi định hỏi lại lần nữa thì chợt nhớ ra lời mẹ dặn:
"Hút máu phải cưỡng chế."
Vậy nên, không để anh ta kịp phản ứng, tôi liền ôm lấy cổ anh ta, kiễng chân và lao thẳng vào cổ anh ta định cắn.
Anh ta bật cười khẽ:
"Cô vội thế à?"
Vừa nói, anh ta vừa cúi xuống phối hợp với tôi, nhưng thay vì để tôi cắn, anh ta… chặn môi tôi lại.
???
Cắn người là như thế này sao?
Tôi nhớ rõ là người ta thường cắn vào cổ mà!
Thôi kệ, mặc dù thế nào đi nữa, cứ cắn trước rồi tính sau.
Rồi tôi nghe thấy anh ta khẽ rên lên một tiếng.
Hương vị tanh nồng của máu tràn ra trong miệng tôi.
Trong khoảnh khắc, sự phấn khích dâng trào khiến tôi gần như không kìm được răng nanh của mình.
06
Ngay giây tiếp theo, đầu lưỡi anh ta nhẹ nhàng lướt qua răng nanh của tôi.
Tôi giật mình nhạy cảm, cả người run lên.
Anh ta hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục liếm thêm một lần nữa.
Đầu óc tôi như nổ tung, tiếng ù �� vang lên trong não, hoảng hốt đẩy anh ta ra.
Không lẽ… bị phát hiện rồi sao?
Khóe miệng anh ta bị răng nanh của tôi làm rách một vết, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Anh ta giơ ngón cái lên, tùy tiện ấn nhẹ vào vết thương, rồi khẽ bật cười.
"Tôi… cắn đau anh sao?"
Tôi không chớp mắt, chăm chú nhìn anh ta, hai tay đan vào nhau, đầu ngón tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch.
Anh ta nheo mắt nhìn tôi:
"Răng nhọn ghê."
Tôi liếm môi, ánh mắt dán chặt vào vết thương trên miệng anh ta, cổ họng khẽ nuốt xuống.
Máu vừa rồi chỉ giúp tôi giảm cơn đói đi chút ít, nhưng để no thì còn xa lắm.
Vì vậy!
Sao có thể lãng phí thế này được!
Tôi tiến lại gần, kiễng chân và nhẹ nhàng liếm vết thương trên môi anh ta.
"Đừng giận nữa, tôi không cố ý đâu."
Lần sau tôi nhất định sẽ cắn vào cổ.
Cắn môi dễ bị phát hiện quá.
Nhìn vết thương đã không còn chảy máu, tôi lưu luyến uống thêm hai ngụm.
Nhưng hành động này lại bị anh ta hiểu lầm.
Anh ta xoa đầu tôi, khẽ cười:
"Cô đang làm nũng tôi sao?"
Tôi ngẩn ra, chậm rãi gật đầu.
Nếu điều đó có thể khiến anh ta vui, nói dối một chút cũng không sao!
Nếu không, lát nữa làm sao tiếp tục cắn đây.
"Ngay cả hôn còn không biết, cô định ăn tôi thế nào?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Trông có vẻ anh ta thật sự không giận nữa.
"Tôi chỉ là chưa có kinh nghiệm thôi! Lần sau tôi sẽ làm tốt hơn!" Tôi bĩu môi, không phục đáp lại.
Ai mà chẳng cần luyện tập để thành thạo chứ!
07
Anh ta gật đầu, có vẻ tâm trạng đang rất tốt:
"Vậy thử lại lần nữa nhé?"
!!!
Tôi nghi ngờ anh ta đang muốn liếm răng nanh của tôi!
Và tôi có bằng chứng!
"…Không được!" Tôi giả vờ nghiêm nghị nói, "Không thể!"
Nụ cười trong mắt anh ta càng sâu hơn:
"Tại sao? Trước đó cô chẳng phải nói muốn ăn tôi sao?"
Đó là phải đợi đến lúc anh ta ngủ, tôi mới bất ngờ ra tay chứ!
Nếu không, tôi sẽ lộ thân phận mất.
Làm ma cà rồng đúng là khó thật mà.
Tôi cúi đầu, lúng túng không biết làm sao, đột nhiên anh ta ôm lấy eo tôi. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, anh ta khẽ chạm môi tôi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
"Được rồi, không trêu cô nữa."
Khóe môi anh ta vẫn giữ nụ cười:
"Ngủ sớm đi."
Nói rồi, anh ta chỉ về phía căn phòng bên cạnh:
"Cô ngủ ở phòng đó."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng anh ta rời đi, rồi liếm nhẹ răng nanh của mình.
Không cam lòng.
Vẫn chưa được ăn gì cả.
08
Lúc 4 giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng bụng réo ầm ĩ.
Trong vô thức, tôi nhắm mắt đưa tay tìm tủ đầu giường, nhưng… không thấy gì cả.
Tôi sững người trong chốc lát, rồi chợt ngồi bật dậy.
Suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng!
Nếu không phải bị cơn đói đánh thức, tôi đã ngủ quên mất rồi.
Tôi rón rén bước xuống giường, mở cửa và đi đến trước cửa phòng bác sĩ. Nhẹ nhàng xoay tay nắm.
Không xoay được.
Anh ta khóa cửa rồi.
Tôi thở dài trong lòng, vừa định quay về thì bất ngờ thấy một chiếc chìa khóa rơi xuống từ tay nắm cửa.
!!!
Anh bác sĩ này ngốc thật đấy!
Khóa cửa mà cũng quên rút chìa!
Tôi cười thầm, khẽ "cạch" một tiếng, mở cửa phòng anh ta.
Anh ta nằm yên trên giường, hơi thở đều đặn, trông rất bình yên.
Tôi tiến lại gần, đứng bên cạnh giường, kéo nhẹ tấm chăn rồi đưa ngón tay trắng mịn, khẽ chạm vào da anh ta để tìm mạch máu.
Phải tránh động mạch.
Nếu không, anh ta sẽ chết mất.
Bất chợt, anh ta khẽ cử động.
Tôi giật mình rụt tay lại, cuộn người xuống giấu mình bên cạnh giường.
Trong lòng thầm cầu nguyện.
"Nguyệt Nguyệt."
Cả người tôi lập tức cứng đờ.
Bị phát hiện rồi.
"Em vào đây làm gì?" Anh ta lại lên tiếng.
Tôi đành căng thẳng nhìn sang, trong bóng tối đối mặt với ánh mắt anh ta.
Tôi khẽ kéo tấm chăn của anh ta một chút, bắt đầu bịa chuyện:
"Tôi ngủ một mình… sợ."
May mà là giữa đêm, nếu không anh ta chắc chắn sẽ nhận ra ngay.
Khuôn mặt tôi nóng bừng, đỏ đến không thể kiểm soát.
Nóng quá…
Anh ta có vẻ không tin lắm:
"Chỉ vậy thôi?"
Tôi quyết định không giả vờ nữa, trừng mắt nhìn anh ta, há miệng để lộ răng nanh, cố tỏ ra hung dữ mà nói:
"Anh… tốt nhất nên tin, nếu không tôi sẽ cắn anh đấy!"
"Ừ," giọng anh ta mang theo ý cười, "Tôi tin."
Xem tiếp tại https://doctruyenfull.io.vn/truyen/rang-nho-ang-yeu/
1 note · View note
dsblogger · 2 months ago
Text
Công ty dọn dẹp hiện trường án mạng
Tumblr media
GI.ẾT NG.ƯỜI RỒI NGỦ CÙNG X.ÁC CH.ẾT. HIỆN TRƯỜNG GIÒI BỌ, M.ÁU HÒA CÙNG NƯỚC VÀ DỊCH T.Ử TH.I KINH KHỦNG NHƯ THẾ NÀO?
…M.áu của n.ạn nh.ân rải rác khắp nơi, từ sô pha đến sàn bếp.
Nghe nói hung thủ trong cơn nóng giận đã r.a t.ay với bạn gái, n.ạn nh.ân chảy rất nhiều m.áu nhưng chưa ch.ết ngay. Tuy nhiên, gã không gọi xe cấp cứu, cũng không tìm cách ph.i t.ang, chỉ bế bạn gái lên giường và lặng lẽ đợi cô ấy trút hơi thở cuối cùng.
Bạn nghĩ đó là điều kinh khủng nhất ư? Không phải.
Sau khi bạn gái ch.ết, tên sát nhân vẫn sống bình thường, ban ngày đi làm, tối về tiếp tục ở cùng th.i th.ể bạn gái, ngủ chung với x.ác cô ấy trong nhiều ngày. Tuy nhiên, tình trạng này không kéo dài lâu, bởi vì mùi t.ử th.i quá nồng nặc, hàng xóm không chịu nổi nên báo với trưởng thôn và cảnh sát. Khi cảnh sát phá cửa vào nhà, vụ án mới bị phát hiện.
Lúc đến hiện trường, chúng tôi thấy h.ung th.ủ đã rất cẩn thận trong việc bố trí căn phòng đặt th.i th.ể bạn gái. Ví dụ, để làm chậm quá trình phân hủy, gã đã mua rất nhiều đá lạnh đặt xung quanh x.ác của cô ấy, bật máy lạnh suốt 24 giờ ở nhiệt độ thấp nhất để bảo quản cái x.ác. Gã còn bật quạt để mùi t.ử th.i bay ra ngoài, tránh bị hàng xóm phát hiện.
Khi chúng tôi bắt đầu công việc dọn dẹp, th.i th.ể đã được đội mai táng đưa đi, nhưng trên đệm vẫn còn in rõ một vết lõm hình người. Ngoài giòi bọ, tấm đệm còn thấm đầy dịch t.ử th.i, m.áu và nước đá tan chảy từ lâu. Chỉ cần ấn nhẹ vào đệm, nước bẩn sẽ rỉ ra. Điều này gây ra không ít khó khăn trong quá trình dọn dẹp và vận chuyển.
ĐẶT SÁCH NGAY TẠI: https://s.shopee.vn/8AKig2qP2I
1 note · View note
dsblogger · 3 months ago
Text
avante.nvim is a Neovim plugin that transforms your editing experience into something more like a “cursor editor”, bringing in point-and-click navigation, GUI-style cursor movement, and visual edit capabilities — while staying true to Vim’s core philosophy.
It acts like a layer over your usual motions and keybindings, letting you use your mouse like a real editing tool instead of just a selection device.
Think of it like “VSCode-style mouse editing” — but inside Neovim.
0 notes
dsblogger · 8 months ago
Photo
Tumblr media
from 1980
52K notes · View notes