Text
2Feb2020
Chợt nhận ra mình đã ngừng lên Tumblr một thời gian rồi. Không phải vì bận không có thời gian, mà vì không còn cần đọc những điều buồn bã để tìm kiếm nơi an trú như trước kia nữa. Hôm nay quay lại đọc mà bất giác có cảm giác hơi xa lạ, những pages ngày xưa đã từng follow, giờ đọc sao thấy buồn quá, u ám quá.
Khi tâm mình đã tìm thấy sự bình an, thì bất giác sẽ có những điều vui vẻ, thú vị ở thế giới ngoài kia tìm đến. Đây vẫn là nơi cho những tâm hồn lạc lối tìm về, chữa lành những tổn thương, và mạnh mẽ vươn lên. Cảm ơn bạn vì đã cưu mang mình lúc mình tổn thương nhất. Mãi yêu Tumblr.
4 notes
·
View notes
Photo
Thôi lúc chưa có thì cứ tự thương lấy mình ...
“Em muốn gặp được người khiến trái tim mình bình yên Người mà chỉ cần ở trong cùng một không gian đã là niềm an ủi to lớn Người mà chiều cuối tuần hai đứa ngồi chiếm một góc quán café trong khu phố ngập tràn ánh nắng, cười đùa tán dóc hàng mấy tiếng đồng hồ dù chẳng có gì đặc biệt cũng lấp đầy từng khoảnh khắc bằng sự ấm nồng. Em muốn gặp được một người như thế. Em thích người sẵn lòng ôm em trong lồng ngực ấm mềm khi em quỵ ngã hay lúc em rũ rượi. Người bỏ lại những vấn đề của bản thân phía sau. Dồn hết tâm trí vào em. Mang bình an vào tâm em cùng câu nói: ‘Dù có chuyện gì đi nữa vẫn có anh ở bên em.’ Và chỉ cần đối diện với người mình yêu thương thôi là em đã có thể tìm lại sự yên bình thuần khiết vốn đã lãng quên bấy lâu…”
237 notes
·
View notes
Text
Chuyện nhà người
Hôm nay chị đồng nghiệp tâm sự (tiếp) chuyện của gia đình chị. Thiết nghĩ mỗi gia đình mỗi cảnh, dù có xử sự khéo léo đến mấy, ý tứ đến mấy, thì rút cục cái tôi của người này cũng xung đột với cái tôi của người kia.
Chị làm dâu cũng gần chục năm, lúc mới cưới ỷ lại có ông bà nội chăm nên sanh liền tù tì 3 đứa. Trước, chị có tâm sự rằng hồi đó chị ngốc quá, phải chi sanh 1-2 đứa thôi, thì bây giờ có ra riêng chị cũng có thể xoay sở được. Rồi chị cứ thế nhẫn nhịn mẹ chồng, chồng chị thì ham làm ăn, ít động viên tinh thần chị, luôn coi mẹ mình là tất cả. Cuối tuần rồi thì giọt nước tràn ly, ba mẹ chồng về nhà chị ăn giỗ, trong lúc cao hứng gossip với nhà chị thì mẹ chồng không kiềm được miệng, lôi những lỗi bé tí hin từ hồi chị mới về làm dâu ra kể lể. Có thể tính cổ khẩu xà tâm phật, chỉ kiếm chuyện hùa theo, nhưng làm chị đau, ba mẹ chị cũng đau. Chị khóc, nhất mực đòi ra riêng. Rồi chồng chị cũng đồng ý.
Chị kể tôi nghe mà tôi rơm rớm nước mắt. Ngay từ đầu đây là chuyện rất nhỏ, hai vợ chồng mới cưới có thể thưa chuyện để ra ở riêng, rồi ai sống cuộc đời người đó, không chung chạ mích lòng. Thế mà theo năm tháng, nó lại trở thành chuyện “to tát, mất mặt với hàng xóm” ... Tôi thương cho 3 đứa nhỏ con chị, thương cho anh chồng đứng giữa ngã 3 đường, thương cho chị từ giờ phải tự mình gồng gánh, thương cho cả người mẹ tự cao luôn xem con trai mình là tất cả kia nữa. Cuộc sống đã có thể nhẹ nhàng hơn nếu cả hai bên đều yêu thương và thông cảm cho nhau kia mà, tại sao ai cũng biết mà không ai làm được???
1 note
·
View note
Text

Ngắm trăng rằm tháng 7. Cảm ơn papa đã tài trợ hoa lá cho góc ban công nhỏ này.
Hôm nay gặp lại thầy Nho để chốt ngày làm event lần cuối. Nhớ tuần trước vào gặp, không biết vì mấy người khách trước làm thầy giận hay thầy đang mệt mà thầy xổ hết khó chịu lên mình, làm bâng khuâng hết sức. Nay thầy vui vẻ tiếp chuyện, hàn huyên hơn cả 30 phút về mấy chuyện Đông Tây, chuyện điều dưỡng nước ta và nước người, chuyện sinh hoạt khoa học bằng tiếng Anh, cơ chế xin việc và nhũng nhiễu bệnh nhân cũng từ đó mà ra ... Ôi, chỉ ước gì khách hàng của mình tất thảy đều hợp rơ với mình như thầy thì tốt biết mấy, lâu lâu nghe chửi vô cớ cũng được =))
Sếp đã đi Bali họp mà vẫn bắt chúng viên ở nhà cũng phải lên công ty họp. Thật không hiểu nổi. Có những thứ luật lệ rừng, cơ chế lú mà những người ở dưới dù thấy vớ vẩn vẫn phải làm theo, thật sự ...
Khám sức khỏe ra mọi chỉ số đều tốt (cả Ca máu). Tiến trình chạy bộ đã cải thiện đáng kể. Thấy chạy bộ giúp mình học được nhiều thứ: vượt qua giới hạn của bản thân, cải thiện bản thân từ từ từng ngày và không sân si với bất kỳ ai ngoài bản thân mình, kiên nhẫn đón chờ mục tiêu đến vì mình đã cố gắng hết sức từng ngày rồi. Những điều này hoàn toàn có thể áp dụng vào công việc cả.
Hôm nay chưa đọc sách chữ. Tranh thủ lên viết vài dòng ôn lại ngày rồi đọc tiếp thôi.
0 notes
Text
13/8/2019
Sáng nay mình đã hoàn tất xong thủ tục làm event thay sếp (đang đi công tác Bali). Hình như mình hợp với mấy thể loại thương thảo, giải quyết giấy tờ kiểu như thế này. Làm xong mình viber báo chỉ tình hình, chỉ gọi lại, hỏi có gặp khó khăn gì không, người ta có khó chịu gì không (như chỉ đã từng bị). Lạ cái là mình chả bị làm khó gì cả, ngay cả việc gặp Phó giám đốc (chưa từng gặp bao giờ) xin chữ ký xác nhận cũng trơn tru. Lạ cái đời???
Bữa nay dùng app Focused để đong đếm thời gian, trước mắt là cho việc dùng Tumblr/Reading/Learning . Mục đích để giới hạn lại những công việc lan man không đầu không cuối mà lâu nay vẫn làm, cũng là nhắc nhở phải tập trung hơn không mông lung mơ mộng nữa.
Đọc sách về bản ngã. Hiện tại đã đến giai đoạn nhận ra vấn đề. “Khi bạn thấy ưu phiền, lo lắng ... khi ý thức được rằng mình đang vướng mắc với vật chất thì đó là một dấu hiệu tốt. Sự nhận thức này, sau khi được xác định, sẽ không còn hoàn toàn trói buộc bạn như nó đã trói buộc bạn trước đây nữa. Bạn chính là phần ý thức đang nhận biết bạn có vướng mắc, và đây là BƯỚC KHỞI ĐẦU CỦA QUÁ TRÌNH CHUYỂN HÓA TRONG NHẬN THỨC.
Idiot boy, if you are reading these shit stuffs, I hope that you would already understand your feelings. I know that I am not perfect and I am trying to be better. Hope that you can wait until I recovery completely.
0 notes
Text
Thơ lượm nhặt
“Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội về ngay…
Lời nói gió thoảng bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Chẳng nhìn vào mắt em!”
0 notes
Text
The connection between Dad and his daughter
Gần đây tôi gặp nhiều chuyện liên quan đến đời sống tinh thần. Đầu tiên là về những mong đợi trong công việc. Tôi là kiểu con gái luôn đòi hỏi sự công bằng trong đối xử giữa nam và nữ, cũng là kiểu con gái luôn cố gắng hết mình và muốn khẳng định năng lực của bản thân. Thế nên khi không đậu buổi phỏng vấn ấy, vì biết Hiring Manager hợp với nam hơn, tôi đã hơi shock. Tôi biết tôi đã thể hiện không tốt ở một số câu hỏi, tôi biết tôi cần rút kinh nghiệm gì, tôi cũng nén lòng đi xin phản hồi sau phỏng vấn với tâm thế cầu thị. Nhưng tôi vẫn buồn, vẫn tự trách mình kém cỏi, chủ quan khinh địch đủ các thể loại ...
Việc tiếp theo là chuyện tình cảm. Phải nói rằng tôi đã hơi bốc đồng khi đề nghị dừng lại. Phân tích kỹ ra thì có 2 lý do (về phía tôi) dẫn đến hành động nông nổi này: 1/tôi thích anh, tôi muốn mối quan hệ này được định nghĩa thật rõ ràng, để tôi có cơ sở tin tưởng anh hơn, cởi mở với anh hơn ; 2/để bụng lời nhận xét xàm xí của một đứa bạn thân chẳng biết gì về tình trường. Và thế là A lê hấp ...Tôi nói ra đề nghị mà chẳng màng tới cảm xúc hay hỏi về mong đợi của anh.
Bao năm qua tôi vẫn cứ như một đứa trẻ, rong chơi mải miết, trao tặng tình thương cho thế giới bao la này, những mong được nó đối đáp tử tế lại. Nhưng có lẽ tôi quên mất rằng thế giới này vốn dĩ vẫn sống tốt nếu không có tôi.
Chỉ có một người, người ấy luôn quan tâm tôi sống ra sao, thế nào mọi lúc mọi nơi, trong mọi suy nghĩ. Ba nói rằng ba có cảm giác tình cảm con gái giành cho ba bị san sẻ bớt cho ai đó, rồi ba nói rằng ba cảm thấy cần phải xuống gặp con gái vào lúc này. Tôi không tin vào thần thánh siêu nhiên, nhưng tôi tin vào sự kết nối vô hình này. Những thời điểm ba nói đều là những thời điểm quan trọng vừa trải qua với tôi. Cuối tuần nói chuyện với ba, tôi vỡ lẽ ra nhiều điều. Té ra cái tôi bao lâu nay tôi ép nó ngủ yên giờ lại trỗi dậy, tôi lại lặp lại những sai lầm của ngày xưa cũ. Những ngày tiếp theo là những ngày sửa sai và tôi sẽ lại hạnh phúc như tôi đã từng, tôi và ba đều tin thế.
0 notes
Text
Lại tiếp tục băn khoăn về việc làm thế nào để đọc cho đúng??? Lựa chọn chủ đề như thế nào để không bị tuột hứng mà vẫn đảm bảo kiến thức ấy có ích cho mình???
Hướng dẫn tạo thói quen đọc sách
Chào mọi người, suốt 3-4 năm vừa qua, có lẽ anh đã thay đổi rất nhiều từ một người hiền lành, tử tế trở thành một người có bề ngoài hiền lành, tử tế. Kinh nghiệm va chạm cũng nhiều hơn và không còn ngây thơ như hồi mới về nước nữa. Anh nghiệm ra, đúng như giáo sư Mad Moody nói, muốn đánh thắng được cái ác, phải học nghệ thuật hắc ám. Không có người anh hùng ngây thơ nào chiến thắng được siêu ác nhân dễ dàng cả. Cuộc chiến càng kéo dài thì họ càng giống nhau nhiều hơn. Đến cả Joker còn nói với Batman rằng “You complete me!”. Không có thiện sẽ chẳng có ác - bởi vì chẳng có gì để so sánh. Thực chất thiện và ác chỉ là 2 góc nhìn khác nhau. Cũng như vậy, đen và trắng chỉ khác nhau vì the absence or presence of light mà thôi.
Dù em có tự cho mình là thiện hay ác, em vẫn cần phải nhìn xung quanh mình để chọn 1 điểm quan sát - 1 perspective hay 1 point of view. Từ đó mà em đánh giá được thế giới quan (world view) của mình. Nhưng những kẻ ngu dốt sẽ giống những con ếch ngồi đáy giếng, chỉ có thể nhìn thấy 1 viewpoint duy nhất mà không biết rằng có rất nhiều viewpoint khác. Làm sao để mở rộng viewpoint của mình? Làm sao để hình thành nên con mắt thứ ba và nhìn cuộc sống khách quan hơn? Em sẽ phải đọc, phải tìm hiểu, phải tự trau dồi kiến thức của mình thông qua nhiều luồng thông tin khác nhau trên nhiều kênh thông tin khác nhau.
Ngày nay, các em có thể tự trau dồi kiến thức thông qua các kênh Youtube. Anh phải công nhận là nó rất hiệu quả bởi vì con người thích visual (hình) hơn là text (chữ). Các hình ảnh màu sắc đặc biệt hữu hiệu trong việc truyền đạt thông tin (các bạn đã đi làm hãy ghi nhớ điều này khi chuẩn bị báo cáo cho cấp trên). Tuy nhiên, có 1 hạn chế lớn về rào cản ngôn ngữ - các kênh thông tin bổ ích nhất trên Youtube thường là Tiếng Anh. Ít có kênh học tập nào bằng tiếng Việt (hoặc ít nhất là làm phụ đề tiếng Việt cho các bạn trên các video gốc bằng TA).
Nhiều bạn cũng đang th��� nghiệm với audio book, e-book, và các hình thức khác. Tuy nhiên, làm sao để trau dồi kiến thức nhanh nhất, đầy đủ nhất, thì câu trả lời vẫn là kết hợp nhiều hình thức lại với nhau. ĐỌC vẫn là một kỹ năng quan trọng nhất bởi vì khác với NGHE, nó là hình thức Chủ động thay vì thụ động tiếp nhận thông tin ấy. Biết đọc đúng cách, các em sẽ biết cách sàng lọc thông tin và tiếp thu thứ các em cần, loại bỏ những gì được coi là sai lệch và kém bổ ích. Chẳng hạn như nếu anh không làm trong ngành giải trí thì việc đọc các tin tức về ngôi sao, về sự chia tay, về việc họ mua xe gì, nhà lầu gì, hay nghỉ dưỡng ở đâu sẽ không mang lại kiến thức bổ ích nào cho anh cả.
Nhiều bạn cũng chia sẻ với anh là khi bạn mới mua 1 quyển sách về, bạn đọc rất hăng hái đến gần trăm trang, có khi nửa quyển. Nhưng sau đó, bạn bỏ rơi nó. Bạn không còn hứng thú với việc cầm quyển sách ấy lên và kết thúc nó nữa. Chúc mừng bạn, bạn đã trở thành nạn nhân của procrastination - sự lười biếng, sự trì hoãn, sự bê tha của bản thân mình. Làm sao để thoát khỏi điều này?
Anh có một vài chia sẻ có thể có ích với các bạn như sau:
1. Việc đọc 1 cuốn sách 200-300 trang là vô cùng nặng nề. Đừng bắt ép bản thân mình phải hoàn thành nó sớm. Hãy nhớ, ngay bây giờ các em đang đọc các bản tin trên feed Facebook của mình chỉ có 300 chữ. Đọc 50 trang sách là gần 10.000 chữ rồi - nó vượt quá khả năng thông thường (daily) của chúng ta. Vì thế, hãy giới hạn số trang (và số từ) mà các em muốn hoàn thành mỗi ngày. Đó, chính là bài học đầu tiên: Đặt 1 mục tiêu khả thi. Thường thì anh chỉ đọc 10 đến 30 trang/ngày (thường thì anh chọn các cuốn sách có chia đề mục nhỏ và cố gắng đọc hết được 1 đoạn đề mục nhỏ đấy).
2. Ước lượng thời gian đọc của mình để tính số thời gian bỏ ra đọc và sắp xếp thời gian trong ngày phục vụ việc đó. Ví dụ, anh là một người đọc chậm, anh không cố gắng đọc quá nhanh mà anh cần hiểu những gì đang chảy vào não mình thông qua 2 con mắt. Vì thế anh thường mất 2-3 phút để hiểu và đọc xong được một đoạn văn khoảng 1 trang. Tức là nếu đặt mục tiêu đọc 10 trang, anh phải chuẩn bị sẵn 20-30 phút dành cho nó. Và nếu như mỗi ngày đọc 30 phút, chúng ta sẽ có một quỹ thời gian trong ngày phù hợp, ví như anh chỉ đọc vào buổi trưa sau khi ăn cơm xong là từ 12h đến 13h. Anh không cố gắng đọc thêm vào buổi tối vì anh đã hoàn thành mục tiêu nhỏ của mình rồi.
3. Tích tiểu thành đại - mỗi ngày một tí - nhưng quan trọng là đều đặn. Anh cố gắng để trong 1 tuần - 07 ngày thì đọc 03 ngày. Tại vì 2 lí do quan trọng, một là đọc liên tục 07 ngày em sẽ chán. Con người là loại sinh vật rất nhanh chán. Gặp người yêu 07 ngày liên tục cũng chán chứ đừng nói là đọc sách. Hai là không phải ngày nào anh cũng đi làm hoặc bị bắt buộc phải đọc sách như một nhiệm v��. Chính thế, nếu em không bị ép buộc, em sẽ cảm thấy việc đó thoải mái hơn. Hãy đọc lại câu trên - anh chỉ ép mình đọc 03 ngày/tuần. Tức là đạt hơn mức đó là tuyệt vời, chỉ cần không ít hơn 03 ngày là được.
4. Hãy tự lượng sức mình. Đừng bao giờ bắt đầu thiết lập thói quen đọc sách của mình với một cuốn sách 600 trang như quyển Lược sử loài người (Homo Sapiens). Hãy bắt đầu với một quyển sách mỏng hơn, khoảng 250 trang là đối đa, ví dụ ngay bây giờ anh đang “thư giãn” với quyển Tâm lí người An Nam sau khi hành hạ bản thân mình với quyển LSLN kéo dài suốt 03 tháng kia + 02 quyển khác của cùng tác giả suốt 04 tháng trước đó. Đúng thế, anh đã đọc liên tục 3 quyển của Yuval Noah Harris suốt từ Tết đến giờ, cả TA lẫn TV. Và việc chọn đề tài đọc cũng quan trọng không kém, em sẽ muốn bắt đầu với một đề tài xã hội đơn giản, ít kỹ thuật, ít thông tin hàn lâm và nhiều câu chuyện dẫn dắt hơn. Sau khi hoàn thành được khoảng 20 quyển sách, em có thể bắt đầu đọc LSLN - một quyển sách cực hay nhưng rất mất thời gian để đọc.
5. Sự linh động là cần thiết xung quanh các nguyên tắc. Ví dụ như thế này, anh xác định rằng ở cơ quan, bàn làm việc của anh sẽ có từ 5-6 quyển sách với các đề tài khác nhau. Anh tự hứa với mình là mấy quyển đấy sẽ ở đó để phục vụ việc đọc tại cơ quan vào giờ nghỉ trưa. Còn 15 quyển khác đang chờ anh trên kệ sách ở nhà thì sẽ được đọc vào bất cứ lúc nào rảnh rỗi, thường là cuối tuần. Tức là anh có thể thay đổi sách - đang đọc quyển này thì có thể tạm quên nó đi và đọc một quyển khác vào một thời gian khác. Giống như em học song song các lớp học khác nhau vậy. Miễn là không được trộn lẫn thời gian đọc “độc quyền” của nhau. Ví dụ Quyển A đọc trưa T2-T6 tại quán cafe gần cơ quan. Quyển B chỉ đọc vào T7-CN tại 1 quán cafe sang chảnh đẹp đẽ khác đâu đó ở trung tâm thành phố. Quyển C chỉ đọc vào 23h-24h đêm trên giường ngủ… Lịch đọc phải rõ ràng và mục đích đọc cũng phải rõ ràng. Ví dụ những quyển có tiêu đề giật gân, bìa sách đẹp có thể đem lên cafe sang chảnh để lấy le với các cô gái đi qua chẳng hạn. Còn các quyển khô khan thì đem lên giường đọc trước khi ngủ để đảm bảo là chỉ 3 phút sau là ngáy o o rồi.
6. Phải tìm thấy sự thoải mái khi đọc và tự mình thấy ổn với việc đó. Nhiều người rõ ràng là không ổn với việc đọc trên giường, hoặc đọc trên bàn. Có người thích đọc với cốc cafe ở bên (kể cả không đụng môi vào - và nó chỉ có giá trị trang trí về mặt tinh thần). Bất cứ hình thức, địa điểm, hay thời gian nào mà em thiết lập để đọc sách đều phải mang lại một mục đích duy nhất là em thực sự đọc được cái gì đó. Vì thế em có thể tự trang bị cho mình mấy cái bookmark đẹp đẹp, mua cái kẹp bìa sách (như anh là khi mua sách bìa cứng - hard cover - anh thường bỏ cái bìa giấy mỏng ra và cầm trực tiếp vào mặt bìa cứng để không lo mồ hôi tay làm bẩn cái bìa đẹp của nó), hoặc em thử nghiệm với thiết bị đọc mới. Anh ��ã từng đọc Kindle app trên máy tính bảng và điện thoại, anh cũng đã từng mua Kindle Paperwhite để thử đọc màn hình than, hoặc đọc trực tiếp online… Tất cả đều thua xa cái trải nghiệm trên sách giấy hết bởi vì lí do ở mục 7 bên dưới. Nhưng có thể sẽ có các bạn thích đọc e-book không giống anh bởi vì tính tiện lợi của nó. Đúng thế, tưởng tượng lên máy bay về quê mấy ngày chỉ mang 1 quyển sách mà lỡ đọc hết rồi thì không biết làm thế nào. E-book quả thực rất hay, chỉ là nó không phải dành cho anh.
Và 7, em phải nhìn thấy được tiến độ (progress) của mình khi đọc quyển sách đó. Lí thuyết về động lực (motivation theory) trong các sách tâm lý đã chỉ ra rất rõ, con người chúng ta lấy động lực làm việc từ các tiến độ - bằng chứng cho việc là công sức bỏ vào đã được ghi nhận. Hãy nhìn vào các game mà em chơi, tại sao người ta lại tạo ra các Level và điểm Experience? Bởi vì mỗi phút em bỏ ra chơi game đó, một điểm (point) được tích lũy vào hồ sơ của em và nhân vật trong game của em đi xa hơn 1 bước. Nhưng đi về đâu? Rõ ràng trong thế giới game thì nó chả đi về đâu cả. Nhưng chúng ta tự thuyết phục mình rằng chỉ cần chơi thêm chút nữa thôi là lên level mới rồi - công sức sẽ được đền đáp! Thế đấy, em đang lao động trí óc để được giải thưởng là một sự “tiến lên” trong tưởng tượng. Vậy thì em cũng có thể lợi dụng nguyên lý này vào việc đọc sách, em có thể nhìn vào số trang sách em đọc được tích lũy dần lên (accumulate) hoặc nhìn vào số trang mà em còn phải làm được (remain) để kết thúc nó. To Finish - kết thúc - hoàn thành - chính là một động lực. Cá nhân anh thực hiện cả 2 việc đó. Anh thích nhìn vào số trang sách anh đang cầm trên tay, ý anh là THỰC SỰ cầm trên tay, đang ngày càng dày hơn. Rồi anh nhìn vào cái bookmark của anh nó đang nằm ở đâu giữa quyển sách, giống như nhìn cái kim đồng hồ chuẩn bị kết thúc một vòng lặp vậy. Cái tiến độ đấy mới là thứ thực sự làm anh phấn khích.
Và anh tiếp tục đọc để còn cảm thấy mình có giá trị và có kiến thức. Chứ càng gặp các thầy cô tiến sĩ, giáo sư anh càng cảm thấy mình nhỏ bé, kém cỏi biết bao. Không biết bao giờ mới được học Tiến sĩ đây huhu. Bonus bài học cuối cùng, đừng bao giờ nhìn xuống, em hãy nhìn lên những người giỏi hơn mình và tự đặt mục tiêu cho mình phấn đấu. Nếu em nhìn xuống, hoặc nhìn xung quanh em sẽ chỉ thấy xung quanh mình toàn là nước ei. Phải nhìn lên trên bởi vì phía trên là bầu trời.
469 notes
·
View notes
Photo
Đang trải qua những tháng ngày như thế này ...
Dường như càng lớn tuổi người ta càng ít bộ lộ cảm xúc. Hồi xưa lúc còn trẻ, buồn một tí thôi là đã có thể dễ dàng rơi nước mắt rồi. Nhiều lúc đang ở ngoài đường cũng không kìm lòng được mà bật khóc ngon lành vì tự dưng thấy lòng mình buồn bã quá. Mình không nhớ đã bao nhiêu lần vừa chạy xe vừa khóc ngày còn ở Saigon trong những tháng ngày tuổi trẻ. Mỗi lần khóc xong thấy mình đỡ hơn một chút, không phải là hết buồn nhưng ít ra thấy nỗi buồn một phần nào đó cũng vơi đi. Bây giờ nhiều khi thấy lòng mình buồn kinh khiếp, như thể chỉ có chết đi mình mới thấy mình hết buồn thương và tuyệt vọng. Vậy mà chẳng bao giờ có thể khóc được. Nhiều lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy thấy lòng buồn và trống rỗng đến vô cùng mà chẳng biết phải làm gì để thấy mình bớt đơn độc. Hồi nhỏ cứ tưởng khóc đã là điều tồi tệ nhất. Lớn rồi mới biết không khóc được khi buồn mới là tột cùng của bi thương. Nhiều khi là cả tận cùng tuyệt vọng…
84 notes
·
View notes
Text
11/8/2019

Deep conversation with my Dad. Such an amazing day!
0 notes
Text
10/8/2019
Bữa rồi tự drama ở quán cafe yêu thích, rồi hôm sau phát hiện ra ngày ấy là ngày thất tịch, hạn hán lời với bản thân =.=
Tự làm những chuyện nhảm nhí do không kềm được cảm xúc, rồi tự xoá account, không biết đến khi nào mình mới lớn được???
S nói thật may mắn cho bạn vì không còn dính líu gì đến mình nữa, nghĩ cũng đúng thật :)))
Ghé quán cf đã từng ghé, gọi lại món đã từng ăn, nhưng không còn ngon như bữa ấy. Có thể do mình không còn đói, cũng có thể do mình không còn tình ...

0 notes
Photo
Một mối quan hệ khác lại rời bỏ tôi. Lúc nó mới hình thành, tôi cứ nhủ lòng đừng hy vọng quá, nhủ hoài nhủ mãi. Rồi cũng bị sự quan tâm chăm sóc ân cần ấy làm lay động. Bây giờ tôi đang tiếc, tiếc sao anh không đề nghị cho anh thêm thời gian, tiếc sao tôi vội vàng ... Nhưng trên tất cả, tôi biết dừng lúc này là đúng. Đúng cho cả anh và tôi, khi mà tôi càng ngày càng lấn sâu vào mê trận tình cảm, còn anh vẫn đang ở ngoài cuộc chơi.

Soul cleaning.
It’s a crazy world right now.
I don’t want to ignore it or hide.
I just need a moment to let it go.
Then deal with it again.
#pascalcampion
2K notes
·
View notes
Text
4/8/2019
Ôi, cuối cùng cũng nói ra được hết những khúc mắc trong lòng lâu nay. Dừng lại cũng được, đi tiếp cũng được. Cám ơn anh vì đã luôn tử tế, lịch sự quan tâm chăm sóc em.
Mình nghĩ một phần tình cảm này là do đã text quá nhiều với anh, nên có chút nào đó kết nối. Anh nói rằng anh sẽ không sao, ngay cả chuyện với bạn cũ mà anh chỉ cần 2 tuần là vượt qua thì không cần quan tâm đến cảm xúc của anh. Nghe xong cũng hơi buồn. Thôi thì thế cho xong anh nhỉ!
0 notes
Text
14/7/19
Quán cà phê tôi hay ngồi đồng mỗi chiều tối sắp đóng cửa. Lại thêm một quán nữa ... Em trai tôi chọc, bảo rằng lời nguyền sập tiệm cà phê ám lên tôi quá, đùa là do tôi vía nặng nên ngồi quán nào m���t thời gian cũng dẹp tiệm.
Khi bạn lặp đi lặp lại một hoạt động, nó trở thành thói quen. Tâm trí bạn cũng quen với hoạt động đó, tự xem như một phần không thể thay đổi. Rồi một ngày bạn không có cơ hội để làm việc ấy ở nơi quen thuộc ấy nữa, giống như cảm giác sau chia tay, bạn muốn tiếp tục yêu người ấy nhưng người ta không còn cho bạn cơ hội để làm điều bạn muốn ...
Thời gian trôi qua, bạn rồi cũng sẽ tìm thấy một quán cà phê khác để thay thế, một người phù hợp hơn để yêu, chắc chắn là như thế.
1 note
·
View note
Text
This depends!
You never give up on someone you love.
4K notes
·
View notes
Photo
Could you draw another version of women?

Miscommunication?
#pascalcampion
1K notes
·
View notes