maimaichivichinhminhmanohoa
maimaichivichinhminhmanohoa
Aemilia Le
184 posts
nhật ký của người ngoài hành tinh
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Tumblr media
từ nay có thêm một 0209
đón tuổi mới trong sự ngọt ngào ngập tràn cùng với cơn mưa tầm tã sg đầu tháng 9
được đón tuổi mới cùng mẹ ở tp này
năm nay có quá nhiều thứ để vui để khắc ghi
thầm biết ơn những gì đến với mình
3 notes · View notes
Text
ít nhất mình còn khóc được, còn biết mình đang đau
5 notes · View notes
Text
Tumblr media
"... mắt người là tạo vật cô đơn nhất của Chúa. Vì có quá nhiều thứ trên thế giới đi qua con ngươi mà nó vẫn không giữ lại điều gì".
13 notes · View notes
Text
Tumblr media
"Có một nỗi buồn đến từ việc biết quá nhiều, từ việc nhìn thế giới như nó thực sự là. Đó là nỗi buồn của sự thấu hiểu rằng đời sống không phải là một chuyến phiêu lưu vĩ đại, mà là chuỗi những khoảnh khắc nhỏ bé, tầm thường; rằng tình yêu không phải chuyện cổ tích, mà là một cảm xúc mong manh và thoáng qua; rằng hạnh phúc không phải trạng thái vĩnh cửu, mà chỉ là khoảnh khắc hiếm hoi, chớp nhoáng của điều gì đó mà ta không bao giờ có thể nắm giữ. Và trong sự thấu hiểu ấy, có một nỗi cô đơn sâu thẳm – cảm giác bị tách rời khỏi thế giới, khỏi người khác, và khỏi chính mình."
- Đến ngọn hải đăng, 1927, Virginia Woolf.
(trích lại của anh bạn)
133 notes · View notes
Text
Tumblr media
"là một thoáng cô đơn nhuốm màu ghen tị"
Có những ngày bão giông trong lòng, nhưng chỉ cần còn niềm tin, thì vẫn sẽ tìm được đường về với nắng
7 notes · View notes
Text
Tumblr media Tumblr media
ngày thứ 49
mấy ngày liên tiếp lái xe đi làm, đầu óc cứ miên man suy nghĩ "liệu mình có sai khi vứt bỏ mọi thứ để được ở đây không?". cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đón nhận tất cả mọi khó khăn phía trước, vậy mà những lần tắc đường kẹt xe, những ngày mưa bất chợt, hay những lần vô tình tiếp xúc với những con người xa lạ xấu tính... vẫn ấm ức, bực mình, và chỉ biết im lặng. sự đánh đổi này chắc chắn phải tr�� cái giá thật lớn.
lớn tới nỗi có những chiều chỉ muốn đi mãi trên một con đường không có điểm dừng, như thể đang trì hoãn một nỗi cô đơn sắp tràn tới.
lớn tới nỗi, mọi câu “cũng ổn” tự nói với chính mình đều nghe rõ tiếng run trong đó. mọi thứ cứ nhanh, cứ vội, và nhiều lúc thấy mình bị bỏ lại phía sau.
nhưng nếu cho chọn lại t vẫn chọn như vậy! vì t biết, không ai lớn lên mà không đánh mất một phần dịu dàng nào đó. có lẽ, buồn cũng là một cách để mình biết mình đang sống thật. Sg, dạy t cách lớn lên mà không dỗ dành. có những quyết định nhìn từ bên ngoài là liều lĩnh, nhưng với t, đó là cách duy nhất để sống thật với lòng mình.
chiều nay, vì mải chạy theo hoàng hôn xinh đẹp quá mà lạc luôn mười mấy cây số. lúc về tới nhà, trời đã sẩm tối. nhưng không tiếc, cái khoảnh khắc ấy xứng đáng.
à thì ra cái hoàng hôn đầu tiên này cũng lãng mạn!
hcmc 300725
16 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 2 months ago
Text
Tumblr media
as a tender sprout lives by the grace of morning dew, so too is the soul sustained, not by grandeur, but by the quiet weight of small, meaningful things
4 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 2 months ago
Text
lướt 1 vòng bạn bè trên fb, zl, ig mà không biết kể cho ai nghe
7 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 2 months ago
Text
trầm mặc và vững chãi
không ai hỏi cây đã phải chịu bao nhiêu gió bão, chỉ thấy nó xanh rì giữa trời.
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
11 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 2 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Chuyện kể rằng: Có một chú heo con rất tinh nghịch. Chú hay nghe người ta nói về hạnh phúc nhưng lại chẳng biết hạnh phúc là gì? Chú đi hỏi những người xung quanh, ai cũng xoa đầu chú cười mà không trả lời. Chán nản, thất vọng, heo con chạy về ùa vào lòng mẹ khóc.
Heo con hỏi mẹ: “Mẹ ơi, hạnh phúc là gì?”. Heo mẹ nhìn heo con mỉm cười nói rằng: “Hạnh phúc là cái đuôi của con đó”.
Heo con nghe xong rất vui, tung tăng đùa nghịch với cái đuôi của mình. Thế nhưng mải miết hàng giờ, nó không thể nào vồ được cái đuôi.
Heo con buồn nản lại chạy về hỏi mẹ: “Vì sao con không bắt được hạnh phúc của mình?”. Heo mẹ lại cười: “Hạnh phúc ở bên cạnh mình rồi, cớ sao con phải đuổi bóng bắt hình làm gì cho mệt. Chỉ cần con cứ đi là hạnh phúc sẽ theo con, con quay đầu lại là sẽ thấy”.
Không phải tự nhiên mà tôi nhớ đ��n câu chuyện này. Chỉ là vài hôm trước, tôi tình cờ gặp lại một người bạn học cũ. Bạn vẫn xinh đẹp như ngày nào, còn rất thành đạt. Nhưng bạn lại vừa mới ly hôn người đàn ông đã gắn bó với bạn suốt một thuở hoa niên gian khó ban đầu.
Tôi nhớ anh ấy là một người đàn ông đẹp trai, hiền lành và tử tế. Hẳn là thời gian đã làm anh ấy đổi thay. Hẳn là anh ấy ngoại tình. Nhưng không, bạn nói rằng anh ấy vẫn tốt, vẫn rất tử tế. Là bạn đã đánh mất hạnh phúc của mình bằng những đòi hỏi, tham vọng, bằng những yêu thương lơ là.
Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như bạn luôn nghĩ rằng mình xứng đáng có được tất cả mọi thứ. Bạn có một gia đình hạnh phúc, bạn còn muốn được người khác ngưỡng mộ, muốn mình đứng ở trên cao. Nhưng chồng bạn là một người đàn ông đơn thuần chỉ khát thèm một hạnh phúc ấm êm bình dị đúng nghĩa.
Sau khi ly hôn, anh ấy thuyết phục bạn để anh ấy nuôi con bằng lý lẽ: “Em hãy dành thời gian mà phát triển sự nghiệp, con cái hãy cứ để anh lo. Có những thứ không mua được bằng tiền. Anh không muốn ấn tượng trong tuổi thơ của con chỉ là sự chăm sóc của người giúp việc”.
Bạn bị sốc, bởi chưa từng nghĩ mình sẽ bị chồng bỏ rơi. Bạn cũng yêu con, nhưng lại không có nhiều thời gian dành cho chúng. Bạn mải mê tìm kiếm thành tựu ở những thứ xa vời, quên mất hạnh phúc ở ngay bên cạnh.
Bạn nói với tôi: “Mình nhớ anh ấy lắm. sau khi ly hôn rồi mình lại càng thấy nhớ nhiều hơn. Mình nhớ lần đầu tiên chúng mình hẹn hò, lần đầu tiên anh ấy ngỏ lời yêu. Nhớ những buổi chiều mình nấu cơm còn anh lăng xăng phụ nhặt rau bên cạnh. Nhớ ngày mình ở cữ, anh chăm chút từng tô cháo bát canh. Nhớ những chiều muộn bố con anh chờ mình về sau những buổi cố tình tăng ca để hoàn thành công việc. Nhớ cả tiếng anh vụng về ru con khi mình mải mê bên máy tính soạn thảo những bản hợp đồng.
Có một lần anh ấy hỏi mình: “Em có thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại không?”. Mình cười thật tươi nói rất hài lòng. Vì mình có công việc tốt, có thu nhập cao, có một người chồng chăm lo cho gia đình tuyệt vời và một cô con gái xinh ngoan. Mình không hề biết rằng anh ấy đã bắt đầu không hài lòng về những điều mình cố gắng tìm kiếm. Bây giờ cái gì mình cũng có, chỉ là không có gia đình nữa. Mình thật sự tỉnh ngộ rồi, mình muốn quay về, không biết còn cơ hội nữa không?”.
Tôi tin rằng tôi hiểu cảm giác này của cô ấy, đọc được nỗi lòng này của cô ấy. Cô ấy cứ mải miết đi, ngỡ rằng hạnh phúc vẫn theo sau, đến khi quay đầu lại thì hạnh phúc đã ở quá xa rồi.
Mỗi chúng ta ai cũng có một gia đình với những người mà ta yêu thương. Nhưng nhiều khi vì ham muốn của bản thân, vì một chút lơ là, ta đã không hề để tâm rằng những người ta yêu thương cần ta biết mấy.
Nhiều người chỉ mải mê kiếm tiền, nhiều người cứ miệt mài đuổi theo danh vọng. Mặc chồng vợ cảm thấy lẻ loi, mặc con nhỏ khát thèm mong ngóng, mặc những bữa cơm nguội lạnh, những giấc ngủ chập chờn, những niềm vui hao khuyết.
Họ cứ chạy như ai đó đuổi sau lưng. Rồi một ngày thảng thốt nhận ra, chồng vợ mình đã tìm thấy sự ấm êm bên một người khác, con mình lớn lên lặng lẽ khó gần. Rồi giật mình nhận ra, những thứ mình bỏ tâm sức kiếm tìm bỗng trở nên không còn bao nhiêu ý nghĩa. Là thế, là những vô tâm hờ hững mà để những giây phút hạnh phúc qua đi.
Có những người như chú heo con kia, lang thang khắp nơi để tìm câu trả lời “hạnh phúc là gì?” mà không hay rằng hạnh phúc chỉ có thể cảm nhận chứ không có đáp án chuẩn rõ ràng.
Có những người như chú heo con kia, cứ cố gắng vồ bắt cái đuôi của mình đến bất lực mệt mỏi mà không hay rằng hạnh phúc vốn rất gần nhưng không thể cầm nắm được trong tay, một phút lơ là sẽ vuột mất.
Hạnh phúc thật ra đơn giản thôi, đó chính là có một công việc để làm, có những người để yêu thương, có một điều gì đó để ước mơ, hi vọng. Hạnh phúc chính là sáng sáng tạm biệt những người mình thương yêu, chiều chiều quây quần bên mâm cơm muộn, cùng kể nhau nghe những chuyện vui buồn, cùng nói cùng cười, cùng vui cùng khổ. Nơi đó ta gọi là Gia đình, nơi sẵn sàng sẻ chia những bon chen mệt mỏi, sẵn sàng bao dung những vấp ngã sai lầm với trọn vẹn thương yêu.
51 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 3 months ago
Text
Tumblr media
"We must work. We must make money. But more than that Bella we must experience everything. Not just the good, but degradation, horror, sadness. This makes us whole Bella, makes us people of substance. Not flighty, untouched children. Then we can know the world. And when we know the world, the world is ours."
poor things (2023)
19 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 3 months ago
Text
Tumblr media
mong em chân đứng vững, lòng kiên định
not goodbye, just growth
10 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 4 months ago
Text
sắp gần 1 tuần nghỉ việc, ăn ngủ xem phim đến chán luôn rồi. tỏ ra ổn lắm nhưng bên trong t hoảng sợ vcl, tiền thì ko có, t còn ko cbi sẵn tài chính cho mấy trường hợp như bây h. đã ko có động lực rồi cộng thêm ko có kỷ luật nữa, đúng combo huỷ diệt. aaawwww có thể next qua cái giai đoạn này được không. t cũng gồng lắm r đó, bame t thì sợ t thất nghiệp, sợ t chân ướt chân ráo vào sg gặp đủ thứ. t ghét nhất là việc nhờ vả, đặc biệt là nhờ vả họ hàng, mẹ t cứ bắt t nt cho họ hàng để hỏi rồi nhờ này nhờ nọ mà t phát bực. t chậm nhưng t thích tự mình làm mọi thứ...
please trust me, just this once
i love tumblr - chổ duy nhất t có thể thoải mái than vãn mà ko sợ bị phán xét
14 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 5 months ago
Text
youtube
in loving memory
Thời gian là một điều kỳ lạ. Nó không nhanh, cũng chẳng chậm – chỉ là ta chẳng bao giờ kịp níu giữ nó lại.
Khi còn bé, niềm hạnh phúc giản đơn là ngóng mẹ đi chợ về với cái bánh, cái kẹo. Là mong những ngày lễ Tết, mong được mẹ dắt đi mua một bộ đồ mới – mặc vào rồi soi gương mãi không chán. Rồi đến cái tuổi cắp sách đến trường, niềm vui là được điểm cao, là những đồng tiêu vặt ông bà dúi vào tay mỗi chiều đến lớp. Là ánh khiến ba tự hào sau mỗi lần họp phụ huynh. Vào cấp 3, con chỉ mong thi đỗ vào ngôi trường mình thích – dù con chẳng hiểu vì sao lại thích. Có lẽ chỉ đơn giản vì tin rằng đó là nơi mình thuộc về. Rồi đại học, ước mơ lại đổi hình. Là tấm bằng giỏi trong tay, là có một công việc. Giờ đi làm, con lại mong nhiều hơn. Một công việc phù hợp với bản thân. Vài job ngoài để tận dụng khả năng. Một chút ổn định. Một chút tự do. Một chút an yên… Đó thấy chưa, chính mong muốn của bản thân cũng thay đổi theo thời gian mà. Dường như càng trưởng thành, mong muốn càng nhiều. Và chúng cứ thay hình đổi dạng theo từng đoạn đường mình bước.
Quý I của năm 2025 trôi qua như một cái chớp mắt. Con biết mình còn non nớt, còn quá nhiều điều phải học, phải làm, phải va chạm. Có mệt không? Có chứ. Có nản không? Nhiều chứ. Những ngày làm từ sáng tới khuya, ngủ chưa đầy 6 tiếng. Có hôm stress như một cơn bão cuốn qua đầu, lo âu siết chặt lồng ngực, dạ dày đau quặn như bị bóp nghẹt.
Nhưng rồi, con lại tự thì thầm với chính mình: "Không sao đâu, từ từ rồi sẽ ổn cả thôi." Vì con tin vào hành trình mình chọn. Tin rằng những nỗ lực – dù vụn vặt hay âm thầm – rồi cũng sẽ được đền đáp xứng đáng.
“Khi cơ thể mỏi mệt, trái tim khó lòng gồng gánh. Nhưng khi còn sống, sẽ có những ngày con chỉ muốn rời bỏ thế gian. Đừng nằm yên, hãy vùng vẫy. Vứt chăn ra, bước khỏi giường, ra mà cày ruộng, mà bán hàng. Con sẽ không chết. Con sẽ sống – bằng mọi giá. Cứ lắc mạnh tay chân, vượt qua làn nước đen. Rồi con sẽ thấy bầu trời. Sẽ được thở.” (Trích “Khi đời cho bạn quả quýt”)
Công việc có thể mệt. Cuộc sống có thể mỏi. Bản thân có thể bế tắc. Nhưng giữa tất cả những điều ấy, dù chẳng có ai để sẻ chia hết nỗi lòng, con vẫn tự làm điểm tựa cho chính mình.
Nhiều khi con cũng muốn nói hết mọi điều với ba mẹ. Rằng con mệt, con áp lực, con sợ mình không đủ giỏi, không đủ mạnh. Nhưng rồi con lại im lặng. Vì con biết, nuôi con ăn học, cho con một chỗ đứng giữa cuộc đời này đã là quá đủ những nhọc nhằn.
Nhưng thật ra, sâu thẳm bên trong, con vẫn mong có ai đó… chỉ cần một người… có thể lắng nghe và dang tay ra cho con chút ánh sáng giữa những ngày con cảm thấy lạc lỏng. Mà thường những lúc như thế nào, ông bà sẽ bất chợt về thăm con.
Còn hai ngày nữa là hết khó, xả tang ông nội. Ừ, con đã nói mà – thời gian thật khó để định nghĩa. Nó có thể là khoảnh khắc mong manh như hơi thở, cũng có thể dài như một vết sẹo không lành.
Bốn năm trước, cái ngày chia ly đau đớn nhất đời con đã đến – bà nội ra đi khi con còn chưa kịp mua tặng bà bộ đồ nhung mà bà từng nói thích. Những lần từ Đà Nẵng về quê, con chỉ mang cho bà vài ba lạng thuốc Cẩm Lệ. Lúc ấy con chỉ biết lấy tiền của ông bà cho mà chả hay biết mua lại thứ gì đó cho ồng bà.
Ngày bà mất, con như mất cả bầu trời tuổi thơ. Con chưa kịp chấp nhận sự mất mát ấy, thì ông nội lại theo bà đi. Lần này, con thậm chí còn không kịp nhìn ông lần cuối. Ông mất đúng ngày giỗ của bà. Vừa mới xả tang bà lại để tang ông. Mất mát chồng chất lên nhau, đau thương cứ lặng lẽ tích tụ như lớp bụi mịn phủ lên tim. Họ đi, họ mang theo cả thời thơ ấu quý giá của con... Và giờ, họ trả lại cho con những lần gặp trong những giấc mơ thoáng qua – khi con lạc lối nhất, khi tâm hồn con cần được vỗ về. Con tự hứa với lòng mình: phải thương ông bà nhiều hơn bất cứ điều gì, phải sống sao để bù đắp cho những điều chưa kịp làm, những lần con vắng mặt trong lúc họ cần. Con không muốn lặp lại lỗi lầm của những kẻ vô tâm, bất tài, bất hiếu đã làm ông bà tổn thương.
Nhưng lần này, con không thể về nhà để đưa ông về nhà trọn vẹn. Vì công việc. Vì con không muốn nhìn thấy những gương mặt giả dối, những giọt nước mắt cá sấu như trong tang lễ trước đó, nó làm con ghê tởm. Con mong ông hiểu cho con, và đừng buồn.
Chỉ cần ông và bà vẫn ở đâu đó, dõi theo con – thì con sẽ tiếp tục cố gắng. Vì tình yêu, vì gia đình, vì những ký ức đã từng là cả bầu trời, cũng vì những vết thương bên trong con cần được chữa lành.
Đêm khuya con nằm xem lại video cũ mà nhớ quá dn 2am 24th apr 2025
9 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 5 months ago
Text
Tumblr media
Gửi đứa trẻ bên trong mình
Tớ biết, cậu đã chịu nhiều tổn thương.
Tớ xin lỗi vì đã bỏ quên cậu quá lâu, để cậu phải tự mình chống chọi với những khoảng trống, những lần tổn thương mà lẽ ra không nên phải trải qua một mình.
Không phải lỗi của cậu khi người đáng lẽ phải yêu thương và bảo vệ cậu lại không thể làm điều đó một cách trọn vẹn.
Không phải vì cậu không xứng đáng, không đủ tốt. Cậu luôn xứng đáng được yêu thương, được ôm vào lòng và nói rằng: “Cậu an toàn rồi.”
Tớ thấy cậu,
Tớ thấy cậu trong những lần cậu cố làm mọi thứ để được ai đó chú ý.
Thấy cậu cười thật to, dù trong lòng trống rỗng.
Thấy cậu tha thứ dễ dàng, vì chỉ cần một chút quan tâm cũng làm em mềm lòng.
Tớ cũng thấy hết những lần cậu mềm lòng vì một chút quan tâm nhỏ, dù biết rằng điều đó cũng nhanh đi.
Xin lỗi vì đã không ôm cậu thật chặt vào những lúc cậu sợ hãi, tổn thương, thấy mình không đủ tốt, không đủ yêu thương.
Nhưng giờ tớ ở đây rồi. Không để phán xét, không để buộc cậu phải mạnh mẽ. Chỉ là để lắng nghe, để chạm vào những vết nứt mà cậu chưa bao giờ dám nhìn thẳng.
Tớ ở đây để yêu cậu, cho cậu cảm giác đủ đầy mà cậu từng khao khát.
Tớ không hứa sẽ làm mọi thứ hoàn hảo, nhưng tớ hứa sẽ không bỏ rơi cậu nữa.
Tớ sẽ đi cùng cậu — chậm rãi thôi.
Từ hôm nay, mình sẽ học cách đi cùng nhau — tớ và cậu, không phải để quên quá khứ, mà để cùng nhau chữa lành.
Chúng mình sẽ học lại cách yêu bản thân, học cách an yên khi một mình, và học cách bước tiếp mà không còn mang theo nỗi sợ bị bỏ rơi.
Cậu xứng đáng được chữa lành.
Cậu xứng đáng được yêu thương, trọn vẹn và dịu dàng.
Từ một người
vẫn luôn ở đây
dù cậu có nhớ
hay quên mất
4 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 5 months ago
Text
em yêu nhạc Tùng
2 notes · View notes
maimaichivichinhminhmanohoa · 5 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Quote to Owner / Somewhere, There's a Party by Holly Warburton / "The Prophet" Book by Khalil Gibran / Quote to Owner / Spirit Hold by Holly Warburton / "Freak" Book by Jonathan Harnisch
8K notes · View notes