sereinngx
sereinngx
Untitled
44 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
sereinngx · 2 months ago
Text
Ngày Giỗ P đã qua từ lâu rồi, sinh nhật cũng đã qua. Không phải là tôi quên, mà là tôi không thể đến thăm anh nữa. Nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua. Những người ngày ấy vẫn còn đây nhưng không còn bên tôi. Khác với P, buộc phải rời xa. Họ và tôi vẫn tồn tại trong thế giới này nhưng không còn chút liên quan gì cả.
Thật lạ là sau ngần đó năm trời Tôi lại phải ngồi đây một mình, để rồi phải nói với P rằng: “Anh à, em thực sự không ổn. Anh ở nơi nào đó xa xăm, xin anh… Hãy cho em thêm chút sức mạnh để vượt qua giai đoạn này. Hoặc anh có thể đến đón em sớm một chút không.”
Gần đây thời gian tôi mê man nhiều hơn tỉnh. Đã có đôi lần tôi nghĩ, chắc đã đến lúc tôi nói lời từ biệt với những người thân yêu rồi
Ba tôi nói lúc bé tôi đã đi qua cửa tử hai lần. Một lần té xuống hồ nước lúc vớt lên đã không còn nhịp thở, một lần bị sốt xuất huyết tất cả bệnh viện điều trả về. Ba bảo người đã từng đi qua cửa tử thì cả đời về sau sẽ gặp may mắn, sẽ sống lâu trăm tuổi. Tôi cười toe toét “Trăm tuổi già lắm xấu lắm, con không thích đâu”
Tình trạng tôi càng lúc càng tệ, lúc mê thì thôi. Lúc tỉnh thì đau đớn không gì tả xiết, thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi một giây như xé lẻ đến vô hạn. Tôi sợ đau, tôi cũng sợ những người yêu thương tôi phải vất vả chăm sóc lo lắng cho tôi.
Tiếp tục sống thật sự quá khó, quá đau khổ.
Tôi cứ ngủ suốt. Mỗi lần ngủ là không biết qua bao nhiêu ngày trời, giấc ngủ nặng nề mê man, những cơn ác mộng tìm về triền miên. Tôi mơ thấy mẹ, tôi mơ thấy mình khóc nhiều biết mấy, tôi mơ thấy ba, cảm nhận bàn tay thô ráp của người xoa đầu mình, ba bảo: “Con ơi, khổ cho con rồi.”
Con không khổ, con chỉ thấy kiệt quệ vì mỏi mệt, không sao vùng vẫy được nữa. Con như một con cá đang bên bờ hấp hối, lại giống một bông hoa đã đến độ héo tàn.
Bầu trời mùa hè rất đẹp, rất trong xanh, gió thổi làm những tán cây đung đưa, xào xạc. Tôi dường như nghe được tiếng gió rót ào ào bên tai.
Tôi bây giờ chỉ có thể nằm đây, nhìn thế giới bên ngoài qua ô cửa kính. Bao nhiêu ngày ngắm nhìn ông mặt trời khuất lẩn dần. Thấy trái tim mình cũng từ từ rũ héo.
Dạo này Duy dành thời gian cho tôi nhiều hơn, khi nào thức dậy cũng cái mặt mốc của nó trước nhất.
Nó cũng là người ép tôi uống thuốc ghê nhất. Hôm nay cũng vậy, tôi cố nhét hết vào miệng nắm thuốc đắng ngắt, đắng kinh khủng. Sau đó ngoảnh mặt cười với Duy, rồi bỗng dưng chẳng hiểu vì sao mà nó lại nhỏ giọt nước mắt.
Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Mày sao thế?”
Nó không nói, chỉ thẽ thọt: “Tóc mày bị rối rồi, để tao chải lại cho.”
Chiếc lược sừng lướt trên tóc mang cảm giác dễ chịu lạ. Đôi bàn tay nó thô ráp chải đầu cho tôi, giọng đều đều kể: “Nhớ hồi cấp 3 tóc mày dài và dày hơn bây giờ nhiều, lúc nào cũng tết con rết trông quê một cục. Rồi cái hồi mày té xuống hồ nước, lúc vớt lên xong lại đổ bệnh nặng, mấy đêm liền người nóng hầm hập. Tao sợ mày chết , khóc chảy cả nước mũi. Không thôi kêu gào <<Mày mà chết là tao hận mày suốt đời>>.”
Nó cứ vụng về chải tóc vừa không ngừng thủ thỉ: “Nay đã qua 30 tuổi rồi. Là người lớn thật rồi, không nên buông thả làm liều nữa.”
Buông thả làm liều?
Tôi thấy bốn chữ ấy xa xôi lắm… Tôi của những ngày buông thả làm liều dường như đã đã đi đâu mất rồi. Mà tôi của ngày nay, chỉ ăn nhờ ở đậu trong cái xác này thôi.
Tumblr media
23 notes · View notes
sereinngx · 2 months ago
Text
Tumblr media
20.12.2024
Mình định viết vào một dịp khác, chẳng hạn như ngày cuối cùng của năm. Nhưng mà khuya nay lại xem xong một bộ phim, chỉ muốn viết.
Chuyện chắc bắt đầu từ năm lớp 11, mình có download một app tên là Nhật ký câu hỏi - Question Diary (giờ vẫn còn app trên các store, lâu lâu mình vẫn tải lại để dùng). Ngoài việc app cho mình các câu hỏi để trả lời hằng ngày, app còn có một diễn đàn cho người dùng post bài (only text + giới hạn chữ) và người khác có thể bình luận phía dưới. App này đa quốc gia, rất dễ dàng cho mọi người chọn rồi chuyển đổi qua lại diễn đàn của các nước. Mình không chắc là ở VN bao nhiêu người dùng, chỉ biết cũng có vẻ đông. Nơi đó khá thoải mái, khá giống Tumblr vì mn đều buồn nhiều, chia sẻ nhiều mà không phải sợ. Lúc đấy, có một post từ một chị du học sinh viết, và chả hiểu sao mình nhớ đến bây giờ. Chị bảo là nơi chị đang ở gần biển, mỗi lần chị nhớ nhà, chị lại ra biển ngồi, nhìn vào ngọn hải đăng, nhìn cả những ngọn đèn của tàu thuyền phía xa và tự hỏi ở bên kia đại dương, ở Việt Nam, liệu có ngọn đèn nào đang sáng lên vì chị hay không.
Bẵng một thời gian, mình cũng quên mất đi. Nhưng năm nay, câu nói đấy lại hiện lên trong đầu khi mình đang ngồi một mình ở biển vào tháng 03. Lúc đấy nhìn ngoài khơi, mình tự dưng cũng muốn hỏi như thế. Xong mình mới nhận ra, thì ra mình vẫn luôn đi tìm kiếm ngọn đèn đó, mình vẫn còn trong đêm đen của mình mà cứ ngỡ đâu mình đã thoát ra.
Vô tình sao, năm nay lại xem thêm ba bộ phim đều nhắc đến vấn đề đấy. Tạm thời gác lại hai bộ phim kia, mình chỉ muốn nhắc đến bộ Light shop 2024 này. Vì đó thật sự là một bộ phim nói về ngọn đèn mà con người ta đi tìm kiếm khi sự tối tăm, mờ mịt bao vây, mà chính họ đôi khi còn cảm thấy an toàn trong vùng tối đó.
Sự thật là, mỗi người sinh ra vốn dĩ đều đã được thần linh an bài cho một ngọn đèn, giống như trái tim vậy nhưng không phải ai cũng tìm thấy nó. Thậm chí, có người tìm thấy rồi mà vẫn chọn dập tắt nó đi, hoặc cố tình xem như không thấy. Con đường đi tìm ánh sáng đó rất đơn độc, rất đau khổ, cần nhiều ý chí để không bỏ cuộc. Chỉ là mình nghĩ mọi người cần biết, bên cạnh chúng ta, sẽ luôn có một ai đó dõi theo, một chuyện gì đó xảy ra bất chợt để thắp những ngọn đèn nhỏ bé, giữ chúng ta sống từng ngày cho đến khi chúng ta tự tìm thấy ngọn đèn lớn của chính mình. Vậy nên, đừng bỏ cuộc nhé.
Cầu cho những ngày cuối năm, ai nấy đều sẽ được sưởi ấm bởi những thứ ánh sáng khác nhau trong cuộc đời này.
27 notes · View notes
sereinngx · 2 months ago
Text
Đà Lạt 03.2023
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
17 notes · View notes
sereinngx · 4 months ago
Text
Bạn mình kêu, năm nay nếu cưới, nó sẽ đi bằng chỉ vàng. Giọng điệu nửa đùa nửa thật. Cũng hi vọng thật sự chỉ là đùa cho có không khí đầu năm mới. Giá vàng leo từng ngày thế này thì hơi sợ.
Trong những lần đi đám cưới, chuyện tiền mừng bao giờ cũng nhạy cảm. Trước đi 500, mà nay họ đi lại 300. Số tiền ấy ít hơn, e rằng sẽ cảm thấy không vui vẻ gì. Cảm giác kia sẽ còn đeo bám suốt nhiều năm mỗi khi nhắc lại.
Tâm lý con người là sẽ không bao giờ chấp nhận công sức mình bỏ ra "thấp hơn" cái mình thu hoạch.
Cách đây vài năm, vẫn đến dự đám cưới vài người và số tiền kia nếu tính ra cũng không phải ít. Nhưng không nghĩ nhiều. Còn chơi với nhau thì còn dự. Một vài mối quan hệ ấy đã không còn duy trì. Trong đầu cũng không nghĩ chuyện sẽ mời lại, bởi đã không còn tương tác với nhau, mời lại thì sẽ không thấy thoải mái gì, như đi đòi nợ. Cho nên thôi xếp vào dĩ vãng.
Còn nếu cảm thấy không vui lắm về số tiền được mừng lại, thì coi như cũng trả giá để biết được là mối quan hệ có nên tiếp tục hay không thôi mà.
Bạn mình cũng nói thêm, cứ thoải mái đi, nếu họ không thoải mái với ta thì sẽ có người khác bù lại phần "thiệt" đó. Cứ vui vẻ mà sống.
1 note · View note
sereinngx · 4 months ago
Text
17.6.2023
Năm nay quả là năm tuổi đẹp để kết hôn nên đã có nhiều bạn bè thân thiết từ bỏ cuộc sống độc thân và đến với cuộc sống có gia đình, có người đồng hành, bầu bạn.
Tháng 3 Hà cưới, chỉ 1 ngày sau đó là Oanh, mình và Quỳnh chạy show đám cưới như đi diễn. Nhớ mãi ngày hôm đó, nối một bộ mi trông như cái rèm cửa rồi lao xuống đám cưới vì muộn. Ăn xong lếch thếch đi đến nhà Hương và xuống bến xe Nước Ngầm. Từ đó bắt xe về Nghệ An với quả điện thoại 10% pin đầy nghị lực. 
Xuống đến nhà Oanh vẫn còn hớn hở lắm. Sau đó thì nửa tỉnh nửa mơ dậy chuẩn bị đi ăn sáng. Đám cưới Oanh rất vui vẻ và náo nhiệt vì có nhiều bạn bè về chia vui, gia đình cũng quẩy rất hăng. =))))
Sau đó là chuyến đi đầy bão táp vì mình lên một quả xe khách rất ối giời ôi, bị thả ở Tam Điệp gì đó mà người NB nhưng chưa bao giờ đến. T.T
Tháng 6 Huyền cưới, cái nóng như đổ lửa và mình nghỉ môn cô Lan để đi. Vẫn như mọi lần lại đến muộn. Mặc một set đồ xinh rồi ngồi lên quả grap blike đi 20km/ giờ. Bé mún khok.
Mình gặp lại *** ở đám cưới. Mình nghĩ mọi chuyện vẫn ổn cho đến lúc mình đang ăn thì mng nói đến chuyện Đ thích bạn nào ở lớp. Bỗng nhiên nhắc đến mình, mọi người cười phá lên vì đó là chuyện mới lạ lùng làm sao. Mình giật thót bỗng trở nên mất tự nhiên. 
Khi chúng mình chụp ảnh, mình bỏ qua sự ngại ngùng mời *** chụp ảnh. Về hắn đăng story bài hát mới của ST, chắc ko có ngụ ý gì nhỉ.
“You took my heart Held it and ripped it apart Made me your prisoner Got me going right under Feeling that you feign Fooling me again No need to explain Taking my own lane God’s helping me out Get over my doubt Thought I can’t live without Forget you right now”
4 notes · View notes
sereinngx · 4 months ago
Text
Trước từng nói, chỉ cần chuyện chấm dứt rồi thôi không bao giờ nhắc về nó nữa, coi như nó chưa từng tồn tại. Nhưng với tình hình hiện tại thật sự mình cũng không còn đủ kiên nhẫn để chờ. Tình trạng cứ thấp thỏm, không cái nào ra cái nào này làm mình mệt mỏi, không tính được gì xa hơn.
Thật sự mình đã chán ngán việc giao tiếp với những người không còn liên quan. Bữa rồi bạn cũ thời ĐH mời đám cưới, rồi cũng ngồi nói chuyện mấy câu. Chắc là đã quá lâu không nghe lại những giọng điệu kiểu này, làm cảm giác đấy không phải là đứa bạn mình biết, hoặc chính là nó vẫn như vậy, còn mình đã trút bỏ sạch sẽ những thứ liên quan tới quá khứ. Nói theo cách nào thì việc gặp lại người trong thế giới đó càng làm cảm thấy lẽ ra nên rời khỏi sớm hơn.
Mình chỉ cần yên ổn rời đi, không muốn liên quan tới bất kỳ ai ở đó. Tránh xa mình ra là được. Không có nhu cầu quan hệ xã giao, vì tới cả ngôn từ cũng làm mình thấy khó chịu. Chính mình cũng đã mất không biết bao nhiêu thời gian để gọt bỏ hết mọi từ ngữ vốn không phải của mình. Nên giờ nghe lại thấy mệt lắm.
Để tôi yên, rồi tôi cũng không bao giờ nhắc về những chuyện đã qua nữa. Tôi cũng quá mệt mỏi, không muốn gợi lại bất cứ thứ cảm giác không tốt nào nữa.
13 notes · View notes
sereinngx · 4 months ago
Text
Tumblr media
Có lẽ trong một quãng đời nào đó, mình cũng từng mơ mộng với tình yêu…. Rồi cuối cùng chẳng có mùa hè nào vĩnh cữu. Năm tháng qua đi, nỗi buồn đằng đẵng bởi tan vỡ dường như không còn nhìn rõ nữa, nhưng tôi vẫn rơi nước mắt vào đôi lúc thế này - đôi lúc mà chính mình nhìn thấy thấp thoáng chính mình ngày xưa cũ, không vương tiếc nuối, chỉ ngậm ngùi mà thôi….
“ Em muốn trở thành mùa hạ của anh “
Nếu hỏi rằng tôi còn yêu người đó không, thì câu trả lời là không - tình yêu đã phai nhạt theo những vệt nước mắt đã khô của một thời
Rồi đến lúc nào đó, mùa hạ vẫn còn, nhưng chúng ta đều đứng dưới mùa hạ chói chang mà lòng thì quên đi tất cả
64 notes · View notes
sereinngx · 4 months ago
Text
Tumblr media
Có lẽ trong một quãng đời nào đó, mình cũng từng mơ mộng với tình yêu…. Rồi cuối cùng chẳng có mùa hè nào vĩnh cữu. Năm tháng qua đi, nỗi buồn đằng đẵng bởi tan vỡ dường như không còn nhìn rõ nữa, nhưng tôi vẫn rơi nước mắt vào đôi lúc thế này - đôi lúc mà chính mình nhìn thấy thấp thoáng chính mình ngày xưa cũ, không vương tiếc nuối, chỉ ngậm ngùi mà thôi….
“ Em muốn trở thành mùa hạ của anh “
Nếu hỏi rằng tôi còn yêu người đó không, thì câu trả lời là không - tình yêu đã phai nhạt theo những vệt nước mắt đã khô của một thời
Rồi đến lúc nào đó, mùa hạ vẫn còn, nhưng chúng ta đều đứng dưới mùa hạ chói chang mà lòng thì quên đi tất cả
64 notes · View notes
sereinngx · 4 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
[250225] Treasure Weverse Media Update
6 notes · View notes
sereinngx · 8 months ago
Text
31.12.2022 - can’t wait to say “Hello 2023″ and slap 2022 across saying “Thank you, next”
Vậy là kết thúc một năm.
Thật lâu mới trở lại Tumblr của mình – là một ngày cuối năm 2022.
Nhìn xem, em đã trải qua những gì.
Mở đầu năm 2022 với một cú ụi xe đến không dám về nhà. Thời khắc đó, em vẫn nhớ như in. Cảm ơn Như Phương và Như Long đã giúp em sửa xe và đối đáp với mẹ.
Nhanh quá, mới đầu năm còn là thực tập sinh ở khách sạn, giờ đã là Agency cho Client. Đầu năm 2022 trôi qua với vô vàn mông lung và hoảng sợ cho chặng cuối rất đuối của 4 năm đại học. Nhớ những ngày tháng 4, lao vào học ielts, học tin rồi làm khóa luận. Chúc mừng em, em đã vượt qua chặng đường đó. Mọi nỗ lực của em tại thời điểm đó rất đáng trân trọng. Cảm ơn những người thầy, người cô, người bạn, người thương đã luôn bên cạnh em của những ngày tháng đó. Nhìn lại, thành tựu vĩ đại nhất của em trong năm qua có lẽ chính là chức danh Thủ khoa với sự cố gắng mà em bỏ ra.
Những nỗ lực đó đã được đền đáp xứng đáng khi em chẳng quá khó khăn để tìm một công việc ổn định – mở ra cánh cổng mới cho cuộc đời em. Đến với C, em đã mở ra rất nhiều mối quan hệ. Em đã cởi mở hơn, làm quen với nhiều người mới, những con người đồng điệu về tâm hồn, luôn support em trong công việc. Công việc này, vị trí này lắm lúc stress nhưng em học được nhiều điều mới. Em biết cuộc đời vốn dĩ có nhiều loại người, em được tiếp xúc, được biết loài người kinh khủng tới mức nào.
Những ngày cuối năm, em đón em Mun về nhà, Mun luôn chờ em mỗi khi tan ca. Rồi những ngày sau đó, những cơn đau vật vã đã khiến em kiệt quệ. Cảm ơn em một lần nữa đã cố gắng vượt qua nó.
Nửa năm đầu lao vào học hành để rồi nửa năm sau em lao vào công việc.
Một năm qua đi..
Về học hành, em đã đạt được thành tựu cao nhất, điều mà không hề có trong kế hoạch của em. Em chăm chỉ học thêm ngoại ngữ mới, cố gắng cân bằng với công việc, em hi vọng trong năm sau em sẽ được đền đáp xứng đáng.
Về công việc, một công việc mà đúng chuyên ngành của em. Tuy còn e dè với những thử thách trước mắt, em hi vọng em sẽ làm tốt hơn.
Về gia đình, gia đình em vẫn bất ổn như mọi năm. Em biết, sẽ chẳng gì thay thế được gia đình. Em đã biết cách chăm lo cho gia đình mình hơn, biết san sẻ với mẹ với ba.
Về bản thân, em đã tự lo được bản thân, tự chi trả những thứ đắt đỏ. Em đã học cách kiên nhẫn với bản thân mình, với người mình thương, với client, với đồng nghiệp. Em biết kiềm chế cảm xúc, biết vị tha, em đã bớt toxic hơn những năm trước. Em biết chấp nhận những thiếu sót của bản thân. Em biết yêu thương bản thân mình, dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Em học cách ngủ sớm, tập thể dục, uống nhiều nước và make up thật xinh.
Đến cuối cùng, em biết mình không phải là ưu tiên của bất kì ai. Em biết chỉ có em mới hiểu em, chỉ có em mới có thể lo cho bản thân mình. Em biết rằng những người yêu thương mình thật sự sẽ cùng đồng hành với em trong những chặng đường, sẽ luôn đặt em trong suy nghĩ, sẽ luôn bên em những lúc em yếu lòng.
2022 – có trong tay nhiều thứ nhưng cũng mất đi nhiều thứ.
Cảm ơn những người đã xuất hiện trong cuộc đời bế tắc của em.
Cảm ơn những người đã ra đi, em trân trọng và lưu giữ những kí ức tốt đẹp.
Cảm ơn những người ở lại cùng em bước qua 2023.
Cảm ơn em, một năm qua đã gồng mình rất nhiều.
14 notes · View notes
sereinngx · 8 months ago
Text
AG, 14/3/2023,
Như thường lệ, chỉ khi tâm trạng xuống cấp mình mới tìm lên đây, viết đôi dòng nhật ký tiêu cực. Gần 3 tháng đầu năm trôi qua, trộm vía mình vui vẻ, tuần tiêu cực đi qua cũng nhẹ nhàng, công việc nhẹ nhàng. Không cáu gắt, không mất ngủ, không hướng nội hướng ngoại quá, bình yên trôi qua.
Đến ngày 8/3/2023, bà nội của Dung mất, là mẹ của chú S cơ quan mình. Mình được đi đám tang ở miền tây, biết đến những phong tục mới lạ, cũng biết được cách người ta quan tâm nhau thì sẽ ngọt ngào đến thế nào. Các chú thông báo cho những toà khác, những người không tới được sẽ gửi tặng vòng hoa chia buồn, người tới được sẽ tới, ở lại ăn cơm, uống rượu cùng chủ nhà. Cỗ bàn thuê nhà hàng, có sư thầy về tụng kinh, có múa lửa xua đuổi tà ma xấu. Mình như được đi dự đám tang của bà Dok Sun trong Reply 1988 vậy đó, giống hệt. Chú C, chú T, chị H, chú Tùng, ngày ngày thay phiên nhau túc trực ở đó, cùng chú S tiếp khách. sức khoẻ chú S không tốt, nhưng chú minh mẫn, chú tiếp khách từ sáng đến đêm, mỗi bàn uống cùng mọi người 1 ít. Không giờ nào là không có khách, nên các chú của mình tới để tiếp khách cùng, đỡ cho chú S một phần. Đó là tình cảm, mình thấy quá là đáng trân trọng. Chỉ 2 ngày, mà các chú của mình bị mất cả tiếng, nhưng hề tỏ ra mệt mỏi chút nào hết.
Ngày 12/3/2023, chú S mời mình, Tùng, Huyền đi ăn, cảm ơn tụi mình đã giúp chú mấy ngày qua. Rồi chú và cô đi cafe với nhau, tụi mình đi hát tiếp. Mình thấy gia đình ở miền tây rất ngọt ngào á, rất quan trọng thời gian ở cạnh bạn đời của mình. Ai nói đó là làm màu, là nghi thức chứ?? Ở nhà mình, ngày lễ không hoa không quà không lời chúc, cơm nhà ăn thì ăn không ăn thì cắt cơm, đi nhậu với bạn bè, đi ăn sáng với bạn bè, đến giờ cơm thì về nhà, ăn rồi ngủ chiều lại đi. Không hành động yêu thương, mỗi ngày trôi qua đều bình thường tạm bợ như vậy. Nghi thức là minh chứng tốt nhất cho việc không từ bỏ bản thân. mình không biết diễn tả ntn, nhưng mình thấy việc sống của bm mình nó giống nghĩa vụ chứ không giống “được sống”, bm sống mỗi ngày, ăn, uống, ngủ, nghỉ, làm việc, xem điện thoại, quan tâm con cái, chơi với bạn bè. Cứ vậy hàng chục năm, không có thời gian cho bản thân, và đã quen với việc không quan tâm bản thân, nên moi nghi thức đều bị gượng, là không cần thiết. Mình thấy thương quá.
Các chú của mình, rất yêu thương vợ. Đi nhậu đến giờ là về, ăn cơm với vợ, tối chở vợ đi dạo. Ngày lễ thì mua hoa, hoặc đưa vợ đi ăn nhà hàng. Từ chối các cuộc nhậu để về ăn cơm nhà, vợ chồng đi cafe với nhau. Dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giận hờn, dỗ dành, chiều ý. Yêu nhò. Gia đình nói chuyện nhiều với nhau, chia sẻ, cảm thông, yêu thương. Người lớn mở lòng nói chuyện với con trẻ, con trẻ thấu hiểu sự lo lắng của mẹ cha. Cuộc sống mơ ước của mình, mình cũng sẽ cố gắng, tìm một người, có chung chí hướng, tâm, trí, tín, đức để gia đình nhỏ của mình, có thể chia sẻ, cảm thông, bao dung lẫn nhau. Mình muốn mọi ngày trôi qua đặt biệt, không phải vì gì cả, vì chính mình. Mình muốn mỗi ngày trôi qua vẫn như thế, những hoạt động thường ngày đó, nhưng khác đi 1 tí. Bản chất vẫn là ngồi làm việc thôi, nhưng có thêm 1 lọ hoa thì sao? Bản chất vẫn là đi ra đường, nhưng mặc đẹp hơn 1 tí thì sao? Vẫn nhìn nhận mọi thứ nó vẫn là, but we don’t we spice it up? Mọi thứ sẽ thú vị, lãng mạn hơn nếu bạn nhìn nhận nó một cách thú vị, lãng mạn hơn. Tự quan trọng hoá mọi điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nếu không, chả có là quan trọng cả.
Ngày 13/3/2023, chú S và chú H rời nhóm chat cơ quan, dọn đồ đạc, 15/3 có người mới nhận công tác. Mình chuyển đi, vào ¼. Biết 2 tin cùng lúc khiến tinh thần mình vỡ oà, mình đã không vui như mình và bao người khác nghĩ. Mình luôn chắc chắn trong lòng là sẽ chuyển đi chứ không gắn bó ở đây. Nhưng lúc nhận được tin, khác với những gì mình nghĩ, mình nghĩ sẽ vui, háo hức, hào hứng lưu hồ sơ, dọn đồ hát ca. Nhưng mình khóc, nhìn thấy đồng nghiệp là khóc, mình nói với phòng ¼ cháu đi mà mình khóc không nói được, khóc cả buổi chiều. Gặp ai cũng khóc, muốn ôm tất cả mọi người, muốn nói nhiều lắm, mà không nghĩ ra gì, không biết nói gì.
Đến tối, toà mình tổ chức tiệc chia tay cho chú, mình nữa. Chú đã phát biểu thật nhiều, tâm huyết của chú mấy chục năm qua, tình yêu thương, biết ơn, tinh thần đoàn kết, bao bọc nhau của toà mình, mình cảm thấy từng lỗ chân lông đều ngập trong tình yêu thương. Chú cũng nói về mình nữa, chú nói 2 năm qua cuộc sống của mình ở đây, chú quan sát và biết mình là người tốt, sau này sẽ trở thành người giỏi, chúc mình giữ vững được bản chất con ngừoi, bản lĩnh với nghề. Các chú động viên mình nhiều, xoa đầu, vỗ lưng, cảm ơn mình thời gian qua đã làm giúp chú. Mình chỉ ngồi khóc không thôi. Chú nói ở môi trường mới, có thể khắc nghiệt hơn, không được như ở đây cũng phải cố lên. Nhưng mọi người cũng yên tâm về mình, bảo mình đi đâu cũng sẽ được yêu thương. Chị Nhớ dặn mình sau này về nhà, có khó khăn, thành công, hay sự kiện gì trong đời mình, cũng hãy báo với mọi người, hãy giữ liên lạc. Hãy như cũ, có vấn đề gì thì gọi chị. Mọi người vẫn bảo chị Nhớ sống nghị lực, không biết sao có thể vượt qua được những ngày tháng như thế, vẫn luôn quan tâm mọi người. Mình không biết chị trải qua những gì, nhưng mình nghĩ sẽ thật khó để có thể gặp người thứ hai tốt như vậy. Lúc các chú lấy hộp nhẫn ra tặng cho mình, món quà chia tay, mình khóc không thành tiếng, giờ ngồi viết lại vẫn khóc. Chú dặn lúc nào cũng phải đeo ở tay nhé, để luôn nhớ về toà hình sự. Yêu quá làm sao bây giờ.
Áp lực từ trước đến nay trong công việc của mình chỉ là nhiều việc quá, mình làm quá mệt, chứ không có đến từ đồng nghiệp. Mọi người yêu thương, đùm bọc nhau, âm thầm gỡ rối cho nhau, quan tâm nhau lắm. Chưa bao giờ mình cảm thấy lạc lõng trong đại gia đình đó. Tội lỗi mình gây ra viết 80 tờ A4 mới hết, nhưng chưa bao giờ bị bế lên gặp lãnh đạo, mình được bao che, được bảo bọc, được yêu thương. Chú nạt mình nhiều, nhưng nạt toàn vì mình làm sai lỗi ngớ ngẩn, nạt để mình biết mà sửa chứ không hề thù ghét. Chú nóng tính, mình cũng sợ chú, nhưng mình an tâm với vòng tròn an toàn các chú tạo ra cho. Giông bão ngoài kia các chú gánh hết vậy đó. Chú S nói đã bảo vệ toà mình nhiều năm qua, và sẽ tiếp tục bảo vệ đến ngày cuối cùng. Chuyện ban nghành, chuyện chính trị mình không hiểu, nhưng mình tin là chú đã gánh cả bầu trời, để tụi mình được sống vô tri như này. 
Minh lo lắng, đến nơi mới, không biết sẽ như nào, có được vô tri nữa không?
8 notes · View notes
sereinngx · 8 months ago
Text
20h30' đêm 30 tết, quý mão, 2023.
xuân hạ thu đông rồi lại ...xuân.
quý mão, năm mèo, năm tuổi của tôi đã đi qua một cách lặng lẽ, âm thầm đến độ tôi không biết mình có thưc sự sống trong năm vừa rồi không nữa.
quý mão, 2023. tôi sẽ khắc sâu trong tim mình những gì đã xảy ra. một chuyến trở về từ pháp những tưởng là khởi đầu của những hy vọng mới. nào ngờ đó là xuất phát của một loạt đau thương và nỗi niềm. một chuyện tình tưởng chừng trăm năm bỗng vỡ vụn. vỡ vụn không còn lại gì. thật sự là một tan hoang như một trận bão kinh thiên động địa vừa tàn phá tâm hồn. là một trận sóng thần vĩ đại nhấn chìm mọi yêu thương và kỷ niệm. còn lại gì trong tôi ngoài một trái tim đã không thể yêu thương lần nữa. tất cả đã mất hết. tôi mất tất cả rồi.
đã rơi tới đâu rồi ? những buổi trị liệu tôi thường hỏi bác sĩ như vậy. tôi còn sức lực nào để bật lên không. có ai đang nâng tôi dậy không. đến tận hôm nay, khi ngồi viết lại những dòng buồn cuối năm này, những hoang mang nghiêng ngã vẫn đang bủa vây mỗi giây mỗi phút.
tôi trân quý tình cảm của những người còn lại bên tôi. là anh hoàng. anh lì. anh gà. ba người là ba gọing kiềng đã kịp giúp tôi không tìm về cõi hư vô. nhưng ơn sâu nghĩa dầy này nguyện khắc cốt ghi tâm mong ngày đền đáp. tôi chỉ sợ, sợ rằng chính mình một ngày nào đó, sẽ không chịu nổi những dày vò này nữa. và lên đường.
những ý nghĩ lên đường về với đất thơm tho. về với vùng hoang vu mục rừa thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. trong nhữung đêm trường giấc ngủ vắng mặt. trong những ngày dài tuyệt vọng cuồng đau. tôi sợ những ngày mà cảm xúc dâng cao cùng cực. đó là những ngày tôi yêu đuối nhất.
bác sĩ bảo những ngày đó hãy tìm một ai đó. nhất thiết phải tìm một trong ba người đó. để giải thoát khỏi địa ngục tiêu cực đang bao vây. nhưng thật khó khăn. tôi không phải là một người dễ chia sẻ. tôi rất sợ mình làm phiền người khác. tôi rất sợ mình đang cản trở công việc một ai đó. hay đang làm tắt cảm hứng vui vẻ trong một ngày của ai đó. nhất là của những người bạn thân yêu. những hôm như vậy tôi thường chạy trốn trong những viên thuốc ngủ. phải rồi, tôi bắt đầu mua thuốc ngủ cho riêng mình dù bác sĩ không cho phép. tôi cần vùi mình trong một thứ gì đó để quên thời gian. quên ngày tháng. cho thứ cảm xúc tiêu cực này qua đi. tôi biết chuyện đõ vỡ với tú chỉ là một giọt nước tràn ly trong mớ suy nghĩ hỗn tạp trước nay khiến tinh thần tôi trở nên mệt mỏi và bệ rạc. chuyện với tú chỉ là chất xúc tác cuối cùng để bùng nổ những hoang mang bấy lâu đã chôn sâu từ thời thơ bé đến giờ. chỉ cầu mong tôi không phải lạm dụng chính thứ thuốc an thần độc hại kia để rồi một ngày nào đó chính mình sẽ hối hận..
trở thành một người quá nhạy cảm, dễ rung động với vạn điều trong đời sống có phải là một đặc ân hay là một nghiệp báo. để bây giờ, chỉ một vần thơ hay cũng làm tôi vui vẻ suốt ngày dài. một đoạn nhạc buồn có thể làm tôi rơi nước mắt ngay lập tức. một cơn mưa. một màu xanh. một thành phố. một sương mù. một dốc đồi. một hình ảnh. một tưởng tượng. tất cả đều làm con tim tôi rung lên ngàn cung bậc. tất cả đều làm tâm tư tôi dậy sóng ít nhiều. để rồi cứ phải loanh quanh trong vùng cô đơn đó trách sao đời sống mầu nhiệm đến vậy mà con người chung quanh tôi quá hời hợt. để tự chuốc lấy những cô đơn dày vò trong đêm.
tôi yêu tiếng chuông tỉnh thức của thầy nhất hạnh vô cùng. và cả những bài thơ thầy viết. có lẽ, đây chính là nguồn năng lượng vô hình duy nhất mà tôi cảm nhận được để nâng đỡ tâm hồn mình lên. bên cạnh những quan tâm yêu thương của ba người bạn thân.
nhìn lại những vỡ vụn của quý mão. tôi thấy mình may mắn vì vẫn còn ngồi đây để gõ những dòng này. có lẽ, đây chỉ là một thử thách nghiệt ngã trong cuộc đời làm người. ai rồi cũng phải đi qua phong hoa tuyết nguyệt. những cơn gió động chốn phàm trần này sẽ giúp cho tâm hồn trở nên dày dạn vững vàng. để bình tâm và trở thành những áng mây lớn, mang bóng mát cho những tâm hồn yêu đuối khác hay trở thành những cơn mưa rào để tưới tẩm những tâm hồn đang khô cằn sỏi đá chưa biết một lần rung động trước những diệu kỳ đang hiển hiện trước mắt. tôi mong là vậy. thực mong vậy.
cho một ngày cuối năm đang qua. về một ngày đầu năm đang tới. tôi sẽ ổn. sẽ ổn mà. hãy sống đi. hãy thực sự sống đi nép ơi. như một con người. giáp thìn sẽ là năm để nép vùng vẫy khỏi đống bùn này và bay cao. hãy nhớ những lý tưởng mà nép đã từng mong muốn đi. những con người đang chờ nép mang đến một nguồn cảm hứng sống đó, nép còn nhớ cảm giác đó không? đã lâu lắm rồi nép đã tự tắt ánh sáng của chính mình. sống nương tựa vào ánh sáng của kẻ khác ban phát cho. đến lúc tự mình thắp đuốc rồi. hãy đứng dậy và đi đi. nhưng đừng vào cõi hư vô. làm ơn. sẽ làm được. sẽ làm đuoqwjc. sẽ làm được. nhất định là vậy.
2024. tôi ơi. hãy cảm ơn những đau thương của năm vừa rồi thật nhiều nhé. hãy từ từ. từng chút. mỗi ngày. một niềm vui nho nhỏ thôi. rồi sẽ thành công. biết ơn thật nhiều năm 2023. biết ơn tú. biết ơn những người bạn. biết ơn mẹ đã sinh con ra. biết ơn tất cả những gì đã xảy ra.
tôi sẽ làm lại từ đầu.
tôi ơi.
3 notes · View notes
sereinngx · 8 months ago
Text
Thanh âm từ tâm hồn
Phải nói rằng đã lâu lắm rồi, Thanh Đan mới có được buổi tối thoải mái, không phải căng mắt trước màn hình máy tính để hoàn thành cho kịp công việc ở công ty. Nhưng chính vì thường ngày luôn bận rộn, tất bật như vậy nên hôm nay có được một buổi tối rảnh rỗi, cô lại chẳng biết phải làm gì cả.
Thanh Đan ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lơ đễnh lướt quanh căn chung cư nhỏ của mình. Bất chợt cô để ý đến chiếc TV lâu ngày không được bật lên, dường như cô đã quên mất trong nhà mình còn có thứ này. Cô với lấy chiếc điều khiển và bật TV lên.
Lúc này, trên TV đang chiếu phần giới thiệu nhân vật của một bộ phim có tựa đề là “Cuộc đời vẫn đẹp sao”. Điều khiến cô chú ý và lắng nghe trong phần giới thiệu ấy là giai điệu nhạc phim với đoạn điệp khúc ngân vang, mãnh liệt:
“A í a thời gian vẫn trôi
A í a tình уêu đã qua
A í a cuộc sống riêng ta, chỉ dành cho ta...
A í a buồn đau chóng qua
A í a tình уêu sẽ quaу lại
A í a hiên ngang lên sống, cuộc đời của ta...”
Từng câu hát như đang thấm đậm vào tâm hồn cô, gợi cho cô một cảm xúc thật khó tả. Cô lập tức cấm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh và mở trang Internet lên tìm kiếm bài hát thông qua những lời ca cô vừa nghe. Cô nghĩ rằng tên bài hát cũng chính là tên của bộ phim nhưng hoá ra không phải, tên của bài hát là “A í a”, cũng chính là đoạn điệp khúc đã để lại ấn tượng trong cô. Bài hát được sáng tác bởi nhạc sĩ Dương Trường Giang.
Cô chẳng thể nhớ nổi lần cuối cùng mình nghe trọn vẹn một bài hát là khi nào. Vậy nên khi vô tình bắt gặp một bài hát với lời ca thiết tha mà đầy mãnh liệt, ngân vang khiến lòng người trỗi dậy bao niềm khắc khoải, sâu lắng, cô cứ nghe đi nghe lại mãi để rồi chìm đắm vào những suy tư về ý nghĩa của từng câu hát đã khơi gợi trong cô. Và cứ thế dòng suy tưởng ấy đưa cô hướng vào trong chính mình mà ngẫm ngợi về bấy nhiêu năm cô để lại dấu vết trên cuộc đời.
Cô là đứa con duy nhất trong nhà. Chính vì vậy mà bố mẹ dồn hết bao tình cảm và tất cả kì vọng vào cô. Nếu như tình yêu thương cho cô cảm thấy hạnh phúc thì sự kì vọng, mong muốn lại đem đến cho cô cảm thấy áp lực và ngột ngạt. Điều đó thể hiện rõ nhất vào thời điểm cô chọn trường đại học hay chính là con đường tương lai của chính mình.
Từ nhỏ Thanh Đan đã niềm đam mê với hội hoạ, cô được khen là có năng khiếu và có khả năng cảm thụ màu sắc rất tốt. Chính vì vậy mà cô nuôi ước mơ khi lớn lên sẽ được theo nghệ thuật hội họa, nhưng bố mẹ lại cho rằng một công việc như vậy quá bấp bênh, không ổn định một chút nào. Thay vào đó họ muốn cô theo nghề kế toán như mẹ cô.
Lần đầu tiên trong đời cô phản đối lại ý định của bố mẹ. Cô tranh cãi kịch liệt, khăng khăng sẽ tự quyết định tương lai của mình. Nhưng rồi bố cô lại quát lớn:
“Bố mẹ nuôi con ăn học từng ấy năm để cho con chọn cái nghề chẳng biết tương lai sẽ như thế nào ư? Có bao nhiêu người thành công khi theo nghệ thuật chứ? Con có dám khẳng định con có thể sống mà không phải chạy ăn từng bữa bằng cái nghề ấy không? Nếu con cứ cứng đầu như vậy thì từ ngày mai con hãy tự lo cho mình như con muốn đi, bố mẹ sẽ không can thiệp, không bỏ tiền cho con nữa.”
Đây cũng là lần đầu bố gay gắt như vậy với cô, cô không biết phải nói gì, phải hành động ra sao. Cô lủi vào trong phòng, nằm cả đêm nghĩ ngợi và khóc rất nhiều, có thể nói, đêm ấy cô không ngủ chút nào. Cô muốn trở thành một nghệ sĩ, cô muốn được vẽ nên những tác phẩm của mình. Nhưng bố mẹ cô đã quyết vậy, nếu bây giờ cô chọn theo con đường cô muốn, thì ngày mai cô không còn là thành viên của gia đình này nữa, cô biết bố cô đã nói là chắc chắn làm. Cuối cùng đành chọn theo con đường bố mẹ cô mong muốn.
Vốn là một cô bé chăm chỉ lại học nhanh, hiểu nhanh nên Thanh Đan không khó khăn để thi đỗ vào ngôi trường đại học về kinh tế mà bố mẹ định hướng. Bố mẹ cô tất nhiên rất vui mừng khi nghe tin ấy, nhưng cô thì khác, cô không cảm thấy hài lòng, bởi đó đâu phải ước mơ của cô kia chứ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cô học xong 4 năm đại học và tốt nghiệp bằng loại giỏi cho ngành kế toán. Sau đó cũng nhờ mối quan hệ của mẹ, cô dễ dàng có được công việc với thu nhập ổn định ở một công ty tư nhân.
Từ nhỏ cô đã quen bị điều khiển làm như thế này, thế kia, nên khi đi làm, cô vẫn không thể bỏ được thói quen ấy, cứ ai chỉ cô làm gì là cô sẽ làm đó mà chẳng có lấy một lời kêu ca. Vậy nên mỗi ngày, cô ngập đầu trong công việc với những con số nơi văn phòng tĩnh lặng, từ ở trên công ty đến khi về nhà. Ngày cuối tuần cũng trở thành ngày để cô hoàn thành xong những sổ sách, thống kê, báo cáo ở công ty trong tuần vừa rồi. Cuộc sống của cô cứ như một vòng luẩn quẩn với những bộn bề của công việc mà chẳng có lấy một điểm dừng. Dường như cô không còn sống cho mình nữa rồi.
Ánh nắng len qua cửa sổ chiếu lên một phần khuôn mặt của Thanh Đan khiến cô tỉnh giấc. Có lẽ đêm qua cô đã thiếp đi lúc nào chẳng hay trên chiếc sofa khi nghe lại nhiều lần giai điệu của bài hát “A í a”. Trong đầu cô lúc này vẫn còn văng vẳng đâu đó âm hưởng của bản nhạc ấy.
Cô nhìn lên đồng hồ và thấy hãy còn sớm để đến công ty. Nhưng cô vẫn bật dậy và vệ sinh cá nhân rồi khẩn trương ăn sáng để đến nơi làm việc. Đã từ lâu, đối với cô, nhanh phút nào hay phút ấy.
Công ty chỉ có lác đác vài người, cô mở máy tính và xem những phần việc được giao hôm nay. Cô biết rằng, công việc của cô không chỉ có như vậy vì sẽ có nhiều người sẽ đến và yêu cầu cô làm những công việc khác nữa. Và thế rồi một ngày làm việc bận rộn như bao ngày tiếp tục diễn ra.
Thời gian dần chuyển mình về buổi chiều tà, Thanh Đan trở về nhà trên chiếc xe máy của mình. Khi đứng dừng đèn đỏ ở một ngã ba, cô nhìn về phía ánh hoàng hôn toả rạng, rực rỡ phía chân trời. Trái tim cô như lỡ một nhịp khi cảnh vật ấy thu vào trong mắt cô.
Cô tấp xe máy vào lề đường và tiến về phía hồ đang phản chiếu lại những ánh nắng cuối ngày ấy. Cô đặt tay lên lan can, cảm nhận cơn gió mát lành đang khẽ làm tóc cô nhẹ bay. Cơn gió ấy còn mang về trong tâm trí cô những câu hát đầu tiên trong bản nhạc “A í a”:
“Một mình cầm đàn cứ hát mênh mông trời chiều
Một người ngồi vẽ chữ yêu
Một mình trải lòng giữa chốn hoang sơn cỏ dại
Một mình ngồi buồn vu vơ...
Để rồi giọt đàn cứ ngấm vào chiều tà
Để rồi lòng tự biết đau”
Cô cảm thấy những câu hát ấy như đang hát cho chính cô ngay lúc này vậy. Một mình cô đứng bên hồ trong buổi chiều nổi gió. Dòng suy tư chợt hiện về trong những nỗi âu lo, bề bộn mà công việc, cuộc sống kìm kẹp, buộc chặt cô. Cô cảm thấy mình nhỏ bé quá, bế tắc quá, bức bối quá nên không kìm được mà rơi lệ. Giờ đây cô đã biết, cô phải thoát khỏi xiềng xích ấy, cô phải quay về là chính mình, là người có đam mê, có khát vọng như xưa kia.
Thanh Đan cất tiếng hát với âm thanh thật nhỏ chỉ đủ để cô nghe:
“Buồn vì cuộc đời có quá nhiều dang dở
Buồn cuộc sống không chút bình yên…”
Cuộc sống của cô là những chuỗi ngày gò bó trong khuôn mẫu, xô bồ ngoài xã hội, là những mơ ước còn dở dang, chỉ mới là suy nghĩ chứ chưa từng là hành động. Đã bao nhiêu lâu rồi cô có một ngày nghỉ trọn vẹn? Đã bao nhiêu lâu rồi cô dành thời gian cho sở thích của mình?
Khi nhận ra trời sắp tối, cô mau chóng trở về nhà. Bước chân vào căn hộ của mình, điều cô làm đầu tiên là lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại và tìm số danh bạ của cấp trên rồi nhắn với nội dung xin nghỉ phép trong 3 ngày, khi quay lại sẽ hoàn thành đầy đủ công việc được giao. Đầu dây bên kia đọc được tin nhắn ngay, tuy có vẻ hơi ngắt ngứ để trả lời nhưng rồi cũng đồng ý cho cô nghỉ phép. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi chuyển ra ở riêng, cô đã quen với những bữa ăn một mình. Cô từng ngỏ ý được tiếp tục chung sống với bố mẹ vì dù sao họ cũng chỉ có mình cô là con. Nhưng bố mẹ lập tức không đồng ý vì cho rằng nhà bố mẹ ở cách xa trung tâm thành phố, sẽ không thuận tiện để cô đi làm. Sống một mình ban đầu cô cũng cảm thấy cô đơn nhưng mãi rồi cũng thành quen, cô không cảm thấy quá lẻ loi trong căn nhà nhỏ của mình nữa.
Ăn xong bữa cơm, cô nhanh chóng vào bàn làm việc để hoàn thành xong những phần việc được giao phó. Công việc hôm nay tuy không ít nhưng không nhiều như mọi ngày. Không hiểu sao hôm nay cô bỗng làm nhanh hơn, nhiệt huyết hơn, dường như đang có một điều gì đó thúc giục cô.
“Cuối cùng cũng xong” - Trong căn phòng lặng yên, cô nói lớn với một giọng điệu vui tươi.
Nhưng hãy khoan, cô còn một nhiệm vụ nữa, một nhiệm vụ hết sức đặc biệt, ấy là lên kế hoạch cho một chuyến đi trong 3 ngày tới. Cô lên Internet và tìm một địa điểm không quá xa thành phố cô đang sống. Sau khi cân nhắc một vài địa điểm, cô quyết định chọn một nơi ở cửa ngõ cực Nam miền Bắc, từng là cố đô thịnh vượng của thời đại phong kiến ngày xưa. Đó là nơi được nhận xét là có vẻ đẹp thanh bình, yên ả, tựa núi nhìn sông. Cô đặt một home stay có chi phí trung bình nhưng vẫn tiện di chuyển đến các khu di tích nổi tiếng. Chuẩn bị xong xuôi, cô tắt đèn và đi ngủ.
Lần đầu tiên Thanh Đan thực dậy mà sảng khoái, hứng khởi đến thế. Cô mở toang cửa sổ để ánh bình minh làm bừng sáng căn phòng của cô. Đôi môi cô đang ngân nga gia điệu của bài nhạc “A í a”. Dường như không còn gì có thể ngăn cản cô thực hiện chuyến đi này.
Bước chân trên dãy phố đã thân thuộc, cô ghé vào một hiệu sách để mua giấy vẽ, bút chì và màu nước. Cầm trên tay những vật dụng ấy, bao nhiêu hoài niệm, kí ức tựa như những thước phim về một thời say đắm, đam mê bỗng ùa về trong cô.
Ra khỏi hiệu sách, cô đặt xe để đến nơi mà cô đang mong chờ. Bởi lẽ vẫn còn là sáng sớm nên giao thông rất dễ dàng để lưu thông, chẳng mấy chốc mà thành phố xô bồ đã ở phía sau lưng cô.
“Chạy chốn… bon chen ngày thường
Tìm về nơi thênh thang chỉ có ta
Ngồi hát… bài hát riêng ta
A í a ta viết cho ta…”
Bởi vì quá háo hức mà khi đến nơi, cô nhanh chóng nhận phòng luôn. Cô biết rằng đang có nhiều điều đẹp đẽ đang đợi chờ mình.
Quả không ngoa khi nói nơi đây có phong cảnh non sông hữu tình, đẹp đến xao xuyến lòng người. Cô không khỏi trầm trồ, tấm tắc khen ngợi khi phóng xa đôi mắt để nhìn ngắm những vẻ đẹp mà nơi đây sở hữu. Cùng lúc đó, tay cô nhẹ nhàng phác hoạ cảnh vật ở trên tờ giấy mà cô mua sáng sớm nay. Vì đã lâu cô không chạm vào bút vẽ nên nét của cô có vẻ hơi cứng, không được thanh mảnh như ngày trước. Nhưng rồi những đám mây bay bổng, bồng bềnh, những dãy núi trùng điệp, uyển chuyển, con sông nhịp nhàng, thong thả trôi đã khiến nét vẽ của cô mềm mại hơn. Bức trang ấy là màu xanh thẳm của bầu trời cao vợi ở trên, là màu xanh lục của triền núi phía xa, của tán cây đang xoè lá ở dưới, là màu xanh ngọc của dòng sông thư thái có nhịp cầu bắc qua ở xa, là màu vàng của hoa dã quỳ, là màu đỏ của hoa đỗ quyên, là màu tím của hoa thạch thảo ở gần. Khung cảnh yên bình cũng khiến tâm hồn như được tiếp thêm sinh khí của trời đất, hoà mình vào thiên nhiên, cảm nhận từng chuyển động dù là nhỏ nhất của cảnh vật. Khi sắp hoàn thành xong bức tranh, có một chú chim bồ câu nhỏ với bộ lông trắng muốt bay ngang qua, lọt vào trong ánh mắt của cô. Chú chim tung bay trên bầu trời, mặc sức dang rộng đôi cánh khiến cô không thể không chú ý. Cô quyết định vẽ thêm chú chim ấy vào bức tranh của mình.
Cô đã có thể tự vẽ một bức tranh cho riêng mình. Và trong lòng cô cũng có câu trả lời cho nhưng trăn bấy lâu, cô sẽ sống vì cô. Cuộc đời này là của cô, cô có thể làm chủ nó. Cô sẽ không gồng mình trong vỏ bọc mà người khác tạo ra nữa, không để những phiền muộn, lo âu ràng buộc cô nữa, bởi lẽ lời bài hát “A í a” đã nói với cô:
“Hãy sống vì đời thật nhỏ bé
Hãy sống vì thời gian ngắn thôi
Hãy sống cho ta, cho trái tim ta vui
Vứt hết muộn phiền đi nhé
Phía trước chỉ còn những nỗi vui
Và ta cứ sống với đời nhẹ nhàng thôi…”
“Bức tranh của cháu rất đẹp. Bác rất thích chú chim ở giữa bức tranh” - Một người đàn ông trung tuổi đi qua và nói với cô.
“Cháu cảm ơn bác ạ” - Cô mỉm cười và đáp lại.
“Phong cảnh được cháu tái hiện lại đã rất đẹp, lại có thêm chú chim đã tạo nên linh hồn bức tranh. Hãy tiếp tục vẽ tranh nhé” - Người đàn ông với ánh mắt trìu mến đang nói với cô.
“Cháu cũng định sẽ tiếp tục sở thích này ạ” - Cô đáp.
Hai người nói chuyện một lúc rồi sau đó cũng tạm biệt nhau khi trời chiều đang bao trùm lấy không gian êm đềm, thơ mộng nơi đây.
Hai ngày tiếp theo, cô đi thăm các danh thắm, hang động, ngôi chùa, phố cổ. Cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, cả ngày đi bộ nhưng cô cũng không thấy quá mệt. Trái tim cô đang dạt dào cảm xúc, cô yêu tất cả những gì đang hiện ra trước mắt mình.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Thanh Đan quay lại thành phố của cô, trở lại với công việc của mình. Ở văn phòng làm việc, cô đặt trên bàn một chậu cây sống đời nhỏ mà cô mua được sau chuyến đi vừa rồi. Khi đang ngắm nhìn chậu cây, một đồng nghiệp nhỏ hơn cô một tuổi đi đến và nhờ cô:
“Chị làm hộ em cái này nhé.”
“Báo cáo này… là của bên em đúng không?” - Thanh Đan có chút ngập ngừng, bàn tay vô thức đan vào nhau.
“Vâng, nhưng em có nhiều việc quá nên chưa thể hoàn thành được, chị giúp em nhé?”
“Ừm, chị biết nhưng sau ba ngày nghỉ, chị cũng có nhiều lắm, vậy nên chị, chị nghĩ là…” - Cô chần trừ trong giây lát, vẫn không biết nên nhận lời hay không.
“Chị không thể giúp em được sao?” - Cô đồng nghiệp bỗng hỏi.
“Có lẽ… là vậy rồi” - Giọng cô nhỏ dần.
Cô đồng nghiệp thoáng chút sững sờ. Bỗng lúc đó một đồng nghiệp nam ở bàn bên chen vào cuộc nói chuyện:
“Hơi bất ngờ đấy nhé, không ngờ Thanh Đan cũng có ngày từ chối giúp đỡ cơ à?”
“Ừm, thì tôi vẫn còn khá nhiều việc…” - Đâu đó trong cô vẫn còn chút lưỡng lự.
Những lần sau đó, cô vẫn còn nhiều sự lấp lửng, ấp úng trong lời nói của cô và nhiều mâu thuẫn, tranh luận trong lòng cô. Có vài đồng nghiệp khi bị cô từ chối liền ném cho cô cái nhìn không mấy thiện cảm. Điều đó làm cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng rồi cô nhận ra, việc học cách từ chối giúp cô thoải mái hơn rất nhiều, cô không phải lo thêm phần việc của những người khác nữa mà thêm thời gian cho mình hơn. Dần dà, khi có ai nhờ cô giúp, cô sẽ nói:
“Chị nghĩ em có thể làm được mà. Nếu có khúc mắc ở đâu, hãy hỏi chị, nếu có thể chị sẽ chỉ em.”
Thanh Đan ngân nga giai điệu “A í a” khi đang vẽ lại cảnh một góc phố tràn ngập ánh nắng mà cô vô tình bắt gặp trên đường đi làm. Dạo gần đây, ngôi nhà của cô trở nên rực rỡ hơn bởi những bức tranh cô do vẽ. Cô nhận ra cuộc sống không chỉ có làm việc và kiếm tiền mà còn là tận hưởng niềm vui, niềm đam mê. Cô cũng dành thời gian để chăm sóc bản thân nhiều hơn, biết cách cân bằng giữa công việc và sở thích, đam mê cá nhân. Cô cóm thêm sở thích mới là nghe nhạc và nấu ăn. Trong những ngày nghỉ, cô thường tìm đến những nơi thanh bình để nghỉ ngơi sau một tuần làm việc. Cô mở rộng lòng mình, ra ngoài và gặp gỡ nhiều hơn. Chính vì vậy mà rất hiếm khi cô cảm thấy vật vã, mệt mỏi. Cuộc sống của cô đa sắc hơn là vì cô đã là chính mình rồi.
Mong sao mỗi người trong người trong chúng ta có thể “Hiên ngang lẽ sống cuộc đời của ta”…
Tumblr media
3 notes · View notes
sereinngx · 9 months ago
Text
Tumblr media
Mình thấy mọi thứ lạ lắm, ngày xưa mình luôn nói với mọi người mình không có bạn bè, nhưng khi nhìn lại, thực ra vẫn là có vài ba người, nếu nói chơi với nhau như tri kỉ thì không phải đâu, chúng mình chưa tới mức như vậy, nhưng nếu đã là người mình quan tâm và nhận là bạn, mình nhất định sẽ dốc lòng và yêu thương họ lắm, mình sẽ nhớ tất cả những lời họ nói với mình, nhớ việc mình nói với họ, nhớ những việc mình đã làm, nhớ ngày sinh nhật họ, nhớ chúc mừng họ, mình nói ra những điều này không phải để chứng minh mình tốt ra sao, mà là để chứng minh mình trân trọng MQH giữa mình và những người mình yêu thương như thế nào.
Đột nhiên có một ngày mình nhận ra có một điểm chung giữa những con người mà mình yêu thương rằng, họ đều khiếm khuyết tình thương lắm, mình đột nhiên suy nghĩ có lẽ vì ông trời muốn mình và họ có thể chữa lành cho tâm hồn của nhau nên chúng mình mới quen nhau như vậy. Những người sống tình cảm hoặc dùng mặt xấu nào đó để che đậy đi vết khoét trong tim ấy khiến mình trân trọng lắm. Mình cũng trân trọng bản thân mình lắm, mình nghĩ nếu buổi tối của 2 năm trước mình cũng lựa chọn cách cắt tay tự tử, mình chẳng biết cuộc sống của mình ở bên đó sẽ thế nào nữa, mình nghĩ chắc sẽ cô đơn, vì không có bố mẹ, không có T, không có Happiness, không có 阿鹅, không có 🍂, mình có lẽ sẽ phải sống một mình rất lâu rất lâu mới đợi được mọi người tới bầu bạn cùng, vậy quãng thời gian ấy phải đáng sợ như thế nào?
Giống như, 🍂 và mình hay chia sẻ với nhau qua câu chữ, những chuyện dù nhỏ nhặt tới đâu cũng sẽ được tích cóp lại để em và mình hiểu được những điều vụn vặt trong cuộc sống của nhau, những tin nhắn đó bắt buộc phải có hồi âm ư? Không đâu, chúng mình chỉ cần biết đối phương vẫn đang sống tốt, thế là đủ. Em có thể không trả lời, mình có thể không trả lời, nhưng em và mình hiểu rõ việc như vậy đâu có sao, mình và em vẫn là 2 người hiểu rõ về nhau nhất dẫu cho trong cuộc sống của em mình không phải là người quan trọng nhất, mà cuộc sống của mình cũng vậy.
Mình nhớ tới tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mình từng đọc trong quyển 《Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu》, Trần Tử Hàn đã từng tự thuật với chính mình rằng, anh có thể sẽ yêu một ai khác không phải Vương Y Bối, cô ấy có thể xinh hơn, đẹp hơn, cao hơn, gầy hơn Vương Y Bối, anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra. Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nỗi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô ấy. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô…
Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng đã là quá đủ.
Hôm nay sau khi mình đọc được tin nhắn của T, mình đã phải tức tốc bắt xe lên HN vì mình chỉ sợ đây sẽ là lần cuối mình nhìn thấy Tiến, lên tới phòng thấy Tiến vẫn đang ngủ, mình thực sự thở được một hơi nhẹ nhõm, mình ôm T, nói với T rằng T đừng bỏ mình; giống như buổi tối của 2 năm trước mình cũng khóc lóc bảo T đừng bỏ mình, T cũng khóc theo rồi nói tao không bỏ mày đâu. Mình nói, nếu như mày sang bên đó, không có tao, không có ai, mày sẽ cô đơn lắm. Thế nên, có thể đợi vài chục năm sau đến lúc tao cũng sẽ phải đi, tao với mày sẽ đi cùng nhau, ít ra mình còn có thể bầu bạn.
Mình biết, nói ra câu an ủi nào cũng sẽ chỉ là thừa thãi, giống như việc, bạn khuyên một người đang hít thở khó khăn bằng câu nói : "Hít thở đi, đừng như vậy." Thế nên nếu như T không muốn nói, mình chắc chắn sẽ không hỏi.
Có người từng nói với mình rằng, quá khứ và sai lầm chỉ là thứ để ta hồi niệm lại, nhưng không phải là thứ dùng để công kích ta. Chúng ở đó để nhắc nhở ta rằng ta đã có lúc sai, nhưng không sao cả vì ta có quyền sửa chữa, vì ta còn trẻ nên ta không có lựa chọn, chỉ có thể không ngừng thử thách rồi lại sửa sai.
2 năm qua, mình đã học được cách khiến "nó" tồn tại song song với cơ thể mình như một nhân cách thứ 2, mình không biết T có thể làm được như vậy không, nhưng mình nghĩ.. nếu mất T, có lẽ mình sẽ phải học cách yêu lại cuộc sống từ đầu. Mình sẽ để dòng trạng thái này ở đây để một ngày nào đó của nhiều năm về sau nếu như đọc lại, mình sẽ viết tiếp câu chuyện dang dở của cuộc đời mình.....
68 notes · View notes
sereinngx · 9 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media
Ngày hôm qua của mình kết thúc lúc 4h sáng, và lần nữa dáng dấp của mình được mài thêm một lớp, nhẵn mịn hơn.
Mình sẽ chính thức dừng lại ở một đơn vị mà mình đã gắn bó sau hơn 2 năm. Những điều này là hoàn toàn khớp với kế hoạch mà mình đã vẽ ra 2 năm trước, đây chính là bước chuyển tiếp theo đúng những gì mà mình tin rằng đó là chiến lược của đời mình.
Chiều nay mình gặp chị đồng nghiệp mà vốn chỉ làm chung, chưa bao giờ làm cùng. Mình bảo với chị là "hết tháng này là hết thấy em òi". Và bạn biết gì hem?
Mình thấy mắt chị long lanh lên.
Đây là cái người mà trong một lần thay nước cho bình thạch nam ở toilet, chị khen nhành cây xinh quá, thế là mình chả nghĩ ngợi gì mà bẻ ngang một nhánh cho chị. Suốt một thời gian sau bao lần chào nhau, mình cũng vẫn chưa biết chị tên gì. Có một hôm, chị tìm cách nhắn tin để nói với mình rằng chị đã để một ly trà sữa ngoài tủ lạnh cho mình, lý do là vì hôm ấy sinh nhật chị. Và bạn biết đấy, mình không biết chuyện đó. Dù app chấm công của công ty mỗi ngày đều hiện sinh nhật của tất cả nhân viên, vào mỗi sáng khi checkin, bạn sẽ biết hôm ấy có sinh nhật của những đồng nghiệp nào.
Chiều nay khi mình thông báo về việc mình sẽ bước tiếp với một hành trình mới thì sau lời chúc mừng, chị cũng giảm nhỏ âm lượng để thông báo với mình về việc chị vừa có baby được 3 tháng. Mình không biết điều gì khiến mắt chị long lanh nhưng mắt mình cũng bắt đầu đọng nước, vì mình vui. Có một em bé sắp chào đời và mẹ của nó đã cho phép mình được biết để chúc mừng. Mình đặt tay lên bụng chị và chị đặt tay lên tay mình, điều này vượt lên trên những lời nói.
Tối qua, mình có một cuộc trò chuyện vô cùng dài mà nhiều điều mình cũng chẳng còn nhớ nữa, nhưng mình nhớ có một câu hỏi mà rất ít người hỏi mình, trong số ít người hỏi ấy lại càng ít người mình muốn trả lời. “Chị có bỏ lỡ cái gì để mình phải đưa ra quyết định như thế không?”. Câu hỏi này không phải để truy cứu, mà là để thấu hiểu. Điều này nhiều người trong ta chưa thật sự hiểu hết đâu và cứ để đó đi, đến tháng đến ngày tự nhiên sẽ hiểu thôi.
Và bạn biết không, trong câu trả lời của mình 100% đều là mình, nghĩa là để điều gì đó có thể trở thành quyết định của mình thì yếu tố chi phối duy nhất là mình thôi, không có phần của ai trong đó cả. Giống như cái cách mà mình đã nói với chị ấy trong lúc chọn quán: Hãy để em được share bill vì em không muốn giá cả ảnh hưởng đến chọn lựa của em. Dĩ nhiên sau đó, mình không phải share gì cả.
Cũng vẫn là chiều nay, mình có lướt qua vài người và mình nghĩ về sau, dẫu cho quả địa cầu này có dốc ngược lại mà trộn lẫn người với người vào nhau thì xác suất để mình với họ gặp lại vẫn bằng 0. Với mình thì điều này chưa bao giờ là vấn đề, không muốn thì không có cách là chuyện hết sức bình thường. Chỉ là “chẳng có lời nào bóng bẩy hơn được nữa, mong ai cũng thuận lợi trên muôn nẻo đường đời”.
— AN TRƯƠNG
73 notes · View notes
sereinngx · 10 months ago
Text
Bố
Năm 2023, Bố mất, hưởng thọ 77tuổi.
1.
Từ một người ngồi đờ đẫn nghe nhạc trên chiếc sofa đơn, trở thành một khung hình trên bàn thờ.
Từ đôi bàn tay mềm và ấm tôi hay cầm để cắt móng tay, trở thành những nắm tro tôi tự tay quăng ra sông rộng.
Lúc đầu nhìn bố nằm trong quan tài, tôi chỉ nghĩ rằng bố đã thoát xác rồi, thoát khỏi phần thân xác đầy bệnh tật cản trở bố sống cuộc sống bình thường. Tôi nghĩ linh hồn bố giờ đã tự do, đã có thể đi đến bất cứ đâu, đã không còn mệt mỏi kéo lê thân thể từ ngày này qua ngày khác. Tôi mừng cho bố và chấp nhận cho mình như một điều đương nhiên sẽ xảy ra.
Về sau khi nhìn di ảnh, tôi mới thấy mình bị mất một người gắn bó với nếp sống của mình. Khi có bố, một ngày lười biếng trôi qua và có khi tôi chẳng nói với bố tiếng nào. Khi không có bố, một ngày tôi làm hết việc này tới việc kia nhưng vẫn thấy một khoảng trống im ắng quẩn quanh trong nhà.
Nhìn ảnh bố trên bàn thờ, tôi cứ muốn đưa tay chạm vào, dù biết chỉ là một khung hình. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của nỗi nhớ, nỗi tiếc thương trong tôi. Một nỗi bi thương mới mẻ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm.
Điều này là bình thường với mọi gia đình từng mất đi người thân, tôi biết, chỉ là nó mới mẻ đối với tôi.
Phàm cái gì mới mẻ, thoạt tiên ta sẽ không biết phải đối diện với nó thế nào.
Những ngày tang lễ diễn ra trong bình tĩnh và đầm ấm, có niềm vui trong nỗi buồn. Tôi nhìn từng con người đang thể hiện yêu thương với gia đình mình, thấy mình mang nợ ân tình khá nhiều, nhưng cũng hiểu rằng đó là món nợ tốt, mà mình vui lòng để đền đáp về sau. Người với người, những mối dây giao tiếp cứ thế mà quện chặt vào nhau.
Tôi nghĩ bài học cuối cùng bố muốn dạy cho tôi, chính là bài học về nghĩa tình.
2.
Một người thân mất đi, giống như một khoảng trống được khoét đi trong tim mình, ko bao giờ bù đắp lại được. Sau tang lễ, tôi thấy mình ko còn muốn kể lại cách bố ra đi. Cũng ko muốn xem lại những thước phim camera trong nhà quay lại những giờ phút cuối cùng anh tôi đưa bố đi cấp cứu. Không muốn nhớ lại khoảnh khắc anh tôi nói bệnh viện đang làm giấy báo tử, và tôi hỏi: Bố mất rồi hả? Trước đó vài phút chỉ là tin bố đi cấp cứu, trước đó nữa chỉ là cuộc gọi anh tôi gọi đến nói "không xong rồi" vào buổi sáng 2 má con đang đi du lịch. Trước đó nữa, là chúng tôi đang lên kế hoạch ăn tết cả nhà cùng nhau...
Tôi biết, phần khoét đi trong tim tôi, nhỏ hơn phần mất đi của mẹ tôi. Mẹ tôi tới giờ vẫn nói: mẹ nghĩ lại và thấy sao mà nhanh vậy...
3.
Sáng nay, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ vì nhớ tới bố và những điều nuối tiếc trong lòng tôi về những ngày bố còn sống. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối quá lâu, bởi người chết thì không sống lại, còn người sống mỗi người đều có tâm sự riêng, mấy ai thực sự hiểu thấu lòng tôi và những gì tôi cảm thấy? Tôi cũng làm sao có thể hiểu hết tâm tư của mẹ mình?
Nên chúng tôi sống tiếp, bên nhau, với nhau, trong sự chấp nhận những yêu thương ko đúng cách và những khiếm khuyết về tính cách của nhau. Cuộc sống không có bố là một cuộc sống dễ thích nghi, sự kiện này cũng ko thể làm tăng thêm hay giảm đi sự khác biệt giữa mỗi chúng tôi. Nó chỉ khiến chúng tôi thay đổi một số thói quen thường ngày.
Tôi đã xoá toàn bộ hình đám tang và đưa tiễn. Mẹ tôi thì chưa, mẹ vẫn thường coi lại những footage cuối cùng của bố được ghi lại bởi camera trong nhà.
4.
Sau lễ 49 ngày, tôi xả tang. Mẹ và anh trai thì vẫn giữ, chắc tới khi tròn 1 năm. Tôi xả tang, ko vì một lý do nào đặc biệt, chỉ vì tôi thấy điều đó ko còn cần thiết nữa, và tôi ko muốn để nỗi buồn cản bước mình trong những niềm vui mới của cuộc sống. Mình có thương tiếc hay không, chỉ cần mình biết, người đã khuất biết, không cần phải show ra cho thiên hạ. Nhà tôi không đeo kim băng để tang, không tiếp tục mặc quần áo đen trắng, vẫn mua váy đầm và hoa lá loè loẹt ngày tết, và vẫn nhắc tới bố trong mỗi câu chuyện.
Hôm mùng 1 tôi thắp nhang cho bố, tôi khóc một mình. Cái Tết đầu tiên không có bố. Nỗi buồn thương của mẹ thấm vào từng khớp xương, khiến mẹ đau nhức. Nỗi buồn thương của tôi thấm vào từng nơi có kỉ niệm. Lần gần nhất tôi vào bệnh viện Y dược, nhìn thấy khu vực cấp cứu, tôi nghĩ tới ngày anh em tôi đưa bố đi cấp cứu chỗ này, cứu được bố, và cũng nghĩ tới ngày anh tôi đưa bố tới chỗ này, và không cứu được bố nữa...
Tôi nghĩ số mệnh đã dệt cho bố tôi một sự ra đi êm đẹp nhất có thể, đã cho chúng tôi thời gian dài nhất có thể có với bố, đã để chúng tôi trưởng thành đủ để đón nhận mất mát này. Tôi không thể biết ơn, nhưng cũng chẳng thể trách móc gì, chỉ có thể quản lý những cảm xúc của mình một cách tốt nhất có thể.
Tôi biết bố sẽ đi tiếp con đường mà mỗi linh hồn phải đi qua sau cái chết. Vì bố đã sống đàng hoàng, tử tế, trọn vẹn cả cuộc đời. Vì bố không còn gì phải lo nghĩ, vì tôi và anh tôi đang thay bố bảo bọc mẹ, dù không thể thay bố bầu bạn cùng mẹ. Mỗi lần khấn bố, tôi thường khấn bố hãy đầu thai thật tốt, sống lại một cuộc đời mới, nếu được thì giàu có vô lo hơn. Còn nếu được nữa thì cho nhà tôi trúng số (tôi biết nếu bố làm được thì thế nào bố cũng làm!).
Trong phim Coco có một giả thuyết mà tôi rất thích: Linh hồn mất đi sẽ sống tại thành phố linh hồn, và chỉ hoàn toàn biến mất khi không còn ai nhớ về họ nữa. Những người vẫn còn lại trên bàn thờ của gia đình thì còn được ghi nhớ mãi mãi. Nếu như vậy thì bố đã vào "team" của ông bà, các bác, gặp lại nhau chắc cũng vui. Nghĩ vậy, mình thấy gia đình mình vẫn đủ đầy, dù là trong hình hài nào đi nữa.
41 notes · View notes
sereinngx · 10 months ago
Text
Trải qua những căng thẳng là suy tư về đêm. Liệu là do mình đã khó ngủ mấy đêm hay là do lo âu sinh ra mất ngủ đầu giấc?
Mấy ngày nay mình lại nghĩ về hai chữ "bình yên". Bình yên dường như là điều mà không ít người mong ước, trong đó có mình. Mình thấy rằng bình yên là một trạng thái cực kì khó đạt được, và chúng ta dường như chỉ thoả mãn khi được bình yên thật lâu dài, càng lâu càng tốt, vĩnh cửu thì tốt nhất. Hầu hết trong cuộc đời, bình yên chỉ tính lấy từng khoảng thời gian, từng giai đoạn, từng khoảnh khắc. Bởi vì đó là cuộc đời.
Cũng bởi vì đó là cuộc đời, nên dù còn rất trẻ nhưng mình lại chỉ mong được bình yên. Hoặc có thể là yên thân. Chỉ muốn đi làm, hưởng lương, đi du lịch vừa với mức thu nhập, sống cùng người mình yêu thương, tận hưởng bình yên đó, không bon chen với đời, không va chạm với ai hay điều gì. Nhưng cũng chính vì những điều vừa liệt kê mà mình nhận ra bình yên chính là thứ khó đạt được nhất.
Khi công việc ổn định, thì có thể bố mẹ không ổn định, anh chị em không ổn định, mình không thể đứng nhìn
Khi gia đình ổn định, thì có thể công việc của mình không suôn sẻ, thu nhập không đủ lo cuộc sống, gia đình cũng không đứng nhìn.
Khi công việc ổn định, gia đình ổn định, nhưng hôn nhân bấp bênh vì chỗ ở chưa ổn định, lo cơm áo gạo tiền sau hôn nhân, sau đẻ con không ổn định.
Ví dụ phiến diện và tạm bợ như thế.
Thay cho sự bình yên là ổn định nhưng đi kèm với niềm vui hoặc chí ít là thoải mái với tình trạng hiện có. Nhưng cuộc đời đâu có dễ thế. Không qua đau thương vấp ngã thì lấy đâu ra sự bình tĩnh trong thân tâm này. Mơ ước bình yên nghe có vẻ bình thường, nhưng càng bình thường càng khó có được.
Mình cứ nghĩ đi nghĩ lại trong đầu: khi mình chỉ muốn đi làm qua ngày, lấy lương qua ngày thì biết đâu đùng 1 cái bố mẹ không khoẻ, chỉ cần là đau lưng cấp chỉ cần là ho mãi không đỡ, cũng khiến mình bất an bất ổn. Đấy là khi, muốn bình yên cũng không được... Hoặc do mình không thể tự giúp mình bình yên, hoặc do tâm mình không yên.
Chưa 30 tuổi mà chỉ muốn đi làm lấy lương về tận hưởng cuộc sống phù hợp với mức thu nhập liệu có sai trái?
7 notes · View notes