huangruan
huangruan
Naurgnauh
6 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
huangruan · 8 years ago
Photo
Tumblr media
‘but what does buckwheat flower mean?’ 'lover’
#untouchable #adorablethings #likebeer ♡
5 notes · View notes
huangruan · 8 years ago
Photo
Tumblr media
'đôi giày (mùa xuân) đang thở xin em hãy đi khắp nơi tìm cậu ấy ở cuối trời rồi quay về bên tôi khóc' tự dưng xem phim rồi khóc, mà chẳng có ai để tựa #everlastinglife #goblinlove #2nddateofnewyear #whattowait
0 notes
huangruan · 11 years ago
Photo
Tumblr media
Đừng bao giờ để mình là lựa chọn hàng đầu... Nên để mình là lựa chọn ko thể thiếu!!
Phạm Anh
1 note · View note
huangruan · 11 years ago
Photo
Tumblr media
Tối qua, tôi có dịp nghe một chị gái nói về ngôi nhà sắp xây dựng của mình. Có cảm giác rất khác len lỏi qua tim, chạy dọc lên não, tôi muốn có người thương như thế.
Thật chẳng liên quan! Người thương của chị là thợ xây và chị là thợ may, ngôi nhà là thành quả lao động miệt mài từ lúc cưới, là mong ước lớn lao chạy trào trong họ từ rất rất nhiều ngày trước.
Về với nhau, tạo hình 2 đứa con, nhà nội là nơi họ vun đắp tình cảm những đêm đen đặc trời hay nhắm mở mắt đã thấy sáng, đất ngoại để cất cái nhà nhỏ xíu xiu, mỗi ngày cơm canh đạm bạc và tiếng máy may rào rạc. Đời người hay bảo "an cư lạc nghiệp", thế mà họ cứ mặc chữ "cư" của mình nay nội mai ngoại, cứ mặc ánh mắt mẹ hay lời nói của cha, mặc cho ganh ghét từ nội tại hay kẻ ngoài, bên nhau và nương nhau để sống, để xây đắp cái "nghiệp" đủ cho một căn nhà. 
Tôi không muốn như chị, tôi ước có anh, một người thương để đủ tôi cố gắng cả đời, vui có, buồn không thiếu nhưng khi trông lại là hạnh phúc. Mỗi lần một tiếng "anh", một tiếng "chồng", một tiếng "ổng" vang lên, giọng chị dường tự nâng tone, cảm giác mọi sự trên đời có chồng, chị "làm được tất". 
Với những người đầu tắt mặt tối, họ không có thời gian nghĩ về cuộc sống, về thứ ý nghĩa mà hàng ngày tôi trăn trở mình sinh ra để làm gì, họ chỉ cần yêu thương và sống vì nhau để nghĩ cho nhau. Tôi mong mọi sự an lành cho chị và người thân. Thật vui vì tết này có thêm một gia đình về quây quần bên nhau trong ngôi nhà mang tên chính họ!
#HuRu | 7.11
0 notes
huangruan · 11 years ago
Text
Một người đàn ông trong đời
Nhiều ngày trước, tôi bị thủng xăm, lòng vòng quận 1 theo chỉ dẫn của anh gửi xe rồi bác (xe) ôm cũng không bằng cái duyên cô hàng nước trao tặng. Tôi gặp người đàn ông ấy. Cậu bạn đi cùng nghi ngại về người lạ và chỗ vá xe lề đường. Tôi thì thấy đã hết cách.
Cũng lo lỡ bác ấy đâm thêm 1 lỗ, phá banh cái xe, khi nào đó đang chạy long từng bộ phận, hơi ghê.
Thôi, cứ học cách chấp nhận và tin tưởng, dù hàng ngày hàng giờ truyền thông, báo và facebook ra rả chuyện taxi thông đồng tay anh chị, ngồi cafe bị chặt tay hay mấy tuần trước thôi, con hẻm sau nhà tôi, có người bị kề dao ở bên rồi cướp mất laptop, là tôi thì chết cho rồi, có mỗi cái lap mưu sinh.
Lỡ tin thì cho trót.
Tôi hỏi vì sao không đặt bảng vá xe. Bác cười mà bảo, để bảng ở đấy là cướp mất niềm vui người khác. Lạ nhỉ? Không lạ đâu, vì với bác, mỗi vị khách qua đường, dưới cái nắng gắt, trong tột cùng cơn khát, không ngừng dõi mắt tìm, tiếng nói có giá trị tắm mát. Như tôi lúc ấy, đã thở phào nhẹ nhõm, hạnh phúc hơn nhiều lần cái việc đi mãi chưa đến tiệm xe, đặt xe vào lề thay vì biết ơn về sự giúp đỡ của người khác nghĩ ngay đến việc hối thúc người vá, nghi ngại quên ngơi nghỉ. Với bác, tấm bảng còn là thứ mang họa, không phải phúc, bởi các anh đô thị sẽ ngay lập tức tịch thu khi nó xuất hiện, cớ sao cần làm gì?
Tôi còn ở lại đợi bác thay xăm và vành lót, chứ nhiều người chắc bỏ cũ lắp mới, rồi thôi.
Tôi còn nghe bác kể về một ai đó, thương bác lê bộ dọc đường mà gọi vào bán rẻ cho chiếc xe máy cũ, biển số 38. Chắc bác đùa!
Tôi cảm giác bác niệm tu theo Phật mà nói chuyện như Cha.
#HuRu
À tiện hỏi, đại lý bán xe có vá xe không hay thay toẹt luôn cái xăm?
Tumblr media
0 notes
huangruan · 11 years ago
Photo
Tumblr media
4 ĐIỀU tôi thừa nhận ĐÚNG chốn CÔNG SỞ
Sớm nay thức giấc, ngày làm việc bắt đầu bằng việc đắn đo nên vận dụng điều gì cho trang Fanpage tôi đang điều hành với vốn kiến thức của nửa quyển sách dang dở. Những điều đã biết, đủ tri thức để nhận định đúng sai, còn thứ chưa khi nào đọc qua, lần đầu tiên thật khó để suy nghĩ không lệch hướng người viết. Nhưng vấn đề chính là bắt tay vào làm, ngay và luôn!
Giống như ra trường, đi làm rồi mới biết rối ở đâu để gỡ. Có 4 điều, tôi tự thấy không cần chỉnh, là bản thân phải thay đổi để thích nghi, thế này:
1. Hồi đi học, tôi viết vì hả hê khả năng xả chữ như lũ, tin tưởng chân lý bài càng dài điểm càng cao. Lúc facebook, chạm đúng mạch cảm xúc, vô tư nhả chữ mình thích, không người quan tâm thì dành tặng bản thân, thăng trầm nhìn lại còn chút tự tin cho ngôn từ.
Đi làm, tập "viết ngắn gọn, súc tích nhưng đầy đủ ý chính, càng ngắn càng tốt". Bởi sếp nào cũng vậy, không có nhiều thời gian, không quan tâm ai văn hay chữ tốt, báo cáo chỉ cần đúng hướng, có trọng tâm, nhất là đảm bảo đến đúng đích.
Càng lan man, càng gây cảm giác bạn không nắm chủ đích và cách tiến hành, lưỡi dao dẫu to nhưng người nắm nhanh chảy máu, tốt nhất là cầm chặt chui, nhỉ?
2. Ai cũng vậy, không thích bị người khác bắt điểm yếu. Tuy nhiên, đi làm nên "chỉ nói những gì bạn biết và thừa nhận những gì không biết".
Với những điều đã biết, bạn phải có trách nhiệm với nó, hoặc là vận dụng vào công việc, hoặc là giảng giải cho người chưa biết. Liệu rằng thừa nhận khiếm khuyết để học hỏi hay tỏ ra "ta đây" rồi ôm vào mình khối lớn kiến thức chưa lọc lựa. 
Chắc có nhiều bạn nghĩ, từ từ tìm hiểu sẽ sáng. Không sai!
Điểm sai là bạn không có nhiều thời gian để tìm hiểu và áp dụng, một khi nhận việc đồng nghĩ bạn phải có trách nhiệm với nó, nếu không hoàn thành tốt nhất hoặc đạt mức tối thiểu nào đó, thất bại luôn khó chấp nhận. Đừng bao giờ nói với sếp do lần đầu bạn thực hiện.
Không biết hãy hỏi!
3. "Hãy giúp đỡ và nhận sự giúp đỡ một cách hào phóng", điều thứ 3 có mối liên hệ với điều trên, một khi nhận việc, nếu bạn chỉ nắm được bề nổi, đừng ngại yêu cầu sự giúp đỡ. Trừ khi sếp hoặc đồng nghiệp đang bận rộn, chưa tiện hỗ trợ bạn, không thì tôi tin họ sẵn sàng chỉ ra đâu là điểm chốt và cái sai để bạn nhanh chóng sửa chữa công việc. Bởi, không ai muốn nhận về mình một thất bại từ người khác hay bị chính điều đó ảnh hưởng đến lợi ích chung.
Đừng nghĩ về việc ganh đua hay thù địch, tôi chỉ đang hướng đến mục tiêu chung, khuyên bạn về điều phải để hành xử với đồng nghiệp. Tốt với họ, bạn không thiệt thì đừng ngần ngại.
4. Khi im lặng, bạn đặt mình vào một cõi cô đơn, công việc tồn đọng.
Khi tự phụ không yêu cầu giúp đỡ, bạn nhận về thêm phần khó khăn và tiếp tục trên lối mòn.
Khi từ chối mọi cánh tay đưa ra, bạn khiến bản thân xa rời đồng nghiệp.
Mọi sự một mình luôn khó, lẻ loi hiếm khi sáng tạo và mãi không lối thoát. Vì vậy, nếu không là đồng nghiệp, hãy liên lạc và "nhận phản hồi từ cấp trên một cách sớm và thường xuyên hơn". 
Nhưng nhớ, hoàn thiện kế hoạch, dù không tốt, trước khi hỏi ý kiến. Sếp cũng như thầy cô, không đáp án thì tránh sao điểm "0".
◉◡◉
Dễ dàng, có lẽ bạn nghĩ điều trên tôi đúc rút từ khoảng thời gian 1 năm vật vã với Fanpage đang điều hành. 
Sự thật là sau một buổi phỏng vấn xin việc mới, luôn biết mình thiếu sót, nhưng ở điểm nào tôi khó tìm thấy nên khi bị anh phụ trách tuyển dụng xoay mãi vào điểm tối, tôi nhận ra mình chẳng học được gì từ công việc đầu tiên. Mục tiêu đạt được duy nhất là nhìn thấy khó khăn của ngành kinh doanh hiện tại, cái sai trong cách thức của tổ chức và vừa đủ thông tin cho điều tôi tìm hiểu khi đặt bước vào.
Nhận định 4 điểm về chốn công sở, là lúc tôi bắt đầu dựa dẫm vào từng trang báo mạng để rà soát lại mình, vô tình phát hiện, đã nói khả năng tự đánh giá của tôi không cao mà.
Vậy nên, có lẽ bạn sẽ nhanh nhận thấy những điều trên, bỏ qua cho tôi, tổng kết một chút để tự nhắc nhở bản thân và ai đó đang phiêu diêu chốn công sở.
6.8.14
0 notes