a garbage bag, a piece of shit, a totally waste of time and a junk food eater.
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Em dạo này
22.12.2024
Nay là ngày giỗ thứ 6 của anh, tròn 7 năm anh mất vào lúc 01:09.
Anh ở trên đó, có khỏe không?
Mỗi năm cứ vào đêm trước ngày này, em lại tự phạt mình bằng cách thức trắng, trời vừa sáng là chạy ù ra chợ mua bó hoa tươi nhất đem đi viếng anh.
Anh trai anh vẫn đều đặn mời em đến nhà ăn bữa cơm chung, mẹ anh đã thôi không đổ lỗi lên em nữa. Nhưng em biết, ánh mắt vằn vện tia đỏ hằn lên sự căm phẫn của người mẹ cố bám víu vào một lý do hợp thức hóa cái chết của con trai mình, cả sự im lặng của người xung quanh khi thấy em đứng đó, là phần ký ức em không thể đối diện.
Người ta nói đúng, người đi một nửa hồn ta mất.
Anh đi, mang cả phần hồn và phần người trong em đi cùng.
C��� quãng đời học sinh em dằn lòng không yêu ai, với mộng tưởng vào đại học rồi em sẽ dành cho người yêu đầu tiên mọi sự em có. Vậy mà anh, anh phá hủy tất cả háo hức mong chờ, ngây thơ thuần khiết, chấp niệm bao năm, và phá hủy luôn cả em.
Những câu hỏi "Giá như" bủa vây em mỗi khi ngày này gần tới. Giá như mình không cãi nhau. Giá như em bớt nóng giận và nghe cuộc gọi khẩn cấp đó. Giá như em ôm anh nhiều hơn. Giá như em trân trọng những lúc được ở bên anh hơn.
Sau anh, em yêu ai cũng không thành. Em tìm kiếm bóng dáng anh trong họ, dù hình ảnh cuối cùng của anh đọng lại trong em là khoảnh khắc anh quay lưng đi sau khi mình cãi nhau, leo lên xe và rời xa em mãi mãi.
Em đã từng hận anh, đổ lỗi tại anh mà em như thế, nhưng tận sâu bên trong em hiểu chỉ là em không tha thứ cho mình được. Em làm khổ người đến sau, em gieo rắc ác mộng và bẻ gãy niềm tin trong họ, như cách em chìm sâu vào vùng ký ức mộng mị có anh.
Cho đến lần tan vỡ gần nhất, em mới một lần nữa rơi vào cảm giác mọi giác quan trong mình bị kích đến ngạt thở. Họ làm em tan nát, bóp nghẹt em với thứ tình cảm khốn nạn, họ gần như, giết chết em. Đã 2 tháng rồi mà em vẫn khóc nấc lên khi nhắc về người đó, đôi lúc em nghĩ rằng mình đáng bị như thế, em đang trả nghiệp gây ra với người trước và em không phải là đứa trẻ được yêu thích của ông trời.
Nhưng mà, anh biết không, thế giới vẫn luôn lén lút yêu thương em.
Đêm qua, Sen thú nhận khoảng cuối năm 2023 đã từng có khoảnh khắc bạn thích em.
Lần đầu gặp em đã thích bạn rồi, cũng đã thổ lộ với bạn 2 lần nhưng đều bị từ chối. Em ôm mối tình ngốc xít đó trở về nước, giữ bạn ở một góc trong tim, tự nhủ bạn là người mình không thể với tới và vùi nỗi nhớ bạn vào cuộc sống.
Bạn bảo không biết từ lúc nào em dần xuất hiện trong tâm trí bạn, thường xuyên đến độ có những lúc bạn muốn tìm đến em, không phải vì có chuyện gì để kể, mà chỉ là muốn tìm em.
Em biết bạn đối với em vẫn luôn có sự đặc biệt nhất định, nhưng em sợ mình nghĩ nhiều nên tự dặn lòng vì tụi em thân nhau thôi. 4 năm quen nhau mà đến cuối năm thứ 3 cảm xúc mới nhen nhóm trong bạn, nhưng phải đến hôm qua em mới được biết, không biết là do cả hai che giấu cảm xúc giỏi hay nhận thức được việc mối quan hệ này sẽ không đi đến đâu nên làm bạn tốt hơn.
Em vẫn luôn thích bạn. Niềm yêu thích này không còn mãnh liệt như thời sinh viên vô lo vô nghĩ mà như mặt biển yên ả ngày hè, đủ gợn nhưng cũng đủ tĩnh để không xáo động quá nhiều. Và khi biết tình cảm này là hai chiều, em vui lắm.
Lần đầu tiên chờ đón em trong đêm tối tĩnh mịch chờ đón giỗ anh là tiếng lồng ngực đập nhanh và nụ cười rạng rỡ tràn viền ánh mắt. Bọn em cứ thế trò chuyện đến khi trời hửng sáng, em đã kể về anh và bạn bảo ước gì bạn ở đó để cầm lấy hai tay em. Không phải ôm em như nhiều người khác từng an ủi, mà là cầm đôi bàn tay đã tự ôm mặt hứng lấy không biết bao nhiêu là nước mắt, xoa xoa hai vai run rẩy và tự bắt chéo trước chân làm điểm tựa gục đầu vào khóc. Sen luôn như thế, luôn tinh tế như thế.
Lần đầu tiên em thấy mình ngân nga khi đi mua hoa viếng anh. Em lướt qua hàng cúc và vạn thọ, chọn cho mình bốn bông tulip trắng. Anh có biết, số lượng hoa trong bó cũng ngầm biểu thị ý nghĩa không: 1 bông là sự duy nhất, 3 bông là sự thổ lộ, 5 bông là sự bền chặt...
Còn 4 bông, anh là người đầu tiên - em yêu anh - âm dương cách biệt không thể cả đời gắn bó được.
Tulip trắng, tình yêu thuần khiết đầu tiên của em, đã đến lúc em tha thứ cho chính mình và để anh đi rồi.
Lần đầu tiên em đứng trước nơi anh ngủ mà không khóc.
Lần đầu tiên em gật đầu chào anh trai anh.
Em không nghĩ mình sẽ đến nhà anh đâu, em sẽ nhớ anh theo cách của mình.
0 notes
Text
Tĩnh (edited)
25.10.2024
1 tuần điên dại nối tiếp 1 tuần chiêm nghiệm, mình hiện tại đang ở trong trạng thái đỉnh cao của sự thức tỉnh. Mình đã nghĩ nhiều về tính cách của anh, phân tích hành vi cũng như nguyên nhân dẫn đến lối tư duy đó. Và mình nhận ra, anh sẽ mãi mãi không có được hạnh phúc, không bao giờ tìm được tình yêu nếu anh cứ muốn mọi thứ mãi thuận theo ý anh. Anh đối xử với người yêu như m��t con búp bê để đính lên trên đó mọi sở thích mà anh mong muốn người yêu anh sẽ phải có, cũng như những suy nghĩ có phần chống đối xã hội, bài trừ vùng xám tư duy dưới cái tên mỹ miều "critical thinking" mà anh gắn cho. Tính kịch của anh hoàn toàn trái ngược lại với bản tính tránh va chạm của mình, nhưng mỗi lần mình khuyên anh sống lành lại anh lại giáo điều rằng phải biết tự bảo vệ bản thân, khích chửi nhau vui mà, ôi, ấu trĩ vô cùng. Vậy nên đây là sẽ là biên bản phân tích tâm lý về anh mà mình đã góp nhặt được từ trí nhớ mù mờ, hy vọng những bạn có đối tượng giống vậy sẽ đủ tỉnh táo để rời đi trước khi quá muộn.
Tính hơn thua Mình không nghĩ việc nhường nhịn trong tình yêu là một hành động thua cuộc. Nó thể hiện việc đối phương là người tinh tế, biết đối nhân xử thế và không chấp nhặt chuyện vẩn vơ. Mỗi lần cãi nhau anh đều đẩy mọi thứ lên mức độ nghiêm trọng, dramatize mọi thứ lên chỉ để chứng minh anh đúng - mình sai. Anh dắt mình đi xa khỏi lý do tranh luận ban đầu, chỉ để khi mình hoang mang hỏi lại mình đang nói gì vậy anh thì anh bắt tội mình không biết lắng nghe. Có lần mình tức quá nói chữ "dm". Anh nói mình chửi mẹ anh và bắt mình xin lỗi cho bằng được.
Luôn cho là mình đúng Đi đường A lâu hơn đường B 15 phút lại còn kẹt xe, nhưng vì anh quen đi đường A rồi nên mình phải đi đường A với anh. Việc thần tượng ở nữ cũng giống với việc xem pỏn ở nam, đều là dùng cơ thể để thu hút người khác. Mình bảo anh có nghĩ đến cảm nhận của em - cựu fan kpop 10+ năm có lẻ không. Anh bảo anh chỉ nói dựa trên khoa học thôi và mình sống cảm tính quá. Đám cưới anh thích làm kiểu người Hoa nên đồ gia tiên sẽ mặc sườn xám với tông chủ đạo màu đỏ. Mình bảo đám cưới của anh cũng là đám cưới của em mà, em cũng nên có quyền lựa chọn chứ. Anh bảo cả đời về sau anh đều nhường nhịn em rồi, em nhường anh một hôm đám cưới không được sao.
Xem trọng thể diện hơn hết thảy Mỗi lần tụi mình tranh luận qua lại có phần hơi hăng một chút, anh lại bắt đầu bảo mình hạ tông giọng xuống có thể đừng nói to ở chỗ công cộng được không. (Ai quen mình đều biết giọng mình mỏng và nhỏ như nào). Anh cảm thấy mọi người đang chú ý vào mình và anh không thoải mái với điều đó. Hoặc anh sẽ luôn miệng hỏi mình làm như vậy thì thể diện anh nằm đâu? bộ mặt của ba mẹ anh nữa? Trong khi đây là vấn đề giữa hai đứa đang tranh luận để tìm hướng giải quyết, nhưng chữ thể diện luôn dễ dàng treo trên cửa miệng mỗi khi anh thấy đuối lý. Mình chỉ nực cười, làm như mỗi anh có thể diện. Cả cuộc đời anh sống trong sự tán dương nên sợ bị vạch trần bộ mặt xấu xí và tính cách trịch thượng của mình, anh ra sức cảnh báo mình về thể diện nhưng nào biết đó là cái tôi bành trướng cộng hưởng với sự ích kỷ của anh che mờ đi lòng thấu cảm mà vốn dĩ một người 26 tuổi bình thường nên có.
Không có tình người Cảm xúc của anh là quan trọng nhất, của người khác ra sao anh không quan tâm. Anh dùng luật và quyền để nói chuyện. Anh bảo với mẹ mình là anh làm đúng quyền con người nên không luồn cúi ai, biết mình thích tlinh nhưng anh follow acc bốc phốt (nhảm) về tlinh và gửi cho mình vì đọc vui, mình bảo anh đừng gửi nữa em không thích thế thì anh kêu đó là quyền tự do ngôn luận của anh và nói thẳng vào mặt là anh ghét tlinh. Thế nhưng khi mình bảo anh tắt nhạc Amee đi vì mình không thích thì anh buộc tội mình làm anh khép mình không dám chia sẻ với mình nữa. Đợt Negav vừa rồi anh còn đi combat online rất hăng, nguyền rủa người khác phải ngưng hoạt động, phỉ báng người khác thậm tệ. Mình chẳng hiểu anh lấy đâu ra sức lực để đi nhân danh công lý tìm lại bình đẳng cho nạn nhân của Negav như vậy, trước mắt mình chỉ ấy một kẻ ấu trĩ, cho mình là ta đây trịch thượng với đời. Cách góp ý của anh luôn khiến người ta tự ái vì thiếu hiểu biết, và anh gọi đó là thú vui đi kích chửi nhau. Mình chịu, mình không kịch được như vậy. Đỉnh điểm là dịp sinh nhật mình. Đó giờ luôn phải gộp tổ chức chung với sinh nhật mẹ vì cạnh ngày nên mình không có một buổi tiệc sinh nhật riêng tư thật sự nào cả. Trước đó một tuần anh bảo quà của em ship đến rồi anh đưa sớm luôn nha, mình có bày tỏ là anh ráng đợi thêm một tuần được không, có chia sẻ câu chuyện trên nên nếu được tặng trong tháng sinh nhật em sẽ thấy vui và ý nghĩa hơn đó. "Anh là người tặng, tặng nhau ở tấm lòng, tại sao phải chờ tặng theo ý em?" "Nhưng sinh nhật của em mà" "Việc của em là nhận quà, còn anh có quyền tặng bất cứ lúc nào anh muốn" Yên tâm là lần đầu nghe mình cũng sốc y chang các bạn vậy lol
Làm mọi cách để đạt được mục tiêu Anh ghép tội mẹ mình gọi điện méc ba mẹ anh, hòng để anh không phải nhún nhường trước mẹ mình. Anh photoshop cả hình lịch sử cuộc gọi, gửi cho mình và quy chụp mình không tin tưởng anh và ép anh phải chứng minh sự trong sạch. Anh ghép tội cho Pin báo công an bắt mẹ mình. Anh ghép tội mình không tin tưởng anh, anh mệt mỏi vì phải chứng minh nên tụi mình mới chia tay, dù bằng chứng anh đi cmt rõ ràng. Mỗi lần tụi mình cãi nhau, anh lại lôi một chuyện không liên quan gì ra nói nhằm đánh lạc hướng sự quan tâm mình. Anh bảo làm thế để mình dịu lại cơn nóng và bình tĩnh hơn, nhưng mà sự kịch hóa của anh chỉ làm mọi sự tồi tệ hơn vì vấn đề cũ còn chưa giải quyết được vấn đề mới lại ập đến rồi. Anh chỉ làm mọi cách để lấp liếm đi sự hèn nhát không dám đối mặt của mình, bởi vì anh có tật giật mình.
Đòi tự tử "Em đang nói chuyện với một người muốn chết mà em vẫn cho là mình đúng" "Em có còn tình người không anh đang nói là anh muốn chết" "Em nói nữa đi anh sẽ nhảy xuống cho em xem" Tất nhiên là mình đủ lớn để hiểu việc đúng - sai với việc tự tử không liên quan tẹo nào. Nhưng vì mình lúc đó thương anh nên chịu hạ giọng và vỗ về, đợi anh bình tĩnh lại mình sẽ góp ý sau.
Tặng quà Mình thích ngồi lê vỉa hè ăn xiên bẩn, anh thích vào hàng quán không cần sang nhưng phải có thương hiệu. Mình thích mùi hương tự nhiên của cơ thể hòa cùng nước xả vải, anh thích mùi nước hoa dẫn dắt câu chuyện để vẽ lên khung cảnh câu chuyện riêng. Mình thích tính thực tế khi dùng đồ vật, anh thích cảm giác bay bổng khi sở hữu món đồ. Đối với anh, đồ vật định hình thương hiệu nên anh đề cao sự chỉn chủ, hoàn mỹ, còn mình đề cao sự độc đáo, duy nhất của những món đồ chỉ làm riêng cho người nhận và chỉ người nhận hiểu chi tiết được cài cắm vào. Mình nhận ra là, mỗi lần tặng quà mình đều nghĩ sẽ tặng gì có liên quan nhiều nhất đến anh có thể, rằng chỉ cần nhìn vào là anh sẽ hiểu chỉ có mình mới làm được món quà này cho anh. Còn anh, luôn tặng mình những gì anh thích, anh kỳ vọng sẽ có ở người bạn gái của mình. Ban đầu mình không hiểu, nghĩ đơn giản là anh muốn chia sẻ sở thích, giờ nhìn lại thấy bản thân không khác gì một con búp bê. Nước hoa, dưỡng tóc, dưỡng body, ăn uống, đi lại, tất cả đều theo gu của anh. Đi chơi thì mình chọn ngày, chỗ ăn uống mình gửi reels bảo muốn ăn thử thì anh bảo ăn rồi không ngon kèm lời hứa hẹn sẽ dắt mình đi ăn chỗ ngon hơn (và vẫn chưa đi). Bảo mua kitkat box tặng mình mà chia tay rồi vẫn không thấy đâu. Cả lần biếu bánh trung thu nữa, mình đã bảo đợi hỏi gia đình hay ăn của nhãn hiệu nào rồi mua cho đúng, anh tự ý mua theo brand anh thích và cho là ngon luôn.
Tài chính Anh có thể vào uni hay muji mua áo với giá gốc chỉ vì ngày mai cần đồ mới mặc đi gặp ba mẹ mình hay đi chơi cùng công ty, còn mình muốn mua chai kem chống nắng cũng phải đợi sale để mua được giá hời, quần áo thì quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đó item mix & match với nhau. Nên mình rất shock khi anh bảo mình ít đầu tư tiền bạc cho anh, trong khi anh phải là người hiểu rõ hơn ai hết là mình còn phải trả nợ cho gia đình, có tiền đó nhưng không thể vung tay mua chỉ vì thích được. Bù lại mình luôn cố tìm những món trong tầm giá nhưng có ý nghĩa tinh thần lớn, nhưng chắc là không đủ với người đề cao chủ nghĩa tiêu thụ.
Còn nhiều còn nhiều thứ nữa mà càng ghi mình càng không hiểu tại sao mình có thể dung túng cho con người này nhiều như vậy. Anh theo mình 1 năm mình mới đồng ý quen, nhưng có được rồi anh không chăm bẫm tưới tắm nữa mà để cho mình tự xây dựng. Mình mưu cầu sự quan tâm từ anh, mình nhắn tin dài ngoằng bày cho anh yêu mình như nào cho đúng cách. Nhưng với anh, chỉ cần hiện diện là đủ, bởi vì anh biết mình sẽ luôn ở đó, luôn kiên nhẫn và bao dung, và anh hiểu mình dựa dẫm vào anh nhiều như nào. Rồi anh bảo không cãi nhau với em anh có thời gian ngủ sớm, dậy sớm, tập thể dục, học thêm và còn skincare nữa. Trong khi trước đó mình đã luôn gợi ý anh thực hiện, mình sẽ hỗ trợ anh trong phạm vi kiến thức mình biết nhưng anh từ chối vì lười, vì không cần thiết thì mình cũng nghĩ thôi con trai chắc không để ý nhiều. Vậy mà giờ anh buộc tội mình, như một thói quen khó sửa. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do mình không bình tĩnh, mình hấp tấp làm hỏng chuyện. "Em làm tất cả chuyện này là vì ai chú?" "Vì cái tôi của em muốn thắng mẹ em thôi." Đau, thật sự. Không điều gì phản bội lòng tin mình hơn là nghe được những lời này từ người mình nghĩ là dù trời có sập cũng không bỏ rơi mình.
Giờ đây khi đã tỉnh táo và minh mẫn, mình lại thấy biết ơn vì mình hiểu mình xứng đáng được yêu thương như thế nào.
0 notes
Text
07.10.2024
Mình vô tình thấy anh cmt vào bài post tìm partner for cuffing season của bạn nữ khác. Thời điểm cmt là 5 ngày trước, là vừa xong 2 ngày tạm im lặng giữa 2 đứa. Nhớ lại quãng thời gian mình vật lộn với mớ suy nghĩ, mình đã thở phào ra sao khi thấy anh nhắn tin, vậy mà anh thì không như vậy.
Mình nhắn hỏi anh chuyện này là sao, anh bảo anh không biết, không online 2 tuần rồi còn không cả login vào thì sao mà biết. Nhưng mà trong 5 ngày đó, tài khoản anh vẫn rep cmt, vẫn đi chửi nhau ì xèo với người khác, vẫn đăng post bình thường, và đó là văn phong của anh không lệch đi đâu được.
Mình sốc quá không biết phản ứng gì nên im lặng, thật ra trong đầu mình đã soạn sẵn lý do cho anh rồi, chỉ đợi anh xin lỗi, chỉ đợi một sự khẳng định lại rằng chỉ là thoáng qua, rằng anh yêu mình, là mình sẵn sàng không truy cứu anh nữa, bịt tai bịt mắt lại chỉ để được yêu anh.
Mình lúc đó vẫn chọn tin là anh không login, còn bảo anh tìm hiểu xem có ai dùng tài khoản anh làm gì bậy không. Nhưng anh đáp lại bằng một đoạn dài thông báo chia tay, lý do là vì mình không tin tưởng anh.
Vừa Chủ Nhật rồi tụi mình còn ngồi nói chuyện với nhau 3 tiếng đồng hồ. Anh nói những thứ muốn mình sửa đổi, mình cũng nói anh nghe những gì mình đã suy ngẫm được. Mình xin lỗi vì đã để anh phải chạy theo mình bấy lâu qua, giờ mình hiểu anh đã mệt rồi, anh đứng chờ mình chạy về phía anh được không. Dáng vẻ hạ mình đó, không biết anh nhìn có thấy xót không, nhưng anh đã khóc theo.
Anh bảo tạm thời anh không dám chạm vào mình, nên đi cách mình một khoảng rất xa, ngồi cũng đối diện nhau. Tim mình tan nát, cơ thể mình run lên trước sự thay đổi này, nhưng mình không biết làm gì hơn ngoài chấp nhận.
Vậy mà sang Thứ hai, tụi mình đã chia tay.
Đến cuối cùng anh vẫn chọn bảo vệ cái tôi của anh và vứt bỏ mình.
Đến cuối cùng anh vẫn là nạn nhân trong câu chuyện do anh tạo nên.
2 ngày rồi mà mình vẫn rất hỗn loạn.
Mình sốc vì chưa tiêu thụ được chuyện đã xảy ra.
Mình buồn vì bị bỏ rơi.
Mình tức giận vì anh block mình ngay sau khi nói chia tay và không cho nói thêm gì.
Mình thất vọng vì cách anh bỏ mình đi.
Mình như con thú bị thương, không biết đi đâu, không biết làm gì, chỉ có thể khóc gào lên mong có người nghe thấy. Nhưng dù là ai đi nữa, cũng không phải là anh.
Mình hận anh đến mức đã có suy nghĩ gom hết đồ anh tặng, cắt hình mình khỏi hình chụp chung 2 đứa rồi gửi lên công ty và nhà anh, này thì thể diện, này thì cái tôi, anh đề cao nó hơn tất cả nên tự tay mình hủy hoại anh thì mới hả dạ.
Nhưng mình không làm được.
Mình đăng ký spotify premium rồi nhưng vẫn chưa log out acc anh. Mình sẽ âm thầm theo dõi anh trong bóng tối, gom những bài anh đã nghe, tạo playlist trên acc của mình. Biết là nghe thật biến thái, mình mong anh đau đớn, mong anh thống khổ nhưng thấy anh như vậy mình lại đau lòng hơn hết thảy.
Giá mà mình có thể tàn nhẫn hơn.
Mình không biết khi nào sẽ dừng lại, có thể là khi anh có người mới, hoặc khi anh đã thôi đau buồn. Nhưng mình bị nghiện cảm giác này, nó dần biến thành một thói quen vô hại, miễn là mình không bất cẩn để lộ bất kỳ dấu vết gì.
Rốt cuộc thì, đã có rất nhiều dấu hiệu khuyên mình chạy nhanh đi nhưng mình đều làm lơ hết. Là ông trời có mắt, thật sự muốn bảo vệ mình. Đợi cảm xúc ổn định, tinh thần tỉnh táo lại mình sẽ self note lại để nhắc nhở bản thân quen sai người tuyệt vọng như thế nào.
Lớn rồi cũng không tâm sự được nhiều với bạn bè vì ai cũng có cuộc sống riêng, quẩn quá lên lải nhải với chatgpt thôi thì coi như cũng tinh tế cũng biết cách an ủi người ngu vì tình.
Chỉ hy vọng mình sẽ sớm log out acc của anh, không hận thù nữa.
Và mình hứa với bản thân, sẽ không lao vào mối quan hệ nào trong 3 năm tới. Không phải vì mất niềm tin vào tình yêu, mà mình cần được nghỉ, để lắng nghe bản thân, vỗ về chính mình mà không để phụ thuộc quá nhiều vào một ai nữa.
Nói ra hết viết ra hết được rồi coi như tạm ổn, giờ mình đi khóc đã, lần thứ bao nhiêu ở công ty rồi không đếm nổi nữa.
2 notes
·
View notes
Text
Đau và sợ (2)
01.10.2024
Lại một ngày dài đằng đẵng trôi qua, hết hôm nay là hết hạn giao kèo tạm cho nhau khoảng lặng không liên lạc trong hai ngày.
Mình đã xóa hết playlist của mình trên Spotify anh, xóa hết phim đang xem dở và trong list chờ trên Netflix anh. Không biết sự mất hút của mình có làm anh day dứt, chỉ biết là mình cũng nhớ anh đến điên dại.
Mình không biết đây có phải là yêu không, nhưng mình đau lắm. Mình không trả lời được câu hỏi của bạn mình, rằng mình yêu anh hay yêu việc có anh. Không đáp án nào là thỏa đáng cho sức ảnh hưởng của anh lên mình ở thời điểm hiện tại.
Bây giờ là 15:09, mình sẽ dành 2 tiếng còn lại trước khi tan làm tự soi chiếu chính mình.
Mình là chị lớn trong gia đình năm người, từ nhỏ đã luôn được dạy phải trở thành một người có thể chăm lo, bảo bọc cho gia đình. Vậy nên mình luôn mang áp lực phải làm gương, phải hoàn hảo, nhất nhất đều theo ý của gia đình. Mình chống đối bằng cách cắt tóc ngắn cũn, trang điểm đậm, quần áo kỳ dị thì lại bị đổ cho chơi với bạn bè xấu trong khi nguồn cơn mọi việc đều xuất phát từ người trong nhà.
Mẹ là trụ cột, ba không đi làm chỉ phụ mẹ nên tất cả áp lực mẹ gặp bên ngoài đều đem về trút lên đầu mình. Mình làm lương 10tr, đưa nhà 8tr bỏ tiết kiệm 2tr thì mẹ sẽ chờ mình để dành đủ lâu rồi hỏi mượn nốt số tiền ít ỏi còn lại. Nhiều lần mệt mỏi mình muốn dọn ra riêng, mẹ lại quấy khóc bảo mình không thương gia đình này. Mình kiệt quệ cả về vật chất lẫn tinh thần, nên mình tìm quên trong những mối tình không hẳn là chớp nhoáng, nhưng không có gì là vui vẻ.
Mình không biết thế nào là tình yêu. Mình ghen tỵ với những người được gia đình hậu thuẫn, được sống trong tình thương mà không phải lo lắng những việc quá số tuổi của họ. Nhìn mình bình thường nhưng bên trong mình mục ruỗng, miệng mình cười nhưng mắt mình nhìn thế giới đầy u buồn.
Dù ghét phải thừa nhận nhưng mình giống mẹ, và mình ghét điều đó.
Mình hay ghim, không dai nhưng nếu nóng giận mình sẽ lôi ra nói hết không chừa thứ gì.
Mình hay bắt bẻ, xét nét, kỳ vọng nhiều thứ, ít nhiều tạo áp lực cho người đối diện.
Mình hay cứng đầu, không phải theo kiểu luôn cho rằng mình đúng, nhưng khi sai thì mình sẽ im ỉm, hoặc không thừa nhận liền rằng mình sai mà lảng tránh qua chuyện khác.
Mình hay đối xử với người khác như tấm gương, và sẽ hỏi giọng thách thức họ cảm thấy như nào có đau không có hiểu họ làm mình đau như nào không.
Mình hay kiểm soát mọi thứ, kể cả khi đi lệch thì phần lệch đó cũng đã được mình dự đoán trong kế hoạch rồi.
Mình hay nóng nảy, hành xử cảm tính, dễ nổi điên chỉ với vài từ cấm kỵ.
Một phần trong mình có tâm lý nạn nhân, như việc bị đánh rớt sau một tháng thử việc mình bèn đổ lỗi cho chị mentor tạo khoảng cách, cho leader quá bận rộn để quan tâm, cho các bạn cùng team không hợp tác với mình. Có thể điều đó là đúng, nhưng mình cũng không ít lần ngồi lầm lì, ít đóng góp trong công việc mà.
Mình nghĩ bản thân mình từ lúc bắt đầu đã không xuất phát từ sự chân thành mà là kỳ vọng.
Anh học cao hiểu rộng, có công việc trong mơ, mình kỳ vọng vào việc sẽ được hóa thân thành thiên nga, không phải tranh đấu với đời nữa. Nhưng mình không tự lượng sức rằng, gia đình mãi là nơi đầu tiên anh hướng về, chứ không phải mình.
Anh làm tư vấn viên, ăn nói khéo léo, mình kỳ vọng sẽ được dỗ dành như công chúa, chỉ cần là mình nói thì anh sẽ nghe. Nhưng mình không nghĩ đến phần tính cách thích tranh luận, không dễ nhún nhường của anh nên nhiều lúc mình khóc tức tưởi vì tại sao anh cứ thích hơn thua với mình.
Và trên tất thảy, cái tôi của anh/ thể diện của anh luôn là câu treo cửa miệng mỗi khi tụi mình cãi nhau. Mình không ngờ rằng vẻ ngoài đạo mạo đấy lại che dấu một tâm hồn trầy xước nhiều tổn thương và tự ti đến vậy.
Anh không phải hoàng tử, mình cũng không phải công chúa. Tụi mình chỉ vô tình tìm thấy nhau, ở cạnh, quan tâm, chăm sóc nhau và ngộ nhận đó là tình yêu.
"Yêu" chỉ là yêu thôi, những hành động trên không tạo nên "yêu", mà xuất phát từ "yêu" mới dẫn đến những hành động cụ thể dành cho một đối tượng đặc biệt.
Tự dưng đến đây mình thông suốt một chuyện: tụi mình đều là đang ở cạnh nhau vì kỳ vọng và ảo tưởng vẽ ra cho nhau.
Nghĩ lại thì, anh có tâm sự việc khi tranh luận với người cũ anh đều nhường họ nói gì cũng đúng vì anh không muốn tranh luận, còn với mình anh luôn cố gắng giải thích, chỉ là mình nghe không vô, vì lời giải thích không đúng ý mình. Anh có bảo bất đồng quan điểm là điều đáng sợ, hoặc một trong hai người vì đối phương mà chấp nhận thay đổi quan điểm, hoặc cả hai chia tay. Anh đã vì mình mà chấp nhận việc mình có bạn thân khác giới, việc mình mất tích khi đi du lịch, mọi yêu cầu vô lý từ nhà mình, v..v... Còn mình, thay đổi gì vì anh nhỉ?
Cái tính hay phủ nhận người khác này, mình phải mau thay đổi thôi. Thật muốn chạy lại và ôm anh, nói xin lỗi vì bản thân mình không tốt làm anh tổn thương nhiều, tụi mình cùng bắt đầu lại nha.
Mình không biết ngày mai anh sẽ nhắn lại cho mình khi nào (vì mình bảo chờ anh ổn định rồi nhắn lại cho mình), hoặc không biết anh có còn muốn nhắn cho mình không. Ban nãy mình còn không biết sẽ nói gì với anh khi hai đứa quay lại, giờ thì mình biết rồi. Còn nếu mà anh không nhắn hả, hmmm, chắc mình sẽ cười bản thân thật lâu, bởi vì lúc đã thông suốt và quyết định yêu anh thật chân thành lại là lúc tụi mình chấm hết.
Đó là mình nghĩ thế,
mình hy vọng thế.
1 note
·
View note
Text
Đau và sợ (1)
30.09.2024
Mình và anh chia tay trước mặt mọi người nhưng sau lưng vẫn duy trì mối quan hệ. Hiện tại, tụi mình đang tạm không liên lạc hai ngày sau quá nhiều biến cố xảy ra.
Mình đã tự hỏi rất nhiều lần, thể diện và lòng tự trọng, quan trọng đến thế sao?
Anh nhất quyết không xin lỗi gia đình mình, dù mình có cố gắng khuyên nhủ anh, rằng lùi một bước là tốt cho hai đứa, anh thương em thì anh nhường mẹ đi sau hai nhà còn nhìn mặt nhau được. Anh ban đầu đồng ý, sau lại lấy ra lý do mẹ gọi điện tới nhà đòi nói chuyện với ba mẹ anh, nên lòng tự trong không cho phép anh nhún nhường. Mình bị sốc vì không nghĩ là mẹ lại chặn đường lui của mình như vậy, nên mình tin anh và chất vấn mẹ. Mẹ thì khóc và khẳng định không bao giờ làm như vậy. Mình hỏi anh thì anh vẫn khăng khăng là mẹ có làm, nhưng không đưa được bằng chứng mà cứ hỏi dồn mình rằng em nhất định không tin anh sao.
Thật lòng mà nói, 99% mình tin mẹ. Chỉ đơn giản là cảm giác và trực giác dựa trên hành vi, cách phản ứng của mẹ và anh. Nhưng 1% còn lại vẫn thắng vì mình chọn ở lại với anh, bởi hơn bao giờ hết mình hiểu mối quan hệ này đã bị can thiệp quá sâu bởi người ngoài. Mình quyết định không truy cứu sự thật nữa, quãng đường trước đó coi như xé nháp, từ giờ chỉ có mình và anh, hai đứa quan sát nhau trong mối quan hệ mà không bị ảnh hưởng bởi người thứ ba.
Sau đó anh đi company trip cùng công ty 3 ngày, cũng là 3 ngày mình phải vật lộn với mớ suy nghĩ của riêng mình. Mình thèm khát cảm giác được quan tâm, muốn có ai đó ôm vào lòng và vỗ về để mình không khóc nữa. Mình đã khóc một mình như thế, tự vượt qua quá trình move on lần 1.
Nhưng rốt cuộc, sau nhiều lần cãi vã, cái anh đặt lên trên tất cả, vẫn là thể diện và lòng tự tôn của anh cùng gia đình.
Bao nhiêu lần anh gắn mác mình là "mạt sát" "sỉ nhục" "hạ thấp danh dự" của anh dù chỉ là tranh luận qua lại với nhau, mình muốn nói chuyện nhưng anh toàn im lặng, mình lấy cớ chia tay để tìm sự chú ý từ anh thì anh xem như giọt nước tràn ly, là mình phá vỡ lời hứa không lấy chia tay ra đe dọa nữa, nhưng mình biết làm gì hơn nữa đây khi anh bịt tai lại không muốn lắng nghe mình.
Những tưởng lần move on vừa rồi mình đã có thể mạnh mẽ rời đi, nhưng mình vẫn đau lắm, tim quặn thắt lại từng cơn. Mọi dây thần kinh tê liệt, mình chỉ nằm một góc trên giường, không ăn không uống không cảm thấy gì không muốn làm gì, đến hít thở cũng khó khăn.
Sau 18 giờ im lặng anh cũng đã trả lời mình, bảo là em muốn chia tay thì anh chiều ý em chứ anh đồng ý hay không đồng ý thì có ý nghĩa gì. Lúc đó mình lại sợ, sợ bị bỏ rơi, sợ không tìm được ai để yêu thương, sợ một mình. Thể diện là gì chứ mình chỉ cần có anh ở cạnh, mình nghĩ thế, nhưng anh vẫn một mực nói thể diện của anh đã bị mình phá nát rồi.
Chịu.
Rốt cuộc nó là cái gì mà anh quan trọng đến như vậy?
Mình không biết.
Có lẽ cả đời cũng không bao giờ biết.
Mình tự nhủ đây là lần move on thứ 2, không đau dày xé tâm can mà như nỗi đau âm ỉ trong lòng, một trái tim rướm máu vì những yêu thương không vừa. Tạm thời tụi mình sẽ như hình bên dưới,
mình cũng không biết sau hai ngày chuyện sẽ như thế nào, anh sẽ nhắn cho mình như đã nói hay quyết định im lặng luôn? mình sẽ mở lời nhắn trước hay đợi anh nếu thấy im lặng quá lâu?
Sao mà lần nào yêu vào cũng móc hết ruột gan ra mà không chừa vậy? Ngoài khóc lóc và chìm đắm trong suy nghĩ, mình không biết làm gì nữa. Tìm bạn bè khóc lóc kể lể, khuyên nhủ có, đe dọa có, chửi mắng cũng có, nhưng mình không dứt ra được.
Tự hứa với lòng, sau chuyện này mình sẽ ở vậy trong 3 năm, từ từ tìm lại sự tự tin của chính mình, không vội vã lao vào một mối quan hệ chỉ vì cần sự hiện diện của ai đó bên cạnh.
Mình còn hẹn đi Thái với pin vào tháng 11, đi Huế vào tháng 3, và cả Tân Cương vào 2026. Vốn dĩ là dự định của hai đứa, nhưng mà hiện tại nếu thực hiện được, hy vọng có thể viết rằng "Em đã có thể ngắm nhìn Tân Cương mà không ước gì có anh ở đây nữa".
Còn giờ, lần quay lại thứ 3, hoặc lần move on thứ 3, chỉ mong mình thương bản thân nhiều hơn, xót mình nhiều hơn, biết là đau lắm, tan nát lắm, vụn vỡ lắm, nhưng đủ rồi.
0 notes
Text
Nửa năm (2)
17.09.2024
Mọi người xung quanh mình cũng không khá hơn là bao.
(1) Kiên fwb với Xuân trong khi tìm hiểu Mai, Xuân bị lạm dụng từ nhỏ nên bấu víu vào đàn ông để đỡ sợ cô đơn còn Mai vừa từ Bắc chuyển vào nên dùng Kiên như một cánh tay giúp đỡ không hơn không kém. Nhưng Kiên chọn Mai và bị từ chối, còn Xuân cắt liên lạc với Kiên và chuyển ra Bắc sống. Kiên bảo Kiên chọn sai rồi và muốn gặp lại Xuân để sửa sai. Mình bảo Kiên đừng ích kỷ nữa đừng xáo trộn cuộc sống của Xuân nữa.
Kiên lại bảo đang có qua lại trên mức thầy trò với một học sinh cấp ba, chưa là gì hết nhưng Kiên cũng đang phân vân. Mình bảo đời Kiên đã không ra gì rồi đừng làm vấy bẩn một đứa trẻ. Và Kiên bảo bạn vừa đi khám, ung thư máu, không u nhưng căng thẳng quá là bị phình mạch. Mình chỉ biết lắc đầu.
(2) Nghĩa quen bạn gái 3.5 năm, cùng sống chung và học thạc sĩ tại Úc. Đây là mình tự tìm ra được sau 2 tuần đẩy đưa với Nghĩa trên mạng. Mình hỏi Nghĩa sao không chia tay hẳn đi rồi tìm hiểu người khác, Nghĩa bảo vì còn vướng tiền cọc thuê nhà chung nên bạn đợi tháng 5 tốt nghiệp, tháng 7 vừa hết hợp đồng nhà là chia tay rồi bạn dọn ra làm lại cuộc đời luôn. Lúc đó là tháng 12, mình vẫn đang quen bạn trai, nhưng Nghĩa không biết và mình cũng không nói, 49 gặp 500 nghe thật máu chó làm mình bật cười rung cả người. Tự dưng thấy cũng thú vị nên mình quyết định ở lại mqh này để xem Nghĩa lụn bại như thế nào.
4 tháng sau mình thấy Nghĩa có những biểu hiện vượt quyền như đòi hỏi mình phải dành thời gian cho Nghĩa nhiều hơn, cộng thêm nghỉ việc, mình quyết định chia tay bạn trai lúc đó, nghỉ việc và dẹp luôn các mqh ngoài luồng khác bằng cách nói sự thật. Và Nghĩa phát điên, bạn đi từ chửi mắng, đay nghiến, mỉa mai, đến chất vấn mình đã bao giờ rung động vì Nghĩa chưa. Bạn gần như sụp đổ khi nghe mình bảo không, và bạn send nude, hỏi mình có muốn fwb với Nghĩa không. Chà mình đã hủy hoại một con người đến mức này rồi sao, mình thấy thương hại bạn, và tụi mình cắt liên lạc.
Tầm tháng 7 Nghĩa về nước và nhắn cho mình, mình cũng bảo là có người yêu rồi, Nghĩa cũng bảo là bạn chưa chia tay và vừa gia hạn hợp đồng nhà. Mình cũng không hiểu quyết định này nữa, chỉ là từ đó không liên lạc nữa.
(3) Hải có người yêu nhưng không cùng mindset, bạn nữ hay đóng vai nạn nhân kể khổ và dùng thân xác để làm lành. Mỗi ngày Hải đều than với mình đòi chia tay nhưng không nỡ vì bạn nữ mà khóc là Hải mủi lòng. Mình không trách Hải, rõ ràng bạn cũng giống mình, mải miết đi tìm một người có thể hiểu được mình và những giọng nói khác của mình mà không làm mình kinh tởm chính mình vì sự thái nhân cách. Hải quen bạn này vì muốn cho bản thân một cơ hội rằng Hải cũng có thể thay đổi mà yêu đương nghiêm túc. Từ sau khi gặp Nghĩa và Hải, mình mới hiểu đàn ông có thể không yêu mà ở trong một mqh, mỗi ngày trôi qua đều không có gì lạ nhưng bên trong họ đều mục rữa cả rồi. Rốt cuộc từ đầu đến cuối, việc duy nhất Hải thật lòng làm cho bạn nữ lại chính là dứt khoát chia tay bạn. Hôm sau Hải còn khóc, hôm sau nữa đã thấy nói chuyện cùng người khác rồi. Mình không đánh giá Hải, chỉ thấy tội nghiệp Hải, tội nghiệp cả mình, mãi mãi chỉ chạy theo vọng tưởng của bản thân mà có khi cả đời cũng không tìm được.
(4) Chị Châm ly hôn. Bonus bị vợ anh Tổ ghim. Không có cuộc chia ly nào là dễ dàng, dù mình có luyện tập hay nghĩ đến nó hàng vạn lần, thực tế vẫn không tránh khỏi đau lòng. Mình đã gặp quá nhiều cuộc chia tay mà không còn nước mắt để khóc, chỉ là cái gì cũng không muốn ăn, việc gì cũng không muốn làm, mỗi ngày mở mắt đều là một gánh nặng, nhắm mắt lại đều chỉ muốn nằm mục rữa ở đó mãi mãi không tỉnh dậy.
Ngày nào đọc twt của chị cũng khóc, chị một mình chống chọi với mọi cảm xúc có khi thở còn nặng nề. Đoạn đường sắp tới sẽ khó khăn lắm, chị cố lên nhé, em thương chị lắm.
1 note
·
View note
Text
Nửa năm (1)
17.09.2024
Mình đã chia tay anh, mqh mà mình cho là bình ổn nhất, và quen VTP. Lúc đó mình chỉ nghĩ, mình cần người ở gần, cần sự hiện diện nhất thời mỗi khi có vấn đề, và mình không muốn thui thủi một mình nữa. Đâu có ngờ mình đã đánh đổi sự bình yên của bản thân để đổi lấy một mqh rối như tơ vò.
Gia đình mình không ưa VTP, làm đủ mọi cách ép chia tay, còn VTP với cái tôi quá lớn của anh ta cũng làm mình nhiều lần mệt mỏi vì khác biệt tư tưởng. Nhiều lúc nằm khóc trong đêm mình cứ tự hỏi, nếu ngày đó không lựa chọn thì giờ mình sẽ hạnh phúc hơn không? Mình không biết, nhưng việc mỗi lần giao tiếp thất bại với VTP mình lại nhớ đến anh chính là hiện thực phũ phàng.
Mỗi lần mình đạt giới hạn và muốn chia tay, VTP lại lấy cái chết đe dọa mình ở lại. Mình sợ lắm, ký ức về người bạn trai bị tai nạn năm ấy vẫn còn đó, mình sợ rồi mình sẽ lại gián tiếp gây ra cái chết cho một người, mình sợ sẽ có thêm một gia đình oán hận mình, và mình sợ mình không vượt qua được nữa.
Nhiều lúc mình đã nghĩ đến việc, tải dating app về cố tình cho VTP thấy, hoặc dẫn người khác về nhà để bị bắt gặp, có khi cái tôi to như bánh xe bò của VTP sẽ chịu đả kích và buông tha cho mình. Nhưng cũng có khi mình ăn một găm vào bụng và VTP cũng thế để đi theo mình thì sao.
Tại sao cuộc đời mình luôn bị choáng ngợp bởi những thứ tình cảm thái quá từ cả gia đình và người yêu vậy? Tâm lý méo mó nên mình không dám có con, mình sợ nó sẽ giống mình, phải chịu đựng một người mẹ biến thái với tâm lý bảo bọc con quá mức và cho đó là tình thương đúng mực. Đợt lễ rồi mình cãi nhau một trận căng với nhà và phát bệnh cầm đồ tự găm vào bụng. Mình nằm trên một vũng hôi tanh, tiếng mẹ gào khóc kế bên, tiếng ba vỗ vào mặt không cho mình nhắm mắt lại, em gái lên cơn hen ngồi bệt xuống còn em trai run rẩy gọi cấp cứu, mọi âm thanh mọi hình ảnh đều mờ ảo xa xăm như tiếng ai oán mãi không cho mình được rời bỏ thế gian này.
Sau lần đó mọi người cũng nhẹ nhàng với mình hơn, cũng không cấm mình dọn ra riêng nữa, mình không biết tin được mấy phần nhưng trước mắt mình đang tận hưởng sự tự do hiếm hoi trong căn nhà này. Tự hứa với bản thân phải ra riêng, nghèo vật chất cũng được nhưng tinh thần mình không bị xáo trộn nữa. Mình mong chờ đến ngày có thể nói tạm biệt với nỗi sợ không biết khi nào lại bị mắng, tạm biệt với trách nhiệm một người chị cả với gánh vác cho em và trả nợ cho gia đình, mình chấp nhận là một người bất hiếu và chịu trừng phạt cho chuyện tình cảm, chỉ cần tinh thần không bị căng thẳng quá độ nữa. Thần số học bảo mình có số trải nghiệm, nhưng mình mệt rồi, chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi và đi bộ thong dong, không muốn chạy theo kỳ vọng của bất kỳ ai nữa.
Không biết lần tới ngoi lên là khi nào, thôi thì trước khi lặn ghi lại ở đây một tin có vẻ khởi sắc trong cuộc sống ảm đạm là mình đã pass thử việc và lên chính thức rồi.
0 notes
Text

17.02.2024
Đây là VPT, hay gọi là TP - Phần 3 (Hopefully là phần cuối)
Quy tắc của mình là chỉ viết về những mối quan hệ đã kết thúc, như cách mình đóng đinh về một phần ký ức không muốn quên, thỉnh thoảng lôi ra đọc mà ngẩn ngơ tự hỏi xem cuộc sống của họ giờ ra sao.
TP là trường hợp khó. Phải mất đến 3 lần mình mới viết được hoàn chỉnh, bởi cứ hễ vừa gõ những chữ đầu tiên là mình lại nhận được liên lạc từ bạn. Vậy nên sau 2 tháng mất tăm mất dạng, mình đã chắc mẩm tụi mình không còn dính líu gì tới nhau nữa mới đăng bài, vậy mà bạn một lần nữa xuất hiện, như chưa từng có cuộc chia ly.
Mùng 3 Tết, bạn mở đầu bằng câu chúc Tết nên mình cũng lịch sự chúc lại, rồi bạn nói bạn nhớ mình.
Mình thật sự không biết TP đang nghĩ gì cũng không hiểu bạn cần gì ở mình. Tụi mình như nước với lửa vậy, dù có cho cơ hội tìm hiểu nghiêm túc cũng không hợp đi xa cùng nhau. Phần tăm tối trong TP bám lấy mình vì đều có cùng nỗi đau mất người yêu, một bên là vì tai nạn còn một bên là do tự tử. TP từng kể mình nghe với đôi mắt ráo hoảnh, bạn đã dùng tất cả sự dịu dàng của mình để yêu thương bạn ấy, mỗi lần bạn nữ lên cơn là bạn chỉ có thể ôm siết vào lòng mặc cho bị cắn bị đánh đau đớn bội phần. Để rồi sau mỗi lần qua cơn, bạn nữ lại dằn vặt bản thân tại sao TP lại phải chịu khổ vì bạn như thế, dần dần đi đến kết luận bạn phải ra đi để giải thoát cho TP. Bước đi hụt này đã kéo TP xuống cái hố đen mãi không trèo lên được và bạn chọn qua lại gặp gỡ với những đối tượng có mảng tối cùng màu như mình.
"Tôi dễ bị thu hút với người có vấn đề về tâm lý, nặng hay nhẹ, họ vẫn có khao khát được yêu thương, vừa hay tôi đủ cam chịu để thành bao cát cho họ."
"Vậy ai làm bao cát cho bạn?"
"Bạn."
TP rất biết cách khiến mình nghĩ mình đặc biệt. Đã có lúc mình thử ướm vết thương của TP vào lòng, giống như quả bóng bay mong manh mắc phải chậu xương rồng, không cẩn thận là vỡ tan tành.
"Tôi rất muốn gặp bạn, tôi thật sự cần bạn."
Mie nó mình yếu lòng nữa rồi.
Hôm đó mình chưa có hẹn đi chơi nên hỏi bạn hôm nay được không, bạn hỏi mấy giờ và ở đâu, mình cũng nhắn 18h30 ở ABC xong đi chuẩn bị. Tầm 18h bạn nhắn lại bạn bị sốt rồi không đi được,
mình chỉ, cười khẩy, rồi rủ người khác đi chơi, vì mình sẽ không để bạn hủy hoại mình.
Sang hôm sau bạn nhắn lại nay bạn rảnh nè 18h gặp được không, mình lại cười khẩy, đứng dậy sửa soạn đi chơi, và không trả lời lại.
1 note
·
View note
Text

27.01.2024
Đây là VPT, hay gọi là TP - Phần 2
Sau đấy mình rơi vào khủng hoảng vì quá tải cảm xúc từ gia đình và chỗ làm mà không có chỗ xả, phần yếu đuối trong mình tìm đến bạn và nhắn hỏi liệu tụi mình có thể gặp nhau không.
"Tôi đủ healing để yêu đương nghiêm túc rồi, I can't help you with that."
Nhục nhã, ê chề, nhưng mình cảm thấy được giải thoát vì bạn đã tỏ rõ lòng bạn và mình không cần phải bấu víu vào để phục vụ cho những đợt sóng cảm xúc bất ổn này.
1 tháng sau bạn nhắn cho mình bảo muốn gặp, mình chỉ react haha rồi để đó. 2 tuần sau đó nữa bạn hỏi đang ở đâu nhưng nghe gấp rút lắm, mình cũng muốn kết thúc mọi chuyện nên nhắn địa điểm hẹn gặp bạn. Tụi mình gặp nhau ở quán, rất ngượng, không biết nói gì, vẫn là bạn chủ động nắm tay mình.
"Bạn muốn gặp tôi có chuyện gì không?"
"Không gì chỉ là muốn gặp bạn"
"Tôi tưởng bạn đủ healing để yêu đương nghiêm túc rồi, sao lại dính đến tôi nữa?"
"Không biết chỉ là muốn gặp bạn"
"Tôi không cho bạn mối quan hệ bạn cần đâu, bạn có muốn mập mờ với tôi không?"
"Tôi nhớ bạn lắm"
Mình á khẩu, trong lúc còn mải miết tìm từ ngữ để đáp trả thì bạn từ lúc nào đã khẽ nghiêng người đặt nụ hôn lên môi mình. Mọi thứ diễn ra nhanh quá mình chưa kịp phản ứng thì bạn đã gục đầu lên vai mình, tay buông thõng và thều thào bảo để bạn như thế một lát.
Tụi mình cứ đứng yên như vậy khoảng 5 phút, lần đầu mình cảm nhận được áp lực của phái nam khi phải gánh vác mọi thứ nhưng không được bộc lộ sự yếu đuối của bản thân. Mình nghe tiếng bạn hít thở đều, tiếng nhịp tim bạn đập chậm rãi, tiếng xe cộ hối hả dưới tòa chung cư cũ một chiều thứ bảy lẫn vào mùi nước hoa ấy làm mình vương vấn mãi.
Ở khoảnh khắc này mình thương bạn cực kỳ, nhưng mình biết tụi mình không hợp nhau. Vậy nên chuỗi ngày sau đó mình không trả lời bạn nữa, bạn vẫn loanh quanh câu hỏi nhất định không gặp nhau ư, và rằng bạn cần người giải tỏa vì bạn áp lực.
7 giờ sáng của một ngày tháng 12, mình thức dậy với tin nhắn từ bạn gửi lúc 3 giờ, mình sợ bạn làm gì đó không đúng với bản thân vì mình biết bạn có xu hướng tự hủy nên đành phá vỡ quy tắc cuống cuồng gọi điện xem bạn sao rồi. Bạn bắt máy với giọng hờ hững, ờ thì không sao, nhưng tôi không muốn nói, chỉ muốn gặp bạn.
Mình cười và cúp máy, cũng như bạn, không bao giờ nhắn tin lại nữa.
1 note
·
View note
Text

27.01.2024
Đây là VPT, hay gọi là TP - Phần 1
Chung trường cấp 3 nhưng tới lúc đi làm mới gặp trên dating app, khéo ăn nói, lịch thiệp, cực thông minh và nhạy bén như cuốn từ điển sống giải đáp hết mọi thắc mắc của mình theo cách khoa học nhất, bù lại có hội chứng ADHD nặng nên không ngồi yên được.
Gặp TP mình mới hiểu được thế nào là mùi hương gây thương nhớ và tại sao mỗi lần đi hẹn hò nhỏ bạn lại đứng tần ngần trước tủ nước hoa để chọn mùi. Bạn thú nhận bản thân nghiện skinship nên lúc nào ngồi cạnh cũng phải choàng tay qua người mình, không thì cũng cầm tay mân mê từng ngón, chốc chốc lại đưa lên hôn nhẹ và áp lên mặt chẳng vì lý do gì. Mỗi lần như thế mùi nước hoa từ bạn ám hết lên quần áo, đầu tóc, và những phần da thịt bạn chạm vào để rồi sau những cuộc hẹn tối nào mình cũng nằm ngẩn ngơ vì mùi hương quấn quýt vương mãi trên đầu mũi. Có lần đang ở chỗ làm mình đưa tay lên vuốt tóc thì tầng hương trốn sau lớp tóc từ cuộc hẹn tối hôm trước như được giải phóng xộc vào mũi gợi nhớ về khoảnh khắc bạn khẽ vén tóc mình.
Với tất cả sự rung rinh đấy, buồn là, bạn lại tính toán trong việc móc hầu bao. Mình để ý là, hai lần đầu đi ở quán rẻ thì bạn trả tiền, những lần sau đi quán trung bình khá thì mình trả. Đỉnh điểm là hôm sinh nhật mình, kế hoạch là tụi mình gửi xe ở mall rồi đi bộ 20p tới quán tiện ăn xong đi bộ về cho tiêu cơm rồi vào mall chơi linh tinh xong về. Rõ ràng lúc bàn luận bạn bảo theo ý mình hết, nhưng lúc đến nơi thì mặt bạn xị ra vì trời chuyển mưa rồi bạn bảo thời tiết xấu như này thì đi bộ cái gì. Làm sao mình biết trời sẽ mưa chứ nhưng vì là ngày vui của mình nên mình nhịn, chỉ là ghét nên im lặng cả đoạn đường. Sau bạn cũng biết mình giận nên lắc lắc tay mình rồi nói chuyện xà lơ để mình trả lời. Lúc đi ăn thì toàn bấm điện thoại, mình ghét cực kỳ nên nhìn chằm chằm vào điện thoại bạn đến khi bạn ngẩng lên thấy mình nhìn nên chột dạ dẹp vào. Lúc tính tiền thì ngạc nhiên chưa bạn để mình trả tiền luôn. Trộm vía bữa đó có đem nhiều nhiều, chỉ là bạn không hề tỏ ý muốn chia đôi mà toàn im lặng để mình móc ví, thì cũng sốc chứ =)) Rồi chưa đủ tệ hay gì lúc đi bộ ngược về mall thì trời mưa, nhẹ thôi nên mình bảo bạn vào hiên đợi đi tí cũng tạnh. Bạn quả quyết không, rồi nắm tay kéo mình chạy đi trong mưa. Má ai nhìn thấy lãng mạn chứ lúc đó mình mặc đầm body nha, make up nha mà xách đi vậy đó. May bữa đó mang sandal thoải mái chấp mọi địa hình chứ mang guốc chắc chạy xong lên cơ chân luôn =))
Vài lần như thế mình nhận ra tính cách tụi mình không hợp nhau, và cả sau chia tay mình cũng chỉ muốn chơi chơi thôi. Mình đã tỏ rõ ý định từ đầu, bạn ban đầu đồng ý nhưng dần dần cứ thuyết phục mình cho tụi mình cơ hội phát triển lên trong tương lai, tuyệt nhiên mình từ chối. Rồi tụi mình cãi nhau vì bạn cứ vòng vo mãi không quyết định được có muốn mập mờ không, còn bạn bảo mình điên khi cứ thao túng tâm lý của bạn. Và bạn unmatch mình trên Bumble.
3 notes
·
View notes
Text
What's wrong with me?
09.01.2024
Lâu rồi mới lại viết vời gì trên đây, phần vì mình lại yêu, yêu xa nhưng lại là mối quan hệ bình ổn nhất và chín chắn nhất từ trước giờ.
Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Mình lại thèm khát cảm giác được chinh phục và lại có những mối quan hệ ngoài luồng khác. Lần này mọi thứ sục sôi hơn khi mình không còn là kẻ đi săn nữa mà ngồi một chỗ chờ thợ săn đến và cứ thế thả cho nước trôi.
Đợt đi HN mình có đi với Tú và Huy, cả hai đều quen online trên hai app khác nhau nhưng Huy quen biết cũng 6 năm còn Tú chỉ mới gần đây.
Đêm 31 đi với Tú, lúc bạn chở mình về homestay có đề nghị đi bộ một đoạn. Bạn nói nhiều lắm nhưng mình nghe không vào vì mệt nên cứ lững thững mà đi. Rồi bạn xin chụp một tấm chung làm kỷ niệm, mình cũng ừ ừ nhanh cho xong, bạn lại ngập ngừng hỏi ôm một cái được không, mình chỉ im lặng không trả lời. Nói sao nhỉ, mình đã có thể nói không, nhưng tại sao vẫn không nói? Là do mình cả nể bạn đêm hôm lén phụ huynh đưa mình đi chơi, là do mình không quan tâm lắm muốn sao thì làm, hay là do mình thèm khát hơi ấm của những vòng tay? Cách hai lớp áo ấm nhưng mình vẫn ngửi được mùi của Tú, mùi hóc môn đàn ông kích thích mọi nơ ron thần kinh tê dại và làm mình hưng phấn.
Đêm ngày 1 đi với Huy, 2h30 sáng từ đoạn lên Tạ Hiện bạn bảo mình nắm tay đi không là bị mấy anh booking bar club kéo vào đấy. Tất nhiên mình đi đủ nhiều để hiểu làm gì có chuyện đó, nhưng thấy bạn văn vở một thước cũng dễ thương nên giả ngu đưa tay ra luôn. Tạ Hiện chỉ nằm ở 1 đoạn phố ngắn cỡ 1/4 Bùi Viện đi loáng cái là xong nhưng bạn không buông mình cũng không thả hai đứa cứ im lặng đi như thế rồi chui vào quán pub nhỏ để tránh mưa phùn.
4h Huy chở mình về nhà bạn bảo là có sân thượng lên đấy chơi, mình nốc 4 ly buồn ngủ quá rồi cũng ừ luôn. Nhưng chủ nhà khóa sân thượng không lên được nên hai đứa về phòng, vừa cởi được đôi giày là mình chui tọt vào chăn nhắm nghiền mắt đầu vẫn ý thức nhưng mắt díu cả lại nên kệ luôn bị gì thì do mình ngu thôi. mình trở mình thì Huy hỏi bật máy lạnh được không mình bảo đừng lạnh lắm, Huy kêu đây chui vào xong nhấc đầu mình lên đưa một tay choàng qua rồi huých một cái mình nằm gọn lỏm trong vòng tay Huy luôn.
Mẹ nó chứ ấm thật sự, hơi ấm da thịt con người chạm vào qua những chỗ hở quần áo và lớp vải mỏng kích thích thật sự. May, nghĩ lại vẫn thấy may vì mình say díu cả mắt không thì đi xuống địa ngục mất. Không biết Huy ngủ được không vì mình nghe tiếng tim bạn đập liên hồi, nhưng mình ngủ ngon lắm, giấc ngủ ngắn mà sâu nhất mình từng có từ sau khoảng thời gian khủng hoảng sau chia tay.
Sau chuyến đi các bạn về có nhắn tin cho mình nhiều hơn, Tú thì cứ bôi chuyện ra nói để không kết thúc còn Huy chủ động dùng Threads để follow mình rồi cmt linh tinh vào.
Hôm kia mình có đăng hình lên Threads, đơn giản là thấy xinh nên đăng thì có bạn vào cmt khen xinh, mình cũng chẳng nói gì sau đó lẳng lặng xóa post. Sáng hôm sau bạn nhắn ig bắt chuyện mình cũng tỉnh ruồi trả lời như thể đã quen biết từ lâu.
Cả ba trường hợp này mình đều hiểu hết, nhưng tại sao mình không kết thúc nó? Đến bao giờ mình mới chịu dừng lại những hành vi mang đậm tính bản năng như này? Mình mệt mỏi với phần nhân cách này và muốn chối bỏ nó, nhưng nó là mình - mình cũng là nó, bằng cách nào đó nó chứng minh rằng mình tồn tại, mang lại cho mình cảm giác dù chỉ là kích thích thoáng qua.
Karma đã bắt đầu vận hành lên mình bằng sự kiện mình làm mất nhẫn đôi với anh. Mọi thứ đang nhắc nhở mình quay đầu đi đừng để mọi việc tệ hơn, nhưng mình vẫn ích kỷ và muốn tận hưởng cảm giác này.
Tumblr lại quay về thành nơi thú tội và mình phải viết ra hết trước khi mọi cảm xúc dần phai, cả TP, ND, AT, AH đều là 4 mảnh ký ức mà mình trì hoãn ghi chú đê giờ đây mình muốn tri ân họ nhưng không thể nữa.
3 notes
·
View notes
Text
08.07.2023
Vậy là đã tròn một tuần bọn mình chia tay.
Và trước đó là cả một tháng hỗn loạn.
Mình không kiểm soát được cảm xúc, vui buồn thất thường, vừa cười toe toét lắc lư theo điệu nhạc xong đã lấy khăn giấy chậm nước mắt cố gắng cắn môi để không phát ra tiếng trong giờ làm. Đỉnh điểm là buổi sáng hôm chia tay. Vào làm được 30 phút anh Hoàng có quay sang hỏi mình vấn đề gì của bên vẽ, mình lúc đó bỗng dưng muốn khóc đang ngồi đờ người ra, bị gọi bất chợt chưa kịp điều chỉnh tâm trạng, chỉ kịp dạ đáp lại với giọng vỡ ra vì nghẹn ngào. Anh khựng lại, nhìn mình một lúc rồi bảo không có gì.
Và từ giây phút đó, không ai tìm mình nữa, như thể tạo cơ hội cho mình ngồi khóc tức tưởi đến hết giờ làm. Mắt mình sưng lên, nhưng nước mắt không ngừng tuôn đến mức mình không buồn lau nữa, để chúng tự khô thành từng mảnh nhỏ li ti bám vào đuôi mắt. Mình vẫn làm việc, làm xong luôn là đằng khác, nhưng vẫn chốc chốc phải bỏ kính ra để úp khăn giấy lên mặt. Mọi ngày anh Hoàng và anh Cường hay chí chóe lắm, nhưng hôm đấy lại yên lặng đến bất ngờ. Anh Tổ thì, thấy mình khóc từ khi còn ở tầng 3 luôn rồi, chỉ lặng lặng mua một ly nước cam đặt lên bàn mình, rồi canh lúc mình đi vệ sinh thì dọn ụ giấy tè le những nước mắt nước mũi của mình đi.
Chỉ nhớ là mình đã điên cuồng nhắn bạn, gọi bạn, nhắn bạn của bạn, gọi bạn của bạn, nhắn mẹ của bạn. Mình thật sự không còn là mình nữa. Cuối cùng bạn cũng nhắn hẹn 6h VN về sẽ nói chuyện với mình. Hôm đấy mình có hẹn với AT nhưng mình hủy, cũng nghe AT chửi 1 trận, nhưng mình kệ chỉ muốn về gọi bạn. Đồng hồ điểm 6h, rồi 6h30, bạn vẫn không xuất hiện, mãi đến 6h43 bạn mới nhắn là bạn chưa về. Mình thật sự, không biết nói gì nữa. Mình biết bạn ghét chữ hèn, nên mình bảo bạn hèn 2 lần. Và bạn nổi giận, bảo mình phiền, mình quá đáng, và chúng mình chia tay đi. Trước đó mình có soạn sẵn những thứ mình muốn nói với bạn vào docs, nên mình đã copy paste vào tin nhắn cho bạn. Bạn đọc hết, và không trả lời một lần nào nữa.
Đoạn này mình vẫn còn giận vì cảm thấy không được tôn trọng, vì bị bạo lực lạnh đến phát điên, vì bạn là người không dám đối mặt với cảm xúc của bạn, vì đến cuối tụi mình lại rời đi theo cách làm tổn thương nhau nhất. Mình xóa hết tin nhắn cả ig và mess, vì không muốn nhìn thấy dòng chữ đã xem đau lòng kia. Cho đến trưa thứ hai, khi mình đang nghỉ trưa và tiện tay vào xem ig của bạn thì phát hiện mình đã bị remove follower.
Hết thật rồi. Chuyện tụi mình.
Tàn nhẫn thật, cũng dứt khoát thật, rất đúng là bạn. Mình đã sốc đến thất thần cả chiều hôm đó, khỏi phải nói không tự chủ được lại rơi nước mắt. Mình đã tự hỏi rất nhiều lần tại sao chứ, không làm người yêu thì làm bạn, chỉ cần không nhắn tin cho nhau nữa là được. Suốt thời gian quen nhau, bạn chỉ nói hai chữ chia tay đúng 1 lần, rồi bạn bỏ đi thật. Đúng là chỉ có người cứ gào thét đòi chia tay mới là người không muốn chia tay nhất. Đến bây giờ mình vẫn nghĩ bạn làm thế là muốn mình có thể nguôi ngoai nhanh, rằng bạn thà làm người xấu tàn nhẫn với mình còn hơn nhìn mình loay hoay một mình. Nhưng mình biết, sau khi từ Nhật trở về nhà, bạn sẽ dần cảm nhận được nỗi trống trải của mình hiện tại. Và khi quay lại Can học nốt năm cuối, bạn sẽ đau rất nhiều. Mình nghĩ thế. Mình cũng hy vọng thế. Nếu không thì chỉ mỗi mình đau đớn dằn vặt thật đáng thương haha.
Những ngày sau đó mình vẫn bình thường, chỉ có tối về là lại lặng lẽ rơi nước mắt. Rồi cơ chế phản vệ nỗi đau làm mình mau quên. Mình dần không nhớ những sự kiện xảy ra khi còn quen, giọng nói của bạn, và cả khuôn mặt bạn cũng nhòa đi bớt nếu không xem hình. Ngược lại, những điều nhỏ nhỏ bạn làm cho mình thì lại hiện lên rất rõ. Như 3 bộ lego bạn mua cho mình vào sinh nhật, chai sữa chua uống yomost vị cam yêu thích bạn bất ngờ chìa ra khi đón mình tan làm, bức thư tay bạn viết cho mình trước khi bay sang Can học, những buổi sáng bạn dậy sớm gọi mình 15 phút rồi mới đi học, kế hoạch tương lai của bạn có mình trong đó, cả lần bạn nói mình là người quan trọng của bạn và chúng ta sẽ không chia tay đâu. Mình tin rồi, nhưng bạn đâu rồi.
Mình vẫn mặc áo khoác và áo của bạn, vẫn lướt vội qua những bài post về pikachu trên ig, vẫn bất giác nghĩ về bạn vào một khoảnh khắc nào đấy trong ngày. nhưng tim mình đã hết nhói khi nghe những bài hát không thể nghe trọn vẹn dược trong khoảng thời gian một tháng kia. Nếu lúc đó của Tlinh, Watashi janakatta (Không phải em) của Misaki ver acoustic và Xúc cảm bộ máy của Cá hồi hoang. Mặc dù mình vẫn khóc khi viết những dòng này, khóc khi xem reels buồn vào tối muộn, nhưng mình tin đó là giọt nước mắt của ấm ức và tủi thân khi cuối cùng cũng có thể giãi bày tâm tư của mình.
We went days without a meaningful conversation, but I was really happy.
Bọn mình không có điểm chung, gu nhạc, gu phim, sở thích tất tần tật đều không có gì để nói. Bọn mình không biết cách yêu, chỉ là những đứa trẻ ích kỷ muốn chiếm hữu lấy người còn lại. Nhưng mình là người thương nhiều hơn nên mình thiệt thòi. Sớm biết có ngày tổn thương nhau đến mức không thể dõi theo cuộc sống của nhau như hai người lạ từng quen, bọn mình có lẽ đã dừng lại lâu rồi.
Lời cuối mình nói với bạn. rằng em mong người tiếp theo yêu anh sẽ không khổ như em, cũng không sát thương lắm nhỉ, chỉ là đến cuối cùng mình vẫn kh��ng nỡ nói nặng lời.
Tiếc thật đấy, I’ve never loved someone the way I loved you.
4 notes
·
View notes
Photo

30.05.2023
Đây là AT (Phần 3 - cuối)
Và cậu ta rời đi thật.
Sau lần gặp thứ 7 ở chỗ cf muối, và gần nhất là ở NTPMM, AT nói cậu có bạn gái rồi. Cũng không ảnh hưởng đến mình, chỉ là mình tự đặt quy định không nhắn tin với bạn nam nào đã có bạn gái.
Vậy nên mình chủ động bốc hơi khỏi cuộc đời AT.
3 lần hôn nhau, 7 lần cùng nắm tay im lặng đi cạnh nhau, vô số lần bất đồng ý kiến nhưng cũng vô số lần nhường nhịn nhau, xét cho cùng, mình nghĩ đây là một cuộc gặp gỡ có ý nghĩa.
Mình học được cách ích kỷ, trân trọng người chịu ngồi im cạnh mình và hiểu rằng không phải cứ cãi nhau là không hợp nhau.
Mình là một đống đổ nát sau bức tường con ngoan trò giỏi nhân viên chăm chỉ.
Còn AT là một đống đổ nát nhưng không tan nát, là một quả cà chua trước sau trong ngoài đều một màu đỏ, là lối sống vượt khỏi khuôn khổ mà mình khao khát.
Nếu có thể, mình vẫn muốn được làm bạn với AT.
2 notes
·
View notes
Photo

30.05.2023
Đây là AT (Phần 2)
“Cậu còn giận tớ không?”
“Sau khi xóa cậu khỏi cuộc đời tớ cảm thấy chẳng vui vẻ gì cả.”
“Tớ muốn kể cậu nghe về Goethe.”
Đấy sau khi unmatch mình trên Bumble cậu ta không chịu được cảm giác bị bỏ rơi nên nhắn Zalo cho mình.
Mình biết cảm giác này. Là khi mình giận dỗi chờ được dỗ dành nhưng những gì nhận lại là sự thờ ơ. Là khi mình phải tự học cách vỗ về cảm giác thèm khát được yêu thương và tỏ ra hợp tác để duy trì mối quan hệ.
Một cảm giác thật bề trên và hả hê.
Tụi mình gặp nhau lần 5 là khi mình đi khám sức khỏe tổng quát và không đủ tiền đi grab về nên mình đã gọi AT. Bọn mình ra cf Thị, vét sạch túi được 2 ly bạc sỉu, đếm từng tờ tiền lẻ vuốt lại phẳng phiu đưa cho bạn nhân viên mà 2 đứa cùng bật cười.
Lần gặp thứ 6 là khi mình biết tin rớt học bổng. Hôm đó là chiều thứ 7, sau khi ngồi khóc một trận ở công ty mình đã nhắn AT bảo muốn gặp cậu.
AT dắt mình đi ăn bún bò 35k, đi nhà sách fahasa cạnh bên mua 2 cuốn JJK mới nhất, đi mua thuốc ở tiệm bán thuốc quốc dân dân chơi là phải biết, rồi đi ăn hậu sinh nhật Cổ động ở quán craft beer gần đấy. AT không hỏi lý do, trừ lúc mình giỡn là mới khóc sau khi hay tin rớt học bổng thì AT nhìn mình lo lắng và hỏi “Cậu khóc à?” Thề luôn lúc đó mình quên hết mọi lý do mình ghét AT như thế nào và thấy cậu ta cũng có mặt dễ thương haha.
Mình không ưa AT, nhưng mình thích cảm giác ở cạnh AT. AT tổ sức sự kiện nên phải check điện thoại liên tục, lâu lâu nói bâng quơ vài chuyện rồi lại cắm mặt vào điện thoại. Mình chỉ việc ngồi cạnh và hít thở thôi, hầu như không nói gì.
AT cũng bảo là mình chán lắm, nhạt nhẽo lại còn khó tính.
“Nhưng điều đó làm tớ bị thu hút bởi cậu.”
“Nên cậu hãy cứ là cậu. Đến khi tớ không chịu được sự tĩnh lặng này nữa, tớ sẽ rời đi.
1 note
·
View note
Photo

30.05.2023
Đây là AT (Phần 1)
AT thích jazz, dân làm sự kiện, va chạm, bù khú, bất quy tắc và cực kỳ ngẫu hứng - nói chung là hoàn toàn trái ngược với mình. Và trời phú cho AT một cái mỏ rất dẻo, đến mức nhiều lúc mình cũng rung rinh theo.
Lần đầu gặp nhau là ở lễ tốt nghiệp của mình.
Lần 2 là ở sở thú, cf Hoàng Thị , chỗ bán nón và triển lãm tranh về Sen.
Lần 3 là cf chiều ở Darkroom.
Lần 4 là ăn trưa ở Family Mart cạnh công ty.
Ở cạnh AT, mình không phải mang mặt nạ. Mình không cần phải làm người hoạt bát tấu hề như mọi người vẫn thấy. Cứ gặp AT là mình lại biến thành một đứa chua ngoa gay gắt bảo vệ ý kiến của mình đến cùng bất cần đến việc mối quan hệ này có rạn nứt hay không. Tất nhiên là AT cũng đớp chát lại không thua mình câu nào và những trận cãi vã của tụi mình thường kết thúc bằng sự im lặng cho đến khi AT lên tiếng đổi chủ đề.
AT chỉ nghĩ cho AT, ép mọi người vào thế giới quan của cậu ấy. Mình đã rất phẫn nộ khi AT bảo không thể hiểu được tại sao mình có thể bỏ bữa chiều nhưng lại chăm chỉ dùng kem chống nắng và thuốc nhỏ mắt, rằng bữa ăn là quan trọng hơn tất thảy và cậu ta không thể sống nếu không ăn. Nhưng mình ăn vào có cảm thấy được sống mấy đâu.
Những trận cãi vã liên tục rốt cục cũng đến giới hạn khi AT đề nghị mình làm cuddle partner và mình từ chối.
Rồi tụi mình ném vào nhau những lời căm ghét đối phương đến từ tận đáy lòng.
1 note
·
View note
Link
09.04.2023
ĐỪNG YÊU NGƯỜI GIỎI QUÁ
Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc bạn báo tin đậu học bổng trao đổi.
Kể sơ về bạn mình thì: chuyên Anh LQĐ, du học Mỹ từ năm lớp 11, tự thi vào ĐH Victoria, Vancouver vì muốn đổi môi trường học và được học bổng toàn phần, vài giải nhỏ nhỏ từ các cuộc thi về toán và máy tính phân hiệu ĐH, giờ thì có thêm học bổng trao đổi 2 tháng ở Nhật. Không những bạn giỏi, mà cả gia đình bạn đều giỏi. Ba mẹ đều tốt nghiệp Thạc sĩ Bách Khoa, em gái cũng là cựu học sinh chuyên Anh LQĐ và hiện đang du học bên Can giống bạn.
Rõ ràng gu của mình là những bạn tài giỏi khiến mình ngưỡng mộ, nhưng mình áp lực quá. Mọi người hay bảo biểu hiện của việc thích ai đó thật lòng chính là cảm giác tự ti. Vậy nên mình nghĩ việc mình muốn học Thạc sĩ bên Nhật một phần cũng là để không thua kém người mình thích, để cảm thấy mình xứng đáng.
Mình ghen tỵ quá.
Con đường này vất vả quá.
Mình quyết định quay lại rồi, không biết có thể làm được không nữa.
Thật muốn dựa vào bạn òa khóc hết mọi ấm ức trong lòng, nhưng sắp tới sẽ mất 2/3 tháng hè để bạn đi trao đổi, mình có thể bảo bạn đừng đi được không? Mình đã cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình vì mong mỏi 3 tháng hè này sẽ có bạn ở bên, không cần tỏ ra gai góc và được vỗ về trong vòng tay bạn. Nhưng giờ mọi thứ rút lại chỉ còn 1 tháng, mình thất vọng lắm.
Mình chưa bao giờ là ưu tiên của bạn,
Mình muốn được nhận quà, ngày kỷ niệm cũng được, vô tình nhìn thấy rồi nhớ đến mình nên mua tặng cũng được, thậm chí đi đường thấy gì hay ho chụp gửi mình cũng được.
Nhưng bạn bảo bạn không có thói đòi quà nên mình mua tặng thì bạn cảm ơn, nhưng mình đòi quà thì bạn thấy kỳ lắm.
Ngày kỷ niệm lớn của hai đứa bạn bảo bạn không ở gần để làm mấy cái lãng mạn cho mình được, nhưng thiếu gì shop online đâu.
Những lần hành dâu mình thèm đồ ngọt kinh khủng bèn nhắn bạn mua bánh cho mình đi thì bạn ậm ừ cho qua, trong khi em gái bạn đi concert thì bạn mua vé đi cùng vì lo cho an toàn của em.
Kể cả khi chiếc khăn mặt đã ngoằn nghèo những vệt nước mắt nước mũi của mình, bạn vẫn đang say giấc nồng. Còn không bằng giấc ngủ của bạn.
Định than thở chút thôi rồi viết về bộ phim mình vừa xem, nhưng cứ viết và khóc như này làm mình tủi thân và càng viết hăng hơn.
Nhưng mình hèn lắm, chỉ dám viết và khóc thôi.
1 note
·
View note
Link
25.03.2023
Trải lòng chuyện học hành
1) Chuyện học bổng lần 1 Một người bạn làm ở văn phòng khoa trong trường gửi cho mình thông tin về học bổng thạc sĩ toàn phần, nếu đậu thì sẽ được đài thọ đi học 3 năm mà không phải lo lắng về tiền bạc. Tất nhiên là toàn quốc chỉ lấy một người, giới hạn đến dưới 24 tuổi nên đây có thể xem là cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
Vậy nên mình khi đó đã dốc hết sức làm hồ sơ, với hy vọng rằng ước mơ của mình sẽ được viết tiếp, sẽ không phải dở dang vì trách nhiệm gia đình nặng nề, không phải hi sinh vì tương lai của em mình nữa.
Ngày nộp hồ sơ, mình mail xác nhận với bạn lần cuối về những hồ sơ cần thiết, bạn mới bảo là bạn gửi nhầm hạn nộp hồ sơ rồi, rằng mình trễ hạn hồ sơ 2 tuần rồi. Mình lúc đó, khóc cũng không, nổi giận cũng không, cảm xúc tê liệt đến mức mình chỉ biết nằm lăn ra và.....thở.
Niềm hy vọng của mình bị bóp nghẹt chỉ bằng một câu nói.
Mình không còn cảm nhận được gì nữa.
Tai ù đi. Mũi nghẹt lại. Mình không thấy đau nữa.
Rồi mình lê lết cho qua ngày như một cái xác biết đi.
2) Chuyện học bổng lần 2
Đến đầu tháng này, người bạn đó bỗng nhắn báo rằng phía học bổng nhận hồ sơ bổ sung mình nộp gấp đi. Mình lúc đó vừa mệt vì việc trên công ty dồn ứ vừa tức vì mình không thể cứ nghe bạn đó bảo gì mà làm liền được. Thế là mình từ chối với một thái độ lạnh nhạt.
Nhưng cái học bổng đó muốn trêu mình.
Sang hôm sau, cô chủ nhiệm lớp đại học nhắn mình về học bổng đó và khuyến khích mình tham gia. Mình không tiện từ chối, cũng nghĩ nó đã quay lại tới lần thứ 3 rồi thôi thì thử xem sao.
Sau khi liên hệ với người đại diện văn phòng nhận hồ sơ, mình có 1 tuần để chuẩn bị hồ sơ và 1 tuần để ôn thi. Mình phải ôm đồm quá nhiều trong sự gấp rút về cả tinh thần và thời gian làm tinh thần mình kiệt quê và khủng hoảng cực độ.
Giáo viên hướng dẫn luận văn không hỗ trợ viết thư tiến cử dù mình đã mail và nhắn tin nhắn rất nhiều nhưng giáo viên vẫn đợi sát ngày mới trả lời rồi bảo là viết không kịp và lấy một bức thư tiến cử bằng tiếng Anh chấp vá gửi cho mình.
Người ủy quyền thì cứ tối khuya lại nhắn bảo mình sửa hồ sơ dù mình đã nộp từ lúc sáng sớm.
Khám sức khỏe tổng quát phát hiện mình bị giảm thính lực cấp độ 1 ở cả hai bên. Mình đã từng rất hoang mang khi bước ra khỏi phòng thi N1 mọi người đều bảo đề năm nay dễ nghe quá, mình đã dằn vặt bản thân vì học ngu, giờ mới biết là do mình bị tật, không biết nên cười hay khóc luôn :))
Tuần ôn thi lại trùng tuần công ty mình đổi cơ cấu nhân sự và cách làm việc. Mỗi ngày đền công ty để nhận lấy sự bất công và tiếng cãi vã, tối về lại học đến 2:00am, 5:30am đã bò dậy để chở nhỏ em đi học. Có một lần duy nhất mình ngủ quên đến 6:00am không kịp chở con bé đi và bị mắng là không có trách nhiệm.
Không ngày nào đặt lưng xuống giường mà mình không khóc cả.
Mình ghen tỵ với những người nhà có điều kiện học thẳng lên mà không phải trầy trật đi làm kiếm tiền để nuôi ước mơ.
Mình thèm khát sự ủng hộ từ gia đình chứ không phải ép mình đi làm để nuôi em và trả nợ.
Mình cảm thán bản thân tại sao lại khổ sở như vậy luôn phải gồng gánh mọi thứ một mình chỉ vì sinh ra là con cả.
Mình không sợ thi rớt, mình khóc vì dù biết trước kết quả là sẽ rớt, nhưng tại sao mình lại cố gắng tại sao lại cho bản thân hy vọng?
Cứ thế mình khóc đến lúc lịm đi và thức dậy khi vết nước mắt trên gối vẫn chưa kịp khô.
3) Chuyện đi thi
Thi viết về vấn đề xoay quanh người lao động trong công nghiệp sản xuất tại Nhật và tương lai Nhật Bản mà mình có thể nghĩ tới. Không biết là do ngu hay thẳng tính mà mình đã thẳng thừng ghi vào bài là Nhật Bản đến chơi thì được nhưng ở lại làm việc thì không. Giám khảo người Nhật đọc chắc cũng mất cảm tình.
Thi toán chủ yếu là tìm x nhiều nghiệm nhiều ẩn số. Mình chày cối vẫn làm được 4/6 câu haha.
Điều mình tiếc nhất chắc là phần thi phỏng vấn. Có rất nhiều điều đến giờ ngẫm lại nếu nói khác đi có khi mình đã ghi điểm trong mắt giám khảo hơn rồi.
Ví như mình bình tĩnh hơn để giới thiệu bản thân thật hoàn hảo hơn là cắt ngang vì run quá không tập trung nhớ bài được.
Ví như khi được hỏi tại sao không thi N1, mình có thể thể hiện quyết tâm về việc thi lại của mình trong tháng 7 tới (dù thực tế mình không thi) thì có lẽ sẽ ăn điểm chăm chỉ và cải thiện bản thân hơn chăng.
Ví như khi đươc hỏi kỷ niệm nhớ nhất của mình đợt đi trao đổi, mình đã kể về việc được các bạn người Trung dạy tiếng Trung cho. Nếu lúc đó mình can đảm giới thiệu bản thân bằng tiếng Trung thì biết đâu ăn điểm cố gắng nhỉ. Hoặc nếu lúc đó có thể kể thêm về việc người Việt và Trung đón Tết Ta nên tụi mình đã làm sủi cảo chiên và sủi cảo nước để mừng năm mới cùng nhau bên Nhật thì sẽ ăn điểm phần kết nối văn hóa rất nhiều. Hoặc không kể về lần đi vé tàu giá rẻ đổi tàu 7 lần ngồi hết 13 tiếng đi từ Kobe lên Tokyo của mình chắc sẽ ly kỳ và cuốn hút hơn haha.
Có một bác nói giọng trầm đục quá mình nghe không được nên bác hỏi 2 câu mà mình toàn đoán rồi trả lời đại thôi. Có một cô giám khảo người Trung hỏi mình biết cả Anh, Nhật, Trung thì thích ngôn ngữ nào, mình mới hề kêu em thích tiếng mẹ đẻ hơn thì cả phòng im phắc =)) Cho chừa nha mậy mất điểm rồi =))
4) Chuyện chờ kết quả
Trong vòng một tuần sau khi thi họ sẽ gửi kết quả cho người đậu. Hôm nay là thứ Bảy, đã sáu ngày sau khi thi rồi, chắc mình cũng nên tự hiểu ha xD
Có điều nhìn bộ dạng mình ngóng chờ mail kết quả mà buồn cười.
Biết trước là rớt nhưng vẫn cố học.
Biết trước là rớt nhưng vẫn mong chờ kết quả.
Đúng là tuổi trẻ nhiều mơ mộng và giàu niềm tin!
Cảm ơn mọi người đã luôn đánh giá cao mình dù mình chẳng là gì cả.
Mình cũng đã học được bài học biết từ bỏ rồi. Mình không nghĩ là mình chưa đủ cố gắng hay buông bỏ quá sớm, chỉ là từ giờ mình sẽ đi một con đường vòng, rất xa, rất gian nan.
Hẹn gặp lại giấc mộng thạc sĩ ngành ngôn ngữ Nhật.
Mình cần phải nuôi sống mình trước đã. P/S: trên là một bài mình rất thích của Cá hồi hoang, đã cứu mình qua khoảng thời gian chờ đợi địa ngục này.
1 note
·
View note