#liên lạc
Explore tagged Tumblr posts
luutuanvu · 16 days ago
Text
"Cầu nối" vững chắc giữa gia đình và nhà trường! TeachForward chia sẻ 4 bí quyết phối hợp hiệu quả với phụ huynh trong dạy tiếng Anh, tạo sự thống nhất, nâng cao hiệu quả học tập và giải quyết các tình huống khó khăn.
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
khamphanongnghiep247 · 1 year ago
Text
Cách tra cứu điểm Vnedu
Vnedu là phần mềm hỗ trợ giáo dục, với cách hoạt động là một sổ liên lạc điện tử. Với Vnedu, giáo viên sử dụng để quản lý các học sinh của mình. Và phụ huynh và học sinh sử dụng vnedu để xem điểm thi, xem thời khóa biểu, xem kết quả học tập và xem các thông báo từ nhà trường. Để sử dụng vnedu tra cứu điểm, đầu tiên người dùng cần truy cập website tracuudiemvnedu com và sau đó nhập thông tin để xem điểm thi chi tiết và học lực của học sinh.
Xem chi tiết:
#vnedu #vnedutracuudiem #tracuudiemvnedu #vnedutradiem #tradiemvnedu #fougajet
1 note · View note
y-e-n-n-h-i-e-n · 3 months ago
Text
Không biết việc cắt đứt liên lạc sau 1 mối quan hệ, từ đó biết rằng sẽ mãi mãi rời khỏi đời nhau thì đau đớn hơn, hay việc biết tình cảm đã chẳng còn như ban đầu, dù giữ liên lạc nhưng nghĩ lại mối quan hệ giờ trở nên xa cách lạc lõng thì buồn nhiều hơn.
Với mình, lần đau nào cũng như lần đầu, cũng dốc hết ruột gan rồi đứt đoạn đau đớn.
Cuộc đời buồn bã quá. Tâm hồn héo mòn dần dần, làm mình cảm giác không còn gì khiến mình vui được nữa. Thỉnh thoảng chút niềm vui vụn vặt đến rồi qua mau đến mức cứ ngỡ như chưa hề thấy vui bao giờ.
Tumblr media
“Ước được hoá thành dòng sông, chảy quanh rừng núi mà không nghĩ gì”
232 notes · View notes
namthangcu · 8 months ago
Text
Tumblr media
每个人都有一个故事 叫很久以前
你信不信,一个人可以凭着回忆爱着一个不联系的人,一年又一年……
Mỗi người đều có một câu chuyện gọi là “đã từ rất lâu”…
Cậu có tin rằng người ta có thể dựa vào chút kí ức mà yêu một người đã không còn không liên lạc, năm này qua năm khác…?
Xiaohongshu/Kim dịch
233 notes · View notes
vungoclam · 5 months ago
Text
"Bây giờ tôi đã hiều tại sao một số người lại chọn biến mất, cắt đứt liên lạc và từ bỏ tất cả các mối quan hệ cũ để đi đến một nơi không ai biết mình là ai, sống một cuộc đời kín đáo."
-ST-
83 notes · View notes
baosam1399 · 8 months ago
Text
〔Bài dịch số 1188〕 ngày 31.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
📽 Phim : Yêu Không Kiểm Soát | BGM : 红色高跟鞋
《情绪冷漠症》 : 说话很温柔 表面上看着乐观爱笑,骨子里却冷漠悲观,所以思考大多问题 会想得比较通透 任何事情都会往坏的方面想,没有很喜欢的东西也没有很想得到的人。不喜欢热闹的场合但也不喜欢孤独,但又享受一个人待着。虽然能第一时间安慰别人 但其实根本共青不了他们的感受 也不会经常和家人交流就算是玩的很好的朋友 一旦生活没有了交情就不会在主动联系了因为ta明白 生命中得大多数人都是过客,身边人都说是性格好 但只有自己知道骨子里是多么冷漠悲观的人
《Chứng bệnh tâm lý thờ ơ》 : Luôn nói chuyện nhẹ nhàng, bề ngoài trông như lạc quan vui vẻ nhưng bên trong lại rất lạnh lùng bi quan. Suy nghĩ mọi vấn đề đều kĩ càng thấu triệt, khi mọi vấn đề xảy đến chuyện đầu tiên đều sẽ suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.
Không thích thứ gì nhất cũng không có người nào khiến mình muốn có được nhất; không thích những nơi quá ồn ào náo nhiệt nhưng cũng không thích sự cô đơn, có điều luôn hưởng thụ cảm giác 1 mình. Tuy rằng có thể ngay lập tức an ủi bạn bè khi họ gặp chuyện nhưng trên thực tế lại rất khó đồng cảm được với cảm xúc của họ, cũng không hay tâm sự với người nhà.
Cho dù là bạn rất thân nhưng một khi trong cuộc sống đã hết giao tình cũng sẽ không còn chủ động liên hệ, bởi vì họ hiểu rằng những người đã từng xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta phần nhiều đều chỉ là người qua đường. Người bên cạnh đều nói tính cách họ tốt nhưng chỉ có họ mới hiểu sâu trong thâm tâm mình lạnh lùng bi quan tới nhường nào.
103 notes · View notes
windaroma · 1 year ago
Text
"Sẽ không có ai biến mất khỏi cuộc đời của bạn cả, thật ra mọi người chỉ là đang liên lạc với những người họ thích thôi."
(Dịch: Trạm cuối 0903)
280 notes · View notes
gixxnn · 2 months ago
Text
Có thể những người không liên lạc với bạn lại là những người để ý đến bạn hơn bất cứ ai.
Tumblr media
38 notes · View notes
honhatduy · 3 months ago
Text
Kết nối ảo
Tumblr media
Mình vẫn giữ liên lạc với những người bạn cũ qua Facebook, theo dõi cuộc sống của họ qua các bài đăng và story. Cảm giác như chưa bao giờ mất liên lạc, như thể mình vẫn là một phần trong hành trình của họ. Nhưng gần đây, có một chuyện đã xảy ra:
Mình gặp lại một người bạn ngoài đời sau nhiều năm chỉ tương tác qua mạng. Khoảnh khắc đó thật… ngượng ngịu. Mình nhận ra mình biết mọi thứ về cuộc sống của bạn ấy: công việc gần đây, chuyến đi chơi gia đình, thậm chí cả bữa ăn sáng hôm qua - tất cả đều thông qua những gì bạn ấy đăng trên mạng. Trong khi đó, bạn ấy hầu như không biết gì về mình vì hiếm khi mình đăng gì đó trên Facebook.
Cuộc trò chuyện bỗng trở thành một-chiều. Mình cảm thấy mình như một người theo dõi thầm lặng bước ra khỏi bóng tối. Vào lúc đó, mình nhận ra rằng: trong khi tụi mình lo theo dõi nhau trên mạng xã hội, thì tình bạn ở ngoài đời thật đã bị phai nhạt.
Suốt nhiều năm qua, tương tác xã hội của tụi mình đã giảm xuống chỉ còn là những lần thả biểu tượng cảm xúc và thỉnh thoảng bình luận "Giỏi quá!", "Cảnh đẹp quá!", "Chúc mừng!"… Những thao tác hời hợt này đã thay thế những cuộc trò chuyện ý nghĩa trước đây của tụi mình. Những gì tụi mình có bây giờ không phải tình bạn—mà chỉ là kết nối kỹ thuật số. Mối quan hệ của tụi mình bị khóa lại trong một cái app lưu được tới 5,000 bạn bè, nhưng không mấy quan tâm nhau.
Mạng xã hội có thể khiến con người cảm thấy được kết nối, trong khi thực tế lại khiến họ ngày càng xa cách. Buồn nhỉ?!
45 notes · View notes
tahoa · 9 months ago
Text
bận đến nỗi không có cả thời gian để nhìn ngắm mình.
bạn mình rời bỏ mình, chưa kịp nói câu chào, cũng không biết cách nào để liên lạc.
mình sử dụng gần như toàn bộ thời gian rảnh của mình để ngủ.
mình không đủ sức cũng như khả năng để nhìn nhận lại bản thân và con đường mình đang đi.
mình thả mình trôi sông, dạt đến đâu thì dạt. không mục đích, không kế hoạch.
mỗi sáng đi làm trong lo âu, và mỗi tối tan làm trong tuyệt vọng.
84 notes · View notes
cucmokhaai · 2 years ago
Text
Bầu trời hôm nay thật đẹp, bỗng muốn chụp một tấm ảnh để gửi cho cậu xem.
Nhưng lại nghĩ lâu rồi chúng ta đã không còn liên lạc nữa, chợt cảm thấy mây trời chẳng còn đẹp đến vậy.
今天的云很好看,我想拍给你看,却想到我们很久不联系了,突然觉得其实云没那么好看了。
(Hạ Họa Xuân dịch)  
Tumblr media
213 notes · View notes
lacyen · 1 year ago
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 4)
刚才买水果,问老板:“这水果甜不甜?”
老板教育了我一番: "“这问题就跟问男朋友你爱不爱我一样,一点意义都没有. 你见过哪个老板说不甜?哪个男朋友说不爱的?你拿个柠檬我也会跟你说甜你信不信?
《爱》
Vừa lúc mua hoa quả, tình cờ hỏi ông chủ: "Quả này có ngọt hay không?"
Ông chủ liền dạy tôi: "Câu hỏi này cũng giống như việc hỏi bạn trai có yêu bạn hay không, một chút ý nghĩa cũng không có. Bạn gặp qua ông chủ nào nói quả này không ngọt bao giờ chưa? Có người bạn trai nào lại nói không yêu à? Bạn đem quả chanh đến hỏi tôi cũng sẽ đáp ngọt bạn có tin hay không?
Bài hát "Yêu"
2. 当一个女生错过最想嫁的人,她会变得越来越挑剔
当一个男生错过最想娶的人,他会变的越来越随意。
挑剔的是因为都不如你,随意是因为反正不是你
《不待》
Khi một cô gái bỏ lỡ một người mình muốn gả, cô ấy sẽ trở nên ngày càng kén chọn
Khi một chàng trai bỏ lỡ người mình muốn cưới, anh ấy sẽ trở nên ngày càng tùy ý.
Kén chọn bởi vì đều không thể như người đó, tùy ý bởi vì dù sao cũng chẳng phải người đó.
Bài hát "Không đợi"
3. 家人围着6岁的儿子问他的理想,儿子说他想当医生。
外婆说医生好,社会地位高
奶奶说待遇也不错
外公说更重要的是以后找对象方便。
爸爸听后满意地问儿子为什么想当医生
他说:“不是说医生可以治病救人吗?”
《理想》
Mọi người trong gia đình vây quanh bé trai 6 tuổi hỏi về ước mơ, thằng bé đáp muốn trở thành bác sĩ.
Bà ngoại nói bác sĩ tốt, địa vị xã hội cao
Bà nội nói đãi ngộ không tồi
Ông ngoại nói quan trọng là sau này dễ tìm bạn gái.
Bố đứa trẻ nghe xong hài lòng liền hỏi vì sao bé muốn trở thành bác sĩ:
Đứa nhỏ đáp: "Không phải nói bác sĩ có thể chữa bệnh cứu người sao ạ?
Bài hát "Lý tưởng"
4. 人生可能要遇见四个人
第一个是你爱,但不爱你的人
第二个是爱你,但你不爱的人
第三个是你爱又爱你,但最后不能在一起的人
第四个是你未必爱,但最后在一起的人
《你,好不好?》
Đời người có lẽ nên gặp bốn kiểu người
Đầu tiên là người bạn yêu, nhưng không yêu bạn
Thứ hai là người yêu bạn, nhưng bạn không yêu
Thứ ba là người bạn yêu cũng yêu bạn, nhưng sau cùng lại chẳng thể ở bên nhau
Thứ tư là người bạn không chắc đã yêu, nhưng lại ở bên bạn đến cuối cùng.
Bài hát "Bạn, có khoẻ không?""
5. 希望他最后娶一个像我一样的女孩,这样他就能一直记住我。又害怕他最后会娶一个像我一样的女孩,如果像我,为什么不是我?
《全世界谁倾听你》
Hi vọng anh ấy sẽ cưới một cô gái giống như tôi, vậy thì anh ấy sẽ nhỡ rõ về tôi. Nhưng tôi cũng sợ sau này anh ấy sẽ lấy một cô gái như tôi, bởi vì giống tôi, tại sao lại không thể là tôi?
Bài hát "Cả thế giới lắng nghe em"
6. 这世上最憋屈的,是越爱越远的人,和越等越大的雨
《雨一直下》
Giày vò lớn nhất thế giới này, có lẽ là người càng yêu lại càng xa, cũng như càng đợi mưa lại càng lớn.
Bài hát ""Mưa cứ mãi rơi""
7. 除了电影里,没人会等你四五年,说白了感情就是不联系就没有的东西,空空如也,走马观花,贪得无厌
《走马》
Ngoại trừ phim ảnh, sẽ không có ai đợi bạn bốn năm năm đâu, nói thẳng ra là tình cảm nếu như không liên lạc thì chẳng còn gì nữa, trống rỗng, cưỡi ngựa xem hoa, lòng tham không đáy.
Bài hát "Cưỡi ngựa"
8. 世界上最厉害的人,是说起床就起床,说睡觉就睡觉,说做事就做事,说玩就玩,说收心就收心.
《过得好吗》
Người lợi hại nhất thế giới chính là người nói dậy liền dậy, nói ngủ liền ngủ, nói làm việc liền làm việc, nói chơi liền chơi, nói kiềm chế liền kiềm chế được.
Bài hát "Trải qua có tốt không"
9. 合适的人不一定要情商多高,但一定要懂你的点,知道怎么能让你开心. 这样漫长的一生共度起来��不会太费劲,他不会在你感性的时候讲道理, 不会在你气得头冒烟的时候跟你硬碰硬.
《You don't know me》
Một người phù hợp không nhất thiết phải có EQ quá cao, nhưng nhất định phải hiểu bạn, biết làm thế nào khiến bạn vui vẻ. Vậy thì một đời trải qua cùng nhau mới không vất vả, anh ấy sẽ không giảng đạo lý khi bạn xúc động, sẽ không cứng rắn đối chọi khi đầu bạn phát hoả.
Bài hát "You don't know me"
10. 愿你不管被这个世界伤害了多少回,第二天早上太阳升起来的时候, 你依旧愿意去好奇、去拥抱、去相信、去发现、去等待.
《脆弱一分钟》
Mong bạn dù có thế giới này làm tổn thương bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì ngày thứ hai khi mặt trời ló rạng, bạn vẫn nguyện ý hiếu kì, ôm ấp, tin tưởng, khám phá, và chờ đợi.
Bài hát "Một phút yếu lòng"
Zhihu | Lạc Yến dịch
214 notes · View notes
zorodn · 1 year ago
Text
|Dù không còn liên lạc với nhau nữa,
nhưng thi thoảng đang loay hoay làm gì đó lại chợt bất giác nhớ đến họ ... khẽ cười rồi thở dài.
Tumblr media
146 notes · View notes
cayeutinh · 2 years ago
Text
Một người trước khi tự sát, họ sẽ cho chúng ta rất nhiều gợi ý, lời nói của họ đem theo sự cầu cứu mỏng manh , hành động của họ trở nên kì lạ bất thường, mọi thứ họ làm giống như một loại nỗ lực, một tín hiệu, một lời nài nỉ trong âm thầm, rằng ai đó hãy tới cứu lấy họ.
1. Nói về việc tự sát, hỏi người khác về ý nghĩa cuộc sống, về việc sau khi họ chết thì những người xung quanh họ sẽ phản ứng ra sao.
2. Tâm trạng đột ngột tốt lên sau một thời gian dài ảm đạm, trở nên vui vẻ và nói nhiều hơn.
3. Tặng vật giá trị cao cho người khác.
4. Mất ngủ, ngủ không ngon, trong tình trạng mơ màng, thiếu tỉnh táo.
5. Cảm xúc không ổn định, không kiểm soát được bản thân, đôi khi trở nên cuồng loạn.
6. Tự làm hại bản thân.
7. Dễ dàng bị lạc trong suy nghĩ riêng.
8. Đờ đẫn, phản ứng chậm, thậm chí là phản ứng chậm với những cơn đau.
Bạn tôi kể một câu chuyện, cô ấy bảo đồng nghiệp cô ấy mất cách đây vài tháng, là tự sát. Anh ấy là người ít nói hướng nội, trong công ty không quá thân thiết với ai, một ngày nọ anh ta đột nhiên trở nên kì lạ, anh ấy rủ đồng nghiệp xung quanh đi ăn, vài ba ngày liền như vậy. Mọi người trong công ty rất thân thiện, không hề bài xích anh, họ vẫn vui vẻ đi cùng khi anh rủ. Nhưng một tuần sau sự thay đổi kì lạ đó, anh ấy đã xin nghỉ việc. Rồi một hôm, đồng nghiệp cô ấy chia sẽ vào nhóm chat của công ty bài viết của anh ấy. Anh ấy chia sẽ vị trí của anh ấy lên mạng, đầu tiên là ở nhà anh ấy, 2 tiếng sau là ở một bến xe, 4 tiếng sau đó là ở một tỉnh thành phía nam, 2 tiếng kế tiếp là ở một bìa rừng, vị trí cuối cùng anh ấy chia sẽ là ở một cái hồ. Vài ngày sau đó, ai đó thấy bất thường và đã cố liên lạc với anh ấy nhưng không được, cuối cùng họ đã báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm được vật dụng cá nhân của anh ấy bên cạnh hồ và xác của anh ấy nằm lẳng lặng dưới đáy hồ.
Con người là sinh vật được sinh ra với hy vọng sống, được nuôi dạy là phải nỗ lực sống, cho nên rất khó để họ hoàn toàn đánh mất bản năng sống. Cho nên trước khi kết thúc cuộc đời, họ đã dành toàn bộ sức lực của mình để cầu cứu. Lời cầu cứu trong im lặng và tuyệt vọng đến mức nao lòng.
294 notes · View notes
i-ephong · 2 years ago
Text
Tumblr media
Trong những ngày tháng khó khăn đã qua, tôi đã từng tự hỏi, tuổi trẻ mình đã đi qua như thế nào, tại sao tôi còn sống và có thể đi qua một cách dễ dàng như vậy. Có phải khi đó tôi cũng đã như lúc này, nhưng vì đã đi qua nên mới nghĩ nó giản đơn như vậy.
Năm 18 tuổi, tôi nhớ mình đã chọn cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè, bắt đầu những chuỗi ngày làm bạn với sách, quyển sách đầu tiên tôi đọc là Chicken Soup for the Soul, ở nơi đó chứa đựng những câu chuyện chữa lành tâm hồn thật sự, tôi đến nhà sách mỗi ngày và ngồi ì trong đó. Rồi lại trở về tìm nghe nhạc, tìm kiếm những con đường đầy lá phong đỏ, những con đường vắng có cây rợp bóng hai bên và những bông hoa tuyết lạnh lẽo như thế giới trong mắt mình vậy.
Tôi cứ như vậy mà đi qua tháng ngày nhạt nhẽo, vô tâm bỏ lại hình ảnh một vài người đã đi ngang đời mình ở phía sau. Tôi đã tập quen với những tủi hờn, cô đơn, vết thương, và nuôi nấng trái tim mình lớn lên như vậy.
Đến khi bước vào cột mốc chông chênh nhất của tuổi trẻ, tôi bắt đầu chữa lành cho chính mình bằng những hình xăm, điều mà đối với mọi người khi đó là “xấu xa”. Tôi đã xăm một vài hình trên cơ thể mình, mỗi hình xăm đều có câu chuyện của riêng nó.
Những tiếng thở dài đã nhẹ bẫng đi sau khi tiếng kim kết thúc, có lẽ tôi đã chọn cơn đau này để quên đi nỗi đau tâm hồn. Tuy nhiên, tôi không ủng hộ người khác chọn cách này, vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của họ. Còn tương lai của mình, tôi không rõ tại sao lại xem nhẹ nó như vậy, có lẽ vì đối với tôi, tất cả là vô thường.
Đến bảy năm sau, dường như quá khứ đã lặp lại, tôi lại phải bước qua một bước ngoặc đáng sợ hơn, có cả nước mắt chứ không chỉ những tiếng thở dài. Sách có lẽ quá mòng manh, nên đã không thể che chở cho một tâm hồn đầy những mảnh vỡ đang va đập, tôi cũng đã không còn muốn tìm đến dấu kim đi để xoa dịu những vết thương nữa, tiếng kim không còn có thể át được tiếng gào thét, bất lực nơi tim. Tôi đã chọn cách khác, nhưng dù là cách gì, nó cũng chính là một câu chuyện, một vết thương, một dấu chấm nặng vô cùng mà mình đã bước qua.
Chợt thấy thương chính mình đến lạ.
Tôi thích sống ẩn dật, cây cối, cỏ lá, chữa lành tự nhiên, uống trà, và tôi cũng thích những thứ nổi loạn, dù đã đi qua một đoạn đầu số 3. Có một đứa trẻ luôn thèm khát tự do, bị số phận ép chín khi mới chỉ vừa thấy ánh mặt trời, và giờ khi tôi nghĩ mình không còn trẻ nữa thì nó vùng lên, muốn được nổi loạn trong sự lặng lẽ, nhẹ nhàng, và bình yên của chính nó.
Tôi nghĩ đã vừa đúng lúc để đứa trẻ đó được sống lại rồi.
Gần hai tháng trước tôi có nói chuyện với một người chị, chúng tôi biết nhau 17 năm rồi. Chị nói, chúng tôi vẫn như vậy, không thay đổi gì, nếu có, hẳn chỉ là trưởng thành hơn mà thôi.
Tôi vẫn vậy, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Tôi vẫn vậy. Thế giới này trong mắt tôi luôn như vậy, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tôi chợt nhớ lại mình của 15 năm về trước, cũng mang trong mình những vết thương, cũng đơn độc, cũng lặng lẽ như vậy, cô gái tôi quen năm đó đã nói đôi mắt tôi sâu thẳm. Giờ đây khi nhìn mình trong gương, đôi mắt đó vẫn sâu thẳm, đã học được cách dịu dàng hơn, không còn bất cần, không còn mang nhiều hằn hộc, nhưng nó cũng đã bắt đầu mênh mông đến lạ.
Thế giới này vốn đẹp đẽ, thật sự rất đẹp, chúng tôi còn chưa già, tại sao đôi mắt lại ngày càng mênh mông như vậy, như đã chứa đủ một đời người.
| IEphong |
176 notes · View notes
baosam1399 · 8 months ago
Text
“……Suýt chút nữa thì quên, từ xưa tới nay thế giới đều mang dáng vẻ tươi đẹp như thế, chỉ là loài người buồn bực, đau đớn trong lòng, không muốn đi khám phá mà thôi……”
Tumblr media
「24.10.26」 Từng có một thời gian thế này, tôi điên cuồng trầm ngấm vào Chấn Hoa Tam Bộ Khúc không thoát ra được, điên cuồng tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Lâm Dương, Thịnh Hoài Nam, Dư Hoài, Sở Thiên Khoát, Ôn Miểu, cả Trương Minh Thụy; điên cuồng tìm kiếm thông tin về Bát Nguyệt Trường An, điên cuồng học thuộc tên cách viết của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam; điên cuồng tìm kiếm một nam chính của cuộc đời tôi. Tôi đã tích tiền để mua đủ cả 3 tác phẩm ra sách chị viết vài năm trước, ngày xưa từng xem Lý Lan Địch đóng Châu Châu, tôi đã nghĩ Châu Châu cuối cùng cũng có thật rồi, còn khi xem Chu Nhan Mạn Tư đóng Lạc Chỉ, tôi đã nghĩ trả Lạc Chỉ tóc dài đây :") Chu Nhan Mạn Tư để tóc xinh như vậy cớ sao cứ phải để ngắn làm chi!? Thì ra câu chuyện yêu thầm của Lạc Chỉ tôi cũng từng được nếm trải, nhưng tôi chẳng thể giống chị về khoản “học bá”, đứng đầu ban xã hội, XX của tôi cũng không giống Thịnh Hoài Nam, XX của tôi năm ấy chẳng hề văn võ xong toàn; văn tôi viết thậm chí tới chính tôi còn thấy..hớ hớ..thực là không ngấm nổi; tôi là kiểu học dốt còn không biết phải phấn đấu bằng cách cần cù, học hành chẳng bằng ai, chơi thì chẳng ai bằng hê :")
Tumblr media
Tôi đã từng đọc đi đọc lại nhiều lần cách đặt tên của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam, từng nhớ câu nói “Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình an” Lạc Chỉ giải thích cho Thịnh Hoài Nam, từng ghi nhớ tính cách trầm ổn của Lạc Chỉ, những câu văn được tôi xem như kinh điển trong kinh điển, tôi từng ghi lại rất nhiều những câu nói hay trong truyện tới độ đầy cả dung lượng ipad.
Tôi từng đặt hình nền ipad là câu nói của Dư Châu Châu trong suốt 4 năm từ cấp 3 tới cao đẳng, tôi từng lấy hình tượng Dư Châu Châu nữ hiệp làm hình hài mình sẽ trở thành khi lớn lên. Mọi thứ từ tính cách, thành tích tới những người bên cạnh, tôi đều muốn được giống như Châu Châu. Nhưng tôi quên mất rằng, thực ra Dư Châu Châu chính là người nỗ lực nhất trong những người nỗ lực, mà tôi thì không thế.
Bởi ai cũng nói Châu Châu chính là người hạnh phúc nhất trong Chấn Hoa tam bộ khúc, không chỉ vì cô gặp được mặt trời nhỏ Lâm Dương, không chỉ vì có Bôn Bôn bầu bạn, không chỉ vì từng có người bạn tốt như Ôn Miểu và Mễ Kiều, không chỉ vì trong quãng đời gập ghềnh của cô có Trần An bầu bạn nhiều năm như thế. Không chỉ như vậy, mà còn vì chính cô, vì tác giả đã sáng lập ra một Châu Châu tốt đẹp tới vậy.
Ôn Miểu từng nói với Tân Mỹ Hương rằng, Tokyo xa lắm, Tokyo trong lòng Tân Mỹ Hương xa xôi lắm. Xa tới độ có thể cả đến khi cậu thực hiện được mong ước của mình thì vẫn sẽ chẳng thể với tới nó đâu.
“Không phải vì cậu thích Sở Thiên Khoát nên mới đố kỵ Lăng Tường Tây, mà là bởi vì đố kỵ Lăng Tường Tây nên cậu mới thích Sở Thiên Khoát...” , “cậu cũng không phải là thích Ôn Miểu, chỉ là vì cậu ghét tớ thôi...”- Nếu Tân Mỹ Hương không bắt đầu sinh lòng đố kỵ, nếu Tân Mỹ Hương không đánh mất đi bản ngã vốn có, nếu Tân Mỹ Hương luôn nhớ kĩ những tháng ngày cấp 3 hay đứng thẩn thơ cùng Châu Châu đợi xe bus về nhà, nếu Tân Mỹ Hương nhớ rõ quy luật trò chơi nhân vật chính, nếu Tân Mỹ Hương không coi tất cả mọi người là kẻ thù, nếu....
Có người từng bảo không thể ghét nổi Tân Mỹ Hương, bởi vì rất nhiều người là Tân Mỹ Hương, mà rất ít người là Dư Châu Châu. Hồi cấp 3 tôi cũng là Tân Mỹ Hương, là 1 phần của Tân Mỹ Hương, chỉ khác 1 chỗ là không có cái tính nỗ lực tiến lên, đánh bại bản thân của khi đó.
Câu chuyện nhân vật chính được Trần An bịa ra để dạy cho Châu Châu khiến cô hiểu việc phải trân trọng và làm chính bản thân, Trần An đã xuất hiện trong đời Châu Châu để soi đường chỉ lối cho cô như thế, anh dạy cô dẫu cho có nhìn thấy mặt tăm tối nhất của thế gian vẫn sẽ tình nguyện yêu lấy nó; Trần An từng nói anh làm tất cả mọi thứ không phải là để Châu Châu sẽ trở thành một phiên bản hoàn hảo của anh thứ 2, mà là mọi điều anh làm, đều mong cô sẽ không trở thành anh. Sau đó Châu Châu cũng muốn làm người dẫn đường, chỉ là người mà cô cứu rỗi ấy lại là một Tân Nhuệ lòng đầy hiềm nghi, ganh ghét, đố kỵ, xấu hổ, tự ti. Một Tân Mỹ Hương luôn không muốn nhớ về quá khứ.
“Dẫu thế nào thì tớ cũng vui vì trong năm tháng trưởng thành đã có một Trần An.” Châu Châu từng nói vậy với Lâm Dương. Chỉ tiếc là trong quãng đường trưởng thành của rất rất nhiều người không có Trần An xuất hiện, những người xuất hiện trong cuộc đời của chúng ta đều bị thời gian bào mòn cho tới khi chúng ta nhắc về kỉ niệm ngày xưa bằng một giọng điệu thờ ơ, một cách máy móc, qua loa đại khái.
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”
“Em may mắn biết bao, Nữ Vương Điện Hạ..”.... chắc là, Tân Nhuệ cũng từng nghĩ như vậy nhỉ? Chắc là, tôi cũng đã từng như vậy nhỉ? Chắc là mọi người đều từng nghĩ như vậy nhỉ?
66 notes · View notes