#quá là khổ
Explore tagged Tumblr posts
nvathuw · 2 years ago
Text
[Rambling]
Má có thằng nào để tên vãi cả chưởng dm đòi gạ tao vậy
1 note · View note
anyen251 · 2 months ago
Text
𝐂𝐨̂̉ 𝐧𝐡𝐚̂𝐧 𝐝𝐚̣𝐲 𝟑 đ𝐢𝐞̂̀𝐮
Cổ nhân dạy: 3 điều càng giấu kín, càng sống yên thân. Ngày xưa, các bậc cao nhân thường không nói nhiều. Không phải họ không biết, mà vì họ hiểu rõ: càng nói ra, càng tổn khí.
Càng phô bày, càng chuốc lấy phiên lụy.
Người sống đủ lâu, từng trải đủ nhiều, sẽ ngộ ra một điều:
Đ𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒍𝒐𝒂̣𝒏 𝒗𝒊̀ 𝒈𝒊𝒐́ 𝒍𝒐̛́𝒏, 𝒎𝒂̀ 𝒍𝒐𝒂̣𝒏 𝒗𝒊̀ 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊. 𝑪𝒐̀𝒏 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒉𝒊̀ - 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒂𝒊 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 đ𝒖̉ 𝒍𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 đ𝒆̂̉ 𝒍𝒂̆́𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒉𝒆 𝒄𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒃𝒂̣𝒏 𝒎𝒂̀ 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒔𝒊𝒏𝒉 𝒕𝒂̂𝒎 đ𝒐̂́ 𝒌𝒚.
Cổ nhân để lại lời vàng:
"𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏 𝒏𝒐́𝒊 𝒔𝒂𝒖 𝒄𝒖̀𝒏𝒈. 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒓𝒊́ 𝒈𝒊𝒂̂́𝒖 𝒔𝒂̂𝒖 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉."
Muốn sống yên ổn, muốn đời nhẹ nhàng, hãy tập giấu kỹ 3 điều sau:
1. Giấu nỗi khổ - để giữ lại phần khí chất:
Thế gian này không thiếu người thích nghe chuyện bất hạnh của người khác,
nhưng thiếu lắm người thật lòng sẻ chia mà không phán xét.
Khi bạn kể khổ, sẽ có hai loại người:
Một là thương bạn... vài ba câu, rồi quên.
Hai là lấy chuyện bạn làm tiêu khiển, lan truyền sai lệch, đâm sau lưng.
Thế nên cổ nhân dạy:
"Khổ quá, cắn răng chịu. Đau quá, tự tìm chỗ vắng mà khóc."
Giữ lấy sự bình thản trước người đời, không phải giả vờ mạnh mẽ - mà là giữ phẩm hạnh.
Khi bạn không than vãn,
người ngoài nhìn vào sẽ thấy bạn kiên cường.
Khi bạn không kể lể,
chính bạn mới là người đầu tiên tôn trọng bản thân mình.
2. Giấu phúc phần - để tránh lòng tiểu nhân:
Có câu:
"Phúc chưa đủ dày, chớ vội khoe.
Lộc chưa đủ chắc, chớ nên nói." Thời nay, người người thích chia sẻ thành công - nhưng người xưa lại chọn cách sống phúc âm thầm, vui trong lạng lẽ.
Vì sao?
Vì lòng người dễ sinh tạp niệm.
Người ngoài thấy bạn hạnh phúc, không phải ai cũng vui lây.
Có người nhìn phúc mà ganh, có người nhìn lộc mà muốn giành.
Họ không phá được số mệnh bạn,
nhưng có thể làm nhiễu loạn tâm bạn bằng lời độc ý dữ.
Cổ nhân gọi đó là "phúc bị hao bởi miệng, lộc bị mòn bởi mắt người."
Thế nên, càng phúc lớn - càng phải học cách khiêm nhướng.
Càng có lộc - càng nên giữ nét bình dị.
Lộc giữ được là vì đức, mà đức giữ được là nhờ... biết im lặng.
3. Giấu kế hoạch - để giữ vận mệnh thông suốt:
"Chuyện chưa thành - không nên nói.
Việc chưa xong - đừng vội khoe."
Là một bài học không chỉ dành cho người làm việc lớn, mà là đạo sống của người muốn đời an ổn.
Cổ nhân xưa xây nhà cũng chọn giờ tốt, chọn ngày lành, không phải vì mê tín, mà là họ hiểu rõ: thời chưa tới, lộ ra sẽ hỏng.
Ngày nay, có người vừa nhen nhóm một ước mơ đã vội loan báo khắp nơi.
Cuối cùng...
khi việc không thành, vừa mất mặt, vừa mất niềm tin.
Người xưa gọi đó là "phá vận bằng miệng".
Còn người khôn, đi từng bước, lặng lẽ mà vững chắc.
Bạn có kế hoạch, hãy ủ ấm trong lòng.
Làm được - tự người ta sẽ thây.
Vận mệnh không cân phô trương, chỉ cân bạn vững tâm - thì đường đi sẽ mở.
Lời kết:
𝐒𝐨̂́𝐧𝐠 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 đ𝐨̛̀𝐢, 𝐧𝐞̂́𝐮 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐡𝐨̣𝐜 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐜𝐚́𝐜𝐡 "𝐠𝐢𝐮̛̃" - 𝐬𝐞̃ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐛𝐚𝐨 𝐠𝐢𝐨̛̀ "𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜".
𝐆𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐥𝐨̛̀𝐢, 𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐭𝐚̂𝐦, 𝐠𝐢𝐮̛̃ đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐩𝐡𝐮́𝐜.
"𝐓𝐫𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐨́ 𝐠𝐢𝐨́, đ𝐚̂́𝐭 𝐜𝐨́ 𝐫𝐮𝐧𝐠,
𝐍𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐜𝐚̂𝐲 𝐜𝐨́ 𝐫𝐞̂̃ 𝐬𝐚̂𝐮 - 𝐭𝐡𝐢̀ 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐨̂̉."
201 notes · View notes
baosam1399 · 9 months ago
Text
〔Bài dịch số 1186〕 ngày 28.10.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
人的想法和感受, 真的会随着时间和认知的改变而改变, 原来你笃定不会变的事情, 会在之后的某一刻就很容易变得释然。原来你患得患失, 整日忧虑不得其解的事情,会在之后的某一刻变得不再那么重要。人都是会变的,情绪和感受也都是会流动的, 不要把一时的感受定为永恒。时间也不一定能证明什么东西,但一定能让你看清看透很多人和事。
有句话说得很对, 成长的经历大概是让人变得越来越安静。一个人的彻悟程度恰等于她所受痛苦的深度, 终一天, 你会静下来, 像个局外人一样回顾自己的往事,笑着摇摇头。保持微笑, 苦尽甘来时, 再讲来时的路!
Suy nghĩ và cảm nhận của con người sẽ thực sự thay đổi theo sự đổi thay của thời gian và nhận thức. Những điều mà bạn chắc chắn sẽ không thay đổi sẽ dễ dàng trở nên nhẹ nhàng không còn quan trọng.
Hóa ra những điều bạn lo lắng được-mất và khó giải quyết của hiện tại sẽ trở thành điều không còn quá quan trọng vào một thời điểm nào đó của tương lai. Con người thay đổi, cảm xúc, tình cảm cũng đang lưu động. Đừng coi tình cảm nhất thời là vĩnh cửu. Thời gian có thể không chứng minh được điều gì nhưng chắc chắn nó sẽ cho phép bạn nhìn rõ nhiều người và nhiều vật.
Có một câu nói cực kì đúng, “quá trình trưởng thành khiến con người trở nên càng ngày càng yên tĩnh hơn”. Mức độ giác ngộ của một người tương đương với mức độ đau khổ của người đó. Rồi một ngày nào đó, bạn bình tĩnh lại, cười cười lắc đầu, kể lại câu chính của chính mình với vai trò là một người ngoài cuộc. Giữ vững nụ cười, khi mọi khó khăn qua đi và niềm vui đến, đó là lúc chúng ta sẽ nói về con đường mình sẽ đi trong tương lai!
219 notes · View notes
vanphuongdich · 10 months ago
Text
Trạng thái tốt nhất
Khi bạn có vóc dáng đẹp, khí chất tốt, có học thức và trải nghiệm, kinh tế độc lập, không thiếu tiền, bạn sẽ ngay lập tức hiểu rằng—làm gì có thời gian để lo được mất, làm gì có thời gian để đoán ý người khác, làm gì có thời gian để tiếc nuối quá khứ. Tất cả thời gian của bạn đều dành cho việc nâng cao và đầu tư vào bản thân. Trạng thái tốt nhất của một cô gái chính là: đôi mắt chất chứa đầy câu chuyện, nhưng trên gương mặt lại không thấy dấu vết của phong sương. Mỗi ngày đều giữ cho bản thân sạch sẽ, xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, mặc lên những bộ quần áo mình yêu thích. Không ghen tị với bất kỳ ai, cũng không dựa dẫm vào ai. Chỉ cần tập trung tiến về phía xa mà mình muốn đến, lặng lẽ nỗ lực, nuốt trọn mọi khổ đau và ấm ức để nuôi lớn tầm nhìn của bản thân. Cuối cùng, chắc chắn sẽ sống theo đúng cách mà mình mong muốn.
Vạn Phương dịch
Tumblr media
190 notes · View notes
phan-viet-ha · 9 months ago
Text
"Trên đời này không có một công việc nào mà không khổ cực, không có cuộc sống nào mà không phức tạp. Đừng nên tùy ý nổi giận, không ai nợ bạn cả. Hãy biết khiêm tốn, mất đi ắt sẽ có thể kiếm lại được, không cần quá so đo. Học cách chấp nhận sự thật, càng bỏ ra cố gắng thì sẽ nhận lại càng nhiều may mắn.
Nếu cuộc sống trải qua tốt đẹp, thì gọi là đặc sắc. Còn nếu cuộc sống trải qua thất bại, thì gọi là vượt qua."
- kipun07.tumblr
119 notes · View notes
blue2014 · 2 months ago
Text
Hiii. chào cậu - tumblr :)
Có lẽ đã rất lâu rồi tớ và cậu chưa gặp nhau. Nói sao nhỉ. chúng ta đến với nhau vào năm 2018. Khi đó tớ còn là 1 đứa gặp phải cú sốc đầu tiên trong đời. tớ trốn tránh tất cả thế giới ngoài kia. tớ ko ra khỏi nhà. nghỉ làm gần 1 năm. ko lên mạng xã hội. tớ tìm đến cậu.
có thể nói những chuỗi ngày đó là những chuỗi ngày tớ thấy an yên. tớ tránh xa được ồn ào . tránh xa cái xã hội đầy rẫy mệt mỏi kia.
nhưng cuối cùng thì tớ vẫn phải sống, vẫn phải đi làm. tớ đã cố gắng đi làm. cố gắng hoà nhập với mọi người.
rồi năm đó tớ được những người bạn có cùng hoàn cảnh kéo tớ "lên bờ". tớ bắt đầu giao tiếp xã hội. tớ bắt đầu làm công việc hướng ngoại. cố gắng hoà nhập nhiều hơn.
Chắc cậu cũng thắc mắc vì sao hôm nay tớ quay lại đây đúng ko?
Công việc của tớ ổn. tớ mua được xe, mua được nhà (tất nhiên là vẫn vay nợ thôi). nhưng hiện tại nếu so với những năm trước. hôm nay tớ quay lại đây khi cuộc sống tớ tạm ổn hơn.
chỉ có điều tớ vẫn 1 mình.
tớ ko biết vì sao nữa, nhưng tớ thấy tớ chưa sẵn sàng cho 1 mối quan hệ nào. À tớ có quen 1 người, hơn tớ nhiều tuổi. Ngta cũng trải qua những câu chuyện buồn trong quá khứ. Hôm nay tình cờ tớ tìm đuọc 1 số câu chuyện về chuyện cũ của người ta. Tớ bỗng thấy, à hoá ra đâu chỉ mình mình khổ. hoá ra, ai cũng có những câu chuyện buồn của riêng mình. Tớ ko biết nên sao nữa. tớ cảm thấy buồn khi đọc những chuyện buồn của người ta. Tớ cũng muốn an ủi. nhưng tớ lại chẳng còn là người biết quan tâm, lắng nghe giống như xưa nữa. Tớ rất quan tâm, nhưng để bảo vệ tớ, tớ lại luôn làm ngơ với mọi người.
Vì tớ sợ rằng, nếu như tớ chỉ cần quan tâm đến người khác, họ sẽ lập tức cho thấy rằng sự quan tâm đó là ngu ngốc. Vậy nên sau nhiều chuyện, tớ sợ dành sự quan tâm của mình cho ai đó.
Chẳng biết nên sao nữa, nên tớ lên đây bán than với cậu.
À. tớ cũng ko còn thiết tha với fb, insta dạo này tớ cũng lắng. có lẽ dù tớ có cố gắng hoà nhập, cố gắng hướng ngoại thế nào đi nữa. Thì từ sâu trong tớ, vẫn là 1 người "sợ" xã hội.
50 notes · View notes
zorodn · 1 year ago
Text
Bạn tôi thất tình, thức xuyên 3 đêm. Hút hết 10 gói thuốc. Ở lì trong nhà với cái bụng chỉ có rượu và rượu. Thế rồi, vẫn không chết. Ốm nằm viện vài hôm, sụt vài kí, sếp quở đi làm. Lao đầu vào công việc. Thế là thôi, đêm bớt dài dần.
Có người khác, chẳng may công việc không như ý, gia đình lại hoàn cảnh. Nửa đêm thất thểu với vài lon bia ở tiệm tạp hoá 24/24h. Chẳng để làm gì, cứ ngồi vậy cho tới sáng. Suy nghĩ xem làm như nào cho đời bớt khổ. Mà nghĩ mãi không ra, chỉ biết thở dài trong nước mắt.
Hay thậm chí, từng có người chị, nửa đêm chán đời quá, xách balo lên ra ga. Bắt chuyến tàu sớm nhất chạy tới bãi biển gần nhất. Rồi cứ ngồi vậy, chờ bình minh lên. Ăn một bữa sáng thật ngon rồi trở về thành thị. Không rõ sau đó cảm xúc thế nào. Nhưng có lẽ, là sẽ mệt. Mà mệt thì phải ngủ. Lúc tỉnh dậy, có khi nỗi buồn đã nguôi ngoai.
Đời chúng ta, thi thoảng sẽ có nhiều chuyện thật buồn. Thi thoảng lại chỉ vì ta chán chính ta. Thi thoảng thậm chí là cảm thấy bế tắc. Những đêm ấy, sẽ thật là dài. Ta sợ ngày mai, nhưng đương nhiên ngày mai vẫn đến. Ta không biết phải làm gì cho đỡ hoang mang, nhưng mặt trời vẫn mọc. Ta thấy đêm thật dài, nhưng cũng lại sợ nó kết thúc.
Nhưng ta biết không? Những nỗi đau cũng như vậy. Dù có dài cỡ nào, cũng sẽ qua. Ngày mai sẽ lại đến, mặt trời sẽ lại lên, bằng cách nào đó, vết thương sẽ được hong khô, trái tim sẽ được sưởi ấm.
Chỉ cần, ta dũng cảm để vượt qua được những đêm dài đó. Kiểu gì thì kiểu, mọi chuyện cũng sẽ ổn hơn. Vì ít nhất, những cảm xúc tiêu cực nhất đã theo những buổi đêm hôm ấy trôi đi bớt một chút, một chút rồi.
Chúc chúng ta, sẽ luôn bình an qua mỗi đêm dài....
#nguoinhieuchu
Tumblr media
162 notes · View notes
hoa-hong-do · 10 months ago
Text
Tumblr media
Đôi khi quá mong muốn một kết quả, ngược lại sẽ khiến bản thân càng thêm đau khổ.
Vậy nên, có lẽ chỉ cần từng có là đủ. Đừng để những khao khát đó khiến ta lạc lõng giữa những điều chẳng bao giờ thuộc về mình.
127 notes · View notes
dongsonglodang · 2 years ago
Text
Tumblr media
Những trích dẫn mình khá thích từ cuốn "Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu" của Quan Đông Dã Khách:
Cái gọi là tình cảm đẹp, chính là yêu mến có người ngầm hiểu, tâm sự có người lắng nghe, nhung nhớ có người đáp lại.
Người khác đều nói tính tôi chậm chạp, thực ra tôi cũng có thể nhanh như tên lửa, nếu như phía trước có người đợi tôi.
Khi một người rời xa bạn, đừng hỏi người đó những lý do mà bạn thầm đoán, bởi vì bạn đoán gì cũng đúng cả.
Trong tương lai, kẻ không hiểu được tình yêu sẽ hiểu được. Kẻ hiểu được tình yêu sẽ không dám yêu nữa.
Khả năng diễn xuất của bạn rất tốt, tốt đến mức dù cho bạn đau khổ cỡ nào cũng không ai biết được.
Hãy luôn nhớ rằng nếu bạn đã có thể một mình vượt qua những tháng ngày khó khăn, vậy thì với tất cả những khó khăn của năm tháng sau này, bạn đều có thể vượt qua được. Đừng mong đợi sẽ có người xuất hiện và cứu giúp bạn, nếu bạn cần phải được cứu giúp, người duy nhất có thể làm điều đó, mãi mãi chỉ là bản thân bạn mà thôi.
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.
Rồi sẽ có ngày tâm bạn bình lặng như nước, nhìn lại câu chuyện của chính mình như một người ngoài cuộc. Sau đó mỉm cười lắc đầu.
Có những người giống như mây sẽ theo gió bay đi mất, nhưng dù thế nào trời vẫn sáng. Lúc này chính là thời khắc đẹp nhất của nhân gian.
Bạn sẽ sống hạnh phúc cả đời dẫu cho không có người kia bên cạnh, bởi đây vốn dĩ là kết thúc mà bạn xứng đáng nhận được
Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất lạ kỳ. Có một số người, dành hết tâm tư chưa chắc đã có thể ở bên nhau, thế nhưng chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất đi mãi mãi.
Tuổi trẻ của mỗi người không ai có thể thoát khỏi chuyện yêu đương nhưng không phải ai cũng thích hợp cùng bạn già đi.
Cõ lẽ thành phố này chính là như vậy, mỗi người đều có một mặt tối của bản thân. Chúng ta bày mặt tốt đẹp của mình ra cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, rồi lại tự mình chống đỡ những đau khổ mà cuộc sống trút xuống chúng ta.
Người trong bóng tối, cũng đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, chẳng qua là vì bị thương rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ già đi sau đó chết đi bình thản. Mà tôi, đã định sẵn là cả đời cô độc đến già, đối với người mình thích, có lời, nhưng không thể nói.
Yêu người nhiều năm đến thế, đổi lại được một lần tỉnh mộng, như hóc xương ở cổ, như kim châm vào xương.
Sợ anh ấy biết, lại sợ anh không ấy không biết, sợ anh ấy biết lại vờ như không biết, hóa ra chuyện gì anh ấy cũng biết, chỉ có mình tôi không biết.
Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đường đời khúc khuỷu, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi.
Một người không thể quên được người kia thông thường chỉ có hai khả năng: Hoặc anh ta không có được người này hoặc anh ta đã đánh mất người này.
Trong quá trình vết thương lành lại, làm sao tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi sự đều sẽ trôi qua. Người mà ta không thể quên được, cũng giống như vết thương chờ lành.
632 notes · View notes
tynntynn · 2 months ago
Text
Khoản nợ quá hạn 5 ngày rồi chưa đóng. Tủ lạnh trống không, trong ví còn 10 ngàn, thuốc của con cũng vừa hết. Đi làm với chiếc bụng đói.
...
Tumblr media
Năm đó, mình chập chững bước vào đời, cũng có một khoản nợ, không có tiền, không có việc làm và một trái tim đầy vết xước mà người cũ tạo nên. Mình loay hoay khâu vá trái tim cho lành lặn, đứng dậy bước tiếp, khoác lên mình một chiếc áo giáp phòng vệ rồi sẵn sàng cho mọi thứ. Trở thành một phiên bản trưởng thành và tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.
Sau đó, người mới xuất hiện an ủi, xoa dịu vết thương cũ, yêu thương, chăm sóc mình thật tốt, từng ngày cởi bỏ chiếc áo giáp của mình và rồi lại bỏ rơi mình...lần này khác hơn là để lại cho mình một "món quà" lớn
Mình lần nữa quay lại những ngày tháng loay hoay làm lại cuộc đời
Mình không oán trách họ, mình trách bản thân mình ngu ngốc...
Mình thắc mắc là, tại sao họ lại luôn chọn thời điểm mà mình không có gì trong tay, yếu đuối nhất, mệt mỏi nhất để bỏ rơi mình vậy?
...
Để bức ảnh này ở đây, để sau này nhớ lại mình đã có những ngày thảm hại đến như vậy. Xin lỗi con của mẹ, để con chịu khổ rồi.
28 notes · View notes
gixxnn · 5 months ago
Text
Là dùng lý trí để quyết định rời đi. Bây giờ, vì nỗi nhớ dày vò quá khổ sở nên hối hận rồi à?
Có muốn quay lại không?
Đừng mơ tưởng. Làm gì có nỗi nhớ nào mà dễ dàng gạt đi đến thế.
34 notes · View notes
15th04 · 10 months ago
Text
Tumblr media
Mùa thu của năm 2024,
Thời gian của người trưởng thành trôi quá nhanh, đại loại như việc vừa chiên xong quả trứng ốp lếch màu cam đào tuyệt đẹp rồi lại đánh rơi xuống đất.
Chúng ta dường như đều sẽ cùng trải qua những khung bậc cảm xúc giống nhau, từ những điều hạnh phúc nhỏ nhoi cho đến đau khổ tột cùng, chỉ là khác thời điểm.
Thế nên mình mong rằng, vào thời điểm người này đau khổ đều sẽ được một người khác sưởi ấm bằng cả con tim.
65 notes · View notes
mmaademoiselle · 3 months ago
Text
Tumblr media
Đọc để được an ủi...
"Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Chim có đường bay của nó,
Cây có hướng mọc của cây.
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về.
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ. Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa. Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
Con người đến độ tuổi nào đó, tự nhiên không còn thích những gì ồn ào náo nhiệt, tâm thái bình thản giúp cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Mặc kệ là đời sống vật chất dư dả hay bần cùng, chỉ cần nội tâm bình thản, chính là biết sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chắc chắn một điều, sau cùng, khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ bạn sẽ thấy những thành, bại, nên, hư, vinh, nhục.
Tất cả đều sẽ là sương khói, mơ hồ như giấc mộng đêm qua...
"
St
21 notes · View notes
iam-annhien · 3 months ago
Text
Ngày Giỗ P đã qua từ lâu rồi, sinh nhật cũng đã qua. Không phải là tôi quên, mà là tôi không thể đến thăm anh nữa. Nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm qua. Những người ngày ấy vẫn còn đây nhưng không còn bên tôi. Khác với P, buộc phải rời xa. Họ và tôi vẫn tồn tại trong thế giới này nhưng không còn chút liên quan gì cả.
Thật lạ là sau ngần đó năm trời Tôi lại phải ngồi đây một mình, để rồi phải nói với P rằng: “Anh à, em thực sự không ổn. Anh ở nơi nào đó xa xăm, xin anh… Hãy cho em thêm chút sức mạnh để vượt qua giai đoạn này. Hoặc anh có thể đến đón em sớm một chút không.”
Gần đây thời gian tôi mê man nhiều hơn tỉnh. Đã có đôi lần tôi nghĩ, chắc đã đến lúc tôi nói lời từ biệt với những người thân yêu rồi
Ba tôi nói lúc bé tôi đã đi qua cửa tử hai lần. Một lần té xuống hồ nước lúc vớt lên đã không còn nhịp thở, một lần bị sốt xuất huyết tất cả bệnh viện điều trả về. Ba bảo người đã từng đi qua cửa tử thì cả đời về sau sẽ gặp may mắn, sẽ sống lâu trăm tuổi. Tôi cười toe toét “Trăm tuổi già lắm xấu lắm, con không thích đâu”
Tình trạng tôi càng lúc càng tệ, lúc mê thì thôi. Lúc tỉnh thì đau đớn không gì tả xiết, thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi một giây như xé lẻ đến vô hạn. Tôi sợ đau, tôi cũng sợ những người yêu thương tôi phải vất vả chăm sóc lo lắng cho tôi.
Tiếp tục sống thật sự quá khó, quá đau khổ.
Tôi cứ ngủ suốt. Mỗi lần ngủ là không biết qua bao nhiêu ngày trời, giấc ngủ nặng nề mê man, những cơn ác mộng tìm về triền miên. Tôi mơ thấy mẹ, tôi mơ thấy mình khóc nhiều biết mấy, tôi mơ thấy ba, cảm nhận bàn tay thô ráp của người xoa đầu mình, ba bảo: “Con ơi, khổ cho con rồi.”
Con không khổ, con chỉ thấy kiệt quệ vì mỏi mệt, không sao vùng vẫy được nữa. Con như một con cá đang bên bờ hấp hối, lại giống một bông hoa đã đến độ héo tàn.
Bầu trời mùa hè rất đẹp, rất trong xanh, gió thổi làm những tán cây đung đưa, xào xạc. Tôi dường như nghe được tiếng gió rót ào ào bên tai.
Tôi bây giờ chỉ có thể nằm đây, nhìn thế giới bên ngoài qua ô cửa kính. Bao nhiêu ngày ngắm nhìn ông mặt trời khuất lẩn dần. Thấy trái tim mình cũng từ từ rũ héo.
Dạo này Duy dành thời gian cho tôi nhiều hơn, khi nào thức dậy cũng cái mặt mốc của nó trước nhất.
Nó cũng là người ép tôi uống thuốc ghê nhất. Hôm nay cũng vậy, tôi cố nhét hết vào miệng nắm thuốc đắng ngắt, đắng kinh khủng. Sau đó ngoảnh mặt cười với Duy, rồi bỗng dưng chẳng hiểu vì sao mà nó lại nhỏ giọt nước mắt.
Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Mày sao thế?”
Nó không nói, chỉ thẽ thọt: “Tóc mày bị rối rồi, để tao chải lại cho.”
Chiếc lược sừng lướt trên tóc mang cảm giác dễ chịu lạ. Đôi bàn tay nó thô ráp chải đầu cho tôi, giọng đều đều kể: “Nhớ hồi cấp 3 tóc mày dài và dày hơn bây giờ nhiều, lúc nào cũng tết con rết trông quê một cục. Rồi cái hồi mày té xuống hồ nước, lúc vớt lên xong lại đổ bệnh nặng, mấy đêm liền người nóng hầm hập. Tao sợ mày chết , khóc chảy cả nước mũi. Không thôi kêu gào <<Mày mà chết là tao hận mày suốt đời>>.”
Nó cứ vụng về chải tóc vừa không ngừng thủ thỉ: “Nay đã qua 30 tuổi rồi. Là người lớn thật rồi, không nên buông thả làm liều nữa.”
Buông thả làm liều?
Tôi thấy bốn chữ ấy xa xôi lắm… Tôi của những ngày buông thả làm liều dường như đã đã đi đâu mất rồi. Mà tôi của ngày nay, chỉ ăn nhờ ở đậu trong cái xác này thôi.
Tumblr media
25 notes · View notes
indigofoxr · 4 months ago
Text
Tumblr media
khi ta đang ở giữa nỗi buồn, nó như một cơn mưa dầm, kéo dài, dai dẳng. mỗi khoảnh khắc đều nặng nề, và ta không thấy được gì ngoài những đám mây xám trên đầu. nhưng thời gian trôi qua, cơn mưa ấy rút xuống thành vài vũng nước, rồi bốc hơi dần. ta không còn ướt sũng trong nó nữa, chỉ còn những vệt nước loang lổ trên mặt đường, và một bầu trời mới.
lúc đó, ta nhìn lại những gì từng làm trong cơn buồn: những tin nhắn dài lê thê, những câu hát đau khổ đã từng replay cả trăm lần, những đêm mất ngủ chỉ để nghĩ về một điều chẳng thể thay đổi. ta nhận ra mình từng nghiêm trọng hóa mọi thứ quá mức. hoặc đôi khi, ta nhận ra chính mình trong nỗi buồn cũng có chút… ngốc nghếch.
có thể ngày đó, ta nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ vượt qua được. nhưng giờ đây, ta kể lại câu chuyện ấy cho một người bạn, và cả hai phá lên cười. ta cười vì những gì mình từng lo lắng hoá ra lại chẳng quan trọng đến thế. ta cười vì những điều ngày ấy tưởng chừng là "tận thế", giờ chỉ còn là một kỷ niệm.
nỗi buồn rồi sẽ thành nỗi buồn cười, vì khoảng cách thời gian làm thay đổi góc nhìn. mọi thứ rồi sẽ nhỏ bé đi trong dòng chảy của đời sống. đau khổ rồi sẽ là một chương sách cũ, mà khi lật lại, ta chỉ bật cười vì sự ngây ngô của chính mình.
bạn còn nhớ nỗi buồn của ngày này năm trước không? chắc là không. bởi nỗi buồn đó giờ cũng đã trở thành nỗi buồn cười rồi.
32 notes · View notes
phan-viet-ha · 7 months ago
Text
“Chim có đường bay của nó,
Cây có hướng mọc của cây .
Mỗi người có cách hành xử của riêng họ.”
Có những chuyện, cần hờ hững thì hờ hững, điều gì không làm rõ được thì không cần làm rõ. Người nào cần lấn lướt mình thì cứ mặc cho họ lấn lướt. Nhiều chiếc xe trên đường qua mặt xe mình nhưng rốt cuộc thì họ về nhà họ, mình về nhà mình, hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga trên đường, cuối cùng đều trở thành vô nghĩa. Cuộc đời, nếu như chỉ biết nhớ không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, chỉ biết khôn khéo mà lại không biết vụng về… sẽ chỉ làm cuộc sống của chúng ta luôn nặng nề, phiền não.
Con người đến độ tuổi nào đó, tự nhiên không còn thích những gì ồn ào náo nhiệt, tâm thái bình thản giúp cho cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Mặc kệ là đời sống vật chất dư dả hay bần cùng, chỉ cần nội tâm bình thản, chính là biết sống một cuộc đời hạnh phúc.
Chắc chắn một điều, sau cùng, khi ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ bạn sẽ thấy những thành, bại, nên, hư, vinh, nhục...(mà bạn quá quan trọng bây giờ), tất cả đều sẽ là sương khói, mơ hồ như giấc mộng đêm qua…
Mình khổ chẳng qua là vì mong mọi vật, mọi việc diễn ra theo ý mình.
Muốn nhẹ lòng, hãy từ bỏ những phán xét người khác và biết chấp nhận mọi điều xung quanh, ngay phút đó bình yên trong cuộc sống tràn về...
37 notes · View notes