Text

Một năm trôi qua rồi kể từ khi em chính thức gạt bỏ anh khỏi cuộc đời em, gạt bỏ một cuộc tình khắc cốt ghi tâm từ năm 18 tuổi tới năm 28 tuổi . Nếu bây giờ ai hỏi liệu em có ổn không sau chuyện đó thì em thành thật trả lời là em không ổn. Hơn một năm rồi mà chuyện này cứ ám ảnh em, anh cứ ám ảnh em kể trong cả giấc mơ, và em biết chuyện này nó vẫn sẽ ám ảnh em trong một thời gian dài sắp tới. Anh mà đọc được mấy dòng này chắc cười khinh em mất, một người chia tay bồ mình để chọn người khác thì có quái gì phải buồn bã nhỉ? Em cũng nghĩ buông bỏ anh chắc sẽ dễ dàng vì xa mặt cách lòng, mình cách nhau cả nửa vòng trái đất thì nhanh quên anh thôi, nhưng không, không…Tới nỗi mỗi lần nghĩ đến anh là em lại khóc, em khóc ko biết bao nhiêu đêm. Hồi tháng 2 vừa rồi em về ăn Tết, Sài Gòn thiếu anh nó khác lắm, nhưng em cố gắng ko nghĩ tới. Tới một hôm em nhậu với mấy đứa bạn uống hơi say, tới lúc gọi Grab về nhưng em chỉ nghĩ tới anh, em muốn gọi anh khóc cho đã, nói em nhớ anh, nói em nhớ Sài Gòn có anh, muốn nói với anh tối nay trời đẹp quá mình đi ăn vặt gì đó đi rồi đi uống trà sữa, em nhớ ngồi sau xe anh…thật sự lúc đó em rất muốn gọi anh, em đã vô messenger của anh, suýt nữa bấm gọi, nhưng cuối cùng phải nói với bản thân là ko được..Khi qua bên đây lại, nhiều lúc em vẫn suy nghĩ hoài về chuyện 2 đứa mình, nếu em còn ở Vn thì sao nhỉ, chắc mình ko tới nỗi như này đâu nhỉ, nếu giờ e chọn ở Vn chắc là đã có “happy ending” cho tụi mình rồi nhỉ..? Cuộc sống bên đây của em chưa ổn định, mọi thứ hầu như không như em mong muốn nên cái suy nghĩ đó cứ theo em hoài và bây giờ trong đầu em vẫn thật sự còn câu hỏi “Liệu mình đã chọn lựa đúng?” Có hôm em khóc bù lu bù loa nghĩ ngợi, rồi không cầm lòng được và nhắn cho anh “Dạo này anh khoẻ không?” nhưng may quá, anh không trả lời…Em mong một lúc nào đó anh sẽ trả lời em, là anh đã ổn, là anh đã tìm được hạnh phúc mới, công việc anh đã ổn định, anh có một sự nghiệp nhỏ cho bản thân, gia đình anh vẫn mạnh khoẻ và hạnh phúc là em mãn nguyện lắm rồi. Em hi vọng lúc đó em cũng sẽ hạnh phúc hơn, đạt được những gì mình mong muốn, và chúng ta sẽ lâu lâu hỏi thăm nhau như những người bạn bình thường…
0 notes
Text

Hôm nay tôi muốn kể chuyện về một bàn tay.
Cách đây ko lâu, tôi đã trải qua một mối quan hệ phức tạp, một mối quan hệ mà chỉ cần vượt cái giới hạn mỏng như sợi chỉ là có thể yêu nhau nhưng có cố cách mấy cũng không thể vượt qua được. Và có một điều đặc biệt mà chúng tôi không bao giờ làm, đó là nắm tay. Trên một chuyến xe đường dài hay đang trải qua một sự im lặng, tay tôi theo bản năng mà lần đến bàn tay người bên cạnh để tìm sự đồng cảm. Và ngay khi vừa chạm vào, bàn tay kia đột ngột rút lại, lúc nào cũng vậy, không bao giờ nắm lấy tay tôi. Tôi cũng đã từng cầm bàn tay ấy, hôn khắp mọi nơi, mong có một ngày người đó sẽ làm điều tương tự, nhưng cũng không. Và trong những phút giây ấy tôi tự hứa với lòng mình là sau này sẽ đi tìm một người nào đó có thể nắm lấy đôi tay này. Tôi là người hoặc là sẽ không cảm nhận gì cả hoặc là sẽ cảm nhận mọi thứ một cách rất mãnh liệt. Nếu có ai đó mà cầm bàn tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi hôn chúng, đan bàn tay họ vào bàn tay tôi, chắc cũng sẽ đủ để làm tôi khóc. Biết sao được, tôi chẳng thể nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa cảm nhận lại cái cảm xúc đó.
...
"Tôi sẽ cưới một người chỉ vì một bàn tay. Chuyện này nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng làm sao chối từ một bàn tay thích lạc vào trong tóc, một bàn tay cẩn thận cởi từng cúc áo, và cũng cẩn thận, mang giày cho tôi.
Một bàn tay, đặt vừa nơi hõm eo.
Một bàn tay, buốt đau vì nhớ.
Một bàn tay, chờ bàn tay tôi, đan kín những lo sợ."
_
10/11/2016. Lúc đó em thèm một cái nắm tay tới nỗi em lưu hết những hình về hai bàn tay nắm nhau về máy :)) Anh có biết anh đã từng tàn nhẫn lắm không?
0 notes
Text

Trong bài Niệm khúc cuối của Ngô Thuỵ Miên, câu cuối bài chắc là câu mà tôi thích nhất trong tất cả lời bài hát
"Tình ơi..dù sao đi nữa xin vẫn yêu em"
Lúc nghe đến đó, dù tâm trạng như thế nào, cũng làm tôi nhẹ lòng
Đó chẳng phải những gì chúng ta, dù chỉ một lần trong đời, muốn đấy sao? Một người luôn luôn chọn chúng ta, thay vì hàng triệu người khác, trong bất kì hoàn cảnh nào, và dù ta có làm tổn thương họ?
Viết cho Vương, ngày 1 tháng 5 năm 2017
0 notes
Text

I know we all deserve all the fucking love in this fucking world. But reality is a different story. Some people have to hold their own bodies every night while hoping something to come along. Some people with hungry hearts always want to know what it's like to be fed so much love that they can't take anymore, just once. Others are always left until they got a hole in their soul, growing deeper and deeper. So I think some of us are designed to be alone. And that is so cruel.
21/03/2017, viết những dòng ngày khi vừa buồn tủi vừa tức giận. Buồn vì mình đối với ai cũng thật lòng, tức vì lúc nào cũng gặp sai người, và rồi cuối cùng vẫn mình một mình thôi.
0 notes
Text

Đi trốn đi. Bỏ hết công việc hay học hành, mặc kệ mọi thứ phía sau đi. Mặc bộ đồ thoải mái nhất, mang đôi converse đã cũ, nhớ đem theo bàn chải, rút hết tiền trong tài khoản và nhảy lên xe đi thôi. Không cần xác định điểm đến, chỉ cần đi với bản năng của tuổi trẻ. Hãy trải nghiệm đi, gặp và nói chuyện với những người lạ, xin tắm nhờ ở nhà người dân, buổi tối thì xin ngủ lại, không cần giường gối gì đâu, ngủ trên sàn nhà cũng được rồi, hoặc ngủ trên xe cũng được. Đi trên đường thấy cảnh nào đẹp thì dừng lại chiêm ngưỡng, tham quan những địa danh lịch sử và thử những quán cà phê mới. Mở bản nhạc yêu thích vào buổi tối khi đang ngắm sao. Chụp nhiều hình vào, chụp cảnh, chụp con người, chụp hình cho nhau và cả chụp với nhau nữa. Đi vào rừng chơi, rượt đuổi sương mù, rượt đuổi mặt trời. Nằm hàng giờ trên cánh đồng, cảm nhận những luồn gió, tắm suối. Gặp những người bạn mới, kể cho nhau nghe về chuyến hành trình của mình. Và cũng hãy trải nghiệm hết xăng giữa đường, bể bánh xe, phải dẫn bộ hay đi tìm người giúp, những lúc cãi nhau giữa đường tưởng chừng như bỏ nhau luôn rồi chứ...Đi đến chừng nào mệt mỏi thì về, tạo thật nhiều kỉ niệm dù vui vẻ thì ít mà vất vả thì nhiều.
"Vì nếu bây giờ chúng ta không rời khỏi cái thành phố này. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ làm được nữa đâuuu."
Inspiration from Sleep On The Floor by The Lumineers.
Và một con bé thích mơ mộng đang chìm đắm trong bài vở cuối kì cho hay
(;ω;)
Viết vào ngày 14 tháng 12 năm 2016
0 notes
Text

What if tomorrow when I open my eyes, we'll be in one of those mornings in Dalat, in a small old wooden house decorated with lots of vintage stuff, the kind of house that I always wish for. And I wake up in the middle of my sleep because you pull me closer, hold me tight and slowly run your fingers on my skin until it's tickling. We make out until the sun comes up, then I go back to sleep while you're doing your biggest addiction ever, having coffee. And we explore the nice city, ride around the mountain pass, I sit in the back with my hands around you so tight, grumble at the cold weather with my teeth are shaking. We stop at beautiful places to take pictures, you suddenly kiss me when we are walking up the stairs. We also have flat tire when going around to find something to eat. And when the night falls, we walk to a small coffee shop to seek some rest after a long day. Despite the weather outside, it's so cozy inside, even familiar to me. With indie songs playing in the air, we sit there doing nothing and saying no words, just enjoy the silence within us but I swear that is one of the most peaceful moments in my life. Although I wanna stay there forever but we have to go home. The weather is freezing at late night, too cold that I lose my ability to talk. As we are trying to run fast back to the homestay, you put into my hand a dried pine cone you stole at the coffee shop, that is when I realize that I will never forget you, never forget that coffee shop, never forget every moment we have on this memorable trip. And then everything will vanish in front of me, you, Dalat, the cold weather, and all the memories...just like a dream to me.
Hình anh chụp tháng 3 năm 2016. Này em viết ngày 15 tháng 6 năm 2016, em vừa khóc vừa viết những dòng này khi nỗi nhớ anh xâm chiếm hết cả em và em chả biết làm gì khác…
0 notes
Text

Khi mất anh rồi, em có hối tiếc không nhỉ?
Tại sao anh lại tốt với em như vậy? Ngần ấy năm chỉ chung tình với một người, anh cứng đầu cho là em là người duy nhất trong cuộc đời anh. Anh luôn ở đó, mặc cho em rong chơi, đi lạc, anh vẫn cứ chờ ở đó, im lặng, không ồn ào, không một câu hối thúc, “anh vẫn cứ ở đây thôi, em về được thì về với anh.”
Em thương anh, vì em ích kỉ, vì em luôn muốn có một người luôn luôn ở bên mình dù vũ trụ này có vỡ ra thành trăm mảnh thì em vẫn chắc anh sẽ luôn ở bên em. Nhưng em có yêu anh không? Em không biết…em luôn kiếm tìm, mong mỏi điều gì đó, một điều gì khác, không phải anh.
Rồi khi em để anh đi, em có hối tiếc không nhỉ? Rời bỏ anh là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời em. Liệu sau này em sẽ đi tìm điều mà em luôn mong muốn, rồi nhận ra những thứ em cần là anh không nhỉ? Rồi em quay lại thì anh sẽ chẳng còn ở đó nữa rồi…em sợ nghĩ tới điều đó…
Nhưng nếu em không làm vậy, thì anh và em biết đâu sẽ lỡ những điều tuyệt nhất cho cả hai ta? Nếu em luôn muốn tìm kiếm một điều của riêng em thì đến lúc mà em phải tự đi bằng thực lực mình rồi.
Rồi em mong anh sẽ tìm được hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, vì những người tốt luôn xứng đáng có được những thứ tốt đẹp nhất. Còn em, em không chắc bản thân sẽ được hạnh phúc đâu…
~ cho Vương
0 notes
Text

7 years ago: an empty soul
7 years later: still empty, have a little warmth in my heart but don’t know if it will last; lost, how hard I try to look for my own definition, still lost…
A random night at the end of August, 2022
I hope 7 years later from now, I am at the place where my heart belonged, my soul fulfilled, my arms no longer ached for reaching the unreality.
0 notes
Text

“And the human race is filled with passion. And medicine, law, business, engineering, these are noble pursuits and necessary to sustain life.
But poetry, beauty, romance, love, these are what we stay alive for.”
How can someone live without love? I mean love here is not always the love between 2 individuals, but the love for family, friends, for the nature, for other species, love for the universe, for humanity. If one doesn’t have love for one of those and doesn’t receive love in return, tell me how can they be fully alive?
0 notes
Text

- How can you not feel sad?
Because when you’re hurt, let yourself be hurt. Feel it, touch it, see it, make friend with it. Let it flow from the place where it hurts to your knees, your nerves, let it take up your whole body. Once you feel it gets even stronger than ever, but take it. It will never hit you again.
In order to get rid of hurt feelings, you have to let yourself feel it.
0 notes
Text

This is how it is to be a strong one. No one can hurt you, nothing can make you sad, even how bad the situation is and how people play with your heart. You barely feel anything. But this is what I'm afraid too. I can't feel love either. I can't even tell if I love a person or not because my feelings are not the same anymore. It's a blessing but also a curse. Nobody can hurt you, nobody can save you either...
0 notes
Photo

“Em chẳng còn cảm thấy nó quan trọng nữa rồi. Em thấy nếu em không còn trong thế giới của cậu ta thì cậu ta cũng vẫn vui vẻ thôi.” “Thì cũng sẽ giống như anh không còn trong thế giới em phải không?” “…..” Khác chứ anh, nếu em mất cậu ta, thì em chỉ sẽ mất một người trong cuộc đời mình. Còn nếu mất anh, em sẽ mất một điều gì đó rất thật và hết lòng yêu mình, thứ mà đâu phải ai cũng dễ dàng có được. Và anh nghĩ cái nào tệ hơn? Anh quá xem nhẹ vị trí của mình trong lòng em rồi.
0 notes
Photo

Just now, I can’t think of anything but your image last night. I know that day will come, the day you finally leave me, but honestly I’m not ready yet, not when my world is fucking complicated now… I remember how you wanted to touch me so bad but your hands were so clumsy that I had the feeling they could crumble into the air when they reached my skin. You looked at me with a thousand feelings at the same time, love, depression, fatigue, passion, desire, despair… Your lips were shaking when you talked. Your feelings were so real that I felt like they could start a fire next to me. If there had been just two of us you would have burnt me to ashes. That was the first time I had seen you like that, so fragile. You sought reasons to give up on me but couldn’t find any. But you were so hopeless that giving up on me was your only choice. You thought I didn’t care by saying nothing. But how could I find words when you said you didn’t love me like before, and maybe it was time for you to go? My mind went empty, the emotions were fighting within me, I tried to say something many times but failed. You also intently said bad things to me and thought I would hate you then. But you were so wrong, the more things you did, the more words you said, made me realize how tremendous I had done to you, you couldn’t imagine my feelings for you had grown even stronger. But I had to hold them back, I even held my tears just to pretend I didn’t care about you at all. But deep down I knew if you go, I would lost a terribly real thing in my terribly false world. What could I do more? I can’t love you so I shouldn’t give you more hope, I should set you free. And everything has changed since last night, your feelings for me are not the same and I can do nothing but sitting here and watching you leaving me bit by bit. This is how we destroy each other, my dear.
0 notes
Photo

Human’s feelings are the most fucking complicated thing in this world. I have a friend. No, he is not just a friend to me. He’s something that I can’t define, something special. We have known each other for almost 6 years. For some reasons which I don’t really know, we became close. When we talk, I have a really comfortable feeling so that we can talk about anything in this world, love, friends, life. We also talk about sex or some adult stuffs often and I never talked about these topics freely to anyone before, but with him it’s different. He knows me, he knows almost all my stories and secrets, he knows the person I am, he also sees some parts of me that I can’t even see myself. He pays real attention on me, my every word, my every action. We don’t talk and hang out often but when I’m with him, the feelings never change. And he has been loving me for such those years. Every time he says he likes me, I always ignore and change the topic then some months later we back to normal again. And that’s how our relationship lasts. On my last birthday, he bought a big cake for me, you know a cake on my birthday means a lot to me and he was the first person who bought me a cake on my birthday (except my family). And then we stopped talking for half a year. And as many times before, we turn back to normal after that, and the strange thing is every time we do the separation my feelings for him even stronger. Before Tet holiday, he said that again but this time he was so serious and I couldn’t play ignore. I like him, I always will but I can’t love him and the things like dating or falling in love with him are impossible even though I thought of those visions many times before. I want to keep him for myself forever, like this, this is the best for us so every time he says he likes me I got scared, scared of losing him because I know I just can keep him in a temporary time, I can’t keep him forever, I can’t be selfish. I have been really cruel to him all this time, I hurt him by telling how bad the guys treated me, how we did in bed, I act cold to him very often but still want him to be on my side. And guess what, after all the things happened he just says to me “You have no idea how much I love you, you stupid piggy.” I cried…I don’t want to see him hurt, he’s the one that I don’t want to hurt the most but seems like I did…a lot. And till now he still chooses to be with me. How fool he is and how selfish I am I feel so happy with that. But still I like him. He’s special and I think anything special cannot turn into normal. That’s why I can’t love him.
1 note
·
View note