Tumgik
abcdxyzeh · 3 years
Text
Thời gian trôi nhanh nhỉ ? Mới đấy đã hơn 1 năm rưỡi tôi quyết định rời đi nơi mà mình từng xem là “nhà” trong gần suốt quãng thời gian từ lúc đặt chân lên Sài Gòn.
Trong tôi, những kí ức về khoảng thời gian lúc đấy dường như thật khó chấp nhận, dù chính tôi là nguồn cơn của mọi việc. Một phiên bản hèn nhát, kém cỏi, yếu đuối và nhu nhược. Cho đến ngay lúc viết những dòng này, và cả những lần nghĩ lại, tôi chưa một lần tha thứ được cho chính bản thân mình.
Người ấy đối với tôi từng có ý nghĩa thật to lớn. Khoảng thời gian được bên cạnh nhau đối với tôi là may mắn. Những lần chông chênh, luôn cho tôi vô số bài học đắt giá.
Tôi ước. Chắc hẳn, nếu được một lần gặp lại, và may mắn được một lần mở lời nữa. Tôi thật sự muốn nói với người ấy một lời xin lỗi và cảm ơn tử tế. Chẳng phải để giải quyết vấn đề gì đâu, chỉ đơn giản là tôi biết mình khao khát được một lần đối diện và nói những gì muốn nói, thế thôi.
Khoảng thời gian sau khi xa nhau, tôi học thêm được nhiều thứ. Tôi nhận ra mình đã thật sự “lớn” hơn rất nhiều. Tôi hiểu thêm về vũ trụ, và biết được dường như mình đã vừa trải qua một quá trình thức tỉnh tâm linh vô cùng lớn.
Tôi nhận ra tất cả mọi việc đều có khả năng xảy ra, và từ đó đến bây giờ, tôi chưa bao giờ cho phép mình nói ra những thứ mang tính tuyệt đối nữa.
Cảm ơn người ấy vì đã là một phần tuổi trẻ tốt đẹp của tôi. Cảm ơn vì đã luôn thành thật với tôi đến phút cuối cùng. Cảm ơn vì những ngày tháng bên cạnh nhau thật bình yên.
4 notes · View notes
abcdxyzeh · 3 years
Text
Dạo này mình stress thật sự.
Mình thất vọng về bản thân mà không tìm được cách nào cứu vãn. Mình đã từng là một đứa rất siêng năng và luôn biết mục đích của mình là gì. Mình dần mất đi niềm đam mê với ngành mà mình đã chọn. Chỉ còn vài môn nữa thôi thì mình sẽ ra trường nhưng mình lại không thể hoàn thiện nó nổi. Mình thật sự thất vọng về bản thân mình quá. Mình giấu ba mẹ về việc mình còn nợ môn. Giấu luôn cả chị và người yêu nữa. Mình chỉ còn một mình mình thôi. Tự chịu đựng và xoay sở với hàng đống thứ. Có những ngày áp lực về kinh tế đã khiến mình như muốn nổ tung lên. Mình sợ ba mẹ mình phải đau buồn, sợ người yêu và chị sẽ thất vọng. Đã nhiều lần mình suy nghĩ đến việc sẽ thành thật với tất cả mọi người về những việc mình đã giấu suốt ngần ấy thời gian. Nhưng bản thân mình lại không cho phép mình làm tổn thương những người xung quanh như vậy. Mình phải làm gì bây giờ. Mình rối quá.
0 notes
abcdxyzeh · 4 years
Text
Những người tôi cho phép họ bước vào cuộc sống của mình luôn vì họ xứng đáng được như thế. Nhưng rồi ai cũng sẽ nhất định phải làm tổn thương tôi theo một cách nào đó rồi rời đi.
2 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Text
Vì đối với tôi, cái tên ấy, con người ấy, sự hiện diện ấy luôn có một vị trí ưu tiên trên hết tất cả những mối quan hệ có mặt trong cuộc đời của mình. Vì đối với tôi, những tính xấu, những mặt chưa tốt hay những điều chưa hoàn hảo, chỉ cần là của cô ấy, sẽ luôn có được sự bao dung mà bao người từng mong muốn có được từ tôi. Vì đối với tôi, cô ấy luôn là một điều gì đó tuyệt vời và duy nhất. Ít ra là cho đến bây giờ.
0 notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Cô ấy nói, nếu trong lúc anh thương em nhất, em lại buông anh để nắm một bàn tay khác thì sao nhỉ.
Tôi khựng lại năm giây. Cô bật cười.
Chắc là sẽ đau lòng đến chết đi được phải không. Có khi còn hận nữa ấy chứ. Cô nói tiếp.
Cô có một trò chơi rất lạ. Tôi gọi đó là trò chơi “Đau lòng”. Nghĩa là khi mọi thứ đều đang bình yên, thì cô bỗng dưng biến mất. Vì những lý do kì lạ, mà đôi lúc tôi phải vò đầu bứt tai cũng không thể nghĩ ra. Rồi im lặng. Rồi lạnh lùng. Rồi như hai người xa lạ.
Rồi phải đi qua vài ngày, chuyện khó nghĩ đó hẳn đã chìm xuống, cô lại xuất hiện. Như cũ.
Tình yêu, có thể là thứ tuyệt nhất. Lật mặt trái, trở thành con dao bén không thể lường. Có lúc làm bạn mỉm cười ngây dại, hạnh phúc đến điên cuồng. Cũng có khi trở thành con dao, cứa những vết cứa rất sâu nhưng không chảy máu. Mà đau, thì đau đến tận tâm can.
Cơn đau cũng vậy. Đau một lần, hai lần, hay en-nờ lần. Đến một lúc nào đó sẽ không còn thấy đau, hoặc không còn muốn đau nữa. Như dấu hiệu của sự kháng thuốc, cũng là dấu hiệu của sự kết thúc.
Tôi khựng lại năm giây. Sau đó im lặng. Vì sợ câu trả lời khiến cô thất vọng, hay đau lòng.
Vài ngày sau đó, cô biến mất.
Tôi cuống cuồng kiếm tìm như kẻ mất trí. Tìm trong khi biết rõ đã tự đánh mất chính mình. Nhưng vẫn tìm. 
Vì-tìm-em, đã trở thành một trong những thói quen.
Cuối cùng cũng tìm thấy. Cô gái trở về sưởi ấm góc khuất một tâm hồn khác.
Tôi khựng lại năm giây.
Chỉ để tự nhủ, đây không phải là lần đầu tiên.
| IEphong |
298 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Text
Chúng ta vẫn thường lỡ nhau theo một cách nào đó.
Trôi.
Họ biết nhau được sáu năm rồi.
Tông màu sơ-mi anh thường mặc là gì, chị rõ.
Món ăn anh thường gọi là gì, chị biết.
Anh thường chọn thức uống gì, chị nhớ.
Anh thường ngồi café ở đâu, chị biết.
Tìm anh ở đâu, chị biết.
Chị điều gì cũng biết, chỉ hiểu anh là không.
Hỏi đã biết rõ gì về chị chưa, anh im lặng.
“Hiểu chị ấy.”. Chỉ vỏn vẹn thế thôi.
Ba năm đầu, anh lặng lẽ theo sau chị. Ba năm sau, chị lặng lẽ dõi theo anh qua tấm kính màu xanh.
Màu xanh là màu của hy vọng, nhưng với họ thì không.
Vì thế, họ đã không cầm tay nhau.
122 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Tôi nói, tôi không phải người thích trò chuyện. Nếu cầm điện thoại lên, có thể chỉ nghe được tiếng im lặng. Kể cả tiếng “alo”, cũng không. Cô chấp nhận.
Hai giờ sáng, tôi gọi, cô ấy vẫn nghe máy. Cô không hỏi. Cũng không cần tôi phải nói gì cả, chỉ cần nghe nhịp thở, biết tôi còn ở đó, vậy là được.
Về sau này tôi vô tình tạo cho mình thói quen xấu như thế. Mỗi khi mệt quá lại cầm điện thoại gọi. Thường thì người bên kia sẽ “alo” nhiều lần, có người lẩm bẩm “rảnh” “điên” “phiền phức”. Có người từ đó về sau thấy tôi gọi đã không còn nghe máy nữa.
Cô ấy, vẫn là người duy nhất chịu đựng nổi tôi.
Tôi nói, tôi có sở thích “biến thái”. Chỉ muốn nghe hát “chay”. Cô ra điều kiện tôi phải nói gì đó, để cô không cảm thấy bản thân như đồ dở hơi, cầm điện thoại độc thoại như bệnh lâu năm.
Tôi im lặng.
Một ngày sau, cô gọi lại. Tôi im lặng. Cô bắt đầu hát. Tôi ấn ghi âm, cô hoàn toàn không biết.
Giọng con gái Hà Nội, thật sự rất hay. Tôi cũng biết cô đã phải tập đi tập lại rất nhiều lần.
Đó là người đầu tiên hát cho tôi nghe. Tôi còn giữ bản ghi âm, đến nay đã tám năm rồi.
Cô ấy, vẫn là người duy nhất chịu đựng nổi tôi.
Cô dặn, mỗi khi nói về em với ai đó, dù là trước mặt hay sau lưng cũng đừng bao giờ gọi bằng “Nó”. Đó là câu tôi nhớ nhất. Đến tận hôm nay, tôi thường dùng để nhắc nhở lũ bạn, nhắc cả đứa em trai khi nghe chúng kể về cô gái nào đó.
Chúng tôi nói với nhau, đừng gọi nhau hai tiếng “mày/tao” kể cả khi không còn là gì. Đừng nặng lời. Nếu cáu bẩn thì nên nhớ lại những lời yêu thương từng dành cho nhau. Nếu hết thương, sẽ thành thật. Nếu cả hai có người mới, sẽ thật tâm cầu mong hạnh phúc.
Chúng ta, chẳng phải khi thương cũng vì luôn mong người kia hạnh phúc hay sao. Đến cuối cùng vẫn sẽ luôn như vậy.
Cô ấy, là người duy nhất nói với tôi cách tôn trọng người thương mình đến mức tối thiểu.
Mỗi ngày vừa về đến nhà, cô đều nhắn tin hỏi tôi hôm nay có ổn không. Có buồn chuyện gì không.
Tôi im lặng.
Cô gửi cho tôi một cái ôm. Một cái ôm cách hơn một nghìn ba trăm cây số.
Cô chưa từng thấy mệt mỏi khi tôi im lặng. Vì giữa chúng tôi đều hiểu đằng sau sự im lặng là gì.
Về sau này, tôi không còn được nghe câu hỏi đó nữa. Vì mỗi người đều bận rộn với cảm xúc của riêng mình. Nỗi buồn, như đứa trẻ mang mầm bệnh luôn bị cách ly. Tôi nuôi dưỡng một đứa trẻ như thế.
Cô ấy, vẫn là người duy nhất chịu đựng nổi tôi.
Năm ấy, tôi mười tám.
Cô ấy, đã từng là…
| IEphong |
478 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Note
anh à nếu bản thân luôn nghĩ theo cách tích cực nhất về nyc ngay cả khi họ từng làm mình đau đớn vô cùng,luôn mong họ hạnh phúc,luôn đứng sau lưng để nhìn người ta có là sai không anh?
- Anh từng nghe ai đó nói, “thương người mình từng thương, thương người mình từng ghét, chứ đừng ghét người mình từng thương.”
Ghét bỏ hay nuôi cơn giận về một người nào đó chỉ càng làm khổ mình. Đứng sau, dõi theo và mong họ hạnh phúc, Điều đó chẳng có gì là sai, chỉ không đúng khi em đau lòng vì không thấy họ hạnh phúc mà thôi.
Rồi sẽ có ai đó cũng lặng lẽ đứng sau dõi theo, mong điều tốt đẹp đến với em, như em đã từng làm.
Nhưng hơn cả, là em xứng đáng được nhận sự bình yên.
148 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Cô nói, nếu sau này cưới ai, em chẳng hy vọng mỗi ngày họ sẽ hôn em một hay vài cái để thể hiện tình yêu thương gì cả. Chỉ cần buổi sáng ôm nhau một chút, trưa về ôm nhau một chút, tối ngủ nắm chặt tay nhau. Mỗi khi đứng trước đám đông vẫn nắm chặt tay nhau. Thật khó định nghĩa được cái nắm tay. Chỉ là, em cảm nhận được sự chân thành khi mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Khi ngã xuống có một người giữ tay mình lại. Khi nằm trên giường bệnh, có người truyền hơi ấm để giữ những mao mạch lạnh lẽo đừng đi. Khi anh úp mặt vào hai đầu gối, co mình vào một góc tối nào đó, có người sẵn sàng ôm anh vào lòng.
Chúng ta có thể miễn cưỡng hôn một người nào đó. Nhưng áp đôi tai đặt vào lồng ngực để nghe nhịp tim, có thể nắm chặt tay họ giữa đám đông hay cả trong lúc ngủ… hẳn là chỉ có thể với người mình thật sự yêu thương mà thôi.
- “Đã từng có ai nắm chặt tay anh chưa.”
- Anh không nhớ.
Em có tin, có một số người đã tự động ngắt mạch kết nối từ khi sinh ra không.
| IEphong |
518 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Tôi lặng lẽ “dõi theo” cô ấy. Những nơi cô từng đi qua, những việc cô hay làm, trang xã hội cô hay vào xem. Không là dõi theo tất cả mọi thứ, nhưng là dõi theo tất cả những điều tôi biết về cô.
Tôi viết chút hiểu biết ít ỏi đó vào sổ tay. Bước trên con đường từng in dấu chân cô, vào đọc những dòng chữ cô từng đọc. Đến quán quen cô từng ngồi, ngắm nhìn khung cảnh từng làm cô ngơ ngẩn.
Bấy nhiêu việc đó thôi.
Ít ra thì, chúng tôi cũng đã “cùng nhau” làm điều đó.
| IEphong |
388 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Đã bao lâu rồi bạn chưa xem lại những tấm hình cũ kỹ.
Đã bao lâu rồi trái tim bạn chưa rung lên như lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt khiến bạn quên mất mình là ai.
Bạn đã không cho phép mình được yếu đuối bao lâu rồi.
Bạn đã không cho phép mình tổn thương, hay… không muốn tổn thương bất cứ ai, bao lâu rồi.
Đã bao lâu rồi bạn chưa lặng lẽ ngồi cạnh một người nào đó.
Đã bao lâu rồi chưa có một người nào đó khẽ chạm tay, khẽ cho bạn thấy, họ chỉ mong được lặng yên ngồi cạnh bạn… suốt đoạn đường còn lại.
Đã bao lâu rồi.
.
Buổi chiều xa xôi, tôi ngồi trong căn phòng đã đóng chặt cửa, nghe Thanh Thuý hát từ “Ướt mi” đến “Thương Một Người” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, đọc một đoạn ngắn trong hồi ký Nguyễn Thanh Tý nói về Trịnh và Thanh Thuý, đếm hoàng hôn hoà trong lớp không khí lạnh, dày đặc, len lỏi qua từng khe cửa sổ.
Tôi không biết nếu hai người cùng ngồi cạnh nhau làm những điều tưởng chừng như vô nghĩa đó, thì việc đó sẽ trở nên đẹp đẽ như thế nào. Nhưng tôi biết rõ cảm giác một mình làm những điều vô nghĩa, nó chầm chậm thấm sâu vào từng ngõ ngách, từng mao mạch để đến được những nơi chật hẹp nhất trong tâm hồn. Nó đánh thức ký ức đã ngủ sâu, gọi những cái tên mà mình đã giấu, lật tung đống lá vàng dĩ vãng, chỉ để cho mình tập sống bình lặng giữa những đau thương.
Tôi thích hoàng hôn, thích khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian làm người ta bỗng dưng chùng lòng sau một giấc ngủ chiều cuối tuần, khoảng thời gian khiến người ta quên đi những rộn rã xung quanh sau khi ngước nhìn bầy nhạn bay ngang ráng hồng.
Khoảng thời gian người ta nghe tiếng cảm xúc gõ cửa, một khúc dạo đầu cho những lần trở mình về đêm.
Là khoàng thời gian người ta thường tự đặt cho mình nhiều câu hỏi nhất. Có phải thế không. Những câu hỏi không cần câu trả lời.
Đã bao lâu rồi, bạn không còn nghĩ đến sẽ có một người lặng yên ngồi cạnh mình.
Đã bao lâu rồi…
                                                                         [Tháng 03 ngày 03 năm 2019]
| IEphong |
633 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Text
Tumblr media
Làm gì có ai sợ hạnh phúc phải không. Chỉ là người ta vì sợ hụt hẫng nên không muốn nghĩ đến, vì sợ mất đi nên không dám đón nhận.
| IEphong |
592 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Họ nói “yêu đơn phương” là thứ tình cảm đau lòng nhất, tôi thì nghĩ chẳng riêng nỗi đau nào là “nhất” cả, trong hoàn cảnh của mối quan hệ đó mới hiểu được nỗi đau đó như thế nào.  Yêu đơn phương người đơn phương mình, cũng là một dạng đau lòng, đau từ khi bắt đầu đến cuối cùng khi biết được tình cảm cả hai, cũng là lúc một trong hai người đã chấp nhận một điểm dừng chân bất đắc dĩ.
Yêu đơn phương.
Đơn phương người đơn phương mình.
Yêu nồng nhiệt để kết thúc trong chóng vánh.
Đi cùng người không nhìn thấy mình.
Có lẽ, tôi vẫn chọn yêu đơn phương, như khi bắt đầu. Không mưu cầu, không tranh giành, không hờn giận, không oán trách, không tổn thương, nhóm lên một chút hy vọng nhưng không nuôi mong mỏi. Yêu thương một người đơn giản chỉ là luôn cầu mong họ hạnh phúc, dù là với mình hay với bất cứ ai.
Còn gì đẹp đẽ bằng việc một người luôn nguyện cầu cho người khác. Thế đấy, có những nỗi đau mang hình dạng rất đẹp.
                                                [Tháng 08 ngày 08 năm 2019]
| IEphong |
323 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Note
Làm sao để một người không hiện hữu trong tâm trí mình nữa hả anh? :(
- Có cách chứ em, đó chính là nghĩ về một người khác. Cho một người khác hiện hữu trong tâm trí mình, thay vị trí người đó. Hoặc, nghĩ về họ, nhó về họ, đến khi không còn muốn nghĩ đến nữa.
Giống như câu hỏi “làm sao để quên một người” vậy. 
Quên một người lướt ngang qua mình như hàng vạn người qua đường khác, có thể là giản đơn. Nhưng quên một người để lại cho mình một khoảng ký ức nào đó, nó thật sự không còn đơn giản nữa.
Người ta chỉ có thể ngừng nhớ khi đã đặt xuống chứ không thể quên đi. Đến người lãng đãng giữa nhớ và quên, bất giác nhìn thấy một thứ gì đó quen thuộc còn có thể khiến họ nhớ lại. Giả như có quên, là quên tất cả.
Thay vì cố gắng để một người khác thay thế hình ảnh của họ. Nếu là anh, anh sẽ nghĩ về họ đến khi biết đốm sáng đó sẽ thực sự tắt hẳn. Đến khi anh biết, mình không nên níu giữ họ hoà vào nguồn sáng khác. Đến khi ấy, anh sẽ tự biết dừng lại. 
Không miễn cưỡng. Không để ai phải làm người thay thế.
123 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Text
Mình thích cảm giác bạn nằm cạnh bên ngủ say còn mình thì nhìn bạn ngủ. Mọi thứ tự nhiên trở nên nhẹ nhàng và yên bình đến lạ.
Nhưng những suy nghĩ sẽ luôn kéo mình về lại với thực tại, với những thứ không mấy dễ chịu mà mình sẽ phải đối diện một lúc nào đó không ngờ tới.
Mình sợ, thật sự sợ một ngày sẽ chẳng còn được nhìn bạn như thế này nữa. Một ngày nào đó, bên cạnh bạn sẽ là một người khác, cũng thương yêu bạn như cách mình đã từng và còn tốt hơn thế nữa.
Mình là một đứa luôn tin vào tình yêu, mọi cảm xúc có được mình sẽ chạy theo nó đến cùng.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, bằng một cách nào đó, những người đối với mình từng quan trọng nhất, những người mình thương họ, họ cũng thương mình, mình lần lượt đánh mất.
Những lần như thế mình cảm thấy bản thân thật vô dụng vì chưa từng nắm giữ được những thứ mình muốn thật lâu và bên cạnh mình mãi mãi.
Mình muốn bên cạnh một người lâu nhất có thể, và nếu là mãi mãi thì quá tốt rồi. Mình ngại sự thay đổi, mình phải gồng lên để cố thích nghi.
Những đêm như vầy mình lại khóc, vì tự nhắc bản thân rằng sẽ có một lúc nào đó mọi thứ chẳng còn tốt đẹp như hiện tại trước mắt đây nữa. Mình sẽ phải chấp nhận và thích nghi. Dù muốn hay không muốn.
0 notes
abcdxyzeh · 4 years
Photo
Tumblr media
Chúng ta chẳng hề nhận ra sự quan tâm của ai đó dành cho mình, cho đến khi họ không còn làm chuyện ấy mỗi ngày nữa.
@dendang-coffee
675 notes · View notes
abcdxyzeh · 4 years
Text
Cũng một năm hơn mình có cảm giác muốn bên cạnh người ở ảnh phía dưới.
Khoảng thời gian đầu mình nghĩ đơn giản lắm. “À, mình thích bạn, chỉ là thích thế thôi”. Rồi một thời gian, trải qua nhiều thứ, cãi vã rồi giận dỗi rồi lại lành. Chợt nhận ra mình có thể vì người này mà bao dung, hiền hoà đến như vậy.
Sau quá nhiều khó khăn như thế, có lúc mình nghĩ đã chẳng thể nào chịu tổn thương được nữa. Bạn là một người khó tính và mình là một đứa chẳng bao giờ vừa ý bạn được từ một việc nhỏ nhặt nhất. Mình thì không mong muốn gì hơn ngoài việc được thấy bạn sống vui vẻ và hạnh phúc.
Ấy thế mà, bây giờ mình có thể tự tin mà nói rằng “Mình thương bạn”. Mình muốn bên cạnh, che chở và bảo vệ cho bạn. Mình không muốn hứa cũng chẳng thích nói nhiều. Không chắc rằng mình sẽ bên cạnh bạn mãi mãi nhưng sẽ là lâu nhất có thể. Và nếu là mãi mãi thì lại tốt quá rồi.
#myfavourite #myredvelvetcake #imissyou #loveyou #always
Tumblr media
1 note · View note