Text
1.1.2025
anh cũng chỉ là một thằng đang tập lớn, hơn 28 năm cuộc đời, tuy có hơi xấu hổ nhưng thật sự phải thừa nhận anh vẫn chỉ đang tập lớn.
tình đầu chớm nở ở tuổi 24, dịu dàng em đến gieo bao yêu thương vào cuộc sống của anh. và anh vẫn chỉ là thằng đang tập lớn.
một con người có quá nhiều vấn đề và chưa biết thế nào là yêu thương đúng cách. tự nhiên anh ước em gặp anh khi anh đã có những bài học về tình yêu và yêu thương, có lẽ em đã chẳng hận anh đến vậy đâu... có lẽ...
không biết em có coi đây là bao biện không nhỉ?
cuộc sống của anh giờ như một mối tơ vò, anh tìm mọi thứ để làm những quên em đi, để bản thân không phải nghĩ ngợi linh tinh, để không bị sự nhạy cảm của hàng tháng trời vừa qua dễ dàng xâm chiếm lấy cơ thể và đôi mắt. cái mong mỏi muốn yêu và được yêu hóa ra lớn đến nhường vậy.
28 tuổi, lưng chừng sắp 29, thật nực cười, anh vẫn chỉ là một thằng đang lớn.
0 notes
Text
10.11.2024 Sáng nay anh trông thấy em. Em đang tập trung đan len trong phòng. Lạ thật, hình ảnh đầu tiên khi anh ngó vào căn phòng ấy là em, rồi anh giật mình tự kéo người lùi lại. Vỏn vẹn chưa tới 1s. Gương mặt của em vẫn sáng bừng mỗi nơi em đi qua. Đẹp đến lạ lùng.
Thật may vì em không để ý ngoài cửa. Anh loay hoay nơi những căn phòng khác, những khu triển lãm các tầng, gắng nấn ná nhiều hơn thường lệ. Lần 2 quay lại căn phòng, em vẫn ngồi đó, vẫn góc mặt nghiêng nghiêng. Lần này anh gắng nhìn lâu hơn 1s, à thì ra hôm nay em đi cùng chị gái.
Anh ngại để em trông thấy. Nhưng anh đoán căn phòng hẳn có điều gì thú vị mới khiến em ngồi lâu như vậy. Anh muốn vào căn phòng đó. Anh lại leo cầu thang các tầng. Rồi anh ngồi làm toán ở một khu triển lãm về thiên văn. Họ đưa ra mấy thông tin thú vị, có mấy bài toán để thử thách người đến chơi. Anh cũng ngồi hí hoáy nháp một lúc. Vừa làm anh vừa nghĩ, nếu lỡ em đi lên đây và thấy cảnh này thì sao nhỉ? Anh hơi sợ nhưng cũng tò mò phản ứng của em. Mà thực lòng tự soi mình trong mấy chiếc gương nơi phòng múa, anh thấy mình đang thật tàn tạ. Mặt rộc đi vì gầy. Tóc đã xuống hết, đội chiếc mũ beanie lạ lùng. Râu sáng nay chưa cạo, còn lởm chởm, dài không tới đâu và nhẵn nhụi lại càng không. Anh sợ để em trông thấy.
Anh quay lại căn phòng. Nó đã vắng hoe. Lúc này anh mới đủ dũng khí để bước vào. Nhìn xuống chiếc bàn em đã ngồi, thấy một miếng len vuông đã thành hình. Anh không dám chắc đấy là của em. Anh ngồi ở đó một lúc, tay chạm nhẹ vào miếng len.
Cảm ��n vì đã được ngắm em dù chỉ vài giây ngắn ngủi.
0 notes
Text
Em cố gắng nhé, vì tình yêu của em. Anh biết lời chúc của anh cũng chẳng nghĩ lý gì, thậm chí còn chẳng đủ tư cách.
Anh cũng phải dần yêu lấy mình thôi, giờ trông anh xấu xí ghê ^^
----
04.11.2024
0 notes
Text
ngày những dòng chữ em viết ra, anh không còn là anh, anh là họ. không phải em biến anh thành họ. anh đã ngu ngốc tự trở thành họ, chỉ là em đã chấp nhận việc ấy thôi.
0 notes
Text
những điều anh muốn nói... nếu anh có thể gặp lại em
Thực lòng, sâu trong tim, anh vẫn khao khát một ngày em lại có thể cười vui bên anh. Nhưng chắc không còn được như thế nữa rồi, không bao giờ được nữa. Anh hiểu có níu giữ em lại cũng sẽ làm tổn thương em thôi. Anh phải sửa mình trước.
Em à, anh đang ngồi dưới sân khu em ở, lặng lẽ gõ những dòng chữ này ra. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng được là cẩn thận, cạnh anh là một bó hoa, loại hoa em đã từng rất vui kêu anh chụp ảnh để đăng lên insta. Em từng cười rất tươi mỗi khi anh tặng quà. Giờ chắc hẳn bài đăng đấy em đã xóa đi rồi nhỉ. Ngước lên tòa nhà của em, anh đoán, em đang call với bạn ấy.
Anh biết rằng em đang yêu xa. Mong em không buồn phiền vì lẽ đó. Mong cậu bạn đủ ấm áp vỗ về sự nhạy cảm của em. Em xứng đáng với tất thảy những sự ân cần.
Dạo này anh hay nghe thầy Minh Niệm, về tình yêu, về thương nhau, cũng dễ chịu được đôi chút. Vì tuần vừa rồi anh đã khổ sở nhiều lắm. Những con chữ của em đánh gục anh hoàn toàn. Chẳng hiểu sao mà nước mắt ở đâu nhiều thế, mỗi ngày lại rơi. Em không hề có lỗi khi viết ra, lỗi ở anh vẫn chưa hết buông bỏ, thôi tò mò những thứ về em.
Anh đang cố gắng sửa mình, dù còn chật vật và dễ dãi nuông chiều. Nhưng anh không hề bất động đâu. Thầy Minh Niệm nói đúng, đã thương thì phải có gì cho người ta. Anh không cho em được gì cả, đặc biệt là sức khỏe tinh thần, thì lời thương của anh vô giá trị quá.
Anh chất vấn mình rất nhiều, hằng ngày, mỗi giờ, vừa mới tỉnh dậy, hay bất giác đang ngồi làm việc. Rằng tại sao anh lại có thể làm em buồn nhiều như vậy. Cái tôi và ham muốn của anh còn dễ nổi lên chiếm lấy.
Và nỗi lo nghĩ tài chính đè lên anh.
Chuyện cái tôi và ham muốn, thẳng thắn, anh đã rất tồi. Điều này làm anh khóc mỗi khi nghĩ về. Anh không có gì để nói chữa. Anh khóc mỗi khi nhớ lại những lần em khóc. Ở Tam Đảo. Chuyện ở Tả Liên Sơn. Rồi cả ở Phú Yên. Em ơi anh tệ quá.
Anh không muốn lặp lại điều này cho bất cứ ai khác. Không một ai.
Nỗi lo tài chính, điều này đau đáu anh hằng năm trời mà anh lại phớt lờ với chính bản thân. Anh muốn lo cho em, muốn mua cho em nhiều thứ. Nhưng nỗi lo tài chính đôi lúc lại chọc vào anh. Để đến khi làm cả hai ta phiền muộn khi anh vô tư không nghĩ đến tâm trạng em. Nhưng em ơi, thực lòng anh không tiếc gì cho em đâu. Anh muốn dành hết mọi thứ cho em. Lần anh đề nghị hỗ trợ chi phí cho em đi Mỹ, thật tâm anh rất muốn làm vậy, anh thấy nỗi buồn nơi em.
Và anh không thẳng thắn để nói ra, anh tự ti che giấu. Những lần đi ăn mì cá, em hỏi anh có muốn ăn cùng em, anh dè dặt nói anh mua cho em thôi, anh về nhà ăn cơm vì mẹ gửi lên nhiều. Đúng thực mẹ anh có gửi lên nhiều và anh tiếc thức ăn lưu cữ, nhưng lý do khác là anh muốn tiết kiệm. Anh mua được cho em là anh vui rồi.
Viết đến những dòng này, nước mắt anh tự nhiên lại trào ra. Anh đang đau quá. Anh cứ nghĩ rằng khi ngồi ở đây anh không còn nước mắt nữa.
Những tháng ngày gần nhất anh còn được đưa em đi dạo quanh phố xá. Chỉ mới đây thôi mà chuyện ở 3 – 4 tháng về trước. Hồi em còn kể chuyện, còn muốn thủ thỉ các vấn đề với anh. Rồi em nói rằng em cảm giác chuyện em kể anh phản ứng “như kiểu chuyện trẻ con, hiển nhiên vl”. Vì lúc đấy anh đã nhận ra anh bị mất kết nối với em, mất đần khả năng cảm thông mất rồi.
Chuyện này anh có kể lại với đứa em học tâm lý. Nó hỏi mới ra nhẽ anh tự ti và chẳng mở lòng kể nhiều chuyện cho em, thì làm sao đòi có thể thông cảm cho em được chứ.
Tại đây, cơn mưa bóng mây nhắc nhở anh muộn mất rồi.
Anh đặt bó hoa nơi ghế đá lối xe xuống hầm, chỗ mỗi ngày đi học em đều đi qua.
Bó hoa trơ trọi. Anh làm một việc lãng mạn vô nghĩa. Mà anh vẫn muốn làm. Chiều nay có bó hoa treo bên xe trên những cung đường thong dong, bất giác anh tủm tỉm cười. Nỗi buồn của anh được vỗ về đôi chút.
-----------------
Em phải thật hạnh phúc nhé, em ơi.
0 notes
Text
khóc
00h42
tôi kiệt quệ. sau khi đọc được bài viết mới của em, bài viết vừa đăng trong ngày.
"để em không dấn mình vào mối quan hệ 3 năm đó. Hối hận. Khi em đặt tình cảm mình ở sai chỗ."
Những thước phim tua lại trong đầu em của 3 năm, em giữ lại những đoạn đen đúa, hay thực chất nó chỉ toàn như vậy? Không, tôi không tin như vậy đâu. Nhưng giờ em hận tôi nhiều quá. Tôi lại ứa nước mắt mất rồi.
Nỗi ảo vọng một ngày lại có thể được gặp em, để em trông tôi thay đổi đến dường nào, và lại có xúc cảm với tôi, giờ đây tôi thấy sao mà viển vông đến thế.
"Và mày cũng chưa thực sự thay đổi mạnh mẽ đâu. Nhớ đấy. Đừng cứ ngoi lên tích cực một hồi rồi lại đâu vào đấy. Cút *** m* mày đi."
Em à, anh biết dù bây giờ có gặp em ngay tại lúc này, cũng chẳng thể làm gì hơn để dịu đi nỗi hối hận nơi em.
Anh yêu thương sai cách quá nhiều.
Mong ông trời đem lại những kỷ niệm đẹp vỗ về em, mong sự cố gắng vụng về của tôi quá khứ còn lưu lại trong em dù một chút. Mong hiện tại lòng em dịu lại bởi bất cứ điều gì, em vui vẻ, học tập vẫn tiến triển tốt.
Có một vài điều tôi cần ghi nhớ trong việc yêu thương em, dù sau này có còn gặp lại đi chăng nữa:
hãy quan tâm tinh tế đến cảm xúc, suy nghĩ của em. Đây là điều ưu tiên hàng đầu, hãy dịu dàng với những ưu tư ấy.
hãy chú ý đến những nhu cầu của em, hãy thực hành những điều này trước khi nghĩ đến những bất ngờ và những gì khác mới mẻ. Vì nhiều khi những thứ mới mẻ không ổn lắm đâu, vì đã dịu dàng quan tâm theo cách em ấy cần/muốn đâu mà.
Nhớ nhé tôi ơi.
Hãy cứ vững tin, hãy rèn luyện bản thân thật tốt.
Mong ông trời nghe thấy sự cố gắng của con. Con yêu cô ấy. 2024.10.14
0 notes
Text
quãng thời gian này. vắng em. anh mới thấy mình dễ trở thành kẻ mỏng manh đến nhường nào.
0 notes
Text
anh không muốn như mấy cậu nam chính phim thanh xuân vườn trường. có nghĩa lý gì đâu. anh có được thanh xuân của em. có nghĩa lý gì đâu. anh hôn em vào ngày đầu tiên ấy. có nghĩa lý gì đâu. khi chàng trai khác ở bên em cả quãng đường dài còn lại. họ có cả đời bên em.
30.08.2024
0 notes
Text
Ta lặng dưới đẫm tràn ánh hoàng hôn buông xuôi mọi tất tả cạnh một chiều Hồ Tây thong thả bình dị như mơ
Ta mở đôi tai chỉ nghe chẳng suy xét đôi mắt chỉ ngắm chẳng xét suy đôi môi thầm thì vì những điều say đắm và lý trí và con tim xếp gọn ngay ngắn không lem nhem
Cho em cho bâng khuâng em gửi cho yếu đuối em trao cho đáy mắt trong cho lời vang vọng nuối tiếc và hy vọng hai nửa hai màu song song Ta mong em ngày mai ngày sau vươn biển rộng sông dài thỏa sức vương nụ cười đôi môi không buồn bực đôi dòng nguyện ước đánh dấu đã qua Ta một mình chầm chậm bên hồ ngắm sự đời dần trôi xa.

6 notes
·
View notes
Photo

Loay hoay tìm Ngơ ngác ngó Lặng lẽ đợi Mỏi mệt mong.
0 notes
Photo

3 giờ 10 phút sáng.
Đè nén. Tôi cảm thấy khó thở. Cần gõ những dòng chữ trôi ra. Ngay lập tức.
Tôi là kiểu người rất dễ thích một ai đó. Tôi thành thực tự cho là vậy. Mấy tấm ảnh hợp gu. Một nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt biết nói mở toang cả một tâm hồn xanh biếc... Chừng ấy thôi, giây phút ban đầu, đủ khiến tôi xao xuyến.
_____
“Và ai ơi, ơi tâm hồn đẹp biết bao nhiêu. Cuộc nói chuyện sẽ đi về đâu, em nhỉ? Chẳng về đâu cả, vì nó đã kết thúc rồi. Chóng vánh. Không ngờ đến. Lãng nhách. Nhưng anh cảm ơn em, cảm ơn em nhiều. Vì những tin nhắn em gửi. Vì sự dễ chịu nhẹ nhàng em trao. Vì ngây thơ yếu đuối nơi tuổi trẻ chênh vênh mà em chẳng hề ngập ngừng kể cho anh - một kẻ lắng nghe xa lạ.
Em đẹp. Đẹp theo một cách riêng. Và đừng ngần ngại mà không tự tin nhé, không một ai có thể nói em xấu cả, mà nếu có, thì toàn lời bịa đặt.
Cuộc sống của em thú vị như vậy, sao em lại thấy nó buồn chán? Nếu đặt lên bàn cân so sánh, so với em, cuộc sống của anh khác gì giọt nước nhạt thếch so với cả góc bể?
Em không hoàn hảo. Lý trí của anh đủ mạnh để thấy rõ. Nhưng sao lại cần tìm một người thật hoàn hảo chứ? Sự hoàn hảo không xuất phát từ một cá nhân. Ấy phải là khi người bên người, bàn tay ấm áp bàn tay, ánh mắt âu yếm ánh mắt, và trái tim ai đang trao niềm an ủi và đón nhận niềm ủi an. Sự hoàn hảo của một đôi, của sự bình dị đến lạ thường.
Và, em hãy cứ làm những gì mà em thích, em nhé. Làm những gì em cho là đúng, làm những thứ em cho là ngầu nhưng thực chất dễ thương hết mức, làm những điều đơn giản nhưng là cả một sự can đảm lựa chọn. Những điều em làm sẽ chỉ giúp đời thêm sắc thôi. Chứ em làm hại được ai chứ, hả cô gái răng khểnh và đôi mắt to tròn?
Nhé em! Nhớ em! Chúc em hạnh phúc ở hiện tại, và mãi sau này. Đôi lời anh dành tặng cho em, có lẽ là sau cuối.
Em ngủ ngon, To: Cô gái phía bên kia thành phố.”
_____
Ngoài trời đang mưa lâm thâm. Tôi ngồi đây với vài dòng lộn xộn. Chẳng lời nào có thể tả cảm giác của tôi ngay lúc này. Trống rỗng? Xáo động? Hay mông lung? Tôi không rõ. Chỉ duy một điều, một điều rõ rệt, tôi muốn viết. Viết cho nhẹ vơi nỗi lòng. Viết, viết, tôi thực tình chỉ muốn viết...
Mà dừng lại thôi, càng viết tôi càng thấy không đâu vào đâu. Chắc là cố chợp mắt một chút, sáng mai dậy sẽ thấy khá hơn. Tôi chỉ mong có vậy.
4 notes
·
View notes
Text
Xin đừng vương tràn, chớ cạn vơi
/* Bài thơ mình dịch từ reddit - một sự cầu kỳ văn hoa của thể hiện, trái ngược bản tiếng Anh quá đỗi giản dị và trong sáng. Hết sức ngớ ngẩn!
Nhưng vẫn là con mình, xin giữ lại và cất tạm vào một góc. */ "Xin đừng vương tràn, chớ cạn vơi." Câu ấy chúng mình nhủ hoài thôi. Giữ tất thảy trong tầm nguyện ước Dịu dàng đằm thắm tựa sông trôi. Bỗng ngày giông, lòng em sóng gợn, Tự vấn, mưa chẳng từng buông rơi? Em thương vương tràn, chốc cạn vơi, Trái tim lơi cửa mỏng manh mời. Thảng hoặc, em khẽ khàng khép lại Trót ngó trông ai rơi rã rời. Sông dường đằm thắm như nguyện ước, Tự vấn, mưa chẳng từng buông rơi? Lời em vương tràn, chốc cạn vơi, Thao thao tâm tình chuyện đất trời. Đôi lần, em khép làn môi thắm Đăm đắm nép tiếng đau đớn đời. Sông dường đằm thắm như nguyện ước, Tự vấn, mưa chẳng từng buông rơi? Mắt ướt vương tràn, chốc cạn vơi Em đong bí mật, mấy ai tường? Giữ đáy trong không phần bụi vướng, Khép hờ trước đôi cảnh chướng gai. Sông dường đằm thắm như nguyện ước, Tự vấn, mưa chẳng từng buông rơi? Xin đừng vương tràn, chớ cạn vơi. Xin đừng nóng giận, chớ vô tình. Em kể câu chuyện tích xưa cũ Ấm áp giữa dòng đời chơi vơi. Sông thực đằm thắm như nguyện ước, Em mong, thật vậy, mưa đừng rơi...
5 notes
·
View notes
Photo

Tháng Tám thoáng qua như một cơn mơ.
Tôi biết vậy, chẳng phải đến những ngày lẻ loi cuối, xé vội tờ lịch hiển hiện hai ngày đầu “3″ tháng Tám chơi vơi. Mà, từ lưng chừng nơi tiết giao mùa vội vã, nắng bớt gắt, mưa bớt hờn, trong tâm trạng than thở nằm lăn nằm lóc, một tiếng thở dài đánh thượt giữa gian phòng: “Tháng Tám trôi nhanh quá!”.
Nhân lúc lồng ngực đương tràn không khí tháng dở dở ương ương, nhân dịp đầu óc cũng ương ương dở dở, tôi ngồi lại, kiểm kê dòng cảm xúc hỗn độn, lục tìm từ ngữ, theo dấu vài ký ức gần xa,… tất cả từ cái đầu khô quéo lâu ngày. Lòng chỉ mong được vài dòng chỉn chu, nhỉ. Xin đừng nhàm chán, cũng chẳng chàng màng, ít ra bản thân đọc lại, sẽ không nỡ vội vàng xóa đi…
Khởi sự, khi tháng 7 lùi về những ngày cuối, hạ còn gắt gỏng “rơi”, tôi đăng thơ con cóc vào story, tỏ ý mong ngóng: ”…Vậy nên về sớm nhé – Về với Hà Nội, thu ơi”. Ông giời mấy khi thấu tiếng lòng người thở than. Tháng 8 về, một tuần có lẻ. Trời mưa. Mưa dai dẳng tới lui, mưa mù mịt mây sương, mưa biến Hà Nội thoáng chớp mắt về nghĩa đen tiếng nói người chân quê quen giọng:”Hà Lội!”. Ừ, phố xá hóa sông hóa suối, đường cao hè thoáng thì nhèm nhẹp. Người loay hoay bịt cửa chống lụt, người hì hục dắt xe chết máy, người hí hửng mang nôm bắt cá. Người thở dài, người cười khuẩy. Bao năm qua lụt như vậy, người sống chung, lại hóa quen.
Hôm nao giời hứng khởi, thả ba con nắng, lòng ấm lây, tôi xách xe xách cặp đi lang thang chẳng toan tính. Vòng vèo qua những con phố, xuôi vài con đường chưa rõ đầu đuôi, quen hướng thẳng tới mấy góc quen thuộc, đáy mắt như tìm lại chút thoáng đãng xanh thơ sau chuỗi ngày mờ mịt. Dễ nhất là ngồi Hồ Tây. Đều đặn những chiều nao mướt mát mồ hôi, người dân dắt chó ra hồ cho bơi, rồi người cũng bơi (phần nhiều hơn). Cả người cả chó ngâm mình dưới làn nước mát, óng ánh vảy bạc ánh hoàng hôn và lăn tăn gió khe khẽ vờn. Ai khó thì gọi là dở hơi, nhưng con người ta khi vui dễ xuề xòa, nên thoải mái cho qua hết thảy.
Ngày đẹp như thế, ai tìm được ra một gương mặt xầm xị? Nhưng tiết giời đỏng đảnh, dự báo thời tiết bận nào cũng rành rành sai. Chiều êm đềm buông nắng cũng có thể nhẹ nhàng kéo mây đen đằng xa tứ bề. Gió từng cơn rung cây xao xác và bàn tay da mặt đã cảm được có ít hạt mưa,… chép miệng, tôi quay xe đi về.
Từ bờ này ngó sang bờ kia Hồ Tây, tôi có thể nhận ra rõ sự lui tới của màn mây, của cơn cớ bập bùng, giữa có tòa Lotte phân định làm đôi, một khoảng sáng và một khoảng xám xịt, một khoảng còn vàng cam dìu dịu, một khoảng đã mờ mịt không lối. Nhanh chóng, như hối hả dòng người tan tầm lất phất tà áo mưa ủ rũ, tòa nhà khuất vào màn mưa giăng, khoảng trời sáng từ từ biến mất, xuôi về một miền miên viễn nào.
Tháng Tám, hai tuần đầu tiên, cứ thế trôi qua vội vàng. Nhưng bởi con mắt thơ ngây và sự thiếu tinh tế, tôi đâu nhận ra, trong những ngày mưa giông ngát trời, hè âm thầm dọn dẹp lui đi và nhường chỗ cho tiết thu sửa soạn tô điểm.
Nắng đến, thảng hoặc chiều buông. Nắng vẫn vàng rụm nhưng không còn quá gắt gỏng. Vài chiều lười biếng, nằm thu lu trong căn phòng kín mịt, đánh mắt trông lên, tôi thấy mảng nắng in lên khung cửa sổ, sáng rực. Vội bật dậy mở tung hai cánh, thứ ánh sáng vàng lơi óng ả mặc nhiên tràn vào: nhảy lên vài cuốn sách xếp gọn cạnh bên, bụi phủi lấp lánh lấp lánh; nằm sà tấm đệm giữa lối, vuông vức dáng cửa sổ và kẻ bóng viền khung; rơi nghiêng nghiêng giữa không trung, người có muốn giơ tay lên hứng, có muốn o bế cũng chỉ được chốc lát. Mặt trời dịch từng giờ và tia nắng nghiêng từng phút. Cả căn phòng ngột ngạt vì gặp gỡ góc trời mà tăng vài sắc độ ánh sáng lẫn vài mức độ sức sống. Một chất nắng êm dịu kỳ lạ. Tôi cố “phác” mảnh nắng chiều hôm ấy vào đây, nhưng gắng lắm thì năng lực chỉ vậy, kỳ thực không tìm nổi một tính từ màu nhiệm hay một câu nói văn hoa nào đúng mực, không thể.
Tôi là một đứa thích ra phố, hay tìm cớ để đi, không có cớ gì vẫn cứ rảnh là đi. Cứ hễ đi là ngó nghiêng nghiêng ngả, người ta đi đường nhìn thẳng, tôi nhìn lên, nhìn ngang, nhìn chéo, nhìn lui, nhìn đến nhầm cả lối. Tuần trước loanh quanh cùng đứa bạn, giữ thói quen vẩn vơ, đưa mắt trông lên tôi khẽ “à” : “Cây đang âm thầm thay lá.”. Cây ven hè, cây cuối phố, cây cổ thụ lâu năm, cây non choẹt đất mới,.. cây nào cũng là cây, đúng thói quen sinh học vốn có, cùng sự nhạy cảm tiết trời đã định, các cây ghé tai nhau rủ rê thay đổi tấm áo. Lá thay màu, lá khô rang, lá lìa cây rơi rụng, lả lơi, xào xạc xao xác… Một cây bàng non ở góc ngã tư, tán cây đong đưa trên cột đèn giao thông, nửa còn xanh màu lá, nửa trụi lơ cành khô, hai bên phân chia rõ rệt. Cây khác ở góc ngã tư khác không liên quan, mà y hệt như thế, nhưng nổi bật một chiếc lá đỏ, rung rinh trước cơn gió xiên xiên. Tôi mỉm cười, khe khẽ gật đầu, chào lá nhé.
Mấy điều trên tôi tự cho nhỏ nhặt, chưa đủ chắc chắn là thu đang sang.
Bẫng vài ngày sau, một tối gió chở bui mưa lâm thâm, đường muộn vắng tênh. Qua một con phố cũ kỹ vắng ánh đèn cao áp nhưng thừa vũng nước mưa, tôi chậm lại vì lồng ngực bỗng đầy tràn một mùi hương đặc biệt, không thể lẫn – “mùi hoa sữa”. Đúng rồi, mùi hoa sữa. Mùi của mùa thu. Bốn năm sống ở Hà Nội, tôi bị hương hoa sữa quyến rũ lúc nào không hay. Buồn cười đáo để. Tầm này hồi bé, đi qua một cây hoa sữa, dù cây thấp hay cao hương tỏa vẫn đậm, tôi chỉ có nước nhăn mặt bịt mũi chạy thật nhanh ra xa. Giờ lớn lên, sở ghét quay 180 độ thành niềm thích. Tôi có thể hít hà mãi dưới tán một cây hoa sữa. Một mùi thơm khác lạ, một niềm thương đặc biệt.
Đêm đó, giữa con phố thơm hương màu hoa ngà, lòng hân hoan một niềm vui sướng quá đỗi, tôi vô thức nói vọng, như chung vui với hàng cây và đất trời: “Mùa thu đến, mùa thu đến rồi!”.
10 notes
·
View notes
Text
"Ơ! Đan Trường stylee?!" - cô chun chun mũi hếch tỏ vẻ khó hiểu.
Loay hoay hơn 20 năm cố hữu kiểu đầu từ hồi bé tẹo tóc biết mọc, anh đang tập tành thử thay đổi. Nghịch ngợm hơn? Lãng tử hơn? Hay chỉ thêm luộm thuộm? Anh nào rõ, chỉ biết trông anh vẫn vậy... vẫn ngố.
"Ngày buồn, anh muốn có cái rèm cửa ngăn với thế giới." - giọng ấm pha chút chán nản.
"Rèm đẹp mà cứ vén lên nhớ, em muốn thấy đôi mắt kìa.". Nói đoạn cô với tay hất hất tóc anh, cười toe, lộ cả cái cằm mỡ thứ hai ngớ ngẩn.
Hôm ấy, một ngày âm u, lạ thay khung cửa sổ nơi ai ngập nắng...
1 note
·
View note