alextran1101
alextran1101
Alex Tran
792 posts
www.Instagram.com/alextran1101
Don't wanna be here? Send us removal request.
alextran1101 · 11 hours ago
Text
"Bất kể là mối quan hệ gì, khi người khác không cần, bạn phải học cách thu hồi sự nhiệt tình và lịch sự rời đi."
Khi bạn một mình vượt qua những vấn đề tâm lý của bản thân, thì có lẽ bạn không còn là bạn của trước kia nữa rồi.
Sự hiểu chuyện và bình tĩnh của bạn hiện tại, chắc chắn là những ngày tháng ngây ngô trong quá khứ. Sự lạnh nhạt và ôn hòa của bạn ở hiện tại, chắc chắn là những bi thương, lo lắng mà bạn trải qua.
75 notes · View notes
alextran1101 · 11 hours ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Dream big. Work hard. Study always.
905 notes · View notes
alextran1101 · 5 days ago
Text
Tumblr media
Năm 18 tuổi, tôi háo hức đến mức không ngủ được vì tình yêu. Năm 28 tuổi, tôi chật vật kiếm tiền phụng dưỡng gia đình. Sau 30 tuổi, tôi chỉ mong có một tia sáng trong muôn ngàn ngọn đèn thuộc về mình.
Khi còn trẻ, tôi luôn nghĩ kết hôn là vì tình yêu, nhưng sau bao thăng trầm trong cuộc đời, tôi lại muốn kết hôn vì tiền.
Chỉ khi trưởng thành, bạn mới nhận ra rằng kết hôn với một ai đó chính là kết hôn với phẩm chất, sự tu dưỡng bản thân, trách nhiệm và gánh vác.
Sau này tôi cảm thấy không kết hôn cũng không sao cả, bạn có thể là mặt trời trong lòng mình và không cần ai soi sáng.
0 notes
alextran1101 · 5 days ago
Text
Tôi rất thích một câu nói, đó là: "khi mà cuộc đời của mình chạm đáy rồi, thì bước nào cũng là bước đi lên"
54 notes · View notes
alextran1101 · 5 days ago
Text
Tumblr media
Và rồi đứng giữa vườn chiều
Thảo thơm phai lãng, cánh diều đứt dây
Sao mà giữ được diều bay
Sao mà giữ nổi vần xoay cuộc này...
— AN TRƯƠNG
41 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Tumblr media
“Không có sự tỉnh thức nào mà không đi kèm với đau đớn.”
1 note · View note
alextran1101 · 18 days ago
Text
người ta thường nói rằng ta chỉ học cách trân trọng một điều gì đó sau khi mất đi nó.
nhưng thực tế, mất đi một điều gì đó sau khi đã trân trọng nó mới là điều đau đớn nhất.
1 note · View note
alextran1101 · 18 days ago
Text
Dường như tôi đã sống vượt quá cả giới hạn của tuổi đời và những vết nứt trong trái tim mình.
Khi người ta còn nép vào lòng cha mẹ để nũng nịu, tôi đã lặng lẽ bước ra đời, học cách đứng vững giữa giông gió của số phận.
Tuổi 38, với nhiều người vẫn là thời điểm ngập tràn đam mê và mộng tưởng. Còn tôi, như đã đi qua bảy mươi mùa người, mỏi mệt, cũ kỹ, không mong cũng chẳng cầu. Chỉ khát khao một góc thật yên, vài luống rau non, chén trà nguội và đôi ba tiếng chim về chiều chờ điểm kết thúc..
Chỉ tiếc là… vẫn còn vài người tôi nợ họ một lần gặp lại ở kiếp sau.
Ngoài điều đó ra… tôi nghĩ mình đã sống đủ trong thế giới của loài người rồi.
15 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Tại Sao Người Giác Ngộ Thường Chọn Một Mình?
Tổng hợp từ sách của Alan Watts
Những người bước trên con đường giác ngộ mang theo một sự cô đơn tĩnh lặng, không phải nỗi cô đơn áp đặt từ bên ngoài, mà là sự thấu hiểu sâu sắc khiến việc kết nối thông thường trở nên khó khăn.
Đa số mọi người gắn kết bởi những ảo tưởng chung, những giấc mơ về cuộc sống lý tưởng. Nhưng khi một người nhìn thấu giấc mơ ấy, các mối quan hệ dần lỏng lẻo. Người nhận ra bản chất thực tại không chạy theo sự công nhận hay tìm kiếm sự thuộc về chỉ để an ủi.
Họ không bị mê hoặc bởi danh vọng, lời đàm tiếu, hay cuộc đua theo những thứ rồi sẽ tan biến. Điều này khiến họ trở nên xa lạ với thế giới. Người khác có thể mỉm cười, trò chuyện xã giao, thậm chí ngưỡng mộ từ xa, nhưng không thực sự kết nối. Kết nối, như đa số hiểu, dựa trên ảo tưởng chung, và khi vượt qua điều đó, không thể quay lại cách sống cũ.
Nhận ra rằng hầu hết tình bạn được xây trên nhu cầu – nhu cầu giải trí, an ủi, hay che giấu sự trống rỗng – là một sự thật gây bất an. Người giác ngộ không cần những điều đó; họ không bám víu hay tham gia vào các mối quan hệ chỉ để lấp đầy thời gian. Họ thấy vẻ đẹp trong cô đơn, trong sự rộng lớn của bản thể và không gian tĩnh lặng nơi sự thật hiển lộ.
Với những người còn bị ràng buộc bởi tâm trí, người giác ngộ dường như xa cách, thậm chí kiêu ngạo. Nhưng đó không phải kiêu ngạo, mà là sự không cần phải thể hiện hay trở thành bất kỳ ai khác ngoài chính mình. Điều này khiến họ khó hòa hợp.
Thế giới ngưỡng mộ người trí tuệ từ xa nhưng không muốn thực sự hiểu họ, vì điều đó có thể phá vỡ những ảo tưởng dễ chịu. Người giác ngộ không than vãn về sự cô đơn, bởi họ biết đó không phải là nỗi cô độc mà là tự do – tự do để sống không thỏa hiệp, để thấy thế giới như nó vốn là. Dù bị coi là không có bạn, họ đã tìm thấy hòa bình với mọi thứ.
Nhìn thế giới đúng như nó là khiến mọi thứ quen thuộc tan biến. Các quy tắc về đúng sai, cách sống không còn trọng lượng. Sự thức tỉnh khiến người ta tách khỏi thế giới, không phải vì cay đắng, mà là hệ quả tự nhiên của việc nhìn thấu những điều kiện xã hội.
Càng giác ngộ, họ càng khó tham gia vào những trò chơi từng quan trọng: chuyện phiếm trở thành vô nghĩa, tranh giành công nhận trở nên vô ích. Đa số tìm kiếm sự thoải mái, sự quen thuộc, xác nhận rằng họ sống đúng. Nhưng người giác ngộ không còn tham gia giấc mơ tập thể, trở thành kẻ ngoài cuộc, không phải vì từ chối thế giới, mà vì thế giới không còn nhận ra họ.
Người giác ngộ không phán xét những kẻ còn ngủ say. Họ hiểu tại sao người ta bám vào niềm tin, thói quen, hay tìm cách phân tâm – đó là nỗi sợ cái chưa biết, sợ buông bỏ, sợ đặt câu hỏi sâu sắc. Họ không ép buộc người khác, vì sự thật phải tự tìm ra. Bạn bè dần xa cách, các cuộc trò chuyện trở nên gượng ép, nhưng họ không cố quay lại cách sống cũ, vì sự thật đã thấy không thể bị lãng quên.
Họ yêu thương sâu sắc hơn, nhưng tình yêu ấy không dựa trên nhu cầu hay kỳ vọng, nên thường bị hiểu lầm. Người đời mong tình bạn mang lại sự an ủi, công nhận, nhưng người giác ngộ không đáp ứng điều đó.
Họ không từ chối con người, chỉ không giả vờ, không tham gia vào những mối quan hệ không thật.
Cô đơn của họ không phải nỗi sợ, mà là hòa bình. Họ đối diện với sự trống rỗng bên trong và thấy đó là không gian nhận thức vô hạn. Họ không chạy trốn bản thân, không cần sự công nhận, và điều này khiến họ xa lạ. Người khác dần rời xa, không phải vì ghét bỏ, mà vì không hiểu cách kết nối với người không cần xác nhận hay tham gia vào sự giả tạo.
Sự cô đơn ấy không phải cô lập, mà là trở về với cái thực. Đó là cuộc sống không giả tạo, không áp lực phải trở thành ai đó. Dù có lúc khao khát kết nối cũ, họ biết những mối quan hệ ấy rỗng tuếch, dựa trên ảo tưởng. Họ bước đi một mình, không vì bị ruồng bỏ, mà vì đã vượt qua nhu cầu thuộc về một thế giới chưa hiểu chính nó.
Tình bạn thường được cho là dựa trên sự kết nối sâu sắc, nhưng thực tế, chúng dựa trên ảo tưởng chung. Con người tìm bạn để tránh cô đơn, để cảm thấy thuộc về. Khi ai đó thức tỉnh, họ không còn phù hợp với khuôn mẫu cũ. Các cuộc trò chuyện trở nên lặp lại, drama trở nên tầm thường, và tranh giành công nhận mất ý nghĩa. Để thuộc về, bạn phải tuân thủ, nhưng người giác ngộ không còn tham gia vào thực tại chung, trở thành kẻ ngoài cuộc. Họ thấy nhiều cuộc trò chuyện chỉ để lấp đầy sự im lặng, tránh né sự thật. Khi không tham gia, họ trở nên đơn độc, nhưng đó không phải nỗi đau, mà là tự do.
Không phải mọi mối quan hệ đều vô nghĩa. Có những tình bạn hiếm hoi, dựa trên sự thấu hiểu sâu sắc, không cần kỳ vọng. Nhưng chúng hiếm và không thể ép buộc. Với đa số, tình bạn là cách duy trì hiện trạng, dựa trên sự tiện lợi và ảo tưởng. Khi một người nhìn thấu, mối quan hệ tan rã, không vì xung đột, mà vì không còn gì giữ họ lại. Người giác ngộ chấp nhận cô đơn như trạng thái tự nhiên, không đuổi theo sự đồng hành, vì họ biết cái gì thật sẽ tự đến. Họ tìm thấy tự do mà đa số không bao giờ trải nghiệm.
54 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Tumblr media
Đêm miền Nam, tiếng Dạ Cổ Hoài Lang phát ra từ cái radio cũ, tiếng xe tải đường xa ngoài lộ, tiếng thằn lằn cót két trên tường cũ, tiếng gió lật trên mái nhà,... chìm trong bóng tối mờ mịt nửa đêm về sáng.
Và con lớn lên.
...
Giờ cũng đã được đi Bắc về Nam, người ta cứ hỏi con khó tánh gì mà khó dữ dậy. Kiếm đại thằng nào đi.
Khó cho con thiệt ha. Lòng con cứ ghim sâu cái chữ "nghĩa tào khang" trong bài ca cũ. Con cũng nghĩ và mơ suốt về những đại lộ miên man ánh sáng phía nửa kia địa cầu. Nhưng mà một đời rất dài, thương là thứ phải chìm sâu âm ỉ cơ mà. Con người ta ra đi muôn phương và trở về, chí ít phải biết có ai đợi mình. Chớ sáp vào nhau mà lòng con vẫn lang bạt không nơi nương tựa thì cũng để làm chi.
Thà một mình cho phẻ chớ.
— AN TRƯƠNG
35 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Tumblr media
Có rất nhiều đứa trẻ đến với thế giới này, lộ trình cũng không mấy may mắn, phải vất vả nỗ lực, từng chút từng chút tự tạo dựng tương lai cho mình.
Cậu vất vả thực sự,
54 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Tumblr media
Anh thế này, em thế kia,... nhân duyên nào cũng đến đoạn trở thành trách móc à các mom? Có ngoại lệ không?
Chắc là không. Nhưng cuộc sống là không ngừng hy vọng. Không biết mà hy vọng thì bình thường, nhưng biết rồi mà vẫn hy vọng mới là can đảm.
Một con nhím dù cho có nhổ hết từng cái gai trên người mình vì sợ làm đau người khác thì cũng sẽ đến lúc bị trách móc vì sao lại sinh ra với sự bén nhọn xù xì. Nhưng đại dương sẽ không bao giờ phải xin lỗi vì sự sâu thẳm của mình, núi non cũng không bao giờ phải xin lỗi vì những triền dốc hiểm trở. Và có thể ta không nhận ra, hầu hết cảnh đẹp của thế gian đa phần đều là núi và biển ôm trọn lấy nhau giữa bạt ngàn trời đất. Hai thực thể đó không ai phải xin lỗi vì làm chính mình, đó cũng là ý nghĩa về cái gọi là thiên địa hữu tình.
Sẽ có người đến với ta, bằng đúng cái level của ta mà ta không bao giờ phải nhón gót. Cuộc sống này chẳng phải luôn vận hành như vậy. Kiễng chân sẽ mỏi, không trụ được đâu.
— AN TRƯƠNG
29 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Tumblr media
Nếu có thứ gì đó sụp đổ - Đơn giản là vì nó CHƯA ĐỦ vững chắc đó thôi.
Không do ai và chẳng tại điều gì.
295 notes · View notes
alextran1101 · 18 days ago
Text
Thực ra bạn đã rất hạnh phúc rồi, được ăn no mặc ấm, không bệnh tật tai ương, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, đôi khi còn có thể ngủ đến khi tự tỉnh giấc, thân hình mũm mĩm là một phúc khí.
Trong đoan nhân sinh này, nếu có thể tránh được thiên tai, tránh được c.tranh loạn lạc, không gặp kẻ xấu, không mắc bệnh hiểm nghèo, thì đã là vô cùng may mắn rồi. Nếu c��n có gia đình hoà thuận, thu nhập ổn định, có vài ba người bạn thân, thì đó lại càng là phúc đức trời ban.
Đừng suy nghĩ hay hơn thua làm gì cả, cứ sống đời an lạc thì cuộc sống bạn ắt sẽ bình an.
(Sưu tầm)
214 notes · View notes
alextran1101 · 19 days ago
Text
“Mắt có thể cận nhưng tầm nhìn không được nông cạn, có nhiều chuyện không đặt trong lòng là thắng thôi.”
Nguồn: xhs - 💫1997
Giải Ưu - 解憂dịch
215 notes · View notes
alextran1101 · 24 days ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Sẻ chia trong đời
Chúng tôi (9x) may mắn là thế hệ chứng kiến sự chuyển mình của thời đại và công nghệ. Từ năm 2010 với những thiết bị và nền tảng internet đầu tiên, chúng tôi tiếp cận thế giới theo một cách rất khác với thế hệ trước.
15 năm qua rồi, 2025 - chúng tôi chứng kiến thêm một thời kỳ khác của nền văn minh này, nơi mà có nhiều thứ biến tướng đến đỏ mặt và kèm theo đó là rủi ro khôn lường, khiến chúng tôi bắt đầu thu mình lại vì dần dần, sự riêng tư quá đắt giá. Nhưng tôi vẫn nhớ rằng, riêng tư không phải bí mật. Kể cả khi phải đối diện với nhiều nguy cơ, tôi nghĩ cũng không có gì sai khi ta ghi nhận, lưu trữ và chia sẻ những giai đoạn có ý nghĩa trong đời với một vài người nhất định.
Nếu có thể bỏ điện thoại xuống và chia sẻ với nhau ngoài đời thì tất nhiên, càng tốt. Vui vẻ khi một mình là thanh thản, nhưng vui vẻ với người khác là hạnh phúc. 4 loại hormone: Dopamine, Serotonin, Oxytocin, Endorphin có những cơ chế khác nhau và chúng hoàn toàn có khả năng sản sinh từ trong nội tại, nhưng chúng ta luôn gọi chúng là hormone hạnh phúc (chứ không phải hormone thanh thản), đó là lý do.
Khi có thêm sắc thái của sự sẻ chia và quây quần, năm tháng trôi đi một cách dễ chịu hơn rất nhiều.
Tối qua tôi có up một cái post nói rằng mình muốn mở quán rượu, đón những vị khách đi uống rượu một mình và nghe họ nói chuyện. Họ sẽ phải đến rất nhiều lần để chờ tôi ở đó vì tôi sẽ không nhận đặt lịch.
Tôi nghĩ sự lắng nghe không nên dàn xếp, những điều phải giữ lại trong lòng rất lâu nhưng vẫn muốn nói mới là những điều cần nói nhất. Thật ra mong ước đó là tôi phóng chiếu từ chính mình thôi. Tương tự như có lần tôi hỏi một người "Is anyone waiting for you?", thật ra câu hỏi đó cũng là tôi tự hỏi mình.
Tôi chẳng có vấn đề gì với việc một mình và dĩ nhiên từ lâu đã thích nghi được với nó, đại đa số trường hợp tôi luôn cảm thấy rất ổn, rất thanh thản. Chỉ là đôi khi, không hạnh phúc.
Chúng ta đến với thế giới này và rời đi đều sẽ chỉ có một mình, nhưng ở giữa hai điểm đầu cuối đó là một hành trình năm dài tháng rộng. Sẽ có những thời kỳ thịnh vượng và cũng có những giai đoạn lụn bại suy tàn mà ta gọi đó là đồ thị hình Sin, là chìm nổi thăng trầm,... vậy thì tại sao lại kháng cự sự đồng hành và chia sẻ? Phải chăng chỉ là không đúng người mình mong đợi mà thôi.
Quán rượu trong mơ ấy chắc chắn menu sẽ có loại không cồn. À ừ, quán nào cũng thế thôi, không có gì đặc biệt.
— AN TRƯƠNG
39 notes · View notes
alextran1101 · 24 days ago
Text
Chó ngoan có nhà, có người thương.
Mèo hoang tự do, nhưng chẳng ai đợi.
28 notes · View notes