Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
36 khoảnh khắc Haruki Murakami giúp bạn chữa lành nỗi đau thất tình và cô đơn
Dưới đây là 36 trích dẫn trong các tác phẩm của Haruki Murakami giúp bạn chữa lành một trái tim đang đau khổ và đồng cảm những nỗi đau mà ta không hiểu đó. Chính vì thế mới thấy được vì sao văn phong khó hiểu của Murakami lại được hàng triệu độc giả trên thế giới đón nhận như thế. Bởi có gì sâu thẳm bằng nỗi lòng của những trái tim đơn côi chăng?

1. Yêu thế nào là đủ?
“Em nghĩ rằng anh còn yêu em, nhưng ta không thể trốn thoát khỏi thực tại rằng em không đủ với anh. Em đã biết điều này sẽ xảy ra. Vậy nên em không đổ lỗi cho anh vì đã phải lòng một người đàn bà khác. Em cũng không giận đâu. Em nên thế, nhưng em không có. Em chỉ thấy đau đớn. Rất đau đớn. Em đã nghĩ em có thể hình dung điều này sẽ đau đớn thế nào, nhưng em đã lầm.”
– trích trong Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời.
2. Khi ta mở lòng mình
“Chuyện gì sẽ xảy ra khi con người mở lòng mình ra?
“Họ sẽ thấy tốt hơn.”
– trích trong Rừng Nauy.
3. Chỉ cần một người còn nhớ
“Nếu cậu nhớ đến tôi, thì tôi sẽ không quan tâm liệu có ai quên mất mình đi chăng nữa.”
– trích trong Kafka Bên Bờ Biển.
4. Đi tìm mảnh ghép của mình
“Bất kì ai mới yêu đều kiếm tìm những mảnh ghép thiếu sót của họ.Vậy nên bất kì ai đang yêu cũng đau khổ khi nghĩ về người tình của họ. Nó giống như quay trở lại bên trong một căn phòng mà bạn có những kỉ niệm yêu thích, nơi mà bạn chưa hề nhìn lại từ lâu.”
– trích trong Kafka Bên Bờ Biển.

5. Nơi tìm thấy tình yêu
“Nhưng ai có thể nói cái gì là tốt nhất? Đó là lí do bạn cần phải nắm chắc bất cứ thứ gì xảy ra với bạn về nơi mà bạn có thể tìm thấy tình yêu, và đừng lo lắng về người khác quá nhiều. Kinh nghiệm của tôi chỉ ra rằng ta không có hơn hai hay ba cơ hội như thế trong đời, và nếu ta để tuột mất, ta sẽ hối hận trong suốt quãng đời còn lại.”
– trích trong Rừng Nauy
6. Phải chăng yêu là hủy hoại một ai đó
“Nhưng tôi không hiểu. Rằng tôi có thể làm tổn thương ai đó thế nào, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại như trước. Rằng một con người có thể, chỉ là sống, hủy hoại người khác trừ việc chữa lành.”
– trích trong Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời.
7. Trái tim con người giống như một cái giếng sâu
“Cô đợi cho chuyến tàu đi qua. Rồi nói rằng, “Thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng trái tim con người giống như những cái giếng sâu vậy. Chẳng ai biết cái gì ở dưới đáy cả. Mọi thứ anh có thể chỉ là mường tượng cái gì sẽ nổi lên bề mặt vào lúc nào đó.””
– trích trong Cây Liễu Mù và Người Đàn Bà Say Ngủ.
8. Tình yêu là sự cứu rỗi của cuộc đời
“Nếu bạn có thể yêu ai đó với toàn bộ trái tim mình, dù chỉ một người, thì đó chính là sự cứu rỗi cuộc đời. Thậm chí nếu bạn không thể ở bên người đó.”
– trích trong 1Q84
9. Đau khổ sẽ đến dù có cố gắng né tránh
“Dù cậu có cố gắng đến đâu, người ta vẫn thường đau khổ khi đã đến lúc.”
– trích trong Rừng Nauy.
10. Thời điểm không thể quay lại
“Trong đời mỗi người sẽ có một thời điểm không thể quay đầu lại. Và trong vài trường hợp, thời điểm đó là lúc cậu không thể tiếp tục được nữa. Và khi ta chạm đến thời điểm đó, mọi thứ ta có thể làm chỉ là im lặng chấp nhận sự thật. Đó là cách mà chúng ta tồn tại.”
– trích trong Kafka Bên Bờ Biển.

11. Tình bạn là thứ không thể tiếp tục khi một kẻ yêu người còn lại
“Dĩ nhiên là thật đau khổ khi ta có thể không bao giờ yêu nhau bằng một cách bình thường. Chúng ta đã có thể xa hơn hạnh phúc nếu chúng ta làm điều đó. Nhưng nó lại giống như những đợt thủy triều, sự thay đổi của mùa màng – điều gì đó bất biến, một định mệnh không thể thay đổi mà ta không thể thay thế được. Dù ta có khéo léo che đậy đến đâu, tình bạn tuyệt vời của chúng ta cũng sẽ chẳng thể kéo dài. Chúng ta đã bị bó buộc tới một cái kết thảm khốc. Điều đó rõ ràng thật đau đớn.”
– trích trong Người Tình Sputnik.
12. Làm sao có thể bắt đầu lại từ đầu?
“Tớ có một triệu điều muốn nói với cậu. Tất cả mọi thứ tớ muốn trên trời này là cậu. Tớ muốn gặp cậu và trò chuyện. Tớ muốn cả hai ta bắt đầu mọi thứ từ đầu lại.”
– trích trong Rừng Nauy.
13. Bản chất của con người không thể thay đổi
“Dù họ có khao khát gì, dù họ có đi xa đến đâu, con người có thể sẽ không bao giờ là bất cứ thứ gì ngoài họ. Thế thôi.”
– trích trong Cây Liễu Mù Và Người Đàn Bà Say Ngủ.
14. Mỗi người một giấc mơ thầm kín
“Hai con người có thể ngủ chung giường và vẫn cô đơn khi họ nhắm mắt.”
– trích trong Xứ Sở Diệu Kì Tàn Bạo và Nơi Tận Cùng Thế Giới.

15. Cái giá của tự do là tổn thương
“Sự tổn thương trong tình cảm là cái giá mà người ta phải trả để được tự do.”
– trích trong Tôi Nói Gì Khi Nói Về Chạy Bộ.
16. Thỉnh thoảng vẫn cô đơn
“Thỉnh thoảng em vẫn thấy thật nỗi cô đơn khi ngủ với anh.”
– trích trong Cuộc Săn Cừu Hoang.
17. Vết sẹo của riêng mỗi người
“Mỗi người đau đớn theo một cách riêng, và đều có những vết sẹo của riêng mình.”
– trích trong Kafka Bên Bờ Biển.
18. Khi đã trải qua một cơn bão
“Và khi cơn bão qua đi, bạn sẽ không nhớ bạn đã vượt qua như thế nào, bạn xoay xở để tồn tại được ra sao. Bạn thậm chí sẽ không dám chắc, thật ra, liệu cơn bão có thật sự đi qua. Nhưng có một điều chắc chắn. Là khi bạn ra khỏi cơn bão, bạn sẽ không còn là cùng một người mà đã bước vào. Đó là những gì về cơn bão.”
– trích trong Kafka Bên Bờ Biển.
19. Sự khiếm khuyết của bản thân
“Dù tôi có đi đâu, tôi vẫn là người cuối cùng. Những gì đã mất thì chẳng bao giờ thay đổi. Cảnh tượng có thể thay đổi, nhưng tôi vẫn là con người bất toàn như trước. Những phần thiếu sót đó đều hạnh hạ bằng cơn đói mà tôi chẳng bao giờ thõa mãn được. Tôi đồ rằng càng khiếm khuyết bản thân nhiều thì tôi sẽ càng hoàn thiện bản thân hơn.”
– trích trong Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời.
20. Cô đơn là một loại axit
“Nỗi cô đơn trở thành một thứ axit sẽ ăn mòn bạn.”
– trích trong 1Q84

21. Tìm kiếm & Chạy trốn
“Cậu đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng đồng thời, cậu lại đang chạy trốn vì mọi thứ mà cậu xứng đáng.”
– trích trong Kafka Bên Bờ Biển.
22. Bóng tối và sự thân mật
“Những giọng lệ ấm áp, và những cô gái xinh đẹp, cứ như là mơ vậy. Tôi thích những rạp chiếu bóng, bóng tối và sự thân mật, và tôi thích những buổi tối mùa hè buồn bã, sâu lắng.”
– trích trong Nhảy Nhảy Nhảy.
23. Mơ mộng là điều đúng đắn duy nhất
“Tôi mơ mộng. Thỉnh thoảng tôi cho rằng đó là điều đúng đắn duy nhất phải làm.”
– trích trong Người Tình Sputnik.

24. Cái mà em không thể mất
“Nếu em ở lại đây, cái gì đó trong em sẽ biến mất mãi mãi – cái gì đó mà em không thể để mất được.”
– trích trong Phía Nam Biên Giới Phía Tây Mặt Trời.
25. Phải chăng trái đất chỉ để nuôi dưỡng nỗi cô đơn
“Tại sao con người phải cô đơn như vậy? Mấu chốt toàn bộ là gì? Có hàng triệu người trên thế gian này, tất cả bọn họ đều khao khát, mong chờ người khác thỏa mãn họ, nhưng lại tự cô lập bản thân họ. Tại sao vậy ? Có phải trái đất ở đây chỉ để nuôi dưỡng nỗi cô đơn của con người?”
– trích trong Người Tình Sputnik
26. Phép màu nằm ở niềm tin
“Ngày xưa, có một chàng trai và một cô gái. Chàng trai 18 tuổi còn cô gái 16 tuổi. Cậu ấy không đẹp trai khác thường, và cô cái cũng không đặc biệt xinh đẹp. Họ chỉ như một chàng trai cô đơn bình thường và một cô gái cô đơn bình thường, như bao người khác. Nhưng họ tin rằng với toàn bộ trái tim mình, ở đâu đó trên thế giới sẽ có chàng trai hoàn hảo 100% và cô gái 100% hoàn hảo cho mình. Đúng vậy, họ tin vào phép màu. Và phép màu đó thực sự đã xảy ra.”
– trích trong Cô Gái Hoàn Hảo 100% .
27. Tình yêu rất đơn giản, chỉ có con người là phức tạp
“Có thể thật sự đơn giản chỉ là. ‘Chào buổi sáng. Em là cô gái 100% hoàn hảo dành cho anh.’”
– trích trong Cô Gái Hoàn Hảo 100%.
28. Bản chất của sự căm ghét
“Sự căm ghét giống như một con dao hai lưỡi vậy. Khi bạn cắt vào người khác thì bạn cũng đang cắt chính mình.”
– trích trong Biên Niên Kí Chim Vặn Dây Cót.
29. Món nợ của sự trưởng thành
“Bởi vì chúng ta phải trả lại cho thế giới những gì ta nợ… Nỗi đau của sự trưởng thành. Ta đã không trả giá khi ta phải trả và giờ thì đã đến hạn cuối.”
– trích trong Rừng Nauy.
30. Địa ngục của riêng mình
“Cậu ấy sống trong một địa ngục đặc biệt của riêng mình.”
– trích trong Rừng Nauy.
31. Đi bộ và Chạy
“Tôi không đến đây để đi bộ. Tôi đến đây để chạy.”
– trích trong Tôi Nói Gì Khi Tôi Nói Về Chạy Bộ.
32. Làm thế nào để chìm đắm trong tình yêu?
“Tôi luôn thèm muốn tình yêu. Có lần, tôi đã muốn biết việc làm sao để được lấp đầy bởi nó – được đắm chìm trong tình yêu mà tôi không thể chịu được nữa. Chỉ một lần thôi.”
– trích trong Rừng Nauy.
33. Bạn không cần giống ai cả
“Không có điều gì sau với việc trông không giống thứ gì đó. Nó chỉ nghĩa là bạn không hợp với bất kì khuôn mẫu nào.”
– trích trong 1Q84.

34. Khi yêu mọi thứ thật lẫn lộn
“Những gì tôi cảm nhận về cô ấy là một mớ xúc cảm hỗn độn. Nó tự đi và đứng, sống và thở và rung động và khuấy đảo tôi từ gốc rễ con người tôi.”
– trích trong Rừng Nauy.
35. Khoảng trống bên trong mình
“Chỉ vậy thôi, dù tôi có kiếm tìm bản thân ở đâu, tôi cảm thấy như có một khoảng trống bên trong mình, với cơn gió ào qua. Tôi chưa bao giờ thấy thỏa mãn. Từ bên bên ngoài cậu sẽ chẳng hình dung được tôi có chuyện gì đâu.”
– trích trong Ngầm.
36. Một thế giới không hoàn hảo
“Tất cả chúng ta đều là những con người không hoàn hảo sống trong một thế giới không hoàn hảo.”
– trích trong Rừng Nauy.
via Khánh Vân (theo QuoteCatalog)
via bookaholic.vn
8K notes
·
View notes
Text
Chẳng nhẽ con người không thể từ bỏ sao ? Họ không thấy mệt mỏi sao ? Không thấy hàng dài những cơ hội đang chờ họ sao ? Ngu ngốc. Biết vậy mà vẫn không buông tay được. Khốn nạn. Sau cùng tôi vẫn chờ em bỏ cuộc dù biết em cứng đầu hơn tôi gấp 10 nghìn lần. Suy cho cùng cuộc đời trong tuổi thanh xuân này đầy rẫy những thứ ngu ngốc và khốn nạn như vậy mà ta buộc phải chấp nhận.
0 notes
Photo
Sth will never change 😶
Em nói, những kẻ yêu đơn phương luôn rất dễ hài lòng, anh có tin không? Nếu anh hôm trước khiến em đau lòng, đau đến xót xa, chỉ cần ngày sau anh mỉm cười, đối em nói câu xin lỗi, em liền thấy thật không sao cả, đau đớn cũng biến mất dần. Anh ở bên em, tâm sự với em về người yêu hiện tại, cô ấy khiến anh cười, cô ấy làm anh khóc, cô ấy dịu dàng, cô ấy quan tâm… Anh hạnh phúc nói rằng, anh yêu cô ấy nhất, với anh, em sẽ luôn là người bạn tốt nhất. Anh mỉm cười khiến em hạnh phúc, dù rằng đồng thời tim cũng rất đau… Anh nói xem, có phải rất dễ dãi, rất ngu ngốc không? Đôi khi thật muốn rời xa anh, đến một nơi nào đó rồi quên anh đi, sẽ không nhớ về anh nữa. Kết cục lại làm không được, đành quay về làm kẻ dễ hài lòng, ngu ngốc, đáng thương.
510 notes
·
View notes
Text
Nhiều lúc tôi ước mình sống lý trí hơn một chút. Nhưng chắc là không được rồi ....
0 notes
Text
Đã bao giờ bạn muốn thời gian trôi nhanh hơn chưa? Nhanh tới mức mà bạn không thể nhớ mình đã làm gì, nghĩ gì... Nhanh đến nỗi nước mắt bạn chảy ra mà bạn không thể nhớ khóc vì ai và nó đủ nhanh để bạn tự hỏi tại sao bạn ở đấy... Ước gì có một vũ trụ nào như vậy để nỗi buồn không làm con người buồn nữa :)
0 notes
Text
'Làm thế nào để nhận ra mình đang yêu' 'Khi em cảm thấy đau' _Mr.Universe_
0 notes
Quote
Đằng sau khó khăn không phải là hạnh phúc chờ đón bạn, mà chỉ là nỗi buồn mông lung với câu hỏi mình nên làm gì tiếp theo.
0 notes
Photo
It may be weird to say but I can’t wait to feel this moment🙃🙃

Ra trường mấy năm, chúng tôi họp lớp được ba lần. Dĩ nhiên, họp lớp luôn là dịp mà tất cả mọi người sẽ không đi đủ, thiếu không ít, nhưng tính ra, lại cũng không nhiều.
Năm nào tôi cũng đến từ sớm. Ngày trước trong lớp tôi cũng khá trầm, cho nên lần đầu tiên họp lớp tổ chức, khi tôi đến, mấy cậu trai ố á nói bất ngờ. Tôi khi còn đi học cũng từng nghĩ rằng mình sẽ không đi họp lớp, từng nghĩ, rồi đi. Ngồi bàn tán cùng mấy đứa về chuyện người này người kia, thằng béo bàn ba giờ làm giám đốc, ông giáo dạy chúng tôi môn Kế toán đã mất rồi,… tôi nghĩ, hẳn cũng không phí công, dù lí do đến đây là để biết người kia ra sao, dù không nghe được, nhưng chợt cảm thấy, không khí tụ tập cũng không tồi.
Phải rồi, tôi đến vì một người, một người chưa bao giờ tới. Hắn ta, nghe nói bận lắm, đang trên đà thăng tiến, công tác bù đầu bù óc suốt ngày. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói về chuyện hắn yêu ai, nhưng chưa nghe, chắc gì đã không có. Thế là, lần họp lớp thứ nhất, tôi bảo mình, có thể lần hai hắn sẽ đến; lần sau, tôi khích lệ, còn có lần ba; rồi lần này, tôi cười trừ, cả đời này có chăng nhiều dịp.
Còn một tiết mục không thể thiếu trong mỗi buổi họp, ấy là kể chuyện tình yêu. Thậm chí lớp trưởng còn đặt cả tên cho phần này, gọi là “Mối tình nho nhỏ”, vì sao hả, toàn chuyện tình dang dở ấy mà. Có phần kể chuyện này, tôi mới biết rằng, hóa ra trên đời có nhiều chuyện tình… buồn cười như vậy, nhưng mà, rất hoài niệm, rất chân thật, rất bình yên. Ngày ấy chúng tôi chỉ chớm đôi mươi, chẳng có gì, chỉ có trái tim không biết sợ…
Bí thư thích lớp trưởng, rồi còn có đứa tự thú, thích cô bạn hay mặc áo trắng bàn đầu. Tên kia bảo, có một ngày nào đó, hắn gục mặt xuống bàn giả bộ ngủ, thực chất là xuyên qua kẽ tay, nhìn lén cô bạn cả buổi chiều. Khi hắn nói những lời này, trái tim tôi hơi rung lên một nhịp.
Tôi cũng từng như hắn vậy. Nhìn lén một người không chớp mắt, giả bộ lơ đãng, hóa ra lại rất chú ý đối phương đang làm gì, khác gì nhau đâu, người yêu đơn phương ai chẳng vậy. Chỉ là, có người dũng cảm, như hắn, lại có kẻ sợ sệt, là tôi. Khi được hỏi là “Cậu đang thích ai?”, tôi chỉ lắc đầu, “Chả có ai để thích”, sao lại không có, sao lại không có được?
Có lẽ sau nhiều năm trời, mỗi người mới có thể thoải mái nói ra những điều họ giấu, họ mang trong lòng tự bao lâu, để người khác nghe và bày tỏ thái độ, hoặc vui vẻ, hoặc thương cảm, hoặc chế giễu, hoặc đồng tình, mà lúc này, chính họ đã không còn buồn đau như xưa cũ.
Người mỗi năm tôi đợi hiện giờ vẫn thế, người mỗi năm họ nhắc tới có thể là người cũ, hoặc cũng có thể là người mới, người dưng. Biết sao đây, mỗi năm chỉ có ít ngày như vậy, những ngày tụ tập, để chính mình đem nỗi lòng theo sự náo nhiệt, từng chút nói ra. Không sao cả, có thể nói, để những tình cảm cũ theo gió bay mất, để bạn nhẹ nhõm, để tôi nhẹ lòng…
548 notes
·
View notes
Text
Tương lai và những mong chờ
Tháng 12 trôi nhanh quá, nhanh hơn bất cứ tháng nào trong năm. Dường như chỉ cần lỡ mất một nhịp đập của trái tim hay đếm nhầm một con số bạn đã thấy ngoài cửa sổ tiếng "count down" từ 10 đến 1; những nụ cười kèm lời chúc happy new year... Và lúc đó biết rằng lại phải nghĩ đến tương lai rồi. Với một học sinh cuối cấp như tôi, những ngày tháng cuối năm là mông lung nhất. 17 tuổi trong những lo toan tới tương lai, trong những lựa chọn cuộc sống đây là những năm tháng buồn nhất mà tôi phải trải qua. Bước lên phía trước mà biết rằng không thể quay đầu, đứng trước một tỉ ngã rẽ mà không phân biệt được lối đi nhưng cho dù tôi có chọn con đường nào cũng vẫn phải bỏ lại một phần gì đó. Tự quyết định cho bản thân thật là khổ, thật là khó khăn. Tôi hận những người có được một tương lai tốt- được sắp đặt sẵn mà vẫn luôn miệng nói " tao không thích" hay "tao bị bắt". Ai cũng có quyền tự quyết định các cậu à hãy tự đừng hạ thấp bản thân bằng giả vờ không hài lòng đi. Nếu có kiếp sau tôi ước mình sẽ sống trong một gia đình giàu có hay có người định hướng luôn cho mình để bây giờ tôi không phải ngồi đây mà lo nghĩ cho tương lai của bản thân... Trường nào tốt...nghề nào ổn...Đam mê của mình là gì... Dòng câu hỏi vô tận cứ luôn luôn cuốn tâm trí của tôi đi mỗi ngày, mỗi giờ. Ước gì có một lời khuyên thật sự nhỉ...một ai đó giúp tôi trả lời ... Thời gian ơi, làm ơn dù chỉ một lần thôi hãy trôi nhanh hơn được không... Trôi đi để cuốn cả những câu hỏi này đi nữa ... _Gửi đến buổi tối hôm nay và sau này_
0 notes
Photo

“Sáng nay tôi nhận được 1 tấm thiệp cưới của 1 cô bạn cũ, khi đọc đến tên chú rể, tôi hơi ngạc nhiên và hỏi cậu í: - Ơ!! Không phải là H ah?.. Cô ấy cười gượng gượng: - không…xa quá! Hay cãi nhau, mâu thuẫn, tôi phải đi lấy chồng thôi.. cậu đến chung vui với tôi nhé..
Tôi ậm ừ.. Ờ…
Cô ấy & cậu ấy đã từng là 1 cặp đôi đẹp, họ đã từng rất yêu nhau, đã từng hợp nhau đến mức chỉ cần người kia liếc nhìn 1 sự vật, 1 hiện tượng là người còn lại hiểu ngay. Bạn tôi ở HN, ng yêu cô ấy ở SG, mùa giáng sinh năm ngoái, chúng tôi - gồm 5 đứa - ngồi cạnh nhau bên bếp nướng BBQ Hàn Quốc, xuýt xoa giữa cái lạnh ngoài bắc, bạn tôi dựa đầu vào vai bạn trai cậu ấy, cười híp mi mắt, má đỏ hồng, tay giấu túi áo khoác khoác bạn trai, tiếng cười, tiếng nói hoà trong tiếng chạm ly chúc mừng, bạn trai còn véo má cậu ấy: - Nếu lấy nhau anh ra Bắc em đừng bắt nạt anh nhé, người ta bảo vợ Bắc dữ lắm.
Ít ra - tôi từng nghĩ đó sẽ là 1 đám cưới đẹp…
Và chưa đầy 1 năm sau - hôm nay - còn chưa đến giáng sinh - tôi nhận được thiệp cưới của bạn ấy … là 1 cái tên khác, 1 người đàn ông khác.
Bạn bè tôi kể về mối tình đó với nhiều nỗi nuối tiếc .. Bạn trai cậu ấy nhận được nhiều cơ hội phát triển sự nghiệp trong Nam (ko muốn ra Bắc) cô ấy yêu Hà Nội nên không muốn vào Nam.. họ triền miên cãi nhau trong mâu thuẫn, những chuyến bay thưa thớt hơn, những cuộc nói chuyện ít hơn, những mối quan tâm khác thú vị hơn, những cơ hội phát triển sự nghiệp rực rỡ hơn và tất nhiên - thứ hi sinh dễ nhất là tình yêu (chứ còn gì nữa)😊
Thực ra lớn hết rồi, thực tế hết rồi.. ng ta sẽ chọn thứ hy sinh dễ dàng hơn là quyền lợi sát sườn mình.. Ở ngoài kia - zai đầy, gái đầy… Chúng ta đâu thiếu cơ hội để tìm được 1 người tốt hơn? Đẹp hơn và hiểu ta hơn phải không??
Thế nên ta hy sinh nhau.. Hy sinh luôn cả quãng thời gian dài đẹp đẽ đã có với nhau.. Vì ta biết: thời gian sẽ tự làm nhoà đi tất cả mà. Nhỉ??
😊
Bạn tôi không ít người yêu xa, nếu không muốn nói phần lớn họ đều yêu xa. Có người đến được với nhau, nhưng đa số là toạch giữa chừng, vì ti tỉ lý do, vì cô đơn, vì không có người chia sẻ, vì chạnh lòng, vì khoảng cách, vì đủ những thứ điên rồ khác mà chỉ những kẻ yêu xa mới hiểu.
Ngay cả khi người yêu mình khóc bất lực, cậu ấy cũng chỉ biết thở dài đầu dây bên kia, ko đưa tay gạt nước mắt được, nói những câu cũ rích qua cái tai nghe lạnh ngắt: - Em đừng buồn nữa..
Câu chuyện này tôi nghe ở nhiều cặp đôi yêu xa khi họ ngồi nhớ về nửa kia của mình với thật nhiều tiếc nuối..
Tôi đã từng nhận được 1 tin nhắn vào 1 ngày trời HN thu tháng 10. Bạn tôi ở Châu Âu inbox qua Fb cho tôi đôi ba dòng nhạt nhẽo (bạn tôi học ở đó chứ k ở hẳn và SẼ VỀ VÀO MỘT THỜI GIAN NHẤT ĐỊNH) - Hôm nay người yêu cũ tôi đi lấy chồng, tôi không buồn đâu, chỉ thấy buồn cười. Có 1 hôm tự nhiên nó nhắn cho tôi “Anh cứ học đi, không cần về đâu” rồi chẳng nói chuyện với nhau, giận dỗi nhau, chiến tranh lạnh 1 thời gian và rồi hôm nay nó đi lấy chồng. Buồn cười vl.. kiểu đéo gì ấy nhỉ?
Tôi gõ những dòng phím vô vị nói đôi ba câu “phải phép” như được lập trình sẵn…an ủi:
- thôi!! Coi như k phải duyên số nhau. Đừng trách nó, con gái có thì, rồi nó cô đơn, nó chịu sao được.. thôi!! Cuộc đời còn dài.. biết đâu sau này ông gặp được người khác tốt hơn thì sao?! Đại loại thế!! 🙁
Tôi tiếc cho những mối tình đẹp tan vỡ vì khoảnh cách.. nhưng tôi hiểu những cô đơn mà 1 trong 2 người hoặc cả 2 người phải chịu đựng, những khó khăn hàng ngày cả 2 phải đối mặt và những đối tượng khác (có thể là nam, nữ) vây quanh họ chỉ trực chờ nhẩy vào mối quan hệ mỏng manh đó.. Tiếc lắm..
Họ đã trải qua không biết bao nhiêu cái “đã từng” Họ đã từng tựa đầu vào vai nhau im lặng rất lâu và cùng nhìn về chân trời mới Họ đã từng thức đến sáng để nói chuyện tào lao và những nụ cười tưởng chừng không bao giờ tắt. Họ đã từng ôm nhau bịn rịn khóc ở sân bay khi nói lời tạm biệt! Họ đã từng mơ ước về bó hoa cưới và màu váy trắng trong ngày trọng đại.. Họ đã từng nắm chặt tay nhau cùng thề hẹn chẳng bao giờ rời.. Họ đã từng có 1 tình yêu rất đẹp..
Nhưng tất cả những cái “đã từng” ấy đều thua… ✔️ Thua thời gian ✔️ Thua vật chất ✔️ Thua khoảng cách Và thua cả chính hiện tại của họ.. Và họ để mất nhau đơn giản như thế đấy..
Tôi nhận thiệp cưới từ tay bạn..
Cười mênh mông là cười buồn…
Tôi lại nhớ 1 câu nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tài hoa bạc mệnh - nó như 1 “lời nguyền” cho nhiều cặp đôi sớm vội vã rời bỏ nhau khi gặp khó khăn:
“Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một mối tình. Vì người ta nghĩ rằng những hạnh phúc, những điều mới mẻ nhất sẽ đến trong tương lai. Cũng có thể. Nhưng người ta đâu biết rằng những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời.”
(#Tờpi)
196 notes
·
View notes
Text
Gửi tới một phần của cuộc sống
Trong tác phẩm " Norwegian wood", Haruki Murakami từng viết thế này: Sự chết không phải là phần đối lập với sự sống. Mà nó chỉ là một phần của cuộc sống mà thôi. Mấy ngày hôm trước mẹ tôi kể về một người thầy cũ của tôi đã quyết định chấm dứt cuộc đời mình bằng một lọ hoá học. Tôi bất chợt nhớ tới ngay câu văn này... Có lẽ tôi vô cảm khi không hề cảm thấy một chút tiếc thương hay cảm thông cho gia đình họ. Mà chỉ có một cảm xúc chấp nhận... Cái gì đến rồi cũng sẽ đến không sớm thì muộn thôi... Tôi đi học ở lớp của thầy 2 buổi rồi nghỉ, cách của thầy không hợp với tôi. Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ lớp hoc ấy: từng tiếng cười, từng lời giảng của người đàn ông ấy... Có lẽ không bao giờ thầy có thể thấy được bàn tay của cái chết đang chờ mình 2 năm sau đó... Tôi tự hỏi bao con người sẽ nhớ tới thầy hay cũng chỉ coi đó là một giây phút thoáng qua cuộc đời như tôi... Và bất chợt tôi nhìn những người xung quanh: rồi cũng sẽ đến lượt họ...và cả mình nữa. Vậy kí ức về chúng ta sẽ vươn t���i bao xa đây...hay chẳng có ánh sáng nào cả khi ta về với màn đêm tăm tối kia..
0 notes
Text
Bạn Thân
Cái khái niệm mà không phải ai cũng hiểu. Có người coi là điều đương nhiên phải có, hay có người coi nó là một ước mơ xa vời. Với nhiều người đã từng hoặc đang có bạn thân là 1 người bạn vô cùng thân thiết, là nơi để chia sẻ tâm tư hay là nơi gửi gắm cái vị nắng tuổi trẻ. Còn đối vơi những người như tôi nó chỉ là khái niệm trừu tượng. Có phải tôi không đến đúng lúc và để cơ hội chạy mất .... bạn thân thật là mong manh vs tôi là như vậy. Họ dễ biến mất như tia nắng trên lá cây, như giọt mưa trên khung cửa kính, và không bao giờ tồn tại mãi mãi. Nhiều lúc tôi tự hỏi phải chăng tôi quá nhàm chán hay cuộc đời họ có nhiều điều thú vị hơn tôi - một chấm dư vị gần như hư vô trong dòng chảy của cuôc sống này. Và có lẽ... bạn thân chỉ là những cái danh nhẹ nhàng trôi theo gió mà thôi... P/s: Gửi những người tôi từng gọi là bạn thân : xin lỗi đã làm phí mất một phần quãng đời các bạn..
0 notes
Text
Đơn giản hay phức tạp
Nhiều lúc cái thế giới mà tôi đang sống lại trở nên không thể hiểu nổi. Khi thì đơn giản đến lạ kì, lúc lại phức tạp đến khó hiểu. Chẳng biết ra làm sao!!! Có lẽ sẽ chẳng ai có thể hiểu nổi mọi chuyện trong csong của mình đi về đâu nữa.... Nhưng chắc nó vẫn phải thú vị chứ.... Bởi vì...tôi vẫn đang sống mà!?! :3
0 notes
Text
Tôi không vặn dây cót vào ngày Chủ nhật. Chủ nhật là một ngày nghỉ để cuộc sống của tôi phải dừng lại cho dù tôi muốn hay không. Là một ngày mà thời gian chỉ còn dựa vào ánh sáng chứ không dựa vào những con số... Sáng lên rồi tối dần...chỉ có bản thân của tôi là không thay đổi...một mình và một mình.. Chỉ là 1 ngày Chủ nhật lãnh lẽo, cô liêu như hàng ngàn Chủ nhật khác trải qua trong đời tôi. Và tôi không lên dây cót vào ngày Chủ nhật.
0 notes
Photo
Don't have any things to say...

Đừng bao giờ có ý định nói lý với con gái, sinh vật một tháng mất máu bảy ngày mà còn không chết, vốn đã là một sự tồn tại trái với ý trời trên hành tinh này. Khoa học chứng minh: Khi con gái khởi động trực giác, trí tưởng tượng chỉ đứng sau Van Gogh. Khi con gái điều tra người yêu, IQ chỉ đứng sau Albert Einstein. Khi con gái thất tình, ngôn từ viết lách chỉ đứng sau Mạc Ngôn. Khi con gái tức giận, sức chiến đấu chỉ đứng sau Ultraman. Khi con gái nổi điên, độ nguy hiểm chỉ đứng sau chó Ngao Tây Tạng! Vậy nên, thỏa hiệp chính là lối thoát duy nhất!
202 notes
·
View notes
Text
Cái cuộc sống con người này thật nhàm chán... Thức dậy...làm việc...đi ngủ. Vòng tuần hoàn mãi mãi không thoát ra được... Cuộc sống cứ trôi đi mà không có màu sắc. Chỉ nhuốm lặng cái màu xám ảm đạm này bao phủ lên từng tâm hồn con người. Để vùi dập ước mơ, dẫm đạp hi vọng của họ... Và cuối cùng con người chỉ biết im lặng, cúi xuống và chập nhận số phận đã được đặt ra.... Cuộc đời này là 1 đống khuôn khổ và tù tùng. Cuộc sống không sắc màu lặng lẽ trôi vào hư vô mà không ai nhớ tới.
0 notes