baokien
baokien
BAOKIEN.COM
111 posts
Xin chào! Tôi là Đặng Phạm Bảo Kiên.
Don't wanna be here? Send us removal request.
baokien · 4 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media
Tối hôm nay, xem phim tài liệu về việc đóng cửa nhà hàng của André Chiang.  Kiến thức ẩm thực của mình hạn hẹp không biết ở Singapore có một cái nhà hàng làm nên tên tuổi đất nước, xem xong mới biết André Chiang nổi tiếng tới vậy. Mà quan trọng hơn thái độ của anh chủ nhà hàng làm mình có cảm giác: sẽ vô được. Không gian sang trọng mà thân thiện chứ không phải: “chỗ này là để ta phô trương sự giàu có và đẳng cấp quý tộc". Tuy chỉ coi phim thôi nhưng cảm giác muốn đến nhà hàng gặp André hơn là ngồi ăn quán của Jiro Sushi, vì Jiro làm mình thấy căng thẳng quá, ổng chăm chút từng món ăn vậy rủi xui mình ăn sai cách chắc hồi hộp lắm.
Nhìn vợ chồng ảnh thân thiện, biết nói giỡn, biết nóng giận, nhìn khá là giống con người chứ không phải những siêu nhân cả đời chỉ biết sống trong bếp. Mình thích chị vợ, nhìn cá tính đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố. Có gu thẩm mỹ cao, giận là sẽ thể hiện tự nhiên chứ không cố gắng gồng lên đóng vai: chân, thiện, mỹ. Con người trong sự tưởng tượng của mình nó là thế, không ai có thể hiền từ nhân hậu mãi, nếu giận cũng nên để nó thoát ra và được đối xử cân băng với sự tử tế. Nó cũng chỉ là cảm xúc thôi.
André m�� nhà hàng mang tên của ảnh được 10 năm rồi đóng cửa, đạt 2 sao Michelin, là nhà hàng đứng thứ 2 trong Asia’s 50 Best Restaurant, thành tựu dán đầy tường. Hằng ngày ảnh sẽ đứng trước nhà hàng chào khách tới 8 giờ, vì muốn họ bước xuống xe là thấy mình ngay. Mình thấy công việc đơn giản này rất khó khăn, nhất là với những người đã đạt nhiều thành tựu. Hầu hết mọi người đều nghĩ mình quan trọng và không chịu làm những việc lặt vặt: ta sinh ra để làm việc lớn kia mà. Nội việc ảnh đứng trước nhà hàng chào khách vậy thôi cũng đủ thấy nhà hàng của ảnh đặc biệt rồi.  Mọi thứ trong nhà hàng đều được sắp xếp kĩ đến từng milimet, chủ quán bị OCD nên nhân viên cũng hơi vất vả. André không tuyển nhân viên đã có kinh nghiệm, hầu hết là những người hâm mộ ảnh và tìm đến xin được đào tạo, tất cả đều là những tấm chiếu mới chờ ảnh bày cho trải.  
Vậy mà ảnh tuyên bố đóng cửa.
Lúc mà xem phim này, hiểu được lý do tại sao mình không thấy bị mê hoặc khi nghe người ta nói sẽ: bỏ phố về rừng, sống đời an yên. Nhưng mình lại hoàn toàn hiểu tại sao anh André đóng cửa. Mọi thứ rất rõ ràng, nó giống như khi chúng ta leo núi, phải leo đến đỉnh núi rồi mới đi xuống. Tầm nhìn và cảm giác sẽ khác với người cả đời chỉ ở chân núi. Niềm vui nó sẽ không nằm  ở cái đỉnh núi, mà là ở cả quá trình leo lên, nó chính là quá trình học tập và cố gắng của mỗi người. Leo lên đỉnh rồi muốn leo ngọn núi khác thì phải leo xuống, không thể từ cái đỉnh này nhảy qua đỉnh khác được, nó chính là quá trình chấp nhận sự từ bỏ, đi xuống để đi lên. Hầu hết những người chọn lối sống an yên và bỏ phố về quê đều đã đạt tới đỉnh trong sự nghiệp của họ. Khi họ chọn về quê sống cũng với tầm nhìn khác, giá trị họ mang đến cho cộng đồng xung quanh nó cũng sẽ khác với người đã bị cuộc đời hù hoạ, không dám thử gì nữa. Nếu mình không leo núi, cả đời chọn sống dưới chân núi thì cả đời này cũng không hiểu được trời cao đất dày là thế nào, cả đời cũng chỉ nghe người ta nói ngọn núi kia nguy hiểm lắm.
Có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ chọn sống ở một nơi yên tĩnh, nhưng phải là khi mình đã thử mọi thứ, cố gắng và học hỏi thật nhiều, dù thành công hay thất bại cũng phải đi để biết quá trình leo núi là thế nào. Mình đang trong hành trình tạo ra một sản phẩm dịch vụ mang lại giá trị đến cho mọi người, nên những câu chuyện như cách André và vợ kể về công việc của họ làm mình thấy muốn… kết bạn với những người này. Ước mơ bé bỏng!
4 notes · View notes
baokien · 5 years ago
Photo
Tumblr media
0 notes
baokien · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Bức hình cuối cùng của năm, chụp thời khắc chuẩn bị đón giao thừa. Năm nay lại đón giao thừa một mình ở thành phố.
Hôm nay ngồi đọc lại bài viết đầu năm 2019, nhớ cái không khí năng lượng lúc đó, thấy mãn nguyện.Tuy còn một vài việc dành cho gia đình vẫn chưa thực hiện được nhưng thôi tạm chấp nhận để còn đón một năm mới với những mục tiêu tiếp theo. Thiệt ra, mình cũng không nhớ ra đầu năm có nhiều năng lượng đến thế, cái sự hừng hực sồn sồn ấy tới năm 2020 chuyển qua trạng tháng khác: dịu lại, êm hơn. Lẽ ra nên viết bài này vào tối hôm qua mới đúng nhưng laptop hết pin và buồn ngủ quá nên đi ngủ luôn. Năm nào mình cũng ngồi review lại năm đã qua và đặt mục tiêu cho năm mới.
2019 là một năm mình làm đuợc nhiều chuyện, mình đặt keyword là Đột Phá vì sau năm 2018 đã Cố Gắng thật nhiều nhưng không mang lại nhiều thành tựu, cảm thấy hơi thất vọng. Làm gì thì làm cũng cần phải có thành tựu để kích năng lượng lên, chứ cố gắng hoài mà không có thành quả thì mình dễ nản. Cái thú của việc đặt ra keywords thay vì mục tiêu đó là mình có thể linh hoạt biến hoá. Cuộc sống luôn sáng tạo trong việc ra đề bài, nêu mình chỉ cứng nhắc: năm nay mua nhà, năm nay mua xe, năm nay sinh con… cảm giác rõ ràng đó làm mình thấy áp lực và nhàm chán. Khi có từ khoá, mình  thấy dễ linh động biến hoá trong mọi lĩnh vực: từ công việc đến tình cảm, bạn bè, bản thân .. tất cả đều phải có sự Đột Phá. Thêm một cái hay nữa là khi đã có chủ đề thì nhận ra rằng một năm trôi qua nói nhanh không nhanh, mà chậm thì cũng không chậm. Vèo một cái sẽ hết năm nhưng mà rất nhiều chuyện xảy ra trong năm khiến mình đôi khi quên mất mục tiêu đầu năm là gì, có một từ khoá nhỏ gọn dễ nhớ làm bờ tường, men men theo đó mà sống.
Với mình, những việc sau là Đột Phá của năm vừa qua:
Công việc, học hành:
- Đầu năm đặt ra mục tiêu be bé, tới giữa  năm thì vượt chỉ tiêu. Bên cạnh đó cũng đã dành thời gian buổi tối đi học lên cao học, trau dồi chút kiến thức cho bản thân không bao giờ là thừa. Cũng còn nhiều chuyện phải cố gắng hơn nữa, nhưng duy trì được 1 năm đã là một sự đột phá. 
Tình cảm cá nhân:
- Năm nay cuối cùng cũng có một người để mình thương thực sự, dành thời gian, tình cảm cho mối quan hệ này, trước giờ mình không nghĩ bản thân sẽ muốn gắn bó với chuyện gì lâu dài, nên đây có thể xem là sự trưởng thành, đột phá về tính cách. Gia đình nhìn thấy mình như vậy cũng đã yên tâm hơn, các mối quan hệ xung quanh hoà nhã không còn nhiều biến cố. Mình bớt nóng tính và cực đoan.
Sức khoẻ
- Mập lên sát nút 70kg. Những gì mong muốn của năm cũ cũng hoàn thành.
- Chạy 15km về đích - điều mà không bao giờ nghĩ bản thân sẽ làm được.
- Một năm khoẻ mạnh.
Sức khoẻ là sự đột phá lớn, thậm chí đã quên mất bản thân từng yếu ớt như thế nào.
2019 trải qua khá đầy đủ nên mình hơi bối rối, không biết đặt ra chữ gì cho năm sau. Nghĩ hổm rày mà chưa biết tiếp theo sẽ như thế nào. Không muốn nói những câu vô nghĩa như: “2020, please treats me well" vì cuộc sống luôn đầy những thử thách, chỉ mong bản thân mạnh mẽ và giỏi giang hơn để có thể vượt qua từng thử thách một. Chơi game phải lên rank, năm sau luôn khó hơn năm trước, tuỳ vào khả năng mình chống chọi với nó thôi chứ chẳng năm nào thương tình mà “treats me well" cả.
0 notes
baokien · 5 years ago
Photo
Tumblr media
Chào 2020 🎉🎉 https://www.instagram.com/p/B6wzTV-gdoLBOu140HAQ2N8dw3rfM7oc42svhE0/?igshid=nn692xwbng7v
0 notes
baokien · 6 years ago
Photo
Tumblr media
Nhân dịp 🇻🇳🇻🇳 vô địch https://www.instagram.com/p/B55WnC3AXmPKkIV-eNzxHgRtle3dpc1T9NovE40/?igshid=gg8a9bxt1tla
0 notes
baokien · 6 years ago
Photo
Tumblr media
24 mùa xuân. Càng lớn càng thấy ý nghĩa đoàn viên của Tết. Tết đâu phải chỉ có bánh tét, thịt kho, đánh bài, hoặc không có chỗ nào chơi. Mình thấy Tết ở nhà nghỉ ngơi, gặp gỡ bà con họ hàng tâm sự là vui rồi. Chen chân vô mấy khu du lịch vừa bị chặt chém, đông người, mệt mỏi, bực bội. Năm nay thiệt sự buồn khi phải trực tết ở cơ quan đến mùng 4 tết mới có cơ hội về đoàn viên gia đình. Nhớ lại sáng mùng 1 tết, gọi điện thoại về chúc tết ba, nghe ba dặn dò cố gắng lên mà trực trào nước mắt. Đến khi về tới nhà ngồi bên mâm cơm gia đình nghe ba mẹ tâm sự mà cảm thấy mình như đã bỏ lỡ biết bao nhiêu tình cảm gia đình phía sau lưng lâu nay để bon chen với đời. Chiều nay tranh thủ đi lang thang 1 mình trong xóm, nhìn từng nhà hàng xóm, từng hàng cây, góc đường quen thuộc của tuổi thơ mà thấy sao nó lạ quá, những thứ mà trước giờ mình nghĩ nó to lớn mà nay nhìn lại thiệt nhỏ bé... Ba mẹ cũng bắt đầu có tuổi, cơn đau chân của ba vẫn tái phát khi trời trở lạnh, đi sau ba mà nghẹn không cho nước mắt trào ra. Bởi cả năm không về thăm được ba mẹ lần nào, nay được nhìn thấy ba mẹ, quê hương thanh bình thiệt không muốn đi chút nào nữa. Cảm thấy quý từng giờ, từng phút ở bên cạnh người thân. Bà con nhà mình ai cũng dễ thương, gặp là nói cười vui vẻ không ai hỏi lương tháng nhiêu hay chừng nào lấy vợ. Thật ra có rất nhiều cách hỏi để quan tâm nhau, ngồi kể chuyện cùng nhau lớn lên như thế nào là thấy không đủ giờ. Hồi nhỏ gặp nhau hàng ngày ghét nhau, chửi nhau chứ lớn rồi nhìn ai thấy cũng thương. Lớn lên ai cũng như chim bay khắp mọi nơi kiếm ăn, những dịp như vậy là phút hiếm hoi được gặp nhau mà còn đủ đầy lớn, bé. Tết này vui, buồn lẫn lộn. Chuyện buồn thôi không muốn nhắc. Ghi lại để năm sau chỉ nhớ chuyện vui. Hôm nay hết Tết rồi, sáng nay bé hàng xóm cầm bao lì xì ra dúi vào tay nói: "Cháu lì xì cho chú Kiên, chúc chú Kiên 1 năm vui vẻ. Người lớn cũng cần may mắn". Cảm động muốn khóc! Mục tiêu của năm nay là: 1. Về nhà trong năm nhiều hơn 2 lần 2. Học hành cao hơn *Mùng 7 tết Kỉ Hợi 11/2/2019
1 note · View note
baokien · 6 years ago
Photo
Tumblr media
Tết năm nay khác so với mọi năm. 24 tuổi, chợt nhận thấy trách nhiệm gia đình có tí nặng trên vai. Rưng rưng đốt nhang cho các cụ, cúng giao thừa chợt thấy mình may mắn. Một năm mất mát qua đi, đón một năm mới với ngập tràn hạnh phúc. Một niềm hân hoan mới Một tương lai hoàn toàn mới Vẫn cám ơn bố mẹ vẫn mạnh khỏe ở cạnh bên Cám ơn những người anh em đồng đội chí cốt Cám ơn cuộc sống cho em biết thế nào là khổ cực Chỉ cầu mạnh khỏe và bình an, rồi bàn tay ta vẫn sẽ làm nên tất cả Kính chúc mọi người một năm mới đầy ắp sức khỏe, ngập tràn niềm vui và đong đầy hạnh phúc!!! (at Khu Dân Cư Cao Cấp Gia Hoà) https://www.instagram.com/p/Btd92X5Bg1Q7GLXpX5VWwiEdfF3OzR_axmf3_U0/?utm_source=ig_tumblr_share&igshid=kpbefciy0f2y
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
Con người luôn thay đổi, mình cũng vậy.  Giáng sinh luôn là mùa lễ hội mình yêu thích nhất, thường thì sự rộn ràng ấy phải lắc lư từ đầu tháng 12, phải nghe nhạc giáng sinh, phải chạy ra Highland gọi 1 món ấm nóng, phải tham gia các bữa tiệc gia đình, phải đi chơi cùng bạn bè. Nhưng, năm nay không thấy vậy! Đêm noel sau khi đi làm về thì vội chạy đi lễ nhà thờ, thành tâm cầu nguyện mọi điều tốt lành nhất cho những người xung quanh. Sau đó về nhà mở phim giáng sinh lên xem rồi ngủ. Cảm giác Chúa giáng trần 1 cách hết sức đột ngột làm mình hết hồn. Mở Facebook ra nhìn bạn bè đăng hình tuyết rơi mà không nhận ra hôm nay chính là đêm Giáng Sinh. Không biết vì lười chuẩn bị lễ hội hay vì không còn ưa thích hay vì thời tiết nóng quá làm con người ta hờ hững với mọi thứ. Sự hờ hững này thật đáng buồn, năm sau sẽ rần rần nhé?  Sáng nay dậy rất trễ, phải xin nghỉ 1 ngày. Ngủ qua cả giờ ăn sáng thế là chỉ còn 1 bữa ăn trưa và tối.  Ngủ dậy trễ đến mức nồi canh hầm từ tối hôm qua, dự định sáng ngủ dậy là đủ 8 tiếng là vừa đẹp. Ai dè ngủ tới 10 giờ dậy, nước canh cạn quéo. Hôm nay ổn. Viết ra mới thấy 1 tháng tập thói quen tốt trôi qua rất lâu, nhiệt huyết so với ngày đầu giảm dần, thường thì con người ta sẽ rụng ngay từ lúc này. Vì cảm giác đã cố gắng rất nhiều, rất lâu, nhưng thật ra chỉ mới có 1 tháng trôi qua thôi. Soạn đồ đi bơi nhưng hôm nay hồ bơi đóng cửa bảo trì. Chắc là sẽ chạy bộ. 25/12/2018
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
#hotram
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
#vietnamese #coffee
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
I finally got my own apartment 🏢🏢
2 notes · View notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
🤣🤣
0 notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
People forget you like they havent met you before. But you miss them like you cant live without.
0 notes
baokien · 7 years ago
Quote
Khi còn trẻ hãy đi nhiều một chút, để khi về già còn có thứ mà nhớ lại. Mọi cảnh sắc trong những chuyến du lịch bạn đều không mang theo được, chúng cũng không thuộc về bạn, nhưng kỉ niệm, hồi ức thì mãi mãi chỉ của riêng bạn. Du lịch, không chú trọng ở khoảng cách, mà ở chỗ bạn có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân khi đứng trước sự vĩ đại của văn minh nhân loại, cảm nhận sức nặng của lịch sử và sự tráng lệ của tự nhiên, cảm nhận được rằng bạn đang thực sự sống trên đời, chứng minh được trên thế giới này, bạn có được vui vẻ, hạnh phúc nhiều hơn là đớn đau, khổ cực, chứng minh thế giới này vẫn có lý do để tồn tại. Đừng vì bản tính của nhân loại, vì mặt u tối của xã hội mà vứt bỏ cả thế giới. Có những con đường mà giày cao gót không thể đi đến, có những con người mà bạn sẽ chẳng bao giờ gặp được ở những tòa nhà văn phòng…
Tú Anh Nguyễn
(via huenghi351)
29 notes · View notes
baokien · 7 years ago
Photo
Tumblr media
17.3.2018 Post nhân dịp quán cafe ra đời. Từ lúc ý tưởng trong đầu xuất hiện đến khi nó hoàn thành vào ngày hnay chưa đầy 1 tháng. Tuy quán nhỏ nhưng tất cả đều phải tự xoay sở 1 mình. Những ngày qua mệt thật sự khi ngoài giờ đi làm công sở 8 tiếng mỗi ngày, thời gian còn lại liên tục chạy ngoài đường tìm cái này kiếm cái kia. Và cái được nhất là nhận ra cuộc đời này có ý nghĩa hơn rất nhiều khi có gì đó để theo đuổi bằng cả tâm huyết. Trước đó đã có thời gian sống nhu nhược, không mục tiêu vì chán nản, muốn từ bỏ hết tất cả để chạy theo những thứ không thuộc về mình. Từ hôm nay, tôi sẽ khác.
0 notes