chang-trai-cua-gio
chang-trai-cua-gio
Chàng Trai Của Gió
377 posts
Li biệt và tương phùng trong cuộc đời này, suy cho cùng cũng bởi chữ DUYÊN !
Don't wanna be here? Send us removal request.
chang-trai-cua-gio · 6 months ago
Text
Vậy là còn chưa đầy 1 tháng nữa sẽ kết thúc năm 2024. Mình nghe được một đoạn podcast như thế này:
“Cuộc sống không cho phép ai quay lại và sửa chữa những lỗi lầm của quá khứ, nhưng vẫn cho chúng ta cơ hội ngày hôm nay để khác những ngày đã qua.
Đừng hơn thua với bất kì ai, vì vượt qua chính bản thân mình mới là thử thách lớn nhất.
Mong bạn hãy lặng lẽ mà sống, ��m thầm mà vươn, bình yên sẽ đến bên bạn, cố lên nhé!” ❤️🌿
Nguồn và ảnh: Fb Lặng
Tumblr media
106 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 9 months ago
Text
Ta đi kiếm bạc kiếm vàng, bạc trên tóc mẹ nắng vàng vai cha
35 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 9 months ago
Text
Người ta thường nhìn vào kết quả mà không mấy khi bận tâm đến quá trình, giống như cách mà Đen Vâu đã khéo léo nhắc đến trong câu hát của mình. Chúng ta yêu thích vị ngọt của mật ong, thưởng thức từng giọt sữa bò tinh khiết, nhưng lại hiếm khi dừng lại để tự hỏi: "Liệu con ong đã bay bao nhiêu dặm đường để góp mật? Liệu con bò đã ăn những gì để có được dòng sữa mát lành?"
Cuộc sống cũng vậy. Chúng ta thường chỉ nhìn vào thành công của người khác, ánh hào quang lung linh mà họ tỏa sáng, mà chẳng mấy ai thấy được những giọt mồ hôi, nước mắt đã rơi trong quá trình đi đến đích. Chúng ta dễ dàng ngưỡng mộ một ai đó với sự nghiệp vững vàng, những chiếc xe sang trọng hay ngôi nhà mơ ước, mà không nghĩ về những đêm dài mất ngủ, những lần thất bại chồng chất, hay cả những nỗi đau sâu kín họ không chia sẻ cùng ai.
Có những điều trong đời, khi nhìn từ bên ngoài, tưởng chừng như rất đơn giản, rất tự nhiên. Nhưng để đạt được điều đó, để có được những khoảnh khắc tươi đẹp mà ta vẫn ao ước, là cả một hành trình dài đầy gian nan. Như con ong phải chịu đựng nắng gió, bay khắp những cánh đồng hoa để lấy được từng giọt mật ngọt. Như con bò phải chọn lọc từng cọng cỏ, nhấm nháp từng hạt sương buổi sớm để nuôi dưỡng dòng sữa.
Trong thế giới mà mọi thứ dường như đang chạy đua theo thời gian, đôi khi ta quên mất rằng hành trình mới là điều đáng quý. Bất kỳ sự thành công nào cũng đều đòi hỏi sự cố gắng, nỗ lực không ngừng. Mỗi bước đi, mỗi giọt mồ hôi rơi xuống là một phần của câu chuyện cuộc đời ta, không chỉ để tạo ra một kết quả đáng tự hào, mà còn để khiến cho từng khoảnh khắc trên đường đời trở nên ý nghĩa.
Thay vì chỉ chú trọng vào đích đến, hãy thử dừng lại và trân trọng cả quá trình. Hãy học cách yêu thương cả những thử thách, những thất bại đã khiến ta mạnh mẽ hơn, và biết ơn những ngày mưa đã giúp ta thêm trân trọng ánh nắng.
Người ta có thể không biết ong bay bao xa để tìm mật, nhưng ta có thể học cách tự thưởng cho chính mình vì đã cố gắng hết sức trên con đường của riêng mình. Và dù kết quả ra sao, thì điều quan trọng nhất vẫn là ta đã sống, đã trải nghiệm, đã cố gắng bằng cả trái tim.
Admin: Híu
Cre: Doctor_Podcast
Tumblr media
73 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 10 months ago
Text
Ta về với mẹ ta thôi
Năm nay mẹ đã chín mươi mỏi mòn
Cha thì đã khuất núi non
Con dăm bảy đứa chỉ còn vài ba
Ta lo xây cửa xây nhà
Mẹ ra Hà Nội như là Ô-sin…
Làm người có một trái tim
Mà sao mình để mẹ mình mồ côi?
Ta về với mẹ ta thôi
Làm con của mẹ như hồi còn thơ
Sang giàu phú quý ngu ngơ
Mẹ con con mẹ
sớm trưa ruộng đồng…
Nhà nông thì cứ nhà nông
Ham chi đổi phận
qua sông lụy người…
Ta về với mẹ ta thôi
Chín phương đã nếm
đủ mùi trầm luân
Cái xa thì đã đến gần
Người gần chừng cũng
dần dần xa xôi
Ta về với mẹ ta thôi
Phù hoa xin gửi cho người phù hoa
Ta về bên mẹ của ta
Không làm chi nữa,
cũng là làm con
Còn trời còn nước còn non
Ngày mai rồi sẽ chẳng còn mẹ ta!
| Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại
Tumblr media
46 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 10 months ago
Text
“Vào mùa thu rực rỡ,
rực rỡ nhất là màu của lá cờ đỏ sao vàng.”
Tumblr media Tumblr media
27 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 10 months ago
Text
Đời người điều tối kỵ nhất là quá tròn đầy.
Không tin bạn hãy nhìn xung quanh mà xem có người hôn nhân không tốt nhưng con cái lại rất xuất sắc.
Có người hôn nhân tốt nhưng sức khỏe lại không được tốt.
Có người sự nghiệp thuận lợi nhưng gia đình lại không hòa thuận.
Có người gia đình hòa thuận nhưng cuộc sống lại rất thanh bần, trạng thái tốt nhất của đời người chính là cầu khuyết không cầu đầy.
Phúc không thể hưởng hết nhường 3 phần cho người khác
Lợi không thể chiếm hết, để 3 phần cho người khác
Công không thể tham hết, chia 3 phần cho người khác.
Nước đầy thì tràn
Trăng tròn thì khuyết.
Trên đời này không có thứ gì hoàn hảo
Cuộc sống của mỗi người đều có những thiếu sót này hay khác
Phía sau vẻ hào nhoáng có thể tôi dám có thể là những nỗi đau không ai biết
Phía sau những thành tựu danh vọng có thể là những tiếc nuối vô hạn.
Đời người thật ra là một bài toán lựa chọn, dù chọn thế nào cũng đều có tiếc nuối.
Kết hôn thì không tự do
Không kết hôn thì về già không có bạn
Không làm việc chăm chỉ thì không có tiền dưỡng già, làm việc quá chăm chỉ có thể không sống được đến tuổi già.
Có những con đường không đi thì không cam lòng đi rồi lại đẩy đau thương
Có những con đường đi rất phóng khoáng nhưng sau lưng là cô đơn và tiếc nuối.
Đời người làm sao mà hoàn toàn như ý vạn sự chỉ cầu một nửa vừa lòng, bạn ngưỡng mộ vẻ hào nhoáng của người khác, người khác lại ngưỡng mộ sự an nhàn của bạn, bạn ngưỡng mộ gia tài của người khác, người khác lại ngưỡng mộ sức khỏe và bình an của bạn.
Hãy trân trọng mỗi ngày sống đừng ganh tị với ai làm tốt những việc mình nên làm, trân trọng những gì mình đang có từ bỏ những ham muốn xa vời, sống cuộc đời bình yên.
Sự đồng hành của gia đình và sức khỏe chẳng phải là tài sản quý giá nhất của đời người sao.
Mỗi người có cách sống riêng, mỗi người có lựa chọn riêng, đời người cần phải từ bỏ một số thứ để đổi lấy những thứ khác.
Đời người không có đáp án tiêu chuẩn cách bạn yêu thích là cách tốt nhất....🍃
Cap và Ảnh: Sưu Tầm
Tumblr media
101 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 11 months ago
Text
Wattpad không nói: “Cậu là cả mùa hè của tớ.”
Wattpad nói: “Mùa hạ, đối với những người khác sẽ là tiếng ve sầu rộn rã, là miếng dưa hấu ngọt lành, là tiếng sóng biển xô bờ cát trắng, là những trưa hè oi bức trốn mẹ cùng bạn bè chơi đủ trò, hay là cơn mưa rào bất chợt ghé ngang, là hương sen thơm ngát vào đêm trăng thanh, là hàng cây xanh ngắt tạo bóng hai bên đường, là vệt nắng còn lưu lại nơi khung cửa phòng học. Nhưng đối với tớ, mùa hạ trong tớ là cậu...
Khoảng thời gian đó không dài, nhưng đủ để khắc lên hình bóng cậu trong trái tim tớ..." 🍁
_vt_
________________________
Tumblr media
12 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 11 months ago
Text
Wattpad không nói: tôi vẫn yêu con người của mùa thu năm ấy
Wattpad nói: thành phố nhộn nhịp cách mấy, khi vào thu nó cũng sẽ bỗng dưng chậm lại. không phải do tiết trời thay đổi hay nhiệt độ bắt đầu dễ chịu hơn mà có lẽ là do những tán lá phủ vàng ươm một vùng trời ngoài kia đã nhắc nhở con người ta chậm lại, nhắc nhở những ngọn gió thôi đừng thổi mạnh quá, sẽ làm rối mái tóc người thương
__________
Cre: annganle
Tumblr media
13 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 11 months ago
Text
Hôm nay mưa ngập đầy trời,
Nước mắt tuôn ngập lòng người Việt Nam.
Cụ già tám chục tuổi vàng
Giã từ nhân thế xa ngàn trùng mây…
Từng giây phút trọn đời này
Cụ đem tận hiến dựng xây nước nhà.
Từ trẻ thơ tới người già
Ai mà không hiểu, ai mà không thương?
Mấy mươi năm một chặng đường,
Cụ luôn soi sáng con đường ta đi.
Bao nhiêu gian khổ đáng gì
Người đàn ông ấy sống vì dân thôi.
Tới đây cụ đã mệt rồi,
Lò kia ai đốt rồi mồi ai châm…
Gần một trăm triệu người thân
Khóc than thương tiếc yếu nhân giã từ…
Kiếp này thanh bạch vô tư,
Cụ đi thanh thản, nhẹ như mây trời.
Này non sông, Tổ quốc ơi!
Cụ đi thôi nhé, về nơi người Hiền.
Cre: DuPhong
Tumblr media
70 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI ĐỌC NHIỀU SÁCH VÀ NGƯỜI KHÔNG ĐỌC SÁCH
______
Đọc nhiều tiểu thuyết, bạn sẽ nhìn thấy biết bao cuộc đời lên voi xuống chó, gặp bao mánh lới xâu xé bẩn thỉu, chứng kiến bao kiểu nhục dục đê hèn, cảm nhận được nỗi xót xa và không cam lòng, hiểu thế nào là bất lực, u ám. Bạn sẽ đọc được đủ loại chuyện trên thế gian này khiến bạn trầm luân trong chúng, và từ đây trở về sau dù bạn có đối diện chuyện gì đi chăng nữa, đều là những chuyện mà từ trong sâu thẳm trái tim bạn, bạn đã được trải nghiệm qua một lần.
Đọc nhiều sách lịch sử, bạn sẽ đọc được đủ loại quyền uy và biết bao cá thể nhỏ bé bị dòng nước lũ của số mệnh cuốn trôi. Bạn sẽ nhận ra con người nhỏ bé biết mấy còn cuộc đời thì luôn đầy những biến động.
Đọc nhiều sách triết học, bạn được chứng kiến sự hình thành của đủ kiểu giá trị quan, vô vàn những lời giải đáp cho những thắc mắc nhỏ nhặt nhất. Bạn sẽ phát hiện những gì mình luôn vững tin vào sự tồn tại của nó lại hóa ra chỉ là một tràng hư ảo, những điều bạn luôn chế nhạo là xuẩn ngốc lại uẩn chứa nhiều nội hàm cao siêu. Bạn không còn cố chấp với những gì đã từng luôn chấp nhất, dùng ánh mắt tư biện* để nhìn nhận thế giới nửa thực nửa giả này. (tư biện: chỉ đơn thuần suy nghĩ, không dựa vào kinh nghiệm thực tiễn)
Đọc nhiều sách về xã hội học, bạn lần nữa bắt gặp những chuyện vốn quen quá hóa thường, hóa ra đều có nguồn gốc đáng tìm hiểu. Bạn sẽ nhận thấy xã hội loài người chẳng qua chỉ là một bản phác thảo trong tưởng tượng. Bạn cũng sẽ tìm hiểu ra đằng sau những câu chuyện ấp áp lại thường ẩn chứa bao tính toán lạnh lùng, bạn là một phần tử trong cả một hệ thống, là cánh bèo trôi dạt giữa dòng đời.
Đọc nhiều sách về nhân học, bạn hiểu được hóa ra con người cũng chỉ là một loài động vật cực kì đặc biệt, rằng con người chúng ta kỳ thực cũng đâu cao quý đến vậy đâu. Nếu không sở hữu nét đặc thù, thì chúng ta chẳng qua chỉ là một lớp thú khoác lên mình cái áo của văn minh hiện đại.
Không đọc sách nhiều thì cũng chẳng phải là chuyện gì xấu xa cả, vì nhiều khi càng đọc nhiều, càng thấy lạnh nhạt với thế gian.
Dịch bởi: Cao Đức Hiếu
Via: Study With Me
Tumblr media
#skybooks
41 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
Tumblr media
TẠI SAO CÓ RẤT NHIỀU NGƯỜI LƯƠNG 7,8 TRIỆU, TẮC ĐƯỜNG, CUỘC SỐNG ĐẮT ĐỎ, ỒN ÀO, XÔ BỒ TIỀN KHÔNG TIẾT KIỆM ĐƯỢC BAO NHIÊU NHƯNG VẪN BÁM TRỤ LẠI THÀNH PHỐ LỚN?
Tôi chính là người như thế, đi làm chỉ đủ tiêu, cuộc sống bình thường không tiết kiệm được bao nhiêu, tiền phòng tiền ăn lúc nào cũng tăng, tôi hay nói đùa với đồng nghiệp rằng, tôi đi làm chỉ đ�� nuôi hai người, một là chủ nhà hai là shipper.
Bởi vì chỉ khi sống ở thành phố thì tôi mới hoàn toàn có thể nắm giữ được hết cuộc sống của mình, nếu tôi về quê cuộc sống của tôi sẽ không hoàn toàn thuộc về tôi. Ở đó tôi chỉ là CEO trong cuộc sống của tôi, bên trên còn có hai cổ đông lớn, hai người họ đầu tư cho tôi nhà, xe, xâm nhập vào cuộc sống của tôi, hai người họ có quyền tuyệt đối ở đó, họ có thể chỉ đạo cuộc sống đó theo hướng mà họ muốn. Xung quanh còn có rất nhiều cổ đông danh dự, dựa vào một thứ gọi là họ hàng thân thích họ cũng sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ yêu cầu tôi phải như thế này, như thế kia, thậm chí còn yêu cầu tôi phải làm công việc mà họ thích, nếu không làm theo thì kiểu gì bạn cũng thất bại. Bọn họ sẽ yêu cầu tôi làm việc, đối nhân xử thế, hành động theo những gì họ nghĩ, phải làm này làm kia, phải thế này thế nọ nếu không thì tôi sẽ bị coi là khác người.
Còn nếu tôi ở thành phố, thì cuộc sống hoàn toàn thuộc về bản thân tôi, thích thì tôi có thể mặc váy hai dây, quần sóc, nhuộm tóc vàng đỏ, không thích thì tôi có thể ru rú ở nhà, cơm ăn quá bữa, phim xem cả ngày, tôi có thể tự do làm công việc mà tôi muốn, gặp và yêu những người mà tôi thích, tôi có thể đi lượn lờ dạo phố đến 12h đêm mới về, có thể tụ tập bạn bè, hoặc bỏ đi du lịch đó đây.
Chưa đến mức bất đắc dĩ tôi tuyệt đối sẽ không buông bỏ cuộc sống như thế này, cuộc sống nằm ở trong tay mình, cho dù nó có xấu có tốt có thành ra như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ooán trách bất kì ai, tự làm tự chịu. Tôi ở lại thành phố không phải vì muốn ôm mộng lớn lao gì với thành phố xa hoa, xô bồ này chỉ là có những khi tôi sợ, sợ nếu như về quê, những cổ đông của tôi sẽ khiến tôi sống theo cách mà họ muốn.
Cre: Sưu Tầm
39 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
Tớ mang nhiều dáng vẻ.
Có thể trầm tính trong mắt người này, lại hoạt bát khi ở cạnh người khác.
Có thể quá trẻ con trong mắt người này, lại trưởng thành đối với người khác.
Có thể tầm thường trong mắt người này, lại lấp lánh trong tim một người khác.
Dù nó đối nghịch nhau, nhưng dáng vẻ nào cũng đều thuộc về tớ.
Nếu có người không thích tớ? Thì kệ họ.
Một người không thích tớ chưa bao giờ khiến tớ hoài nghi bản thân mình không đủ tốt, không đủ giỏi, không đủ đáng yêu. Tớ chỉ nghĩ rằng, họ không phải là người phù hợp với mình.
Bạn có thể mờ nhạt trong công ty này, nhưng lại tỏa sáng ở một môi trường khác. Đó là chuyện rất đỗi bình thường.
Đừng để đánh giá của quá đất này khiến bạn quên mất mình là ai, mình vốn như thế nào.
Tớ thì luôn tin rằng quả đất này chắc chắn có người dành cho tớ, họ sẽ thấy tớ tốt, thấy tớ giỏi, thấy tớ siêu cấp đáng yêu.
- trà.
#motcoctra
Tumblr media
249 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
- Cho anh mượn em một tí nhá?
- Mượn là sao?
- Mượn em đi cùng anh, ngồi sau xe, tay ôm bụng người đằng trước, miệng cười xinh, lên hồ Tây ngắm hoàng hôn một tí
Yêu nhỉ, mặt trời trước mặt là của tự nhiên, mặt trời trong tim là em xinh của mình. 🍃
Cre: 📷: @iamnguyen__
Tumblr media
56 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
“Nguyện cho tất cả niềm vui trên nhân gian đều có phần bạn, ngẩng đầu là xuân, cúi đầu là thu. Mong cho vạn điều may mắn đều sát bên bạn, trăng tròn là tranh, trăng khuyết thành thơ.”
(Cre: Bất Hối | ruanan dịch)
Tumblr media
388 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
- Mùng mấy con lên Hà Nội?
- Chiều nay con lên ạ, mùng 9 con phải đi học rồi ạ
Thế là mẹ tớ chạy ngược xuôi mua đủ thứ rồi bọc lại trong một bao to đùng đùng. Mẹ dặn món này phải ăn luôn không hỏng, cái này phải nấu với cái kia, mẹ hỏi uống thuốc say xe chưa, có quên mang theo gì không, có thiếu tiền không.
Mẹ tớ cứ tất tả như vậy đấy. Nhìn mẹ, tớ chẳng nỡ rời đi…
Cấp 3, tớ chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh, thật nhanh để không còn áp lực bởi kì thi đại học nữa. Vì khi trở thành sinh viên, tớ sẽ được tự do bay nhảy. Nhưng phải xa nhà mới biết, càng lớn áp lực càng cao.
Hồi xưa gặp phải chuyện gì là về nhà khóc với mẹ. Lên đại học, đi học, đi làm về mệt phải tự nấu cơm, mỗi lần ốm lại tự đi mua thuốc. Muốn điện về cho bố mẹ lắm chứ, nhưng khi tớ đi làm về thì bố mẹ tớ cũng đi ngủ rồi, lại khóc thút thít vì tủi thân.
Tớ nhớ trong Reply 1988 có một câu như thế này “Con cái trưởng thành đều là khách” và khi ấy về nhà chỉ là “về thăm bố mẹ” chứ không còn là “về nhà” theo đúng nghĩa đen nữa.
Mẹ bảo lấy cho mẹ lọ tương ớt, tớ còn không biết lọ để đâu.
Không tìm thấy ấm trà thường ở trong tủ hồi trước, tớ phải hỏi bố vị trí
Bếp điện mới thay, cô chú vào nhà hỏi cách sử dụng, tớ chẳng biết xài
Những thứ tưởng chừng như quen thuộc bỗng trở lên lạ lẫm. Đúng là, một năm chỉ về vài lần thì làm sao nhận ra được những thay đổi đó.
Và chẳng phải, chúng mình - những đứa trẻ đang trưởng thành, giống như “vị khách đặc biệt”, thăm nhà dịp Tết vài ngày rồi quay trở lại chốn phồn hoa đô thị đó hay sao?
Nhưng dù là khách, bố mẹ vẫn ngồi đấy, đếm từng ngày ngóng trông vị khách tới thăm, để đoàn viên, ăn một bữa cơm đủ đầy và kể lại đôi ba câu chuyện ngày xưa. Bởi vậy, còn nhà để trở về là hạnh phúc rồi. Đúng không?
Cre: Xanh Lục Blog
Tumblr media
22 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
Sống trên đời, nhiều khi cứ nghĩ mình khổ lắm, nhưng mưa chẳng đến mặt, nắng chẳng đến đầu, đi ra ngoài rồi mới thấy nhiều người còn khổ hơn gấp bội.
Chỉ mong cuộc đời này, ai cũng sẽ có một cuộc đời bình an, có nơi để đi, có nhà để về.
---
Trích sách: Tiệm tạp hóa tuổi thơ đang lớn
Tumblr media
78 notes · View notes
chang-trai-cua-gio · 1 year ago
Text
Trương Ái Linh từng nói: “Với những người ở tuổi trung niên trở ra, tám năm, mười năm chỉ như một cái ngoái đầu, nhưng với người trẻ thì ba năm, năm năm đã có thể là một đời một kiếp.”
Đời con người ta luôn là liên tục gặp gỡ rồi lại liên tục chia ly. Có lẽ lâu dần cũng chẳng thể phân biệt nổi ai là nước biển khơi, ai là mây núi Vu, ai lại là người bạn dành trọn cả đời tiếc nhớ, đến c.hết không quên nữa. Thì khỏi, mặc cho duyên đến hay duyên đi, chớ hỏi tình sâu tình mỏng.
Trích sách: Một quyển phong hoa Đại Đường | Bạch Lạc Mai
Tumblr media
20 notes · View notes