Tumgik
chuotjerry · 25 days
Text
Dream
Tối qua hẹn cô bạn học cùng THPT đi cafe nói chuyện cơ hội hợp tác công việc. Hết chuyện việc thì đến chuyện hồi đi học. Nhận ra mình nói về những chuyện ngày xưa cũng khá nhẹ nhàng và thoải mái.
Thế mà về nhà đi ngủ thì mơ ngay được. Những ký ức từ 17-20 năm trước cứ rùng rùng kéo về. Khuôn mặt, hành động của những người trong mơ rõ mồn một như những thước phim tư liệu. Ngủ dậy thì thừ người ra một lúc và nghĩ tại sao mình lại nhạy cảm đến vậy. Có những chuyện tưởng như đã bước qua nhưng hóa ra nó vẫn ở đấy, chỉ là khuất lấp đi thôi. Có những vùng tối, chỉ mình mới hiểu. Tội nghiệp và cũng đẹp đẽ cho cái version non nớt thuở nào. Thế mới kỳ, 40 tuổi mình vẫn có thể nhỏ nước mắt cho cái phiên bản 20 với những chuyện xưa cũ. Có lẽ nào 60, rồi giả chăng đến 80 mình vẫn còn nhớ?
0 notes
chuotjerry · 2 months
Text
Đừng níu giữ quá khứ
Sân bay đông nghẹt người xếp hàng và chờ đợi.
Nhiều thông báo phát đi liên tục trên loa.
Ngày xưa nghĩ mấy người hay ra sân bay đi công tác thật oách, cũng thích được như thế trong khi cứ ngồi một chỗ hoài.
Giờ thì cái cảm giác không ai tiễn, không ai đón cũng bắt đầu quen dần hơn.
Dần cũng đã có một sự kết nối với một nơi mới.
Cuộc sống đơn giản, thậm chí thiếu thốn, nhưng lại là sự tối giản đầy khao khát khi năm ngoái mình đã thấy những người sống như vậy ở Nepal, họ vẫn rất hạnh phúc.
Những gương mặt mới, họ đã bắt đầu nhớ mặt, gọi tên mình nhiều hơn. Chẳng mất gì những nụ cười, những câu chào nhau mỗi khi gặp, từ những người làm lụng chân tay vất vả, lúc nào họ cũng thân thiện như vậy.
Họ hỏi nhau tại sao mình lại lựa chọn ở đây? Họ khó hiểu.
Mình buồn cười, làm sao mà họ biết mình như nào nếu cứ ngồi đoán.
Mình thực sự thấy bắt đầu gắn kết với nơi này, với họ.
Cậu thầy giáo mong manh khóc trong tiết học vì mới chia tay bạn trai. Cậu cũng tâm lý và take care mình từng chút một. Tất cả những gì mình có thể làm được là sự chân thành bện chặt những sợi dây liên hệ mới. Họ dành một chỗ cho mình, tôn trọng và cảm kích những gì mình làm, thế là hạnh phúc lớn lắm rồi. Mình đâu cần phải là những nơi rộng lớn ngoài kia, những con người và nếp sống cũ biết về mình đâu. Mình chỉ cần một nơi hẻo lánh, một cộng đồng người nhỏ bé, đâu đấy còn chưa chuyên nghiệp, nhưng họ chấp nhận và tin tưởng mình, nghĩ rằng mình sẽ thực sự đem lại sự thay đổi cho họ. Họ tin ở mình, chẳng có gì mình lại không tin ở mình.
Mọi sự vận hành thật kỳ diệu. Mình luôn biết ơn mọi con đường rồi cũng dẫn mình đến với điều mình hằng khao khát. Mình đã muốn tự do. Và mình đang có tự do. Mình muốn được chú tâm vào học tập, thực hành, và mình đang có môi trường và hoàn cảnh xúc tác cho điều đó. Thỉnh thoảng mình vẫn còn nuông chiều bản thân, lười một chút, ngủ thêm một chút, nhưng chưa bao giờ mình lung lay tự hỏi đây có phải là điều mình muốn không. Vì bí mật chẳng còn là bí mật, mình vẫn luôn cầu nguyện điều này.
Đôi khi có một vài dự tính nhỏ không xảy ra như mong muốn. Thật dễ dàng cho rằng bởi vì đơn giản nó chưa phải là thời điểm thích hợp để làm điều đó. Khi mình kể ra là năm nay mình còn muốn đi 2 khóa thất ở 2 nước, nhưng mình biết từ lúc nói ra miệng là mình đang tham rồi. Gì mà muốn nhiều thế chứ. Trong khi rõ điều kiện làm sao mà đáp ứng được. Rồi thì có thêm những tình huống mới lại càng củng cố cho suy nghĩ đó. Đúng là mình tham nên phải bỏ bớt xuống, đừng có mà muốn cả. Thật kỳ lạ, bỏ bớt xuống thì mình lại có cơ hội làm việc khác cũng quan trọng không kém. Cứ thế mình cứ nương theo dòng chảy đưa mình đến đâu, mình tận hưởng và sống trọn vẹn đến đó. Cuối cùng, cũng chỉ là đừng níu giữ quá khứ, đừng khăng khăng đứng yên một chỗ cho rằng mình không thể nhúc nhích. Thả lỏng và hóa ra thật bất ngờ bởi những con sóng nhỏ. Những sự khác biệt, mới mẻ hoàn toàn dễ chịu.
1 note · View note
chuotjerry · 3 months
Text
Jin
Truyện teen
10:30pm tin nhắn:
Jerry
(emo mặt hỏi)
(emo hộp quà)
Huh?
You have time??
I'm in convention hall
Ok
Chừng 11pm, chủ nhân tin nhắn đi vào phòng tới thẳng chỗ mình ngồi chìa ra 1 đôi bông xinh xắn màu xanh ngọc. Theo quán tính, mình reo lên: Ủa sao bít tui thích bông tai? Xong nhớ ra có các bạn khác đang yên lặng học bài, mà tui lại đang ngồi cái bàn to nhất trên cùng vốn là của chỗ giáo viên, nên lẽ dĩ nhiên "cả lớp" bên dưới đang nhìn vào tụi tui. Thế là tui ra hiệu cho người kia ra ngoài để nói chuyện.
Tui hỏi:
Ủa có phải hỏi Chris (một bạn trong nhóm SVVN) nên bít tui thích bông tai ko?
Hem, đây này, bạn có thể xem tin nhắn tôi thường nói chuyện với Chris ko hề có (mở điện thoại màn hành chat chìa ra).
Tui im lặng. Với tình huống lẽ thường không ngờ đến thì tôi thường im lặng đến ngờ nghệch.
Bên kia chìa ra 1 đôi bông tai màu trắng khác trông có phần cầu kỳ yểu điểu nhiều chi tiết hơn:
Bạn có muốn chọn đôi này không?
Tui cười:
Hem, tui chọn đôi đầu tiên mà bạn đưa cho tui, tui rất thích, cảm ơn nha.
(Cười chỉ đôi xanh tôi đã cầm) Tui nghĩ đôi này đắt hơn =)))
Mà bạn tặng quà cho tất cả mọi người à?
Hả? (phì cười) Bạn nghĩ tôi tặng cho tất cả mọi người sao? Không
(Tôi định trêu thêm câu gì đó xong tự thấy mình vô duyên ngốc nghếch nên kịp phanh lại).
2 đứa ngồi trên cái ghế tre lớn ở sảnh tầng 1 nhìn ra sân. Lác đác có người đi qua, cậu và họ vẫy tay chào nhau, có lúc cậu lại chào kiểu quân đội. Ngày mai cậu ấy đi du lịch vài ngày tới 1 đảo khác trước khi về lại Hàn Quốc sau mấy tháng học tập ở đây. Cậu xinh trai đúng chuẩn diễn viên Hàn. Da trắng không tì vết vì skincare từ trong trứng, môi đỏ, mắt to hay mở tròn khi nói chuyện. Cậu thường tập gym lúc 12h khuya, góc gym là 1 cái lán nhìn ra sân nối với sảnh nhà chính mà chúng tôi đang ngồi. Cậu chạy nhanh không ai bằng dù gầy nhẳng, chân bé tí nhưng sải bước thì gấp đôi người thường. Cậu cao nghều và có 1 số cơ bắp. Cậu chắc chắn được gia đình giáo dục rất kỹ càng nên lúc nào cũng cư xử đúng kiểu gentlemen, cả anh trai hơn cậu 2 tuổi và chị gái sinh đôi với anh trai cũng vậy. Họ rất ngoan ngoãn, dễ mến, nhìn vào là biết gia đình giáo dục cỡ nào. Cậu từng đi nghĩa vụ quân sự trong 1,5 năm ở vị trí lục quân. Ước mơ của cậu là đi du lịch vòng quanh thế giới. Một nơi đặc biệt mà cậu muốn đến là Iceland. Mình bật cười và kể về cái lần mình thi cuộc thi dành phần thưởng là chuyến đi đến Iceland, mình bỏ cuộc vì BTC chấp nhận các bài thi cheat likes/shares vượt bài mình sau một đêm. Cậu nói tháng 11 này mình ở Hà Nội chứ, cậu và anh trai sẽ đến chơi. Mỗi lần cậu đi qua nhà ăn là các em gái trẻ các nước khác đều nhìn theo. Vì được giáo dục tốt và có phẩm chất gentlemen nên cậu chưa bao h khiến mình có cảm giác mình đang nói chuyện với một đứa nhóc kém mình gần 20 tuổi =)). Mỗi lần nói chuyện ở nhà ăn hay ở sân tập, khi nói gì đó tới tuổi, lần thì cậu gạt đi bảo thôi đừng nói đến, lần thì cậu đều nhấn mạnh:
Người Việt nào cũng có khuôn mặt trẻ thơ!
(Mình phủ nhận thì cậu bảo):
Cậu X còn bảo you là người xinh nhất ở trường này
Hả? Ai? Chỉ cho tui để tui cảm ơn đi haha. (Một câu dối trá chẳng biết từ X hay J nhưng tôi chẳng quan tâm cũng ko lấy làm khó chịu haha. Từ khi nào bà già thuộc top "lão" ở đây mà chúng nó bảo xinh hơn bao nhiêu cô gái trẻ trung mơn mởn từ Hàn, Đài, Trung, Nhật kia chứ =))).
Nhưng nó về Hàn rùi, có mún gọi không, điện thoại đây này.
Haha
Có chủ nhật, anh em nhà cậu với mấy bạn Hàn khác đi đâu chơi từ sáng đến giờ cơm tối thì về. Các cậu lao vào nhà ăn. Mặt cháy nắng. Hôm đó chỉ có mình là người Việt duy nhất còn ở trường, mình đang ngồi ăn 1 mình. Ra hiệu cho 2 anh em có thể ngồi cùng bàn với mình. Cậu sà xuống vui vẻ kể về chuyến đi trong ngày. Cậu bảo nếu Jerry muốn thì tuần sau cùng đi chỗ này (Mèn ơi đây là lời mời hay gì? Làm sao có chuyện tự nhiên 1 bà già Việt tui đi với tụi trai gái trẻ trung ở tầm tuổi "cháu" như các cậu thì mấy bạn kia sẽ thắc mắc sao. Mà cậu cũng đâu có đi lại). Xong cậu hỏi mình ăn mì không. Có vẻ cơm chán nên 2 anh em muốn ăn mì. Rồi cậu mang xuống 3 gói mì. 2 cậu "úp mì" kiểu "độc lạ" lần đầu mình thấy: Cho nước sôi vào trong gói mì buộc túm lại chờ chín. Ôi cha mẹ ơi, thế thì ăn nilon đun sôi à? Cậu bảo có gì mà ngạc nhiên, phổ biến lắm nhìu người làm vậy. Bao bì mì Hàn cũng xịn. Mình bảo hôm nay mình lấy nhiều cơm rồi nên ko ăn, để hôm khác đi. Cậu bảo mình muốn tự nấu hay cậu ấy nấu? Mình nói làm kiểu đổ nước sôi vào túi như này đi. Thế là cậu cất gói mì với cái gật đầu sẽ "nấu" kiểu đó cho mình.
Bẵng đến ngày cuối của các cậu. Tối qua lúc ngồi nói chuyện sau khi nhận cái bông tai, mình nhắc lại vụ gói mì. Cậu nói hay sáng mai trước khi cậu đi nhé. Rồi sáng nay mình xuống nhà ăn ngồi một tẹo thì cậu xuống. Có vẻ dậy muộn và ngượng nghịu gì đó. Cậu lấy khay ăn rồi để gói mì bên cạnh. Được 1 tẹo thì cậu phải đứng lên trước vì đã đến giờ xe đón. Cậu dặn: Đưa mì cho coffee shop nấu hình như mất 30 đồng. Mình bảo biết rồi.
Trong khi cậu chạy lên lấy vali. Gibert, một bác người Hàn mới về hưu bước vào phòng ăn và tới thẳng chỗ mình:
Jerry, tất cả những người bạn của mày đều về hết rồi!
Vâng
Tao còn 3 tuần, mày cũng thế nhỉ, vì chúng ta có ngày đầu nhập học cùng nhau
3 tuần (tôi và bác đập tay).
Xe đến, 3 anh em nhà Jin mang vali đồ ra. Nhìn gọn nhẹ mà nghĩ tới đồ của mình lỉnh kinh xấu hổ ghê. Một vài người Hàn già trẻ hay chơi cùng họ cũng theo tới tận xe. Xếp đồ lên xe xong, mấy anh em đều gập người chào rất lễ phép. Lên xe rồi còn mở cửa kính vẫy rất tích cực. Jin ngồi ghế trước, nhìn ra ngoài cũng vẫy nhiệt tình.
Trong 2 tháng không phải nhiều cuộc nói chuyện. Dù sao nhóm người Việt tụi mình cũng chỉ bằng 1/20 số người Hàn ở đây. Có 1 vài buổi tập chạy cùng Jin và Chris- người Việt là bạn chung, rồi chúng mình chạy giải marathon của thành phố, mình 10km còn tụi kia 16km. Hôm chạy về, Jin chỉ cho mình xem câu tiếng Việt trên điện thoại: "Cảm ơn những nỗ lực của bạn".
Tối qua mình chẳng biết tặng Jin cái j để đáp lại quà tạm biệt bông tai. Mình bảo cậu chờ để lên phòng lấy. Mình đưa cậu 3 cái bánh đậu xanh chia cho cả anh và chị cậu; 1 gói kẹo socola hình đá vụn; 1 cục đá màu xanh vàng - mình bảo đây là đá may mắn đấy, mình đã cầu nguyện rồi; 1 cái thỏi tinh dầu có đầu bi lăn vào da khi muỗi đốt, thấy ngồi nói chuyện mà cậu bị muỗi đốt chíu chít. Rồi chẳng hiểu cậu nói gì về việc lần sau sẽ tặng mình 1 chiếc Tshirt. Mình tưởng nó có gì đặc biệt nên hỏi là cái áo cậu mặc có chữ Korea Army đằng sau lưng á? Cậu bảo mình thích à? Mình gật. Cậu chạy lên lấy. Nó được gấp gọn chỉ bé bằng bàn tay. Cậu bảo học cách gấp đó trong quân đội. Rồi cậu chỉ cho mình cách gấp. Mình mặc thử và cậu chụp ảnh bằng điện thoại của mình.
Đây là áo bạn đã mặc rồi sao?
(Lúng túng) đúng là thế, nhưng lần sau tôi sẽ cho bạn áo mới (Ngập ngừng) mà nó đã được giặt sạch rồi
Tôi cười: Trêu đấy, trông ngầu mà
Jin giống như một ai đó lướt qua thật nhanh, có năng lực để lại vài khoảnh khắc vui vẻ khiến tôi cư xử và được đối xử không hề liên quan gì đến cái số tuổi gần gấp đôi haha. Tôi bắt tay Jin chào tạm biệt rồi quay lại phòng học.
Good boy will become good man. You will have so many successes in your life.
(Nhìn xuống gật gật).
Giữ liên lạc và gửi cho tui hình những nơi đi nhé!
(Gật gật)
Nói vậy thôi rồi chúng tôi sẽ mỗi đứa mỗi ngả trở về cuộc sống và văn hóa riêng, hành trình và tương lai riêng. Tôi chẳng kỳ vọng gì chuyện sẽ giữ liên lạc, mà cũng chẳng để làm gì. Thấy buồn cười vì không ngờ có ngày 1 cậu nhóc kém tôi gần 2 chục tuổi lại có những cư xử lịch thiệp như một quý ông: Mở cửa xe taxi cho tôi khi cả hội đi chạy/đi tập; Nhặt đồ khi tôi vô ý làm rớt; Mua kem cho tui ăn; Còn có ý nấu mì tôm kiểu Gangnam nữa; Tôi gạt vào cái ghế bị đổ, chạy ra nhấc ghế lên ko quên hỏi tôi có sao không; Biết tặng quà kỉ niệm là đôi bông tai. Và tuyệt nhiên không nhắc đến tuổi tôi, gạt đi khi tôi tự trào, cũng chưa bao h hỏi một câu nào về cá nhân. Mấy lần tôi có nhắc đến Hyun Bin là thần tượng của tôi. Cậu phì cười nói anh ấy đã có vợ mà. Tôi nói chẳng ảnh hưởng gì vì đó là true love, tôi mừng vì anh ấy hạnh phúc. Cậu ấy lại cười ngồi search ảnh Hyun Bin chỉ cho tôi nhà anh ấy này. Tôi nói nhà này đang rao bán rồi. Cậu ấy wow tôi đúng là fan thiệt. Cậu ấy bảo nếu cậu ấy trở thành diễn viên thì có thể có cơ hội gặp Hyun Bin. Tôi chớp thời cơ: Thế thì hãy trở thành diễn viên rồi báo tôi sang khi có dịp gặp Hyun Bin!
#jin
0 notes
chuotjerry · 11 months
Text
Lạnh.
Ngày đầu tiên của mùa đông, như người ta bảo, cuối cùng thì cũng tới. Nhiệt độ tụt một phát tận 10 độ. Không khí từ nóng oi ngay lập tức chuyển sang lạnh và gió thốc vô mặt đủ xây xẩm...
Ngày thứ mấy của việc "ở nhà". Hóa ra mới có 1 tuần, mà mình tưởng như mới có 1-2 ngày. Còn sắp nhỏ thì nói như 1 tháng. Có lẽ chúng chưa quen, mình cũng chưa quen, nhưng rồi thời gian mà, ai rồi cũng sẽ quen.
Mình muốn "mạo hiểm một cách cẩn thận", tỉnh táo để không bị sa đà vào trạng thái "bận rộn giả" - tức là bận mà ko có chất lượng ấy; cũng không muốn tiêu tốn thời gian kiểu vô bổ. Không quá nhanh để trở thành giả, cũng không quá chậm để lại thành AQ.
Mình bắt đầu đo "thành tích" mỗi ngày hoặc mỗi đôi ngày bằng những việc lặt vặt:
Tập lái xe Tập bơi Thực hành nghi quỹ Research Học kỹ năng mới Trừ những việc trên đang làm, việc sẽ muốn làm: Repositioning & mapping Back to cooking Back to reading (quá xấu hổ vì nhiều sách mua về chưa đọc) House care Profit nature (hơi phá sản vì tự nhiên lại lạnh) Thế thôi không lại thành như mọi khi :D
Tumblr media
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Unconfident
Có những thứ (hầu hết) mất đi đều không lấy lại được. Một đồ vật, một cảm xúc, một mối quan hệ...
Mình từng cảm thấy tổn thương rất lớn trong 1 số mối quan hệ bạn bè. Giống như việc mình hoặc ai đó rời đi, nhưng không chỉ đơn thuần là rời đi, mà với sự mất mát. Đôi khi nó ảnh hưởng lớn đến tâm trạng của mình còn hơn mối quan hệ yêu đương (lol). Bảo không care, bảo buông cũng biết là nên vậy, mà cũng cần thời gian từ từ giảm xóc, cũng như hậu chia tay/thất tình vậy.
Nhưng mình bắt đầu đào sâu xem cái trạng thái tâm lý của mình, những phản ứng trong các cuộc "xung đột" đó có gốc rễ là gì. Ví dụ khi bạn mình nói mình thiếu tự tin, nó đúng. Như khi đánh trúng 1 điểm yếu, đương nhiên sẽ tổn thương. Tiếp theo bạn nói thiếu tự tin trong Pháp cũng phản ánh thiếu tự tin trong đời sống, mọi việc mình làm cũng sẽ đều như vậy. Đúng lần 2, với level tổn thương cao hơn 1 chút. Sau đó, thì việc 1 người bị "tấn công" trước mặt những "khán giả" đang chứng kiến, đó là tổn thương level 3, mình hoàn toàn bị gục ngã. Xét cho cùng cũng hơi xấu hổ thật, cái hình ảnh mình ko dừng đc nước mắt tùm lum tà la. Và mình chọn giải pháp exit, rời khỏi đó. Với 1 số người chắc trông cảnh đó mình thê thảm lắm, mình là loser đúng không? Nhất là còn "giằng co" việc không cho mình về và tiếp tục manipulate rằng mình đang bị cảm xúc điều khiển, mình cần phải thoát ra... blah với 1 mớ lý thuyết nữa (mà có phải là mình không biết đâu). Nhưng tại sao mình lại phản ứng như thế nhỉ? Kể lại chuyện này không nhằm mục đích lên án ai hay biện hộ cho bản thân. Sau 1 số ngày suy nghĩ, mình cũng chưa tìm được câu trả lời rốt ráo. Nhưng chung quy lại, mình neo lại mấy cái point ở đây để mình tiếp tục tìm hiểu:
Sự thiếu tự tin đến từ thói quen không chấp nhận khi người khác khen ngợi > Vậy đối trị của việc này, chỉ cần học cách chấp nhận lời khen, thậm chí ghi nhớ việc này sẽ thay thế dần 1 mớ ghi nhớ những việc bạn ko giỏi
Không tập trung việc phán xét bản thân mối khi thất bại mà hãy tìm ra bài học để cải thiện sau mỗi lần đó (như là việc này chẳng hạn?)
Ngừng lo lắng và tưởng tượng ra những việc mình không làm được trong tương lai. Thay vào đó hình dung kết quả tốt đẹp và lên kế hoạch cho việc đạt được. Đơn giản như tập chạy phong cách dưỡng sinh mỗi ngày để chuẩn bị cho giải chạy 6km. Cái này hiểu nhưng làm được cũng ko dễ và đòi hỏi kiên trì. Nhất là thường xuyên bị mind-game nó "nhấn chìm" hay kéo mình bỏ cuộc.
Tạm 3 cái này đã, xem mình sẽ thực hiện được đến đâu hiuhiu.
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Dzị
Cuối cùng thì sau vài hôm suy nghĩ, mình cũng viết mail cho T để hỏi thăm và bày tỏ sự tin tưởng, động viên quyết định mới của T. Thú thực là mình cảm thấy không ít bùi ngùi khi trên 2 website cty T ko còn info của T nữa, một sự update nhanh chóng.
2 ngày sau thì T rep. Hơi buồn cười và ko lạ là ổng lại dành 90% để nói về công việc (trừ chào đầu chào cuối). Mình biết người như T luôn tiến về phía trước thì khó mà có bình yên bên trong được. Rất có thể rồi T sẽ lại cảm thấy struggle. Nhưng dù sao cũng thuộc về tính cách và lựa chọn rồi, T sẽ ko thể chịu được việc ngồi yên hay thả lỏng thì làm sao mà kiếm tìm được bình yên. Lại nhớ lần ổng nói tập ngồi thiền mà ko nổi.
Mấy phát hiện nho nhỏ trong email của ổng. Dù ổng rep nhưng đã xóa chữ "Re" và phần cuối trích dẫn lại mail của mình. Mình ký tên J thì ổng cũng ký tên T, dù email của ổng dùng tên VN. Điều đó gợi nhắc mình 2 chi tiết. Một là ổng vắt cái khăn tắm lên vị trí của nó là đằng sau cánh cửa phòng tắm nhà mình, ổng phải căng nó ra vắt qua 3-4 cái móc. Ý là rải nó ra cho mau khô và ko bị hôi vì đang ẩm? Hành động kỹ tính này giống mình, nên vào cái buổi sáng thấy điều đó, mình đã bật cười. Số 2 là 2-3 lần ở nhà ổng, đến lúc đi ngủ thì ko thấy điện thoại đâu. Hóa ra ổng đã vác vào phòng và cắm sạc ở đầu giường. Hai bên giường 2 cái tab và 2 ổ cắm, 2 dây sạc đt iphone. Thật là kỹ tính đến kinh dzị!
Người kỹ tính như thế, nếu ở lâu ngày với mình sẽ phát hiện ra độ bừa bộn nhất định mà chỉ được che đậy mỗi lần dọn vội vàng khi có khách đến :)). Nếu trong hoàn cảnh ấy, chắc ổng cũng phát điên và ko chịu nổi mình :D.
Mail của mình 180 chữ thì mail ổng cũng same: 194 chữ :)
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Tháng 7
Vài cuộc nói chuyện vô bổ khiến mình đôi khi vẫn nhớ đến T. Và hôm nay mình lại tò mò search về T. Thông tin mới đc update trên linkedin, T cuối cùng đã rời chỗ làm việc đó, mà trong suốt gần 2 năm trước, T luôn nói về ý định sẽ rời đi. Công việc cũ đã kết thúc tháng trước, tức là được 2 tuần rồi, có thể giờ này T cũng chẳng còn ở VN. Trên đó cũng nói T đang học tiếp 1 master về infomation & data sience ở trường B tới 2025. Đó là lựa chọn thông minh. Có thể T sẽ rẽ sang hướng mới sau khi học xong. Thực ra mình đã biết mấy tháng trước là T đang học online chương trình đó rồi (trong 1 video hội thảo ở chỗ T có chia sẻ).
Tự nhiên cũng hụt hẫng đôi chút. Cũng tiếc cho những gì T đã gây dựng hơn 5 năm qua cho P và hơn 3 năm cho T, 2 trung tâm và trường mà T đã thực sự làm việc ko ngơi nghỉ. Mình tự hỏi, ko biết T có chắc chắn về lựa chọn của mình? Lựa chọn sống một cuộc đời luôn có tranh đấu, luôn phải tiến về phía trước, luôn có trách nhiệm của người dẫn đầu?
Một đôi lần trong 5 lần hẹn hò ít ỏi, trong suốt 6 tháng ngắn ngủi. Có lần T ngủ gục dựa trên người mình, như một đứa trẻ. Mình phải đánh thức để bảo vào giường ngủ đi. Cũng có lần gối cả người lên người mình, cẩn thận hỏi có nặng không, rồi cứ thế nằm im chẳng nói gì. Có thể đó là phút thư giãn hiếm hoi của T. Có thể mình vẫn cứ nghĩ về T bởi mình đã từng khao khát mở ra cánh cửa ấy, để T chia sẻ ít nhiều với mình, nhưng người ấy cứ không hẳn muốn mình bước chân vào... Thời gian trôi đi thật nhanh, từ lần gặp cuối cùng tới h đã 1 năm 15 ngày. T kết thúc công việc ở kia vào tháng 7, mình cũng ko gặp hay có bất kỳ trao đổi nào với T sau ngày 30/7 của năm ngoái.
Mình đã hỏi D và được update là T chuẩn bị chuyển vào SG làm cho cty mà T-bạn thân cũng đc thuê làm CEO. Còn master mà T đang học online là chuyển sang ngành của cty đó. Ở tuổi 38, T sẽ dành 2 năm học master và xây dựng lại career path không liên quan gì tới gd, đúng là những ngã rẽ bất ngờ. Cũng không biết T sẽ restart 1 lĩnh vực mới như thế nào, một mảng xù xì hơn mảng gd mà T làm suốt 5 năm qua khi đang chỉ tiếp xúc với trẻ con, triết lý gd, h là an ninh mạng/thông tin/dữ liệu. Rồi T cũng sẽ làm tốt thôi bởi T sẽ tự ép bản thân sẽ luôn phải tiến lên và dẫn đầu. Nhưng như thế cũng sẽ lại khó có được bình yên bên trong. Dù sao, nên hay ko viết email cho T nhỉ? Viết để làm gì? An ủi hay chúc mừng? Nếu chỉ để động viên thì có chắc cần thiết và có được lắng nghe? Chắc mình cần suy nghĩ thêm.
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Small talks
Tui có thể ăn một quả nhãn trên đĩa được ko?
Tất nhiên rồi (đưa cả đĩa lại gần)
Tui đổi ý rồi, 2 quả nhé
(Phì cười)
---
Ehhh, bạn say rồi à?
Khoongggg, tui ko có say
Okay, số mấy đây?
4
Đúng rồi, còn số mấy đây?
(Im lặng)
Số mấy nào?
(Im lặng) ... Tui không có say
---
EEhh, bạn sao rồi?
Tui ổn, còn bạn thế nào?
Tui ổn nhưng có 1 ngón chân sưng lên đây này
Ồ trông kinh quá!
Ừ đấy
---
Ehhh, ngón chân bạn thế nào? Có lẽ bạn phải trả tiền cho chúng tui để xóa ảnh này
Hahaha. Tui nghĩ các bạn phải trả cho chúng tui vì đã khuấy động ngay từ đầu như vậy.
...
À, bạn có thể xóa cái ảnh này
...
Mà khoan đã, nhưng đây chính là lúc chúng tui được giải trang phục đẹp nhất phải ko?
Hahaha đúng rồi
Mà tui có phải giữ cái bảng để nhận thưởng ko?
Không cần, bạn sẽ nhận được tiền thôi haha. Bạn làm tui bùn cười quá hahaha
Bạn xem hết số ánh hôm đó à?
Uh, dĩ nhiên vì tui có tất cả chúng mà!
Có cái nào đáng xấu hổ của tui ko?
Có thể tưởng tượng ra mặt bạn lúc này haha
May là tui không dễ cảm thấy xấu hổ
Bình thường mấy cậu trai nghịch ngợm thì không thấy xấu hổ
Tui bình thường không phải nghịch ngợm!
...
Tui thường ko ún soju và tui nghĩ nó rất hợp với tui. Xin lỗi nếu như có gì hỗn loạn hôm đó.
---
Một bạn của bạn đã đến nói chuyện với tui
Thế á? Bao giờ?
Hôm đó, bạn ấy hỏi tui có ổn không vì có vẻ như bạn đã rất say?
Thế bạn có ổn không? Tui đã rất say á?
Trong phim, đó là cảnh bạn gái của bạn đến và cảnh báo tui
Phim nào cơ? Tui ko hiểu gì cả. Nhưng dù đó là ai thì ko phải bạn gái tui
Tình huống đó hơi lạ với tui, tui ko biết là cô đó mún bảo vệ bạn hay bảo vệ tui nữa
Nó cũng hơi lạ với tui. Thế bạn có biết đấy là ai ko?
Tui nói tui ổn, chúng ta chỉ nhảy. Mới cả, tui chả uống một giọt rượu nào
Tui cũng rất thích màn nhảy của chúng ta! Kế hoạch từ đầu của tui cũng là không uống rượu, tui ko biết làm thế nào mà nó thay đổi nhanh chóng như vậy
Hahaha, tui không nói ra tên ai đâu. Dù sao cô ấy cũng mún tốt cho bạn hoặc tui
Bạn thật là tử tế!
Cũng không hẳn. Tui kể cho nghe chuyện này. Có một người đàn ông trong số các bạn đã hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi trả lời thì anh ta tỏ ra rất ngạc nhiên sau đó tiếp tục hỏi lại và nói chắc là tôi đùa. Khi tôi nói không đùa thì anh ta còn hỏi tôi có con không? Tôi bảo chưa bao giờ thì anh ta lại ngạc nhiên lần nữa và liên tục lắc đầu tỏ ra khó tin. Tui đã nói với anh ta rằng, nhìn vào mặt anh ta lúc đó khiến tui cảm thấy mình quá già khi ở đây. Sau đó tui ko còn thấy vui nên đã bỏ về.
Không thể nào!! Thật là một người đàn ông thô lỗ. Chúng ta không thể tống khứ một số người đi đâu đó. Thế bạn về lúc mấy giờ?
23:30
Thời gian tốt đấy. Tui thì đi bơi (tui nghĩ đã kể cho bạn)
Không, bạn chưa kể. Sau bữa tiệc á?
Ừ sau tiệc
Thế mà tui nghĩ các bạn của bạn phải vác bạn về. Sáng hôm sau bạn tỉnh dậy mà không hiểu làm sao 1 ngón chân lại sưng tím haha
Đấy là sau "my cute little swim". Xấu hổ quá :D
Haha ok, không trêu bạn nữa
---
Eh, trông bạn thật sự buồn cười.
Thế á? Vì tôi cạo râu à?
Không, vì hành động của bạn
Á!!! Bạn nhìn thấy lúc tôi tự đập vào đầu mình à?
Ừ, hahaha
Không biết tại sao tôi lại làm thế nữa...
Có thể là thói quen chăng?
Chắc là từ trong tiềm thức hêhe
---
1 note · View note
chuotjerry · 1 year
Text
Có bình yên nào mà không xót xa?
Một người bạn của mình ly hôn. Bạn trai của bạn mình cũng ly hôn. Họ đến với nhau, hạnh phúc. Để có được hạnh phúc đó, hẳn là cả 4 người đã trầy xước, và những đứa con. 
Không phải người trong cuộc thì không bao giờ biết được cũng như có quyền nhận xét. Mình chỉ thấy ở góc độ cả 4 đều đã rất tổn thương, sẽ là những vết sẹo. 4 người lớn, 3 đứa trẻ, hẳn nhiên là sẽ còn dấu tích cho đến những năm tháng sau này.
Tình yêu là gì? Cảm giác yêu là gì? Hôn nhân là gì? Sự cam kết là gì? Biến chuyển tâm lý gì dẫn đến hết yêu, hết còn cảm thấy bằng lòng với những gì mình có, hết thấy sự hấp dẫn và đam mê bên cạnh mình? Diễn biến nào cho biết đặt niềm tin vào cái mới là một lựa chọn hơn?... Có quá nhiều điều mình thấy khó hiểu và thực sự muốn hiểu hơn về cơ chế tâm lý của con người.
Em vợ cũ của chồng mới của bạn mình, nếu không nhìn em, đồng thời do bị chi phối bởi quan hệ bạn bè giữa mình và bạn mình, rất có thể bản năng sẽ khiến mình cho rằng em ấy không đủ tốt. Nhưng không, khi mình nhìn ảnh em ấy, mình thấy dường như sự đau khổ, mất phương hướng đã từng diễn ra đến cùng cực ở người phụ nữ trẻ đẹp ấy. Có thể mình quá nhạy cảm? Mình cũng thương bạn mình. Gặp lại nó khi sóng gió đã phần nào qua đi, từ chuyện gia đình đến chuyện nó mổ K, mình đã rớt nước mắt và nghĩ trong lúc khó khăn nhất ấy của nó, mình ở đâu làm gì và không hề biết gì. Còn anh chồng cũ của nó, hình ảnh của những anh chồng thất bại chắc sẽ là bất tài, vô dụng. Thực hư như nào không rõ. Nhưng cũng là con người, hẳn anh ta cũng đã rất đau khổ. Họ đều đau khổ và cũng đã và đang dũng cảm. Nếu cuộc đời này vẫn là một cuộc đua, thì hẳn họ là những chiến binh dừng lại khâu vết thương và tiếp tục đi tiếp. Đó là lựa chọn dũng cảm.
4 notes · View notes
chuotjerry · 1 year
Text
Học quan trọng hơn
Rinpoche hỏi Phật tử:
- Con có tham dự khóa tu vừa rồi không?
Phật tử trả lời:
- Có ạ, con đã khóc 3 lần không hiểu vì sao. Tận 3 lần!
Khi trả lời, trong tâm Phật tử nhen lên chút tự hào và cho rằng Ngài sẽ khen mình cảm nhận/kết nối tốt. Không ngờ Rinpoche nghiêm mặt lại:
- Việc học Pháp là cốt tủy quan trọng hơn.
Chỉ mấy lời Ngài nói, cũng là Pháp thâm sâu.
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Children's day
Happy children's day.
Mỗi khi nhìn vào một đứa trẻ, tôi luôn tự hỏi: Điều gì đang diễn ra bên trong cái đầu non nớt ấy?
Mỗi khi coi lại số ít ảnh hồi nhỏ của bản thân, tôi cũng tự hỏi chính tôi, lúc đó tôi đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao nhỉ?
Những bức ảnh đó luôn có ý nghĩa như một cú tua lại thần sầu với từng ấy năm, biết bao sự kiện đã diễn ra. Tôi ngày ấy, thường ngước mắt lên bầu trời đêm phía trước căn nhà nhỏ trong xóm. Đứng ở đó nhìn ra cả một cánh đồng và ruộng rau, nơi đi tắt qua sẽ tới trường học, nơi tôi hay trốn ngủ trưa, theo trẻ con hàng xóm những nhà làm nông, đòi thử bằng được gặt lúa như nào, tuốt lúa bằng cái máy đạp chân như máy khâu ra sao, cả cái lần khóc nhặng lên vì bị đỉa cắn. 
Bầu trời đêm những năm tháng ấy luôn bí ẩn, còn tôi thì một mực tin rằng, đâu đó trong vũ trụ này, đang có một bản sao tôi, giống hệt tôi từ ngoại hình đến tính cách, cũng đang thắc mắc rằng nó đến từ đâu và sẽ đi về đâu.
Nửa đời người đã đi qua, có rất nhiều bí mật của vũ trụ này đã được khám phá. Những đứa trẻ ngày ấy không chỉ có chơi nhảy dây, ô ăn quan, trốn tìm, trèo cây. Những đứa trẻ bây giờ biết ca múa, nhảy nhót, biết lướt web, vào facebook, sử dụng máy móc và cả lập trình. Và rồi, cho tới một ngày, người ta mới phát hiện ra rằng, hóa ra bên trong mỗi người là cả một tiểu vũ trụ vô cùng phức tạp và khó nắm bắt. Lại còn phát sinh thêm cái khái niệm “đứa trẻ bên trong” và một mớ lô xích xông các trường phái tìm cách gọi tên, chữa lành đứa bé ấy.
Hành trình còn lại của đời này, còn đi đâu nữa ngoài đi vào bên trong? Thám hiểm đi, cái tiểu vũ trụ ấy.
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Ngày nghỉ hè đầu tiên (tự cho là thế)
Ngày đầu tiên học sinh nghỉ hè.
Trường vắng lặng, xác xơ một cách đột nhiên. Mới hôm qua còn ríu rít, xúng xính chạy qua lại đông đúc đủ lứa tuổi. Nổi bật là các trang phục tốt nghiệp cuối cấp. Hôm nay đã thật vắng, nhiều cây lá rụng, những lớp học im ắng được bớt đồ gọn gàng, sạch sẽ. 
Tưởng thưởng bằng việc mở cuốn sách giấy ra đọc tiếp, sau nhiều ngày nằm im trên giá.
Hôm qua, mình đã chậm lại một chút và rút ra 1 công thức mỗi khi suy nghĩ và hành động hàng ngày, đó là sự đối trị. Bất cứ khi nào tâm mình nổi lên cảm thọ gì, mình sẽ thiết lập suy nghĩ và hành dộng đối trị với cái đó. Rất khó, nhưng mình sẽ cố gắng tập dần. Mọi khi là mình hoàn toàn để tâm cuốn đi, kéo đi xềnh xệch một cách thảm hại :D. Như việc để chuông dậy sớm để tập, đi bộ, hay ngồi thiền, xong cái tâm xấu xí kéo mình cứ nằm ì ra hoặc với tay cầm điện thoại lướt net. Đến khi 30p rồi 1h trôi qua thì ôi thôi, đã đến h đi làm và lại cuống cuồng làm mọi việc ko chánh niệm và sự hối hận, tự trách, lo lắng. Đúng là dại chưa? Tự mình gây phiền não cho chính mình. Cố gắng mà sửa, một chút nhưng kiên trì nhé!
0 notes
chuotjerry · 1 year
Text
Mùa nghỉ hè
Cũng muốn nghỉ hè như học sinh, được ko?
Dạo này join vào nhiều thứ, nhiều tập thể đông người khác nhau, đôi khi mình cũng biết mệt chứ, cảm thấy quá tải, quá nhiều. Từ cái tập thể bé xíu như với chị và các cháu cho tới daily công sở, các khóa tu, Quỹ, các khóa học,... Thực sự không còn 1 chỗ vật lý là căn hộ cũ để mình ẩn náu trong đó ít nhất là đôi ngày cuối tuần mà ko có bất kỳ kết nối với ai, kể cả gia đình. Không còn trạng thái hưng phấn (mà vô cùng vi tế dễ lẫn với cái ngã) là mình đang làm việc có ích, đang (đóng vai) người tử tế.
Trong một diễn biến khác, notification bất chợt remind hnay là sn T. Dù mình luôn nhớ, nhưng mình đã cố lờ đi và tự tin đã xóa hết mọi thứ kể cả contact. Ai mà ngờ ở Zalo tuy chưa kết bạn nhưng từng lưu contact nên nó auto remind chăng? Đã qua 2 cái sn mình hồi hộp chuẩn bị đôi ba cái surprise nho nhỏ. Thực sự hãy ra khỏi cuộc sống mình đi (mình biết có tự nói với bản thân cũng không được khi tâm mình còn nghĩ về nó).
Lúc này, đang ngồi tiếc cái hộp lunch box (mà nó sẽ hỏng khi tối về) để quên ở nhà vì vội vàng đi nhờ cho đúng h. Đúng là cuộc sống khi phải phụ thuộc lớn nhỏ vào người khác, thì cũng ko mấy dễ chịu. Cảm thấy đánh mất mình giữ vô số sự giả tạm. Nhưng mà cái “mình” ở đây là gì? Cũng chẳng chắc được.
Xin hãy trả lại mùa được nghỉ hè.
1 note · View note
chuotjerry · 1 year
Text
Cứ như này cũng tốt
Cuối tuần vừa rồi, cả nhà gồm chị, B, S và mình đi xe đạp các con đường trong nội khu dân cư. Chị và 2 cháu chuyển từ SG ra đây đã mấy tháng. Mình cũng chuyển từ HN về đây cùng lúc. Mua thêm 1 cái xe đạp cũ (lấy dịp tặng SN chị) để đủ nhà 4 người ai cũng có xe. Nhưng đi xa nên bé S chưa thể tự đạp được, nên Su hết ngồi sau chị hoặc mình. Đôi tay bé nhỏ của S bám chặt sau lưng dì sợ rớt. Xe đi qua nhiều con đường ven hồ, nhiều hàng cây xanh mát rượi. Nhìn phía sau mình nghĩ: Cứ như này cũng tốt, quá tốt. Mình và 3 mẹ con chị được ở cùng nhau, được chứng kiến sự lớn lên của tụi nhỏ, chẳng phải là điều mình vẫn mong muốn sao? Lúc ấy, mình cảm thấy nhẹ nhõm , quý trọng phút giây bên nhau vô cùng quý giá. Cuộc sống rồi có lúc này, lúc kia. Đoạn đời cũng có lúc này, lúc kia. Nhưng rút cục, chỉ nên và chỉ có thể dành được thời gian và tâm trí cho những điều mình ưu tiên trong cuộc sống, phải không ạ?
1 note · View note
chuotjerry · 1 year
Text
Con đường đến trường :)
Sáng nay mình đi làm gặp phải chuyện này khá là kỳ lạ.
Đường đi làm trên một cái đê ven sông Hồng. Mình thích đi đường bên trong đê, tức sát nhà dân. Đi ở đó không có nhiều xe cộ, nhất là xe oto và những xe máy lao nhanh. Đường “làng” nên mọi người đi khá chậm. Con đường khá enjoy khi qua những bãi cỏ lau trắng muốt ở sườn đê đổ xuống. Thi thoảng lại đi qua những cổng nhà có nhiều giàn hoa dễ thương. Mùi thơm của hoa lá, của khói bốc lên từ căn bếp khiến cảm giác thật yên bình, dễ chịu. Tuyến đường này là một chị đồng nghiệp chỉ cho mình bởi chị cũng rất thích.
Đi được một đoạn, một chiếc xe tải cỡ nhỏ rẽ vào đường của mình, đi đằng trước. Xe phả ra khói đen nhiều khá khó chịu. Mặc dù đã đeo khẩu trang nhưng mình cũng không thoải mái. Thế là gặp 1 đoạn dốc có thể leo lên đê, mình trèo lên đi tiếp.
Lướt trên đê một đoạn, lại ở đâu xuất hiện có một chiếc xe rác cồng kềnh ầm ầm lao tới và phăm phăm đi đằng trước. Cái bụng nó toang hoác chứa đầy cặn bã của cả thành phố, cứ thế rề rề chạy trước mũi mình và những chiếc xe khác. Mình cố tình đi chậm lại mà cái mùi hôi của rác vẫn xộc qua lớp khẩu trang. May quá, đến đoạn rẽ xuống để đi tiếp 1 đoạn đường nhựa lớn thì tới chỗ mình làm.
Ai dè, chiếc xe rác cũng quẩy mông rẽ xuống ngay trước mắt mình. Không thể tin nổi. Mà để tới công ty mình, mình phải đi độ 150m xong phải rẽ sang làn đường bên kia cơ. Thế mà chiếc xe rác không đi thẳng, cũng rẽ và y như là dẫn đường cho mình đến công ty. Mình đành dừng lại luôn chờ nó đi khuất thật là khuất rồi mới đi tiếp. 
Rồi mình bật cười, cười hihi hoho sau lớp khẩu trang. Thật tình, có những chuyện mình muốn tránh cũng không được, đúng không? Chỉ có chọn thái độ nào để đối diện với nó thôi nhỉ.
Đến nơi, vân tay mình chấm trên máy: lố 12 phút. Một ngày đẹp trời :)
3 notes · View notes
chuotjerry · 1 year
Text
Tháng 4
Tháng 4 hóa ra có quá nhiều các sự kiện "lớn" trong đời mình hoặc đơn giản là một mốc thời gian khó thể quên.
Tháng 4/2003, nhen nhóm tình yêu đầu
Tháng 3/2007, đi P đoàn tụ. Chia tay sau 1,5 năm sau đó, chẳng nhớ có vào tháng 4 không, lâu quá rồi.
Tháng 4/2010, một vài công việc nhỏ và làm thêm, du lịch ở 1 số nơi trước khi về VN
Tháng 4/2014, trúng gió liệt mặt trong 1 đêm mưa về muộn, chạy deadline ra mắt sản phẩm trước kỳ nghỉ lễ 30/4.
Tháng 4/2018, chuẩn bị nghỉ công việc gắn bó 5 năm ở cty, 7 năm tổng thời gian làm việc trong tổng cty.
Tháng 4/2019, đang thử việc ở cty hiện tại được 4 năm 2 tháng
Tháng 4/2022, thời điểm đánh dấu giai đoạn flirting chat chit với T suốt 1 năm
Tháng 4/2023, chính thức tạm biệt nhà cũ để cho thuê, sau gần 3 tháng đăng bán chưa được. Ngậm ngùi, lạ lẫm khi thấy người ta chuyển đồ vào, đi "bàn giao" từng góc nhỏ. Không biết bạn Nhà có đủ yêu thương để dung chứa những người mới không. Có biết bao điều cần nói với bạn ở đó mà mình chưa làm. Tự nhiên thấy nuối tiếc như chia tay một mối tình quá gắn bó. Mình chưa bao h nghĩ rằng bạn ấy là của mình, mối quan hệ giữa mình với bạn không phải là sở hữu. Mình luôn nghĩ bạn đang yêu thương mình ở bên trong bạn. Bạn quá hiểu mọi suy nghĩ, tâm trạng của mình, những người từng đến chơi, những khi mình cười vui hay khóc rưng rức,... tất cả bạn đều biết, đều chứng kiến. Nhắm mắt lại, mình vẫn thấy rất rõ từng góc nhỏ, bước chân đi trên sàn. Hay là do tụi mình quá gắn bó như vậy mà chính bạn, chính bên trong mình, chúng ta đều chưa muốn cắt sợi liên kết, nên có hàng chục người tới xem, vẫn chưa ai mua là vậy.
Mình từng muốn chụp 1 bộ ảnh ở nhiều góc trong nhà, làm sao để bạn là bạn nhất mà mình cũng là mình nhất khi ở cùng bạn. Thế rồi, mọi vội vã đã cuốn bay cái mong muốn ấy đi, chỉ còn 1 ngày gấp gáp xếp dọn đồ, từng thùng, từng túi cứ thế phá hủy cái trật tự xinh đẹp của một nơi mà mình thương và gắn bó. Bây giờ đã có những đồ đạc mới, con người mới, tinh thần mới đã đến, đã ập vào bạn, đã khiến bạn không còn cái trật tự như trước nữa. Bạn đã và đang phải biến đổi theo người ta rồi.
Yêu bạn và bạn hãy thương thêm những người mới nhé!
5 notes · View notes
chuotjerry · 2 years
Text
Những sinh linh nhỏ bé
Lần đầu tiên mình cầm trên tay những sinh linh nhỏ bé. Lóng ngóng, vụng về, không biết làm sao cho đúng. Đó là bạn cún mới sinh của bạn Bun nhà S, mắt lim dim chưa mở và cái mũi hồng, chiếc bụng phập phồng, lông tơ mềm như cọng cây. Bun tới cà răng vào tay mình để đòi con. Nỗi sợ hồi bé bị chó đẻ cắn nổi lên, mình cứ kêu lên với mọi người không biết làm sao. Rồi mình thả tay để con của Bun rớt xuống. Bun nhanh chóng tìm cách cắp con của nó vào ổ. Sau đó là cả 1 nỗi ân hận trào dâng không hiểu sao mình lại thả con Bun rơi xuống đất như thế. Nếu bạn ấy bị gãy xương hay dập phần mềm thì làm thế nào? Nói xin lỗi mẹ con Bun không làm cho mình nguôi ngoai cảm giác tội lỗi và ân hận.
Đó là những bạn cá bé xíu, thoi thóp trên tay mình, chắc hẳn đang phấp phổng lo âu về số phận sắp tới. Xuống nước, các bạn ngỡ ngàng mất 1 tẹo rồi mới cuống cuồng bơi đi. Đó là sự kinh ngạc, sững sờ khi người ta bảo “thùng cá chết hết rồi còn đâu”, nhớ đến những cái giãy giụa của các bạn trong thùng kín cứ yếu dần. Nhớ có lần 2 năm trước về quê, mình và mọi người đang đi bộ trên đường làng lát xi măng thì một bạn cá nhảy từ thớt hay chậu của hàng bán cá sát lề đường, vẫy vùng trên đất, ngay trước mũi chân mình. Mình nhìn vậy phân vân chưa kịp nghĩ gì. Người chủ tiệm chạy ra nhặt cá về, mình đi tiếp. Sau đó mình cứ không thôi nghĩ về hình ảnh đó và cho rằng mắt nó đang nhìn mình cầu cứu thảm thiết, mà mình đã bỏ qua. Sau đó mình chuyển cho bố mình ít tiền nhờ bố quay lại đó mua bất kỳ những con nào để phóng sinh. Nhưng việc đó chẳng khiến mình quên (hay tưởng tượng) được đôi mắt bạn cá đang giãy giụa trên đất nhìn mình.
Đó là hơn 4h sáng đứng ở giữa chợ cá ồn ào tấp nập những chiếc ghe mới đậu, đủ các loại hải sản được xếp hàng ngay ngắn như mực, được vớt để vào trong những cái chậu có sục oxi, được... lột da, lọc xương để bán phi lê hay chả cá. S bảo đúng là muốn ăn chay được cứ ra chợ mà xem người ta làm thịt động vật. Mình bảo, nếu nhắm mắt đứng đó chắc không chịu nổi vì cảm nhận về tất cả mọi thứ đang diễn ra rõ nét hơn bao giờ hết. Về nhà S, đi tắm và ngủ đến giờ xe chạy cuối buổi chiều, mình mơ thấy các bạn cá trong thùng sau xe S. Các bạn ấy nói rất vui vì từ h được theo xe mẹ con S như vậy, thấy phước báu hoan hỷ lắm. Ngủ dậy mình phải kể ngay với mẹ con S.
Hôm nay đi làm, mình cũng vẫn nghỉ về những gì đã diễn ra trong 1 ngày hôm qua với những sự kiện khác lạ hơn mọi ngày. Cảm thấy hơi quá sức một chút nên mình trầm hơn. Những việc thế gian nhân tình thế thái như vậy biết bao nhiêu sợi dây cứ chồng chất, chằng chịt. Ơn phước có những con người thương mến, dễ chịu và những việc làm, mục tiêu ý nghĩa còn ở với mình.
1 note · View note