comaycaymo
comaycaymo
CAY MỎ
721 posts
"Nhưng thời gian chờ đợi quá dài, khi ước nguyện thành hiện thực, tâm hồn có lẽ không còn là của lúc đó nữa"
Don't wanna be here? Send us removal request.
comaycaymo · 2 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Tối qua tôi mơ một giấc mơ lạ và mệt. Nhưng não người thật kỳ diệu nhỉ, làm sao nó có thể đạo diễn và dựng ra những thước phim kỳ quặc rất mực, mà lại mượt mà quá thể như vậy. Làm sao nó dựng nên những khung cảnh mà đó giờ chiếc não tỉnh táo chưa hề thấy?
1 note · View note
comaycaymo · 3 years ago
Text
Khi nhiều người dùng rời bỏ Twitter, người ta bắt đầu nói rằng Tumblr có thể trở thành một nơi thay thế. Đọc những suy đoán đó, và quay lại chiếc Tumblr mốc meo của mình, tôi ước nó không thành sự thật. Làm sao nơi chốn ẩn náu không chỉ của tôi mà còn rất nhiều tâm hồn lãng đãng khác, lại thay thế cho một chốn ô tạp xô bồ như Twitter được.
Tôi không còn hứng thú gì với việc lướt Facebook nữa, dù đã mở lại nó đâu đó vài tháng. Rất nhiều ngày liền tôi quên mất là nó có tồn tại. Thảng hoặc khi vô tình mở ra, tôi tự hỏi người này là ai, họ còn ý nghĩa gì trong đời mình không? Tôi có thể nhớ mối liên hệ với họ, nhưng liệu họ có còn biết tôi là ai không? Và nếu chúng tôi không quan tâm tới sự tồn tại của nhau, tại sao phải có sự kết nối đó tồn tại? Để bán hàng đa cấp có lẽ là câu trả lời thực tế nhất.
Có thể Facebook không phải là vấn đề, mà cuộc sống của tôi mới là vấn đề. Hay tôi mới là vấn đề. Nhưng nếu tôi không thấy đó là vấn đề, thì nó đâu phải là vấn đề nhỉ. Tôi hoàn toàn thanh thản với sự mất kết nối này.
Thế hệ của chúng tôi lớn lên với kết nối thật, nhưng lại trưởng thành trong một thế giới nơi kết nối ảo lên ngôi. Chẳng phải bản thân tôi cũng có bao nhiêu người bạn bước ra từ thế giới ảo đó ư? Chẳng phải chỉ mới mấy ngày trước tôi còn lục ra được bao nhiêu email với chị, người mà số lần tôi gặp mặt không hết một đầu bàn tay, nhưng số email và dòng chat Yahoo thì không đếm xuể.
Việc thi thoảng đi tới công ty làm tôi nhận ra mình mất gì và được gì khi ở nhà. Trong trường hợp này tôi vẫn chọn cái ảo, vì tôi không chịu được áp lực của cái thật. Không phải mỗi chuyện thời gian đi lại, mà là tất cả những ồn ào thị phi của việc ở văn phòng chính là cái đẩy tôi xa khỏi con người, xa khỏi công việc Nhân sự. Cảm xúc tiêu cực khi được giới hạn sau màn hình bớt lây lan hơn, còn ở trong đám đông thì hay dội lên nhiều lần so với mức độ thật. Đám đông có thể không sai, họ có quyền đẩy cảm xúc. Nhưng tôi không còn muốn can dự hay thậm chí là đứng gần thứ cảm xúc đó.
9 notes · View notes
comaycaymo · 4 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Tại sao lâu rồi tôi không viết nữa? Tại vì hạnh phúc đủ đầy quá chăng? Tôi cũng không biết nữa. Hay vì viết là một sự xa xỉ khi ta có được sự tĩnh lặng tâm trí một mình, còn tôi từ đầu năm tới giờ một là không ngủ được, hai là buồn ngủ rũ rượi phải cầu cạnh cafe để tỉnh? Chợt nhớ tên tài khoản Instagram của thằng em út, có khi nào có cũng đang khổ sở với giấc ngủ như chị nó?
2 notes · View notes
comaycaymo · 4 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Coi lại Thầm yêu tới lần thứ 3, đọc biết bao nhiêu bình luận, tôi mới thấm sự hay của nó. Và mãi đến mấy hôm trước lúc thao thức không ngủ được, tôi mới hiểu được tại sao chuyện phim nó cứ day dứt trong đầu. Không chỉ vì sự trùng tên, mà còn vì hoá ra tôi cũng đã từng ôm tình cảm thầm yêu tương tự. Tất nhiên mỗi câu chuyện mỗi khác, nhưng cái cảm giác chôn kín bí bách, sự giấu giếm để bảo vệ lòng tự tôn, đều y vậy. Kết cục có khác, nhưng con đường chính là như thế.
Buồn cười ở chỗ là bao lần coi phim tôi chẳng nhận ra sự đồng điệu đó. Tôi biết là có một cái gì đó gắn kết, nhưng không tài nào nghĩ ra rằng mình cũng có một câu chuyện như thế. Trí nhớ biết chọn lọc của tôi đã gạt phăng câu chuyện không có kết thúc đẹp của cuộc đời ra ngoài. Thật tốt.
1 note · View note
comaycaymo · 4 years ago
Text
youtube
Tôi đã khóc nức nở khi nghe bài hát này, đến lần replay thứ 4 vẫn khóc. Thoáng chốc khi lời ca chảy tuôn ra, bao nhiêu ký ức bỗng hiện về. Có bao giờ bạn nhớ cảm giác những ngày tươi trẻ thật rực rỡ và oà khóc không? Đó chính là tôi khi nghe lại bài hát này. Cảm xúc đôi khi đến thật ngẫu nhiên và bất ngờ, vì khúc nhạc nhiều kỷ niệm, vì giai điệu quá đỗi thân quen. Vì lời ca từng đoạn từng đoạn đều là những đoạn đường tuổi trẻ đã trải qua, mà ngày ấy lúc mới nghe có lẽ chưa hề hiểu thấu.
“Tôi vẫn mơ giấc mơ ngày xưa đấy thôi
Chuyện gì quên nhớ hết những nụ cười”
...
“Rong chơi biết có nỗi đau vô cùng
Khi dừng chân mới hay ta xa lạ”
Thực sự nhớ quá những ngày xưa, thực sự muốn ôm Gia Đình Bự xưa một lần nữa.
1 note · View note
comaycaymo · 4 years ago
Text
Tumblr media
Together with complete freedom, comes a blank space where I have to fill in by myself. And only by myself.
0 notes
comaycaymo · 4 years ago
Text
Sáng ngủ dậy chạy lại kể với bạn về một giấc mơ kỳ quặc có một chị họ đã không còn tồn tại trong đời mình từ rất lâu và vợ của bạn trai đầu tiên, trong một nhà thờ ở Huế nhưng lại có ruột là nhà hát opera pha với những nhà thờ lộng lẫy kiểu Baroque ở Ý =))). Xong giờ làm việc xong lại lẩn thẩn nghĩ lần cuối mình ở Việt Nam đã ngồi khóc vớ vẩn trước mặt cậu mợ và mẹ vì một cuộc thảo luận có hơi căng thẳng trong lúc cậu mình có tí men. Hài nhất là bây giờ mình cũng không nhớ được điểm gì trong cuộc thảo luận đó làm mình chảy nước mắt nữa. Vài thứ lặt vặt kì quặc vậy thôi.
0 notes
comaycaymo · 4 years ago
Text
Tumblr media
Cảm thấy khung cảnh này là thứ không khí Giáng sinh mà năm rồi mình đã bỏ lỡ/đánh mất/không tìm được.
Một ngày tuyết rơi với nhiều nắng, những tưởng cảm xúc sẽ chỉ hạnh phúc đơn thuần như thế. Ai dè lại đâm ra nhiều bực dọc giận dữ vì mấy cục tuyết. Thiệt không hiểu nổi :))). May mà mọi thứ cũng tan nhanh như tuyết Berlin.
0 notes
comaycaymo · 4 years ago
Text
I’m very impatient and get annoyed easily when things do not happen the way I plan and how I want it to happen. And deep down I’m a control freak. The process of flat renovation reveals to me who I am in a different circumstance from professional environment.
0 notes
comaycaymo · 4 years ago
Text
Đây là tầm 20 phút trước khi mình không còn biết gì vào tối giao thừa Tết tây :))).
Chuyện vô nghĩa này, rút cuộc, mình cũng đã làm (được). Cũng như nhiều chuyện vô nghĩa khác.
Có một dạo (có khi tới tận giờ) mình rất sợ bỏ lỡ thời gian vào những thứ không ‘giúp ích’. Xem một bộ phim cũng phải chắc chắn nó không là thứ nhảm nhí không hợp gu, nghe nhạc thị trường thì thấy đang làm hạ thẩm mỹ của bản thân, giữa việc coi một chương trình TV ba xàm thì mình sẽ đi bảo tàng, thời gian nấu ăn thì phải nghe một cái gì đó xen vào để không bổ ngang cũng bổ dọc.
Mình vẫn như thế, vẫn sợ những khoảng thời gian không giúp mình tăng trưởng thêm gì cho bản thân. Nhưng cũng đã hiểu rằng cố gắng ken chặt cuộc sống bằng nội dung cũng nhiều lúc làm mình mệt. Không làm gì, bản thân nó cũng có thể là một loại phát triển tâm hồn.
Làm một thứ vô nghĩa, thực ra có thể đem lại nhiều ý nghĩa cho cuộc đời vừa ngắn vừa dài này. Mình đã say xỉn không biết gì vào năm 29 tuổi. Đã yêu rất nhiều và buồn khổ rất nhiều. Đã bị công an rượt. Đã thi rớt. Đã chán nản. Hoá ra những thứ thất bại lại có nhiều ý nghĩa hơn hẳn thành công. Bạn có nhớ cảm giác lúc thi đậu không? Có thể có vài lần nhưng đa số chắc là trôi lững lờ như bông lục bình. Nhưng thi rớt, thì mình không quên.
Đáng lẽ lúc này mình nên ngủ chứ không nên cầm điện thoại. Nhưng chợt nghĩ tới việc mai lên công ty, việc sắp nghỉ làm công ty hiện tại, chuyển qua công ty mới và có lẽ sẽ không bao giờ còn cảm giác “tới chỗ làm” nữa, bỗng dưng có gì đó gai gai trong người kêu mình cầm lên viết. Những ngày này mình hướng dẫn người mới vô mấy tiếng một ngày tới khản giọng, nhìn người ta loay hoay khi chuyển từ Mac & GSuite sang Microsoft, bỗng thấy vừa cảm ơn trời vì mình theo một khía cạnh nào đó vẫn là ‘digital native’, lại thấy không biết tới một lúc nào đó mình sẽ lại lóng ngóng trước những chuyển dời không?
Nhớ có hồi nói nếu suy nghĩ biến thành tiền được chắc sẽ giàu. Giờ đổi lại thành: Nếu suy nghĩ chuyển đổi qua tóc trên đầu được chắc sẽ đỡ hói.
Đi ngủ.
1 note · View note
comaycaymo · 4 years ago
Text
These days, sometimes I ask myself how can I still enter sleep. Anxiety comes and goes in a blink of an eye, partially because I’ve learnt to face, control and soothe it. Partially because I’ve cohabitated with anxiety so long it’s been an indispensable part of me. I just need to accept it, pamper it and let my inner child sleep with me.
Of course it’s hard, life’s hard. What’s even harder is this year it’s somehow forbidden to feel I’m miserable while my livelihood, my health and my family are still untouched. To feel grateful is definitely helpful, but I’m not that type who can keep saying I’m thankful all the time while dismissing my inner chaos. Or at least I’m not there yet.
It’s also hard, because I can’t even plan for my coping mechanisms. Everything is locked with this fucking pandemic. And these days even going out for a walk is something I’m hesitant. Should I risk having a cold and then days of insecurities? Guess not.
One good thing is it happened in summer and we could easily get away. I can’t imagine what we could do if it’s now. Another good thing is it happened.
0 notes
comaycaymo · 5 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Hồi mùa xuân tới giữa cơn cách ly xã hội, ít ra còn có thứ để cảm thấy mong chờ. Tầm mùa đông tới, thứ trông đợi nhỏ nhoi còn lại là chợ Giáng sinh cũng le lói chờ tắt.
Mình không thấy buồn bã gì nhiều giai đoạn đầu của năm Covid này. Nhưng tới một lúc mọi thứ đều quay lại câu hỏi: Khi nào mọi thứ mới kết thúc? Khi nào chúng ta lại được sống một cuộc sống bình thường?
Mình đã có quá nhiều may mắn trong một năm mà người ta phải trải qua nhiều mất mát hơn bình thường, đủ để mình không dám kêu van gì thêm. Mình thậm chí còn làm được nhiều hơn mức bình thường mọi năm mình làm được. Nhưng đến một điểm sự tiêu cực vẫn ập đến không ngăn được.
0 notes
comaycaymo · 5 years ago
Text
Tumblr media
Can’t even remember the last time I had a mood swing. But my mood was down to a new low I could not control today. The sad thing is not it was low, but that I couldn’t control at all. I know there are days I get angry easier and I could always put a brake to myself on how much and whom to let my bad vibes out to. But today I couldn’t help myself. I just felt terrible. About nothing. Absolutely nothing. I felt like sleeping but I didn’t want to sleep. Though I could.
Counting how many dentists I’ve visited over the years made me realized I’ve been living in this city for almost 3 years. These days it’s hard to feel time is passing yet it’s so easy to see how much it has stacked. All stories will come to that same pattern: Omg, it’s been x years.
0 notes
comaycaymo · 5 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
“Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài trời nắng ráo mà không biết phải đi đâu, về đâu.”
Đã ngủ dậy. Biết sẽ đi đâu hôm nay khi trời nắng ráo. Mình sẽ rời thành phố này, đi đến ngôi làng nhỏ bên bờ hồ Geneva dưới chân Alps. Một tuần. Rồi sau đó đi về đâu? Mình chưa biết.
Cuộc đời con người ta có thể thay đổi chóng vánh như vậy đó. Không còn biết đâu là nhà. Nhưng mái nhà lớn nhất há chẳng phải nên là bản thân mình?
Đó là thứ suy nghĩ sẽ tới với mình sau một hơi thở dài, giữa bầu trời tháng chín mùa thu. Không khí mát lạnh, sảng khoái có lẽ giúp đỡ ít nhiều để đầu óc thông thoáng hơn, để mau chóng về lại được với cốt lõi của bản thân hơn.
0 notes
comaycaymo · 6 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
And just a flight home. But does it still feel like home? I’m not sure.
2 notes · View notes
comaycaymo · 6 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Just Dresden
1 note · View note
comaycaymo · 6 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
2019-07-27
5K notes · View notes