d-dat-word
d-dat-word
i am D
27 posts
dream without sleep
Don't wanna be here? Send us removal request.
d-dat-word · 3 years ago
Text
- Nếu chỉ để gửi thiệp, tớ có nhất thiết phải đến không? Cậu có thể nhắn tin mà.
- Không!! Cậu phải đến!!
Và rồi tôi cũng đến, quán cafe mà cả nhóm bạn thường tụ tập, thiệp được trao.
Tôi mở thiệp nhưng chẳng thể tập trung được vào con chữ nữa. Nhưng cũng chẳng sao, tôi đã biết được nội dung bức thiệp, kể cả cái tên còn lại phía dưới dòng nhà trai. Bất giác tôi không biết mình nên cảm thấy sao nữa. Tôi tự nhủ rằng ... "này, mày mong chờ điều gì khác sao ? Điều gì đến rồi cũng phải đến."
Lý trí tôi nói rằng: "hãy chúc phúc cho cô ấy và vào ngày cưới, hãy khen rằng cô thật đẹp trong bộ váy trắng, rằng chàng trai kia thật may mắn"
Nhưng cái tôi đầy vị kỷ lại đang gào thét. Đầy tiếc nuối. Giống như muốn xé toang lồng ngực
Tôi lại cảm thấy chán ghét bản thân vì điều đó.
P/s: best wishes for you by the way.
Tumblr media
6 notes · View notes
d-dat-word · 4 years ago
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
it isn’t real.
5K notes · View notes
d-dat-word · 4 years ago
Text
Cậu bảo rằng 3 tỷ năm rồi cậu mới lại viết thư tay.
Tớ bảo rằng chắc cũng hơn 3 tỷ năm tớ mới nhận được thư tay từ một ai đó.
Thật đáng tiếc rằng đó lại là bức thư nói lời tạm biệt.
Chúng ta gặp nhau vào một ngày mưa, rồi nói lời tạm biệt vào một ngày trời tầm tã. Tớ bảo cậu rằng tớ không thích mưa, mưa thì lạnh, mưa thì buồn, buồn cái buồn da diết và dai dẳng. Nhưng sau này, mưa với tớ mang ý nghĩa thật lạ. Chúng ta gặp nhau vào thời điểm bất ổn trong cuộc đời mỗi người . Cậu hẹn rằng vào một ngày mai, chúng ta sẽ gặp lại nhau, gặp lại một phiên bản trưởng thành hơn của chính mình. Tớ cũng mong vậy. Giờ cậu đang đợi chuyến bay đến với ước mơ của cậu, tớ thì đã đợi chuyến bay cậu trở về.
Hà Nội hôm nay lại tầm tã, tớ ngắm những nỗi nhớ vỡ tan ra ngoài cửa sổ.
Tumblr media
0 notes
d-dat-word · 5 years ago
Text
Tumblr media
Bạn sẽ chợt nhận ra mình cô đơn như thế nào vào lúc bạn thức khuya và những suy nghĩ thật tệ về cuộc đời bạn cứ liên tục chực chờ rồi ập đến mà bạn không có ai để chia sẻ.
260 notes · View notes
d-dat-word · 5 years ago
Text
Tumblr media
_ " Hôm nay là sinh nhật con gái chú"
Chú grab nói, giọng có chút đượm buồn. 7 giờ tối, một chuyến hàng cần chuyển từ đầu này tới đầu kia của thành phố. Vậy là chắc chắn chú không thể về kịp với đứa con gái của mình. Nhưng chẳng thể khác, công việc vẫn cần phải hoàn thành, tiền vẫn phải kiếm, nên rằng niềm vui khi được về với mái nhà nhỏ đành phải trì hoãn.
- " Chúc mừng sinh nhật con gái chú nhé"
Tôi đáp, hai chú cháu cười nhạt với nhau rồi im lặng. Trời nổi cơn gió nhẹ, chắc là đã vào thu.
1 note · View note
d-dat-word · 5 years ago
Text
Tumblr media
Gần đây mình hay nghĩ về chuyện tự tử.
Không như bạn đang nghĩ đâu. Mình sẽ không cứ thế biến mất trong khu rừng già như Naoko .
Là thế này, trong một cuốn sách mình đọc có một đoạn đại thể là thế này: " thời đại ta đang sống là thời đại hòa bình nhất trong lịch sử loài người. Thống kê cho thấy thời đại chúng ta đang sống, tuy chưa có được hòa bình tuyệt đối trên cả thế giới nhưng số người chết do xung đột vũ lực đang thấp hơn số người tự kết thúc cuộc đời họ ".
Điều đó trở nên đáng sợ theo một chiều hướng khác. Lại nhớ đến một câu nói trong bộ phim "Fight Club " thế này
- " Chúng ta là những đứa trẻ lạc giữa dòng thời đại, không có mục đích và nơi chốn. Chúng ta không có những cuộc chiến vĩ đại, không có những nỗi muộn phiền to lớn. Cuộc chiến của chúng ta thuộc về tinh thần, còn nỗi muộn phiền của chúng ta là chính cuộc sống của ta"
Vậy đấy, căn bệnh về tinh thần có lẽ mới chính là căn bệnh của thời đại này, nó hiện hữu rất thật trong cuộc sống thường nhật. Và mình đã được nghe, đọc, xem đủ những câu chuyện về việc tự tử. Đó là Naoko biến mất trong khu rừng cùng một sợi dây thừng bện, Hannah Baker cùng con dao lam trong bồn tắm, cô hàng nước gần trường mình với đống thuốc ngủ trong căn phòng khóa trái. Đừng lo ! Cô hàng nước ấy không sao, có người đã phá được cửa và đem cô ấy đi rửa ruột, nếu không điều đáng buồn là mình sẽ chẳng còn biết đến câu chuyện đó. Ai ai cũng có câu chuyện đằng sau cả, và thật tệ khi cuối cùng họ có những lựa chọn như vậy. Không phải Blame the victim hay gì cả, chỉ là giá mà trong những giờ khắc ấy họ quyết định khác đi, suy nghĩ khác đi kiểu như:
-"Uhm , cuộc đời này thật như cứt, mọi việc diễn ra thật như cứt, và có lẽ mình cũng thật là như cứt. Nhưng mà hầy, có lẽ điều ấy cũng chẳng sao, uk vậy đấy, cũng chả sao sất."
Mình tự hỏi rằng, vào thời điểm cuối cùng ấy họ có cảm thấy hối tiếc vì quyết định ấy của mình. Này nhé, sự thật rằng việc cứa cổ tay không êm ái như mọi người nghĩ. Đầu tiên họ sẽ choáng váng vì bị tụt huyết áp tiếp đến là tim đập mạnh vì thiếu máu và sau cùng là suy tim mà chết, liệu trong giây phút cuối ấy trước khi cơn đau tim cuối cùng họ có hối tiếc . Hay người quyết định nhẩy cầu, trong khoảnh khắc nửa đường rơi xuống (Halfway down) họ lại thay đổi quyết định của mình.
Chà nghĩ mà xem, điều đó lại đáng sợ theo nhiều cách nữa!!
1 note · View note
d-dat-word · 5 years ago
Text
Rum and whiskey 🥃
Tumblr media
Có một dạo mình cố gắng không uống bất kì loại đồ uống có cồn nào. Thế mà giờ đây lại viết về rượu kể cũng trớ trêu.
Mỗi loại rượu đều có câu chuyện đằng sau đó, và vì thế nó đại diện cho những điều khác nhau. Và việc tìm hiểu những ý nghĩa đằng sau những ly rượu ấy chắc sẽ hạn chế được phần nào việc nốc ừng ực mà thay vào đó là ngồi ngả ra sau ngẫm nghĩ.
Whiskey
Whiskey ... Người ta nói rằng whiskey là dành cho công việc. Nó sẽ có mặt trên bàn của một cuộc họp nhỏ, một cuộc làm ăn, trong một căn phòng riêng nào đó. Một ly cube với một viên đá được đẽo gọt cẩn thận cùng rượu được rót một phần ba. Người ta mượn cái cay của whiskey để lấy sự tỉnh táo cần có trong cuộc họp, và cái chất men nồng để chia vui khi những thỏa thuận được ký kết.
Whiskey là thứ rượu được tạo nên từ mạch nha lên men. Người làm rượu cất giữ thứ nước lên men ấy trong thùng gỗ rồi khi đủ năm đủ tháng nó sẽ có được nồng độ men nhất định cũng như hương thơm mà chính thùng gỗ ấy đem lại. Bởi lẽ ấy mà nó đại diện cho những người đàn ông trưởng thành và từng trải. Họ cũng như ly whiskey kia, phải trải qua năm tháng để thấm từng chút những đắng cay của cuộc sống để tôi luyện thành.
Rum
Rum ... Rum thì lại khác, rum lại dành cho những cuộc vui. Và hình ảnh gắn liền với nó là những tên cướp biển vùng Caribe cầm trên tay những vại rượu đủ mọi hình thù cùng hò hát trên một con thuyền lênh đênh trên biển. Bởi lẽ ấy Rum là biểu tượng của sự tự do, những cuộc phiêu lưu và những giấc mơ hoang dại.
Rum được làm từ mật mía lên men. Thủa xa xưa, khi những tên cướp biển lênh đênh trên những con sóng đã từng dùng Rum để làm một dạng tiền tệ. Vào thời kỳ cấm rượu, họ dùng mật mía đã lên men cất giữ chúng trong bất kỳ loại chai lọ nào họ có, cất giấu chúng trong những hòm lớn rồi đem chôn giấu tại những hòn đảo hoang. Vậy đấy, không phải kho báu nào cũng là vàng bạc. Những chai Rum ở đó, im lìm trên những hòn đảo hoang, đợi chờ một ngày sẽ được tìm thấy và tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình, cùng những câu hò câu hát của đám thủy thủ trên đại dương bao la.
15-3-2020
Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của mình, một tuổi mới, những dự định và những cuộc phiêu lưu trước mặt. Tại thời điểm này, Rum sẽ là lựa chọn. Nhưng những năm tháng tiếp đó có lẽ sẽ là Whiskey.
Happy Birthday to me !!
0 notes
d-dat-word · 5 years ago
Text
Tumblr media
15 - 2
Theo người italy, 15 - 2 là ngày dành cho những người đang cô đơn, chưa hoặc đã từng có người yêu.
Vậy đấy, con người ta luôn tạo ra những ngày kỷ niệm một điều gì đó, để ghi nhớ, để đồng cảm, và thấy rằng .... À mọi chuyện đều có ý nghĩa của nó và .... À chắc mọi thứ không tệ lắm .... Ít nhất là không tệ như mình nghĩ
0 notes
d-dat-word · 5 years ago
Text
Tumblr media
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
" Nghe đồn thổ dân Châu Phi có hai kiểu người đói.
Người đói nhỏ và người đói lớn.
Người đói nhỏ là người đói về mặt sinh lý
Người đói lớn là những người đi tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống
Họ mới là những người đói thực sự. "
- Burning - Lee Chang-Dong
3 notes · View notes
d-dat-word · 6 years ago
Text
Tumblr media
When your chest gets heavy
A lump in your throat
Your heart is falling
Then so do the tears
1 note · View note
d-dat-word · 6 years ago
Text
Tumblr media
06.10.2019
Câu chuyện thế này ...
Chúa tặng cho mỗi người một bộ bút màu để vẽ tự vẽ nên cuộc sống của mình.
Có kẻ vẽ ngôi nhà, vẽ gia đình, vẽ về người tình. Có kẻ thì vẽ về những điều xa xăm, vẽ những giấc mơ lớn, vẽ những giấc mơ xa.
Mỗi người vẽ một kiểu, tùy vào khả năng, đẹp xấu tùy người xem, chẳng thể phán xét.
Nhưng...
Có người, cầm bộ bút đó băn khoăn và đắn đo suy tính mãi... chẳng thể vẽ nên một nét. Họ đành cầm cây bút chì đen và bắt đầu tô đen viền tờ giấy và mong chờ một ngày ... Một ngày nào đó họ tìm được điều gì đó.
Nhưng...
Khi ngày đó đến, họ nhận ra rằng tờ giấy trắng ngày nào giờ đã trở nên đen kịt. Chẳng còn một chỗ trống cho những điều mới nữa.
1 note · View note
d-dat-word · 6 years ago
Text
"Muốn lại ngồi với em một sớm đầu đông
Mây về xám xịt rực môi em màu hồng "
- Đen - Mưa trên những mái tôn
Tumblr media
2 notes · View notes
d-dat-word · 6 years ago
Photo
Tối xem trailer ss6 bojack. ..
Vậy đã ss cuối r
Cảm xúc lẫn lộn
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
“My question for you is, I am a good kid, and I like to play, and I like to go to school, but sometimes I get sad. What do you do when you get sad? How do you not be sad? Sincerely, BoJack.”
509 notes · View notes
d-dat-word · 6 years ago
Text
Tumblr media
Có một dạo ....
Câu chuyện về cô gái viết chuyện dở như hạch.
Có một dạo... Đó là những năm tháng tôi học cấp 2, tôi có quen một cô bạn. Về nhan sắc thì bình thường nếu không nói là xấu, về học tập cũng gọi là bình thường nếu không nói là xấu. Cô sống khép mình, ít nói chuyện với ai, hoặc nói cách khác là bị cô lập. Cái này thì tôi thông cảm với cô, người lớn bây giờ chắc khó có thể biết bọn trẻ con có thể tàn nhẫn với nhau như thế nào.
Và rồi tôi kết thân với cô, lý do ư ? Đơn giản là tôi chẳng có lí do gì để từ chối. Cô thích viết chuyện, còn tôi thì thích đọc, có lẽ vậy là đủ. Cô nói cô muốn viết chuyện rồi mong được đăng báo Hoa Học Trò hay mấy tờ báo tương tự. Nhưng thành thực thì cô viết chuyện dở như hạch vậy. Đa phần những mẩu chuyện cô viết đều dang dở, câu cú lủng củng, còn nội dung thì lung tung. Ấy vậy mà tôi vẫn đọc hết. Và những năm tháng cấp 2 trôi qua như thế, một kẻ viết, một kẻ đọc.
Kết thúc cấp 2 là những ngày tháng ôn luyện, những buổi học hè sáng chiều, những cuộc điện thoại hỏi bài vào những ngày cuối của kì thi và ... bộ chuyện Harry Potter mà tôi mượn.
Rồi tôi mất liên lạc, chỉ đơn giản là như thế, mọi kết nối đều ngắt, cái sim điện thoại hỏng và số của cô cũng mất. Thứ duy nhất tôi còn giữ đó là cuốn Harry Potter phần 6 : Hoàng tử lai, cuốn cuối cùng tôi mượn mà chưa kịp trả.
Năm tháng qua đi, cuốn sách vẫn im lìm một xó, kiên nhẫn và chờ đợi.
Rồi một ngày, facebook tôi nhận được một friend request cùng một tin nhắn chờ.
Cô ấy tìm thấy tôi.
Chúng tôi trò chuyện, hoặc nói đúng hơn là cô nói còn tôi nghe.
Cô kể về lớp học cấp 3 của cô ra sao, bạn bè cô thế nào. Cô cảm ơn tôi về những năm tháng cấp 2 ( nghe khách sáo hết sức ). Cô kể về mối tình đầu của cô ra sao, rồi cô chia tay người yêu thế nào. Cô kể về bạn trai của cô bây giờ. Tôi thấy cô hạnh phúc. Có lẽ cô sẽ làm đám cưới trong thời gian tới.
Rồi cô hỏi sao tôi chưa có người yêu ?? Tôi chẳng thể trả lời.
Rồi cô kể tiếp về ước mơ của mình, cô muốn mở một quán cafe chó mèo nhỏ nhỏ. Bảo " khi nào tớ làm thì thiết kế giúp tớ nhé ". Tôi cũng chẳng thể hứa hẹn trước .
Vậy đấy, đó là toàn bộ câu chuyện. Tôi chợt nhận thấy đây là câu chuyện chưa có cái kết, dang dở .... y như những mẩu chuyện mà cô viết năm xưa. Có lẽ là phải vậy, bởi vì cuộc sống luôn luôn tiếp diễn ... nên mọi câu chuyện sẽ chẳng bao giờ có cái kết thật sự cả. Sẽ mãi dang dở như vậy.
4 notes · View notes
d-dat-word · 6 years ago
Text
Tumblr media
" Một điếu thuốc để mà lấp cái lỗ hổng
Một chút khói, một chút lửa, mùi gỗ thông..."
-DSK-
5 notes · View notes
d-dat-word · 6 years ago
Photo
Vào một ngày mưa tan ra ngoài cửa sổ
Tumblr media
Gánh nặng của mình, cậu có biết nó nặng đến thế nào không?
Không. Có thể đo được cơ à.
Uh. Đo được. Nó nặng 47,5 cân nếu tính cả quần áo, cao 1m60 và đi giày cỡ 36 rưỡi.
Ơ…
Đúng, nó nặng bằng cậu, cao bằng cậu và đi giày cùng cỡ với cậu. Mình xin cậu đó, đừng bao giờ gọi điện cho mình vào những lúc cậu thất tình nữa. Không gọi lúc 1 giờ sáng, 2 giờ 15 sáng, không gì hết. Mình tuyệt đối không còn muốn nghe. Nhưng buồn ở chỗ, mỗi lần cái màn hình này sáng lên tên cậu, mình vẫn phải nhấc. Bởi vì mình ngu. Bởi giọng cậu thật ngọt. Mình thích cách cậu thở dài. Mình biết lúc nào cậu sẽ nhăn nhó. Mình biết khi nào cậu sẽ ngủ gật. Bởi vì cậu luôn chờ mình nói trước rồi mới bắt đầu và oái ăm ở chỗ cậu là người chủ động gọi đến. Bởi một nghìn lý do nào đó mà mình nghĩ nát óc và tưởng tượng ra để rồi rút lại một điều duy nhất mà mình đã nói khi bắt đầu cuộc đối thoại này.
Cậu chính là gánh nặng của mình.
[ 1 mét 60 ]
From BeP
810 notes · View notes
d-dat-word · 6 years ago
Text
Tumblr media
"Vì những điều tốt đẹp nhất thì xin đừng đóng hộp."
- Đen Vâu
12 notes · View notes