dangtenjhs
dangtenjhs
Đăng-ten
223 posts
"_Sky's Girl_"
Don't wanna be here? Send us removal request.
dangtenjhs · 5 days ago
Text
TRÁI TIM BIẾT NÓI!
“Thật ra, em không mạnh mẽ đến vậy đâu..
Gia đình, cuộc sống và những mối quan hệ đều khiến em mệt mỏi.
Em cũng muốn vô tư, buông bỏ, mặc kệ mà sống.
Sinh ra với một cái đầu suy nghĩ nhiều và một trái tim nhạy cảm là điều vô cùng bất hạnh.
Bất hạnh vì đã hiểu chuyện quá nhiều, bất hạnh vì đã cho đi mà không cần nhận lại, và bất hạnh vì sự "hết lòng" của bản thân.
Mong rằng, một ngày nào đó em sẽ kiên cường, vui tươi và sống cuộc đời như em mong muốn.
Nhưng không phải hôm nay.”
ngày đó cứ nghĩ có người ôm ấp xóa dịu được những dông bão này có lẽ là người tuyệt vời nhất. Nhưng sau hết người đó lại là chính cơ thể này. nó sợ trái tim ngừng đập trong vô vọng nên đã không ngừng cố gắng.
Tumblr media
1 note · View note
dangtenjhs · 13 days ago
Text
NHÌN THẤU NHÂN SINH CŨNG LÀ
MỘT BẤT HẠNH
Có người từng hỏi tôi rằng: Hiểu thấu cuộc đời
là điều may mắn hay nỗi khổ đau. Tôi chỉ mim
cười, bảo rằng là cả hai.
Khi còn trẻ, ta khát khao hiểu đời, muốn biết
rõ trắng đen, phải trái, thật giả trong từng ánh
mắt, từng câu nói. Ta tưởng rằng, nếu nhìn thấu
nhân sinh, ta sẽ an yên, sẽ khôn ngoan hơn mà
không còn tổển thương.
Nhưng sự thật thì, nhìn thấu quá nhiều, lòng
cũng chẳng còn muốn giữ ai. Biết lòng người
đổi thay, nên thôi không kỳ vọng. Hiểu được
nhân quả, nên chẳng còn oán trách. Thấy rõ
phù hoa, nên cũng chẳng còn ham muốn.
Và như thế, trái tim đần trở nên lạnh nhạt.
Không phải vì vô tình, mà vì đă quá hiểu sự tàn
nhăn của tình. Khổng phải vì cạn lòng, mà vì đă
từng dốc lòng nhưng đổi lại là hoang mang. Có những buổi chiều, ngồi yên bên khụng cửa,
nhìn mây trôi lặng lễ như chính cuộc đời mình,
tỉnh táo, lặng lễ và thấu suốt mới nhận ra răng:
Cái giá của sự nhìn thấu, là không còn dễ rung
động, không còn dễ tin, và không còn dễ yêu.
Người không hiểu gì, đôi khi sống lại vui hơn.
Họ khóc, họ cười, họ yêu, họ hận rất chân
thành. Còn người hiểu quá nhiều, lại chỉ còn
biết lặng thinh trước tất cả.
Bởi vậy, nhìn thấu nhân sinh cũng là một bất
hạnh. Là nỗi cô đơn trong trí tuệ. Là sự lặng
thinh của một tâm hồn từng trải qua nhiều tàng
cảm xúc sâu thẳm,
"Càng hiểu sâu, lòng càng tĩnh lặng, mà tĩnh
lặng quá, đôi khi lại hóa cô đơn" - Tịch Minh
Tumblr media
3 notes · View notes
dangtenjhs · 24 days ago
Text
MỘT NGÀY CỦA NGƯỜI LỚN
Mình từng trách một người vì họ biến mất khi mình cần nhất. Tin nhắn không trả lời. Cuộc gọi không bắt máy. Hẹn rồi lại huỷ. Lý do quen thuộc: “Dạo này bận quá.”
Hồi đó, mình tin rằng nếu thật sự thương, thì bận mấy cũng sẽ dành thời gian. Một tin nhắn, một cuộc gọi, một lời hỏi han, đâu có mất bao lâu? Nhưng rồi, cuộc sống cũng quăng mình vào một thời điểm mà mỗi ngày trôi qua là một trận chiến.
Làm không hết việc. Gặp không hết người. Trả không hết deadline. Và những lúc rảnh hiếm hoi, mình chỉ muốn nằm im, không phải trả lời ai, không phải gồng thêm một cảm xúc nào nữa.
Mình hiểu ra một điều: có những khoảng lặng không phải vì không thương, mà vì kiệt sức. Không phải vì cố tình xa cách, mà vì cần giữ lại chút năng lượng để tồn tại.
Không phải ai im lặng cũng đang rời đi. Có người im lặng vì đang cố gắng đi tiếp, với tất cả những gì còn sót lại trong lòng họ.
Bận rộn không làm người ta hết thương. Nó chỉ làm người ta bớt thể hiện. Và chính trong những lúc tưởng như quên nhau nhất, lại là lúc người ta thấm thía nhất cảm giác cần nhau.
Giống như đi qua rất nhiều người, gặp rất nhiều thứ, cuối cùng lại chỉ muốn ngồi cạnh một người mà mình có thể thở thật sâu.
Không phải cứ không nhắn tin là không nghĩ đến. Không phải cứ lâu không gặp là hết thương. Tình cảm thật đôi khi không cần nhiều lời, chỉ cần một sự trở lại - đúng lúc, đủ thật.
Thế nên, nếu một người từng thân thiết với bạn bỗng im lặng vì bận, đừng vội trách.
Hãy để thời gian trả lời xem, sau những bộn bề, họ còn quay lại tìm bạn không.
Vì có những người càng bận, lại càng biết trân trọng ai ở lại…
Học tĩnh trong một thế giới ồn ào,
Tumblr media
artwork by @rubik_ro
1 note · View note
dangtenjhs · 1 month ago
Text
“Đồng hành là lời tỏ tình lâu dài nhất”
Tình yêu không chỉ là những lời hứa hẹn ngọt ngào, không chỉ là những khoảnh khắc lãng mạn thoáng qua. Tình yêu, nếu đủ sâu đậm, sẽ hóa thành sự đồng hành.
Có người nói rằng, tình yêu là khi hai người cùng nhau đi qua những ngày nắng đẹp. Nhưng tớ nghĩ, tình yêu thực sự nằm ở những ngày giông bão. Là khi chúng ta không chỉ nắm tay nhau trên những con đường rực rỡ ánh đèn, mà còn là khi bước chậm rãi qua những ngày khó khăn, cùng nhau đối diện với những thử thách mà cuộc đời mang đến.
Đồng hành là gì? Là không cần nói quá nhiều, nhưng vẫn hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Là có thể yên lặng bên nhau mà không thấy ngại ngùng. Là khi mọi thứ đều thay đổi, nhưng người ấy vẫn ở đó, cùng cậu đi qua từng giai đoạn của cuộc đời.
Có những người yêu nhau rất sâu đậm, nhưng không thể đi cùng nhau đến cuối cùng. Và cũng có những người, chẳng cần thề hẹn quá nhiều, nhưng vẫn bên nhau hết cả một đời.
Tình yêu không nằm ở những lời nói lớn lao, mà nằm ở từng khoảnh khắc nhỏ bé ta dành cho nhau. Là một buổi sáng dậy sớm pha cho nhau tách trà, là một tin nhắn hỏi han dù rất bận rộn, là một cái siết tay giữa dòng đời tấp nập.
Đồng hành không phải là một hành trình dễ dàng. Sẽ có lúc cậu mệt, sẽ có lúc cậu nghi ngờ. Nhưng nếu hai người thực sự muốn ở bên nhau, họ sẽ học cách yêu ngay cả trong những điều không hoàn hảo nhất của nhau.
Thế nên, nếu cậu tìm được một người nguyện ý đồng hành cùng cậu qua những tháng năm dài, thì đừng buông tay. Vì đó chính là lời tỏ tình bền lâu nhất mà cậu có thể nhận được.
Cre: Chuyện của Gió.
📷: Poweroflife Sabaidee
Tumblr media
6 notes · View notes
dangtenjhs · 2 months ago
Text
Một người đàn ông thật sự thương bạn, không cần nói nhiều.
Chỉ cần anh ấy khiến bạn thấy: Ở bên anh ấy, bạn không phải phòng thủ.
Không phải căng mình giải thích.
Không phải cố gắng làm vừa lòng.
Không phải giỏi hơn, đẹp hơn, giỏi chịu đựng hơn.
Chỉ cần là bạn — mộc mạc, chưa gọt dũa, đôi khi yếu lòng, đôi khi vô lý —
anh ấy vẫn ở đó.
Không rời đi. Không chỉ trích. Không làm bạn cảm thấy mình “phiên bản lỗi”.
Một người đàn ông thật sự thương bạn
sẽ không để bạn ngủ với những câu hỏi.
Sẽ không im lặng khi bạn cần một lời giải thích.
Sẽ không hứa nhiều, nhưng sẽ âm thầm làm rất nhiều điều.
Anh ấy sẽ không luôn luôn đúng.
Nhưng sẽ luôn là người muốn cùng bạn làm cho mọi chuyện trở nên đúng đắn.
Sẽ không luôn hiểu hết bạn.
Nhưng sẽ luôn muốn học cách hiểu — thay vì bỏ mặc.
Một người thương bạn thật sự,
sẽ không làm bạn tổn thương rồi bảo: “Anh vẫn yêu em.”
Vì anh biết, yêu không phải là một cái cớ.
Yêu là hành động. Là sự hiện diện. Là trách nhiệm với cảm xúc của người kia.
Và nếu bạn từng gặp được một người như thế,
xin hãy trân trọng.
Còn nếu bạn đang chờ đợi người đó,
xin đừng hạ thấp tiêu chuẩn của mình chỉ vì sợ cô đơn.
Người xứng đáng sẽ không bắt bạn hy sinh bản thân để có được tình yêu.
Người xứng đáng — sẽ khiến bạn tin lại vào sự dịu dàng.
— Gari
(2025 – viết cho những người phụ nữ từng phải mạnh mẽ quá lâu.)
Tumblr media
1 note · View note
dangtenjhs · 2 months ago
Text
và em sẽ tha thứ cho anh
không phải vì vết thương đã lành
mỗi chúng ta đều phải cố gắng sống
dù trái tim đầy những mảnh sành
chuyện tha thứ không làm ta quay lại
cũng không khiến em trở mình yêu anh
nhưng cuộc đời đã đủ những màu lạnh
em chỉ muốn thanh thản thôi anh.
- thuỷ vũ -
Tumblr media
0 notes
dangtenjhs · 2 months ago
Text
"Phụ nữ bằng lòng ở bên cạnh người đàn ông không có gì trong tay, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ ở cạnh người đàn ông không có mình trong lòng.
Phụ nữ nghiêm túc, đàn ông tự khắc phải chỉnh chu. Phụ nữ tinh tế, đàn ông không được phép vô tâm.
Bản chất phụ nữ đều thích tự do, nên một khi xác định dừng chân thì nhất định phải là xứng đáng.
Cách đơn giản để hạnh phúc là buông bỏ tất cả những thứ không thuộc về mình.
Người trong lòng có bạn, sẽ luôn chủ động tìm bạn. Người trong tim không có bạn, sẽ xem nhẹ sự tồn tại của bạn.
Có một vài người trong cuộc sống này, chỉ lướt qua và mang lại cho bạn một số bài học đắt giá.
Đàn bà đi qua hàng vạn con sông, chỉ mong gặp được một người vì mình mà bước qua vũng nước. Mưa rơi hàng trăm vạn lần, vẫn che chắn cho mình khô sạch gót chân".
0 notes
dangtenjhs · 2 months ago
Text
MONG MANH LÒNG NGƯỜI
Suy cho cùng, người dễ tính nhất lại là người khó thuyết phục nhất, vì những gì có thể chấp nhận, họ đã chấp nhận ngay từ đầu. Khi họ đã từ chối, nghĩa là mọi lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.
Người nói nhiều không hẳn là người chân thành nhất, và người trầm lặng không có nghĩa là không quan tâm. Đôi khi, sự quan tâm sâu sắc nhất lại nằm trong những điều không nói, trong những cái nhìn lặng lẽ, trong sự kiên trì âm thầm mà không cần hồi đáp.
Người mạnh mẽ nhất không phải là người không biết đau, mà là người có thể chịu đựng đau đớn một mình. Họ không cần ai xoa dịu, cũng không đợi ai thấu hiểu. Họ chấp nhận mọi tổn thương, nhưng vẫn tiếp tục bước đi, không oán trách.
Người hiểu chuyện nhất không phải là người dễ dàng tha thứ, mà là người biết rõ điều gì nên tha thứ, điều gì không. Họ có thể im lặng trước lỗi lầm của người khác, nhưng không có nghĩa là họ quên. Họ chọn bình thản, nhưng không có nghĩa là không tổn thương.
Người càng ít đòi hỏi ở người khác lại càng khó bị tổn thương. Vì họ hiểu rằng mọi kỳ vọng đều là sự đánh cược vào lòng người, và lòng người thì luôn biến đổi.
Người dịu dàng, tử tế nhất lại là người vô tình nhất, vì những gì có thể làm họ đã làm rồi, những gì có thể nhẫn nhịn họ cũng đã nhẫn nhịn rồi. Khi họ quay lưng, đó không phải là sự nóng giận nhất thời, mà là kết quả của cả một quá trình dài chịu đựng. Trái tim thuần khiết không hối hận, một khi quyết định ra đi sẽ không bao giờ quay đầu. Không phải vì họ tàn nhẫn, mà vì họ đã dốc hết chân thành vào lựa chọn của mình. Khi tất cả đã không còn gì để cố gắng, họ lặng lẽ rời đi, không một lời trách cứ.
Thế giới không đơn thuần là trắng hay đen, mà là một bảng màu vô tận của những cung bậc cảm xúc, của những mâu thuẫn không thể lý giải. Và chính trong những điều đó, ta mới hiểu được bản chất thực sự của con người.
Tumblr media
3 notes · View notes
dangtenjhs · 2 months ago
Text
Trong con mắt của kẻ si tình, tình yêu vốn đã luôn không tầm thường
Ngày hôm nay nó có thể chỉ toàn màu hồng đó, nhưng ngày mai chỉ cần bị tổn thương bởi dăm ba câu nói vu vơ và lời chia tay thôi đã biến thành 2 màu xám xịt.
Tình yêu ấy mà. lúc nào cũng làm cho lòng ta chộn rộn không yên. ta đắm chiềm vào ma mị của sự quan tâm hời hợt được ban phát và rồi người đó coi nhẹ cái thứ tình yêu nồng nhiệt này biến ta thành kẻ cuồng si khờ dại , 1 ngày dài không khỏi bâng khuân
Rằng sao con người ta có thể ích kỉ. mang hơi thở mồi mớm cho những câu chuyện tình yêu dù cho lòng chẳng có chút rung động, chẳng có lấy sự sao xuyến nhớ nhung để rồi họ bỏ mặc ta với nỗi hỗn độn, buồn bã và bất an ở trong lòng. cảm xúc ta như trò đùa muốn đến là đến muốn đi là đi sao.
#ngaycuakethattinhkhiyeu
1 note · View note
dangtenjhs · 2 months ago
Text
"Trong đời, bạn sẽ gặp rất nhiều người khiến bạn rung động, và bạn lầm tưởng đó là tình yêu, kỳ thực đó có thể chỉ là cảm tình thoáng chốc.
Hạnh phúc sẽ đến khi bạn thực sự thuận theo trái tim mình, còn trước đó, tất cả chỉ là sự chuẩn bị. Bởi vì, không phải sự rung động, cảm giác bình yên mới là câu trả lời."
Người yêu bạn chưa chắc bạn cảm nhận được, nhưng người không yêu bạn chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được!
- ST
Tumblr media
0 notes
dangtenjhs · 4 months ago
Text
NGƯỜI THÔNG MINH CÓ PHẢI THƯỜNG U SẦU HƠN?
Từ thuở xa xưa, trong lịch sử của sự u sầu, triết gia Hy Lạp Aristotle đã từng đặt ra một câu hỏi mà thật khó trả lời mà không có chút tự mãn hoặc tự cao: “Tại sao có quá nhiều người xuất chúng trong triết học, chính trị, thơ ca hay nghệ thuật lại mang tâm hồn u sầu?”
Để minh chứng, Aristotle đã nhắc đến Plato, Socrates, Hercules và Ajax. Mối liên hệ này đã bám rễ vào tâm trí nhân loại: trong thời Trung cổ, người u sầu được cho là sinh ra “dưới dấu hiệu của sao Thổ” – hành tinh xa nhất được biết đến lúc bấy giờ, gắn liền với cái lạnh, bóng tối và cái chết. Nhưng sao Thổ cũng tượng trưng cho khả năng khơi nguồn những hiểu biết sâu sắc và trí tưởng tượng phi thường.
Dần dần, sự u sầu không chỉ là nỗi buồn nữa, mà trở thành một niềm tự hào, một dấu hiệu của sự tinh tế, của tầm nhìn vượt xa những người vui vẻ, lạc quan. Bởi lẽ, một tâm hồn đầy nắng ấm, tuy dễ ch���u, nhưng thường được xây trên nền tảng của ảo tưởng và sự chối bỏ thực tại. Còn người u sầu, họ buồn bởi họ hiểu, và họ can đảm chấp nhận bi kịch của những hiểu biết đó.
Để củng cố hình ảnh của mình như những đại sứ của nỗi buồn, các quý tộc trẻ tuổi ở Anh thời bấy giờ thường đặt vẽ chân dung trong tư thế u sầu. Họ khoác lên mình sắc đen đặc trưng của sự u uất, mắt nhìn xa xăm, thở dài trước sự không hoàn hảo và cô độc mà họ dám đối diện, dám thấu hiểu.
Năm 1513, Albrecht Dürer khắc họa hình tượng Melancholy – nàng u sầu – qua dáng hình một thiên thần thông thái, ngồi chán nản giữa những dụng cụ khoa học và toán học bị bỏ quên. Bên cạnh nàng là một khối đa diện, một hình học đầy phức tạp nhưng hoàn mỹ. Ý tưởng này như muốn nói rằng, thiên thần rơi vào nỗi buồn sâu thẳm bởi sự đối lập đau đớn: khát khao vươn tới lý trí, sự chuẩn xác, vẻ đẹp và trật tự, lại bị va đập không thương tiếc với thực tại hỗn độn, bẩn thỉu và đầy phi lý của thế gian.
Nếu ta nghiêm túc với câu hỏi của Aristotle, điều gì khiến những người thông minh và mang tâm hồn u sầu nhận ra những điều mà tâm trí bình thường có thể bỏ lỡ? Chúng ta sẽ nhận ra điều gì khi tâm trí mình có xu hướng dễ rơi vào nỗi buồn hay sự chán nản hơn mức trung bình? Họ thấy được sự giả tạo trong hầu hết các cuộc giao tiếp xã hội; khoảng cách giữa những gì người ta nói và ý thực sự của họ; sự phô trương và lừa dối trong những lời hứa của các chính trị gia và tập đoàn; sự vô nghĩa cuối cùng của mọi nỗ lực để nổi tiếng hay được ngưỡng mộ; sự cô đơn đeo bám ngay cả trong những mối quan hệ thân thiết nhất; những nỗi thất vọng trong việc làm cha mẹ; những thỏa hiệp trong tình bạn; sự xấu xí của những thành phố, và sự ngắn ngủi của chính cuộc đời chúng ta.
Nhưng thật đơn giản nếu chỉ nói rằng những nhận thức đen tối ấy làm nên một trí tuệ sắc bén – hay rằng việc nuôi dưỡng bất kỳ tia hy vọng nào cũng đồng nghĩa với sự ngây ngô. Nếu ta có thể công bằng mà liên kết nỗi u sầu với trí thông minh, thì đó là vì người mang tâm hồn u sầu tránh được hai sai lầm đặc trưng của những tâm trí yếu đuối hơn: sự phẫn nộ, và sự ngây thơ.
Như một kẻ giận dữ, người u sầu biết rằng mọi thứ không hề như chúng vốn phải thế, nhưng họ đồng thời chống lại cám dỗ phản ứng bằng cơn giận dữ hay sự trả thù. Họ có thể theo đuổi công lý, nhưng tâm hồn họ luôn được giữ cân bằng bởi hiện thực. Họ sẽ không dễ dàng bị bất ngờ bởi những biến cố, cũng không đáp trả bằng sự độc ác, bởi họ đã thấu hiểu những chiều kích rộng lớn của thực tại từ ngay ban đầu. Chính nỗi u sầu ban tặng họ một điều vượt xa sự phẫn uất hay giận dữ: đó là khả năng hành động hiệu quả.
Đồng thời, nỗi u sầu đặt con người vào một vị trí lý tưởng khi đối diện với hy vọng. Họ không, như những kẻ ngây thơ, đặt niềm tin vào những kế hoạch lớn lao để xây dựng một cuộc đời hoàn hảo. Họ không lao vào trò xổ số của tình yêu lãng mạn hay sự nghiệp vinh quang. Họ hiểu rõ những khó khăn mình phải vượt qua để duy trì một mối quan hệ chỉ vừa đủ chấp nhận được, hay một công việc chỉ đôi khi khiến mình phát đ iên.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ không thể mỉm cười hay trân trọng những điều đẹp đẽ và dịu dàng trong cuộc sống. Có lẽ, chính vì họ ý thức sâu sắc về bóng tối cơ bản và cuối cùng sẽ chiến thắng, họ mới có đủ năng lượng để đặc biệt trân quý những khoảnh khắc sáng rực, như những tia sáng lóe lên trên bầu trời đêm thăm thẳm. Họ có thể biết ơn một cách mãnh liệt, thậm chí đôi lúc ngây ngất trong niềm vui, chính bởi họ đã quen thuộc với nỗi buồn – không phải vì họ chưa từng chịu đựng bất kỳ tổn thương nào. Họ có thể háo hức nhảy múa (dù không khéo léo), hoặc nâng niu tận hưởng một ngày nắng đẹp, hay một trái cây thơm ngon hoàn hảo. Một đứa trẻ cười vì điều gì đó hài hước; một người trưởng thành mang nỗi u sầu lại cười với sự thấu hiểu sâu sắc hơn, bởi họ biết rằng có quá nhiều điều trong đời không hề vui vẻ.
Việc cảm thấy thất vọng không phải là một thành tựu trí tuệ; cũng như niềm vui vẻ, tự nó, không mang giá trị to lớn. Điều làm nên một phẩm cách thực sự là khả năng kìm nén cơn giận, dù lòng mình trĩu nặng nỗi buồn, và giữ vững niềm hy vọng, ngay cả khi cuộc sống rõ ràng đầy rẫy khốn khổ. Nếu người mang nỗi u sầu có thể tuyên bố rằng họ sở hữu một dạng trí tuệ vượt trội nào đó, thì đó không phải vì họ đã đọc nhiều sách hay mặc trang phục màu đen đầy phong cách, mà bởi họ đã thành công trong việc tìm ra cách dung hòa tốt nhất giữa những thất vọng vô hạn và những điều kỳ diệu thoáng qua của cuộc đời.
Nguồn: ARE INTELLIGENT PEOPLE MORE MELANCHOLIC
2 notes · View notes
dangtenjhs · 4 months ago
Text
TÌNH NGƯỜI
Có những người họ sinh ra đã mang hạt giống “ nô lệ “ sẵn trong người rồi, sự “không cần báo Hiếu ” của cha mẹ cũng khiến họ mất cái gi đó để bấu víu, họ ra sức “ báo Hiếu” dù không thật sự cần đến ~~.
Sự phi lý của cuộc sống.
Có một số người họ xem sự “ báo Hiếu “ là gánh nặng trói buộc .
Cũng có một số người họ thực hiện sự “ báo Hiếu “ tự nguyện vì họ khao khát được cha mẹ cần đến , không nhận cũng phải nhận ~~.
“ Con không cần phải báo Hiếu “ với một đứa con khao khát yêu thương công nhận từ cha mẹ ,là sự phũ phàng chối bỏ với nó.
“ Con phải báo Hiếu “ với một đứa con không chịu nổi gánh nặng của trách nhiệm , lại dần dày vò tâm hồn yếu ớt của nó.
Nhiều khi báo Hiếu nó không phải là vấn đề, mà sự hoang mang phẫn uất những phi lý không lý giải nổi nó mới là cái u nhọt .
Có thể đứa trẻ đó không hẳn là nó ghét việc chăm lo cho cha mẹ, có khi nó ghét chính nó vì đã không đủ năng lực.
Và cũng có thể cha mẹ không thật sự cần báo Hiếu nhưng họ buộc phải làm thế…
Con người là một giống loài có tính cộng đồng và chúng ta ở một tương lai nào đó cũng sẽ là một người cha người mẹ, liệu chúng ta có đủ “cứng cỏi “ để đứa nhỏ của mình chịu đựng gánh nặng của sự “ bất Hiếu “ không.
Liệu xã hội này có nhân từ với đứa trẻ của chúng ta không…
Haizz ya thật là ~~ mqh giữa người với người những chồng chéo đầy trói buộc
2 notes · View notes
dangtenjhs · 4 months ago
Text
T H Á N G 1 2 C U Ô Í N Ă M 2 0 2 4
Sài gòn vẫn dung dị ôm lấy những kẻ xa quê.
Nơi đây chưa từng từ chối ai len lõi vào mưu sinh. Chỉ có lòng người buồn mới bỏ phố về lại quê.
Sài gòn trong cơn say của người trẻ là những ngày gồng mình đi làm để bám trụ mong có cuộc sống khấm khá.
Sài gòn trong cơn tỉnh của người khốn khổ vẫn là nước mắt và cô quạnh. Có lẽ sài gòn chưa bao giờ có thể lạnh vì trong sài gòn có lắm kẻ vẫn không nhà.
Năm ta 33 chỉ khát khao sự chân thành và an yên của nhân sinh. Lòng người xô bồ ta không còn cần đến. Không còn hoài nghi và khổ sở chỉ cần lòng bình lặng.
Nhớ những điều bình dị bỏ ngõ chưa có ai làm cùng.
https://youtu.be/EdEMKdDpN6o?si=WuqUm4sZrDfkkx1x
#33th #nguoimangtinhca #bachhopsaigon #cabinhome #loveyou
Tumblr media
Con đi qua trăm bể, Mơ một triệu mùa xuân
Cuối cùng nơi muốn đến, Lại là nơi đã từng...
T H A N G 1 2 C U Ố I N Ă M 2 0 2 1
Năm ta 30 tuổi những điều ta ao ước và khao khát dần được sàn lọc qua kẻ tay.
Khi ta 13. Cả thế giới mà ta muốn là 1 căn phòng lớn đầy sách để ta có thể đọc đến già không biết chán.
Lên 14 ta bổ sung cafe vào thực đơn của cuộc đời đi kèm với những trang sách
Lên 15 với những điên rồ sẽ cải tổ những quy cũ và rập khuôn của chuyện mà ta không muốn nhắc lại
16- 17 tuổi tự hỏi tại sao ta sinh ra lại không có cái gì trong tay.
Khi ta 18 bước ra đường như con chiến mã. Tự nhủ Mọi thứ sẽ ổn thôi sang giàu nghèo hèn gì cũng sẽ tự tay ta nếm thử. Chỉ có điều ta sẽ nếm chậm hơn những bạn được sinh ra là có đủ đầy. Ta ghen tị với trí thức, ghen tị với đồng tiền trong tay người khác, ghen tin với sắc đẹp Và hơn cả ghen tị luôn cuộc sống họ đang có. Và nghĩ đó là hạnh phúc. Sẽ cố gắng để gặt hái nó ở tuổi 23.
Khi ta 25. Xung quanh (đâu đó người ta vẫn hay nói là hiện tượng chết trẻ và sẽ đc chôn cất ở tưởi 75 đến tận 50 năm lay lắt với mong muốn sống phải để người khác ngưỡng mộ và nghĩ rằng ta đang sống cuộc đời của mình - với những gồng gánh) ta được gặp được những điều thi vị hơn. Được gặp những anh chị và những khát khao nhỏ bé của ta lúc nhỏ dần bỏ ngỏ và chợt quên. Chuyển sang đam mê với những thứ PHÙ PHIẾM hơn, Được gặp những người thành đạt hơn. Được mua sắm những thứ mắc tiền.uống những ly rượu ta tiện tay bóc. Đi đến bất kì đâu mà thiên hạ đã đến như cái cách người khác hay gọi: đú trend. Ta lại nghĩ điều đó có lẽ sẽ làm ta hạnh phúc lâu dài. Sẽ làm ta thôi cô đơn theo cái cách ta chọn.
Khi ta 30. Ta biết điều làm cho bản thân thoải mái và hạnh phúc nhất không gì hết ngoài những điều thuần khiết tự nhiên ta đã có.
Những đam mê thuở bé. Những điều bình dị, những mật ngọt từ người bạn cũ chân thành và con mắt nhìn người khác với tâm hồn trong trẻo nhất. Không cần hoài nghi và bóng bẩy. Chỉ cần cỏ cây và sự chân thành để hồi sinh sau những ngày làm việc
Xung quanh ta mọi thứ còn lại như hạt cát xây tường.
Nhớ người quen cũ, ngôi nhà cũ, bạn bè cũ.
Nhớ những điều bình dị bỏ ngõ chưa có ai làm cùng
https://youtu.be/4GGJDmWw8Co
___________________________________
#33th #cabinhome #cabincafe #annamvan #bachhopsaigon
Tumblr media
5 notes · View notes
dangtenjhs · 5 months ago
Text
Khi bạn đánh mất một người tử tế!
Khi bạn làm tổn thương những người thực sự tử tế, bạn có thể không nhận thấy hậu quả ngay lập tức. Họ sẽ không lớn tiếng phản bác, không buộc tội, cũng chẳng tạo ra ồn ào. Thay vào đó, họ chọn cách chịu đựng nỗi đau trong lặng lẽ, vẫn giữ vẹn nguyên sự ấm áp và lòng trắc ẩn vốn thuộc về bản chất của họ.
Nhưng trong sâu thẳm, một điều gì đó đã thay đổi. Một phần của lòng tin và sự chân thành mà họ dành cho bạn đã rạn nứt, dù không ồn ào nhưng không thể phủ nhận. Họ bắt đầu rời xa, không phải vì tức giận, mà vì họ chọn chấp nhận. Họ tạo khoảng cách một cách âm thầm, lặng lẽ bước đi mà không để lại bất kỳ lời từ biệt nào. Và điều đau lòng nhất chính là: họ sẽ không bao giờ ngoảnh lại.
Những người tử tế là những người từng đặt niềm tin tuyệt đối nơi bạn, từng coi bạn là điều quý giá trong cuộc đời họ. Khi lòng tin ấy bị phá vỡ, nó không đổ vỡ ầm ĩ, mà mờ nhạt đi từng chút một. Điều này khiến họ buộc phải bảo vệ sự bình yên của mình bằng cách rời xa, dù trái tim họ vẫn đau đớn.
Dẫu rời xa, họ vẫn giữ sự tử tế, vẫn ��ối đãi với cuộc đời bằng lòng dịu dàng vốn có. Nhưng ánh mắt, trái tim họ sẽ không bao giờ nhìn bạn như trước đây nữa. Một khi họ chọn rời đi, bạn sẽ nhận ra mình đã mất đi một điều không thể thay thế - một trái tim đã từng dành cho bạn những gì đẹp nhất.
Tumblr media
1 note · View note
dangtenjhs · 5 months ago
Text
YÊU CÓ CẦN PHẢI HỌC?
Trăm ngàn cuộc gặp gỡ cũng chưa chắc gặp được nhân duyên.
Khi ta chọn ở lại bên 1 người không vì gì cả, không cần o ép, không cần ràng buộc và không cần có điều kiện vậy yêu là không cần học. vì yêu vốn dĩ đã là bản năng.
Học yêu chỉ dành cho người không yêu
#tuthan #nguoimangtinhca
Tumblr media
2 notes · View notes
dangtenjhs · 5 months ago
Text
Nietzsche từng nói: “Người biết yêu lấy bản thân, hãy nhận thức rõ về cuộc đời mình. Bạn không phải là phần tiếp nối của cha mẹ, không phải là tiền đề cho con cái, càng không phải là phần mở rộng của bạn bè.
Hãy sống cuộc đời mình mạo hiểm một chút, sống mỗi ngày như thể không ai có quyền định đoạt, không ai có quyền chi phối cuộc sống của bạn. Dù chúng ta có 100 vai trò khác nhau, vai trò quan trọng nhất vẫn luôn là làm tốt bản thân mình."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống sẽ càng trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Thay vì tiếc nuối thời gian đã qua, hãy biết trân trọng hiện tại. Thay vì tiếp tục sống một cách thận trọng, hãy biết thay đổi ngay từ bây giờ.
Hi vọng bạn được sống theo ý mình, sống không hối tiếc, sống tự tin và rạng rỡ. Hãy thực sự sống vì bản thân, sống đẹp theo cách bạn mong muốn.
---trân trọng bản thân, bạn sẽ là phiên bản giới hạn ---
Tumblr media
1 note · View note
dangtenjhs · 5 months ago
Text
"Cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới là gì?
Sự an toàn.
Bất chấp tâm trạng tồi tệ của bạn, họ vẫn ở lại. Ngay cả khi bạn đang có một ngày tồi tệ, họ vẫn ở lại. Và khi bạn không làm chủ được lời nói của mình, họ sẽ hiểu và ở lại.
Không có gì tốt hơn khi biết rằng ai đó sẽ ở lại cho dù khó khăn đến đâu."
- ST
Ảnh phim: Pom Poko (1994)
Tumblr media
0 notes