Tumgik
dunkinbiscuit · 3 years
Text
free bird
Một ngày thức giấc
nỗi sợ hãi vô hình cứ cuốn lấy tôi
Tôi sợ một ngày mai
không phải tôi của hôm nay
Tôi sợ những lời nói của mình
có thể vô tình làm tổn thương ai đó
Tôi sợ,
sợ một ngày sẽ không còn chịu nổi những suy nghĩ của chính mình
Tôi phải làm sao?
tôi tự hỏi sức sống mãnh liệt đến từ đâu?
từ bản thân mình hay vì ai đó khác?
Giống như khi phải mất mát
mới đủ trả giá cho một điều gì...
Mỗi khi tắm
tôi lại suy tư
Những câu hỏi cứ vang lên
nhiều đến nỗi tôi không có thời gian để hỏi
mà muốn tự tìm câu trả lời
dù khó khăn thay
sống trên đời
không đủ thời gian làm nhiều thứ
tôi chỉ có thể chọn một lần
lúc này và bây giờ
tôi sẽ làm gì?
như cốc nước hắt đi
không thể lấy trở lại
Lúc này tôi chọn
quý giá hơn những phán quyết của mình
như những khúc rẽ
trên đoạn đường trượt băng
sẽ mở ra hướng mới
cho ta tiếp tục sinh tồn
tiếp tục sống!
1 note · View note
dunkinbiscuit · 3 years
Text
Có những người thân thiết
mà chẳng ở bên họ
Nghĩ về họ khi gặp khó khăn
thấy an tâm,
sự thật hoặc tự dối lòng
họ luôn ở đó
như tấm gương của sự
trung thành vĩnh viễn
chữ “trung” quý giá biết bao
Trong xã hội xô bồ này
hay thế giới người ta cho là đơn thuần
chẳng còn ai đáng ghét nữa
chỉ cần một người trong sáng
chân thành
Tình cảm đó khiến cậu ấy như phát sáng
chẳng cần làm gì
cũng khiến người khác yêu mến cậu
chẳng cần làm gì
cũng tiếp thêm cho tôi sức mạnh
Dù đó là điều hi hữu
nhưng không phải sẽ không xảy ra
Chợt thấy con người quả thực mong manh
Tôi quên mất mình đã sống trên một tảng băng
những năm tháng yên bình và êm ả quá lâu
che mờ sự thật phút chốc được hé lộ
Tôi còn lại mình
còn lại những kiến thức của mình
là giáo dục, đạo đức...
Nếu sử sách muốn lưu dấu những con người vĩ đại
thì hãy cho họ sinh ra trong chiến tranh
một xã hội loạn lạc, đầy biến động
ta chỉ biết đến những công trạng, thành tựu
Những con người ấy đều trải qua nỗi đau
chẳng có chuẩn mực nào về đau khổ
cân đo đong đếm ai hơn ai?
Chỉ cần hiểu một phép so sánh
mỗi chứng ta là một cán cân
hạnh phúc và buồn đau
khi nào, lúc nào chẳng ai biết được
0 notes
dunkinbiscuit · 4 years
Text
existential (tính tồn tại) = exist (tồn tại) + essence (bản chất) + essential (quan trọng)
1 note · View note
dunkinbiscuit · 4 years
Text
[Hữu Phỉ]
Khi A Thịnh đối phó Thanh Huy Chân nhân:
Nghê thường phu nhân: “Chuyện này không đơn giản đâu, cậu có nắm chắc không?”
A Thịnh: “Có lẽ phu nhân nghĩ ta tuổi trẻ bồng bột, lấy trứng chọi đá. Nhưng ta chứng kiến hành vi của Thanh Huy Chân nhân, bảo ta khoanh tay đứng nhìn thì ta không đành lòng. Nắm chắc cũng được, không nắm chắc cũng được, không thử thì sao biết chứ.”
....
Khi Tạ Doãn dùng nội lực khơi dậy Thấu Cốt Thanh, kỳ độc đứng đầu thiên hạ chưa có thuốc giải, A Phỉ bôn ba khắp nơi tìm 3 vị thuốc giúp Tạ Doãn cầm cự mạng sống. Tạ Doãn từ lâu đã chấp nhận số mệnh, sợ A Phỉ thất vọng. Sư phụ Bồng Lai nói với Tạ Doãn:
- Mọi chuyện không thể như ý, chỉ mong không thẹn với lòng. An Chi, con nên hiểu điều này.
- Cũng phải. A Phỉ chính là cái tính như vậy.
...
Khi A Phỉ sợ sau khi uống thuốc Tạ Doãn sẽ không tỉnh lại. Ngư lão nói với cô:
- Người khác có lẽ sẽ lên dốc hoặc là đi xuống dốc hoặc đứng yên tại chỗ. Dưới chân nhấp nhô gập ghềnh đều có điểm tựa. Còn cô thì khác. Con đường cô đi không phải con dốc mà là vách núi dựng đứng, giữa các bậc đá không có đường đi, lần nào cô cũng phải liều mạng nhún người nhảy qua. Vừa tóm được tảng đá trên vách núi lại phải liều mạng leo lên. Lỡ đâu leo không lên bị rớt xuống là thịt nát xương tan. Đây là con đường đẩy cô vào chỗ chết tìm lối thoát. Ta hỏi cô đã từng sợ chưa?
- Tất nhiên là có
- Lúc cô sợ đã làm sao?
- Sợ là lẽ thường tình. Mỗi lần rơi vào hiểm nguy dường như ta đều bị kẹp trong khe đá. Không muốn bị nhốt tại đó thì chỉ có thể tiến bước không lùi, sợ cũng vô ích. Thế nên ta thường giả vờ như mình đã ở tầng cao, hoặc là trên bậc đá ở tầng cao hơn. Giả vờ đến mức mình tin chắc là thế, thì bước tiếp theo sẽ cực dễ dàng
1 note · View note
dunkinbiscuit · 4 years
Text
Có những điều qua rồi sẽ không lấy lại được, những cơ hội chỉ đến 1 lần. VD như 1 cái hẹn gặp mặt bonding cuối năm, dịp trước Tết với ace UAN. Cái hẹn training ads và tracking mãi chưa thành. Có những người chỉ hiện diện trong 1 khoảng thời gian nào đấy. Có những điều mình chưa kịp làm cho họ...
0 notes
dunkinbiscuit · 4 years
Quote
Khi tôi 18 tuổi tôi thường nghĩ về tương lai, 10 năm sau mình sẽ trở thành 1 người như thế nào, lúc đó đã lập gia đình, sinh con,... hay chưa? Những năm 26, 27, 28 tuổi, lạ thay tôi thường không ý thức vềđộ tuổi hiện tại của mình. Chỉ cảm thấy bản thân và những người xung quanh đang ở trong một giai đoạn chuyển giao. Gói gém những điều cũ, những mối quan hệ cũ, những câu chuyện cũ,... chuẩn bị cho một chặng đường mới. Thường nhớ về những năm Đại học, về inner child, trong thâm tâm vẫn nghĩ mình như một nàng thiếu nữ 18 tuổi
QBM
0 notes
dunkinbiscuit · 5 years
Text
Lâu không vào Tumblr, phát hiện ra có 1 số người mình follow trên tumblr “đột nhiên” biến mất.
Gọi là đột nhiên cũng không đúng vì mình ko rõ họ xóa/deactive tài khoản từ bao giờ (vì mình cũng lâu ko vào). Những người mình follow trên tumblr hầu hết là các artist/ illustrator mà mình yêu thích (Mình gọi tumblr là cái mood board của mình)
Mình follow 1 số người trên cả các trang mxh khác nữa. 1 số chuyển dần qua wordpress, 1 số chăm chỉ update insta. Nhưng cũng có những người biến mất hoàn toàn. Họ ko có nhu cầu cũng như mong muốn quảng bá về bản thân nên những gì mình biết về họ chỉ là sự kết nối lỏng lẻo trên Tumblr. Nhìn những chấm tròn từng sáng nhấp nháy cùng dòng chữ “updated ... 1-2 yrs ago” mà cảm thấy hoài niệm. 
Mình chợt nhận ra 1 điều là mỗi giai đoạn/ thời điểm trong cuộc đời mình lại sử dụng 1 mxh khác nhau (ít nhất trong 3 năm gần đây) 
Thời điểm mới bắt đầu dùng Tumblr là giai đoạn cảm xúc trong mình nghẹn ứ, dường như không biết chia sẻ với ai. Chỉ dám ngồi sau màn hình máy tính thả từng con chữ, chiếc hình lên trên mạng. Lúc ấy, nói hay viết gì mình cũng đều chọn lựa ngôn từ rất kỹ, sợ rằng sẽ nói sai “1 điều gì đó”. Đến nỗi bạn “quan sát viên” trong lớp học ASOD của mình đã phải note lại rằng “Cô ấy rất ít nói. Liệu có phải cô ấy đến lớp chỉ đến quan sát mọi người thôi không?” (điều mãi sau này mình mới biết)
Thực ra thói quen đó của mình không hẳn tốt cũng ko hẳn xấu. Đến tận bh mình vẫn luôn phải nhắc nhở bản thân giữ ranh giới giữa những điều mình biết và “tưởng rằng mình biết” (hoặc những điều “không biết”). Nói những điều mình nghĩ là có ích với người khác hơn là điều mình muốn nói đôi khi sẽ giúp mình kiểm soát cảm xúc tốt hơn và nhận định trở nên khách quan hơn.
Có những giai đoạn mình muốn chia sẻ nhiều hơn, đến nhiều người hơn, mình sử dụng facebook. Cũng có nghĩa những giai đoạn đó cảm xúc mình ổn hơn. Cv bận rộn hơn. Mình tập trung “sống”, tập trung vào những điều mình đang làm, vào hơi thở.  
Ah rồi còn Zalo nữa :v Mình cảm thấy mình bđ giống 1 người VN điển hình khi có tk Zalo. Đợt này còn update status các thứ các thứ.
Nhưng nhiều lúc không chịu đc sự xô bồ, trống rỗng của Face hay trẻ trâu của Zalo mình lại quay về với Tumblr (nghe như 1 kẻ tham lam và vô ơn). Mình chỉ muốn nói là dù hiện tại sd mxh nào thì mình vẫn rất trân trọng những mảnh cảm xúc đc lưu giữ trên những mxh kia. Nó đều là 1 phần của mình, chứng kiến lúc mình yếu đuối tự ti cho đến lúc trưởng thành tự tin hơn. Dù mình không tương tác nhiều trên mxh nhưng chỉ cần mình có thể bộc lộ. chia sẻ cảm xúc của bản thân để tâm trạng trở nên tốt hơn thì cũng coi như đạt 1/3 mục tiêu của các nhà phát triển rồi.
Và 1 điều nữa là, nếu 1 người mới gặp mình chả hạn, họ sẽ chỉ thấy những điều “hào nhoáng” trên face hay website, (gọi là hào nhoáng thực ra là mình thường chia sẻ những cảm xúc tích cực/ những điều mình nghĩ sẽ hữu ích với mọi người lên face thôi), mà ko biết đến 1 mảng tối & mơ mộng của mình trên tumblr,...^^ Nhưng tất cả đều là mình, trọn vẹn. 
Như một người anh mình từng nói: 
“Đừng chối bỏ những điều bạn đang cảm thấy
từng cảm giác bạn có đều quý giá theo cách riêng của chúng
nỗi đau còn lại từ tuổi thơ
sự hẫng hụt của gặp gỡ và chia ly
nỗi sợ hãi 1 tương lai bất định
ám ảnh về sự cô đơn và vô nghĩa của đời sống
tất cả chúng đều là những câu hỏi mở
bạn chỉ chạm được vào câu trả lời nếu bạn không chạy trốn chúng
nhìn xem, tất cả mọi người đều đang chạy trốn chúng với tốc độ tối đa của mình !”
2 notes · View notes
dunkinbiscuit · 5 years
Text
Một trong những dấu hiệu của trưởng thành đó là có những người bạn muốn gặp có khi chỉ gặp nhau 1 năm vài lần, nhưng lần nào cũng có thể tự nhiên tán gẫu như vừa mới gặp hôm qua.
Hai là ngày nghỉ, hồi sv là tỉ phú thời gian, khi đi làm fulltime 8h/ngày, cuối tuần chỉ muốn ngủ...
0 notes
dunkinbiscuit · 5 years
Video
#xuongnepte #teaser https://www.instagram.com/p/Bw2JSyyiXm0/?utm_source=ig_tumblr_share&igshid=1mcvmwrjg9fd3
1 note · View note
dunkinbiscuit · 6 years
Photo
Tumblr media
#tom #drawing #littleproject #byme https://www.instagram.com/p/BsQm44XBxiC/?utm_source=ig_tumblr_share&igshid=1b3zpibag7rhf
1 note · View note
dunkinbiscuit · 6 years
Text
khi sự hiện diện của một người dần biến mất trong những sự kiện quan trọng của cuộc đời người kia, hay những vấn đề của họ đã không còn là những ưu tiên & bận tâm như trước, cũng là lúc ta chợt nhận ra sự tàn nhẫn của thời gian: nó khiến những người thân thiết trở nên xa lạ; khiến người ta cảm thấy cô đơn trong chính mối quan hệ của mình; để rồi chợt giật mình tự hỏi có phải bấy lâu nay mình vẫn luôn ảo tưởng, “đơn phương” trong mqh của chính mình?
hoặc đơn giản hơn, có thể với họ, “như vậy” là đủ. Một mối quan hệ đã cũ. Là do người trong cuộc ích kỷ, hay hai bên không có thời gian cho nhau? Là chưa hiểu hết về các mặt của đối phương? Hay là bấy lâu nay mình đã vô tâm trước?
0 notes
dunkinbiscuit · 6 years
Text
Bất chợt nhận ra khi người ta hoàn toàn chìm đắm & tận hưởng khi làm một điều gì đó, tự nhiên sẽ không có nhu cầu “chụp ảnh” cho cả thế giới biết nữa.
1 note · View note
dunkinbiscuit · 6 years
Photo
Tumblr media
#spaghetti #meow #sunday https://www.instagram.com/p/BqnHyihhOuo/?utm_source=ig_tumblr_share&igshid=1ks2kwumfamn4
0 notes
dunkinbiscuit · 6 years
Text
Lâu lâu ko ăn món mình thích, mặc bộ đồ mình muốn, nghe bài hát mình yêu, vào tumblr hay viết/vẽ blog nhảm nhí, cảm thấy mình ko còn là mình nữa.
0 notes
dunkinbiscuit · 6 years
Quote
You have to break your heart until it opens. Your heart is broken so the light can get in
Rumi
0 notes
dunkinbiscuit · 6 years
Quote
The real voyage of discovery consists not in seeking new landscapes, but in having new eyes.
Marcel Proust
0 notes
dunkinbiscuit · 6 years
Text
Không có ai yêu tôi
Fernando Pessoa
Vũ Hoàng Linh (dịch)
Không có ai yêu tôi Từ từ đã, có người đấy chứ; Nhưng thật khó để biết chắc Về những thứ bạn chẳng tin vào. Đó không phải bởi thiếu lòng tin Nhưng tôi không tin, bởi tôi biết rõ Tôi dễ mến. Nhưng tôi có bản tính Không tin gì và chẳng thể đổi thay. Chẳng có ai yêu tôi. Để bài thơ này tồn tại Tôi không có cách nào Ngoài hứng chịu nỗi đau. Thật buồn khi chẳng được yêu! Trái tim tôi khổ đau, hoang phế! Vân vân, và đó là kết thúc Của bài thơ tôi vừa mới nghĩ ra. Tôi cảm thấy gì thì lại là chuyện khác…
0 notes