Tumgik
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[14.08.2019] Touhou 17 ~ Wily Support and Weakest Carry
Ở TI15, team #MLG của Reimu và những người bạn đã bị lừa lên nhánh trên để giúp team Sagoome loại Clown9 Gaming. Ở TI16, team #MLG tiếp tục bị lừa để đánh bại Okina.FY, giúp team Okina giữ lại 2 thành viên là Mai và Satono.
Diễn biến TI17 không có gì bất ngờ, team #MLG tiếp tục bị lừa.
Người ta nói bị lừa 1 lần có thể là do giang hồ hiểm ác, chứ bị lừa đến lần thứ 2 thì chỉ có thể trách bản thân. Nay team #MLG đã bị lừa đến 3 lần liền, thì đó không còn là lỗi nữa mà đó chỉ có thể là tính năng.
Câu truyện của giải đấu TI17 lần này bắt đầu hơi ngược một chút, đó là từ giải Animal Realm, nơi các team hồn ma muông thú liên tục thống trị, còn các team hồn ma loài người thì liên tục bị củ hành. Họ quá yếu ớt trước các game thủ muông thú, và bị tống vào 1 giải noob có tên là giải Nhân Loại (Garden of Man's Spirit), cái này tương tự như ở thế giới loài người vẫn gọi là giải Gà, hạng Ruồi, v.v. nói chung con gì yếu nhất thì giải sẽ mang tên con đó. :v Nhưng những hồn ma của con người không chấp nhận chơi giải gà mãi mãi, họ cũng mơ ước được trở thành pro player, :v nên họ đã cầu xin thần Haniyasushin Keiki (hay còn gọi là thần Nail Tộc cho ngắn gọn ) ban cho họ tool hack để họ trở nên mạnh mẽ hơn. :v
Tumblr media
Honeysushi Cake Haniyasushi Keiki, thần Nail Tộc
Thần Nail Tộc, vì cảm thương cho số phận của những game thủ hạng Người yếu thế, đã ban cho họ tool OpenAI là Haniwa, những máy chơi game bằng đất nung có cấu hình cực cao. Với sự trợ giúp của Haniwa, loài người đã mạnh mẽ nổi dậy đấm vào mồm các team muông thú và trở thành những pro player thật sự.
Tumblr media
Joutougu Mayumi, OpenAI Haniwa cấp bậc hạ sĩ
Dĩ nhiên sự đời có mấy khi hoàn toàn như ý. Haniwa đã giúp con người đánh bại muông thú, nhưng rồi ai sẽ đánh bại Haniwa? Giống như OpenAI đã chứng tỏ sức mạnh của nó ở DOTA2 khi đánh bại hàng loạt pro player, Haniwa đã loại bỏ toàn bộ các team mạnh nhất ở giải Animal Realm để trở thành thế lực không thể bị đánh bại.
Trong bối cảnh đó, các team hàng đầu của muông thú, trước đây vốn đối đầu khốc liệt với nhau, nay đã phải cùng nhau họp bàn kế sách để đối phó với thế lực Haniwa. Team Keiga chuyên farm cổng cử carry Sói làm đại diện, team Kiketsu chuyên úp sọt thì cử semicarry Rái Cá, còn team Gouyoku Alliance chuyên đi rừng thì có roamer Đại Bàng. Thế lực muông thú lập một team mới và gửi thư cà khịa Gensokyo, hy vọng sẽ dụ dỗ được các pro player đến giải Animal Realm để đánh bại thế lực Haniwa.
Và điều bất ngờ là team #MLG dễ dàng cắn bait. Sau khi giao lưu học hỏi với team muông thú, hai bên quyết định hợp tác và thành lập một team hoàn toàn mới, có thể tạm gọi là team #MLG+. Thành viên bao gồm 3 pro player Sói, Rái Cá và Đại Bàng, cùng với 3 thành viên gốc của team #MLG là Reimu, Marisa và Youmu. Đấu pháp của họ từ trước đến giờ vẫn chỉ có một, đó là đấm vào mồm đối thủ. Họ dễ dàng vượt qua giải Major Địa Ngục, đánh bại các đối thủ ruồi muỗi như Ebisu Eika (Stoner Group), Ushizaki Urumi (Team Vinamilk) và Niwatari Kutaka (KFC Gaming) để giành 1 suất tham dự TI17.
Tumblr media
Một vài đối thủ ruồi muỗi đã bị đánh bại dưới tay team #MLG+ trên #ĐườngĐếnTI17
Theo truyền thống Tuhu, thì từ thời điểm này, câu truyện mới thật sự bắt đầu.
Đối thủ đầu tiên của team #MLG+ chính là Kitcho Yachie, đội trưởng team Kiketsu. Với chiến thuật úp sọt lâu năm, Yachie chính là pro player đầu tiên đề ra âm mưu cà khịa và lôi kéo các cao thủ giải khác đến đây để tạo yếu tố bất ngờ. Ngoài ra, team Kiketsu còn có chiến thuật hiểm độc khác là tilt, làm đối thủ rã đám và mất độ tập trung, mất độ kết dính trong combat. Reimu và đồng đội đã phải rất vất vả mới đánh bại được team Kiketsu, nhưng với ý đồ thâm hiểm của Yachie thì chúng ta khó mà biết được thất bại của team Kiketsu là cố tình hay là cố ý. :v
Tumblr media
Kitcho Yachie, đội trưởng của team Kiketsu
Ý đồ chiến thuật thật sự của Yachie chỉ bộc lộ hoàn toàn, khi team #MLG+ gặp đối thủ chính là OpenAI Haniwa. Trong trận này, các pro player muông thú nắm toàn bộ quyền kiểm soát trận đấu, Reimu từ carry hàng đầu nay phải đi support.  Với sự tồn tại của yếu tố lạ là các thành viên team #MLG, OpenAI Haniwa đã không thể có được một chiến thuật phù hợp, và đã bị team #MLG+ đánh bại.
Từ đây, team #MLG+ tiến thẳng đến chung kết TI17 và gặp thần Nail Tộc Haniyasushin Keiki, người đã tạo ra OpenAI Haniwa. Thần rất ngạc nhiên vì con người lại đối đầu với mình, trong khi lâu nay thần chỉ làm một việc duy nhất là bảo vệ các game thủ loài người. Nhưng khi nhận ra đây là con người đến từ trần gian, cũng như phát hiện thấy thành phần muông thú trong team #MLG+, thì thần không còn nghi ngờ gì nữa, và quyết định đập tan âm mưu lật đổ trật tự hiện có của giải Animal Realm. Các nạn nhân của team #MLG dĩ nhiên vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi vào combat thì họ chỉ còn 1 lựa chọn, đó là phải thắng.
Và họ đã thắng. Nhưng với cái giá nào?
Tumblr media
TI17 kết thúc với sự hỗn loạn của giải Animal Realm. Sau khi thế lực Haniwa bị lật đổ, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Liệu hồn ma của loài người có thể chung sống hòa bình với hồn ma của muông thú trong cùng 1 giải game không? Hay là họ sẽ lại bị đẩy về giải hạng Người và không bao giờ thoát khỏi đó một lần nào nữa?
Thần Nail Tộc sẽ biến mất khỏi lịch sử như Shinki và Mima, hay sẽ tiếp tục tồn tại ở đâu đó?
Team #MLG+ đã vô địch TI17, nhưng đó là chức vô địch của loài người, hay là chức vô địch của muông thú? Reimu và đồng đội đã được gì và mất gì, khi phải thi đấu vì một thế lực bên ngoài thay vì thi đấu cho màu cờ sắc áo của Gensokyo?
Tất cả những điều này khiến cho TI17 trở thành giải đấu u ám nhất từ trước đến nay. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây. :v
Tumblr media
"HELLO M█████F█CK█R!"
Sau khi lật đổ được thế lực Haniwa với sự "hỗ trợ" :v của Reimu và những người bạn, Kurokoma Saki, đội trưởng team Keiga, đã quyết định thực hiện âm mưu mới: Đưa team Keiga lên vị trí thống trị cả hai giải Animal Realm và Gensokyo. Saki đã đăng status lên group TUHU2VN với nội dung là thách thức team #MLG trong kèo máu 500 tỷ yên. Cả giang hồ rúng động với diễn biến không lường trước này. Team #MLG thì buộc phải giải quyết hậu quả gây ra bởi sự tin người vl của họ, và lên đường đánh bại hoàn toàn thế lực muông thú. Đây là một nhiệm vụ hết sức nặng nề, mà đúng ra là nó chả giải quyết được vấn đề gì ngoài những vấn đề do chính họ gây ra. Một lần nữa, team #MLG bị động hoàn toàn, và chỉ có vị thế proplayer character mới giúp họ thắng được kèo máu này để bảo vệ sự bình yên của giải Tuhu Gensokyo.
Nhìn chung, có thể tóm tắt lại một lần nữa diễn biến câu truyện TI17 như sau:
Tumblr media
6 notes · View notes
gensoviet-firefly · 5 years
Note
Thank you!
I'm not sure why but, ok, no probs. 👍
1 note · View note
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[20.06.2019] Cuộc sống là một niềm vui
Rì viu nhạc Tuhu phần 5 ~ dòng chảy thời gian: https://www.youtube.com/watch?v=ylF7s3i-Q8E
Lời bài hát: https://en.touhouwiki.net/wiki/Lyrics:_%E5%A4%9C%E6%98%8E%E3%81%91%E5%B7%9D "Dòng sông buổi ban mai" là một bài hát rất hay và ý nghĩa của Yonder Voice. Bài này có tiết tấu chậm, giai điệu ngọt ngào, ca từ sâu sắc, thuộc nhóm những bài hát nghe để chiêm nghiệm về cuộc đời... và vì thế có vẻ ít phổ biến hơn so với rất nhiều những bài instant fav khác của circool này.
Ngày hôm nay, tình trạng đó sẽ chấm dứt. Vẻ đẹp của bài hát này sẽ phải được phổ biến. 😎
Bài hát mở đầu với cảnh yên bình bên một dòng sông vào lúc Mặt Trời lên. Những từ ngữ đơn giản mà đầy sức mạnh đã vẽ nên một không gian vô tận, với đường chân trời xa hút tầm mắt và những cánh chim trên tít tầng không, được điểm tô bởi ánh bình mình huy hoàng đang dần soi rọi lên vạn vật.
Và không gian đó không chỉ là một cảnh đẹp cụ thể nào đó, mà còn là cái cảnh đẹp mơ hồ ở buổi bình minh của nhận thức, khi chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ, đứng ở một bến bờ bình yên của dòng sông thời gian vô tận, khi mọi thứ trên đời vẫn thật kỳ thú với một đầu óc ngây thơ, thật to lớn với một cơ thể thấp bé, và thật xa xôi với một đôi chân ham chạy nhưng chóng mỏi.
Chúng ta có còn nhớ về quãng thời gian đó không?
Chúng ta đứng trước dòng chảy bất tận của thời gian, nhỏ bé và yếu ớt, nhưng vô cùng hứng thú và tò mò. Chúng ta yêu từng tia sáng của nhận thức, thích thú cảm nhận từng giọt thời gian trôi qua bàn tay mình. Chúng ta đợi chờ một con thuyền đưa mình theo dòng chảy thật nhanh, để thấy những điều mới mẻ ở rất xa, nơi mà tầm mắt ta còn chưa nhìn tới, và đôi bàn chân ta còn chưa thể bước tới.
Cái cảm giác tò mò về ngày mai là thứ sẽ luôn thúc đẩy chúng ta đi tới, dù là lúc ta còn bé thơ hay đã trưởng thành, dù ta vẫn còn mơ tưởng về con thuyền sẽ đưa ta đi trên dòng chảy thời gian, hay đã hiểu ra rằng mình sẽ phải tự bước từng bước chân nhỏ bé trên dòng sông ấy.
Và cái buổi bình minh bên dòng sông năm xưa, cái dòng sông không có điểm đầu và điểm cuối, mãi mãi chảy về một hướng, khi mà thế giới vẫn còn rất bao la và đẹp đẽ, đó sẽ luôn là một giấc mơ vô cùng lãng mạn với bất cứ ai còn nhớ về những giây phút đầu tiên của nhận thức.
Chúng ta từng không biết mình đang ở đâu, không biết điều gì đang chờ đợi mình vào ngày mai. Đó là thời điểm đẹp nhất của cuộc đời.
Khi mà mọi thứ trở nên rõ ràng hơn với chúng ta, thì ngày mai cũng trở thành một thứ ở gần hơn và nhàm chán hơn. Chúng ta biết mấy giờ mình sẽ dậy, mấy giờ sẽ lên đường, mấy giờ sẽ về. Chúng ta biết ngày mai sẽ làm gì, ăn gì, thậm chí nghĩ gì. Chúng ta thuộc từng con phố, từng ngôi nhà mà ngày nào cũng phải đi qua. Cuộc đời thật sự không lãng mạn như những gì chúng ta từng tưởng tượng. Thế giới cũng không to lớn và bí ẩn đến vậy.
... Nhưng có phải là thế không?
Câu trả lời chắc chắn là không.
Trong quá trình trưởng thành, chúng ta được đào tạo để làm tốt những nhiệm vụ cụ thể nào đó, với mức độ hiệu quả ngày một cao. Từ một hành động đơn giản là "sống", cuộc đời của chúng ta trở thành một chuỗi những hành động cụ thể khác. Học hành, thi cử, kiểm tra, ôn tập. Làm việc, hội họp, công tác, báo cáo.
Để làm tất cả những hành động cụ thể một cách hiệu quả, chúng ta dần bỏ qua những chi tiết không liên quan đến những hành động đó. Trên đường, chúng ta không còn nhìn bầu trời, nghe tiếng chim, ngắm những khuôn mặt muôn màu của bao người qua đường xa lạ. Ở cơ quan, chúng ta không còn tận hưởng thời gian trôi, mà chạy đua với thời gian, để hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác.
Mọi thứ trở nên xa lạ. Toàn bộ cuộc sống này trở nên xa lạ.
Có quá nhiều sắc màu của cuộc sống mà chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy,
trừ khi ta lựa chọn làm điều đó.
Tận hưởng cuộc sống, đó là một lựa chọn cá nhân. Mọi thứ vẫn tươi đẹp như buổi ban mai bên dòng sông ấy. Chúng ta chỉ cần quan tâm trở lại đến cuộc sống này. Chúng ta chỉ cần nhìn thấy màu xanh tươi mát của những tán cây, màu vàng ấm áp của tia nắng, hay màu xanh dịu nhẹ của nền trời điểm những đám mây trắng lững lờ trôi. Chúng ta chỉ cần lắng nghe âm thanh của cuộc sống, từ tiếng người, tiếng chim, cho đến cả tiếng còi, tiếng máy của những chiếc xe đang lao vun vút.
Đó chính là "sống".
"Sống" tức là nhìn cuộc đời như chính nó, không hơn, không kém. Mỗi sắc màu tươi đẹp, mỗi thanh âm sống động, mỗi nhiệm vụ vất vả, mỗi giọt mồ hôi trên lông mày của những người lao động – đó là một phần của toàn thể sự sống. Không ai dạy chúng ta phải sống và phải yêu cuộc sống này, khi chúng ta còn thơ bé. Tự chúng ta đã sớm nhận ra sự thật, rằng cuộc sống là một niềm vui, và cứ thế sống với lòng mong mỏi về ngày mai.
Có thể vào một lúc nào đó trong cuộc đời này, chúng ta đã quên điều đó. Nhưng chúng ta quên, không có nghĩa là cuộc sống này thay đổi. Nhận thức đầy đủ về cuộc sống chính là mấu chốt để bắt đầu làm những việc có ý nghĩa, và thấy được ý nghĩa của từng việc mình làm.
Mọi thứ vẫn luôn ở đó.
Chỉ cần nhớ rằng sẽ nhìn, và sẽ lắng nghe,
ta sẽ nhận ra một điều đơn giản,
rằng chúng ta mãi mãi là những đứa trẻ của buổi ban mai ấy, mãi mãi chơi đùa bên dòng sông thời gian bất tận.
2 notes · View notes
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[10.06.2019] Nỗi sợ và niềm hy vọng
Satori review. :v https://m.youtube.com/watch?v=fcs2KkYb6HA Satori là một yêu quái rất Nhật, phải khẳng định ngay điều đó. Bởi vì, chỉ có người Nhật, với đặc trưng dân tộc của mình, mới nghĩ ra được một loài yêu quái như vậy.
Đặc trưng đó của dân tộc Nhật chính là sống hai mặt. Một mặt, người Nhật nổi tiếng thế giới về thái độ hoà đồng, lịch sự và nhã nhặn, về tinh thần làm việc chuyên nghiệp hăng say và kỷ luật. Họ luôn lễ phép chào đón khách hàng với nụ cười niềm nở, luôn cắm đầu vào làm việc đến đêm khuya, khi thủ trưởng của mình đứng dậy đi về thì họ mới về theo. Dân tộc Nhật như một guồng máy khổng lồ, từng cá nhân như những bánh răng ăn khớp vào nhau, bền bỉ quay không biết mệt mỏi. Mặt khác, người Nhật nổi tiếng bài ngoại và bài xích lẫn nhau trong tập thể, thái độ phân biệt chủng tộc, phân biệt đối xử và ghen ăn tức ở ngấm sâu vào máu, tư duy lao động lạc hậu, bảo thủ, vô trách nhiệm với năng suất lao động theo giờ cực thấp. Họ luôn giữ nguyên tắc cứng nhắc khi giao tiếp với khách hàng, không bao giờ coi việc của khách là việc của mình, cũng không chủ động làm bất cứ điều gì khác ngoài tuôn ra những lời khuôn sáo và nở những nụ cười máy móc. Họ soi nhau từng chút một trong công sở, không ai dám đi sớm hay đi muộn hơn ai, và đến giờ về cũng vậy. Dân tộc Nhật như một mớ bòng bong kéo nhau chìm ngày càng sâu trong khi các dân tộc khác lần lượt giải phóng sức lao động tiềm ẩn để đi lên, dần thoát khỏi cái bóng khổng lồ của nước Nhật đi trước họ hơn một thế kỷ. Tại sao lại có điều lạ lùng này? Tại sao dân tộc tính của người Nhật lại mâu thuẫn như vậy? Miêu tả nào mới đúng là về người Nhật đây? Câu trả lời là CẢ HAI, và nguyên nhân chính là TÍNH HAI MẶT. Người Nhật chỉ có thể duy trì một cuộc sống như trên, dân tộc Nhật chỉ có thể duy trì một xã hội như trên, nếu như trước mặt nhau họ đều sắm một vai diễn hoàn hảo và phù hợp với kỳ vọng của những "khán giả" luôn soi xét họ từng giây từng phút. Áp lực từ vai diễn đó càng lớn, thì con người thật của họ lại càng mệt mỏi, càng cảm thấy cuộc đời tẻ nhạt, và càng cần phải suy nghĩ thật điên rồ để mà cảm thấy kích thích. Và càng điên rồ ở bên trong thì người Nhật lại càng cố bám chặt lấy cái vai diễn hoàn hảo ở bên ngoài, bởi vì điều mà họ sợ nhất chính là để cho người khác nhìn thấy thế giới nội tâm của mình. Nhiều khi, họ sợ điều đó còn hơn sợ chết. Nỗi sợ to lớn đó đã hiện hình thành một yêu quái, mà các dân tộc khác thấy là vô cùng đáng yêu. Bởi vì, họ luôn mong mỏi tìm thấy một ai đó trên đời có thể hiểu được những tâm tư của mình mà không cần họ phải nói ra một lời nào. Chỉ duy nhất người Nhật mới thật sự hiểu, yêu quái ấy -- satori -- nó đáng sợ đến thế nào với họ. Komeiji Satori chính là hiện thân của nỗi sợ phải bộc lộ những suy nghĩ thầm kín. Không một suy nghĩ nào có thể bị che đậy trước con mắt thứ ba của cô. Không thể giấu được con người thật của mình, không thể đè nén những suy nghĩ đáng sợ và đáng xấu hổ trong lòng, loài người đã phản ứng theo cái cách tự nhiên nhất, đó là đàn áp loài satori. Họ coi những nỗi lo sợ bất an khi đối diện với Komeiji Satori là do cô gây ra, chứ không phải là do bản chất xấu xa của họ. Chỉ cần không có Satori trên đời, sẽ không có một ai hay biết về con người thật đằng sau những vai diễn lịch lãm đạo mạo thơn thớt nói cười. Satori hiểu rõ bí mật đen tối ấy của loài người. Cô hiểu đến tận cùng, họ có thể xấu xa đến mức nào. Nhưng trên hết, cô hiểu toàn bộ sự uất hận và căm ghét mà loài người dành cho cô. Bản thân cô và em gái của cô, Komeiji Koishi, từ lâu đã là nạn nhân của sự ngược đãi và bất công. Koishi nhỏ bé và ngây thơ đã sụp đổ trước sự căm ghét vô lý của xã hội, và đã vĩnh viễn đóng chặt cánh cửa tâm hồn. Và thế thì sao? Bất chấp toàn bộ bản chất độc ác và tội lỗi của loài người, bất chấp những nỗi đau mà họ đã gây ra cho những kẻ yếu đuối và vô tội như cô với Koishi, bất chấp mọi lý do chính đáng để căm ghét loài người, Satori đã không làm như vậy. Cô vẫn tin rằng, đằng sau tầng tầng lớp lớp những suy nghĩ tàn bạo và vô nhân tính kia, trái tim của con người là một bông hoa đẹp vẫn chờ ngày nở rộ. Satori hiểu loài người hơn ai hết, và kết luận của cô về con người cũng không giống với bất kỳ ai. Sau khi đã tiếp xúc và đã quen với tất cả những suy nghĩ tăm tối bên trong những kẻ hai mặt, cô sẵn sàng dấn sâu vào những tầng ký ức và suy tưởng rối ren, chỉ để tìm kiếm ánh sáng từ những gì tốt đẹp nhất, dù là nhỏ bé đến đâu. Người Nhật luôn sợ phải bộc lộ con người thật của mình, thế nhưng sau cả nghìn năm rèn giũa và chọn lọc ra lối sống hai mặt ngày một hoàn hảo, ở đâu đó trong những con người tăm tối ấy, vẫn le lói một niềm hy vọng, hy vọng được sống thật với lòng mình, hy vọng được hiểu và được thông cảm, hy vọng được xã hội chấp nhận mà không cần phải diễn bất cứ một vai nào. Đó cũng là một phần ít được biết đến của tính hai mặt, và cũng là lý do vì sao Satori là nỗi sợ, nhưng cũng là niềm hy vọng. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta luôn ao ước có một ai đó hiểu được mình. Đó là một viễn cảnh vô cùng thú vị, và là một phần lý do tại sao Komeiji Satori lại được yêu mến như vậy trong fandom. Nhưng nếu trong đời sống này thật sự có một ai đó nắm bắt được tâm trí của chúng ta, từng suy nghĩ, từng ý muốn, từng ký ức, từng nỗi đau, thì đó chỉ có thể là chính bản thân ta. Vì thế, trong ta cũng ẩn chứa cả nỗi sợ lẫn niềm hy vọng. Ta sợ rằng sẽ không thể chia sẻ nỗi lòng với ai, và ta hy vọng rằng sẽ có một ai đó để mà chia sẻ nỗi lòng. Vấn đề của chúng ta ngược với người Nhật, và do đó sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều. Hãy mở lòng ra. Ở ngoài kia có rất nhiều người sẵn sàng lắng nghe ta. Hãy nói, và hãy nghe họ nói. Hãy trở thành bạn bè, và hãy tâm sự với nhau. Không cần một phép màu nào để hiểu nhau cả, chỉ như vậy là đủ rồi. Và đó cũng là một phép thử lớn: liệu chúng ta có tự tin giãi bày những điều khó nói ra, khi đứng trước những người mà chúng ta coi là bạn hay không? Nếu ta có thể tự tin về họ, thì họ chính là những người bạn thật sự của ta. Họ chính là niềm hy vọng.
4 notes · View notes
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[Dịch] Giải mã hoóc môn dopamine
Giải mã hoóc môn dopamine
5 thói quen độc hại nhất, và cách để có một cuộc sống lành mạnh
Bài viết này được đăng lần đầu trên trang MillenialMonk. Gần đây, trang này đã bị xóa; sau khi phát hiện ra điều đó, mình quyết định dịch lại nội dung bài viết còn lưu trong máy, để giúp nó không bị thất truyền.
Các bạn còn nhớ thời thơ ấu của mình chứ? Thế giới xung quanh hồi đấy quá là thú vị, ở đâu cũng đầy những niềm vui. Tập xe đạp, bóng bánh với bạn bè, nhặt vỏ ốc, bắt châu chấu các kiểu, dù là những việc đơn giản nhảm nhí nhất cũng có thể khiến một đứa trẻ vui vẻ hàng tiếng đồng hồ.
Cứ giả sử hồi bé các bạn không dán mắt vào game, thì thời thơ ấu luôn là thời kỳ tươi đẹp nhất trong đời các bạn. Vào cái thời mà ai cũng tràn đầy năng lượng, sự sáng tạo và niềm vui, các bạn đều sống hết mình mỗi ngày và thao thức trằn trọc mỗi đêm, chỉ muốn trời sáng thật nhanh để còn tiếp tục chuyến du hành khám phá thế giới.
Nhưng rồi năm tháng vội vã trôi đi, càng trưởng thành, chúng ta càng thấy chán đời, cứ như là cuộc sống này chả còn cái vị gì vậy.
Đó là khi bạn bị dopamine đấm vào mồm.
Dopamine là hoóc môn truyền dẫn tín hiệu thần kinh, có nhiệm vụ điều khiển trung khu thần kinh của não liên quan đến cơ thế tưởng thưởng. Là một cơ chế tiến hoá, dopamine sinh ra khi con người làm những việc giúp nâng cao khả năng sinh tồn; nó thưởng cho ta một cảm giác hưng phấn sau những việc làm đó, và tạo ra vòng lặp tích cực để ta có động lực lặp lại các việc tương tự. Một số bệnh nhân bị rối loạn cơ chế này sẽ buộc phải dùng các thuốc điều trị gốc amphetamine để thay thế dopamine tự nhiên.
Khi mà cuộc sống còn chưa "hiện đại", dopamine chỉ phát sinh trong những trường hợp hãn hữu, VD như sinh đẻ, đuổi bắt con mồi thành công, tìm ra hoa quả trong tự nhiên, v.v. Trong các trường hợp kể trên, dopamine được sinh ra để tưởng thưởng cho nỗ lực lớn lao liên quan đến các thành quả như tìm được bạn đời hay rình và săn được con mồi. Dopamine bù đắp cho những hoạt động chiến lược mà ở đó sự hài lòng bị trì hoãn rất lâu.
Nhưng cuộc sống hiện đại đang khiến con người bị dìm trong dopamine.
Ngày nay, chúng ta nhìn đâu cũng thấy các yếu tố kích thích dopamine được dâng tận mồm. Phim xếch HD, đồ ăn nhanh, trò chơi điện tử, mạng xã hội, v.v. kích thích dopamine cực mạnh trong một khoảng thời gian rất dài, vì lúc nào chúng cũng quá mới mẻ và dễ tiếp cận. Sự thừa mứa dopamine trong hệ thần kinh đã tạo ra cảm giác hưng phấn ngắn hạn, nhưng về dài hạn lại gây buồn chán, giảm động lực và năng lượng. Điều này là do các cơ quan thụ cảm dopamine đã bị chai lỳ (một phản ứng liên quan đến cân bằng nội môi khi quá tải dopamine). Khi rời khỏi các yếu tố kích thích (như ở trên đã nêu), các đầu thụ cảm vẫn bị chai, do đó cơ thể người cần một lượng dopamine lớn hơn để có cảm giác "bình thường". Đây là cơ chế thông thường dẫn đến nghiện ngập. Nghiện các yếu tố kích thích hưng phấn rẻ mạt sẽ dẫn đến nhiều hậu quả, trong đó có béo phì, rối loạn giảm chú ý, lo lắng, liệt dương, thiếu động lực, ám ảnh cưỡng chế, trầm cảm và mơ màng.
Chưa nói đến những điều này, thì bản thân việc kích thích sinh dopamine quá nhiều cũng là đi ngược lại với mục đích tiến hoá của chính dopamine. Hãy nhớ rằng dopamine là phần thưởng khi mà quá trình làm việc vất vả của chúng ta đạt được kết quả. Khi mà phần thưởng đó trở nên quá dễ kiếm, thì thành ra chúng ta chẳng làm cái gì đáng kể mà vẫn được thưởng. Việc này tạo ra vòng lặp chết người giữa cảm giác "chả làm gì cũng được thưởng" và "cần nhiều phần thưởng hơn", khiến chúng ta không làm được bất cứ một việc gì có ý nghĩa. Con người đã gặp phải vấn đề thật sự, khi đánh mất khả năng trì hoãn sự thoả mãn; ngày nay, chúng ta thà xem xếch còn hơn là đi tìm kiếm bạn đời, hay là thà ngồi xem liên hoàn các tập phim trên Netflix còn hơn là ngồi đọc sách.
Đã đến lúc phá vỡ cái vòng luẩn quẩn đó!
Nếu bạn đang đọc bài viết này, đầu tiên hãy kiểm tra xem bản thân có một trong các biểu hiện sau hay không:
Buồn phiền.
Mệt mỏi.
Mất khả năng tập trung.
Rối loạn cương dương.
Sợ giao tiếp xã hội.
Ám ảnh cưỡng chế.
Mất động lực.
Giảm ý chí.
Cảm giác uể oải, thụ động.
Nếu có, thì khả năng cao là bạn đã bị "trơ" dopamine.
Mặc dù về lý thuyết thì con người vẫn có thể dùng ý chí để duy trì năng suất làm việc trong một lối sống tràn ngập kích thích (điển hình là giới “ngôi sao”), thế nhưng điều đó càng về lâu dài càng khó duy trì (điển hình cũng là giới “ngôi sao”). Tình hình sẽ chỉ tồi tệ hơn, vì người ta càng ngày càng trơ lỳ dopamine, càng ngày càng không sẵn sàng làm các việc cần thiết để đưa họ đi lên trên những nấc thang cuộc đời. Thực trạng này dễ hình dung hơn nếu các bạn biết về quy trình dạy chó: người ta không thể cứ cho chó ăn trong khi nó nằm ườn cả ngày, rồi lại ngồi chờ nó làm những trò hay ho cho mình xem. Sao phải phấn đấu, sao phải bỏ ra nhiều công sức hơn làm gì, khi mà nằm không cũng được ăn ngon? Thế nên, đã đến lúc ngừng ngay việc tưởng thưởng cho bản thân khi chưa làm được việc gì có ý nghĩa, và thoát khỏi cái xiềng xích hoóc môn đang trói chặt chúng ta.
Bí quyết để thoát khỏi đó chính là từng bước và liên tục giảm thiểu các hoạt động mà chúng ta gọi là “kích thích thần kinh”. Đó là các hoạt động kích thích và giải phóng ra lượng dopamine vượt quá ngưỡng thông thường trong quá trình tiến hóa của chúng ta. Những hoạt động đó cũng dễ bị lạm dụng do rất dễ tiếp cận. Chúng ta sẽ đi sâu hơn vào các hoạt động kích thích thần kinh cần tránh trong phần sau của bài viết.
Trở lại và lợi hại hơn xưa -- đó là mục tiêu hàng đầu của chúng ta.
Sau một giai đoạn hụt hẫng ngắn vì thiếu nhân tố kích thích, não bộ và các đầu thụ cảm dopamine sẽ trở lại trạng thái nhạy cảm hơn trước tác động của dopamine. Tùy vào mức độ chai lỳ của các đầu thụ cảm, giai đoạn hụt hẫng có thể kéo dài từ 1 đến 3 ngày. Sau khi trải qua giai đoạn này, đầu tiên chúng ta sẽ thấy đầu óc minh mẫn và khả năng tập trung được cải thiện rõ rệt, sau đó sẽ trở nên sẵn sàng làm những việc mà trước đó chúng ta cảm thấy là buồn chán (như đọc sách chẳng hạn). Từ trải nghiệm của bản thân, cũng như của nhiều người khác, thì sau khoảng một tuần, chúng ta sẽ thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, tự tin lên, cũng như giảm hẳn lo âu.
Cứ mỗi ngày không đụng đến những hoạt động kích thích thần kinh rẻ mạt, thì tổn thương thần kinh mà chúng ta tự gây ra sau nhiều năm lạm dụng dopamine lại phục hồi một chút. Cuộc đời trong mắt tôi đã đẹp tươi trở lại lần đầu sau bao năm u ám, và chắc chắn bạn cũng sẽ thấy lại vẻ đẹp đó.
Trong phần tiếp theo của bài viết, tôi sẽ điểm qua 5 thói quen kích thích thần kinh độc hại nhất mà chúng ta thường xuyên mắc phải, cũng như lý do vì sao chúng cực kỳ có hại. Tôi cũng sẽ đưa ra những lời khuyên thiết thực mà các bạn có thể bắt đầu làm ngay.
Tôi sẽ cố gắng trình bày ngắn gọn, nhưng sẽ cung cấp đầy đủ các thông tin cần thiết, để bạn tự soi xét lại các thói quen hàng ngày của bản thân, và phát hiện ra các hoạt động gây rối loạn chức năng của cơ quan thụ cảm dopamine.
Phần này liên quan chặt chẽ đến các thông tin nền tảng ở phần trước, hy vọng là các bạn đã đọc kỹ và hiểu thật rõ để có thể tiếp thu đầy đủ thông tin ở phần này. Nếu đã sẵn sàng rồi thì hãy bắt đầu nào!
Thói quen thứ nhất: Xem phim/ảnh/truyện khiêu dâm.
Khi nhắc đến các nguồn kích thích thần kinh bị lạm dụng nhiều nhất để tìm kiếm sự thỏa mãn tạm thời, thì sản phẩm khiêu dâm là nguồn bị lạm dụng hàng đầu. Không như đồ ăn hay chất kích thích, cơ thể con người không có mức giới hạn hàng ngày đối với các sản phẩm khiêu dâm. Đã vậy, thể loại kích thích này còn có khả năng không giới hạn trong việc tạo ra các yếu tố kích thích mới lạ, các thể loại ngày càng “nặng đô”, khiến cho nhiều người trượt dốc không phanh khi liên tụ đắm chìm trong các nội dung khiêu dâm trên mạng. Tình trạng phổ biến đối với những người này là liên tục sa đọa vào các hình thức khiêu dâm cực đoan hơn, với mức độ phản hồi dopamine cao hơn, để tìm kiếm cho cùng một cấp độ thỏa mãn giống như lần đầu tiếp xúc với sản phẩm khiêu dâm.
Sản phẩm khiêu dâm còn để lại những hậu quả bệnh lý nhãn tiền, cụ thể là góp phần gây ra “chứng rối loạn cương dương do sản phẩm khiêu dâm”. Dopamine giúp kích thích vùng dưới đồi trong não để phát một tín hiệu qua dây thần kinh cột sống xuống vùng hạ bộ để đạt trạng thái cương cứng. Khi các đầu thụ cảm dopamine của con người quá trơ lỳ đến mức không đủ kích thích trước các tác nhân tính dục thông thường, người đó sẽ gặp khó khăn trong việc giữ trạng thái cương cứng khi không có các hình thức khiêu dâm cực đoan mà người đó đã định hình cho não bộ của chính mình làm quen.
Ngoài các hậu quả sinh lý học của việc sử dụng sản phẩm khiêu dâm, thì thói quen này cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian mà lẽ ra có thể dùng vào những việc có ích.
Khuyến cáo: Loại bỏ hoàn toàn mọi hình thức khiêu dâm khỏi cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Sử dụng sản phẩm khiêu dâm, dù là “điều độ” đi chăng nữa, cũng không đem lại bất cứ lợi ích gì; cơ chế sinh học của con người sẽ luôn đòi hỏi những hình thức khiêu dâm ngày càng cực đoan hơn.
Thói quen thứ hai: Dùng mạng xã hội.
Mạng xã hội là yếu tố hàng đầu gây mất tập trung. Người dùng mạng xã hội tiêu tốn trung bình 3,2 tiếng mỗi ngày cho hoạt động này. Đây là một thời lượng khổng lồ mà hoàn toàn có thể (và nên) dùng cho các hoạt động có ích. Cái nguy hại của mạng xã hội là nó định hình người dùng liên tục phải có nhiều lần kích thích dopamine nhỏ trong mỗi giờ. Ngày nay, chúng ta liên tục kiểm tra điện thoại, đợi chờ ai đó “thích” ảnh Instagram hoặc “retweet” bài viết của chúng ta trên Twitter, chỉ để có một lượng nhỏ dopamine khi ai đó ghi nhận nội dung của chúng ta. Điều này rõ ràng đã dẫn đến vấn đề rất lớn, đó là sự suy giảm năng lực tập trung làm việc không gián đoạn, gây ra bởi các hành vi liên tục tìm kiếm sự ghi nhận kiểu này.
Mạng xã hội không chỉ là yếu tố kích thích thần kinh nguy hại tìm cách lạm dụng hệ thống tưởng thưởng của con người, mà nó còn có xu hướng khiến chúng ta cảm thấy thua kém người khác. Nếu bạn quyết định sẽ vẫn tiếp tục dùng mạng xã hội, thì bạn bắt buộc phải nhớ mục đích thật sự của mạng xã hội: tiếp thị bản thân. Những người mà bạn theo dõi sẽ chỉ đăng những gì hay ho nhất trong cuộc sống của họ, khiến cuộc sống đó trông có vẻ tươi đẹp hơn rất nhiều so với cuộc sống thực của họ. Nhiều người quên mất điều này và bị dính vào thói so sánh cuộc đời của bản thân với những cuộc đời trên mạng xã hội. Hãy nhận ra rằng bạn đang so sánh chính mình với những câu truyện mà những người khác muốn bạn tin về họ. Đừng bao giờ so sánh đồ ăn nhà làm với những đồ ăn nhanh trông có vẻ ngon mắt trên quảng cáo; đồ ăn nhanh nhìn thì có vẻ ngon thật, nhưng về bản chất thì nó chỉ là những thức ăn ngập ngụa dầu mỡ chứ không hơn.
Khuyến cáo: Cắt giảm mạnh việc dùng mạng xã hội.
Mạng xã hội sẽ làm chúng ta lãng phí thời gian, định hình tư duy chúng ta thành tìm kiếm sự công nhận của người khác, làm giảm khả năng trì hoãn sự hài lòng (là nền tảng của tư duy chiến lược, dài hạn), cũng như khiến chúng ta cảm thấy thua kém nếu như không nhận ra rằng nó chỉ là công cụ quảng cáo bản thân. Loại bỏ nó đi, ta sẽ thấy sự tự tin và tính kỷ luật của chính mình tăng vọt.
Trường hợp duy nhất mà dùng mạng xã hội lại là hợp lý, đó là khi chính bạn muốn quảng cáo bản thân: lập ra một hồ sơ hấp dẫn, rồi để nó trên mạng để thể hiện giá trị của mình (vấn đề này có lẽ chúng ta sẽ bàn vào lúc khác, trong một chủ đề khác).
Giải pháp thay thế: Hãy gần gũi hơn với những người xa lạ ở nơi công cộng.
Bạn thấy ai đó mặc áo in logo ban nhạc mà bạn hâm mộ? Hãy bắt chuyện và tán gẫu với họ một chút. Tập trung gặp gỡ mọi người hàng ngày và xây dựng “mạng xã hội” ngoài đời cho chính mình.
Thói quen thứ ba: tivi và trò chơi điện tử
“Cặp đôi hoàn cảnh” này là nguyên nhân vì sao thời thiếu niên của tôi xuống dốc. Chúng là yếu tố lãng phí thời gian với hiệu quả kinh hoàng. Netflix luôn khiến tôi đau đầu: mỗi khi bắt đầu xem một bộ phim, thì tôi cảm thấy cực kỳ khó dứt ra. Những tình tiết kịch tính, những cảnh hành động máu lửa, những tình huống “trời cứu” -- luôn có những chiến thuật mới để tăng tính giải trí và khiến ta dán mắt vào màn hình liên tục hàng giờ.
Hầu hết trò chơi điện tử cũng có các chiến thuật tương tự để khiến ta tập trung vào nó. Cái làm cho trò chơi điện tử nguy hiểm hơn truyền hình là hệ thống cấp bậc có trong rất nhiều trò chơi. Nó khiến não của người chơi ảo tưởng rằng họ đang làm việc chăm chỉ để trở nên tiến bộ hơn từng bước một, và họ sẽ có xu hướng quay trở lại với trò chơi mỗi ngày để tiếp tục “tiến bộ”.
Khuyến cáo: Hãy luôn giữ bản thân trong trạng thái bận rộn tích cực.
Nếu có ai sẵn sàng đem cái tivi nhà mình đi cho, thì người đó sẽ trở nên quyền lực hơn trong việc kiểm soát cuộc sống của chính mình. Tuy vậy, với hầu hết chúng ta, đó là một giải pháp khá mạnh tay. Để tránh việc rơi vào cái bẫy nhiều giờ đồng hồ dán mắt vào vô tuyến hay game, tốt nhất là hãy giữ bản thân luôn bận rộn với các công việc khác. Thiết lập các thói quen công việc hàng ngày sao cho ta không rảnh tay lúc nào mà chuyển sang tivi hay game được.
Giải pháp thay thế: Hãy đọc sách.
Trong giới thể hình, có một thủ thuật gọi là bài kiểm tra “quả táo”. Nếu chúng ta đói đến mức có thể ăn hết ngay một quả táo, thì tức là chúng ta đói thật. Còn nếu chúng ta không ăn hết ngay được một quả táo, tức là chúng ta không đói về mặt thể chất, mà chỉ thèm khát hương vị đồ ăn và sự thoải mái của việc ăn uống.
Lấy ý tưởng tương tự, tôi đề ra bài kiểm tra “quyển sách”. Nếu bạn rỗi rãi, mà việc giở sách ra đọc lấy vài trang nghe có vẻ không hấp dẫn cho lắm, thì bạn sẽ biết là đầu óc mình đang thèm kích thích dopamine.
Thói quen thứ tư: Ăn nhiều đường.
Nhiều người không nhận ra là ăn đường khiến cho não bộ tiết ra rất nhiều dopamine. Đường là chất bỏ qua cơ chế tạo cảm giác no của cơ thể, bằng cách làm cho cơ thể kháng leptin, một hoóc môn do các tế bào mỡ tiết ra. Leptin giúp tạo cân bằng nội môi liên quan đến lượng chất béo mà cơ thể tích lũy. Các tế bào mỡ càng lớn thì càng tiết nhiều leptin, chất này báo hiệu cho não bộ ăn ít hơn. Đường khiến cho não bộ kháng leptin tạm thời, và đẩy mạnh tích mỡ.
Vì trong tự nhiên không có nhiều nguồn đường, nên trong quá trình tiến hóa cho đến trước thời kỳ nông nghiệp, não bộ con người đã được định hình để coi việc tìm thấy những nguồn đường là một yếu tố đáng để tưởng thưởng. Những nguồn đường vào thời gian đó giúp con người cải thiện năng lượng tích lũy và tăng khả năng sinh tồn.
Nhưng bây giờ, đường tinh luyện đã trở nên nhan nhản trong cuộc sống, kéo theo đó là bệnh béo phì và tiểu đường típ 2. Tất cả những hậu quả này đều liên quan đến việc đường phản ứng trong cơ thể như một chất gây nghiện, giải phóng lượng lớn dopamine khi được hấp thu, cuối cùng khiến cho cơ thể trơ lỳ với cảm giác no và dẫn tới việc ăn uống quá độ.
Khuyến cáo: Loại bỏ hoàn toàn đường tinh luyện ra khỏi thực đơn, và ăn hoa quả vừa phải.
Thói quen thứ năm: Lý luận suông quá mức.
Rất nhiều người trong quá trình tìm cách cải thiện bản thân đã mắc phải thói quen này. Chúng ta không nhận ra rằng đọc hết bài viết này đến bài viết khác, hết quyển sách này đến quyển sách khác (thể loại self-help) về vấn đề cải thiện bản thân cũng chính là một hành vi tìm kiếm kích thích dopamine. Nhồi vào đầu toàn các lý thuyết suông, các bí quyết và các nhận thức, nhưng lại không hành động phù hợp để áp dụng các hiểu biết này, đó chính là cái gọi là “thẩm du tinh thần” ở mức độ chuẩn chỉ nhất. Vấn đề này cực kỳ khó thừa nhận và tiếp thu, thế nhưng với hầu hết mọi người, việc không ngừng đọc các tài liệu self-help chỉ là một cách kín đáo để não bộ đạt được kích thích dopamine, còn người đọc thì có một cảm giác thành công giả tạo trong mục tiêu cải thiện bản thân, trong khi thật ra không hề làm gì và cũng không hề cải thiện được gì.
Làm thế này vừa lãng phí thời gian vừa không giải quyết được một cái gì cả. Thay vì đứng lên mà tiến hành những việc làm cụ thể và phù hợp để đạt được ước mơ của bản thân, những người này ngồi một xó đọc về kinh nghiệm của những người thật sự hành động, tìm kiếm một bí quyết giúp họ thành công ngay lập tức. Kịch bản đó sẽ không bao giờ diễn ra.
Khuyến cáo: Hãy giữ vững tỷ lệ 1:5 giữa lý thuyết và thực hành.
Từ nay trở đi, vào cuối mỗi ngày, hãy ghi nhận lại tất cả những việc cụ thể, thật sự giúp ta tiến gần hơn đến các mục tiêu cá nhân. Cứ làm được 5 việc cụ thể thì chúng ta mới tự thưởng cho bản thân 1 buổi đọc lý thuyết. Việc này sẽ giúp chúng ta tránh khỏi cạm bẫy giấu giếm sự sợ hãi của chính mình khi phải bắt đầu hành động, đằng sau vỏ bọc đọc lý thuyết và lý luận thái quá.
Phụ lục 1: Sơ lược về thiền định.
Để giúp cho quá trình làm việc được trơn tru từ suy nghĩ đến hành động, cũng để dễ dàng tránh khỏi các hoạt động gây hài lòng tạm thời, chúng ta nên dành ra một buổi từ 10 đến 20 phút mỗi ngày cho việc thiền định.
Hướng dẫn ngồi thiền:
Ngồi ở tư thế thoải mái.
Theo dõi nhịp thở của bản thân, chú ý xem khi hít vào có lạnh không, và khi thở ra có ấm không.
Theo dõi quá trình thở tự nhiên, nghĩ về lực vô hình khiến bản thân hít thở.
Khi các suy nghĩ khác xuất hiện, ghi nhận rằng bản thân đang có những suy nghĩ như vậy, và quay lại theo dõi tiếp nhịp thở.
Đừng cảm thấy tức giận hay thất vọng nếu các suy nghĩ cứ liên tục xuất hiện. Mỗi khi ta ghi nhận rằng ta đang suy nghĩ, tần suất của các suy nghĩ đó sẽ giảm đi.
Bản chất của việc này là rèn luyện bản thân nhận ra khi nào bộ não của mình cố gắng hợp thức hóa ham muốn liên quan đến những hoạt động kích thích dopamine. Ngoài ra, việc này cũng giúp chúng ta nhận ra những hành vi và phương thức gây kích thích khác mà bình thường có thể chúng ta không nhận ra.
Mới đầu nên ngồi thiền 10 phút một lần, sau đó mỗi ngày tăng thêm 30 giây cho đến khi đạt 20 phút.
Phụ lục 2: Các thói quen khác cũng gây kích thích thần kinh (dành cho những người triệt để)
Những việc này thật ra không cần thiết phải tránh. Nếu các bạn thực hành được các khuyến cáo đối với với 5 thói quen độc hại nhất ở trên, thì sức khỏe tâm lý và cảm xúc của các bạn đã tốt hơn phần lớn dân Tây rồi.
Nghe nhạc: Bản thân là một nhạc công, tôi rất sợ ý nghĩ rằng không được nghe nhạc nhiều như trước. Thế nhưng tôi cũng không thể phủ nhận sự thật rằng càng ít nghe nhạc từ điện thoại, thì khi nghe lại tôi càng thấy nó hay hơn. Không nhất thiết phải loại bỏ âm nhạc khỏi cuộc sống, nhưng hãy cân nhắc thay đổi thói quen nghe nhạc trên đường đi làm, thay vì hôm nào cũng nghe thì thỉnh thoảng mới nghe.
Tắm nước ấm: Tuy việc tắm nước ấm giúp giải phóng oxytocin (một hoóc môn giúp giảm căng thẳng và lo âu), nhưng tôi và nhiều người khác cũng đã rất thành công với chế độ tắm nước lạnh.
Tưởng tượng / mơ mộng giữa ban ngày: Nếu bạn gặp vấn đề với việc này, hãy áp dụng thiền định.
Rượu / thuốc lá / chất kích thích khác: Sử dụng những chất này chính là kích thích dopamine một cách không cần thiết.
Kết luận:
Cần có một tinh thần và một nhận thức về bản thân thật mạnh thì mới nhận ra được cái vòng luẩn quẩn của việc lạm dụng dopamine trong lối sống hiện đại.
Một người đàn ông thường thường bậc trung sẽ luôn tìm cách sống thoải mái, luôn mù quáng bơm đầy dopamine trong não mỗi ngày, từ lúc mở mắt dậy cho đến tận lúc đi ngủ.
Người này rất cô đơn, vì anh ta quá sa đọa trong việc lạm dụng các sản phẩm khiêu dâm, đến nỗi không còn khả năng theo đuổi mối quan hệ lành mạnh với bất kỳ một người phụ nữ nào.
Người này đặt niềm tin về bản thân trong tay những người khác, bằng cách dựa dẫm vào sự công nhận của họ trên mạng xã hội.
Người đàn ông thường thường bậc trung sẽ ăn các đồ ăn nhẹ đầy đường và ngồi ngả ngốn đầy hạnh phúc với cơ thể trên 20% mỡ của mình, từ từ vắt kiệt các tế bào trong cơ thể qua các đợt oanh tạc insulin.
Anh ta sẽ ngồi trước màn hình hàng tiếng đồng hồ, xem phim Netflix liên hoàn hoặc chơi điện tử để “thư giãn” sau một ngày làm việc “mệt mỏi”.
Anh ta sẽ luôn tìm kiếm đường tắt, sẽ không thể nào dồn được một chút ý chí kỷ luật nào để làm những việc giúp anh ta thoát khỏi cái địa ngục mà anh ta tưởng là bản chất cuộc đời.
Người đó sẽ không bao giờ thay đổi. Anh ta rất thoải mái khi sống như thế.
Nhưng còn bạn, bạn sẽ thay đổi.
2 notes · View notes
gensoviet-firefly · 5 years
Note
Các bài viết của bác, có theo một chủ đề nào không hay chỉ là ngẫu hứng...?
Có một số chủ đề trung tâm. :v Chủ yếu là vì sao mình lại lý giải thế giới Tuhu theo cách như vậy, dựa trên các thông tin khá sơ lược từ canon. Do đặc thù của Tuhu nên các chủ đề trung tâm sẽ liên quan nhiều đến lịch sử và thế giới quan truyền thống của Nhật, các biện pháp diễn đạt của ZUN, v.v. :v
2 notes · View notes
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[13.04.2019] Yêu với đương :v
Rì viu nhạc Tuhu phần 3 ~ Hieda no ???: https://www.youtube.com/watch?v=0LOEf1a6zfk
Bài hát này là một trong những bài hay nhất của RD Songs. :v Nội dung bài hát đã được các dịch giả và độc giả lý giải khá nhiều. Nó miêu tả rất tinh tế cái thế giới quan giả tưởng của một con người không bao giờ quên bất cứ điều gì, cụ thể là khi một người như thế nghĩ về tình yêu.
Tình yêu là một thứ được chúng ta miêu tả là vô cùng sâu sắc và khó hiểu. :v Là một người đã từng yêu, mình có thể chứng nhận điều này. Có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc diễn ra trong cùng một lúc, mà chúng ta không thể phân biệt và xử lý riêng rẽ từng cái một cách logic được. Toàn bộ cái tập hợp suy nghĩ và cảm xúc phi cấu trúc, phi logic đó được miêu tả bằng một cái tên chung là "yêu".  Những tác phẩm sâu sắc nhất về tình yêu chẳng qua cũng chỉ là phân tích sơ sơ 1 cái demo về yêu, chỉ riêng điều này đã nói lên tính phức tạp của "tình yêu".
Nhưng nhỡ đâu "tình yêu" thật sự không sâu sắc đến vậy? Từ góc nhìn của một người có thể ghi nhớ và xử lý mọi suy nghĩ như Agyuu, thì sự phức tạp của tình yêu chẳng qua là cảm nhận chủ quan của những con người có năng lực trí não giới hạn. :v Họ không thể nhớ chính xác những gì diễn ra trong đầu khi yêu, và chính bởi thế đã gán cho cái "bug" này một khái niệm phức tạp và khó hiểu như là "tình yêu". Ranh giới giữa bug và feature chưa bao giờ mờ nhạt như vậy. :v
Nhưng với những người như Agyuu, thì độ chính xác trong bộ nhớ của cô lại là... không chính xác. Những ký ức của cô về người mà cô yêu, nó không phải là bản thân con người đó. Tập hợp ký ức với độ chính xác tuyệt đối đó chỉ là "một ảo ảnh vô tình", không thể sánh được với thế giới khách quan. Đây chính là ngõ cụt của tư duy mà con người đã gặp phải, khi cố gắng mở rộng năng lực nhận thức thế giới của mình. Với năng lực giả thuyết của mình, Agyuu không chỉ có thể, mà buộc phải đối diện với ngõ cụt đó, trong một vấn đề tạo ra nhiều hạnh phúc và nhiều đau khổ nhất: tình yêu. Cô không còn có thể nói lời yêu dễ dàng như những người khác; thứ mà những người khác coi là sâu sắc và đẹp đẽ, thì cô lại thấy thật kém chính xác. Agyuu trân trọng người mình yêu hơn rất nhiều so với ký ức - so với ảo tưởng - của cô về người đó, thế nhưng con người khách quan ấy lại nằm ngoài mọi năng lực tri nhận chủ quan. Nỗi bất hạnh của Agyuu là đã nhận ra sự tồn tại của một cảnh giới bên ngoài tình yêu, nhưng lại không thể tiến gần tới đó --- và cũng không thể lùi lại. Nhớ chính xác mọi thứ cũng có nghĩa là cô không thể quên bất cứ điều gì. Không thể quên là mình đã từng yêu. Không thể quên đi những ký ức về người mà mình yêu. Cũng không thể quên, ký ức ấy thiếu chính xác đến mức nào so với con người thật sự mà cô đã yêu.
Nói chung, yêu đương là thứ vô cùng nguy hiểm. :v Nó để lại những dấu ấn vĩnh viễn trong suy nghĩ của bạn, và bạn chỉ có thể thay đổi cách phản ứng của bản thân để sống một cách có hiệu quả, chứ không thể xóa được bộ nhớ của chính mình về đến thời điểm chưa yêu đương gì.
Những ai vẫn còn tự do, hãy quý lấy sự tự do của chính mình. :v (y)
Lời bài hát: https://en.touhouwiki.net/wiki/Lyrics:_忘らるる物語
1 note · View note
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[13.04.2019] Phân tích demo Hieda no Akyuu để làm rõ vai trò trong fic
Phần này là tản mạn trước khi rì viu nhạc. :v
Agyuu là nhân vật cực kỳ quan trọng trong headcannon của mình về Gensokyo. Không phải ngẫu nhiên mà một câu truyện viết về Youki, Yukari, Ran, Yuyuko, v.v., nhưng cái tên duy nhất xuất hiện trong tiêu đề lại là Agyuu. :v
Vào thời gian trong bối cảnh câu truyện, Agyuu thậm chí còn chưa tồn tại. "Hieda no Akyuu" có nghĩa là "(người) thứ 9 của tộc Hieda", người thứ 9 thừa kế trí nhớ tập thể của tất cả các đời đi trước. Theo canon, Akyuu sinh ra vào năm 1994. Người tiền nhiệm của cô, Hieda no Aya, có lẽ đã tồn tại vào khoảng thời gian mà đại kết giới Hakurei được dựng lên, nếu như ước tính của Shameimaru Aya (trùng tên :v) về khoảng cách giữa các thế hệ Hieda là đúng.
Ghi chép của các đời Hieda về lịch sử Gensokyo đã được ZUN xác nhận là không chuẩn. Theo ghi chép này, đại kết giới Hakurei được ghi nhận là một tác phẩm của con người, sau đó mới được yêu giới tận dụng và củng cố. Một phiên bản thực tế hơn của câu chuyện, phiên bản mà Aya và Akyuu chưa từng biết, cho rằng Yakumo Yukari mới là tác giả của đại kết giới. Phản biện lại dị bản này, Saigyouji Yuyuko cho rằng một mình Yukari không đủ sức để tạo nên một công trình vĩ đại như vậy.
Từ các dữ kiện này, chúng ta có thể thấy rằng, Aya và Yuyuko chỉ nắm được một phía của toàn bộ câu chuyện. Mọi thứ đi xa hơn thế rất nhiều. Yêu giới là thế giới rất phức tạp; mình đã "gài" cốt truyện quá khứ của Coishi về một cuộc nội chiến trong yêu giới, và đó không phải cuộc nội chiến duy nhất. Một cuộc chiến khác đã nổ ra sau khi đại kết giới được dựng lên. Tuy không rõ là có liên quan đến cuộc chiến này hay không, nhưng Ibaraki Kasen cũng đã rời khỏi "ban lãnh đạo" của Gensokyo vào khoảng thời gian này. Mình cũng đã trình bày giả thuyết về lý do Caseng ra đi, trong truyện ngắn "Quỷ Hoa"; giả thuyết đó nói lên rất nhiều điều về kế hoạch của Yukari vào năm 1883, năm mở đầu cốt truyện chính.
Như tiêu đề đã tự động spoil, Hieda no Aya sẽ không biết gì về cuộc xung đột giữa Gensokyo và Mặt Trăng trong thời gian này (bằng chứng là Akyuu cũng không biết, và không ghi chép lại). Aya cũng sẽ có xu hướng chống lại yêu giới, với khối lượng kiến thức khổng lồ mà Aichi đã để lại để giúp loài người sinh tồn trên mảnh đất lắm yêu ma. Chiến lược đó cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng rất dễ đoán. Trong hai thế lực là "thần" và "yêu", loài người đã chọn đứng về phía "thần", đặt bản thân dưới sự cai quản và bảo vệ của họ. Từ đó, nhân loại mở rộng dần ảnh hưởng, và cuối cùng đã trở thành chủ nhân thật sự của mảnh đất đó.
Chiến lược đó nghe rất quen, bởi vì đó chính là cách diễn giải tính chính danh của hoàng gia Nhật. Nhật Hoàng là hậu duệ của Thần Mặt Trời, hoàng gia và các chư hầu đều là những nhân vật có nguồn gốc thần linh. Toàn bộ lịch sử nước Nhật đều là huyền sử, miêu tả lại quá trình các hậu duệ của thần linh đánh đuổi yêu quái --- "yêu quái" ở đây được hiểu là bất kỳ kẻ thù nào trên con đường mở rộng ảnh hưởng của "loài người" - dân tộc Yamato.
Nếu như tác giả của chiến lược đó là Hieda no Aichi, thì chính cô là người đã sáng tạo ra toàn bộ lịch sử của nước Nhật. Dòng dõi Hieda nắm giữ huyền sử nước Nhật, và là một báu vật vô giá của hoàng gia
Hieda no Aya, vì lý do này, chính là một Báu Vật Hoàng Cung giống như Satori (đã từng) và vu nữ Hakurei (sau này). Hơn nữa, Aya chắc chắn phải là Báu Vật Hoàng Cung quan trọng nhất.
Và vì một lý do nào đó, toàn bộ hệ thống Báu Vật Hoàng Cung này đã bị Gensokyo thâu tóm. Không phải spoil, sự thật này được canon Tuhu ghi nhận. :v Câu truyện chỉ tìm 1 cách lý giải điều này mà thôi.
Chuyên mục bạn có biết: Hieda no Are trong lịch sử là thành viên của một gia tộc vu nữ hoàng cung, và các nhà sử học Nhật có giả thuyết rằng bản thân Are chính là một vu nữ. :v
0 notes
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[01.04.2019] Khi vợ từ trên trời rơi vào đầu bạn
Rì viu nhạc Tuhu phần 2 ~ Ayaya prequel: https://www.youtube.com/watch?v=Dmi44tOGl1s
Nếu chuyện về Suwaco là câu truyện đậm chất sử thi hoành tráng về tình yêu giữa thần linh với con người, thì chuyện của Ayaya là câu truyện tình yêu buồn nhất trong album về cưới xin. <(") Sed react only. <(")
Truyện kể rằng ngày xưa có một thạc sỹ ngôn ngữ học độc thân, 28 tuổi đầu mà chưa get_waif giống Bomman, ngày ngày lủi thủi sáng đi tối về. Một hôm có một cô vợ từ trên trời rơi xuống trúng đầu anh. Đôi vợ chồng son sống cảnh một túp lều tranh hai trái tim vàng, vợ tần tảo dệt lụa để chồng đem ra chợ bán, đặng kiếm cháo quẩy ăn qua ngày đoạn tháng. Lụa do vợ dệt có chất lượng vô cùng tinh xảo, chồng bán được giá nên rất tò mò muốn xem vợ dệt thế nào, có điều vợ nhất định không cho xem, mỗi khi dệt lụa lại bấm khoá nhốt chồng ở ngoài. Chồng để ý thấy vợ càng ngày càng bơ phờ ốm yếu, muốn vợ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng vợ vẫn cứ miệt mài cửa đóng then cài ngồi bên khung cửi. Được 500 anh em FB hiến kế, chồng dự định chơi lớn xem vợ có trầm trồ không, bèn bí mật đánh chìa khoá, nhân lúc vợ đang dệt vải liền mở cửa bê bát cháo quẩy vào. Tiếc thay, bát cháo quẩy lăn lóc trong sự sững sờ của chồng; bên khung cửi không phải là vợ mà là một con hạc đang tự ngắt lông cánh để dệt thành lụa. Hiểu rõ sự tình, chồng lao tới định ôm chầm lấy vợ, nhưng vợ đã tung cánh bay đi trong sự hổ thẹn vì bí mật của mình đã bị lộ.
Bài hát kể về những hồi ức của người chồng vào giây phút cuối đời trên giường bệnh. Nỗi nhớ vợ của anh chưa từng nguôi trong suốt những năm tháng sau này. Có những khi anh tưởng cánh chim nào đó bay qua chính là vợ mình; lại cũng có lúc anh nhìn lên bầu trời xa xăm, cảm thấy nơi ấy cũng lạnh lẽo và trống trải như cõi lòng mình vậy. Lời bài hát khắc hoạ hình tượng người vợ hồn nhiên tinh nghịch như chim trời, tự do tự tại như làn gió, cũng như miêu tả cả niềm hạnh phúc lẫn sự đổ vỡ. Tính nhân văn của câu truyện đã được thể hiện một cách mập mờ; người vợ quay trở lại vào giây phút cuối cùng không rõ là thật hay là mơ. Chỉ biết, nếu như ước muốn của người chồng trở thành hiện thực, nếu như anh chết đi rồi có thể trở thành làn gió luôn ở bên người vợ, nâng niu đôi cánh đã chịu nhiều hy sinh và đau đớn, thì chừng đó là đủ cho một cái kết có hậu.
Bài hát có giai điệu da diết, dù không hiểu câu chữ thì vẫn có thể cảm nhận được từng câu hát như những lời thủ thỉ đầy hoài niệm, trách móc và tiếc nuối. Nhạc cụ nền là kèn túi Scotland, ở đây hợp một cách kỳ lạ với bài hát; nó gợi lên cái chất đồng xanh mây trắng tự do tự tại thời trẻ, nhưng vẫn mang đậm màu sắc trữ tình của đời người vào cuối buổi chiều tà, có thể nói là lai giữa sự hào hùng của Scotland the Brave và nét sâu lắng của Amazing Grace. Liên hệ đến Aya không quá rõ ràng, chỉ có hình tượng cánh chim, cũng như giai điệu được sáng tác dựa trên nhạc nền gốc của game do Aya thầu (StB). Nhưng một mối tình như vậy với Aya là hoàn toàn có thể tưởng tượng được, và chúng ta sẽ chờ các giáo sư fic go pro xem thế nào (permaps).
Lời bài hát: https://en.touhouwiki.net/wiki/Lyrics:_鳥よ
1 note · View note
gensoviet-firefly · 5 years
Text
[18.03.2019] Công Chúa Ếch
Rì viu nhạc Tuhu phần 1 ~ Suwaco prequel: https://www.youtube.com/watch?v=BBn7hyHq0yE
Moriya Suwako là thần linh đến từ vùng Nagano, đất tổ của người Izumo. Trong Tuhu, Suwako trở thành vị thần đứng đầu, sau khi thu phục được cổ thần Mishaguji. Trong lịch sử, Mishaguji là thần linh trong tôn giáo dân gian Izumo, còn Moriya là dòng họ đứng đầu về việc việc thờ cúng, cũng như tên gọi của vị thần mà dòng họ này nhận là tổ tiên.
Việc các dòng họ lãnh đạo ở Nhật tự xưng hậu duệ thần linh không phải là hiếm. Dòng họ Nhật Hoàng ngày nay vẫn xưng là hậu duệ của Amaterasu, thần Mặt Trời. Dòng họ này gốc là lãnh đạo của người Yamato, trước đây tồn tại song song với nhiều tộc người khác như người Izumo. Họ mở rộng ảnh hưởng bằng cách xâm lược và sáp nhập lãnh thổ của các dân tộc khác; song song với quá trình này, các truyền thuyết dân gian cũng được "cập nhật" cho phù hợp. Hình thức chung khi kể về các cuộc sáp nhập này là Amaterasu "phong tước" cho các thần linh bản địa (trong trường hợp vùng này tự nguyện thần phục) hoặc các võ thần dưới quyền (trong trường hợp kháng chiến xảy ra và cần xâm lược quân sự), cho phép họ thay mặt mình "cai quản" đất đai và nhân dân ở đây. Đây là cách mà chính quyền Yamato diễn giải với các dân tộc khác về tính chính danh của mình trong công cuộc thống nhất đất Nhật, tương đương với thuyết "chân mệnh Thiên Tử" bên Trung Quốc.
Trong lịch sử, đã có sự kháng cự từ phía người Izumo. Suwa Myoujin ("Minh Thần của tộc Suwa", trong đó Minh Thần là danh hiệu mà huyền sử Nhật đặt cho các công thần), con của vua Izumo là Ookuninushi, đã chống lại quyết định đầu hàng của cha mình. Ookuninushi được Yamato phong thần như thường lệ, và được thờ phụng ở đền Suwa, cũng như được sáng tạo thêm một hệ thống truyền thuyết dân gian đồ sộ, trong đó ông nhận được sự ưu ái của Susanoo, em trai của Amaterasu. Suwa Myoujin về sau cũng được tôn giáo Yamato phong thần (với tên gọi Takeminakata), và cũng được thờ ở đền Suwa, nhưng câu truyện của anh thì hoàn toàn khác – một vị thần bại trận dưới tay thiên binh thiên tướng của thần Mặt Trời, và phải chịu cảnh lưu đày. Anh đã cưới một người vợ, về sau cũng được người Yamato phong thần với tên gọi Yasakatome, nhưng các câu truyện về nhân vật này rời rạc và không thống nhất, có lẽ do đây là nhân vật nằm ở vòng ngoài của hệ thống huyền sử.
Câu truyện trong Tuhu cũng tương tự, với Yasaka Kakako là thiên tướng đã đánh bại Moriya Suwako. Đền Moriya về danh nghĩa là do Kanako đứng đầu, nhưng tính linh thiêng của đền là nhờ Suwako ngự trị. Ngoài ra, dựa trên một hậu duệ có thật của tộc Moriya, ZUN sáng tạo thêm Kochiya Sanae, con cháu của Suwako, và cũng là thủ từ đền, lo mọi công việc về thờ cúng. Đến đây, RD-Sounds vào cuộc với sự sáng tạo của mình. Họ đặt ra câu hỏi: nếu Sanae là con cháu của Suwako, mà Suwako lại là một vị thần, thì Sanae đến từ đâu?
Từ đây, họ kể một câu truyện tình tuyệt đẹp của Suwako, ngay trước khi cô lên đường thu phục Mishaguji. "Công chúa ếch", tiêu đề bài hát, là biệt danh mà chồng của Suwako đã đặt cho cô. Lời bài hát là cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng trong quãng thời gian ngắn ngủi, đếm ngược từng giây đến trận chiến lớn. Sự mập mờ thường lệ trong câu từ của RD-Sounds khiến cho nội dung bài hát có rất nhiều cách diễn dịch; tuy vậy, xuyên suốt mọi câu truyện là hai khát vọng to lớn của lứa đôi: được ở bên nhau, và được có một tương lai tươi sáng.
Còn bản thân câu truyện là gì, thì mỗi người chỉ có thể đọc và tự cảm nhận. :v https://en.touhouwiki.net/wiki/Lyrics:_蛙姫
TB1:  Việc Yukari nhắc đến Takeminakata trong canon Tuhu (SSiB) đã cho thấy, đây không phải là hình mẫu của nhân vật Suwako. Có lẽ mối liên hệ Kanako > Suwako > Mishaguji trong Tuhu là nhằm phản ánh việc người Izumo ngầm hợp thức hoá việc thờ cúng cổ thần của họ, bằng cách đưa Yasakatome ra làm bình phong, đồng thuận với tín ngưỡng Yamato, còn hậu trường vẫn là công việc thờ cúng Mishaguji của dòng họ Moriya.
TB2:  Một blogger người Nhật, và sau đó là blog dịch lời bài hát này, đã liên hệ lời bài hát với câu truyện này của Lafcadio Hearn.
Tóm tắt truyện: Một người lính Nhật hàng đêm rời doanh trại vì một lý do nào đó, đến sáng mới về. Đồng đội không làm phiền anh ta, và chỉ khi thấy anh ta nhợt nhạt và ốm yếu rõ rệt thì mới hỏi lý do. Anh ta yêu cầu mọi người giữ bí mật, và kể rằng: anh ta đã cưới một người phụ nữ xinh đẹp, hàng ngày khi Mặt Trời lặn cô lại đứng chờ anh trên một cây cầu để dẫn anh về cung điện dưới nước, và trước bình mình lại đưa anh trở về cầu. Hôm ấy, anh trở về doanh trại sớm hơn thường lệ, nói rằng không có ai đợi anh trên cầu, sau đó gục ngã. Đồng đội gọi bác sỹ đến khám; ông nói rằng anh chàng này giờ không cứu được nữa, vì trong huyết quản của anh chỉ có nước mà thôi. Sau khi nghe sự thể, ông lắc đầu mà rằng: lại một nạn nhân nữa mất mạng vì con yêu quái ấy; dưới ánh Mặt Trời, nó sẽ hiện nguyên hình là một con ếch vô cùng xấu xí. http://drmayoke.blog.fc2.com/blog-entry-72.html
Tuy vậy, có một số chi tiết trong lời bài hát cho thấy, đây không phải là nguồn gốc của câu truyện trong bài hát, mặc dù nhân vật chính vẫn là Suwako.
1. Yêu quái ếch trong truyện sẽ hiện nguyên hình dưới ánh Mặt Trời. Còn trong bài hát:
"Aah, in those happy, sunny days We shall live in harmony and bliss"
2. Các nhân vật trong bài hát đang đi tới "vùng đất của các vị thần", chứ không phải là một cung điện nào đó. Và họ đã đến nơi vào câu cuối của bài hát.
3. Trong các đặc điểm về ngoại hình của nhân vật bí ẩn bên cạnh "Công chúa Ếch", có chi tiết nói rằng người này có mái tóc màu xanh lá cây. Cách miêu tả cũng cho thấy, đây là người mà "Công chúa Ếch" thương yêu hết mực.
"The bright moon casts a lovely light on Earth And even so, your green hair is much more lovely Your eyes so clear, more beautiful than anything else It’s dear to me I have that by my side"
4. Nhân vật đối đáp với "Công chúa ếch" thể hiện thái độ kính trọng hết mực; tuy vậy, chính biệt danh này lại thể hiện rằng, người đó có vị thế tương đối bình đẳng. Khó có thể tưởng tượng Sanae gọi Suwako là "Công chúa Ếch".
"About that, I shall not speak nor answer Even so that you are a Frog Princess Your eyes glaring, more majestic than anything else For me that is a formidable thing"
5. Một số chi tiết khác nữa, mà khi đọc có thể cảm nhận được mức độ thân mật chỉ có thể là của hai vợ chồng. :v
1 note · View note
gensoviet-firefly · 6 years
Photo
Tumblr media
Sagume Kishin by 鳥成
※Permission to post this was given by the artist. Please contact the artist for further use of the artwork. If you liked this fanart, you can give it a rating and view the artist’s other works via the provided link.
344 notes · View notes
gensoviet-firefly · 6 years
Photo
Tumblr media
I made a new outfit design for Yuyuko. 
199 notes · View notes
gensoviet-firefly · 6 years
Photo
Tumblr media
Kirisame Marisa on capitalism. Source: Wild and Horned Hermit, chapter 41.
564 notes · View notes
gensoviet-firefly · 6 years
Photo
Tumblr media
Doremy is too precious.
18 notes · View notes
gensoviet-firefly · 6 years
Photo
Tumblr media
Caseng is tired of having to drink the fcking same sake every single day forever and ever just to keep the arm alive.
Tumblr media
Back to 2hu 14.5: Legend says that Kasen is still searching for her lost “arm”…   
7 notes · View notes
gensoviet-firefly · 6 years
Text
[11.08.2017] Touhou 16 ~ The Interseason 2017
Theo truyền thống #Tuhu_conspiracy và #The_International, cốt truyện Tuhu 16 sẽ được chế biến từ char sheet trước khi có bản dịch hội thoại. <(")
Trong The Interseason 2017 lần này, team Gensoviet (GSV) đã chứng kiến một số thay đổi về main roster. Cầm hard carry vẫn là Reimu, còn support/nuker vẫn là Marisa. Nhưng thay vì thể hiện lối đánh trâu chó ở The Moon 15 với Sanae và Reisen, team đã có điều chỉnh về chiến thuật khi chiêu mộ Cirno và Aya từ đội hình dự bị. Đây là lần đầu tiên hai người chơi này được góp mặt một giải đấu tầm cỡ như The Interseason 2017. Aya vốn là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của Gensoviet, nhưng vì bận đi làm nên đã từ chối rất nhiều lời mời của các tên tuổi lớn. Còn Cirno thì chỉ mới vô địch giải fairy mở rộng, nên để xứng tầm với giải lần này cô đã phải thực hiện chế độ luyện tập vô cùng khắc nghiệt, đến nỗi da đen cháy và cây mọc tùm lum trên người.
Ở vòng loại, GSV dễ dàng vượt qua team ruồi muỗi của Etarnity Larva. GSV tiếp tục snowballing trong các trận tiếp theo, đánh bại S̶a̶g̶o̶o̶m̶e̶ ̶w̶a̶i̶f̶u̶ Neemuno và Aunn để lọt vào main event ở nhánh trên.
Trong ngày đầu tiên ở nhánh trên, chiến thuật snowballing của GSV đã gặp đối thủ. Narumi, đồng hương của Marisa, đã dễ dàng bắt bài GSV. Narumi được coi là một "chú ngựa ô" ở The Interseason 2017, khi không có chiến thuật đặc sắc nào ngoài antimeta. Là một nhân vật cực kỳ nhạy bén về chiến thuật, thể hiện xuất sắc năng lực soi mana né chưởng của các cư dân vùng Rừng Pháp Thuật, Narumi liên tục bắt bài và vô hiệu hóa Marisa, support chủ lực của GSV. Không có support, GSV lần đầu tiên thất bại ở The Interseason. Tuy vậy, GSV vẫn còn con át chủ bài là Reimu, player 100k MMR duy nhất ở server Gensoviet; bản thân cô được giới chuyên môn coi là một meta sống mà không ai counter được. GSV thắng vất vả trong trận 2 và 3, tiến vào ngày thứ hai.
Trước giờ lên ghế nóng, GSV xem lại replay trận đấu với Narumi. Ở vị trí spectator, họ kinh hoàng nhận ra đằng sau lưng Narumi có một player bí ẩn buff aura. “The game was rigged from the start!”  Kinh hoàng hơn, người chơi này không ai khác chính là Mai, đến từ team Okina.FY -- đội hình 2 của team Okina. Mai và người chị em Satono chính là cặp bài trùng trong chiến thuật vô cùng dị của Okina.FY, với 2 hard carry chuyên farm rừng và lên hút máu sớm cân cả đội hình đối phương. Lối chơi rất khó chịu này đã khiến ngay cả Reimu cũng phải bất ngờ, nhưng GSV đã nhanh chóng xốc lại bài vở, thắng ngược trong các trận sau. Như lời bình luận viên số 1 của giải, GSV vào chung kết The Interseason trên cáng.
Trong trận chung kết theo thể thức best of 5, GSV phải đối diện với đội hình chính của Team Okino. Như một sự sắp đặt, Team Okino đã thua Okino.FY và nhảy xuống nhánh dưới, với dự định là cả hai team Okino sẽ gặp nhau ở chung kết và chia nhau hai vị trí nhất - nhì. Tuy nhiên, Okino không lường trước được sức mạnh của Reimu và GSV. Trận chung kết trong mơ này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của Okino nói riêng và ban tổ chức nói chung, nhưng Okino không hề lùi bước. Cầm tướng tủ Rubick lấy spell counter cả đội địch, Okino dễ dàng quật ngã GSV trong cả hai trận mở màn. Tuy nhiên, vào trận thứ ba, tình thế đã xoay chuyển chóng mặt với pick dị Silencer của Marisa. Tướng tủ bị counter, Okino không có chiến thuật thay thế, và GSV đã thắng dễ dàng 3-2 để lên ngôi vô địch The Interseason 2017.
Trong buổi phỏng vấn sau lễ trao giải, Okino đã gây chấn động dư luận khi tiết lộ rằng mình chính là một thành viên ban tổ chức. Do lâu nay bận rộn công việc hậu trường nên Okino hầu như im hơi lặng tiếng. Gần đây, kế hoạch của Okino nhằm đưa Mai và Satono lên main roster có nguy cơ thất bại, do hai người chơi này khi trả lời phỏng vấn đã ngỏ ý sẽ giải nghệ vào năm sau. Cực chẳng đã, Okino Gaming buộc phải lập 2 team là Okino và Okino.FY để tham gia The Interseason 2017. Để được chấm dứt hợp đồng với Okino Gaming, Okino.FY buộc phải vô địch giải đấu này. Áp lực này đã khiến cho hai chị em Mai - Satono phải đi la liếm thăm dò khắp nơi, tìm hiểu chiến thuật của mọi đội tuyển tham dự giải, nhằm đối phó hiệu quả nhất có thể. Tuy vậy, vì một lý do nào đó, họ đã thua GSV, dẫn đến trận chung kết của Reimu và đồng đội với chính Okino.
Còn phía GSV, sau khi chiến thắng trở về, Marisa tiết lộ với đồng đội một thông tin chấn động khác. Để ủng hộ người đồng hương, cũng như để trả đũa việc Mai soi máy mình, Narumi đã bơm cho Marisa chiến thuật counter cả Okino lẫn Okino.FY trong mỗi giờ giải lao. Trong một giải đấu thông thường, việc này có thể coi là phạm quy, nhưng vì chính Okino.FY cũng có hành động soi máy, và chính Okino cũng đã lợi dụng vị thế ban tổ chức để mở cửa sau phòng máy cho Mai/Satono lẻn vào, nên Okino Gaming và ban tổ chức The Interseason 2017 đã không thể làm gì, và buộc phải chứng kiến GSV lên ngôi vô địch. Việc này thực tế cũng là có lợi cho Okino, khi Mai và Satono không thể rời Okino Gaming trong thời gian tới. GSV đã rửa được mối hận trong The Moon 15, khi phải vất vả loại Team Yoonko để Sagoome nghiễm nhiên leo lên ngôi vô địch.
2 notes · View notes
gensoviet-firefly · 6 years
Text
[27.10.2016] Khởi đầu của Yekwolverse
Đây có lẽ là phần mở màn cho cái này. :v
Ngày 27/10, Cocoro phát hiện ra rằng một bài đăng từ 16/10 teg Dơi đã biến mất, và Dơi không hề biết là có một bài đăng như thế từng tồn tại. Như vậy, trong khoảng thời gian từ 16/10 đến 27/10 đã có một biến cố reset cả vũ trụ, biến cố đó đến từ bài đăng của Cocoro. Ngoài ra, Cocoro phát hiện ra rằng bài đăng kia biến mất, sau khi trải qua một giấc mơ kinh hoàng với một nhân vật nữ mà anh khẳng định là có quen, nhưng không nhớ là ai.
Phải chăng đây là một lời cảnh báo đến từ thế giới khác?
Liệu Cocoro sẽ là nam chính trong một thiên tiểu thuyết có tầm ảnh hưởng vượt cả không gian và thời gian, hay chỉ là nam phụ trong câu chuyện của Yekwol?
Đón xem chương 1 - "Gợn sóng thời gian" - ra mắt vào mùa quýt.
6 notes · View notes