Text
Gió vẫn thế, chỉ lòng ta đã khác, Cây ngoài hiên nghiêng ngả một đời thừa. Ai đi mãi mà không hề ngoảnh mặt, Chốn cũ này vẫn nhớ một người xưa. [Trần Phan Thanh]
#Thanhơi #chuyệncủaThanh
19 notes
·
View notes
Text
Không biết việc cắt đứt liên lạc sau 1 mối quan hệ, từ đó biết rằng sẽ mãi mãi rời khỏi đời nhau thì đau đớn hơn, hay việc biết tình cảm đã chẳng còn như ban đầu, dù giữ liên lạc nhưng nghĩ lại mối quan hệ giờ trở nên xa cách lạc lõng thì buồn nhiều hơn.
Với mình, lần đau nào cũng như lần đầu, cũng dốc hết ruột gan rồi đứt đoạn đau đớn.
Cuộc đời buồn bã quá. Tâm hồn héo mòn dần dần, làm mình cảm giác không còn gì khiến mình vui được nữa. Thỉnh thoảng chút niềm vui vụn vặt đến rồi qua mau đến mức cứ ngỡ như chưa hề thấy vui bao giờ.
“Ước được hoá thành dòng sông, chảy quanh rừng núi mà không nghĩ gì”
231 notes
·
View notes
Text

Có những hôm mình ra đường ngửi bụi. Đi đông đi tây. Không xa lắm nhưng gần thì không phải. Tìm chút gì thoải mái. Ngồi quán lề đường hít thở cuộc đời qua. Có những hôm một mình trên phố lê la. Nhìn người. Nhìn cảnh. Nhìn xô bồ đâm sầm vào ngày tháng. Đôi lần thấy nản. Muốn lên chùa tu cho thanh thản một kiếp đời. Có những lần đùa bỡn buông lơi. Em í ạ. Ứ ừ anh í ạ. Chẳng qua là giả. Trai gái nhìn nhau qua mặt nạ da người. Rất nhiều lần chả biết khóc hay cười. Nhìn gương vỡ mặn nụ cười méo mó. Muốn làm cơn gió. Cứ thế vi vu, cười khóc chẳng bận lòng.
[Trần Phan Thanh]
#trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
24 notes
·
View notes
Text

Có người được chú cá khoai
Vẫn mơ phù phiếm tít ngoài xa khơi
Có người nắm cả bầu trời
Vẫn dành lòng trọn cho đời cỏ cây.
…
#nguyenngocsang
34 notes
·
View notes
Text
Trên cành khô, một chồi non lặng lẽ, Vẫn dám tin vào nắng gió không sờn. Như ta vậy, sau bao lần dâu bể, Vẫn là mình, một ta cũ, không hơn. [Trần Phan Thanh]
#Thanhơi #chuyệncủaThanh
15 notes
·
View notes
Text

hôm qua có một nỗi buồn
nhưng mình đã bỏ trên đường...để vui
và treo lên một nụ cười
để khi nhìn lại thấy trời đẹp hơn
©️Linh
198 notes
·
View notes
Text
Trong thư viện, tôi đọc được một đoạn khiến tôi vô cùng thức tỉnh: "Lúc cần cố gắng hết mình thì lại lười biếng, nhìn thấy người khác nỗ lực thì cảm thấy bất an, cuối cùng mang theo sự lo âu ấy tiếp tục giả vờ thư giãn. Đừng trở thành một người như vậy, thật đáng xấu hổ."
Điều này làm tôi nhớ đến câu nói trong "Sơn Nguyệt Ký": "Sợ rằng bản thân vốn không phải là một viên ngọc quý, nên không dám khổ công mài giũa. Nhưng lại nửa tin rằng mình là ngọc, nên cũng không cam tâm sống một đời tầm thường, chung đám cùng sỏi đá. Thế rồi, tôi dần xa rời trần thế, cách biệt với mọi người, để mặc sự oán hận và hổ thẹn ngày càng nuôi lớn lòng tự tôn yếu đuối của mình."

Vậy nên, đừng trốn tránh hay chùn bước nữa, hãy dũng cảm lên. Muốn vào trường top thì hãy lao vào học tập, muốn điểm cao thì cứ cày đề thật nhiều. Đừng lãng phí thời gian trong sự hối tiếc và ân hận. Bởi nếu bạn khóc vì lỡ mất ánh mặt trời, bạn cũng sẽ bỏ lỡ những vì sao.
Thế nhá!!!
~ Facebook: Studywithbii ~
212 notes
·
View notes
Text
sau cùng thì ta cũng không chịu được việc bỏ lại nhau ở năm cũ
anh vẫn chúc em đầu tiên
em vẫn cầu cho anh bình an trước gia tiên
(và khấn rằng, nếu như không có duyên thì không phiền nhau nữa)
trời loang màu lửa
một nửa lập lòe
em có quá nhiều thứ xa rồi không thể kể anh nghe,
và quá nhiều ngày hè tự dưng nở rộ trong tim em khi em xem pháo nổ
vẫn là những mỹ từ bao che cho chữ 'nhớ'
sau cùng thì bỏ lỡ có phải đã sau cùng?
(anh còn yêu em không) anh còn nhớ em không?
trời hồng màu khóe mắt.
12 notes
·
View notes
Text
Đôi khi mình đã nghĩ, có phải mọi người ngoài kia đều có cuộc đời rực rỡ, còn mình chỉ là kẻ lang thang đi tìm ánh nắng lay lắc nào đó không

4 notes
·
View notes
Text
"Vào một ngày, mình cảm thấy bản thân vô cùng đơn độc trên con đường đầy gian nan của tuổi trẻ. Nhưng cũng vào một ngày, mình nghĩ là thôi chỉ cần chúng ta còn sống, thì không có chuyện gì làm khó ta được."
186 notes
·
View notes
Text
Một ngày đẹp trời.
Thức dậy và lên cơ quan sớm, anh lấy vội áo thun trắng treo trên góc, khoác lấy chiếc jean bạc màu cũ, quần kaki xám đã lâu không mặc, đôi sandan đã lên mốc vì mưa ẩm rồi phóng ra đường. Ban Mê những ngày gần đây mưa nhiều, rã rích cả ngày và cả đêm.
Cuộc sống thường nhật không gì thay đổi, chỉ là mọi thứ đều quay lại bình thường, dòng người đông đúc, các quán xá đã mở cửa. Thật vui vì cuối cùng chúng ta đều ổn.
Tối qua anh ngồi uống với Thư và Tài, anh quen Thư qua Hoàng và quen Tài qua Thư, Hoàng là bạn thân anh. Mối quan hệ được giới thiệu như thể một mắc xích nối nhau. Bọn anh nói nhiều về những ngày đã cũ, khoảng thời gian đau khổ, vấp váp giờ lại thành câu chuyện cười giòn tan trên khoé miếng. Phải chăng tất cả những điều đó, thượng đế đã sắp đặt trước cho lũ người chúng ta, phải đau thương, phải khốn khổ, vấp ngã, lừa dối... Đôi lúc trong vài cuốc nói chuyện, anh như thả hồn mình ở đâu đó, tự đặt cho những câu hỏi ngớ ngẩn “ chúng ta tồn tại có ý nghĩa gì ? Cuộc sống này chúng ta là gì? Tại sao chúng ta lại xuất hiện?” Thật tình! Nghĩ xong anh lại cười như thằng dở.
Lâu rồi không lan man, lâu rồi không làm đầy note điện thoại bằng những con chữ. Mấy bạn trên Tumblr gửi mail cho anh nhiều hơn, anh được nghe những câu chuyện từ họ, và tất nhiên họ cũng sẽ nghe câu chuyện từ anh.
Anh thấy những người trẻ bây giờ khổ lắm, khổ tâm, chạy đua vời cuộc sống, thời gian, cái gọi là định kiến xã hội, sự hơn thua tranh giành. Bao nhiêu là đủ? Liệu đủ rồi ta lại có muốn hơn? Con người luôn tham lam trong mọi thứ.
Cuộc sống ngắn ngủi, chỉ mong chúng ta tha thiết với nhau hơn, trao cho nhau những nụ cười, với tất cả sự bình yên ta có.
BMT những ngày cuối tháng chín
25.09

15 notes
·
View notes
Text
Chúng ta bươn chải mệt rồi
Ngồi đâu cũng chẳng bằng ngồi với nhau.
…
#nguyenngocsang 10.02.23

159 notes
·
View notes
Text
Lúc cậu chống đỡ không nổi nữa có thể nói với bản thân một câu “mình mệt quá”, nhưng đừng bao giờ thừa nhận trong lòng rằng “mình không làm được”.
Manh Nha • 小萌芽 dịch
306 notes
·
View notes
Text

Em sống chưa đầy 3 thập kỷ
Những bể dâu cũng chẳng phải nhiều gì
Nhưng đứng trước những lần tan nát thế
Cũng chỉ cười, chứ khóc chẳng mấy khi…
— AN TRƯƠNG
71 notes
·
View notes
Text

Em giấu gì trong những ngày vui,
trong giấc ngủ vùi
trong ngậm vùi và đơn độc?
Trong lặng im chưa một lần bật khóc,
sau khổ buồn em giấu nước mắt vào đâu?
Em giấu gì trong đôi mắt màu nâu,
đôi mắt thẳm sâu đã đục mờ qua năm tháng
tuổi trẻ đáng thương, ôi cuộc đời đáng sợ
em giấu gì sau những nỗi bơ vơ.
Em muốn nói gì trong câu chữ, vần thơ
trong những giấc mơ hãy còn dang dở
Người đến tình cờ bỏ lại em tan vỡ
Nỗi nhớ, nỗi buồn em đã cất ở đâu?
Em biết không tuổi trẻ của ta phải biết thét gào
Biết làm điều lớn lao, biết cho mình nhỏ mọn
Biết bao dung cũng nên ích kỷ
Và biết khi buồn cũng lấp lánh bằng niềm vui.
22 notes
·
View notes
Text
“Rồi xuân hết, mùa đi chừng nhanh quá
Những chậu hoa cố tưới nước cũng tàn
Những cơn gió bỗng đổi luồng, oi bức
Những đoạn tình đang đẹp hoá dở dang.”
#nguyenngocsang 17.02.19
322 notes
·
View notes
Text
“Có một điều mà mình vẫn luôn tin tưởng, rằng sự tử tế của mình nhất định sẽ được đền đáp vào một ngày nào đó trong tương lai bằng một hình thức khác. Con người ta có thể ích kỷ, khôn vặt, lười biếng hoặc có vô số khuyết điểm nhưng mà mình tuyệt đối không được làm những chuyện xấu xa.”
(Trans: Vitamin D)
701 notes
·
View notes