Note
Mây ơi đi.
Từ hồi Tumblr đổi giao diện, thiệt tình hông biết xem kiểu gì đó em. Cứ là lạ sao sao á. Ài.
0 notes
Text
Mùa phượng vỹ thứ 11
Bạn thân mến,
Đây đã là mùa phượng vỹ thứ 4 kể từ khi mình trở lại Sài Gòn. Bên đây, dọc đường mình đi hoa phượng đã nở hổm rày cũng hơi lâu rồi. Những bông hoa đỏ thẫm trong buổi chiều âm u.
Mình nghĩ là tối nay mình sẽ không tan ca trễ, trên đường về mình sẽ nhìn lại những bông hoa đỏ và đi tiệm cafe đọc sách. Nhiều năm rồi mình không đọc sách, cũng không gặp các bạn là bao, cũng chẳng nói chuyện với chính mình.
Mình đã xa lạ lắm với chính mình bạn à.
1 note
·
View note
Text
Nocturne No.20 in C sharp minor
Tôi tin rằng trong cuộc đời của mỗi người sẽ luôn tồn tại những khoảng thời gian nào đó mà chúng ta không muốn nhớ đến. Sự phảng kháng đến từ tâm lý hay tiềm thức hay là một cái gì đó sâu bên trong trí óc của con người, bản năng tự bảo vệ khiến chúng ta cự tuyệt trở lại những thời khắc đó. Mà sự thật rằng sự cự tuyệt đó là minh chứng cho việc những gì đã xảy đến là một nhát đao trong tâm hồn mỗi người, vết thương sẽ liền da nhưng vết sẹo sẽ không bao giờ mất đi khi con người còn thực thể, ít nhất là như vậy.
Tôi cũng không nghĩ rằng chúng ta nên hồi tưởng lại những ký ức đã qua, hay nên cứ tiếp tục quay lưng với nó. Sẽ không còn sự phản kháng nếu không còn lực kéo, cho nên nếu sự phản kháng quyết tuyệt này còn tồn tại thì rồi đến một lúc nào đó ta vẫn sẽ thua cuộc dưới lực kéo vô hình nọ, chẳng có bàn thắng nào kéo dài mãi mãi, trận thua thì cũng thế thôi.
Những ngày cách ly trong nhà chưa từng có trong lịch sử này, mỗi người chọn cho cho mình một cách thích ứng khác nhau. Rải rác đâu đó người ta nói về sự tổn thương tâm lý của con người, kèm theo những lời khuyên tôi cho rằng chỉ phù hợp để giết thời gian, còn đối với tâm lý và những đau đớn âm ỉ mà mơ hồ trong tâm hồn con người thì cũng không có tác dụng gì ngoài tác dụng làm người ta không có thời gian để nhận thức nó cho rõ ràng.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ, Sài Gòn dạo này nhiều cơn mưa đêm. Tôi đọc đâu đó thấy người ta nói rằng tiếng mưa rơi là một loại "white noise", làm an thần ngủ ngon, có tác dụng xoa dịu về mặt tâm lý. Có thật vậy chăng?
Một năm qua, dù ngày hay đêm thì tôi cũng hầu như sống trong ánh sáng trắng, thứ ánh sáng có thể làm mờ đi nhận thức về ngày và đêm, về ranh giới giữa hiện thực bên ngoài và sự u ám bên trong. Tôi bắt đầu lắp đèn vàng ở khắp nơi, ban đầu là bàn chính, sau đến bàn bếp, và cuối cùng là giường ngủ dù bình thường không cần đèn vẫn sáng lờ mờ. Mỗi ngày về nơi ở tôi cố gắng sống trong ánh đèn vàng, cảm thấy có vẻ đã ám thị được cho bản thân một phản ứng nghỉ ngơi về mặt đầu óc khi về nơi riêng tư. Bản thân tôi đến bây giờ cũng không rõ điều đó có đúng không, có ích lợi gì hay không.
Tôi nghĩ rằng tôi không còn nhớ rõ nữa thứ ánh sáng trắng lạ thường không hắt bóng người trong cái hành lang vừa ồn ào vừa im lặng đó, cũng như thứ ánh sáng trắng u ám trong cái hành lang cửa hông mà ở đó rải rác vài cái giường một người bị bỏ không, cái hành lang mà đứng đó có thể nhìn ra khoảng không đông đặc bởi sự giao thoa giữa trắng, vàng và đêm đen, và xa xa ở phía bên kia là đèn vàng soi bóng cây trên con đường vắng lặng. Tôi nghĩ rằng tôi đã quên những màu sắc đó cùng hình ảnh chiếc giường trống bên ngoài hành lang, hình ảnh những chiếc giường không chiếc nào trống nằm san sát nhau trong gian phòng dày đặc những màu trắng. Nhưng đôi khi tôi biết mình vẫn nhớ âm thanh của tiếng chuyện trò khe khẽ trong những đêm khuya trắng, của tiếng bàn tán xôn xao lớn dần trong tiếng lạch cạch ngày càng xa của băng ca dần mất hút trong hành lang. Trong trí nhớ nghèo nàn của tôi, những đêm đó mọi âm thanh trên đời đều có vẻ rất thiếu sự chân thật, trừ tiếng vang vọng lạch lạch vội vàng từ xa đến gần rồi vội vàng lướt xa, tiếng vang khi những thanh inox chạm nhau, những tiếng vang dính chặt với mỗi vòng bánh xe nhựa lăn trong một thứ ánh sáng trắng lạnh lùng.
Mỗi một màu sắc hiện diện trong một thời điểm nào đó, cũng như mỗi một giai điệu vang lên vào một lúc nào đó, đều có thể để lại trong tâm tưởng của mỗi người một hồi ức mang đậm tính cá nhân. Giai điệu đó trước đây mỗi khi vang lên đều để lại cho tôi một nỗi buồn dai dẳng lại xa xôi đến từ sự mất mát mơ hồ. Ánh sáng trắng trước đó cũng chỉ là một loại ánh sáng khiến tôi có thể gác lại cảm xúc cá nhân chỉ còn lý tính. Sau này, thứ ánh sáng đó vẫn là nơi tôi không bao giờ thấy cái bóng của mình; và trong âm thanh đó, tôi đã thấy được hình dáng của sự mất mát, nhớ ra hiên nhà xưa có cha tôi ngồi nhìn ra cổng chỉ còn là hoài niệm.
Với tôi hiện tại, sống là một cuộc hành trình của những bắt đầu và kết thúc, gặp gỡ và ly biệt.
2 notes
·
View notes
Text

Em về ở với tôi được tròn tháng. Mỗi lần lách cách mở cổng, thấy em ngồi trên cửa sổ ngó rồi phóng xuống chạy lon ton ra đón chị, thương gì mà thương.
Những đêm SG mưa dầm lạnh lẽo, có em duỗi mình nằm trên khuỷu tay thở b rừ b rừhhh, cũng nghe lòng ấm lại.
Còn mấy lúc em giơ vuốt cào nhe răng cắn, tức điên uýnh luôn chớ sao. :))
0 notes
Text
Thèm được yêu. Thèm hơi người.
P/s: Lâu thật lâu mới rặn được vài chữ. Đếm mãi cũng chả hơn được chục, không đầu không đuôi. Covid19 ơi, em hãy qua 20 đi, để người với người còn có cơ hội đến gần nhau.
p/s (again): Chắc là hậu quả sau khi uống hai ly vang và xem xong phim Last Chrismas.
0 notes
Text
Ánh trăng mùa cuối năm, cũng như sắc trời ngày hanh lạnh, nhàn nhạt và trong trẻo.
Khung cửa sổ in bóng xiên xiên xuống nền. Sử quân tử hoa từng chùm khe khẽ vẫy. Thạch sùng tiếng có tiếng không rền rã gọi. Con đường nhỏ, đêm im lặng, đổ đầy trăng.
Buổi sáng ra vườn đã thấy mào gà dại hồng hồng, cỏ hôi tím rập rờn, trinh nữ giăng kín đất, bướm bay dập dềnh. Mùa xuân đã đến rồi đó thôi.
Và ngày mai, nếu lơ đễnh vẫn sẽ thấy cánh đồng mía trổ cờ phất phơ trong nắng sớm.
1 note
·
View note
Text
Tối nay, trên đường bên núi, gió đẫm hương hoa xoài. Thật thơm.
2 notes
·
View notes
Text
Mùa phượng vỹ thứ 6 đã qua
Bạn,
Mùa phượng thứ sáu đã qua đi mất rồi. Mùa này mình thậm chí không nhớ được màu đỏ của những bông hoa như thế nào nữa. Cuộc sống đã trôi qua chỉ để lại những vạt màu mơ hồ trong trí nhớ, đôi khi mình tự hỏi sống như thế này để làm gì.
Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, mình cảm nhận được có một sự bất ổn bên trong bạn. Sự bất ổn đó sẽ dẫn đến điều gì thì mình cũng chẳng biết, chỉ là có vẻ bạn sẽ có một thời gian không dễ chịu gì. Mình cầu chúc bạn sẽ vẫn tiếp tục bước về phía trước bằng những bước đi đầy màu sắc và ánh sáng.
Đã lâu rồi những giấc mơ không quay trở lại, mình cũng không còn nhớ được cảm giác sảng khoái khi chao lượn với gió đã từng khắc vào trí não của mình nữa. Cuối cùng, nó đã thực sự trở thành mơ không phải bởi vì đó là những giấc mơ, mà bởi vì mình đã không còn hồi tưởng lại được nữa.
Ngày tháng trôi qua, mình vẫn là mình như bao lâu nay, nhưng phần nào đó trong suy nghĩ của mình ngày càng ủ rũ, đôi khi phẫn nộ. Nhiều lần mình nhắm mắt lại và chẳng còn biết mình sẽ mở mắt ra tiếp để làm gì.
Nhưng không sao, mình sẽ vẫn tìm gặp bạn một lúc nào đó, vì ít nhất mình chưa từng có suy nghĩ sẽ không tiếp tục sống.
Rồi mình sẽ như bao con người trên thế gian này, chẳng cần phân biệt là sống hay tồn tại, chỉ cần biết mình còn đang nhìn thấy được bầu trời trên đầu vẫn tĩnh lặng là đủ.
TN, 27/10/2018
2 notes
·
View notes
Text
Những giấc mơ
Tôi thi thoảng hay mơ, à, thi thoảng có nằm mơ. Những giấc mơ thiếu kịch tính và tình tiết. Chỉ đơn giản là nằm mơ và không lâu sẽ tỉnh dậy. Có khi giấc mơ để lại trí nhớ, có khi chẳng đẻ lại gì khiến người mơ tỉnh dậy thấy trong người như có lỗ thủng, im lặng, trơ trụi và thăm thẳm. Đa phần trong những giấc mơ trí óc “tỉnh táo” đều có hoạt động theo một cách nào đó, và phần tỉnh táo đó gọi tôi dậy, gọi bằng cách tự nhủ bản thân hãy dậy đi, dậy đi và thoát khỏi giấc mơ. Và thế là dậy.
Đôi khi tôi loáng thoáng nghĩ hình như giấc mơ là một loại nỗ lực của cái thế lực ẩn sâu bên trong con người, nhằm liên kết những phần não đã tỉnh lại trước và những phần nào khác đang say ngủ. Cái thế lức đó dựa vào tiềm thức để dựng lên những bối cảnh, những xung động để buộc con người tỉnh lại, vì một lý do nào đó mà phải thoát khỏi giấc mơ. Đó là một lý do mơ hồ, như một loại cảm giác bản năng của con người khi dự cảm được sự nguy hiểm đang tới gần.
1 note
·
View note
Text
Mùa phượng vỹ thứ 5.
Bạn, Mùa phượng vỹ thứ năm đã chớm tàn rồi, cây phượng ở góc tường rào của quán cũng đã thôi thả những cánh hoa đỏ thẫm trên xe mình mỗi buổi trưa vắng. Mà lâu rồi, chúng ta cũng không gửi thư cho nhau nữa. Mình biết bạn không quên mình, và mình cũng vậy. Mỗi một năm tháng qua đi, chúng ta đều khác một chút với ngày cũ, mà những kỷ niệm trong quá khứ dù không thể thay đổi nhưng trong trí nhớ mỗi người có lẽ cũng ít nhiều đổi khác. Mình nhớ bạn gần đây có dùng cụm từ “cuộc sống còn của tình bạn”, nghe thật bùi ngùi. Con người không bất tử, tình bạn cũng vậy. Trí nhớ về một ai đó có thể không mất đi, nhưng cảm xúc khi nhớ về lại có thể dần lạnh lùng theo thời gian. Dù có bao nhiêu tuổi đời thì mình vẫn luôn có cảm giác chạnh lòng khi nhớ về những gương mặt cũ. Mình không cho rằng một tình bạn nào đó có thể nồng nhiệt mãi mãi, nhưng mình vẫn tin rằng sẽ luôn có cơ hội để tình bạn đó tiếp nối. Có một vài người bạn mà dù rất lâu không có “tương tác” nào với nhau thì trong lòng mình tình bạn đó vẫn nguyên vẹn. Con người mình là vậy, đôi khi chính mình cũng ngạc nhiên về cái loại niềm tin không có lý do nào mà vẫn tồn tại được. Bạn dạo này thế nào, những chuyện gì đã xảy ra trong một năm qua? Dĩ nhiên mình vẫn xem tumblr của bạn, qua đó cũng biết chút ít thông tin, nhưng bên dưới những con chữ đó còn rất nhiều điều mình muốn nghe bạn kể. Khi nào rảnh rỗi nhớ viết thư cho mình nhé. À, mà qua tháng 10 thì địa chỉ sẽ có chút thay đổi, mình sẽ gửi địa chỉ sang chỗ bạn để khi bạn dùng khi muốn gửi thư cho mình. Mình sống cũng tạm, chuyện to tát nhất là quán cafe mình hay ngồi đã đổi chủ, hai con chó đã dời về nhà mới. Quán đổi chủ cũng kéo theo một số thay đổi khác, dù cơ bản cũng là góc đó, bàn kia, ghế nọ, hương cà phê cũ, bóng cây quen, nhưng kiểu gì cũng không tránh khỏi chút mùi vị xa lạ. Dưng nói đến đây mình lại nhớ lúc mình đứng ở vỉa hè nhìn sang cánh cửa đóng im lìm của Audiophile mấy năm trước, lúc đó dường như có cơn gió thổi qua khiến mình nhận ra trong lòng có chỗ nào đó đã trống trơn không biết tự lúc nào. Rồi mình lại nhớ Tùng, một Tùng có nắng xiên xiên rọi qua khung cửa, lọt vào nền gạch tàu, lấp lánh giữa một không gian lờ mờ tối. Đôi chân này quả thật đã từng dừng lại nhiều nơi, đôi mắt này đã từng thu lấy những khoảng không gian thân thương, nhiều đến mức nơi nào ở thực tại cũng có thể gợi lại một nơi nào đó đã qua. Mà có lẽ như vậy là do mình từng mở lòng quá rộng để chào đón cuộc sống, trái tim trẻ hừng hực ngày ấy đã đòi sống đến tận cùng cuộc đời, cả đám lá rơi ngoài công viên cũng đẹp đến khắc được vào não. Buổi chiều hôm nay thực yên ắng, từ đầu hè giờ mình vẫn không nghe thấy ve vang vang kêu. Đám ve mùa hè trước liệu có còn con nào không? Còn đám ve mùa hè này, chúng đã đi đâu rồi hả bạn? Mình thích màu xanh lá thông có lần bạn đem ra cho mình chơi thử, viết thư cho mình bằng màu đó nhé. Mình ngừng dông dài ở đây thôi. Bạn của bạn. TN, 28717
0 notes
Text
SG một buổi chiều âm u.
Một chiều ngồi quán cũ một mình, bỗng dưng nhớ bạn. Một nỗi nhớ kì lạ, không tha thiết, không da diết, lại có chút âm ỉ và xót xa. Tôi tự hỏi mình về cuộc sống này, tự hỏi đến tột cùng là vì cái gì mà vẫn tồn tại.
0 notes
Photo










Cẩy co ha loá nhân kỷ niệm ngày buồn chán đốt nát cuộn phim
14 notes
·
View notes