hientekos
34 posts
Hãy sống vì mình, vì cuộc đời này ngắn lắm, hãy yêu thương mình vì mình đáng được yêu
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text

Cuộc đời mấy chốc là hết à!!!!
Khi nghe tiếng người sắp cưới, lúc đó bản thân tôi bàng hoàng, vì không nghĩ đó là sự thật, vì không nghĩ đó mong manh, chóng chánh đến vậy.
Trước giờ bản thân chưa bao giờ nghĩ cho chính mình, toàn hy sinh, yêu thương người khác, đó cũng như là cái tát rất đau vào mặt để biết được rằng, ngoài ba, ngoài mẹ thì chẳng có ai yêu thương mình bằng cả tấm chân tình cả.
Chơi vơi là thế, nhưng rồi bản thân cũng phải mỉm cười, rồi tự thốt lên câu: "đời mà, không gì là không thể".
Mình thích nhất đó là ngắm hoàng hôn, tuy mọi thứ đã gần tàn, mặt trời không chói chang, nhưng còn giữ chút gì ấm cúng. Tàn thì tàn nhưng vẫn giữ được nét đẹp riêng...
Chào anh! người em đã từng yêu! và chẳng thể nào quay lại....
3 notes
·
View notes
Text

Ai yêu ai suốt đời, ai thương ai suốt kiếp.
Không hiểu sao đời người lại thế này nhỉ, vì sao không thể yêu chung thuỷ một người, cùng người ấy đi đến suốt đời vạn kiếp. Ấy vậy mà sao, lúc nào trái tim cũng chia đôi sẻ bảy để bản thân tự làm mình đau.
Xin cứu lấy tâm hồn con....
1 note
·
View note
Photo

Yêu một người đã là dốc hết lòng, trút hết tâm can ra tin tưởng người ta. Yêu xa một người còn là vét hết phân vân ném đi để trước nhất tin tưởng vào chính mình.
Yêu một người là càng yêu càng thấy mình dũng cảm. Yêu xa một người ngay từ lúc bắt đầu đã phải gom đủ can đảm rồi mới bước những ngày tiếp theo.
Yêu xa, là khi em chấp nhận giao cả buồn, vui, tuổi trẻ của mình cho một người không được gặp gỡ thường xuyên; cho một mối quan hệ nhiều lúc có có, không không, mơ hồ lắm…
Là khi tình yêu thì căng đầy nhưng người đó lại không ở cạnh bên để cả hai cùng nhau chia sẻ. Vậy mà vẫn hẹn hứa, nhủ lòng mình sẽ kiên tâm…
Yêu xa, còn là lúc bỏ ngoài tai những tò mò, thắc mắc chuyện gương mình đã vỡ hay còn lành của những người ngoài cuộc. Nhưng chính người trong cuộc như mình lắm lúc còn thấy bấp bênh và xa xôi, khó nhọc thì biết trả lời sao đây?
Yêu xa, là dù có người yêu nhưng vẫn tụ tập thường xuyên với hội bạn độc thân. Kể cả sinh nhật hay ngày lễ tình nhân cũng chỉ là những ngày bất thường hơn một tí. Vì một người ở xa, một người chờ đợi, những ngày đặc biệt chỉ cần gói trong vài tin nhắn, cuộc điện thoại đường dài kèm vài câu trò chuyện cũng đã đủ vui…
Yêu xa, là cảm giác thấp thỏm không yên khi cả ngày không thể liên lạc được với người kia, chẳng thể chạy tới chạy lui qua xem người ta ở đâu mà bỏ mặc mình như thế? Giận dỗi cũng chẳng đành, chỉ thấy lo lắng và hẫng hụt đan xen…
Yêu xa, còn là những lúc thấy gương mặt trên màn hình đó có gì đó không quen, vừa gần vừa xa… Buồn lắm!
Yêu xa, là những lúc mệt mỏi muốn buông tay, khi cô đơn và tủi thân từ đâu kéo về làm tổ. Là khi ích kỷ chỉ nghĩ cho mình, sao phải chịu ấm ức? Liệu có đủ niềm tin và cùng nhau qua nhiều ngã rẽ nữa hay không?
Yêu xa, là tự dỗ dành mình người ta làm được thì mình cũng sẽ như thế. Khoảng cách chỉ đơn giản là thử thách mà thôi. Là khi gối đầu lên tay xem lại những bức hình đã từng chụp, nhớ ai đó đã dặn: “yêu thiết tha thì xa cũng hóa gần.”
232 notes
·
View notes
Text
Anh thương yêu Dạo này anh có còn đau buồn nhiều ? Có còn băn khoăn về những điều chưa hiểu ? Có đi khắp bốn phương trời để chạy trốn cô liêu ?
Em đã định sẽ viết thư cho anh vào một ngày tâm trạng tốt. Nhưng thật lòng thì lúc này em đang không ổn. Em đã suy nghĩ về nó mấy hôm nay vì đây cũng là lần đầu em viết cho anh những dòng thư này. Tưởng tượng một sớm bình minh dậy đón nắng vàng, vừa viết cho anh vừa ăn sáng. Nhưng mọi chuyện không như mình mong muốn cũng là lẽ thường tình rồi, anh nhỉ. Lúc này anh đang ở đâu thế, chéri?
Không giờ ngày 31 tháng 1 năm 2018. Cửa sổ đóng kín buông rèm nên em cũng không biết mặt trăng có đang mỉm cười hay không. Gió đã ngưng ồn ào nhưng em lại cứ nghe thấy tiếng mưa ảo. Trời không mưa anh ạ, vậy tiếng mưa đó phát ra từ nơi nào? Liệu có phải là bên trong trái tim trống rỗng này không? Hanoi những ngày đầu xuân này rét buốt. Khiến vết sẹo trên tay em đau và ngứa lắm anh à. Đến mức em chỉ biết cào cấu nó, nhưng không có nghĩa là em ghét bỏ. Thực ra em còn muốn…mà thôi. Cái lạnh thấm sâu này còn gây cho em một vấn đề nữa. Đó là tay em, nó lạnh như băng. Tay em lạnh lắm ấy, có phải vì ẩn sâu trong em là một con người máu lạnh? Chéri, anh có vì thế mà xa lánh?
Lại sắp đến Tết rồi. Vậy là nhìn lại phía sau…một năm qua của em thật sự quá nhanh và vất vả. Sau một năm trốn tránh thực tại bằng cách ở cạnh nỗi đau, em bị công việc nhấn chìm và tước đoạt toàn bộ thời gian. Em không than vãn, vì đây là con đường mà em đã chọn nên sẽ không hối hận, nhưng anh hãy lắng nghe em, một chút thôi.
Có lẽ nếu Ly không quá nghiêm khắc và khắt khe với em như thế, em nghĩ bản thân mình sẽ còn làm tốt hơn bây giờ, tốt hơn nhiều. Không ai có thể hoàn thành tốt công việc một cách hoàn hảo khi lúc nào cũng áp lực và mệt mỏi cả. Anh đã bao giờ trải qua cảm giác, khi chấp nhận vì một người mà hy sinh tuổi thanh xuân, chấp nhận dốc hết sức lực cho một công việc mình không hề thích, nhưng xuất phát từ tâm nên làm tốt nó đến nỗi mọi người nhìn vào đều nói mình giỏi, trong khi mình mệt mỏi, mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn chấp nhận chịu đựng mọi cơn thịnh nộ của người đó, chấp nhận hết lần này đến lần khác để cho người đó làm tổn thương mình, nhưng cuối cùng, người đó, vẫn không hoàn toàn tin tưởng mình. Anh đã từng chưa? Em nghĩ rằng giữa con người và con người với nhau, có những góc khuất, không cần hiểu cũng được, nhưng nếu không có lòng tin, chắc chắn sẽ không bền vững. Ly nói rằng không ai có thể hiểu chị ấy. Em cũng khẳng định luôn không tồn tại một ai có thể hiểu được mình. Nhưng em tin Ly, em hiểu bản chất chị là một người quá mức tốt đẹp. Nhưng chị ấy có tin vào tình yêu em dành cho chị ấy hay không? Nếu không thương chị, sao một đứa giữ lời như em lại kiên định nói rằng cái gì cũng có giới hạn của nó nhưng sức chịu đựng của em với chị là vô hạn?
Vào những lúc buồn vì Ly như thế này, em chỉ biết nhớ về những lúc chị ấy đối xử tốt với mình, chăm lo cho mình từng chút từng chút. Nhớ về những bất hạnh đắng cay dày vò chị hơn ba mươi năm qua đã biến chị thành một con người hay cau gắt không còn niềm tin và hạnh phúc. Ôi…nghĩ đến việc chị đã ngoài 40, em muốn khóc quá chéri à. Cái vẻ đẹp bất cần và kiêu hãnh ấy đã làm em quên mất chị đã già. Hơn nửa đời người rồi, sao chị còn vất vả quá. Ôi Ly…chị có biết là mỗi ngày em đều nguyện cầu cho chị được hạnh phúc? Chị có biết là nhìn chị mệt mỏi và cô độc, có những lúc bé nhỏ đến đáng thương, em cảm thấy căm phẫn cuộc đời này và đó chính là động lực thôi thúc em không ngừng nỗ lực không? Trên đời này, còn ngôn từ nào mãnh liệt hơn cả chữ “thương” không vậy?
Xin lỗi chéri, những tâm sự này khiến thư gửi anh như gửi nhầm địa chỉ. Nhưng mong anh thấu hiểu, suốt một năm qua thời gian của em bó buộc bên Ly và công việc. Hết. Nhưng em vẫn còn nhiều điều muốn chia sẻ với anh. Nếu anh còn quan tâm đến em vậy hãy đọc tiếp, em vẫn đang kể.
Viết có bấy nhiêu mà nhìn đồng hồ giờ đã gần một rưỡi sáng. Trà đã nguội. Nhưng vẫn rất ngon. Dạo gần đây tầm giờ này em hay pha cho mình cùng một loại trà. Em đặt tên nó là Chiếc hôn đầu tiên. Chiếc hôn đầu tiên được tạo nên bởi hương vị dịu dàng của trà táo xanh, caramel, mật mong và hoa nhài. Em vẫn thấy thành phần chưa thực sự hoàn hảo, nhưng vị của nó đúng thật là ngây ngô, ngọt ngào và thanh khiết.
Hôm nọ em đi sinh nhật HUB, muốn nghe Nam hát là chính nhưng một phần là muốn xem mặt Sachiko. Thế mà Nam chẳng hát bài nào, giữa Sachiko với bà phù thủy cũng không xảy ra gì cả, nhưng trước mặt em em thấy con nhỏ lén liếc anh rể tương lai mấy lần. Thật xấc xược! Hôm đó cũng không có tâm trạng nghe nhạc vì U23 Việt Nam thua, nhưng cũng thú vị. Đó mới là thế giới mà em muốn thuộc về, nơi tụ tập những con người có màu sắc và cái chất riêng. Ừ thì vẫn như mọi khi đi chơi, em lại được người ta khen ngầu, chất. Nhiều con mắt đổ dồn vào mình, người bấm máy tác nghiệp, thậm chí có cô bạn còn phải dàn cảnh để chụp trộm em nhưng bị em phát hiện nên em cũng nhìn thẳng vào ống kính. Anh biết không, em thật sự rất thích lúc mình là Đỏ. Đẹp, điên, bí ẩn, bất cần, và cô độc. Đến mức bà phù thủy kiêu ngạo xứ nghệ thuật từ trước tới nay lần đầu tiên nói rằng trông em chất. Vậy là sự tồn tại của Đỏ đã được công nhận. Em lúc này là Đỏ thật rồi. Khi lá rụng hết, bỉ ngạn cuối cùng cũng nở hoa.
Nhưng em trống rỗng. Thật nực cười, một kẻ không biết hạnh phúc là gì như em thì hứa hẹn sẽ đem lại hạnh phúc cho ai!? Em, đã luôn không thực sự vui vẻ. Hôm ấy bà phù thủy cũng hỏi rằng em không thích nơi này à. Em có chứ, nhưng em không sao cười được. Anh, em đã luôn đơn độc và lạc lõng. Dù có đi bên ai, đến bất kì nơi nào, em vẫn cảm thấy bản thân mình trơ trọi. Em tách biệt đến nỗi người ở cạnh cũng cảm thấy xa vời. Em mất đi một thứ quan trọng nhưng lại không tìm nó. Mỗi ngày em đều gượng ép bản thân mình thức dậy, mỗi bước tiến về phía trước đều cảm thấy như đám tro tàn dẫm dưới gót chân. Em rầu rĩ nhìn mặt đất thay vì mỉm cười ngước lên ngắm bầu trời. Rất nhiều lần nước mắt vô cớ tuôn rơi. Em thấy lồng ngực giá buốt như bên trong là một dòng sông hiu quạnh, còn cơ thể mình thì mục rữa.
Em đã qua cái tuổi trẻ bi quan, mà ngược lại, em giã cỗi nhìn thấu cái sự đời một cách trần trụi mà tuyệt vọng. Em có một câu chuyện không thể kể sự thật cho bất kì ai. Và vẫn đang phải trải qua nó, từng chút từng chụt nhìn bức tường dối trá này sụp đổ. Anh thương yêu, một đứa sinh ra và lớn lên trong bi kịch như em, liệu cuộc đời này có phải một sai lầm? Liệu việc tiếp tục sống là đúng? Em đã luôn tồn tại vì người khác, vậy đến khi em làm điều mình thích để sống cho chính mình, đấy có gọi là ích kỉ không? Em chăm sóc người mình yêu thương nhưng mạng sống của mình lại không trân trọng, điều đó có nực cười? Khi em là một Em khác và nhìn bản thân mình, em còn không thể hiểu. Thật đau thương…
Em giờ rất thích uống rượu, hút thuốc nhiều hơn, nhưng tạm dừng chất kích thích vì không có người để cùng em điên cuồng. Mấy hôm nay em thèm cảm giác chuếnh choáng say quá, nhưng chưa bao giờ thử ngồi uống rượu một mình. Có lẽ sắp tới em nên thử. Chắc sẽ rất thú vị. Có lẽ sẽ ngồi uống ở bến bờ cô độc.
Anh thương yêu, liệu anh có thể hứa với em một điều? Khi duyên phận đưa anh đến bên em, xin hãy ôm lấy em vỗ về bằng vòng tay ấm áp an toàn và cho em cảm giác bình yên mà em đã luôn tìm kiếm. Xin hãy nói những lời yêu thương bằng giọng nói chân thành. Hãy nói yêu em. Dù cho là nói dối. Thì chỉ cần anh lừa dối em đến hết cuộc đời…

80 notes
·
View notes
Text
“Anh biết không… Em ở giai đoạn này cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Cứ như là ai khác đang sống thay em. Mỗi ngày em đều vào facebook của anh, mở phần tin nhắn chỉ để xem anh đã online cách đó bao lâu. Tuyệt nhiên em không nhắn tin, không gọi, càng không mong có cuộc gọi đến từ số máy của anh. Em không biết mình làm vậy để làm gì, nhưng em cảm thấy nó vơi được phần nào nhung nhớ trong em. Thời gian này, em giữ cho mình ở trạng thái tốt nhất. Em không còn muốn thấy mình hao gầy, không muốn thấy mình ở trong gương với gương mặt hốc hác. Đôi lần em trút bỏ bộ quần áo trên người mình, tự hoảng hốt thấy những vết gồ của xưởng cơ thể. Em bắt đầu sờ từ mặt mình, rồi cổ, rồi ngực, rồi eo… từng vị trí đều có bóng hình anh. Không phải là khát khao, mà em nhớ bàn tay đó, em nhớ vòng tay ôm siết của anh. Nhớ đến đau lòng. Em hay khóc trước khi nhắm mắt ngủ. Nhưng em tin nước mắt đó là tiếc nuối. Đánh mất một thứ mình đã dốc sức trân quý trong thời gian dài, không hề dễ chịu và không hề dễ chấp nhận một chút nào. Em mệt quá anh à. Mình xa nhau bao lâu rồi… Có lúc nào anh giật mình nhớ cái cảm giác khi còn bên cạnh nhau không. Hay người mới đầu ấp vai kề đã xóa mờ khoảng ký ức đó. Ngày mai em lại về SG rồi. Lần này em đã quyết định thay đổi. Em chỉ muốn mình can đảm một lần để sau này dù có thế nào, em cũng không nặng lòng với bất kỳ ai thêm nữa. Em thấy khổ sở lắm. Mỗi ngày đều nhớ anh, đều nghĩ đến anh khiến em kiệt sức. Anh đã đi, đã không về, đã vui tình mới. Em ở đây buồn đau vật vã cũng chỉ để qua tháng qua ngày. Dù xung quanh em không thiếu những lời ong bướm, dù có đầy người muốn chạm vào cuộc sống của em. Nhưng em mệt mỏi đến rã rời, anh ơi em thật sự mệt mỏi đến rã rời. Em không muốn lòng mình dậy sóng nữa, em chỉ muốn về lại những ngày chưa có anh. Có thể ở lúc ấy em đanh đá, em ngang bướng, em không nhẫn nhịn, cũng không sống tốt như khi anh bước vào đời em… Nhưng ở đó, có một em cười nhưng không nuốt nước mắt vào trong… Em nhớ anh lắm, biết không…”
— V. 171215
27 notes
·
View notes
Text

Mọi mối quan hệ trong đời đều bắt đầu bằng việc người này hỏi người kia “ngày mai em rảnh không” và kết thúc khi người kia hỏi và người này trả lời “anh bận rồi”. Kỳ thực, một mối quan hệ chỉ có thể tồn tại khi người này luôn dành một khoảng trống cho người kia trong thế giới của mình. Tình yêu không chết bởi thời gian, bởi hiện thực, bởi khoảng cách, tình yêu chỉ chết khi người ta không còn đặt nhau ở trong tâm nữa.
Chúng ta đừng đổ tại cho cuộc sống khắc nghiệt, đừng đổ tại cho sự nghiệp nặng nề, từ lúc chào đời, hành trình ấy đã bao giờ dễ dàng, ai mà không phải tiến tới, không ngừng vắt kiệt mình cho tương lai? Vậy thì tại sao khi bắt đầu yêu một người, ta không thấy tình yêu là một gánh nặng? Đừng bắt người ta từng yêu thương tha thiết, từng gắn bó sâu đậm phải trở thành một lý do để chia tay khi trái tim đã sớm thay đổi. Hãy cứ thành thật với cảm xúc của mình. Đàn ông mà, cầm lên được ắt bỏ xuống được, yêu nghiêm túc được thì chia tay cũng thẳng thắn, sòng phẳng được.
Phụ nữ ấy, họ có thể “tủn mủn”, “vụn vặt”, “lắm điều”, “thù lâu nhớ dai” những người đối xử với họ không ra gì; nhưng chắc chắn, họ có thể bằng mặt bằng lòng mà thanh thản với người dám quân tử với họ, nhất là trong tình yêu. Yêu là rõ ràng, không mập mờ; chia tay cũng vậy, đừng che giấu, đừng đổ lỗi, và đừng hèn. Tình yêu là nhường nhịn, cảm thông, chia sẻ; hết yêu là phải ngay thẳng, cao thượng.
Chia tay rồi chẳng nhất thiết phải làm bạn, nhưng đừng làm kẻ thù với người mà ta đã từng hết lòng mong làm cả thế giới của người ấy. Ngay cả cách để đối xử tử tế với nhau cũng không làm được, liệu ta có xứng để đối mặt với ta của ký ức không?
Con người có ba điều vô giá làm nên cuộc đời: Quá khứ, hiện tại và tương lai; nên nhớ nhé, sống tốt cho hiện tại để có tương lai nhưng đừng quên, tệ hại với quá khứ cũng không thể có một cái kết có hậu đâu.
#mocdieptu
628 notes
·
View notes
Text
lúc nào cũng là quá muộn .


c ó v ẻ 3 1 .
có những giấc mơ tỉnh dậy chỉ mong mình đã khóc có những gai góc chỉ mong mình mù mắt đâm vào có những thanh tao chỉ mong sao người để lại không là mãi mãi.

c h ợ t .
trời đổ trận mưa bất chợt em nghe câu này quen chưa vậy mà ngỡ như từng đợt nhớ em đến sao cho vừa

m u ố n .
ngày thế này đừng hỏi tôi muốn gì tôi chỉ muốn bỏ đi vùi thân trong tuyết một mình chết lạnh không ai biết kể cả em.

( ấ u t r ĩ ) .
tôi những muốn giấu em thật kỹ để người ta mỏi mắt thôi tìm em ngắt lời cười tôi ấu trĩ rồi đương thời di ẩn chốn lặng im.

y ê n .
người dặn tôi ngồi yên đấy rồi người đi mất phương nào tôi ngày gấp máy bay giấy đêm với tay dài chạm sao.

( k h ô n g a i ) .
người không cần phải đến nữa đường mưa cũng đã quang rồi người không cần phải chọn lựa giữa ai và ai, không ai.

c ó v ẻ 0 6 .
có nhiều chuyện khủng khiếp thật nhiều lúc nghĩ lại ngỡ vẫn trên tay mà mất lúc nào không hay.

t a k e a r e s t .
tôi xin lỗi tôi không bảo vệ những lời tôi nói tôi không bảo vệ những dòng tôi viết tôi không bảo vệ em.
taken by b l u e // lúc nào cũng là quá muộn // zelda gin
3K notes
·
View notes
Photo

Cấp 3 làm tôi vương vấn…
- Là những lần đèo nhau đi học trên con đường quen thuộc. - Là đứa cùng bàn ngây ngô đầu óc luôn treo ngược cành cây. - Là bài kiểm tra luôn phiên nhau 1 đứa học thuộc mấy đứa còn lại ngồi chép. - Là bài thơ, đoạn văn phân tích mãi chẳng nổi 2 mặt giấy. - Là những lần ngủ gục, ăn vặt ngon lành trong lớp. - Là những lần buồn bực khi phải nhìn lớp khác ra về trước. - Là cái mặt đực ra khi vào lớp thấy đứa nào cũng cặm cụi chép bài, còn mình thì ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra?! - Là khi cả lớp đang ồn hơn cả chợ, đột nhiên im lặng, đến nổi nghe được tiếng thở của từng đứa. - Là khi chưa học bài. Cô lại gọi cái đứa trùng tên mình lên bảng. Khoảnh khắc cô đọc tên nó xong mình như chết đi sống lại vậy… - Là những lần rượt đuổi nhau trên hành lang. - Là vở càng ngày càng mỏng vì xé giấy kiểm tra và phân phát cho mấy đứa xung quanh. - Là khoảnh khắc 11h30 đứa nào cũng kêu đói và chực chờ những tiếng trống vang lên. - Là những lần giải đề mệt mỏi. - Là “cậu ấy” của năm ấy. - Là những trò con bò ngu đần nhất nhưng đứa nào cũng tham gia. - Là khoảng cách từ tần 1 đến tầng 3 trong ba năm ròng rã. - Là những lần cùng nhau order cả đống trà sữa rồi lén cô đi nhận hàng. - Là những lần giúp đỡ nhau không một chút toan tính chỉ vì tụi nó là BẠN của nhau mà thôi. - Là những dòng nước mắt lần đầu cũng như lần cuối được thấy trên gương mặt tụi nó ở lễ Tri ân cuối đời học sinh…
254 notes
·
View notes
Text

Nếu có người hỏi anh là ai? Em sẽ bảo rằng người em thương, người em quý và người em yêu suốt cuộc đời này.
Nếu có ai hỏi chúng ta là gì của nhau? Em sẽ bảo rằng chúng ta lỡ trao tim cho nhau mất rồi...
Năm tháng dài rộng là thế, có lúc sẽ chông chênh nhưng hãy vững tin anh nha. Vì em tin trên đời này vẫn còn có anh chờ...
#tuyến
1 note
·
View note
Photo

Phố lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em Giá mà lúc này ta có thể kề bên trao nhau nồng nàn hơi ấm Không có em, ngày thì dài, còn đêm thì lạnh lắm Hơi thở nào cũng mang vết dấu cô đơn. Vắng em, những con đường quen bỗng chốc dài hơn Ta đi mãi chưa bước qua một trời thương nhớ Đông về cho Phố gầy hanh hao từng nhịp thở Có giấc mơ nào bỗng chốc hóa mông mênh. Trời lạnh rồi, mặc thêm áo, đừng quên! Đêm về nhớ khép cửa, cài then và giữ người thật ấm Đi học, đi làm nhớ chạy xe chầm chậm Thời khắc chuyển mùa dễ ốm lắm biết không? Người ta quen gọi những ngày lạnh là Mùa Đông Còn ta chỉ muốn gọi Đông là mùa nhớ Này em, dẫu ta không ở cạnh bên nhắc nhở Nhưng trời trở lạnh rồi, nhớ giữ ấm, nghe em! PHỐ LẠNH RỒI, NHẮC NGƯỜI THƯƠNG MẶC ẤM - VÂN JENNY
172 notes
·
View notes
Text
Nếu mùa đông biết
Mình tin rằng, nếu mùa đông nghe được giọng nói cậu, thì sẽ không giá lạnh gì nữa. Những ngày qua trời dần ấm. Năm mới mặc chiếc áo mới. Mình nhớ đôi găng tay giờ đang nằm ở hai thế giới riêng biệt. Chúng không còn cần có nhau như trong ngày rất xưa lạ đó. Đeo chiếc găng bên phải vào tay, mình tưởng tượng ra cảnh cậu cũng đang chỉ mang m���t chiếc găng bên trái. Vậy thì bàn tay phải của cậu phải chịu nhiều tê buốt rồi.
Mình không thể nắm lấy nó được nữa.
Mùa đông không biết đâu, dù mùa đông có khốc liệt như thế, có cóng băng như thế, nhưng nếu được là mùa đông của 3 năm về trước, mình chỉ mong mãi mãi là mùa đông.
Mình vẫn phải giữ thói quen đi dạo. Một vài chiều trước đây, mình có đi qua Halais. Nước hồ đã đục ngầu hay trong xanh, mình không còn nhận biết được rõ. Nhưng khí vị vẫn thế. Vẫn rất khó chịu và không hề ngửi được mùa hoa sữa. Thì là vì đang mùa đông. Chuyện xảy ra bên mặt nước của lũ trẻ con chắc đã đổ ra hết một con sông nào đó. Chúng ta không thể trôi chảy theo được dòng quá khứ. Chỉ có thể nhìn ngắm thôi, dù không đẹp xinh. Halais vẫn luôn bị người đời bỏ quên như thế.
Cậu bạn của chúng ta, mình vẫn còn gặp lại trong những lần tình cờ. Cậu ấy cười rất tươi khi thấy mình, vẫy tay chào nụ cười ngây trẻ. Xoa đầu mình như vẫn là một đứa con nít. Nói rằng thời gian không chịu bước đi gì cả, cứ ngập ngừng nấn ná mãi nên chúng ta mới nhớ kỹ nhiều kỹ niệm đến thế. Cậu ấy và mình cùng ngồi trên chiếc ghế đá, đôi chân đung đưa, bàn về những việc tương lai của quá khứ. Không nhắc về cậu. Thở dài nhìn cánh chim trời bay đi rất xa rất vội vã. Gương mặt cậu ấy vẫn vững tin vĩnh viễn vào một kết cục dễ thương cho lũ trẻ bọn mình. Mình cũng muốn tin niềm tin đó. Chỉ với một mình cậu ấy mình mới có thể cảm thấy an bình, cậu bạn của chúng ta.
Đi vào một tiệm bánh mỳ Pháp. Mình nhận ra, chúng ta chưa bao giờ vào tiệm bánh cùng nhau. Có lẽ vào mấy trăm năm sau, mình vẫn sẽ nuối tiếc vì việc này. Bánh mỳ không kiêu kỳ như hoa sữa, xuân hạ thu đông đều thơm lừng không đổi. Mình đã mua rất nhiều bánh, đem về nhà ngắm nghía. Cứ để đó cho chúng tỏa hương. Nhưng chỉ một ngày sau là tắt lịm. Hương vị bánh mỳ rất có kỳ hạn. Mình hiểu ra, không phải vì mình mà cậu chỉ yêu hoa sữa, cậu không yêu bánh mỳ,
Đằng nào thì mùa xuân cũng phải đến.
21 notes
·
View notes
Text

Buổi chiều tan làm, anh hỏi em thích ăn gì nào? Em thì thầm bảo gì cũng được anh à, chỉ cần ăn cùng anh là Ok.
3 notes
·
View notes
Photo

CUỘC ĐỜI NÀY RẤT NGẮN, NÊN HÃY YÊU ĐÚNG NGƯỜI.
01
Ngày hôm trước mẹ gọi điện thoại nói, ba bị gãy chân nên phải nằm viện, mẹ luôn ngồi bên giường chăm sóc cho ba. Tôi hỏi mấy câu xác định không có chuyện gì mới cảm thấy yên tâm. Sau đó suy nghĩ lại thấy, ba tôi thoạt nhìn cao lớn như vậy, căn bản không cần tới mẹ tôi phải bảo vệ, nhưng vào lúc này có mẹ chăm sóc cho ba, ba tôi hẳn cảm thấy rất có cảm giác an toàn đi. Mặc dù bình thường luôn làm bộ chê bai mẹ tôi dáng vẻ thô kệch, nhưng bây giờ, ba hẳn sẽ cảm thấy có mẹ thương yêu ba thật là ấm áp.
Như thế nào là cảm giác an toàn?
Trước đây cảm thấy, cảm giác an toàn là tin nhắn của anh ấy mỗi khi về đến nhà, mỗi một lời chúc ngủ ngon, mỗi một cam kết của anh ấy, cảm giác ngọt ngào anh ấy đối với tôi.
Bây giờ tôi lại cảm thấy, cảm giác an toàn chính là sáng sớm ánh mặt trời chiếu rực rỡ. Lúc ra khỏi cửa, trong túi mang đủ ví tiền cùng chìa khóa, điện thoại luôn được sạc đầy pin.
Bởi vì tôi biết, đem thứ cảm giác an toàn đáng thương này phó thác lên người một người khác, cuối cùng vẫn không tránh khỏi đem bản thân mình làm tổn thương đến tuyệt vọng. Hai người chân chính yêu nhau, cho dù phát sinh cãi vả lớn đến như thế nào, cũng đều sẽ tự mình lùi một bước, thận trọng mà hòa giải.
Đã không quan tâm nhau, cho dù là phát sinh một chuyện nhỏ đến không đáng quan tâm, cũng sẽ kiếm cớ, lập tức buông bỏ.
Đôi lúc kết thúc của một đoạn tình cảm không phải là do bạn không đợi được hạnh phúc, mà là ông trời nhìn thấy bạn cảm thấy không sung sướng, nên ngài mới đau lòng buông thả bạn đi.
Cuộc đời rất ngắn, không nên vì yêu sai người mà lãng phí thanh xuân. Cuộc đời rất dài, cho nên bạn hẳn là nên đi yêu đúng người.
02
Có một cô gái nói cho tôi biết, cô ấy cùng bạn trai tan tan hợp hợp đã ba năm, mỗi lần bạn trai nói chia tay, cô ấy sẽ dùng tất cả biện pháp giữ anh ta lại. Nhưng cuối cùng cô ấy phát hiện, tới tới lui lui một mực thủy chung cũng không giữ được trái tim của anh ta, mà cô ấy cũng từ từ cảm thấy mệt mỏi, sau ngày chính thức chia tay cô ấy cũng không yêu một ai nữa.
Khi bạn nghiêm túc trải qua một đoạn tình cảm, đến cuối cùng lại phải chia tay, sau đó bạn sẽ cảm thấy rất khó lại đi thích một người khác, không muốn lại phải lãng phí thời gian cùng sức lực nữa. Cũng giống như bạn phải xếp hàng rất lâu để mua một que kem, chật vật xuyên qua một đám người nhưng lại trượt tay làm rơi xuống đất. Nhìn que kem nằm trên đất tan ra, bạn cũng không muốn xếp hàng một lần để đi mua lại lần nữa. Bởi vì chỉ có sơ ý một chút như vậy, nhưng bạn một ngụm cũng chưa được nếm.
Thời gian dài qua đi, không buông bỏ được một đoạn tình cảm, không phải là do không thể quên được đối phương. Chẳng qua là thủy chung đối với tình cảm của bản thân mình bỏ ra lại không có kết quả, lại bị lãng phí tình yêu nóng bỏng với những canh cánh và sự nghi ngờ.
Khi còn bé, lúc ở nhà, tôi hay lấy thư ba mẹ lúc còn trẻ viết ra đọc. Ba đi bộ đội, mẹ làm việc ở bệnh viện, hai người không thể thường xuyên gặp mặt, trong thư không có mấy câu tình thoại tê tái lòng người cũng như những lời cam kết sáo rỗng. Chỉ là trong nhà đều tốt, con cái cũng tốt, hết thảy đều tốt, anh/em hãy yên tâm.
Tình yêu chân chính, chính là đáp ứng cùng nhau đối mặt với mưa gió, cùng hưởng thụ ánh mặt trời, cùng nhau cảm thụ lạnh ấm biến hóa.
Lại càng không phải chỉ có một người vì gia đình khốn khổ mà phấn đấu, một người lại có mới nới cũ, phản phục vô thường.
03
Thời gian chỉ phụ trách chuyển động, chứ không phụ trách dạy bạn lớn lên.
Đêm khuya sẽ có lúc uống rượu, bất đắc dĩ sẽ có lúc hút thuốc, sẽ có lúc thương tâm đến rơi nước mắt.
Đã xem qua rất nhiều phim, nghe qua rất nhiều ca khúc, yêu qua sai người. Tôi đột nhiên hiểu được, cuộc đời này rất ngắn ngủi, nên hãy yêu đúng người, cùng đối phương cũng nhau cười cho đến lúc già.
Dáng vẻ chết cũng không chịu buông tay của bạn đặc biệt xấu, dáng vẻ hạ thấp cái nhìn của bạn cũng đặc biệt xấu vô cùng. Có thể bạn sẽ gặp phải một người mà bạn muốn dành nửa cuộc đời còn lại của mình để sống cùng. Nhưng đối phương lại xem bạn như có như không, nhưng đồng thời, lại có người nguyện vì bạn vào ra biển lửa nhưng bạn lại không muốn tiếp nhận.
Có thể bạn sẽ rất khổ sở, rõ ràng mình yêu người ta như vậy, lại bị biến thành ‘something cheap’ đối với người khác.
Tình yêu nguyên bản chính là một sự đau thương tiếp nối, mình tổn thương người khác, nhưng đồng thời bản thân cũng bị người khác tổn thương.
Tôi đã từng đọc qua một đoạn văn:
“Bạn nợ một ai đó, sẽ có người khác giúp bạn trả. Người kia nợ bạn, sẽ có một người khác trả lại cho bạn.
Bạn đối với một người làm một chuyện, bất kể là tổn thương hay cho đi, chung quy sẽ có một người khác đến đáp trả hoặc báo đáp. Ở bất kì thời điểm khác nhau nào, cuộc sống có thể sẽ là vô tình hoặc hữu tình, tuyệt tình hoặc dụng tình, tổng thể mà nói, đều sẽ bão hòa.”
Bạn phải tin tưởng, trên thế giới này luôn có một người đang đợi bạn. Mặt trời mọc rồi lặn, nước biển dâng lên rồi hạ xuống, người đó đều ở tại một chỗ chờ đợi bạn, hãy buông bỏ người mình lầm lỡ mà đi tìm người ấy.
Bất kể bạn bây giờ là độc thân hay đang có người bầu bạn, bạn nhất định phải luôn nhớ, cuộc đời này rất ngắn, nên hãy yêu đúng người.
Nguồn: Youth Quotations | Dịch: ©kipun07.tumblr
2K notes
·
View notes
Text

Tháng 10 có anh đó. Mùa đông đến rồi anh ak, nắng ngoài khung cửa sổ nơi em đứng nhìn, ban công ngày nào những vệt nắng đã dần dần mờ đi, chỉ có chút lấm tấn những hạt mưa sáng sớm....
Tháng 10 năm nay có gì hả anh? Có chút hờn, chút ghen, chút yêu, chút nhớ. Em chợt nhận ra mình yêu nhiều lắm rồi... Em sẽ ko lên Facebook, không nhìn anh trò chuyện cùng người khác, em sẽ cười... và cứ đứng ngoài kia, tin anh và yêu anh bằng cả trái tim anh nhé..
0 notes
Text
“Cảm ơn anh những ngày đầu đã thức khuya trò chuyện cùng em, cố gắng thức khuya trò chuyện cùng em, dù hai mắt đã díp lại, rồi cuối cùng ngủ quên mất. Cảm ơn anh lúc ấy luôn lập tức nhắn tin em đầu tiên, mỗi khi em vừa mở máy lên mạng. Luôn chờ đợi, trông ngóng em. Cảm ơn anh vì đã kể em nghe biết bao điều, tâm sự cùng em biết bao chuyện, vô cùng yêu thích và tin tưởng em. Cảm ơn anh đã từng cài báo thức dậy sớm hơn giờ cần dậy, vì muốn dành thêm thời gian bên em. Cảm ơn anh đã từng cho em cảm giác an toàn đến thế. Trong cả lời nói lẫn hành động, đều chỉ có mình em. Cảm ơn anh lần ngập ngừng nhỏ nhẹ tỏ tình với em. Nói, anh thích em. Bảo, làm người yêu anh nha. Cảm ơn anh buổi tối ấy gục đầu lên vai em, người trĩu nặng rã rời sau ngày dài mệt mỏi, nũng nịu thì thầm: “Emmm….”. “Nhớ emmm…”. “ Nhớ anh khôngg…” Cảm ơn anh ngày hôm đó đang rất khó chịu chẳng muốn gặp ai, nhưng vì sợ em lo mà vẫn lên nói cho em biết, vẫn ở bên em. Vậy mà cuối cùng do không hiểu nhau, em lại gây ra cho anh thêm nỗi mệt mỏi. Cảm ơn anh đã chịu quay về ở lần chia tay do em bồng bột đề nghị ấy. Cảm ơn anh đã chịu vì em suy nghĩ lại, nghe em nói chuyện, nghe em năn nỉ, sợ em buồn mà không để em chờ câu trả lời quá lâu. Cảm ơn anh mới quay về đã thoải mái vui vẻ, như chưa từng có chuyện gì lớn xảy ra, thậm chí còn gần gũi hơn trước, khiến em tan đi hết những lo sợ, khoảng cách khi vừa chia xa. Cảm ơn anh buổi trưa hôm đó đã chủ động gọi tiếng yêu thương ngọt ngào với em, sau khoảng thời gian hai đứa cãi nhau, bầu không khí bên nhau vô cùng gượng gạo, ngột ngạt. Lần đó, mở tin nhắn ra đọc, em thật sự rất bất ngờ, rất vui, và hạnh phúc. Cảm ơn anh đã dạy cho em việc phải tự tin vào chính mình hơn, tin tưởng vào người mình yêu hơn khi đã chấp nhận yêu nhau. Yêu trọn vẹn. Yêu không hối tiếc. Có như vậy thì mới được những tháng ngày hạnh phúc. Và cảm ơn anh đến tận lúc tình cho em nhạt nhòa, quyết định ra đi, đã vô cùng rõ ràng và dứt khoát. Không để em mơ mộng, không khiến em hi vọng. Không nhập nhằng dây dưa, dối lừa, làm em thêm giày vò, đau khổ. Cảm ơn anh, đã một lần đi qua cuộc đời em vô cùng ý nghĩa như thế. Nhận cả lời xin lỗi của em, vì đã không đủ sức giữ tình ta mãi hoài…”
— Hạ Vũ
387 notes
·
View notes
Text
Muốn yêu đương nhưng lại sợ chia tay !
Năm 17 tuổi thất tình
Có thể trốn trong nhà vệ sinh khóc
Có thể ở ktv uống rượu hát suốt đêm
Có thể khóc đến hôn thiên ám địa
Có thể xin thề sau đó không qua lại với hắn cả đời
Sau đó lại bắt đầu lại từ đầu
Năm 22 tuổi thất tình
Một đêm chưa ngủ lại một đêm chao đảo
Ngày hôm sau vẫn vờ như không có chuyện gì
Bởi vì còn phải làm việc
Bởi vì còn phải sống
Ngoài mặt không một chút biểu cảm
Nhưng bản thân biết rằng đã sớm sụp đổ trong lòng.
Năm 25 tuổi
Bản thân đã nghĩ qua vô số lần
Giá như được quay về tuổi 17
Để oanh oanh liệt liệt yêu thêm một lần
Nhưng nhận ra quá rõ ràng
Bản thân đã quá lớn để có thể thất tình thêm một lần nữa.
Có người nói
Ái tình thuộc về những ai cho dù nản lòng thất vọng
Nhưng vẫn là người tiếp tục chờ mong
Là thuộc về những ai bị phản bội lừa dối
Vẫn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trên đời
Là thuộc về những ai cho dù vết thương đầy rẫy
Vẫn là người khao khát được yêu
Nhưng
Tôi lại không có sức lực để thất tình một lần nữa
Hoặc là không bắt đầu
Hoặc là cả đời
Tôi không muốn lại chia tay
Tôi muốn một người sẽ mãi luôn bên cạnh
Tôi không cần một người phải vô cùng hoàn mỹ
Tôi chỉ hi vọng chúng mình vĩnh viễn không rời xa
Tôi muốn kể một câu chuyện không biệt ly luyến ái
Tôi cũng không tiếp tục muốn chia tay.
Weibo - Dịch: Mê Mê (day-là-meimei ‘s tumblr)
1K notes
·
View notes