hippo-happy
hippo-happy
Happy Hippo
28 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
hippo-happy · 2 years ago
Text
“Đồng hành là lời tỏ tình lâu dài nhất. Bên cạnh là hạnh phúc bình dị nhất. Giữ trong lòng là tình cảm đơn thuần và tốt đẹp nhất..."
Những năm chớm 20. Tôi thấy mình giống một tia nắng liều lĩnh trải mình trên bất kì mặt phẳng nào. Sẵn sàng đón nhận tương lai vì tin tưởng vào trái tim ấm áp của bản thân. Bây giờ đôi lúc thấy mình lạnh lẽo quá. Lạnh đến độ chỉ muốn trùm chăn phủ kín đầu, tập hít thở để không hoảng loạn...
Tumblr media
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Tớ biết các cậu mệt lắm rồi
Lớn lên chỉ đổ nợ thêm thôi
Ban ngày mệt mỏi deadline dí
Đêm đến muốn than, chuyện cũng rồi
Tớ biết mắt cậu đã nhạt màu
Chỉ vì lo lắng chuyện không đâu
Cái gì cũng quy ra tiền được
Cậu toàn tự khóc rồi tự lau
Cuộc sống là vậy đó cậu ơi
Bởi thế nên nó gọi là đời
Đứa bé mới sinh cũng bươn chải
Cũng khóc ì ạch cũng lớn thôi
Mình mệt nhưng chẳng mệt nhất đâu
Có người còn đội thúng trên đầu
Ở tuổi 80 còng lưng ấy
Rong ruổi kiếm tiền ở mớ rau
Có người tài xế bởi sinh nhai
Giao thừa vẫn phải chạy đường dài
Vẫn nghe đài hát "Về nhà nhé..."
Mà thấy nhói lòng nhớ con trai
Chúng mình mệt mỏi chuyện bình thường
Tuổi trẻ ai mà chẳng bi thương
Chẳng lo cơm cháo rồi quần áo
Lo chuyện tiền tài với yêu đương
Nói chung có mệt mỏi gì đâu
Khi mình còn sống hãy mong cầu
Hãy vui, hãy làm, và hãy thở
Năm mới chúc cậu khỏe mạnh lâu.
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
"Điều đẹp đẽ nhất của tình yêu vốn dĩ không phải là được hay mất, đáp lại hay từ chối. Điều đẹp đẽ nhất vẫn luôn là đối xử với hiện tại thật chân thành toàn tâm toàn ý. Chúng ta không thể quyết định được quá khứ của đối phương, cũng chẳng thể kiểm soát tương lai của bất kì ai mà mình yêu mến dẫu cho rằng đó có là người thân thích gần gũi đến thế nào đi chăng nữa. Chúng ta chỉ có thể làm một điều duy nhất là cùng họ một lòng m���t dạ ở hiện tại. Chỉ có như vậy mới giữ được cho mình lẫn cho người sự tôn trọng đúng mực.
Bản thân tôi luôn tin rằng, mối quan hệ giữa người với người lúc nào cũng có thể xảy ra vô vàn chuyện chẳng thể toại ý vì ai cũng phải tiến dần lên trên con đường mà mỗi người đã chọn. Người vừa nói yêu bạn hôm qua hôm nay có thể đã là một con người khác. Người vừa mới nắm tay đó thôi nay đã có thể lặng lẽ quay đầu. Đoạn đường chung đôi dẫu xa dẫu ngắn, cũng nên vì hai tiếng Tự Trọng và Tôn Trọng mà hành xử. Chỉ như vậy mới có thể nuôi dưỡng được yêu thương thay vì những sân hận cay đắng mãi mãi không thôi. Tôi nghĩ yêu một người là hành trình mà ở đó chúng ta trước hết học được cách yêu chính mình, học được cách tha thứ, cách nhường nhịn chứ không phải là để tìm kiếm cho đến cùng một cái kết cổ tích nào hết cả.
Và vì cả đôi khi hạnh phúc chúng ta có không phải vì chúng ta cố gắng níu giữ mà vì chúng ta dám buông.”
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Mình thích những buổi sáng tỉnh dậy không phải là nhà. Một mình. Bình thản nhìn mọi thứ xa lạ xung quanh. Uống một tách trà ấm. Dọn dẹp rồi rời đi trong yên lặng.
Nhiều người sẽ nghĩ lỉnh kỉnh và mệt lắm khi phải check in rồi check out mỗi ngày như thế! Nhưng những giai đoạn chênh vênh nhất của cuộc đời. Mình muốn được học cách rời đi và chấp nhận rời đi. Muốn được học cách hiểu rằng có những chuyện chỉ nên hời hợt và đừng sâu nặng quá. Có những người, à không có ai hết cả là cả một cuộc đời.
Mình sẽ vẫn gấp chăn, dọn rác, xếp lại cái bàn nhỏ, chậu cây nơi góc phòng. Sẽ vẫn trân trọng mỗi khoảnh khắc đã qua. Rồi rời đi. Có thể không quay lại nữa bao giờ. Cơ mà nếu ai hỏi sẽ vẫn thấy dễ chịu an hoà. Bởi mình chỉ là một kẻ đi qua không trút trao gánh nặng.
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Trái tim già cỗi của em đã mệt rồi.
Chỉ muốn rung động trước những bình yên bé nhỏ.
Như nắng buổi chiều như khoảnh khắc cánh diều yên trước gió
Như tay anh trên tóc em
Như lần anh bảo muốn dựa vào em một lúc.
Những người muốn yêu nhưng không tìm thấy đều giả vờ rằng mình rất ổn.
Ừ thì cũng tốt thôi nếu nhớ nhung ẩn giấu những muộn phiền.
Ừ thì nào có ai vì thiếu ai mà không sống nổi.
Mười hai tiếng một mình thêm tám tiếng nữa thì đã sao?!
Chỉ là lúc cần lắm một cái siết tay sau rất nhiều vụn vỡ
Nhớ một mùi hương ấm áp giữa đêm đông
Chỉ là lúc đi ngang qua rất nhiều điều mang tên một người đã cũ
Không thể cản được mình khẽ khẽ gọi tên.
Rồi sẽ rơi xuống một vài lần nước mắt.
Rồi sẽ khao khát nhắn một cái tin gọi một cuộc gọi chẳng để làm gì
Rồi sẽ sợ hãi sẽ hoang mang sẽ thấy mình đang sống một cuộc đời chênh vênh mất mát
Rồi sẽ thấy…
Thôi đừng sẽ nữa.
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Chiều buồn, mang theo cơn gió nhẹ phả vào không khí ẩm lạnh đặc sệt của mùa đông nồng nàn, khẽ nâng nhẹ cảm xúc và nhịp đập cũng dần trở nên loạn hơn. Qua khung cửa sổ nhỏ, trên tay vẫn cầm tách trà nóng, mùi hương được khởi tạo và đậm đà hơn khi đắm mình trong làn nước cùng guồng quay đều theo nhịp lắc lư của tay. Hình ảnh hiện lên khi nước nóng tràn xuống và chiếm dần thể tích trong tách, bỗng dưng có cảm giác như ai đó đang vỗ vễ kí ức, gợi lại man mác một chút buồn nơi khoé mắt, có chút gì đó cay cay khó diễn tả và khó để bật lên thành tiếng nên đành thở dài rồi ngồi lặng mình ngắm những hạt mưa rơi được ai đó thả từ trên cao xuống.
Thoáng nghĩ về những điều đã xảy ra cảm giác thật mệt mỏi, vô thức đưa tay lên cố để chạm đến những mong manh từ mưa nhưng chẳng thể với tới, cứ giữ nguyên trạng thái như vậy vài giây, bỗng gió làm đôi tay khép lại vì sự buốt giá, rùng mình một chút và đưa tách trà lên nhâm nhi. Ngọt ngào xen lẫn vị đắng chát và chút gì đó nhớ, rồi lại lắc đầu để quá khứ rụng rơi hết, không muốn bản thân trôi về nơi ấy thêm một lần nữa.
Bỗng nước mắt rơi khi bản nhạc đến đoạn cao trào cảm xúc, tiếng guitar căng tràn:
“Dòng người vội vàng bước qua, chợt như chiếc hôn thế thôi. Đôi môi chia làm đôi như ta đang mong vậy thôi…”.
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Hồi trước thì mình muốn nhiều lắm, cái gì cũng muốn. Mình muốn tìm được một người yêu mà vừa hợp với mình, vừa có ngoại hình ổn, tài chính kinh tế cũng phải ổn, hợp với mình về cách nói chuyện, có thể uống rượu với mình trong những khi mình buồn, có thể đi ăn tối đi coi phim với mình, về có thể ôm mình ngủ. Mình muốn người yêu của mình có tất cả những thứ đó.
Vậy là mình cứ phải đi tìm khi mình đặt ra những cái tiêu chuẩn rồi mình cảm thấy suốt bao nhiêu năm mình cứ đi tìm, đi tìm, thử rồi sai thử rồi sai. Cũng có những người mình hợp được một thời gian rồi lại không hợp nữa thì lại ngưng. Mình mới phát hiện ra một điều, thật ra muốn một người có đầy đủ những thứ đó khó quá nên chắc là mình phải thay đổi suy nghĩ thôiiiiiiii
Tumblr media
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Giờ là những ngày đầu năm, thực ra đối với mình thì là những ngày cuối năm. Giờ là tháng chạp mà nhỉ. Khoảng thời gian này những năm trước khi còn ở nhà với mẹ mình vẫn hay cùng mẹ ra vườn, vườn rau giờ này sẽ xanh mơn mởn đủ những loại rau mùa đông mát lạnh, xanh ngọc, lấp loáng phấn phủ, căng bóng. Dù tả thật hay cường điệu hóa lên thì cũng chẳng biết phải dùng những từ ngữ như thế nào để mọi người thực sự có thể cảm nhận được sự tuyệt vời ấy.
Mình đang sống ở một nơi xa, mà ở đây có lẽ chỉ cảm nhận được sự thay đổi của mùa trên lá và qua những mùa hoa. Thời tiết mưa nắng ẩm ương, dù mùa đông có rét mướt thế nào mình cũng chẳng thể nhớ bây giờ là quãng thời gian nào của năm. Chỉ cảm nhận được là mình đang ở mùa nóng (rất nóng) và mùa mát (lâu lâu lại rét). Và mình thì là một đứa đãng trí ghê gớm, vậy nên nhiều lúc mình sẽ quên.
Mấy bữa đầu tháng Chạp, mình thích gọi là tháng Chạp vì cứ thấy vị Tết phảng phất đâu đó:) Bước ra đường thấy mưa bụi lất phất bay mới thấy đúng là mùa đã tới nơi rồi 😛. Ở nơi này cũng có mưa bụi - là cả mưa lẫn bụi, có sương mù - là sương mù quang hóa quây quanh những tòa nhà và đèn đường mờ ảo. Nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ nhắc nhớ nhà ghê gớm. Mùa đông ở đó bao giờ cũng ẩm và lạnh, dù những nơi khác có nắng ấm và tạnh ráo thì ở vùng đất đó vẫn ẩm và lạnh. Sáng sớm chạy xe ra đường sương cứ bám dày mi mắt, chớp mắt vài cái đã thấy tiếc vì những giọt nước đọng lại vỡ tan trên má cóng buốt. Bước ra đồng giờ ấy sẽ thấy thơm ngọt mùi của cỏ non mới mọc trên những đám ruộng mới được cày ải sau mùa gặt hồi tháng 10 (Âm lịch). Đất từng mảng lớn được lật lên để nghỉ ngơi sau mùa lúa, thảnh thơi và hiền lành, phủ lên đó là những mảng cỏ đọng đầy sương óng ánh lên dưới nắng sớm.
Đi lâu quá mình không còn nhớ nổi quãng thời gian này tuổi thơ mình đã làm những gì. Những ngày tháng khi còn rất bé, buổi tối mẹ vẫn thường ngồi kể chuyện cổ tích cho mình nghe hoặc mình sẽ bất đắc dĩ trở thành một học sinh của mẹ để mẹ chuẩn bị giáo án cho buổi dạy hôm sau ở trường. Thỉnh thoảng mẹ cũng tổ chức cho chúng mình chơi “Vườn Cổ Tích” với cái format y chang cái chương trình chiếu trên VTV3 thời ấy. Hồi đó vui lắm, thích lắm 3 đứa trẻ con tụi mình sẽ ngồi xúm lại nghe kể chuyện rồi tìm ra nhưng chi tiết “bị” kể sai và dĩ nhiên phần thằng thường sẽ thuộc về mình vì đơn giản mình được nghe và bị nghe kể chuyện hàng ngày. Chơi chán thì sẽ chuyển sang trò cô dâu - chú rể. Mình thích nhận vai cô dâu vì cô dâu xinh và được mặc váy công chúa. Chú rể của mình là anh hàng xóm hơn mình một tuổi, bây giờ chắc cũng sắp thành chú rể của một cô nàng nào đó rồi. Chiều chiều mình thường tự chơi lắc vòng một mình bằng cái cạp rổ của ông ngoại. Nếu có giúp bà quét sân thì sau đó sẽ được thưởng bằng một bát nước cơm thơm phức nữa chứ.
Mình chưa đọc “Hội hè miên man”, nhưng thích cái tên đó ghê gớm. Những thứ mình chọn lựa để nhớ về tuổi thơ chỉ toàn là những tiếng cười nối dài từ ngày này qua ngày khác. Chúng mình không giận dỗi, không ghét bỏ, không lo lắng hay sợ hãi bất cứ một điều gì. Mình nhớ những thứ mà nếu để con người của mình quay về lúc đó, làm nguyên những việc đó, có lẽ mình sẽ không bao giờ làm được, không bao giờ vui một cách hoàn hảo được. Vậy nên những ký ức đó vẫn cố giữ để nó luôn ở đó, để không quên đi, nếu không sẽ là một mất mát to lớn lắm.
Mình lớn rồi đó, Tết rồi cũng chỉ có những tiếng âm b��o khô khốc từ những người bạn xa, bọn trẻ con ngày xưa chẳng biết đã đi đâu hết cả, Tết cùng với bạn bè cùng trang lứa bây giờ sẽ là những bữa chúc tết miên man không dứt bằng rượu và những nồi lẩu bốc khói nghi ngút những thịt và mỡ cứ đầy ứ lên. Mình sợ lắm. Rồi chúc tết họ hàng, rồi chuyện học hành, việc làm, chồng con.... Phát hốt lên được 🙂
Nhưng, ai rồi cũng phải lớn. Nhỉ. Còn năm nay có muốn phát hốt chắc cũng chẳng được :)))))
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Nếu nỗi buồn là mưa,
ta sẽ biến mình thành sa mạc 😋
❄️
Em có buồn đời cũng chẳng buồn đâu
Nên hãy mỉm miệng cười xinh em nhé!
Trái tim em chứa nhiệt thành non trẻ
Sao ngây khờ em siết mãi, ta thương?
❄️
Bỏ đi em bao đố kỵ tầm thường
Bao tranh đua trên con đường danh lợi
Bỏ thôi em những điều ngoài tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn trôi.
❄️
Em trở về nụ cười hiền trên môi
Dịu dàng và tinh khôi như em đã
Trời thu xanh gió khẽ đùa kẽ lá
Tia nắng nào lùa tà áo em bay
❄️
Em trở về làm bạn với cỏ cây
Ngón tay đưa vuốt mềm làn tóc rối
Ta mê sảng ngỡ cõi lòng già cỗi
Mà em cười tim trỗi dậy đòi yêu
❄️
Em cười đi xuân thắm được bao nhiêu
Đừng để miệng xinh u hoài em nhé!
Chỉ cần em cười ta nghĩ mình có thể
Cạn chén tình say quên cả lối đi về...
Tumblr media
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
HOA CUỐI MÙA
Mới đấy mà nay đã cuối mùa
Chẳng còn hoa nụ để bán mua
Nắng vàng nhuộm lên câu chuyện cũ
"Trà xanh" gợi nhớ thuở còn ... chưa ...
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Đơn phương ai bảo là sai?
Đơn phương tình cảm gấp hai bình thường 😍
Đơn thân độc chiếm một giường
Mặt không trang điểm ra đường vẫn OK! 🐷
Chẳng lo kẻ ngó người chê
Khi đi một mạch khi về lẹ chân 💃🏻
Đơn phương ai bảo... tâm thần?
Là do chưa thích -_- đếch cần say do 😭
Đơn phương ai dám bảo ngu?
Là khôn! Chưa muốn làm u tuổi này 😆
Đơn phương... toàn bọn mặt dày
“Nó” đuổi riết thế cối chày làm ngơ 😎
Đơn phương một lũ... mặt trơ
“Nó”đuổi miết thế vẫn làm bơ “Ứ về” ☺️
Đơn phương mặt mũi ê trề...
Anh đuổi riết thế....thôi về cho xong 🖕🏻
Đơn phương lết bước về phòng
Mà tim ở lại, mà lòng xuyến xao 😒
Bao lâu em chỉ ước ao 😇
Song phương để đỡ nhớ thương một mình 😈
Vừa xong kể hết tâm tình ❤️
Mong anh đón nhận để mình bên nhau 😍😘
Nhà em mới chín buồng cau
Trầu không vôi trắng mua lâu lắm rồi 😁
Để lâu em sợ nó mồi
Nên anh mau chóng ngỏ lời, nghen anh! ❤️😆😜😊😘😘😚
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Nếu một ngày Hà Nội phải xa em
Phan Đình Phùng có buồn mà rụng lá
Cổ Ngư xưa uốn mình trong nắng hạ
Có chút nào gợn nhớ bước chân qua?
Nếu một ngày Hà Nội phải xa em
Nhà Thờ Lớn có ngắt chừng kinh Thánh?
Tạ Hiện bia có bớt mùi thơm lạnh
Hay vẫn ồn áo náo nhiệt cụng ly nhau?
Hà Nội này! Nếu ngày phải xa em
Bước chân quen có dừng trên bậc cửa
Có chập chững ngập ngừng gọi em lần nữa?
Hay nghĩ xa rồi chẳng lui lại lối xưa???
Nào! Hà Nội! Xa em liệu có mưa?
Hay nắng đổ vàng tươi màu sắc mới?
Xa Hà Nội.... Em biết anh chẳng đợi
Một người đi, không hẹn ước, không thề
Xa Hà Nội.... Chắc em chẳng quay về
Vì Hà Nội bon chen chật chội quá
Em muốn sống một cuộc đời thanh nhã
Vui thú điền viên thong thả đến già
Nghĩ là vậy, nhưng em sẽ không xa
Hà Nội có anh là có những chiều bình dị
Chân sóng đôi chân hai đứa cùng đi
Dẫu ngược xuôi vẫn bền bỉ đến cùng....
Em....thương anh! Thương tận muôn trùng
Phố nắng hay mưa chẳng màng xao động
Thế giới này dẫu rằng to và rất rộng
Nhưng như anh, em biết chẳng mấy người
Em yêu sao cái cách anh hay cười
Chẳng âu lo khác hẳn ngoài cuộc sống
Ở bên anh bình yên như trong mộng
Em ước mình nằm mơ mãi mà thôi
Anh yêu à! Đừng để tình đơn côi
Đừng im lặng siết tình mòn vì nhớ
Em sai rồi.... Hãy thêm lần rộng mở
Đón em vào vòng tay ấm hôm nao...
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Người ta yêu một thành phố không bởi
thành phố đẹp!
Mà vì nơi đó có người ta yêu ❤️
☘☘☘☘☘☘☘☘☘☘
Nếu một ngày Hà Nội phải xa em
Phan Đình Phùng có buồn mà rụng lá
Cổ Ngư xưa uốn mình trong nắng hạ
Có chút nào gợn nhớ bước chân qua?
🌸
Nếu một ngày Hà Nội phải xa em
Nhà Thờ Lớn có ngắt chừng kinh Thánh?
Tạ Hiện bia có bớt mùi thơm lạnh
Hay vẫn ồn áo náo nhiệt cụng ly nhau?
🌸
Hà Nội này! Nếu ngày phải xa em
Bước chân quen có dừng trên bậc cửa
Có chập chững ngập ngừng gọi em lần nữa?
Hay nghĩ xa rồi chẳng lui lại lối xưa???
🌸
Nào! Hà Nội! Xa em liệu có mưa?
Hay nắng đổ vàng tươi màu sắc mới?
Xa Hà Nội.... Em biết anh chẳng đợi
Một người đi, không hẹn ước, không thề
🌸
Xa Hà Nội.... Chắc em chẳng quay về
Vì Hà Nội bon chen chật chội quá
Em muốn sống một cuộc đời thanh nhã
Vui thú điền viên thong thả đến già
🌸
Nghĩ là vậy, nhưng em sẽ không xa
Hà Nội có anh là có những chiều bình dị
Chân sóng đôi chân hai đứa cùng đi
Dẫu ngược xuôi vẫn bền bỉ đến cùng....
🌸
Em....thương anh! Thương tận muôn trùng
Phố nắng hay mưa chẳng màng xao động
Thế giới này dẫu rằng to và rất rộng
Nhưng như anh, em biết chẳng mấy người
🌸
Em yêu sao cái cách anh hay cười
Chẳng âu lo khác hẳn ngoài cuộc sống
Ở bên anh bình yên như trong mộng
Em ước mình nằm mơ mãi mà thôi
🌸
Anh yêu à! Đừng để tình đơn côi
Đừng im lặng siết tình mòn vì nhớ
Em sai rồi.... Hãy thêm lần rộng mở
Đón em vào vòng tay ấm hôm nao...
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Mình thường trốn tránh với những điều làm bản thân cảm thấy e ngại hoặc tự ti, nhưng về sau này khi biết suy nghĩ nhiều hơn một chút, mình chọn cách đi qua nó, có lúc mình nhắm mắt lờ đi, cũng có lúc thì mặt dày im lặng nhìn nó lướt qua một cách đầy chậm dãi.
Thực tế, thì cũng không quá sợ như những gì mình đã tưởng tượng ra trước đó, không những vậy nó làm bản thân thấy ấm áp lạ thường, ấm áp là vì mình mạnh dạn đối diện với sự thật, cảm xúc và càng cảm quý bản thân nhiều hơn.
Có những đoạn mình muốn cuốn qua thật nhanh là đọc lướt, nhưng những hình ảnh ẩn trong lòng chữ bị vực dậy trước đó thì không tài nào xóa nổi trong tâm trí hiện hữu mung lung và hàng loạt câu hỏi đặt ra cho cái kết về sau càng thúc đẩy sự tò mò khiến bản thân dù cảm thấy không muốn cũng bị đánh gục bởi sự tò mò, để rồi nhận lại sự ê chề trong cái kết mà tác giả đã dựng sẵn cho nhân vật.
"Là vậy sao, chỉ có thế thôi sao, tại sao"..... hàng loạt những ngôi sao được gọi tên, gào thét trên bầu trời vẫn hờ hững trước đôi mắt ướt lệ đầy đau khổ cùng nhân vật. Mình muốn tranh cãi với tác giả thật nhiều về mà kết ấy, đoạn này, đoạn kia, đoạn kia nữa....... có vấn đề rồi.....
Mình cũng đã tận tay ghim lại những chương sách làm mình thấy sợ hãi và cũng tận tay gỡ những chiếc ghim để đối diện với hiện thực được họa ra trong đó, tay không còn run và không còn những hơi thở dồn dập đắng cay nữa, thay vào đó là những câu hỏi lại tác giả kiểu như "Ờ, sao ông/bà lại vẽ người ta như vậy, ...đoạn này nè, lẽ ra nên thế này..., thế kia thì hay hơn, sẽ bớt buồn hơn nè..". Tự nghĩ bản thân như kẻ phá đám với cảm xúc của tác giả và quậy quá trời....
Vậy nên các bạn ạ, cảm xúc của chúng ta thật đáng thương và cũng thật đáng mến. Hãy yêu quý cảm xúc của bản thân mình trong phút giây hiện tại, đừng bắt ép nó phải bước qua trong dòng sông nước mắt, bạn hãy cho nó thời gian để tự bước qua những rào cản đó, khi bước qua được một lần thì cảm xúc đó chính thức thuộc về bạn, không phải chỉ đơn thuần đi bên bạn và ám ảnh bạn nữa đâu.
Chỉ nên khép lại, không nhất thiết phải đóng lại, chỉ cần làm mờ đi không cần phải xóa bỏ. Điều đó làm bạn âm ỉ nên bạn nghĩ cần xóa bỏ hay vứt đi.
Không nên các bạn ạ!.
Hãy học cách đối diện với những cảm xúc nội tâm đó, tin mình đi, điều đó sẽ làm bản thân thêm tốt hơn và bao dung hơn với những điều làm mình tổn thương. Đừng nên vứt bỏ vì bạn sẽ thêm nhiều hơn những thứ kiểu vậy và mãi đeo bám cảm giác đó về sau này.
Hãy trân trọng ngay cả khi nó làm bản thân ta tuyệt vọng nhất nhưng trong cái khó khăn ta sẽ thấy những điều ta chưa từng thấy, cảm giác những tồi tệ cũng có những nhiệm vụ riêng.
Đừng nói quá nhiều, hãy im lặng và mạnh dạn đối diện với cảm xúc tiêu cực đó, vì nó được ta sinh ra, đừng đổ tại ai cả, chỉ là tại cảm xúc của chúng ta còn non dại và cần thêm thời gian để trưởng thành 😃
Đừng để khi một mai thức dậy, bình minh này gọi nỗi nhớ đêm mưa, rồi những cảm dư thừa lại đong đầy đôi mí mắt, sắp đặt cơn mưa bóng mây trôi đi những tiếc nuối muộn màng.
Tumblr media
0 notes
hippo-happy · 3 years ago
Text
Mình thường đi tìm những công thức cho suy nghĩ cơ bản của một con người và mình trong vai một con chuột thí nghiệm, hình như cũng lâu lắm rồi, chả bao giờ bỏ cuộc với cái trò này. Làm sao cho suy nghĩ thật nhanh, thú vị và nhiều màu sắc, đó là mục đích mình luôn hướng tới. Nhưng thất bại lên xuống, nghe thật điên rồ.
Mình vẫn tin nó nằm đâu đó trong đống sách vở, kỳ thực về sau mình nhận thấy, nó nằm ở đó thật luôn, nhưng có thể do chính tính cách của mình làm cho những giả định sau chèn và huỷ bỏ đi những cái mới. Cứ như vậy, thời gian tính bằng năm, mình cứ lãng đãng ở cái mớ bòng bong đó mãi, xây rồi lại tự tay gạch bỏ.
Những cuốn sổ chỉ để ghi mấy cái ý tưởng của nợ ấy làm mình thấy mệt. Nghĩ ra điều gì là áp dụng, áp dụng thấy đúng và hay, là cười như địa chủ được mùa lớn. Nhưng được vài ngày, vài tuần là những luận điểm khác ra đời, chèn ép huỷ bỏ. Thực ra, có những thứ chỉ cần điều chỉnh nhỏ là nó ra những vấn đề hoàn toàn khác nên cứ xoay vòng giữa nghĩ và thực hành và lại nghĩ.
Những câu chuyện từ những cuộn sách đã đọc, thấy tư duy của họ giống như mạng nhện vậy, cả bầu trời với câu hỏi tại sao, Tại sao họ lại hoạ được những hình ảnh đặc sệt màu mè đến vậy, giàu hình tượng, đi sâu thăm th��m vào từng bối cảnh mà không hề nhàm chán, chuyển nhịp mềm mại. Chắc là, trái tim của họ đặc biệt nên cảm được thế thái nhân tình, cứ nghĩ hoài như vậy.
Mình có bỏ bẵng những cuốn sách đó, chả thèm đọc nữa vì càng đọc mình cảm thấy bị động, thiếu động lực trong việc viết, do trước một bức hoạ lớn và nhiều màu sắc sinh động, cảm xúc thì những vết mực của mình giống như một trò mèo vậy.
Mình có đọc bài viết của bạn bè trên mạng xã hội, cũng thấy đâu đó hình bóng cách họ hoạ và ghép những bức hình lại với nhau thật đẹp. Tuy rằng, không xịn sò như mấy tác giả viết ụ cả đống ngôn tình của Tàu Khựa nhưng giống như phiên bản thu nhỏ vậy.
Thực sự cám ơn những bài viết nhỏ đó. Mình cảm thấy không bị áp lực trong cách nghĩ, cảm giác hiểu được bức tranh của họ đưa vào đó, thẩm thấu được cách họ nghĩ trong đó. Nói không phải điêu, nhưng mình đã phát điên nhiều vô số kể lần trước những mâu thuẫn trong cách nghĩ của mình, có những lúc bị loạn, loạn đúng nghĩa đen và bóng. Một phần bị ảnh hưởng, do mình quá cô đơn.
Về sau, mình áp dụng nó cho việc suy nghĩ, nó thật tuyệt vời, không hẳn đơn giản với tiếng mẹ đẻ mà còn với thứ tiếng khác đều cảm thấy thoải mái, tự nhiên và hào hứng.
Thật hay khi đọc bài viết và cố vẽ thêm vài nét, hỏi họ về những thứ trong đó mà mình chưa rõ, kiểu họ nói tắt đi.
Những gì mình viết ra đều là những mảnh ghép của quá khứ và được huy động bằng phương thức như kiểu nhị phân. Ấy vậy, có thể là lý do, mình có thể nói chuyện với một người lạ tới năm, sáu tiếng đồng hồ vẫn thấy ổn, không bị bí chủ đề. Nhưng cứ nói chuyện với người con gái mình yêu mến là như một kẻ đần, chả nghĩ được thứ gì, lúc đó sợ sai, sợ nói làm họ hiểu không đúng, khá lúng túng. Nó cũng không có gì khó khăn hoặc cao xa gì đâu ạ.
Cơ bản giống như 0 và 1, nó có thể oanh tạc trong thế giới mã hoá Uraaaa.!
Nên với bất cứ từ hoặc cụm từ nào (gọi là mảnh ghép số 1) bạn cũng nên tìm cho nó một mảnh ghép số 2, nó luôn nằm ở cạnh mảnh ghép 1 trong không gian thực tế quá khứ bạn đã trải qua. Nhớ nhé, đừng bao giờ nghĩ về mảnh ghép số 3, 4.... vì nó sẽ làm vỡ tan công thức nhị phân này. Mảnh ghép số 3, 4.... là tự động nó đến với mình không cần tìm, kiểu như chỉ cần trọng tậm 1,2 .
Nó làm người tiếp nhận chủ động, nhẹ nhàng, thoải mái. Wow, không gian cũng vậy, cũng đừng nhảy sang không gian khác, nó sẽ gây loạn thực pháp tư duy. Đừng nghĩ nó đơn giản, nó siêu quần lắm, bất ngờ nếu bạn thử với ngôn ngữ số 2. Nghe như chả có gì đặc biệt nhỉ, nhưng nó thực sự đặc biệt ở cái đơn giản đó. Do mỗi người có cách nghĩ khác nhau, nó sẽ tạo nên sự đa dạng khi chúng ta giao tiếp và chia sẻ quan điểm cho nhau. (Hay là ở chỗ này)
Nó thay đổi thực sự cuộc sống của mình từ khi thấy được thú vị đơn giản nhất quả đất này. Tựu lại, không tham lam nhưng lại được nhiều vô kể. Nó theo chuỗi không thể dừng lại, vì cứ 1 bật ra 2 theo kiểu tự động lôi những điều đã xảy ra làm câu chuyện để nói và chủ động hoạ thêm vào bức tranh đó một cách nhẹ nhàng.
Mình sẽ vẫn đi tìm những điều thú vị thông qua những gì đọc được và xảy ra trong cuộc sống bằng công thức này, biết đâu sẽ có những cập nhật xịn sò hơn trong thời gian tới. Góc nhìn cực kỳ quan trọng nó tạo nên sự đa dạng nhưng hãy cứ biến mọi thứ thật giản đơn, nó chỉ là những mảnh ghép đời thường mà thôi.
Chỉ là sự chia sẻ những thứ tào lao, đơn giản. Cơ mà, nó đặc biệt với mình.
Ví dụ:
Màu trắng (mảnh ghép 1) bạn có thể tưởng tượng ra mây (Mảnh ghép số 1) và cầu vồng (mảnh ghép số 2). Một kỉ niệm hiện lên.
Màu nâu, Hình trái tim, hình trái tim màu trắng, màu xanh, cốc, thìa....... tất cả những gì mình nhìn thấy nhưng nó sẽ có một mảnh ghép khác với mỗi đối tượng ở trong tiềm thức của MỖI NGƯỜI KHÁC NHAU.
Hãy thử với một môn ngoại ngữ khác, nó sẽ vi diệu vô cùng.
Đó là còn chưa kể đến sự nối tiếp ở Không gian số 2, mỗi khi mảnh ghép số 2 được nghĩ tới........ Nói chung, nó là một giao động tư duy không bao giờ tắt. Có thể nói mãi, nói mãi mà không hề hết chủ đề, không bị bí chủ đề.
Khi chúng ta cần nó logic thì bản thân nó đã logic rồi, logic trong chính quá khứ của mình đã xảy ra.
Tumblr media
0 notes
hippo-happy · 4 years ago
Text
Chiều buồn, mang theo cơn gió nhẹ phả vào không khí đặc sệt mùi hương xuân nồng nàn, khẽ nâng nhẹ cảm xúc và nhịp đập cũng dần trở nên loạn hơn. Qua khung cửa sổ nhỏ, trên tay vẫn cầm ly cà phê ấm, mùi hương được khởi tạo và đậm đà hơn khi đắm mình trong làn nước cùng guồng quay đều theo nhịp lắc lư của tay. Hình ảnh hiện lên khi nước nóng tràn xuống và chiếm dần thể tích trong ly, bỗng dưng có cảm giác như ai đó đang vỗ vễ kí ức, gợi lại man mác một chút buồn nơi khoé mắt, có chút gì đó cay cay khó diễn tả và khó để bật lên thành tiếng nên đành thở dài rồi ngồi lặng mình ngắm những hạt mưa rơi được ai đó thả từ trên cao xuống.
Thoáng nghĩ về những điều đã xảy ra cảm giác thật mệt mỏi, vô thức đưa tay lên cố để chạm đến những mong manh từ mưa nhưng chẳng thể với tới, cứ giữ nguyên trạng thái như vậy vài giây, bỗng gió làm đôi tay khép lại vì sự buốt giá, rùng mình một chút và đưa lên nhâm nhi ly cà phê. Ngọt ngào xen lẫn vị đắng ngăm và chút gì đó nhớ, rồi lại lắc đầu để quá khứ rụng rơi hết, không muốn bản thân trôi về nơi ấy thêm một lần nữa.
Bỗng nước mắt rơi khi bản nhạc đến đoạn cao trào cảm xúc, tiếng guitar căng tràn:
“Dòng người vội vàng bước qua, chợt như chiếc hôn thế thôi. Đôi môi chia làm đôi như ta đang mong vậy thôi…”.
Giật mình, miệng vẫn đang lưu đọng còn chưa tan hết cà phê nơi đó, giọt nước mắt cũng chảy, lăn dài trên má nóng hổi và rơi xuống từ lúc nào không hay. Thường thì có chút sụt xùi nhẹ sau đó nhưng cứ thản nhiên đến lạ, mặc kệ tất cả, mặc kệ cảm xúc rồi để nó thấm và tan chảy về nơi mà nó đến.
Đứng dậy và đi lại một chút, cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều và cũng bớt bâng khuâng hơn. Ly cà phê đã cạn từ lúc nào không hay, có chút hụt hẫng khi nghẹn ngào muốn thoát nhưng lại muốn nhâm nhi để gọi về, thoáng nhìn thôi cũng được, chỉ cần thoáng chút thôi không cần những đậm đà như xưa cũ.
Đặt ly cà phê xuống và tháo tai nghe để gọn gàng vào Dock sạc, cảm giác như sang một không gian khác, chính tại nơi mình đang đứng, đồng hồ điểm 14:00. Nhún vai và chếch nhẹ miêng, ngạc nhiên khi cách đây chỉ vài phút trước ….
Có những lúc, góc nào đó của cảm xúc bị khua dậy, đánh thức bởi âm nhạc, hiện lên những khung cảnh thật buồn, thật quen khiến ta lạc trôi về khung trời xưa cũ, ý thức về thời gian bị rối ren, khô cứng, đóng băng lại khiến ta thoả hiệp và sẵn sàng ngưng thở để ngắm nhìn nó thêm lần nữa, nơi lá Xuân đã rơi rụng khi Thu chưa kịp sang mùa.
Thổn thức !!!!
0 notes
hippo-happy · 4 years ago
Text
Tumblr media
Hỏi thế gian tình ái là chi khiến chúng ta vụng về và dễ tổn thương như những đứa trẻ
0 notes