Text

Chiều muộn, mình chở ba về quê bằng chiếc Dream cũ mang theo một bọc bánh kẹo mua từ chuyến tham quan tuần trước. Đường đã bớt hực, nắng đã tắt nhường cho hoàng hôn đang dần buông xuống mọi nẻo nhà. Chút ánh sáng còn lại cuối cùng của ngày tàn làm hiện rõ gió thổi khiến vạt lúa ngã lượn sóng, từng đợt đến vô tận của bạt ngàn xanh ngát. Con đường dẫn vào xã nhiều đoạn hư hỏng, nhà xây đơn giản, ụ rơm, bụi chuối, tiếng gà kêu cục tác. Nếu như ở phố thị cuộc sống làm người ta thở hắt ra thì ở quê, mọi thứ nhẹ nhàng và yên bình hơn cả.
Mình đem chia bánh kẹo ra bàn. Chủ yếu cho các em ăn còn ông bà thì hơi khó. Có hôm đang làm trên cơ quan bỗng nghe em mình nhắn ông bà đau ốm thường xuyên quá nên đâm lo mà hôm về thăm thấy tươi tỉnh hơn. Ông ngồi chơi ở bàn trong nhà trông ra sân. Bà ngồi trên sạp tre đầu nhà. Chú nổ máy bắt đầu quá trình tuốt hạt bắp khỏi trái. Các em mặc áo khoác, đeo khẩu trang chống bụi bám vào. Bắp được bỏ vào khe, thau đựng sẵn bên dưới để hứng hạt. Cứ thế mà mọi người đều vui vẻ làm.
Ra về lúc trời đã tối hẳn. Chiếc xe lăn bánh cùng nhịp điệu chầm chậm ở quê mà trong tâm trí mình: tiếng máy nổ vẫn vang đều trong sân nhà, những trái bắp lên màu rực rỡ, bóng lưng khom xuống nhặt bắp bỏ vào thau và ông bà như hai ngọn núi sừng sững đi qua bao bể dâu cuộc đời. Chiều quê thoảng qua thật êm đềm.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Ultramax 400
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakultramax400 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
2 notes
·
View notes
Text

Ước muốn gặp mẹ trong mơ của cô bạn sinh viên.
Sân trường đại học của mình sau bốn năm chỉ còn lại mình đứng giữa khoảng không gian trống vắng của bãi đỗ xe. Đi đến phòng đào tạo ký nhận bằng tốt nghiệp rồi tạt qua phòng công tác sinh viên rút học bạ và nhìn thấy tên những người bạn bốn năm trên giấy, trên chồng hồ sơ xếp ngổn ngang dưới nền. Họ đang ở đấy với mình như hôm nào còn ngơ ngác vào học những dòng code đầu tiên. Hình như mình chẳng thoát được những bóng hình này, những bóng ma cứ chập chờn trong đời.
Năm ba, chúng mình bắt đầu đi sâu vào các môn chuyên ngành đòi hỏi thời gian nghiên cứu nhiều hơn. Giảng viên đảm nhận học phần Cơ sở dữ liệu phân mình làm trưởng nhóm với tổng cộng bốn thành viên. Đề tài được giao để xây dựng hệ quản trị cơ sở dữ liệu là quản lý việc đặt khám chữa bệnh cho bệnh viện. Nhóm hay tụ tập ngồi ở sảnh lớn trong trường cho đến tối mịt mới về. Đứa ghé tiệm cơm trước trường, đứa nhảy vào quán hủ tiếu ở ngã tư, đứa thì về chế mì tôm rồi lăn ra ngủ.
Đêm gần cuối của cuộc hành trình, mình đi bộ về phòng trọ rồi tiếp tục soạn báo cáo cho hoàn chỉnh để kịp đóng bìa nộp. Bạn đến gõ cửa phòng nhờ mình giảng lại các câu truy vấn nhóm làm và tổng quan ràng buộc các bảng. Trăng sáng vằng vặc, thấp thỏm dưới bức tường xi măng cao quá đầu.
Gương mặt bạn lúc nào cũng tươi nhưng cuộc đời bạn mất đi thật nhiều. Mẹ mất từ khi mới sinh, ba bỏ đi mất tăm, vợ chồng chú thím trở thành nơi nương tựa duy nhất. Ở một xã nghèo Quảng Ngãi, ngày ngày có một cô bé cùng thím bán hàng ăn sáng trước cổng trường đã mơ về cánh cổng đại học và thực tế đã chứng minh cô bé ấy đã chiến thắng số phận như thế nào. Cô bé thương nhớ mẹ dù chưa bao giờ mẹ về trong mơ. Trong trí nhớ của cô bé, mẹ chỉ xuất hiện trong những tấm hình cũ hoặc trên gian thờ. Khi người ta chụp ảnh gia đình, cô bé ấy chỉ biết tủi thân và biết bao đêm dài nằm khóc một mình. Bạn đứng kể về mẹ trước cánh cửa phòng bạc màu sơn. Đèn phòng chưa bật, còn mỗi đèn học ngà vàng đang bung tỏa khắp bóng tối, thắp sáng đôi mắt ươn ướt dễ thành dòng nếu còn tiếp tục kể.
Trưa của mùa hè năm nay ngồi dưới nền thấy nắng in dáng hình của khung cửa gỗ lên sàn lại nhớ về cánh cửa gỗ của nhiều năm trước mình tiễn bạn ra đến đầu ngõ, lòng se sắt lại về phía phố đã xa có cô bạn mồ côi mẹ.
📷 Nikon FM
🎞 Fujifilm 400
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #fujifilm #fujifilm400 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
5 notes
·
View notes
Text

Hanna ở lại đằng sau, như một thành phố ở lại khi con tàu đi tiếp. Thành phố vẫn đấy, đâu đó đằng sau ta, ta có thể quay trở lại đó để chắc chắn nó vẫn còn đấy, nhưng để làm gì cơ chứ.
1 note
·
View note
Text


Như mọi thành phố từng ghé qua, có đi đâu trong suốt quãng đời cũng chẳng quên được nhau.
Xóm nhỏ trong căn hẻm nơi tôi ghé vào cách khá xa thành phố chợt rùng mình bởi trận mưa kéo đến bất ngờ. Tôi ngồi một mình trong gian nhà nhìn quanh. Bức tường không tô trát sơn mà để nguyên sơ lớp gạch đỏ xếp chồng từng viên lên nhau. Nhìn ra cửa sổ bên cạnh, lá cây sũng nước đang run rẩy đón nhận từng hạt nước lạnh. Có hạt nặng trĩu rơi ồ ạt xuống đất, có hạt đọng trên bề mặt lá chờ đợi luồng ánh sáng hắt qua để con người thấy bóng lóa. Bỗng anh nhân viên mang cà phê nóng hâm hấp ra đặt trên bàn rồi rời đi để mặc tôi ngồi đọc những gì cuối cùng thuộc về Hội hè miên man của Hemingway trong ồ ạt chênh vênh.
Hemingway đi qua tuổi trẻ của mình ở Paris cùng vợ và cậu con trai. Ông viết về bạn bè, những nhà văn, nhà thơ có nhiều điểm tính cách đặc biệt trong lối sống hằng ngày và ngòi bút đặc tả trong văn chương qua cuộc tuần hành đến quán rượu, cà phê hay nhà riêng để gặp gỡ nhau bàn về điều mình đang viết. Một lớp nhà văn mà như người ta ví bằng tên gọi "thế hệ lạc lối" đã sống trong nghèo khổ, căn nhắc từng đồng tiết kiệm cho bữa ăn trưa bằng việc bỏ đói bụng để đi dạo ở vườn hoa Luxembourge nhưng vẫn say mê viết đến điên dại. Họ trốn vào quán gọi cho mình rượu hoặc cà phê rồi lấy cuốn sổ cùng cây bút chì trong túi áo bắt đầu viết về khoảnh khắc tuổi trẻ sôi nổi, nhiệt huyết đang đi qua vội vã, dồn dập trong tình yêu và rạn nứt đến từ những mối quan hệ kề cận.
Tôi nhớ có ngày mình từng viết sau giờ tan tầm vào khoảng độ sáu giờ chiều: "Ngồi trong quán thấy cả sao, mây chẳng buồn gợn vậy mà dự báo nói rằng trời đổ mưa vào những ngày sắp tới. Vậy là nắng vàng ươm sẽ tắt để nhường chỗ cho mưa. Một năm thêm vào rồi bớt ra vài mối quan hệ. Lớn thêm chút thấy vơi đi nhiều, dần dần rơi rụng, có sự rơi còn bất ngờ, rơi trong âm thầm. Một năm nhìn tóc mẹ bạc trắng đi, bệnh vảy nến của ba như cũ, ông nội tạm khỏe, bà nội hay đau ốm quá, ông bà ngoại giờ như mây trời".
Tất thảy chúng ta đều ẩn chứa hội hè miên man trong thành phố mình đang sống. Đến thời điểm nhất định, những điều đã trải qua sẽ hiện về tụ thành một khối. Trái tim có lúc thoáng buồn, nhiều hơn một nỗi buồn về chuyện người ta lãng quên mình, sự ra đi đột ngột của ai đó hoặc đôi lúc vô cớ buồn nên tôi nghĩ như mọi thành phố từng ghé qua dù có đi đâu trong suốt quãng đời còn lại cũng chẳng quên được nhau.
📷 Nikon FM, Canon FTb
🎞 Kodak Proimage 100, Kodak Vision 3 500T
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #canon #canonftb #kodak #kodakproimage100 #kodakvision3500t #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
4 notes
·
View notes
Text



Anh ước đôi mắt mình được sáng hơn.
Quá trình chạy bộ gần một năm của mình khá gian nan, chấn thương nhiều buộc mình phải tăng cường tập bổ trợ tại nhà và giãn cơ sau những buổi chạy nên các anh ở cơ sở người khiếm thị trở thành bạn đồng hành của mình. Người làm cho mình hôm đó là anh Nghĩa. Mỗi lần thấy anh bước vào, mình thường đùa thầy của em đến rồi vì anh làm tốt lắm. Và, lần đầu tiên anh kể về cuộc đời mình cùng xã Duy Sơn nơi anh sinh ra và lớn lên trong da diết nỗi nhớ.
Ngay từ lúc sinh ra, thị lực của anh đã có vấn đề. Nó mờ mờ, dao động của xung quanh không làm anh để ý đến. Gia đình anh phát hiện rồi đưa đi mổ nên may mắn cứu được anh thoát khỏi trình trạng mất đi ánh sáng vĩnh viễn. Đổi lại anh chỉ còn thấy được khoảng ba mươi phần trăm trên thang mười. Bằng nguồn thị lực ít ỏi sót lại, đôi mắt đủ để anh thấy cuộc sống ở khoảng cách vừa phải. Với anh cuộc đời chưa hẳn lấy đi tất cả, em ạ.
Nhà anh làm nông như mọi ngôi nhà khác ở xã Duy Sơn, huyện Duy Xuyên. Vụ lúa hè thu làm hạt gạo ngon hơn vì được cấp đủ nước, phơi khô so với vụ đông xuân thường xuyên gặp mưa, ẩm mốc. Lễ 30/4 vừa rồi anh nghỉ về quê phơi lúa giúp mẹ. Phụ giúp anh có em trai. Hai anh em ra hốt lúa đóng hơn hai chục bao mà phải bỏ chạy trước cái nắng như thiêu đốt con người nhưng ở vùng quê như tụi anh đôi khi cực khổ lại có nhiều kỷ niệm.
Anh làm nghề này từ khoảng năm 2010. Trước đó, anh làm nhiều nghề ở quê. Hiểu và thương đứa cháu nội kém may mắn nên anh muốn học gì ông nội đều cho. Nào sửa xe đạp, cơ điện lạnh đến nghề này, ông gật đầu tuốt chỉ có điều ông anh qua đời rồi. Ngừng bặt hồi lâu anh mới bắt đầu tiếp chuyện cũ.
Còn về tuổi thơ anh vào mùa hè là chuỗi ngày lang thang ngoài đồng ruộng. Tát bờ dọn cỏ để chuẩn bị gieo sạ đến đốt tàn dư của lúa sau khi găth để chiều có sân đá bóng với tụi trẻ cùng làng. Cánh diều được làm từ trang vở học trò trắng phau in trên nền trời Duy Sơn. Sát núi nên khí hậu ở đây khô nóng hơn mà không có suối hay sông vắt qua chỉ có con đập gần làng đủ để nhảy ùm xuống sau trận mồ hôi. Nhiều vô kể, anh nói trong niềm vui hòa lẫn trong tiếng cười.
Bước ra từ cơ sở, phố đã bắt đầu lên đèn. Những ngọn đèn leo lét đỏ phủ dọc tuyến đường đi. Anh ra ngoài đứng nhìn bóng xe cộ lướt qua trước đôi mắt. Nhiều lúc mình nghĩ rằng anh cũng muốn mắt mình sáng rõ hơn dù anh nói với anh như thế là đủ. Các anh khác trong cơ sở như anh, vẫn ra đứng trước sân. Họ khác nhau về thị lực nhưng đều xuất thân từ nhiều miền quê nghèo mà trong tâm trí, quê hương luôn là chùm khế ngọt. Ai rồi cũng có một khoảng trời riêng, một vùng ký ức mà suốt đời mình đi đâu cũng nhớ.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Proimage 100
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakproimage100 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
1 note
·
View note
Text

Khi ta đi, đất cũng hóa tâm hồn.
Cuối của rẻo đất vắt ngang dòng sông Hoài có vùng canh tác rộng lớn của bà con nông dân. Con đường nhựa hai bên vừa nhà vừa cây được làm lại dẫn lối vào những nương ngô đang thì con gái. Chúng được bọc trong lớp vỏ màu xanh non, đứng thẳng hàng theo luống và nghiêng vai đón nhận nắng của mùa hè chứa chan. Mình đi tiếp về phía cuối nương, sông hiện ra đẹp đến ngỡ ngàng. Từng gợn sóng như sóng biển nhưng nhỏ hơn, cứ lăn tăn từng lớp nối đuôi nhau như người ta đổ bột bánh rồi xòe đều ra từng phía. Gió thổi lồng lộng làm quần áo chú thợ câu gần đó bay phành phạch. Cái chòi người ta dựng tạm bỏ trống nên mình vào ngồi dừng chân. Lúc đó, gương mặt chị cùng anh em trong cơ quan dần hiện ra trong cái ôm thân tình đêm ấy.
Lần cuối cùng kể từ ngày giải phóng miền Nam, giọng đọc phát ra từ loa truyền thanh sẽ ngừng bặt trong ký ức của người Hội An. Chị nói đến đó rồi bật khóc. Ngồi đặt chân lên thành ghế trước mặt, mắt mình bắt đầu ầng ậng nước. Có hôm phòng tổ chức liên hoan mà mình chưa rõ nhân dịp gì vậy mà vừa vào đã thấy không khí tưng bừng, ngồi uống bia cười ngặt nghẽo. Hoặc như ngày đầu tiên đi làm lại sau Tết, tụ họp tại bàn gỗ trước văn phòng. Chị đại diện lì xì cho mình vì thành tích chiến đấu trên mặt trận máy móc. Chỗ chị luôn như vậy, tình cảm cứ như một gia đình.
Ngôi nhà màu vàng hết tháng sáu không còn đầy đủ các thành viên nữa. Cửa sổ trên gác nhìn ra có cành cây mỗi mùa hoa nở phơn phớt hồng rụng khắp sân chẳng ai đoái hoài. Mảnh đất này hơn năm mươi năm đã nuôi dưỡng bao thế hệ phóng viên truyền đi thông tin của một thị xã Hội An cổ kính nghèo nàn đi lên từ sau chiến tranh, mừng đến khóc khi được công nhận di sản văn hóa thế giới và rạng rỡ như ngày hôm nay. Lời cảm tạ với họ là không đủ.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Proimage 100
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakproimage100 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
4 notes
·
View notes
Text

Chúng ta lớn lên không phải vì những gì đã có, mà vì những gì đã mất.
Nhà bà toàn bộ lợp bằng tôn ở góc đường cạnh con dốc đi xuống chợ. Mùa hè rọi nắng xuống sáng loáng màu trắng của lớp tôn mới, còn lớp tôn cũ rỉ sắt đổ vào mắt màu nâu đến đen sì. Rồi khi mùa mưa đã về, con đường đất phía trước kéo theo luồng nước từ từ bò vào sân đất làm bước chân giáng xuống những tiếng bì bõm. Mình sang nhà bà chơi đứng nhìn mưa trên mái tôn lăn trên kẽ, dồn tụ đến nặng trĩu mới khẽ rơi xuống. Ngoài vườn, cây ổi bà trồng sát hàng rào được mưa tưới đến xanh mướt. Đống sắt vụn bà thu mua từ chuyến xe đẩy ngoài phố chưa kịp che chắn đã ướt sũng. Bà đi vào nhà bật ngọn đèn thờ trong buồng rồi hai bà cháu lặng ngắm mưa trong chiều đông ảm đạm của hơn mười lăm năm về trước.
Bà mưu sinh bằng nghề đẩy xe đi thu mua phế liệu trong thị xã. Ngày ngày, mình đạp xe đi học đều có dáng hình của bà trên phố. Có lần mình đã cố tình đạp chậm lại để nhìn bóng lưng bà khòm xuống, bám vào thanh sắt nằm ngang tạo lực đẩy về phía trước cho xe. Áo ướt đẫm mồ hôi và vô số lần thấy bà lấy tay quệt nước trên trán. Thị xã đã ôm vào lòng người phụ nữ bé nhỏ tóc đã điểm bạc, chồng mất sớm trong chiến tranh và gương mặt hằn lên sự cơ cực đến khôn cùng.
Mẹ mình thường ít khi cho tiền ăn vặt lắm. Chủ yếu đi học về được bà ngoại dúi cho trước lúc mẹ đi dạy về. Con nít mà, đứa nào không mê mấy quầy tạp hóa cho được. Cách đơn giản nhất là dồn lon bia, nước ngọt lại để bán lại cho bà. Mỗi lần đem sang cân, ngoài thu mua như giá thường ngày bà còn cho thêm mấy ngàn nữa để mua được nhiều đồ ăn hơn. Giờ nghĩ lại, mình thấy thương bà quá.
Năm mình vừa lên cấp ba thì bà qua đời vì ung thư. Căn nhà cũ đã bán đi, phải chuyển sang khu vực gần đó sống vì làm đường giải tỏa mặt bằng nên thời gian gặp được bà vơi hẳn đi. Chiều lênh đênh trên cát biển An Bàng thì mẹ báo bà mất rồi. Con trai cả của bà lúc đó cũng đang chiến đấu với ung thư răng. Sáng chú hay đi bộ ngang nhà mình với khuôn mặt sưng húp. Nghe nói bà mất mà chưa biết con trai cả mình cũng sắp theo bà. Một cuộc đời nghèo khổ đến tận giây phút cuối cùng.
Trên biển, những tia nắng cuối cùng của ngày dài sắp biến mất. Chút ánh sáng còn lại phủ lên mặt vô số ánh lân tinh, khép khẩu lại, chụp trong tiếng kêu của mòng biển. Mình thương bà biết bao. Thương bằng tình thương giản dị của đứa bé được bà cho thêm mấy ngàn bạc mua quà. Những gì chúng ta nhận lại khi lớn lên không phải thứ đang hiện hữu mà vì những gì đã mất.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Proimage 100
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakproimage100 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
9 notes
·
View notes
Text




Nhớ lời mẹ kể về cô Thủy hoa hậu.
Một người đi mua sách, đấy là chuyện chẳng có gì lạ, trong cả dòng người ra vào hiệu sách từ sáng cho đến tối. Ở Đinh Lễ, người bán sách kì cựu vẫn nhớ như in kỉ niệm về một lần đang lúi húi vào những con số, và khi ngẩng mặt lên thì thấy trong hiệu sách mình đứng một giai nhân lộng lẫy. Bà không thể ngăn mình tự thốt lên với người bên cạnh, sao lại có người đẹp đến thế, và rồi bà bị hỏi lại một cách đầy bất ngờ, thế cô không biết đấy là ai ư? Hoa hậu Thu Thuỷ đấy.
Trong khi ấy, cô Hoa hậu vẫn đứng chăm chú trước một giá sách, suối tóc đen ấn định cả không gian. Một lúc sau, cô còn tặng thêm cho người bán sách một ấn tượng khác, không chỉ mua nhiều sách, mà cô còn chọn sách rất tinh. Thật khó tưởng tượng. Về sau, hai người họ thành bạn. Chị Thuỷ chắc không phải là một người sưu tầm sách, đơn giản là chị đặc biệt thích sách, mà trước tiên, đấy là vì chị là người đọc nhiều, hay viết, và lại có tài kể chuyện có duyên và hài hước.
Tôi hình dung chị thuộc nhóm những người không đi săn tìm những cuốn sách, mà giữa họ và những cuốn sách sẽ gửi đi những tín hiệu, đ��� rồi chẳng hạn ở một nơi xa lạ, chân đang bước đi bỗng ánh mắt tia thấy một hiệu sách, vậy là họ sẽ rẽ luôn vào đó không cần nghĩ. Ở đó sẽ diễn ra những cuộc lần tìm, nơi họ có thể bắt gặp lại những người bạn cũ, những cuốn sách họ từng đọc hồi còn bé, có thể là đi mượn thư viện về, hoặc cuốn sách họ từng thất lạc do chuyển nhà, cho bạn mượn. Một đồ vật nhỏ bé, cũ mèm như thế có thể gợi lại cả một trời hạnh phúc ấu thơ nơi họ có khi đang ngồi bệt xuống sàn, xung quanh chỉ có sách và bụi. Những lần như thế, ra về với cả "bao tải" sách cũ, là những lần họ thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô Thủy đột ngột ra đi vào năm 2021. Mẹ mình hay kể về cô Thủy hoa hậu đẹp lắm con ạ. Hồi đấy đâu phải dễ được đạt được danh hiệu ấy trong khi bây giờ mỗi năm không biết bao nhiêu cuộc thi diễn ra. Mình có cảm giác cô thật yêu mến nhà văn Milan Kundera, một nhà văn mà bạn đọc ở Việt Nam trong vài chục năm qua không thể không từng có một thời kỳ thấy bóng ông phủ lên đời mình. Như lời ông nói cảm động ngày trước: "Sau khi chết, tớ muốn cứ mười năm lại sống dậy một lần để xem Kaliningrad có còn là Kaliningrad không. Chừng nào vẫn còn thì tớ có thể cảm thấy còn chút liên đới với loài người và hoà giải với cái nhân loại ấy, mà quay xuống mồ", hẳn rằng cô Thủy đã quay về và thấy mọi người yêu thương cô nhiều lắm.
- Trích dẫn đầu từ bài của Hiệu sách Hộp
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Proimage 100
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakproimage100 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
3 notes
·
View notes
Text

Em vừa hóa trị, anh ạ.
Trưa đã đứng bóng, mọi người trong cơ quan đã về từ lâu. Mình còn khá nhiều việc nên nán lại làm cho xong mới lủi thủi rời khỏi phòng. Hôm nay, ba mình đi trực trạm nên nhà còn mỗi hai mẹ con. Mẹ ăn từ trước có để dành phần bún cho mình trong căn bếp. Đặt tô bún nóng hổi vừa mới hâm lại trên bàn, mình bật ti vi lên xem có chương trình nào để xem không thì Việc tử tế hiện ra.
Cô Lê Thị Mai bắt đầu chia sẻ về hành trình của mình: "Mình đến với các con từ năm 2012. Giống như chúng ta thôi khi nhìn các đối tượng yếu thế thì động lòng trắc ẩn. Qua những năm tháng đó, mình thấy tình thương đó cần thiết thực hơn, cụ thể hơn thì đến năm 2017 mình xin phép Khoa Ung bướu - Huyết học, Bệnh viện Nhi đồng 2 cho phép thành lập để thành lập Câu lạc bộ "Nét chữ xinh" và Lớp học vui vẻ. Các con phải truyền máu, truyền thuốc mỗi ngày nên mình mong muốn các con đến với lớp học với tâm thái vui vẻ hơn".
Và những cuốn sổ cô luôn mang trong mình để không bao giờ quên các em. Sổ được ghi chi tiết tên tuổi, có những ngày các em đến, có những ngày các em đã ở một nơi rất xa.
Ở Bệnh viện Truyền máu huyết học nơi mình đến năm ngoái sau khi nhân viên xét nghiệm lấy mẫu, mình đi loanh quanh. Bước ra dãy ghế ngoài nhìn thấy em ngồi bên mẹ và tóc em, những sợi tóc còn xanh của tuổi hai mươi không còn nữa, nó nhẵn thín đi. Trên tay em chi chít vết kim tiêm, ửng đỏ. Một tay cầm gậy, một tay bám vào thành tường, bước chân em đi thật chậm trên hành lang bệnh viện. Cái dáng em liêu xiêu trong chiều tháng sáu, ốm đến mảnh khảnh.
Mình thấy như bước hụt chân dù bước chân còn ổn, ngồi trên xe nhìn về hướng Long Thành, vù vù vù vù. Đêm đầu tiên ngủ trong khách sạn để chờ hôm sau nghe kết luận, mình hay thức giấc, ngồi dậy nhìn qua cửa sổ. Trời còn tối, người dân Sài Gòn có lẽ đã say giấc. Trong mình đầy lo toan, tuyến trên rồi, xa xôi lắm rồi.
Nhà thơ Nga Evgueni Evtushenko đã nói một câu không thể đúng hơn được: "Hãy cảm ơn tất cả những gì đã diễn ra xung quanh cuộc sống này. Hãy cảm ơn ngay cả số phận đen đủi nhất. Hãy cảm ơn tất cả mọi thứ và hãy cảm ơn cả những giọt nước mắt đau khổ của bạn bởi vì khi bạn còn khóc tức là bạn còn sống và bạn đang sống tức là bạn đang hạnh phúc. Bởi vì rất đơn giản, con người ta sinh ra không phải để chết cho nên hãy tận hưởng kể cả những ký ức vui, kể cả những ký ức buồn để mà chúng ta cảm thấy yêu cuộc đời này hơn. Cuộc đời xét cho cùng đáng yêu lắm."
Evtushenko làm mình vui hơn, vui vì còn được sống để trở về, buồn vì các em kém may mắn trong đời. Câu chuyện của cô Mai hôm nay làm mình thực sự thức tỉnh. Ngày mai của những ngày mai, các em gặp ở viện liệu có thể đón ngày mai đến bao giờ nữa.
- Ghi lại từ bài viết đăng ngày 21.7.2024.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Proimage 100
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakproimage100 #cinephilefilmlab #hoian #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
5 notes
·
View notes
Text


Mùa lá rụng trong vườn.
Căn nhà bỏ hoang nằm ngay ngã ba sát kè sông. Trước mặt sân, tàu thuyền đi qua rẽ sóng băng qua gầm cầu Cẩm Nam trong nắng chiều làm lộ rõ đốm sáng nhấp nháy như mắt mực. Vài vạt lục bình trôi lững lờ, có đám bị sóng vỗ tạt vào bờ mắc cạn. Lá rụng đầy trên bậc thềm nhà, khô quắc lại một màu nâu nâu. Dân chài bỏ ghe đầu thềm, nước sơn con mắt được vẽ hiện lên thật tươi, nhô ra thời nắng còn đương gắt. Mèo ngồi yên lặng dưới nắng, lâu lâu lâu ngẩng sang nhìn mình, người ngồi cách nó không xa cũng đang mơ về thời xa vắng.
Từ ngày giải phóng về, ông bà ngoại mình chuyển nhà ba lần. Lần cuối cùng là nhà của mình hiện tại kể từ những năm cuối chín mươi của thế ký trước. Nếu tính giá mua thời đấy để có mảnh đất như bây giờ thì có thể xem là hời vì diện tích rộng, cách phố cổ khoảng dăm phút đi xe.
Trước hàng rào ông trồng cả dãy quật và sapoche. Quật dù sai trái, mọng nước nhưng chua lắm. Thứ mình phải đi canh hằng ngày trước mấy đứa hàng xóm là đám sapoche vươn ra ngoài hàng rào như mời gọi hãy đến đây. Còn cây cốc nằm trong nhà nên tụi nó không khều trộm được. Nhà có cây sào dài, đầu sào gắn lưỡi dao ngọt sợt cứ đưa lên giật rồi đi lượm. Trưa hè nóng như đổ lửa nhưng ngoài vườn gió thổi lồng lộng nên mình ở ngoài này nhiều hơn. Vừa ngồi bốc cốc chấm với chén muối ớt dầm vừa nhìn cộng rau cải xanh um ướt đẫm nước, dây bí trèo trên đất từng ngày tổng hợp dưỡng chất nuôi trái, chuồn chuồn chọn cho mình chỗ râm mát và bóng bà đi lại trong căn bếp sạm đen bởi khói đang chuẩn bị đồ ăn cho bữa cơm chiều thay mẹ đi dạy xa nhà.
Đường xóm mình thời đó chưa đổ nhựa, toàn cát với đá sỏi lỗ chỗ. Ngày mưa nước hay ứ lại, đoạn cao thì tràn qua cổng mò mẫm vào vườn. Lá cây mướt mờ bởi bóng nước, không khí lạnh lạnh, đất mềm hẳn đi. Vườn đi qua mùa đông. Những mùa đông ấm áp ngủ bên bà chợt sáng mai thức dậy thấy lá lìa khỏi cây để chấm dứt phận đời của mình, và nhường cho thế hệ lá mai sau. Cây lúc này như người mẹ vừa tiễn đứa con mình dứt ruột đẻ ra, trơ trọi giữa từng luồng gió mùa Đông Bắc về thổi lá rụng bay vào sân gạch nghe xào xạc.
Mở đường, vườn bị bán đi. Tiếng cưa phành phạch trên thân cây. Tiếng ngã rầm của cây. Tiếng người ta nói qua lại, cười đùa. Tiếng thợ xây đổ bê tông, dựng gạch tạo hình khối theo thiết kế của kỹ sư. Mình tiếc.
Đọc xong "Mùa lá rụng trong vườn" của nhà văn Ma Văn Kháng đúng vào thời điểm chiều đã dần tắt. Ngay từ cái tên đã đẹp, nó đẹp đến buồn. Con người trong truyện đứng trước sự giao thoa giữa nề nếp văn hóa dân tộc truyền thống và biến đổi của thời đại mới nhưng làm sao để quên được mùa lá trút xuống trong vườn để trổ mầm. Nắng lùi từng bước ngắn trên thềm lá. Ngồi yên lặng nhìn cái hành động đấy mới thấy mùa lá rụng như đời người, như cách ông bà đi lặng lẽ trong chập chiều hoang vắng.
Vườn, tháng 03/2025.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Ultramax 400
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakultramax400 #vietnam #hoian #cinephilefilmlab #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
7 notes
·
View notes
Text



Năm mười bảy tuổi cứ tưởng có cả mùa hè trong tay.
Chúng tôi kết thúc chuỗi ngày thi cuối học kỳ hai của năm lớp mười một vào lúc tháng năm đã đi quá nữa. Khắp sân trường, nắng chiếu xuyên qua tán bàng, tán phượng làm bậc thềm bên hông lớp có những khoảng nắng vàng. Trung dắt xe ra trước, tôi theo sau. Đôi chân hai đứa mãi miết đạp vào phố cổ, qua cầu gỗ An Hội rồi dừng chân tại bãi sông cuối đường rợp bóng xanh của hàng dừa và gió thổi lồng lộng vào khuôn mặt ướt đầm đìa của chúng tôi. Sóng nhỏ lăn tăn từ giữa sông vỗ vào mạn thuyền vợ chồng hộ dân gần đó nghe rõ tiếng kêu còn dưới chân chúng tôi toàn bọt trắng của lớp sóng cuối cùng trước khi kết thúc hành trình.
Đằng sau hàng cây là phố cổ. Ngày đó, Hội An còn đơn sơ quá. Phố thị chưa phát triển vượt bậc như bây giờ mà chan chứa nét trầm của thời đại đã qua. Tuổi mười bảy như phố, trôi đi êm đềm như ngày trôi về phía cũ dừng xe ghé quán trà đá ven đường Hoàng Văn Thụ nhìn mấy bác đạp xích lô nối đuôi nhau thành hàng dài. Tuổi mười bảy như phố, ấp ủ nhiều hoài vọng thuở bé, kể cho nhau nghe trường đại học muốn thi vào. Tuổi mười bảy như phố, chứng kiến nhiều biến chuyển mới trong tâm hồn như thích bạn nữ nào đó làm trái tim cứ loạn nhịp lúc chạm mắt nhau. Cười, nụ cười tuổi mười bảy ở bãi sông ngày ấy cứ như thu cả mùa hè vào trong tay.
Chia tay bãi sông, hai đứa tiếp tục đạp qua cầu Cẩm Nam. Dòng sông tựa hồ tấm gương, trong vắt, cắt ngang phố cổ kéo thẳng ra biển. Đứng trên mạn cầu thấy rõ cánh đồng bắp trải dài trên cồn cát giữa sông. Bắp đến bạt ngàn lá xanh phủ khắp nơi trên miền quê ven sông này. Chúng tôi đi vào ngôi trường bỏ hoang sát sông. Lá rụng vương vãi theo gió bay là là trên đất. Cầu trượt, xích đu còn nguyên vẹn hơn so với lớp học đã bắt đầu cũ theo thời gian. Sân trường vắng lặng, chúng tôi ngồi im trong góc tường nhìn khung cảnh đổ nát của nơi từng tràn ngập tiếng trẻ thơ. Tuổi mười bảy của chúng tôi có lẽ sẽ mất đi và chỉ thực sự thức tỉnh vào mùa hè mỗi năm.
Tôi đã đi theo tuyến đường trong ký ức để chụp từng đoạn đời đã qua mà nơi nào cũng tràn đầy yêu thương. Chúng tôi đều đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Cuộc gặp ngày càng thưa dần do tính chất công việc nên mùa hè dẫu có trở lại sau mùa xuân nhưng mãi mãi mùa hè của năm mười bảy tuổi không thể trở lại lần nào nữa.
📷 Nikon FM, Canon FTb
🎞 Kodak Ultramax 400, Kodak Colorplus 200
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt, LLab Huế
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakultramax400 #kodakcolorplus200 #hoian #cinephilefilmlab #llabhue #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
25 notes
·
View notes
Text










Phố của những u hoài đến thăm thẳm lãng quên.
Vừa bước chân ra khỏi hẻm để hòa vào phố thì trời bắt đầu thay đổi bằng luồng gió cực mạnh thổi tốc hàng hóa lưu niệm mà người ta bày bán ở trước nhà. Trời đã nhá nhem tối, cơn giông ào ạt rơi xuống thành phố làm ướt sũng. Tôi nhanh chóng chạy vào đứng dưới mái ngói của ngôi nhà gần đó. Ngói âm dương, không có điện, nhìn lên toàn màu đen. Trong quán cà phê đối diện, họ ngồi đó, trò chuyện với nhau trong bóng tối xen kẽ là những quầng sáng chập chờn từ nến, hoa đăng thay cho nguồn sáng của bóng đèn điện. Chiếc xe đi ngang qua, hắt đèn pha sáng rực vào hai người ngồi ngoài cửa lộ rõ hai khuôn mặt đang nói chuyện âm thầm với nhau. Họ nói gì, chẳng ai biết được. Đằng sau họ, ca sĩ ngồi từ góc quán cất tiếng hát rồi tất cả chìm trong tiếng mưa róc rách trên mái phố.
Nỗi buồn của phố theo mưa ùa về. Trời bắt đầu trở lạnh. Mặc áo mưa, tôi đi ngập trong làn nước lạnh lẽo và thấy mọi thứ của mùa đông kéo rạp con người dù lúc đó mùa thu còn rong chơi chưa chịu rời đi. Quán xá bắt đầu đóng cửa sớm hơn thường ngày. Đường thưa dần, thưa dần. Đằng xa, lác đác bóng người lạc nhịp. Dường như cảnh sắc của phố cổ lung linh chừng nào thì giờ đây trở nên u hoài quá.
Quán nơi tôi hay ghé đến thời sinh viên cứ man mác buồn. Buổi tối, đằng sau tấm gương trong suốt phủ bởi màu vàng của đèn. Chúng được treo lủng lẳng ở nhiều nơi trên trần. Anh chủ quán pha cà phê, mùi hương cứ lan tỏa bay quanh đến ngào ngạt. Không quên kèm theo ly trà, anh để tôi một mình trên ghế gỗ chân cao nhìn ra hướng tây nơi người ta qua lại chỉ để tìm bóng người quen thuộc hoặc giản đơn là để thở. Tiếng sột soạt của cửa kính nhắc tôi biết đã đến giờ quán đóng cửa. Tôi tính tiền rồi ra về. Lá mùa đông rơi từ thân cây chếnh choáng hè phố cuối ngày theo tôi về đến cửa phòng. Nhiều đêm đông ảm đạm như vậy đã đi qua nhẹ nhàng trong cơn buốt ngọn gió. Nó làm tôi nhớ đến đoạn mình từng viết khi xem phim Past Lives và đọc Patrick Modiano:
"Lá cây trong vườn xào xạc dưới sức thổi của từng đợt gió giông mà tôi biết mưa thì không thể. Anh chủ quán phải đi buộc lại mấy cánh cửa gỗ đã cũ, nó chỉ còn cái khung trong khi lớp sơn bị bong tróc. Không khí trở nên mát lạnh, và giọng văn Modiano qua bao năm, chính xác từ khi tôi vừa tròn 18 đến nay đã 24 vẫn dịu dàng, miên man, không nặng nề mà thanh thoát giữa tuổi trẻ lạc lối. Tôi tin khi bạn đọc Modiano, bạn sẽ thích cảm giác được đi dạo giữa các con phố và bất chợt tạt vào quán cà phê. Làm một ly nóng hổi, hít hà mùi thơm đặc trưng đang bốc tỏa khắp đầu mũi và ngồi xem người đi ngang phố.
Cảm giác lạnh cả người khi vừa đọc Modiano và xem thước phim có chuyến đi dài mục nát của Celine Song. Mỗi người đều tự chọn cuộc sống cho riêng mình, đằng sau cánh cửa có thể là tuổi trẻ dang dở đầy bấp bênh như HaeSung, tuổi trẻ đầy tham vọng muốn đoạt Nobel và Pulitzer như nhà văn Nora, tuổi trẻ lang thang từ Pháp qua Italia của hai đứa trẻ vừa lớn của Modiano. Suy rằng tuổi trẻ từ điện ảnh đến văn chương đều mang dáng dấp của quá khứ, của đời sống nào đó tồn tại qua tuổi trẻ của từng thế hệ."
📷 Nikon FM, Canon FTb
🎞 Fujifilm 400, Kodak Vision 3 500T
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt, LLab Huế
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #canon #canonftb #fujifilm #fujifilm400 #kodak #kodakvision3500t #hoian #cinephilefilmlab #llabhue #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
16 notes
·
View notes
Text

Cô giáo như mẹ hiền.
Sau cuộc gặp gỡ đầu năm với gia đình nội ngoại như thường lệ, tôi dắt xe ra ngoài chạy về hướng Tân An. Nhà cô cửa ngoài khóa, cửa trong mở, con chó trông nhà nhìn khách sủa cả tràng dài. Cô thấp thoáng từ trong nhà bước ra gỡ chốt cho xe vào. Chú chở hai em về quê chơi từ hôm qua còn mỗi mình cô ở nhà tiếp khách. Chúng tôi bắt đầu câu chuyện năm mới bằng sự việc năm ngoái vào ngày nhà giáo Việt Nam cô đi vắng, em gái cô nhận thay bó hoa nhưng quên mất tên người tặng. Cô cười, cái cười giòn tan: "Suốt mười mấy năm qua chỉ có em đến thăm cô đều đặn thế thôi".
Hồi đấy tôi đạp xe lên nhà cô học thêm môn Văn với quãng đường khá xa. Cô đổ nền xi măng dựng lớp học ở mảnh đất cạnh nhà. Từ vườn cây sau hàng rào dù sức gió của quạt mạnh đến đâu cũng không thể xua được bọn muỗi tấn công rát rạt trên da thịt vậy mà tôi vẫn ngồi học, chăm chú ghi chép kiến thức, thậm chí say mê viết văn. Viết trong phòng, viết trên lớp, viết ngoài biển, viết ngoài cánh đồng, viết trên ghế đá công viên và viết ở bất kỳ đâu nơi mà đi qua, lòng luôn để lại yêu thương.
Hậu sống trong trại mồ côi từ bé. Chính vì xuất thân đặc biệt, bọn cô hồn trên lớp ức hiếp, đánh Hậu mỗi ngày nên cô thương lắm. Ngoài miễn học phí, cô luôn ân cần động viên bạn cố gắng mỗi ngày. Điều đặc biệt thay, thầy cô đứng bục mấy chục năm có biết bao thế hệ học sinh đã đi qua đời. Đi đến đâu cũng không bằng chứng kiến đám trẻ thầy cô dạy trưởng thành. Với cô đó là tất cả. Với Hậu, bạn đã có người mẹ đầu tiên trong đời. Với tôi, học văn từ cô là học làm người và học để yêu quê hương mình.
Sinh ra ở miền cát trắng Thăng Bình khô cằn trong chiến tranh, gia đình cô từ cha mẹ đến các anh đều tham gia cách mạng. Mẹ cô hoạt động bí mật bị phản bội chỉ điểm đưa vào tù chịu mọi loại nhục hình tàn nhẫn nhất. Anh trai cô hy sinh trong trận đánh với Mỹ ở tuổi đời còn trẻ. Kể đến đây cô ngồi im lặng rồi hai từ giá như cứ lặp lại trên môi. Tôi ngồi bên như lọt thỏm giữa khoảng ngày ấy.
Ngày thi đại học cuối cùng, tôi ngồi đọc "Tản mạn: Nhớ và quên" của nhà văn Nguyên Ngọc. Ông viết về xã Bình Dương anh hùng quê cô ở đoạn kết buồn đến đau lòng sau chiến tranh: "Bữa đám cưới, thiếu đũa, các anh ạ. Em nhớ sau giải phóng, có một đoàn cán bộ tỉnh Thanh Hóa làm trưởng đoàn. Về Bình Dương. Đi tới chỗ ngã ba ni đây. Tới đây rồi, các anh ấy hỏi Bình Dương đâu? Bọn em trả lời: Đó, Bình Dương đó. Rứa là anh ấy khóc òa lên. Các anh đã nghe nói Bình Dương ác liệt xơ xác lắm. Nhưng cũng không thể tưởng tượng nó như thế này: hoàn toàn không còn gì hết, chỉ còn cát trắng...".
Tôi nhìn lên căn nhà bên cạnh khi ra khỏi cổng. Nắng chiếu vàng hoe lên màu vàng, màu của phố. Đâu đó, cành lá mùa xuân đương căng mình tràn ra. Cửa sổ khép hờ lại. Cô tiễn tôi ra về sau cuộc trò chuyện có nước mắt, có niềm vui của tháng ngày đã qua.
Mùa xuân, 2025.
📷 Nikon FM
🎞 Fujifilm 400
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #fujifilm #fujifilm400 #hoian #cinephilefilmlab #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou
6 notes
·
View notes
Text










Chúng tôi không mong lập công nhận huy chương mà chỉ mong thấy quê hương mình yên bình.
Vụ mùa đến hồi kết thúc, cánh đồng nườm nượp bóng nông dân thu hoạch sau nhiều tháng bỏ công chăm bẵm. Vượt nắng tháng mưa, thành quả được nhìn thấy bằng những bao tời chứa đầy lúa mà chú chất sau lưng xe kéo về. Cô chú thay nhau trải lúa ra mặt sân trước nhà để phơi dưới cái nắng đổ lửa của miền Trung. Mồ hôi nhễ nhại trên trán tứa ra, nhỏ từng giọt nóng hổi xuống đất, tưởng như nghe được cả tiếng xì xèo rồi bốc hơi ngay tức khắc. Tôi ngồi nhìn cả khoảng sân vàng rượm của vùng quê yên bình vừa chạm ngưỡng năm mươi năm. Từ làng quê ủ dột trong chiến tranh nay đang chuyển mình để phát triển cơ sở hạ tầng dù người dân ở đây vẫn lấy cây lúa, con trâu làm kế sinh nhai.
Ngày giặc Mỹ điên cuồng đánh phá, Điện Bàn trở thành vùng trắng trơ trọi. Ông tôi sau ngày dài nằm hầm đào dưới gốc tre sát sông sẽ chui lên đi hoạt động vào ban đêm. Quanh khu vực nhà hoang vắng đến độ cỏ mọc dày đặc, heo rừng chạy loạn lên, người dân nháo nhác đi sơ tán bởi trận càn vô hồi của địch. Trên trời máy bay kéo nhau từng đàn, kêu ù ù rõ điếng lỗ tai. Một hôm máy bay sà sát xuống đất, chui cái đầu vào cửa. Cô với các em ở dưới hầm đào trong nhà khẽ bật nắp thấy rõ sức gió bần bật của con quái vật. May mắn chúng không liệng miểng nào không thì tôi chẳng ngồi ở đây mà viết những dòng này.
Anh em chú bác ruột với ông tôi là người đặc biệt mà khi nghe và nhìn thực tế con người ấy mới thấy rõ người Việt Nam trong chiến tranh không sợ điều gì. Mỹ đã treo giá cho ai bắt được người được phong "Dũng sĩ diệt Mỹ" này nhưng đầy bất lực. Ông vốn ăn nói hào sảng, đánh giặc đến bay mất một mắt vẫn đánh. Hòa bình về, hai anh em ông đều trở về dù người nào cũng có vết thương trên thân thể.
Cách đây nhiều năm, tôi gởi lời mời kết bạn với một người chị từ sự cảm thông sâu sắc trước dòng bình luận đầy yêu thương xen kẽ thoáng buồn. Bố chị là thương binh, sống khỏi trận bom B52 ở Gò Nổi vào buổi chiều tháng 4 sau Tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân 1968. Là con của người có công nên thi đại học chị được cộng điểm. Số điểm này hoàn toàn xứng đáng cho con em người có công cách mạng. Vậy mà người đời dèm pha, ẩn ý về số điểm này không thương tiếc. Mùa hè nhận được tờ báo Quảng Nam vẫn giao cho ông hằng tuần, tôi lặng người khi thấy tên bố chị. Bác thoát được trận B52 năm nào nhưng trận tai biến đã cướp đi của chúng ta một người bước ra từ lịch sử.
Trong cuộc diễu binh lịch sử mừng 50 năm giải phóng miền Nam ngày mai, chúng ta vinh dự và tự hào khi được chứng kiến khối cựu chiến binh bước đi ở độ tuổi xưa nay hiếm. Thử nghĩ vài chục năm tiếp theo thì có lẽ đây là lần cuối để chúng ta nhìn thấy các bác diễu binh. Tôi đã đi tìm trên trang ảnh GettyImages được những bức hình chụp các bác trong buổi kỷ niệm chiến thắng trong hơn hai mươi năm trước. Hẳn rằng nhiều bác đã về với đồng đội của mình. Chiến thắng của người đang sống có cả chiến công của người ngã xuống. Chiến thắng ghi đậm đức hy sinh của những bà mẹ Việt Nam ngồi đợi con về trong hư vô dưới ngọn đèn dầu tù mù thắp sáng đôi mắt lòa đi vì nhớ thương con. Thời gian chỉ còn tính bằng giờ để nhìn thấy dấu ấn cuối cùng của những người bước ra lịch sử. Trên ngực áo họ tấm huy chương của máu và nước mắt đi thay cho đồng đội trong ngày hòa bình.
Uống ngụm chè đặc ban sáng. Phải, tôi được uống ngụm chè của quê hương trong khung trời xanh rất đỗi hiền hòa của ngày tháng hè chớm đến. Xanh đến trong veo, không một gợn mây tụ lại. Hòa bình đấy mọi người ạ.
- Nguồn ảnh khác: GettyImages (AFP, Hoang Dinh Nam), Báo Dân Trí, Ảnh hiếm Việt Nam, Báo ảnh Việt Nam VNP, Zing
📷 Canon FTb
🎞 Kodak Gold 200
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #canon #canonftb #kodak #kodakgold200 #hoian #cinephilefilmlab #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #giaiphongmiennam
4 notes
·
View notes
Text


Gói xôi của mẹ.
Ảnh này tôi chụp lại từ bức ảnh của Nhiếp ảnh gia Đặng Kế Đông trong một Hội quán ra vào miễn phí ở ngã ba đường Hoàng Văn Thụ. Ấn tượng về một người phụ nữ ngồi thêu thùa bên cửa sổ, bên ngoài là bức tường rêu phong mang màu thời gian. Nhiều gương mặt bà mẹ đi sượt tâm trí tôi lúc ấy nhưng có một bà mẹ làm tôi không quên được. Đó là Cựu chiến binh Hùng Lý bên mẹ vào 5 năm trước nhân sinh nhật bà tuổi 90 (1/10/2022). Gói xôi mẹ bác dúi cho ngày ra trận gói gọn tình thương vô bờ của bà dành cho đứa con trai đứt ruột đẻ ra mà có thể vài tháng nữa như những người lính khác, anh sẽ ngã xuống trước ngưỡng cửa hòa bình.
Ngày tôi chuẩn bị đi, đơn vị đóng quân ở trong các nhà dân tại một làng nhỏ thuộc Văn Điển. Trời hôm đó x��m xịt, sũng nước, mưa cứ rả rích cả ngày. Vậy mà mẹ tôi vẫn đội mưa đạp xe kẽo kẹt gần hai chục cây số đến thăm tôi và ở đến tận chiều. Lúc ra về còn hẹn sáng hôm sau sẽ ra ga Văn Điển để tiễn tôi lên đường. Đêm đấy, đơn vị đột ngột hành quân ra Thường Tín và sẽ lên tàu từ ga Thường Tín để vào nam. Địa điểm xuất quân thay đổi nhưng tôi không có cách nào để báo cho mẹ biết. Chỉ âm thầm tiếc là không được gặp mẹ lần cuối trước khi vào chiến trường và ngậm ngùi, xót xa nghĩ đến cảnh một mình mẹ vò võ đợi chờ trên sân ga.
Đến lúc tàu hú còi chuẩn bị chuyển bánh, tôi nghe một thằng bạn cùng tiểu đội chạy đến gọi:
- Hùng! Mẹ mày đến tìm kìa.
Tôi vội theo nó, băng qua các toa đầy lính đến tận gần cuối tàu. Nhìn xuống lòng đường thấy một mình mẹ tôi hớt hải dắt xe đạp, vừa đi vừa ngóng lên các toa tàu và gọi tên tôi. Đúng lúc tàu bắt đầu rùng rùng chuyển bánh. Tôi nhảy từ sàn tàu xuống lòng đường ôm chầm lấy mẹ. Mẹ xiết lấy tôi, oà khóc:
- Ôi con đây rồi. Mẹ đến ga Văn Điển mới biết con đi từ đây. Đạp vội đạp vàng cứ nghĩ không còn được gặp con nữa. Mẹ hào hển nói.
Thời tiết sau tết se se lạnh mà hai bên thái dương mẹ mồ hôi chảy đầm. Rồi mẹ vội vàng lấy từ trong chiếc làn treo ở ghi đông xe đạp ra một gói bọc giấy báo dúi vào tay tôi. Tôi chỉ còn kịp nắm chặt bàn tay mẹ rồi nhảy lên con tàu đang từ từ chuyển bánh. Nhìn xuống, thấy mẹ vừa lấy ống tay áo quệt nước mắt, vừa cầm cái nón trên tay, giơ lên cao, vẫy vẫy. Hình như mẹ còn cố nói với tôi điều gì, nhưng tiếng động của cả đoàn tàu khiến tôi không thể nghe được. Chiếc nón trắng của mẹ tôi, của bao người đi trên đường, cả những cánh tay cứ vẫy mãi, vẫy mãi cho đến khi đoàn tàu xa khuất.
Về đến toa của mình tôi mở gói giấy báo mẹ đưa. Sau lớp báo, lớp lá chuối xanh nõn là nửa con gà vàng ươm ấp lên một vầng xôi trắng còn nóng hổi, thơm phức. Đấy là món tôi thích ăn nhất. Nhưng sao lúc đó nước mắt tôi cứ ứa ra. Nhìn quanh, mấy thằng bạn cũng thế. Gói xôi phải cất đi cho đến tận ga Thanh Hoá mới bị bọn cùng tiểu đội lôi ra đánh chén.
Trong những ngày hành quân gian khổ thiếu ăn ở Trường Sơn hay trong những đêm đói quay đói quắt nằm trong xà lim của địch chờ chết, mùi thơm từ gói xôi của mẹ cứ lẩn quất quanh tôi, thơm cả trong giấc ngủ.
Hùng Lý từ Berlin, Đức.
📷 Nikon FM
🎞 Kodak Vision 3 500T
🧪 Dev and scan: LLab Huế
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #believeinfilm #35mm #the35mmdiary #buyfilmnotmegapixels #analog #analogphotography #nikon #nikonfm #kodak #kodakvision3500t #hoian #llabhue #lifeinmyeyes #youngwithfilm #stillshootfilm #foryou #giaiphongmiennam
2 notes
·
View notes
Text

Thế hệ nhà văn vừa cầm súng vừa cầm bút.
Với nhiệm vụ ghi chép lại đời sống chiến đấu của quân và dân cả nước trên khắp các mặt trận, thế hệ nhà văn Việt Nam trưởng thành trong chiến tranh vừa cầm súng vừa cầm viết lăn xả mọi ngóc ngách chiến hào. Họ đã cháy hết mình cho những dòng chữ gửi đến thế hệ mai sau và vĩnh viễn ngã xuống như Chu Cẩm Phong, Nguyễn Thi với niềm tin vững chắc đất nước sẽ hoàn toàn giải phóng. Và trong lượng sách mình đã đọc có một nhà văn đầy đặc biệt gắn liền với những bộ phim điện ảnh cách mạng được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên gây tiếng vang lớn toàn miền. Đó là nhà văn Anh Đức với Hòn Đất, Một chuyện chép ở bệnh viện.
Tình cờ mình mua được một truyện ngắn khác có tên Thuyền sắp đắm xuất bản năm 1987 nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Nhà xuất bản Kim Đồng. Chuyện diễn ra trong thời kỳ chống Pháp khi cậu bé Bảy ra khỏi nhà hướng về đồng ruộng thì phát hiện các anh bộ đội sau trận đánh bị thương. Các anh phát ra tiếng kêu, may mắn Bảy nghe được. Bảy chạy về nhà báo cho má chuẩn bị chỗ ở còn em tìm cách mang các anh về nhà. Không thể chờ đến sáng được nên Bảy đã rủ Đảm, hai cậu bé kiếm thuyền để đưa các anh lên, nhanh chóng ch��� về nơi an toàn. Cuộc chiến với con nước bắt đầu, thuyền vốn bị thủng, trước khi đi đã trám kỹ nhưng sau đó vỡ toác ra. Hai em cùng những anh còn khỏe ra sức trám, tát nước, chèo lái con thuyền vượt bóng đêm về phía ánh sáng. Bỏ lại đằng sau tuổi mười bốn chưa đến, bỏ lại ngôi nhà có mẹ để hòa theo tiếng chân rầm rập của đoàn quân tiến ra mặt trận.
Mình mong chờ sẽ còn gây cấn hơn nữa mà truyện chỉ đến đó thôi. Thời chiến tranh ra ngõ gặp anh hùng, ở Việt Nam càng đúng hơn. Suốt nhiều năm đọc tư liệu, mình bắt gặp nhiều hình tượng như Bảy và Đảm. Đó là những dũng sĩ diệt Mỹ tuổi thiếu niên được ra gặp Bác Hồ. Ông ngoại mình ngày trước có kể về một cậu bé dũng sĩ như vậy được đưa ra ngoài Bắc học tập, đánh giặc đến mất hẳn một con mắt. Hay người thân kể có cậu con trai hy sinh lúc mười mấy tuổi trong trường hợp một mình đánh bằng lựu đạn để giải vây cho đồng đội.
Lắng lòng khi nhìn nhận chuyện hai đứa trẻ và sự đồng cảm từ những điều bản thân đã được nghe làm mình thấy lấp lánh, diệu kỳ về thứ tình yêu với quê hương đất nước. Dân tộc ta đi qua bao bể dâu lịch sử, đối chọi với hàng loạt cường quốc quân sự mà lớp người sản sinh ra cứ thế ra trận rồi ngã xuống. Nói như vị tướng nào đó rằng: "Các anh đánh như thế này thì mẹ Âu Cơ không sinh kịp" để thấy rằng chiến tranh thật nghiệt ngã. Trong cái nghiệt ngã ấy vẫn chứa ánh mắt say mê trên trang giấy của những người lính cầm bút. Viết hằn lên cho kẻ thù biết: "Chúng ta là người Việt Nam".
📷 Nikon FM
🎞 Fuji 400
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #35mm #the35mmdiary #nikon #nikonfm #fujifilm #fujifilm400 #hoian #cinephilefilmlab #lifeinmyeyes #youngwithfilm #foryou
4 notes
·
View notes
Text

Lửa trong trái tim người Việt Nam.
Người lính sinh viên Đại học Tổng hợp Hà Nội Nguyễn Văn Nọi đã cùng hai mươi cựu chiến binh thuộc Trung đoàn 271 đáp chuyến tàu Thống nhất S1 từ ga Hà Nội đến ga cuối Sài Gòn vào tối 13/04/2025. Lứa sinh viên tài hoa của miền Bắc năm ấy còn sống để trở về, tóc đã bạc mà trên tay lá cờ của Mặt trận Dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam vẫn nắm thật chặt. Đêm qua, ông đăng bài. Tôi đọc nhiều lần nhưng đến đoạn này cảm giác mắt nhòa đi hẳn:
"Trên lễ đài cuộc diễu binh mừng 50 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước được tổ chức tại thành phố Hồ Chí Minh chắc chắn có các đại biểu của cựu chiến binh Việt Nam. Trong các đoàn diễu hành chắc cũng sẽ có đoàn diễu hành của cựu chiến binh Việt Nam. Họ sẽ thay mặt hàng triệu cựu chiến binh chúng tôi và khoảng 850 nghìn liệt sỹ hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ trực tiếp tham dự ngày lễ trọng thể này. Hàng trăm nghìn ngôi mộ được xếp thành hàng lối ngay ngắn trên nghĩa trang Trường Sơn, Đường 9 và trên khắp cả nước sẽ cùng tham gia lễ diễu hành, trân trọng và trang nghiêm."
Con số kia là lửa trong trái tim của người Việt Nam. Một ngọn lửa tự ngàn đời, bập bùng qua hàng rào kẽm gai, đập tan đồn bốt, thiêu rụi đằng đẵng đau khổ và cháy rụi trên những bộ não cường quốc toan tính. Kẻ thù không ngờ được rằng sức mạnh của chiến tranh nhân dân lại tiềm tàng một ngọn lửa vĩnh hằng như thế. Kể đến như bộ phim "Mặt trời trong bóng tối" thời gian qua là một phần của ngọn lửa hào sảng ấy.
Bước ra khỏi phòng chiếu phim lúc trở khuya, bước chân đi dọc qua các hành lang ra đến khoảng sân trống trước rạp. Nơi tôi đứng không có tiếng bom đạn nổ rền vang, không có cảm giác ngột ngạt như trong địa đạo. Người đi xem phim về, bãi đỗ xe dần thưa thớt đi, còn tôi đi lang thang trong đêm trước đợt gió lạnh bất thường thổi rát ràn rạt trên da thịt. Nhìn lên trời đêm, bất giác nhớ đến dòng bình luận của một bạn khi bài hát chính thức của phim công bố: "Tôi xem phim mà khóc vì thương mẹ và dì tôi vô cùng. Họ là du kích Củ Chi. Đến nay, mẹ tôi đã mất còn dì tôi thì già yếu" mà lòng se lại.
Sau 50 năm, lớp người của ngọn lửa thời kỳ trước dần ra đi. Tôi nghe hai chữ cuối cùng trong lời phát biểu của một bác trên ngực đeo kín huân huy chương dự cuộc gặp mặt nhân ngày kỷ niệm thị xã Hội An được giải phóng mà lặng buồn ngồi ở góc phòng. Ở quãng thời gian cuối cùng này rất có thể chúng tôi sẽ dần vắng đi hình ảnh và tiếng nói của các bác. Tôi đã chụp bà cụ bán hoa đăng, và nhìn vào đốm lửa đang cháy trong làn giấy mỏng tang kia. Nó như ảnh lửa từ trái tim mình của các bác mà chúng tôi được ngồi đây, hít thở bầu không khí hòa bình, ngưỡng vọng về thế hệ quyết tử cho tổ quốc quyết sinh để đất nước được sinh ra lần nữa, cho mãi mãi về sau.
📷 Nikon FM
🎞 Fuji 400
🧪 Dev and scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmcommunity #filmisalive #filmvietnam #filmonly #filmpassion #shootfilmfeelgood #coloroffilm #35mm #the35mmdiary #nikon #nikonfm #fujifilm #fujifilm400 #hoian #cinephilefilmlab #lifeinmyeyes #foryou
6 notes
·
View notes