nếu mùa thu không thể chậm lại, xin mùa hạ kéo dài mãi mãi.
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Gửi tình yêu của anh - Lê Khanh
Bây giờ đã sắp giao thừa rồi, anh chỉ có thể nói nhanh vài điều như thế này. Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong 2023 của anh, dù sớm hay muộn, cảm ơn em đã ở lại, đã kiên nhẫn cùng anh vượt qua những khó khăn tưởng chừng như chúng ta đã thất bại tại thời điểm đó. Những chi tiết nhỏ bé của một sự kiện, một con người chính là một nét đặc trưng rất riêng biệt của sự kiện và con người ấy, và em, cô gái của anh, em mang trong mình nhiều nét đẹp lãng mạn, nhiều thứ nhỏ bé rất đáng yêu, duyên dáng, những thứ đó đã tạo nên một Lê Khanh không thể nhầm lẫn với bất kì ai khác, không thể rời mắt; một Lê Khanh mà anh yêu. 10 phút nữa thôi, giao thừa sẽ tới, anh và em sắp tới sẽ đi một chặng đường mới, một quãng đường mà theo anh là sẽ rất đẹp và cũng đầy hứa hẹn. Anh không biết liệu mình có thể tốt như thế nào, hay mình có thể cùng em đi đến đâu, nhưng vì em mà anh tin rằng mình đã trở nên tốt hơn, vì em mà anh đã muốn trở nên tốt hơn và cũng vì em mà anh mong rằng mình có thể đồng hành cùng em rất lâu, rất lâu sau này.
2024 sắp tới rồi, hãy vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như thế nhé, vì đó chính là em: người tình yêu dấu, hoạ sĩ, thợ làm bánh, nghệ sĩ, nàng thơ, và nhiều nhiều không thể nào kể hết được.
2024, yêu nhau nhiều hơn nữa nhé chú thỏ bé bỏng của anh,
Một năm hạnh phúc cùng em,
Sĩ Phú
1 note
·
View note
Text
Những đoạn tình cảm không thành hình hài

Trong tình yêu, tôi rất sợ những đoạn tình cảm mà trái tim hai người dường như không còn đập cùng nhịp, tâm hồn không còn đồng điệu, không còn thấu hiểu, không còn cảm thông.
Một người thì quá bận rộn còn một người lại có quá nhiều thời gian. Một người có quá nhiều mối quan hệ còn một người chỉ có mỗi người đó. Một người thì quá độc lập, một người thì cần dựa dẫm. Một người đặt công việc lên hàng đầu, một người đặt người đó lên hàng đầu. Một người quá nhạy cảm, còn một người không buồn giải thích.
- Không còn là của nhau | Hashtag dawn
251 notes
·
View notes
Text
Cảm giác tuyệt nhất là khi bạn vừa trải qua một ngày mệt mỏi và sau đó bạn bắt đầu trò chuyện với người nào đó vào cuối ngày, và bạn cảm thấy mọi thứ hoàn toàn ổn ngay lập tức.
Người đó là nơi nghỉ ngơi của bạn, giống như là nhà của bạn.
15 notes
·
View notes
Text
Tôi xỏ những ngón tay khô cứng của mình vào mái tóc em. Lại nghĩ, có thể đây là lần cuối cùng tóc em xước nhói vào những ngón tay này. Chút nữa biết đâu có một cuộc gọi từ thành phố, em sẽ có được thứ em muốn.
Và tôi sẽ tội nghiệp lắm, khi xó xỉnh nào cũng có kỉ niệm với em.
1 note
·
View note
Text
"Chúng ta nói quá nhiều, yêu quá thất thường và thù ghét quá thường xuyên."
5 notes
·
View notes
Text
31. Đâu ai muốn đem hết lòng mình ra để trở thành một trong những lựa chọn.
Táo và những câu văn đau đến cháy lòng!

1. Anh thấy em đẹp, từ những vết thương trên da, và cả cách em vượt qua chúng.
2. Không ai chết vì bị lừa tình cả, họ chỉ rất đau lòng tới mức thà chết còn hơn.
3.
- Thế giới này có mấy người em nhỉ?
- Không đếm em thì chỉ có mỗi anh thôi.
4. Người ta thường thích ở lại trong đầu bạn, hơn là ở lại trong đời bạn.
5. Đêm nay sẽ lại gặp nhau rồi, chỉ cần đừng giật mình thức dậy...
6. Giữa việc đeo lên mặt nụ cười và việc chọn một người tâm sự thì tôi nghĩ thứ đầu tiên dễ hơn.
7. Để có được một người bạn hỏi thăm, Phải trải qua vạn người lạ hiểu lầm.
8. Chúc em ngủ ngon, đừng mơ gì cả vì đã vất vả rồi.
10. Không phải tôi ngại gặp lại bạn cũ, mà là vì người ta chỉ toàn hỏi chuyện cũ tôi muốn quên.
11. Chúc cho những ai đang dưới mưa sẽ tìm được lối đi nhanh về nhà.
12. Trái đất thì nóng lên, lòng người lại lạnh cóng.
13. Sẽ thế nào nếu mà một người cùng mình đi qua bao nhiêu kí ức, lại một hôm chỉ còn là kí ức của mình?..
14. Sự nuối tiếc tỉ lệ thuận với do dự, vì có những chuyện khi đã qua đi thời khắc đúng đắn nhất mà không nói ra, thì mọi cố gắng sau này sẽ trở nên vô nghĩa.
15. Lấy dao đâm xuyên qua vết mài vẫn chảy máu, sao người ta cứ nghĩ là chai sạn rồi sẽ bớt đau?
16. Thời gian của tụi mình không phải là vĩnh cửu, sao không tử tế với nhau hơn?
17. Ta đã thấy gì đó ở nhau những ngày đầu, thứ đôi khi làm ta sầu ở ngày sau.
18. Cảm ơn vì đã chăm sóc tốt cho mẹ và con, cha.
19. Đôi khi khoảng cách không phải là thứ quyết định đâu là yêu xa, việc ngừng nhớ nhau mới là điều đó.
20. Khi người khác dành thời gian tỏ ra rằng đang hiểu rõ bạn nhưng lại làm tổn thương bạn, thì sẽ có một người luôn nói không biết gì lại miệt mài chữa lành những vết thương đó.
21. Nặng đầu ngủ một giấc là hết,
Nặng lòng khóc một trận là xong.
22. Bây giờ vẫn đang là ban ngày đó, chỉ là nỗi nhớ của anh che mặt trời đi thôi.
23. Em có nhớ tôi không?
Một phần hai,
Nỗi nhớ của tôi,
Cũng được.
24. Người xứng đáng để em khóc vì họ thì sẽ không làm cho em khóc.
25. "Nếu anh làm đúng, anh không cần phải giải thích.
Nếu anh làm sai, anh không có tư cách để giải thích."
26. Để nói ra “anh thương em” mất 3 giây. Để chứng minh “anh thương em” mất rất nhiều năm tháng sau đó.
27. Không phải không có ai tốt hơn,
Chỉ là khi biết em rồi, anh ngừng không tìm kiếm thêm gì nữa.
28. Giữa cả biển người như vậy mà lại nhặt về nhà một nụ cười không phải dành cho mình để tương tư.
29. Vì nếu mà không hiểu nhau,
Sự hi sinh của người này chỉ là sự phiền toái của người kia.
30. Đừng thức cả đêm để chờ lời chúc ngủ ngon.
31. Đâu ai muốn đem hết lòng mình ra để trở thành một trong những lựa chọn.
Sưu tầm và viết bài: San.
Source: Táo.
@somethingwithuyen
772 notes
·
View notes
Text
Minh Anh dịu dàng của tớ.
Tớ vừa về nhà và phải điền một số thông tin lí lịch cá nhân, nhìn lại đã sang tháng 10 rồi, bạn hay nói rằng đây là tháng của tớ tuy nhiên tớ chưa từng nghĩ như thế,
"Mùa hạ này dành cho em Cuộc tình đầu dành cho anh
...
Kìa nắng lên, mùa hạ ngày xưa anh rơi vào em"
Tớ không biết nữa, câu từ tớ dùng không còn sức mạnh nữa, hồn nó đã kiệt quệ rồi, giờ đây chỉ toàn hình bóng Minh Anh, mọi thứ xung quanh tớ thật sáo rỗng và trần trụi khi không có Minh Anh.
Minh Anh, Minh Anh, Minh Anh,
Thật ngọt ngào và nhẹ nhàng,
Tớ đã muốn gọi điện và kể cậu một ngày hôm nay của tớ như thế nào nhưng càng ngày sự can đảm ấy càng mất đi,...
có khi nào ta không còn là ta nữa không?
Tớ chẳng thể cảm nhận điều gì được nữa, chẳng thể, chẳng thể
Liệu ngày mai nắng có đẹp long lanh và trời có xanh thẳm, mong lòng chúng ta chứa chan niềm vui dẫu cho bây giờ xung quanh tớ toàn là nỗi buồn, nỗi buồn
Phải nói bao nhiêu lần đây nữa hả Minh Anh ơi, tớ nghĩ cậu cũng đã chán nghe tớ nói rồi, nhưng thực sự không có cậu, tiêu cực sẽ nối dài tiêu cực, tớ chưa từng cảm thấy hạnh phúc thực sự một giây nào cả. Bất an, bất an.
Một ngày nào đó Minh Anh đọc lại được những thứ này, tớ không chắc là khi nào, tớ cũng không còn đủ dũng khí để cho Minh Anh đọc nữa, thật sự khó khăn.
Ngủ ngon, nàng thơ của tớ.
1 note
·
View note
Text
"Trong một mối quan hệ nếu có một người quá tốt, thì người còn lại sẽ tự khắc không muốn trân trọng."
không, điều đó không đúng với chúng ta
0 notes
Text
anh vẫn thường nghĩ rằng mình đã quá quen thuộc với nỗi đau rồi, cái gì cũng nếm trải qua, cái gì cũng nếm được chút ít, vậy mà khi hôm nay ông trời ném vào anh một vài nỗi đau khác, chợt nhận ra anh vẫn đau nhưng lần đầu đón nhận cơn đau, sự thật là anh chưa bao giờ khá lên, sự thật là anh chưa bao giờ sống tốt, và rồi có quá nhiều sự thật bị phơi bày ra, mới thấy năm tháng qua anh chả nhận được gì ngoài vài ba lớp mặt nạ giả vờ như là mình không đau.
— Mẫn Hy
162 notes
·
View notes
Text
Anh thấy ngột ngạt và còn chẳng dám vào đây nữa.
Anh tin chuyện tình chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc nhưng nghĩ đến việc nở hoa thực sự khó khăn.
Nhưng,
Khó khăn là để vượt qua mà em nhỉ, còn vấn đề là để giải quyết.
Thương em và đôi ta sẽ thực hiện lời hứa của nhau, cho nhau.
Cùng em đi qua mọi ngày tro tàn đến những ngày rực rỡ nở hoa.
Minh Anh.
1 note
·
View note
Text
Muốn em ở đây ngay-lúc-này
Đã quá 4 giờ chiều.
Tối qua anh đã đọc được vài thứ mà anh nghĩ anh-không-nên-biết-thì-tốt-hơn. Chuyện về An và về những ngày tháng vụn vỡ của em.
Một đêm thực sự khó ngủ, suy nghĩ về em luôn day dứt, dài và rất sâu, dai dẳng.
Anh trở mình vào chiều nay và ngoài trời vẫn mịt mờ một màu, có phải do anh buồn nhiều và mộng mị quá nên trời mới mưa mãi chẳng dứt thế này không Minh Anh ơi?
Những nỗi đau mà em phải nhận, em không đáng phải nhận, anh mong mình nhận tất cả, cùng em vượt qua, nhìn em cười, nói, nhìn em sống yên bình bên vòng tay này, chở che cho em.
Trời không thương tiếc cho nỗi niềm người cũng được, quá khứ không dễ dàng và quấn quýt cũng được, nhưng đổi lại xin nhân gian một lần cho mãi sau ngủ yên về em, về những huy hoàng và ấm yên cho Minh Anh của anh một ngày nắng đẹp.
Nơi anh ở thèm tiếng nắng lướt qua như thèm tóc em trên môi.
Không muốn làm em suy nghĩ, cũng không muốn làm em thấy có lỗi với ai cả, nhưng mỗi lần nghĩ về em, nỗi buồn bóp chặt anh, thì thầm chậm rãi, anh để nỗi buồn bên anh hằng hằng, anh giấu nó đi mãi mãi để xin nỗi hân hoan bên em một giờ, một ngày, một đời.
Điều đơn giản chính là chân lý và đẹp đẽ nhất trên đời này nhé em ơi, phải nhớ lấy, nhớ lấy.
Nào, chúng ta đơn giản một chút đi, Minh Anh và anh sẽ đẹp đôi hơn nữa đấy em à.
Gọi tên em cả nghìn lần,
em ngự trị trong dòng chảy nơi đây.
Em ơi, em ơi, em ơi.
1 note
·
View note
Text
Summer in the air heaven in your eyes
Muốn Viết
Mỗi lần đọc thấy "Dịu Dàng" thì trong đầu nghĩ ngay đến hình ảnh của một Minh-Anh-rất-yêu.
2 ngày nay anh dự định sẽ viết gì đó cho em, nhưng cứ mỗi khi ý nghĩ dạt dào nhất lại vừa hay anh không thể viết.
Em vừa đăng trên story như thế, anh vừa đọc lại vài lá thư xong. Anh cảm thấy rằng mình có thể đoán được lúc nào em sẽ up story và anh thấy trực giác mình đang tốt lên. ĐÂY CÓ PHẢI LÀ MỘT DẤU HIỆU KHÔNG HẢ MINH ANH NÓI CHO ANH BIẾT ĐI?
Anh làm quen được vài người bạn mới, nhưng cuộc trò chuyện chưa bao giờ diễn ra quá mười lăm tin nhắn tụi anh phải kết thúc cuộc trò chuyện dang dở.
Anh nghĩ thôi hay là mình sống buông thả đi, dùng nó làm lời biện minh cho hành động nông nổi, bản thân anh sẽ có chỗ bám víu nương thân. Anh không cho phép mình như thế, dẫu cho suy nghĩ ấy nhiều lần lớn lên và dồn anh vào góc phòng. Anh tin những gì bây giờ sẽ giúp em cảm thấy an tâm và yên toàn hơn.
Đường đi Tây Nguyên dốc, xấu, mưa ập trên đỉnh đầu,
sao chúng ta cứ hằn học với nhau như thế hả em, thân tình trao nhau còn sợ ngày tàn không đủ ơi em.
Tình cảm cho em vẫn bồng bềnh và phiêu lãng.
Kí ức ngủ ngoan.
0 notes
Text
Chư Sê
Làm sao để Minh Anh hiểu hết những thiết tha thầm kín nhất của lòng anh.
Anh nhớ em, nhớ những ngày đầu mùa loài hoa nở đến khi thu tàn lụi chỉ còn cái rét bủa vây. Sương mờ gây ảo giác cho con người ta về sự thiếu vắng hiện diện của một người-chưa-từng-có. Mùa hạ luôn đẹp, rực rỡ và nhiều kỉ niệm. Mùa hạ này của anh cũng thế, có vui và buồn nhưng buồn vẫn nhiều hơn vui.
Anh mất cả chiều để di chuyển tới nơi, nhìn đồi núi dưới chân mình, rừng thông úp mở cuối chân trời, anh muốn gói cái lạnh nơi đây cho em thân tình.
Mưa đang hát ngoài phòng anh. Mọi thứ mịt mù, anh ở trong căn nhà-như-sàn trên con đường dốc kéo dài trơn trượt. Hoa chào anh dọc hai bên đường, không chắc là loài em thích. Anh nghe nỗi nhớ hỏi anh có chán không, anh không biết trả lời và cũng không dám trả lời. Mọi thứ sẽ đổ vỡ nhanh lắm Minh Anh à, ít nhất anh mong cùng em chứng kiến sự đổ vỡ ấy tay trong tay.
Minh-Anh
xiết bao, anh gặp lại và thôi cọc cạch vẻ ngoài với em. Mong em hiểu anh đang đắm chìm trong sự si mê vô ngần mà chỉ có lời em bên tai mới chính là tia sáng chỉ dẫn thoát khỏi không gian đặc quánh ấy.
Tình ta còn trong sáng và êm đềm mãi.
Nhớ thương bất tận.
#minhanhoiw#khinaocaudocduocthutovay#thutaychominhanh#nhoemvobo#minhanhphaisongtotdonhe#honemthatsaugiuaphothusangmua
0 notes
Text
Chư Sê
"Tâm hồn em bây giờ còn tươi mát như cỏ non, anh không muốn tạo những sương-mù-ám-chướng trên vùng tâm hồn đó".
0 notes
Text
Chư Sê
Mây sát đỉnh đầu, sương khẽ đè vai anh, cái không khí trong lành này.
Mỗi lần như thế sự cô đơn lại làm bạn với anh, suy nghĩ và anh đồng điệu. Tâm hồn nói anh hãy tìm lại mình đôi chút, anh không kịp nói với em những gì mình nghĩ, hãy thứ lỗi cho anh sự thiếu sót này. Anh tin em sẽ cảm thông và thương thứ điều không vẹn toàn này.
Anh xem và đã gửi em vài tấm hình bộ phim tối qua, anh đọc dở cuốn Thư tình gửi một người.
Mong đôi ta không như Sơn và Ánh. Kết phim có cảnh quay Sơn thì mua đóa hoa hướng dương - đại diện cho Ánh, ôm đàn và tiếp tục viết, lúc này âm nhạc đã tìm về Sơn như cách Ánh thăm Sơn và đóa hoa đó vậy. Còn Ánh thì ra lại bờ biển khi xưa hai người hôn nhau nồng nàn để rồi phát hiện ra lá thư tình cuối đã bị gia đình giấu đi, lá thư mà Sơn đã nói rằng nguyện đánh đổi mọi thứ để có tình yêu này.
Anh nghĩ là Minh Anh hẳn sẽ thích cái không khí này lắm, Đà Lạt hay vùng Tây Nguyên luôn đón chúng ta bằng mây treo đỉnh đồi, sương tràn qua kẽ tay nhẹ như tóc em.
Những ý nghĩa về tình yêu của một người con gái bao giờ cũng dễ thương, cũng nồng nàn và cũng buồn.
Trong đầu anh vọng tiếng em rất dài rất sâu, ngàn năm, ngàn năm.
Muốn viết cho em gì đó hay ho nhưng con chữ vẫn giẫm lên nhau.
Muộn rồi, mong em ngủ yên.
#minhanhoiw#minhanhphaisongtotdonhe#thutaychominhanh#nhoemvobo#khinaocaudocduocthutovay#honemthatsaugiuaphothusangmua
0 notes
Text
Sợ tình cảm là xiềng xích
Sợ sệt ư. bất an. suy nghĩ. suy nghĩ. suy nghĩ. giọng nói. em. trong đầu. mắt. môi. cái ôm. cafe. sương mù. mây. lạnh. tây nguyên. viết. nhớ. nói chuyện. không.
0 notes
Text
Lá thư này toàn là mênh mang nỗi nhớ.
1209/
Tròn một tuần, những ngày của tuần qua đối với anh đều là những bản nhạc có màu sắc khác nhau mà một mình anh không thể nào cảm nổi. Trời vừa tưới mát cho mảnh đất khô cằn này những niềm vui, những sự xúc động. 7 ngày vừa qua thực sự là một sự khổ sai, con chữ bỏ nhau chạy trốn, đâm sầm vào nhau, những ngõ cụt. Anh thử mình lắng nghe trên tàng cây, gió đang reo niềm hân hoan cho chúng ta hay chim đang khóc nỗi nhớ này. Nỗi niềm suy nghĩ giúp anh nhận ra, lá thư này không phải để bày tỏ tình cảm với em nữa, vì, những gì có thể anh đều đã cố cho đi song chỉ mong em nhận mà không chối từ. Lá thư này mong sẽ thay tiếng người nhắc em bỏ bữa, lá thư này hiện diện cho một sự tồn tại hữu hạn trên nhân gian nhắc em rằng em đáng được yêu thương, em không đáng bị đối xử như thế, và cả chính em cũng biết. Dạo này em có gặp và ôm Ánh(?) như vài năm trước? Em nói Hà Nội xô bồ, chẳng ai biết em là ai nên em mới nhẹ nhõm như thế.
Anh sắp đi, rời khỏi căn phòng thân thương mà anh xây trong đó lâu đài tưởng tượng, lâu đài được xây bằng thời gian, 7 tầng, mãi mãi sẽ như thế. Anh vẫn còn chút ít thời gian để bám víu lại lâu đài này nhưng ý nghĩ anh sắp đi nó theo đuổi anh, thời gian bây giờ cảm tưởng như tóc em trong gió, chỉ cần thả tay là vụt bay. Căn phòng nơi anh đã đọc, đọc để biết em, biết nhớ em và cả mong em vui, căn phòng chứng kiến sự trưởng thành của hai ta, của giọt nước mắt mà nó hằng mong “có một hạnh phúc vừa đủ để người này nương vào người kia”.
Lời lẽ chưa từng là một thế mạnh của anh, cả lá thư này nữa, nó rời rạc, nó được hình thành như một bản thảo trong Word rồi đến khi thích hợp anh lại một lần nữa dùng nỗi nhớ dẫn lối cây bút của mình. Ôi và suốt ngày anh thật sướt mướt, lại quanh quẩn nhớ nhung, sướt mướt cả trong việc muốn làm em vui, tô màu cho cuộc sống của ai đó.
Em có thể đi,
đi một nơi nào đó thật xa, vì em không cần phải quanh quẩn tại chỗ cũ của em nữa, sợ rằng em đứng đợi một mình buồn và mệt, tiêu cực sẽ lại xem em là đích đến. Anh nghĩ rằng nếu không nói về nỗi nhớ thì nói điều gì cho đủ lòng này đây?
“Âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người”.
Tiếc là anh không đủ sức để được ngồi viết cả ngày mà không cạn ý.
Anh cảm thấy nếu như vậy thì thà rằng toàn bộ mình nhận hết phần đơn phương đi, và sau đó, ông trời sẽ hỏi anh ước điều gì? Anh sẽ thôi không ước em ngừng xuất hiện trong đầu nữa, anh sẽ thôi không ước mình ngừng nhớ nhung em, anh sẽ rất vui khi chứng kiến em lại một lần nữa mang trong mình tâm hồn ngày ấy, ngày em còn chưa tổn thương, ngày loài người không hiểu em, em hãy là một bông hoa nhỏ, một loài mèo để anh ước tình cảm trong anh đủ lớn để bao dung mọi thứ về em cho đến mãi sau,
Em còn có rất nhiều lựa chọn trong đời này mà, nhỉ?
Xin mượn thư của bác Sơn gửi Dao Ánh:
“Bây giờ tháng 9. Anh gởi về cho Ánh sương mù và mây tháng 9 ở đây. Không có quà gì đẹp và buồn hơn nữa cho Ánh.
Anh cầu mong Ánh còn vui hoài và bình an vô cùng ở đó.
…
“Xin em tóc suối xuống gần
Cho mây đỗ bến quanh hồn ảo hoang”.
…
Những nỗi – buồn – như – mây của thời con gái rồi sẽ qua đi. Đời sống thực tế sẽ hủy hoại tất cả. Không còn gì đâu. Rồi anh sợ có lúc nào đó Ánh sẽ cho chúng anh là loại lãng mạn vặt(…) Đó là những gì đẹp đẽ còn lại trên đời”.
Em kể rằng hẳn người đó kiếp trước phải kiến tạo thế giới mới có được người thương như thế. Anh không biết về luân hồi, phản sinh, nhưng người thương em kiếp này hẳn sẽ vì em mà sẵn sàng kiến tạo một thế giới mới. Bây giờ thì trời đục, anh lái xe trên con đường mịt mờ ấy, mọi thứ sẽ bị cơn mưa này đắm chìm.
Nếu có em thì cơn mưa này đỗi dịu dàng xiết bao, nhưng lần này sao lại nặng nề đến thế?
Tòa thành của anh, rồi nó sẽ sụp đổ,
hoặc là sau khi lá thư này được gửi đi, hoặc là lúc anh rời xa căn phòng hoặc là khi niềm thương về em trong anh biến mất. Anh không rõ thời gian vì dù cho biết rõ thì nó có thể giúp tòa lâu đài ấy không sụp đổ không? Điều anh sợ bây giờ không còn là sự mênh mang bủa vây nữa, xuyên suốt hành trình anh mong là em lại tiếp tục nói, nghe và bước tiếp vì lỗi lầm này chưa từng, chưa từng, chưa từng là của em.
Minh Anh ơi, hãy còn muốn đi Nam Định nhé.
Minh Anh đang vui, đang buồn hay lại đang cảm thấy trống rỗng như cái lần mình gặp lần đầu ở Chủ Động. Anh mong em có được giấc ngủ đẹp như loài cây mà anh đã lấy làm nhẫn, quấn quýt và thân tình. Anh sẽ thôi sướt mướt, chỉ tiếc nếu như là sau này sẽ không còn ai nghe.
17 trăng sáng, trăng vẫn rất sáng suốt từ giữa những ngày tuần trước. Hôm ấy có một cô gái ăn vận đồ tone trắng, nhìn từ sau mang dáng hình em, thả tóc. Anh ước rằng sao không thể có em tại đây để sự hoan lạc có thể làm bạn với em, trung thu ở thị trấn bao giờ cũng vui và nhộn nhịp ở thành phố cả. văn hóa mà anh trải qua chỉ mong có người cùng cảm nhận, anh khóc thương cho lòng rằng nếu như em thật sự là cô bé 16 17 tuổi ấy, hãy còn tung tăng vui đùa cùng bạn vì ở đây bé lắm, mọi người hầu hết biết nhau cả, em sẽ không phải trải qua những chuyện tồi tệ rồi một mình chịu đựng mọi thứ. Em sẽ thấy tuổi trẻ này thật đáng sống và em sẽ không ghét thời trung học của mình như vậy nữa. Anh có cả những người bạn sẵn sàng vì em mà làm thời phổ thông của em nhiều màu hơn. Đây chắc là mùa trung thu cuối anh được ở nhà và nghe theo dòng người cùng tiếng trống, là mùa đầu tiên anh thử hỏi mặt trăng rằng ngay lúc này có đang nhìn em không, em đi làm về muộn và đang nghĩ gì?
Anh nhận được hình vào 09/09, niềm vui khi ấy chỉ mong mau mau được chia sẻ với em. Anh tự nhốt mình trong ảo vọng về con người khác, chẳng lẽ lại bắt đầu với cuộc gọi làm quen nhau lúc nửa đêm trong cơn mưa mùa hạ được nữa. Anh không tưởng tượng ra nổi con người khi đắm chìm trong ấy, nhưng thôi, toàn bộ thứ này là của em, tại sao anh lại nói về ảo ảnh thế nhỉ? Mà ảo ảnh bao giờ cũng mau tan.
Anh mong nỗi buồn này làm cho cả mùa Thu chậm lại.
Hôn em thật sâu giữa phố Thu sang mùa.
Nhớ em, yêu em, thương em vô bờ, vô bờ, vô bờ…
0 notes