Text
Sân ga - 车站
...
Khi đoàn tàu từ từ lăn bánh, lướt qua biển dừng tàu màu lam
Tôi nhìn thấy gương mặt đượm buồn của cô ấy, nhợt nhạt đến vậy...
Hòa vào giọt mưa ngoài cửa sổ, nước mắt của cô ấy cuối cùng cũng rơi xuống
Vội vàng quay đầu, tôi để tầm mắt mình rời khỏi
Cũng không biết là vì do sự thương cảm hay là vì nỗi bất lực của chính mình...
Sắc trời đã dần tối và hành khách lại bắt đầu chờ đợi
Tôi nhớ về hình ảnh của nhiều năm về trước, cũng giống như ngày hôm nay
Cứ ngỡ từ biệt rồi sẽ còn gặp lại
Nào ngờ rằng một lần đi là mãi không trở lại.
Đoàn tàu đang đi về phương nào, tôi chợt có chút hoảng hốt
Khi đoàn tàu phi nhanh đến sân ga yêu hận ly biệt kế tiếp
Tôi dường như đã thấy sự giao mùa ngoài cửa sổ
Trong khoảnh khắc này, cũng đã quên mất phải đi đến nơi nào giữa đêm đen
Tôi không biết mình vẫn còn bao nhiêu sự tương phùng và ly biệt
Tựa như đoàn tàu này đây, nào có thể tự ý dừng nghỉ
Những thứ vội vã lướt qua đó, nào đâu chỉ là thế giới bên ngoài cửa sổ...
当列车徐徐开动 掠过蓝色站牌
我看见她难过的脸 如此苍白
伴随雨点敲击车窗 她的泪流下来
我赶紧转过头让我的视线离开
不知是甜蜜的伤感还是无奈
天色暗了下来 人们开始了等待
我想起多年以前 像今天的画面
以为告别还会再见 哪知道一去不还
列车要奔向何方 我竟一丝慌张
当列车飞奔下一站的爱恨离别
我仿佛看见车窗外换了季节
在这一瞬间忘了要去向哪里的深夜
我不知道我还有多少相聚分别
我像这列车也不能随意停歇
匆匆掠过的不仅仅是窗外的世界
youtube
0 notes
Text
Tạm biệt Khang kiều
...
Nhưng giọng tôi không cất lên được Âm thầm là cây sáo tạm biệt Giun dế cũng im hẳn tiếng kêu Trầm mặc là cầu Khang đêm nay Tôi lặng lẽ ra đi Cũng như tôi từng lặng lẽ đến Tôi vẫy vẫy cánh tay áo Không mang theo một áng mây trời.
但我不能放歌, 悄悄是别离的笙箫; 夏虫也为我沉默, 沉默是今晚的康桥! 悄悄的我走了, 正如我悄悄的来; 我挥一挥衣袖, 不带走一片云彩
0 notes
Text
0 notes
Text
Có phải đó là mộng đời phiêu hốt
Nói cùng ta qua đôi mắt mơ buồn
Khi em hiểu sương tan trên đầu núi
Là chuyện đời xiêu đổ dưới màu sương
Hoa vẫn nở bên nỗi đời xuôi ngược
Ta vẫn đi trở lại chốn qua rồi
Nhưng tìm mãi không thấy hồn muôn cũ
Không thấy gì, chỉ thấy có mây trôi.
"Mộng đời miên viễn" - Hoài Khanh
0 notes
Text

"To watch the sun sink behind a flower clad hill.
To wander on in a huge forest without thought of return.
To stand upon the shore and gaze after a boat that disappears behind distant islands.
To contemplate the flight of wild geese seen and lost among the clouds.
And, subtle shadows of bamboo on bamboo."
—Zeami Motokiyo
Such is Yūgen.
0 notes
Text
后来/ Hou lai/ Sau này
后来我总算学会了如何去爱
Hou lai wo zong suan xue hui le ru he qu ai
Sau này em cuối cùng cũng học được yêu là như thế nào
可惜你早已远去消失在人海
Ke xi ni zao yi yuan qu xiao shi zai ren hai
Tiếc là anh đã sớm rời xa nơi biển người
后来终于在眼泪中明白
Hou lai zhong yu zai yan lei zhong ming bai
Sau này, từ trong nước mắt cuối cùng em đã hiểu được
有些人一旦错过就不在
You xie ren yi dan cuo guo jiu bu zai
Có những người, một khi đã bỏ lỡ sẽ biến mất
栀子花白花瓣
Zhi zi hua bai hua ban
Cánh hoa Dành Dành trắng
落在我蓝色百褶裙上
Luo zai wo lan se bai zhe qun shang
Rơi lên lớp váy xếp li của em
爱你 你轻声说
Ai ni ni qing sheng shuo
Yêu em, anh nhẹ giọng nói
我低下头闻见一阵芬芳
Wo di xia tou wen jian yi zhen fen fang
Em cuối đầu nghe thấy một hương thơm
那个永恒的夜晚十七岁仲夏
Na ke yong heng de ye wan shi qi sui zhong xia
Đêm mùa hạ của mười bảy tuổi vĩnh hằng ấy
你吻我的那个夜晚
Ni wen wo de na ke ye wan
Đêm mà anh hôn em
让我往后的时光
Rang wo wang hou de shi guang
Mỗi khi nhớ lại thời gian ấy
每当有感叹
Mei dan you gan tan
Đều khiến em cảm thán
总想起当天的星光
Zong xiang qi dang tian de xing guang
Em cũng nhớ ánh sao ngày hôm ấy
那时候的爱情
Na shi hou de ai qing
Tình yêu ngày ấy
为什么就能那样简单
Wei shen me jiu neng na yang jian dan
Vì sao có thể giản đơn đến thế
而又是为什么人年少时
Er you shi wei shen me ren nian shao shi
Và vì sao khi còn trẻ
一定要让深爱的人受伤
Yi ding yao rang shen ai de ren shou shang
Nhất định phải làm ng��ời mình yêu tổn thương
在这相似 的深夜里
Zai zhe xiang xi de shen ye li
Đêm nay cũng như đêm ấy
你是否一样也在静静追悔感伤
Ni shi fou yi yang ye zai jing jing zhui hui gan shang
Có phải anh cũng lặng lẽ tiếc thương
如果当时我们能不那么倔强
Ru guo dang shi wo men neng bu na me jue qiang
Nếu như khi ấy chúng ta không cố chấp đến vậy
现在也不那么遗憾
Xian zai ye bu na me yi han
Thì giờ cũng không hối tiếc đến thế này
你都如何回忆我
Ni dou ru he hui yi wo
Anh nhớ về em như thế nào
带着笑或是很沉默
Dai zhuo xiao huo shi hen chen mo
Là đang cười hay yên tĩnh
这些年来
Zhe xia nian lai
Những năm qua
有没有人能让你不寂寞
You mei you ren neng rang ni bu ji mo
Đã có ai khiến anh không còn cô đơn nữa hay không
永 远 不 会 再 重 来
Young yuan bu hui zai chong lai
Mãi mãi không còn gặp lại
有一个男孩爱着那个女孩
You yi ke nan hai ai zhe na ke nu hai
Có một người con trai đã yêu người con gái ấy
0 notes
Text
Một buổi sáng đẹp trời ở Đài Trung.
Hôm ấy tụi mình dậy khá trễ. Theo lịch trình ngầm định trong đầu, sáng sớm tụi mình sẽ đi Houfeng đạp xe, đầu giờ chiều sẽ đi Gaomei ngắm mặt trời lặn. Nhưng mà tụi mình vẫn dậy trễ, dù vẫn có thể kịp lịch trình nhưng tụi mình sẽ phải rất gấp gáp, và đó thực sự không phải là lợi thế của tụi mình. Mà lúc ấy mình cũng không thực sự nghĩ được nhiều nên đi đâu nên làm gì, mình nghĩ muốn ăn cơm thịt viên, là món cơm thịt viên của quán Arashi trong chợ Đài Trung cũ, ăn xong rồi đi đâu sẽ quyết định sau.
Đó là một quán ăn nhỏ ấm áp và tươm tất, nằm lọt thỏm trong chợ, chỉ phục vụ chuyên sâu món cơm và súp thịt viên, duy nhất thêm một món rau lang xào là ngoại lệ. Mỗi tô cơm giá khoảng 60 hay 70 tệ, sẽ có ba viên thịt to vừa thơm vừa béo cùng một ít cơm với nước thịt kho. Mấy ngày ở đây, ngày nào mình cũng ăn món này, khi ăn xong sẽ có cảm giác thực sự đầy đủ và thỏa mãn.
0 notes
Photo

Come rain or come shine
We’re in or we’re out of the money.
0 notes
Text
I do my thing and you do your thing. I am not in this world to live up to your expectations, And you are not in this world to live up to mine. You are you, and I am I, and if by chance we find each other, it's beautiful. If not, it can't be helped. (Fritz Perls, "Gestalt Therapy Verbatim", 1969)
0 notes
Text
NHỚ ĐÓ, KHÔNG AI CHẾT CẢ!
Những lần lướt newsfeed, nhìn thấy tin ai đó làm việc ở một network nào đó tự tử vì áp lực, đột quỵ vì deadline, tôi lại run. Như phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người, tôi thấy cuộc đời mong manh quá. Và những mong manh ấy, sao mà gần mình quá. Sự gãy đổ như sờ được, thấy được. Những mảnh vỡ như bắn thẳng vào mình, khiến cho mình xước xát, sợ hãi.
Đọc báo hay thấy những bài dạng như: Người Việt lười hơn người khác, làm ít chơi nhiều… Tôi đọc, cũng biết vậy thôi, chứ không biết cụ thể người Việt đó là người Việt nào. Chứ người Việt mà tôi biết hoặc làm việc cùng toàn là những siêu nhân, nên trong bài chia sẻ này, tôi sẽ chỉ nói về người Việt mà mình biết.
Những expats làm việc cùng, không ít người nhận xét với tôi rằng “Bọn mày làm việc khiếp thiệt, bất chấp đêm ngày…” Tôi không biết đấy là lời khen hay chê nữa. Tôi hỏi tiếp, sao vậy? “Ừ, lúc nào deadline cũng gấp, cái gì cũng gấp. OT là một chuyện quá sức hiển nhiên. Nguyên một team thức 2,3 đêm là bình thường. Nửa đêm gửi email. Cuối tuần gọi điện thoại. Tụi mày không có cuộc đời riêng sao?”
Tụi mày không có cuộc đời riêng sao?
Những tháng lang thang đây đó nước này nước khác, tôi quan sát cuộc đời của bạn bè mình – những người làm trong các ngành cực kỳ áp lực như quảng cáo tiếp thị, tài chính, y… ở những siêu đô thị của hành tinh này. New York, San Francisco, Singapore, Bangkok… Thiệt tình, tôi chưa thấy ai bận nát mặt nát mày như bạn bè ở Sài Gòn. Hoặc ở SG tôi toàn chơi/gặp mấy đứa bị điên. Bạn siêu đô thị, tối này cũng về nhà lúc 7 giờ tập gym nấu ăn đọc sách coi phim. Tôi hỏi không bận sao? Bận chứ, mùa này cao điểm mà. Ủa sao không mang việc về nhà làm? Ê mày điên hả? Tao làm ở công ty chưa đủ sao còn mang về nhà làm?! Tôi hỏi tiếp, không trợ trễ deadline hả? Deadline đặt ra là theo sức người. Deadline gấp thì lôi thêm người vô mà làm. Còn không lôi thêm người vô được thì giãn deadline ra. Vậy thôi, hiểu hem? Cái duy nhứt không được giãn ra chính là bản thân mày. Mày giãn một hồi là mày tiêu một đời, hiểu hem?
Bạn siêu đô thị, cuối tuần đi chơi, đi đạp xe, đi bơi, đi cắm trại. Có tôi qua, họ lấy thêm mấy ngày vacation dẫn tôi đi đây đó. Những ngày lang thang, tuyệt nhiên không có một cú điện thoại công việc nào. Tôi hỏi, lạ quá hén, sao không ai từ office gọi mày hết vậy? Nó chửi tiếp, ê tao lấy vacation mà. Vacation là thời gian của tao, mắc gì office gọi? Tôi nghe vậy cười miết, nhớ những ngày đi chơi với bạn mình, vừa bơi vừa canh điện thoại công ty, năm phút check mail một lần, tối ngồi ở beach bar ôm máy tính làm việc, không biết bị cái giống gì. Bạn siêu đô thị làm mỗi job trên năm năm. Bạn quanh nhà làm mỗi job không qua hăm bốn tháng.
Xong tự nhiên tôi nhận ra, vấn đề không phải mình ở market nào, tình hình công việc sôi động ra sao. Vấn đề là tự mình không biết cân bằng bản thân. Khi những kẻ không biết cân bằng bản thân tụ tập lại tương tác với nhau, ắt sẽ thành một quần thể mất cân bằng.
Mình sẽ rất thản nhiên gọi điện nói chuyện công việc với một người đồng nghiệp đang nghỉ phép đi honeymoon. Bởi vì người khác đã từng làm như vậy với mình. Và mình bắt đầu nghĩ là chuyện đó chấp nhận được. Mình sẽ rất thản nhiên giao cho staff/supplier/agency của mình công việc vào 5 giờ chiều thứ Sáu, và deadline là 9 giờ sáng thứ Hai. Ừ từ thứ Sáu đến thứ Hai còn thứ Bảy, Chủ Nhật lận mà. Ngành này làm việc weekend là thường, than cái gì mà than. Mình thản nhiên email lúc 3 giờ đêm, gọi điện lúc 8 giờ tối, vì cho rằng giờ này mình còn làm, mắc gì “tụi nó” không làm? Mình sẽ rất thản nhiên trêu chọc đồng nghiệp khi họ đi làm về đúng giờ, trong khi cả team còn ngồi lại làm việc tiếp. Mình tưởng ngồi lại làm vậy tới khuya, tới thâu đêm suốt sáng là hay lắm. Hẳn là hay.
Hồi còn nhỏ, tôi hay đọc những bài báo về gương thành công, ai trong họ cũng mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ. Gần chục năm sau, những bài báo đó vẫn lên đều đều, như những nhát roi quất vào lưng những chú ngựa non đang cố thành ngựa đua. Con sóng start-up triệu đô ập đến càng biến cả thành phố thành một trường đua sôi động. Ai cũng nghĩ rằng làm việc mỗi ngày mười mấy tiếng hẳn là hay lắm. Người ta chia sẻ cho nhau mấy cái tips là làm làm sao để ngủ chỉ vài ba tiếng mỗi ngày thôi mà đầu óc vẫn tỉnh táo …để còn làm việc. Sau đó người ta lại tiếp tục chia sẻ cho nhau những cách để chống stress, chống áp lực, chống …tự vẫn, cân bằng bản thân, thiền để chữa lành.
Viết đến đây tôi nhớ điều mình đọc trong Cuộc Cách Mạng Một Cọng Rơm. Mọi việc thực ra rất đơn giản. Ta luôn đánh rối nó lên, gây ra bao nhiêu vấn đề, để rồi chỉ cần nghĩ ra một phương cách giải quyết một vấn đề thôi là đã tự cho rằng mình thiên tài lắm. Nếu ngay từ đầu, ta cư xử tôn trọng với bản thân như một con người bình thường, mỗi ngày làm được từng ấy việc, tiếp thu từng ấy thứ, cần ăn uống ngủ nghỉ từng ấy thời gian… thì cần gì những thứ phương cách cân bằng bản thân xa xỉ kia? Nhưng ta luôn nghĩ mình là siêu nhân. Mình phải là siêu nhân. Những người xung quanh mình, cùng guồng máy với mình cũng nên vận hành theo giờ giấc siêu nhân để chúng mình xứng đáng với nhau; mà quên đi cái câu “ngựa chạy đường dài…”
Tôi muốn tiếp tục đoạn chia sẻ tào lao thiên địa này bằng câu chuyện về “siêu phàm nhân” của tôi. Đó là ngày bọn tôi làm quen với nhau. Ảnh nói tao cho mày một năm để làm sai và hỏi những câu ngu dốt, chỉ cần những lỗi sai và những câu ngu dốt đó đừng trùng lặp. Tao cũng đề nghị mày làm đúng và đủ những việc mày được giao, tuyệt đối không làm thêm. Mấy đứa bọn mày hay tài lanh làm thêm giờ thêm việc lắm, nhưng mày nghĩ coi, giờ đó ai trả tiền cho bọn mày? Ngu thì tự chịu thôi. Nhưng mà nói thiệt nha, tao ghét làm việc với mấy đứa ngu lắm, nên đừng có làm như vậy. Và cuối cùng, nếu mày có muốn nhắn tin gọi điện cho đồng nghiệp nào ngoài giờ làm, hãy tự hỏi bản thân câu này trước: nếu mình không gọi thì có ai chết không? Có ai chết, thì hẵng gọi. Còn không thì đợi đến giờ làm rồi xử lý tiếp nha. Rồi ổng đi. Ra tới cửa, ổng ngoái đầu vô nhìn tui cười: Nhớ đó, không ai chết cả!
Ngày hôm ấy, tôi mạnh dạn giã từ ảo tưởng siêu nhân, trở lại sống đời phàm nhân. Tất cả quá trình ấy thật ra chỉ diễn ra trong đầu. Nhưng đó quả là một ngày chói lọi.
Tôi tự hứa với mình, khi đã làm phàm nhân thành thạo, tôi sẽ không bao giờ để cho những người có liên đới với mình gánh chịu áp lực siêu nhân nữa. Bắt đầu từ việc không gọi điện công việc sau 7h tối. Nếu mình không gọi sau 7 giờ tối, họ sẽ không phải gọi ai lúc 7 giờ 15 tối. Và ai đó sẽ không phải gọi cho ai đó lúc 7 giờ 30 tối. Nghĩa là sẽ có một cơ số người yên ổn ăn bữa cơm với gia đình. Một cơ số người khác yên ổn đi hẹn hò chống ế chống lầy. Một cơ số khác nữa yên ổn chơi với con, lắng nghe chồng tâm sự… Bắt đầu từ những chuyện giản dị vậy thôi.
1K notes
·
View notes
Text
Mùa hè, mùa thu, mùa đông, mùa xuân rồi lại mùa hè bầu trời bốn mùa luôn xoay vần và trở về nhưng mùa màng năm nay đã không còn là mùa màng năm đó hiện tại sẽ từ từ tan biến thành những ký ức ký ức mới rồi sẽ đổi chỗ vào những ký ức cũ tế bào của chúng ta vẫn không ngừng tự thay thế và làm mới Khi liên tục bị đẩy về phía trước con người mà chúng ta đã từng, cũng đơn giản mà tan biến đi.
0 notes
Photo

"I am me, you are you. I live for my sake, you live for yours, I'm not living this world to meet your expectations, and you are not living this world to meet my expectations, either."
1 note
·
View note
Photo

And you, you not go anywhere, you’re just trapped in here, you just stay, in the past.
0 notes
Photo

And then, I came back to the usual life, my usual way home on the usual bike, the usual city filled with the usual people.
0 notes