Text
Thương
Tôi có biết một cô gái, tuy rằng chưa từng gặp gỡ nhưng cơ duyên của chúng tôi nhiều hơn là hai chữ người dưng. Vì tôi biết được cô ấy vẻ ngoài trông ra sao, tính cách đôi phần thế nào, có thể phân biệt được dù có ai đó đưa bức ảnh một người giống cô ấy 90%, khi đa số đều bảo người trong ảnh là cô ấy thì tôi tự tin bảo rằng không phải thần thái ấy. Nghe ngộ hen, vì chưa từng gặp bên ngoài mà lại có thể nhận ra như một ngoại lệ.
Cô ấy là người con gái mà tri kỷ của tôi yêu thương vô cùng. Không rõ thằng bạn tôi lấy đâu ra dũng khí mà kiên quyết gìn giữ tình cảm ấy, dẫu người đã đi, rượu trà gì cũng phai nguội rồi. Tôi thương bạn tôi bao nhiêu, thì càng ganh tị với cô ấy bấy nhiêu.
Tôi ganh tị, xen lẫn sự thèm mu��n được như cô ấy. Có rời đi, có thinh lặng thì cũng có một người dõi theo, một ánh mắt ngóng chờ ngày cô ngoảnh lại nhìn anh ấy. Say một cơn rượu có thể tỉnh nhưng say một người bao giờ mới thoát ra được?
Bản thân tôi là một đứa con gái luôn mang vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng làm chỗ dựa mãi thì tới lúc cạn kiệt năng lượng cũng không thể nào đứng vững. Lúc đấy, tôi thèm có một vòng tay dang ra đỡ lấy mình, một bóng người vững chãi đứng sau lưng mà giúp tôi không ngã quỵ. Nhưng đời, có kẻ may người kém vận. Có giận dỗi ông trời bất công, thì cũng chẳng tìm ra được công bằng cho chính mình. Vì mấy ai đủ bao dung, đủ tình yêu to lớn như bạn tôi để mà đưa một cô gái nhỏ trở thành viên ngọc, trân quý giữ gìn trong lòng, không một giây buông lơi?
Đời tôi biến cố nhiều, tình thương trong tôi mai một dần, nhưng chưa tan đi. Là tự tôi làm mình khổ, là tự tôi kỳ vọng quá nhiều hay người đã hứa hẹn, đã cho tôi biết những cung bậc cảm xúc đó và chỉ là gió thoảng mây bay? Còn tôi khờ khạo giữ khư khư trong lòng như một niềm tin cuối cùng giữ mình sống.
Tôi cạn kiệt năng lượng, niềm tin là thứ duy trì cho tôi. Giờ người cũng lấy đi nốt, thì tôi phải làm sao?
Hôm nay, tôi mệt rồi.
- Lam An -

0 notes
Text
Hụt một nhịp lòng
Có bao giờ bạn rơi vào tình thế đớn đau khi không thể buông bỏ tình yêu nào đó, dẫu rằng đối phương đã một mực muốn bạn rời đi?
Cái thứ cảm giác dành trọn vẹn, cả tình cảm lẫn sự kiên định yêu thương dồn vào ai đó, nên khi phải chọn lựa thì vô hình chung lại muốn ở lại, vì sự kiên định cho cách rời đi đã chẳng thể gom đủ. Thu mình lại trong thế giới bế tắc bản thân, bỗng dưng thấy mọi việc sao lại rối rắm, chút bình an lại chỉ tìm được khi ngủ một giấc dài để lòng thôi tê tái khi nhìn tới hiện tại khốc liệt.
Bạn có khi nào muốn buông bỏ, nhưng dũng khí không đủ vì còn nhiều người cần bạn sống mà tiếp tục trách nhiệm? Và khi sự mỏi mệt dồn nén cực độ, làm gì để giải tỏa ngoài cách đa số là nổi loạn rồi chấm dứt món nợ trần ai? Kèm theo một câu xin lỗi, hứa hẹn kiếp thứ hai sẽ bù đắp cho những ai thương bạn thật lòng?
Vòng xoay cuộc sống sẽ tiếp diễn, bạn có biến mất thì một thời gian sau cũng chỉ là hồi ức thoáng chút chạnh lòng của người ở lại. Và liệu sau khi ngừng việc sống, thì lòng bạn có thanh thản chứ? Ôm khư khư mãi những biến động to lớn mà người ngoài nhìn vào như sóng nhẹ lăn tăn, liệu bạn có bao nhiêu kiên cường để mà gồng mình ôm mãi?
Sai lầm khi vội vã chết đi vì một việc cỏn con, nhưng không thể trách cứ ai đấy chọn kết thúc chuỗi bi thương mà bản thân họ chẳng thể gánh tiếp. Phải tột cùng sự mệt mỏi, có người đủ mạnh mẽ rũ bỏ để thành một người khác, nhưng đời mấy ai hoàn hảo mà mạnh mẽ như cái cách thiên hạ phán xét.
Một cú sốc, có thể vượt qua. Nhiều việc dồn dập, sức lực nào mà gắng gượng kịp chứ, đúng không?
Hôm nay, tôi mệt rồi.
- Lam An -

0 notes
Text
Thì thôi..
An uể oải vươn tay lấy chiếc điện thoại, nheo mắt đọc dòng tin nhắn đến từ cái tên Homie.
"An, đi uống bia với tao"
Liếc mắt nhìn đồng hồ, An chỉ hồi đáp vẻn vẹn ba chữ "Chờ tao chút". Cô tô chút son, chỉnh lại mái tóc rồi rồ máy xe chạy thẳng đến nơi hẹn.
Quân ngồi yên lặng bên chiếc bàn dài sát vách kính, tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại như chăm chú xem gì đó. An chẳng ồn ào chào hỏi, chỉ lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống cạnh bên. Vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, Quân khẽ khàng hỏi.
"Không cần hỏi địa điểm nhỉ?"
"Cần gì hỏi nữa. Tao đủ hiểu mày sẽ ở đâu những lúc như này mà." - An uống một hớp bia rồi lơ đễnh nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên dưới đường.
"Tao lại nhớ cô ấy rồi, nghe ngộ hen. Cũng gần cả năm từ khi cô ấy biến mất."
"Biến mất hay do mày biết mà vẫn giữ lời hứa mà không đi tìm, không làm phiền?"
Đến lúc này, Quân mới đặt điện thoại xuống rồi thở dài nhè nhẹ. Tiếng còi xe qua vách kính chẳng còn ồn ã mà thay vào đó là thanh âm nhỏ vang vọng vào quán, xen lẫn với giọng Lana Del Rey da diết đang phát ra từ chiếc loa treo áp trần. An chẳng nói chẳng rằng gì, cả Quân cũng thế. Hai người họ như đang giao tiếp bằng thứ ngôn ngữ riêng của kẻ tri kỷ, thinh lặng nhưng đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Cô ấy của Quân là một người mà ngay cả An cũng không hiểu, ma lực nào có thể khiến một người lý trí như Quân lại chấp niệm lâu dài đến thế. Đã rất lâu rồi, lối đi về của Quân không còn bóng dáng cô ấy hiện diện nữa. Nhưng mà chưa phút giây nào cô ấy biến mất khỏi tâm trí Quân. Thanh xuân một người chẳng rõ bao lâu, mà An hay đùa rằng Quân sắp hết bà nó tuổi trẻ mà kiểu này là dành cả quãng thanh xuân để nhớ nhung một người chưa rõ có trở về hay không. Nhưng An cũng là người duy nhất chưa từng mắng Quân về cái sự viễn vông mong ước cô ấy sẽ hồi đáp tình cảm và sự trông chờ này.
Quân luôn mượn men để say, để ngủ mà không giật mình giữa đêm khi mà trong cơn mộng mị đuổi theo cô ấy rồi vuột mất. An xoay người sang nhìn Quân, giọng nhẹ tênh.
"Tao chưa từng khuyên mày từ bỏ, vì có khuyên cũng như là một cú hắt nước vào mày mà thôi. Nước khô rồi, ngoài lạnh ra thì cũng không thấm vào đầu mày để mà tan chảy cái sự chấp niệm đó được."
"Cảm ơn mày đã hiểu cho cái sự điên rồ này của tao."
"Đời mà, điên là tỉnh, tỉnh là điên. Tao biết mày cần một cái gì đó nuôi dưỡng trong lòng, để mà sống tiếp. Nên tao không cản, không cười cái sự điên của mày đâu."
Quân cười nhẹ rồi quay ra nốc cạn ly bia dang dở. Ở đời, ngoài việc còn người thân mà thương yêu, thì có tri kỷ thấu hiểu tâm can rối bời lại là cái may mắn. An hiếm khi nào biểu hiện ra sự quan tâm ấy với Quân, nhưng cô luôn hiểu ẩn sau vẻ ngoài luôn cười rạng rỡ của Quân với mọi người lại là một con người đang dần héo rũ với muôn vàn suy nghĩ khi cuộc đời mang biến cố quá nhiều tới cậu bạn này. Cho đến khi cô ấy xuất hiện, người có thể chạm vào trái tim Quân, cho Quân tình yêu dẫu đã rời đi, thì An cũng chỉ mong mỏi Quân sẽ dựa vào đó mà sống tiếp, sống bằng thứ tình cảm đang nuôi dưỡng chứ không còn sống vì mong mỏi cô ấy sẽ quay về thực sự lần nữa.
Ở cái thời đại ai nấy cũng kêu rằng sống thực tế, từ bỏ những điều đã không còn thuộc về mình mà tìm kiếm điều mới mẻ thực sự của mình. Thì An biết nói gì khi với Quân, cô ấy là điều chưa từng cũ, là điều Quân cảm thấy hài lòng nhất có thể. Quy chuẩn cuộc sống, mỗi người mỗi khác, nên nếu không thể ủng hộ thì cũng chớ vội bác bỏ, ép uổng người nào đó phải đi theo quy chuẩn của xã hội mà không phù hợp với họ.
Gió từ máy điều hòa phả ra lành lạnh, còn sớm nên quán bia chỉ có hai người họ trên tầng này. Quân uống đến ly thứ tư vẫn chưa có dấu hiệu say, An cau mày càm ràm
"Uống vừa thôi, để giữ mạng mà sống còn chờ cô ấy về."
"Tao vẫn còn thở nè."
"Ừ, dĩ nhiên là còn thở. Nhưng mà thở bao lâu nữa để mà chờ hả? Sao mày không cố chấp một lần mà nhắn tin, mà đi đến nơi mày biết chắc cô ấy đang có mặt. Thành hay bại thì cũng không tiếc nuối."
"Lỡ cô ấy ghét tao luôn, trốn tao thật sự luôn rồi sao?"
"Ủa, vốn dĩ bây giờ cô ấy với mày cũng có còn liên lạc, có còn đi cùng nhau không? Cứ thử, có thất bại cũng chẳng gọi là mất đi hoàn toàn, vì theo mắt nhìn người ngoài mày đã mất cô ấy rồi mà. Chỉ là làm để mày đừng phải tiếc về sau rằng tại sao hồi đó không tìm sớm hơn, đúng không?"
"Vậy thì tao phải nuôi dưỡng thêm dũng khí một thời gian nữa. Tao muốn khi tìm ra cô ấy, tao không run cầm cập rồi im thin th��t, như vậy nhục lắm."
Đến lúc này hai người họ mới cười vang, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng có chút nặng nề nãy giờ. An uống thêm ly bia thứ hai, nheo mắt nhìn tri kỷ như muốn thêm chút sức lực cho cậu ấy. Thế thì cứ chăm sóc cho sự hi vọng, cho tình yêu còn cháy rực lên trong tim, khi đủ mạnh mẽ và khát khao, ắt sẽ vùng ra khỏi sự dè dặt sợ làm phiền người thương mà chạy đi tìm người đó. So với Quân, An cũng là kẻ điên rồ chẳng kém khi luôn cố chấp làm theo ý mình.
Đời người coi vậy ngắn ngủn à, một giấc ngủ dậy biết đâu thấy mình đã già, tóc đã bạc. Cứ sống như lá rơi lác đác trước cơn gió lời lẽ người đời thì làm sao kịp sống cho bản thân theo mong muốn. Nên thôi, cứ sống cho vui vẻ, dù qua con mắt người ngoài lại là đau khổ, miễn là hoan hỉ trong tâm mình hiểu rõ là đủ, hen.
Dòng xe cộ ngày một đông, đèn phố lên dần, Sài Gòn bắt đầu cuộc sống khác vệ đêm. Trong khoảng đêm đó, có những con người cũng sống tiếp bằng cách nuôi dưỡng ánh sáng le lói mà là động lực mạnh mẽ để vui cười sớm mai. Nên, mạnh ai cứ thế mà đi con đường mình chọn, kiên định thì trời già sẽ cho quả ngọt thôi.
Ly bia trên bàn sóng sánh, An liếc sang nhìn cậu bạn, ánh mắt Quân dù nhìn qua vẫn là mắt buồn, thì vẫn lấp lánh nét cười hi vọng.
- Lam An -
1 note
·
View note
Text
Những ngày ủ ê
Thanh xuân, hai từ nghe qua thật là đẹp đẽ và nhiều mộng ước. Nhưng bước chân vào rồi, ắt hẳn đại đa số những người trẻ đều phải đôi lần oán thán rằng "Ôi sao nhiều chông chênh biến cố đến thế?". Nhưng khi đã vượt qua rồi, mới thấm thía thêm ý nghĩa của hai từ ấy.
Trầm luân giữa cuộc đời khắc nghiệt, chẳng ai có thể tránh né. Có kẻ bị vùi dập tơi tả, cũng có người may mắn chỉ đôi lần rơi nước mắt vì mệt mỏi vô chừng, nhưng đều có đau khổ trong quãng đời thanh xuân đó. Bản thân tôi cũng đã và đang chật vật để vượt qua muôn vàn khó khăn mà tạo hóa ban cho, cũng có lúc khóc nức nở như trẻ nhỏ, nhưng cuối cùng cũng phải gạt nước mắt mà gượng dậy tiếp tục chiến đấu. Tôi luôn tin, khi mình giữ vẹn nguyên những suy nghĩ tốt lành ban sơ, thì trời già cũng chẳng nỡ triệt đường đi của bất kỳ ai. Sai lầm rồi mới có đáp án đúng, cực khổ rồi mới có những ngày tận hưởng trọn vẹn sự vui vẻ thảnh thơi đúng nghĩa. Nếu ngày nào trôi qua cũng bình bình an an, đủ đầy không phải lo âu gì thì dần dà cũng cảm thấy tẻ nhạt mà thôi.
Vì thế, tôi, mỗi ngày một chút hiểu ra rằng có vui vẻ ắt phải có muộn phiền. Có những lúc trầm lắng ưu tư thì mới hiểu phút giây điên cuồng nhộn nhịp mới đáng giá chừng nào. Thanh xuân sẽ lưu giữ trọn vẹn hơn nếu một ngày nếp nhăn trên trán hằn nhiều, tóc bạc đi, ngồi ngoài hiên nhà lắng nghe tiếng lòng chậm rãi kể lại những biến cố và cách thức chúng tq vượt qua hóa ra lại tuyệt vời đến nhường nào.
Đừng bỏ cuộc, đừng để lòng lung lay trước những ảnh hưởng xung quanh mà bỏ lỡ những khoảnh khắc bình yên giữ giông bão. Bởi chính những điều đó, mới tô vẽ cho hai chữ ấy của mỗi người trở nên đẹp đẽ và trân quý hơn thảy. Những người trẻ, dù cho có bộn bề lo toan, thì hãy giữ lại chút tâm hồn thơ trẻ mà thấy niềm vui bé nhỏ trong mỗi sớm chạy xe đi làm, trong một cuộc gọi về nhà nghe giọng người thân còn đó, trong một phút thảnh thơi nhìn mây trời mà biết mình còn sống, còn cơ hội viết tiếp số mệnh của mình. Thế cũng là an nhiên tại tâm rồi. Đúng không?
- Lam An -
0 notes
Text
Sài Gòn luôn không ngủ, giống như anh vậy.
Họa chăng là những giấc ngủ chập chờn kèm theo hình ảnh tua chầm chậm về tháng ngày còn có em trong đời. Nếu có thể, anh vẫn chọn cách nhớ nhung em dài lâu, dẫu cho ai cũng bảo sao anh chấp niệm nặng nề thế. Họ đâu phải anh, đâu thể nào hiểu rõ giữa muôn vàng chộn rộn trong biển người, nỗi nhớ em lại là cứu cánh của anh, là niềm hân hoan lạ kỳ anh có được để giữ trái tim luôn ấm nồng mà đối xử với người xung quanh một cách bình thường nhất có thể.
Sài Gòn vẫn đẹp, vì còn có em. Nghe thật buồn cười khi giữa cuộc sống mà dần dà người ta kêu gọi sống thực tế, buông bỏ những điều đã qua để tiến về phía trước, thì anh như kẻ lữ hành đi ngược lại mọi thứ. Mà ngẫm nghĩ lại, cũng không phải là đi ngược, bởi với anh thì em chưa bao giờ là điều đã qua, em vẫn luôn ở vị trí quan trọng trong đời anh tới tận về sau kia mà.
Nên hãy sống thật vui, sống và tận hưởng trọn vẹn bù cho lúc bên anh em chưa làm được. Khi nào mệt rồi, muốn dừng chân thì về đây, anh lại che chở cho em bình an tháng ngày, nhé em!
- Lam An -
0 notes
Text

Bao giờ lòng mới thôi trăn trở
Giữa những dòng bộn bề thương nhớ
Dẫu rằng lòng biết là vẫn luôn lo sợ
Sợ quanh quẩn một mình, và nước mắt chẳng thể rơi
Như kẻ lữ hành bước chơi vơi
Đưa tay ra chỉ là màn mưa rơi
Không ánh sáng, không ai với tay tới
Rất muốn mở cho mình một trang mới
Cho cuộc đời vốn dĩ buồn chẳng vơi
Nhưng chẳng còn chút sức lực bởi đời vùi dập tả tơi
Đóa hướng dương rơi trong chiều nắng nhẹ
Thế thì thôi, cứ khép mi em nhé!
Mặc kệ đời, mặc kệ nắng ấm hay mưa nhè nhẹ
Thì thầm cho mình, câu kinh nguyện cầu khe khẽ
Cho kiếp sau...
- Lam An -
0 notes
Text
Thật ra mà nói, có những ngày an yên mà ta bỏ lỡ, tới khi nhìn lại mới hốt hoảng nhận ra đó là điều mình không bao giờ tìm lại được. Giống như người bên cạnh, mất đi rồi mới trân quý trong tim. #anquotes

0 notes
Photo

Hôm nay bé làm bánh bèo 😂😂😂 Mieo mieo mieoooo 😻😻😻 #tubycatu #blue #smile #photooftheday
0 notes
Photo

Có những người có những chuyện muốn tỏ tường nhưng ngoài tầm với. Vậy thì thôi lùi lại vị trí mặc nhiên xưa giờ dành cho thế giới xung quanh, tự thấu hiểu bản thân và chọn con đường mình đi mà chẳng cần ai nắm tay hay ai để nương tựa. Là con gái, nếu cứ muốn dựa mãi vào một ai thì có ngày sẽ rơi tõm xuống vực sâu của sự thất vọng. Bởi đời chẳng bao giờ được như kì vọng của em đâu! Sinh ra là đàn bà thì tận sâu thẳm bên trong vẻ ngoài mặc định yếu đuối chính là sự mạnh mẽ mà em chưa kịp nhận ra...
0 notes
Photo

Mẹ có thấy mặt mũi con dạo này hao gầy hông? Con ôm chén xin hạt mà mẹ nỡ lòng nào quất nguyên hũ tôm khô trá hình bằng nhãn mác Nutella thế kia. Mẹ có tin con sẽ dọn sạch bách tủ lạnh nhà mình khi con quá đói hônggg??? Mom, I'm really hungry meow meow meowww 😿😿😿 #tinytiger #myson #mylovelycat #cat #catlover #catstagram #catsofinstagram #yellowcat #friedshrimp #wannaeat #whiskas #meow
#catstagram#friedshrimp#whiskas#meow#catsofinstagram#mylovelycat#catlover#cat#yellowcat#tinytiger#myson#wannaeat
2 notes
·
View notes
Photo

After rain... ☔☔☔ #cuxadothanh #afterrain #peaceful #memories #saigonese #photooftheday #cornerofsaigon #sauconmua #takenbyme #mysaigon #saigon #hochiminhcity #myhometown
#saigon#cuxadothanh#hochiminhcity#saigonese#takenbyme#myhometown#memories#mysaigon#sauconmua#afterrain#peaceful#cornerofsaigon#photooftheday
0 notes
Photo

Mì tàu ngon siu cấp trong mắt tôi 😋😋😋 🍲🍲🍲 #dinner #noodle #charsiu #chinesefood #hutiumiaty #ngonquadi #saigonese #foodoftheday #foodlover #oishi #yummy #tasty #foodporn
#ngonquadi#chinesefood#noodle#yummy#saigonese#foodporn#foodlover#dinner#hutiumiaty#tasty#foodoftheday#charsiu#oishi
1 note
·
View note
Photo

Con tiện tì kia, lo selfie mà không để ý có 2 thằng mều đánh nhau ngoài kia à??? Buông ra để ta đi nhiều chuyện coi. Let me go meow meowwww 😻😻😻😾😾����😸😸😸 #withmycat #lookathisface #suprise #myson #lovehim #cat #saigonese #mytinytiger
0 notes
Photo

Tadaaaa. Lần đầu thử nghiệm làm tóp mỡ rim nước mắm tỏi ớt tại gia. Tối nay có cái nhóp nhép ăn phia roàiiiii 😋😋😋 #madebyme
0 notes
Photo

"Có những nỗi nhớ bạn chỉ có thể giấu đi, vì một khi bạn nói ra, lòng tự tôn sẽ không còn nữa." -Sưu tầm- #maorisakai #whatifeel #peaceful
0 notes
Photo

Sinh nhật không ăn gì lại ăn hoành thánh. Thôi thèm gì ăn đó cho thỏa lòng là tuyệt nhất rồi hê hê 😋😋😋 #madebyme #wontonsoup
0 notes
Photo

My coloring books. Enjoy 😄😄😄 #vscocam #coloringbook #newfav #marcoraffine #thetimegarden #abeautifulday #photooftheday
0 notes