lebronjamesuit1508
lebronjamesuit1508
James Vo
37 posts
Don't wanna be here? Send us removal request.
lebronjamesuit1508 · 3 years ago
Text
How to Talk to Anyone by Leil Lowndes
https://marloyonocruz.com/2019/08/06/book-notes-how-to-talk-to-anyone-by-leil-lowndes/
0 notes
lebronjamesuit1508 · 4 years ago
Text
Khi cong la gi
Tôi là người nghiên cứu và thực hành một bộ môn của Đông Y là Châm cứu, bấm huyệt. Tôi đã đọc nhiều sách kinh điển của Đông Y, trong đó có Hoàng Đế Nội Kinh. Ở đó nói rất rõ rằng, khí công là một phương pháp trị bệnh và nâng cao sức khỏe. Điều này cũng nói rằng, trong Đông Y có liệu pháp khí công.
Như vậy, khí công khẳng định vốn là phương pháp chăm sóc sức khỏe cổ xưa. Cũng giống những liệu pháp khác trong Đông Y, nó thường được truyền thừa theo các cách khác nhau. Có những bộ phận là truyền thừa đơn độc, truyền thừa rất hạn chế. Có những bộ phận được phổ biến rộng rãi. Dù thế nào, thì tác động trị liệu của nó với cơ thể người là không thể phủ nhận. Thậm chí, tại các vùng Ấn Độ, Trung Quốc, Việt Nam..., khí công (mà Yoga được xem là một dạng khí công) còn được thực hành rất nhiều.
Khí công chủ yếu liên quan tới hơi thở, cách thức điều khiển hơi thở, từ đó mà tạo ra các chuyển biến về khí và chất trong cơ thể. Điều này khá phức tạp. Nhưng môn châm cứu, bấm huyệt, và Đông dược nói chung đều trình bày và thực hiện trị liệu dựa trên sự vận hành của kinh khí huyệt. Những môn võ thuật cũng sử dụng khí để rèn luyện khiến cho da thịt, xương trở nên cứng chắc hơn. Thực tế, da, xương, cơ của những người luyện võ thuật có thể cứng chắc hơn người bình thường nhiều lần. Điều đó cho thấy tác dụng xây dựng cơ thể của khí, và khí công chính là phương pháp dùng khí để xây dựng cơ thể.
Pháp Luân Công khác hẳn với các môn khí công trước nay. Điều khác biệt là ở chỗ: nó không đòi hỏi luyện khí, tức là không có yêu cầu nào về luyện hơi thở. Điều duy nhất cần làm là thực hiện căn bản đúng các động tác. Qua quan sát, khi thực hiện đúng các tư thế, thì hệ hô hấp được điều chỉnh một cách tự động theo tư thế cơ thể khiến hơi thở trở nên ổn định hệt như các môn dùng ý luyện khí vậy. Đấy chính là chỗ độc đáo. Do đó, tác dụng đối với sức khỏe đương nhiên là rất lớn. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ sau 7 năm truyền rộng ra tại Trung Quốc, giữa một rừng các môn khí công đã có thời gian truyền ở xã hội rất lâu, lại được chính phủ ủng hộ, Pháp Luân Công đã nhận được lượng người theo tập luyện tới cả trăm triệu. Nếu chẳng có tác dụng độc đáo gì, thì không thể có được sức hấp dẫn như thế.
Đó cũng mới chỉ là một mặt.
Xét theo lý luận Đông Y, tác động tới sức khỏe con người có hai thứ: Môi trường vật chất và điều kiện tình chí. Môi trường vật chất gồm những thứ thuộc về thời tiết (gió, nóng, nắng, ẩm, khô, lạnh) và thức ăn, những thứ hít phải... Chúng góp phần rất lớn tạo ra các loại bệnh tật. Điều kiện tình chí chính là đời sống tinh thần, trạng thái tinh thần. Chúng tạo ra những nhân tố bên trong, thậm chí còn mạnh hơn cả những nhân tố bên ngoài. Ví như, trạng thái stress, sợ hãi, thức giận, bi thương... đều làm cho người ta thật sự bệnh tật. Khoa học ngày nay cũng chứng minh, trong trạng thái hưng phấn tích cực, cơ thể tự sản sinh ra những chất nội sinh có sức mạnh gấp trăm lần các chất ngoại sinh. Hiện tượng tạo endorphine (thuốc giảm đau nội sinh) từ tuyến yên là một ví dụ điển hình. Endorphine này mạnh gấp cả trăm lần so với morphine thông thường. Và trong trạng thái kích thích tiêu cực, đương nhiên sẽ có những chất nội sinh được sinh ra, và tác dụng cũng mạnh hơn những chất độc thông thường cả trăm lần. Điều này để nói rằng, trạng thái tinh thần (tình chí) vô cùng quan trọng trong y học. Đông Y xem nó là thứ có thể trực tiếp tổn thương tạng phủ.
Rất ít các môn rèn luyện sức khỏe chú ý tới điểm này. Cũng là bởi vì các nhà cầm quyền đều muốn độc chiếm việc giáo dục tinh thần, ý thức cho dân chúng của họ. Họ muốn dân chúng của họ có được trạng thái tinh thần, ý thức như là họ mong muốn. Ví như, đôi khi họ cần làm cho dân chúng phát triển trạng thái căm hận kẻ thù, hay vui mừng về những thành quả của họ, nghe theo họ, vv. Nếu có một môn nào đó nằm ngoài hệ thống của họ có thể điều khiển trạng thái tinh thần, ý thức của người dân, thế thì họ sẽ không chịu. Có thể xảy ra một vài điều khó chịu cho chính quyền như: họ sẽ khó kiểm soát trạng thái tinh thần của những người dân này.
Pháp Luân Công lại đặc biệt chú ý tới khía cạnh tinh thần, ý thức. Thật ra, những môn cao thâm đều liên quan tới tu dưỡng tinh thần cả. Họ đều biết rằng, yếu tố vật chất luôn hữu hạn. Nhưng yếu tố tinh thần thì vô hạn, hoặc không thể đo đếm. Nếu lấy vật chất để thay đổi vật chất, thì tính hữu hạn của nó khiến cho trong rất nhiều trường hợp là không khả thi. Còn nếu lấy tinh thần để thay đổi vật chất, thì tính chất vô hạn của nó có thể khiến dễ dàng làm thân thể thay đổi thật sự. Vì vậy, Pháp Luân Công nhấn mạnh bậc nhất vào tu luyện tâm tính, đạt trạng thái xả bỏ hoàn toàn những dính mắc trong tâm, khiến người luyện đạt được trạng thái luôn an hòa. Tức là, trạng thái tinh thần luôn ở chỗ "Khoan hòa", tối ưu nhất về mặt y học. Thậm chí, còn thăng hoa tới mức cao hơn, luôn luôn cảm giác một sự hạnh phúc vô cùng.
Rốt cuộc, thì những điều mà Pháp Luân Công dạy đều là Chân, Thiện, Nhẫn. Xét theo khía cạnh đạo đức, xã hội, thì không thể tính là lệch lạc (tà vạy) được. Cho dù ông Lý Hồng Chí có thổi phồng mình như thế nào, nói gì đi nữa, thì rốt cuộc, ông cũng chỉ có thể khiến cho những người theo ông thực hành thật tốt việc tu dưỡng tinh thần. Niềm tin sâu sắc vào những điều ông giảng về Chân Thiện Nhẫn là rất cần thiết. Nếu như người ta vừa luyện, vừa nghĩ rằng: Thầy ta thật cao thượng..., thì động lực bên trong sẽ khiến người ta làm tốt hơn. Nếu lại nghĩ: ông này ba hoa chích chòe, làm gì có thật, chỉ là mấy động tác vớ vẩn... thế thì động lực tiêu cực sẽ cản trở người ta rèn luyện, cản trở sự phát triển của tinh thần, cản trở niềm tin vào những điều tốt đẹp... lập tức trạng thái tinh thần ấy sẽ khiến hủy đi mọi tác dụng. Tập luyện như vậy cũng bằng thừa.
Kết lại, Pháp Luân Công đã dùng được lý: "lấy cái vô hạn để điều chỉnh cái hữu hạn, lấy cái vô hình để điều chỉnh cái hữu hình", cho nên tác dụng là chân thực và khoa học. Còn ông Lý nói điều gì, đúng hay sai thì rất khó nhận định. Nhưng chắc chắn, nếu chẳng tin ông ấy, thì rất khó thực hành các điều Chân Thiện Nhẫn mà ông ấy giảng.
0 notes
lebronjamesuit1508 · 4 years ago
Text
nothing will change until you start building
https://www.freecodecamp.org/news/nothing-will-change-until-you-start-building-2681e85e7bdc/
0 notes
lebronjamesuit1508 · 4 years ago
Text
Tâm Thái
NGƯỜI CÓ TÂM THÁI TỐT THÌ VẬN MỆNH CŨNG TỐT(Bài của khách)Ông Inamori Kazuo là một doanh nhân hết sức thành đạt trong việc sáng lập và điều hành tập đoàn Kyocera lớn mạnh của Nhật Bản. Hơn nữa, ông còn được biết đến là người có nhân sinh quan, triết lý sống vô cùng sâu sắc. Khi kể về cuộc đời của mình, ông từng khẳng định rằng, tướng do tâm sinh, vận mệnh của ông thay đổi tốt lên chính là nhờ vào sự thay đổi của tâm thái.Dưới đây là những chia sẻ về nhân sinh quan của ông Inamori Kazuo được đăng tải trên trang Vision Times.Nói về quy luật của cuộc đời, tôi đã miêu tả nhiều rồi: Cuộc đời là sự phản ánh của nội tâm và có thể biến đổi. Thực sự mà nói, cuộc đời của tôi chỉ đơn giản là một chuỗi liên tiếp những thất bại và thất vọng. Quy luật này là bài học được đúc kết từ việc trải qua những lần thất bại thê thảm trong cuộc đời tôi.Khi còn trẻ tôi làm gì cũng đều không được thuận lợi như ý, mơ ước liên tiếp bị thất bại. Tại sao vận khí của tôi lại kém như vậy? Tại sao cuộc đời của tôi lại có nhiều xui xẻo như vậy? Chẳng lẽ ông Trời cũng vứt bỏ tôi sao? Trong lòng tôi đầy bực tức, oán trời trách đất và oán hận cuộc đời. Nhưng ngay trong thất bại lặp đi lặp lại đó, tôi dần dần hiểu ra rằng, hết thảy những đau khổ này là do tâm tính của tôi mà ra, do bản thân mình gây ra.Cuộc đời là sự phản chiếu của “tâm”Thất bại đầu tiên của tôi là thi trượt trong kỳ thi tuyển sinh lên cấp 2. Tiếp đến là tôi bị nhiễm bệnh lao phổi. Thời ấy bệnh lao phổi là bệnh không chữa được, hơn nữa hai người chú và một người thím của tôi cũng vì mắc bệnh này mà chết. Các thành viên trong gia đình tôi đã bị gọi là thành viên của “gia đình lao phổi.”“Không lâu nữa tôi cũng sẽ thổ ra huyết mà chết“ – Tâm trí nhỏ bé của tôi không chịu đựng nổi sự đả kích của căn bệnh đáng sợ này, cơ thể tôi sốt nhẹ kéo dài và ốm yếu, mệt mỏi. Tâm trạng của tôi thập phần sa sút, tôi nằm trên giường bệnh và tuyệt vọng vô cùng.Lúc đó bác hàng xóm thấy tôi rất đáng thương liền cho tôi mượn một cuốn sách, “Chân tướng của sinh mệnh” do một nhà truyền giáo tên là Masaharu Taniguchi viết. Bác nói: “Này cậu, hãy đọc đi nhé”!Đối với một đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp trường tiểu học mà nói, để hiểu được nội dung của cuốn sách này là rất khó khăn, nhưng lúc này tôi đang nóng lòng muốn tìm kiếm một vị cứu tinh, mặc dù có chỗ hiểu có chỗ không, nhưng tôi đã đọc nó một cách ngấu nghiến. Cuối cùng, tôi đọc được một câu như thế này: “Trong tim chúng ta có một cục nam châm rất mạnh, có thể thu hút tai họa. Chúng ta bị bệnh là bởi vì chúng ta có một trái tim yếu đuối thu hút vi khuẩn.” Mắt tôi dán chặt vào từng từ từng chữ ở câu này. Ông Taniguchi dùng từ “tâm tướng” (tâm thái, dạng tướng của tâm).Tất cả mọi sự tình xảy ra trong cuộc đời đều là do nam châm trong tâm mình hút mà đến, bệnh tật cũng không ngoại lệ, hết thảy chẳng qua đều là sự phản chiếu “tâm tướng” trong cuộc đời của mình mà thôi.Bệnh tật cũng là sự phản chiếu của tâm, cách nói này có chút hà khắc, nhưng cái này lại làm rung động tâm linh của tôi. Lúc chú của tôi bị bênh lao, nằm ở một góc nhà dưỡng bệnh, bởi vì quá sợ bị lây nhiễm cho nên mỗi lần đi qua phòng chú, tôi luôn lấy tay bịt chặt mũi và chạy thật nhanh. Trong khi cha tôi thì ở bên chú, tận tình chăm sóc, còn anh trai tôi thì nói: “Vi trùng lao không dễ dàng lây như thế đâu! Bình tĩnh lại đi.” Như vậy là, duy chỉ có tôi là chỉ biết nghĩ đến mình, khi người thân thích bị ốm thì lại đặc biệt kiêng kỵ, xa lánh, lo sợ lây bệnh.Có lẽ đó là ông Trời trừng phạt tôi, cha và anh trai tôi không bị sao cả, chỉ có tôi là bị nhiễm bệnh. Tôi nghĩ:“Thì ra chính là do tâm mình có ý trốn tránh, sợ lây nhiễm bệnh nên cuối cùng đã mời gọi bệnh.” Chính là bởi vì sợ hãi, kết quả là đem sự sợ hãi gắn vào thân thể mình, một chút tâm suy nghĩ tiêu cực dẫn đến tiêu cực thật sự. Thống khổ này đã khiến tôi bắt đầu tỉnh ngộ.Quả đúng như thế, tâm tướng chính là bản thân mình thật sự. Đứa trẻ như tôi đã vô cùng xúc động bởi những lời nói của ông Taniguchi. Tôi nghiêm túc suy nghĩ về hành vi của mình, thầm hứa sau này trong tâm trí sẽ cố gắng suy nghĩ những điều tốt đẹp. Nhưng mà, thật đáng buồn là tâm tướng, tâm thái con người thật không dễ dàng thay đổi được, vì vậy cuộc đời vẫn tiếp tục long đong và trắc trở.Tạ ơn trời đất, cuối cùng tôi đã được chữa khỏi bệnh lao, có thể trở lại trường để học tập. Tuy nhiên, thất bại vẫn giống như là duyên phận, không ngừng đến với tôi. Nguyện vọng thi đại học hạng Quốc Gia không đậu, tôi đành phải học trường đại học ở địa phương.Mặc dù thành tích học tập ở đại học của tôi là xuất sắc, nhưng thời điểm tôi tốt nghiệp lại chính là thời điểm chiến tranh Triều Tiên kết thúc. Do thời gian chiến tranh nền kinh tế rơi vào suy thoái, tôi không có nơi nhờ vả, không có người giúp đỡ nên không thể xin được việc. Sinh viên mới tốt nghiệp đại học như chúng tôi, thậm chí có khi còn không có cơ hội để được phỏng vấn. Tôi không khỏi nguyền rủa xã hội bất công và chán nản với vận mệnh bất lực của mình.Số mệnh của tôi sao mà lại khổ thế này? Thậm chí tôi còn nghĩ: “Nếu có mua vé số thì số trước, số sau đều trúng thưởng, chỉ cần là của tôi thì sẽ không trúng.” Dù có cố gắng thế nào cũng là phí công, tâm tôi có khuynh hướng dần dần xấu đi. Trước đây, đã từng luyện tập karate, học được một chút kỹ năng, nên tôi nghĩ: “Chi bằng tham gia vào xã hội đen lại hay! ” Tôi đã đi đi lại lại nhiều lần trước khu vực của một tổ chức xã hội đen nằm trong trung tâm buôn bán sầm uất của thành phố Kagoshima.Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của một giáo sư đại học, tôi đã vào làm việc ở một công ty sản xuất sứ cách điện cao áp ở Kyoto. Nhưng làm ở đó một thời gian, tôi mới biết rõ công ty này vô cùng cũ nát hơn nữa còn đứng trước nguy cơ phá sản. Tiền lương thường xuyên chậm trễ, những người lãnh đạo mâu thuẫn lẫn nhau.Thật vất vả mới có nơi làm việc vậy mà công ty lại rơi vào tình trạng này. Cùng đợt vào làm việc tại công ty với tôi còn có mấy bạn cũng mới tốt nghiệp đại học, cứ gặp nhau là lại phàn nàn, bàn bạc bỏ việc. Không lâu sau, họ cũng tìm được công việc mới và và lần lượt nghỉ việc mà đi. Cuối cùng, trong những người mới vào, chỉ còn lại một mình tôi ở lại.Con người rất là kỳ lạ, một khi bị ép vào hoàn cảnh “tiến thoái lưỡng nan”, tôi đành thay đổi tâm trí 180 độ, suy nghĩ thoáng hơn, oán trách mãi cũng không được gì chi bằng dồn hết tinh lực vào công việc, đặt toàn tâm toàn ý vào nghiên cứu xem sao. Thế là, tôi đem nồi, bát, chậu vào phòng thí nghiệm, tập trung làm thí nghiệm mỗi ngày.Như một sự phản ánh của việc thay đổi tâm thái, thành quả nghiên cứu cũng bắt đầu xuất hiện. Chứng kiến thành quả tốt, ông chủ khen ngợi tôi, điều này khiến tôi càng thêm tập trung tinh thần làm việc, thế là lại đem lại kết quả tốt hơn. Như vậy, tôi bắt đầu đi vào “vòng tuần hoàn tích cực”.Cứ như thế, tôi dùng phương pháp riêng của mình, lần đầu tiên tổng hợp thành công và phát triển một loại vật liệu gốm công nghệ cao mới tại Nhật Bản, được sử dụng trong ống chân không của tivi, khi đó tivi vừa mới bắt đầu phổ cập.Mọi người xung quanh thay đổi cách nhìn đối với tôi. Tôi cảm nhận được ý nghĩa của công việc và giá trị của sinh mệnh đến nỗi cũng không còn để ý đến việc chậm trễ lương nữa. Giai đoạn này tôi đã nắm vững và tích lũy được kỹ thuật, cũng đạt được được chút tiếng tăm. Chính những điều này trở thành nguồn vốn quan trọng để sau này tôi thành lập công ty Kyocera.Thay đổi tâm tính của mình cuộc đời lập tức chuyển biến, tuần hoàn ác tính chấm dứt, tuần hoàn thiện tính bắt đầu. Qua kinh nghiệm này, tôi hiểu được một chân lý, hết thảy những sự tình gì xảy đến với mình đều là do tâm của mình tạo ra, đây là một nguyên lý mang tính căn bản. Trải qua đủ loại thất bại và khó khăn, tôi đã minh bạch được chân lý xuyên suốt cuộc đời, chân lý này khắc sâu vào đáy lòng tôi.Trải qua những thăng trầm của cuộc sống, tôi đã minh bạch rằng vận mệnh của mình do mình tạo ra. Cho dù là thông minh thế nào thì hạnh phúc hay bất hạnh, thất bại hay thành công trong cuộc đời đều không ngoại lệ, cũng là từ tâm mình mà sinh ra. Bản thân mình gieo hạt giống nào thì tự bản thân mình sẽ nở hoa, kết trái đó.Đúng vậy, số mệnh đời người chúng ta là nghiễm nhiên tồn tại, nhưng không phải là không có cách nào kháng cự được số mệnh. Vận mệnh có thể tùy theo sự cải biến của tâm tính chúng ta mà cải biến theo.Tư tưởng là bút vẽ, cuộc đời là một tấm vải vẽ. Tư tưởng của mỗi người là khác nhau nên bức tranh cuộc đời của mỗi người cũng là khác nhau. Tướng do tâm sinh, cải biến tâm thái của bạn có thể sẽ đem lại cho cuộc đời bạn một màu sắc rực rỡ hơn, xán lạn hơn.
0 notes
lebronjamesuit1508 · 4 years ago
Text
Nuoc my
Nước Mỹ: đi hay ở?Nước Mỹ có một vị trí rất đặc biệt trong lòng người Việt. Bỏ lại sau lưng những ký ức đau thương thời chiến tranh, nhiều người nhìn đến Mỹ như một miền đất hứa. Du học Mỹ. Làm việc ở Mỹ. Lấy chồng lấy vợ Mỹ. Những chuỗi cửa hàng Mỹ như McDonald’s, Starbucks, KFC luôn chặt kín khách đến check-in. Bản thân bố mẹ tôi cũng đã rất vui mừng vì tôi sang Mỹ sau một thời gian lang thang ở các nước mang tiếng là “nghèo”. Vậy nên, khi tôi nói tôi không thích ở Mỹ, nhiều người có vẻ ngạc nhiên.Không tính Việt Nam, Mỹ là quốc gia tôi ở lâu nhất. Tôi ở Mỹ đã được gần 4 năm. Tôi sống chủ yếu ở bang California. Mỗi khi có dịp, tôi cố gắng đi đây đi đó để tìm hiểu nhiều hơn về đất nước nơi mình sinh sống. Tính đến thời điểm này, tôi đã đi được 13 bang. Đây là một phần rất nhỏ trong tổng số 50 bang của Mỹ, nên góc nhìn của tôi chắc chắn là phiến diện. Tuy nhiên, tôi nghĩ góc nhìn của tôi có thể giúp những bạn đang ôm ấp giấc mơ Mỹ hiểu thêm về đất nước này.Trước khi mọi người đọc tiếp bài này, tôi muốn nhấn mạng rằng nước Mỹ là vô cùng rộng lớn và đa dạng. Dân số Mỹ gấp ba lần Việt Nam nhưng diện tích rộng gấp 30 lần. Riêng bang California thôi đã rộng gấp rưỡi Việt Nam rồi. Ngoại trừ những thành phố lớn và các khu vực đông dân ở phía Đông Bắc ra, lái xe ở Mỹ sẽ chủ yếu đi qua đồng không mông quạnh: sa mạc, núi rừng, trang trại, vườn quốc gia.Mặc dù phần lớn người Mỹ nói tiếng Anh, mỗi khu vực của Mỹ lại có cách sống rất khác nhau. Phân tích cái này chắc sẽ phải thành vài quyển sách, nhưng tôi sẽ cố gắng tóm tắt mấy điểm thế này.1. Bờ Tây tham gia hợp chủng quốc sau bờ Đông, nhất là vùng Đông Bắc, nên văn hoá bờ Tây thường trẻ và phóng khoáng hơn. Nhìn chung chung, bờ Đông có nhiều “old money" - dòng họ giàu có từ lâu đời - nên bờ Đông coi trọng về đẳng cấp hơn. Bản thân tôi khi sang vùng Đông Bắc thì thấy người ở đây mặc đồ đẹp hơn ở bờ Tây nhiều, nhưng ít xuề xoà thân thiện hơn người bờ Tây. Nếu so sánh một cách khập khiễng thì bờ Tây như Sài Gòn còn bờ Đông như Hà Nội.2. Văn hoá một vùng phụ thuộc rất nhiều vào thành phần chủng tộc của khu vực đó. Nước Mỹ bao gồm dân nhập cư đến từ khắp nơi trên thế giới. Ban đầu, dân nhập cư đến chủ yếu từ châu u (Đức, Anh, Ireland, Hà Lan) cùng với họ là người châu Phi bị bán làm nô lệ. Dân nhập cư từ Trung Quốc xuất hiện trong đợt sốt mỏ vàng cuối thế kỷ 17, chủ yếu ở bang California. Kể từ đó, nước Mỹ liên tục có những cuộc nhập cư ồ ạt từ Đông u, Ý, Nga, bán đảo Scandinavia, Việt Nam, Ấn Độ, Cuba, Mexico. Nhiều người nhập cư xây dựng cuộc sống của họ ở khu vực với nhiều người đến từ đất nước họ và duy trì văn hoá họ đã quen thuộc. Thành phố Westminster nhiều người Việt, đi ở trung tâm thành phố bạn sẽ thấy toàn quán xá người Việt, nghe mặc cả không khác gì chợ Bến Thành. Thành phố Miami có hơn một triệu người nhập cư từ Cuba, văn hoá Ca-ri-bê rõ nét.3. Tôn giáo cũng có ảnh hưởng rất lớn đến văn hoá. 83% người dân Mỹ nhận mình theo đạo Thiên Chúa, nhưng mức độ sùng độ khác nhau. Ở California, tôi ít gặp người sùng đạo, không ai quan tâm bạn ngủ với ai lúc nào, người đồng tính có thể thoải mái thể hiện tình cảm trên đường mà không ai bảo sao. Sang Texas, tôi gặp nhiều người sùng đạo kiên quyết không ngủ với ai cho đến khi cưới, nghĩ rằng người đồng tính là “không tự nhiên” vì Kinh Thánh không cho phép. Nghiên cứu của trường Luật tại UCLA chỉ ra rằng bang Texas mỗi năm mất tiền tỉ vì những chính sách không thân thiện với người đồng tính. Với hơn 60% dân số theo Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa Giê Su Ky Tô (Mormon), văn hoá Utah chịu ảnh hưởng rõ rệt của tôn giáo này. Tôn giáo này không cho người dân sử dụng chất kích thích như rượu, bia, cà phê, nên các quán cafe, bar ở đây rất hiếm. Đàn ông Mormon được phép lấy nhiều vợ nên tình trạng chồng có vợ vẫn đi tán tỉnh người khác là bình thường.Phần 1: Bốn lý do tôi không thích MỹVì nước Mỹ rộng và đa dạng như vậy, tất cả những nhận định về nước Mỹ đều mang tính tương đối. Những lý do tôi kể sau đây có thể đúng ở nhiều khu vực, nhưng không đúng ở nhiều khu vực khác.Lý do 1: Ở Mỹ không sướngThỉnh thoảng, tôi bắt gặp bài báo với tiêu đề kiểu ai đó bỏ việc lương tháng trăm triệu ở Mỹ về Việt Nam. Bạn tôi hay bình luận: “Lương tháng trăm triệu ở Mỹ thì lại chẳng về.” Lương tháng trăm triệu tức là khoảng $5k/tháng. Trả thuế 30% còn $3.5k. Ở khu tôi, thuê phòng riêng nhỏ cũng phải $2k, ăn ngoài một bữa rẻ cũng phải $20. Vậy là lương $5k/tháng chỉ vừa đủ trả tiền nhà và may ra tiền ăn, chưa kể tiền đi lại, chăm sóc sức khoẻ, chi phí phát sinh, đi chơi với bạn bè.Nhiều người có suy nghĩ rằng cứ sang Mỹ là sẽ giàu. Lương tháng những ngàn đô cơ mà ăn sao hết! Khi tôi đi học, bố mẹ tôi thấy tôi học bổng tiền tỉ một năm cứ nghĩ là từ giờ tôi có thể sống trong nhung lụa. Nhưng lương cao đồng nghĩa với việc chi phí sinh sống cao. Ở Việt Nam, do chi phí dịch vụ rẻ, bạn có thể có một cuộc sống thoải mái nếu có thu nhập hơn mức trung bình một chút. Ở Mỹ, bạn phải có thu nhập hơn mức trung bình rất nhiều mới mong thoải mái được.Tôi gặp nhiều người chuyển từ Việt Nam sang Mỹ sống than thở rằng điều kiện cuộc sống đi xuống hẳn. Ở Việt Nam, họ ở nhà riêng với vườn, có người giúp việc, ốm ra là bác sĩ, ăn uống ngoài tẹt ga. Sang Mỹ, họ phải thuê nhà chung cư nhỏ xíu, cả tháng mới dám đi ăn ngoài một mình, đau răng không dám đi khám vì chi phí nha khoa ở đây rất đắt, còn thuê người giúp việc còn lâu mới dám mơ tới vì chi phí nhân công ở đây cao.Lợi thế khi làm việc ở Mỹ là khi đi du lịch ở các nước nghèo hơn. Tiết kiệm một tháng lương ở Việt Nam đi du lịch sẽ chẳng đáng là bao. Nhưng tiết kiệm một tháng lương Mỹ đi du lịch có thể cho bạn đi khá xa. Nhưng nhiều người ở Mỹ thu nhập chỉ vừa đủ sống, làm gì có tiền tiết kiệm mà đi đây đi đó.Lý do 2: Đi lại bất tiệnNhìn trên bản đồ, bạn có thể thấy Mỹ gần như chiếm trọn một nửa châu lục Bắc Mỹ. Nếu bạn ở sát biên giới phía Nam nước Mỹ sang Mexico tiện, hay ở gần biên giới phía Bắc sang Canada tiện. Nhưng nếu bạn ở đâu đó khác trong nước Mỹ và muốn đi ra nước ngoài thì sẽ phải bay chuyến rất xa. Và sau khi đã đi hết hai nước láng giềng, muốn đi đâu bạn sẽ phải cần cả tuần nghỉ liền vì ngồi máy bay không có khi đã hết ngày. Không có chuyện cuối tuần hứng lên đi một nước mới lạ nào đó để trải nghiệm.Ở Việt Nam, chỉ cần bay vài tiếng là mình có thể đến được rất nhiều nước ở châu Á. Bay xa hơn tí nữa thì sẽ đến được châu Úc, Trung Đông. Tôi ghen tị với bạn tôi ở châu Âu vì tụi nó dường như có thể bay đến bất cứ đâu dưới 10 tiếng. Tụi bạn tôi ở châu Âu thỉnh thoảng cuối tuần là mua vé máy bay siêu rẻ (nhiều khi chỉ 20, 30 euros) đi một nước nào đó trong khu vực.Tôi ở Mỹ gần 4 năm trời đi được có thêm 7 nước mới, mỗi lần đi về mà mệt rã rời vì ngồi máy bay lâu, xong rồi lại phải đấu tranh với chênh lệch múi giờ. Bạn tôi ở châu Âu có một quý mà đã đi được chục nước. Bạn bè ở các nước châu Á, châu Âu, nhớ nhà chỉ cần đặt vé bay vèo phát về Việt Nam. Tôi nhớ nhà cũng ngại về vì nghĩ đến chuyện ngồi máy bay 20 tiếng liền tù tì thôi là thấy ớn.Lý do 3: Chính sách nhập cư không thân thiệnMỹ là một trong những quốc gia với chính sách nhập cư vô cùng nghiêm ngặt. Xin visa sang Mỹ được đã khó rồi, sang đến nơi, để trở thành công dân của họ còn khó hơn nữa. Chính sách của họ càng khó hơn kể từ khi quốc gia này bắt đầu cuộc chiến chống khủng bố năm 2001.Phần lớn dân nhập cư Mỹ là theo dạng gia đình bảo lãnh hoặc lấy vợ lấy chồng. Một bộ phận nhỏ có thành tự to lớn trong ngành của họ có thể nhập cư theo dạng “national interest” (sự có mặt của bạn trên đất Mỹ sẽ có ích lợi cho đất nước này). Nếu bạn muốn nhập cư theo dạng du học rồi ở lại đi làm, tổng cộng thời gian có thể lên đến cả chục năm.Ở một số quốc gia như Úc hay Canada, sau khi bạn học đại học ở đất nước họ, bạn có thể trực tiếp nộp đơn xin permannent residency (loại giấy tờ cho phép bạn ở đất nước họ lâu dài. Đây là tiền đề để trở thành công dân nước họ). Nhưng ở Mỹ, học xong rồi, muốn nhập cư, bạn sẽ phải xin việc ở một công ty có thể bảo lãnh thẻ xanh cho bạn. Công ty đó đầu tiên sẽ phải xin visa làm việc (H1-B), và visa này có hạn nên chỉ ⅓ số người nộp đơn cho visa này được chấp thuận. Sau đó, công ty sẽ phải chờ một thời gian để đảm bảo rằng bạn sẽ làm việc ở công ty lâu dài rồi mới tài trợ cho bạn xin thẻ xanh. Trong suốt thời gian này, bạn sẽ phải phụ thuộc vào công ty, dù có không thích công việc hay tìm được công việc tốt hơn cũng không thể bỏ vì như thế visa của bạn sẽ hết hiệu lực!Nhiều người, sau khi có thẻ xanh là có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay cả với những người có thẻ xanh, bạn vẫn có thể bị trục xuất khỏi Mỹ. Nếu bạn không có thẻ xanh, khả năng bị trục xuất của bạn sẽ cao hơn nhiều. Với mỗi visa ở Mỹ, bạn sẽ theo những quy định nghiêm ngặt để duy trì “status” của bạn trên Mỹ. Nếu bạn không nắm rõ luật 100% (không phải lúc nào luật cũng đơn giản) và vô tình phạm luật, bạn bị mất “status” và có thể bị trục xuất. Điều này dẫn đến việc nhiều người lúc nào ở Mỹ cũng thấp thỏm không biết mình có chẳng may làm điều gì mình không được phép khi ở Mỹ hay không.Lý do 4: Tiền học đắt đỏTiền học phí đại học cho một năm ở Mỹ trong khoảng $30k - $55k. Kể cả tiền sách giáo khoa, ăn ở, đi lại, bảo hiểm, chi phí cho bốn năm ở Mỹ có thể dễ dàng lên đến $200k - 300k. Thu nhập bình quân đầu người ở Mỹ năm 2016 là $57k. Sau khi trừ thuế đi sẽ còn khoảng $40k. Trừ các chi phí ăn tiêu đi cùng lắm sẽ tiết kiệm được $5k mỗi năm. Nếu một cặp vợ chồng có thu nhập trung bình, họ có thể sẽ phải tiết kiệm 20 năm mới đủ tiền cho hai con học đại học.Với nhiều gia đình không tiết kiệm lâu dài được như vậy, con họ sẽ phải tự vay tiền để học đại học. Trong năm 2015, 68% cử nhân Mỹ tốt nghiệp nợ nần, với khoản nợ trung bình là $30,100. Hình dung rằng bạn vừa ra trường, lương làm còn chưa đủ ăn mà đã phải gánh lên mình món nợ khổng lồ như vậy!Nếu sống ở một quốc gia nào đó, tôi hy vọng còn mình có thể đi học ở đó mà không phải chịu cảnh nợ nần. Nhiều quốc gia phát triển có nền giáo dục tốt mà vẫn cho phép người dân học đại học miễn phí, hoặc nếu có thì học phí cũng rất rẻ.Phần 2: Vậy tại sao nhiều người vẫn ở Mỹ?Với nhiều điều không tiện ở nước Mỹ như vậy, nhiều người vẫn chọn nhập cứ sang Mỹ. Lý do nhiều người nói với tôi nhất là ở Mỹ, bạn có thể cảm thấy bạn thuộc về nơi này. Vì sự đa chủng tộc, nên cho dù bạn có là người gốc Á, Âu, Phi, hay gì đó đi chăng nữa, không ai có thể nói rằng bạn kh��ng thuộc về nước Mỹ. Ngược lại, nếu ở châu Âu, do phần lớn người dân ở một số nước là da trắng, nhiều người bảo với tôi rằng nếu bạn là người gốc Á, bạn có thể trở thành công dân nhưng thỉnh thoảng bạn sẽ có cảm giác như người ta vẫn đối xử với bạn như người nước ngoài. Bản thân tôi chưa bao giờ thấy cảm giác như vậy ở châu Âu, nhưng điều đó cũng có thể là do tôi ở châu Âu chưa đủ lâu, những người tôi gặp ở đó phần lớn là người trẻ, và tâm thế của tôi vẫn là khách du lịch nên không cảm thấy bất tiện khi ai đó đối xử với tôi như người nước ngoài.Lý do khác là cơ hội nghề nghiệp. Những câu chuyện về “giấc mơ nước Mỹ" không phải không có cơ sở. Ở Mỹ, bạn đúng là sẽ có cảm giác bạn có thể trở thành bất kỳ ai, cho dù xuất phát điểm của bạn như thế nào. Vì sự rộng lớn ở nước Mỹ, nếu bạn thất bại ở một thành phố, bạn có thể tìm kiếm ở cơ hội ở một thành phố khác.Phần 3: Tôi sẽ ở Mỹ hay về Việt Nam?Kể từ sau khi tôi tốt nghiệp, rất nhiều người hỏi tôi câu hỏi này. Tôi không giới hạn lựa chọn của mình ở Mỹ hay ở Việt Nam, mà cũng đang cân nhắc khác nước khác. Tôi chưa biết mình sẽ đi đâu. Dù tôi có ở đâu, tôi chắc chắn sẽ dành kha khá thời gian ở Việt Nam vì gia đình tôi vẫn ở đây và tôi nghĩ có nhiều điều tôi có thể đóng góp cho nước mình.
0 notes
lebronjamesuit1508 · 4 years ago
Text
Life in our time
The paradox of our time in history is that we have taller buildings but shorter tempers, wider Freeways, but narrower viewpoints. We spend more, but have less, we buy more, but enjoy less. We have bigger houses and smaller families, more conveniences, but less time. We have more degrees but less sense, more knowledge, but less judgment, more experts, yet more problems, more medicine, but less wellness. We drink too much, smoke too much, spend too recklessly, laugh too little, drive too fast, get too angry, stay up too late, get up too tired, read too little, watch TV too much, and pray too seldom. We have multiplied our possessions, but reduced our values. We talk too much, love too seldom, and hate too often. We've learned how to make a living, but not a life. We've added years to life not life to years. We've been all the way to the moon and back, but have trouble crossing the street to meet a new neighbor. We conquered outer space but not inner space. We've done larger things, but not better things. We've cleaned up the air, but polluted the soul. We've conquered the atom, but not our prejudice. We write more, but learn less. We plan more, but accomplish less. We've learned to rush, but not to wait. We build more computers to hold more information, to produce more copies than ever, but we communicate less and less. These are the times of fast foods and slow digestion, big men and small character, steep profits and shallow relationships. These are the days of two incomes but more divorce, fancier houses, but broken homes. These are days of quick trips, disposable diapers, throwaway morality, one night stands, overweight bodies, and pills that do everything from cheer, to quiet, to kill. It is a time when there is much in the showroom window and nothing in the stockroom. A time when technology can bring this letter to you, and a time when you can choose either to share this insight, or to just hit delete. Remember to spend some time with your loved ones, because they are not going to be around forever. Remember, say a kind word to someone who looks up to you in awe, because that little person soon will grow up and leave your side. Remember, to give a warm hug to the one next to you, because that is the only treasure you can give with your heart and it doesn't cost a cent. Remember, to say, 'I love you' to your partner and your loved ones, but most of all mean it. A kiss and an embrace will mend hurt when it comes from deep inside of you. Remember to hold hands and cherish the moment for someday that person will not be there again. Give time to love, give time to speak! And give time to share the precious thoughts in your mind. And always remember, life is not measured by the number of breaths we take, but by those moments that take our breath away.
0 notes
lebronjamesuit1508 · 4 years ago
Video
youtube
Summary: Do things that are matter to me personally and don’t matter to other people, parents, sisters, friends 
Two type of effort: Upstream effort: trying to archive success, goals, accomplishment Downstream effort: trying to merge yourself to the process itself until you eventually become one with the activities that you’re doing. 
Introduction concepts:
Two action: 
1) Inner work: how we feel, what we value?
- You need to define specific idea about how you feel every day
- Do something meaningful at a personally level. matter to me. 
- Took some time off for personal reflection,  and reminded yourself how you wanted to feel every day
2) Bring inner work to the real world
Authenticity --> integrity
- Internally,  you’re feeling is everything that matter
- Externally, act on those feelings -> follow your calling even if it is opposite with your parents’s expectation.
How to realize you are enggaged to downstream effort: “psychological flow“ means: so focus, not get distract, time stop, lose yourself in time 
Maybe: your body move effortlessly during the activities. -> basketball moves
We’re Trying but it doesn’t feel like we’re trying
How to realize upstream effort “Is this a time in my life when upstream effort is necessary?” 
“Have my values changed? “
Search your heart and see the way of to do is to be 
0 notes
lebronjamesuit1508 · 5 years ago
Text
My surgery
November 5, 2020
I have had a surgery at the neck due to thyroid illness. It was scary. 
I went to take yearly general health check at some medical center in D3. The test that I wanted to process quickly since I know there are some things in my neck since the previous test. Ironically, things that you know for sure you should do but my excuses have helped me to turn a blind eye on that thing in my neck. Now I’m paying for ignoring that. 
It’s been a while since my last visit to the hospital, there were uncertain things in my mind. I did not know how to deal with the process of taking tests before the surgery in the hospital. I took the some tests, and the result came out quickly after that. I was diagnosed thyroid cancer. I was in socked !!! I didn’t expect that at all. I didn’t know what to ask to the doctor because I know at least I’m healthy. I live a very healthy life.
I was asked to hospitalized for cure that disease. I did indeed. 
Here I am, in one of the most overloaded hospital in Ho Chi Minh city with 25 nerve-wracking other people who just were diagnosed with the same disease. I always keep in my mind that the doctors are so busy, but I was really surprised that they talk very little about the disease to those patients who were desperately needed help.  
Sometime you need certain faiths to keep produce positive thoughts. 
Have faith in something, guts, destiny or whatever because the mindset of being patents is very important. You’ve gotta stay positive. Despite knowing all of that, everybody and myself include seems to be very nervous. The whole anxiety spreads wildly to the room. All of fears, ignorants and show off vulnerability. 
How could you be wise and conscious if you are not calm at all? 
How could you inspire yourself and others to overcome this hardship?
The point is I wanted to ask the doctor the right questions. But I did not. I was too worry so I couldn’t ask them anything.
I was scared at least about to to cure my illness. At the same time, I was curious too. Interestely, I was keen to know how to speak to the doctor while myself wasn’t really calm but come out pretending calm and relax.
At the certain point in your life, you need to figure out the way to questions yourself whether you have asked the right questions, whether you give these questions the right answers yet. 
...to be continute 
It received the post examination after surgery. The result is amazing. I don’t have to do any other procedure to cure my disease. Just talking a pill a day in the morning for balancing my hormones. Despite  being out of the mood since the past 3 weeks, it boost my mental state to a higher level. 
 a couple of things that I need to do in order to process of a rehabilitation.
 1) Stretching my neck 15 minutes up to 30 days
 2) Massage my wound 15 minutes every day up to 30 days
0 notes
lebronjamesuit1508 · 5 years ago
Text
Self-knowledge ( know your self)
#1) The two mind: thinking mind and observation mind
thinking mind: emotion, nagative
observation mind: watching what stupid the thinking mind does
Lesson: be aware of the observation mind always, say thank to it
#2) Believe what’s helpful, not what’s true
Does that beliefs help you get closer to your personal goals?
#3) Prime belief
You are the only element on earth that is fully responsible for every thing that happens around you.
0 notes
lebronjamesuit1508 · 5 years ago
Text
Web application
https://web.stanford.edu/~ouster/cgi-bin/cs142-winter15/lectures.php
https://web.stanford.edu/~ouster/cgi-bin/cs142-fall10/lecture.php?topic=scale
Readings for this topic: none.
Scale of Web applications: 1000x anything previously built.
Load-balancing routers: replicate Web front ends.
How to handle session data?
Scaling the storage system:
Because of scalability problems, we are seeing many new approaches to storage:
Scaling issues make it difficult to create new Web applications:
DNS (Domain Name System) load balancing:
HTTP redirection (HotMail, now LiveMail):
Load-balancing switch:
Specify multiple targets for a given name
DNS servers rotate among those targets
Front-end machine accepts initial connections
Redirects them among an array of back-end machines.
All incoming packets pass through one switch, which dispatches them to one of many servers; once TCP connection established, load balancer will send all packets for that connection to the same server.
In some cases the switches are smart enough to inspect session cookies, so that the same session always goes to the same server.
Different requests may go to different servers
Individual servers may crash
Need for session data to move from server to server as necessary.
Solution #1: keep all session data in shared storage:
Solution #2: keep session data in cookies
Solution #3: cache session data in last server that used it
File system
Database
May be expensive to retrieve for each request
No server storage required
Cookies limit the amount of data that can be stored
Store server map in shared storage
If future request goes to different server, use map to find server holding session data, retrieve data from previous server.
Almost all Web applications start off using relational databases.
A single database instance doesn't scale very far.
Applications must partition data among multiple independent databases, which adds complexity.
Memcache: main-memory caching system
Key-value store (both keys and values are arbitrary blobs)
Used to cache results of recent database queries
Much faster than databases: 500-microsecond access time, vs. 10's of milliseconds
Problems:
Example: Facebook has 2000 memcache servers
Writes must still go to the DBMS, so no performance improvement for them
Must manage consistency in software (e.g., flush relevant memcache data when database gets modified)
RAMCloud: new storage system under development in a research project here at Stanford:
Store all data in DRAM permanently
Aggregate thousands of servers in a datacenter
Use disk to backup data for high durability and availability
32-64 GB per server
100-500 TB per system
Potentially very high performance:
5-10 microsecond access time
1 million operations/second/server
Initially, can't afford expensive systems for managing large scale.
But, application can suddenly become very popular ("flash crowd"); can be disastrous if scalability mechanisms are not in place.
Can take weeks or months to buy and install new servers.
Must become expert in datacenter management.
Each 10x growth in application scale typically requires new application-specific techniques.
Cloud computing:
Example #1: Amazon Web Services
Example #2: Google AppEngine
In the future we are going to see more systems like AWS and AppEngine, with more and more convenient high-level interfaces.
Separate scalability issues from application development.
Specialized providers offer scalable infrastructure.
Just pay for what you need.
Elastic Compute Cloud (EC2): rent CPUs in an Amazon datacenter for $0.10/CPU/hour
Scale up and down by hundreds of CPUs almost instantly
Simple Storage Service (S3): stores blobs of data inexpensively ($0.12-$0.15/GB/month).
AWS provides low-level facilities; users still have to worry about various management issues ("how do I know it's time to allocate more CPUs?")
Much higher level interface:
More constrained environment
You provide pieces of Python or Java code, URLs associated with each piece of code.
Google does the rest:
AppEngine also includes a scalable storage system
Allocate machines to run your code
Arrange for name mappings so that HTTP requests find their way to your code
Scale machine allocations up and down automatically as load changes
Must use Python or Java
Must use specialized Google storage system
0 notes
lebronjamesuit1508 · 5 years ago
Text
Try this schedule for 66 days
4:30 - 5:00: Wake up, eat breakfast
5:00 - 6: 1Do something hard  6:30 - 8:00: Practice sometimes ( reading or coding)
8:00 - 18:30: At work 18:30 - 19:30: GYM
20:00: Dinner, shower, cleaning house.  20:30 - 21:00 : Turn off all the light, Sleep
0 notes
lebronjamesuit1508 · 5 years ago
Text
The first letter
Dear Pearl,
This letter is hard to understand. It contains my dreams and my ways of thinking, as a whole, you can call it my way of life. It will be rather confusing as it is difficult to write down exactly how I feel. Yet I want to write and let you know about it. I’ll do my best to write it clearly and I hope that you, too, will keep an open mind in this letter, and don’t arrive at any conclusions till you are finished.
There are two ways of making a good living, one is the result of hard working, and the other, the result of the imagination (requires work, too, of course). It is a fact that labor and thrift produce a competence, but fortune, in the sense of wealth, is the reward of the man who can think of something that hasn’t been thought of before. In every industry, in every profession, ideas are what America is looking for. Ideas have made America what she is, and one good idea will make a man what he wants to be.
One part of my life is gung fu. This art influences me greatly in the formation of my character and ideas. I practice gung fu as a physical culture, a form of mental training, a method of self-defense, and a way of life. Gung fu is the best of all martial art; yet the Chinese derivatives of judo and karate, which are only basics of gung fu, are flourishing all over the US. This so happens because no one has heard of this supreme art; also there are no competent instructors…I believe my long years of practice back up my title to become the first instructor of this movement. There are yet long years ahead of me to polish my techniques and character. My aim, therefore, is to establish a first Gung Fu Institute that will later spread out all over the US (I have set up a time limit of 10 to 15 years to complete the whole project). My reason in doing this is not the sole objective of making money. The motives are many and among them are: I like to let the world know about the greatness of this Chinese art; I enjoy teaching and helping people; I like to have a well-to-do home for my family; I like to originate something; and the last but yet one of the important is because gung fu is part of myself.
I know my idea is right, and therefore the results would be satisfactory. I don’t really worry about the reward, but to set in motion the machinery to achieve it. My contribution will be the measure of my reward and success.
Before he passed away, some asked the late Dr Charles P. Steimetz, the electrical genius, in his opinion “What branch of science would make the most progress in the next twenty-five years?” He paused and thought for several minutes then like a flash replied, “spiritual realization.” When a man comes to a conscious vital realization of those great spiritual forces within himself and begins to use those forces in science, in business and in life, his progress in the future will be unparalleled.
I feel I have this great creative and spiritual force within me that is greater than faith, greater than ambition, greater than confidence, greater than determination, greater than vision. It is all these combined. My brain becomes magnetized with this domination force which I hold in my hand.
When you drop a pebble into a pool of water, the pebble starts a series of ripples that expand until they encompass the whole pool. This is exactly what will happen when I give my ideas a definite plan of action. Right now, I can project my thoughts into the future, I can see ahead of me. I dream (remember that practical dreamers never quit). I may now own nothing but a little place down in basement, but once my imagination has got up to a full head of steam, I can see painted on a canvas of my mind a picture of a fine, big five or six story Gung Fu Institute with branches all over the States. I am not easily discouraged, readily visualize myself as overcoming obstacles, winning out over setbacks, achieving “impossible” objectives.
Whether it is the God-head or not, I feel this great force, this unstopped power, this dynamic something within me. This feeling defies description, and [there is] no experience with which this feeling may be compared. It is something like a strong emotion mixed with faith, but a lot stronger.
All in all, the goal of my planning and doing is to find the true meaning in life — peace of mind. I know that the sum of all the possessions I mentioned does not necessarily add up to peace of mind; however, it can be if I devote [my energy] to real accomplishment of self rather than neurotic combat. In order to achieve this peace of mind, the teaching of detachment of Taoism and Zen proved to be valuable….
Probably, people will say I’m too conscious of success. Well, I am not. You see, my will to do springs from the knowledge that I CAN DO. I’m only being natural, for there is no fear or doubt inside my mind.
Pearl, success comes to those who become success-conscious. If you don’t aim at an object, how the heck on earth do you think you can get it?
Warm regards, Bruce
0 notes
lebronjamesuit1508 · 5 years ago
Text
James clear
I don’t know what is the answer is if I haven’t written about that.
top 3 habits
GYM, reading, writing, expose the sun and human interaction and body moving
0 notes
lebronjamesuit1508 · 6 years ago
Text
It’s been 7 weeks since I decided to lose some pounds. I lost 8 pounds by change a fews eating habits which are
- no sugar
- little rice
- more vegetable
- fasting 16:8
I will try this method for another 2 weeks!
November 13, 2019
The experiment will be ended at November 27, 2019
0 notes
lebronjamesuit1508 · 6 years ago
Text
Movement creates momentum
Today I found, you can’t just sit around and waiting to be motivated. You have to create your own motivation by consistent movements at something that you love to do. Movement creates momentum, momentum creates motivation.
What’s why my mom has strong health, she has been living a healthy life
0 notes
lebronjamesuit1508 · 6 years ago
Text
Make a heavy celebration on tiny commitment
Today I found one interesting ideas
Make a heavy celebration one very very little thing that I’ve done to build more confident. It sounds like we are always being happy, always building, always making us feel good about ourselves no matter how small the task is. 
That’s good. Today I understand a little more about JVM GC. I feel like on top of the world. I need 5 celebrations each day though. 
If I drink 3 liters of water -> 1 celebration
If I don’t eat any kind of rice -> 1 celebration
If I don’t eat or drink any sugar -> 1 celebration, 1 happy 
0 notes
lebronjamesuit1508 · 6 years ago
Text
October 01, 2019 Today I found
During the past 2 months, I’ve tracked ideas that I read. People I’ve meet
And what is interesting about them. It’s good to write down what you read and go back whenever I want to, It’s not so very inspirational though.  So What is so inspirational. For me, this is tracking things you do. 
It doesn’t matter what you know, what you do. It matters how you do it. And to be good at what you do, you need to be conscious about how you do it. Start 
paying attention to every detail of the work you’re doing. 
The best way to know how it’s doing it’s TRACKING.  I track my progress of FAT LOST on this platform. I found it is incredible https://www.stickk.com/commitment/details/749862
0 notes