Text
Chào cậu,
Vậy là tụi mình đã đi cùng nhau hơn 6 tháng ở thành phố xa lạ này, cùng nhau học cách kiên nhẫn, lắng nghe, và chấp nhận những thiếu sót. Có vẻ như việc ép bản thân phải lớn quá nhanh, phải có được sự công nhận từ người khác, phải được thế này thế kia khiến tớ bỏ quên cậu, bỏ quên người bạn vô cùng quan trọng và xứng đáng để tớ dành thời gian yêu thương.
Nhìn lại 6 tháng qua thật nhiều cảm xúc cậu nhỉ. Có những lúc cả hai tụi mình như là vỡ vụn thành 365 mảnh, mà cũng có lúc cười nói không ngớt, con tim bồi hồi rung động đủ kiểu. Có những lúc tớ muốn từ bỏ, nhưng cậu thì kiên quyết phản đối. Cậu giúp tớ nhớ lại lý do mình muốn bắt đầu đi trên con đường này, cậu kiên nhẫn động viên tớ, cậu chấp nhận những ngày zero-năng-lượng để tớ nằm dài trên giường mà không cáu gắt. Cậu cũng là người nhắc cho tớ nhớ mình đặc biệt như thế nào. Thế là từng bước một, tớ dần lấy lại nhịp điệu, tái sinh từ vụn vỡ. Tớ luôn nhìn vào gương và nở nụ cười chào cậu mỗi ngày trước khi đi học. Tớ cảm thấy mấy cục mụn mọc vô lý ừ thì cũng không xấu lắm. Tớ thấy nụ cười của mình không còn gượng gạo nữa. Tớ cũng quen với việc thức dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng và pha một cốc cà phê thật ngon cho hai tụi mình. Trừ những tuần chạy deadline ná thở thì tớ đều cố gắng đến phòng tập - khoảnh khắc túa mồ hôi khi nâng được mức tạ cao hơn, tớ biết cả hai tụi mình đều rất vui. Cậu biết không, tớ đã từng rất lo lắng vì không biết mình có thể xoay sở nổi khi đi tiếp con đường này hay không, liệu tớ có thể vừa làm việc full time vừa đi học full các buổi tối trong tuần với số lượng bài tập chồng chất. Nhưng ba tháng qua tớ đã làm rất tốt, tớ không chỉ được anh sếp khen mà còn có thể nhận thêm 2-3 dự án nho nhỏ khác. Tuy lịch trình kín mít vậy nhưng nhờ có cậu nhắc nhở mà tớ vẫn vào bếp thường xuyên. Có hôm kho được nồi thịt vừa vặn, ngon lành cành đào mà tớ vui đến chảy nước mắt. Những lúc ấy, tớ lại cảm ơn cậu, vì đã cùng nhau trong hành trình này. Đôi lúc tớ cảm thấy những biến cố mà vũ trụ sắp đặt, để tớ và cậu thật sự có khoảng thời gian bên cạnh nhau "một mình" đúng nghĩa, cũng nhờ những bài học đó mà tớ và cậu đang cùng nhau lớn lên, không ai bỏ rơi ai, cũng không ai cần phải trốn tránh ai cả.
Tối hôm qua, lúc nằm dài trên sofa, tớ thoáng tủi thân khi nghĩ về những lựa chọn của mình, nhưng rồi rất nhanh thôi, cậu đã động viên tớ, mình đã cùng nhau hát khùng hát điên trong căn phòng trọ nhỏ, ấy vậy mà vui.
Gần đây tớ đọc được một câu nói thế này, "hãy cứ để họ là họ, để chúng ta là chúng ta". Tớ thật sự biết ơn những người đến và sẽ rời đi, cả những người đã ở lại.
Nhân một ngày thứ 6 trời không nắng không mưa, như một tấm canvas khổng lồ màu xám đúng kiểu tụi mình thích, tớ viết vài dòng để cảm ơn cậu - cô bé 12 tuổi trong tớ.
07.03.2025
Krungthep
1 note
·
View note
Text
#Day 7
Chia sẻ với một người mà bạn không ngờ đến nhất đôi khi cũng là một cách để trút bớt những cảm xúc tiêu cực đang quá tải trong đầu bạn. Một câu hỏi han follow up như một cốc nước ấm làm dịu cảm giác "hangover" của cơn nức nở đêm qua.
Muốn hết buồn thì phải đi qua nỗi buồn.
3 notes
·
View notes
Text
#Day 6
Sau biến động khiến mình đau rã rời đó, mỗi một ngày trôi qua mình đã thực hành bài tập "cố gắng hơn một chút".
Cố gắng dậy sớm hơn 5' mỗi ngày.
Cố gắng ôn nhiều từ vựng hơn hôm qua.
Cố gắng ghi nhận cảm xúc của bản thân, từ tích cực đến tiêu cực.
Cố gắng duy trì thói quen viết dù là trên blog hay trong sổ.
Cố gắng nhìn thấy và trân trọng sự cố gắng người khác dành cho mình.
...
Cảm giác cơ thể vẫn chưa phục hồi hẳn nhưng tinh thần mình ổn định hơn rất nhiều. Có lẽ việc đặt nhẹ cảm xúc của bản thân cũng giống như việc đặt hết mong đợi vào một chiếc hộp đã khiến mình dễ suy sụp khi chẳng may chiếc hộp đó bị thủng và mọi thứ đã rơi mất từ khi nào. Lấy lại cân bằng trong những sinh hoạt hằng ngày là bước đầu tiên để tìm về chính-mình. Bạn có thể đánh mất mọi thứ, nhưng đừng bao giờ đánh mất tình yêu dành cho chính-mình.
0 notes
Text
Gặp lại V sau một thời gian dài "đường ai nấy đi", từ lúc làm cùng nhau đến khi V nghỉ việc đi làm nơi khác cũng đâu đó 2 năm rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe nó cảm ơn mình bằng ánh mắt rưng rưng xúc động. V bảo "nói chuyện với chị làm em cảm thấy tốt hơn và như được recharged, em lì lắm, ai nói cũng không nghe, nhưng gặp chị thì em lại nghĩ khác [...]". Cô mỉm cười. Cuộc sống này thật thú vị, chân thành chữa lành cho người khác cũng là một phép chữa lành cho chính mình.
Thỉnh thoảng, cô vẫn tự so sánh bản thân với những người xung quanh, ngó ngang ngó dọc xem mình làm sao thế này, sao cứ đứng yên một chỗ, sao mặt mình nổi nhiều mụn thế không xinh bằng bạn A, sao bạn B đăng hình nhận được quá trời quà sinh nhật kìa có vẻ như mình không được yêu thương bằng, sao lương bạn đại học có người x5 x10 mình kia,... Quá nhiều đối tượng để so sánh nhưng bản thân lại quên mất rằng đơn vị cũng như điều kiện để phép so sánh này được diễn ra công bằng, chuẩn xác lại hoàn toàn khác nhau. Đã vậy thì sai số gần như là 100%, so sánh để làm gì khi nó thật sự vô nghĩa. Học được bài học đó, vũ trụ lại đưa cô đến với thử thách "làm bạn với chính mình" để kiểm tra một lần nữa khả năng thấu hiểu và tự thương mình. Cứ mỗi một lần đau lòng cần phải trải qua, cô lại tiến gần hơn về phía hạnh phúc. Cứ tin là như vậy.
1 note
·
View note
Text
Không biết tần suất lặp đi lặp lại của thứ cảm giác này có ý nghĩa nhắc nhở bản thân điều gì không - sự đè nén nặng nề từ khi bấm thang máy đến khi bước qua cánh cửa màu đen rồi tiến về phía bàn làm việc. Mình chỉ muốn lặng thinh và dùng phép tàng hình, không để ai nhìn thấy, phát hiện ra gương mặt u ám chán chường cạn kiệt năng lượng này. Nó vô tình hình thành một nỗi sợ chiếm lấy suy nghĩ khiến mình khó tập trung vào một công việc cụ thể. Những lúc thế này là lúc sự bất lực hiện lên rõ rệt, và mình là đứa thất bại thảm hại...
4 notes
·
View notes
Text
Có những ngày nỗi buồn chạy dọc sống lưng, dẫu cho mình có nằm lăn ra thì cũng vẫn bị sự tiêu cực gặm nhấm, ăn mòn suy nghĩ. Chẳng thiết nói năng hay giải thích gì với ai, mình giữ im lặng và cần thời gian để tự chuyển hóa gạch đá thành cát bụi.
Đâu phải lúc nào cũng cần phân định rạch ròi đúng - sai. Làm kẻ đúng mà tổn thương người khác thì có đáng không. Là người nhận lỗi nhưng lùi lại một bước để tránh xa thị phi dẫu trong lòng buồn bã vô chừng thì có nên không. Những câu hỏi đó, trong một phút mất kiểm soát có thể dẫn đến những quyết định mất lòng. Và mình luôn là đứa gom hết áy náy về phía bản thân, không ngừng tự trách và tự hỏi vì sao thế này, vì sao thế kia. Chắc đâu đó sâu thẳm bên trong vẫn còn tồn tại một đứa trẻ dễ tổn thương, sợ mâu thuẫn, sợ bị bỏ rơi.
Ngày qua ngày, né tránh không phải là cách.
23.11.23
5 notes
·
View notes
Text
"Tại vì đến một lúc rồi thì mình cũng phát hiện ra, đó là, mình không phù hợp trong một số môi trường. Và mình phù hợp ở một số môi trường khác. Và mình buộc phải lựa chọn là mình nên làm như thế nào. Thì Lý bỏ hết tất cả những cái thuộc về mối quan hệ công việc, hay là phải giao lưu với người này, hay trong mạng lưới với người kia… Lý tập trung vào việc làm nhạc thôi. Và Lý tập trung vào việc làm sao cho sản phẩm âm nhạc của mình nó được tốt nhất trong khả năng của mình. Và ở mỗi thời điểm cụ thể. Thì Lý lấy đó làm nền tảng của con đường phát triển của mình. Vì mình không có sản phẩm tốt thì những cái khác mình muốn là nó không có cơ sở. Giống như mình xây một cái mái nhà mà không có móng nhà vậy.
Lý muốn là mình được hạnh phúc. Vì Lý thấy là, mình không hạnh phúc thì việc mình làm cho người khác là vô nghĩa. Mình không hạnh phúc thì mình làm được ai hạnh phúc? Mình không bình yên thì làm sao mình hát ra bình yên được? Mọi cái đó chỉ là mình cố gắng bám vào nó cho cuộc đời ý nghĩa thôi.
Cái việc ngày xưa mình muốn ôm cả Thế giới vào trong lòng tay mình, khi mà trong chính mình vẫn còn đầy sợ hãi và hoang mang, đầy những cái gọi là ngu ấy, ngu dốt ấy, phải dùng đúng từ, thì chả làm được gì. Thì bây giờ, không biết phải giải thích sao, nhưng chuyển sang giai đoạn mới, mình thấy là, thôi Thế giới muốn ra sao thì kệ nó. Giờ mình phải tìm xem bên trong nội tâm mình như thế nào trước tiên. Phải hiểu đã, hiểu cơ chế của nó. Khi nào nó nổi điên lên. Khi nào thì nó như thế nào. Thì từ từ, phải hiểu mình trước. Lý nghĩ đó là công việc vất vả không kém cái công việc mà đi lo cho Thế giới. Công việc để mình làm việc với chính những cái tiêu cực của mình nó kinh khủng lắm. Nó rất là mệt."
- Lê Cát Trọng Lý
1 note
·
View note
Text
Trong một khoảng nghỉ ngắn ngủi, cô tìm kiếm một liên hệ cũ định hỏi vài thông tin liên quan đến quyết định cần cân nhắc hôm nay thì tự dưng bao nhiêu ký ức ngày đó xộc về khiến cô ngẩn ngơ một lúc thật lâu.
Thời gian quả thật đã làm rất tốt vai trò của nó khi phủi lên những ký ức buồn một lớp vải cũ bụi mù, đến mức người ta ngần ngại không dám vén mở lên, rồi dần dần quên đi và quên đi. Nhưng cũng chính thời gian vô tình làm một phép thử, để đưa mọi thứ trở về đúng với giá trị thật của nó. Có những chuyện ta không cách nào phân định đúng sai tại một thời điểm, nhưng ở một thời điểm khác lại nhìn thấy câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết. Chắc vì vậy mà hành trình sống cứ không ngừng đan xen những điều như ý và bất như ý. Cô từng sống những năm tháng tự trách bản thân mình và hờn dỗi cuộc đời đã luôn bất công với cô. Sợ bất ngờ, sợ kết thúc, sợ đến mức không dám bắt đầu và cũng không dám thoát ra. Cứ thế loay hoay trong những hoài niệm đó đến khi thời gian trả lại cho cô sự thật, và sự thật thì luôn có sức mạnh của riêng nó trong việc chữa lành và thức tỉnh những tâm hồn lạc lối.
Từ đó, cô đã học được cách chấp nhận cuộc đời vô thường và ngày mai luôn mang đến những bất ngờ.
Bất ngờ đến, bất ngờ đi.
Bất ngờ khóc, bất ngờ cười.
Bất ngờ biết nhớ.
Và chỉ nhớ người thôi đủ hết đời.
9.11.23 | Len
12 notes
·
View notes
Text
"There will never be a day I won't want to hold your hand"
1 note
·
View note
Text
dạo này hay tới lui Tumblr thường xuyên hơn, có lẽ vì lòng mình nhiều rối bời hơn, muốn tìm một sự tĩnh lặng nhất định để soi chiếu những khúc mắc, ngổn ngang đang diễn ra mỗi ngày.
thừa nhận đôi lúc mình đã có những quyết định cảm tính, hành xử theo xúc cảm rồi sau đó lại áy náy với bản thân và những đương sự liên quan, nhưng biết sao giờ, cuộn len tuy ấm áp nhưng vốn chưa bao giờ có texture mềm mịn.
chắc đến lúc quay trở lại để thực hành bài tập viết hằng ngày cho bản thân để tìm lại chút cảm hứng qua những con chữ, để phản tư theo một cách nào đó.
người gì hở một chút là nhạy cảm, là bị tổn thương.
người gì mà hở một chút là xù lông nhím.
người gì mà cứ nặng lòng vì suy nghĩ của người khác.
8.11.23
2 notes
·
View notes
Text
- sao em hay gọi anh là you vậy, nghe xa cách quá
- anh biết từ you nghĩa là gì không
- là bạn?
- là you trong "I love you" đó
- ...
#hucau #makhongphaihucau #conversation #len
1 note
·
View note
Text
Càng trải qua nhiều chuyện, càng cảm thấy quá trình trưởng thành của mình thật may mắn khi luôn có sự đồng hành của ba và mẹ.
Mình có thể mềm yếu đôi lúc nhưng cũng có thể bật công tắc để trở thành phiên bản lý trí và mạnh mẽ khi cần. Điều đó có nghĩa rằng mọi lựa chọn của mình đều bao gồm việc chấp nhận một cơ số rủi ro nhất định, bởi dẫu thận trọng đến thế nào thì cũng không tránh được những biến số vô thường của cuộc đời.
Và ba mẹ đã luôn nhắc mình nhớ, dù có chuyện gì xảy ra thì hãy quay trở về tự hỏi trái tim, liệu lựa chọn đó có xứng đáng để khắc khoải yêu thương?
---
"Lọc nhau Lọc những điều đã bỏ đi đâu Và mỗi chúng ta làm lại từ đầu Thế giới mà không buồn rầu Thì niềm vui yêu dấu Sao biết mà trao nhau."
4 notes
·
View notes
Text
"Câu chuyện của chúng ta
Đã thuộc về ngày cũ
Những điều đã ấp ủ
Xin hẹn cho ngày sau"
#xinloi #411
6 notes
·
View notes
Text
- anh thích dứa hay anh thích dừa hơn?
- anh thích em.
3 notes
·
View notes
Text
Bình rượu số 2304:
"Sau này em sẽ nhận ra rằng, đến cuối cùng ta lại kết hôn với một chàng trai có phẩm chất, trách nhiệm và gánh vác. Một chàng trai ở bên ngoài có thể thẳng lưng gầy dựng sự nghiệp, lúc về nhà lại xắn tay vào bếp. Trả lời em mọi chuyện, việc gì cũng giải quyết êm xui chứ chẳng phải kẻ trọng sĩ diện, không thèm quan tâm đến cảm nhận của em."
Nguồn: Weibo
Giải Ưu - 解憂 dịch
---------
Bản tiếng Trung:
后来你会发现其实你要嫁的终归是人品责任担当的男人。在外能直腰打天下回家能挽袖下厨的男人。事事有回应,件件有着落而不是只爱面子,不顾及你感受的人
188 notes
·
View notes
Text
"Cá nói, cậu không thể nhìn thấy nước mắt trong mắt tôi, bởi vì tôi đang ở trong nước. Nước nói, tôi có thể cảm nhận được nước mắt của cậu, bởi vì cậu ở trong lòng tôi."
(Tình yêu của cá và nước I Haruki Murakami)
4 notes
·
View notes