Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
St.006 - Cảm ơn những ngày mưa
Cảm ơn những ngày mưa, giữ chân chúng tôi lại để bên nhau lâu thêm một chút. Tôi nhớ khoảnh khắc chạy trong mưa, hay cùng túm tụm vào nhau mang chung một cái ô đi về
0 notes
Text
Ai cũng có câu chuyện thanh xuân để kể. Ai cũng có câu chuyện thanh xuân để đáng tự hào.
"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa."
Liệu các cậu còn nhớ thanh xuân năm ấy, chúng ta đã từng có những ngày đầu: ○ Vội vàng bước vào lớp mà chẳng hề biết mặt, biết tên. ○ Bỡ ngỡ mỗi lần đứng dậy phát biểu. ○ E thẹn khi ai đó tỏ tình. ○ Ngại ngùng để nói ra lời chào. ○ Hay buồn lúc thất tình.
Rồi chúng ta cũng… ○ Cùng nhau cười thả ga mà chẳng cần phải suy nghĩ. ○ Đôi khi giận hờn vu vơ tuổi mới lớn. ○ Túm năm tụm ba nói đủ thứ chuyện trên đời. ○ Làm đủ mọi thứ trò điên rồ những giờ ra chơi. ○ Cùng coi nhau như một gia đình, trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Thế rồi cuối cùng lại không thể ở bên nhau…
Các bạn biết không? Khi bên cạnh mọi người, tôi thấy được mình không phải là một ai đó, trên người tôi cũng chẳng gắn bất cứ nhãn dán nào, chức trách của tôi là gì cũng không quan trọng nữa, vì khi ở bên mọi người, tôi hoàn toàn là chính mình.
Bạn bè của tôi chỉ có bấy nhiêu, không nhiều cũng chẳng ít, mỗi một người đều rất quan trọng, mỗi một người đều phải hạnh phúc, không được thiếu dù chỉ một người.
Sau này, trường cấp ba của chúng ta chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn. Có lúc ta sẽ một mình tìm đến con đường quen thuộc kia nhưng không còn thấy những lớp học quen thuộc nữa, cũng sẽ nghi ngờ tuổi trẻ đầy nhiệt huyết kia có thực sự tồn tại.
Mong rằng tôi còn có các bạn, những người có thể cùng tôi chứng minh những gì xảy ra trong quá khứ thực sự tồn tại. Những tình cảm ấy thực sự tồn tại.
Quãng thời gian 3 năm cấp ba không ngắn, cũng chẳng dài. Nhưng cũng đủ để ta hiểu: Thế nào là tình bạn? Thế nào là tình yêu?
0 notes
Text
St.005 - Những nỗi buồn ở chế độ "vui vẻ"
Có lẽ không lạ gì khi trong đám bạn của bạn có người hồn nhiên vui vẻ, có người lại lạnh lùng ít nói, có người thì cười to nói lớn, có người lại luôn thản nhiên, bất cần đời. Trong "đám quỷ" ấy, bạn có nghĩ rằng mình đã hiểu hết về họ chưa? Đương nhiên là chưa. Làm gì mình hiểu hết về họ, thậm chí là đến cả bạn thân. Có khi bây giờ hỏi bạn, bạn cũng chưa chắc đã hiểu được chính mình.
Một người bạn của tôi thường ngày luôn thấy vui vẻ, nhưng lại là người trải qua bao nhiêu chuyện. Trong số những câu chuyện ấy là chuyện bố của cậu mất, mất vào chính lúc cậu năm lớp 12. Trong câu chuyện ấy, cậu kể lại những khó khăn bố mình đã phải trải qua, rồi lại bằng một giọng run rẩy như nước mắt sắp ứa ra cố kể lể hết cho chúng tôi nghe lúc bố của cậu bị bệnh mỡ máu nằm trong viện. Kỳ tích xảy ra trong phim thì nhiều chứ ngoài đời có mấy ai được như nhân vật chính. Chính xác đó là những điều xảy ra - bố của cậu mất khi vừa mới 47 tuổi.
Một người bạn khác của tôi hay phạm lỗi này lỗi nọ làm cho lớp bị hạ thi đua cũng có nhiều người không ưa cô cho lắm, hay một số khác cũng chỉ biết trách móc cổ. Là bạn cùng lớp với nhau cả đấy, nhưng chúng ta lại chẳng lấy ra được mấy người để mà tâm sự, hỏi han cô. Cô cũng là người trải qua bao cay đắng, tủi hờn, trải qua bao nhiêu chuyện đau khổ. Chẳng phải cùng hoàn cảnh ta mới thấy đồng cảm, xót thương. Thực ra, con người ta chỉ thấy rung cảm khi thực sự lắng nghe câu chuyện mà họ kể thôi. Những câu chuyện buồn ấy có lẽ bao năm vẫn phải chôn kín và bật lên chế độ "vui vẻ". "Vui vẻ" cho đến khi nào tìm thấy người thực sự mình muốn sẻ chia và có thể lắng nghe những lời đoạn trường ấy. Cảm ơn vì cậu đã chọn tôi làm người tâm sự cùng, có vậy tôi mới hiểu thêm nhiều điều về cậu. Câu chuyện của cậu ấy kể với tôi là vào một buổi tối Thứ bảy ở hành lang ký túc xá, khi cậu lên phòng tôi chơi. Trong số những câu chuyện ấy là cậu cũng mất đi bố của mình, khi chỉ vừa mới học lớp 6. Bố của cô mất trước mắt mà không thể cứu vãn được, đó có lẽ là điều ám ảnh nhất trong tâm trí cô cho tới tận bây giờ. Những chuyện sau đó thì sao, mẹ của cô lại yêu thêm người đàn ông khác, oái oăm ở chỗ, người đàn ông đó được cô gọi là "anh", bởi hai người có mối quan hệ họ hàng. Chưa hết đau buồn này đến đau lòng khác, cô dần dần khép kín lòng mình lại, cố gặm nhấm hết nỗi đau mà vẫn không thoát khỏi vòng lẩn quẩn trong lòng. Cô uống rượu rồi hút thuốc, làm những việc chẳng khác gì một đứa "con hư tiêu biểu", việc học cũng dần chểnh mảng đi. Bạn thấy cô thế nào? Chẳng biết vươn lên, cam chịu? Hay chịu nhiều uất ức? Có lẽ mỗi người sẽ lại một cách nghĩ, không ai giống ai. Ai sẽ nghĩ rằng đứa "con hư" ấy chỉ vì muốn nhận được sự quan tâm của người mẹ mà tự ngược đãi bản thân, dần biến thành con người như vậy. Ai sẽ nghĩ rằng vì thấy bất công cho sự ra đi của người bố mà không thể làm bất cứ gì khác, cô mới chọn con đường như thế. Tôi chỉ mong rằng cô ấy thực sự "vui vẻ" như những gì cô ấy nói: "Cảm ơn mày đã nghe câu chuyện của tao nha, nói chuyện với mày một lúc, tao cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều rồi!". Cậu ta nói tiếp: "Tao sẽ cố gắng thay đổi!". Tôi nói: "Nhớ lời nói hôm nay nha, tao tin mày sẽ làm được!". Câu chuyện của tối hôm đó chỉ như vậy nhưng để lại trong tôi thật nhiều cảm xúc. Xót thương có, đồng cảm có, buồn lòng có, vui vẻ cũng có. Và đặc biệt quan trọng hơn là có được một người muốn tâm sự cùng, cũng như hiểu ra là bản thân mình còn nhiều may mắn, hiểu ra bản thân còn nhiều thiếu sót mà một trong số đó là quá tin vào những thứ bên ngoài. Có phải chúng ta đã quá chủ quan khi mà nhìn nhận mọi thứ bằng hai con mắt? Có phải chúng ta quá chú ý vào dấu chấm đen nhỏ trên mặt giấy kia mà quên mất rằng xung quanh chúng có bao điều tốt đẹp? Sống trong thế giới bộn bề này, có ai sẽ nhìn về quá khứ của một người, lắng nghe câu chuyện của họ rồi mới phán xét? Có ai thấy được mình trong câu chuyện trên đây không?
Và những độc giả của bài viết này ơi! Tôi tin rằng mỗi người đều có một câu chuyện riêng của riêng mình giấu kín ở nơi nào đó. Không lớn thì nhỏ, không vui vẻ thì buồn phiền, không cam tâm thì nhẹ nhõm. Khi trưởng thành, chúng ta thường giấu đi cảm xúc thật của mình, sống trong hình hài mà hồi nhỏ vẫn luôn ao ước lớn lên thật nhanh, liệu chúng ta có cảm thấy choáng ngợp trong thế giới thật giả khó phân này? Chúng ta ngày bé ấy ngây ngốc, nghĩ rằng muốn thay đổi cả thế giới nhưng khi lớn lên lại chỉ mong bản thân không bị thế giới thay đổi. Ngày bé ta thường hay khóc lóc kể lể nhưng không có nghĩa là chúng ta buồn, lớn lên ta mỉm cười nhưng lại tự hỏi rằng có chắc mình đang vui. Bất kể ai trong chúng ta đều đã từng như vậy. Chúng ta buộc phải thay đổi để sống trong một xã hội đầy rẫy những áp lực, khó khăn mà đôi khi đánh mất đi một vài điều quan trọng. Chúng ta tự hỏi trưởng thành có phải là cô đơn. Chúng ta đặt ra hàng chục dự định nhưng có hoàn thành thì chẳng được bao nhiêu. Nhưng chúng ta vẫn mỉm cười, dồn nén mọi thứ xuống thật sâu rồi mới vỡ oà trong màn đêm tối. Chẳng biết tự bao giờ, con người thật chỉ xuất hiện trong đêm khuya mà thôi. Cuộc sống hối hả, công việc bận rộn. Bây giờ, ai đang là người sẵn sằng ngồi lắng nghe câu chuyện của bạn, ai đang là người cùng bạn uống rượu xả hết bao buồn vui ngoài kia, ai sẽ là người thực sự bật lên chế độ "vui vẻ" của bạn. Những người bạn thực sự. Chính những người bạn này mới khiến cho bạn thấy cuộc sống thật đáng sống.
0 notes