Tumgik
matphangtron · 7 months
Text
hôm nay nhớ em lắm.
0 notes
matphangtron · 8 months
Text
“Fall in love with someone who’s comfortable with your silence. Find someone who doesn’t need your words to know it’s time to kiss you.”
— Unknown
777 notes · View notes
matphangtron · 9 months
Text
mình đã ở đây, nhiều ngày tháng, với những nỗ lực và cố gắng hết sức. mình nghĩ mọi thứ sẽ ổn cả thôi, và đúng thật, mọi thứ đã ổn như cách mình luôn cố gắng và kiểm soát. Nhưng rồi lại giáng xuống cho mình thêm bài học về “sự cầu toàn”, thế rồi sự cầu toàn trong một tiểu tiết có đem lại kết quả tốt cho một tổng thể hoàn chỉnh không, hả Vy?
1 note · View note
matphangtron · 9 months
Text
i wanna be happy,
0 notes
matphangtron · 9 months
Text
Tumblr media
hãy mạnh mẽ lên nhé!
2 notes · View notes
matphangtron · 9 months
Text
Tumblr media
chúc mừng sinh nhật chị, chúc mừng cơn gió thoáng mát và đầy hương thơm đã ghé ngang qua đời em. Chị sẽ toả sáng như cách chị đã, đang và luôn như vậy theo cách chị muốn, Ánh Dương!
1 note · View note
matphangtron · 10 months
Text
đôi lúc muốn quên, đôi lúc chẳng nỡ.
1 note · View note
matphangtron · 10 months
Text
Tumblr media
make yourself so happy so that when others look at you they become happy, too.
0 notes
matphangtron · 10 months
Text
just breath
youtube
0 notes
matphangtron · 10 months
Text
Tumblr media
đôi lúc mình phải chấp nhận và tha thứ cho mình, vì đâu đó trong hành trình sống này, mình đã nhìn nhầm người. Tha thứ cho lầm lỗi ấy của mình, để mình được nhẹ nhàng hơn.
0 notes
matphangtron · 10 months
Text
nếu có một sự lưu luyến về những điều nhẹ nhàng và dịu êm nhất, có lẽ Dương sẽ là người em vẫn hoài nhớ.
nếu mỗi khi nhìn những đoá hoa baby màu trắng xinh, hay những bông hoa hướng dương ở tiệm hoa Dalat Hasfarm, em sẽ lại nhớ những lúc có tin nhắn bất ngờ "em ơi có ai gọi em chưa?" , "em ơi có ai tìm em chưa?" hay "hoa hướng dương của em đâu rồi?" , em chắc chắn sẽ nhớ chị rất nhiều.
nếu có ai hỏi em, người nào đã làm ảnh hưởng đến em nhiều nhất, chắc chắn đó cũng là chị.
nếu có ai hỏi em, người nào đã cho em nhận ra, con đường em nên đi đó là "Marketing vì xã hội", thì đó sẽ là Dương.
nếu có ai hỏi em, người cho em tất thảy những sự dịu êm, những mềm mỏng, những ân cần và ngọt ngào, chắc chắn cũng sẽ là chị.
trong circle của em, chưa bao giờ có ai như chị, ngay cả cách chị rời đi cũng là điều nhẹ nhàng, dịu êm và trân trọng em. Em vẫn hay nhớ cách chị chống hai tay lên cằm rồi ngắm em lúc em líu lo, chị nói "Vy dễ thương quá à", mỗi lúc gặp nhau chị đều ngắm em chăm chú như thế, vẫn là mỗi kiểu khen em dễ thương theo cách riêng của chị.
em vẫn nhớ ly rượu Gin Tonic và cái plant-based burger mình đã ngồi cùng nhau ở quán rượu đó, mình không khoác lên người những bộ trang phục công sở đi làm, chỉ đơn giản là một cái áo thun, một cái quần jeans baggy tối màu, vậy mà mình đã cùng nhau choáng say và nói đủ thứ chuyện.
giá như những ngày đó, mình hiểu nhau hơn một chút, thì có lẽ mình đã vừa là đồng nghiệp hiểu ý nhau, vừa là người bạn thân chia sẻ đủ thứ chuyện, vừa là người yêu của nhau thật an lành, có phải không?
em không còn buồn chuyện của chúng mình nữa, nhưng em vẫn luyến tiếc nhiều thứ. Vì chị đã tử tế với em, có lẽ đó là điều làm em luyến tiếc nhất.
1 note · View note
matphangtron · 10 months
Text
thật buồn cười, từ khi nào nơi chốn riêng tư của mình bị stalk, đem đôi lời trải lòng lên đây thì bị stalk và tự “đáp trả” với blog của mình bằng lời lẽ không nhân nhượng, thuyết giảng những bài học về lòng tự tôn và tôn trọng. Nhưng hành động thì lại đang stalk chính nơi riêng tư cá nhân của mình, và đi “đáp trả” với mình!? Nghịch lý gì thế?
để rồi bằng sự tự do cá nhân của mình, mình đi xem ti tỉ cái account để public ở Instagram hay Threads, cũng lại đi nói với mình về sự tự tôn, hướng những điều tích cực tốt đẹp khác cho cuộc sống của mình!? Cuộc sống mình đủ vui, nên mình tìm những điều khác tạo thêm niềm vui, có được không? Và bản chất con người là tò mò, mình tò mò cả đống thứ ngoài kia. Vậy sự tò mò bản chất ấy là đánh giá sự tự tôn không tồn tại? Mà thậm chí, mình tò mò nhưng có buông lời lẽ cay độc với ai đâu? Có đánh giá cái gì hay để lại bình luận khiếm nhã đâu?
Chúng ta đều là người dùng mạng xã hội, bạn để public thì tôi xem, bạn không thích thì hãy bày tỏ thẳng thắn, hoặc thậm chí bạn có thừa quyền block thẳng tay tôi. Tôi làm gì được khác!?
Vậy người dùng mạng xã hội cần được hạn chế và kiềm hãm cái human nature về sự tò mò thì mới là có tự tôn?
Là sao? ngược đời vậy?
Là tự cao hay bề trên vậy? Hay cuộc sống thanh tao nhã nhặn, đầy điều luân lý quá nên tự cho mình cái quyền đi rao giảng về lẽ sống và cách sống?
Lại đang stalk phải không hàng chục triệu người có Tumblr Account? Có tự tôn không đấy?
0 notes
matphangtron · 10 months
Text
Tháng 12,
Tháng 12 thân thương đang dần gõ cửa rồi, mình cảm tưởng như mình đang ở 1 căn phòng gỗ giữa rừng thông, có thật nhiều những sự ấm áp, và cái vô hình gọi là "tháng 12" đang dạo chơi trong khu rừng ấy, thẳng một đường, vừa đi vừa ngắm cả khu rừng thông xinh yêu của mình. Rồi 13 ngày nữa, Tháng 12 sẽ gõ cửa "hi Vy, im here. Do you miss me? It has been 1 year since I saw you. Lemme see, you are still here, and anything you wanna tell me?" .
Mình sẽ ôm chặt Tháng 12 của mình, rồi kể cho bạn ấy nghe thật nhiều câu chuyện mình đã trải qua 1 năm qua. Tháng 12 đến với mình như mọi lần, đều là khoảng thời gian để mình có niềm vui, để yêu ai đó hoặc để chữa lành vì chia tay ai đó, hoặc nâng tần số rung động lên cao hơn qua những lời biết ơn, qua những sự quan sát và hoà mình với thiên nhiên.
Tháng 12 nhẹ nhàng với mình là thế, ôm ấp mình bằng những đợt gió se lạnh nhưng ngập tràn ấm áp, cho mình hít thật sâu vào lồng ngực mùi hoa sữa, cho mình cảm nhận lòng bàn chân chạm vào sàn nhà là cảm giác mát rượi (đôi khi sẽ lành lạnh), cho mình cái không khí dễ chịu của những ngày nắng rơi nhẹ xuống mặt đất qua từng kẽ lá, nắng của tháng 12 e ấp thấp thoáng biến mất rồi lấp ló như cô bạn gái đi gặp người mình yêu.
Tháng 12 cũng là tháng để mình nhìn lại toàn bộ quá trình 1 năm qua đã làm được gì, đọc được bao nhiêu quyển sách, đã đối đãi với bản thân có tốt chưa, có tạo ra được giá trị gì chưa? Nếu chưa tốt thì phải nghiêm túc điều chỉnh từ đâu. Một bản kế hoạch tổng thể mà mình đều làm mỗi năm vào tháng 12 yêu thương.
Tháng 12 năm nào mình cũng sẽ cuộn tròn vào chăn và xem lại Carol, mình hay gọi "Carol season is coming" như một cách gọi Tháng 12 hoặc Giáng Sinh đang đến.
Lòng mình bây giờ, bồi hồi chờ bạn "Tháng 12" gõ cửa lắm.
youtube
4 notes · View notes
matphangtron · 11 months
Text
Có lần, Ánh Minh nói với em "tính em là ai làm em đau, em sẽ làm người đó đau lại gấp trăm lần em mới vừa lòng. Nhưng chị Mi nói với em là phải biết tha thứ cho người đã làm mình đau lòng, thì người mới mới đến với mình được nhẹ nhàng hơn" . Lạ lùng 1 điều, đó là em chưa bao giờ oán trách Dương, em chưa bao giờ ghét Dương, mà ngược lại em lại càng thấy biết ơn vì sự xuất hiện của Dương bên đời em, em cũng chưa bao giờ có ý niệm gạt bỏ chị ra khỏi ký ức của em.
Vì chị đã luôn nhẹ nhàng và tử tế với em là thế. Đến ngày hôm nay, còn vài ngày nữa là 1 năm mình chia tay nhau, em vẫn ngồi đây và viết về chị, và thầm gửi những nguyện cầu của em vào Vũ Trụ, rằng một lúc nào đó, chúng ta có thể cùng nhau như những người bạn lâu ngày không gặp và uống Gin Tonic không? Em đã có rất nhiều câu chuyện về "marketing" mà em muốn hỏi và kể cho chị nghe lắm...
để một ngày mình sẽ lại đến bên nhau,
một ngày mình sẽ lại đến bên nhau,
cười khi bắt gặp ánh mắt nhau,
dù mình sẽ không còn đắm say
như ngày đầu tiên mình đến bên nhau,
nhưng mình có thể làm quen lại từ đầu,
chẳng còn một nỗi sợ hãi hay nghi ngờ nào nữa đâu.
1 note · View note
matphangtron · 11 months
Text
“A book can teach you, a conversation can assure you, a poem can seduce you, a genius can inspire you but only you can save yourself.”
— Anthony Anaxagorou
1K notes · View notes
matphangtron · 11 months
Text
“self love is the only thing you need. you deserve to treat yourself with kindness.”
— Unknown
523 notes · View notes
matphangtron · 11 months
Text
tự nhiên hôm ngày cận tháng 10, mình đi trên đường với cái cảm giác tiết trời se mát, rõ ràng Sài Gòn làm gì có mùa thu hay đông đâu. Vậy mà vẫn cảm nhận rõ ràng mình như được ôm trọn vào những ngày cuối thu trên con đường Cộng Hoà, kèm theo mùi hoa sữa nữa. Rồi playlist tự chạy đến bài Snowman, lại cho mình cảm giác mãnh liệt hơn rằng tháng 12 sắp về rồi, Sài Gòn se lạnh dễ chịu sắp về với mình rồi. Rồi thấy lòng vui hớn hở, nhưng sau đó nhận ra mình đã như vậy, và vẫn cứ như vậy, 5 năm nay cũng chưa từng cùng ai trải qua cái se lạnh của "mùa đông" Sài Gòn, đã quá lâu để cảm nhận được sự ấm áp từ người nào đó cùng mình đi qua cái mùa đẹp nhất trong năm này. Lan man với những suy nghĩ người này người kia thì playlist lại nhảy qua bài Save your tears và "Save your tears for another. And you deserve someone better" , phải rồi, mình cứ là phiên bản tốt nhất của mình, mình cứ build cho bản thân thật hạnh phúc và có sức khoẻ thật tốt, một cái đầu sáng và một trái tim ấm áp, thì trước hết mình đã là người "có đủ" đầu tiên rồi, sau đó mình sẽ "có thêm" trong cái "đủ" ấy, là một người sẽ cùng mình đi đến hết mùa đông của Sài Gòn. Và biết đâu được, sẽ cùng dắt tay nhau đi chu du khắp bốn bể, cùng nhau đi hết 4 mùa của Châu Âu, đi sang cả mùa thu lá vàng rơi đầy thành phố Kanagawa, cùng nhau ăn tất cả các món ở Đài Loan. Rồi cùng nhau trang trí cây tùng mỗi năm vào dịp Giáng Sinh ở nơi gọi là nhà của hai đứa.
Mà nếu được vậy, thì chẳng còn cách nào khác, mình phải thật giỏi, hạnh phúc và xịn, rồi người giỏi ấy cũng sẽ cùng mình nhận chân ra nhiều giá trị nơi mình và họ, rồi sẽ cùng nhau build up những điều đó, nhỉ?
nhưng mà cũng cùng nhau "I need somebody who can love me at my worst. Know I'm not perfect, but I hope you see my worth" nữa.
2 notes · View notes