Tumgik
mer-li · 1 month
Text
It took all of my remaining light
To keep me tumbling in the dark
Then drowned me all over again
With their idle inquiries
Those words were like red wine
Burned all around my throat
So I stay up for the sunrise
Soaking up my glass over and over
Let the night bleed into my daylight
Then suddenly I got sober
Suddenly I got older
And it felt like my life was going astray
And my paces were out of my way
It’s out of my hands
What can I tell them?
I’m just having a laugh
Just not happy, to be here at all
And I’m counting my paces
I’m making faces
At those who stare at me
At the end of the glass
Tumblr media
16 thg 8, 2024
13 notes · View notes
mer-li · 2 months
Text
Tumblr media
Tôi bắt gặp sự chờ đợi này trước mỗi ngưỡng cửa đời mình.
Đôi khi sự sợ hãi đã thuyết phục được tôi tin chắc rằng, ở cách cửa mà tôi sắp sửa bước qua đây, sẽ có khả năng đảo lộn cả cuộc đời tôi lên vậy.
Hầu hết quãng thời gian trong đời, vô số cánh cửa như vậy sẽ xuất hiện lần nữa và buộc tôi đứng ở tâm thế này, thêm cả ngàn lần nữa.
Tôi sẽ lại đứng chôn chân mình, để ánh mắt và đôi tay rơi thỏng xuống. Rồi ngóng đợi một bàn tay đến, để đẩy tôi qua, hoặc níu tôi lại, qua khỏi những ngưỡng cửa này.
Tôi đã sống quen như vậy, sống với sự chờ đợi.
Cả đời tôi, cứ mãi dành để chờ đợi một vòng tay xa vợi khác. Mà không phải từ chính đôi tay mình.
22 thg 7, 2024
31 notes · View notes
mer-li · 5 months
Text
Tôi mệt.
Tumblr media
Tôi rách rưới, ngột ngạt và kiệt sức.
Tôi nghĩ, mình chỉ cần một giấc ngủ sâu và thật lâu đến sáng,
Nhưng có vẻ như, tôi cần giấc ngủ dài hơn thế nữa.
Tôi nghĩ, mình chỉ cần đếm qua được những vạch kẻ này thôi thì tâm trí tôi sẽ khá hơn chút,
Nhưng có vẻ như, nó không hề hiệu nghiệm đến vậy.
Tôi nghĩ, mình chỉ cần ăn chút gì đó thật ngon, thật no, rồi lấy lại sức để bắt đầu,
Nhưng có vẻ như, tôi không thể nuốt trôi thứ gì cả.
Tôi nghĩ, mình chỉ cần đối diện với trần nhà thôi,
Nhưng có vẻ như, tôi đang bị chúng nuốt chửng.
Tôi nghĩ mình chỉ cần cố gắng từng chút, bước qua đoạn gồ ghề này thôi, thì con đường tiếp theo, biết đâu, sẽ đỡ nhọc nhằn hơn chút,
Nhưng có vẻ như, khả năng đi của tôi tệ và đoạn đường này cũng không có ý định bằng phẳng với tôi, dù chỉ là một chút.
Phải, tôi nghĩ mình chỉ mệt thôi.
Nhưng có vẻ như, chúng là nhiều hơn thế.
Hoặc,
tôi sẽ trèo lên
hoặc,
tôi sẽ rơi, mãi.
To tide me over something, 12 thg 4, 2024
23 notes · View notes
mer-li · 8 months
Text
Đường về hôm nay tôi không bật nổi một bài hát nào,
Tôi nghe thấy tiếng hỗn loạn của dòng xe, tôi nghe được sự kiệt quệ.
Tôi đi ngang qua cây cầu, bắt qua một dòng kênh,
Tôi nghe thấy mùi hôi, mùi ý thức của những người như rác thải.
Tôi đi qua xóm chợ, nơi những con vật bị nhốt trong những cái lồng gỉ chất chồng lên nhau đợi ngày làm thịt,
Tôi nghe mùi tanh tưởi, nghe sự ngột ngạt trong không khí.
Nơi tôi bắt đầu đổ cơn mưa, nhưng tại sao những giọt mưa lại không tuông như thác đổ?
Chỉ nhỏ giọt và nhỏ giọt, từ hoàng hôn đến bình minh.
Tại sao loài chim lại cất cánh với không lý do nào?
Tại sao khi nhắm mắt mọi thứ không chỉ đơn thuần là một màu đen?
Tại sao một người lại được sinh ra mà không có được sự cho phép nào từ họ?
Tại sao những mảnh ghép sinh sôi của vạn vật lại là sự diệt vong của trái đất?
Những thứ tôi từng học, từng biết , từng trải, càng cố gắng nắm bắt, xâu chuỗi ý nghĩ của sự sống rời rạc này, mọi thứ càng trở nên vô nghĩa.
Hay có lẽ tôi đang lái xe chỉ để lạc trôi,
Hay có lẽ tôi đang chiến đấu mỗi ngày chỉ để sống sót,
Và có lẽ tôi đang sống sót chỉ để đợi ngày chết đi.
Hoặc, có lẽ, tất cả những điều này,
đều không có nghĩa gì cả.
Tumblr media
Có lẽ, 3 thg 2, 2024
17 notes · View notes
mer-li · 9 months
Text
Khi đối diện với một số mặt của cuộc sống mà ta không thể tách rời, thì việc cố gắng của một người thôi, chưa bao giờ là đủ.
Ta phải vùng vẫy bằng cách nào đó, dù mọi giá, nhưng tuyệt nhiên không phải là những khoảng không im lặng với những mâu thuẫn cứ nhắm mở để qua. Dù cho có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể tự che tai che mắt mình và nhảy vào những hố sâu vô vọng này thêm nữa. Rồi tự nhủ mình rằng sẽ ổn thôi, chừng nào tôi còn cầm cự được.
Rằng tình thương là đau thương. Cái cảm giác nặng nề trong lồng ngực đó khi tôi cảm thấy như chúng ta đều đang trần chuồng đứng nhìn nhau đầy xước sẹo, thứ mà ta đã rất cố gắng để lấp liếm và che dấu đi. Sau những cuộc cãi vã, căn nhà lại trở nên câm lặng, tôi lại nhảy vào vực sâu để giữ chúng ta trên bờ vực.
Vì tình thân là đau đớn không thể dứt khỏi.
Tôi không biết ta đã sai từ đâu vì mọi thứ giờ đây hoàn toàn chệch hướng. Rằng chúng ta chỉ đang cố diễn nốt vai trò của mình để chống đỡ cho những bước tường mục rữa đang trực chờ sụp đổ. Cho đến khi chúng ta dùng chính tay mình biến mọi thứ thành tro bụi.
Vì máu mủ là nỗi đau chảy máu không thể cắt rời.
Máu mủ, 4 thg 1 2024
24 notes · View notes
mer-li · 9 months
Text
Tumblr media
Will I ever get there?
I hope that someday
I'll learn
To nurture what I've done.
End of the year, 16 thg 12, 2023
8 notes · View notes
mer-li · 11 months
Text
Tumblr media
Tôi biết cái cảm giác này trước đây,
Khi ánh nắng chiếu xuyên qua tôi,
Đâm thẳng xuống lòng đất.
Khi mặt đất ở dưới chân bắt đầu rạn nứt,
Mọi thứ sẽ bắt đầu quá trình mục ruỗng của riêng nó.
Chỉ là, tôi không thể biết được khi nào thì nó sẽ sụp đổ.
Cứ vậy,
Một sự tiếp diễn không thể nắm bắt…
Tôi sẽ đặt nó ngoài tầm với.
Places, 27 thg 10, 2023
23 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Tumblr media
Mặc dù đó là thể loại yêu thích của tôi. Nhưng đã rất lâu rồi từ lần cuối cùng tôi xem một bộ phim tình cảm.
Mặc dù tôi rất thích cảm giác đi rạp xem phim nhưng cũng đã lâu rồi từ lần cuối tôi thực sự ra rạp.
Mọi sự yêu thích và xúc cảm luôn nằm ở đó, chỉ có sự lựa chọn của tôi là thứ luôn đổi dời, chần chừ rồi bỏ lỡ.
Mỗi khi một bộ phim kết thúc, khi ánh đèn vàng chói lên, điều quan trọng nhất với tôi là giây phút ngồi nấn ná ở phần credit để những thước phim được tua nhanh trong tâm trí những gì nó cho phép đọng lại. Mọi thứ sẽ lướt qua như khoảnh khắc ánh hoàng hôn tắt nắng, chỉ để lại duy nhất phân cảnh mà bản thân muốn đắm chìm. Sự đắm chìm đó, tôi xin giữ nó cho riêng mình.
Họ nói, ta phải đánh mất một điều gì đó để đổi lại một thứ khác. Hoặc, phải đóng một cánh cửa này thì cánh cửa khác mới có cơ hội mở ra. Cái giá cho việc đánh đổi chính là những viễn cảnh mà cả trăm ngàn lần cố gắng tưởng tượng ra sẽ mãi mãi không bao giờ có câu trả lời. Sự tiếc nuối chính là dư âm kéo dài nhất đời người.
Cuộc sống, nói cách khác là “kiếp nhân duyên”, chính là sự kết nối không ngừng giữa những mối quan hệ.
Việc gặp gỡ hay bỏ lỡ ai đó, sẽ chẳng có lời lẽ nào là đủ đầy để giải thích cho hành trình đó cả. Chỉ là chuyện phải đến, người phải gặp, điều cần đi, thì sẽ xảy ra.
Nhưng, nếu việc đổ thừa cho hai chữ “nhân duyên” hay “số phận” cho ta lý do để can đảm từ bỏ, để nguôi ngoai sự tiếc nuối, thì dù cho có hèn mọn đôi chút, như thế cũng chẳng sao.
Past lives, 1 thg 10, 2023
18 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
It is a muggy September morning and the air in the room is still. Well over half the year has gone by already, which is a worry. I wanted to make something of myself this year. There’s still time, I think. Definitely some time.
Tumblr media
Footnote, 6 thg 9, 2023
4 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Chiều về cũng muộn rồi, tôi ghé vào tráng film vào lúc tiệm sắp đóng cửa. Năm gần đây tôi bắt đầu học cách chụp film, chẳng dám gọi là sở thích mới hay háo hức mong đợi mỗi lần tráng film sẽ cho ra những bức ảnh để đời trên cõi mạng. Chỉ đơn giản là mắt tôi đang lờ mờ với mọi thứ, tôi cần một điểm tựa rõ ràng hơn, một thứ lưu giữ những kí ức rành mạch hơn chính mình.
Nghệ thuật đối với tôi đơn giản chỉ là khoảnh khắc được bắt qua ánh nhìn riêng biệt, thứ kí ức mà chỉ duy nhất người làm ra mới biết khoảnh khắc ấy chứa đựng những gì. Đó là một việc làm công khai mang tính cách riêng tư vô cùng.
Vào cái khoảnh khắc tôi ngắm nhìn bức ảnh film ấy đối với khoảnh khắc tôi đứng trước nó một lần nữa, tôi đã biết, mọi thứ sẽ chẳng thể nào ở đó, nguyên vẹn. Ngay cả khi tôi cố tình quay lại vào khoảng thời gian ấy, với ngày nắng chói chang hệt vậy, với góc chụp như cũ. Thì sự cũng đã đổi khác. Là do cách nhìn của tôi thay đổi hay nơi chốn đó đã không còn như trước. Tôi không dám khẳng định cái nào. Như việc học cách nắm bắt giá trị của khoảnh khắc trước sự mài mòn của thời gian cũng khó nói như sự bấp bênh của đời người vậy. Chỉ là sự riêng tư đó, tôi thấy rất bằng lòng.
Tumblr media
10 thg 8, 2023
19 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Tumblr media
Nothing’s ever really quiet
When you need distraction to survive
This part of me
Wouldn’t you believe it’s nothing?
9 thg 5 2023
14 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Thuở nhỏ, tôi hay bắt chiếc ghế tựa vào lan can và háo hức trông đợi:
“Mẹ ơi, sao ông Trăng cứ đi theo mình nhỉ. Khi nào thì ông ấy sẽ xuống đây”
Mẹ thì thầm “Sẽ sớm thôi. Nào, giờ thì đi ngủ thôi con, muộn rồi”
“Sớm thôi” là cụm từ khắc nghiệt với một đứa trẻ,
Tất cả những gì nó có nghĩ là: không phải bây giờ.
Một lúc nào đó, sẽ sớm thôi. Tôi vâng lời và thiếp đi, lúc mở mắt thức dậy đã thấy mình ở tuổi trưởng thành.
Dẫu vậy tôi vẫn có thật nhiều giấc mơ trên chiếc giường đối diện với trần nhà, bên cạnh những vạch kẻ từ ô cửa sổ,
Giấc mơ về những tiếng cười, những nụ cười có âm thanh màu xanh trong ngắt,
Một cái gì đó tinh khiết, một cái gì đó giản đơn.
Nhưng khi tỉnh dậy tôi lại tiếp tục với cuộc sống đã vón cục bụi bẩn trong mắt tôi.
Tôi đã cố gắng để làm sạch chúng,
Nhưng bụi bẩn nằm ở phía bên kia và dâng sâu trong đáy mắt,
Nên tôi thấy rất lờ mờ ngay lúc này.
Khi nào thì mọi thứ mới trở nên tươi sáng hơn?
Mắt tôi mỏi dần,
Tôi cứ đợi.
Tôi có thể làm gì đây?
Khi tất cả những gì tôi muốn là một sự nghỉ ngơi mãi mãi…
Hoặc có lẽ, sẽ sớm thôi
Dù bằng cách nào đó
Mà phải mất thời gian dài để chờ đợi.
Tumblr media
Vì vậy tôi giữ một chiếc ghế bên cửa sổ
Để chờ đợi trong đêm
Và chờ đợi cho cả buổi ngày
Mặc dù tôi không thể tìm thấy một chút ánh sáng nào.
Nhưng tôi ước mơ về một ánh nhìn thoáng qua bầu trời xa xăm bên ô cửa sổ,
Tôi cứ mãi miết một cái gì đó, đã trống lổng tự lúc nào.
Sớm thôi
Chỉ tiếc là, tôi không thể trông đợi gì nhiều, với đôi mắt nhoèn hoen đầy bụi bẩn này.
Soon, 15 thg 7, 2023
29 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Tôi viết vài dòng cho em,
Dù không lời nào đủ dài để giữ em sống mãi.
Lời chia tay nói ra thật ngắn ngủi.
Ngắn những ngày tôi có em trong vòng tay,
Dài những đêm tôi mất em trong nước mắt,
Giấc ngủ dài, em hãy ngủ cho yên.
Tumblr media
To let a good thing die, 10 thg 7, 2023
17 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
“Sometimes I picture this happy life
Burning in the depth of time where
Sadness is a myth to me
Is that something life could only give to me”
Tumblr media
Tôi nhớ tiếng lạo xạo trong bếp của mẹ mỗi lần tôi chuẩn bị rời đi. Nhưng không nhớ nổi dáng vẻ ấy như nào mỗi khi tôi một mình bận rộn quên cả cơm tối. Tôi nhớ được con đường về nhà cần phải đi ra sao, nhưng lại không nhớ được có nơi cần phải trở về. Cứ thế tôi đứng trước gương, để nhìn nhận thứ hình ảnh phản chiếu trong đó, càng cố gắng biến thứ đó thành điều gì đó ý nghĩa hơn chỉ là một phân ảnh. Thì những thứ tôi đang cố nắm giữ, những thứ tưởng chừng thân thuộc như máu xương, cũng dần dần vuột khỏi tầm với…
Làm sao con người ta có thể phát minh ra hằng ngàn phương thức để lưu giữ vô vàn những khoảnh khắc đang lướt qua trong đời mình. Nhưng lại không có cách nào giúp chúng tồn tại mãi trong tâm trí của tôi. Như bây giờ, việc lục lại một phân cảnh quá khứ lại trở thành vấn đề lớn với tôi. Tôi chỉ đang mạo hiểm để níu giữ cuộc sống này.
Khoảng khắc trôi qua là sợi dây cuối cùng còn nắm được. Nếu bây giờ tôi càng cố gắng buộc càng nhiều những sợi dây kí ức, thì liệu nó có thể trở thành chiếc phao cứu sinh kéo tôi ra khỏi vũng lầy của sự quên lãng. Bởi nếu tôi không tìm cách ngăn chặn sự trống rỗng đang ăn sâu vào từng mảng kí ức, mà để chiếc hộp tâm trí bắt đầu quá trình mục ruỗng từ bên trong của nó.
Thì khi ấy, cuộc sống, đâu khác gì, một cuộc tự sát từ từ của kí ức.
To tide me over, 21 thg 5, 2023
43 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Tumblr media
Left of the sidewalk
And I'm in my head
Just like the rain falls
What I'd give to fall again
21 thg 5, 2023
7 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
There’s a dream
I’ve had
‘Bout home is gone
Makes me so sad
I wake up crying
Can’t belive
I’ll have to live through that
Tumblr media
Wish i didn’t have to wake up
21 thg 4, 2023
13 notes · View notes
mer-li · 1 year
Text
Cái cảm giác ấy, ở trên mỗi chuyến bay, khi máy bay đột ngột trở nên rung chuyển, tất cả những gì con người có thể cảm nhận là sự lo lắng và run sợ. Phải, đó là cảm giác của tôi đứng trước hầu hết mọi quyết định.
Tôi có nên gửi tin nhắn này không? Tôi nên nói điều này chứ? Viết ra những thứ này? Bật bài hát kia?
Tất cả, đều nhiễu loạn.
Vì thế, tôi sợ phải viết những thứ này, trông chúng đều chân thực, đến đáng sợ.
Nhưng tôi đã xem một video về cảm giác lo sợ và nó gợi ý rằng hãy đưa ra những quyết định một cách quyết đoán hơn.
Vì vậy, tôi quyết định thành thực.
Có người đã nói với tôi rằng, chỉ cần được ngắm bình minh hay hoàng hôn mỗi lúc mệt mỏi, họ biết, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Phải, tôi cũng khao khát một mỏ neo tương tự. Một cái gì đó có thể ngay lập tức mang tôi trở lại với chính mình. Bất kì ai ngoài kia cũng dường như đều có một mỏ neo cho mình, một thói quen, một sở thích, một cái gì đó để cứu lấy họ, khỏi chính họ. Có lẽ là âm nhạc, thể thao, bầu trời, một người thương… điều gì đó cứu họ khỏi sự lênh đênh, để trụ vững.
Còn tôi?
Tôi có trần nhà. Nhưng khi nghĩ về trần nhà. Tôi thấy sự nhiễu loạn. Mơ hồ.
Liệu tôi đang tựa đúng chứ?
Hay điều tôi cần làm là lưu trữ cho mình một cuốn lưu bút về tất cả những điều hạnh phúc, những niềm vui, dù là nhỏ nhặt nhất. Bởi vì, thật khó để nhớ lại chúng, bây giờ.
Tôi vẫn đang cố để trụ lại, cho đến một ngày tôi cảm thấy sự tĩnh lặng. Khi tâm trí tôi ở lại lâu hơn là một lúc. Rồi tôi sẽ tỏ tường con số của những vạch kẻ, khi mọi thứ đều thẳng hàng. Tôi sẽ biết thế giới này có ý nghĩa gì và vị trí của tôi ở trong nó. Đời sẽ nhẹ nhõm hơn, suy nghĩ sẽ thoáng đãng hơn. Tôi thậm chí sẽ hiểu được quá khứ của mình, con đường về tương lai dẫu không ai chắc chắn nhưng nó vẫn đang hình thành, dần dần, qua mỗi ngày.
Có lẽ, tôi sẽ mỉm cười đối mặt với nội tại và biết ơn tất thảy.
Ngay cả, sự nhiễu loạn.
Tumblr media
Sự nhiễu loạn, 31 thg 3 2023
16 notes · View notes