Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
" Người đi theo áng mây trôi, Liêu xiêu kiếm một góc trời trú chân. Người về qua cửa phù vân, Nghiêng vai trút gánh phong trần đổ đi. Tự thân nhuốm bụi từ bi, Hồng trần trước mặt có gì đâu xa. ... Bỗng nhiên ta lại gặp ta Bồng bềnh trong cái gọi là nhân gian.”
12 notes
·
View notes
Text
“Sau cả ngàn cuộc yêu tôi nhận ra, chàng trai yêu bạn nhất ư? Không, bạn không thể biết được ai là người yêu bạn nhất. Thứ duy nhất tôi và bạn biết được chính là bản thân ở bên cạnh ai mới thấy hạnh phúc nhất. Thế nào là hạnh phúc ư, với tôi nó đơn giản thế này:
tan sở lúc 5h, hôm nay về sớm hơn 10p, bước ra khỏi công ty là thấy người nọ đang chờ
Cả hai đang ngủ, tôi nói khát nước. Anh ấy mơ màng đi xuống dưới tầng rót nước cho tôi, xong lại mơ màng ngủ tiếp
Anh ấy bảo trễ giờ rồi, chỉ cần tôi mếu một cái, giờ giấc của anh ấy không còn quan trọng nữa
Lúc đang giận dỗi phát hiện anh ấy ngủ quên, tôi tức tối định bỏ về, phát hiện dù ngủ nhưng tay anh ấy vẫn nắm chặt áo tôi không buông
Thật ra không phải không có, chỉ là chưa gặp được thôi. Dòng đời là vạn biến, chỉ cần tim bạn bất biến, trãi qua thiên biến vạn hóa cách mấy vẫn giữ được chính mình như cũ. Ông trời không cho bạn nên duyên cùng ai nên bạn mới đổ vỡ, để khi người kia xuất hiện, không một ai có thể chen chân”
-Cá Yêu Tinh
2K notes
·
View notes
Text
“Anh có biết không, bức vẽ đấy chưa bao giờ khác đi, thứ duy nhất khác đi là những mảng màu ngã sắc trên nó. Tình yêu của ta cũng vậy, vẫn ở đấy thôi, chỉ là những kẻ mang tên màu-sắc như chúng ta đã thay đổi rồi… ”
Tôi đi tới Luân Đôn vào năm vừa tròn 20 tuổi, cái lạnh của Luân Đôn không giống như cái lạnh nhộn nhịp của Bắc Kinh, càng không giống cái lạnh cay nồng của Seoul, cũng chẳng giống cái lạnh nên thơ của Tokyo. Lạnh của Luân Đôn đem theo sự lãng mạn tận tim gan, lạnh một cách ấm áp tới lạ thường- đấy là những gì một cô gái nhỏ 20 tuổi nghĩ. Tôi cùng bạn trai ở lại Luân Đôn hai tháng, hàng xóm kế phòng chúng tôi là hai họa sĩ vẽ tranh trừu tượng, mà phàm là con người của nghệ thuật, ai cũng mang trong mình một tâm hồn trữ tình, hai vị đây cũng không ngoại lệ. Chúng tôi dùng chung bữa sáng, giây phút đẹp nhất tôi tìm thấy Luân Đôn này chính là khi anh ấy nhìn vào chị, rồi kể về chuyện tình hai người, cái nhìn nuốt trọn chân tình của nhau…“Hai chúng tôi giống như màu sắc trên tranh vậy, hòa lấy nhau mới có thể tạo nên tuyệt tác, tôi tin rằng Chúa đã tốn một ngày bận rộn để vẽ ra chúng tôi”- Anh ấy nói bằng chất giọng tự hào, còn đôi mắt thì hàm chứa cả một bầu trời tình yêu
Mãi tới năm chúng tôi cùng nhau tới Vân Nam công tác, tôi gặp lại chị trong một cây cầu ngũ khúc, xây theo lối kiến trúc nhà Minh. Chị khoác lên người một chiếc sườn xám bằng gấm, hoa văn màu vàng trà, tóc chị vẫn như cũ rực rỡ như Mặt Trời. Vậy mà khi tôi nhìn chị, tôi chỉ thấy một buổi chiều muộn, còn ánh Mặt Trời kia cũng chẳng còn tha thiết lưu luyến gì ban ngày đằng đẵng. Rồi chúng tôi cùng nhau trò chuyện thật lâu, những người chèo thuyền chở khách du lịch lúi húi múc nước từ xuồng ra, rồi buộc dây lại, họ dắt tay người nhà, bỏ lại ánh Mặt Trời rũ rượi sau lưng.
“Cô Ive, cô nghĩ tình yêu là gì?” chị hỏi tôi, nhưng tôi nhìn ra, chị là người tỏ tường câu trả lời hơn ai hết. Ai có thể hiểu tình yêu là gì ư? Chỉ có thể là người từng yêu
“Tình yêu là khi dù cho chị có kết thúc mối quan hệ, vậy mà mắt vẫn không ngừng tìm kiếm họ, mũi vẫn không ngừng khát khao được hít lấy bầu không khí của họ, tai vẫn không dừng tìm kiếm âm thanh của họ, môi vẫn đắng nghét rồi khao khát nụ hôn của họ, lý trí vẫn bảo chị ngừng yêu đi, mà bởi còn yêu- nên mới kêu ngừng. Vậy chị còn yêu không?”
Tôi không nhận được câu trả lời, tôi chỉ nghe thấy chị ta khóc, chị ấy cao hơn tôi, vậy mà khi gục trên vai tôi khóc, tôi lại thấy chị như đứa trẻ, không ngừng kể ra chuyện đau lòng của mình.
Hôm sau, chị bắt chuyến bay sớm nhất về Luân Đôn, chị bảo chị sợ anh làm chuyện dại dột mất. Chúng tôi không kịp ra tiễn chị, chỉ biết nhận được tin nhắn thì chị đã tới Luân Đôn
[Ta Nuốt Trọn Đau Buồn Của Thiện Hạ]- Cá Yêu Tinh
571 notes
·
View notes
Text
“Có lẽ mỗi người chúng ta đều thực sự quên mất điều nguyên thủy nhất trong tình yêu. Rằng anh thương em, em cũng thương anh là đủ, chứ hai ta còn muốn gì hơn đây anh?
Ta gán vào tình yêu rằng phải kinh tế đầy đủ mới yêu được nhau, rằng anh phải có xe, có nhà, có công việc ổn định thì ta mới thương được nhau, rằng em phải ăn mặc thời trang, mặt mũi thanh tú thì ta mới bên cạnh nhau, rằng anh phải A A A, em phải B B B thì ta mới có thể tới với nhau… Vậy thôi ta thuê nhau đi anh, chứ đừng yêu nhau.” @cayeutinh

1K notes
·
View notes
Text
“Chúc phúc là một chuyện chua chát và nực cười. Hóa ra chuyện ngày xưa tụi mình là vô phúc cho nhau, là bất hạnh lắm sao, mà bây giờ phải chúc phúc để những ngày sau có được hạnh phúc”- Anh Khang @cayeutinh

1K notes
·
View notes
Text

Sau cùng mình mới phát hiện bản thân vẫn chưa đủ lớn để có thể bình thản với tất cả bão giông ngoài kia.
Bản thân vẫn nhỏ bé đến thế, lại luôn cố gắng tỏ ra rằng bản thân mạnh mẽ đến nhường nào.
Đến lúc những tưởng bản thân mệt đến ngừng thở cũng chỉ có thể tỏ ra rằng mình-chẳng-sao-cả.
Hoá ra, trưởng thành lại mệt mỏi đến vậy.
- Y Khuynh
Photographer: Ivan
196 notes
·
View notes
Text

Tôi không chắc về việc ở bên một người bao lâu gọi là đủ dài. Tận tâm yêu thương họ bao nhiêu thì đủ nhiều. Lúc chán chường, tổn thương mỏi mệt đến mức độ nào thì đủ để buông tay.
Chỉ biết những mối lương duyên chân thành sẽ đưa người ta về ở cạnh nhau như một cách nào đấy, bất chấp bão giông. Thương yêu chân thành tuyệt nhiên phải là một thứ tình cảm có trách nhiệm. Như kiểu trong đau khổ bạn vẫn phải biết điều gì còn cần để giữ gìn, trong u tối phải biết điều gì còn lại và quan trọng nhất, trong sóng gió vẫn phải tin rồi mình sẽ vượt qua.
145 notes
·
View notes
Photo

Anh buồn không khi chúng mình rời xa nhau? Đó là câu hỏi tôi luôn tự vấn lòng mình về những tháng ngày đôi ta thôi chung bước. Và cho đến hôm nay khi tình cờ nhìn thấy anh trên góc phố quen, tôi mới vỡ lẽ mình thật là ngốc với những câu hỏi như thế. Anh, người đàn ông tôi từng thương yêu rất nhiều, người đã để lại trong tôi một vùng kí ức quá đỗi ngọt ngào nhưng cũng không kém phần đớn đau. Con người ấy giờ đây không còn thuộc về tôi nữa rồi. Anh vô tư nắm tay cô ấy, trao cô ấy nụ cười đã từng là của riêng tôi. Trong phút chốc chân tôi như hóa đá, cổ họng nghẹn đắng, mọi thứ xung quanh chợt chìm trong im lặng. Tôi đưa tay với lấy một điểm tựa để có thể giúp tôi trụ vững trong phút giây mà tôi tưởng chừng như trái tim mình đang vụn vỡ. Anh chẳng thể nào hiểu được cái cảm giác của một người con gái dành cả thanh xuân để thương một ai quá lâu, tin một ai quá nhiều, cho đến khi họ nghĩ họ có thể làm bất cứ điều gì vì kẻ mình thương, rồi thì đi tới đâu? Cô gái ấy, đã xuất hiện từ khi nào? Đã ngự trị nơi trái tim anh bao lâu? Có phải vì cô ta mà anh đành lòng buông bỏ tôi giữa lòng Hà Nội? Bao nhiêu câu hỏi ùa về, cào xé tâm hồn tôi. Phố chênh vênh, phố rộng lớn, phố ôm trọn nỗi buồn của tôi vào lòng mà than thở, thì thầm những điều chỉ riêng tôi hiểu được. Tôi v��n là đứa ngốc nghếch, vẫn chờ đợi khoảnh khắc anh nhận ra rằng trên thế gian này anh thật sự cần có tôi bên cạnh. Tôi vẫn tưởng khi chia tay nhau rồi, người ta sẽ luyến tiếc, sẽ buồn, sẽ nhớ thương tôi, nhưng hóa ra tất cả là do tôi tự huyễn hoặc. Tôi gọi tên anh trong một chiều nắng nhạt, để rồi hụt hẫng trên đường tình vỡ đôi. Cô gái ấy có quan tâm anh như tôi đã từng, có vì anh mà cố gắng làm những điều bản thân không thích…
62 notes
·
View notes
Photo

Vài năm trước, người bác sĩ tư vấn cho tôi có nói một câu thế này,
Vấn đề không phải nằm ở việc em có chấp nhận hay không, vấn đề của em là nhìn nhận mọi chuyện quá rõ ràng.
Tôi nhớ, lúc đó tôi có hỏi lại rằng, việc nhìn nhận mọi chuyện quá rõ ràng có gì sai?
Vị bác sĩ ấy nói rằng, không có gì sai ở đây cả, chỉ là sự rõ ràng khiến em dễ từ bỏ hơn người khác.
.
Câu chuyện đã rất lâu rồi. Hôm nọ, tôi viết một email cho vị bác sĩ đó, nói về vấn đề của tôi, hiện tại. Không tốt, chẳng xấu, chỉ là, dần dần tôi không còn nhiều cảm xúc nữa.
Giữa tôi và cuộc sống (tôi nghĩ là cuộc sống), luôn có một bức màn che lại, một màn sương phủ xuống. Dù tôi biết bên kia bức màn kia là gì, và tôi phải tự tay vén nó lên, gạt bỏ nó sang một bên để đối diện với một đời sống thật sự, nhưng tôi không thể.
Tôi không muốn.
Tiềm thức nói với tôi rằng, chỉ cần chạm vào, sự trần trụi của sự thật, của cốt lõi, của cái tôi, của mọi suy nghĩ sẽ có lời giải đáp.
Chỉ là, tôi lo sợ.
Tôi không thể giải thích được vì sao tôi lại sợ, hay vì từ trước đến nay tôi không đủ thành thật để đối diện với nỗi sợ hãi tìm về nguồn gốc của sự tồn tại này, của cái đã làm ra tôi hôm nay.
.
Vị bác sĩ đó trả lời email của tôi đơn giản.
Dũng cảm lên.
Dù chúng ta có thể gục ngã. Nhưng em đã từng ngã, vẫn đi đến được đây thôi.
Tôi nói, tôi sợ mình không đủ thời gian. Không còn thời gian nữa.
Anh lại trả lời,
Biết dâu thời gian của em bây giờ mới bắt đầu, khi em nhìn thấy bức màn che phủ đó,
Em biết đó, ông trời không bạc đãi ai bao giờ.
Nên mình cứ tiến lên thôi, được một bước, hay một bước.
.
Được một bước, thì hay một bước.
642 notes
·
View notes
Photo
Những câu nói của Trương Ái Linh:
*Trương Ái Linh là một nhà văn người Trung Quốc nổi tiếng (30/09/1920-08/09/1995 tại California).
1. Trương Ái Linh có nói: Một người nếu như không rảnh là bởi vì người đó không muốn rảnh rỗi. Một người nếu như không đi được là vì người đó không muốn đi, một người nếu cứ mượn cớ nhiều lần với bạn cũng chỉ vì không muốn quan tâm.
2. Nếu chỉ là “thích” thì việc gì phải cường điệu thành “yêu”?
3. Cuộc đời chính là như thế, không thể yêu cả đời cũng không thể hận cả đời, ân oán chồng chất, tình cảm dù có bao nhiêu thì khi gặp lại sau bao năm cũng chỉ có thể mỉm cười.
4. Tôi vẫn luôn nghĩ, cho con gái một cảm giác an toàn chính là điều cơ bản nhất khi bạn thích cô ấy. Đó là trách nhiệm của bạn, nghĩa vụ của bạn.
Rất nhiều cô gái đều dễ dàng không có cảm giác an toàn và sẽ tìm được bạn khi họ cần, đây là một trong những cảm giác an toàn của cô ấy. Tuy rằng tôi cũng không biết cảm giác an toàn rốt cuộc là như thế nào nhưng tôi nghĩ, nếu thích cô ấy thì nên đi theo cô ấy, cưng chiều và bảo vệ cô ấy.
Thật ra, đối với những người không có cảm giác an toàn là những người giỏi trốn tránh và giả vờ.
Mỗi khi nhận ra đối phương hình như quan tâm đến mình sẽ lặng lẽ đóng trái tim mình lại, giả vờ như “tôi không quan tâm đến anh, cũng chẳng thể nào thích anh đâu.”
Vì vậy, cảm giác an toàn mới là thứ mà các cô gái suốt đời theo đuổi, nếu như cô ấy không có cảm giác an toàn với bạn, họ nhất định sẽ nhanh chóng rời xa bạn.
Nếu như bạn thật sự rất rất yêu một người, bạn có thể cho cô ấy một món quà tốt nhất chính là một cảm giác an toàn tuyệt đối, để cô ấy có cảm giác mình được yêu thương, để cô ấy có thể hiểu được mình là người được bạn kiến quyết lựa chọn.
Giống như Trương Ái Linh từng nói: Đại đa số cô gái muốn yêu nhưng thật ra là muốn được yêu.
Cô gái mong muốn cảm giác an toàn, chẳng qua cũng chỉ là: Khi em cần em có thể tìm được anh. Khi em nói em biết được anh đang nghe. Trước mặt em, anh không hề có bí mật. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở đây.
5. Tôi thích tiền, vì tôi chưa từng nếm trái đắng của nó. Tôi không biết mặt xấu của tiền, tôi chỉ biết mặt tốt của nó.
6. Đời người phải mãi mãi nhớ cảm ơn ba loại người: Thứ nhất, người cùng bạn đồng cam cộng khổ. Thứ hai, người đỡ bạn khi bạn vấp ngã. Thứ ba, khi bạn tay trắng, người đó vẫn không rời bỏ bạn.
7. Trăng trên biển là trăng trên trờiNgười trước mặt là người trong lòng. Hướng đến tim là tim người lạ, Người không biết là người trong tâm.
8. Trương Ái Linh từng nói: Quên một người có hai kiểu hình thức: thời gian và tình yêu mới. Bạn chọn tình yêu mới, tôi thì chọn thời gian.
9. Khi không cần phải giao tiếp với người khác, tôi tràn ngập vui vẻ.
10. Có một loại mất mác không thể nói thành lời chỉ có thể dựa vào cảm nhận. Có một loại bi thương, không thể nói thành lời, chỉ có thể dựa vào che giấu. Có một loại tình yêu, chỉ có thể dựa vào dối trá và giấu diếm. Có một loại đau lòng, chính là yêu nhưng không thể nói thành lời.
11. Tất cả các cô gái ở tuổi yêu đương, luôn luôn chia thành hai nhóm: Một nhóm nói: Yêu đối phương nhiều một chút thì sẽ hạnh phúc; Một nhóm khác nói: Đối phương yêu tôi nhiều một chút mới gọi là hạnh phúc. Có lẽ, chúng ta đều sai rồi. Hình thức và trọng lượng cuảtình yêu không bao giờ được đặt trong trái tim chúng ta, bạn gặp một người đàn ông thế nào thì bạn sẽ hiểu được thế nào là yêu.
12. Dù sao thì những ngày mà bản thân đã từng trải qua cũng không phải là sống vì người khác. (Trương Ái Linh - Tình duyên nửa cuộc đời)
13. Tình cảm hóa ra cũng chỉ là yếu ớt như thế. Chịu đựng bao mưa gió lại chẳng qua nổi việc bình thường.
14. Không yêu thì sẽ nuối tiếc cả đời nhưng yêu rồi là cả đời đau khổ.
15. Trong “Yêu” của Trương Ái Linh có một đoạn như thế này: Trong ngàn vạn người, gặp được người mà bạn muốn; trong ngàn vạn năm, giữa đồng hoang bất tận của thời gian. Không sớm một bước cũng chẳng trễ một bước, chỉ vừa khéo đuổi kịp, lại chẳng có gì để nói, chỉ khẽ hỏi một câu “Này, cậu cũng ở đây sao?“
Vì vậy mới nói: Có thể gặp được nhau đã là may mắn.
16. Thế giới này có nhiều người như vậy, nhưng họ lại chẳng thể cùng bạn về nhà.
17. Khuyết điểm lớn nhất của một người, không phải là ích kỷ, thô lỗ hay tùy tiện mà là cố chấp yêu một người không yêu mình.
18. Trong “Tình duyên nửa cuộc đời” của Trương Ái Linh có nói: Đàn ông trung niên sẽ thường xuyên cảm thấy cô đơn, bởi vì khi họ vừa mở mắt ra thì xung quanh đều muốn dựa vào họ nhưng lại chẳng có ai để họ có thể dựa vào.
19. “Anh hỏi em yêu anh có đáng hay không,Kỳ thật anh nên biết rằng,Yêu chính là đừng hỏi đáng hay không đáng.”
20. “Gặp em rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa…”
21. “Dưới ngòi bút tôi chỉ là nhân vật không có gì bi tráng, chỉ có thê lương. Bi tráng là một loại kết thúc mà thê lương lại là một loại gợi ý.”
22. Có lẽ mỗi người đàn ông đều từng có hai người phụ nữ như vậy, ít nhất là hai. Cưới hoa hồng đỏ, lâu dần, hoa đỏ trở thành vệt máu của con muỗi dính trên tường, hoa trắng vẫn là “trăng sáng treo đầu giường”; cưới hoa hồng trắng, hoa trắng chỉ còn là hạt gạo vương trên quần áo, hoa đỏ lại trở thành nốt chu sa trong lòng. - Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ.
23. Người còn chưa đến, tôi nào dám già đi.
24. Tôi tin vào con người, nhưng tôi không tin vào bản tính của họ.
25. Có thể yêu một người đến mức xin anh ta tiền tiêu vặt, quả là một thử thách cam go.
Tổng hợp từ weibo về Trương Ái Linh (张爱玲): duahauhattim dịch
Via: Dưa Hấu Hạt Tím
2K notes
·
View notes
Text
My Movie Watchlist 2018
Năm nay mình xem được 40+ bộ phim. cái dấu “+” này là những bộ xem nửa chừng rồi bỏ nên cũng không kể ra làm gì. Tính ra hổng biết 40 là nhiều hay ít nữa, năm nay bận hơn năm rồi nhiều quá, chương trình học nặng, lại thêm việc làm thêm nên thời gian dành cho thú vui này ít lại, nhưng mà vẫn không bỏ được .
Dưới đây là mấy dòng ngăn ngắn về mỗi phim mà mình xem trọn vẹn:

Gone girl (2014): Xem lại vẫn khá ớn cảnh cô vợ một nhát giết chết Desi. Amy đủ thông minh, đủ lạnh lùng, đủ tàn độc để xoay mọi người kể cả chồng cô vào một mớ bồng bông và giải quyết chúng, và “cứu vãn” hôn nhân của mình.
Interstellar (2014): Phim hấp dẫn, lôi cuốn, hack não người xem, xem đoạn cuối mà cứ ngỡ ngàng, cảnh quay đẹp và hút mắt, những phân cảnh về tình gia đình đắt giá, xứng đáng được xem lại nhiều lần.
Into the wild (2007): Mình không đồng tình lắm với cách làm của nam chính. Dẫu bộ phim có thực sự nhân văn và ý nghĩa, nhưng liệu anh ta có quá ích kỉ khi chỉ muốn thỏa mãn ham muốn ly khai đời sống hiện đại phù phiếm mà quên mất tình cảm gia đình?
Shame (2011): Phim thực sự khó xem. Michael diễn quá tuyệt. Ánh mắt đau đớn, tuyệt vọng trong cái nghiện của mình. Anh tha thiết buông bỏ nó nhưng lại lực bất tòng tâm.
=> Hàng này hơi khó xem.

Departure (2008): Một bộ phim nhân văn khó nhằn. Phim chậm rãi, đều đều như cái nhịp quen thuộc của phim Nhật nhưng khiến người ta đau đáu về cái nghề khâm liệm người chết.
Nếu một ngày thế giới không có diện (2017): Phim nội dung lạ, ý nghĩa, mang cái hài trào phúng. Mỗi nhân vật đều được khắc họa với những nét riêng biểu hiện cho nhiều tầng lớp trong xã hội.
Forgotten (2017): Plot twist đỉnh. Diễn xuất hay. Nội dung gây cấn. Và cái kết quá bi thảm. Nên chuẩn bị tâm lý trước khi xem.
Thập diện mai phục (2002): Xem lại vẫn thấy phim đẹp không lời diễn tả, từng khung hình, lời thoại, đến những cú lia may mượt mà, mặc dù xét về kịch bản mà nói sẽ có tí sạn nhưng vẫn không làm phim bớt đẹp.
=> Hàng này cần thêm chút kiên nhẫn để cảm nhận cái đẹp.

Casablanca (1942): Bản tình ca kinh điển. Chuyện tình kinh điển. Đến giờ vẫn nhớ rõ mấy câu thoại của nam chính cùng với ánh mắt tình không thể tả của anh. Một bộ phim đáng xem.
Waterloo bridge (1940): Phim hay, nội dung ổn, hình ảnh đẹp. Tiếc cho Myra, suy cho cùng thì chính chiến tranh đã khiến 2 con người yêu nhau sâu đậm chẳng thể có được hạnh phúc mà họ đợi mong.
Psycho (1960): Phim hay, hấp dẫn và lôi cuốn. Xưa nhưng không cũ. Phim này thì thuộc hàng kinh điển luôn rồi.
Singin’ in the rain (1952): Phim hay và dễ xem. Nhạc phim thì khỏi phải bàn luôn. Có cả cảnh “hát dưới mưa” kinh điển nữa.
=> Hàng này là phim xưa.

Closer (2004): Mọi thứ cứ man mác buồn. Và vẫn không thích Dan,thương Janes. Ước gì cô ấy có thể gặp được người xứng đáng với tình yêu của cô ấy.
Eternal sunshine of the spotless mind (2004): Phim buồn da diết. Về một người đàn ông muốn quên đi mọi kí ức đau buồn về một tình yêu đã qua. Nhưng dẫu thế, anh vẫn phải lòng cô thêm lần nữa như một thứ duyên phận buồn cười.
Blue Valentine (2010): Phim buồn quá. Mỗi người đều mang trong mình tình yêu lãng mạn thời trẻ nhưng cuộc sống hôn nhân đã khiến nó dần lụi tàn. Để đến khi muốn cứu vãn thì đã quá muộn màng.
Paris, Texas (1984): Phim đẹp, cảnh quay, cách bài trí, và lời thoại, mọi thứ đều như vô tình nhưng lại tạo nên sự hoàn hảo lạ kỳ. Hành trình đi tìm lại dũng khí và đối mặt với những lỗi lầm xưa của Travis.
=> Hàng này đừng xem khi thất tình, khóc xỉu.

Forrest Gump (1994): Bộ phim quá huyền thoại rồi. Xem lại vẫn thích rất hay và đáng giá. Mọi người không thích Jenny và mình cũng thế.
Thảm sát Nam Kinh (2009): Một bộ phim tài liệu tuyệt vời và chân thật. Thể hiện rõ tội ác của quân Nhật và những tổn thất nặng nề của TQ.
Fight Club (1999): Xem lần 2 và vẫn thấy khá hại não. Có khi Marla cũng là 1 nhân cách phân liệt của main cũng nên. Thoại hay, tình tiết lôi cuồn, hấp dẫn.
Deadpool 2 (2018): Phim xem hài hước, hành động mãn nhãn, anh Pool lúc nào cũng có khiếu gây cười, chửi sâu cay mấy bộ phim anh hùng hiện thời.
=> Hàng này hơi tạp.

When Harry met Sally (1989): Phim không cầu kì, không lãng mạn hóa tình yêu, mà lồng ghép những câu chuyện hết sức bình thường lại với nhau, tạo thành một bộ phim diệu kỳ.
Kill your darlings (2013): Phim buồn, trầm lặng, với những khát khao của tuổi trẻ về một tình yêu điên cuồng. Mỗi câu thoại như một nốt nhạc trong bài ca đau thương.
A beautiful mind (2001): Một bộ phim tuyệt vời. Mọi thứ từ lời thoại, diễn xuất hay cảnh quay đều tạo nên một bộ phim đẹp.
Annie Hall (1977): Hài hước theo 1 lối rất riêng. Cái kết cho một chuyện tình đầy những trận cãi vả nhưng cũng không kém lãng mạn cũng khá hợp lý.
=> Hàng này tình cảm, tâm lý nhẹ nhàng.

A quiet place (2018): Phim xem cũng khá hồi hộp, tuy nhiên còn nhiều chổ không logic lắm, xem giải trí thì ổn.
Kill Bill (2003): Bộ này mà do đạo diễn khác làm + sản xuất những năm 2014 đổ về sau thì người ta sẽ chẳng nhớ nổi nó vào 10 năm sau đâu. Anw, phim hay, âm nhạc tuyệt vời. Đặc biệt là cảnh đấu dưới tuyết, xuất sắc.
Allied (2016): Trang phục đẹp mê, thần thái nữ 9 quá tuyệt. Và cả ánh mắt yêu thương của nam 9 nữa. Một bộ phim “nhẹ nhàng” nhưng kết thúc buồn man mát.
Peaky Blinders (2013 - ): Series phim này quá đỉnh, nhân vật chính cá tính thu hút, giọng anh khắp phim cùng với mấy bộ đồ ngầu bá cháy. Kịch bản chắc tay, thu hút.
=> Hàng này thiên về hành động, hơi hơi kinh dị.

Chúng ta của sau này (2018): Phim buồn da diết. Họ đã dành cho nhau tất cả những điều đẹp đẽ nhất cho tuổi trẻ của nhau, chỉ đáng tiếc rằng sau này lại không thể bên nhau được nữa. Ian và kelly đã bỏ lỡ nhau giữa cuộc đời này rồi.
The perks of being a wallflower (2012): Bản nhạc tuổi trẻ, có đau đớn, loay hoay trong công cuộc đi tìm bản ngã, có những trúc trắc về tình bạn tình yêu. Và nỗi khát khao được tự do, được là chính mình. Thích thoại phim này cực.
The fault in our stars (2014): Xem lại lần thứ hai rồi nhưng vẫn không kìm được nước mắt. Sao tuổi trẻ của họ lại buồn như vậy, đẹp như thế. Dù bệnh tật quấn quanh người, vẫn không ngừng hy vọng, lạc quan với thế giới này.
Bi thương chảy ngược thành sông (2018): Bi thương và u tối. Một bộ phim tốn nhiều nước mắt người xem. Và một lần nữa người ta thấy được những ảnh hưởng nặng nề mà bạo lực học đường mang lại cho những đứa trẻ.
=> Hàng này về tuổi trẻ, tình yêu và những lạc lối.

I origins (2014): Vẫn buồn một cách trầm lắng như thế, màu phim đẹp, lời thoại thơ và những niềm tin vào một thứ gọi là “kiếp sau”.
Đọa lạc thiên sứ (1998): Phim hay, phim của VGV lúc nào cũng cảm xúc và hỗn loạn theo một ngữ rất riêng của ông. Những mối tình, những nỗi cô đơn, và những nỗi buồn trải dài khắp phim.
The end of the f***ing world (2018): Tính cách nhân vật độc đáo. Nội dung thu hút hấp dẫn. Âm nhạc đỉnh. Mặc dù thiên hạ có hơi overrated, nhưng mà nó hay thiệt đó.
Now is good (2012): Khi xem phim này mình có chút hay so sánh với The fault in our stars, và nếu mà so thế thì phim này yếu hơn hẳn. Nhưng nó vẫn rất cảm xúc và nhân văn.
=> Hàng này tâm lý, tình cảm nhẹ nhàng.

Lost in Thailand (2012): Khá hài hước, phim dễ xem, một bộ không hẳn là giải trí đơn thuần mà còn dạy cho người ta những bài học tưởng chừng đơn giản nhưng không phải ai cũng dễ dàng học được.
Crazy rich Asians (2018): Ngôn tình của Mỹ. Cũng khá. Xem để thấy người giàu tiêu tiền ra sao và biết nó khủng hơn mình vẫn tưởng nhiều lắm.
No strings attached (2011): Phim tình cảm dễ xem. Natalia dễ thương. Nội dung cũng tạm ổn, nhẹ nhàng, thoải mái.
Wonder (2017): Phim ổn, mạch cảm xúc vừa phải. Hơi thấp hơn kì vọng ban đầu. Nhưng vẫn truyền đạt được tính nhân văn trong câu chuyện.
=> Hàng này giải trí thì ok.
3K notes
·
View notes
Text
Thật ra đôi khi, tình yêu không tan vỡ vì người thứ ba, chỉ là chúng ta đã gánh nhận đủ đầy mệt mỏi và xót xa, nên bỏ lỡ nhau hiển nhiên cũng là điều tất dĩ.
Nhưng anh nên biết, bình yên không nằm trong sự toan tính và vị kỉ của bản thân mình.
Bình yên là một sáng thức dậy, thấy người mình yêu vẫn nằm ngoan đấy cuộn tròn một giấc lặng thinh, khoảng giường cạnh bên vẫn có một người thương mình vun đầy những an ấm.
Bình yên là một bữa trưa chỉ bày những món mình thích, gắp cùng những đũa ăn ngon, uống chung tách trà pha nóng.
Bình yên là một buổi chiều mình không chen chút giữa phố đông, nằm nhà, kéo chăn, ăn gói bỏng ngô, xem bộ phim hay từ những hôm còn đang dang dở.
Bình yên là đến tối mấy dạo đi làm về muộn, có người vẫn mở sẵn cửa chờ, có người để mình tựa đầu than thở, có người cùng mình huơ đỡ bát mì úp vội mà vẫn thấy ngon.
Nếu một ngày nhìn lại cạnh bên anh, em chẳng còn, thì đừng quên rằng đã từng có một người vì anh mà cố gắng, vì anh mà cuồng vọng, vì anh mà nắm níu, vì anh mà thiết tha.
Em không tiếc một người từng ở bên mình nhưng đã sớm tính chuyện rời xa. Cũng không cưỡng cầu một người không bao giờ xem mình là tất cả.
Vì cuộc đời sẽ luôn có những kẻ tự vơ cho mình những phù phiếm, nên mong là với lựa chọn của mình, anh sẽ bình yên.
Trích: “Tiếc rằng mình chẳng đợi được nhau” - Khải Vệ
🌱Dành cho bạn - những trái tim đang đi sự yên bình khi đi qua những ngày ngập bão.

405 notes
·
View notes
Text
Đến một lúc nào đó, rồi em sẽ an yên mỉm cười và con tim sẽ thôi không còn nhói lên vì anh nữa. Đến một lúc nào đó trong thành phố rộng lớn này, anh sẽ nhận ra là em từng tồn tại ở đó, từng hít thở khí trời êm ả mà anh và cô gái nào đó đang chung thân cuộc đời. Đến một lúc nào đó, em không còn khóc hay buồn thương về anh nữa, chỉ thấy tuổi trẻ của mình vì thương một người mà dệt nên quá nhiều ảo tưởng. Có lẽ sau này khi nghĩ lại, em sẽ thầm cảm ơn thanh xuân của những tháng năm ấy, anh như là một cơn mơ đủ dài để ru em qua bao chông chênh hằn vỡ.
52 notes
·
View notes
Text

Biết đâu sau này mình chẳng nhắc tên nhau
Dẫu đã một thời câu chuyện nào cũng có
Những thói quen nhạt dần khi chúng ta từ bỏ
Liệu còn ai nhớ từng
ở đó
một tình yêu?
Chúng ta sau này sẽ hạnh phúc bao nhiêu
Cùng những điều dở dang hôm nay còn bỏ lại
Đã muốn một lần tin vào hai từ mãi mãi
Có thể
nhưng chỉ là không phải với nhau…
Sau này ở cạnh mình và xoa dịu nỗi đau
Là những con người dám bước vào giông tố
Họ biết chúng ta đã từng làm nhau khổ
Nên sẽ cùng chắt chiu những cảm xúc bình thường.
Chúng ta của sau này là người cũ từng thương
Là cảm giác rất quen trên con đường xưa cũ
Là đến bên, cười chào, là gật đầu nhắn nhủ:
“Dù cho thế nào
người cũng nhớ bình yên”!
Sau này mỗi người là một khoảng trời riêng
Là vần xoay bởi bạc tiền, lợi danh, địa vị
Chỉ khoảnh khắc người kia trở về trong suy nghĩ
Mới biết trưởng thành là nhiều thứ bỏ quên đi…
Chúng ta rồi chỉ còn
là ký ức
đôi khi.
____________________
| - Ngọc Hoài Nhân - |
89 notes
·
View notes
Text
Bạn gì đó ơi, Valentine năm nay của bạn thế nào? Có quà, có hoa, có ngọt ngào không? Mình thật lòng mong câu trả lời là Có. Dẫu cho sự ngọt ngào ấy, đáng tiếc, không phải từ mình. Phải nói chính xác hơn là chưa-phải-từ-mình! Vì những kẻ yêu xa như mình và bạn, còn biết làm gì hơn trong ngày này, ngoài trừ mong cho người kia được đủ đầy yêu thương nhất, để khoả lấp khoảng trống cảm xúc mà mình chưa thể làm được cho đối phương. Từ xa. Ừ thì chúng ta là những kẻ yêu-xa. Xa ở… thì tương lai lận! Nên dĩ nhiên, hiện giờ, mình chẳng biết bạn là ai. Và bạn cũng không rõ về sự hiện diện của mình. Chúng ta vẫn chưa gặp nhau! Năm nay, hội bạn thân của mình ai cũng đã có người yêu. Rất hạnh phúc nữa là đằng khác. Quả thật, độc thân không đáng sợ. Độc thân mà mấy đứa bạn thân xung quanh sắp sửa thành thân hết trơn, mới đáng sợ! Nếu nói không áp lực vì “ai cũng hạnh phúc, trừ mình ra”, là dối lòng. Nhưng không phải vì vậy mà mình cuống cuồng vơ bừa một bàn tay hay quýnh quàng dựa suông một bờ vai tạm bợ. Mình sợ… lại yêu lầm. Như những lần lầm lạc của tuổi trẻ từng qua. Trong khi mình, giờ đã không còn đủ trẻ. Nói đến đây, bất giác tự hỏi, chúng ta sẽ gặp nhau lúc bao nhiêu tuổi đây nhỉ? Ôi, mình lại lan man.
Quay về với nỗi sợ yêu lầm, yêu lại, lại yêu lầm của mình. Những cuộc tình mình từng chứng kiến lẫn bước qua, đã dạy cho mình hiểu: Tình yêu sét đánh không biết có thật hay không. Chứ thứ người yêu trời đánh thì có nhiều lắm trên đời. Bởi vậy, nhớ nhìn người cho kỹ, chứ đừng mắt nhắm mắt mở rồi tự đánh cược hạnh phúc đời mình. Mà này, bạn có đang hạnh phúc không? Ở những tháng ngày chưa gặp mình? Nếu bạn trả lời Không thì mình hẳn sẽ đau lòng và tự trách bản thân lắm, vì đã không đến kịp sớm hơn khiến bạn quẩn quanh trong những nỗi buồn đơn lẻ. Nhưng nếu bạn trả lời Có, thì mình sẽ lại tủi thân và lo sợ không biết sau này mình còn đủ khôi nguyên để mang đến cho bạn một Hạnh Phúc toàn phần và viên mãn hơn không? Đấy, chưa gặp nhau, mà mình đã thấy Tình Yêu này cao quá tầm với nữa rồi… Xin lỗi bạn. Lại làm bạn lo lắng vì cố tật lèm bèm và lo nghĩ quá nhiều của mình. Nhưng bức thư này không phải để than thân trách phận trong 1 ngày mà thiên hạ tất tả yêu nhau, còn mình 1 mình vật vã vì thiếu thốn ngọt ngào. Mình chỉ muốn viết ra những dòng này để bạn yên tâm, rằng chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi. Khi mình đủ tốt. Và đủ xứng đáng. Vì bạn biết đấy. Mình không tin vào câu nói “ai cũng xứng đáng có 1 tình yêu”, vì nếu bạn là một người yêu tồi (hoặc là thứ người yêu trời đánh, như mình đã nói ở trên) thì làm sao bạn xứng đáng có một tình yêu toàn vẹn? Trên đời này, tình yêu không phung phí để ban phát bừa bãi cho những kẻ thiếu trân trọng, thiếu tử tế, thiếu kiên tâm cố gắng. Nên là mình biết bản thân, có lẽ còn chưa đủ một điều gì đó, để xứng đáng với bạn ở thì tương lai xa. Nên là mình sẽ góp nhặt dần những trân trọng, những tử tế, những cố gắng kiên tâm, để bản thân tốt lên mỗi ngày. Nên là, bạn nhớ đợi mình nhé! Ở một ngày không xa. Khi mình đủ xứng đáng. Để là một Valentine đúng nghĩa nhất. Của riêng bạn. Và chỉ bạn mà thôi! [Thư tình Valentine gửi người yêu chưa biết mặt ]
44 notes
·
View notes
Text
Nhiều khi tôi tự hỏi mình có cô đơn không?
trong lòng rất muốn nói có nhưng khi quay đầu nhìn phía sau còn biết bao nhiêu người thương yêu mình lại chẳng dám hé môi.
Tôi không cô đơn, tôi chỉ đang ốm thôi.
Nỗi buồn khiến tôi phát bệnh.
Nhiều khi tôi thấy mình ngớ ngẩn ghê lắm. Như lúc đang đi trên đường bỗng dừng khựng lại chỉ để đợi một chiếc lá rụng, hay như khi trời mưa to bỗng nổi hứng phóng xe ra đường đi chơi. Cũng có lần tôi kỳ lạ đến mức từ chối người thương mình rất nhiều…
Tôi từng nói sau này nhất định phải yêu nguời yêu mình nhiều hơn. Nhưng khi người ấy đến tôi lại khước từ, không phải không yêu mà là yêu không đủ nhiều.
Đến cuối cùng tôi cũng chẳng thể sống như thế, tôi sẵn sàng cho đi thật nhiều cũng không nguyện ý để người ta hi sinh vì mình. Tình cảm của ngườii ấy bỗng nhiên biến thành gánh nặng, tôi như nợ người ta một tình yêu say đắm…
231 notes
·
View notes
Text
Chào anh, em phải dừng lại rồi. Dẫu đã từng rất hi vọng sẽ có thể cùng anh hạnh phúc, cùng anh già đi, nhưng cuối cùng em cũng phải chấp nhận một điều rằng: Em không phải là một nửa của anh. Em chỉ có thể làm anh mỉm cười chứ không phải bật cười, chỉ có thể làm cho anh cảm động chứ không thể rung động. Em cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng cũng chỉ có thể làm cho anh thương cảm, chứ không phải thương yêu.
Em không trách gì anh cả, ngược lại còn muốn cảm ơn vì anh đã thử mở lòng đón nhận, đã dành thời gian để cố hiểu thế giới của em, và cho em cơ hội bước vào thế giới của anh. Nhưng ai đó đã nói rằng trái tim con người bé nhỏ chật chội lắm, khi người này chưa bước ra thì người khác chưa thể bước vào được. Sau tất cả, em không còn lựa chọn nào khác ngoài rời đi. Rời đi không phải là một sự trừng phạt dành cho anh vì đã không thể yêu em, mà đó là điều tốt nhất em nghĩ mình có thể làm cho anh, để anh có thể tìm một ai đó khiến anh hoàn toàn quên đi được một hình bóng cũ và đón nhận họ một cách toàn tâm toàn ý, có như vậy anh mới trở thành một chàng trai hạnh phúc và tận hưởng cuộc đời của mình trọn vẹn. Rời đi, chưa bao giờ là điều em muốn, nhưng lại là điều em sẽ lựa chọn, vì anh.
Đừng buồn và cũng đừng nuối tiếc, chúng ta không thể yêu tất cả những người đối tốt với mình trên đời. Em không thể ở bên anh vì em thiếu đi may mắn, cũng như anh chưa thể quên được những điều không vui vì anh chưa chọn đúng người để cùng anh làm điều đó. Sau này, nhất định em sẽ tìm được một người mãn nguyện khi ở bên em, bình yên khi nghĩ về em, và anh cũng sẽ tìm được một người khiến cho anh rung động, làm cho anh bật cười, và chúng ta sẽ đều hạnh phúc với một ai đó nguyện bước cùng mình tới cuối đời.
Em không đủ cao thượng để có thể tiếp tục ở bên quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho anh, ít nhất là ngay lúc này. Nhưng em nghĩ một ngày nào đó, khi nỗi nhớ về anh không còn quá da diết, khi mình đã quen dần với cuộc sống không còn gắn bó với nhau, thì em hi vọng có thể làm một người bạn chân thành của anh, cùng anh trò chuyện, cùng anh nói cười. Không thể là nơi anh đến, em muốn làm ánh sáng để soi lối anh đi.
Chúc anh bình an và hạnh phúc!
#Duphong
61 notes
·
View notes