Tumgik
moontea93 · 1 year
Text
E mệt rồi...
1 note · View note
moontea93 · 1 year
Text
Tại sao mình luôn là người chịu đựng?
Ngay từ lúc nhỏ đã như vậy. Nhà có 2 chị em, mỗi lần trường tổ chức đi chơi, mình luôn là đứa chọn ở nhà, vì kinh tế ko đủ đk cho 2 đứa đi chơi. Riết thành thói quen, cứ mỗi lần có dịp muốn đi đâu đó, nhưng chỉ cần ba với mẹ ko vui là mình chọn ko đi.
Có bao giờ ba mẹ, ng thân tự hào về mình chưa nhỉ, dù mình nghĩ mình luôn là đứa nghe lời, chịu đựng. Chắc là chưa, vì suốt những năm mình đi học, họ chưa bao giờ đến dự lễ tổng kết hay tốt nghiệp. Dù năm nào mình cũng rất cố gắng học thật giỏi để biết đâu đc 1 lần, ba mẹ đến dự và thấy mình đứng trên bục nhận giải
Lớn lên, ngành mình học mình cũng ko được chọn, uk thì thôi cũng thành quen
Đến lúc đi lấy chồng, mình ko biết tập tục xa xưa có gì hay ho, đúng đắn. Mình ko được ngôn chính danh thuận đường đường đi vào cổng chính, đến lúc thắp nén nhang cũng khó khăn? Ba mẹ người thân chưa tự hào về mình nhưng chắc lần đó bà ngoại buồn lắm. Nhưng đâu có ai an ủi mình đâu. Mình vẫn phải nghe: chuyện gì qua rồi thì bỏ qua đi con, ráng chịu, thương ngoại mà chịu nha con. Vẫn muốn mình chịu đựng?
Nếu tập tục tuổi tác quan trọng vậy sao ngay từ đầu ko nói. Ko cản, ko cấm? Mình còn nhớ rõ ngta còn nói nhà ngta làm j có cửa sau mà sợ bị bắt đi cửa sau, nhưng rồi thì...mà nếu do tuổi tác, cấm kỵ vậy sao bên nhà mình vẫn thoải mái thắp nhang lạy bàn thờ. À chắc mình là đứa ko may mắn, là đứa ko nên đón về nhà, giữ trong nhà nên như thế....
Rồi sau đó, sau đó, sau đó, có lần nào mình được ưu tiên chưa? Có lần nào mình đừng chịu đựng chưa?
Mình vẫn phải chịu đựng 1 mình như thế.
Mình lại nghĩ tới những chuyện ko hay
Và thật ko may, hình như mình có 1 baby trong bụng
Đứa nhỏ thật ko may
6 notes · View notes
moontea93 · 1 year
Text
Sau này giàu, sẽ xây 1 căn nhà có sân vườn đầy hoa 😊😊😊
Tumblr media
0 notes
moontea93 · 2 years
Text
Cuối cùng mình cũng dc ra khỏi nhà. Và mình chuyển sang 1 khoảng bế tắc khác.
Nếu như trước đây mình sẽ ôm mập và thủ thỉ với nó dù nó ko thể nói gì. Nhưng mình có dụi đầu vào nó khóc nức lên chẳng sao.
Còn bây giờ? Mình muốn khóc cũng không thể đường hoàng mà khóc.
Ổn thôi mà, đúng không
0 notes
moontea93 · 2 years
Text
Tumblr media
Cảm giác bị body shamming như thế nào 🙃🙃🙃
0 notes
moontea93 · 2 years
Text
0 notes
moontea93 · 2 years
Text
Có thể chúc sinh nhật mình được không?
Cũng may mình đã ko bật khóc ở quán. Chỉ là sinh nhật 1 mình thôi mà, cũng đâu phải là lần đầu tiên.
Tumblr media
2 notes · View notes
moontea93 · 3 years
Text
Tumblr media
Sau nhiều lần giả vờ buồn bã. Mình cũng được đôi lần lén lút vui
0 notes
moontea93 · 3 years
Text
Tumblr media
Ở sài gòn hổng có mùa thu.
Nên cũng muốn được 1 lần hít hà cơn gió Thu giữa lòng Hà Nội.
Áo len thì đã mần xong, còn khi nào đi thì không biết 😅😅😅
0 notes
moontea93 · 3 years
Text
đôi khi t thấy ngưỡng mộ những người có nguồn năng lực tích cực, họ luôn vui vẻ và thậm chí họ truyền năng lượng tốt đẹp đó đến người khác.
T thèm được 1 phần như họ. Thèm sở hữu nguồn năng lực tuyệt vời đó. Dù rất nhiều lần, t cố gắng thể hiện mình là người vui vẻ, hoạt bát, sống tích cực, và chẳng bi quan.
Nhưng nào có, t là đứa xạo ke với chính cảm xúc của bản thân,t luôn mang nguồn năng lực tiêu cực đến kinh khủng. Nhưng bù lại,t là đứa nhát gan. T sợ chết.
nên cứ thế, t lắc lư sống mỗi ngày, với vỏ bọc t tạo nên để bản thân bớt xù xì.
T nghĩ, những ai có thể chia sẻ mọi thứ với ng trong gia đình thì họ th���t hạnh phúc. vì họ vừa có gđ, vừa có người để sẻ chia, ít nhất, ở đó sẽ khó bị phản bội.
và t cũng tin rằng, 1 người ko thể chia sẻ cùng ai, ko thể nói ra áp lực trong lòng, chính là điều tồi tệ. Đôi khi, để giải tỏa họ thường làm tổn thương cơ thể, cảm giác đau đớn lại làm cho họ có khoái cảm mà quên đi áp lực. Thậm chí, họ tìm tới cái chết.
uk, Gần 10 năm nay, cái chết vẫn luôn lởn quỡn trong đầu, lần đầu tiên nó xuất hiện là năm đầu của Đại học. Tới bây giờ, nó vẫn ở đó, đôi khi,t còn nghe rõ lời mời gọi hấp dẫn đó rất rõ. Chỉ tại xui,t quá nhát,t sợ chết nên vẫn còn thở ra, hít vào mỗi ngày.
Cả 1 khoảng thời gian,t hoàn toàn sống dựa vào thuốc để cân bằng cảm xúc.
Lần tệ hại nhất xảy ra là khi t phát hiện, mình bị phản bội. Dù đó cũng chỉ là những xúc cảm ban đầu, cũng nhanh chóng lụi tàn. Nhưng nó ám ảnh, đeo bám, và đến khi việc nhỏ cũng thành giọt nước tràn ly.
Từ việc dùng thuốc để khống chế cảm xúc, t còn dùng thuốc để có đc những giấc ngủ. Liều thuốc cứ tăng dần, đến độ, bác sĩ phải cảnh báo, nó sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, và cả khả năng làm mẹ.
Nhưng biết sao được, nếu ko dùng, t sẽ chết ngộp dưới sự giả tạo, gồng gánh, gượng ép của 2 chữ gia đình, sẽ chết ngộp dưới nghĩa vụ, trách nhiệm của đứa làm con, làm cháu. Sẽ chết ngộp dưới những ám ảnh của quá khứ, của những áp lực hiện tại.
Thèm được khóc lần nữa.
2 notes · View notes
moontea93 · 3 years
Text
Cách nhanh gọn nhất để đừng ai sai mình nấu ăn đó chính là tự mình xuống bếp và thể hiện 😅😅😅😅
0 notes
moontea93 · 3 years
Text
Ngày trước, mình muốn theo ngành báo chi,
Nhưng mẹ nhất định không cho, vì nghĩ con gái như vậy không ổn định, và mẹ muốn mình thi 1 ngành nào đó ổn định hơn. Cuối cùng mẹ chọn sư phạm tiểu học.
Khi đó, mình chẳng thể làm gì, ngoài việc không cố gắng cho bài thi. Kết quả, mình rớt NV1 vì thiếu 0.5.
Và cũng tư tưởng, chỉ có con đường duy nhất là đại học. Mẹ nộp đơn cho mình học kế toán.
Mình lại tiếp tục như ngốc phản đối bằng cách thả trôi 4 năm Đại học vô ích và không hứng thú.
Ra trường, mẹ lại muốn mình làm ở đâu miễn là ổn định Và bằng cách nào đó, quen biết nào đó, mình vào làm ở phòng giao dịch của của ngân hàng ACB.
Mình lại tiếp tục chống đối ngu ngốc, kết quả 1 tháng sau, mình viết đơn xin nghỉ.
Mẹ mình vẫn rất kiên trì, và mình lại tiếp tục học những lớp bồi dưỡng nghiệp vụ vì nghe đâu có người giới thiệu mình đi làm ở đâu đó.
Hết 3 tháng học nghiệp vụ, mình được nhận làm tại trung tâm dạy học đó với công việc của 1 giáo vụ. Khá thú vị, vì mình được tiếp xúc nhiều người. Mình thích công việc này dù thời gian làm việc là full tuần không ngày nghỉ, kéo dài từ 8h sáng đến 9h tối. Thời gian ấy, công việc sẽ khiến mình ít ở nhà, ít gặp mẹ hơn.
Mình chưa bao giờ thích kế toán, nhưng vì làm ở môi trường đào tạo Kế toán, nên bắt buộc mình phải tìm hiểu nó.
Và sau 2 năm, mình trở thành giảng viên dạy tại trung tâm ( dĩ nhiên là mình dạy chui vì chưa có bằng thạc sĩ - điều kiện tối thiểu để đúng lớp) nhưng vì là trung tâm tư nhân nên sếp cũng ko quan trọng bằng cấp.
Và khi đi dạy, mình lại càng có nhiều mối quan hệ. Ba mình từng nói, mình thi trượt đại học sư phạm, vậy mà bao năm lại quay về nghề giáo. Chắc là cái nghiệp, nên thôi ráng mà theo.
Mình lập sẵn những kế hoạch, tìm 1 cv hành chính để có thời gian theo học thạc sĩ. Và sếp ở trung tâm là 1 người tuyệt vời, bà ấy không gian vì mình nghỉ công việc giáo vụ, vẫn phân lớp cho mình dạy, và thường xuyên hướng dẫn mình những kiến thức mới.
Mình tìm dc việc ở 1 trường đại học Tỉnh. Công việc cũng là giáo vụ. Nhưng vào giờ hành chính.
Mình cứ nghĩ, đây sẽ là cơ hội, mình có thời gian theo học cao hơn, có khả năng xin làm giảng viên của trường dễ hơn.
Nhưng không, mình lầm. Một môi trường giáo dục mục nát. Đào tạo sinh viên theo lối cung phụng, và thành tích, và họ tranh những ghế còn hơn là phim cung đấu bên Trung.
Mình thật sự bất lực, và nản sau 6 tháng làm việc.
Và có lẽ với bản tính này, nếu mình không xin nghỉ, người ta sẽ đuổi mình trước khi hết hợp đồng vì luôn chống đối và chỉ ra cái thói vô trách nhiệm, sợ va chạm để nói ra điều đúng.
Mình lại sắp đổi việc rồi.
2 notes · View notes
moontea93 · 3 years
Text
Từ hôm mẹ về ở lại với gia đình.
Mẹ đã không còn là mẹ của ngày xưa,
Ý là, mẹ ko còn giống trong lời mẹ thường hay than thở về ngày xưa.
Mẹ trở về với suy nghĩ cả nhà đã có lỗi với mẹ nên phải bù đắp mọi thứ.
Mệt mỏi, thật sự mình ko hiểu nổi suy nghĩ của người lớn.
Hôm trước ngoại nói: có đầy đủ ba mẹ tốt hơn là thiếu đi 1 trong 2. Sau này con lấy chồng cũng không sợ tủi thân, hay người ta cười chê nhà mình.
Mình im lặng, rồi nói: nhưng cứ thấy tình cảnh của ba mẹ, con cũng chẳng còn muốn lấy chồng. Chỉ thấy mình như gánh nặng ràng buộc, cướp mất tự do của ba mẹ.
Ngoại lại buồn. Lỗi tại mình, sau cái lần cãi nhau rất lớn với mẹ trước mặt ngoại, mình đã hứa ko làm ngoại buồn lần nữa.
Vậy mà, ...
Uk, mình càng ngày càng ko còn là đứa cháu hiểu chuyện nữa rồi.
1 note · View note
moontea93 · 3 years
Text
Mình đang có người yêu
Mình đang có người yêu
Mình đang có người yêu
Vậy đó, cứ hết 1 ngày mình lại nhẩm câu này vài lần để bản thân đừng quên là mình có người yêu.
Chứ nếu không, mình sợ, khi quen dần với cô đơn trong mối quan hệ này, mình sẽ quên mất mình đang có người yêu.
Cô đơn trong chính tình yêu của mình là vậy đó.
1 note · View note
moontea93 · 3 years
Text
Tumblr media
Cũng không nhớ mình ở nhà được mấy tháng rồi
1 note · View note
moontea93 · 4 years
Text
Ba mẹ tôi đã gửi đơn li dị. Có thể thêm vài thủ tục nữa
Tôi 27t, có nghĩa là họ đã cố gắng chịu đựng suốt 27 năm dài như thế. May thật, cuối cùng họ cũng tìm được cuộc sống họ cần rồi.
Tự nhiên tôi nhớ tới câu chuyện "cuộc chia ly của những con búp bê". Nhưng từ nhỏ tôi chưa sở hữu cho mình con búp bê nào để chia với cậu em.
Vậy có lẽ, chúng tôi cũng chẳng có gì chia nhau ngoài suy nghĩ riêng của mỗi đứa.
Hôm nay, ba mẹ tôi gửi đơn li dị rồi
1 note · View note
moontea93 · 4 years
Text
Lần đầu tiên mình không ngủ được vì 1 chuyện do người khác gây ra.
Tính từ hồi nộp đơn xin nghỉ việc mình thấy cuộc sống nhẹ nhõm, an bình hơn rất nhiều. Mình có nhiều thời gian hơn cho bản thân.
Ngủ sớm hơn, dậy sớm hơn, chăm chạy bộ, suy nghĩ tích cực, vui vẻ.
Mình nghĩ chắc mình sẽ sống sung sướng như thế cả đời. Vậy mà, chính cái ước mơ mình chọn hôm nay tát mình 1 cái đau điếng.
Lúc đầu biết chuyện, mình tức nghẹn, chỉ muốn lôi hết ra 3 mặt 1 lời cho hả dạ. Nhưng rồi mình kiềm chế được vì nó ảnh hưởng tới quá nhiều người mình tôn trọng. Nên thôi xem như rút kinh nghiệm.
Mình nghĩ, mình bỏ qua được, ai dè, gần 3h sáng mình không thể chợp mắt được. Cứ nhắm mắt lại, mình lại hình dung rõ mồn một, thậm chí là có vẻ nghe được những lời đó văng vẳng bên tai.
Cảm giác bị vu oan, bị chơi khăm, bị phản bội, bị coi thường.... rất rất khó chịu. Hồi trước, khóc là xong, bây giờ lại ko thể khóc.
1 note · View note