Tumgik
Photo
Tumblr media
Có những thứ xanh là xanh, đỏ là đỏ, đúng là đúng, sai là sai. –Xanh ra đỏ chỉ có thể do mù màu. Đúng thành sai chỉ có thể do mù quáng! /HapYi
1K notes · View notes
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
ÔNG ƠI…
Tuổi già bạn với cỏ hoa Tóc mây điểm bạc sương pha mái đầu Lòng trăn trở những lo âu Cuộc đời lặng lẽ nhuốm màu thời gian
. Ông hay bảo rằng cháu ngoan Nghe lời ông dạy bảo ban sớm chiều Ông ơi con nhớ ông nhiều Trái tim khẽ nhịp thương yêu vô bờ .
Bao đêm con vẫn hằng mơ Trở về quá khứ bé thơ ngày nào Lẩn trong tiếng gió rì rào Ông truyền hơi ấm thổi vào tim con .
Chiêm bao giấc mộng chưa tròn Nếp nhăn khóe mắt như mòn thêm mi Ngày con chập chững biết đi Đôi lần vấp ngã đôi khi khóc nhè
.Ân cần ôm ấp chở che Câu chuyện ông kể con nghe đêm dài Tro tàn củ sắn củ khoai Giục con ngủ sớm ngày mai đến trường
.Ngoan nào ông quý ông thương Bàn tay ông vẽ nên đường con đi Nhọ nhem nguệch ngoạc nét chì Trang vở ngày ấy con ghi trong lòng…
============================
==TRANH : THĂNG FLY            ==
==LỜI THƠ : PHAN THANH LONG==
=============================
2K notes · View notes
Text
Tumblr media
Có những ngày chủ nhật, mở mắt ra là trưa, ăn xong cơm là chiều, bật cái máy tính lên là đêm, chớp mắt thêm vài cái là đến sáng thứ hai. Có những ngày cuối tuần vô vị đến thế.
#suutam
0 notes
Text
Người đó không chọn bạn, đừng buồn, lỗi không hẳn là do bạn đâu!
Một người đang đói sẽ chọn một chiếc bánh để ăn, chứ không phải một quyển sách quý hoặc chiếc nhẫn kim cương đắt tiền. Sách vẫn tuyệt hay, kim cương vẫn rất lấp lánh, nhưng cái họ cần đơn giản là cảm giác no thôi…
Sách không có lỗi, kim cương không có lỗi, và cả chiếc bánh ngon lại càng không có lỗi gì cả.
Trong dòng chảy của cuộc sống, không ai biết trước được người mình sẽ gặp, chuyện mình sẽ phải trải qua. Thế nên việc bản thân tốt nhưng gặp không đúng người, có năng lực chưa được dùng tới… là điều tất nhiên.
Bạn biết quan tâm, tâm lí, nhưng người ta đang không thấy thiếu tình cảm, không có nghĩa là bạn vô dụng.
Bạn biết nấu ăn, nhưng người ta lại coi chuyện ăn uống rất bình thường, không có nghĩa là món bạn nấu dở tệ.
Bạn chân thành theo đuổi, nhưng gặp lúc người ta đã chọn người khác rồi, đừng có vứt đi cái chân thành của mình nhé!
Bạn có tiền, thành đạt, nhưng không phải mẫu người mà họ thích, ừ, chắc bạn hiểu luôn là thứ bạn đang có không phải lỗi lầm nhỉ?
Nói vậy không có nghĩa là ta cứ phải sống để người khác lựa chọn, và cũng không phải cứ lỡ dở chuyện gì cũng đổ tại cho duyên số - không đúng người, đúng thời điểm.
Chiếc bánh ngon thì người ta ăn, sách hay thì người ta đọc, kim cương đẹp thì người ta đeo, và dù cho có được chọn hay không, thì nó vẫn kiêu hãnh với giá trị riêng của mình.
Nhớ nhé, hãy có ít nhất một thứ để tự hào, nhiều thì càng tốt, không chỉ để cho người khác, mà cho cả bản thân mình nữa đấy!
Chúng ta không hoàn hảo, và sẽ không bao giờ hoàn hảo cả, chỉ cần biết mình có gì tốt, và sống tốt hơn với những gì mình có, vậy là chẳng cần ai, cũng đã đủ để mỉm cười rồi…
-
Nguồn: aT
446 notes · View notes
Text
Tumblr media
Cô đơn là gì nhỉ
Là cảm thấy một mình
Như một vì sao nhỏ
Trên bầu trời lung linh
0 notes
Photo
Tumblr media
Một câu thích em, chưa chắc đã là thật lòng. Một câu thương em, chưa hẳn đã là thật ý. Một câu yêu em, chưa rõ liệu sẽ thật tình.
Thế nên trước khi có ai đó chỉ dành toàn bộ thời gian rỗi của mình để thăm hỏi em, trước khi một người luôn chủ động thể hiện với cả thế giới này em chính là duy nhất, thì bất cứ câu từ nào họ luôn miệng đùa nói, cũng đừng quá cả tin.
Người muốn theo đuổi em có thể chia cùng em nửa quả táo ngon.
Nhưng người tử tế với em sẽ gọt sẵn cho em và nhường em phần trước.
Người muốn trêu đùa em có thể không ngớt miệng khen khi em mặc một chiếc váy mỏng, một đôi gót cao.
Nhưng người quan tâm đến em sẽ vì sợ em chẳng đủ ấm mà khoác lên vai em chiếc áo ngoài của họ, sẽ chấp nhận đi chân đất và đặt em lọt thõm trong đôi giày kệch cỡm nhưng đế bệt của mình vì sợ em đau.
Người muốn chinh phục em sẽ tìm đủ mọi cách để lúc gặp mặt họ em sẽ thấy vui.
Nhưng người biết thương nghĩ cho em sẽ im ắng ở bên những lúc em buồn, bao bọc cho em những hôm em khóc.
Người muốn thấy em xinh, họ chỉ ngọt lời ngợi khen những hôm khuôn diện em đầy lớp phấn son và chải chuốt, để những khi gặp gỡ em phải vơ vuốt lên da mình hàng tá thứ mĩ phẩm khác nhau.
Nhưng người vun dành cho em một cuộc đời dịu dàng và an ấm, sẽ kéo em dậy lúc sớm hôm khi khuôn mặt mộc của em vẫn còn đầy vẻ ngáo ngơ và lem lấm, bế em lên và dẫn vào phòng tắm chỉ để gội sạch tóc em một cách từ tốn và nhẹ nhàng.
Đời này có rất nhiều kẻ luôn mồm tỏ vẻ mình sống tình cảm và đàng hoàng, nhưng thật sự với hàng ngàn con người ngoài đó, họ có thể vì bất cứ ai mà làm tình và rung cảm.
Chỉ có người bình đạm thương em thật lòng, một hành động của họ cũng là vì em, một câu họ nói ra cũng vừa đủ để mình em nghe thấy, một giây khắc thời gian rỗi ít ỏi của mình cũng để giữ em ở cạnh mình. Bên họ, tự khắc yên bình …
2K notes · View notes
Text
Tumblr media
Cậu ấy, có người thương rồi !!
0 notes
Text
Tumblr media
“Ngày xưa, tôi luôn chờ đợi Tết, vì nó rất đáng chờ đợi. Bây giờ thì tôi cũng vẫn còn chờ Tết, không phải vì áo mới, vì dưa hấu, mà muốn kết lại một chặng đời, để sau tết mình sẽ sống những ngày mới. Để thấy những lỗi lầm, những dại dột đã thuộc về quá khứ, không thể chỉnh sửa. Thôi, không thèm day dứt…”
- Nguyễn Ngọc Tư.
Có người bảo: “Lớn rồi thấy Tết không còn vui như ngày bé”, thật ra không phải vì Tết nhạt đi mà vì chúng ta không còn là những đứa trẻ vô tư với những niềm vui nhỏ bé ngày trước, chúng ta thức dậy mỗi ngày với những trách nhiệm phải gánh vác và nghĩ về Tết bằng những giá trị vật chất phải làm, chợt thấy sợ, thấy chán.
Chỉ đến khi chúng ta đi xa, những ngày giáp Tết trên đường phố lẻ loi mới thấy nhớ cái mùi của Tết nhường nào, mới thấy thấm thía ý nghĩa của ngày Tết chỉ là để sum vầy, để trở về trong vòng tay của mẹ, uống với cha một tách trà có đủ ngọt ngào chát đắng, nhói lòng trước mái đầu bạc của ngoại, cay cay mắt trước mâm cơm chan chứa yêu thương của gia đình. Cái mùi của Tết ấy bao nhiêu năm vẫn không thay đổi, vẫn mặn nồng, vẫn ấm áp và đong đầy yêu thương, nào đâu phải Tết nhạt đi, chỉ có tình người đổi thay, nào đâu phải thời gian tàn nhẫn, chỉ có mình đã không còn là đứa trẻ háo hức đón giao thừa bên gia đình, chỉ có mình cứ lớn lên rồi rời xa, để những bữa cơm sum vầy không còn trọn vẹn, để không khí nguội đi những tiếng cười, để mùi vị Tết lùi dần vào dĩ vãng. Tết vẫn vậy, chỉ là mình không còn níu áo mẹ, không hồi hộp trước một phong bao lì xì, không tranh nhau nếm thử miếng mứt, cái kẹo, không còn háo hức ngồi trông bánh chưng và nướng khoai, đánh bài. Tết vẫn vậy, chỉ là bố mẹ giờ đã già, ngôi nhà dần trống vắng, lũ con chọn đi du lịch xa cùng bạn bè hơn là ngồi ăn bữa cơm đoàn viên, hơn là háo hức trở về để hít hà mùi nước mùi mẹ nấu chiều 30, uống chén trà đắng bố vừa hãm, ngồi trông nồi bánh đang sôi lục bục, nghe nhạc Chế Linh nửa vui nửa buồn mà ra cái vị Tết đến thế. Chúng ta vẫn sẽ chẳng nhận ra mùi vị của Tết là gì, cho đến lúc ở đâu đó quá xa, muốn về nhưng chỉ có thể lặng nhìn Tết quê nhà qua màn hình điện thoại.
Lúc ấy, chúng ta mới thấy, Tết đâu cần phải mâm cao cỗ đầy, bánh kẹo xịn, hoa đẹp, xe sang, áo mới, trang hoàng rực rỡ, Tết là khi ở đó có đủ gia đình, có thể nhìn thấy ông bà, bố mẹ và anh chị vẫn khoẻ mạnh, có thể cụng ly chúc sức khỏe mọi người, có thể chờ đón khoảnh khắc pháo hoa giao thừa rực rỡ, có thể cùng cả nhà đi hái lộc đầu năm, chỉ cần trở về sẽ thấy mùi vị của Tết.
#mocdieptu
707 notes · View notes
Text
Facebooker hẳn còn nhớ mẩu tin sốt dẻo cuối năm 2014 làm cộng đồng ngỡ ngàng: ông Mohamed El- Erian, một tỉ phú người Mỹ gốc Ai Cập, trưởng cố vấn hội đồng Phát triển thế giới của tổng thống Obama, 1 trong 100 nhà tư tưởng hàng đầu của năm 2014 , CEO của công ty trị giá tỉ đô PIMCO, tuyên bố từ chức, nghỉ việc hoàn toàn để ở nhà chăm sóc cô con gái 10 tuổi của ông.
Tumblr media
Lá thư từ chức của ông được công bố buổi sáng, chỉ vài giờ sau cuộc “đụng độ” quyết liệt giữa hai cha con tối hôm trước, trong một bối cảnh quen thuộc của gia đình có con nhỏ: ông bố hét lên gọi con gái đi đánh răng, cô không chịu, phản ứng dữ dội và khi ông bố vừa giở chiêu bài “Bố là bố con, bố nói là con phải nghe!”, cô nhỏ giơ bàn tay nhỏ xíu lên môi ra hiệu “Bố đừng nói gì hết, bố đợi con một tí” rồi chạy vào phòng đưa ra một danh sách viết bằng bút chì sáp dài thậm thượt, kể không thiếu điểm nào trong 22 sự kiện quan trọng trong đời cô bé mà bố cô… không có mặt, từ những buổi sinh nhật của cô (bất kể to nhỏ), sự kiện trong trường, buổi biểu diễn âm nhạc, triển lãm nghệ thuật, thánh lễ Krishna quan trọng…
Tumblr media
Ông bố xem xong danh sách, choáng váng ngồi thụp xuống đất, ôm cô con gái nhỏ vào lòng. Và kết quả là… như bạn đã biết.
Tumblr media
Bất kỳ ai học qua môn kinh tế học cơ bản đều đã từng nghe đến một khái niệm “chi phí cơ hội” luôn đi liền với quan niệm “trên đời, không có bữa ăn nào là miễn phí”. “Chi phí cơ hội” giải thích rằng tất cả hành động chúng ta làm trên cõi đời này đều phải trả một cái giá nào đó, dù là trực tiếp hay gián tiếp, to hay nhỏ, cũng như khi được mời một bữa ăn - bất kể ngon hay dở - và không tốn xu teng nào, bạn cũng phải mất thời gian (đi ăn), và vì hành động “đi ăn” này mà lỡ mất cơ hội thực hiện những điều có lợi khác.
Tumblr media
Thời đại kim tiền, xã hội loài người đang vận hành trong tư tưởng “có tiền, có tất cả”. Mỗi ngày, một tiếng đồng hồ làm thêm giờ, một tiếng đồng hồ ngủ trễ hơn/dậy sớm hơn, một tiếng đồng hồ ghé thăm khách hàng đã có thể đem về cho ta một nguồn lợi lớn.
Trên báo chí, trên mạng xã hội, chúng ta liên tục tôn vinh những người biết cách làm giàu vì khả năng đặc biệt của họ, vì năng lực làm những thứ “xuất chúng khác người” của họ, nhưng không bao giờ chúng ta nghĩ đến “chi phí cơ hội” khổng lồ gắn liền với những thứ được xem là “xuất chúng” ấy.
Ai cũng khen Bill Gates lỗi lạc, là một mạnh thường quân nhân ái rộng rãi nhưng ít ai biết ông đã phải biến văn phòng thành giường ngủ và đã trải qua cả nghìn đêm không ngon giấc nửa tỉnh nửa mê vật vã trong văn phòng.
Steve Jobs còn bi đát hơn, con gái ông hiếm khi nào trông thấy mặt bố. Brad Pitt thú nhận anh bị trầm uất nặng vì mỗi khi ra khỏi nhà là bị đám paparazzi đuổi theo săn ảnh, bởi cái giá trả cho sự nổi tiếng quá khủng khiếp.
Còn trong đời thường bạn cũng thấy rồi đấy: Bác sĩ lương cao được mọi người trọng vọng, ngưỡng mộ là cả một quá trình sau gần 10 năm nhọc nhằn học, thi, thực tập, lại thi, lại học, chiến đấu gian khổ được nhận vào các bệnh viện chỉ để có một chân bác sĩ tập sự.
Các vị đầu óc kinh doanh giỏi, gọi nôm na là dân làm ăn thời đại, muốn đầu cơ đất đai, căn hộ chung cư, nhà hàng, khách sạn, resort để mau chóng thành đại gia thì ngày nào cũng trăm công nghìn việc, “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” kiểu mới, thế hệ F3 ở nhà đành khoán cả cho thế hệ F1 hay người giúp việc.
Tumblr media
Nhưng đây mới là cốt lõi của vấn đề: xã hội hiện đại mang đến cho loài người chúng ta quá nhiều cơ hội, và cùng với những cơ hội đó là cấp số nhân các “chi phí cơ hội” đi kèm. Chúng ta loay hoay như gà mắc tóc vì càng ngày càng phải mất nhiều năng lượng hơn, mất thời gian hơn, tốn kém nhiều hơn để gắn kết với thứ chúng ta muốn, bởi ngoài kia có quá nhiều “cám dỗ” (chi phí cơ hội) vẫy gọi.
Chúng ta mang nỗi sợ thời đại FOMO (Fear of Missing Out) - hội chứng sợ bị quên lãng - và gần như lúc nào cũng phập phồng lo lắng “ngoài kia có thể có những thứ tốt hơn, vui hơn mình chưa làm, có những con người thông minh hơn, tài năng hơn, xinh đẹp hơn, trẻ trung hơn mà mình chưa được gặp”.
Tumblr media
200 năm trước, loài người chúng ta đã ra sao? Xưa kia chúng ta hoàn toàn không có nhiều cơ hội như hiện nay! Bạn thử nghĩ xem, xã hội trước đây phân hoá tầng lớp giai cấp rõ rệt, ai làm việc nấy, bác nông dân chỉ quanh năm chuyên chú nước phân cần giống. Bác thợ mộc cả đời chỉ biết mua gỗ, chọn gỗ, rồi đục bào cưa đẽo. Cần cù lao động chẳng nhìn ngó gì ai - sau một thời gian, voila, ra thành phẩm.
Chẳng có cơ hội nào khác để họ phải lo sợ bị lãng quên, cũng chẳng có cơ may nào để họ có thể “tơ tưởng” thành một cái gì khác hơn vai trò, vị trí họ đang làm, chỉ có một con đường duy nhất là tập trung toàn bộ tâm trí sức lực của họ vào sự nghiệp duy nhất của họ với tiêu chí “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh.”
Họ vui vẻ sống, chẳng sợ mất các cơ hội hấp dẫn vì chẳng có cơ hội hấp dẫn nào đợi họ cả.
Nếu bạn như tôi, làm việc trong một văn phòng của một công ty đa quốc gia, hàng ngày phải liên lạc với các đối tác đồng nghiệp ở cả chục nước, họp hành liên tục, báo cáo luôn suýt trễ hạn chót thì chắc chắn câu hỏi thường trực trong đầu bạn sẽ là “Làm thế nào để đạt cân bằng giữa công việc và cuộc sống?”.
Có thể nào mình vừa là ngôi sao tỏa sáng trong công ty, về nhà lại chu tất toàn bộ việc nhà, hàng ngày đều đi tập gym một tiếng đồng hồ để sở hữu cơ thể như người mẫu, mà lại có thêm những thú vui cá nhân lành mạnh, bổ ích?
Thật ra là loài người chúng ta chưa thay đổi, ít nhất là 200 năm qua cũng không thay đổi gì to tát về mặt sinh học và tiến hoá. Có chăng là mỗi ngày mở mắt thức dậy, chúng ta đang được ban cho quá nhiều cái mới mẻ: thú vui mới, cơ hội làm việc mới, cơ hội ăn chơi mới, thậm chí cả nhận thức mới rằng có thể chúng ta đang bỏ lỡ những cơ hội sống khác.
Rồi mạng xã hội, cách chúng ta “liên kết” với nhau còn làm chúng ta “nhức đầu đau khổ” hơn khi mỗi ngày, cứ mở Facebook, Twitter, Instagram lên là ta có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn status của bạn bè, người quen, đồng nghiệp, kể cả những nhân vật nổi tiếng mà ta đăng ký “theo dõi”, phô trương cho chúng ta thấy rằng, trong lúc chúng ta đang lo làm việc trong tòa nhà xám xịt đáng chán, ngoài kia họ đang đi châu Âu ngắm lá vàng lá đỏ, có người vừa mới tậu một chiếc túi hiệu LV đắt tiền, có người đang ăn uống ê hề như vương tôn công tử và em họ ta vừa mới tậu một quả táo iPhone X cho nó và đồng hồ Apple siêu thông minh dây da giá 1.100 đô la cho vợ nó.
Câu trả lời mà bạn nghe hàng ngày và nhan nhản trên khắp các phương tiện truyền thông trên thế giới, trên cả những seminar dạy làm giàu là “làm nhanh hơn”, hay là “quản lý thời gian hiệu quả hơn”, thậm chí là “ngủ… nhanh hơn” như Arnold Schwarzenegger từng nói.
El-Erian từng viết trên Facebook rằng ông đã mất mấy năm trời để tìm lý do ông luôn không có mặt bên con gái mình trong những ngày trọng đại của bé. Ông bận, ông đi công tác nhiều quá, luôn luôn có việc khẩn cấp cần ông phải có mặt để xử lý.
Nhưng ông nói, những lý do ông đưa ra chỉ đem lại cảm giác ngụy biện, tự cho mình là nạn nhân của cuộc sống bận bịu, là những lời xin lỗi đã được nhai đi nhai lại đến mức nhàm chán.
“Tôi có hàng nghìn thứ muốn làm, nhưng chẳng có thời gian đủ để thực hiện” - đây chính là ví dụ điển hình của sự cân bằng giữa cuộc sống và công việc chứ gì nữa.
Nhưng tôi nghĩ, câu trả lời để mở cánh cửa bí mật, tương đương câu thần chú “vừng ơi mở cửa ra” có thể hoàn toàn làm chúng ta bất ngờ.
Tại sao cứ là “thêm vào”, mà không phải là “bớt đi”?
Tumblr media
a/ Tại sao chúng ta không chấp nhận loài người chúng ta là sinh vật-có-giới hạn, chỉ có thể ở một nơi, tập trung vào một thứ, tại một thời điểm nhất định?
b/ Tại sao chúng ta không thừa nhận với nhau sự thật trần trụi này của cuộc đời, rồi sắp xếp đời mình theo thứ tự nhất - nhì - ba - tư những điều mình cho rằng quan trọng nhất? “Gia đình, sự nghiệp, bạn bè, bản thân” hay “tình yêu, sức khỏe, công việc” hay bất kỳ một thứ tự nào đó của những giá trị khác do ta chọn?
c/ Tại sao chúng ta không thể nói đơn giản rằng “Điều mà tôi sắp làm chính là điều tôi đã lựa chọn. Nó quan trọng hơn mọi thứ ngoài kia”?
d/ Sau khi đã chọn rồi thì “bình tĩnh sống” với nó?
Và nếu sáng mai thức dậy, bạn làm được tất cả a/b/c/d kể trên, bạn đã chế ngự được hội chứng lo sợ bị lãng quên rồi đấy. Xin thành thật chúc mừng bạn!
Tumblr media
Nội dung:
LÂM VÂN AN
Minh hoạ:
HỒNG PHÚC
Thiết kế:
KIỀU NHI
Concept:
BẢO SUZU
167 notes · View notes
Text
Bạn tôi thường hay tâm sự mỗi lần uống bia cùng nhau đến khuya.
“Mình đúng chả có gì cả, xách xe đi làm từ sáng sớm đến tối mịt, mỗi lần về nhà trong lúc mệt mỏi nhất, mở cửa ra là cảm giác cô đơn chán ghét. Cứ ngày qua ngày như thế, nhận ra mình ngày càng cô đơn, cũng chẳng còn phương hướng..”
Chúng tôi lúc ấy đều im lặng, chẳng có gì để giải thích và nghiễm nhiên đặt tên nó là trưởng thành.
Nhưng bạn đã bao giờ nhìn lại xem. Chúng ta đã ganh đua với quá nhiều thứ trong tương lai mà quên mất rằng, ta đã tốt hơn quá khứ rất nhiều sao?
Hồi tôi là sinh viên, đã từng sống ở kí túc xá với số tiền ít ỏi bố mẹ gửi mỗi tháng, chưa từng nghĩ sẽ mua một món đồ trang điểm tiền triệu, hay ăn một nhà hàng buffet đắt tiền, luôn nghĩ rằng đi du lịch ở đâu đó là một điều xa xỉ.
Khi tôi mới ra trường, có một thu nhập nho nhỏ, tôi ra ở trọ riêng. Nhờ cố gắng, tôi cũng được giao cho một vị trí và mức lương ngày tăng dần. Tôi cũng đã biết mua cho mình những món đồ mà hồi sinh viên ao ước, ăn ở những nơi sang chảnh và có cơ hội đi du lịch thật nhiều.
Rõ ràng chúng tôi đã tốt hơn rất nhiều trong quá khứ. Nhưng dù tôi đã đạt được những điều mà quá khứ mơ ước, thì cả những quãng thời gian ấy đều có một điểm chung là trong lòng vẫn mang nhiều cô đơn và khổ tâm cứ đeo bám mãi không rời.
Tôi biết, khi nhắc về quá khứ, ai cũng đã từng phải đối mặt với những lần chông chênh nhất trong đời.
Đó là khi bạn bị coi thường vì công việc ít tiền, chịu uất ức khi đồng nghiệp mắng mỏ bì thiếu kinh nghiệm.
Là khi bạn trở về nhà mà chỉ có vài đồng lẻ trong ví. Bụng đói cồn cào, bạn chỉ dám mua vài gói mì để ăn tạm
Là khi gia đình thân yêu của bạn gặp vấn đề khó khăn mà bạn chỉ biết bất lực động viên bằng những cú điện thoại vì công việc.
Là khi người bạn yêu làm tổn thương bạn thật nhiều.
Là khi bạn trở sợ trở về căn nhà trọ lạnh lẽo mà không có ai đợi ở nhà…
Tất cả điều này, tôi đều hiểu rõ…
Bởi ai rồi cũng trải qua những khó khăn mà mình coi là “nhất” trong cuộc đời, nhưng thay vì đứng lại và ganh tị với những yên bình đã cũ. Tôi hi vọng, bạn hãy cứ ngẩng cao đầu và mạnh mẽ tiến về phía trước. Dù nhanh hay chậm, bạn cũng sẽ đạt được cuộc sống bạn đã hằng mong muốn.
Còn nếu hôm nay bạn buồn, thì hãy nhớ điều này cùng tôi.
Bạn thực sự đã tốt hơn trước rất nhiều rồi!
#sưu tầm #lượm lặt
15 notes · View notes
Text
Một năm sắp qua rồi mà mình vẫn cô đơn
Vẫn chưa có bàn tay sưởi ấm mình một chút
Gió bấc về đây gió rít vào lồng ngực
Mình thấy mình lẻ loi, mình ấm ức quá trời.
.
Một năm sắp qua rồi mà yêu thương vẫn xa xôi
Mình thèm một bờ môi để mình hôn, mình cắn
Muốn một người để yêu, gửi vài dòng tin nhắn
Cho mình thấy ấm êm, mình căn dặn đôi lời.
.
Một năm sắp qua rồi mà mình vẫn đau thôi
Ký ức mùa yêu vẫn hiện về ngang ngõ
Mình tự làm mình vui rồi lại buồn nhăn nhó
Mình thấy vẫn còn đau, còn đau đó… người xưa.
.
Mình vẫn một mình chẳng có ai đón đưa
Giữa phố xá thênh thang nhìn dòng người qua lại
Có đôi tình nhân tay nắm tay chuyện trò lải nhải
Mình cũng muốn có bờ vai rồi thoải mái dựa vào
.
Mình vẫn một mình, con tim gầy hanh hao
Nửa muốn một con tim, nửa muốn mình đơn độc
Giữa lưng chừng tháng năm nó đã từng bật khóc
Nó thì thầm với mình… nó mệt nhọc, mình ơi!
.
Một năm sắp qua rồi và cũng sẽ qua thôi
Mình ao ước đơn côi năm mới đừng theo nữa
Mình cần một người để thương, mình không cần ai hứa
Chỉ cần một bàn tay, năm sau nữa… vẫn còn.
.
Mình ao ước quá rồi…
Mình nợ một thanh xuân!
.
- Vũ -
#mangxahoivanhoc
Tumblr media
23 notes · View notes
Text
Tumblr media
Một mùa đông nữa lại đến, gió lạnh cũng về rồi, bạn đã có ai ở bên để nắm tay, để ôm ấp và để yêu thật chậm hay chưa?
Mùa này là mùa thích hợp để yêu. Thật đấy, chỉ sáng bước ra đường thấy mùa đông đẹp quá cũng ước ao có người bên mình để trò chuyện. Đôi khi tất cả những thứ chúng ta cần chỉ là một người ở bên nghe mình hàn huyên, kể cả chuyện không vui rồi ôm lấy mình thật chặt.
Nhiều người từng hỏi chàng trai/cô gái ở bên bạn năm 17 tuổi giờ ra sao, nhưng có ai từng tiếc nuối đến đau lòng rằng chàng trai/cô gái mình gặp lúc hai mấy tuổi mà vẫn không thể giữ bên cạnh hay không?
Thật may mắn và hạnh phúc nếu người mà mùa đông năm ngoái yêu bạn, năm nay vẫn còn nắm tay nhau. Chúng ta lớn rồi nên vốn dĩ tình yêu chẳng cần kèn trống khua chiêng, chẳng cần khoe cho thiên hạ biết rằng mình yêu nhau hạnh phúc thế nào, cũng chẳng cần phải thật đắm say, chỉ cần mỗi ngày trôi qua bình bình an an là đủ. Đó là người cùng mình đi hết những nơi mình muốn đi, mọi ngóc ngách mình muốn rẽ vào, thấu hiểu những lo lắng, nỗi đau mình âm thầm chịu đựng. Mỗi năm trôi qua lại có bao nhiêu chuyện, dù vui, dù buồn nhưng biết rằng người ấy vẫn luôn ở bên là đã có một cảm giác an toàn mang đến. Còn mong điều gì hơn?
Nhưng nếu người ở bên bạn mùa đông năm ấy mà đã rời xa rồi thì thật lòng đáng tiếc. Chẳng còn ai nhắc nhở mặc áo ấm, cũng chẳng còn những cuộc video call kéo dài rồi cả hai thiếp đi khi trời đã về khuya. Cứ tưởng rằng chúng ta sẽ cứ hạnh phúc như thế mãi mãi nhưng hoàn toàn không. Mùa đông năm ấy chúng ta đã từng hứa hẹn rất nhiều, rằng mùa đông nào chúng ta cũng đi Sapa ngắm tuyết, không thì vào Đà Lạt để sống những ngày thảnh thơi, tìm homestay đẹp nhất để ở. Rồi mùa xuân, mùa hạ, mùa thu sẽ tiếp tục cùng nhau thực hiện những dự định còn dang dở. Thế mà… Có lẽ khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể nào quay lại.
Mỗi cuộc tình trôi qua đều để lại cho chúng ta nhiều ký ức, để mỗi khi trời lạnh ký ức ấy lại không hẹn mà ùa về, nhắc nhở chúng ta đã có một tình yêu như thế. Nhưng cuộc tình không thành đó cũng dành cho ta một bài học. Dù ta và người ấy đã có những lỗi lầm gì thì đó vẫn là người mà ta từng yêu nhất, từng sưởi ấm cho ta vào một mùa đông lạnh, từng lắng lo cho ta mỗi ngày khi ta ốm, nhưng ta đã vuột mất họ. Thế nên đứng cố đào bới sâu những vết thương, hãy chỉ lưu lại những khoảnh khắc đẹp trong lòng.
Vậy mới biết, khi chúng ta trưởng thành, chúng ta vì bình yên mà ở bên cạnh nhau, vậy mà khi còn trẻ, chúng ta nỡ vì điều đó mà rời bỏ người yêu mình. Đừng cố đi tìm ‘đúng người, đúng thời điểm’, bởi ngay một khoảnh khắc nào cả hai dành tình yêu cho nhau và bất kỳ thời điểm nào người ấy vẫn thương bạn, thế là đủ rồi.
Nếu người mà mùa đông năm ngoái yêu bạn không còn ở bên bạn lúc này, thì mùa đông năm nay nhớ nắm tay thật chặt người ở bên cạnh. Còn người đó chưa đến thì hãy vẫn tiếp tục chờ đợi thôi. Và nhớ rút kinh nghiệm những lần yêu trước, để dành thứ tốt đẹp nhất cho người ở hiện tại, để mùa đông năm sau, năm sau nữa vẫn là người ấy nắm tay chứ không phải bất kỳ một ai khác.
Chọn yên lành, ấm áp chứ đừng chọn nồng nhiệt và chóng vánh có được không?
. .
- Sưu tầm -
#mangxahoivanhoc
21 notes · View notes
Text
Này,
Em tự hỏi,
Nếu mình không tìm nhau vào những ngày dông gió cuộc. Thì liệu mình có còn có thể ở lại bên nhau không.
Nếu mình không lo lắng cho nhau khi chỉ một tin nhắn, hàng giờ không reply, thì liệu có lúc nào mình cần nhau nữa không.
Và nếu một ngày mình chẳng muốn hồi đáp bất cứ tín hiệu ân cần nào từ một người, thì có lẽ thế giới này lại thêm một người ngồi, vờ như bình yên, cho qua cơn sóng dậy.
Vì biết làm sao đây! Bởi một ngày nào đó, chúng ta thấy rằng mình thật khó để ở lại bên nhau.
Và một ngày nào đó, mình thấy rằng, bản thân không thể thay đổi quyết định của người khác!
- Nhã Tú | @dendang-coffee
68 notes · View notes
Photo
Tumblr media
Có thể gặp được nửa kia của mình là 1 điều kỳ diệu. Trên thế gian này trải qua vòng luân hồi của sự sinh tử, biết bao nhiêu lần cũng chưa chắc gặp được người đó… Em còn rất trẻ! Sau này em sẽ còn gặp rất nhiều người, sẽ có người làm trái tim em rung động, có thể em gặp được nửa kia của mình, nhưng cũng có thể là không… Nhưng nếu thật sự gặp được người ấy, thì chắc chắn em sẽ nhận ra. Linh hồn và linh hồn hòa quyện vào nhau và biết được người đó là nửa kia không thể thay thế của mình, tự nhiên em sẽ hiểu điều đó! Bất kể quan điểm, lập trường có khác nhau thế nào, cho dù khoảng cách có xa bao nhiêu, hai trái tim sẽ hòa chung nhịp đập, cùng nhau bước đến cuộc sống đồng điệu. Nếu em gặp được người ấy, cho dù người ấy thế nào em cũng không được từ bỏ, vì người ấy sinh ra là để gặp em. Tuổi tác, thân phận, lập trường đều không quan trọng… Nếu người ấy là nửa kia của em, thì nhất định người ấy sẽ rung động giống như em, cho dù ở đâu và xảy ra điều gì đi nữa… Nếu em gặp được người ấy, thì em phải thu hết dũng khí để bước tới, như thế mới có thể tiến triển được! Nếu em sợ thì mọi chuyện sẽ không thành vì chắc người ấy cũng sẽ nghĩ giống như em…
- Cô Tsukikage | Truyện Mặt nạ thủy tinh.
471 notes · View notes
Text
Tumblr media
Những năm tháng ngược đãi cuộc đời,
Giấu buồn vào đâu thì cũng lòi ra vài mảnh,
Chẳng biết ai làm nên nông nỗi,
Ai sẽ giúp mình nói về những nỗi buồn không tên?
Mỗi ngày qua là một ngày chẳng thể nào quên,
Ta thấy lòng mình là những khoảng không diệu vợi,
Còn gì để chờ đợi?
Từ ngữ nào để cho thế giới biết rằng: “mình thật sự chẳng thể nào ổn được đâu”.
Hai ngày liên tiếp, chẳng ngủ được một giấc thật sâu,
Chẳng tập trung được, cũng chẳng buồn hò hẹn,
Cuộc đời là chuỗi của những điều bẽn lẽn,
Ngậm ngừng rồi lại nuốt hết vào trong.
Sáng hôm qua, hay hôm kia nhìn ra một khoảng không,
Thấy con Sẻ, hay chim Câu, hay chim gì chẳng rõ,
Nhìn vào ô kính, nghiêng đầu rồi gõ gõ,
Những nhịp đều đều như muốn kể vào câu chuyện từ trên cao.
Đã từ lâu, câu chữ không dành cho những nỗi hanh hao,
Nỗi buồn mơ hồ chẳng thành hình, thành tuổi,
Chỉ biết ủ rũ, để đầu mình chạy đuổi,
Trong những mơ hồ - nức nở - lặng câm.
51 notes · View notes
Text
Tumblr media
Những năm tháng ngược đãi cuộc đời,
Giấu buồn vào đâu thì cũng lòi ra vài mảnh,
Chẳng biết ai làm nên nông nỗi,
Ai sẽ giúp mình nói về những nỗi buồn không tên?
Mỗi ngày qua là một ngày chẳng thể nào quên,
Ta thấy lòng mình là những khoảng không diệu vợi,
Còn gì để chờ đợi?
Từ ngữ nào để cho thế giới biết rằng: “mình thật sự chẳng thể nào ổn được đâu”.
Hai ngày liên tiếp, chẳng ngủ được một giấc thật sâu,
Chẳng tập trung được, cũng chẳng buồn hò hẹn,
Cuộc đời là chuỗi của những điều bẽn lẽn,
Ngậm ngừng rồi lại nuốt hết vào trong.
Sáng hôm qua, hay hôm kia nhìn ra một khoảng không,
Thấy con Sẻ, hay chim Câu, hay chim gì chẳng rõ,
Nhìn vào ô kính, nghiêng đầu rồi gõ gõ,
Những nhịp đều đều như muốn kể vào câu chuyện từ trên cao.
Đã từ lâu, câu chữ không dành cho những nỗi hanh hao,
Nỗi buồn mơ hồ chẳng thành hình, thành tuổi,
Chỉ biết ủ rũ, để đầu mình chạy đuổi,
Trong những mơ hồ - nức nở - lặng câm.
51 notes · View notes
Text
Tumblr media
Mình thà yêu muộn một chút, chờ đợi lâu một chút, một mình thêm một chút, mà sau này tìm được một người thích hợp với mình, vừa đủ bù trừ cho những gì bản thân vốn sẵn, hoặc thiếu sót.
Chỉ cần là người có thể bao dung cho những khuyết điểm, có thể chờ đợi mình suốt một giờ đồng hồ chỉ để mình trang điểm, hoặc chọn một chiếc váy.
Chỉ cần là người có thể đi cùng mình đến cùng trời cuối đất, có thể cùng làm những điều mình muốn, cùng ăn món mình thích ăn.
Chỉ cần là người có thể thương mình, giống như cái cách mà mẹ đã từng thương yêu, bảo bọc mình, là đủ.
Chỉ cần là người ấy, muộn một chút, cũng không sao.
Mình chờ được.
Trích: Tự Túc Là Hạnh Phúc - Thái Mộc Nhi.
💕 Tự Túc Là Hạnh Phúc - Thái Mộc Nhi
― Tình yêu bền vững nhất là yêu chính mình!
http://bit.ly/tutuclahanhphuc-tiki
http://bit.ly/tutuclahanhphuc-azvn
207 notes · View notes