Tumgik
nghigialinh · 10 days
Text
Tumblr media
Người ngủ ngon. Đêm nay và cả những đêm sau nữa. Không cần hỏi thêm điều gì nữa, vì cũng không phải chuyện của chúng ta nữa rồi. Cứ sống tốt phần đời của người, vì tôi thể không chúc phúc nổi . Sau này yêu người mới, nhớ yêu họ thật nhiều. Còn nhiều điều cần nói. Nhưng nhớ ra hình như mình đã nói rồi. Mà người quên. Mình cũng quên
201 notes · View notes
nghigialinh · 13 days
Text
Tumblr media
"Vì quá độc lập nên mất đi tư cách được bảo vệ. Sau này, tôi trở nên bướng bỉnh và mạnh mẽ, sống một cuộc sống mà mình ghét, không giỏi cúi đầu, làm nũng và ngại nhờ vả."
Những người yêu tôi cũng vì vậy mà cảm thấy tôi quá rạch ròi và xa cách. Vậy là họ không còn thích tôi nữa.
19 notes · View notes
nghigialinh · 23 days
Text
Hy vọng rằng có một nơi nào đó trân trọng và công nhận giá trị của mình.
Nếu giá trị của bạn không được trân trọng ở một nơi nào đó. Xin đừng buồn. Vì cuộc đời này rất rộng lớn. Có thể bạn là nhánh hoa dại ở nơi này, nhưng lại là đoá hướng dương ở nơi khác. Có thể người này không nhìn thấy giá trị của bạn, thì không đồng nghĩa người khác không nhận ra.
Cre:Trí.
18 notes · View notes
nghigialinh · 25 days
Text
〔Bài dịch số 1177〕 ngày 31.08.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
自由不是让你想做什么就做什么。自由是教你不想做什么就可以不做什么
Tự do không phải là khiến bạn làm bất kì điều gì bạn muốn làm. Tự do là dạy bạn không làm bất cứ điều gì bạn không muốn làm! - {Immanuel Kant (1724-1804)}
230 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Tumblr media Tumblr media
Tôi nghe bài nhạc yêu thích cách đâu tám năm. Tuổi trẻ này trôi nhanh đã ngoài sức tưởng tượng. Suốt những năm qua, tôi cứ gặp những người xa lạ, nói thật nhiều, kể cũng thật nhiều chỉ qua màn hình. Cứ có người đến rồi lại có người đi. Mỗi lần nhìn điện thoại, bất giác mỉm cười, tôi luôn biết kết quả sẽ như nào, có những người chịu ngồi nghe tôi huyên thuyên đủ thứ đến 1, 2 giờ sáng, nhưng cả đời cũng sẽ không gặp được lấy một lần.
Tieutruong
54 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
[THƯ CẢM ƠN NĂM 2023]
🕘 Time: Thứ 3 ngày 30 tháng 1 năm 2024 (nhằm ngày 20 tháng 12 năm 2023 âm lịch)
📍Location: Viết tại Nối the Cabin lúc 09:07 am - Thành Phố Đà Nẵng. 
️🎼 Background music: Liên khúc Xuân đã về
🌷 Quá trình thay mới bằng những thứ tưởng chừng đã cũ
Mình đã từng chối bỏ việc đi dạy hay những điều liên quan tới ngoại ngữ một thời gian dài một phần chỉ vì mình không muốn và cũng không có ý định phải lao đầu vào giáo án và những hoạt động giảng dạy (mà mình từng cho là) vô bổ và không đem đến niềm vui cho bản thân. Phần còn lại, suốt nhiều năm chứng kiến mẹ phải ngày đêm tất bật cũng với những "công việc không tên" và bao tâm huyết mẹ phải bỏ ra dù cái mẹ nhận lại đôi khi chỉ là một lời khen nửa vời, bản thân mình không có ý định cống hiến vì nói thẳng ra thời điểm đó, mình sống vì tiền và vì thành tích, mình không có ý định làm việc miễn phí cho ai và mình cũng cần được quý trọng chất xám và sức khoẻ. 
Nhưng một điều duy nhất mình không thể phủ nhận được, nghề giáo đang chứng minh cho mình thấy mình không có quyền chọn ai cả và mình cần hiểu rằng chúng ta sinh ra đã có sứ mệnh đầu tiên là phải thay đổi chính nhân sinh quan của bản thân, chứ không phải thay đổi nhân sinh quan của người khác.
Cơ mà để thay đổi một con người nào đâu có dễ - nó là cả một quá trình vượt qua bao thăng trầm tuổi trẻ khờ khạo đấy chứ. Cái duyên với nghề dạy, qua bao năm tháng, nó càng lúc càng khiến người khác khiếp sợ đó. Cái duyên này nó lớn cỡ nào à? Nó lớn tới mức suốt nhiều năm qua chưa bao giờ mình phải mất qua nhiều công sức để tìm kiếm học trò, lớn tới mức mình không hề truyền thông quảng bá nhưng mọi người vẫn đón nhận và tin mình, lớn tới mức mình chưa kịp dạy xong lớp này thì mình lại có nhiều lớp khác để nhận, và lớn tới mức mình ngồi nói vu vơ ở quán cafe cũng có người tới xin học. Lớn đến mức bản thân mình sợ hãi và không rõ tại sao mình đã không chọn nó nhưng nó vẫn tiếp tục đeo bám mình đến mức mình phải tự ngồi lại và nhìn nhận lại vấn đề. Liệu mình có đang phiến diện khi quan sát, phân tích và kết luận vội vàng không? 
Và câu trả lời chỉ dần dần xuất hiện khi mình bắt đầu nhận dạy giao tiếp cơ bản Tiếng Anh vào tháng 5/2022. Tất nhiên là mình tự thấy mình không làm tốt thời điểm đó, vì còn thiếu kinh nghiệm trong mảng này, đồng thời không đủ khả năng khai thác quá nhiều về tâm lý học trò nên cách soạn giáo án của mình có phần quá sức với họ. Mình bắt đầu học cách đổ lỗi cho mọi thứ và cũng từng có ý định dùng sự giận dữ của bản thân để đặt dấu chấm hết cho tất cả những mối quan hệ khiến mình mệt mỏi. Và cũng khóc rất nhiều nữa. 
Nhưng chuyện gì tới cũng cần phải tới thôi. Sau cơn mưa trời lại tạnh, sau vấp ngã và nằm khóc ăn vạ thì chúng ta vẫn phải đứng dậy và quyết định nên đi con đường nào. Sau 8 tiếng nằm một chỗ trên giường, không ăn cũng chả thèm ngủ, mình đã quyết định chấm dứt...toàn bộ cảm xúc tiêu cực trên và bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu với việc chỉnh sửa giáo án, tập trung vào việc bảo vệ luận văn và brainstorm nhiều ý tưởng dạy học hơn. Cũng từ khoảnh khắc mình bắt đầu tuyên bố việc mình sẽ mở các lớp dạy học, cái duyên nó lại càng lúc càng chứng minh những nhận định trước kia của mình là sai lầm. 
Quan trọng hơn cả, tính cách nóng nảy (gặp ai choảng nấy) của mình cũng chấm dứt từ đây. Tất nhiên mình có thể lựa chọn việc nuông chiều cảm xúc và gây mâu thuẫn với bất cứ ai cho đã cái nư, nhưng điều dễ dàng đó đâu khiến cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Đạt được việc khó thì ắt lòng lại bình yên đến lạ. Và mình hiểu mình hơn ai hết, mình sống để thắng và thắng đậm, vậy để thắng thì phải chinh phục điều đúng đắn.
P/s: Hơi trễ để nói ra điều này, nhưng mình gửi lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình cho aP - cảm ơn anh đã đồng hành từ những chặng đường đầu tiên trong sự nghiệp dạy dỗ của em. Thật tốt nếu em được chia sẻ kiến thức cho anh, và em cũng mừng lắm vì anh đã thông cảm cho em thật nhiều đến thế. Em có thể có nhiều cột mốc đáng để nhớ, nhưng tất cả những cột mốc đó không thể xảy đến nếu em không đạt được cột mốc đầu tiên - trong đó có anh.
🌷 Freelance teacher (theo góc nhìn của mình) cần những điều gì?
Dùng tình yêu để làm việc
Tâm lý của những người tìm tới sự giúp đỡ của mình như thế nào? Mình không tự nhận mình là một đứa quá master về Tiếng Anh, học lực bình thường, nói chung chả có gì đặc biệt. Nhưng mình tin rằng mình chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc tiếp thu ngoại ngữ từ nhỏ đến giờ, phần lớn vì có được một chút gene từ mẹ, một phần vì tiếp xúc với Tiếng Anh từ nhỏ, chỉ có là mức độ siêng năng ở mức thấp hay cao thôi. Rõ ràng một điều mình thuận lợi hơn so với những người không có 2 điều trên, và tâm lý cũng như cảm xúc của họ khi đi học ngoại ngữ sẽ có nhiều mức độ về cung bậc, ảnh hưởng đáng kể đến động lực học tập của họ. Do đó, là một giáo viên, đặc biệt là giáo viên dạy ngoại ngữ, việc dành thời gian để tìm hiểu, thấu cảm và xoa dịu những điều tiêu cực trong lòng học trò là nhiệm vụ hàng đầu. 
Dùng ngoại sinh để tác động nội lực
Có bao giờ đi dạy mà bị chê chưa? Có chứ sao không, èo ôi thực tế bị chê cũng ít nhưng đối với tui quá là nhiều. Nhiều tới độ mà tổn thương tột độ, sang chấn sâu sắc luôn đó trời. Thế có học trò nào yêu quý mình không? Sao lại không, họ khen tui giỏi, họ khen tui có phương pháp dạy hợp, khen tui vui vẻ nhiệt tình, khen tui dạy tốt dạy hay, quá trời lời khen. Cho nên, dành một thời gian hoài nghi về năng lực và đọc đi đọc lại những phản hồi đa chiều từ những người xung quanh, bản thân chỉ biết càng chê càng cố gắng sửa đổi nhanh chóng, ai không hợp thì mình tạm xa nhau, ai hợp thì mình cảm ơn và tiếp tục giữ gìn. Buồn nhiều, nhưng vui còn nhiều hơn. Vậy nên cảm ơn những học trò và các trợ giảng đã đi qua đời em, các anh/chị/em là một bảng màu tuyệt vời giúp em hoàn thiện được bức tranh của cuộc đời mình. Em biết ơn thật nhiều ạ. 
Dùng lớp học là nơi để tìm thấy nhau
Mình là một đứa Ad - siêu nội tâm và không dễ gì để tiếp nhận ai bước chân vào cuộc sống trầm lặng nhưng cũng không kém phần ồn ào của mình. Và mình cũng từng tham gia học tập tại các lớp học mà giáo viên dạy mình cũng rất Ad, siêu khó tính và rất ít cởi mở. Và rõ ràng mình biết nếu cứ tiếp tục như này, liệu mình có được học trò nhớ đến nhiều vì sự nghiêm khắc, sự lạnh lùng và sự khó gần của mình không? Mình nghĩ có thể là không. Do đó, từ lúc lựa chọn con đường này, mình đã học cách hỏi han đối phương, quan tâm tới cuộc sống cá nhân của họ một cách vừa phải và điều mình nhận lại là gì. Là sự quan tâm từ họ, là những chia sẻ về cuộc sống,công việc và đời tư cá nhân của họ. Mình đã học hỏi rất nhiều đấy, và còn biết được nhiều kiến thức từ góc nhìn và tư duy đa dạng của học trò mình nữa. Cảm ơn nhiều lắm các anh/chị/em của tôi, yêu không hết không thể dùng đôi ba chữ để diễn tả đâu.
P/s: Cảm ơn anh đồng nghiệp Andrew Wernette - also my bestie, đã hỗ trợ mình trong 1 năm qua, cũng là người luôn quý trọng mình suốt 5 năm qua. Chúc bạn thắng lớn với Animation nhé. Tui sẽ sớm bay tới Almont để thăm bạn.
🌷 Học tập liên tục mang lại điều gì?
MBA
Lúc mình đồng ý học thạc sĩ, những suy nghĩ trong lòng hết sức đơn giản thôi (nào là mai mốt cưới chồng đẻ con nhác học, nào là giờ còn nhớ lý thuyết dễ học hơn, nào là có bằng giờ lỡ người ta yêu cầu thì có sẵn rồi, ...vv). Nhưng đời đâu như là mơ nào, mình đuối thật đấy mọi người ạ. Vì mình đã rất chật vật để có thể cân bằng chuyện đi làm và đi học trong suốt 1 năm qua. Tiền học phí có ba mẹ lo rùi mà, làm gì phải áp lực nhỉ? Có chứ, rất nhiều là đằng khác, áp lực vì học cùng các anh chị đã có bề dày kinh nghiệm còn mình thì chả biết cái gì trên đời, non nớt tới độ lên thuyết trình chỉ biết ấp a ấp úng vì không hiểu bản thân đang cần trình bày cái gì, sợ hãi vì kiến thức và chương trình giảng dạy vượt xa khả năng tiếp thu và hàng loạt những nỗi lo làm nhóm nhưng chả thể hỗ trợ được gì cho các thành viên khác. Tuy nhiên, nói qua cũng phải nói lại, cảm ơn GEM14DN đã cho em những kỷ niệm vui buồn đan xen - dù ít hay nhiều, các anh/chị/em là một phần không thể thiếu trong chặng đường học vấn của em. Mong cả GEM14DN sẽ tốt nghiệp thạc sĩ thuận lợiiiiiii.
IELTS
Mình nghĩ chưa bao giờ có ai thấy mình khoe điểm IELTS, vì mình không học và không có ý định thi điểm cao và càng không có ý định mở các lớp dạy IELTS ở thời điểm hiện tại. IELTS cũng không bao giờ là thước đo trình độ Tiếng Anh của mình vì mình không nhận dạy theo form speaking test của IELTS. Thế giới quan của mình về các cuộc thi chứng chỉ IELTS là quá áp lực so với một đứa tưng tửng và không thể ngồi yên một chỗ luyện đề như mình. Tuy nhiên, dạo gần đây, mình đang cố gắng học IELTS để phục vụ mục đích học tập cá nhân của mình chứ không phải mục đích cộng đồng. Mình cũng có nhiều góc nhìn tích cực hơn về IELTS và muốn dành thời gian cho nó nhiều hơn chỉ vì mình thích thế. Mong là mình sẽ đạt kết quả thi tốt như mình mong đợi. P/s: Em cũng cảm ơn anh Sinh IELTS - một anh giáo rất dễ thương đã kèm cặp IELTS cho một đứa cá biệt như mình trong vòng 2 tháng qua, tới Úc và làm điều phi thường anh nhé!
TESOL 
Suy nghĩ đầu tiên khi mình lựa chọn đi học một chứng chỉ sư phạm là muốn hợp pháp hoá việc dạy học, cộng thêm việc mình không thích bị bắt bẻ về mặt pháp lý. Nếu mọi người có quê nhà tại các thành phố hoặc thị trấn nhỏ, sẽ là điều rất bình thường nếu một người (không có bằng cấp gì liên quan tới sư phạm) mở lớp dạy. Điều đó không coi là một điều hoàn toàn xấu, vì có nhiều người rất có tố chất trở thành giáo viên, họ chứng minh thực lực bằng kết quả của học sinh và sự tín nhiệm từ phụ huynh là phần lớn. Tuy nhiên, để thâm nhập và phát triển ở các tổ chức, những thành phố lớn và những quốc gia phát triển thì điều đó quả thật không được chấp nhận. Bị một chứng chỉ sư phạm cản trở cơ hội sự nghiệp là điều không đáng có, do vậy TESOL xứng đáng để một giáo viên đầu tư để giảm thiểu rủi ro tương lai (dù đối với mình, nó vẫn còn nhiều khuyết điểm). Cảm ơn chị Tr. (TPHCM) và bé Ng. (Thanh Hoá) đã cùng tui vượt vũ môn thành công. Cùng dạy và giúp đỡ nhiều người hơn nhé!
------------------------------
Gửi đến những người đầu tiên đã chào đón tôi và chưa bao giờ từ bỏ tôi:
Mẹ Phương ơi, đã hàng vạn lần hình ảnh bàn tay gầy guộc nhỏ bé cầm chiếc bút đỏ chấm bài của mẹ hiện lên trong đầu con, đã bao lần nhìn thấy bóng dáng thon thả lả lướt tà áo dài của mẹ trên sân trường, đã thật nhiều khoảnh khắc như thế in sâu trong con. Con là đứa trẻ cộc cằn, con thể hiện tình cảm một cách vụng về, nhưng con chưa bao giờ quên con trở nên tốt đẹp như bây giờ vì được một người xuất chúng như mẹ dạy dỗ và giáo dục. Cảm ơn mẹ của những năm tuổi 20 vì đã chọn con.  
Ba Bình ơi, con nhớ mãi những lần ba chăm chút từng bữa cơm gia đình, khoảnh khắc ba thả vội con dao làm gà chỉ để chạy lên trường nhận kết quả con đậu chuyên Anh Lê Quý Đôn rồi thưởng ngay cho con chiếc xe đạp điện, vui mãi vì cuối cùng ba cũng tặng con chiếc Iphone 5 cho học kì 1 lớp 12, nhớ lần con đậu đại học ba cũng lật đật chạy mua laptop mới cho kịp ngày con nhập học, nhớ lần ba chật vật mùa covid mà vẫn ráng sắm cho con chiếc Iphone 7, và nhớ mãi những lần ba đau đầu chỉ vì lo toan học phí đại học và thạc sĩ cho con. Cảm ơn ba vì đã luôn thực hiện những điều hứa cho con, như một cách để công nhận con từng ngày.
Chặng đường phía trước còn dài, hoài bão con còn lớn, dù sải cánh bay xa, dù thành hay bại, vẫn muốn lòng luôn hướng đến một nơi duy nhất để trở về. Chỉ mong mỗi một quyết định của con vẫn luôn có ba mẹ ủng hộ và cổ vũ đằng sau, vậy thì những chướng ngại vật trước mặt con sẽ chỉ còn là một cái tên thôi. 
-------------------------------
Ôm tất cả mọi người một cái thật chặt và chân thành. 
Năm con Rồng hạnh phúc và bình an. 
Love,
Cáp Bình Phương Nhi (năm 26 tuổi)
4 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
"曾以为走不出的日子,现在都回不去了"
Những ngày tưởng chừng như không lối thoát, bây giờ có muốn cũng không thể quay lại nữa rồi.
- Như An dịch
106 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Tumblr media
Chị Sếp mình bảo mình sống lý trí quá. Mình cười trừ và rồi trong 3 giây cúi mặt, mình tự hỏi bản thân vì cái kiểu sống như thế mà mình đã đi qua bao nhiêu lần đau không thành tiếng như thế này rồi ý, nhỉ.
— AN TRƯƠNG
31 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
“Trước bà còn thì hay xuống, giờ bà không còn thì chẳng lười”
Chị họ thỉnh thoảng nhắn tin rủ tôi xuống nhà chơi, nhà tôi và nhà chị chỉ cách nhau vài trăm mét. Khoảng một năm trở về nhà này, lâu nhất là hai tuần, tôi lại xuống chơi với bà, có những tuần, tôi xuống thăm bà ba đến bốn buổi. Chẳng phải nói nhiều gì cả, chỉ là xuống nhìn bà một chút, hỏi xem bà đã ăn tối hay chưa, đã uống thuốc hay chưa, hỏi xem bà hôm nay có mệt hay không.
Trong mắt mọi người, tôi vẫn luôn là đứa cháu ngoại bà thương nhất. Vì tôi cũng gần gũi với bà nhất.
Từ những ngày bé xíu xiu, tôi đã thích xuống ngủ với bà. Thật ra mục đích chính là để được chơi với các chị ở đó. Bà sẽ nấu ăn cho tôi, sẽ giặt quần áo cho tôi. Nếu tôi kêu chán, bà sẽ bảo ông đưa tôi về nhà. Ngày còn bé, tôi thường ở nhà bà nhiều hơn nhà tôi. Đến cả ngày Tết, tôi cũng muốn được ở nhà bà. Nếu như không phải mẹ dỗ tôi rằng nếu tôi không về nhà mình thì ngày mùng 1 sẽ bị giông bay lên trời, thì tôi sẽ nhất quyết không về.
4 năm học đại học, mỗi một lần trở về nhà, tôi đều cố gắng dành thời gian để xuống thăm bà, ở bên cạnh bà nghe kể chuyện ngày xưa, cái ngày mà các bác mặc chung một chiếc quần dài thay phiên nhau đi học, thời mà mẹ tôi nghỉ học đi cắt cỏ cho bò, hay cái thời bố tôi cắm rễ ở nhà bà ngoại để tán đổ được mẹ,... Bà kể rất nhiều chuyện, nhưng số chuyện tôi nhớ được chẳng đáng là bao.
Thế rồi vì bệnh nặng, bà mất sau Tết 10 ngày. Khoảng thời gian đó, tôi không hề cảm thấy bà đã rời xa tôi. Tối cuối cùng trước ngày tôi không được nhìn thấy bà nữa, tôi đã thức trắng để ở bên cạnh bà. Mọi thứ thật là nhanh, tôi đã không còn nghe thấy tiếng của bà nữa rồi, cũng chẳng tìm thấy ai để phần bánh kẹo chờ tôi xuống ăn nữa.
Thật ra sau đó một khoảng thời gian, tôi vì cuộc sống bận rộn mà chưa hề cảm thấy bà đã rời đi. Tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần mình không nghĩ đến, thì bà nhất định vẫn còn ở đó. Thế nhưng ngày anh họ cưới, tôi đi ra đi vào nhà bà, khi không nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của bà hay ngồi trên chiếc giường trong gian nhà chính, tôi mới bàng hoàng nhận ra, kì thật, bà đã đi xa rồi.
Tôi vậy mà lại cứ nghĩ, khi nhà có công chuyện, bà nhất định vẫn sẽ như mọi lần ngồi ở đó, nhìn cả nhà bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có ai đó vào nói chuyện với bà. Tôi cũng rất hay tìm bà, vì lười làm việc giúp mọi người, tôi thích ngồi bên cạnh bà trò chuyện. Ấy thế mà, công việc to đầu tiên của năm nay là anh họ cuới, tôi không thấy hình ảnh của bà nữa. Lúc ấy, tôi đã giấu mọi người khóc một chút. Tôi thật sự nhớ bà, tôi biết rằng, bà thật sự không còn ở bên cạnh chúng tôi nữa rồi.
Bà mất đi, tôi giống như không còn lý do để xuống nhà bà và nhà các bác các chị chơi nữa. Tôi lười phải bước ra khỏi nhà vào ngày nghỉ. Mọi người có gọi như thế nào tôi cũng không muốn đi. Tôi giống như quay trở về làm một con sâu lười, không tìm được bất cứ lý do nào để xuống nhà bà nữa. Hôm nay, khi chị họ nói câu ấy “Trước bà còn thì hay xuống, giờ bà không còn thì chẳng lười” tôi dường như càng nhận ra bản thân mình của hiện tại hơn.
Thì ra, sự ra đi của bà lại ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy. Khoảng cách sẽ ngày một xa hơn, mọi người sẽ ngày một lãng quên rất nhiều chuyện. Và rồi, sau rất nhiều năm, có phải tôi cũng sẽ quên đi hay không?
Lạc Yến
21 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
hi July
Mình đã nằm dài trên giường một ngày đầu tháng 7, playlist bật đúng một bài What goes around comes around và nghĩ về cuộc đời mình. mình chưa bao giờ cảm thấy hoang mang và ngờ vực về mọi thứ như cái tháng 7 này, về công việc, về tình yêu về chính bản thân mình, về mọi thứ trên đời. 
Mình không dám nghĩ gì nhiều, vì cứ nghĩ gì đó thật lâu là bụng mình lại quặn lên đau đớn. và mình cũng chẳng than thở được với ai nữa cả, ngoài chính bản thân mình, và ở cái tumblr vốn đầy sự hoang mang, xáo trộn và cô đơn này. 
 Mình từng bảo mình sống nhiều mặt trên mạng xã hội: một cái facebook chỉ đăng những điều hài hước, một cái instagram đầy tình yêu và một cái tumblr nhiều sự đau khổ. Mình đồ hẳn là ai cũng có nhiều mặt như vậy, và không có một gương mặt nào phản ánh thật sự, toàn diện một con người. Vâỵ mà mình vẫn cố, show góc cạnh yếu đuối, hèn nhát và uỷ mị của mình lên đây. 
Mình vừa nghỉ việc, nghỉ việc ngay trên chuyến xe đi Phú Yên tuần trước để xả stress, và mình đã khóc rấm rức trên xe. Đến một ngày, mình nhận ra mình chẳng làm được việc gì nên hồn cả, kể cả nghỉ việc một cách đàng hoàng. Mình đột ngột nhận sự im lặng từ một người mà mình rất rất thích mà mình chẳng hiểu nổi tại sao. Có những khoảnh khắc, mình cứ nghĩ đến rồi tự dưng bật khóc. Đương ngồi ăn, tự dưng cứ thế ứa nước mắt rồi khóc. Đương chạy xe, tự dưng mình cũng khóc. Đương tắm, nước mắt mình cứ thế rơi dài rơi dài. 
Chuyện tình cảm của mình chẳng bao giờ ổn thoả hết, như chính con người mình vậy. Những người tử tế và tốt đẹp đến với cuộc đời mình, cho mình xúc cảm, những rung động, khiến mình vui cười, khiến mình hạnh phúc sau đó rời đi đột ngột, hoặc đẩy mình vào hố sâu của sự im lặng. Mình thường hỏi tại sao? Vì cớ sao mà mọi cuộc tình đều bắt đầu và kết thúc với những vết dao găm đầy con tim mình như vậy. Cho đến một ngày, mình bỗng nghĩ. À, tất cả mọi người đều tốt, nhưng mình thì không, không đủ tốt với họ, vậy thôi. Không một ai có nghĩa vụ phải lôi mình từ vực sâu do người khác đào lên, phải chăm bẵm hay bù đắp những tổn thương mà mình đã và đang chịu đựng. Và mình cũng không thể đòi hỏi một ai đến với mình làm tất cả những gì mình muốn.
Mạng xã hội luôn bảo rồi sẽ có một người đến và thương yêu mình.Nhưng chỉ có mình biết, sâu tự bên trong, từ rất lâu rồi, là sẽ chẳng có một ai hết. Chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Thật đấy. 
Mình từng đùa rằng, khi có một ai đến gõ cửa trái tim mình rồi rời đi, chắc là mình đang học một bài học để trưởng thành, hoặc để trả nghiệp, vì những người mình từng đối xử tệ bạc trong quá khứ. chỉ là, mình đến giờ, tự ngẫm lại bản thân, nhận ra mình đã ghost 2 người, chỉ 2 người thôi mà kamar đời mình dài quá, trả mãi sắp hết đời người rồi vẫn chưa hết, hah. 
Mình từng tự nhủ rằng, cách vật trí tri thành ý chính tâm, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Mình đã đến bước tu thân rồi mà mãi chưa tu xong…. 
Mình buồn đến độ muốn chết đi. Cái chết rồi môt ngày nào đó sẽ đến với mình trong lương lai, mình không sợ. Mình chỉ đang hèn nhát và bướng bỉnh. Mình vẫn đang cố gắng tìm một người để yêu thương, một công việc để mình tự hào, một cuộc sống đỡ nhạt nhẽo mất phương hướng… Mình đã vịn vào những điều đó để lê lết sống thêm từng ngày từng ngày… 
Nhưng hôm nay mình lại chỉ muốn chết đi cho xong. Sợ thật đấy. Mình không hề trầm cảm, không mất trí, nhưng mình thấy mệt quá. 
Ngày buồn trầm dưới đầm sâu 
Ước gì cứ thế ngủ vùi trăm năm…
35 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Tumblr media
TẠI SAO CÓ RẤT NHIỀU NGƯỜI LƯƠNG 7,8 TRIỆU, TẮC ĐƯỜNG, CUỘC SỐNG ĐẮT ĐỎ, ỒN ÀO, XÔ BỒ TIỀN KHÔNG TIẾT KIỆM ĐƯỢC BAO NHIÊU NHƯNG VẪN BÁM TRỤ LẠI THÀNH PHỐ LỚN?
Tôi chính là người như thế, đi làm chỉ đủ tiêu, cuộc sống bình thường không tiết kiệm được bao nhiêu, tiền phòng tiền ăn lúc nào cũng tăng, tôi hay nói đùa với đồng nghiệp rằng, tôi đi làm chỉ để nuôi hai người, một là chủ nhà hai là shipper.
Bởi vì chỉ khi sống ở thành phố thì tôi mới hoàn toàn có thể nắm giữ được hết cuộc sống của mình, nếu tôi về quê cuộc sống của tôi sẽ không hoàn toàn thuộc về tôi. Ở đó tôi chỉ là CEO trong cuộc sống của tôi, bên trên còn có hai cổ đông lớn, hai người họ đầu tư cho tôi nhà, xe, xâm nhập vào cuộc sống của tôi, hai người họ có quyền tuyệt đối ở đó, họ có thể chỉ đạo cuộc sống đó theo hướng mà họ muốn. Xung quanh còn có rất nhiều cổ đông danh dự, dựa vào một thứ gọi là họ hàng thân thích họ cũng sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ yêu cầu tôi phải như thế này, như thế kia, thậm chí còn yêu cầu tôi phải làm công việc mà họ thích, nếu không làm theo thì kiểu gì bạn cũng thất bại. Bọn họ sẽ yêu cầu tôi làm việc, đối nhân xử thế, hành động theo những gì họ nghĩ, phải làm này làm kia, phải thế này thế nọ nếu không thì tôi sẽ bị coi là khác người.
Còn nếu tôi ở thành phố, thì cuộc sống hoàn toàn thuộc về bản thân tôi, thích thì tôi có thể mặc váy hai dây, quần sóc, nhuộm tóc vàng đỏ, không thích thì tôi có thể ru rú ở nhà, cơm ăn quá bữa, phim xem cả ngày, tôi có thể tự do làm công việc mà tôi muốn, gặp và yêu những người mà tôi thích, tôi có thể đi lượn lờ dạo phố đến 12h đêm mới về, có thể tụ tập bạn bè, hoặc bỏ đi du lịch đó đây.
Chưa đến mức bất đắc dĩ tôi tuyệt đối sẽ không buông bỏ cuộc sống như thế này, cuộc sống nằm ở trong tay mình, cho dù nó có xấu có tốt có thành ra như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ooán trách bất kì ai, tự làm tự chịu. Tôi ở lại thành phố không phải vì muốn ôm mộng lớn lao gì với thành phố xa hoa, xô bồ này chỉ là có những khi tôi sợ, sợ nếu như về quê, những cổ đông của tôi sẽ khiến tôi sống theo cách mà họ muốn.
Cre: Sưu Tầm
35 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Tumblr media
Đợt gần Tết có một bộ phim tài liệu ngắn được phát sóng trên VTV nói về Hội An. Nó không khác các bộ phim tôi từng xem là mấy nhưng điều khiến tôi để tâm là ước mơ của một bé gái sống cùng ông bà trong căn nhà cổ nào đó trong phố. Khi được hỏi em mơ về điều gì thì bất chợt em bật khóc bảo rằng em sợ mất đi ông bà của mình. Câu nói đầy chan chứa được em phát ra làm tôi bỗng nhói trong lòng mà hình như ai cũng có ước mơ như em, chỉ có thời gian là không chờ đợi chúng ta, phải không em?
Nhà tôi nằm ngoài phố cổ, mất khoảng vài phút đi xe nên hầu như ngày nào tôi cũng ra vào thường xuyên. Ba tôi về ở rể từ ngày cưới mẹ, cơ quan ba làm gần nhà ngoại tôi hơn so với nhà nội nên nghiễm nhiên từ đó tôi trở thành người Hội An rạch ròi.
Những ngày còn thị xã vào mỗi sáng tôi luôn ghi những dòng đầu tiên cho một ngày vào vở:
Thị xã Hội An, ngày ... tháng ... năm ...
Ngày ngày, ba chở tôi đi học trên chiếc Dream cũ mà ba rất quý. Có người hỏi mua nhưng ba không bán, họ trả giá cao cũng nhất quyết không vì với ba đó là kỷ niệm của một đời người. Tôi không bao giờ ngại ngùng vì ba đi xe cũ, mặc khác anh em tôi lại hào hứng những đêm được ba chở đi chơi vòng quanh, đi uống sinh tố ở cái quán nằm trong đình gần cây gia kèn vào mỗi cuối tuần.
Ngày ông tôi mất, hàng cây trước nhà chẳng còn chút lá nào vì những đợt gió quật mạnh đến xơ xác. Mưa rơi theo đám, thi thoảng lại trút xuống một trận mưa rồi lại tạnh vừa đúng lúc người ta hạ ông xuống. Dì Thủy ôm nắm đất rải xuống mà mắt rưng rưng, những cánh hoa trộn lẫn với màu nâu của đất chôn theo đời gian truân, đời cách mạng mà gian lao của ông.
Ngày bà tôi mất, hàng cây trước nhà nở hoa vàng rực rơi lác đác những cánh hoa nhỏ xuống vệ đường. Bát cháo xanh nao lòng mẹ chưa kịp đút bà để ở góc nhà, cái máy xay sinh tố từ nay lặng câm. Tôi thôi đi những đêm vào nhìn bà ngủ rồi đứng khóc một mình, thôi tỉnh giấc vì cơn đau của bà vang lên giữa đêm vắng mà không loại thuốc an thần nào có thể ngăn được.
Vơi đi nhiều.
📷 Canon FTb
🎞 Kodak Vision 3 500T
🖨 Dev & scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmisalive #filmbyme #canon #kodak #hoian
4 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Kỷ niệm tại Huế, The Manor Crown Huế - Soleil Hostel
Mình vừa ăn cá viên chiên, uống trà tắc, quấn khắn tắm và ngồi trên chiếc nệm êm ái, cùng với việc gõ phím laptop.
Cho đến giờ mình vẫn còn chưa tin rằng mình đã, đang ở Huế và sáng mai mình phải bay trở lại Saigon.
Việc nói chuyện với một người lạ trên mạng xã hội thật sự không có gì là khó khăn hay mới mẻ với mình, có người nói chuyện nhiều năm, có người lại ít năm, cũng có người đến nay vẫn còn liên lạc, nhưng cũng có người mất tăm mất tích...
Nahid - một anh chàng đến từ Bangladesh đang sinh sống và làm việc tại Huế. Và bọn mình cũng chỉ là những người nói chuyện trên mạng, cứu vớt nhau về nỗi đau tinh thần. Những chuyện gì cần nói nhau nghe bọn mình đều đã thành thật qua những tin nhắn, video call trong suốt một thời gian dài. Từ lúc mình bặp bẹ nói những từ Tiếng Anh không đúng đâu vào đâu, thấy người nước ngoài là chạy trốn, cho đến giờ mình có thể đọc hiểu về Tiếng Anh, tự tin trò chuyện với người nước ngoài, và nó cũng giúp ích cho công việc của mình.
Sẽ chẳng có gì đáng bàn, vào một ngày nắng nóng đầu tháng Tư, Nahid nghe tin mình lại sắp nghỉ việc, vậy là sợ mình chán nên đề nghị mình ra Huế. Mình nghĩ hắn giỡn thôi, nhưng ngay sau đó mình có vé bay gấp đến nỗi mình chẳng chuẩn bị kịp được thứ gì.
Mình cũng có lo lắng, vì mình đủ hiểu không dễ dàng có ai đó phóng khoáng như thế với mình. Nhưng mình đánh cược, cứ đi thôi, một là mình có thêm bạn, được gặp bằng da bằng thịt; còn hai là mình cam tâm chết ở đất Huế LOL
Mọi thứ hơn mình mong đợi. Có lẽ lần này mình gặp đươc người tốt bù đắp cho mình những gì đã mất mát...
Và Nahid có lẽ sẽ không bao giờ biết đây là lần đầu tiên mình được đi máy bay, nên nó có ý nghĩa rất to lớn với mình. (mình sẽ kể Nahid nghe khi về lại Saigon để gấy bất ngờ vậy)
Nhờ có chuyến bay này, mình được mở rộng tầm mắt hơn, hiểu biết hơn và trải nghiệm du lịch một mình là như thế nào...
Mình sẽ nhớ mãi về lần đầu tiên đi máy bay, lần đầu được đến miền Trung hay là lần đầu đi du lịch một mình, cũng như lần đầu được một người lạ lo tất tần tật...
Mình muốn lưu giữ lại kỷ niệm này, về Nahid, về chuyến bay, về Huế và cả những gì mình đã trải qua...
Cảm giác cứ như sau chuyến đi này mình bắt đầu sống lại một cuộc đời mới, với cái tên mới, MAY./
11:57PM 06/04/2024 Tại Huế
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
12 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
〔Bài dịch số 1174〕 ngày 07.08.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
Tumblr media
也许你也曾有过这样的想法 “如果当初做了那件事 就好了”,“如果选了那条路就好了”。当人生遭遇挫折 我们往往会想到很多个“如果”, 不断回想如果当初做 了另一个选择, 如今的生活是否会更好。然而, 时间 不会回头,人生没有如果。一直沉浸于过往的遗憾, 不仅无法挽回已然错过的, 还会失去本该得到的。
Có lẽ bạn cũng từng có những suy nghĩ như “Giá mà ngày trước mình làm như vậy thì tốt rồi...” “Giá mà mình đi theo con đường ấy thì tốt rồi.” Khi chúng ta gặp phải vấp ngã trên mỗi chặng đường đời chúng ta thường hay nghĩ tới hai chữ “nếu như”, không ngừng suy ngẫm nếu như trước đó ta lựa chọn một cách làm khác, cuộc sống hiện tại có phải sẽ tốt đẹp hơn không. Thế nhưng, thời gian vốn không vãn hồi, cuộc sống không có nếu như. Nếu ta cứ mãi chìm đắm trong mối tiếc nuối của quá khứ, ta không những không thể lấy lại được những gì đã bỏ lỡ mà còn đánh mất những gì đáng lẽ sẽ đạt được.
93 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Phụ nữ đừng để người khác nhận xét rằng: “Hiểu chuyện, nghe lời, hiền hậu, biết cách sống.”
Bạn cần được khen là: “Xinh đẹp, có năng lực, biết kiếm tiền, có cá tính.”
260 notes · View notes
nghigialinh · 2 months
Text
Tumblr media Tumblr media
2 năm ở Đà Nẵng rồi nè, vẫn rất yêu thành phố này ngiều lắm.
Cảm ơn vì đã luôn yêu thương và dịu dàng bao bọc lấy mình nhiều như thế
0 notes
nghigialinh · 2 months
Text
〔Bài dịch số 1171〕 ngày 24.07.2024 :
Vũ Thu Hoài dịch
Tumblr media
人之所以要努力 就是为了把命运掌握在自己手里 想做的事情 现在就去做,往后余生 你无法比此时此刻更年轻 靠自己的力量一步步跨过泥泞 才能里想要的东西越来越近。生活不会亏待每一个努力向上的人 愿你今后的每一步 都坚定自信
Lý do tại sao chúng ta phải cố gắng nỗ lực là để tự mình có thể kiểm soát vận mệnh của bản thân. Hãy làm những gì bạn muốn làm ngay bây giờ. Bạn sẽ không thể trẻ hơn chính bạn vào thời điểm này trong nhiều năm về sau. Bước đi trên vũng bùn bằng chính sức lực của mình bạn mới có thể đạt được những thứ mình muốn. Cuộc sống sẽ không đối xử bất công với những ai luôn cố gắng chăm chỉ. Tôi mong bạn sẽ tự tin kiên định trên mọi bước đi trong tương lai.
172 notes · View notes